Chương 89: Thiên lôi và phong ấn. Khi đại trưởng lão còn biết vì sao Cao Lôi Hoa nhắm mắt đứng im lát rồi mới chịu xuất thủ lão ngờ rằng lôi quang tay Cao Lôi Hoa lại mang khí tức của thần. Nhưng có thể khẳng định thực lực trước đó của Cao Lôi Hoa chỉ là thánh cấp thôi mà. Hay cách khác, khí tức thần cấp này của Cao Lôi Hoa chính là kết quả của thời gian chuẩn bị vừa rồi. Nhìn thấy lôi quang màu vàng tia tay Cao Lôi Hoa, đại trưởng lão liền cảm thấy hi vọng sống sót của tiểu công chúa là rất lớn. Cao Lôi Hoa nhàng ôm lấy thân thể Bảo Bảo. Vì còn được kết giới của mấy vị trưởng lão bảo hộ nên năng lượng phong ấn lại tiếp tục xâm nhập vào cơ thể bé. "Xem ra trước tiên là phải giải quyết vấn đề năng lượng phong ấn xâm lấn này ". Ngón tay phải Cao Lôi Hoa khẽ gẩy gẩy lôi quang cái, nhờ có khí tức thần cấp, lôi quang trong nháy mắt tăng phồng lên. - Kết giới! Cao Lòi Hoa quát tiếng, tia lôi quang màu vàng tía ngón tay phải được bắn tới bên người Bảo Bảo, sau khi quay vòng vài cái tạo thành vòng bảo hộ. Vòng bảo hộ lôi quang màu vàng tía này cũng tương tự như kết giới của đám người đại trưởng lão, nó dễ dàng ngăn chặn xâm nhập của năng lượng phong ấn từ đầu Bảo Bảo lại. Đại trưởng lão với mấy trưởng lão kia nhìn thấy chiêu thức ấy của Cao Lôi Hoa lập tức giống như vừa được viên thuốc an thần. Sau khi chặn được năng lượng phong ấn, Cao Lôi Hoa gật gật đầu. Quả nhiên, thần lực trong cơ thể mình và năng lượng phong ấn là cùng cấp bậc, cho nên mình dùng ngăn chặn năng lượng phong ấn đúng là chuyện dễ dàng. Lúc này, năng lượng phong ấn thể tiếp tục xâm nhập vào cơ thể Bảo Bảo được nữa. Điều cần làm bây giờ là phải đẩy phần năng lương chui vào cơ thể Bảo Bảo ra ngoài. Tay phải Cao Lôi Hoa khẽ vung lên, lại là tia sét xuất đầu ngón tay . Tiếp đó, Cao Lôi Hoa thò tay vào bên trong vòng bảo hộ lôi quang, xuyên qua tầng kết giới nhàng đặt người Bảo Bảo. - Phù~. Cao Lôi Hoa nhắm mắt lại, hít hơi sâu. Ngay sau đó, từ đầu ngón tay phát ra cỗ "lôi thần lực" tinh thuần giống như chân khí, từ từ vào trong cơ thể Bảo Bảo. Dưới khống chế của Cao Lôi Hoa thần lực vào trong cơ thể Bảo Bảo được vận hành dựa theo lộ tuyến như khi dùng chân khí trị liệu. Thông qua thần lực sau khi tiến vào cơ thể Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa thấy cỗ năng lượng phong ấn kia. Cỗ năng lượng này len lỏi mọi ngóc ngách trong cơ thể Bảo Bảo, xung đột với lực lượng bản thể và làm xáo trộn sư cân bằng trong cơ thể bé. Xác nhận mục tiêu, Cao Lôi Hoa liền chế lôi thần lực của mình nhanh chóng tiến hành hủy diệt và trục xuất năng lượng phong ấn. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, lúc này cơ thể Bảo Bảo giống như bãi chiến trường . Chỉ có điều là phải là cuộc chiến xung đột giữa hai bên, mà là cuộc đồ sát của bên. Năng lượng phong ấn bị kết giới của Cao Lôi Hoa chặn đứng bên ngoài, giờ năng lượng phong ấn còn lại trong cơ thể Bảo Bảo chỉ như nhánh quân. Mà lôi thần lực trong bản thể Cao Lôi Hoa vẫn được duy trì cuồn cuộn ngừng, mau chóng trục xuất hoặc "xơi tái" nhánh quân ấy. Cùng với tiêu biến của phong ấn lực trong cơ thể, sắc mặt Bảo Bảo dần dần hồi phục bình thường trở lại... Mấy người đại trưởng lão bên cạnh thấp thoáng nhìn thấy sắc mặt Bảo Bảo trong vòng bảo hộ lôi quang kích động tới mức siết chặt nắm tay. Hồi lâu sau, Cao Lôi Hoa mở mắt, thở phào nhõm. Mọi việc so với trong tưởng tượng hóa ra lại đơn giản hơn nhiều, thần lực hổ danh là "dân chơi" so với chân khí "dân thường". Khi dùng đến còn 'thuận tay' hơn cả chân khí. Phong ấn lực trong cơ thể Bảo Bảo dễ dàng bị Cao Lôi Hoa giải quyết. Tuy nhiên, giờ Cao Lôi Hoa tạm thời vẫn chưa thu hồi thần lực người Bảo Bảo, mà bắt đầu thông qua thần lực này khôi phục lại trạng thái cân bằng trong cơ thể vốn bị phong ấn lực phá hủy từ trước. Dưới trợ giúp của thần lực của Cao Lôi Hoa, thân thể của Bảo Bảo cũng bắt đầu hồi phục, dần dần nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên... - Phù...cuối cùng cũng thành công rồi! Rốt cuộc, Cao Lôi Hoa thờ phào nhõm sau khi thu hồi thần lực trong cơ thể Bảo Bảo rút tay ra khỏi kết giới lôi quang. Nhưng Cao Lôi Hoa vẫn chưa triệt tiêu tầng kết giới lôi quang này, vì còn để phòng ngừa xâm nhập trở lại của phong ấn lực. Thấy Cao Lôi Hoa thu tay lại, đám người đại trưởng lão lập tức bù lại như fan hâm mộ, hồi hộp hỏi: - Thành...thành công chứ? - À, thành công rồi. Cao Lôi Hoa gật gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương mấy người bọn họ, Cao Lôi Hoa cười dịu dàng, nghĩ tới là mấy lão này lại có tình cảm nồng hậu với Bảo Bảo như thế. Trông cái bộ dạng họ cuống quýt lên kìa. - Công, công chúa điện hạ, chết chứ? Vẻ mặt đại trưởng lão như chưa dám tin. - Đương nhiên. Cao Lôi Hoa mỉm cười. - Chúng ta, có thể xem xem công chúa điện hạ thế nào được ? Đại trưởng lão xoa xoa hai bàn tay. - Ồ, đương nhiên rồi. Cao Lôi Hoa đáp. - Vì cái kia kìa, hic hic. Đại trưởng lão chỉ chỉ vào tầng kết giới lôi quang mà Cao