CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32 : Bãi bình tha

      Tiêu Ngọc Sương chưa kịp ra mệnh lệnh bị Lâm Vãn Vinh bịt chặt miệng, đẩy mạnh ả áp sát vào tường.


      -Ngươi, nhà ngươi muốn làm gì chứ?


      Tiêu Ngọc Sương chưa từng nghĩ là Lâm Vãn Vinh lại bưu hãn như vậy, càng nghĩ được rằng động tác của chàng lại nhanh nhẹn như vậy, lúc này cả người ả đều nằm trong tay của Lâm Vãn Vinh :


      -Ngươi, ngươi được làm bừa, ta là Tiêu Nhị tiểu thư , ngươi, ngươi dám ức hiếp ta, phụ mẫu ta, tỉ tỉ ta đều tha cho nhà ngươi đâu


      Đây chẳng phải là Tiêu Nhị tiểu thư sơ ý, mà thực tế là thể lường trước được. Trước đây bọn gia đinh nha hoàn bị ả trừng trị mới nhìn thấy ả là cả dám ngẩng đầu lên nữa rồi, mặc kệ muốn làm gì làm, chẳng có ai dám đối xử với ả như vậy, ả tác quai tác quái quen rồi, chưa hề nghĩ rằng kẻ hầu người hạ lại dám động thủ với mình như vậy, chính vì thế mà tạo cơ hội cho Lâm Vãn Vinh.


      Lâm Vãn Vinh ghì chặt chân vào chân cố giẫy dụa của ả, cảm giác được mượt mà nhẵn nhụi da thịt đôi chân ả cọ sát vào, cánh tay chàng đặt trước ngực ả, ghì chặt cổ ả lại, hơi nóng từ ngực ả toả ra khiến Lâm Vãn Vinh thể kìm nén được trái tim bồi hồi. thể thấy được nha đầu mới mười bảy tuổi này lại có cơ thể như thế, khi lớn thêm thế nào nữa?


      Phì, phì, nghĩ ngợi lung tung gì chứ, tiểu nha đầu này tuổi còn hơn cả em học đại học, bản thân lại có suy nghĩ xấu xa này, bằng đồ cầm thú, Lâm Vãn Vinh tự chửi thầm chính mình


      Tiêu Nhị tiểu thư cảm giác được hơi nóng toả ra từ cơ thể chàng áp vào cơ thể mình, hơi thở đàn ông từ cơ thể chàng phả từng đợt lên mũi ả, Tiêu Ngọc Sương trái tim đập rộn ràng như con hươu vậy, vội vàng hét lên:


      -Nhà ngươi muốn làm gì chứ, ngươi, ngươi được ức hiếp ta. Phụ mẫu ta, tỉ tỉ ta tha cho nhà ngươi đâu


      Lâm Vãn Vinh cười híp mắt lại :


      -Vậy Tiêu Nhị tiểu thư thân mến, lúc vừa rồi khi người thả chó ra xông tới cắn ta, có nghĩ tới phụ mẫu người , còn tỉ tỉ người nữa? khi người ức hiếp người khác có từng nghĩ tới phụ mẫu người, tỉ tỉ người ?


      Tiêu Ngọc Sương chỉ là đứa trẻ được nuông chiều quen, đâu có gặp được gã cươờng hãn như thế này, hai mắt đỏ hoe :


      -Ai bảo nhà ngươi cho ta biết ai vẽ bức tranh đó chứ? Người ta tức giận mới cố ý tìm nhà ngươi gây khó dễ thôi


      Muốn hồi tưởng lại cảnh thả chó ra cắn người? vị tiểu nữ này còn cường hãn hơn cả ta đó. Lâm Vãn Vinh trong lòng toát mồ hôi hột, chỉ là nhìn thấy Tiêu Ngọc Sương có hình dáng hấp dẫn trong lòng cũng kiên cường được, cho cùng ả cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi. Còn bằng cả đứa trẻ nữa, ông già lớn tuổi cũng mọn quá


      Chàng lại nhìn thấy Tiêu Ngọc Sương trong mắt loé lên vẻ xảo quyệt, trong lòng Lâm Vãn Vinh bỗng tỉnh ngộ trở lại, tiểu nữ này ràng là lấy tiến mà lùi, trước tiên lấy lòng thương hại của ta, chỉ cần ta buông tha cho ả, là lập tức ả ra đòn tấn công mới. Từ sợ hãi của bọn gia đinh nha hoàn trong phủ với ả có thể thấy tiểu nha đầu này bình thường nhất định là vô cùng hung hăng, là người chủ trời sợ đất sợ, nếu thả ả ra dễ dàng như vậy chẳng phải là tự mình chuốc lấy phiền phức hay sao.


      Nghĩ tới đây, Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào mắt ả :


      -Ồ, chỉ là như vậy sao, Tiêu Nhị tiểu thư ? ta nghe những kẻ hầu người hạ trong phủ này , người bình thường ức hiếp bọn họ, việc gì độc ác người làm, lẽ nào lại có việc này?


      Tiêu Nhị tiểu thư trợn tròn mắt nhìn :


      -Ngươi là nô tài gì mà ăn bậy bạ như thế chứ? Ta tha cho ngươi


      Lâm Vãn Vinh ánh mắt hung hăng nhìn ả :


      -Ta chỉ cần ngươi trả lời là phải hay phải thôi?


      Thấy trong mắt Lâm Vãn Vinh loé lên vẻ hung dữ, trong lòng Tiêu Ngọc Sương có đôi chút sợ hãi, nhưng vẫn với giọng ngoan cường rằng:


      - có, ta đối xử với bọn họ rất tốt, ăn uống thoải mái, còn thường xuyên thưởng ngân lượng cho bọn họ nữa, nô tài nào dám bịa đặt xấu sau lưng ta chứ?


      -Vậy ư?


      Lâm Vãn Vinh cười híp mắt :


      -Tại sao những lời ta nghe được lại trái ngược lại hoàn toàn so với những gì người chứ? Ta nghe , trong căn phòng này người làm ít chuyện xấu xa


      Lâm Vãn Vinh nhìn mật thất được dấu kĩ trong căn phòng này, Tiêu Nhị tiểu thư lại có thể điều khiển mật thất ấy cách thành thạo, ràng đây phải lần đầu tiên ả làm việc này, những người từng bị ả Trì Sinh Xuânừng trị chắc hẳn là ít


      -Ngươi có hay vậy?


      Lâm Vãn Vinh nhìn Tiêu Ngọc Sương với mắt sáng lấp lánh, đương nhiên là nghĩ xem có cách nào để ứng phó với những trò quỷ quái của ả kia , Lâm Vãn Vinh lộ vẻ mặt hung hãn, càng siết chặt tay cổ ả hơn


      -Khạc, khạc


      Tiêu Ngọc Sương bị chàng ép mạnh tới mức mà hít thở cũng thấy khó khăn, lại nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của chàng như thể có ý thương hoa tiếc ngọc gì cả, tuy ả có ngang ngược, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ là tiểu nương vẫn chưa hiểu thế , chẳng bao giờ phải chịu đe doạ như thế này cả, trong lòng vô cùng sợ hãi, bỗng ả khóc lớn tiếng:


      -Hu hu, Lâm Tam, đồ cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi dám ức hiếp ta, ta, ta tha cho ngươi đâu


      Nghe ả lại goi mình là nô tài, Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giận, chàng kéo ả quay người lại rồi ép sát vào tường, vỗ mạnh cái vào mông ả


      Trong lúc chàng tức giận, cái vỗ này chút nào, cảm giác tiếp xúc da thịt mượt mà tuy thích thú, nhưng cảm giác bị xỉ nhục khiến chàng quên tất cả


      Tiêu Ngọc Sương trong lúc đó, tiếng khóc lại càng thêm mãnh liệt hơn:


      -Lâm Tam, tên nô tài nhà ngươi, ngươi dám đánh ta ư, ta, ta, ta đánh chết nhà ngươi. Cứu ta với, tên nô tài Lâm Tam đánh người, cứu ta, cứu ta


      Tiêu Ngọc Sương ra sức gào thét. Nhưng ả quên rằng mình dặn bọn người hầu ở bên ngoài rằng lát nữa cho dù bên trong có phát ra bất cứ thanh nào cũng ai được phép vào trong, như vậy vốn là muốn xử lí Lâm Tam, nhưng ngờ lại là tự hại bản thân mình. Bọn người hầu vốn vô cùng sợ sệt vị Nhị tiểu thư này rồi, nghe lời dặn dò của ả ai cũng bỏ cách xa xa cho yên chuyện. Lúc này trong lòng Tiêu Ngọc Sương hối hận cũng chẳng phải


      Cái vỗ của Lâm Tam dường như có ma lực kì lạ, đánh đúng vào chỗ nhạy cảm, lại khiến trong lòng ả dâng trào cảm giác đặc biệt. Tiêu Nhị tiểu thư vừa sợ hãi vừa tức giận vừa xấu hổ, do quay lưng lại với Lâm Vãn Vinh, ả ra sức giãy giụa, hai đôi chân ngừng đá ra phía sau, muốn cho tên nô tài ác này trận


      -Ngươi có hay ?


      Giọng Lâm Vãn Vinh vọng lên bên tai ả


      - .


      Tiêu Ngọc Sương ngoan cường, nhưng lại cảm thấy mông có gì đó nặng trịch đè lên, cảm giác cay cay, đau đớn, khiến ả kìm được rơi nước mắt


      Lâm Vãn Vinh vỗ vào mông ả hề thương tiếc, cứ như thể giáo huấn tiểu nữ tử chịu nghe lời vậy, tiểu nha đầu này, có ai dạy dỗ, nên đè đầu cưỡi cổ người khác tác quai tác quái, người lớn lại quan tâm, hôm nay ta thay phụ mẫu tỉ tỉ của người dạy dỗ người


      Tiếng khóc thét của Nhị tiểu thư ngày lớn hơn, Lâm Vãn Vinh lại càng đánh càng nhanh mạnh hơn, dần dần chàng ra tay có chút quá đáng, khiến cho nha đầu này cảm thấy đau, nhưng lại hề khiến ả bị thương


      Tiêu Nhị tiểu thư chưa bao giờ phải chịu xỉ nhục như thế này, ả quát lớn tiếng:


      -Lâm Tam, ngươi là đồ tồi, ta, ta cắn chết ngươi


      ả quay ngoắt lại, há miệng cắn cái đau vào cánh tay ép chặt người mình của Lâm Tam


      Cái cắn này là do Tiêu Ngọc Sương quá tức giận, tự nhiên đem hết sức lực ra, cánh tay Lâm Vãn Vinh đau xót, trong lòng nổi điên lên, đập cái hung hãn, vô cùng mạnh vào bả vai của Tiêu Ngọc Sương


      Lúc này Lâm Vãn Vinh hề nghĩ ngợi gì cả, lúc Tiêu Ngọc Sương cắn liền bị đau hét toáng lên, bỗng ả buông ra, dựa vào tường khóc thút thít


      Lâm Vãn Vinh nhìn hai vết răng cắn hằn sâu cánh tay rơm rớm chút máu, trong lòng tức giận vô cùng, chết tiệt, tiểu nữ này những nuôi chó mà hành xử cũng chẳng khác gì chó, vết cắn này cũng chẳng thua kém Uy vũ tướng quân là mấy


      Nhìn thấy Tiêu Ngọc Sương khóc thút thít, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng có chút đành lòng, nhưng chàng biết lúc này chính là thời khắc quan trọng nhất, nếu như hôm nay thể giải quyết làm hoà với ả sau này là khó mà có thể sống nổi


      -Người hay ?


      Lâm Vãn Vinh tức giận , giọng điệu hề có ý thương tiếc


      -Ta, ta, ngươi dữ dằn gì chứ


      Nhị tiểu thư vừa khóc vừa :


      -Ta cũng chẳng làm gì bọn nô tài đó cả, chỉ là thỉnh thoảng tìm vài gia đinh, để cho họ đánh nhau với Uy vũ tướng quân trong căn phòng này thôi, có lúc tìm vài nha hoàn tắm cho Uy vũ tướng quân chút. Nào có biết bọn họ nhát gan như vậy chứ, lại trở nên sợ như vậy


      -Dã man! Đồ dã man!


      Để cho gia đinh và chó đnáh nhau ư, hổ thẹn là những gì Tiêu Nhị tiểu thư nghĩ ra, với sức lực của bọn họ làm sao có thể trở thành đối thủ của Uy vũ tướng quân được chứ? Tiểu nương này hổ là ác ma của Tiêu gia đại trạch, chỉ dựa vào Uy vũ tướng quân là ai ai nhìn thấy cũng phải nhường đường


      Nhị tiểu thư cảm thấy chàng dừng lại ra tay nữa, lén quay đầu lại nhìn trộm lại thấy Lâm Tam nhìn mình với ánh mắt dữ tợn, khuôn mặt đáng ghét tả nổi


      Tiêu Ngọc Sương trong lòng quýnh lên, nước mắt lại tuôn trào :


      -Lâm Tam, ngươi, ngươi đừng đánh ta nữa, ta, ta biết ta sai rồi


      -Người sai ở chỗ nào?


      Lâm Vãn Vinh


      -Ta, ta nên nuôi chó hành hung người khác, nên ngoan cố điêu ngoa, nên ức hiếp ngươi, hu hu, người đừng đánh ta nữa


      Tiêu Nhị tiểu thư khóc lóc thẹn thùng


      Lâm Vãn Vinh hừ tiếng rồi :


      -Vậy người hãy thề, sau này tuỳ tiện ức hiếp người khác nữa, cũng được trả thù đả kích người khác nữa


      Tiêu Nhị tiểu thư liếc nhìn chàng, với giọng tủi hờn:


      -Nếu như ta ức hiếp người khác, vậy người khác ức hiếp ta làm thế nào?


      Lâm Vãn Vinh vỗ cái vào mông ả, vừa cười vừa mắng rằng:


      -Tiểu nha đầu này ức hiếp người khác, là người ta được yên ổn lắm rồi, còn ai dám tới ức hiếp người chứ


      Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ lên, trợn trừng nhìn Lâm Vãn Vinh cái, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh của chàng nhìn mình, khuôn mặt hung dữ nên lời, tiểu nương trong lòng sợ hãi bĩu môi :


      -Thề thề chứ sao, ngươi làm gì phải hung dữ như vậy chứ, ta từ trước tới nay chưa hề gặp nô tài xấu như ngươi


      Thấy Lâm Vãn Vinh mặt lạnh như băng, Tiêu Ngọc Sương vội vàng sửa lại rằng:


      -được, được, ngươi phải là nô tài, ngươi là gia đinh của nhà ta, ta từ trước tới nay chưa hề gặp gia đinh hung dữ như thế này


      Khi Tiêu Nhị tiểu thư thề, thấy Lâm Vãn Vinh vẫn chưa có vẻ gì là muốn thả mình ra, trong lòng ả tức giận, làm thế nào để chống lại sức mạnh của Lâm Vãn Vinh, Tiêu Ngọc Sương chỉ đành mở to mắt nhìn chàng, với giọng cầu xin:


      -Lâm Tam, ta thề rồi, ngươi còn tha cho ta ư


      Hôm nay doạ tiểu nương này sợ phát khiếp, có lẽ ả còn dám tìm mình gây khó dễ nữa, chuyện này cũng có thể coi là tạm ổn, trong lòng Lâm Vãn Vinh tính toán chút rồi :


      -Vậy tốt, bây giờ ta thả ngươi ra, người phải nhớ kỹ những gì người thề, những trò ác độc người làm với ta, ta cũng truy cứu nữa, chúng ta coi như giải hoà, người xem như vậy được chứ?


      Tiêu Ngọc Sương thấy chàng có vẻ mềm lòng rồi, nỗi sợ trong lòng cũng vơi rất nhiều, liền vội vàng mặc cả:


      -Vậy ngươi hãy cho ta, bức tranh đó là do ai vẽ? Còn nữa, tiểu san đó là chủ ý của ai vậy? nếu ta cho phụ mẫu và tỉ tỉ của ta đồ xấu xa nhà ngươi đánh ta.


      Lâm Vãn Vinh ngờ rằng ả vẫn còn nhớ chuyện này, thực ra cũng cười được, khóc chẳng xong, nghe câu sau của ả, trong lòng chàng được vui vẻ lắm, sắc mặt lập tức thay đổi :


      -Sao có thể như thế được, ý này của người chẳng phải là muốn uy hiếp ta ư? Con người ta đây chẳng sợ sệt gì cả, nên cũng chẳng sợ bị uy hiếp, đặc biệt là kiểu uy hiếp nha đầu trẻ con này của người


      Tiêu Ngọc Sương thấy sắc mặt chàng lại bắt đầu dữ tợn, liền oà lên khóc lớn rằng:


      -Ngươi, đồ tồi, ta ức hiếp ngươi ư, nhưng ngươi ức hiếp ta, đánh ta, từ tới lớn, vẫn chưa có ai dám đối xử với ta như vậy, ngươi được chiếm ưu thế như vậy rồi mà sao vẫn trả lời câu hỏi của ta vậy


      Lâm Vãn Vinh liếc nhìn ả cái, thấy ả khóc lóc thương tâm, vẻ mặt ấy tuyệt đối phải là giả tạo, liền mủi lòng nhàng rằng:


      -Nhị tiểu thư, cho dù là cướp cũng có đạo lý riêng, mỗi ngành mỗi nghề đều có qui củ của nó. Nếu như ta cho ngươi biết rồi, ta chính là tiểu nhân có chữ tín, con người ta tuy mặt dầy chút, bề ngoài tuấn tú chút, nhưng vẫn vô cùng coi trọng hai chữ danh dự, người có ép ta nữa được , chừng ngày đó người tự tìm thấy vị đại sư đó đó


      Tiêu Ngọc Sương thấy chàng tuy vẻ mặt có hung dữ, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ thương lượng, trong lòng liền sợ hãi gì nữa, ả nấc lên tiếng rồi :


      -Nhà ngươi da mặt dày đó, vậy còn thả ta ra ư?


      Lâm Vãn Vinh mặt nghiêm lại :


      -Nhưng có điểm ta phải ràng trước , vừa rồi những lời thề mà người ra người nhất thiết phải làm được, nếu như để ta biết được sau này người lại ức hiếp người khác nữa phải là tét vào mông đơn giản như thế này đâu


      Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ ửng lên, muốn tức giận, thấy Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt lại dám nữa, chỉ đành ngoan ngoãn rằng:


      -Biết rồi


      Lâm Vãn Vinh than hơi dài rồi đáp:


      - đữa con nít cả ngày chỉ nghĩ dày vò trừng trị người khác là có chuyện gì vậy? có nhiều thời gian rảnh học nữ công gia chánh, công việc nội trợ bếp núc mới đúng chứ, nếu sau này làm sao mà xuất giá được?


      Tiêu Nhị tiểu thư mặt ửng hồng nhìn chàng, mà hề dám cãi lại nửa lời, liền thỏ thẻ rằng:


      -Ta có xuất giá hay có cần ngươi phải quan tâm đâu chứ


      Đánh nhau với đàn bà, nam nhi là có chút công bằng, trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cười, nên cũng chẳng muốn so đo tính toán gì với ả nữa, liền nhàng buông tay ra


      Tiêu Ngọc Sương được tự do trở lại, trong lúc ngạc nhiên, toàn thân sớm còn sức lực gì nữa, ả dựa người vào tường, chậm rãi tụt xuống đất, cái mông vừa bị đánh đòn đau, liền hét toáng lên tiếng, toàn thân nhảy dựng lên như thể bị lửa thiêu đốt vậy.


      Lâm Vãn Vinh liếc nhìn ả cái rồi với giọng bất đắc dĩ:


      -Nhị tiểu thư của ta, người lại làm sao vậy?


      Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ ửng :


      -Đều tại đồ xấu xa nhà ngươi, đánh vào chỗ đó, lần này ta làm sao mà ra ngoài gặp mặt ai được, hu hu, hu hu


      Vị Nhị tiểu thư này là tính khí trẻ con, khóc là khóc ngay được, Lâm Vãn Vinh là người đánh mà cũng ứng phó kịp


      Vừa rồi hai người đánh nhau, Lâm Vãn Vinh vẫn kịp đánh giá ả, lúc này nhìn kĩ mới thấy vị Tiêu Nhị tiểu thư này lông mày lá liễu, mũi cao môi đỏ mọng, khuôn mặt trái xoan, tuy tuổi còn , nhưng đặc biệt là bộ dạng khóc lóc lúc này, buồn như mưa hoa lê rơi, có mùi hương kiều thể toả được


      biết vì sao mà nhìn tiểu mĩ nữ xuất chúng này Lâm Vãn Vinh bỗng nhớ tới mẫu thân phong tình của nàng, mẹ nào con nấy, tiểu nha đầu này còn thừa hưởng tất cả những ưu điểm của mẹ để lại


      Đối với nha đầu còn tuổi này, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng có hứng thú gì cả, nhưng thấy bộ dạng lệ sầu rơi của ả, lòng chàng sao yên được, cứ như là nắm đấm đánh vào bông hoa mềm mại vậy


      -Được rồi, , rốt cuộc người sao vậy


      Thấy vị tiểu nương khóc mãi thôi, Lâm Vãn Vinh nhịn được


      -Ta, ta đau chỗ đó, đều là do đồ xấu xa nhà ngươi


      Tiểu nương ngượng ngùng


      Lâm Vãn Vinh ồ lên tiếng, nhận thấy mình khi hạ thủ mạnh tay quá, lúc này mông vị tiểu nương này chắc chắn là sưng vù lên rồi


      -Ai bảo người trước đây người thích làm loạn lên, cứ coi đây là trừng phạt những gì người làm


      Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa


      -Ngươi, ngươi


      Tiểu nương mặt giận dữ vô cùng đáp:


      -Ta cho phụ mẫu và tỉ tỉ
      Annabelle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Cố

      -Đồ xấu xa, ta sớm muộn gì cũng bị nhà ngươi trọc tức chết mất.


      Thấy tiểu thư huyênh hoang coi ai ra gì này bị mình bức ép thành ra như thế này, Lâm Vãn Vinh cũng nỡ lòng gây khó dễ cho nàng ta nữa, bộ dạng của nàng ta lúc này thực tiện ra ngoài gặp người khác chút nào. Lâm Vãn Vinh thăm dò xung quanh lát, thấy bên cạnh Trấn Viễn tướng quân có đặt vài tấm vải mềm, liền với lấy, để bên cạnh người Tiêu nhị tiểu thư :


      -Người đừng có gắng sức, hãy chậm chậm ngồi xuống.


      Tiêu Ngọc Sương biết có lòng tốt, nhưng lại nhịn được trợn trừng mắt nhìn . Lâm Vãn Vinh giả vờ nhìn thấy gì, cầm tay đỡ Tiêu Ngọc Sương cho nàng từ từ ngồi xuống .


      Cánh lưng dựa vào vải mềm nhưng Tiêu Nhị tiểu thư vẫn cảm thấy đau đến nỗi nhíu mày lại, khi Lâm Vãn Vinh rìu ngồi xuống, cuối cùng cũng chịu đau, chậm rãi ngồi xuống. Lâm Vãn Vinh ngồi bên cạnh nàng, mông chạm vào tường, ngồi phịch xuống.


      Hai người chẳng ai câu nào, trong khoảng thời gian ngắn, trong căn phòng trống trải này yên tĩnh cực kỳ.


      Tiêu Ngọc Sương ngồi bên cạnh tường, cảm nhận được nóng bỏng từ cánh tay của kìm nổi ửng hết cả mặt lên, nàng lén lút nhìn tên Lâm Tam hung ác kia, nhưng nhìn dựa vào tường đôi mắt buồn rười rượi, khuôn mặt có chút đau khổ, cũng biết là nghĩ gì nữa.


      -Lâm... Lâm Tam, ngươi yên tâm , từ sau ta thả chó ra cắn ngươi nữa, ta thề rồi mà.


      Tiêu nhị tiểu thư cho rằng vẫn lo lắng mình trả thù, nên liền vội vàng thanh minh.


      Lâm Vãn Vinh lại hoàn toàn suy nghĩ như vậy, và tiểu nương này gây loạn lúc, trong lòng cũng có chút mỏi mệt, nên muốn ngồi đó nghỉ hơi, nhưng biết sao nữa, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện thể gặp lại phụ mẫu, gặp lại muội muội thế giới này được nữa, trong lòng bắt đầu nặng trịch.


      Tiêu Ngọc Sương thấy nghiêm mặt năng gì, cho rằng tin tưởng mình, liền vội vàng :


      - đó, Lâm Tam, ngươi tin ta , ta ức hiếp ngươi nữa đâu, chúng ta giảng hoà nha.


      Giảng hoà ư? Lâm Vãn Vinh thực cảm thấy buồn cười, ngươi cho rằng ta là con nít hay sao mà còn bày trò giảng hoà gì chứ. Có điều lúc này tiểu nương này lại hiền lành hơn rất nhiều, có lẽ là bị mình doạ sợ rồi.


      -Nhị tiểu thư, chỉ cần người giữ lời thề, ta làm gì người hết


      Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa .


      Tiêu Ngọc Sương nhàng ừ tiếng, rồi nhìn trộm , con ngươi đảo đảo lại, cũng biết là nghĩ gì nữa.


      Lâm Vãn Vinh nhìn sợi dây mõm Trấn Viễn tướng quân vẫn chưa được tháo ra, liền cười :


      -Nhị tiểu thư, con Trấn Viễn tướng quân này là do người cố ý tới Tô Châu tìm để đối phó với ta ư?


      Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ ửng lên đáp:


      -Có phải là cố ý để đối phó với ngươi đâu, mà là tự ta thấy thích nó nên mới mang về nuôi chơi thôi.


      Lâm Vãn Vinh nhìn ánh mắt lấp lánh của nàng, biết rằng tiểu nha đầu này , liền đáp:


      -Nếu như vậy hôm nay giết con súc sanh này , dấu gì người, thịt chó có mùi vị thơm tả nổi.


      Tiêu Nhị tiểu thư tức giận :


      -Ngươi dám ...


      Thấy Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn, khẩu khí của nàng lại nhàng hạ xuống:


      -Được rồi, được rồi, để cho ngươi biết cũng chẳng sao, Trấn Viễn tướng quân là do ta tìm ở Tô Châu mang về, vốn là để cố ý đối phó với đồ xấu xa nhà ngươi, ai nghĩ rằng...


      -Ai nghĩ được rằng vẫn chưa làm được gì bản thân ngươi rơi vào tay ta phải ?


      Lâm Vãn Vinh cắt đứt lời nàng .


      Tiêu Ngọc Sương nghĩ tới cảnh mình bị rơi vào tay của bị đánh vào mông, mặt lại đỏ ửng lên, cúi đầu xuống :


      -Lâm Tam, ta có thể xin ngươi chuyện được ?


      -Được, hãy


      Thấy bộ dạng thành khẩn của tiểu nương, biểu thà khiến Lâm Vãn Vinh gật đầu.


      -Chuyện...ngươi đánh vào chỗ... , đừng có để ai biết được ? Đặc biệt là được để mẫu thân và tỷ tỷ ta biết.


      Tiêu Ngọc Sương mặt đỏ ửng, tuy tuổi nàng còn , nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư, lại là thiên kim tiểu thư, bị người đàn ông đánh vào mông, chuyện này ngộ nhỡ đồn đại ra bên ngoài nàng xấu hổ chết mất.


      Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa rằng:


      -Tiểu thư, người muốn ta giữ bí mật chuyện gì? Ái chà, buổi chiều hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ta chẳng còn nhớ chút gì nữa thế này.


      Tiêu Ngọc Sương thấy bộ dạng giả tạo của , biết muốn mình vui lên, trong lòng vô cùng cảm kích rồi :


      -Lâm Tam, con Trấn Viễn tướng quân này chưa hề chọc giận ngươi, ngươi có thể tha cho nó trước được ?


      Thấy Lâm Vãn Vinh nhìn mình trừng trừng, nàng ta lo lắng hiểu sai ý mình, Nhị tiểu thư lại vội vội vàng vàng giải thích rằng:


      -Ta muốn nuôi dưỡng nó, vườn Tiêu gia chúng ta rộng lớn như vậy, sau này cũng có thể trông được nhà cửa.


      Lâm Vãn Vinh gật gật đầu :


      -Chỉ cần người để cho con ác cẩu này bắt nạt người khác người muốn thế nào đều có vấn đề gì.


      Tiêu Nhị tiểu thư vội vàng đáp:


      - đâu, đâu, ngươi yên tâm, nếu như ta còn ức hiếp người khác ngươi cứ đánh vào chỗ...đánh vào đó cũng được.


      Tiêu Nhị tiểu thư hai má ửng hồng lên, dường như lại nghĩ tới trừng phạt của đối với nàng.


      Hai người lại nghỉ hơi lát, Lâm Vãn Vinh để Tiêu Ngọc Sương khai mởi cơ quan, cửa phòng liền tự động mở ra.


      Cảm giác lại được ngắm mặt trời là tuyệt, Lâm Vãn Vinh vươn vai ra cái, trong lòng vẫn có chút lo lắng với Tiêu Nhị tiểu thư và con Trấn Viễn tướng quân kia, liền quay đầu lại, nhìn thấy con ác cẩu đó vẫn nhìn mình với ánh mắt hằn học, còn Tiêu nhị tiểu thư đứng áp sát vào tường suy tư gì đó.


      Hôm nay xử lí tiểu nữ này cũng tạm ổn, hi vọng rằng sau này nàng ta to gan gây với mình nữa, trong lòng Lâm Vãn Vinh yên lặng rất nhiều, muốn cất bước , lại nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Sương :


      -Tên nô..Lâm Tam, ngươi như vậy ư?


      Tuy nàng kịp thời ra hai chữ nô tài, nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh vẫn thoải mái chút nào, liền trợn mắt nhìn ả :


      -Tiêu nhị tiểu thư, chẳng phải vừa nãy ta rất với người sao, tuy ta là gia đinh nhà người, nhưng quan hệ giữa chúgn ta chỉ là thuê mướn, ta phải là nô tài gì gì của nhà ngươi hết, hi vọng người hiểu được điều đó


      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , Tiêu Ngọc Sương bỉu môi :


      - gọi gọi nữa là được chứ gì, sao ngươi phải hung dữ như vậy chứ. Vậy sau này ta gọi ngươi là Lâm Tam, được ?


      Ngữ khí của nàng hiền dịu bất ngờ, có lẽ là bị Lâm Vãn Vinh làm cho sợ quá rồi, vị Tiêu nhị tiểu thư này nếu những lúc như dắt chó hành hung người khác lại là rất đáng , mười sáu mười bảy tuổi, vốn vẫn chỉ là lứa tuổi khiến mọi người thương , nên khi Lâm Vãn Vinh đối diện với nàng tài nào tức giận được.


      - sao, mọi người đều gọi ta là Lâm Tam, người cũng có thể gọi ta như vậy.


      Lâm Vãn Vinh .


      -Lâm Tam là tên của ngươi ư?


      Tiêu nhị tiểu thư vốn là nương thông mình, nàng liền tò mò hỏi .


      -Tên tuổi chẳng qua cũng chỉ là cái phù hào (*), ở Tiêu gia, Lâm Tam là ta.


      Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa . Trong Tiêu gia này, bất luận là nha đầu gia đinh, mỗi người đều bị gọi họ Tiêu, chỉ có Lâm Tam là ngoại lệ mà thôi.


      Tiêu Ngọc Sương biết muốn biết họ tên của mình, liền hừ tiếng :


      - mọn.


      Lâm Vãn Vinh muốn lôi thôi gì với nàng ta nữa, định ra khỏi cửa lại nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Sương gọi:


      -Lâm... Lâm Tam, ngươi hãy đợi lát.


      Lâm Vãn Vinh quay người lại với giọng chán nản rằng:


      -Nhị tiểu thư, lại có chuyện gì sao?


      -Lâm Tam, ta nghe bọn nha đầu , ngươi biết ngâm thơ, còn biết biết ngâm rất nhiều tiểu khúc, phải ?


      Tiêu Ngọc Sương nhìn , khuôn mặt đầy hy vọng.


      - biết!


      Lâm Vãn Vinh trả lời với giọng dứt khoát, đùa chứ, nếu như mỗi người đều muốn tìm tới ngâm thơ cho nghe, chẳng phải là muốn mua vui sao.


      -Hừm, chưa từng thấy người nào lại mọn như ngươi.


      Tiêu Ngọc Sương giọng hầm hầm đáp:


      -Hỏi ai vẽ bức tranh đó ngươi trả lời, hỏi ngươi tiểu sách đó là chủ ý của ai ngươi cũng trả lời, mời ngươi ngâm vài câu thơ ngươi cũng đồng ý sao? Ngươi có nhiều nỗi lòng như vậy sao? Ta bị nhà ngươi đánh tới mức thế này rồi, để cho ngươi bắt nạt như vậy mà ngươi vẫn đối xử thế này là thế sao?


      Tiêu Nhị tiểu thư mắt đỏ ngấn lệ, nghĩ tới những gì mình chịu thiệt thòi, những giọt nước mắt bắt đầu lăn tròn, rồi lập tức rơi xuống.


      sợ đàn bà lăng mạ, chỉ sợ đàn bà khóc, với tiểu nha đầu này cũng ngoại lệ, Lâm Vãn Vinh lắc đầu bất đắc dĩ :


      -Được rồi, ngươi , thích nghe thơ gì vậy?


      Tiêu Ngọc Sương vỗ tay, cao hứng :


      Ta biết mà, Lâm Tam, ngươi là người tốt. Vậy miễn cưỡng môt chút, Phong hoa tuyết nguyệt, mỗi loại bài


      Lâm Vãn Vinh trợn mắt hung hăng nhìn nàng, Tiêu Ngọc Sương thè lưỡi ra cách tinh nghịch, có thể do cảm thấy cầu của bản thân mình có hơi quá đáng, liền :


      -Được rồi, được rồi, ngươi tuỳ ý ngâm lấy bài cũng được, ta muốn xem xem thế nào thôi mà.


      Lâm Vãn Vinh nhìn về phía khu vườn, thời tiết cuối thu, lá vàng rụng nhiều, liên tưởng tới Hương sơn của Bắc Kinh, lúc này có lẽ lá phong đỏ rụng rơi khắp mặt đất rồi. Ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, liền nhàng ngâm:


      Hồng diệp vãn tiêu tiêu, trường đình tửu nhất biềuã


      Tàn vân quy thái hoaï¼Rsơ vũ quá trung điềuã


      Thụ sắc tùy quan huýnhï¼Rhà thanh nhập hải diêuã


      Đế hương minh nhật đáoï¼Rdo tự mộng ngư tiềuã


      Bài thơ này bàn về đối trượng hoàn toàn công chỉnh, điều đáng là ý cảnh xa xôi trong đó, vô cùng phù hợp với tâm trạng đơn lạnh lẽo của Lâm Vãn Vinh bấy giờ.


      -Đế hương ngày mai tới, do tự mộng ngư tiều.


      Tiêu Ngọc Sương ngơ ngác đọc lại, bỗng nhiên nhìn hỏi:


      -Lâm Tam, có phải ngươi nhớ nhà ?


      Nha đầu này tuy tuổi còn , nhưng lại rất thông minh,nàng nhìn thấu nỗi niềm sầu muộn trong lòng Lâm Vãn Vinh, nhìn nàng lát rồi vừa cười vừa :


      -Chỉ là tuỳ hứng mà ngâm lên thôi, Nhị tiểu thư chê cười rồi


      Tiêu Ngọc Sương vừa cười vừa :


      -Hoá ra là ngươi có bản lĩnh như vậy, nhưng hôm đó ta thấy ngươi viết tam tự kinh tại sao lại biết viết chữ chứ?


      Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cười chỉ biết rằng:


      -Nhị tiểu thư, tam tự kinh thơ kinh đều là những thứ đọc thuộc cứng nhắc, ta thích lắm, chữ viết của quê hương ta phải viết như vậy, chỗ chúng ta cũng dùng bút lông viết.


      Tiêu Ngọc Sương ồ lên tiếng ngạc nhiên đáp:


      -Hoá ra là vậy. Như vậy mà Tiêu gia ta chiêu về được đại tài tử sao, hì hì, tới lúc nào đó nương nương và tỷ tỷ nhất định phải khen ngợi ta


      Ở cùng với Tiêu nhị tiểu thư lát, ngoài những lúc nàng có chút tính khí trẻ con ra, những điểm khác đều rất tốt. Lâm Vãn Vinh cười đáp:


      -Ta nào có phải là tài tử gì đâu chứ, chỉ có điều là ở đây kiếm miếng cơm manh áo mà thôi.


      chuyện hồi lâu, Tiêu Ngọc Sương lại cứ ngồi đất, với tình hình ấy, cho dù lát sau vết đau vai nàng e rằng thể khỏi lại được.


      Nhị tiểu thư cau mày đáp:


      -Lâm Tam , ta bây giờ thể động đậy được, ngươi có thể đừng vội được , hãy ở lại chuyện với ta lát. Chẳng phải là ngươi biết kể chuyệnn sao? Ngươi hãy kể cho ta nghe câu chuyện được , ta thích nghe kể chuyện nhất đấy.


      Lâm Vãn Vinh cũng tìm kiếm, nếu như bây giờ tìm bọn nha hoàn tới giúp đỡ vậy chuyện mình đánh Tiêu nhị tiểu thư e rằng thể dấu nổi. Thôi vậy, hãy ở lại đây với nàng ta lát, đợi nàng ta yên ổn lại chút rồi hãy .


      Lâm Vãn Vinh đóng cửa lại, bước lại về phía nàng rồi ngồi xuống :


      -Được thôi, ngươi hãy , người thích nghe chuyện gì vậy?


      Tiểu nha đầu mặt mày hớn hở vui vẻ :


      -Chuyện gì ta cũng thích nghe, rất lâu rồi có ai kể chuyện cho ta nghe cả.


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi lại:


      -Trước đây có người kể chuyện cho ngươi nghe sao?


      Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu :


      Đúng vậy, khi ta còn , là nương nương ta kể chuyện cho ta. Sau này do nương nương bận quá, ta liền ngày nào cũng cuốn lấy tỷ tỷ, để tỷ kể chuyện cho nghe. Sau nữa tỷ tỷ cũng bận hơn, thế là có ai kể chuyện cho ta nghe nữa.


      Tiêu Ngọc Sương bỗng nhiên cúi đầu xuống, mặt ánh lên vẻ buồn bã. Lâm Vãn Vinh nghĩ lát rồi hiểu ngay, chắc chắn là do Tiêu phu nhân và Tiêu đại tiểu thư quá bận rộn, nên hề quan tâm tới cảm giác của Tiêu Ngọc Sương, đó là lí do khiến nàng trở nên ương ngạnh điêu ngoa như thế. Nghĩ tới đây, chàng bất giác cảm thấy thương tiểu nương này.


      Nhìn ánh mắt tiểu nương nhìn mình, Lâm Vãn Vinh lại biết nên kể cho nàng câu chuyện gì. Chó sói và bé choàng khăn đỏ sao? Mèo đen nhanh nhạy và đẹp kim cương hồ lô? Vườn sao băng tiểu tân ư? Lần cuối cùng Lâm Vãn Vinh kể chuyện cho em mình là chuyện mười mấy năm trước rồi, lúc ấy, hai người còn tuổi, chính mình kể chuyện gì mình cũng còn nhớ nữa.


      -Lâm Tam, ngươi muốn kể cho ta nghe câu chuyện gì vậy?


      Tiêu Ngọc Sương thấy Lâm Vãn Vinh ngồi yên hồi lâu nhúc nhích liền vội vàng hỏi.


      -Ồ, được rồi, ta kể cho người nghe câu chuyện Lương Sơn Bá và Chúc Đài nhé


      Lâm Vãn Vinh trong lúc khẩn cấp, liền vội vàng nghĩ tới vở kịch kinh điển, cũng để ý xem nó có phù hợp , liền thuận miệng lấy bừa câu chuyện.


      Tiểu nương co gối lại, bắt hai tay trước đầu gối, đầu đặt lên tay, ngoảnh đầu lại nhìn chăm chú, nghe kể câu chuyện hậu thế lưu truyền hàng nghìn năm nay.


      Lương Sơn Bá và Chúc Đài có lẽ là câu chuyện tình sớm nhất của Trung Quốc, khó có tác phẩm nào có thể sánh bì. Tiểu nương nghe thấy Mã Văn Tài ép Chúc Đài chết, Lương Sơn Bá và Chúc Đài hoá điệp cùng bay lên trời, nước mắt giàn rụa từ lúc nào rồi, liền với giọng tức giận:


      -Tên Mã Văn Tài này là xấu xa. Lương Sơn Bá là tên ngốc, tại sao phát ra Chúc Đài là con chứ?


      Lâm Vãn Vinh cười :


      -Chính vì phát ra mà câu chuyện này mưới có thể lưu truyền tới hàng nghìn năm chứ. Nếu như phát ra chẳng phải trở thành hoa đẹp trăng tròn ư, cũng thể lưu truyền rộng rãi như vậy được.


      Tiêu Nhị tiểu thư lau nước mắt, trừng mắt liếc nhìn :


      -Ngươi đúng là người gỗ, tại sao còn có thể cười được chứ? Ta dường như bị tên họ Mã kia làm cho tức chết đây này.


      Tiêu Ngọc Sương đúng là nha đầu lương thiện, quá nhập tâm vào câu chuyện, làm nàng thấy ghét luôn bộ mặt tươi cười của Lâm Vãn Vinh .


      - ràng là hai người tâm đầu ý hợp, tại sao lại thể thành đôi chứ?


      Tiêu nhị tiểu thư giọng nhè , nước mắt vẫn rưng rưng.


      -Thế vô thường, biến hoá khó lường, bây giờ người còn , đợi người lớn hơn chút nữa dần dần người hiểu thôi.


      Lâm Vãn Vinh biết tiểu nha đầu này vẫn chưa có kinh nghiệm gì, liền vội vàng khuyên nàng. Lúc này và Tiêu Ngọc Sương chuyện như thể là chuyện với em mình vậy, vô cùng tự nhiên thân thiết.


      Tiểu nha đầu hừ tiếng, rồi hít hơi sau :


      -Ai ta còn chứ, hết năm nay ta mười bảy tuổi rồi. Nương nương ta khi người còn bằng tuổi ta thành hôn với phụ thân ta rồi.


      tới thành hôn, khuôn mặt của tiểu nương đỏ ửng lên tự chủ dược. Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng, gì.


      -Lâm Tam, câu chuyện mà ngươi kể rất hay, sau này mỗi ngày ngươi đều kể chuyện cho ta nghe được ?


      Tiêu Nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp hỏi.


      - được.


      Lâm Vãn Vinh giật mình cái, vội nhảy dựng lên . bắt kể cho nghe câu chuyện còn được, còn nếu như muốn ngày nào cũng kể chẳng phải biến thành 'đồng thoại đại vương' rồi sao?


      -Tại sao lại được?


      Tiêu Ngọc Sương mặt cau có, bĩu môi :


      -Người ta bị ngươi đánh cho như thế này rồi, chỉ muốn nghe ngươi kể cho vài câu chuyện cũng được sao?


      Tiểu nương này sau khi bớt tính điêu ngoa, lại vô cùng đáng , Lâm Vãn Vinh vì đánh nàng trận ra trò, trong lòng cũng có chút áy náy, liền :


      -Ta là gia đinh của Tiêu gia, làm sao có thể ngày nào cũng kể chuyện cho người nghe, nếu chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là chuyện cười sao.


      -Bây giờ ngươi mới nghĩ ngươi là gia đinh nhà ta ư? Lúc ngươi đánh người ta sao lại quên điều đó chứ?


      Tiểu nương bĩu môi


      Nếu như tiểu nương có ác khẩu, nhưng cũng sao, chỉ là Lâm Vãn Vinh và nàng vài câu, hai người dần dần thân nhau hơn, nên cũng để ý tới những cái đó, đành cười đau khổ :


      -Vậy như thế này , mỗi hôm kể nhiều nhất là câu chuyện, hơn nữa, khi ta bận ngươi thể tới quấy rầy ta.


      Chỉ cần làm việc chăm chỉ, tiểu nha đầu này cũng chẳng làm gì được mình, Lâm Vãn Vinh cười hì hì vài tiếng.


      Tiểu nương hiểm như , vội vàng gật đầu :


      -Ngươi yên tâm, ta biết rồi, khi người có việc bận ta quyết tới làm phiền ngươi đâu.
      Annabelle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Sung mãn dụ hoặc đích kiến nghị

      Lâm Vãn Vinh khóc cười xong, tuy Tiêu Ngọc Sương này tuổi còn , nhưng lại thông minh nghịch ngợm, bất kể câu hỏi kì quái như thế nào cũng có thể nghĩ ra để hỏi được, biết chuyện ở đâu mà nhiều như vậy.


      chuyện lúc, thấy sức khoẻ của nàng đỡ hơn nhiều, có thể đứng dậy lại nhàng rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng chắc bẩm, liền mặc cho Tiêu Ngọc Sương có níu giữ như thế nào cũng cáo từ chạy trốn cho nhanh. Thực thể chịu đựng được những câu hỏi trời dưới đất đủ thể loại của tiểu nha đầu này nữa rồi, biết như vậy thà đánh nhau với Trấn Viễn tướng quân trận còn hơn.


      Quay trở lại nơi ở của mình, nhìn thấy bóng dáng Phúc bá đâu cả, với ông lão bán rẻ mình cho Tiêu Ngọc Sương này khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng tức giận. Hơn nữa hễ nghĩ tới những gì trải qua cùng với Tiêu nhị tiểu thư ngày hôm nay, cũng kì tích, thần công đánh vào mông lại có thể thuần phục được tiểu nha đầu đó. Lâm Vãn Vinh thể cảm thán, ngờ vận may của mình lại tuyệt như vậy.


      Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Vãn Vinh vừa tới thư phòng lại thấy trong tay biểu thiếu gia cầm bức tranh chữ :


      -Tiểu tử này giỏi , hoá ra là nhà ngươi thâm tàng bất lộ.


      Lâm Vãn Vinh biết ta có ý gì, liền cười :


      -Nhưng biết thiếu gia muốn hỏi chuyện gì?


      Biểu thiếu gia đưa bức tranh chữ trong tay cho Lâm Vãn Vinh :


      -Ngươi hãy tự xem .


      Đây là bức tranh giấy lớn, màu mực thấm qua giấy lan ra chung quanh đằng sau, nét bút đều đặn ràng. Bút tích giấy ngay ngắn thanh tú, nếu như so sánh với Đổng Xảo Xảo cũng có phần nhỉnh hơn, hễ nhìn là biết đấy là nét bút của nữ nhi, nội dung bức tranh chính là bài thơ mà Lâm Vãn Vinh ngâm tối qua.


      Bài thơ này chỉ có Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngọc Sương hai người biết mà thôi, cần nữa, chắc chắn là do Tiêu nhị tiểu thư viết. ngờ rằng nha đầu này tuy ngoan cố cổ quái, tuổi lại , mà nét bút lại đẹp như vậy, trước đây quả là xem thường nàng ta rồi.


      -Đây là bức tranh hôm nay biểu muội viết tặng ta đó, nàng đây là do ngươi sáng tác, Lâm Tam, ta lại hề phát ra, nhà ngươi còn có tài năng này nữa, quả là ta coi thường nhà ngươi quá rồi.


      Biểu thiếu gia với giọng hầm hừ, bài thơ này đọc qua mấy lần rồi, ngờ rằng kẻ hầu người hạ lại có thể có tài năng như vậy, làm sao có thể khiên tức giận chứ. tự biết chuyện nhà mình, muốn có tài hoa này e rằng chỉ có đầu thai khiếp sau làm người lại mới có thể.


      Tây Tịch tiên sinh nhìn kĩ Lâm Vãn Vinh rồi với giọng cung kính:


      -Hoá ra tiên sinh dấu nhiều tài tỏ ra ngoài như vậy, đệ tử xin thụ giáo.


      Lâm Vãn Vinh vội vàng :


      -Làm sao có thể vậy được, vãn sinh chỉ là ngẫu nhiên mà làm ra nó thôi, chứ đâu có đại lễ được bằng tiên sinh đây.


      vị Tây tịch tiên sinh này quả là người thà, thấy học vẫn người khác hơn mình liền hạ tiết, cũng cần biết tới danh tiếng học vấn của họ ra sao.


      Vốn chỉ muốn đùa tiểu nha đầu kia chút thôi, ai biết rằng tiểu nha đầu đó lại kín tiếng, khiến cho Lâm Vãn Vinh nổi trội, trong lòng Lâm Vãn Vinh được vui lắm. 'Phẫn trư cật lão hổ', đây mới thú vị, tiểu nha đầu này ràng là cố ý làm khó dễ cho ta.


      Cự tuyệt lời thỉnh mời học vấn mạnh liệt của Tây tịch tiên sinh, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng tức giận vô cùng, nha đầu Tiêu Ngọc Sương đó chẳng phải chơi xỏ mình sao, ràng biết mình có hứng thú với thơ văn, lại còn tuyên truyền loạn lên, lẽ nào hôm qua đánh vào mông ả vẫn còn chưa đủ sao.


      Thấy biểu thiếu gia bộ dạng vui chút nào, Lâm Vãn Vinh liền vội vàng thấp giọng xuống:


      -Thiếu gia, cần lo lắng, ra bài thơ này là ...do ta sao chép lại thôi.


      Biểu thiếu gia mắt bỗng sáng rực lên:


      - vậy ư?


      Lâm Vãn Vinh gật đầu giọng trịnh trọng :


      -Đương nhiên rồi. Người thử nghĩ xem, thiếu gia minh thần vũ như vậy còn làm được thơ hay kẻ hầu người hạ làm gia đinh như ta làm sao có thể làm được chứ?


      Biểu thiếu gia gật đầu :


      -Quả đúng là như thế.


      Dường như còn nghĩ ra điều gì đó nữa liền :


      -Lâm Tam, bài thơ này nhà ngươi chép ở đâu ra vậy, có văn tập ?


      Biểu thiếu gia này mắt tròn xoe nhìn, Lâm Vãn Vinh liền biết nghĩ ra trò xấu xa gì, cần chắc chắn là có ý sao chép, đệ tử phú gia như học hành chính thức , nhưng những trò gian lận lại ít.


      Lâm Vãn Vinh chớp mắt nhìn :


      -Đây đều là những tác phẩm do tài tử ở quê ta làm ra, ở đây có lẽ là chưa hề nghe qua, văn tập hề có.


      Thấy Biểu thiếu gia khuôn mặt thất vọng tràn trề, Lâm Vãn Vinh chuyển ngay giọng điệu khác :


      -Có điều, ta lại nhớ được hầu như gần hết


      Biểu thiếu gia từ thất vọng liền chuyển thành vui vẻ :


      -Lâm Tam, nhà ngươi nhớ được sao?


      Lâm Vãn Vinh :


      -Nhớ được nhiều, nhưng cũng đủ để thiếu gia người dùng. Thiếu gia, người hãy yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo là hai vị tỷ tỷ phải nhìn người bằng con mắt khác.


      Câu này trúng được ý đồ của Biểu thiếu gia, Biểu thiếu gia trong lòng cảm kích vô cùng diễn tả được bằng lời nữa.


      Lâm Vãn Vinh lại nhè mấy câu, Biểu thiếu gia khuôn mặt vui mừng khôn xiết, đọc đọc lại bài thơ, mất bao nhiêu thời gian mới thuộc được cả bài, liền vội vàng kéo lấy tay của Lâm Vãn Vinh, trở thành người có công .


      Hai người chuyện lại thấy Tiêu nhị tiểu thư mặt mày hớn hở tươi cười, đẩy cánh cửa bước vào, thi lễ với tiên sinh:


      -Chào tiên sinh.


      Lâm Vãn Vinh thấy nàng ta bước có vẻ khó khăn, biết nàng tối qua vẫn chưa được khoẻ hẳn, trong lòng nghĩ, hôm nay còn phải dạy dỗ lại nàng ta lần nữa, để tránh nàng lại tiết lộ bí mật của ta.


      Tây tịch tiên sinh vội vàng hoàn lễ, Tiêu Ngọc Sương quay đầu lại, liếc Lâm Vãn Vinh cái, lại bất giác sờ vào cánh tay, hiển nhiên là hậu quả của hôm qua thô bạo.


      Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm cười, để cho tiểu nha đầu ngươi giở trò ma quỷ, giả vờ cung kính hành lễ Tiêu Ngọc Sương:


      -Chào nhị tiểu thư.


      Tiêu Ngọc Sương hừ trong mũi cái, bỉu môi nhìn cái, mặt có chút ngượng ngùng, nhưng lại gì với cả, trực tiếp với Quách vô thường:


      -Quách ca ca, hôm nay người tới sớm quá nhỉ?


      Biểu thiếu gia thấy Nhị tiểu thư chủ động chuyện với mình, liền vội vàng hân hoan :


      -Nhị biểu muội, ta luôn ở đây đợi ngươi mà.


      -Người đợi ta có chuyện gì vậy?


      Biểu thiếu gia :


      -Ngày hôm qua ta đặc biệt làm bài thơ tặng biểu muội, hôm nay ta muốn tặng cho biểu muội đó.


      Lời này vừa ra chỉ là nhị tiểu thư, ngay cả Tây Tịch tiên sinh cũng có chút ngạc nhiên, Biểu thiếu gia này làm gì cũng được, có điều là biết làm thơ thôi.


      Nhị tiểu thư bịt miệng cười rằng:


      -Đừng có là cái gì quan quan sư cưu nữa nhá?


      Biểu thiếu gia cười híp mắt :


      -Biểu muội gì thế, hôm qua ta chỉ đùa với biểu muội thôi mà. ra, ta sớm lời muốn rồi.


      Biểu thiếu gia bước vài bước, ngọc phiến lay người, làm bộ làm tịch ngâm thơ:


      - Ngọc lâu thiên bán khởi sanh ca, phong tống cung tần tiếu ngữ hòa.


      - Nguyệt điện ảnh khai văn dạ lậu, thủy tinh liêm quyển cận thu hà.


      Nhị tiểu thư và Tây Tịch tiên sinh đều có chút ngây người ra, ràng là thể nghĩ ra được bài thơ hay như vậy lại do Biểu thiếu gia đọc ra, phải hiểu là hôm qua mù tịt biết gì cả, mà hôm nay lại có tài hoa như vậy là sao?


      Tiêu Ngọc Sương tuy tuổi còn , nhưng lại có suy nghĩ lanh lợi, nghĩ tới biểu xuất thần của Lâm Vãn Vinh ngày hôm qua liền nhị được quay sang nhìn tên ác đinh , chỉ thấy Lâm Vãn Vinh nhè lắc đầu, trầm ngâm theo, dường như cũng chìm đắm trong những câu thơ hay của thiếu gia.


      Bài thơ này là do biểu ca sáng tác sao? Trong lòng Tiêu Ngọc Sương tuy có câu hỏi rất lớn, chỉ là thần sắc Lâm Vãn Vinh như thường, trong khoảng thời gian ngắn cũng thấy được điều gì.


      Tây Tịch tiên sinh vỗ tay :


      -Biểu thiếu gia, có hai câu này của người, đó quả thực là kinh thế cực tài. Ta phải báo tin mừng này với phu nhân ngay mới được.


      Biểu thiếu gia vội vàng kéo tay lão :


      -Tiên sinh hãy đừng vội, đợi ta dành được công danh, rồi báo với mẫu đại nhân cũng muộn.


      Thấy Biểu thiếu gia dường như bỗng nhiên thông minh đột xuất, Tây Tịch tiên sinh an lòng nhiều, còn cho rằng lòng hiếu tâm, nên liền đồng ý lời thỉnh cầu của .


      Mắt Tiêu Ngọc Sương đảo qua đảo lại, thực ra thể nhìn ra được Lâm Vãn Vinh có sơ hở nào, liền với Biểu thiếu gia hỏi:


      -Biểu ca, bài thơ này đúng là do ngươi sáng tác ư?


      Quách Vô Thường đây là lần đầu tiên ra oai trước mặt biểu muội, tự nhiên với giọng đắc ý:


      -Điều đó là tất nhiên. Biểu muội cảm thấy như thế nào?


      Tiêu Ngọc Sương vừa cười vừa :


      -Nếu như biểu ca có thể có tài như ngày hôm nay, đừng trung cử nhân, ngay ả kim điện, trúng trạng nguyên cũng nắm chắc trong tay rồi.


      Thấy bất luận là Tây tịch, Biểu thiếu gia hay là Nhị tiểu thư, đều tôn sùng thơ văn như vậy, biết làm sao mà Lâm Vãn Vinh lại bỗng nhiên nghĩ tới đoạn đối thoại giữa Huỳên Vũ Hồ và Tiếu Thanh Tuyền


      .


      Dân tộc Hoa Hạ từ xa xưa cần lao dũng cảm, thông minh trí tuệ phải nữa. Nhưng vì so tới cận đại lại bị ức hiếp như vậy chứ? Chính là do họ chỉ trọng văn vẻ mà trọng khoa học. Tiếu thanh tuyền đó tuy có chút thanh cao tự ngạo, nhưng khó mà thấy được điều này, nếu như trung gian có chút hiểu lầm, hai người có thể là tri kỉ rồi. Chỉ là tỉêu nữ kia hễ câu hợp là ra tay động thủ giết người, về điểm này hề làm Lâm Vãn Vinh vui chút nào.


      Biểu thiếu gia nhận được lời khen ngợi khích lệ của biểu muội tinh thần liền phấn chấn hẳn lên, ngày hôm nay nghe tiên sinh giảng bài lại cảm thấy buồn ngủ chút nào..


      Nhị tiểu thư cũng ở lại lắng nghe tiên sinh giảng bài, ngồi sau Biểu thiếu gia, cách Lâm Vãn Vinh xa.


      Lâm Vãn Vinh là kẻ hầu người hạ, bọn công tử tỉêu thư lại ngồi đó, đứng, hơn nữa tiên sinh này đầy tri thức uyên bác khiến nghe mà díp mắt buồn ngủ, vì thế mà ngủ gà ngủ gật ở đó.


      Ngủ mơ mơ màng màng nhưng lại cảm giác được có người kéo quần áo của mình, mở mắt ra thấy biết là lúc nào rồi nữa, Tiêu Ngọc Sương ngồi bên cạnh , kéo áo của :


      -Lâm Tam, ngươi cũng ngồi xuống


      -Các công tử tiểu thư ngồi trước, làm gì còn chỗ cho ta nữa


      Lâm Vãn Vinh vội vàng khiêm tốn.


      Tiêu Ngọc Sương thấy bộ dạng giả vờ liền kìm được hừ tiếng :


      -Tối hôm qua ngươi ác như vậy tại sao nhớ ra công tử tiểu thư chứ? Bảo ngươi ngồi xuống hãy ngồi xuống , đứng mãi ở đó thấy mệt sao?


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì :


      -Nhị tiểu thư thương ta như vậy, vậy ta cũng cung kính bằng phụng mệnh.


      Tiêu Ngọc Sương trợn mắt nhìn :


      -Ai thương nhà ngươi chứ, đồ xấu xa, đừng có năng hàm hồ như thế.


      mặt nàng có chút đỏ ửng lên, khác hoàn toàn so với bộ dạng điêu ngoa ương ngạnh ngày hôm qua, dường như bị trận đánh của Lâm Vãn Vinh làm cho tính nết thay đổi. Tuy tuổi nàng còn , nhưng trông xinh đẹp vô cùng, vẻ thẹn thùng như vậy lại khiến Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra.


      Lâm Vãn Vinh thấy sức khỏe nàng chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn dám ngồi cả lên ghế, liền :


      -Sao vậy, chỗ đó vẫn còn đau sao?


      Tiêu Nhị tiểu thư ừ tiếng, :


      -May mà tối qua ngủ sớm, nếu bị nương nương ta phát ra, nếu vậy nhà ngươi thê thảm rồi. Có điều, cứ cho là nương nương phát ra ta cũng là bị nhà ngươi đánh đâu.


      -Hoá ra Nhị tiểu thư bảo vệ ta như vậy ư? Tiểu nhân cảm tạ người trước.


      Lâm Vãn Vinh thản nhiên như thể có gì xảy ra.


      Tiêu Ngọc Sương than vãn:


      -Nương nương và tỷ tỷ đều có thời gian chuyện với ta, ta lại có bạn bè gì hết, chỉ có mỗi ngươi có thể vài câu với ta, nếu như nương nương xử phạt nhà ngươi, người cuối cùng ta có thể chuyện cùng cũng còn nữa.


      Nhị tiểu thư cắn môi, cau mày lại, khuôn mặt thanh tú lộ ra chút buồn phiền, khiến người khác dễ mến.


      Hoá ra tiểu nha đầu này coi mình là bạn, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ, liền vội :


      -Nhị tiểu thư, người coi ta là bạn bè ta cũgn dám từ chối, sau này có chuyện gì khó khăn hãy tìm ta, con người ta hiếu nghĩa trung lòng, co thể giúp gì ta nhất định giúp hết lòng.


      Tiêu Nhị tiểu thư che miệng cười :


      -Nhà ngươi da mặt dầy đó. Ta nào có dám cầu xin ngươi gì đâu, chỉ muốn sau này đánh vào chỗ đó của ta nữa, là ta hài lòng rồi.


      tới đây, nhị tiểu thư đưa tay sờ mông, dường như cảm giác đau xót ngày hôm qua lại trở lại vậy.


      Lâm Vãn Vinh nhìn chân nàng cười híp mắt, trong lòng nghĩ, chỉ cần tiểu nữ ngươi trêu chọc ta, ta đánh ngươi làm chi, ta hề có tính ức hiếp người khác.


      Ngày hôm nay ở lì trong thư phòng. Tiêu Ngọc Sương thấy Lâm Vãn Vinh còn đối xử hung hãn với mình như hôm qua nữa, nên cũng chuyện nhiều hơn, may mà vị Tây Tịch đó từ trước tới nay đều chưa hề ôm hoài bão gì ở những tiểu thư này, cũng mắt nhắm mắt mở, ngược lại bắt đầu nghiêm khắc với Biểu thiếu gia.


      Biểu thiếu gia nghe thấy biểu muội chuyện rả rích đằng sau lưng với Lâm Vãn Vinh, trong lòng thấy ngứa ngáy, hôm nay trở thành học sinh giỏi như vậy, chẳng dễ gì mà xây dựng lên được hình tượng, đương nhiên nỡ để nó bị phá hỏng như vậy, vì thế cũng đành kiên nhẫn chịu đựng ngày.


      dễ gì mới tới lúc trời xế chiều, tranh thủ lúc tiên sinh tới mao phòng, Biểu thiếu gia liền vội vàng cúi đầu với Tiêu Ngọc Sương rằng:


      -Biểu muội, đợi chút nữa chúng ta chơi nhé.


      Tiêu Nhị tiểu thư lắc đầu đáp:


      -Nghe nương nương ta , tối hôm nay tỷ tỷ về, ta phải đợi tỷ ấy quay về.


      Biểu thiếu gia bỗng hưng phấn :


      -Ngọc Ngược biểu muội tối nay cũng về ư? bằng ta cũng cùng nhau đợi .


      Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, cười :


      - có vấn đề gì. Có điều lần trước tỷ tỷ ta , sau khi quay trở về, muốn xem xem huynh thuộc được bao nhiêu thơ kinh rồi? Nếu như biểu ca như vậy quyết định như vậy .


      Biểu thiếu gia sắc mặt lập tức thay đổi, liền vội vàng ngáp cái dài :


      -À, như vậy à, ta vừa mới nhớ ra là tối nay ta hẹn với Vương công tử Lê công tử cùng nhau nghiên cứu thơ từ rồi, vậy ta đón Ngọc Nhược biểu muội được mất rồi, người hãy thay ta cáo tội với biểu muội nha.


      Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, đứng dậy cười :


      -Vậy ta trước đây.


      Biểu thiếu gia định lại thấy Tiêu Ngọc Sương ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh chằm chằm, câu này chính là với Lâm Vãn Vinh.


      ta cái gì? Lâm Vãn Vinh có cảm giác được mà kinh, chủ nhân chủ động chào kẻ hầu ư, là hiếm thấy. Với thân phận gia đinh này, như vậy cũng có thể coi là lợi hại, xem ra lại có thể chiếm chút quyền uy trong lòng Tiêu Nhị tiểu thư như vậy.


      Biểu thiếu gia bước theo sau Tiêu nhị tiểu thư, vẻ mặt còn hưng phấn nữa, Lâm Vãn Vinh biết biểu thiếu gia nghĩ gì, liền hỏi lại với vẻ kì lạ:


      -Thiếu gia, chuyện đại tiểu thư về như vậy, sao người có thể tới nghênh đón chứ?


      Biểu thiếu gia vẻ mặt đau khổ :


      -Lâm Tam, ngươi cho rằng ta muốn sao? chỉ là Ngọc Nhược biểu muội minh giỏi giang, muốn ta phải học hành nhiều, mỗi lần nhìn thấy ta là đều muốn ta đọc thuộc thơ. Nhưng mãi cho tới hôm nay, thơ kinh ta chỉ thuộc có bốn câu, làm sao có thể dám gặp muội ấy chứ? Ta nên ở lại đây ngoan ngoãn nghe tiên sinh giảng bài hơn.


      Quách vô thường này xem ra ít lần bị chỉ trách như vậy rồi, nhìn dáng vẻ buồn thiu đau khổ của , Lâm Vãn Vinh trong lòng khỏi lắc đầu cười khổ, chán học tới mức này rồi có thể tính biểu thiếu gia này có sức sống mạnh mẽ- -'


      -Đại tiểu thư làm như vậy là tốt cho người thôi, chỉ cần thiếu gia chăm chỉ học hành, thi cử đỗ đạt lấy công danh, sau này có cầu gì, hãy với phu nhân, phu nhân đương nhiên đáp ứng thôi


      Lâm Vãn Vinh


      -Lâm Tam, ngươi là tốt với ta, ta cũng dấu ngươi nữa, thực ta hề có hứng thú chút nào với thơ sách này. Có điều, hai câu thơ mà ngươi vừa dạy ta là hay, ngươi có thể dạy tiếp ta thêm vài bài nữa được ?


      Biểu thiếu gia thương lượng với Lâm Vãn Vinh


      - có gì, chuyện của thiếu gia cũng chínhlà chuyện của Lâm Tam ta.


      Lâm Vãn Vinh vỗ ngực :


      -Ta nhất định cố gắng hết sức mình, giúp đỡ thiếu gia hoàn thành tâm nguyện.


      Biểu thiếu gia nghe thấy vậy mặt mày hớn hở, thấy Nhị tỉêu thư rồi, cũng chẳng phải giả vờ đóng làm học sinh làm gì nữa, cứ lại lại trong phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


      Lâm Vãn Vinh biết Biểu thiếu gia tâm tư vốn ở đây nữa rồi, liền :


      -Thiếu gia, nghe vị tiên sinh này giảng bài, cũng hứng thú lắm, bằng chúng ta ra bên ngoài tìm chút nguồn cảm hứng
      Annabelle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Thập khiếu trang B?

      -"Đúng thế, đúng thế! Hơn nữa có thêm rượu .... À, linh cảm đến nhanh hơn."


      Biểu thiếu gia nhất thời cẩn thận nên thuận miệng ra những suy nghĩ trong lòng nên vội vàng nhìn trước ngó sau nhưng lại thấy Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn xung quanh, với bộ dạng làm như hoàn toàn nghe thấy gì. Biểu thiếu gia trong lòng thầm khen ngợi tên tiểu tử này, khá lắm, có tiền đồ.


      -"Tuy nhiên, chỗ tiên sinh đó phải đối phó sao đây?"


      Biểu thiếu gia chau mày . Hôm nay được tiên sinh khen ngợi khích lệ , trước mặt tiên sinh và biểu muội tỏ ra là học sinh tốt nên lúc này nghĩ lại khỏi có đôi chút lưu luyến trong lòng.


      Lâm Vãn Vinh đương nhiên hề mong muốn Biểu thiếu gia này là học sinh tốt gì đó vì thử nghĩ xem, muốn biểu thiếu gia chăm chỉ phấn đấu học hành chẳng phải lại làm mệt đến hay sao?


      -"Thiếu gia, biểu hôm nay của người tiên sinh vô cùng hài lòng rồi. Ông ấy có ý kiến gì đâu.Hơn nữa chúng ta ra ngoài tìm linh cảm chứ chẳng phải làm chuyện xấu gì, người còn phải sợ gì nữa chứ?"


      Lâm Vãn Vinh lên giọng đạo nghĩa .


      -"Đúng, đúng. Chúng ta là tìm kiếm linh cảm."


      Biểu thiếu gia tự an ủi mình .


      Tranh thủ lúc tiên sinh còn ở trong gian nhà cỏ chưa quay lại, hai người len lén trốn ra khỏi thư phòng. Lâm Vãn Vinh trước mở đường, Biểu thiếu gia theo sát phía sau, hai người chủ tớ tìm "linh cảm" thẳng tiến.


      Vừa được vài bước trong viện Lâm Vãn Vinh nghe thấy sau lưng có tiếng truyền đến:


      -"Lâm Tam, ngươi làm gì vậy?"


      Quay đầu lại nhìn hoá ra chính là tiếng của kẻ vẫn luôn bất hoà với Lâm Vãn Vinh -Vương quản gia.


      Nghĩ lại chuyện Vương quản gia dám chơi , Lâm Vãn Vinh trong lòng xoay chuyển, lớn tiếng :


      -"Ồ, hoá ra là Vương quản gia, ta phụng mệnh của thiếu gia ra ngoài làm chút chuyện thôi."


      -"Thiếu gia?Thiếu gia ở đâu ra vây?"


      Vương quản gia nhìn thấy Quách Vô Thường lén lút phía sau nên lớn tiếng hỏi lại.


      -"Là Quách Vô Thường, Quách thiếu gia đó."


      Lâm Vãn Vinh giả bộ cung kính .


      -"Hoá ra là à? tên ngoại thích gọi gì là thiếu gia chứ.Ngươi cứ tận tâm tận lực làm việc cho Tiêu gia là được rồi, tên thiếu gia vớ vẩn từ bên ngoài đến ngươi ít chú ý đến tốt hơn đấy."


      Nhìn khuôn mặt dúm dó chứa đầy phẫn nộ của biểu thiếu gia ở sau lưng Vương quản gia, Lâm Vãn Vinh phải cố gắng lắm để bật cười, :


      -"Cái này..."


      -"Ta đánh chết ngươi, cẩu nô tài."


      Biểu thiếu gia sớm thể chịu đựng nổi bèn xông lên phía trước , huých thẳng cùi chỏ vào người Vương quản gia.


      Vương quản gia đau quá quay đầu lại nhìn thấy trước mặt chính là biểu thiếu gia ngoại thích, hiểu ngay ra là mắc lừa Lâm Vãn Vinh rồi.


      Biểu thiếu gia này tuy là ngoại thích nhưng lại là cháu trai ruột bên nhà ngoại của phu nhân, là công tử của huyện lão gia, có thể là chủ nhân nửa của Tiêu gia.Tuy bình thường rất nhu nhược , bọn nha hoàn hạ nhân đều coi thường ta nhưng rốt cuộc vẫn là nửa chủ nhân, hạng nô tài như Vương quản gia làm sao có thể tuỳ tiện này nọ kia chứ.


      Biểu thiếu gia sống trong Tiêu phủ nhiều năm rồi, hận nhất là người khác xem là chủ nhân. Thêm vào đó hôm nay tinh thần cũng được thoải mái nên nghe thấy những lời của Vương quản gia làm sao có thể bừng bừng lửa giận được cơ chứ.Vậy là lao vào Vương quản gia đấm đá, hết lại dưới khiến cho Vương quản gia bị đánh thành giống hệt cái đầu heo.


      Gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, lại là quản gia của Tiêu phủ nhưng Vương quản gia chỉ biết ôm đầu bảo vệ mặt mình, chịu đựng đánh đập dữ dội của biểu thiếu gia chứ hề dám có chút phản kháng nào.


      Rất nhiều gia đinh và nha hoàn lại , thấy biểu thiếu gia đánh nhau với Vương quản gia , đứng bên cạnh lại là đệ nhất gia đinh của Tiêu gia-Lâm Tam bèn đứng hết lại ở phía xa để xem trò náo nhiệt.


      Tuấn đinh bảo vệ thiếu gia, chủ nhân tức giận đánh nô tài, chỉ lát sau câu chuyện hay ho này lưu truyền khắp Tiêu gia.


      Nhìn Vương quản gia mặt mũi xanh lè sưng húp, ngã mặt đất ngừng rên rỉ, xem bộ dạng của có đến ba năm ngày sau cũng khó lòng hồi phục, Lâm Vãn Vinh giả bộ đứng ra can ngăn biểu thiếu gia :


      -"Thiếu gia, Vương quản gia cũng có lòng dạ nào đâu, người hãy tha cho ông ta lần này .Chúng ta còn phải nhanh chóng tìm linh cảm, việc đó quan trọng hơn."


      Lúc này biểu thiếu gia mới dừng tay, giận dữ nhìn Vương quản gia cái, rồi lại đạp thêm phát vào bụng lão, lúc này biểu thiếu gia mới cảm thấy bớt giận chút.Tên nô tài họ Vương này, ngươi mà có nửa thông minh nhanh nhẹn của Lâm Tam lão tử cũng đâu có tức giận đến như vậy chứ.


      Biểu thiếu gia đánh người lát thấy thoải mái hơn rất nhiều, quay sang nhìn Lâm Vãn Vinh cái tán thưởng rồi vỗ vỗ vai :


      -", tìm niềm vui. Ồ , tìm linh cảm!"


      Hai người ra khỏi cửa rồi lại do biểu thiếu gia dẫn đường .Trong thành Kim Lăng này những nơi mà Lâm Vãn Vinh quen thuộc cũng chỉ có mấy nơi, ngoài bờ hồ Huyền Vũ là Tiêu gia còn về những nơi kiếm tìm "linh cảm" từ trước nay chưa từng ghé qua. Tuy nhiên khi làm giám đốc tiêu thụ từng tuần năm lần đến những nơi này cùng khách hàng mua vui, ngờ hôm nay lại đến lượt phải nhờ người khác dẫn đường, quả là có đôi chút xấu hổ mất mặt.


      Lúc này sắc trời xâm xẩm tối, biểu thiếu gia kéo tay Lâm Vãn Vinh :


      -"Lâm Tam, hôm nay ngươi có lòng như vậy nên thiếu gia ta tặng thưởng hậu hĩnh cho ngươi.Hôm nay ta đưa ngươi đến nơi ăn chơi vui vẻ."


      -"Ồ, thiếu gia, chỉ cần có thể giúp người tìm được nơi khởi phát linh cảm cho dù là núi đao biển lửa nô tài cũng nguyện cùng người."


      Lâm Vãn Vinh vừa vừa cười vô cùng dâm đãng.


      Biểu thiếu gia cười ha hả :


      -" sai, chỉ cần có thể mang lại linh cảm bất kể đó là nơi nào."


      -"Thiếu gia minh."


      Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên .


      Nghe thấy câu nịnh bợ này của Lâm Vãn Vinh , biểu thiếu gia vô cùng thoả mãn bèn đến trước mặt khẽ:


      -"Lâm Tam, ngươi từng nghe đến Diệu Ngọc Phường bao giờ chưa?"


      Diệu Ngọc Phường? Nơi này quả chưa từng biết đến nhưng chỉ nghe cái tên thôi là biết đó là nơi nào rồi. Những chốn ăn chơi phong nguyệt của thành Kim Lăng này Lâm Vãn Vinh chưa từng biết đến cho nên hôm nay mới trở thành chàng non nớt thế này.


      Biểu thiếu gia cười cách thần bí, thể ánh mắt tỏ ra thông cảm với tiểu tử chưa từng bao giờ như ngươi, lũ hạ nhân các ngươi là sao có thể đến tồn tại của cái tổ tiêu tiền bậc nhất này chứ? Kim Lăng thập nhị sai, Tần Hoài phong cùng nguyệt.Tự cổ chí kim chỉ có Kim Lăng thành là đặc sắc và nổi danh thiên hạ.


      Diệu Ngọc Phuờng là thanh lâu lớn nhất bên bờ sông Tần Hoài. Các nương ở đó những xinh đẹp mà còn rất thông hiểu việc chính, ví dụ như có người biết ca hát lại có người biết khiêu vũ nhảy múa.. có người biết thổi tiêu, vô cùng nhiều ưu điểm chứ phải chỉ hai.


      -"Điều hay ho nhất là gần đây Diệu Ngọc Phường có hoa khôi mới đến, chỉ sắc nước hương trời mà điều khiến tất cả kinh ngạc và khỏ xử nhất là nghe nàng còn là người thanh quan, chỉ bán tài nghệ bán thân.Thiếu gia ngươi hôm nay tinh thần tốt nên dẫn tiểu tử ngươi đến xem xem."


      Biểu thiếu gia biết xấu hổ .


      Hoa khôi của kĩ viện? Tư cách tiên nhân? Bán tài nghệ bán thân? đáng để xem đây. Nếu thêm vào đó là thân phận của hiệp nữ nằm vùng hoặc ma nữ có thể viết nên bộ tiểu thuyết rồi.


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì ngay trước mặt , tên biểu thiếu gia này xem ra nhiễm tính phong lưu nặng lắm rồi.


      -"Thế nào? Rất thú vị phải ?"


      Biểu thiếu gia thấy Lâm Vãn Vinh cười rất lấy làm kinh ngạc, cho rằng động lòng rồi nên cố ý hỏi.


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì :


      -"Thiếu gia, ngủ với nàng hoa khôi đó đêm mất khoảng bao nhiêu ngân lượng?"


      Biểu thiếu gia há hốc mồm trợn mắt ngạc nhiên. Tên hại đẳng gia đinh này quả phải loại thô tục bình thường, tuy nhiên lại rất hợp với khẩu vị của bổn thiếu gia. Biểu thiếu gia vốn chẳng phải loại người đọc sách học hành gì cả nên với những lời thô tục cũng hề có gì kị huý nên để ý cười :


      -"Có bạc cũng ngủ được đâu, người ta tuy là người thanh quan nhưng con mắt rất cao đấy. Hàng ngày gặp biết bao nhiêu là công tử hào hoa nhưng chưa từng nghe có ai được lọt vào mắt xanh của nàng."


      Những câu chuyện như thế này ti vi và tiểu thuyết diến nhiều lắm rồi, Lâm Vãn Vinh khinh thường :


      -"Thiếu gia, giấu gì người, nô tài xem thường nhất chính là những hoa khôi này. dễ nghe gọi là hoa khôi nhưng khó nghe chút chính là trang B. Cái gì mà hoa khôi thảo khôi chứ, dù là hoa khôi vẫn là kĩ nữ.Thanh lâu là chỗ nào chứ, đó chính là chỗ để đàn ông chúng ta ăn chơi vui vẻ , đến thanh lâu rồi mà bán thân mà chỉ dùng gương mặt nhắn ấy để làm chúng ta hồ đồ, xem đàn ông chúng ta là lũ ngốc ư? Chỉ nhìn mặt mà cảm thấy đủ rồi còn bằng về nhà tìm bức tranh nữ trạng nguyên mà thưởng thức , còn phải tiêu tốn ngân lượng làm chi."


      -"Chà, chà...Lâm Tam. Xin hỏi chút, cái gì được gọi là trang B?


      -"TrangB chính là ...Lấy ví dụ nhé. Những kĩ nữ trong thanh lâu này, ràng là để ngủ với người ta nhưng lại lừa gạt người khác nào là hoa khôi gì đó bán tài nghệ bán thân, cố làm ra vẻ thanh cao, như vậy được gọi là trangB"


      -"Có lí, có lí."


      Biểu thiếu gia bày tỏ cảm giác tri kỉ:


      -"Lâm Tam, ngờ ngươi rất có cảm khái đấy chứ.Thế nào, trước đây từng đến qua những chỗ như thế này chưa?"


      -" có, có..."


      Lâm Vãn Vinh vội vàng khiếm tốn :


      -"Chỉ là nô tài nghe chuyện về những hoa khôi bán tài nghệ bán thân này nhiều rồi nên có chút cảm giác đờ đẫn, tê dại.Nô tài nghĩ, đến thanh lâu rồi phải bán thân, nếu có còn là thanh lâu nữa hay đây?Còn về những công tử hào hoa gì đó, đứng trước mặt hoa khôi năm người có đến sáu giả bộ đường hoàng, là thưởng thức tài hoa của người ta nhưng ngấm ngầm sau lưng là bộ mặt như thế nào, chúng ta là đàn ông nên đều rất .Chỉ có Biểu thiếu gia người là chân thành thuần phác, là viên ngọc trời sinh mới chính là tài tuấn kiệt thực ."


      Biểu thiếu gia mặt mày rạng rỡ, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh :


      -"Lâm Tam, câu này của ngươi quả động đến tận đáy lòng ta. Đây là hai mươi lượng bạc, thiếu gia ta thưởng cho ngươi.Tối nay ngươi hãy cùng với bổn thiếu gia hưởng thụ cách vui vẻ nhé!"


      -"Tạ ơn thiếu gia."


      Lâm Vãn Vinh cất bạc vào trong cánh tay, nét mặt lộ lòng cảm kích vô cùng. Khua môi múa mép chút là có hai mươi lượng bạc bỏ túi, còn gì vui hơn nữa đây?


      -"Lâm Tam, thấy ngươi có cách như vậy, liệu có thể giúp ta việc được ?"


      Nhìn Lâm Vãn Vinh nhận bạc cất rồi, nét mặt biểu thiếu gia rạng rỡ như hoa, cười nịnh bợ .


      -" dặn dò của thiếu gia, Lâm Tam thể vâng mệnh."


      Nể mặt chỗ bạc vừa rồi, Lâm Vãn Vinh tỏ ra khí phách hào hùng .


      -"Lâm Tam, ngươi có cách nào để bổn thiếu gia có thể tiếp cận nhiều hơn nữa với nàng hoa khôi đó được ?"


      Biểu thiếu gia với đôi chút ngượng ngùng nét mặt nhưng lại đưa ra đề nghị rất trực tiếp.


      -"Cái này, cái này..Thiếu gia, lẽ nào người sợ nhị tiểu thư và đại tiểu thư có ý kiến gì sao?"


      Toàn thân Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, tên Biểu thiếu gia này cũng là, loại cầu như vậy mà cũng có thể đưa ra được.


      Biểu thiếu gia thở dài tiếng :


      -"Đây giống như hai món thức ân cùng đặt bàn, món mùi vị rất ngon nhưng hoàn toàn thể ăn được, món kia mùi vị cũng kém mà lại có hi vọng ăn được vậy Lâm Tam, nếu ngươi là ta ngươi chọn món nào đây?"


      -"Điều này còn phải sao, đương nhiên là chọn món có thể ăn được rồi."


      Lâm Vãn Vinh cố nhịn cười , tên biểu thiếu gia tuy là cái bị thịt giá áo túi cơm nhưng so sánh này của cũng có ý nghĩa ra trò.


      -"Đúng, chính là cái đạo lí này đấy. Ăn gì có thể ăn trước, sau đó dần lập kế hoạch với những món thể ăn, cuối cùng biến những món thể ăn trở thành có thể ăn."


      Nghe Lâm Vãn Vinh tán dương mình, Biểu thiếu gia lập tức hưng phấn lên nhưng lại cẩn thận bộc lộ dã tâm lang sói của mình .


      Quả đúng là người có gan lớn có sản nghiệp lớn.Tên biểu thiếu gia tuy là cái bị thịt nhưng lại có thể có được tráng trí hùng tâm như vậy thực khiến Lâm Vãn Vinh có đôi chút thán phục độ dày của da mặt ta.


      -"Thế nào, ngươi có đồng ý ?"


      Biểu thiếu gia thấy Lâm Vãn Vinh sững người ra ở đó vội vàng lấy ra hai mươi lượng bạc dúi vào tay và căng thẳng hỏi.


      -" phải nô tài đồng ý mà là thiếu gia, người quá xem trọng Lâm Tam này rồi.Ngay cả hình dáng hoa khôi thế nào nô tài còn chưa từng nhìn thấy, thậm chí tên nàng cũng biết vậy nô tài biết giúp thiếu gia như thế nào đây?"


      -" ngại, ngại. Lâm Tam, ngươi túc trí đa mưu như vậy, nhất định có cách mà. Nàng hoa khôi ấy tên là Tần Tiên Nhi, nàng là quốc sắc thiên hương, dung mạo tuyệt mĩ, ngươi nhìn thấy rồi biết.Ta cũng chẳng có cầu nào khác, chỉ cần hoa khôi Tần tiểu thư có thể nhìn ta thêm lát, chuyện với ta vài câu là ta mãn nguyện rồi."


      đến hoa khôi Tần tiểu thư, biểu thiếu gia ngây người ra như gã ngốc, chắc là hình dung ra vẻ đẹp mĩ miều của Tần tiểu thư.


      Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi:


      -"Lẽ nào nàng hoa khôi Tần tiểu thư đó còn xinh đẹp hơn cả đại tiểu thư nữa sao?"


      -" phải, phải."


      Biểu thiếu gia vội vàng :


      -"Cũng giống như vừa nãy ta đó, người chỉ có thể ngắm, người có thể ăn, vậy ngươi chọn người nào đây?"


      Trời đất! Tên biểu thiếu gia này xem mình là cái rốn của vũ trụ rồi đây. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của , Lâm Vãn Vinh khỏi cười thầm trong lòng. Cất bốn mươi lượng bạc vào lòng chàng cuời :


      -"Vậy để nô tài nghĩ cách xem, làm thế nào để Tần tiểu thư chú ý hơn đến thiếu gia chút, chuyện với thiếu gia nhiều thêm vài câu."


      Thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Biểu thiếu gia vui mừng cách khác thường. trực giác là dựa vào biểu đặc biệt khác thường của tên gia đinh này , nàng hoa khôi Tần tiểu thư kia nhất định nhìn với con mắt khác.


      Sông Tần Hoài, tên cổ gọi là Hoài Thuỷ, nghe khi xưa Tần Thuỷ Hoàng đục núi để dẫn dòng Hoài Thuỷ qua thành Kim Lăng nên từ đó nó có cái tên sông Tần Hoài.


      Sau khi Hạng Vũ xây dựng vương triều Sở, kéo dài hàng nghìn năm, trường tồn thịnh vượng đến hôm nay.Cùng với phát triển của kinh tế và văn hoá nghệ thuật, khu vực sông Tần Hoài lại càng phồn hoa khác thường.


      Trong mười dặm hai bên bờ sông Tần Hoài, các thế gia quý tộc sống tập trung, văn nhân mặc khách hội tụ, nơi đây quả thực là thiên đường trong mơ của những kẻ đọc sách.


      rực rỡ của sông Tần Hoài được nổi tiếng bởi ánh đèn của những chiếc thuyền.Trong thời khắc màn đêm buông xuống, những chiếc thuyền sông nhất loạt treo những ngọn đèn màu lấp lánh, người dạo chơi cảnh sông nước Tần Hoài nhất định cảm thấy khoái cảm vì những chiếc đèn thuyền.


      Lâm Vãn Vinh đứng bên bờ sông Tần Hoài, cảm khoái vô cùng. Sông Tần Hoài trước mắt , phúc khí hội tụ như mây, thanh lâu mọc lên như rừng, Hoạ Phảng sóng nước, trở thành mảnh đất giai lệ của Giang Nam.Theo tích cổ Viên Lâm, Hoạ Phảng, Thị Nhai tập trung làm , vô cùng phồn hoa.


      -"Thiếu gia. Diệu Ngọc Phường mà người ở đâu vậy?"


      Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh tìm hoa ở cái thế giới này nên biểu phải tự nhiên chút, làm sao có thể cướp vị trí hàng đầu của thiếu gia được cơ chứ.


      Quả nhiên, Biểu thiếu gia Quách Vô Thường khoát tay vô cùng sảng khoái, đưa tay chỉ về toà lầu ở phía xa :


      -"Ngươi nhìn xem, phải chính là chỗ đó sao?"


      Nhìn theo hướng Biểu thiếu gia chỉ, phía xa xa sừng sững toà lầu hoa lệ, cao bốn tầng, cờ quạt bay phấp phới, đèn lồng treo cao, ánh sáng rực rỡ ràng, giàu có, đường hoàng, vẫn còn chưa đến gần mà có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn đàn ông và tiếng cười duyên dáng của các nương.


      Quách Vô Thường hình như là khách quen của chỗ này, cũng cần Lâm Vãn Vinh dẫn đường mà tự mình vượt qua , huớng về phía cửa của Diệu Ngọc Phường thẳng tiến.


      -"Quách công tử, ngài đến rồi."


      lão bà to béo đẫy đà nhiệt tình tiến đến trước mặt biểu thiếu gia vừa cười lớn vừa , ánh mắt lả lơi suýt nữa khiến cho Lâm Vãn Vinh phát buồn nôn.


      Những 'lão bảo tử' của thời đại này quả là thua xa so với thời đại của . So với những nơi ăn chơi phong nguyệt mà Lâm Vãn Vinh từng đến chỉ riêng về khuôn mặt và thân hình của những lão bảo tử đó có đẳng cấp cao hơn rất nhiều so với Diệu Ngọc Phường này. Tuy nhiên trong thời đại này, có thể có được thanh lâu với quy mô lớn và tấp nập thế này cũng thuộc hàng nhất nhì bờ sông Tần Hoài rồi.


      Quách Vô Thường cũng hề che giấu đê tiện đưa tay sờ mông lão bảo tử đó :


      -"Hàn tỷ tỷ, tỷ làm tiểu đệ này nhớ chết được đó."


      -"Ai da! Quách công tử của ta, sao lâu như vậy đến thăm tỷ tỷ chứ?"


      Hàn tỷ tỷ cười đáp.
      Annabelle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Phẫn hận

      Tên Quách Biểu thiếu gia này học hành chẳng ra làm sao nhưng chơi bời những thứ này quen thuộc vô cùng, vừa cười vừa mân mê mạnh mẽ mông ả :


      -"Mấy ngày này ta ra ngoài du lãm chuyến chứ muốn tỷ tỷ phải đơn lạnh lẽo đâu.Tiểu đệ có lỗi quá."


      Quách biểu thiếu gia và lão bảo tử đó hề kiêng kị xấu hổ gì cùng nhau cười khả ố, trong mắt lộ ra vẻ vui thích dường như có chút gì đó mến đối với ả. ra biểu thiếu gia thích loại như thế này sao, Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng.


      Hai người cười lát rồi Quách Vô Thường nhét đĩnh bạc trắng lấp lánh vào bộ ngực trắng nõn đầy đặn của Hàn tỷ tỷ. Hàn tỷ tỷ mặt mày hớn hở :


      -"Đa tạ Quách công tử thưởng. Các nương lầu dưới gác đâu, Quách công tử đến , mau mau ra hầu hạ Quách đại công tử nào!"


      Quách Vô Thường dương dương tự đắc bước bước vào cửa lớn của Diệu Ngọc Phuờng, sau đó với Lâm Vãn Vinh :


      -"Thế nào Lâm Tam, học hỏi chút , đối với phụ nữ chỉ cần ngươi có ngân lượng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ả nào mà phục hãy dùng ngân lượng đè ả nằm xuống."


      Lúc này thấy lòng xuân rạo rực, dường như quên mất nàng hoa khôi Tần tiểu thư kia cho dù có dùng ngân bao nhiêu ngân lượng cũng đè nổi.


      -"Thiếu gia chí phải."


      Nét mặt Lâm Vãn Vinh lộ ra vẻ đuợc thụ giáo sâu sắc nhưng trong lòng lại cười trận nghiêng ngả. Điều này còn cần ngươi phải dạy ta sao? Tiền của ta xếp đống vào có thể đè chết biểu thiếu gia ngươi đấy.


      Quách Vô Thường đọc sách nhận chữ bằng nhưng ở chốn thanh lâu phong nguyệt này lại cao hơn bậc, cũng coi như lấy lại được thể diện.


      Từ đầu chí cuối, tất cả các lão bà tử và nương đều thèm nhìn Lâm Vãn Vinh bằng nửa con mắt, ở chốn đưa ra đón vào này, bọn họ luyện được cặp hoả nhãn kim tinh, gia nô cùng chủ nhân trước nay bọn họ chưa từng xem trọng vì thức ăn thừa bên miệng chủ nhân mới đến lượt lũ hạ nhân thôi.


      Tuy màn đêm chỉ vừa buông xuống nhưng quan khách đến Diệu Ngọc Phường để hưởng lạc hề ít.Trong lầu cơ man nào là oanh oanh yến yến cùng khách hàng nhộn nhịp ồn ào, những cặp đùi và bộ ngực trắng nõn cứ lấp loáng làm đau mắt người khác.Tuy Lâm Vãn Vinh quen với cảnh tượng này lâu rồi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến đây nên nhất thời nhìn ngó linh tinh, cái gì cũng cảm thấy ngạc nhiên.


      Còn về các nương trong viện này, tuy ăn mặc rất hở hang nhưng tư thái và nhan sắc đều lọt được vào mắt Lâm Vãn Vinh .


      Quách Vô Thường đưa hai tay sờ nắn hai nương ngồi trong lòng cách thuần thục, thấy Lâm Vãn Vinh lặng lẽ đứng bên cạnh mình với bộ dạng nửa như cười, Quách Biểu thiếu gia kì lạ hỏi:


      -"Lâm Tam, ngươi thích các nương ở đây sao? Chà, việc tiền nong ngươi cần lo lắng, ngươi cùng thiếu gia ta ra ngoài chơi , , tìm linh cảm nên tất cả chi phí đương nhiên do ta bao hết rồi."


      Tên Quách Vô Thường này tuy chẳng có chút học vấn nào nhưng đối với kẻ dưới cũng tồi, Lâm Vãn Vinh cười ha ha :


      -"Thiếu gia, người thấy thoải mái là được rồi, nô tài quen ở đây lắm."


      đùa, chỗ này có bao cao su, ai biết những tiểu thư này có mắc bệnh hoa liễu hoặc AIDS hay .Hơn nữa bọn họ cũng hợp với khẩu vị của .


      Quách Vô Thường vỗ tay :


      -"Ta biết rồi, Lâm Tam, ngươi vẫn là đồng tử phải ? Ha ha, chả trách lại căng thẳng như vậy. sao đâu, thiếu gia ta chọn cho ngươi vài bông hoa, đảm bảo ngươi vào tiêu hồn động rồi muốn ra ngoài đâu."


      -"Công tử, chàng xấu quá ."


      nương ở bên trái của Quách Vô Thường uốn éo thân hình đầy đặn gợi cảm của mình trong lòng Biểu thiếu gia , liếc nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt chứa đầy tình ý, hiển nhiên là chú ý đến tên gia đinh tuấn tú, cơ thể toát ra mùi vị đàn ông mạnh mẽ này rồi.


      Dưới đề nghị hết lần này đến lần khác của biểu thiếu gia Quách Vô Thường, Lâm Vãn Vinh với kinh nghiệm đầy mình đành phải miễn cưỡng ngồi xuống giả làm chú "gà tơ". Biểu thiếu gia gọi cho hai nương, miễn cưỡng cũng được xếp vào hàng trung cấp.


      Lâm Vãn Vinh là người tiết kiệm nên bỏ tiền ra mua rồi thể lãng phí được.Hơn nữa hai nương này tuy tướng mạo được coi là đẹp nhưng cơ thể cũng được lắm, chỉ cần lên giường miễn cưỡng sờ mó chút vẫn là hưng phấn lắm.


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì. Có người mời cũng chẳng khách sáo nữa mà ra tay với hai nương tiếp rượu này. Hai tay hành động rất thành thục, miết nắn chậm, cái cần , cái cần mạnh mạnh. rất quen thuộc với những điểm mẫn cảm của phụ nữ, nên cần mất nhiều thời gian công sức khiến cho hai nương ở hai bên toàn thân nóng như lửa đốt, mặt đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống chú gà tơ này trong nháy mắt.


      Trời ạ! Tên Lâm Tam này có là xử nam hay ? Sao lại thành thục hơn cả lão tử như vậy? Lẽ nào đây là tự học thành tài? Quách Vô Thường thiếu gia nhìn "thân thủ" thành thạo của Lâm Tam mà lòng tự tin lại lần nữa bị đả kích mạnh mẽ.


      -"Tiểu thư, người nhìn xem, tên tiểu tư kia.."


      Trong gian phòng lầu hai, tiểu đồng thanh tú nhìn thấy Lâm Vãn Vinh bèn quay sang với vị công tử trầm tư ngồi cạnh đó .


      Vị công tử tuyệt sắc đó dường như suy nghĩ vấn đề gì đó nên chỉ nghe mà quay ngẩng đầu lên hỏi:


      -"Tên tiểu tử nào?"


      -"Chính là tên hôm nọ bên bờ hồ Huyền Vũ ..."


      -"Cái gì?"


      Công tử tuyệt sắc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, nhìn bộ dạng của Lâm Vãn Vinh , nét mặt nàng như có vẻ gì đó ngoài ý muốn.


      -"Hừm... vẫn còn chưa chết."


      Tuyệt sắc công tử nhìn thấy hai đẹp thân mật đút những miếng hoa quả gọt sẵn vào miệng Lâm Vãn Vinh mà nhịn được thần tình biến đôi, lạnh lùng :


      -"Tên tiểu tử vô sỉ này, vô đạo đức, bại hoại, ta hối hận hôm đó ra tay quá nếu sớm kết thúc cái mạng , giảm cái hoạ cho phụ nữ rồi."


      Gã tiểu đồng nhìn chàng cái :


      -"Vậy hôm nay chúng ta phải làm sao đây, tiểu thư?"


      Tuyệt sắc công tử ném thanh trường kiếm bàn cho gã tiểu đồng, giận dữ :


      -"Tú Hà, ngươi hãy mang kiếm của ta kết thúc tính mệnh để khỏi làm ta bẩn mắt"


      Tú Hà nhận kiếm, do dự lát rồi hỏi:


      -"Vậy nhưng, tiểu thư, trong căn phòng này toàn là lũ đàn ông xấu xa, há lại làm bẩn mắt chúng ta hay sao? Lẽ nào chúng ta phải giết hết sạch bọn chúng?"


      Công tử khẽ hừ tiếng :


      -"Tất cả bọn đàn ông khác trong mắt ta đều là cỏ rác, ta tinh toán so đo với lũ cỏ rác làm gì. Chỉ là tên "đăng đồ tử"(*) đó quá khiến người khác chán ghét nên ngươi hãy giết ."


      Tú Hà len lén cười, nếu như vậy tên tiểu tử đó phải là cỏ rác rồi.


      Nét mặt nàng lên khó xử lại :


      -"Nhưng tiểu thư, tiểu tì trước nay chưa từng giết người, lần này là lân đầu tiên giết người giữa phố, tiểu tì có chút dám. Tiểu tì thấy chi bằng như thế này có được ? Tiểu tì bắt tên vô sỉ đó lại đây cho tiểu thư định đoạt muốn giết thế nào giết thế ấy."


      Tú Hà xong, quay người nhanh chóng bắt Lâm Vãn Vinh nhưng tuyệt sắc công tử vội vàng :


      -"Đứng lại..."


      Tú Hà chầm chậm quay người lại, tuyệt sắc công tử nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tú Hà bèn :


      -"Ngươi đường đột như vậy đến bắt người há phải là bại lộ thân phận của chúng ta với kẻ họ Tần kia sao?"


      Tú Hà gật đầu :


      -"Vậy cũng đúng , tiểu thư, theo người chúng ta phải làm thế nào đây? Tên tiểu tử vô sỉ đó rất đáng ghét, tiểu tì nhất định phải bắt để tiểu thư tuỳ nghi xử lý."


      Tuyệt sắc công tử nhìn Lâm Vãn Vinh phong lưu khoái lạc ở phía xa, tức giận nghiến răng :


      -"Hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng mình nên tha chết cho lần này. Hôm khác mà vẫn vô liêm sỉ như vậy ta tự tay kết liễu tính mạng ."


      Tú Hà len lén lè lưỡi ra.Từ sau cái lần bị rơi xuống nước đó, cảm thấy tiểu thư rất hay thích nổi giận vô cớ, cũng biết có quan hệ gì với tên tiểu tử kia nữa.


      Tú Hà trộm nhìn tên gia đinh làm chuyện xấu xa ở phía xa kia.Tên tiểu tử đó để tay ngực người phụ nữ ngồi cạnh, sờ mó khắp nơi.


      Con người đó sao lại có thể vô liêm sỉ đến thế kia chứ. Trái tim Tú Hà đập dữ dội nhưng nàng lại nhìn thấy tiểu thư của mình chăm chú nhìn tên "đăng đồ tử" ấy, ánh mắt phát ra những tia nhìn chứa biết bao phẫn hận.


      ---------------


      Chú thích:


      (*)đăng đồ tử : kẻ ăn chơi, kẻ phóng đãng, kẻ dâm đãng...
      Annabelle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :