CỰC PHẨM VÚ EM (NÃI BA) - Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ (514c)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 94: Quang Minh thánh nữ (hạ)




      Cao Lôi Hoa hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, bởi vì cảm thấy thanh này khá quen thuộc. Tới khi Cao Lôi Hoa nhìn thấy chủ nhân của thanh này, liền nở nụ cười.


      Người quen, đích là người quen, hơn nữa rất “quen” là đằng khác.


      Nếu Cao Lôi Hoa nhớ nhầm, cái tên sủa ông ổng này chính là Ivan – vương tử điện hạ của Quang Minh đế quốc. Quan trọng nhất chính là Cao Lôi Hoa còn lưu lại ít ‘quà lưu niệm’ người . ‘Món quà’ này có thể khiến cho vương tử Ivan hưởng thụ đau đớn khi lôi quang nhập thể qua từng tháng! Trong lần đầu tiên, Cao Lôi Hoa thiếu chút nữa đem biến thành ‘người quen’ rồi, đương nhiên, là người quen bị lôi quang oanh tạc.


      giờ xem chừng bộ dáng của vương tử Ivan là dẫn đủ loại bạn dạo mấy cửa hàng quần áo đây.


      - He he.


      Cao Lôi Hoa khẽ cười, sau khi liếc nhìn Ivan cái hề để ý tới nữa. Chỉ mực lựa chọn quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Bảo Bảo và Nguyệt Nhị. Lúc này Cao Lôi Hoa cũng có tâm tư quản tên Ivan kiêu ngạo kia, chỉ cần biết là chọc tới bản thân mình mà thôi, còn sống chết của người khác về cơ bản là Cao Lôi Hoa cũng quá để ý. Đương nhiên, ngoại trừ đôi lúc tình phụ tử bao la của Cao Lôi Hoa lên tiếng.


      - Này, ông chủ! Có nghe thấy gì hay , sao còn đứng đó làm gì, còn mau lại đây tiếp đãi khác nhân hả?


      Vương tử Ivan đáng thương hình như còn chưa nhìn hình dáng Cao Lôi Hoa. chỉ nhìn thấy bóng người phía trước cõng lưng, còn trong lòng ôm em bé. Hơn nữa sau khi tiến vào cửa, nhìn thấy người này đầu tiên chứ phải là ông chủ ngồi ở trong góc. Cho nên liền cho rằng người này là ông chủ cửa hàng này:


      - Còn đứng ở đó làm gì, mau lại đây tiếp khách ?


      Cao Lôi Hoa tất nhiên là phản ứng, hiểu tên vương tử Ivan đáng thương này nhận nhầm mình là ông chủ. Cho nên vẫn bình tĩnh chọn quần áo như trước.


      - Chết tiệt! Tai ngươi điếc à?


      Vương tử Ivan quát to tiếng:


      - Còn lại đây cho ta?


      Nhìn thấy Cao Lôi Hoa chậm chạp đến, vương tử Ivan cảm thấy mất hết cả sĩ diện! Tuy rằng có mắng to vì muốn giữ gìn phong độ trước mặt mỹ nữ, nhưng giọng điệu cũng còn khách khí nữa rồi.


      - Vương tử Ivan, chúng ta chỉ tới chọn vài bộ quần áo mà thôi, đừng nên như vậy nữa.


      Lúc này thiếu nữ áo trắng bên cạnh vương tử Ivan hơi hơi nhíu mày, thoáng bất mãn với Ivan.


      - Hề hề.


      Vương tử Ivan cười ngượng ngùng, lúc đầu vốn còn muốn thể trước mặt mỹ nữ. Nhưng dường như hiệu quả tốt cho lắm.


      Lúc này, ông chủ cửa hàng đứng lên nghênh đón:


      - Các vị hiểu lầm rồi, vị tiên sinh cõng bé kia phải là người của cửa hàng. Đó cũng là khách hàng mà.


      - Ủa? Vậy ngươi là ông chủ cửa hàng này hả?


      Vương tử Ivan cau mày .


      - À, đúng vậy. Mấy vị cần cái gì cứ thoải mái chọn .


      Ông chủ cười bồi , cửa hàng quần áo của tuy , nhưng cực có tiếng trong vùng lân cận gần đây. Hơn nữa, lúc này cũng phát thân phận mấy vị khách hàng này tầm thường. Có thể cùng vương tử Ivan hiển nhiên thân phận cũng thấp.


      Thiếu nữ áo trắng cười với ông chủ:


      - Hóa ra tiên sinh kia phải là nhân viên của cửa hàng, chúng tôi thất lễ quá.


      Thiếu nữ này sau khi nở nụ cười liền tiến về phía Cao Lôi Hoa.


      - Vị tiên sinh này.


      Thiếu nữ áo trắng tới bên cạnh Cao Lôi Hoa khẽ gọi câu.


      - Ô? Gọi tôi sao?


      chọn lựa y phục cho Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa quay đầu nghi hoặc hỏi.


      - Đúng vậy! Vừa rồi người bạn của tôi vô lễ quá, tôi thay mặt xin lỗi ngài.


      - Ồ, sao cả.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười, thầm nghĩ: “Tiểu nương này là lễ phép.” Ấn tượng đầu tiên của người này đối với người khác rất quan trọng, ấn tượng đầu tiên của Cao Lôi Hoa về thiếu nữ áo trắng tồi.


      - Cảm tạ khoan dung của ngài.


      Thiếu nữ áo trắng cười duyên với Cao Lôi Hoa, sau đó nàng nhìn Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa:


      - Ôi, em bé là dễ thương, là con của ngày đúng ?


      - Ừm, đúng vậy. Là con của tôi.


      Cao Lôi Hoa khẽ cười, Bảo Bảo tuy rằng còn mê man, nhưng vẫn bộc lộ vẻ đáng như búp bê vậy. vẻ đáng quả thực khiến ai nấy đều muốn tranh giành.


      - Tôi, có thể ôm chút được ?


      Thiếu nữ áo trắng vừa cười vừa với Cao Lôi Hoa.


      - À, giờ nó còn ngủ, chỉ e là được.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười, tuy rằng tiểu nương trước mắt này khiến cho Cao Lôi Hoa có ấn tượng rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy được lực lượng quang minh người nàng ấy. Mà Bảo Bảo lại là người mang lực lượng hắc ám, nên Cao Lôi Hoa cũng dám mạo hiểm để Bảo Bảo vào tay nàng.


      - Ồ, thực xin lỗi.


      Thiếu nữ áo trắng giọng, bàn tay của nàng khẽ vuốt ve mặt Bảo Bảo:


      - Thực là đáng .


      - A.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười.


      - Đúng rồi, tiên sinh, hình như con của ngài bị bệnh phải.


      Thiếu nữ áo trắng nhìn Bảo Bảo đột nhiên .


      - Ừm!


      Cao Lôi Hoa cau cau mày, Bảo Bảo cũng phải bị bệnh, chẳng qua là sau khi phá vỡ phong ấn cơ thể vẫn còn rất hư nhược mà thôi.


      - Tôi là Thánh nữ Quang Minh thần điện – Bích Lệ Ti.


      Thiếu nữ áo trắng khẽ:


      - Vị tiên sinh này có cần ta điều trị cho con của ngài hay ?


      - Quang Minh thần điện?


      Cao Lôi Hoa cười khổ, đáng tiếc cho lương thiện này. , sau lần hành trình tới phong ấn vừa rồi, Cao Lôi Hoa thấy rất phản cảm với bốn tên Quang Minh thần của Quang Minh thần điện. Nguyên nhân bởi vì phong ấn thiếu chút nữa lấy mạng của Bảo Bảo.


      Cho nên Cao Lôi Hoa cũng có thiện cảm gì với Quang Minh thần điện này.


      Cao Lôi Hoa phản ứng, nhưng Nguyệt Nhị lưng có, bé mở mắt, kinh ngạc nhìn thiếu nữ cao hơn mình chút ít trước mặt:


      - , là Quang Minh Thánh nữ Bích Lệ Ti sao?!


      - Ừm, đúng vậy. Tiểu muội muội biết ta à?


      Bích Lệ Ti khẽ cười, .


      - Có! Biết chứ! Tôi là Quang Minh ma pháp sư – Nguyệt Nhị.


