Chương 79: Người làm cha con được ? - Ai da... đau... Cao Lôi Hoa rên rỉ thống khổ kêu lên hai tiếng, sau đó lôi cái tên biết tốt xấu ngồi mặt mình xuống. - Chết tiệt, vẹo cổ rồi! Cao Lôi Hoa khẽ cử động cái cổ chút lập tức cơn đau đớn truyền đến làm rên lên đau đớn, nếu phải bản thân là người từng kinh qua cái chết, lần này cái mông từ trời rơi xuống chỉ sợ cũng đủ cho phục vụ với đại ca Quang Minh thần rồi. Cao Lôi Hoa vặn vẹo cái cổ đau nhức của mình rồi ánh mắt hạ xuống nhân ảnh trong tay. Chính là cái tên từ trời rơi xuống lại còn ịn nguyên quả mông mặt , khiến bị sái cổ. Chết tiệt, đây quả thực là vũ nhục cách trắng trợn! - Thực... thực xin lỗi! Tiểu tử kia vừa nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Cao Lôi Hoa liền yếu ớt kêu lên tiếng, tiểu tử kia chính là ngôn ngữ thông dụng của đại lục, cho nên mấy người ở đây đều có thể nghe hiểu. Thanh của nàng phi thường êm tai, khiến mọi người nghe đều hơi bị rung động. - Ặc! Sau khi Cao Lôi Hoa thấy tiểu tử trong tay mình liền khỏi rên rỉ tiếng. Ở trong tay là tiểu nương xinh đẹp như búp bê, mái tóc dài màu vàng óng, nước mắt long lanh trong đôi mắt đen láy như sắp sửa trào ra, lại thêm ngũ quan đầy đặn khiến bé càng đáng vô cùng. Nhìn thấy tiểu nương bị mình hù dọa đến run rẩy, Cao Lôi Hoa nhếch miệng cười khổ. Với bé xinh như búp bê này ngươi kêu Cao Lôi Hoa có thể làm khó dễ hay sao? Mắng nàng? Còn chưa kịp gào thét câu nào mà nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng Cao Lôi Hoa cũng thể mở miệng rồi! - Oa, Ba, em bé đáng ! Nguyệt Nhị sau khi vừa nhìn thấy em bé khả ái như thế liền kinh ngạc hô lên. Tiểu Tam cũng tiến lại gần, đại dương vô tận cũng ngăn được ánh mắt nồng nhiệt của nàng. Nữ hài tử giống nhau đều thích những thứ gì đó dễ thương, tiểu thiên sứ giống như búp bê ở trong tay Cao Lôi Hoa này, còn khiến cho Cao Lôi Hoa có cảm giác nỡ mạnh tay, huống chi là Tiểu Tam và Nguyệt Nhị. Chỉ có Tra Lý bên cạnh phản ứng có chút khác thường, nhìn chòng chọc tiểu nương với mái tóc vàng nửa trong suốt đột nhiên xuất , trong mắt Tra Lý tràn ngập thần sắc kinh ngạc và dám tin. Lại dường như có chút mừng rỡ. - Tra Lý, biết đứa bé này sao? Cao Lôi Hoa nhìn mắt Tra Lý, lúc này ánh mắt của Tra Lý rất phức tạp, dường như biết đứa bé này? - , ta biết. Tra Lý khẽ lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt của lại vẫn rời bé. - Ặc, chẳng lẽ phải là hài tử của Sư tộc các ngươi sao? Cao Lôi Hoa ngắm nghía bé mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn mình. - Dường như phải. Tra Lý nhìn bé khe khẽ thở dài. - như vậy bé này phải người của sư tộc các ngươi? Cao Lôi Hoa xoay xoay cái cổ của mình, đặt tiểu nương xuống mặt đất: - Tiểu nương, cháu từ đâu tới vậy? Tự mình quay về được ? - , hu hu. Đầu bé lắc mạnh, nực cười, mãi mới dễ dàng trốn ra lần, bảo nàng trở về sao? Mơ !! - Thôi thế này , bé ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cha mẹ của bé đến đón nhé! Cao Lôi Hoa xoa xoa cái cổ, chết tiệt, sái cổ kiểu này có thể khiến đau nhức vài ngày đây. - Cháu có người nhà! bé búp bê mở miệng phát ra thanh ngọt ngào. Hai mắt của Tra Lý đột nhiên lóe lên chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn mái tóc dài màu vàng của tiểu nương kia. - Chúng ta có nên dẫn bé ? Cao Lôi Hoa khe khẽ cười, đồng thời ngắm nhìn ánh mắt khác thường của Tra Lý: - Muốn dẫn bé e là dễ nhưng khó làm. Tiểu nương này lại từ trời rơi xuống, tốt nhất là nên chờ cha mẹ của nó tới đón. Nếu bé phải người của Sư tộc, chúng ta lại dẫn nàng lỡ như cha mẹ nó tìm thấy rất là phiền phức. Chẳng qua... Cao Lôi Hoa chuyển đổi ngữ điệu: - Để nàng ở đây cũng phải là biện pháp tốt, xung quanh đây bóng người, ta sợ tiểu nương này gặp phải người xấu! - Ừm, đúng vậy. Nguyệt Nhị tiếp lời : - Tiểu nương, ba của bé ở đâu vậy? Để chúng ta liên hệ với ba của bé tới đón bé được ? - Em có ba. Nguyệt Nhị còn chưa xong bé búp bê chen vào : - Em có ba, em chỉ có mẹ thôi, mẹ ngủ, phải ngủ rất lâu! Người tìm em đâu. - có ba ư? Trong lòng Cao Lôi Hoa khẽ run lên, bàn tay tự chủ được xoa xoa đầu của bé: - Lại là hoàn cảnh bị phụ thân vứt bỏ sao? Thanh của Cao Lôi Hoa chợt dịu dàng rất nhiều. Nhưng Tra Lý sau khi nghe được câu này của tiểu nương, thân hình lại chấn động. Môi mấp máy muốn cái gì, nhưng lại thốt thành lời. Tiểu nương dường như rất thích hưởng thụ cảm giác Cao Lôi Hoa xoa xoa đầu của nàng, nhàng nhích lại gần bàn tay của Cao Lôi Hoa. - Ài, vô luận là ở thế giới nào, luôn luôn có nam nhân dám gánh vác trách nhiệm nhỉ. Cao Lôi Hoa thương xót ôm bé vào lòng, tiểu búp bê khả ái này lại khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy có chút thương cảm. Vô luận ở thế giới nào, cho dù là ở trong phong ấn ngăn cách với thế giới cũng vẫn có nam nhân trốn tránh trách nhiệm. - Hài tử, tên con là gì? Cao Lôi Hoa dịu dàng hỏi. bé ôm chặt cổ của Cao Lôi Hoa: - Con gọi là Bảo Bảo (cục cưng). Mẹ vẫn gọi con như vậy. - Bảo bảo, mẹ con đâu? Chẳng lẽ mẹ con vì ngủ mà để ý đến con sao? Cao Lôi Hoa ôm tiểu nương nhàng hỏi, sau khi bé này từ trời rơi xuống Cao Lôi Hoa biết bé này nhất định phải con cái của gia đình bình thường. Mẫu thân của bé hẳn là người rất cường đại. Thân là vú em chuyên nghiệp, tình thương của người cha khiến Cao Lôi Hoa rất dễ bị kích động. - Dạ, mẹ thể ra ngoài. Mẹ vừa ra choáng váng đầu, cho nên người thường xuyên buồn ngủ, lần ngủ phải rất lâu. Bảo Bảo ôm cổ Cao Lôi Hoa: - Thúc thúc! Người làm cha của Bảo Bảo được ? Tiểu nương trong lòng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa. - Vì sao? Cao Lôi Hoa khẽ cười. - Bảo Bảo cũng muốn có cảm giác có ba, Bảo Bảo cũng muốn có cha. Bảo Bảo thấy rất nhiều đứa trẻ đều có ba, Bảo Bảo muốn trở thành đứa trẻ có ai thương . Tiểu nương ghì chặt cổ của Cao Lôi Hoa, nàng mặc dù ra khỏi nhà, nhưng thông qua phương pháp của mình quan sát nhiều đứa trẻ khác ở trong phong ấn. Sau đó tiểu nương phát việc, nàng giống những đứa trẻ khác, nàng có ba... - Ba. Nguyệt Nhị ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của bé gần như suýt khóc: - Người đáp ứng tiểu bảo bảo . - Ặc! Cao Lôi Hoa than tiếng, phải là muốn đáp ứng, nếu thế giới này lấy tình thương của người cha làm thước đo, chỉ sợ cũng coi như nhân vật đứng đầu, chính là người cha tràn đầy tình thương. Thế nhưng, trong lòng Cao Lôi Hoa biết tiểu bảo bảo cũng phải nhân vật đơn giản. Chỉ nhìn việc nàng từ bầu trời rơi xuống biết, hơn nữa xem ra tiểu bảo bảo cũng phải hài tử của Sư tộc. Cao Lôi Hoa có thể mơ hồ nghĩ ra thân phận của tiểu bảo bảo, chỉ là dám xác định mà thôi. - Thúc thúc, người cũng cần Bảo Bảo sao? Đôi mắt trong veo của bé nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa mếu miệng cười thảm, cần Bảo Bảo? Lời này là sao đây. Xét về cơ bản mà , biết Bảo Bảo chẳng qua mới được mấy phút thôi mà. - Ba à, Bảo Bảo mặc kệ, Bảo Bảo sau này chính là người của Ba! Ba dám cần Bảo Bảo, Bảo Bảo khóc cho người xem! Tiểu nương ôm chặt cổ Cao Lôi Hoa, quyết định dùng “Ăn vạ thần công”, cho dù đánh chết cũng rời Cao Lôi Hoa! - Việc này, Cao... Cao Lôi Hoa huynh đệ. Ở bên cạnh, Tra Lý giống như hạ quyết tâm rất lớn: - Ta thấy tiểu nương này thực đáng thương, chỉ là nữ nhi danh nghĩa mà thôi. Cậu nhận rồi cũng có tổn thất gì, bằng nhận luôn . Hài tử này mà khóc khiến người ta tan nát cõi lòng đó. - Tan nát cõi lòng? Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu thở dài: - Được rồi, Bảo Bảo. Nữ nhi này ta nhận! Chẳng qua nếu trở thành nữ nhi của Cao Lôi Hoa ta, Bảo Bảo sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đó! - Vâng, vâng! Bảo Bảo nhất định làm nữ nhi ngoan nhất thế giới! Bảo Bảo tha thiết ôm lấy Cao Lôi Hoa, hai cánh tay bé trắng noãn lại tỏ ra rất có lực. Nhìn mái tóc bạc của phất phơ Cao Lôi Hoa, Bảo Bảo cười hạnh phúc. Tra Lý nhìn Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa, khóe miệng khẽ nhếch cười…
Chương 80: Bánh xe nôi tới nơi phong ấn này chưa lâu, Cao Lôi Hoa lại có thêm con . tại tiểu bảo bảo như con gấu bông xinh xắn đáng suốt ngày cứ bám dính người Cao Lôi Hoa, cách gì cũng chịu rời lấy khắc! Cao Lôi Hoa có ngốc đến mấy cũng thừa hiểu Bảo Bảo phải người thường, người bình thường sao có thể từ nơi cao lại rơi xuống cách chính xác đến vậy được? Chỉ là cho dù biết như vậy, Cao Lôi Hoa cũng thể bỏ mặc bé. người Bảo bảo, dường như có sức thu hút trời sinh, làm cho mấy người Cao Lôi Hoa càng lúc càng thấy thêm hơn. Bảo bảo phải người thường, chính bé còn biết hơn ai hết, lý do mà bé chịu rời Cao Lôi Hoa nửa bước có hai nguyên nhân. Đầu tiên, người Cao Lôi Hoa có loại khí chất đặc biệt, loại khí chất này làm cho Bảo Bảo cảm thấy vô cùng thoải mái. Khiến cho bé tự chủ được, lúc nào cũng muốn ở gần Cao Lối Hoa. Thứ hai, là Cao Lôi Hoa rất cường đại. Tuy rằng Cao Lôi Hoa đạt đến cấp bảy cũng là trình độ thánh cấp, nhưng ở cái Vong Linh cốc này thánh cấp cũng thuộc diện con cầu con tự, buồn buồn mà thò tay khoắng quanh Vong Linh cốc cũng có thí lôi ra chí ít cũng được ba mươi tên thánh cấp đủ lập thành tiểu đội. Nhưng cường đại của Cao Lôi Hoa thể ở cấp bậc của . Mà là ở kỹ xảo của , quyền kinh khủng đánh lên phong ấn của Cao Lôi Hoa nhất thời làm cho Bảo Bảo nhìn với cặp mắt khác. Đồng thời càng củng cố quyết tâm dựa vào Cao Lôi Hoa của bé. Dọc theo đường , có thêm Bảo Bảo đáng này, đường tiếng hoan hô cười đùa cũng càng lúc càng nhiều thêm! ****************************************** - Còn chưa tới sao hả Tra Lý? suốt cả buổi, đến bây giờ ngay cả cái lông mao của bộ lạc còn có nhìn thấy, Cao Lôi Hoa cảm thấy chút buồn bực. Phía sau Tiểu Tam cùng Nguyệt Nhị ràng có cảm giác thể nào tiếp nữa. Ngay cả Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa cùng vác cái bộ mặt đưa ma ra trình diễn. -Nhanh thôi! Lần này là đến nhanh thôi! Nét mặt già nua của Tra Lý hơi ửng đỏ lên, cái từ "nhanh" suốt cả mội buổi sáng, cho dù da mặt có dày đến mấy đến từ này cũng khiến phen bối rối: -Khụ khụ! Lần này là nhanh mà có nhìn thấy phiến rừng cây trước mắt kia ? Xuyên qua phiến rừng cây kia là bộ lạc của chúng ta! Tra Lý hưng phấn chỉ vào mảnh rừng xanh ngắt, lần này có treo đầu dê bán thịt chó, đúng là xuyên qua rừng cây này đến nơi bộ lạc Thú Nhân tộc sinh sống. Nghe được những lời này tinh thần mấy người Cao Lôi Hoa vốn ủ rủ như cây chết khô được tưới bầu cam lộ. Mấy người cùng nhau đưa mắt nhìn về hướng rừng rậm theo như lời Tra Lý, chỉ thấy trước mắt là mảng đại thụ xanh biếc, tán cây xum xuê tươi tốt này chi chít những quả tròn tròn trông vô cùng lạ mắt. - Đó là cây gì? Cao Lôi Hoa nhìn phiến rừng cây kia nghi hoặc hỏi. Tra Lý nhìn rừng cây này thần sắc lộ vẻ đắc ý : - À, loại cây này khá nổi tiếng ở chỗ bọn ta, tên nó là " Lang Nha bổng"! Tra Lý hô ra cái tên là thô kệch. Ngôn ngữ của thú nhân luôn có vẻ khó nghe, nhưng lại thực chuẩn xác. Nếu nhân loại gọi là " Hồn thảo" các thú nhân lại choảng cho cái tên "Nãi thảo" thực tế lại vừa đơn giản vừa chuẩn xác, chỉ là được êm tai thôi. - Lang nha bổng? Vì sao lại gọi là lang nha bổng? Cao Lôi Hoa cẩn thận quan sát cây kia, nhưng dù có xoay nghiêng bẻ dọc nhìn muốn lòi hai con mắt cũng chẳng thấy nó giống lang nha bổng chỗ nào cả. -Hắc hắc! Sở dĩ kêu nó là lang nha bổng là bởi vì loài cây này là vật liệu cực tốt. Vũ khí chính của bộ tộc Hoàng kim Sư tử chúng ta— ma pháp lang nha bổng là từ loại cây này làm thành. Chi cần bẻ nhánh cây tùy ý xuống rồi gắn vài cái nanh sói lên là có cây Lang nha bổng thượng hạng rồi. Hơn nữa ma tính của loại cây cũng kém, nghe đồn có thể chế tạo thành ma trượng thượng phẩm. Bộ tộc Hoàng kim Sư tử chúng ta vốn là ma võ song tu, cây này có ma tính cao, lại cứng rắn vô cùng cho nên nó thực là bảo bối của chúng ta. Hơn nữa lang nha bổng rất dễ thích ứng với nhiều loại môi trường, rất dễ sống, chi cần nơi nào có đất nó có thể sinh trưởng. Tra Lý rất đắc ý giới thiệu với Cao Lôi Hoa về loại cây này: - Điều đáng tiếc duy nhất là tuy quả của cây cũng có những đặc tính tốt, mềm nhưng lại vô cùng rắn chắc, làm cách gì cũng khó vỡ được, nhưng mà quá , giá mà lớn còn có thể dùng đề làm tấm chắn. Tra Lý cách tiếc rẻ. -Ngươi cái gì? Quả này mềm? Nhưng lại rất rắn chắc? Cao Lôi Hoa nhìn cái quả màu trắng ở xa xa kia, lớn tiếng hỏi, trong giọng mang theo hưng phấn kiềm chế. - Ừ, đúng rồi. Mềm, nhưng rất rắn chắc, cắn ra, có thể ăn được. Tra Lý thở dài . - Mới đầu vẫn nghĩ rằng quả này có thể là hạt giống ươm cây, sau lại phát là phải, Giống 'Lang Nha Bổng' này chỉ cần lấy nhánh cây còn sống cắm xuống đất là có thể sống rồi. phải sinh sôi nảy nở từ quả. thể nào tin rằng cái loại cây toàn thân đều có ích mà lại có những cái quả vô dụng đến vậy. Tra Lý nhìn những quả màu trắng chi chít cành mà khẽ thở dài cảm thán. - Ôi trời! Tra Lý, ngươi quả là có mắt mà có tròng. Ai thứ này vô dụng cơ chứ. Quả là hữu dụng, hữu dụng đến cực điểm đấy! Ha ha! Cao Lôi Hoa nhìn quả màu trắng nay cười phá lên. Mềm, lại rât cứng rắn, lại chỉ lớn hơn bàn tay chút. Lại còn dẹt dẹt nữa chứ. Thứ quả này quả thực là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo bánh xe nôi đây. Muốn biết tại sao Cao Lôi Hoa muốn chế tạo xe nôi phải nhớ đến cái lần đến học viện ma pháp khi trước, khi đó Cao Lôi Hoa nhìn cái cảnh Tĩnh Tâm ôm hai đứa trẻ con, hình ảnh đó làm cho đau lòng thôi. Nó khiến cho Cao Lôi Hoa hình thành nên ý nghĩ nhất định phải chế tạo được cái xe nôi. Chỉ tiếc là, sau đó dù cho Cao Lôi Hoa bới tìm khắp đế đô nhưng vẫn tìm được nguyên liệu thích hợp để chế tạo bánh xe nôi. Vốn Cao Lôi Hoa định dùng sắt để làm bánh xe, nhưng bánh xe sắt cứng có cứng, nhưng lại có độ co dãn và mềm mại. Mà nếu xe nôi có được độ mềm mại làm sao có thể cho đứa bé ngủ ngon giấc? Vì thế, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, kế hoạch chế tạo xe nôi của Cao Lôi Hoa chết ngay từ trong trứng nước. Giờ đây, khi Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy quả 'lang nha bổng' này quả thực vui sướng đến phát cuồng. Loại quả này ngoa đúng là trời sinh ra để cho Cao Lôi Hoa chế tác xe nôi. "Hê hê, 'lang nha bổng' đáng ơi! Ngươi quả thực vì xe nôi của ta mà sinh ra" Cao Lôi Hoa cười lớn tiếng, ôm Bảo Bảo vọt đến mảnh rừng cây. Với tốc độ của Cao Lôi Hoa trong nháy mắt đứng dưới tàng lá sum suê của cây đại thụ. Sau đó Cao Lôi Hoa nhàng nhảy lên hái hai quả 'lang nha bổng'. Cao Lôi Hoa nhìn hai quả trong tay mà trong lòng thấy vô cùng vui vẻ, lấy tay nhéo nhéo, lại lôi kéo. Quả nhiên, mềm mại, mà cũng rắn chắc. Độ lớn cũng vừa phải, hình dáng cũng rất thích hợp. Ha ha! Thứ quả này quả là bánh xe nôi hoàn hảo. Cao Lôi Hoa nhìn mấy quả màu trắng cười vui vẻ, tại, Hồn thảo cùng xe nôi đều sắp hoàn thành. Chỉ cần có quả này, sau đó đến bộ lạc Tra Lý Hồn thảo cũng coi như là có. - Oa ha ha ha ha! Lần này nhất định phải thành công! Xe nôi của ta! sắp đại công cáo thành rồi! Cao Lôi Hoa nắm chặt hai quả ngửa mặt lên trời cười lớn. - Cao Lôi Hoa huynh đệ. Cậu sao vậy?Bị con gì cắn hay sao mà hưng phấn thế? Lai Nhân Tra Lí ở phía sau chạy lên, vừa lúc thấy được Cao Lôi Hoa ngửa mặt lên trời cười phá liền hỏi tiếng. - Ha ha! có! Chỉ là ta rất vui! tại, chỉ cần tìm được Hồn thảo nữa thôi ta phải chuẩn bị ra ngoài! Cao Lôi Hoa cầm thứ quà màu trắng vẫn cười ngậm được miệng, tại có lẽ là thời điểm suy nghĩ làm cách nào để ra khỏi phong ấn được rồi. - Cha, người làm sao vậy? Nguyệt Nhi cũng vừa chạy tới khẩn trương nhìn Cao Lôi Hoa. - có việc gì, hắc hắc, chỉ là tìm được thứ khá hay. Vài ngày nữa ta cho con thấy thư rất thú vị! Cao Lôi Hoa tiện tay chặt mấy cành 'lang nha bổng' xuống. Tra Lý , nhánh cây này là tương đối rắn chắc, dùng nó để làm khung xe nôi quá ổn. Thậm chí nếu đúng như lời Tra Lý , Cao Lôi Hoa còn định đem giống cây này trồng trong vườn nhà Tĩnh Tâm. - Cao Lôi Hoa huynh đệ, nếu có việc gì chúng ta tiếp tục thôi. Tra Lý nhìn thấy Cao Lôi Hoa trở nên bình thường rồi mới hô lên. - Chậm , chờ ta tý! Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó vọt lên cây đại thụ. Ngay sau đó dưới tàng cây mấy người Tra Lý liền nhìn thấy Cao Lôi Hoa biến thành đạo lôi quang ngừng chớp động ở cao. Lôi quang lên, đám quả màu trắng cây cũng bỗng nhiên biến mất... Chỉ chốc lát sau, Cao Lôi Hoa dọn sạch toàn bộ các quả ở cây chung quanh đó. Thứ quả này kỳ diệu, chỉ cần chín hình dáng cũng khác nhau là mấy. Chỉ cần gia công thêm ít đúng là bánh xe nôi hoàn hào. Cao Lôi Hoa góp nhặt hồi thấy cũng khá đủ mới chịu ngừng lại. - Tốt lắm! Giờ chúng ta lên đường thôi! La lá la là la... Cao Lôi Hoa vui vẻ huýt sao giai điệu. Sau khi tìm được nguyên liệu làm bánh xe nôi, Cao Lôi Hoa hưng phấn lên đường đến Thú tộc. Hơn nữa nếu tìm được Hồn thảo trong truyền thuyết, chuyến Vong Linh cốc này có thế xem là hoàn thành vượt chỉ tiêu. Người gặp chuyện vui tâm hồn thoải mái, Cao Lôi Hoa vui vẻ mồm huýt sáo cùng Tra Lý chậm rãi về phía bộ tộc.......................
Chương 81: Vong linh vây thành. Sau khi có được bánh xe của xe nôi, Cao Lôi Hoa vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, cười tủm tỉm theo phía sau Tra Lý hướng về phía bộ tộc Hoàng kim sư tử. Chẳng qua tâm tình vui vẻ của Cao Lôi Hoa cũng duy trì được bao lâu, bởi vì Tra Lý dẫn mọi người vòng vo trong rừng rậm suốt cả buổi chiều... - Tra Lý. Thanh của Cao Lôi Hoa lúc này trở nên ầm trầm. - Tra Lý thúc thúc! Giọng điệu nũng nịu của Nguyệt Nhi dường như mang theo tức giận. - Tra Lý đại ca~ Ngay cả thanh khàn khàn như vịt của Tiểu Tam cũng có cảm giác kinh khủng như của phù thủy. - Ha ha! Chỗ đó, chỗ đó, sắp tới rồi, sắp tới rồi! Nhất định lần nãy bị lạc đường đâu! Tra Lý lau mồ hôi, có điều những lời này của ít hơn ba lần trong cà buổi chiều nay rồi. - Ngươi nếu còn dẫn sai đường ...hắc hắc! Ngón tay của Cao Lôi Hoa khẽ búng búng, tia lôi quang màu đen nhảy ra tay của . - đâu, ta xin thề có Thú Thần, đường lần này nhất định đúng! Tra Lý mướt mát mồ hôi, gác đại phủ vào sau lưng rồi sải bước về phía trước. - Quên , nhân phẩm Thú Thần của các ngươi ra cũng tốt lành gì cho cam. Cao Lôi Hoa khẽ , nhưng để Tra Lý nghe được. Thở dài hơi, Cao Lôi Hoa nhìn xuống tiểu bảo bảo trong lòng, lúc này búp bé đáng này ngủ say sưa... - Dẫn đường nhanh lên chút, tạm tin tưởng ngươi lần nữa. Nguyệt Nhi và Tiểu Tam bất đắc dĩ với Tra Lý. - Hey, việc ấy, lần này nhất định phải tin tưởng ta! Tra Lý vỗ vỗ ngực, sau đó bước nhanh về phía trước dẫn đường. vậy nên bốn người Cao Lôi Hoa cũng đành phải đuổi theo lần nữa! được lát, Cao Lôi Hoa tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, bước cũng chỉ là theo bản năng mà thôi, Tiểu Tam và Nguyệt Nhi cũng tương tự như thế, về cơ bản bộ dáng giờ của ba người có thể dùng "xác hồn" để miêu tả. - Ai ôi! bao lâu, đột nhiêu Tiểu Tam ở phía sau hét thảm tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng động nàng té ngã mặt đất. - Làm sao vậy? Cao Lôi Hoa chấn động tinh thần, vội vàng quay đầu về sau. Lúc này chỉ thấy Tiều Tam té ngã mặt đất, xem ra chân trái của nàng dường như bị trẹo rồi. Nàng quỵ xuống dưới, ôm lấy bàn chân trái của mình. - Để ta xem nào, làm sao vậy? Cao Lôi Hoa bước tới bên cạnh Tiểu Tam, sau đó nhanh chóng chuyển tiểu bảo bảo từ trong lòng ra sau lưng, rồi dùng đai lưng buộc tiểu bảo bảo vào người mình. loạt động tác này của Cao Lôi Hoa làm cho Nguyệt Khi và Tra Lý tròn xoe mắt, bởi vì tiểu bảo bảo hề có chút phản ứng nào, trong quá trình bị buộc lưng chỉ rên hai tiếng ngái ngủ rồi lại tiếp tục khò khò. Xem bộ dạng này, e rằng có ném tiểu bảo bảo vào chảo dầu cũng có phản ứng bao nhiêu mất! Nguyệt Nhi thầm nghĩ xấu. Cao Lôi Hoa ngồi xồm xuống cạnh Tiểu Tam, cầm chân trái lên hỏi: - Sao rồi? Bị trẹo chân hả? - , , tôi sao. Tiểu Tam theo bản năng rụt chân lại. - Hơ, sợ cái gì, chẳng lẽ còn sợ ta nhìn thấy chân ngươi sao? Cao Lôi Hoa khẽ cười, bất chấp Tiểu Tam phản đối, vén ống quần dịch lên, tiếp đó nhíu nhíu mày: - Ngươi nhìn xem, sưng thành như này nè! Có thể là vọp bẻ nên chỉ trong phút chốc chân trái của Tiểu Tam bị sưng phù như cái bọc . - Đau ? Cao Lôi Hoa hỏi dịu dàng, đồng thời tay phải của hẳn khẽ đặt lên chỗ bị trẹo sưng đỏ, tia lôi qua siêu lóe ra tay , làm giảm bớt chỗ bị sưng tấy. -Cao...Cao Lôi Hoa đại ca. Thanh Tiểu Tam hơi run rẩy, phải biết rằng đại lục này, chân của thể để nam nhân tùy tiện chạm vào. Chỗ đó là trong các cấm địa chỉ dành riêng cho trượng phu của họ chạm vào mà thôi. - Làm sao vậy? Tiểu Tam? Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó vỗ vỗ chân trái của Tiểu Tam, thèm đề ý : - Tiểu Tam này, phải ta xấu với ngươi chứ, ngươi chỉ có thân thể gầy yếu mà đôi chân cũng giống như của nữ nhân vậy, chậc chậc, trắng nõn và mềm nữa! Nếu ngươi có hai khối cơ ngực kia, thiếu chút nữa ta cho ngươi là nữ nhân rồi! -Ngươi, chết ! Thanh kích động của Tiểu Tam liền biến thành căm tức! Vốn còn tưởng rằng Cao Lôi Hoa dịu dàng là bởi vì phát ra mình là nữ nhân. Làm cả nửa ngày, hóa ra người này còn nhận ra minh là nữ nhân nữa? Nghĩ vậy, Tiểu Tam chút do dự đá chân trái về phía Cao Lôi Hoa. - Ấy, Tiểu Tam, chỉ là ngươi giống nữ nhân thôi mà, nóng như vậy làm gì? Cao Lôi Hoa dễ dàng bắt được chân trái của Tiểu Tam, cuối cùng vỗ mạnh: - Tốt rồi, có việc gì nữa. Đứng lên chút xem! Nhưng Tiểu Tam lại ngồi bất động đất, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay của mình. - Ủa? Tiểu Tam ngươi làm sao thế? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tiểu Tam. - Cao .. .Cao Lôi Hoa đại ca, ta...ta là.... Tiểu Tam đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, nàng lấy hết dũng khí định ra thân phận nữ nhân của mình với Cao Lôi Hoa! Ngay tại thời khắc kích động lòng người này... - Làm sao vậy Tiểu Tam? Có điều gì muốn với ta à? Cao Lôi Hoa nhìn Tiểu Tam khẽ cười, trong lòng lại thầm nghĩ: " phải là Tiểu Tam muốn chứng tỏ thân phận của mình đấy chứ! Nêu như vậy, mình có nên phụ trách với nàng hay nhỉ? Dù sao ta đúng là sờ soạng bộ ngực của nàng, hơn nữa còn bóp bóp vài cái". Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa thầm toát mồ hôi hột. tại tuy Cao Lôi Hoa mỉm cười nhưng trong lòng mồ hôi chảy ngừng! - , có. có việc gì. Mất dũng khí rốt cuộc Tiểu Tam mở miệng được. Cho nên Tiểu Tam đành hướng ánh mắt oán hận sang Tra Lý. Đồng thời trong lòng thầm nguyền rủa Tra Lý. Chỉ có Nguyệt Nhi bên cạnh ý vị thâm trường nhìn Tiểu Tam, khẽ trừng mắt lên... - Ha ha, mọi người xem, lối ra ở chỗ này! Rồi thấy bộ tộc của chúng ta thôi! Mọi người chuẩn bị mở to mắt mà nhìn ! Đây là bộ tộc Hoàng kim sư tộc vĩ đại của chúng ta! Tra Lý dẫn mọi người tới rìa khu rừng, sau đó vui sướng với mọi người: - Bước ra khỏi rừng cây này là tới bộ tộc của chúng ta! Nguyệt Nhi xoa xoa cẳng chân đau nhức, sau đó ánh mắt nàng hướng về tiểu bảo bảo trong lòng Cao Lôi Hoa. Nếu như có bé, giờ Nguyệt Nhị nằm úp lưng Cao Lôi Hoa mà hưởng thụ cảm giác êm ái rồi! Nguyệt Nhị cười khổ, lúc này nàng cảm thấy hơi hối hận khi thu nhận tiểu bảo bảo. - Ta trở về! Bộ tộc! Tra Lý xúc động hô khẽ tiếng, trông hình dáng giờ của giống như là kẻ tha phương lâu về nhà đúng hơn! Nhìn qua trông như sắp khóc đến nơi rồi! - Đừng? Hả?! Đột nhiên, Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên dụi dụi mắt mơ mơ màng màng. Nhưng ngay sau đó bé như cảm giác được cái gì đó, kêu lên sợ hãi rồi nhanh chóng vùi đầu vào ngực Cao Lôi Hoa. -Sao thế? Bảo Bảo? Cao Lôi Hoa nghi hoặc vỗ vỗ tiểu bảo bảo, hình như nhóc rất sợ hãi! đợi Cao Lôi Hoa an ủi Bảo Bảo xong, từ phía trước truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tra Lý. -Hả ~~này, có chuyên gì xảy ra vậy!!! Thanh của Tra Lý nhanh chóng truyền tới tai bọn Cao Lôi Hoa. - Làm sao thế? Cao Lôi Hoa nhanh chóng bước về phía trước vài bước, xuyên qua cánh rừng rậm. Sau đó nhìn về phía phương hướng Tra Lý. Phía dưới sườn núi cạnh khu rừng là thung lũng. Thung lũng ở đây cao như toà thành đá, bên cạnh đó là rải rác số nhà dân cùng với bức tường thành đồ sộ! Đây chính là bộ tộc Hoàng kim sư tử sao! Có lẽ thể dùng từ bộ tộc để hình dung nơi này, nơi này giống tòa thành bị đúng hơn. Chẳng qua, giờ Hoàng kim sư tộc dường như xảy ra cái gì đó. Bởi vì lúc này có năm con cốt long to lớn bay lượn bầu trời của bộ tộc, mà vô số khô lâu (bộ xương khô) dũng tiến thẳng về phía bộ tộc - tiến hành bao vây! Toàn bộ thung lũng đều tụ tập vô số vong linh, tất cả chúng đều vây quanh Hoàng kim sư tộc...
Chương 82: Các ngươi bị bao vây. - Đây là chuyện gì thế?! Tra Lý nhìn bộ tộc Hoàng kim sư tử phía dưới trong chốc lát rồi mới phản ứng lại! Sinh sống trong phong ấn lâu như vậy, vong linh tộc và hoàng kim sư tộc mặc dù có xung đột, nhưng đều là những xung đột , chưa từng trải qua xung đột quy mô lớn. Nhưng giờ... - Nhiều vong linh như vậy, chẳng lẽ đây là vong linh công thành trong truyền thuyết sao? Cao Lôi Hoa khẽ nhếch miệng nhìn Sư tộc phía dưới, đồng thời trong đầu nhớ tới số trò chơi quái vật công thành intemet... Bây giờ, năm con cốt long to lớn bay lượn vùng trời hoàng kim sư tộc. Khung xương loang loáng màu vàng tạo ra ánh sáng chói mắt trung, từ năng lượng dao động toát ra người chúng khó để nhận ra đây đều là vong linh sinh vật siêu giai - Tử long cốt long! Nó chính là sống cuối cùng trong vong linh hệ, do cự long sau khi tử vong hình thành. Thoáng cái điều động năm con long siêu giai, xem ra lần này vong linh tộc chuẩn bị chơi lớn đây! Nhưng mà, sau khoảng thời gian, vong linh tộc lại có ý tấn công trực diện! Tuy rằng vong linh tộc bao vây toàn bộ Hoàng kim Sư tộc, nhưng mà chỉ vây quanh chứ có tiến công. Cứ đứng đối diện với tộc nhân của Hoàng kim Sư tộc tường thành. Nhìn cảnh tượng vong linh công thành trước mắt. Tra Lý cắn chặt răng, nắm chặt phủ, xem chừng bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra. - Ba ba, giờ chúng ta phải làm như thế nào đây? Nguyệt Nhị quay đầu nhìn Cao Lôi Hoa, chỉ có Nguyệt Nhị, ngay cả Tiêu Tam và Tra Lý nghe vậy đều đồng loạt nhìn về phía Cao Lôi Hoa. - Hề hề. Cao Lôi Hoa nhàng cười: - tại địch nhân người đông thế mạnh, hơn nữa động cơ. Ta biết mục đích của bọn họ nên tạm thời yên lặng quan sát rồi quyết định sau. Nếu chúng ta cẩn thận xuống dưới, chỉ sợ khiến cho hai tộc huyết chiến mất! - Tốt thôi, nghe theo lời ngươi vậy. Ngươi rất đúng. Tra Lý buông phủ xuống, sau đó hướng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm đám vong linh bên dưới thung lũng. Tiểu Tam và Nguyệt Nhị ngây ngốc đứng bên cạnh, , các nàng rất có ác cảm với đám khô lâu trước mắt, nhìn đám xương khô này hai nàng đều cảm thấy sợ hãi tận trong đáy lòng. Nếu phải lúc này có Cao Lôi Hoa bên cạnh, chỉ sợ các nàng trốn chỗ khác rồi! - Ủa? Đám vong linh dường như phải tới để đánh nhau, xem chừng là tới để đàm phán phải? Cao Lôi Hoa nhìn con cốt long trung khẽ : - Nhìn cốt long kia . Mọi người nhìn theo tay Cao Lôi Hoa chỉ, phát trong năm con cốt long trung từ từ hạ xuống. Sau khi hạ xuống tầng trời thấp nhất, cốt long bắt đầu xoay vài vòng, tiếp đó từ lưng cốt long, gã hắc y chầm chậm leo ra. Sau khi hắc y đứng thẳng thân mình liền sử dụng ma pháp khuếch gào lên với Hoàng kim Sư tộc: - Hoàng kim Sư tộc phía dưới nghe đây, giờ các ngươi bị bao vây! Vậy nên hãy buông vũ khi đầu hàng ! Các ngươi chỉ có cơ hội cũng là lựa chọn duy nhất đó là đầu hàng. Giờ ta nhắc lại lần nữa, Hoàng kim Sư tộc bị bao vây! Hãy giao công chúa điện hạ của chúng ta ra đây, chúng ta rút lui và bỏ qua cho các ngươi. Thanh của hắc ảnh rất có khí thế, chỉ có điều trong lời vẫn che dấu được lo lắng. Công chúa điện hạ biến mất nửa ngày trời, phải biết rằng với thể chất của công chúa điện hạ thể ở trong phong ấn được bao lâu, giờ nửa ngày trôi qua, nếu chờ đợi thêm nữa công chúa gặp nguy hiểm. Sau khi công chúa điện hạ biến mất rất lâu mấy lão già bọn họ mới phát ra chuyện này. Ngay sau đó, bọn họ liền điều động tất cả vong linh tới nơi phong ấn này, phân công tất cả vong linh tộc đến mọi nơi trong phong ấn, hy vọng có thể mau chóng tìm được công chúa điện hạ. Chỉ tiếc là đến giữa trưa rồi mà vẫn có lấy chút tin tức nào về công chúa cả! Cuối cùng, bất đắc dĩ vong linh tộc đành phải mời dụ ngôn sư (chiêm tinh giả) cuối cùng trong tộc tới để tiên đoán. Cứ sau trăm năm vong linh tộc lại xuất dự ngôn sư, mỗi dự ngôn sư chỉ có thể tiên đoán mười lần trong đời. Vị dự ngôn sư vĩ đại này vì vong linh tộc mà tiên đoán chín lần rồi. Lúc này đây là cơ hội cuối cùng của ! Lời tiên đoán cuối cùng lại sử dụng vì công chúa điện hạ. Sau cùng, với lời tiên doanh của dự ngôn sư, vong linh tộc biết hạ lạc của công chúa điện hạ. Lúc đó dự ngôn sư tiên đoán: - Công chúa điện hạ giờ ở trong lãnh địa của Hoàng kim Sư tộc, hơn nữa lại ở cùng tộc nhân hùng mạnh của Hoàng kim Sư tộc. Dường như còn có cả mấy người vốn ở trong phong ấn nữa! Nhưng mà lời tiên đoán hẳn là thành công, chỉ biết việc biến mất của công chúa điện hạ có liên quan với Hoàng kim Sư tộc. Cho nên mấy vị đại trưởng lão vong linh tộc trong lòng nóng như lửa đốt, liền tự thân xuất mã, chỉ huy đại quân áp sát Hoàng kim Sư tộc, trong thời gian ngắn bao vây toàn bộ Sư tộc! - Công chúa điện hạ, người cần phải để cho lão thần bảo vệ nhé! Đại trưởng lão ở cốt long thầm cầu nguyện. vừa dứt lời, từ tường đá của thú nhân xuất tiếng rống lớn: - Con mụ nó! Lão tử bắt là bắt! bao nhiêu lần rồi! Ngươi có dũng khí xuống đây cho ta. Lão tử đập cho ngươi chưởng chết tươi! Cụ nội nhà ngươi bao lần rồi, bảo bắt công chúa bọn ngươi mà đéo tin! - Tiên sư nhà ngươi, đám Hoàng kim Sư tử độc ác! Đại trưởng lão đứng cốt long cũng mở miệng mắng chửi: - Mẹ nó, bộ tộc các ngươi là đồ ác độc. Thú Thần các ngươi khiến nữ thần đại nhân của chúng ta trở nên thảm hại, ngờ giờ đây các ngươi còn muốn làm hại công chúa điện hạ đáng thương của chúng ta! Cho các ngươi mười phút, nếu còn giao công chúa ra chúng ta khách khí nữa! Ta.... Trưởng lão còn chưa kịp dứt lời, thanh cự phủ từ trong lãnh địa của hoàng kim thú nhân bay ra, nhắm thẳng về phía . Đồng thời cái đầu sư tử từ tường đá kia lại nhô ra: - Đám vong linh các ngươi phiền phức. Chúng ta bắt người mà còn tin, phải là mượn cớ để đánh nhau với thú nhân chúng ta đấy chứ! Muốn đánh đánh, ai sợ ai. Thú nhân chúng ta..... Tên thú nhân dũng này còn chưa kịp xong bị vài tên thú nhân phía sau che miệng lôi trở vào. - Ngươi là đồ thú nhân ngu xuân! F_u_c_k you! Hắc ảnh lưng cốt long mắng to tiếng, phủ vừa rồi suýt soát tránh thoát: - Mẹ nó, cho các ngươi mười phút. giao công chúa điện hạ ra, vong linh tộc chúng ta liều mạng với các ngươi! Từ phương xa, vô số cốt điểu vỗ cánh lại gần: - Đại trưởng lão, chúng tôi lục soát toàn bộ mọi nơi trong phong ấn, nhưng hề phát tung tích của công chúa! - Quả nhiên là vậy mẹ nó! Công chúa liên hạ chắc chắn là trong tay đám thú nhân độc ác này, các ngươi còn có gì để ? Đại trường lão chỉ vào tường đá mắng to: - Giao công chúa chúng ta ra, bằng hai tộc chúng ta cùng diệt vong! có công chúa, mấy lão già chúng ta cũng muốn sống nữa! Bên kia, Cao Lôi Hoa lẳng lặng lắng nghe hắc y nhân cốt long . - Công chúa? Cao Lôi Hoa khẽ cúi nhìn gương mặt của tiểu bảo bảo vùi đầu vào ngực ..........
Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba) Chương 83: Phong ấn, Bảo Bảo, nguy hiểm. - Công chúa? Cao Lôi Hoa khẽ nhìn tiểu bảo bảo rúc mặt vào ngực mình. còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Cao Lôi Hoa có thể khẳng định đến tám phần mười rằng tiểu bảo bảo là tiểu công chúa của Vong Linh tộc. - Công chúa Vong Linh tộc bị mất tích, xem ra đây là nguyên nhân tộc Vong Linh bao vây bộ tộc Hoàng kim Sư tử đây! biết tiểu công chúa tộc Vong Linh trông thế nào nhỉ? Cao Lôi Hoa nhàng nhấc Bảo Bảo lên đối mặt với mình, sau đó nhe răng cười với bé đáng này. Nụ cười của Cao Lôi Hoa luôn luôn rực rỡ như vậy, dưới những tia sáng màu vàng trong phong ấn này, hàm răng trắng sáng tì vết của lại càng phản chiếu ánh sáng chói mắt. Vốn trong lòng có quỷ nên khi thấy nụ cười rạng ngời p/s này, Bảo Bảo lại cảm thấy sợ hãi. - Hì, ba ơi, Bảo Bảo nghĩ phát sinh lớn chuyện như vậy. Bảo Bảo chẳng qua là lén trốn khỏi cung điện thôi, ngờ mấy vị trưởng lão lại cưỡi cốt long truy tìm Bảo Bảo. Hơn nữa lại còn đánh nhau với thú nhân nữa. Bảo Bảo phải cố ý đâu mà. Tiểu bảo bảo lấy tay che đôi mắt, ngượng ngùng với Cao Lôi Hoa. - Ồ? Khà khà! Tự mình trốn khỏi cung điện chạy đến đây à, hắc hắc! Cao Lôi Hoa cười xấu xa: - vậy Bảo Bảo đáng chính là còng chúa rồi? - Dạ? A! Bảo Bảo lập tức giật mình! Hóa ra khi nãy Cao Lôi Hoa hề biết mình là tiểu công chúa Vong Linh tộc. Nhưng vừa rồi mình lại thế chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi rồi! - Ba ba xấu xa! Ba xấu lắm! Tiêu bảo bảo đánh vài cái lên người Cao Lôi Hoa. - Ha ha ha, muốn trách phải trách Bảo Bảo con ngốc thôi! Cao Lôi Hoa đắc ý cốc lên đầu tiểu bảo bảo. - Ba, đầu trẻ được gõ, gõ là làm người ta ngu thêm đó! Bảo Bảo bất mãn xoa xoa trán. - Khà khà, Bảo Bảo vốn dĩ ngốc mà! Cao Lôi Hoa giơ Bảo Bảo lên cao rồi ôm vào ngực mình lần nữa. - Đó, bây giờ để coi Bảo Bảo định thu dọn tàn cục này thế nào? Chuyện này là do con gây ra đó nhé. Cao Lôi Hoa nhìn toàn bộ thung lũng với vô số vong linh vây quanh Sư tộc, với Bảo Bảo. -Dạ, chuyện này để cho ba ba tới giải quyết nhé! Bảo Bảo nâng mặt Cao Lôi Hoa lên, sau đó thơm mạnh cái rồi : - Chuyện này Bảo Bảo để ba ba toàn quyền xử lý! Ai biểu người là ba ba của Bảo Bảo chứ hì hì! -Ặc! Cao Lôi Hoa cười khổ. - Chúng ta nên làm gì tiếp theo hả ba? Nguyệt Nhị hỏi Cao Lôi Hoa: - Dưới kia dường như Vong Linh tộc chuẩn bị đánh Hoàng Kim Sư Tộc rồi. - Còn có thể làm gì nữa đây? Cao Lôi Hoa nhìn tiểu bảo bảo cười gian : - Bây giờ chỉ cần giao Bảo Bảo cho vong linh tộc họ tự động lui thôi...... - Ứ~~ ba ba! Cao Lôi Hoa chưa kịp hết câu tiểu bảo bảo nỉ non: - Ba ba, ba cần Bảo Bảo nữa sao? Bảo Bảo dụi dụi đôi mắt đầy thương cảm nhìn Cao Lôi Hoa. - Ôi! Tiểu nha đầu. Nhìn thấy bộ dạng này của Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa cảm thấy mình đùa quá trớn, nhàng lau nước mắt Bảo Bảo: - Yên tâm , nếu con gọi ta tiếng là ba, con là con của ba. Nếu là con của ba, chuyện gì con thích ba đương nhiên cố gắng để con gặp phải đâu. Con muốn trở về ai có thể ép con đem về hết bất kể là ai! Cao Lôi Hoa nhàng an ủi Bảo Bảo. - Oa! Ba! Ba lúc này mới là người cha tốt nhất! Bảo Bảo ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa, đồng thời đầu khẽ dúi vào ngực . Cao Lôi Hoa bắt đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi nhìn lại toàn cảnh dưới thung lũng. Bây giờ muốn ngăn cản chiến tranh giữa hai bộ tộc thi trước tiên phải cho Vong Linh tộc biết công chúa Bảo Bảo của họ có việc gì. Chỉ khi Vong Linh tộc biết được Bảo Bảo vẫn an toàn xung đột giữa hai tộc mới có thể bình ổn. Nhưng phiền toái lúc này chính là nếu Cao Lôi Hoa cho tộc Vong Linh biết Bảo Bảo việc gì cũng đồng thời phải đảm bảo để Vong Linh tộc mang bé về. - Rắc rối ! Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, trong nhất thời, Cao Lôi Hoa chưa nghĩ ra được biện pháp dễ xử lý nào. Từng phút trôi qua, thời gian ước định của Đại trưởng lão gần hết.... lưng cốt long, đại trưởng lão chờ nữa : - chờ nữa, nếu chậm thêm ít nữa phong ấn gây nguy hại tới tính mệnh công chúa. Lão cắn chặt răng, lại điều khiển cốt long bay lên đỉnh đầu thú nhân. - Bọn thú nhân độc ác kia, giờ cho bọn ngươi thêm cơ hội cuối cùng! Đem tiểu công chúa của chúng ta ra đây! Nếu đừng trách bọn ta nể nang! Đứng lưng cốt long, giọng của đại trưởng lão tràn đầy tức giận. Bởi vì lão nhớ lại thời điểm thần ma đại chiến lúc trước. Khi đó Thú Thần của Hoàng Kim Sư Tộc làm nữ thần đại nhân đến thảm hại, mà bây giờ ngờ bọn chúng còn muốn gây tổn thương cho tiểu công chúa điện hạ nữa chứ! Ngay cả tiểu công chúa mà cũng tha! "Nếu tiểu công chúa rụng sợi tóc, ta liều mạng với đám thú nhân các ngươi!" Đại trưởng lão tức giận nghĩ thầm trong lòng. Trong khi đại trưởng lão còn tức giận ở trung, phía trong thạch bảo, bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Bọn họ nào thấy qua tiểu công chúa Vong Linh tộc, thậm chí còn chưa từng nghe về tiểu công chúa Vong Linh tộc làm sao có thể bắt nàng ta được? Nhưng tại Vong Linh tộc lại cứ sống chết rằng bọn mình bắt cóc tiểu công chúa của bọn họ, hơn nữa nghe ngữ khí của hắc ảnh cưỡi cốt long kia hình như có người bắt cóc tiểu công chúa của bọn họ phải. Chẳng lẽ trong chúng ta có người cẩn thận bắt nhầm tiểu công chúa của Vong Linh tộc sao? Giống như Thú Thần cùng Vong Linh Nữ Thần lúc trước à? Cơ hồ toàn bộ tộc nhân Hoàng Kim Sư Tộc đều có ý nghĩ như vậy. ************************************************** ************ - Tức quá, bọn sư tử lông vàng này! Đại trưởng lão thấy Hoàng Kim Sư tộc chậm chạp chịu giao tiểu công chúa ra, liền nghiến răng quay về Vong Linh tộc phía dưới. Thời gian còn nhiều, nếu hành động ngay tiểu công chúa nguy mất! Lão thi triển ma pháp khuếch đại thanh quát to đám Vong Linh chiến sĩ: - Hỡi các Vong Linh nghe đây, trong canh giờ bằng mọi giá phải chiếm được thành của thú nhân tộc, chúng ta có nhiều thời gian! Càng ở lâu trong phong ấn, tính mạng của tiểu công chúa càng nguy hiểm. giờ mau chóng cứu tiểu công chúa, bất kể giá nào cũng phải mang tiểu công chúa về. - Crack crack! Phía dưới thung lũng phát ra thanh hỗn loạn do xương cốt của các Vong Linh ma sát với nhau. Vong Linh bên ngoài và bên trong phong ấn cũng giống nhau. Vong Linh bên trong phong ấn này là sư đoàn tinh nhuệ bên cạnh Vong Linh Nữ Thần từng "ra sân" thời đại chiến thần mà còn sót lại. Cho dù là bộ xương mục cũng có tri tuệ cực cao. Đám vong linh sau khi nghe được mệnh lệnh liền phát động tấn công tới bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử. Ngoài cùng quân đoàn vong linh là vô số quân đoàn khô lâu bạch sắc. Quân đoàn này trông như những cơn sóng vô tận của biển cả cuồn cuộn đổ về phía thạch bảo của bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử. Bên trong thạch bảo, các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử nắm chặt vũ khí tay, trời sinh ra thú nhân là để chiến đấu, chiến trường mới là nơi tung hoành của các thú nhân. Tuy rằng quân địch đông hơn bọn họ trăm lần, bọn họ tuyệt đối sợ! Chiến tranh, cuộc chiến chuẩn bị bùng nổ... Ở bên kia, sau khi Cao Lôi Hoa nghe được lời của đại trưởng lão lập tức giật mình. - Bảo Bảo à, con bị bệnh gì sao? Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo lo lắng hỏi, vừa rồi bóng đen có , nếu Bảo Bảo ở bên ngoài nguy hiểm đến tính mạng. Dường như phong ấn bầu trời bất lợi với Bảo Bảo phải? Lời của đại trưởng lão cũng có ràng cho lắm, Cao Lôi Hoa chỉ biết rằng nếu đưa Bảo Bảo ngốc nghếch này xuống dưới có thể có nguy hiểm! Chẳng lẽ người Bảo Bảo có bệnh gì sao? Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa lại lo lắng nhìn về Bảo Bảo...............