Lôi Hoa bố trí quanh Bảo Bảo. - À, thứ này ấy à. Cao Lôi Hoa cười cười: - Thứ này tạm thời thể tháo bỏ, nếu phong ấn lực có khả năng xâm nhập thân thể Bảo Bảo lần nữa, lúc đó cho dù là tôi cũng thể cứu nổi nữa đâu. - Hóa ra là thế. Mấy vị trường lão gật gù, rồi vây quanh kết giới lôi quang nhìn bóng hình Bảo Bảo nằm trong đó, lắng nghe bé hít thờ đều đều, mấy vị trưởng lão rốt cuộc mới thả lỏng tâm tư xuống... - Haizzzzzzz. Cao Lôi Hoa nhìn đám trưởng lão và Bảo Bảo trong vòng lôi quang thở phào nhõm "Chuyến hành trình này tới Vong Linh cốc, đúng là vảy ra ít chuyện. Đặc biệt nhất là ngờ mình lại tiến cấp." Điều duy nhất khiến Cao Lôi Hoa còn cảm thấy kỳ quái chính là tình cảnh tiến cấp từ bậc bảy lên bậc tám ngờ lại có tí náo nhiệt nào. Phải biết rằng mỗi lần tiến cấp khi xưa đều khá hoành tráng mà. Cao Lôi Hoa cũng phải là loại người thích phô trương. Chỉ có điều là lần này tiến cấp vô thanh vô tức nên khiên cho Cao Lôi Hoa có chút cảm giác bất an. Chẳng lẽ đây là mở đầu của cái gọi là "phản phác quy chân sao? Cho nên từ bậc bảy tiến cấp lên bậc tám mới im ắng tiếng động? Cao Lôi Hoa khẽ cười, trong đầu suy đoán tượng kỳ lạ này. Nhưng ngay lúc Cao Lõi Hoa còn suy tư bong nhiên từng đợt sấm ầm ầm vang lên đầu . Tiếng sấm lần này lớn hơn nhiều so với những tiếng sấm Cao Lôi Hoa từng nghe qua trong cuộc đời. Hơn nữa, tiếng sấm lại đột ngột xuất đúng phía đầu . Cao Lôi Hoa ngước lên trời mới phát thấy đỉnh đầu mình vẫn là tầng phong ấn màu vàng. Hoàn toàn nhìn thấy được lôi quang bên ngoài! Nhưng cho dù là nhìn thấy được lôi quang xung quanh với tư cách là cường giả bậc tám. Cao Lôi Hoa vẫn có thể cảm thấy được cơn sấm sét bên ngoài tầng phong ấn kia chứa sức mạnh cường đại. Sức mạnh này thậm chí còn vượt qua cả loại thần lực tại của Cao Lôi Hoa. - Đây là cái gì vậy nhỉ? Cao Lôi Hoa nghi hoặc cân nhắc kỹ lưỡng. Bỗng nhiên nghĩ tới thứ gì đó cũng tương tự trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại, cũng tương tự như người luyện võ thời xưa trong truyền thuyết khi võ phá hư mới có thể sinh ra độ kiếp chi lôi, hay còn gọi là thiên lôi. Trong truyền thuyết, khi người luyện võ tới mức võ phá hư (gần lên thần) phải nhận thử thách của thiên lôi. Sau đó, nếu thành công phá mà tiến tiếp, còn nếu bại hoặc là hóa thành tro bụi trong nhân gian, hoặc là bị phế bỏ toàn bộ tu vi rồi sống tiếp đời như người bình thường! - Chẳng lẽ ở dị giới mà ta lại còn phải độ kiếp gì gì đó ư! Cao Lôi Hoa nuốt nước bọt, tập trung vận dụng tinh thần lực quan sát thiên lôi bên ngoài. - Ầm~~ tiếng nổ lớn! Tinh thần lực của Cao Lôi Hoa run lên bần bật. Ngay sau đó, liền cảm thấy phía ngoài phong ấn có cột sấm sét chứa sức mạnh như muốn hủy diệt tất cả, giáng xuống Cao Lôi Hoa ở bên trong phong ấn... Nhưng bởi nguyên nhân là vì Cao Lôi Hoa cũng ở trong phong ấn, nên bên ngoài, thiên lôi tầng tầng lớp lớp nện xuống phong ấn....
Chương 90: Phong ấn bị phá vỡ. “Ầm” tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên! Tinh thần lực của Cao Lôi Hoa rung lên bần bật. Ngay sau đó, cảm nhận được đạo lôi quang chứa sức mạnh như muốn hủy diệt tất cả, từ phía ngoài phong ấn nhằm đỉnh đầu của Cao Lôi Hoa mà nện xuống. Nhưng bởi vì Cao Lôi Hoa ở bên trong phong ấn, nên thành ra tầng phong ấn này hứng chịu thiên lôi hộ . Sức mạnh của thiên lôi vô cùng cường đại, Cao Lôi Hoa tự nhủ nếu mình cố gắng ngăn chặn dù có thể chống chọi được đạo thiên lôi này, nhưng cũng sức cùng lực kiệt. Dù sao thiên lôi là quá ‘khủng bố’, cho dù giờ là thần cấp lôi hệ, nhưng thẳng thắn đối đầu trực diện chắc tốn ít khí lực. Ầm! tiếng, đạo thiên lôi thứ nhất rền vang phía bầu trời phong ấn của tứ thần. Rắc, tiếng giòn vang, đạo thiên lôi này dễ dàng tạo ra vết rạn rệt bên phong ấn,. - Ực ực~~ Cao Lôi Hoa nuốt nước bọt, lực phòng ngự biến thái của phong ấn tự mình thử nghiệm qua. Khi mình còn ở bậc bảy đỉnh phong dốc toàn lực đánh quyền “Phá Sơn ” mà cũng chỉ thể khiến cho tầng phong ấn này dao động … Nhìn vết rạn nứt bầu trời màu vàng kia, Cao Lôi Hoa toát cả mồ hôi hột. “Hú vía, mình vẫn còn xem uy lực của đạo thiên lôi này. Nếu mà nó lại trực tiếp táng vào đầu mình chắc là phất cờ mở hội được rồi đây. May mắn là mình lại ở trong phong ấn, khà khà”. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Đôi khi có những thứ rất khó phân biệt tốt xấu ràng. Ví như cái phong ấn vạn ác giờ bao bọc Cao Lôi Hoa xem ra lại có phần đáng ! - Ủa? Chuyện gì thế này? Nhìn tầng phong ấn phía bầu trời, Cao Lôi Hoa bỗng kêu lên đầy nghi hoặc. Dưới kích vừa rồi của thiên lôi, vết rạn nứt của phong ấn trông rất ràng. Vậy mà lúc này chỗ rạn nứt đó lại lấp lánh ánh vàng cái, ngờ vết nứt đó từ từ khôi phục giống như tua chậm lại vậy. - À, hóa ra là như vậy! Cao Lôi Hoa cười khinh, ngờ còn có thể tự phục hồi lại được. - Đây, đây là độ thần kiếp phải ? Nhìn đạo thiên lôi giáng xuống tứ thần phong ấn tạo thành vết rách to tướng, Vong Linh đại trưởng lão run rẩy kinh hãi . - Gì cơ? Độ thần kiếp? Đó là cái gì thế? Cao Lôi Hoa ngờ vực hỏi lại, độ thần kiếp àh? Là cái của nợ gì thế biết? - Đạo lôi điện vừa rồi, chính là độ thần kiếp trong truyền thuyết. Thanh của Vong Linh đại trưởng lão run run: - Độ thần kiếp là khi tiến cấp từ bậc bảy lên bậc tám dẫn động lôi kiếp trong thiên địa. Đúng rồi, thể nhầm lẫn được, lôi điện khủng khiếp như thế chỉ có thể là độ thần kiếp mà thôi. - Hóa ra phải là thiên lôi. Cao Lôi Hoa cười trộm. “Hú hồn, giật hết cả nảy, làm mình cứ tưởng là thiên lôi xuất khi võ phá hư ở thế giới cũ của mình”. Nhưng mà tuy phải là thiên lôi nhưng độ thần kiếp thế này so với thiên lôi táng xuống cũng chả khác nhau bao nhiêu. Uy lực của đạo lôi điện vừa rồi tuyệt đối kém hơn so với thiên lôi địa cầu, cũng chưa biết là mèo nào cắn mỉu nào đâu. - Vậy bây giờ độ thần kiếp thế là xong rồi à? Cao Lôi Hoa nhìn lên trung hỏi. Sau đạo thiên lôi thứ nhất, trung dường như tĩnh lặng trở lại. - Đâu có đơn giản thế. Ánh mắt Vong Linh đại trưởng lão lên vẻ bi thương: - Nếu mà dễ dàng thế giờ đại lục cũng đến nỗi chưa có nổi cường giả bậc tám - thần cấp. Về cơ bản, đối với độ thần kiếp này cường giả mới tiến cấp lên bậc tám có khả năng ngăn cản được. đại lục từng có ba vị cường giả bậc bảy bắt đầu tiến cấp lên bậc tám thành công, nhưng ai thoát chết ở khâu độ thần kiếp này cả. Độ thần kiếp, phải là chỉ có đạo lôi kiếp. Có bao nhiêu cũng chẳng ai biết, chỉ biết là ít nhất là hơn hai đạo. Trong số ba vị cường giả kia chỉ có vị ‘pass’ được đạo thứ nhất lại ‘tạch’ ở đạo lôi kiếp thứ hai. Cho nên từ trước tới giờ ai vượt qua được hai đạo lôi kiếp này cả. Nếu vượt qua độ thần kiếp có thể trở thành tân thần vĩ đại nhất. Còn vượt qua cũng đồng nghĩa với tử vong. Trong khi Cao Lôi Hoa còn ‘tâm ’ với đại trưởng lão phía ngoài phong ấn lại vang lên tiếng nổ. Sau đó, đạo lôi điện còn to hơn đạo đầu tiên lại ‘hỏi thăm’ phong ấn lần nữa. Đoàng tiếng, lần này phong ấn bị độ thần kiếp chọc thủng lỗ . Nhưng rất nhanh chóng, lỗ này lại tự động khôi phục lại. Sau đó, từng đạo thiên lôi nối tiếp nhau giáng xuống. Ước chừng trong khoảng thời gian chừng nén hương, đủ tám đạo thiên lôi đánh xuống. Nhưng điều làm cho Cao Lôi Hoa cảm thán chính là: tuy rằng cứ sau mỗi đạo thiên lôi đều có thể phá vỡ lỗ hổng lớn hơn cái trước phong ấn, thế nhưng phong ấn lại cũng ngoan cường kháng cự tới cùng. Mãi cho đến lúc tám đạo thiên lôi chấm dứt. - Mẹ nó chứ, xem ra cái phong ấn này cũng phải là hoàn toàn vô ích. Cao Lôi Hoa khẽ lau mồ hôi. Nếu như có tầng phong ấn này, nhiều thiên lôi giáng xuống như thế chỉ sợ bản thân mình thành con ‘nhím lôi’ mất. Tuy rằng mình là thần cấp lôi hệ, nhưng biết mình có năng lực chống cự độ thần kiếp hay nữa… Sau khi tám đạo thiên lôi qua , tiếng sấm sét bầu trời bên ngoài phong ấn cũng dần lắng xuống. Sấm sét ngừng, toàn bộ gian bỗng dưng lại thành yên tĩnh. - Xong rồi sao? Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi. - Hình như là hết rồi. Đại trưởng lão lên tiếng: - Chẳng lẽ là có người thành thần? Cũng đúng, nếu có người thành thần tại sao ta lại cảm giác thấy nhỉ? Lẽ nào lại có người thất bại rồi sao? - biết. Cao Lôi Hoa thản nhiên trả lời. Tám đạo thiên lôi độ thần kiếp này chỉ mang tính tượng trưng chứ chưa thể phá vỡ phong ấn ngoan cường này được. Hơn nữa, sau khi tám đạo lôi kiếp này qua, ngờ bầu trời lại trở về yên tĩnh. Mà bản thân mình cũng cảm thấy có gì biến hóa cả? Chả lẽ lôi kiếp này như giơ cao đánh khẽ, sấm to mưa ? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn lên trời. Nhưng đúng lúc ấy, toàn bộ trung đột nhiên tối sầm lại. Ngay cả gian bên trong phong ấn cũng tối sầm lại. Tiếp đó, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tưởng chừng như có thể phá thủng màng nhĩ người ta ra. Ngay sau đó, đạo lôi quang khổng lồ to bằng cả tám đạo lôi quang khi trước cộng vào đập thẳng từ xuống. Bùng! tiếng nổ lớn ngang với tiếng nổ bom nguyên tử, lôi kiếp tạo thành động to bằng đúng độ lớn đạo lôi kiếp phong ấn. Ngay khi phong ấn này còn chưa kịp khôi phục lại đạo lôi quang này xuyên vào trong phong ấn… Phục hồi lâu chứ phá chóng. Chẳng mấy chốc, chỗ thủng phong ấn chỉ có thề dần dần bị phá toạc ra, khôi phục lại được bao nhiêu. Ngay sau khi phá vỡ được phong ấn, đạo lôi quang khủng khiếp này lại tiếp tục táng thẳng xuống đầu Cao Lôi Hoa. - Ối! Thấy đạo lôi quang to lớn dị thường này, Cao Lôi Hoa chỉ kịp kêu lên tiếng. Mặc dù có chuẩn bị, nhưng gặp phải đạo lôi quang chí tôn thiên hạ này, Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy chuẩn bị của mình là vô dụng. - Ầm! tiếng nổ lớn vang lên. Lôi quang cường đại giáng xuống người Cao Lôi Hoa. Trong nháy mắt đó, thần lực lôi hệ trong cơ thể Cao Lôi Hoa bỗng nhiên nhảy lên vui sướng. Tới khi lôi quang tiếp xúc cơ thể Cao Lôi Hoa cảm giác khoan khoái lời nào diễn tả nổi xuất trong lòng . Lôi quang những gây bất cứ thương tổn nào cho Cao Lôi Hoa, mà ngược lại, còn mang đến cho cảm giác vô cùng dễ chịu. Liền sau đó, Cao Lôi Hoa cảm nhận thấy đạo lôi quang cuối cùng này dường như cải tạo thân thể mình….
Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) Chương 91: ra (thượng). . Sau khi công phá được phong ấn do tứ thần thiết hạ, lôi quang cũng tìm được tới Cao Lôi Hoa. - Mạng ta thôi rồi~~ Cao Lôi Hoa kêu lên câu cảm thán, với đạo lôi quang này cảm thấy còn hi vọng gì cả. Nhưng ngay sau đó, Cao Lôi Hoa lại kinh ngạc phát lôi quang này hề làm tổn thương mình chút nào, mà trái lại, dưới “tưới nhuần” của lôi kiếp khiến cho ‘lôi thần lực’ mới xuất trong cơ thể mình phát triển nhanh chóng! Hơn nữa chỉ có vậy, Cao Lôi Hoa còn cảm thấy lôi thần lực sau khi phát triển tới mức độ nhất định lại bắt đầu cải tạo thân thể mình. Lúc này, Cao Lôi Hoa rốt cuộc cũng minh bạch được đạo lôi quang này cũng phải mang theo sức mạnh hủy diệt của độ thần kiếp, mà là bước cuối cùng trước khi thành thần – Tạo thần thể! (tạo ra thân thể của thần) Bậc tám tức là thần cấp, cũng gần như là bất tử. Chỉ cần có điều gì bất ngờ xảy ra thần cấp bất diệt, có thể vĩnh viễn tồn tại với thế giới này. Mà thần bất tử bất diệt căn bản là nhờ thân thể kỳ diệu của bọn họ - thân thể hoàn toàn do nguyên tố bản mệnh tạo thành! kích cuối cùng của Độ thần kiếp cũng phải là kiếp nạn, mà là làm cho người chân chính trở thành thần – biến thân thể từ phàm nhân hoàn toàn thành thân thể của ‘thần’! Hoàn tất quá trình tiến hóa từ ‘nhân’ sang ‘thần’. *********** Dưới vây bọc trùng trùng điệp điệp của lôi quang, thân hình Cao Lôi Hoa hoàn toàn bị che giấu. Mọi người chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng người trong màn lôi quang mà thôi. Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên màn lôi quang bao quanh Cao Lôi Hoa. ai dám thở mạnh lấy cái, tất cả đều nín thở, căng thẳng nhìn nam tử bị lôi quang đánh trúng này. Cũng phải bọn họ muốn hít thở, mà chính là vì khí tức do lôi quang phát ra đè ép lên bọn họ. Ở bên kia, Nguyệt Nhị trợn trừng hai mắt nhìn lôi quang khổng lồ phá vỡ phong ấn rồi trút thẳng xuống người Cao Lôi Hoa. - Ba, ba ba! Cả người Nguyệt Nhị liền chấn động, tiếp đó nàng hề nghĩ ngợi gì thêm, rướn người định chạy về phía Cao Lôi Hoa. - Đứng im! được qua đó! Quay về ngay! Tra Lý đứng bên cạnh Nguyệt Nhị liền kéo bé lại: - Phụ thân của cháu có việc gì đâu, tiếp tục nhìn . - Thả ta ra, để ta qua đó! Ngươi là đồ thú nhân ghê tởm, được lôi kéo ta! Nguyệt Nhị cố gắng vùng vẫy, có việc gì ư? Trúng phải lôi quang khủng khiếp như thế ai dám có việc gì? Nghĩ vậy, bé lại càng giãy dụa, nhưng ma pháp sư yếu đuối như nàng sao có thể thoát khỏi tay thú nhân như Tra Lý được chứ? - Hãy nghe thúc thúc , cháu bình tĩnh chút nào. Tra Lý giữ chặt Nguyệt Nhị, rồi nghiêm túc với bé: - Yên tâm , ba ba của cháu tuyệt đối có việc gì đâu! Bây giờ, việc chúng ta cần làm chỉ là đứng bên cạnh nhìn mà thôi. Chúng ta rất may mắn, bởi vì chúng ta được thưởng thức chuyện tình chưa từng xảy ra đại lục này đó. Đó là thời khắc mà người đầu tiên đại lục này tiến cấp từ ‘nhân’ lên ‘thần’! - Thần? Nguyệt Nhị sững sờ ngừng giãy dụa, ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa ở trong lôi quang: - Thần ư? Lúc này, trong khi Nguyệt Nhị và Tra Lý trò chuyện, Cao Lôi Hoa ở giữa lôi quang đột nhiên gào thét tiếng còn to hơn tiếng sấm: - Ahhhhh! Cùng với tiếng gào thét này, lôi quang xung quanh người Cao Lôi Hoa như thủy triều lấy làm trung tâm ào ào tuồn vào. Lúc này thân thể Cao Lôi Hoa giống như vòng xoáy đáy, từ từ hấp thu lôi quang đồ sộ vào trong cơ thể. Sau khi lôi quang dần dần bị hấp thu, thân thể cao lớn của Cao Lôi Hoa cũng từ từ ra. Cuối cùng, trong ánh mắt của mọi người xuất hình ảnh Cao Lôi Hoa cúi khom người xuống, đôi cánh lôi điện khẽ bung ra phía sau lưng, tiếp đó ưỡn thẳng người lên. Bỗng “Choang!” tiếng giòn tan, đôi cánh sau lưng Cao Lôi Hoa giống như thủy tinh bị vỡ vụn, bắt đầu từ đầu cánh nhanh chóng biến thành tan thành những mảnh . - Ồ~ồ~ Giữa lôi quang, tiếng hít thở nặng nề của Cao Lôi Hoa vang lên, rồi hai tiếng ầm ầm lại phát ra. Tiếp đó, hai đôi cánh rộng lớn màu vàng tía lấp lánh bung ra phía sau lưng Cao Lôi Hoa. Hai đôi cánh xòe rộng ra thấp thoáng kéo theo xuất khí tức và uy áp của ‘thần’. - Thành…thành công rồi, thành thần rồi! Đám người đại trưởng lão bên dưới nhìn Cao Lôi Hoa mà tự tát vào má mình, bọn họ ngờ rằng người thành ‘thần’ lại chính là nam tử tóc bạc đứng bên cạnh! Bốn đôi cánh lôi điện, đó chính là đại biểu cho thần cấp, Cao Lôi Hoa thành thần rồi! - Phù~~ Cao Lôi Hoa thở phào nhõm, rồi nhàng xòe rộng bốn cánh ra. Hai đôi cánh lần này khác hẳn đôi cánh trước đây, hai đôi cánh này đều là thực thể (rất chân thực), chẳng qua cánh lại có thêm lôi quang màu vàng tía xoay quanh liên tục, chỉ cần lôi quang biến mất cũng thể nhìn ra đây là những đôi cánh thực. - Thế này thành điểu nhân rồi, hơn nữa lại còn là điểu nhân bốn cánh nữa chứ. Cao Lôi Hoa thầm thở dài, ngờ rằng sau hồi biến đổi lại hóa thành điểu nhân như này. Tuy nhiên, ngoại trừ hai đôi cánh này ra cảm giác về thân thể mới này tuyệt, dường như còn ‘xịn’ hơn cả thân thể trước đây nhiều lắm. Cao Lôi Hoa có thể cảm thấy về mặt sức mạnh, tốc độ… của mình đều được nâng cao lên. - Ba ba! Ba ba! Nguyệt Nhị ở bên cạnh thấy Cao Lôi Hoa thực có việc gì, liền kêu lên hưng phấn. Mà Tra Lý cũng vừa vặn thả lỏng tay Nguyệt Nhị ra, để bé chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa. Liền đó, Nguyệt Nhị vui vẻ chạy về phía Cao Lôi Hoa. - Chờ chút Nguyệt Nhị! Thấy Nguyệt Nhị xông về phía mình, Cao Lôi hoa vội vàng quát lên. - Làm sao thế ạ? Nguyệt Nhị nghi hoặc hỏi. Cao Lôi Hoa khẽ cười, chỉ chỉ lôi quang quay xung quanh mình. Phần lớn lôi quang vừa rồi đều bị Cao Lôi Hoa hấp thu, nhưng vẫn còn chút lôi quang sót lại chưa phân tán hoàn toàn, còn lờn vờn quanh đây. - Chờ ba chút, rồi xong ngay thôi. Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó khẽ hô tiếng. Tức khắc, số lôi quang còn sót nhanh chóng bay về phía Cao Lôi Hoa, toàn bộ đều ‘chui’ vào trong cơ thể . Trong lúc Cao Lôi Hoa hấp thu số lôi quang bên cạnh, đột nhiên Bảo Bảo trong tay Vong Linh đại trưởng lão giống như bị hấp dẫn, thoát khỏi tay của lão bay về phía Cao Lôi Hoa. - Ủa? Hà! Nhìn thấy thân hình Bảo Bảo phi về phía mình, Cao Lôi Hoa vốn hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đón lấy Bảo Bảo. Hóa ra quên mất người Bảo Bảo còn có tầng kết giới lôi quang. Vừa rồi hấp thu lôi quang xung quanh, vô tình cũng hút luôn cả kết giới vây quanh bé. Phất tay triệt hồi kết giới lôi quang quanh Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa liền ôm bé vào trong lòng. Bởi vì thiên lôi, nên giờ phong ấn bị đánh thủng lỗ lớn, việc phục hồi phải chỉ là chuyện trong chốc lát. Cho nên xuất năng lượng ảnh hưởng tới Bảo Bảo cả! Cao Lôi Hoa âu yếm nựng hai má Bảo Bảo. Sau khi thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm ‘cục cưng’ ngủ rất say sưa, trông cực kỳ dễ thương. - Ba ba. Lúc này Nguyệt Nhị cũng kịp xông tới nhào vào lòng Cao Lôi Hoa: - Ba ba, người có việc gì, là tốt quá! - Ừm! Cao Lôi Hoa hạnh phúc ôm lấy hai con của mình. tình trong mấy ngày này là thay đổi quá nhanh. May mắn là cuối cùng mọi người đều bình an vô cả. có việc gì là tốt rồi. - Ba ba, phong ấn bị phá rồi, chúng ta có ra ngoài hay ? Nguyệt Nhị ngẩng đầu hỏi Cao Lôi Hoa. giờ Nguyệt Nhị tha thiết muốn về nhà, bé rất nhớ nhà, đồng thời cũng nhớ mẹ Tĩnh Tâm của mình nữa. - Ừ! ra thôi! Cao Lôi Hoa mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lỗ thủng phong ấn. Cuối cùng, phải trở về thôi….
Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) Chương 92: ra (hạ). . - Ha ha! Cao Lôi Hoa huynh đệ, đúng là “ở hiền gặp lành”. Tra Lý tới bên cạnh Cao Lôi Hoa vừa cười vừa . biết từ lúc nào học lỏm được mấy câu văn vẻ của Cao Lôi Hoa, vừa học vừa “vọc” cũng thú vị. - A. Cao Lôi Hoa cười khẽ: - Nhưng mà Tra Lý này, ngại quá, tôi phải ra ngoài rồi. Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lỗ hổng lớn : - Bây giờ phong ấn bị phá thủng rồi, tôi cũng nên thôi. Vốn định nghỉ ở lại bộ tộc Hoàng kim Sư tử làm khách. - Ừ, tôi cũng muốn mời làm ‘khách VIP’ ở bộ tộc của chúng ta. Tra Lý cười : - Tuy nhiên dù sao cũng phải là người trong phong ấn, bên ngoài mới là thế giới của , thừa dịp phong ấn còn chưa khôi phục, cũng nên sớm chút . - Ừm. Cao Lôi Hoa mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Bảo Bảo. Buồn cười nhất chính là lúc trước mình còn với Bảo Bảo là vĩnh viễn rời xa bé, nhưng bây giờ lại phải xa nàng rồi. Ở nơi phong ấn này, có thân nhân của Bảo Bảo, bản thân thể mang Bảo Bảo ra ngoài. Dù sao phong ấn này cũng là nhà của Bảo Bảo ... Tra Lý bên cạnh nhìn Cao Lôi Hoa sau đó khẽ cười : - Cao Lôi Hoa huynh đệ, lo lắng cho Bảo Bảo sao? - Ừ, đúng thế. Cao Lôi Hoa cười sau đó quay sang Vong Linh Đại trưởng lão: - Ngài Đại trưởng lão này, sau khi tôi rời khỏi đây, phiền ông chiếu cố cho Bảo Bảo. Hy vọng sau này tôi còn có cơ hội tới thăm nó. Cao Lôi Hoa ôm chặt Bảo Bảo như muốn rời xa, rồi trao bé cho Vong linh Đại trưởng lão. - Cái này là đương nhiên, chăm sóc công chúa điện hạ là chức trách của ta mà. Vong linh Đại trưởng lão chìa tay đón lấy Bảo Bảo ngủ say. Nhưng đúng lúc này, lỗ hổng bên phong ấn đột nhiên phát ra kim quang mãnh liệt, sau đó luồng kim quang từ lỗ hổng bắn vào, chiếu thẳng xuống người Cao Lôi Hoa. - Chuyện gì thế này? Cao Lôi Hoa hô tiếng, bởi vì cảm thấy đạo kim quang này lại dẫn theo cỗ hấp lực, hút cả người Cao Lôi Hoa từ từ bay lên! Nguyệt Nhị cùng Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa đồng loạt bị hút bay về miệng lỗ hổng. - Ba Ba! Thế này là sao? Nguyệt Nhị thấy tình cảnh này liền ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa. - biết nữa, nhưng có vẻ giống cách ra ngoài. Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước, tiếp đó thấy chỗ thủng phong ấn còn bị lôi quang phá hư, giờ chậm rãi khôi phục. Mà chùm ánh sáng này dường như muốn chuyển bọn họ ra ngoài. Thấy Nguyệt Nhị cùng Cao Lôi Hoa bay lên, Tiểu Tam cũng vội vàng chạy vọt vào cột sáng đó. Cao Lôi Hoa vội vàng vươn tay kéo Tiểu Tam: - Tiểu Tam, nắm chặt tay ta, có thể chúng ta ra ngoài. - Ừm! Tiểu Tam khẽ đáp, nắm chặt bàn tay của Cao Lôi Hoa. Lúc này, Tra Lý đứng bên cạnh thấy Bảo Bảo vẫn còn trong tay Cao Lôi Hoa, sau đó cắn chặt răng, rồi cũng chui vào bên trong cột sáng ... - Trưởng lão, phải làm sao bây giờ? Tiểu công chúa vẫn còn trong lòng Cao Lôi Hoa tiên sinh mà! Vài vị trưởng lão nhìn thấy Cao Lôi Hoa vẫn ôm tiểu công chúa, bị cột sáng hút lên liền nóng ruột. - Chết tiệt! Vong linh Đại trưởng lão chửi lớn tiếng, phất tay với mấy vị trưởng lão: - Tiểu công chúa ở tay , cần phải có người chăm nom. Ta cùng với bọn họ, các ngươi chờ chỉ lệnh của nữ thần. Có ta bên cạnh hẳn có thể chiếu cố tốt cho tiểu công chúa! Các ngươi hãy ở đây đợi tin tức của nữ thần điện hạ. - Vâng! Mấy vị trưởng lão lên tiếng. Sau khi dặn dò hồi, Vong linh Đại trưởng lão cũng hề do dự theo Tra Lý chui vào giữa cột sáng... - Tất cả đều ra ngoài rồi! Trong thần điện, nơi hắc ám nhất của phong ấn, nữ tử áo trắng xinh đẹp ngẩng đầu nhìn về phía cột sáng, đôi mắt mỹ lệ lẳng lặng ngắm nhìn cột sáng màu vàng đó, lâu sau mới nhàng câu: - Việc ta có thể làm, cũng chỉ giúp các ngươi thoát khỏi nơi phong ấn này, hy vọng ngươi có thể bảo hộ tốt nữ nhi của ta. Phong ấn phải là nơi nó có thể ở, mong rằng sau này ở ngoài, ngươi có thể chăm sóc tốt cho nó. ********** biết qua bao lâu sau, Cao Lôi Hoa lại cảm thấy gian xung quanh vặn vẹo hồi, sau đó trước mắt tối sầm lại. Tới khi trước mắt lại lần nữa sáng lên, Cao Lôi Hoa liền phát bản thân cùng mọi người ra ngoài phong ấn. Ngẩng đầu nhìn thấy trung còn là màu vàng nữa mà là màu xanh da trời quen thuộc, làm cho Cao Lôi Hoa nhìn có cảm giác thoải mái. Ngoảnh đầu về sau, Cao Lôi Hoa kinh ngạc phát Tra Lý cùng Vong Linh Đại trưởng lão cũng theo từ trong phong ấn ra. - Ặc! Cao Lôi Hoa vội vàng cúi đầu nhìn vào trong lòng. Phù, may mắn, Nguyệt Nhị, Bảo Bảo đều vẫn còn đấy. Tiểu Tam cũng còn nắm tay mình. Hoàn hảo, tuy rằng xảy ra rất nhiều việc, nhưng ít ra mọi người vẫn còn sống. Thậm chí lần này lại còn kiếm được vật liệu làm bánh xe nôi nữa! Còn có hồn thảo, ặc? Ủa? hồn thảo?! - Ôi! ! hồn thảo! Vừa nghĩ đến hồn thảo, Cao Lôi Hoa lập tức kêu thảm tiếng. - Ba ba làm sao vậy? Nguyệt Nhị trong lòng mở mắt khẽ hỏi. - hồn thảo, cái quan trọng nhất hồn thảo! Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn nơi bao quanh phong ấn màu vàng. Giương mắt nhìn lên, cái lỗ thủng cũng sớm biến mất thấy! Toàn bộ phong ấn giờ hoàn hảo như ban đầu, nếu phải bên cạnh có Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão, Cao Lôi Hoa gần như còn tưởng mình còn chưa tiến vào phong ấn này nữa. - hồn thảo ư? Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa, hiển nhiên nàng cũng biết mục đích thực Cao Lôi Hoa đến Vong Linh cốc chính là vì hồn thảo. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, có quên cái gì trong phong ấn sao? Tra Lý bò dậy hỏi. - hồn thảo, là hồn thảo đó! Chết tiệt, trước khi ra ngờ quên vặt nắm mang theo! Cao Lôi Hoa đau lòng nhìn về nơi phong ấn. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, ừm, ý là loại thực vật dưới chân sao? Tra Lý chỉ chỉ đám cỏ dưới chân Cao Lôi Hoa : - về ‘nãi thảo’ này hả, Cao Lôi Hoa tiên sinh. - Hả?! Cao Lôi Hoa nhìn xuống mặt đất, quả nhiên giờ chân của giẫm lên có loại cỏ viền vàng, thân tím. Đây phải là hồn thảo là cái gì! - Haizzz! ngờ tôi lại quên trong Vong Linh cốc cũng có hồn thảo mà! Cao Lôi Hoa cười ngượng ngùng, đám hồn thảo dưới chân cũng lớn, diện tích chỉ khoảng mét vuông. Cao Lôi Hoa cũng lười nhổ từng cây, tay phải vung lên, nhanh chóng vạch chưởng đất. Bùng cái cắt được khối đất ngay ngắn. Sau đó lại đem cả khối hồn thảo vào trong nhẫn gian. Tra Lý bên cạnh cũng cười cười thêm cái gì. Mà Vong linh trưởng lão tại hình như vẫn cố gắng thích ứng với thế giới bên ngoài, bây giờ lão vẫn ngơ ngác nhìn trời, biết là suy nghĩ cái gì.... - Đúng rồi, Tra Lý này, tại sao lại ra theo chúng ta? Vong linh Đại trưởng lão ra là vì Bảo Bảo, ra ngoài làm gì? Cao Lôi Hoa sau khi làm xong việc nheo mắt nhìn Tra Lý. Kỳ khi Cao Lôi Hoa thấy Tra Lý cũng theo sau bọn họ ra ngoài, trong lòng cũng đoán được ít nhiều. - Tôi à, tôi ờ… ờ, tôi cẩn thận chui vào trong cột sáng, kết quả cũng bị hút ra ngoài. Tra Lý gãi đầu cười cười. - ..... Cao Lôi Hoa nhếch mép cười khỉnh, Tra Lý lấy cớ rất ‘thối’, nhưng Cao Lôi Hoa cũng ra: - Tra Lý à, theo chúng ta ra đây, vậy hãy cùng Vong linh Đại trưởng lão đến nhà tôi ở tạm ít ngày , dù sao các ngươi mới ra, cũng có chỗ ở. - A ha ha, tôi vẫn biết Cao Lôi Hoa huynh đệ là người tốt mà. Tôi cũng khách khí vậy, lúc nào chúng ta lên đường? Tra Lý cười lớn tiếng. - ngay bây giờ! Cao Lôi Hoa quay sang Tiểu Tam: - Tiểu Tam sao? Muốn đến nhà tôi chuyến ? Tiểu Tam khẽ lắc đầu: - Tôi đâu, tôi cũng ra ngoài mấy ngày rồi. Nếu quay về có thể trong nhà lại náo loạn. Ra khỏi Vong linh cốc tôi phải về nhà trước.Sau này chúng ta nếu có duyên gặp lại. Tiểu Tam cười khổ tiếng, sau khi ra, nàng lại đột nhiên nghĩ, nếu ra mà cùng Cao Lôi Hoa sống trong phong ấn cũng là tốt. - Cũng tốt Cao Lôi Hoa gật gật đầu: - Ra ngoài lâu như vậy, ngươi cũng nên về nhà, chúng ta có duyên gặp lại! Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn các khe lớn có thể thấy ở khắp nơi trong Vong Linh cốc. Bây giờ sau khi thoát ra, Cao Lôi Hoa còn muốn thanh toán món nợ với thái tử điện hạ của Quang minh đế quốc. Là tổ chức sao chứ, Cao Lôi Hoa cười gian, nếu chọc tới Cao Lôi Hoa này, vậy hãy chờ phẫn nộ của ta ! Cao Lôi Hoa thầm nắm chặt tay, bây giờ, với bậc tám thần cấp đại lục là vô đối rồi...
Chương 93: Quang Minh thánh nữ (thượng) Lần này từ Vong Linh cốc ra rất thuận lợi, còn Vong Linh Phong thao túng phía sau, đám còn lại trong Vong Linh cốc chỉ có thể tính là phế thải. Hơn nữa, có Boss khủng – Đại trưởng lão Vong Linh tộc ở đây, còn đám Vong Linh nào dám tới gây chuyện với nhóm Cao Lôi Hoa chứ? Ôm Bảo Bảo ngủ say, nhóm người Cao Lôi Hoa nhanh chóng tới cửa cốc. Nhìn tầng phong ấn mờ mờ phía cửa cốc Cao Lôi Hoa khẽ thở dài: - Cuối cùng ra ngoài rồi. Cao Lôi Hoa than tiếng sau đó nhìn mấy người phía sau. Trong ba người phía sau, Vong Linh Đại trưởng lão cùng Tra Lý đều là mới bước ra khỏi phong ấn, nơi đây có người quen, cho nên hai người bọn họ nhất định phải ở cùng Cao Lôi Hoa. Chỉ có Tiểu Tam sau khi ra khỏi Vong Linh cốc là ly khai. Nếu có duyên, cả đời cũng gặp lại được. Về phần Nguyệt Nhị, bây giờ nằm lưng Cao Lôi Hoa ngủ ngon! Do lúc thấy sắp xuất cốc, Nguyệt Nhị trong hưng phấn lại quên cái chân bị bong gân, vì thế Nguyệt Nhị đáng thương lại lần nữa chỉ có thể nằm lưng Cao Lôi Hoa. - Tiểu Tam, ngươi mình sao chứ? Cao Lôi Hoa quay đầu khẽ hỏi Tiểu Tam, trong lòng sớm biết Tiểu Tam là nữ nhân, chỉ giả bộ nhận ra mà thôi. Bây giờ để nàng mình, Cao Lôi Hoa có hơi lo lắng. - thành vấn đề. Giọng Tiểu Tam vẫn khàn khàn như trước: - Thủ hạ của ta cách Vong Linh cốc xa, mới có mấy ngày, bọn họ có thể vẫn ở đó chờ ta. Tự ta có phương pháp liên hệ với bọn họ, chỉ cần sau khi liên hệ được an toàn của ta thành vấn đề. - Như vậy tốt rồi. Cao Lôi Hoa khẽ gật đầu, trong lòng cũng hơi an tâm: - Thế ta đây cũng an tâm, khi như vậy, sau khi ra khỏi Vong Linh cốc, chúng ta chia tay thôi. - Ừm. Tiểu Tam cúi đầu khẽ đáp, lúc này trong lòng nàng nhiều lần nghĩ muốn tự vén tóc của mình lên để Cao Lôi Hoa nhìn hai năm mười là “” phải “”, nhưng cuối cùng nàng cũng dám vén suối tóc của mình lên, chỉ lẳng lặng đứng đó. - Vậy, có duyên chúng ta gặp lại nhé! Cao Lôi Hoa vỗ vai Tiểu Tam, sau đó với Tra Lý và Đại trưởng lão: - Chúng ta thôi. - Ừm, Đại trưởng lão và Tra Lý cùng lên tiếng, sau đó theo Cao Lôi Hoa. Ba người Cao Lôi Hoa, Đại trưởng lão và Tra Lý dần dần xa… - A. Nhìn Cao Lôi Hoa xa dần, Tiểu Tam cười khổ, sau đó tay khẽ thả mái tóc xuống, lập tức lộ ra gương mặt xinh đẹp đến nỗi làm người ta hít thở thông. - Lần sau còn có cơ hội gặp lại sao? Tiểu Tam thầm…. ********** - Ba, chẳng lẽ ba nhận ra Tiểu Tam là nữ nhân sao? Nguyệt Nhị lưng Cao Lôi Hoa biết tỉnh từ lúc nào, nàng xoa cổ Cao Lôi Hoa hỏi. - A, con ! Cao Lôi Hoa cười , trả lời. - Ba! Nguyệt Nhị bất mãn phát lên người Cao Lôi Hoa vài cái. - Hắc hắc, nhận ra hay nhận ra có gì quan trọng đâu? Ha ha, nếu có gì ngoài ý muốn, chúng ta ắt gặp lại Tiểu Tam nữa. Cho nên Tiểu Tam là nam hay nữ đối với chúng ta mà cũng có ý nghĩa gì, đúng ? Cao Lôi Hoa khẽ cười, cõng Nguyệt Nhị chậm rãi bước về phía trước. - Khụ khụ! Cao Lôi Hoa huynh đệ, bây giờ chúng ta thảo luận vấn đề nam hay nữ nữa. giờ chúng ta nên bàn khi nào chúng ta đến nơi hơn. Tra Lý khụ tiếng, sau Cao Lôi Hoa hỏi. - À. Cao Lôi Hoa cười khẽ: - Nhà ta cách Vong Linh cốc cũng xa, lúc nữa là tới rồi. Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn phía xa, vào Vong Linh cốc cũng được khoảng ba ngày rồi, biết trong thời gian này Tĩnh Tâm ra sao, thấy mình về chắc nàng lo lắng lắm đây, còn bọn biết có dậy sớm chạy hay nữa? Còn nữa, bọn nó ăn có quen hay ? Trong lúc nhất thời, Cao Lôi Hoa suy nghĩ miên man… Nghĩ tới Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa sờ sờ chiếc nhẫn chứa ‘ Hồn thảo’ và quả cây ‘lang nha bổng’. Lần này thu hoạch khá khẩm! Có Hồn thảo, nhất định có thể làm Tĩnh Tâm hoàn toàn cảm nhận được lạc thú nuôi con bằng sữa mẹ. - Vậy cuối cùng phải bao lâu đây! Tra Lý bất mãn : - Ta muốn biết chính xác chút. - Chính xác hả, ờ, nếu chúng ta triển khai tốc độ toàn lực cũng mất bao lâu, nhiều nhất là mấy canh giờ thôi! Cao Lôi Hoa lên tiếng. - Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta toàn lực chạy ! Tra Lý vội vàng . - OK, tùy ý ngươi. Cao Lôi Hoa cười cười, với bậc tám giờ tốc độ của còn nhanh hơn vài phần so với trước kia. Luận về tốc độ, Cao Lôi Hoa tự thấy thua người khác: - Vậy các ngươi đuổi theo ta nhé! Cao Lôi Hoa khẽ cười giòn tiếng, lưng cõng Nguyệt Nhị, tay ôm Bảo Bảo, sau đó thi triển tốc độ, trong nháy mắt hóa thành tia lôi quang bay . - Chết tiệt, các ngươi cũng thông cảm cho lão già ta à! Vong Linh Đại trưởng lão thở dài, cũng đành phải biến thành đạo hắc quang theo sau Cao Lôi Hoa. Tuy lão là vong linh pháp sư nhưng lão vẫn là cao thủ thánh cấp! Tốc độ đối với lão thành vấn đề. - Ha ha Tra Lý cười lớn tiếng, guồng chân bám sát phía sau Cao Lôi Hoa cùng Đại trưởng lão… Dưới toàn lực thi triển, ba người rất nhanh về đến Quang Minh đế đô. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, chúng ta tới chưa? Ta đói bụng rồi. Tra Lý biết ngượng với Cao Lôi Hoa, xem như việc Cao Lôi Hoa cho ăn là việc “tất lẽ dĩ ngẫu” vậy. Đồng thời, Vong Linh Đại trưởng lão cũng nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm, tuy nhiên phải do lão đói mà bởi vì ánh sáng bên ngoài làm lão rất khó chịu, lão cũng muốn sớm tìm góc yên tĩnh tránh né ánh mặt trời. - Hề hề, tới Quang Minh đế đô cũng là về đến nhà rồi. Cao Lôi Hoa cười : - Tuy nhiên, với bộ dạng giờ của hai người mà dẫn về nhà ta lúc này thích hợp lắm. Cao Lôi Hoa chỉ vào quần áo của Đại trưởng lão và Tra Lý: - Các ngươi nhìn mình , kẻ người khoác hắc bào biết mặc từ bao lâu rồi. ngờ còn mặc da thú, hắc hắc. Trước hết theo ta đổi quần áo rồi mới về nhà. Nhà ta còn có mấy đứa , ta sợ hai người các ngươi hù dọa bọn mất. - ... ... Tra Lý và Đại trưởng lão đồng thời ngắm lại quần áo người, sau đó đành cười trừ… ********* Dưới dẫn đường của Cao Lôi Hoa, Đại trưởng lão và Tra Lý vào cửa hàng bán quần áo nhìn qua trông khá tốt. Tuy rằng Cao Lôi Hoa sống ở đế đô chưa lâu nhưng mấy cửa hàng phục vụ sinh hoạt hàng ngày vẫn biết chút ít. Cửa hàng trang phục này tương đối có danh tiếng ở khu vực này. - Ông chủ, tìm cho hai người này bộ quần áo thích hợp nhé. Sau khi tiến vào cửa, Cao Lôi Hoa liền gọi ông chủ, rồi chỉ vào Đại trưởng lão và Tra Lý phía sau. - À, vâng. Ông chủ đáp tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tra Lý với toàn thân da thú và hắc bào sáng bóng của Đại trưởng lão. Lập tức mắt y sáng ngời: - Chậc chậc, hai vị khách nhân trông cá tính! xong, y đứng lên đến bên cạnh Tra Lý và Đại trưởng lão, sau đó sờ sờ da thú người Tra Lý lẫn hắc bào của Đại trưởng lão: - Phục trang siêu đại và phục trang cổ xưa cơ à. Quả nhiên là người có gu thẩm mỹ cao. - Sặc! Cao Lôi Hoa há hốc mồm, gu thẩm mỹ cao?! Da thú cùng hắc bào phát sáng mà kêu là thẩm mỹ cao, chậc chậc! - Ha ha, xem tôi này, thiếu chút nữa quên mất mục đích hai vị đến đây rồi. Tiểu Mỹ, mau tới giúp hai vị khách này chọn hai bộ quần áo thích hợp! Ông chủ sau khi khen ngợi Đại trưởng lão và Tra Lý ngớt liền hô tiếng. - Dạ, vâng! thiếu nữ đáng từ bên trong chạy ra: - Là hai vị này muốn chọn quần áo sao? - Chính là bọn họ. Cao Lôi Hoa cười cười chỉ chỉ Tra Lý cùng Đại trưởng lão bên cạnh. Thiếu nữ sau khi ra, nhìn thấy mấy người Cao Lôi Hoa liền bật cười khanh khách. Trong ba người Cao Lôi Hoa trước mắt, Tra Lý cả người khoác da thú đúng là trang phục model siêu đại. Mà bộ áo bào pháp sư màu đen của Đại trưởng lão, nếu Cao Lôi Hoa đoán sai chính là trang phục model cổ xưa như lời của ông chủ, tuy nhiên cũng đúng, cái hắc bào người Đại trưởng lão ít nhất cũng mấy ngàn năm trước mới có thể thấy nhãn hiệu này. Duy nhất có Cao Lôi Hoa là bình thường tay ôm đứa trẻ, lưng lại cõng đứa khác. Lập tức hình tượng ba người Cao Lôi Hoa khá là khôi hài. - xin lỗi, thất lễ rồi. Thiếu nữ sau khi cười nhanh chóng che miệng lại, xin lỗi ba người Cao Lôi Hoa: - Rất xin lỗi, mời hai vị muốn chọn quần áo theo tôi! Sau đó thiếu nữ ra hiệu, ý bảo Tra Lý và Đại trưởng lão theo nàng vào nhà. - Hai người vào chọn vài bộ , thử xem có bộ nào hợp . Cao Lôi Hoa phất phất tay cười . Đại trưởng lão cùng Tra Lý mặt chút biểu tình gì chọn quần áo, sau đó dưới chỉ dẫn của thiếu nữ, vào phòng trong thay đồ. Cao Lôi Hoa mỉm cười, sau khi thấy hai người Đại trưởng lão vào, cũng vào trong cửa hàng, định bụng tìm vài bộ quần áo thích hợp cho Bảo Bảo và Nguyệt Nhị. - Nguyệt Nhị , con cũng xuống chọn cho mình vào bộ . Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Nguyệt Nhị lưng. - cần đâu, con ở lưng ba ba chọn là được. Nguyệt Nhị cười cười, nằm lưng Cao Lôi Hoa chịu xuống. - Được, vậy nhìn thấy ưng bộ nào nhé. Cao Lôi Hoa khẽ cười, lưng cõng Nguyệt Nhị dạo quanh cửa hàng. lúc Cao Lôi Hoa chọn lựa kỹ càng mấy quần áo, cánh cửa cửa hàng bị người đẩy vào. - Ông chủ, đâu rồi! Đưa chúng ta chọn vào bộ quần áo thích hợp. bóng người bước nhanh vào, sau đó oang oang. - Ủa? Giọng này nghe rất quen! Cao Lôi Hoa chọn quần áo, nghe được thanh này liền quay đầu lại nhìn người vừa tới. Vừa đến là gã thiếu niên cùng người thiếu nữ, phía sau còn có đám người hầu. Lên tiếng chính là gã trai kia. Thấy kẻ này, Cao Lôi Hoa cười tà ác, hắc! Đâu chỉ là người quen, phải là quá “quen”…