      Nguyệt Nhị nở nụ cười, thân là Quang Minh ma pháp sư nên nàng có biết chút ít chuyện tình trong Quang Minh thần điện.


      Thánh nữ Bích Lệ Ti là Quang Minh Thánh nữ của Quang Minh thần điện, nàng cũng là thánh nữ rất được nhân dân hoan nghênh. Bởi vì nàng là vị thánh nữ chính trực, luôn lo nghĩ cho nhân dân! Trong tầng lớp bình dân Bích Lệ Ti rất được khen ngợi, bởi vì nàng bình dị gần gũi, hơn nữa đối nhân xử thế lại rất có lễ độ, lại thường xuyên trợ giúp những nhà nghèo khó. Ngoài ra nàng càng lớn càng trong sáng, xinh đẹp cho nên có địa vị rất cao trong dân gian.


      Cao Lôi Hoa khẽ cười:


      - A, cảm ơn Thánh nữ Bích Lệ Ti quan tâm, con của tôi có việc gì cả, nó chỉ mệt quá mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi chút là sao hết.


      - Ồ, tôi hơi đa rồi.


      Bích Lệ Ti nở nụ cười xinh đẹp. Kỳ thực vừa rồi dù chỉ chạm vào Bảo Bảo là Bích Lệ Ti cũng cảm thấy luồng lực lượng hắc ám rồi, ngoài ra còn có cả khí tức thần cấp thần bí nữa!


      Thân là Quang Minh Thánh nữ, cảm giác của nàng đối với lực lượng hắc ám khác hẳn người thường. Cho dù giờ lực lượng hắc ám người Bảo Bảo rất yếu, nhưng vẫn khiến cho nàng xuất cảm ứng.


      Vốn nàng muốn dùng quang minh ma pháp để xua tan ma lực hắc ám người Bảo Bảo, nhưng Cao Lôi Hoa lại khiến cho nàng có cảm giác thể kháng cự. Tuy rằng biết Bảo Bảo hoàn toàn phải mệt mỏi, nhưng lại phản bác lại lời của Cao Lôi Hoa.


      - là xấu hổ, làm phiền ngài rồi.


      Bích Lệ Ti cười ngọt ngào.


      - có gì, cần để ý đâu.


      Cao Lôi Hoa cười khẽ.


      - Bích Lệ Ti, còn chuyện gì với thế. Chúng ta còn phải chọn vài món quần áo đó.


      Lúc này, vương tử Ivan ở bên kia thấy Bích Lệ Ti chuyện khá lâu với đám người Cao Lôi Hoa, hơn nữa xem chừng vẫn chưa dứt được câu chuyện, nên Ivan nhịn được liền hô tiếng.


      Cao Lôi Hoa cười khỉnh, xem ra tên vương tử Ivan này vẫn chưa nhận ra mình. Chẳng qua cũng là do chú ý của đều để hết lên cả người Thánh nữ Bích Lệ Ti rồi, từ đầu tới cuối hề liếc nhìn Cao Lôi Hoa lấy cái, như thế sao có thể nhận ra Cao Lôi Hoa được chứ?


      - Ừm, bằng hữu của tôi gọi rồi, tôi phải quay lại đây.


      Bích Lệ Ti mỉm cười với Cao Lôi Hoa.


      - Ừm.


      Cao Lôi Hoa khẽ đáp, tay cầm bộ quần áo ướm thử lên người Bảo Bảo.


      Lúc này, ngay khi Bích Lệ Ti xoay người quay trở lại chỗ vương tử Ivan, Tiểu Mỹ dễ thương kia vừa vặn dẫn Đại trưởng lão và Tra Lý từ trong phòng ra.


      Toàn thân Tra Lý giờ đều là trọng trang (trang bị nặng), nhìn qua uy vũ bất phàm. Cửa hàng quần áo này chỉ bán quần áo bình thường, mà còn có cả ít loại thiết giáp nữa. Còn Đại trưởng lão vẫn màu đen giống như trước, chẳng qua hắc bào này trông khá mới.


      Sau khi Đại trưởng lão từ trong phòng ra, chợt quay đầu về phía vị trí của Cao Lôi Hoa, lúc này toàn bộ chú ý của lão dồn hết lên người thiếu nữ áo trắng – chính là Thánh nữ Bích Lệ Ti bên cạnh Cao Lôi Hoa. Bởi vì từ người này, lão cảm thấy được lực lượng hùng mạnh chán ghét, đó là lực lượng quang minh!


      Đồng thời, Bích Lệ Ti cũng quay đầu lại, nàng cũng cảm thấy lực lượng hắc ám từ người Vong Linh Đại trưởng lão…

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 95: Buông cái tay chó của ngươi ra.




      Lúc này, Vong Linh Đại trưởng lão mới từ trong phòng thay quần áo ra nhìn chằm chằm Quang Minh Thánh nữ Bích Lệ Ti. Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa chính là con của Vong Linh nữ thần, Đại trưởng lão sợ nữ nhân mang theo Quang Minh khí tức này gây bất lợi cho Bảo Bảo. Tuy rằng lão biết Bảo Bảo được nhân vật bậc tám thần cấp như Cao Lôi Hoa trông coi, nhưng Đại trưởng lão vẫn thấy khẩn trương, lo ngại Bích Lệ Ti gây ảnh hương tới Bảo Bảo. Nghĩ vậy, Vong Linh Đại trưởng lão thầm ngưng tụ lực lượng hắc ám. Đồng thời ép khí thế của cường giả thánh giai về phía thiếu nữ mang theo khí tức Quang Minh này.


      Mà Quang Minh Thánh nữ Bích Lệ Ti khi nhìn thấy Vong Linh Đại trưởng lão liền nhíu mày, thân thể theo bản năng chắn trước người Cao Lôi Hoa. Từ người lão già kia, Bích Lệ Ti cảm thấy được khí tức hắc ám, nhưng Vong Linh Đại trưởng lão che dấu rất tốt, mãi cho đến khi lão ra trước mặt mình nàng mới cảm nhận được khí tức lờ mờ này.


      Cường giả Hắc ám hệ! Lòng bàn tay Bích Lệ Ti toát mồ hôi, chỉ bằng năng lực che dấu khí tức cách khéo léo này, nàng có thể kết luận lão là cao thủ. Bởi vì Bích Lệ Ti là Thánh nữ Quang Minh thần điện, đối với lực lượng hắc ám nàng có năng lực cảm ứng gần như là biến thái, nhưng chỉ sau khi lão nhân mặc hắc bào này xuất trước mặt nàng mới cảm thấy được khí tức hắc ám người lão.


      Trong chốc lát, giữa Bích Lệ Ti và Vong Linh Đại trưởng lão tràn ngập ‘mùi thuốc súng’. Nhưng hai người đều có điều cố kỵ nên dám ra tay trước.


      Vong Linh Đại trưởng lão lo lắng Bảo Bảo bên cạnh Bích Lệ Ti, cho nên dám ra tay.


      Còn Bích Lệ Ti lại kiêng dè thực lực của Vong Linh Đại trưởng lão. Khí thế cường đại như của lão này nàng mới chỉ thấy qua người giáo hoàng. cách khác, thực lực lão già hắc bào này dưới giáo hoàng!


      - Bích Lệ Ti, làm sao thế? Còn quay lại mua quần áo sao?


      Vương tử Ivan đứng bên kia cảm thấy mất hết thể diện, gọi Bích Lệ Ti vài lần mà ngờ nàng vẫn ở bên nam nhân kia chịu về. Vì thế vương tử Ivan dẫn theo mấy tên thủ hạ hùng hùng hổ hổ tới chỗ Bích Lệ Ti, muốn ra oai với tên nam nhân đó.


      Ivan làm sao có thể biết được giờ Bích Lệ Ti và Đại trưởng lão trong tình trạng khẩn trương chứ. Mang theo vài người, Ivan đĩnh đạc bước tới trước mặt Bích Lệ Ti và Cao Lôi Hoa:


      - Bích Lệ Ti, nàng cùng vị tiên sinh này chuyện gì vậy?


      - Hả?


      Bích Lệ Ti hô khẽ tiếng:


      - Ồ! Thực xin lỗi, tôi quên hỏi vị tiên sinh này tên gì.


      Vừa nghe Ivan như vậy, Bích Lệ Ti mới phát ngay cả tên của người ta mà mình còn chưa biết .


      - Cao Lôi Hoa.


      Cao Lôi Hoa hơi ngẩng đầu lên, tủm tỉm cười đầy mị lực với vương tử Ivan hùng hổ.


      - A! Là…là ngươi!


      Lúc này vương tử Ivan mới thấy ràng khuôn mặt Cao Lôi Hoa, lập tức kinh hãi kêu lên. thanh trong khu rừng, rồi cả lôi quang hủy diệt của Cao Lôi Hoa tới tận bây giờ vẫn luôn ghi tạc trong lòng vương tử Ivan. Tuy rằng giờ mái tóc của Cao Lôi Hoa biến thành bạch kim, nhưng khuôn mặt này cho dù có hóa thành tro bụi Ivan mãi mãi quên.


      - Ủa? Vương tử Ivan, ngài cùng tiên sinh Cao Lôi Hoa đây biết nhau sao?


      Sau khi Bích Lệ Ti thấy phản ứng của Ivan liền nghi hoặc hỏi.


      - À à, ờ, biết..biết chứ.


      Vương tử Ivan run rẩy trả lời câu hỏi của Bích Lệ Ti, trong thanh che dấu được sợ hãi.


      Bích Lệ Ti nghi hoặc nhìn Ivan, nàng biết vì sao khi Ivan nhìn thấy nam tử tóc bạch kim trước mặt này khác nào như chuột thấy mèo vậy.


      Cao Lôi Hoa ‘soi’ vương tử Ivan chút, ngờ đến giờ tên này vẫn là dạng ‘thiếu muối’. Đối với loại này Cao Lôi Hoa hề có hứng thú gì cả.


      - Ừm, trước kia từng gặp qua.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý mới từ phòng thay quần áo ra:


      - Trông được lắm, y phục này rất vừa vặn với hai người!


      - Hề hề.


      Tra Lý kéo kéo áo giáp người, kỳ cảm thấy loại áo này được thoải mái như da thú, mặc người cứ cứng cứng.


      Vong Linh Đại trưởng lão cũng thu hồi khí thế ép về phía Quang Minh Thánh nữ, nhưng ánh mắt lão vẫn rời khỏi nàng. Chỉ cần thiếu nữ này có động tác thừa nào đó, lão cam đoan tiêu diệt thiếu nữ này trước tiên.


      - Được rồi, hai bộ quần áo rất phù hợp. Ông chủ, hai bộ quần áo này bao nhiêu tiền?


      Cao Lôi Hoa kêu.


      - Vừa với người là tốt rồi. Tổng cộng là 20 kim tệ, mong lần sau quý khách lại tới.


      Ông chủ ở bên cạnh cười đáp.


      - OK, rất cảm ơn.


      Cao Lôi Hoa lấy 20 kim tệ từ trong nhẫn gian ra trả. Ở dị giới này tiền chia ra làm 4 loại: thủy tinh tệ, kim tệ (tiền vàng), ngân tệ (tiền bạc), đồng tệ (tiền đồng). Cách tính áp dụng theo hệ thập phân. 1 thủy tinh tệ = 10 kim tệ, 1 kim tệ = 10 ngân tệ, 1 ngân tệ = 10 đồng tệ.


      Tiền người Cao Lôi Hoa đều là do Tĩnh Tâm giao cho mấy ngày trước để mua ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Chứ còn tiền lương đạo sư danh dự của Học viện Ma Võ Thánh Peter – công việc đầu tiên của Cao Lôi Hoa thế giới này – tạm thời còn chưa lĩnh.


      ra ngượng ngùng chứ tiền của Tĩnh Tâm toàn là Cao Lôi Hoa sử dụng cả….


      Sau khi thanh toán tiền xong, Cao Lôi Hoa vẫy vẫy tay với Đại trưởng lão và Tra Lý:


      - Xong rồi, về nhà thôi.


      Đại trưởng lão cảnh giác nhìn Bích Lệ Ti, sau đó cùng Tra Lý theo Cao Lôi Hoa ra ngoài.


      - Tạm biệt Thánh nữ tỷ tỷ!


      Nguyệt Nhị nằm lưng Cao Lôi Hoa khẽ xoay người phất phất tay với Bích Lệ Ti.


      - Tạm biệt!


      Bích Lệ Ti cũng vẫy tay theo bản năng, lúc này trong lòng nàng tràn đầy mâu thuẫn, nàng biết vì sao cao thủ Hắc Ám hệ này lại theo sau Cao Lôi Hoa, chẳng lẽ bọn họ đều là cùng hội? Bích Lệ Ti cảm thấy trong đầu rối loạn cả lên. Nàng muốn hiểu hoàn toàn mối quan hệ mơ hồ của đám người Cao Lôi Hoa.


      Có lẽ cần phải báo cáo lên giáo hoàng mới được, gã cường giả thánh cấp Hắc Ám hệ tới Quang Minh đế quốc. Bích Lệ Ti nhìn Đại trưởng lão xa thầm nghĩ.


      Còn bên cạnh Bích Lệ Ti, sau khi thấy đoàn người Cao Lôi Hoa xa, vương tử Ivan nhũn cả hai chân, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn bóng dáng Cao Lôi Hoa…


      *********


      Tốc độ nhóm người Cao Lôi Hoa rất nhanh, thoáng chốc về tới nhà Cao Lôi Hoa giờ.


      - Cuối cùng cũng trở về nhà.


      Cao Lôi Hoa nhìn cánh cửa quen thuộc khẽ thở dài tiếng, mấy ngày trời trở về nhà cũng biết người trong nhà có lo lắng cho mình nữa.


      - Tới rồi sao Cao Lôi Hoa huynh đệ? Tôi đói bụng rồi.


      Tra Lý nhìn thấy cánh cửa liền với Cao Lôi Hoa.


      - Tới rồi, vào thôi.


      Cao Lôi Hoa khẽ cười, sau đó đẩy cánh cửa vào hưng phấn hô:


      - Tôi trở về rồi Tĩnh Tâm!


      Nhưng vừa vào, Cao Lôi Hoa lại vừa vặn thấy được tình huống làm phẫn nộ.


      Trong phòng lớn lúc này, thái tử Ifa cái gì đó trước mặt Tĩnh Tâm, mà Tĩnh Tâm lại cau mày.


      Chợt, thái tử bất thình lình nắm lấy tay của Tĩnh Tâm:


      - Tĩnh Tâm, con cái của nàng ta có thể gọi người tới chăm sóc!


      Trong mắt Tĩnh Tâm lên vẻ chán ghét, nàng gắng sức vung khỏi tay Ifa.


      - Tĩnh Tâm!


      đợi Tĩnh Tâm vùng ra, thái tử Ifa lại lần nữa bắt được tay của Tĩnh Tâm:


      - Ta thuyết phục được phụ hoàng rồi và người cũng đồng ý, chúng ta kết hôn .


      Tĩnh Tâm cau mày, trong đôi mắt màu lam tràn ngập lạnh lùng.


      - Chẳng lẽ trong lòng nàng có nam nhân khác!


      Ifa ngẩng đầu vừa kịp nhìn chán ghét trong mắt Tĩnh Tâm, đây đúng là chán ghét dành cho .


      - , ta cho phép nam nhân khác xuất trong cuộc sống của nàng, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta.


      Thái tử Ifa điên cuồng thô bạo cầm lấy tay Tĩnh Tâm:


      - Mặc kệ là nam nhân nào, chỉ cần xuất trong lòng nàng ta khiến cho biến mất! Giống như tên Cao Lôi Hoa kia!


      Khi Ifa ra câu này, đột nhiên cảm thấy tay của Tĩnh Tâm ngừng vùng vẫy.


      Thấy vậy, Ifa liền tưởng Tĩnh Tâm bị lời của rung động.


      Chẳng qua thái tử Ifa thấy được sát ý trong đôi mắt màu lam kia. Đúng vậy, là sát ý, ý niệm giết chết tên Ifa trước mắt này xuất trong đầu Tĩnh Tâm!


      Nhưng Ifa lúc này quan sát được nhiều như vậy, cũng muốn quản nhiều như vậy, ánh mắt chán ghét của Tĩnh Tâm khiến mất lý trí. giờ cho dù là phải dùng sức mạnh, cũng muốn chiếm được Tĩnh Tâm, dù cho chiếm được tâm của nàng cũng phải chiếm được thân xác của nàng:


      - Cuối tuần là hôn lễ của chúng ta, đến lúc đó, ta hy vọng nàng có thể chuẩn bị tất cả cho tốt. Nếu ……


      - Này, buông cái tay chó của ngươi ra.


      Chợt, khi thái tử Ifa còn chưa hết câu, bên tai truyền đến giọng lạnh lùng, vô cảm. Thanh rất , nhưng khiến cho Ifa cảm giác như tim lạnh buốt……

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 96: Cái giá phải trả của việc buông tay.




      - Này, buông cái tay chó của ngươi ra.


      giọng lạnh như băng vang lên bên tai Ifa, thanh rất , nhưng khiến cho Ifa cảm giác đáy lòng như hố băng, làm cho run lẩy bẩy.


      - Ai!


      Thái tử Ifa bỗng nhiên quay đầu sang bên cạnh.


      Đứng gần giờ là nam tử với mái tóc bạch kim lạnh lùng nhìn , từ đôi mắt đen láy của nam tử kia lóe ra lôi quang màu vàng tím khiến thái tử Ifa cảm nhận được bất an và áp lực khó tả.


      Lúc này, Tĩnh Tâm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng , bắt gặp bóng hình quen thuộc của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm cũng ngưng vùng vẫy. Đồng thời chút sát ý lúc trước cũng tan biến , mà thay vào đó là nét dịu dàng.


      - Là, là ngươi!


      Thái tử Ifa sau khi thấy được Cao Lôi Hoa liền thét lên tiếng kinh hãi. Dựa theo tin tức từ tổ chức truyền tới, phải chết rồi sao? phải rơi vào khe nứt lớn trong Vong Linh cốc sao? Sao giờ lại xuất ở đây?


      - Ta , buông tay ngươi ra.


      Giọng của Cao Lôi Hoa càng lạnh hơn:


      - Ta muốn lại lần nữa.


      - Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi ?


      Thái tử Ifa nhìn Cao Lôi Hoa:


      - Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?


      - Ta rồi, ta thích những lời thừa.


      “Vù” cái, thân hình Cao Lôi Hoa xuất trước người Tĩnh Tâm, rồi tay của Cao Lôi Hoa liền bóp chặt tay của thái tử Ifa:


      - Ta rồi, bảo ngươi buông tay ra!


      - Dựa vào cái gì?


      Thái tử Ifa cắn răng hung hăng .


      - Hừ! Bằng cái này!


      Bàn tay Cao Lôi Hoa khẽ dùng sức cái lên cổ tay phải của Ifa! Rắc! tiếng xương vỡ vụn giòn tan vang tới tai mọi người ở đây. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xương cổ tay của thái tử Ifa bị Cao Lôi Hoa trực tiếp bóp nát như đậu hũ!


      Trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt xông thẳng lên đầu Ifa:


      - A~~a~a!


      Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của thái tử Ifa vang vọng khắp đại sảnh trong nhà Tĩnh Tâm.


      - Ta thích nhảm.


      Cao Lôi Hoa lạnh lùng , đồng thời bàn tay phải như kìm sắt của bóp chặt hơn chút, dòng máu từ chỗ xiết chảy ra:


      - Ta rồi, kêu ngươi buông tay! Đây, là cái giá ngươi phải trả cho việc đó!


      - A~~~


      Ifa kêu thảm tiếng, cánh tay cầm bàn tay mềm mại của Tĩnh Tâm bởi vì đau quá mà buông thõng xuống.


      Tay Ifa vừa mới buông ra, tay phải Cao Lôi Hoa liền vung mạnh ra sau chút do dự.


      “Rầm” tiếng, cả người Ifa như đống thịt bay vèo ra ngoài, ngã ụych cái mặt đất...


      - Ngươi, ngươi là ai! Dám ra tay với thái tử điện hạ, ngươi biết đó là tội chết sao!


      Mãi cho đến lúc thái tử Ifa bị văng ra sau, mấy tên binh lính bảo vệ bên cạnh Ifa mới kịp phản ứng!


      Vừa rồi bởi vì tốc độ Cao Lôi Hoa quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ chưa kịp phản ứng gì thái tử Ifa bị Cao Lôi Hoa ném ra ngoài với cái cổ tay bị bóp nát.


      Xoẹt xoẹt xoẹt! Thấy thái tử Ifa bị ‘ăn đòn’, tất cả những binh sĩ đều phản ứng, đứng dậy vung trường kiếm chỉ vào Cao Lôi Hoa.


      Đồng thời hai gã vệ binh chạy tới bên người thái tử Ifa, đỡ đứng lên.


      - Cao, Lôi, Hoa!


      Thái tử Ifa cắn răng chống dậy, cơn đau từ tay phải khiến đổ mồ hôi lạnh, cho dù vài chữ đều khó khăn cách dị thường.


      - Hừ!


      Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn thái từ Ifa, sau đó quay đầu nhìn mấy tên kiếm sĩ vung kiếm lại gần , cỗ uy thế lờ mờ tản ra từ người Cao Lôi Hoa, ép về phía mấy tên kiếm sĩ trước mặt.


      Vừa tiếp xúc với ánh mắt Cao Lôi Hoa, mấy tên kiếm sĩ đều tự chủ được mà run lẩy bẩy! Chỉ bằng ánh mắt, lại khiến mười mấy tên binh lính dám ho he chút nào!


      - Cao, Lôi Hoa!


      Chỉ có Ifa bị phẫn nộ lấn át lý trí nên có cảm giác được khí tức người Cao Lôi Hoa. Hai mắt Ifa long sòng sọc như trâu điên nhìn Cao Lôi Hoa:


      - Ngươi nên tồn tại thế giới này! Ngươi phải biến mất khỏi thế giới này! Các ngươi lên cho ta, chém cho ta! Chém!


      - Vâng, thái tử điện hạ.


      Mấy tên kiếm sĩ bất đắc dĩ lên tiếng, dưới dâm uy của thái tử đành miễn cưỡng vung kiếm bổ tới Cao Lôi Hoa. Tuy bọn họ biết nam nhân trước mắt tuyệt đối phải là người mà bọn họ có thể chọc vào, nhưng bọn họ là binh lính, lệnh của thái tử bọn họ thể chống lại. Cho dù nam tử trước mắt có kinh khủng thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng xông lên.


      - biết tự lượng sức mình.


      Cao Lôi Hoa cười khinh miệt, đồng thời chân phải của nhàng giơ về phía trước bước, sau đó đạp phát lên mặt đất.


      “Cạch”, khi chân Cao Lôi Hoa chạm mặt đất, làn sóng xung kích có thể thấy bằng mắt thường từ bàn chân của bắn về phía mấy tên binh lính trước mặt! Đám cỏ dọc theo đường đều bị làn sóng này đánh bật cả gốc, từ đó có thể thấy được uy lực của làn sóng xung kích nhìn nhàng này tuyệt đối thể xem thường!


      “Bịch!” mấy tên kiếm sĩ bị làn sóng xung kích bắn ngược về phía sau, lăn lê bò toài mặt đất rồi co rúm cả lại. phải là bọn họ muốn tránh làn sóng này, mà là tốc độ của nó quá nhanh! Chân của Cao Lôi Hoa chỉ vừa mới chạm xuống mặt đất làn sóng xung kích này như chiếc búa tạ đập mạnh vào người bọn họ, chỉ phát làm cho bọn họ hoàn toàn mất khả năng hành động.


      Tất cả binh lính đều quỳ rạp mặt đất nhúc nhích giống như chó bị chết, chỉ là có tứ chi thỉnh thoảng co giật chứng minh bọn họ chưa phải tiếp trà cho Quang Minh thần.


      Giải quyết đám binh sĩ phiền phức này xong, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn thái tử Ifa được hai binh lính dìu đỡ:


      - Ngươi là thái tử Ifa của Quang Minh đế quốc đúng .


      Cao Lôi Hoa khinh miệt cười:


      - Ta nhớ bên cạnh ngươi có tên Hắc y nhân cũng được. Gọi ra đây, nếu chỉ bằng mấy đống rác rưởi các ngươi, ngay cả tâm tình ‘thịt’ ta cũng có. Bây giờ, cho ta biết, ở đâu?


      - Ngươi... ...


      Thái tử Ifa hung tợn nhìn Cao Lôi Hoa, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Cao Lôi Hoa bị giết vài lần rồi!


      - Rác rưởi mãi chỉ là rác rưởi.


      Cao Lôi Hoa hừ khẽ tiếng:


      - Bỏ , tới được thôi. Giờ ngươi nghe đây, lần này bóp nát bàn tay của ngươi mới chỉ là cảnh cáo. Sau này, ta muốn lại nhìn thấy cái chân chó của ngươi ở chỗ này.


      - Ngươi uy hiếp ta sao?


      Thái tử Ifa lớn tiếng .


      - Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, uy hiếp cũng được, cảnh cáo cũng thế. Dù sao ngươi phải nhớ kỹ, đó là ở đây chào đón ngươi.


      Cao Lôi Hoa nhìn thẳng mắt Ifa:


      - Nếu ngươi còn xuất ở đây, ta ngại giết ngươi!


      đến từ giết, trong mắt Cao Lôi Hoa lại lóe lên lôi quang màu vàng tím kỳ dị.


      Bị ánh mắt kỳ dị của Cao Lôi Hoa nhìn, toàn bộ thái tử Ifa cùng với đám vệ binh đều đần cả mặt ra, ai dám câu nào. Lúc này thái tử Ifa có cảm giác, nếu lại thêm câu nào nữa, nam nhân trước mắt này giết chút do dự nào! Hoàn toàn kiêng nể thân phận thái tử Quang Minh đế quốc của .


      - Hừ!


      Cao Lôi Hoa hừ lạnh tiếng với đám người này, sau đó mới ngoảnh về phía người bên cạnh .


      Trong tích tắc quay đầu nhìn về phía Tĩnh Tâm, ánh mắt vừa rồi còn tràn ngập lạnh lẽo của Cao Lôi Hoa lại biến thành như mùa xuân tràn ngập nhu tình.


      - Tĩnh Tâm.


      Cao Lôi Hoa khẽ gọi tiếng, sau đó nhìn chỗ cổ tay Tĩnh Tâm vừa bị Ifa nắm lấy. Ở cổ tay trắng nõn của nàng vẫn còn hằn năm ngón tay màu đỏ của Ifa, trông là gai mắt. Cao Lôi Hoa khỏi đau lòng cầm lấy chỗ cổ tay đó.


      Tay Tĩnh Tâm run lên, nhưng có ý rút bàn tay mềm mại của mình về, để mặc Cao Lôi Hoa nắm lấy.


      - Tĩnh Tâm, đau ?


      Nhìn năm dấu tay màu đỏ tay Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa vừa đau vừa phẫn. Thái tử Quang Minh đế quốc, Cao Lôi Hoa sớm muốn giữ lại tính mạng của ! Lúc mới vừa vào cửa, khi thấy Ifa dùng bọn uy hiếp Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa định cho tên thái tử này sống lâu hơn rồi.


      Tất cả những thứ uy hiếp đến an toàn của những đứa trẻ, đều phải hủy diệt! Đây là điểm rất trọng yếu mà nghề nghiệp vú em phải làm, tên thái tử Ifa của Quang Minh đế quốc này uy hiếp đến an toàn của những đứa trẻ của Cao Lôi Hoa.


      Cho nên giờ, chỉ cần từ người tìm được tin tức liên quan đến tổ chức sau lưng , Cao Lôi Hoa khiến cho biến mất khỏi thế giới này. Bởi vì đem nguy hiểm bóp chết trong trứng nước mới là giải pháp an toàn nhất. Cao Lôi Hoa lấy an toàn của người thân của mình ra đánh bạc, bởi vì nếu thua dậy nổi, cũng đánh bạc nổi...

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 97: Ta thích bóp chết phiền toái.




      - Đau ?


      Ngón tay Cao Lôi Hoa nhàng xoa cổ tay trắng nõn của Tĩnh Tâm. Nhìn năm dấu tay chói mắt này, oán hận của Cao Lôi Hoa đối với thái tử Quang Minh đế quốc lại càng sâu thêm. giờ, Cao Lôi Hoa chỉ nghĩ làm thế nào để cho thái tử Ifa thảm hại hơn nữa.


      Khuôn mặt Tĩnh Tâm lập tức đỏ bừng lên khi tay được Cao Lôi Hoa xoa bóp.


      - Đau ?


      Cao Lôi Hoa vừa xoa vừa khẽ hỏi.


      Tĩnh Tâm nhìn thẳng mắt Cao Lôi Hoa, sau đó khẽ gật đầu.


      - Em nhịn đau chút, rồi đỡ đau hơn.


      Cao Lôi Hoa đau lòng nhìn mấy vết hằn, sau đó đặt tay lên cổ tay Tĩnh Tâm, đồng thời từ từ truyền chút lôi thần lực giảm bớt năm dấu tay chói mắt này.


      Tĩnh Tâm chỉ cảm thấy từ tay Cao Lôi Hoa sinh ra luồng năng lượng ấm áp, khiến cổ tay phải của nàng có cảm giác rất thoải mái. Sau ít phút, dưới tác dụng của luồng năng lượng này, có thể nhìn năm vệt hằn dần dần biến mất... ...


      Lúc này, Tĩnh Tâm lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng khẩn trương của Cao Lôi Hoa khi trị thương cho mình, khóe miệng Tĩnh Tâm lộ ra nụ cười xinh đẹp. biết vì cái gì, khi thấy nam nhân mạnh mẽ này vì vết thương bé của mình mà gấp đến như vậy, trong lòng Tĩnh Tâm cảm thấy vui vẻ? Hạnh phúc? Hoặc là cái gì, đúng hơn là loại cảm giác nên lời, Tĩnh Tâm thích cảm giác này.


      Tới khi năm dấu tay biến mất, Tĩnh Tâm nhàng vỗ vỗ tay Cao Lôi Hoa, ý bảo mình có chuyện gì nữa rồi.


      - A.


      Cao Lôi Hoa chỉ mỉm cười , nhưng vẫn nhàng nắm bàn tay bé của Tĩnh Tâm chịu buông ra.


      Tĩnh Tâm dịu dàng ngắm nhìn Cao Lôi Hoa lại lượt. Khi ánh mắt nàng lướt qua mái tóc bạch kim của Cao Lôi Hoa trong lòng liền trầm xuống. Mấy ngày trước, nàng còn nhớ tóc Cao Lôi Hoa vốn là màu đen, nhưng mà giờ lại trắng giống như tuyết.


      Bất tri bất giác, Tĩnh Tâm vuốt mái tóc bạch kim lạ lẫm này, ngón tay vân vê những ngọn tóc trắng của Cao Lôi Hoa.


      - À.


      Cao Lôi Hoa cười , khẽ nắm lấy tay Tĩnh Tâm:


      - Tôi sao, em yên tâm , chỉ là tóc đổi màu mà thôi...


      - Ừ.


      Tĩnh Tâm khẽ ‘ừ’ tiếng, tuy rằng chỉ là giọng mũi, nhưng cũng là lần đầu tiên từ khi biết nhau tới nay Cao Lôi Hoa thấy Tĩnh Tâm phát ra thanh .


      - Oh!


      Cao Lôi Hoa lập tức bị thanh của Tĩnh Tâm đột nhiên thốt ra làm cho hạnh phúc đến sửng sốt, Tĩnh Tâm thốt ra tiếng, ngờ là thốt ra tiếng...


      - Mẹ!


      Trong lúc Cao Lôi Hoa còn đắm chìm trong hạnh phúc, ở cửa vang lên giọng trong trẻo của Nguyệt Nhị phá vỡ ôn tồn giữa Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm.


      Vừa nghe được tiếng của Nguyệt Nhị, Tĩnh Tâm như có tật giật mình, nhanh chóng rút khỏi tay Cao Lôi Hoa, rồi nhìn ra ngoài cửa.


      Ở cửa, Nguyệt Nhị nhấc cái chân tập tễnh, cười xấu xa nhìn Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm dìu nhau, bên cạnh nàng có Vong Linh Đại trưởng lão tay ôm Bảo Bảo, và cả Tra Lý cường tráng như cột sắt nữa.


      Tiểu nha đầu chết tiệt. Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Nhị tự nhiên nhiều lời. Vừa rồi là lần đầu tiên vuốt ve an ủi Tĩnh Tâm, thế mà lại bị tiểu nha đầu này phá bĩnh.


      Tĩnh Tâm nhìn thấy Nguyệt Nhị liền an tâm nở nụ cười, mấy ngày nay Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị mất tích khiến nàng rất lo lắng. Bây giờ thấy hai người trở về an toàn, Tĩnh Tâm cũng có thể thở phào nhõm được rồi.


      Cao Lôi Hoa lưu luyến nỡ buông lỏng bàn tay Tĩnh Tâm ra, sau đó tới bên cạnh Nguyệt Nhị:


      - Tới đây, nha đầu, để ba cõng con vào trong.


      - Hì hì, ngại quá, ba ba, cẩn thận quấy rầy ba mẹ thân mật rồi~~


      Nguyệt Nhị leo lên lưng Cao Lôi Hoa, cười xấu xa với Cao Lôi Hoa.


      - Nha đầu này . . .


      Cao Lôi Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó vẫy vẫy tay với Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão, ý bảo bọn họ tiến vào cùng .


      Sau đó dẫn hai người tới giới thiệu với Tĩnh Tâm.


      - Tới đây, Tĩnh Tâm, tôi giới thiệu với .


      Cao Lôi Hoa kéo Vong Linh Đại trưởng lão cùng Tra Lý tới trước mặt Tĩnh Tâm:


      - Vị này là Tra Lý, vị này là Đại trưởng lão Vong Linh tộc, à, còn đứa bé tay ông ấy là con tôi mới nhận, gọi là Bảo Bảo.


      Sau đó Cao Lôi Hoa lại chỉ vào Tĩnh Tâm giới thiệu với hai người:


      - Đây là Tĩnh Tâm, cũng là mẹ của Nguyệt Nhị. À, nàng thể được.


      Tĩnh Tâm gật đầu, khẽ cười với ba người Cao Lôi Hoa vừa giới thiệu.


      Mới chỉ thoáng như vậy mà Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão ngẩn ngơ cả ra. đúng là “Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc” mà.


      Cho dù Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão đều là những người nhiều biết rộng nhưng cũng tránh khỏi bị nụ cười của Tĩnh Tâm hấp dẫn. Hai người đều là dạng sống lâu năm thành tinh, người xinh đẹp như Tĩnh Tâm cũng phải chưa từng gặp qua.


      Nhưng khi Tĩnh Tâm cười, có nữ nhân nào có thể cười xinh đẹp như nàng! Nụ cười của Tĩnh Tâm mang theo sức quyến rũ lạ thường. Khiến cho người ta tránh khỏi say mê. Đây cũng là trong những nguyên nhân khiến cho Cao Lôi Hoa luôn muốn Tĩnh Tâm cười cả ngày.


      Tuy nhiên, có lẽ nụ cười này cũng còn tùy thuộc vào Tĩnh Tâm. Rất ít khi Tĩnh Tâm cười, cho nên nụ cười của nàng mới đặc biệt quý báu, đặc biệt mỹ lệ. Đương nhiên, nụ cười ở đây phải là cái kiểu thi thoảng cười máy móc của Tĩnh Tâm, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm của Tĩnh Tâm mới thực là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.


      - Ôi, Cao Lôi Hoa huynh đệ. Chị dâu của tôi cười là xinh đẹp. Ngay cả người thô lỗ như ta mà cũng bị hấp dẫn nữa.


      Tra Lý ngượng ngùng gãi gãi đầu, dù sao lần đầu tiên vào nhà người khác lại nhìn chằm chằm vợ người ta đến mức ngẩn tò te cũng hay ho cho lắm.


      - Đúng, thể , tiểu thư Tĩnh Tâm khi cười rất đẹp. , ngay cả Vong Linh Nữ Thần của chúng ta cũng phải kém vài phần so với khi tiểu thư Tĩnh Tâm cười.


      Vong Linh Đại trưởng lão cũng khỏi cảm thán câu, người trong Vong Linh tộc cũng chú trọng dung mạo mấy, cho nên Vong Linh Đại trưởng lão cũng thà nhận xét vẻ đẹp của Vong Linh Nữ Thần.


      - Ha ha.


      giờ Cao Lôi Hoa cũng biết nên gì đáp lại lời của hai người kia, đành chỉ cười toe toét vậy.


      Tĩnh Tâm khẽ vỗ vỗ Cao Lôi Hoa, sau đó đỡ lấy Nguyệt Nhị lưng. Đối với việc Tra Lý gọi nàng tiếng là ‘chị dâu’, Tĩnh Tâm cũng biểu thị cái gì. Giống như là thừa nhận vậy, điều này khỏi làm cho Cao Lôi Hoa thầm vui sướng trong lòng.


      - Ba ba, con đói bụng rồi.


      Nguyệt Nhị vừa trượt khỏi lưng Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm bắt đầu xử lý cái chân bị trẹo của Nguyệt Nhị.


      Lúc còn trong Vong Linh cốc, Nguyệt Nhị thà chết cũng để Cao Lôi Hoa trị thương cho mình, đó là vì muốn tranh thủ cơ hội được nằm lưng Cao Lôi Hoa. Cho nên Cao Lôi Hoa cũng đành bó tay, dù sao trẹo chân cũng phải vấn đề gì lớn lắm.


      - Được rồi, để ăn mừng chúng ta trở về nhà, tối nay ta làm bữa tiệc lớn. Tuy nhiên…


      Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó quay vể phía đám người thái tử đằng sau:


      - Tuy nhiên, ta cũng có thứ gì để ‘chiêu đãi’ mấy vị “khách nhân” này. Mấy vị này, chẳng lẽ còn muốn ở trong này sao? Trời cũng còn sớm đâu, mấy vị cũng nên .


      - Ta…chúng ta !


      Ifa nghiến răng, dưới nâng đỡ của mấy tên binh lính lê dần ra cửa. Trước khi nhìn chòng chọc vào Cao Lôi Hoa, ngày hôm nay có thể mất sạch mặt mũi! “ ngày nào đó, ta cho ngươi hối hận!” Ifa óan hận thầm nghĩ, sau đó chỉ huy thủ hạ hồi cung.


      Được mệnh lệnh của thái tử Ifa, đám binh lính bắt đầu rút lui ra khỏi cửa.


      Mấy tên binh sĩ bị sóng xung kích của Cao Lôi Hoa đánh cho đo đất được những tên may mắn bị thương nâng dậy, lặng lẽ ra cửa.


      - Hắc hắc, trông bọn người lại có vẻ khó khăn, để ta tiễn đưa ra ngoài nhé.


      Cao Lôi Hoa cười gian, sau đó bước lại gần.


      Ifa thấy Cao Lôi Hoa lại đuổi theo sau, trong lòng cả kinh, nhưng vẫn hỏi giả bộ sợ hãi:


      - Ngươi còn muốn làm gì?


      - có gì, chẳng qua muốn căn dặn riêng biệt trước khi ngươi mà thôi.


      Cao Lôi Hoa ghé sát tai Ifa khẽ :


      - Đừng thử tìm ta gây phiền toái, thái tử Ifa thân ái.


      Cao Lôi Hoa vừa vừa cười cách gian xảo, nhưng ánh mắt lại ngập tràn hàn ý:


      - Bởi vì bình thường ta thích bóp chết phiền toái từ trong trứng nước. Xin đừng hoài nghi những lời ta , cũng đừng thử thí nghiệm với ta. Vì cái giá phải trả ngươi thể gánh được đâu.


      - Ngươi, muốn giết ta sao?


      Thái tử Ifa cắn răng .


      - Ồ, thái tử Ifa thân ái.


      Cao Lôi Hoa cười gian:


      - Chỉ cần ngươi đừng có ý nghĩ gây phiền toái cho ta, ngươi tạm thời an toàn. Tuy nhiên, nếu làm ngược lại đừng trách ta chấm dứt tính mạng của ngươi!


      - Ngươi!


      Ifa run rẩy lẩy bẩy chỉ vào Cao Lôi Hoa, những lời vừa rồi của Cao Lôi Hoa, cũng từng nghe qua! Đó là khi thân vương Peter Larsen tới gây phiền toái với Cao Lôi Hoa ở trong học viện.


      - Ngươi , hôm nay giết ngươi, chỉ là tạm lưu lại cái đầu cổ ngươi mà thôi. Đừng nên thử chọc ta tức giận.


      Cao Lôi Hoa vỗ mạnh lên bả vai thái tử Ifa:


      - Bởi vì, ta sợ ta cẩn thận hủy diệt ngươi lẫn quốc gia của ngươi!


      - Ngươi!


      Thái tử Ifa nghiến tới mức môi bật máu cả nửa ngày trời cũng thốt thêm câu. Cuối cùng, đành óan hận nhìn Cao Lôi Hoa, dẫn đám binh lính trọng thương lui ra ngoài.


      He he, Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn lại lôi quang đầu ngón tay phải của mình. Vừa rồi, nhân dịp vỗ bả vai Ifa, Cao Lôi Hoa an bài tia lôi quang vào trong cơ thể thái tử Ifa. Tia lôi quang này giống như quả bom điều khiển từ xa, chỉ cần Cao Lôi Hoa muốn có thể kích nổ bất cứ lúc nào!


      Để cho Ifa chạy vốn phải là mong muốn của Cao Lôi Hoa, nhưng tiếc rằng mình tạm thời thể giết . Tên này vẫn còn chỗ hữu dụng, nhưng cho dù giết , Cao Lôi Hoa cũng muốn xác định được các mối nguy cơ đối với mình, phải nắm giữ trong tay mình, để bất cứ khi nào cũng có thể phá hủy mới được.


      Tuy nhiên, nếu thái tử Ifa đột nhiên chết, có thể kiện rất phiền phức, mà cũng chưa chắc giúp Tĩnh Tâm yên ổn được.


      Xem ra phải cho kiểu chết thích hợp mới được, trong đầu Cao Lôi Hoa xuất hình ảnh tên vương tử Ivan kiêu ngạo của Quang Minh đế quốc kia.


      Nếu như đột tử, mà huynh đệ bọn chúng chết bởi vì tranh đấu vương vị gây phiền toái cho Cao Lôi Hoa.


      Có lẽ, mình phải trợ giúp cái tên vương tử Ivan kiêu ngạo kia, để giết chết thái tử Ifa leo lên làm quốc vương Quang Minh đế quốc? Cao Lôi Hoa thầm suy nghĩ…

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)
      Chương 98: Đứa bé này phải con




      Trong phòng bếp nhà Tĩnh Tâm, bụng Cao Lôi Hoa thắt tạp dề, đồng thời hai tay như rồng bay phượng múa, vung lên hạ xuống, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta ngạc nhiên thán phục! Dao phay, dao dài, dao ngắn, muỗng ngừng nhảy múa tay Cao Lôi Hoa! Tốc độ thần cấp bậc tám giống bình thường, khéo tay của Cao Lôi Hoa khiến cho người xem hoa mắt thể tốc độ vô địch của bậc tám.


      Tốc độ nấu ăn cực nhanh khiến cho Tra Lý cùng Đại trưởng lão chìm trong kinh ngạc tán thán! Gần như khi Tra Lý và Đại trưởng lão còn trợn mắt há mồm, từng món ăn tinh xảo cứ lần lượt xuất dưới bàn tay của Cao Lôi Hoa.


      Hơn nữa, những động tác thuần thục của Cao Lôi Hoa cũng khiến hai người cảm thấy ngạc nhiên, sửng sốt. Dù sao Cao Lôi Hoa cũng là cường giả, hai người bọn họ tuy biết kỹ thuật nướng thịt của Cao Lôi Hoa thuộc hạng nhất, nhưng nghĩ tới ngay cả kỹ thuật nấu ăn của Cao Lôi Hoa cũng là đứng đầu, từng món đồ ăn đều đủ màu - mùi - vị, làm cho người mới liếc qua cũng nhịn được mà nuốt nước bọt!


      Về điều này, Cao Lôi Hoa luôn giữ vững slogan: vú em mà biết nấu ăn phải là vú em tốt!


      Tĩnh Tâm ngồi bên cạnh bình thản ngắm Cao Lôi Hoa nấu ăn, nhìn nam nhân thể làm này, ánh mắt Tĩnh Tâm lên thích thú, nàng nhớ lại bộ dạng của Cao Lôi Hoa trong lần gặp đầu tiên, khi đó toàn thân dưới của độc chỉ có mảnh vải . Lúc ấy cũng giống như bây giờ, vì mời nàng ăn chút thịt nướng mà cực kỳ bận rộn.


      Ngồi cạnh Tĩnh Tâm là Nguyệt Nhị văng nước miếng bay bốn phía, kể lại cuộc hành trình đầy phiêu lưu của mình với Cao Lôi Hoa trong Vong Linh cốc cho Tĩnh Tâm nghe. Tuy nhiên cũng may Nguyệt Nhị cũng là đứa con hiểu chuyện, đem chuyện Tiểu Tam là nữ nhân cùng với việc Cao Lôi Hoa chỉ lần bóp “cơ ngực” với Tĩnh Tâm.


      Cao Lôi Hoa vừa nấu ăn, vừa ngóng tai nghe Nguyệt Nhị kể. Thấy con bé ra chuyện của Tiểu Tam, Cao Lôi Hoa cười yên tâm. Xem ra Nguyệt Nhị cũng rất ý tứ, cần phải khen thưởng mới được! Cho nên, Cao Lôi Hoa lặng lẽ thêm phần đồ ăn vào phần của Nguyệt Nhị coi như là phần thưởng.


      Nguyệt Nhị mặc dù kể chuyện trong Vong Linh cốc cho Tĩnh Tâm, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng đá lia sang Cao Lôi Hoa. Mãi cho đến khi Cao Lôi Hoa bỏ thêm đồ ăn vào phần của nàng, Nguyệt Nhị cảm thấy thỏa mãn. Nàng lãng phí nước bọt lâu như vậy chính là vì muốn bữa tối có thêm đồ ăn mà, hắc hắc…


      ***********************.


      - Phù~~ cuối cùng cũng xong rồi.


      lâu sau, Cao Lôi Hoa nhàng thở ra. Rào rào hai tiếng, đủ loại đồ bếp tay Cao Lôi Hoa xoay tròn vòng, sau đó được thả chuẩn xác vào đúng chỗ:


      - Hề hề, vài ngày chính thức làm bếp, ngờ lại có vẻ lạ tay. Xem ra chuyện nấu ăn là thể lười được.


      Làm xong, Cao Lôi Hoa tới cạnh Tĩnh Tâm, sau đó cười thần bí với nàng:


      - Tĩnh Tâm, em xem, ta mang đến cho em cái gì đây.


      Cao Lôi Hoa lấy ra nhánh cỏ viền vàng thân tím từ trong nhẫn gian.


      Tĩnh Tâm nhìn nhánh cỏ , ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa đầy nghi hoặc. Hiển nhiên Tĩnh Tâm cũng biết thứ này là thứ gì, có tác dụng gì.


      Cao Lôi Hoa nhàng kéo Tĩnh Tâm qua bên, thầm tác dụng của Hồn thảo cho Tĩnh Tâm.


      Tĩnh Tâm vừa nghe vừa khúc khích cười, sau đó khẽ gật đầu.


      - Chỉ cần có thứ này, việc em có sữa phải là mơ nữa rồi.


      Cao Lôi Hoa thầm bên tai Tĩnh Tâm:


      - Cho dù là nữ nhân có sữa chỉ cần có Hồn thảo này liền có thể tiết ra sữa, đợi tối ta vò nát lá cỏ này, sau đó em dùng thử xem. Lần này nhất định có thể thành công!


      - Ừm.


      Tĩnh Tâm kiên định gật đầu.


      như vậy, nhưng về phương diện sinh lý hai người đều thuộc loại ‘gà’ cái gì cũng mù tịt, sau này khi nhắc lại quyết định giờ ai nấy cũng đều dở khóc dở cười.


      *******************.


      Mọi tình xong xuôi trời cũng nhá nhem tối.


      Cao Lôi Hoa sau khi chuẩn bị xong hết thảy, dặn mấy người Tra Lý đừng vội ăn cơm, sau đó lại ‘chốn cũ ta đứng’ tựa ở cửa trông ngóng bọn trở về. Đợi bọn thuận lợi về nhà trở thành thói quen của Cao Lôi Hoa rồi.


      Sau lúc, cánh cửa bị người đẩy vào, người đầu tiên bước vào là nhị công tử Nguyệt Sư, theo sát phía sau là Saga.


      Nguyệt Sư vừa vào cửa, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt nó là nam tử tóc bạch kim tủm tỉm nhìn nó, bộ dạng trông như chờ nó trở về.


      Ai vậy? Đứng ở đây chờ chúng ta về nhà ngoài ba ba còn có ai nhỉ? Nguyệt Sư đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn mặt nam tử kia, tức khắc nó liền sững sờ!


      - A!


      Tiếp tục đến lượt Saga nhìn nam tử này cũng sững sốt!


      hồi sau, vẫn là Nguyệt Sư phản ứng trước.


      - Ha ha! Ba ba! Đúng là ba ba rồi.


      Hai mắt Nguyệt Sư đẫm lệ, rưng rưng khóc, bổ nhào tới ôm lấy Cao Lôi Hoa:


      - Ba ba, ba biết ! Mấy ngày nay ba ở nhà là con cơm ngon, ngủ sướng! Con rất nhớ ba!


      - Ôi!


      Từng lời của Nguyệt Sư khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy lương tâm cắn rứt, trông diện mạo bù xù của đứa con trai, hiển nhiên là do quá nhớ mong mới dẫn tới tình trạng này. Cao Lôi Hoa dịu dàng vỗ vỗ lưng Nguyệt Sư, vốn định dỗ dành, an ủi thằng bé nhưng câu tiếp theo của Nguyệt Sư khiến cho Cao Lôi Hoa như ăn quả dưa bở!


      Sau khi hết xúc động, Nguyệt Sư tiếp:


      - Ba ba! Con nhớ người lắm! Mấy ngày nay con đều nhớ những món ăn do ba nấu, trước đây mặc dù mẹ nấu nướng cũng tồi, nhưng từ sau khi ăn những món ba nấu dù mẹ có làm món gì con cũng thấy hợp khẩu vị! Những ngày này con cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng lắm, ba xem, trông con gầy bao nhiêu này!


      Dứt lời, Nguyệt Sư còn vén ống tay áo lên ‘show’ cánh tay cơ bắp của nó:


      - Ba trông, tay con cũng bé hẳn nè.


      Sặc! Cao Lôi Hoa lập tức đứng vững, ngã ngửa về phía sau, trời ạ, còn tưởng là nó nhớ mình ai dè là do cơm canh ngon, hóa ra nó chỉ coi mình là điều dưỡng, lo chuyện cơm nước cho người ta mà thôi!


      - Ba, vừa rồi ba đâu mà suốt mấy ngày trở về. Nếu mà trở về sớm con nghĩ con chết đói mất.


      Nguyệt Sư hề để ý tới sắc mặt của Cao Lôi Hoa như ăn mướp đắng, lại bồi thêm câu kích thích thần kinh Cao Lôi Hoa.


      - Trời ơi, ngươi phải là con ác bá mới đúng.


      Cao Lôi Hoa cười mắng tiếng, gõ cái lên đầu Nguyệt Sư:


      - Ta mất tích vài ngày, ngươi nhớ ta lấy chút, trái lại cả ngày chỉ nhớ tới đồ ăn ta làm, ta thất vọng về ngươi.


      - Hắc, nhớ tới đồ ăn ba làm cũng phải là nhớ tới ba sao.


      Nguyệt Sư cười ha hả.


      - Mẹ khỉ!


      Cao Lôi Hoa cười hắc hắc:


      - biết hối cải, dựa và câu này của ngươi, bữa tối nay của người giảm bớt 10%.


      - Hả?! A, ! Ba ba, ba là tàn nhẫn, sao lại có thể đối xử với con như vậy.


      Nguyệt Sư nghe vậy liền nhảy ngược lên:


      - Ba ba, người ngược đãi trẻ vị thành niên đó.


      - Dừng, con mà còn là vị thành niên sao?


      Cao Lôi Hoa ghen tị nhìn bộ râu quai nón đầy nam tính của Nguyệt Sư :


      - Con nhìn qua còn to hơn cả ta nữa.


      - Hắc hắc, ba làm rất đúng, phải giảm 10% khẩu phần của !


      Saga bên cạnh đầy chính nghĩa:


      - Chiếu theo như vậy, chỗ 10% đó chia đều cho con, mẹ và Nguyệt Nhị.


      - A , Saga, ngươi là đồ dậu đổ bìm leo! Ta liều mạng với ngươi!


      Nguyệt Sư đánh về phía Saga. Lập tức hai đứa làm náo loạn cả căn nhà…


      - Ài.


      Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn hai đứa con nô đùa, đúng vậy, như này mới gọi là gia đình, phải sao? Cao Lôi Hoa chợt đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc gia đình.


      - Này! Cao Lôi Hoa huynh đệ! Khi nào ăn cơm thế, các món làm xong từ lâu rồi mà! Tôi chỉ ngửi mùi mà chịu được nữa rồi!


      Lúc này, trong phòng vang lên giọng của Tra Lý, sau đó từ phía trong ra:


      - Hai con trai khác của còn chưa về hay sao?


      - À, hề hề, trở về rồi.


      Cao Lôi Hoa chỉ Nguyệt Sư và Saga:


      - Đến đây ta giới thiệu nào. Cái đứa tóc đen, mắt đen như ta trước kia là con trai lớn của ta Saga, à, ta quên mất, ngươi gặp ta khi ấy tóc của ta biến thành màu trắng rồi.


      Cao Lôi Hoa cười cười chỉ vào Nguyệt Sư :


      - Còn đây là con trai thứ hai của ta, Nguyệt Sư. Ngươi xem, có giống với tộc nhân Hoàng kim sư tộc của ngươi khi trưởng thành ! Nhìn cái bộ râu quyến rũ kìa, chậc chậc, nó từng khiến ta hâm mộ bấy lâu đó.


      - Râu? Quyến rũ?


      chú ý của Tra Lý bị lời của Cao Lôi Hoa thu hút, quay đầu nhìn Saga nô đùa với Nguyệt Sư.


      - Ôi! A! Trời ơi!


      Tra Lý đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Nguyệt Sư, sau đó bế Nguyệt Sư tách khỏi Saga, sau đó cẩn thận quan sát hình dáng Nguyệt Sư.


      - Ối, ai, ai thế! Thả ta xuống.


      Nguyệt Sư nô nghịch với Saga đột nhiên bị người khác nhấc bổng lên, sau đó nó nhìn thấy khuôn mặt tráng hán với bộ râu quai nón dài màu vàng!


      - Má ơi! Quái vật à!


      Nguyệt Sư quát to tiếng, hề do dự đánh quyền cực mạnh về phía Tra Lý.


      Bịch! tiếng, ngờ Tra Lý lại bị quyền của Nguyệt Sư đánh bay thẳng ra ngoài…


      Ặc! Cao Lôi Hoa sửng sốt, cho dù là phòng bị, Tra Lý cũng đến mức yếu như cọng rau vậy chứ. Kỳ thực Cao Lôi Hoa mơ hồ đoán được thân phận của Tra Lý. Nhưng nếu như Tra Lý là người kia, sao lại bị quyền của Nguyệt Sư đánh bay ra ngoài?


      - Ha ha! Ha ha! Quả nhiên sai, quả nhiên sai!


      Tra Lý từ mặt đất bò dậy, để ý tới đôi mắt mới biến thành mắt gấu mèo, sau đó câu khiến Cao Lôi Hoa cười phun cả cơm:


      - Cao Lôi Hoa huynh đệ, bây giờ ta có thể khẳng định, đứa bé này phải con

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :