CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Mê hoặc

      - Lâm Tam, ngươi, có làm sao vậy?


      Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu :


      - có , mọi chuyện đều rất tốt, cả đêm ngủ cũng rất ngon lành, ồ, đúng rồi, thịt con chó đó quả là thơm vô cùng.


      Phúc bá nuốt nước bọt cách khó khăn :


      - Lâm Tam, đừng có trách ta nhắc nhở gì nhà ngươi, nhất thiết được sơ suất nhá. Đó là Uy Vũ tướng quân đó, chuyện này thể đơn giản như vậy được đâu.


      - Phúc bá vậy là ý gì chứ?


      Lâm Vãn Vinh .


      - Ồ, có gì, có gì, ta chỉ là có chút tiếc vì hôm qua vội hơi sớm mà thôi, chưa kịp nhấm nháp những mỹ vị đó, thực là vô cùng tiếc.


      Chưa kịp nhấm nháp những mỹ vị đó ư, ý của Phúc bá chính là muốn phớt lờ chuyện này .


      - Đúng rồi, Lâm Tam , bắt đầu từ hôm nay, ta dạy nhà ngươi số mẹo chăm sóc, nuôi trồng hoa nhé.


      Phúc bá thấy Lâm Vãn Vinh có ý định vặn hỏi, chợt nghĩ ra thủ đoạn, sắc mặt thay đổi, vội vàng chuyển sang đề tài khác.


      Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Phúc bá nét mặt khác thường, khi hỏi vài câu về chuyện ác cẩu và tiểu nữ Phúc bá cứ vòng vo tam quốc trả lời, dường như có vẻ cực kỳ cấm kỵ khi nhắc tới tiểu nữ đó, điều này khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng càng thêm nghi hoặc.


      Thấy Phúc bá muốn nhắc tới người đó, Lâm Vãn Vinh nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào hay cả, chỉ đành theo sau Phúc bá, nghe ông về các loại hoa cỏ trong khu vườn. Phúc bá gắn bó với thực vật hoa cỏ hơn ba chục năm rồi, ông có kho kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ mới vài câu thôi, mà khiến cho người ngoại đạo chẳng biết tí tẹo nào về hoa cỏ như Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy tăng thêm được ít kiến thức.


      - Phúc bá, ta thấy lão vô cùng thông thạo về các loài hoa cỏ, chẳng phải trong Tiêu gia mà e rằng trong cả cái thành Kim Lăng này cũng chẳng có mấy người có thể sánh được với lão đâu.


      Lâm Vãn Vinh với giọng vô cùng ngưỡng mộ, đây phải là những lời nịnh nọt của , mà là những lời khen ngợi .


      -Kỳ nhân dị sĩ thiên hạ nhiều đếm hết, ta chẳng qua chỉ là làm nghề trồng trọt này lâu năm, chỉ gọi là trăm hay bằng tay quen mà thôi, chứ dám là tinh thông.


      Phúc bá với giọng khiêm nhường:


      - Có điều trong thành Kim Lăng này, tinh thông hoa cỏ cũng chỉ lác đác có vài người, ta cũng thăm hỏi qua, cùng nhau giao lưu chút.


      Phúc bá nét mặt rạng rỡ, tỏ ra tự tin vài phần với tay nghề của mình.


      - Vậy Phúc bá lão có từng nhìn thấy loại cây này ?


      Lâm Vãn Vinh chợt nhớ hôm dẫn bọn Đổng Thanh Sơn đánh nhau ở ngoại thành, thấy loại cây dường như quen thuộc mà từng nhìn thấy ở đâu đó, liền tả lại đại khái hình dáng của nó. Phúc bá là người thành thạo trong lĩnh vực này, có lẽ ông ta biết .


      Phúc bá nghe xong những gì kể lại trầm ngâm lúc lâu rồi mới :


      - Lâm Tam, loài cây mà ngươi ta cũng chưa hề nhìn thấy bao giờ, bằng hôm nào rảnh rỗi, nhà ngươi dẫn ta xem xem thế nào.


      Lâm Vãn Vinh vẻ mặt đau khổ đáp:


      - Phúc bá, lão có địa vị ở trong Tiêu gia này, có thể tuỳ ý ra vào, còn ta chỉ là gia đinh hạ đẳng, làm sao có thể tự do giống lão được, muốn đâu đó như vậy.


      - cũng đúng.


      Phúc bá gật gật đầu :


      - Ta có được địa vị như ngày hôm nay là phải cảm ơn tín nhiệm của Lão thái gia và Thiếu phu nhân. Lâm Tam, ngươi chỉ cần chăm chỉ làm việc, khẳng định là cũng có thể đạt được trình độ như ta ngày hôm nay. Đúng rồi, nhà ngươi xem nhìn thấy cái cây đó ở vị trí nào của thành nam vậy, ngươi tiện đến chỗ đó xem, đợi ngày mai ta tự mình kiểm tra xem sao.


      Ý câu đó của Lâm Vãn Vinh vốn là muốn thông qua Phúc bá để bản thân có thể dành dược chút tự do, dù sao mới vào Tiêu gia là tân đinh, muốn ra vào cửa phủ nếu có phê chuẩn của tổng quản vô cùng khó khăn. Thêm nữa là quan hệ giữa và Vương quản gia, Vương quản gia cho giầy là nhân nhượng lắm rồi, làm sao có thể thả cho ra vào phủ tự do thoải mái được.


      - Phúc bá, ta vốn sinh ra có số tất bật vất vả rồi, luôn thích được ngao du thiên hạ, nếu như nhốt ta cả ngày trong phủ như thế này, ta cũng khó mà làm quen được.


      Lâm Vãn Vinh rất mạnh dạn. nhìn thấu được dạ dày của Phúc bá rồi mới dám mạo muội như vậy, nếu như đổi gia đinh khác, đừng là đưa ra suy nghĩ quá đáng bực này, đến ngay cả nghĩ trong đầu thôi cũng chẳng dám.


      Phúc bá nhìn Lâm Vãn Vinh chằm chằm :


      - Lâm Tam, ngươi có phải muốn tới Tiêu phủ ta làm gia đinh ?


      - Đúng, à, phải.


      Lâm Vãn Vinh vội vàng chữa:


      - Ta tới Tiêu gia, bất kể là có tự nguyện hay , đều phải làm tròn bổn phận của mình, đây là trách nhiệm công việc.


      Lời này của Lâm Vãn Vinh mập mờ nước đôi, khiến người khác nghe thấy biết là ta tự nguyện hay bị ép buộc.


      - Trách nhiệm công việc ư? từ này ta chưa từng nghe qua bao giờ, có ý nghĩa gì vậy?


      Phúc bá ngạc nhiên hỏi lại


      - Ồ, đó là ta lấy lương bổng của Tiêu gia rồi phải cung sức tận tâm tận lực cho Tiêu gia, cái đó gọi là trách nhiệm công việc.


      Lâm Vãn Vinh vội vàng giải thích.


      Phúc bá thở dài đáp:


      - Lâm Tam, ngươi ta cũng có thể thấy điều đó, ngươi là kẻ thông minh nhanh trí, nếu như tới Tiêu gia làm gia đinh, chừng cũng có thể nên nghiệp. Có lẽ ngươi vào Tiêu gia là có nỗi khổ bị ép buộc, nhưng đúng như những gì nhà ngươi vừa , cầm lương bổng của phu nhân, tiểu thư đưa cho phải làm việc chăm chỉ cho Tiêu gia. Ta ở Tiêu gia cả đời người rồi, đây chính là nơi ta sống chọn kiếp, ta hi vọng là nhà ngươi có thể thành tâm thành ý trợ giúp Tiêu gia.


      Những lời Phúc bá đầy ý tứ mà lại chân thành khẩn thiết, Lâm Vãn Vinh cũng có chút ngần ngại, chỉ dám cười :


      - Phúc bá, lão đâu vậy, bây giờ ta là gia đinh của Tiêu gia, đương nhiên là làm việc tận tâm tận lực cho Tiêu gia rồi. Còn trợ giúp Tiêu gia gì chứ, lão cũng quá đề cao ta rồi, tiểu gia đinh mọn như ta đây có thể trợ giúp được gì cho họ chứ.


      Phúc bá với giọng thâm sâu:


      - Lâm Tam, Tiêu gia chúng ta nhìn bề ngoài có vẻ thịnh vượng, nhưng thực chất đó chỉ là hình thức bề ngoài mà thôi, còn thực tế, cảnh ngộ của Tiêu gia nay vô cùng quẫn bách...Chà, những điều này nhà ngươi hãy tự mình tìm hiểu . là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhà ngươi, ta dã có cảm giác ngươi có khả năng trợ giúp cho Tiêu gia, tuy ngươi học hành tử tế, nhưng lại có thể 'xuất khẩu thành chương', thông minh lanh lợi lại nhiều mưu trí, quả nhân tài khó tìm.


      Nghe thấy câu Phúc bá " học hành tử tế nhưng lại có thể xuất khẩu thành thơ", Lâm Vãn Vinh cười cũng được , khóc cũng chẳng xong, dù sao cũng là học sinh giỏi của trường đại học nổi tiếng, sao ông lại có thể ta là học hành tử tế chứ. Có điều hai câu sau, thẳng thắn tiếp thu, đó vốn là ưu điểm của , nên cũng phải ngại ngùng gì cả.


      - Chỉ hi vọng là phu nhân và tiểu thư có thể sớm phát ra tài cán của nhà ngươi, để ngươi có thể phát huy sở trường của mình, có thể trợ giúp đắc lực cho Tiêu gia bước ra khỏi cảnh khốn khó này, đó cũng là tâm nguyện lớn nhất và cuối cùng trước khi chết của ta.


      Phúc bá càng , sắc mặt càng buồn bã, ông ta làm kẻ hầu ở Tiêu gia này cả đời rồi, nên có cảm tình vô cùng sâu đậm với Tiêu gia, bất luận là thế nào, ông cũng thể khoanh tay đứng nhìn Tiêu gia trượt dốc được. Nhưng tiếc rằng, tuy lão có địa vị nhất định ở Tiêu gia này, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ hầu người hạ, những việc đại của Tiêu gia đến lượt ông ta nhúng tay vào, với khả năng của ông ta chỉ có thể khiến Lâm Vãn Vinh làm thủ hạ của ông mà thôi, muốn tiến cử Lâm Vãn Vinh với chủ nhân còn phải xem nỗ lực cố gắng của chính bản thân Lâm Vãn Vinh thế nào .


      Thấy ông ta có chút ưu phiền, Lâm Vãn Vinh hiểu những gì ông , trong lòng có chút cảm động trước lòng trung thành của ông ta, hầu hạ Tiêu gia cả đời người, tới già vẫn còn nghĩ cho Tiêu gia đến như vậy, Phúc bá có thể coi là tình chí ý tận rồi, Lâm Vãn Vinh đối với lão cũng giảm vài phầm coi thường, mà thay vào đó là lòng tôn kính.
      Annabelle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Bất tao nhân tật thị dong tài

      Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa , cố ý thay đổi chú ý của Phúc bá :


      - Lão hãy yên tâm , chỉ cần Tiêu gia cần dùng tới ta ta nhất định cố gắng hết sức mình để giúp đỡ, cứ coi đây là báo đáp của ta với ơn tri ngộ của lão.


      Nhìn bộ dạng tươi cười hớn hở của , nào có ý gì là báo đáp ơn tri ngộ đâu, Phúc bá cười đáp:


      - Tiểu tử nhà ngươi trơn như trạch vậy, cũng chẳng biết được câu nào là câu nào là giả hết.


      Lâm Vãn Vinh nghiêm sắc mặt :


      - Phúc bá, lão hãy yên tâm, con người ta đây những cái khác làm gì, chứ riêng chuyện báo đáp tri ân tự nhủ có thể làm được


      Phúc bá gật đầu :


      - Ừ, Lâm Tam, đây là chính ngươi đấy, hi vọng là chúng ta nhìn nhầm ngươi.


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả :


      - Được rồi, được rồi, chúng ta chuyện này nữa, Phúc bá người hãy dạy ta làm thế nào để có thể phân biệt được các loại hoa cỏ trước , tuy lớn bằng từng này rồi mà ta mới chỉ biết đến ngắt hoa mà thôi.


      Phúc bá lắc đầu cười khổ, tên tiểu tử này dường như lúc nào nghiêm cả, cũng chẳng biết là có thể giúp đỡ được chút gì cho Tiêu gia hay nữa, đành phải tới đâu tính tới đó thôi.


      Mấy ngày sau đó, Phúc bá liền bắt đầu dạy Lâm Vãn Vinh cách cắt tỉa cành hoa như thế nào, vun xới đất trồng ra sao, làm quen với tập tính của hoa cỏ như thế nào. Lâm Vãn Vinh tuy chỉ thích ngắt hoa, hứng thú gì lắm với việc trồng cây dưỡng hoa, nhưng ngần ngại ghi nhớ chúng, chỉ vài ngày thôi quen hết được các loại hoa cỏ trong cả khu vườn, tập tính thói quen của các loại hoa cỏ cũng biết vài phần, Phúc bá rất hài lòng với tiến bộ nhanh chóng của .


      Mấy ngày nay, Lâm Vãn Vinh cố gắng nhẫn nại, ở lì trong khu vườn cùng Phúc bá học tập, mỗi ngày cơm ba bữa, làm việc đúng giờ, lúc giải lao lại nghỉ lại trong vườn. là gia đinh của bộ viên đinh, toàn bộ viên đinh có hai gia đinh, Phúc bá là , là hai, cũng chẳng có ai quản cả, sống cuộc sống thoải mái vô cùng.


      Trong viện gặp tên mọt sách Tiêu Phong vài lần, Tiêu Phong đối xử với vô cùng nhiệt tình, đều giảng giải lại cho nghe về những giáo huấn của thầy giáo, Lâm Vãn Vinh cho vài ý kiến làm sao để có thể lười biếng. Trong khoảng thời gian ngắn ấy, cuộc sống trôi qua êm đềm.


      Những nha hoàn mới nghe thấy tiếng chó sủa lập tức tháo chạy toán loạn ngày hôm đó vài ngày sau quay trở lại tìm Lâm Vãn Vinh, với vài lời, Lâm Vãn Vinh đương nhiên so đo gì với "đào tẩu khi lâm trận" như bọn họ cả, chỉ có điều mỗi khi hỏi tới nữ tử kia bọn nha hoàn liền lấy chuyện con chó ra để đánh trống lảng. Cứ như vậy hết lần này sang lần khác, những nha hoàn trong viện thân thiết với Lâm Vãn Vinh hơn, họ qua lại thăm nhau thường xuyên hơn.


      Lâm Vãn Vinh tính tình vui vẻ hoà đồng, lại hiểu biết rộng, câu đơn giản tầm thường tới miệng lại trở nên thú vị hơn, những nha hoàn đều thích nghe chuyện. biết rất nhiều chuyện thú vị, còn có thể rất nhiều những danh ngôn nổi tiếng cho lắm, biết được hoa tại sao lại có màu đỏ, bầu trời tại sao lại màu xanh, còn thường xuyên ngâm những bài thơ hay tuyệt thế kinh thiên nữa, lại còn biết hát rất nhiều khúc hát du dương, khúc hát đó vô cùng ưu mỹ, chỉ có điều là nội dung của ca từ luôn làm cho người ta đỏ mặt.


      Tiếp xúc lâu với những nha hoàn này, Lâm Vãn Vinh khó tránh khỏi những lúc tâm hồn bay bổng, có lúc còn ngẫu nhiên kể vài câu chuyện tiếu lâm tình ái nóng bỏng. Mỗi khi nghe tới đây, những nha hoàn này y như rằng mặt đỏ ửng lên, tản hết, nhưng chỉ lát sau là lại tụ tập hết lại bên cạnh , nghe kể những câu chuyện thú vị ở bên ngoài.


      Tóm lại, chỉ cần kể những chuyện hỗn tạp tất cả đều rất hay, nhưng thỉnh thoảng có những đoạn bí mật, cũng có vài nha hoàn gan lớn mặt đỏ ửng ngồi lại nghe kể nốt.


      Cứ như vậy, tên tuổi của Lâm Vãn Vinh dần dần được lan truyền ra bên ngoài, toàn bộ nha hoàn của Tiêu gia đại viện đều biết đến kẻ hầu thần kì mới tới của viên đinh bộ: tuấn tú khoáng đạt, tràn đầy sức sống, học rộng tài cao, cầm kỳ thư hoạ đều tinh thông, vui tính hài hước, biết hết thế trăm khoa.


      Điều đáng nữa là nghe tân đinh tên Lâm Tam này khi báo tên quang minh chính đại bước vào cửa chính, thể so sánh với kẻ thấp hèn được.


      Thế là tin tức truyền nhanh chóng rộng khắp, Lâm Vãn Vinh bỗng ngấm ngầm trở thành nhân vật nổi như cồn trong gia đinh của Tiêu gia, thậm chí còn được mọi người bầu chọn là tài tử phong lưu đầu tiên trong gia đinh của Tiêu gia. Đương nhiên mọi người ở đây chính là những .


      Còn với những gia đinh khác thấy vậy, tên tiểu tử họ Lâm có gì giỏi giang chứ, cho dù ngươi được tâng bốc lên tận trời xanh, cũng giống như lão tử vẫn chỉ là gia đinh hạ đẳng trong Tiêu gia mà thôi.


      Lâm Vãn Vinh trở thành nhân vật được các nha hoàn ở phủ thích nhất, cũng trở thành nhân vật các gia đinh đố kị ghen ghét nhất, lại hề để ý, với : ta đây thứ nhất tranh quyền, thứ hai tranh lợi, chỉ mong có được cuộc sống vui vẻ thoải mái, như vậy hề gây hề hấn gì với các ngươi chứ.


      Lâm Vãn Vinh hề lười biếng, học thức lại phong phú, hơn nữa lại vào bằng cửa chính, càng khác xa so với các gia đinh khác, thời gian sau ngồi máy bay thổi loa - - danh tiếng truyền ra cả bên ngoài.(*)


      Những nha hoàn có chút nhan sắc liền bắt đầu tìm cớ tới tiếp cận , mọi loại chủ ý để lấy cớ đưa ra đều có.


      - Tam ca, đây là canh gà mà muội thức cả đêm qua để nấu cho huynh, huynh hãy uống ngay khi còn nóng nhé...


      - Tam ca, muội vừa nấu cho huynh canh mộc nhĩ trắng này, huynh hãy thử nếm chút ....


      - Tam ca, đây là quan yến thượng hạng, muội bớt riêng cho huynh từ chỗ phu nhân Vạn Lý Khắc đó, huynh hãy thử xem sao...


      Trong nhất thời, oanh oanh yến yến, lời đường mật, hoàn phì yến sấu, mùi hương ngây ngất khiến người ta hoa cả mắt, cả muốn nhìn nữa.


      Những gia đinh khác đều thò dài cổ, trợn tròn mắt ra, tại sao gia đinh mới tới lại có được diễm phúc này chứ.


      Nhìn thấy ánh mắt đố kỵ điên cuồng của bọn đồng liêu, các nha hoàn cũng bắt đầu lo lắng thay cho , Lâm Vãn Vinh tức giận :


      - Ta quá buồn chán rồi, như vậy mà bọn chúng vẫn đố kỵ sao? Ài, đúng với câu của người xưa: Người bị ghét là kẻ tầm thường.


      Câu này bị những người nhiều chuyện truyền ra bên ngoài, kết quả của nó là tất cả giới gia đinh ở Tiêu gia nổi giận cùng nhau hành động, còn giới nha hoàn hành động tự phát, tụ tập thành 'hộ Lâm quân đoàn'. Hai phái thường xuyên nổ ra những cuộc luận chiến, cãi nhau thể chấm dứt.


      Lâm Vãn Vinh vẫn có tâm tư nào can thiệp, nhìn các nha hoàn và bọn gia đinh mặt đỏ tía tai cãi nhau vì mình, lại giống như kẻ rỗi việc, muốn ăn ăn, muốn ngủ ngủ, muốn chơi chơi.


      Bọn nha hoàn nhìn thấy thoải mái như vậy, lòng kính phục trong lòng càng sâu hơn, càng thường xuyên lui tới hoa viên hơn.


      Bản thân Lâm Vãn Vinh lại có chút khó chịu, những nha hoàn có tình ý với cứ gặp là chuỵên thao thao bất tuyệt, những động tác đanh đá chua ngoa ngày tăng lên.


      - Tam ca, đây là hoa gì vậy?


      nha hoàn đầy đặn cầm đoá hoa mẫu đơn sặc sỡ lên nhàng xoa xoa bông hoa trước ngực, mặt đôi má ứng lên màu phớt hồng hoa đào, giọng nũng nịu.


      - Tam ca, đoá hồng này đẹp vô cùng, chàng có thể giúp ta cài nó lên mái tóc ?


      nha hoàn xinh đẹp khác dúi bông hoa hồng vừa mới ngắt vào tay , đôi má đỏ ửng lên, dựa mình vào người , đợi làm cái trâm hoa.


      - Tam ca, đoá thu cúc này sắp sửa nở rồi, ta muốn chuyển nó vào trong phòng của ta, chàng có thể giúp ta chuyển nó ?


      Lâm Vãn Vinh được phen kinh ngạc.


      số nha hoàn khác có mưu đồ giả vờ tới thỉnh giáo về các loài hoa cỏ, nửa đùa nửa cứ tiến sát tới người , mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể họ toả ra, khiến cho tâm trạng "trầm lắng" của cũng có chút dao động.


      --------------------------


      Chú thích:


      -(*)Tọa phi ky xuy lạt - ngồi máy bay thổi loa' .... vác loa mà thôi vang xa rồi, lại ngồi máy bay mà thổi--- càng xa hơn nữa.


      -'Bất tao nhân tật thị dong tài' : Người bị ghét là kẻ tầm thường.


      - 'Hoàn phì yến sấu' : mập hay gầy đều đẹp
      Annabelle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Tham vọng

      May mà thường xuyên nhớ tới Đổng xảo xảo vất vả tu sửa tửu lầu, tuy cũng chẳng ra lời ràng, nhưng tình cảm chân thành mà nàng dành cho Lâm Vãn Vinh sớm bộc lộ, còn nghĩ tới các nha đầu với bộ dạng nhu thuận nghe lời như vậy, Lâm Vãn Vinh phải lấy lòng quyết tâm kiên định ra đè nén những ngọn tà hoả đó lại cách khó khăn


      Những ngày Lâm Vãn Vinh tới đây cho dù là tất cả đều thoải mái theo ý mình, nhưng cũng nhớ ba người nhà Đổng gia vô cùng, từ lâu muốn ra khỏi phủ đến thăm bọn họ rồi. Thế nhưng bây giờ chàng làm gia đinh, là kẻ hầu người hạ, muốn ra khỏi phủ cũng phải thỉnh giáo quản gia, hơn nữa Tiêu phủ có quy định khống chế nghiêm khắc đối với gia đinh muốn ra khỏi phủ, cộng thêm nữa có chút bất hoà với Vương quản gia, nên muốn ra ngoài chuyến cũng chẳng dễ dàng gì cho lắm.


      Những ngày này Lâm Vãn Vinh bám riết chặt lấy Phúc bá, dễ dàng gì thông qua cửa của ông ta mới xin được nghỉ nửa ngày làm, muốn tới thăm tửu lầu tu sửa tới đâu rồi, liền thẳng tới Huyền Vũ hồ.


      Tới tửu lầu, nhìn tấm biển hiệu cửa hàng dỡ xuỗng, hơn chục thợ mộc đục khắc sửa sang lại. Phương án tu sửa đều là do Lâm Vãn Vinh vạch ra từ trước, muốn kinh doanh tửu lầu theo con đường cách thức riêng của mình chọn.


      - Lâm đại ca


      Đổng Xảo Xảo vừa nhìn thấy nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy xổ tới.


      Lâm Vãn Vinh vào Tiêu phủ được khoảng hơn chục ngày, trong thời gian này chẳng hề có tin tức gì về cả, Đổng Xảo Xảo đương nhiên lo lắng vô cùng.


      - Xảo xảo, nàng gầy đó.


      Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Xảo Xảo


      - Đại ca, hình như chàng cũng gầy đó


      Đổng Xảo Xảo sống mũi cay cay, nhìn khuôn mặt của Lâm Vãn Vinh


      Ta gầy ư? Ngày nào cũng ăn canh gà với tổ yến bồi bổ làm sao có thể gầy được chứ?


      - Xảo xảo, tửu lầu của chúng ta tu sửa tới đâu rồi?


      Lâm Vãn Vinh nhìn nha đầu này tình nghĩa sâu đậm, đôi mặt ngấn lệ, liền vội vàng tránh sang chủ đề khác


      - Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, tất cả đều được sắp xếp đúng theo kế hoạch mà đại ca vạch ra trước kia.


      Nàng kéo đôi tay của Lâm Vãn Vinh, nhìn xung quanh quan sát trường:


      - Theo cách chàng nghĩ ra tầng xây phòng ăn rộng lớn, tầng hai xây phòng trà nho nhã, tầng ba xây phòng cho khách quí, nhưng đại ca còn chưa tầng bốn và năm dùng vào việc gì?


      Lâm Vãn Vinh cười cách thần bí rằng:


      - Tầng bốn và tầng năm gọi là phú quí tài hoa


      - Phú quí tài hoa ư?


      Đổng Xảo Xảo nhíu mày :


      - Như thế là ý gì chứ?


      - Tầng bốn và năm này nhất định phải có cảm giác thần bí, phải xây thành phú lệ đường hoàng, nó phải trở thành nơi hội họp yến tiệc cao cấp sang trọng nhất trong thành Kim Lăng này. Chúng ta phải đặt những cái tên như hoàng kim yến này, ngư sí yến này, tóm lại kiểu cách càng cao càng tốt, còn giá cả ư, tất nhiên là càng cao càng tốt, nhất định phải đưa danh tiếng cửa hàng lên cao, phải để tất cả mọi người đều cảm thấy khi bước vào tầng bốn và năm dùng bữa đó là việc hãnh diện nhất


      Đổng Xảo Xảo cũng hiểu ra, đây chính là hiệu ứng quảng cáo đó:


      - Vậy những người như thế nào mới có thể vào tầng bốn và tầng năm chứ?


      - những người phú quí tài hoa, công danh song toàn, chỉ là phải giàu có mà còn cao quí, hay cách khác là chỉ phải có tiền, mà còn phải có quyền, những người như vậy có thể vào tầng bốn và năm, còn như ai lên tầng bốn ai lên tầng năm tất nhiên là càng phú quí tầng lầu càng cao thôi


      - Vậy hai chữ tài hoa phải hiểu như thế nào đây?


      Đổng Xảo Xảo nhăn chiếc mũi nhắn xinh xắn lại hỏi


      - Tài hoa càng đơn giản, Giang Nam chúng ta chẳng phải là rất nhiều tài tử ư? Lúc đó ta treo lên cửa hiệu hai câu đối, chỉ cần tài tử nhà ai có thể ứng lại câu sau, chúng ta hãy mời người đó lên lầu miễn phí. Tầng lầu miễn phí càng cao chẳng phải là tài hoa của họ càng cao ư? Cứ như vậy, danh tiếng của chúng ta càng nổi, tất cả những nho sinh có học đều lấy việc có thể lên tầng bốn tầng năm làm niềm vinh hạnh, nhưng bọn họ lại chẳng phải là tất cả đều có thể lên, vậy là vẫn phải chăm chút cho việc làm ăn ở tầng dưới. Như vậy gọi là dưới bổ xung cho nhau, bỏ bê chỗ nào.


      - Đại ca, vậy người phải ra câu đối khó chút, để cho bất kỳ hạng người nào cũng có thể lên lầu được.


      Đổng Xảo Xảo vừa cười vừa che cái miệng nhắn lại


      - Điều đó là đương nhiên rồi, trong bụng ta toàn là mực mà


      Lâm Vãn Vinh bừa mà mặt hề đổi sắc.


      - Đúng rồi, Xảo Xảo, lần trước ta bảo nàng làm những tờ giấy chiêu khách thế nào rồi?


      - Tất cả đều làm theo những gì chàng rồi. mỗi tấm phiếu đều đánh cái dấu của chúng ta lên đó, như vậy mới có thể có hiệu qủa được. Có điều, đại ca, việc chiêu khách như chàng liệu có được tác dụng nhiều ?


      - Xảo Xảo , nàng đừng có coi thường chuyện chiêu khách này nhé, đây là thủ đoạn kinh doanh vô cùng thành công đó. Ví dụ như những tấm thiệp chiêu khách mà ta bảo nàng làm, bát mì Dương Xuân là ba đồng bản, quả trứng lỗ cũng là ba đồng bản, hai thứ cộng lại chính là sáu đồng bản. Nhưng nếu như sử dụng tấm thẻ ưu đãi của chúng ta khi đồng thời mua cả hai thứ đó chỉ cần năm đồng bản mà thôi. Nhìn bề ngoài chúng ta kiếm dược ít lời. Nhưng kì thực phải vậy, ra nếu muốn mua mì Dương Xuân chắc chắn họ cũng phải mua trứng lỗ, nếu muốn mua trứng lỗ họ bắt buộc phải mua mì Dương Xuân. Hay cách khác là thực ra nếu như họ chỉ muốn mua ba đồng, nhưng bây giờ phải bỏ ra năm đồng, như vậy là có vẻ như đơn giá của chúng ta hạ thấp nhưng số lượng hàng bán được lại tăng lên, chúng ta bán được nhiều hàng hơn trước nhiều. Mỗi người đều cho rằng mình mua được hàng rẻ, kì thực người được lợi là là chúng ta


      Lâm Vãn Vinh giải thích cặn kẽ loại hình chiêu khách điển hình này cho Đổng Xảo Xảo nghe, sau này nàng là người quản quầy, nên những điều này cần phải giải thích ràng cho nàng hiểu


      - Xảo Xảo hiểu rồi, đại ca, người hiểu biết nhiều


      Đổng Xảo Xảo gật đầu, ánh mắt sáng ngời, bất giác nắm lấy tay của Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt xúc động .


      - Đây đều là những mẹo làm ăn thường dùng ở quê hương ta, sau này ta dần dần dạy cho nàng, sau này nàng cũng dần dần hiểu thôi


      Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa


      - Vâng, đại ca, mấy ngày này người sống ở Tiêu gia có tốt ?


      Xảo Xảo hỏi nhàng


      - Cũng tệ lắm, được ăn được uống lại được chơi nữa, xuýt nữa vui vẻ quên hết trời đất là gì


      Lâm Vãn Vinh đùa pha trò


      - vậy ư?


      Đổng Xảo Xảo khuôn mặt có chút buồn bã, hàm răng trắng muốt cắn đôi môi mọng đỏ rồi nhàng rằng:


      - Vậy huynh gặp đại tiểu thư Tiêu chưa? Nàng ta trông rất xinh phải ?


      Lâm Vãn Vinh giật mình cái, ở Tiểu gia hơn chục ngày rồi, chỉ nhìn thấy mỗi Tiêu phu nhân thôi, tuỵêt nhiên nghĩ ra là Tiêu gia còn có hai vị tiểu thư nữa, thất bại, thất bại quá


      - Nếu như ta là ta hề gặp Tiêu đại tiểu thư nào hết Xảo Xảo nàng có tin


      Lâm Vãn Vinh cười đau khổ


      - Muội tin


      Đổng Xảo Xảo nhìn chăm chú vào đôi mắt của , đôi má phớt hồng, trong mắt ánh lên chút buồn rầu :


      - Cho dù là đại ca có chăng nữa muội cũng tin. Đại ca là người có bản lĩnh nhất thiên hạ này, muội mãi mãi ủng hộ huynh.


      Nhìn bộ dạng đáng thương của Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu cười :


      -Ta đó, ta ở trong phủ hơn chục ngày rồi, nhưng chưa hề nhìn thấy đại tiểu thư. Hơn nữa ta gặp ả để làm gì chứ? Ta chỉ là kẻ hầu người hạ ở trong phủ Tiêu mà thôi, ả là thiên kim tiểu thư ở cao, đừng gặp, chứ cứ cho là gặp rồi cũng chẳng biết gì. Nha đầu này, lại suy nghĩ lung tung gì vậy.


      Xảo Xảo nét mặt bỗng sáng sủa vui vẻ lên, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh thâm tình :


      -Đại ca, ra, muội, muội rất nhớ huynh.


      Với tính cách nhút nhát thẹn thùng như Đổng Xảo Xảo, có thể ra những câu như thế này cũng là làm khó nàng rồi, nếu như phải là nhiều ngày gặp, tương tư bức người, cho dù nàng có mượn thêm chục lá gan nữa cũng chưa chắc dám ra những lời như vậy.


      Xảo Xảo xong mặt mày đỏ ửng hết lên, cả dám nhìn Lâm Vãn Vinh nữa, quay người chạy như bay


      Lâm Vãn Vinh sửng sốt lặng cả người, sau khi định thần lại nhìn cái bóng dáng của Xảo Xảo liền ha hả cười lớn :


      -Xảo Xảo, ta cũng nhớ nàng


      Hèm, hèm, từ phía sau vang lên hai tiếng ho giả, quay lại nhìn thấy lão Đổng đứng nghiêm mặt ở phía sau


      Đùa giỡn với con diệu của người ta bị bắt quả tang, Lâm Vãn Vinh vô cùng lo sợ, đành nở nụ cười sượng sùng :


      - Đổng đại thúc, hoá ra là người cũng ở đây ạ, mấy ngày này quả là làm mọi người vất vả nhiều quá


      Đổng nhân đức lắc đầu :


      - Lâm công tử, ta có gì, chỉ là con nha đầu Xảo Xảo kia thôi, ngày nào đêm nào cũng ở lại đây, chuyện gì cũng lo lắng yên, chỉ sợ phụ lòng tín nhiệm của ngươi, chà, ta lo lắng thay cho nó


      Lời lão Đổng có hàm ý cả, Lâm Vãn Vinh đương nhiên nghe hiểu, nghĩ tới khuôn mặt tiều tuỵ của Xảo Xảo, mà trong lòng kìm được đau xót, còn bản thân mình ở trong phủ Tiêu sống vui vẻ phong lưu, Xảo Xảo mình bên ngoài chịu đắng chịu khổ, ngẫm lại là xấu hổ


      -Đại thúc, người yên tâm, ta nhất định để cho Xảo Xảo phải chịu thiệt thòi đâu


      Lâm Vãn Vinh


      Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đẩu mang nguyên vật liệu tới rồi, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh mặc bộ áo gia đinh màu xanh đội mũ đứng ở phía trước, lập tức chạy lại vui vẻ:


      -Lão đại, người trở lại đấy à. Sao rồi, mùi vị gia đinh ở Tiêu gia thế nào?


      Lâm Vãn Vinh cười đau khổ lắc đầu :


      - lời khó mà diễn tả hết được, nếu như ngươi thích hãy thử vào đó xem


      Lí Bắc Đấu ngại ngùng :


      -Ta cũng muốn chứ, nhưng Tiêu gia căn bản là chọn ta, cầu của họ cao như thế, cũng chỉ có nhân tài như lão đại mới có thể lọt được vào mắt xanh của bọn họ mà thôi


      Lâm Vãn Vinh cười :


      -Tên tiểu tử nhà ngươi đừng có nịnh hót nữa


      Đổng Thanh Sơn nhìn xung quanh với ánh mắt thần bí :


      -Lão đại, nhìn thấy tiểu thư Tiêu gia chưa, hãy cho ta biết có là trông rất xinh đẹp ?


      Ngất mất, đại tiểu thư Tiêu gia có sức hấp dẫn tới mức đó ư, chỉ tên tiểu tử thối Thanh Sơn quan tâm, mà ngay cả tiểu ni tử Xảo Xảo cũng nhịn được hỏi chuyện


      Thấy bộ dạng đáng ngờ của Lâm Vãn Vinh , Lí Bắc Đấu hét lớn:


      - phải chứ, lão đại, người vẫn chưa cưa được đại tiểu thư Tiêu gia ư?


      Lí Bắc Đấu vốn là người giọng to, cái giọng này mà hét lên ngay cả Đổng Xảo Xảo tập trung đếm tiền cũng nghe thấy


      Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh cá,i ánh mắt ảm đạm rồi lại cúi đầu xuống cũng chẳng rằng


      -Tên tiểu tử nhà ngươi muốn lấy mạng của ta ư


      Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Xảo Xảo cái, thấy nàng vẫn tập trung tinh thần viết sổ nợ, dường như hề nghe thấy gì cả, lúc này mới yên tâm, thuận tay bạt vào đầu Lí Bắc Đấu cái bạt tai


      -Khì khì, ngại quá, ngại quá, quên mất là Xảo Xảo tỷ cũng ở đây


      Lí Bắc Đấu cười rất hàm hồ


      Sợ tên tiểu tử Lí Bắc Đấu luyên thuyên này lại ra những lời bịa đặt gì nữa, Lâm Vãn Vinh vội vàng :


      -Thanh Sơn, Hồng Hưng gần đây làm tới đâu rồi?


      Lâm Vãn Vinh bây giờ quan tâm tới hai chuyện, thứ nhất là tửu lầu, chuyện còn lại là Xã đoàn mà đích thân tổ chức nên. Bây giờ thể xác là ở Tiêu phủ, ra vào thuận tiện, hai chuyện này đành chỉ có thể ở xa chỉ dẫn mà thôi.


      -Đại ca, theo như ý của huynh chúng ta bây giờ hãy tổ chức sơ bộ ba đường khẩu trước, Bắc Đẩu là trong những đường chủ, ta kiêm nhận chức, còn đường chủ nữa là do các huynh đệ bầu phiếu tự chọn ra


      Đổng Thanh Sơn


      Bầu cử dân chủ sao? Lâm Vãn Vinh cười, tên tiểu tử Thanh Sơn này là ngày càng khá đó, ngay cả chuyện bầu cử dân chủ này cũng nghĩ ra được


      Lí Bắc Đấu là người mà Đổng Thanh Sơn tín nhiệm nhất, đương nhiên là yên tâm vô cùng, đường chủ được bỏ phiếu bình chọn cũng là do Đổng Thanh Sơn tự đề bạt, tính tin cậy khỏi phải bàn


      -Bên dưới mỗi đường khẩu còn có ba bốn chục người nữa, những cái đinh trước kia được chúng ta xử lý hết. Bây giờ những người này đều là cây cổ thụ cả, đều là lấy những người chiến đấu với Lý Nhị Cẩu tổ chức nên, vì vậy có thể tin tưởng được


      Đổng Thanh Sơn tiếp tục


      Những cốt cán đầu tiên của Hồng Hưng tham gia trong vụ tiêu diệt Lý Nhị Cẩu lần lượt phân vào ba đường khẩu, lấy bọn họ làm chủ chốt, theo nguyên tắc thà ít chứ nát, mở rộng ba đường khẩu lớn thêm lên. Vì vậy, Hồng hưng bây giờ tuy chỉ có trăm người, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh


      Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, những việc này Đổng Thanh Sơn làm rất tốt, ta cũng dã trưởng thành lên rất nhiều


      - vài lão đại trong thành khác có phản ứng gì với những hành động của bọn ta ?


      Lâm Vãn Vinh


      Hơn trăm người này trong cả miền thành nam này làm gì có ai dám động chạm tới, nhưng trong thành Kim Lăng cũng chưa biết thế nào


      -Bọn họ đương nhiên là đề phòng bọn ta rồi, còn cho vài người xâm nhập vào đường khẩu của chúng ta làm gián điệp nữa, trong bọn ta dã có tính toán trước, tạm thời hãy nuôi bọn chúng . Bây giờ lực lượng của chúng ta còn mỏng, nên giai đoạn này rất thà, hề gây khi ở địa bàn của người khác, chỉ làm chút dầu ở thành nam, nuôi sống các huynh đệ


      Đổng Thanh Sơn lại


      Đổng Thanh Sơn gần đây làm được ít việc, gây chú ý cho người khác là điều đương nhiên, cũng chẳng có gì dáng ngạc nhiên cả. Vùng thành nam này thuộc miền đất tương đối là xa xôi hẻo lánh trong thành Kim Lăng, dầu rất ít, nên những phái khác mới có thể để ý tới Đổng Thanh Sơn và Hồng Hưng.


      -Lão đại, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?


      Đổng Thanh Sơn nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi. Thời gian gần đây, vấn đề phát triển Hồng Hưng làm cho phải đau đầu, lão đại lại ở đây, lại càng dám tự mình làm chủ


      -Đợi !


      Lâm Vãn Vinh lại lại vài bước, mới quay phắt đầu lại


      -Đợi ư?


      Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu cùng nhìn Lâm Vãn Vinh , hiểu ý của


      -Thanh Sơn, thành nam là nơi có dầu, nên những lão đại khác mới dễ dàng để cho chúng ta tuỳ ý làm gì làm ở đây thế này, lợi ích của bọn họ là bị tổn hại. Nhưng nếu chúng ta muốn triển khai quân trong thành động chạm tới lợi ích của bọn họ, như vậy khó tránh khỏi khai chiến. Với thực lực của chúng ta còn kém xa so với bọn họ, nên chúng ta phải đợi


      Lâm Vãn Vinh giọng trầm lắng


      -Vậy chúng ta phải dợi tới lúc nào đây?


      Lí Bắc Đấu tính tình nóng vội, liền hỏi dồn


      -Chúng ta chỉ là đợi cơ hội tới, cơ hội khiến chúng ta bay cao lên trời xanh


      Lâm Vãn Vinh cười


      -Thanh Sơn, ngươi có quen với người trong quan phủ?


      Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên thay đổi chủ đề chuyện


      Đổng Thanh Sơn lắc đầu :


      -Đại ca, người cũng biết đó, chúng ta đều là quân chém giết, quan phủ tới tìm chúng ta chúng ta hạnh phúc lắm rồi


      Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu :


      -Suy nghĩ này của nhà ngươi là được. Chúng ta mở Xã đoàn, sau này còn phải lại với quan phủ nhiều nhiều. Hơn nữa, chúng ta muốn bay lên, chừng cũng phải nhờ sức mạnh của bọn chúng đó. Chà, cơ hội, cơ hội à, cơ hội ơi mày ở đâu chứ?


      Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu ai nấy đều mặt nghệt ra, mượn quan phủ làm xã hội đen ư, lão đại chẳng phải điên rồi ư


      Lâm Vãn Vinh thản nhiên lắc đầu, Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu dù sao cũng còn trẻ, lại có nhiều kinh nghiệm, những lời này với bọn họ khẳng định là họ hiểu được. Từ xưa tới nay, quan phủ chính là bạn quan trọng của xã hội đen đó thôi.
      Annabelle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Cao thăng

      Lâm Vãn Vinh ở lại tửu lầu tương đối lâu, thấy thời gian còn sớm nữa, mới đành phải cáo biệt rời .


      Đổng Xảo Xảo tiễn tới tận cổng Tiêu gia, đưa cho trúc lam trong tay và :


      -Lâm đại ca, đây là vài món ăn mà huynh thích ăn do muội làm, còn có vài bộ quần áo muội may cho huynh nữa. Huynh ở trong đó nhất định phải bảo trọng. Nếu , muội ... Chúng ta đều lo lắng cho huynh lắm đấy.


      chút thời gian buổi chiều vậy thôi mà nha đầu này lại còn có thể chạy về nhà đích thân làm cho những món ăn này, tấm lòng này của nàng khiến Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, nhìn tiểu ni tử này rằng:


      -Xảo Xảo, cảm ơn nàng


      -Đại ca


      Đổng Xảo Xảo trong lòng ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh lát, rồi nhàng rằng:


      -Sau này đừng những lời cảm ơn gì cả, Xảo Xảo làm bất kì việc gì cho đại ca đều là cam tâm tình nguyện mà.


      Trong lòng Lâm Vãn Vinh tình cảm dâng trào, nắm chặt lấy bàn tay bé của nàng và :


      -Ta biết rồi, Xảo Xảo, trong khoảng thời gian ta ở đó khiến nàng vất vả quá. Tuy nhiên nàng hãy yên tâm, sau năm nữa ta trở về giúp đỡ nàng


      Xảo Xảo thẹn thùng đồng ý, bàn tay nắm chặt lấy , khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc.


      Thấy trời tối, Lâm Vãn Vinh :


      -Xảo Xảo, cũng còn sớm nữa, nàng hãy quay về trước


      Xảo Xảo lắc đầu :


      -, đại ca, huynh hãy vào trước , muội ở đây nhìn huynh.


      Thấy ni tử này tình cảm ướt át, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động con tim rối bời, muốn gì đó mà lại biết phải bắt đầu như thế nào, ngờ bình thường là gã mồm mép trơn tuột như thế mà lại có lúc ngập ngừng như thế này


      -Vậy, Xảo Xảo, ta vào nhé!


      Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo .


      Xảo Xảo ừ tiếng , nhìn bóng dáng Lâm Vãn Vinh bước chầm chậm vào trong Tiêu trạch, trong mắt nàng tràn ngập nỗi niềm lưu luyến bứt rứt rời, thể kìm nén được sống mũi bỗng cay cay, vài giọt nước mắt liền rơi xuống.


      Lâm Vãn Vinh bước vào cửa quay đầu lại nhìn mà vẫn thấy Xảo Xảo đứng im ở đó chưa về, bóng hình mảnh khảnh của nàng giống như người vợ hiền lành đưa tiễn chồng xuất hành vậy, cũng biết là sao nữa, Lâm Vãn Vinh sống mũi cũng cay cay, biết rằng mình mãi mãi bao giờ quên được cảnh này.


      Trong phủ và ngoài phủ như thể hai thế giới hoàn toàn xa lạ vậy, ở ngoài phủ, Lâm Vãn Vinh là đại ca của Đổng Xảo Xảo, là trụ cột vững chắc cho Đổng Xảo Xảo, nhưng vào trong phủ lại là kẻ hầu người hạ bằng cả con chó. Cảm giác trái ngược ấy khiến cho sững sờ hồi lâu, may mà tính khoáng đạt, lại có lí tưởng gì cao sang, gian nhoi trong phủ này cuộc sống cũng có thể cho là tự do tự tại.


      Ngày hôm đó, Lâm Vãn Vinh "cần mẫn" làm việc, cài bông hoa vừa mới ngắt xuống cài lên tóc nha hoàn thẹn thùng bỗng nhiên nhìn thấy Vương quản gia với bộ mặt tươi tỉnh bước vào. Từ sau khi vào phủ gây ra số chuyện làm náo loạn hề thấy Vương quản gia lộ mặt gì cả, hôm nay biết là duyên cớ gì mà lại tới hoa viên với bộ mặt mỉm cười bước vào đây như vậy


      Mấy nha hoàn cười đùa vui vẻ cùng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Vương quản gia chẳng được thoải mái như Lâm Vãn Vinh, liền vội vàng tháo chạy như bay:


      -Lâm Tam, thời gian gần đây mạnh khoẻ chứ?


      Vương quản gia vừa hỏi khuôn mặt vừa cười tươi như hoa.


      Đàn ông cười tí mắt như vậy chẳng phải tốt đẹp gì, Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới câu nổi tiếng kinh điển đó, có điều, có người bảo vệ rồi, nên cũng chẳng có gì phải sợ Vương quản gia cả, liền cười :


      -Ấy, đây chẳng phải là Vương quản gia sao, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới hoa viên thưởng thức hoa thế này? Ồ, ta biết rồi, hôm nay thu cúc nở rộ, đúng là thời điểm lí tưởng để thưởng gió, thưởng nguyệt, thưởng hương thu, ngờ là quản gia đại nhân cũng là người văn nhân nho nhã như vậy.


      Vương quản gia cười híp mắt lại :


      -Vài ngày nay trong phủ bận rộn trăm việc, ta nào đâu có thời gian rảnh rỗi như vậy, hôm nay ta tới đây là để tìm nhà ngươi thôi


      -Tìm ta ư?


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên :


      -Đúng vậy, Lâm Tam, ta có thể chúc mừng nhà ngươi rồi


      Vương quản gia giả bộ cười:


      -Chúc mừng ư? Sinh nhật ta còn chưa tới, có gì đáng để chúc mừng vậy?


      -Đương nhiên là có chuyện vui rồi, hơn nữa còn là chuyện vui lớn cơ. Gần đây, lão phu giúp việc trong thư phòng lâm bệnh, phu nhân đặc cách cho ông ta về quê thủ hiếu ba tháng, người giúp việc trong thư phòng lại quá ít, ta nghĩ nghĩ lại rồi, thấy nhà ngươi thông minh lanh lợi, liền tiến cử nhà ngươi với phu nhân đó, hơn nữa phu nhân cũng có chút ấn tợng với nhà ngươi, nên bà ta đồng ý rồi, điều nhà ngươi tới thư phòng giúp đỡ nhé. Chúc mừng nhé, đây chẳng phải là chuyện đại tốt lành sao.


      Nếu như ở những nhà khác, được điều tới thư phòng cùng thiếu gia đọc sách quả nhiên là đại bước lên tiên, nhưng Tiêu gia hề có con trai, thư phòng cũng chỉ là chốn dành cho các tiểu thư thỉnh thoảng lui tới đọc sách mà thôi. Các tiểu thư đọc sách cũng chỉ là trang trí mà thôi, Lâm Vãn Vinh mà tới thư phòng có thể là còn chút tiền đồ cũng chẳng còn.


      Đồ chết tiệt nhà ngươi định hãm hại ta, nhất định là nhà ngươi thấy ta sống ở đây phong lưu thoải mái nên trong lòng vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh sáng như tuyết, giọng mỉa mai rằng:


      -Đây quả là công việc tốt đó.


      Vương quản gia cũng biết Lâm Tam là người thông minh, hơn nữa sau lưng còn có Phúc bá làm chỗ dựa, là cái đinh cứng, ông ta vốn muốn tới giở trò gì cả, nhưng ai bảo người chủ kia như vậy chứ, ông ta đành cứng đầu cứng cổ như vậy.


      Lâm Vãn Vinh nào đâu có nghĩ tới ông ta có nỗi khổ gì, thấy vẻ mặt Vương quản gia có chút gì là giả bộ cả liền cười hai tiếng :


      -Về việc này Vương quản gia người cũng biết đó, Phúc bá ở đây rất cần ta, ta chỉ sợ nhất thời biết ra ra sao đây, vì vậy hay là nhờ ông hãy tới trước câu với Phúc bá.


      Ta làm sao dám tìm Phúc bá chứ, hai bên đều là những nhân vật thể đắc tội được, đành phải lời của ai nặng hơn ta nghe người đó vậy, trong lòng Vương quản gia có nỗi khổ thể nên lời, ông ta cười khan :


      - cần đâu, Phúc bá lão ấy hai ngày nay tới Hàng Châu để chuyển cây cỏ rồi, phải nửa tháng nữa mới có thể quay về. Dù sao ta cũng hỏi ý kiến phu nhân rồi, bây giờ chỉ cần nhà ngươi trực tiếp tới là được.


      Hoá ra là như vậy. Tên tiểu tử này gan cũng to đấy chứ, lại dám nhân lúc Phúc bá ở đây lấy việc công báo thù tư. Ông già Phúc bá này, có việc gì công tác gì chứ. Lâm Vãn Vinh tự cắn răng, nguyền rủa Vương quản gia chết sống lại, lúc lâu sau mới nghĩ tên Vương quản gia này được, nhà ngươi làm mùng chớ có trách ta làm hôm rằm nhá, hãy nhìn ta xử lý nhà ngươi đây này


      -Thế này vậy


      Lâm Vãn Vinh cười :


      -Vậy ta tới thư phòng làm việc. Dù sao Vương quản gia cũng biết, Phúc bá hi vọng rất nhiều ở ta, ài, ta là rất sợ tới thư phòng làm loạn lên, làm xấu mặt mũi của Phúc bá


      - đâu, như vậy đâu, Lâm Tam ngươi nhất định làm được rất tốt là đằng khác, ta rất tin nhà ngươi.


      khó để thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Vương quản gia đưa tay gạt mồ hôi chán , cuối cùng hoàn thành được nhiệm vụ, trong lòng thoải mái như chút được gánh nặng vậy.


      Cứ quyết định như vậy. Lâm Vãn Vinh là thế hệ đầu tiên mà Phúc bá nhận, Vương quản gia đương nhiên cũng dám làm khó quá đáng, điều tới thư phòng thu dọn dẹp, bộ viên đinh này ông ta cũng dám tuỳ tiện phái người tới, Lâm Vãn Vinh tự nhiên vẫn được ở lại trong khu vườn yên tĩnh này, ai có thể đuổi được.


      Nhắc tới đọc sách, Lâm Vãn Vinh học hơn hai chục năm rồi, vậy nên kinh nghiệm tự nhiên rất phong phú, có điều đó đều là những kiến thức về toán Lí hoá, còn như văn vẻ chỉ biết đọc thuộc vài bài thơ ra, cũng chỉ viết vớt vát được chút văn lúc thi mà thôi. Sau khi tới thế giới này, ngoài Nguỵ đại thúc mấy ngày dọn xem được chút sách tìm hiểu về thế giới này mà ông ta để lại, còn những lúc khác đọc nhiều nhất chính là cuốn tập san thế giới động vật thôi. Bây giờ bắt vào thư phòng, ngày ngày phải đối diện với sách với chẳng vở khác nào cho vịt lên quay, mới nghĩ tới thôi là thấy đau cả đầu rồi.


      Ngày thư hai, chần chừ mãi tới trưa mới miễn cưỡng tới thư phòng. ở trong phủ này cũng được thời gian rồi, thư phòng ở đâu đương nhiên là biết rất .


      Thư phòng của Tiêu gia nằm ở trong vườn, là nơi trung tâm trong Tiêu gia, là khác xa so với khu hoa viên hẻo lánh kia.


      đường Lâm Vãn Vinh , người quen gặp vô số, trong đó phần lớn là các nha hoàn:


      -Tam ca, nghe chàng được điều tới thư phòng rồi ư...


      -Tam ca, đợi chút nữa ta mang đồ ăn tới cho chàng ...


      -Tam ca, tối chàng có rỗi , trong khu vườn mới có vở kịch, ta mua hai cái vé, chúng ta xem kịch tối nay nhé...


      -Tam ca...


      Những lời oanh oanh yến yến, tiếng cười vui vẻ này may mà Lâm Vãn Vinh nghe quen rồi, suốt dọc đường cứ bắt chuyện suốt, lúc này mới tới được thư phòng.


      vị tiên sinh lớn tuổi thân hình gầy gò, tay cầm cuốn sách, nhè vuốt những sợi râu dã bạc trắng, ông ta lại lại trong thư phòng vừa vừa đọc:


      -Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...


      tên trẻ tuổi mập ú nằm bò bàn ngáy tu tu, tiên sinh nhìn nó mấy lần, chỉ biết lắc đầu cười khổ , ràng là ông ta có biện pháp gì cả.


      Ấy, Tiêu gia chẳng phải là có thiếu gia ư, vị công tử mập kia từ đâu ra vậy, lẽ nào là con riêng của Tiêu phu nhân sao?


      Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm lấy làm kì lạ, liền vội vàng chặn nha hoàn ngang qua lại hỏi:


      -Làm phiền vị tỷ tỷ chút, tiểu đệ là Lâm Tam, có chút chuyện muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.


      -Ngươi là Lâm Tam ư?


      Nha đầu đó mắt sáng lên, với giọng mừng rỡ:


      -Đệ đệ có chuyện gì thắc mắc, tỷ tỷ chuyện gì là nghe


      Lâm Vãn Vinh nhịn được rùng mình cái, những trong nhà này dường như đều phát rồ hết lên rồi.


      giả vờ như nghe thấy lời của ả, hỏi:


      -Tiểu đệ vừa rồi bị điều tới thư phòng làm việc, nên vẫn chưa quen với tình hình ở đây lắm, vả lại cũng biết trong thư phòng có những công tử tiểu thư nào?


      Nha hoàn trợn tròn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bịt miệng cười :


      -Ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi đó. Người trong thư phòng này cũng đông lắm, đại tiểu thư từ mấy năm trước cũng tới thư phòng nữa rồi, với học vấn của tiểu thư dạy mấy vị tiên sinh này vẫn còn thừa sức. Nhị tiểu thư tuổi còn , nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, nên cũng thường xuyên lui tới đây, nhưng mấy ngày hôm nay có lẽ tiểu thư ra ngoài rồi. Còn với vị thiếu gia này ngày nào cũng ở đây, vị tiên sinh này được mời tới đây hầu như là để chuyên dạy cho thiếu gia thôi.


      Nha đầu này tuy kiêng kị, giấu nhưng với tinh ranh của mình Lâm Vãn Vinh có thể đoán ra chỉ với vài câu ngắn gọn thôi, biết dược số tin tức như sau: đại tiểu thư học rộng đa tài, nhất định phải tìm tới mấy vị tiên sinh này làm gì, nhị tiểu thư trẻ con tinh nghịch, phải nghe lời phu nhân, cũng thể tới, vậy còn vị thiếu gia này, dường như là kẻ dốt nát, cái gì cũng thể học được, vì vậy vị tiên sinh dạy học này được mời tới để chuyên dạy cho .


      Lúc tới vị thiếu gia, mắt nha hoàn có chút khinh thường, ràng là biểu của vị thiếu gia này vô cùng kém cỏi, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy thầm đau lòng, ngay cả nha hoàn này còn coi thường vị thiếu gia, vậy Tiêu gia làm sao có thể ngẩng đầu lên được đây


      Tiếp đó, Lâm Vãn Vinh lại từ nha hoàn biết dược lai lịch của vị thiếu gia này. Vị thiếu gia này họ Quách, tên là Vô Thường, là cháu của nhà mẹ Tiêu phu nhân, cha của nó ( cũng chính là trai của Tiêu phu nhân ) là huyện lệnh ở dưới Dương Châu, vì muốn dạy dỗ con nên người nên đưa nó tới Tiêu phủ, muốn nó nhận được giáo dục văn hoá tốt. Đương nhiên, còn có mục đích gì khác thể biết được.


      Thế nhưng vị thiếu gia này chịu học hành, thích văn chương, khi thầygiáo giảng bài ngủ gật cả ngày, phu nhân cùng ông cậu đề hết cách với rồi.


      Vị thiếu gia này quả là thích học đây, trong khi lòng Lâm Vãn Vinh đau xót, cũng mừng thầm. Tuy là tiểu tử này chịu nổi, nhưng nếu phải tới hầu hạ công tử ham thích đọc sách, cả ngày ngồi lớp, nghe thầy giáo giảng bài, chẳng phải là muốn lấy mạng Lâm Vãn Vinh sao? Đảo lại như bây giờ vị chủ là công tử ngu dốt, tuy biêủ kém cỏi , nhưng theo những công tử như thế này tha hồ mà lừa bịp, ăn uống chơi bời thoả thích, cũng tuyệt đó chứ!


      Lâm Vãn Vinh trong lòng dần dần vui vẻ, "thương tiếc tiễn biệt" nha đầu tỷ tỷ đó, liền tung tăng bước vào thư phòng, vị tiên sinh nhìn Lâm Vãn Vinh, liếc nhìn cái kì quái.


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười, làm động tác chào hỏi với lão:


      -Chào tiên sinh, tại hạ là Lâm Tam, là người mới được cử tới làm việc ở thư phòng. Vừa rồi tại hạ ở bên ngoài nghe tiên sinh giảng bài, là bác học đa tài, học thông kim cổ, khiến tại hạ khâm phục vô cùng.


      Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, tiên sinh thấy kẻ mới tới có vẻ khá, trong lòng vô cùng vui mừng, liền gật gật đầu :


      -Đâu có, đâu có, ngươi quá khen rồi.


      vị thiếu gia đó lật người lại, nước miếng chảy cả ra bàn học, sau đó ngáp cái dài, mở mắt ra :


      -Kẻ nào lại huyên thuyên ồn ào ở đây thế này, có để người ta ngủ chứ


      Tiên sinh vẻ mặt xấu hổ, vị thiếu gia này sao chút nể mặt cũng cho vậy?


      Lâm Vãn Vinh vội vào:


      -Thiếu gia, thiếu gia, người tỉnh rồi ư?


      Vị thiếu gia nhìn cái :


      -Nhà ngươi là ai vậy?


      -Bẩm thiếu gia, ta là Lâm Tam, vừa được điều tới thư phòng, sau này theo hầu hạ người


      -Ấy, ngươi là Lâm Tam ư. Ừ, tuyệt, quả nhiên là người thông minh.


      Thiếu gia mở to mắt ra nhìn từ đầu tới chân lượt, cũng cảm thấy chút kỳ lạ. Những kẻ hầu khác khi nhìn thấy đều gọi là biểu thiếu gia, còn Lâm Tam này lần đầu tiên gặp trực tiếp gọi là thiếu gia. Đừng có coi thường chứ này, chỉ thêm chữ này vào cho thấy những người hầu khác vốn coi nó là thiếu gia, đó là ngoại thích của Tiêu gia, gia đinh Lâm Tam này quả là biết điều, hai chữ thiếu gia nghe mới thoải mái làm sao.


      Hơn nữa, nghe người hầu Lâm Tam này là nhân vật nổi như cồn trong Tiêu gia này, tuấn phóng khoáng, phong lưu, rất có sức hút với các chị em, để cho theo mình, cho mình những ý kiến làm thế nào để tiếp cận hai chị họ, và để có thêm nhiều hi vọng tiếp cận với các mĩ nhân


      -Thiếu gia, thiếu gia?


      Lâm Vãn Vinh thấy biểu thiếu gia đó nhìn chằm chằm mình, mặt nở nụ cười đắc chí nữa, dường như nghĩ tới chuyện gì hay ho đây, trong lòng kìm được toát mồ hôi hột, nên phải vội vàng nhắc nhở vài câu thiếu gia:


      -Ồ, cái này, Lâm Tam, từ nay về sau ngươi hãy theo ta nhé


      Biểu thiếu gia lớn tiếng:


      -Dạ, thưa thiếu gia!


      Lâm Vãn Vinh với giọng cung kính.


      tiên sinh thấy hai người chủ hầu làm quen xong liền :


      -Quách thiếu gia, chúng ta tiếp tục học chứ?


      Quách thiếu gia mơ giấc mơ đẹp mà bị người khác quấy rầy vui vẻ gì, bây giờ nghe thấy tiên sinh phải tiếp tục bài học liền nhịn được gáp dài cái, trong mũi dường như ừ tiếng. Tiên sinh thu ngân lượng nhà Tiêu gia, nên với thái độ này cũng chỉ mắt tròn mắt dẹt mà bỏ qua thôi, dù sao tiền cũng dã thu vào túi rồi.


      Lâm Vãn Vinh tất nhiên lại càng thích nghe giảng bài, dù sao vị biểu thiếu gia này cũng chịu nổi rồi, bằng thuận theo ý của nó cho nó ngủ, sau này làm thuộc hạ của nó dễ nhờn hơn:


      -thiếu gia, hôm nay trời thu cao xanh khí mát mẻ, hay là chúng ta cùng tiên sinh ra ngoài tìm cảm giác làm thơ được ?


      Lâm Vãn Vinh đưa ra đề nghị gì mê người hơn được nữa...
      Annabelle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Tiêu nhị tiểu thư

      -Hay đó, hay đó, hôm nay thời tiết mát mẻ, gió thu hiu hiu thổi, học trò cho rằng đây chính là thời cơ đạp thu tốt nhất, biết tiên sinh nghĩ sao?


      Biểu thiếu gia hỏi tiên sinh với giọng tôn kính


      Câu này của biểu thiếu gia tuy có cung kính , ngôn từ trang nhã, nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ ý ta rằng thiếu gia ta muốn ra ngoài tìm thú chơi, tốt nhất là nhà ngươi đừng có theo ta.


      -Việc này, việc này


      Tây tịch toát hết mồ hôi hột, ông ta cũng biết vị biểu thiếu gia này là chủ như thế nào, có cho ông ta mấy lá gan nữa ông ta cũng dám để Biểu thiếu gia ra ngoài như vậy, liền vội vàng hỏi lại :


      -Quách thiếu gia, nghe Nhị tiểu thư vừa mới quay trở về, chừng tiểu thư tới đây ngay lập tức


      Vừa nghe thấy nhắc tới tên Nhị tiểu thư thôi Biểu thiếu gia vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi nhanh chóng :


      -Vậy sao, biểu muội tới ngay lập tức ư, như vậy cũng hay, ta ở lại đây học những quyển thơ này, đợi lát nữa tỉ thí học vấn với biểu muội xem sao.


      Tỉ thí ư? Lâm Vãn Vinh cười trộm, tên nhóc con nhà ngươi, gia đinh ta còn giỏi hơn ngươi, ngươi lại còn dám so đo với ai chứ.


      Vị Tây tịch kia thở hơi dài, cuối cùng cũng giữ chân được thiếu gia, liền vội vàng :


      -Nhị tiểu thư mấy ngày trước tới Tô Châu làm công việc, nghe là đêm hôm qua mới về tới nhà, ta vừa mới nghe thấy tin tức này.


      Lâm Vãn Vinh tới phủ này cũng được khoảng thời gian rồi, thấy nha hoàn và bọn người hầu hạ hay nhắc tới nhiều nhất là Tiêu gia Đại tiểu thư minh giỏi giang như thế nào, còn với vị Nhị tiểu thư này lại ít nhắc tới vô cùng, cũng biết là tại sao nữa.


      -Đúng rồi, tiên sinh, biểu muội có mang theo Uy vũ tướng quân tới vậy?


      Biểu thiếu gia nét mặt có vẻ sợ sệt, tay sờ sờ mông , lần trước nhìn trộm Nhị tiểu thư tắm, kết quả là chưa tới gần cánh cửa bị Uy vũ tướng quân đuổi theo cắn vào mông rồi.


      Uy vũ tướng quân ư? Nhị tiểu thư ư? Lâm Vãn Vinh vừa nghe thấy câu đó mặt tái mét, nếu như nhớ nhầm con ác cẩu bị mình đánh chết kia có tên là Uy vũ tướng quân. Nếu như vậy Uy vũ tướng quân chính là con ác cẩu mà Nhị tiểu thư nuôi, như thế có thể biết rằng người dắt con chó ấy tới cắn mình cũng là vị Nhị tiểu thư này. Chả trách mà bọn nha hoàn kia chạy nhanh như bay như vậy, hoá ra là đều rất sợ vị Nhị tiểu thư này.


      Tiểu nữ này ta có đắc tội gì với ngươi chứ, sao lại ra thủ đoạn độc ác như vậy, trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giận, nhưng lại cũng có chút sợ hãi, chàng phải sợ vị Nhị tiểu thư đó, mà là sợ vị Nhị tiểu thư này lại mang thêm con chó dữ tên là Trấn viễn tướng quân gì gì đó tới, vậy hôm nay chàng chẳng còn nơi nào để chạy nữa.


      cái gì nó xuất , Lâm Vãn Vinh vừa mới nghĩ tới đây nghe thấy bên ngoài thanh có chút quen quen vọng tới:


      -Quách biểu ca, hôm nay ca học được những bài thơ mới nào thế?


      Giọng này cho dù có đánh chết Lâm Vãn Vinh chàng cũng vẫn thể quên được, chính là giọng của nha đầu dắt con chó hung dữ ở bên ngoài cổng ngày hôm đó, tên tiểu nữ này còn đá chàng vài cái nữa, Lâm Vãn Vinh tuyệt đối quên được


      -Biểu muội, muội đến đó ư.


      Biểu thiếu gia vội vội vàng vàng bước tới chào hỏi.


      Từ ngoài cửa nương chừng mười sáu mười bảy tuổi bước vào, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, đúng là tiểu mĩ nhân.


      Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy trong lòng lặng , tiểu nữ này chàng gặp trước đây rồi, chẳng phải là vị tiểu thư mua nốt quyển báo tam bản cuối cùng ngày hôm đó sao, chẳng trách mà nàng cố gặng hỏi ta từng gặp Tiêu đại tiểu thư chưa, hoá ra là nàng sớm mưu rồi. Cũng chẳng trách mà ngày hôm đó nhìn nàng thấy hơi quen quen, hoá ra nàng chính là con của Tiêu phu nhân, nghĩ tới Tiêu phu nhân là đương nhiên rồi


      Tiêu nhị tiểu thư bước vào trong cửa, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh, nhưng hề ngạc nhiên chút nào, khuôn mặt nàng loé lên nụ cười đắc ý, với Biểu thiếu gia rằng:


      -Quách biểu ca, hôm nay ta tìm cho ca nô tài tới hầu hạ ca, ca có vừa lòng .


      Trong lòng Lâm Vãn Vinh hơi ngạc nhiên, bây giờ mới ngỡ ra là ngày hôm nay bị điều tới thư phòng này hoàn toàn là do sắp xếp của vị Tiêu Nhị tiểu thư này, vị Vương quản gia kia cũng chỉ là giúp tay, nghĩ lại chàng suy sụp vài lần dưới tay thuộc hạ của vị Nhị tiểu thư này, nên trong lòng chàng nhất thời có chút lo lắng bất an. Song nhìn thấy Tiêu nhị tiểu thư này hề cùng con ác cẩu nào, trong lòng bỗng yên tâm nhiều, ác cẩu chàng chắc, còn tiểu nữ có thế nào biết thế ấy


      -Đâu có, chỉ cần là đồ vật biểu muội chuẩn bị cho ta ta thích thú vô cùng.


      Biểu thiếu gia vội nịnh hót, tuy Lâm Tam này có thông minh đến đâu cũng chỉ là kẻ hầu người hạ mà thôi, trong mắt của bằng cả đồ vật.


      Tiêu nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh đứng đó câu nào, biết rằng bị mình trấn áp, trong lòng đắc ý vô cùng, liền với biểu thiểu gia rằng:


      -Quách biểu ca, ca hài lòng là tốt rồi, hôm nay ta cần tên nô tài này có chút việc, làm lỡ việc học hành của ca rồi


      Biểu thiếu gia vội vàng :


      -Biểu muội, muội đừng , hôm nay ta có ý làm cho muội bài thơ, quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu- biểu muội, muội thấy ta làm bài thơ này thế nào.


      Tây tịch tiên sinh và Lâm Vãn Vinh đều trợn mắt há mồm, lại có loại người vô liêm sỉ tới mức này ư, vị Biểu thiếu gia này cũng có thể là có hai rồi


      Tiêu nhị tỉêu thư cười khanh khách :


      -Quách ca ca, bài thơ này ca đọc hơn hai chục lần rồi, lần sau có thể thay đổi chút được


      Tiêu Nhị tiểu thư đùa nữa, nhìn Lâm Vãn Vinh nửa đùa rằng:


      -Tên nô tài này, hãy theo ta


      Từ khi nhìn thấy Tiêu Nhị tiểu thư, Lâm Vãn Vinh biết là hôm nay việc này khó có kết thúc tốt đẹp gì, nghìn nên, vạn nên, nên bán tính mạng mình cho tiểu nữ này được, càng nên tới tiêu phủ, làm gia đinh bằng cả con chó như thế này. Bây giờ rơi vào tay người ta rồi, là bị động


      Có điều Lâm Vãn Vinh cũng phải là người sợ sệt gì, thấy Tiêu Nhị tiểu thư mỉm cười nhìn mình, dáng vẻ thướt tha ấy khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng hừ lạnh tiếng, gió xuân thổi trống trận lôi, ta là Lâm Tâm ta chẳng sợ ai cả


      Khi hai người bước ra ngoài, hề câu nào, Tiêu Nhị tiểu thư bước phía trước, Lâm Vãn Vinh bước theo sau. vị Tiêu Nhị tiểu thư này trông dáng vẻ chưa tới mười bảy tuổi, tuổi vẫn còn trẻ, ở quê của Lâm Vãn Vinh đứa trẻ bằng chừng này học trung học thi đại học, sao tới thế giới này tiểu nha đầu mới chút tuổi lại ngang bướng đanh đá như vậy chứ? Lâm Vãn Vinh thể hiểu nổi


      dọc đường bọn gia đinh nha hoàn nhìn thấy Tiêu Nhị tiểu thư tới đều mặt biến sắc, lánh đường vòng tránh gặp mặt, dám tiếp cận vị Tiêu Nhị tiểu thư này nửa bước. Như vâỵ có thể thấy rằng, tiếng xấu của vị Tiêu Nhị tiểu thư này chắc chắn là sớm được lan truyền ra, cũng chẳng phải là chuyện ngày ngày hai nữa rồi


      Tới căn nhà, Tiêu Nhị tiểu thư nhìn Lâm Vãn Vinh rồi :


      -Tên nô tài nhà ngươi, hãy vào theo ta


      Khuôn mặt ả lộ ra vẻ đắc ý, trong mắt loé lên chút xảo quyệt, ả bước lên đẩy cửa bước vào


      Lâm Vãn Vinh do dự chút, vị Tiêu Nhị tiểu thư này chẳng phải là người hiền lành gì, hôm nay dụ ta vào căn phòng này phải chăng lại có mưu gì?nghĩ tới mưu, chàng lại nhớ tới con ác cẩu chết dưới tay mình, tiểu nữ này ắt muốn báo thù, trong đó hẳn phải có cái bẫy nào đó.


      -Sao vậy, dám bước vào phải ? Khi nhà ngươi chân đạp tay đấm vào hôm đó chăng phải là uy phong lẫm liệt lắm sao, tại sao hôm nay lại nhút nhát vậy chứ?


      Nhị tiểu thư nhìn vẻ mặt do dự bất quyết của chàng liền với giọng thách thức.


      Lâm Vãn Vinh hề sợ tiểu nữ này, điều chàng sợ là con ác cẩu, vểnh tai lên nghe ngóng lát, trong thư phòng này vô cùng yên tĩnh, có vẻ như có tiếng chó sủa nào cả. Chàng yên tâm chút nào, lại cẩn thận nghe lại lần nữa, vẫn chẳng có động tĩnh nào cả, liền yên tâm hơn chút, chàng cũng gì cả, nhìn Nhị tiểu thư đó cười nhạt tiếng, rồi bước vào chẳng sợ sệt gì


      Vừa vào cửa nhìn, đây là căn phòng vô cùng rộng rãi trống trải, trong phòng trống trơn, ngoài cái cánh cửa ra chẳng có thứ gì hết


      Tiêu Nhị tiểu thư bước tới trước cánh cửa kia. Thấy chàng bước vào theo chẳng sợ sệt gì, liền quay đầu lại cười :


      -Sao vậy, ngươi sợ ta lại thả chó ra cắn nhà ngươi sao?


      Lâm Vãn Vinh cảnh giác nhìn xung quanh, hề thấy gì khác thường, trong lòng liền yên tâm hơn, cười lạnh lùng đáp:


      -Người cũng chăng phải là chưa nếm mùi cổ tay ta, đừng là ác cẩu, chứ ngay cả ác nhân nào đó ta cũng trị được.


      Tiêu Nhị tiểu thư sắc mặt có chút thay đổi :


      -Tên nô tài nhà ngươi cũng to gan đó, gì cơ, ta ư, ta là chủ nhân của ngươi, hãy ngoan ngoãn . Nếu như phải là bổn tiểu thư, tên nô tài nhà ngươi ngay cả cửa Tiêu gia cũng bước vào được đâu.


      Lâm Vãn Vinh giật mình chợt hiểu ra, hoá ra mình có thể bước vào Tiêu gia thuận lợi như vậy chẳng phải là do công lao của Nguỵ lão, mà chính là tiểu nữ đứng trước mặt ta đây lên tiếng trước, cũng chả trách mà mình tới muộn mà vẫn được vào.Vị tiểu nữ này xem ra sơm tích oán với ta, mất công suy nghĩ nhiều như vậy, chung quy lại vẫn chỉ tại con ác cẩu kia.


      -Hoá ra là người sớm mưu ư, nhưng biết ta đắc tội Nhị tiểu thư ở chỗ nào, mà người phải tốn nhiều công sức để đối phó với ta như vậy?


      Lâm Vãn Vinh .


      -Ngươi còn đắc tội với ta ư?


      Tiêu Nhị tiểu thư cau mày trợn mắt nhìn :


      -Hôm đó, nhà ngươi lấy bức hoạ của tỉ tỉ ta rao bán khắp nơi, còn ra những lời khinh bạc như vậy ư, người nhà Tiêu gia ta dễ dàng bị bắt nạt như vậy sao?


      -Buồn cười , người dựa vào đâu mà bức hoạ đó là của tỉ người chứ? Toàn thành Kim Lăng này đại tiểu thư cũng có mấy người, ai có thể vẽ ra bức hoạ giống người chứ? Ta người vu hãm, mà người lại truy hỏi ta


      Lâm Vãn Vinh cười hỉ hả, những lời này đều nghiêm túc, hề có nửa lời giả dối. Hôm đó bức hoạ vốn là vẽ theo chân dung của Tiêu phu nhân, căn bản là có giống Tiêu đại tiểu thư, nếu cố ép vài nét giống nhau cũng có thể cho là hai mẹ con họ giống nhau như đúc.


      -Đúng là Lâm Tam mồm mép lợi hại


      Tiểu nương mặt tức giận đỏ ửng lên, ràng là lại được với gia đinh này:


      -Hôm nay ta dạy dỗ nô tài nhà ngươi cẩn thận, nếu ngươi còn cho rằng người Tiêu gia dễ bắt nạt.


      -Nô tài?


      Nghe thấy ả cứ luôn miệng gọi mình là nô tài, Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng tức giận, liền cười nhạt :


      -Tiêu Nhị tiểu thư, ta nghĩ người nhầm đó, ta chỉ là dân làm thuê theo hợp đồng cho Tiêu gia, chứ chẳng phải là nô tài gì hết, khế ước đó còn ghi tên Tiêu Ngọc Sương Tiêu Nhị tiểu thư nữa. Chỉ cần ta thấy các người thoải mái là ta có thể lập tức ra . Nếu như người muốn tìm nô tài trong Tiêu gia nhiều vô kể. Chứ đừng có tìm ta mà trút giận


      Lâm Vãn Vinh xong quay người bước , với tiểu nương hiêu trương bạt hỗ như vậy, trị nổi cũng tránh được hay sao?


      Chàng dùng sức kéo cánh cửa vài cái, cánh cửa đó chẳng hiểu sao lại bất di bất dịch, Lâm Vãn Vinh còn tưởng rằng mình đủ sức, liền kéo mạnh thêm vài cái, nhưng vẫn đẩy được cánh cửa ra, lần này Lâm Vãn Vinh hiểu nhất định là vị Tiêu Nhị tiểu thư này giở thủ đoạn gì đó


      Tiêu Nhị tiểu thư Tiêu Ngọc Sương cười :


      -Sao vậy, sợ rồi phải ? Hôm nay có mệnh lệnh của ta, ai cũng bước ra ngoài cánh cửa này được.


      Hoá ra căn phòng này có mật thất, sau khi Tiêu Ngọc Sương bước vào liền kéo mật thất, khiến Lâm Vãn Vinh bị giam bên trong phòng này.


      Thấy tiểu nữ này sớm mưu rồi, có điều lúc này trong căn phòng chỉ có chàgn vàTiêu ngọc sương mà thôi, đối phó với tiểu nữ này chàng vô cùng tự tin, tất nhiên có gì phải lo sợ, lúc này chàgn cười :


      -Có ra bên ngoài được hay , cũng chẳng phải là chuyện gì ghê ghớm cả, có Nhị tiểu thư ở cùng ta thế này ta còn sợ gì nữa chứ. Ngược lại người phải lo sợ mới phải, ta chẳng phải là người tốt gì đâu, với tiểu nữ xinh đẹp luôn có cách đối xử đặc biệt, ta và người cùng ở phòng, cũng nên cẩn thận đó.


      Tiêu Ngọc Sương tuổi còn , vẫn chưa hiểu những chuyện giữa nam và nữ, nhưng những nương ở thời đại này thường trưởng thành sớm, ả cũng chỉ muốn báo thù Lâm Vãn Vinh, nhưng lại quên mất như thế này tức là trở thành nam quả nữ cùng ở trong phòng, với danh tiếng của tiểu nữ tuổi thế này là thiệt thòi quá


      nàng mặt đỏ tía tai tức giận cắn răng đáp:


      -Ngươi là đồ xấu, ta, ta, ta tha cho ngươi đâu.


      Lâm Vãn Vinh nhìn bộ dạng bực tức của tiểu nha đầu trong lòng cảm thấy nực cười, chàng nhìn Tiêu Ngọc Sương đáp:


      -Ta Nhị tiểu thư, người nên tự nghĩ mình tốt đẹp như vậy, con người ta tuy có thích mĩ nữ đó, nhưng vẫn chưa tới mức đói khát có thức ăn, loại táo xanh như người cho dù có cho thêm ta hai lượng bạc ta cũng cần


      -Ngươi-vô liêm sỉ


      Tiêu Ngọc Sương hét lớn, đồng thời kéo cánh cửa phía sau ra, hai vệt sáng xanh liền chiếu từ trong phòng ra bên ngoài


      Chó săn! Lâm Vãn Vinh giật mình


      Đây là con còn to xác khổng lồ hơn Uy vũ tướng quân mà chàng giết chết hôm đó, trong mắt nó loé ra vẻ dữ tợn, khiến Lâm Vãn Vinh toàn thân nổi da gà. Miệng của chó sói bị buộc bởi miếng vải đỏ, chẳng trách mà Lâm Vãn Vinh nghe thấy tiếng chó sủa nào, hoá ra là Tiêu Ngọc Sương sớm chuẩn bị. vị Tiêu Nhị tiểu thư này để đối phó với chàng có thể tốn ít công sức


      Tiêu Ngọc Sương nhìn Lâm Vãn Vinh với vẻ mặt tái nhợt liền cười đắc ý :


      -Sao vậy, ngươi nghĩ ra phải , đây chính là con chó săn ta cố gắng tìm được từ Tô Châu về đó, tên nó là Trấn Viễn tướng quân, nó và Uy vũ tướng quân chính là cặp trời sinh, chính là dùng để đối phó với nhà ngươi đó. Tên nô tài nhà ngươi, chỉ đánh chết Uy vũ tướng quân của ta, mà còn ăn thịt của nó nữa, hừ hừ, ta xem Trấn Viễn tướng quân hôm nay xử lý nhà ngươi ra sao.


      Tên tiểu nữ này tại sao có thể biết ta ăn thịt chó chứ, nghĩ ngợi lát hiểu ra rằng nhất định là do Phúc bá lộ ra bí mật này, chẳng trách mà ông già này mấy ngày liền thấy bóng dáng đâu cả, hoá ra là trong lòng ông ta mưu từ trước. Nghĩ lại bộ dạng sợ hãi của Phúc bá mấy ngày hôm đó có thể thấy ràng là biết lợi hại của vị Nhị tiểu thư này, nên mới chủ động thẳng thắn như vậy. Cũng chẳng trách mà mấy ngày rồi, tiểu nữ này mới tới báo thù, hoá ra là tới Tô Châu duyệt binh cức trợ


      Trấn viễn tướng quân nhìn Lâm Vãn Vinh với con mắt ngấu nghiến, dường như hiểu rằng người trước mắt đây chính là kẻ thù cướp sinh mệnh của "cẩu thê" của mình, ánh mắt nó xanh lè, cái lưỡi nó thè ra đỏ chót, những chiếc răng nanh của nó nhe ra dữ tợn, loé ra bạch quang


      Chết tiệt, sơ ý quá, là sơ ý, ngờ rằng tiểu nữ này lại biết suy tính đến thế, biết được rằng giở thủ đoạn này Lâm Vãn Vinh sợ run cầy sấy, nhìn tiểu nha đầu yểu điệu và con ác cẩu điên cuồng đứng trước mặt, chàng cũng chẳng biết nên làm thế nào cả


      Tiêu Ngọc Sương thấy Lâm Vãn Vinh mặt tái nhợt biến sắc, biết rằng mình tay che ngang trời có tác dụng, nhìn tên gia đinh dữ tợn khuôn mặt sợ hãi, trong lòng ả vui mừng khôn xiết :


      -Sao vậy, đồ khốn nhà ngươi, hôm nay biết sợ rồi chứ? hừ, đừng trách ta chỉ cho ngươi con đường sống, chỉ cần ngươi ra bức tranh đó là do ai vẽ ra, và vì những lời nhà ngươi xúc phạm ta vừa nãy hãy tự tát vào tai trăm cái, ta tha cho nhà ngươi


      Căn phòng này chính là để Tiêu Nhị tiểu thư bố trí chuyên dành để trị những gia đinh nha hoàn nghe lời, trước đây chỉ cần ả lên tiếng là bọn kẻ hầu người hạ tất nhiên câm như hến, người nào mở to mắt dám làm trái lệnh đừng là tạt trăm cái bạt tai, cho dù nghìn vạn cái cũng phải chịu. Chiêu thức trừng trị kẻ hầu người hạ này của ả phải là hiếm thấy, hôm nay nhìn thấy Lâm Tam đáng ghét như vậy nếu trừng trị trận đâu ra đó làm sao có thể tiêu nỗi tức giận trong lòng ả được


      Lâm Vãn Vinh cũng quật cường kém, nếu chỉ là ra ai là người vẽ bức tranh đó cũng chẳngcó gì to tát cả, nhưng tự mình bạt tai mình Lâm Vãn Vinh chưa từng mất mặt tới mức vậy, đặc biệt là đối diện với tiểu nha đầu điêu ngoa này, ngươi càng mềm yếu càng lấn tới. Lâm Vãn Vinh thản nhiên nhìn tiểu nha đầu với vẻ coi thường :


      -Người đùa sao, ta lại phải sợ tiểu nha đầu như người sao, có thủ đoạn gì hãy tung ra hết .


      Thấy ác đinh này hiêu trương như vậy, Tiêu Nhị tiểu thư chỉ biết cắn răng, ả nhàng tháo miếng buộc mõm con chó ra, nhìn Lâm Vãn Vinh với con mắt hung hăng :


      -Nhà ngươi đừng có hối hận đấy. Trấn Viễn tướng quân, tấn công.
      Annabelle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :