CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 316 : Ý nghĩ vượt thời đại

      Đỗ Tu Nguyên và Lâm Vãn Vinh vội nhìn tới, thấy lão đầu đứng ở cánh cửa kia nhìn quanh quất lượt, mới nắm lấy vòng sắt khẽ gõ cửa.


      - Kẻ liên lạc tới rồi.


      Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên cùng giật mình, quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh xin chỉ thị của , xem có nên động thủ ngay lập tức hay .


      - Cứ xem .


      Lâm Vãn Vinh hờ hững lắc đầu:


      - Việc này hẳn thể đơn giản như vậy. Đỗ đại ca, nếu huynh và những người Đông Doanh này liên lạc với nhau, có khơi khơi tiến vào như vậy ?


      - , ít nhất cũng phải dò xét lượt .


      Đỗ Tu Nguyên thình lình tỉnh ngộ:


      - Lâm tướng quân, ý ngài là... đây chỉ là kẻ thăm dò thôi? Chẳng lẽ kẻ mới tới này, phải là người chúng ta muốn đợi?


      - Cá lớn nào có mắc câu dễ như thế.


      Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:


      - Cứ đợi nữa , món ngon còn để lại cuối cùng.


      Giữa lúc chuyện, lão đầu kia gõ cửa hồi lâu, nhưng trong phòng vẫn có động tĩnh gì, nghi hoặc nhìn đại môn, xoay người lại bỏ . Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên tức trở nên khẩn trương, tuy là dò xét, nhưng đó thủy chung cũng chỉ là phán đoán mà thôi, nếu người này là chính chủ, lại thả như vậy, phải là thành công ngay trước mắt còn thất bại sao?


      Lâm Vãn Vinh chậm rãi lắc đầu, khẽ :


      - Cứ nhìn nữa .


      Lời còn chưa dứt, lão đầu kia tới góc khuất, trong ngõ cụt đột nhiên có người loáng qua nắm lấy tay , rì rầm với mấy câu, rồi ném đĩnh bạc tới, lão đầu kia vô cùng vui mừng nhận lấy rồi rời .


      Lâm Vãn Vinh thở phào cái. Mẹ nó, quả nhiên là thỏ đào ba hang, may mắn lão tử cũng chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu. Đỗ Tu Nguyên và Hứa Chấn cùng kinh ngạc, Lâm tướng quân đúng là thần cơ diệu toán, nếu vừa rồi là lao bừa lên, sợ là chính chủ sớm nghe thấy phong thanh mà chạy mất rồi. Hai người bội phục nhìn Lâm tướng quân. Luận về đấu trí, đúng là còn chưa thấy ai có thể địch lại Lâm tướng quân.


      Kẻ chui ra từ trong ngõ cụt là người trung niên ăn mặt hoa lệ, để râu hai chỏm. Nhìn bộ dạng giống như là sư gia của những nhà giàu. ba bước dừng lại bước, năm bước lại quay đầu nhìn dáo dác bốn phía, tính cảnh giác rất cao. Thấy xung quanh có gì khác thường, mới thận trọng bước tới trước cửa, xoay lưng lại đập vòng cửa ba cái, lại gõ hai tiếng ngắn, rồi im lặng đợi trong chốc lát. Đại môn két tiếng mở ra, người trung niên bộ dạng sư gia kia quay đầu lại nhìn quanh lượt, mới lách người vào trong sân.


      - Cuối cùng cũng đợi được rồi.


      Hứa Chấn hứng phấn vỗ tay kêu lên:


      - Lâm tướng quân, khi nào chúng ta động thủ?


      - cần vội.


      Lâm Vãn Vinh hừ tiếng, lắc đầu đáp:


      - Đây vẫn chưa phải là con cá lớn, nhiều lắm cũng chỉ là con tôm , đợi bọn chúng gặp nhau xong, hãy tính toán.


      Lâm tướng quân tính toán thể sai sót, Đỗ Tuy Nguyên và Hứa Chấn đều tận mắt nhìn thấy rồi, tự nhiên dị nghị gì ý kiến của . Ba người kiên nhẫn chờ đợi, nhưng rất lâu vẫn thấy tên sư gia kia ra, có điều chứng minh trong nhà có người, nên cũng chẳng sốt ruột gì.


      Lâm Vãn Vinh móc từ trong lòng ngực ra cái ống màu trắng dài chừng ngón trỏ, ngậm ở miệng, kiếm cái đánh lửa, sau khi ánh khói lửa lóe ra, từng làn khói xanh phất phơ bay lên, Lâm Đại nhân phun ra làn khói xanh nhạt, thở hơi thoải mái.


      Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên nhìn tới trợn mắt hà mồm, cái thứ đồ chơi nuốt mây phun khói này là cái gì? Tại sao dáng vẻ Lâm đại nhân lại hưởng thụ như thế. Hứa Chân nuốt nước bọt hỏi:


      - Tướng quân, cái này chẳng lẽ là hỏa khí do Lý Thánh đại ca mới phát minh ra gần đây? Có cả ánh sáng và lửa nữa.


      Lâm Vãn Vinh cười phá lên:


      - Cái này chẳng phải là hỏa khí gì hết, đây là thuốc lá do lão bà của ta quấn cho ta. Cái món này là thứ rất hay, Đại Hoa chúng ta muốn ra thế giới, thứ thuốc lá này có thể đảm nhiệm tiên phong, nhưng đáng tiếc....


      - Đáng tiếc điều gì?


      Đỗ Tu Nguyên hỏi gấp, Lâm đại nhân học vấn uyên bác, thuốc lá là đồ tốt, nhất định nó là đồ tốt.


      - Đáng tiếc, thứ tốt như vậy lại sinh trưởng ở Đột Quyết.


      Lâm Vãn Vinh thở hơi sâu, lại lập bập hít hơi, mặt đầy vẻ tiếc nuối.


      - Đột Quyết?


      Hứa Chấn rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, rất dễ bị Lâm đại nhân dắt mũi, hừ tiếng :


      - Vậy chúng ta liền đánh tới Đột Quyết cướp thứ thuốc lá này trở về. Đỗ đại ca, Lâm tướng quân, giấu hai vị, trong lòng tiểu đệ vẫn luôn có điều vướng mắc. Đại Hoa ta lãnh thổ rộng lớn, bách tính thông tuệ, nhưng vì sao luôn bị người ngoài ức hiếp? Vì sao luôn gặp phải người Hồ tới ức hiếp chúng ta? Vì sao chúng ta thể ức hiếp người Hồ chứ? Hai vị đại nhân, tiểu đệ hai vị đừng chê cười, kỳ thực tiểu đệ luôn có mộng tưởng, đó là mang cờ xí của Đại Hoa ta cắm đầy đất đai của người Hồ, để binh sĩ Đại Hoa ta có thể tới đó đốt phá chém giết cướp đoạt, việc ác gì làm.


      Lâm Vãn Vinh hít hơi khí lạnh, quả nhiên là thiếu niên tuấn, đem hết cả lời lão tử muốn dám này ra. Ài, dù sao cách nghĩ này cũng quá tà ác.


      Đỗ Tu Nguyên đại khái vẫn là lần đầu tiên nghe được lối nghĩ ngày, nhất thời chấn động tới đờ đẫn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thể thừa nhận, Hứa Chấn có lý, vì sao Đại Hoa chúng ta lại thể ức hiếp người khác? Là bởi vì chúng ta quen bị người khác ức hiếp rồi sao?


      Lâm Vãn Vinh cảm khái vỗ vai Hứa Chân an ủi:


      - Tiểu Hứa à, ta thể quan niệm của ngươi đúng là phi thường phi thường có tính tiên phong, sắp bằng được với ta rồi đó. Ài, hòa bình và phát triển, chính là chủ đề vĩnh hằng của cái thế giới này, có điều chiến loạn xung đột cục bộ cũng thể tránh khỏi, đợi tới khi ngươi ' việc ác gì làm' đất của người Hồ, toàn bộ nhân dân Đại Hoa vui mừng cho ngươi, hắc hắc...


      Ba người cùng cười rộ lên, hơi có chút cảm giác thú huyết sôi trào, oan oan tương báo có lẽ là sai lầm, nhưng cái chuyện lấy đức báo oán bọn họ tuyệt đối làm, hòa bình phải là dựa vào hô hào xuông mà có, mà là do máu và lửa trui luyện ra.


      Lâm đại nhân đưa cuộn thuốc lá cho hai người thử vài hơi, làm hai người Hứa Đỗ bị sặc ho hắng ngừng, trong miệng vừa chua vừa cay lại đắng, nhưng có cảm giác thèm muốn vượt qua cả bình thường, lại cướp lấy rít hai hơi. Lâm đại nhân thầm sám hối, ta có tội rồi, đây chính là dân nghiện thuốc đời đầu tiên của thế kỷ này.


      Nhốn nháo hồi, Lâm Vãn Vinh chợt vung tay lên, hai người dừng cười, chỉ thấy đại môn đối diện mở ra, tên sư gia kia thân trọng thò đầu ra nhìn quanh, rồi nhanh chóng khóa cửa bỏ , hướng về phía đám đông.


      Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:


      - Đỗ đại ca, tìm mấy vị huynh đệ lạnh lẹ chút theo , nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, được đả thảo kinh xà. Mẹ nó, tên sư gia này ngờ biết ngôn ngữ của bọn quỷ, trong kinh thành có thể nuôi dưỡng được loại môn khách này, có được mấy nhà chứ, hắc hắc...


      Mặc dù , nhưng Đỗ Tu Nguyên cũng có thể từ trong lời của nghe ra được chút ý tứ, trầm mặc lúc mới đáp:


      - Đúng là cần phải cẩn thận, việc này phải trò đùa. Hứa Chấn, ngươi tự mình .


      Lâm Vãn Vinh gật gù, Hứa Chấn vừa nhanh trí lại trung thành, đúng là nhân tuyển tốt, mặc dù quan niệm có chút vượt thời đại, nhưng lại hợp đúng với khẩu vị của Lâm đại nhân.


      - Tướng quân, tiếp theo phải làm sao? Những người Oa trong phòng phải xử lý thế nào?


      Đợi Hứa Chấn rời , Đỗ Tu Nguyên hỏi :


      Lâm Vãn Vinh cười:


      - Đỗ đại ca, huynh dẫn tới bao nhiêu huynh đệ?


      Đỗ Tu Nguyên đáp:


      - Xung quanh đây đại khái có hơn trăm. Ngoài cửa tây còn có hai đội ngàn người, ngoài ra còn có ba khẩu pháo, còn hỏa tiễn thủ của Thần Cơ doanh có trăm người.


      Được lắm, Đỗ Tu Nguyên quả nhiên phải là hạng vô dụng, trong trong ngoài ngoài an bài gần ba nghìn người, còn có đại pháo trợ trận nữa, lão tử thích trận thế như vậy, bắt nạt người khác là điều khoái sướng nhất ! Lâm Vãn Vinh cười hài lòng, nham hiểm :


      - Hay! Rất hay. Huynh xắp xếp huynh đệ vây kín lấy ngôi nhà này cho ta, hành động phải nhàng, phải để những tên nhẫn giả dám làm gì. Nhân số cũng cần nhiều đâu, tùy tiện lấy hai ngàn người là được rồi, ba khẩu hỏa pháo cũng đem tới. Ài, chuyện ức hiếp người khác ta làm nổi, Đỗ đại ca, huynh xem có phải ta rất lương thiện ?


      - Lương thiện, đúng là lương thiên.


      Đỗ Tu Nguyên cười phá lên, theo bên người Lâm tướng quân, da mặt của cũng bất tri bất giác dày lên rất nhiều.


      Đợi cho Đỗ Tu Nguyên điều binh khiên tướng rồi, Lâm đại nhân ngồi bên cửa sổ hút thuốc lá. Chợt vỗ tay cái, ài, quên mất việc, tên sư gia kia biết tiếng quỷ tất nhiên cũng có thể giao lưu với lũ quỷ kia, lão tử lại chẳng hiểu tiếng chim, phải chuyện với người Đông Doanh như thế nào đây?


      Nhớ tới tiên tử tỷ tỷ tinh thông tiếng chim, chính là nhân tuyển tốt nhất làm chức quan phiên dịch, cũng mặc kệ lúc này nàng có ở bên mình hay , Lâm đại nhân có kế là làm, ngoạc miệng ra kêu to:


      - Ninh tiên tử... Ninh tiên tử... Vũ Tích...Vũ Tích ...


      Trong phòng yên tĩnh, thanh của vang vọng vô nghĩa hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng người, Ninh tiên tử cứ giống như khí, biết trốn ở nơi nào.


      - Làm xong việc còn trở lại, cái này gọi là thất chức đó, nàng có biết hay hả?


      Lâm đại nhân hùng hổ kêu mấy tiếng, bộ dạng có vẻ nóng nảy. Phía dưới tửu lâu người tới ngày càng nhiều, đó là do Đỗ Tu Nguyên điều binh tới, sắp phải động thủ rồi, nhưng vẫn đề phiên dịch còn chưa làm xong, bảo ta phải hỏi người Đông Doanh nơi hạ lạc ba mươi lăm vạn lượng bạc như thế nào đây?


      - Con người ngươi, sao có thể vô sỉ như thế?


      thanh phiêu hốt vang lên bên tai, Ninh tiên tử toàn thân áo trắng, lẳng lặng đứng trước người , da thịt như tuyết, đôi mi nhướng lên, vóc người xinh đẹp nảy nở, như Hằng Nga cung trăng mỹ lệ say đắm lòng người.


      - Đa tạ tỷ khen ngợi.


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi:


      - Tỷ , ta còn biết mình có ưu điểm đó đấy. Tỷ tỷ à, có ngày gặp thôi mà trông tỷ nàng càng to, ngày càng xinh đẹp, giống như đóa hoa vậy.


      - Ngươi lại có việc gì đây?


      Ninh tiên tử nhíu mày, lắc đầu than khẽ, giờ việc nàng hối hận nhất chính là gặp phải kẻ này, đánh đánh được, giết cũng chẳng giết được, là rất khó chịu.


      - ra cũng chẳng có việc gì lớn.


      Lâm đại nhân cười khẽ, nhìn nàng hỏi:


      - Thanh Tuyền ở đâu?


      - Ngươi còn si tâm vọng tưởng sao?


      Ninh tiên tử cười lạnh lùng:


      - Ta sớm rồi, Thanh Tuyệt tuyệt đối sinh ra cảm tình với ngươi ...


      - Tiết kiệm chút nước bọt .


      Lâm Vãn Vinh cười khinh miệt:


      - Chuyện giữa ta và lão bà chưa đến lượt ngươi xen miệng vào. Ngươi cho ta chuyện của Thanh Tuyền, ta cũng miễn cưỡng ngươi. Bây giờ ta muốn bắt quỷ, ngươi có hay ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 317 - Thần tiên tỷ tỷ, ta nàng!

      Bắt quỷ? Ninh Vũ Tích sửng sốt chút rồi lập tức hiểu ra, nghe nội dung cùng hai người kia thương lượng vừa rồi, hẳn là muốn truy bắt người Đông Doanh.


      - Ngươi muốn ta làm thông dịch cho ngươi sao?


      Trữ Vũ Tích mỉm cười, tên này lắm mưu mô, ràng là có việc muốn cầu mình mà hết lần này tới lần khác làm ra bộ dạng như chẳng có chuyện gì.


      - Điều này chính nàng bảo đấy nhé.


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả, vỗ tay :


      - Tiên tử tỷ tỷ là thông minh, ta thấy nàng mày hiền mắt thiện, tương lai nhất định là bà mẹ tốt, còn ta người cha tốt.


      Ninh tiên tử căn bản nghe hiểu gì, lạnh lùng lắc đầu:


      - Giữa ta và ngươi có hiệp nghị, ta quản lắm việc như vậy, ngươi nên mời người thích hợp hơn .


      'Cộc, cộc' hai tiếng khẽ vang lên, Đỗ Tu Nguyên ở bên ngoài gõ cửa :


      - Lâm tướng quân, mọi việc chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngài phát lệnh.


      - Ta ra ngay đây.


      Lâm Vãn Vinh lớn tiếng đáp, vừa xong, trước mắt nhoáng lên, Ninh Vũ Tích như làn khói xanh phiêu diêu lướt , để lại trong mắt bóng lưng ong vô cùng động lòng người.


      - Sao lại chạy rồi?


      Lâm Vãn Vinh ngơ ngác hồi lâu, tốt xấu gì cũng là kẻ chung đường, sao nàng thế? Nữ nhân đúng là thể luận chuyện nghĩa khí gì a.


      Lúc này thời gian gấp gáp, trước mắt việc bắt người Đông Doanh mới là quan trọng. vội vã mở cửa, cùng Đỗ Tu Nguyên xuống lầu. Vừa rồi chỉ lo cùng Ninh tiên tử chuyện, lưu ý chỉ trong thời gian uống hết chén trà mà con đường lớn vô cùng náo nhiệt ở thành Tây giờ trở nên thưa thớt bóng người qua lại. Thấy điệu cười quỷ quái của Đỗ Tu Nguyên, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:


      - Thế này là sao? Mọi người đâu hết rồi, ngươi làm thế nào mà đuổi được bọn họ vậy?


      Đỗ Tu Nguyên cười ha hả đáp:


      - Mạt tướng giải quyết chuyện này rồi. Tôi chỉ an bài hai huynh đệ ở ngoài cửa thành nhặt được hai lượng vàng "ai đó" chôn dưới đất, rồi đem tin tức này lan truyền ra ngoài. Vì vậy mọi người bây giờ lũ lượt kéo nhau ra ngoài thành xếp hàng tìm vận may hết cả.


      - Làm người sao có thể gian trá như vậy? Đỗ đại ca ngươi phải học tập ta thôi. Học tập thẳng thắn, chính trực của ta đó.


      Lâm đại nhân lắc đầu thở dài, ra vẻ chán ghét cùng cực đối với cách làm của Đỗ Tu Nguyên.


      Đỗ Tu Nguyên hành thực điểm hàm hồ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn tập hợp được cả ngàn nhân mã, vây chặt lấy tiểu viện nọ, ngay cả ruồi cũng bay lọt. Lâm Vãn Vinh đến nơi, nhìn vào cửa chính, lạnh lùng hừ tiếng:


      - Đỗ đại ca, bên trong có động tĩnh gì chưa?


      Đỗ Tu Nguyên lắc đầu:


      - tiếng động cũng . Bọn Đông Doanh này thực là có khả năng nhẫn nại.


      - Do Đỗ đại ca ngươi biết danh xưng của bọn chúng ở Đông Doanh rồi. Người Đông Doanh gọi chúng là nhẫn giả, kỳ thực ý tứ nằm ở chữ "nhẫn". (Nhẫn giả chính là "ninja". Chữ "nhẫn" ở đây nghĩa mở rộng chỉ khả năng nhẫn nại, còn nghĩa chính [của từ shinobi - Nhật] là khả năng trốn, núp - theo lý giải của độc giả lostintranslation - đa tạ ).


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì vung tay lên. Mấy trăm hỏa tiễn thủ có tiếng của Thần Cơ doanh tay cầm cung lớn, đầu tên được tẩm dầu hỏa cháy bừng bừng, nhắm thẳng vào tiểu viện nọ.


      - Địch nhân bên trong nghe đây. Các ngươi bị vây chặt, chống cự bị trừng trị, nhận tội càng nghiêm trị. Hạn cho các ngươi trong vòng tuần trà phải ra đầu hàng, nếu giết chết toàn bộ.


      Lâm đại nhân bắt hai tay lên miệng làm loa, hướng về phía căn viện hô lớn. có ai làm phiên dịch đúng là có chút khó khăn cho , may mắn là biết vài câu tiếng Nhật thông dụng kiểu: Ôi ôi, chết mất chết mất, em - há miệng ra nào!


      Trong viện hoàn toàn yên ắng tiếng động, yên lặng chết chóc. Chỉ có tiếng lửa cháy lách tách ở đầu những mũi tên tạo nên đám tàn lửa bay tán loạn. thanh này vang lên nghe chói tai lạ lùng.


      - Lâm tướng quân, bây giờ phải làm sao?


      Đỗ Tu Nguyên trầm giọng hỏi:


      - Nên tiến vào chưa? Có cần lưu lại người sống ?


      - Trước tiên hãy đốt bọn chúng , đốt chết hẵng xông vào. Chỉ cần lưu lại người sống còn khả năng mở mồm chuyện là được rồi, đùi, chân, tiểu kê kê (bộ phận sinh dục nam) gì gì có cháy cũng sao cả.


      Lâm đại nhân cười hăng hắc, nhàng đáp, Đỗ Tu Nguyên nghe mà toát mồ hôi. hướng về phía sau, phất tay, đội cung tiễn thủ bước lên, giương cung nhắm thẳng vào hướng căn viện chuẩn bị bắn ra. Chợt nghe trong viện vang lên tiếng huýt gió bén nhọn, hơn mười bóng hắc y nhân như đàn châu chấu bay thẳng lên trời, loan đao trong tay, theo tiếng huýt gió thê lương nhắm thẳng mọi người đánh tới, khí thế lao đến cực kỳ dũng mãnh.


      - Cung tiễn thủ, bắn...


      Đỗ Tu Nguyên kinh qua nhiều trận chiến, đối với tình huống này rất thản nhiên, hề kinh hãi. Hiệu lệnh vừa phát ra, mấy trăm mũi tên như trận mưa bắn tới. Hơn mười hắc y nhân này về công phu chiến đấu đều là cường giả, nhưng muốn so với đội quân dũng mãnh, đầy kinh nghiệm chiến đấu chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, còn chưa kêu gào được mấy tiếng liền bị mưa tên tán loạn bao phủ, loan đao trong tay liều mạng ngăn cản được vài mũi bị tên bắn xuyên người như con nhím. Có mấy kẻ vô cùng hung hãn, dù toàn thân đầy tên nhưng vẫn liều mạng lao qua trận mưa tên, nhắm thẳng hướng Lâm Vãn Vinh lao đến.


      - Bộ doanh, thủ...


      Đỗ Tu Nguyên hét lớn tiếng, mấy trăm bộ binh kết lại thành trận, trường mâu trong tay đồng thời vung lên, kết thành bức tường vững chắc gió thổi lọt trước mặt Lâm Vãn Vinh và Đỗ Tu Nguyên. Mấy hắc y nhân nọ phá được trận mưa tên như ngọn đèn sắp tắt, tấm thân kiệt lực lao thẳng vào những ngọn trường mâu sắc bén, cả người dưới bị đâm thủng lỗ chỗ, các binh sỹ chỉ vung mâu cái ném những thi thể đó văng trở lại trong viện.


      trận tiến đánh chém giết theo khẩu lệnh ngắn gọn của Đỗ Tu Nguyên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hoàn thành, gọn gàng liền lạc, biểu các tố chất của đội ngũ tinh nhuệ. Lâm Vãn Vinh thấy vậy rất an lòng, đội ngũ này so với binh lính dũng mãnh của người Hồ cũng kém bao nhiêu.


      Hơn mười võ sỹ Đông Doanh chỉ la được tiếng, trong nháy mắt bị tiêu diệt sạch , Lâm Vãn Vinh xem xét xung quanh lúc nhưng tất cả bọn chúng đều chết hết, còn ai có thể năng gì nữa.


      - Đỗ đại ca, hôm qua ngươi đếm kỹ chưa? Trong trang viện đó có tất cả bao nhiêu người?


      Lâm đại nhân cau mày hỏi.


      - Tổng cộng 15 người, ở đây chỉ có 12 thi thể.


      Đỗ Tu Nguyên tràn đầy tự tin đáp, đứng trước gian nhà phùng mang mạnh miệng.


      Lâm Vãn Vinh lúc này mới yên tâm, thầm nghĩ ta cứ lấy làm lạ tại sao Đỗ đại ca thần sắc bình tĩnh như thế, ra nắm chắc bên trong còn có người chưa chết. Đám võ sỹ Đông Doanh này xảo quyệt, nếu đêm qua Đỗ Tu Nguyên đếm kỹ số người hôm nay chừng có mấy tên lọt lưới. Mà nếu như vậy, 12 kẻ này chỉ là mồi nhử, những người cuối cùng còn lại nhất định là nhân vật quan trọng.


      - Sống, ta muốn những kẻ còn lại phải sống.


      Lâm Vãn Vinh ra hiệu với Đỗ Tu Nguyên, khẽ .


      Đỗ Tu Nguyên gật đầu, quay về phía sau vung tay. Mười mấy tên cung tiễn thủ chậm rãi tiến lên, cung tay nhắm thẳng vào cửa sổ gian phòng. Những mũi tên này có chút kỳ lạ, ngoại trừ mũi nhọn thân tên còn có lớp túi mong mỏng chứa loại phấn gì đó.


      Đây là thứ gì vậy a? Ta còn chưa thấy qua! Nhìn thấu vẻ hiếu kỳ của Lâm đại nhân, Đỗ Tu Nguyên cười :


      - Lý Thánh nghĩ ra chủ ý này, cũng là học từ Lâm đại nhân.


      - Học từ ta? Ta còn biết bắn tên nữa mà.


      Lâm Vãn Vinh cười đáp.


      Đỗ Tu Nguyên cười ha hả, quét mắt sang phía cung tiễn thủ, phát tay ra lệnh:


      - Nhắm vào cửa sổ, bắn.


      'Phốc, phốc' mấy tiếng nhàng, mấy mũi tên xuyên qua cửa sổ bay thẳng vào trong phòng, rơi xuống đất, cùng lúc làm vỡ toang những túi màu bạc, từng trận sương khói màu trắng tỏa ra, tràn ngập trong phòng, bay cả ra ngoài.


      - Mê dược!


      Thứ phấn trắng này với Lâm đại nhân vô cùng quen thuộc, chính là trong những bảo bối tùy thân của . Chiêu số như thế mà cũng nghĩ ra, Lý Thánh này quả nhiên tài giỏi, Lâm đại nhân ha ha cười to, chẳng trách Đỗ đại ca là học từ ta, hề oan uổng a.


      Đợi lúc, khói mê dần tan, Đỗ Tu Nguyên rút kiếm vung lên:


      - Các huynh đệ theo ta xông vào.


      Mấy trăm quân binh ùn ùn tiến vào, chỉ nháy mắt khống chế hoàn toàn tiểu viện. Lâm Vãn Vinh theo sau Đỗ Tu Nguyên thẳng vào trong nhà, chỉ thấy hai hắc y nhân nằm dài đất ngừng ho khan, ràng là trúng thuốc mê nhưng chưa hoàn toàn hôn mê.


      Sớm có binh sỹ vượt lên trước, trói chặt hai kẻ này lại. Tính cả số người chết trước sân tổng cộng chỉ có 14 người. Đỗ Tu Nguyên đem theo quân trước sau lục soát kỹ lần nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng người nào nữa.


      - Đỗ đại ca, ngươi đếm nhầm chứ?


      Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua hai võ sỹ Đông Doanh bị trói chặt, cười hỏi.


      - Tuyệt đối sai, có 15 người.


      Đỗ Tu Nguyên nghiêm túc đáp:


      - Còn tên cầm đầu, đêm qua tôi nhìn thân hình gầy ốm nhưng hôm nay thấy.


      Chính là kẻ dẫn đầu sao! Nghe Đỗ Tu Nguyên vậy, Lâm Vãn Vinh thầm tính toán trong đầu, bọn người Đỗ đại ca trấn giữ ngoài cửa, bất luận kẻ nào cũng thể ra, theo lý thuyết hẳn còn ở đây.


      Bất luận kẻ nào cũng thể ra? Chờ chút, phải lúc mình vừa đến có người ra sao, chẳng lẽ... Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh vào đùi:


      - Ái chà, hay rồi, là kế "di hoa tiếp mộc", tên vương bát đản đó hóa trang thành sư gia để bỏ chạy. Hứa Chấn, mau gọi Hứa Chấn.


      - Cái gì "di hoa tiếp mộc"?


      Đỗ Tu Nguyên đầu óc suy nghĩ nhanh như Lâm đại nhân nên vẫn hiểu được ý muốn gì.


      - Bẩm tướng quân, phía trước tiểu viện phát thi thể.


      binh sỹ vội vàng chạy lại bẩm báo. Đỗ Tu Nguyên sửng sốt liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, Lâm tướng quân thở dài:


      - cần xem nữa, người chết là sư gia , kẻ bỏ ra ngoài là sư gia giả. Mẹ kiếp, đồ chó này là xảo quyệt, quá xảo quyệt.


      - Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm sao?' Đỗ Tu Nguyên có chút cam lòng hỏi, trấn giữ ngày đêm nhưng lại để kẻ cầm đầu quân địch trốn thoát, chán nản trong lòng có thể tưởng tượng ra được.


      - muốn chạy có thể chạy thoát sao?


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì:


      - Đỗ đại ca, có Hứa Chấn theo mà, mẹ kiếp, đúng là cờ quẫn lại hóa nước hay. (ý là bí thế nước cờ ngớ ngẩn lại trúng thành thế cờ hay).


      Đỗ Tu Nguyên tỉnh ngộ, có Hứa Chẩn theo , sao có thể trốn thoát được. Lâm tướng quân là thần thông, lúc nào cũng có kế sách dự trù.


      - Giết sư gia , cải trang làm sư gia, đồ chó này là ác độc.


      Lâm Vãn Vinh hừ hừ hai tiếng, vài bước trong viện, trầm ngâm :


      - Ngay cả người của mình cũng giết, như vậy chỉ có cách giải thích, muốn gặp kẻ vô cùng quan trọng, muốn mượn thân phận sư gia này để yểm hộ cho mình.


      - Cuối cùng ngươi cũng có chút thông minh.


      Từ ngoài cửa sổ truyền vào tràng cười diễu cợt của nữ nhân, tiếp theo chỉ nghe 'phốc' tiếng, bóng đen rơi thẳng vào trong viện, đúng là lão sư gia giả mạo vừa đào tẩu.


      - Tiên tử tỷ tỷ, ta nàng!


      Lâm đại nhân hưng phấn nhảy dựng lên.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 318 - Cuộc thẩm vấn giận dữ

      - Tướng quân, gì mà tiên tử tỷ tỷ?


      Đỗ Tu Nguyên nghi hoặc hỏi. Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở:


      - Về vị tiên tử tỷ tỷ này, vốn là câu chuyện tình lâm ly bi đát, sau này có thời gian ta kể tiếp cho ngươi, giờ trước tiên hãy tìm Hứa Chấn về, tiểu tử này theo dõi sư gia, giờ sư gia về mà sao còn chưa thấy bóng dáng đâu?


      , chợt nghe bên ngoài có thanh truyền đến:


      - Lâm tướng quân, Đỗ đại ca, được rồi, được rồi.


      Hứa Chấn thở hổn hển, vội vã chạy xuyên qua quân lính đến chỗ hai người, hít gấp vài hơi, thở ra tiếng mà vẫn tức giận :


      - Tôi thấy, tôi thấy...


      - Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy quỷ?


      Lâm Vãn Vinh cùng Đỗ Tu Nguyên liếc nhìn nhau, cười hỏi.


      - phải nhìn thấy quỷ, là tên sư gia nọ vào, vào...


      liếc mắt nhìn quanh bốn phía rồi thấp giọng vô cùng cẩn thận đáp:


      - ... vào phủ Thành Vương.


      Đỗ Tu Nguyên sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi tới:


      - Ngươi có nhìn nhầm ?


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả :


      - Thế giới to lớn, điều gì cũng có thể xảy ra, có hai người giống nhau cũng phải là chuyện đáng ngạc nhiên, ngươi nhất định là nhìn nhầm rồi, đúng tiểu Hứa?


      Hứa Chấn ngẩn người suy nghĩ, cũng là người thông minh, vội vàng gật đầu cười đáp:


      - Đúng, đúng, nhất định là tôi nhìn nhầm rồi. Hai vị tướng quân coi như tôi chưa hề gì nhé. Ý, , , làm sao lại ở chỗ này?


      Mới rồi vội vàng hỏi chuyện, Hứa Chấn chưa thấy người nằm mặt đất là ai, đến khi thấy mặt kẻ đó, nhất thời giống như thấy quỷ, vẻ mặt đầy kinh dị. Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ đúng như lời Lâm tướng quân , đời này có hai người giống nhau như đúc, hơn nữa lại trùng hợp đồng thời xuất ở hai nơi?


      Lâm đại nhân cười hăng hắc, đối với ngạc nhiên của Hứa Chấn hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên với thủ đoạn của Ninh Vũ Tích, trong lòng rất bội phục. Thủ lĩnh người Đông Doanh này giả trang thành sư gia vào Thành vương phủ tất nhiên là có mưu đồ gì đó, nhưng Ninh tiên tử lại có thể thần hay, quỷ biết bắt gã quay trở về, thủ đoạn quả nhiên phi thường.


      Tên giả sư gia nọ vẫn nằm mặt đất nhúc nhích, cũng biết là sống hay chết. Lúc trước Lâm Vãn Vinh chờ người, vẫn chưa thấy bộ dạng của sư gia nọ, nên nhân lúc tên Đông Doanh này bất tỉnh mới xem kỹ. những quần áo người gã thay đổi, mặt còn dán hai hàng râu, thay mận đổi đào, trà trộn lẻn ra ngoài. Bây giờ hiểu ra, làm sao có thể buông tha cho gã được. Lâm Vãn Vinh đá lên người gã hai cước. Người nọ lăn lóc mặt đất cũng rên tiếng. Đỗ Tu Nguyên khom lưng ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra hơi thở của gã, lắc đầu :


      - Tướng quân, gã còn chưa chết, chỉ là bị đánh ngất xỉu.


      Lâm Vãn Vinh gật đầu, Ninh tiên tử xuống tay quả nhiên có phân lượng, biết kẻ này ta còn có chỗ dùng nên chừa lại. khoát tay, lớn tiếng gọi:


      - Mang nước tới.


      Sớm có hai quân sỹ mang lại chậu nước lạnh, dội xuống người nọ. Sư gia giả này cả người rùng mình cái, chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy trước mặt mình đong đảo quân sỹ đứng, nhất thời quát to tiếng 'Bát dát' (tiếng kêu hốt hoảng), rồi tung người đứng lên, theo thói quen đưa tay ra bên hông rút đao. Hứa Chấn trừng mắt nhanh chân hung hăng xuất ra cước vào phía sau đầu gối của gã, lắc rắc tiếng vang lên, sư gia giả liền ngã quỵ xuống mặt đất, mồ hôi lạnh xuất ra đầy trán, đau đớn chịu nổi.


      có phiên dịch ở đây, Lâm đại nhân chỉ có thể tự lực cánh sinh, nhấp nháy mắt, miệng cười hì hì hỏi:


      - Mễ tây, ngươi nghe được tiếng Cát Lợi ?


      - Bát dát...


      - Bát dát cái con mẹ ngươi!


      Lâm Vãn Vinh cước đá vào bụng dưới của gã, hung hăng :


      - Ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng như tiếng mà cũng hiểu, thực là có tố chất! lão tử cũng có cách nào cùng ngươi giao lưu, cái dạng người như thế này mà Thiên Hoàng của các ngươi cũng dám phái đến Đại Hoa ta làm loạn sao? Đánh cho ta...


      Hứa Chẩn cùng Đỗ Tu Nguyên đều biết tiếng Cát Lợi là thứ ngôn ngữ gì, nhưng thấy Lâm đại nhân hung thần ác sát đích thân phát ra hiệu lệnh, đâu thể nhẫn nhịn được, hai người cùng vung quyền tung cước nhắm tên võ sỹ nọ đánh tới.


      Đông Doanh võ sỹ nọ tức giận mở tròn mắt, trong miệng kêu loạn lên tràng kỷ lý oa lạp (kêu ầm ĩ bằng tiếng Nhật), giương nanh múa vuốt giãy giụa cố gắng đứng lên, chỉ là xương đùi bị Hứa Chẩn đá gãy, có cách nào đứng lâu được, bị hai người Đỗ Tu Nguyên cho ăn mấy quyền, trong phút chốc sưng mặt mày, máu tươi từ mũi miệng tràn ra.


      Lâm Vãn Vinh ngăn hai người Hứa Chẩn lại, mặt xuất nét cười quỷ dị:


      - Tốt lắm, được rồi, đừng đánh nữa. Đại Hoa chúng ta là nước lớn có lễ nghi, vẫn thường là lấy đức phục người - chờ chút nữa hãy đánh tiếp. Vị võ sỹ này, ngươi nghe hiểu tiếng Cát Lợi chỉ có thể trách cha ngươi dạy dỗ ngươi tốt, ta cũng chẳng gì, nhưng ngươi đến Đại Hoa ta làm loạn mà lại thể nghe, thể hiểu ngôn ngữ Đại Hoa chúng ta sao?


      - Đô vô ma, sở cát tổ túc y tư tháp!*


      Đông Doanh võ sỹ nõ tức giận rống lên tràng, hung quang trong mắt lấp lóe, tay quyền nắm chặt, nét mặt tràn đầy vẻ tức giận.


      Hữa, Đỗ hai người quay mặt nhìn nhau, ngôn ngữ Đông Doanh này líu ríu khó hiểu, bọn họ thể nghe hiểu được, ánh mắt cầu cứu liền hướng về phía Lâm đại nhân. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, gật đầu :


      - A, ta hiểu được rồi, ngươi ngươi đến Đại Hoa là để bái kiến tổ tông, ai dà, là phiền toái, lần sau ngươi cho ràng, bằng ta thực rất khó nghe ra a.


      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng khúc khích cười khẽ, rồi lập tức tắt , Lâm Vãn Vinh nghe được vô cùng mừng rỡ, ta biết mà, tiên tử tỷ tỷ nhất định trốn ở quanh đây. cười ha ha, muốn thi triển "Sở cát","Mễ tây"* vừa thông suốt được, lại nghe Đông Doanh võ sỹ nọ lớn mấy từ tiếng Hoa nhưng giọng còn rất cứng:


      - Bát dát, Đông Doanh võ sỹ, ngươi dám vũ nhục, Đại Hoa, đồ con heo.


      - ông nội ngươi!


      Lâm đại nhân lửa giận ngút trời, rút thanh đao bên cạnh ra, lấy sống đao đập mạnh xuống lưng tên Đông Doanh nọ khiến gã loạng choạng ngã sấp mặt xuống đất trông như là chó ăn phân.


      Hứa Chấn cùng Đỗ Tu Nguyên tuy hiểu tiếng Đông Doanh, nhưng câu gã vũ nhục Đại Hoa lại nghe được rất ràng, hai người trong mắt tóe lửa, cùng vung quyền lao đến. Ba người tay đấm, chân đá, sướng khoái cực kỳ, Lâm Vãn Vinh để ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy con ngươi gã nọ trắng dã, tựa hồ chịu nổi nữa, nhất thời úi da tiếng, vội vàng ngăn hai người lại, cười :


      - Trước tiên nên đánh, ngày tháng còn dài, chúng ta cũng phải vội vã nhất thời.


      hướng về võ sỹ nọ cười hăng hắc, thong thả thốt ra mấy chữ Đông Doanh đơn giản, hỏi:


      - Tên ngươi là gì, thân phận thế nào?


      Đông Doanh võ sỹ thở gấp, chưa kịp trả lời Lâm Vãn Vinh mở miệng cười :


      - Cho dù ngươi ta cũng biết, ngươi là người của Tiểu kê công (con gà con) vương tử tên gọi Vũ Thụ, ngươi và dường như cùng nhau lớn lên, phỏng chừng ngươi là ca ca của , tên gọi là Lục Thụ, thế nào, ta đoán sai chứ?


      - năng bậy bạ.


      Đông Doanh võ sỹ nọ phẫn nộ liếc mắt nhìn , tiếng Đại Hoa ra tựa hồ cũng trôi chảy hơn nhiều:


      - Ngươi to gan. Vương tử Vũ Thụ của chúng ta là con của Nhật Chiếu đại thần, ta phải là ca ca của ngài. Ta là môn hạ của Nhật Chiếu đại thần, thủ lĩnh võ sỹ, Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc (Sasaki).


      Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc? Mẹ kiếp, người Đông Doanh tự đem tiếng Hoa làm đơn giản nửa, lại liều mạng đặt tên đầy chữ như vậy, bọn chúng phải là quái thai thực ai có thể tin được mà.


      - Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc.


      Lâm đại nhân cười hì hì, vỗ vai :


      - Lần này các ngươi đến Đại Hoa là muốn làm chuyện gì?


      - Ta làm gì hết.


      Sasaki hừ mũi tiếng:


      - Ta ở chỗ này, các ngươi lại xông đến chém giết đồng bạn của ta. Ta bẩm báo lên Thiên Hoàng để người trừng phạt hoàng đế Đại Hoa.


      Trừng phạt hoàng đế Đại Hoa? Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời cười to, chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều a, tiểu quỷ này thực biết dựa vào điểm gì mà có thể nghĩ rằng mình thoát được đây.


      Tá Tá Mộc kinh nghi bất định nhìn , vị đại nhân trước mắt này, thoạt nhìn là quan lại nhưng hành động lại rất giống phỉ tặc.


      - Tân Hữu Vệ Môn Tá Tá Mộc, kỳ cần ngươi ra, ta cũng biết ngươi đến đây để làm gì.


      Lâm đại nhân mỉm cười bảo:


      - Chuyện hôm qua ở Tướng Quốc tự phải là do các ngươi làm hay sao?


      Thần sắc trong mắt Tá Tá Mộc đột biến, còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Vãn Vinh phất tay áo, cao thâm cười:


      - cần phủ nhận, lão tử chẳng phải là chỉ phỏng đoán , tại sao các ngươi đến đây, ai mời các ngươi đến, ta đều tra . Ngươi chắc thể ngờ được ta từ nơi nào bắt ngươi về phải ?


      Tá Tá Mộc mới vừa vào đến Vương phủ liền ngất , tình lại ở chỗ này, còn chưa kịp suy nghĩ đến nguyên nhân trước sau, lại nghe , nhất thời sắc mặt đại biến:


      - Chẳng lẽ là Vương gia... có khả năng, lão tuyệt đối làm vậy, tại Sơn Đông...


      Gã thốt lên câu mới kịp ý thức được mình vừa điều gì, len lén liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, vội vàng câm miệng.


      - Ngươi muốn là tại Sơn Đông, các ngươi cùng với đồng đảng cướp 35 vạn lượng bạc chứ gì?


      Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, sắc mặt chút che giấu, chẳng hề kinh ngạc hỏi lại.


      - Ngươi, ngươi cũng biết sao?


      Tá Tá Mộc cũng thể che giấu nỗi kinh hãi trong lòng, ngày trước cướp ngân ở Sơn Đông, hôm qua ám sát tại Tướng Quốc tự, từng bước từng bước đều được an bày tỉ mỉ từ trước, cho dù người này có bản lĩnh thế nào cũng có khả năng tra xét ra được.


      "Ha ha ha ha...", Lâm đại nhân cất tiếng cười to:


      - Ta biết? thế gian này có chuyện gì ta biết chứ? Nhật Chiếu đại thần của các ngươi có biết bạc được giấu ở nơi nào ? dám chắc biết nhưng bổn đại nhân ta biết.


      - Sao có khả năng? Tá Tá Mộc kinh hãi thốt lên:


      - Số binh lính kia tất cả đều bị trúng độc mà chết hết rồi. Ngươi tuyệt thể biết!


      Binh lính? Độc dược? 5000 người! Lâm Vãn Vinh hít sâu hơi, trong mắt sát khí bừng bừng lên, tay quyền nắm lại, chậm rãi từng lời:


      - 35 vạn lượng bạc, cho dù xe ngựa ngày đêm nghỉ cũng cần phải mấy ngày đêm mới chuyển được, quyết thể chỉ trong đêm biến mất hình bóng. Bạc này tất nhiên là còn giấu ở quanh Tế Ninh...


      Tá Tá Mộc như khúc gỗ chẳng lời, Lâm Vãn Vinh kiềm chế được, cước đá vào đùi của , há miệng mắng lớn:


      - Con mẹ ngươi là đồ súc sinh, lão tử làm thịt ngươi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 319 : Quá trơ trẽn

      Đỗ Tu Nguyên và Hứa Chấn tuy ngọn nguồn song cũng hiểu được đại khái, biết chuyện lũ Đông Doanh này vì cướp bạc mà hạ độc giết nhiều đồng bào Đại Hoa như thế, tức lòng sục sôi hận thù, giữ chặt người Tá Tá Mộc (Sasaki) khiến thể mảy may động đậy. Lâm Vãn Vinh đạp vài cước nặng trịch, rút đao thép gác lên cổ Tá Tá Mộc, lạnh lùng :


      - Lão tử hỏi ngươi lần nữa, năm nghìn binh sĩ đó đều bị bọn Đông Doanh các ngươi độc sát rồi sao?


      Tá Tá Mộc hừ mũi:


      - Bọn chúng, vô dụng. Chết, rất tốt!


      Lâm Vãn Vinh trán nổi gân xanh, cố dồn nén lửa giận, cười hiểm:


      - Hứa Chấn, ta giao cho đệ, hãy cam đoan với ta, năm sau phải còn sống, nhưng còn khó chịu hơn chết.


      - Tuân lệnh.


      Hứa Chân cười hăng hắc, nộ hỏa phun trào trong mắt:


      - Mạt tướng nhất định hoàn thành nhiệm vụ.


      Hứa Chấn vẫy tay áp giải Tá Tá Mộc lui xuống, Đỗ Tu Nguyên thấy Lâm tướng quân tâm trạng tốt lắm, bèn biết điều ra ngoài, để yên tĩnh mình suy nghĩ.


      - Ngươi muốn giết tên người Oa này à? Ngươi muốn biết chúng giấu bạc ở đâu sao?


      Thanh của nữ tử cất lên bên tai Lâm Vãn Vinh, nhàng, chập chờn bay bổng, mùi hương thơm dịu lùa qua cánh mũi, khiến tâm tình của cũng hoạt bát thêm vài phần. Nếu như ngày thường, nhất định chòng ghẹo vui vẻ phen, song, hôm nay, có hứng thú.


      - Đó là nhẫn giả Đông Doanh, là các tử sĩ do chúng bồi dưỡng, tỷ tỷ tưởng rằng chúng khai ra nơi giấu bạc à? Ba lăm vạn lạng bạc dễ dàng vận chuyển vậy đâu, chỉ cần bạc ở trong địa phận Tế Ninh, dù có đào sâu ba thước đất ta cũng phải tìm ra. Còn về cái tên giẻ rách này, ta muốn giết ---- Ta muốn sống bằng chết, để hối hận đầu thai thế giới này.


      Lâm Vãn Vinh nghiến răng hừ tiếng, mắt ánh lên phẫn nộ:


      - Năm nghìn ngươi, những năm nghìn người! Lũ người Oa này đất Đại Hoa của ta, độc sát năm nghìn đồng bào của ta, tiên tử tỷ tỷ, nếu đổi lại là tỷ, tỷ làm thế nào?


      Ninh Vũ Tích nhíu mày, hờ hững:


      - Người Oa dĩ nhiên là độc ác, nhưng ngươi từng nghĩ qua chưa, năm nghìn người này phản bội hoàng đế, đầu nhập trận doanh khác làm phản tặc. khách khí bọn chúng trợ Trụ vi ngược (nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu làm việc ác), chết chưa hết tội!


      Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, nhãn thần toát lên vẻ khinh miệt vô kể, hoàn toàn khác biệt với ánh mắt hám lúc trước, đây là khinh miệt tuyệt đối. Lần đầu tiên bắt gặp thần tình này ở , Ninh Vũ Tích cau mày:


      - Làm sao? Ta sai à?


      - Tỷ sai! Người sai là sư phụ tỷ.


      Lâm Vãn Vinh thở dài:


      - Bà ấy bồi dưỡng tỷ thành tuyệt đại tiên tử cao cao tại thượng, hiểu chuyện phàm trần. Tỷ đại biểu cho chính nghĩa, cho công tín, trông có vẻ được người người kính ngưỡng, phong quang vô hạn, nhưng, tỷ thực tưởng rằng mình ghê gớm lắm chắc?


      Ninh Vũ Tích nổi nóng:


      - được đánh giá sau lưng sư phụ ta.


      - Đánh giá bà ấy? Ta hứng. Ta dạy tỷ, dạy tỷ đạo lý đơn giản nhất, đạo lý mà tỷ và sư phụ mình chưa từng thấu hiểu.


      Lâm Vãn Vinh cười lạnh, như gió táp mưa sa, chút nể mặt.


      Ninh Vũ Tích quay người luôn, thèm nghe nhảm. Lâm Vãn Vinh nhìn nàng bước gấp, lắc đầu cười khinh miệt:


      - Các người căn bản hiểu sống là vì gì.


      Ninh Vũ Tình chầm chậm dừng chân, xoay mình, quét mắt nhìn , hỏi giọng nhạt nhẽo:


      - Ngươi gì?


      - Ta chưa à? Tiên tử tỷ tỷ, tỷ biết con người sống vì gì ?


      Lâm Vãn Vinh dựa vào cạnh bàn, mặt đầy vẻ bất cần đời.


      Ninh Vũ Tích ngẫm nghĩ hồi, đoạn nghiêm túc :


      - Mỗi người đều có lý tưởng, đây là động lực để họ sống đời.


      - Vớ vẩn.


      Lâm Vãn Vinh nhếch mép cười, xua tay coi thường:


      - Để ta tỷ hay vậy, con người sống thế giới này, là vì miếng ăn. Cái gì là lý tưởng, cái gì là truy cầu, đó toàn là ăn no dậm bụng, no ấm sinh dâm dục mà thôi. Tỷ bảo năm nghìn binh sĩ đó là phản tặc, nhưng tỷ có từng nghĩ, đối với họ mà , trung với hoàng đế và trung với Thành Vương có gì khác biệt sao? Đều là bán mạng, đều là để đổi lấy miếng cơm, chú định chỉ có bộ phận có thể thăng quan tiến chức, những người khác đều phải chiến tử sa trường, rất nhiều người cả đời minh bạch rốt cuộc vì sao phải chiến đấu, nhưng đại bộ phận đều có cơ hội lựa chọn. trắng ra, họ chẳng phải tội nhân, càng chẳng phải địch nhân của chúng ta, họ cũng giống chúng ta, đều là những con sâu đáng thương bị người ta lợi dụng mà thôi, bất kể là hoàng đế hay là Thành Vương, trong mắt những người đó, nhân dân vĩnh viễn là đối tượng bị lợi dụng ----- Ta tỷ có hiểu được ?


      Ninh Vũ Tích kinh ngạc khôn nguôi, hiển nhiên khó mà lý giải những lời kinh thế hãi tục này. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ, trong lòng bỗng nhớ tới Tiếu Thanh Tuyền, hồi ở Kim Lăng, hàng ngày chuyện cùng nàng trong căn phòng của , huyên thuyên tán dóc, nha đầu đó lúc nào cũng thích nghe diễn giải những lý luận lạ lẫm, sau đó đào sâu suy nghĩ, đặt ra những câu hỏi mấu chốt làm ứng phó xong. đến hoài bão chính trị, chỉ có Thanh Tuyền là tri của . thở dài than khẽ:


      - Hưng, bách tích khổ; vong, bách tính khổ!


      Ninh Vũ Tích có chút sửng sốt, thời thiếu nữ nàng là đối tượng được vạn người kính ngưỡng, những năm tháng này lại càng quá quen thuộc với mỹ cảnh nhân gian phồn hoa thời hưng thịnh, nào có ai giáo huấn nàng như vậy? Vậy mà những lời của Lâm Tam từng chữ như châu ngọc, ý nghĩa sâu sắc, quan điểm cực kỳ độc đáo mới mẻ khiến người ta dằn lòng nổi phải suy nghĩ thấu đáo.


      - phức tạp quá, chắc tỷ nghe hiểu.


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi:


      - Có điều, với chỉ số thông minh của tỷ, nghe hiểu cũng có thể tha thứ.


      Câu này khỏi cần nghĩ cũng hiểu ý, Ninh Vũ Tích liếc mắt hừ giọng:


      - Con người ngươi, yên lành, sao cứ thích mắng người?


      - phải là mắng người, chẳng qua cầm lòng đậu so sánh tỷ và An tỷ tỷ thôi. Tiên tử tỷ tỷ, tỷ và An tỷ tỷ tranh đấu lẫn nhau suốt bao năm nay, hai bên đều hiểu nhau đến tận gốc rễ rồi. Trùng hợp là tiểu đệ đệ đây lại từng có tiếp xúc thân mật với cả hai vị tỷ tỷ, tỷ có biết trong lòng ta thích ai hơn ?


      Lâm Vãn Vinh cười he he, tung ra viên kẹo hấp dẫn, bất kỳ ai là phụ nữ đều thoát khỏi dụ hoặc này.


      Ninh Vũ Tích mỉm cười:


      - Ta muốn nghe ngươi lăng nhăng, chuyện giữa ta và An sư muội đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi thích ai cũng chả liên quan đến ta ----- Dù ngươi có thích ta hơn sao nào?


      Tiên tử tỷ tỷ giảo hoạt quá chừng, Lâm Vãn Vinh cười ha ha :


      - Tỷ sai, đúng là ta thích An tỷ tỷ hơn ---- Còn về nguyên nhân ấy à, ài, tiên tử tỷ tỷ nhất định là muốn biết rồi, ta hơn.


      Ninh Vũ Tích lắc đầu, tỏ ra hết cách:


      - Con người ngươi vô vị đó, cả ngày biết làm chính gì sao? nghe ngươi linh tinh nữa, ta đây.


      Lâm Vãn Vinh mừng thầm, thường ngày nàng thẳng, đâu có lần lữa như hôm nay, còn báo trước tiếng nữa chứ. Xem ra tiên tử cũng có lúc nhớ trần tục rồi, nàng cũng là phụ nữ, làm sao thoát nổi chút tâm tư đó của phái đẹp.


      - Nguyên nhân rất đơn giản, An tỷ tỷ tuy bại trong tay tỷ, nhưng tỷ ấy ngừng đấu tranh, kiên cường bất khuất, bề ngoài giảo hoạt nhưng bên trong lại ôn nhu như thủy, tỷ ấy sống chân hơn, giống phụ nữ hơn. Còn tiên tử tỷ tỷ ư, cao cao tại thượng, cao với tới, như hoa trong nước, trăng trong gương, sờ thấy, lần chẳng ra, hư vô mờ ảo, khó mà tiếp cận. thô tục tẹo, thứ lỗi ta thẳng, ngoại trừ cục thịt trước ngực, những chỗ khác chẳng thấy tỷ có mùi vị nữ nhân gì cả.


      Lâm Vãn Vinh cười tít mắt soi mói bộ ngực đầy đặn của nàng, thần sắc chính nghĩa lẫm liệt.


      - Ngươi -----


      Ninh tiên tử hàm dưỡng tốt đến đâu cũng dằn nổi cơn tức giận khi nghe phun lời thô tục trước mặt mình.


      - Ngươi, đồ tiểu nhân bỉ ổi, vô sỉ.


      - Tỷ tỷ mắng chưa đủ ác độc đâu.


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi:


      - Kỳ thực mắng người cũng rất có học vấn, ví dụ câu vừa rồi tỷ có thể mắng thế này --- "Ây a, chàng xấu chết được!!!" Về điểm này tỷ có thể khiêm tốn thỉnh giáo An tỷ tỷ, nhất định thu hoạch ít. Đương nhiên, khi nào học được cách quyến rũ ta tỷ miễn cưỡng có thể xuất sư rồi ----- Ai ui, ai ui, tỷ làm gì đấy, quân tử động khẩu, nữ nhân động thủ, khỉ hái trộm đào cũng được, nhưng đánh người tuyệt đối được đánh vào mặt -----


      Đỗ Tu Nguyên và Hứa Chấn đứng ngoài nghe mà đưa mắt nhìn nhau, động tĩnh lớn , Lâm tướng quân diễn Song Hoàng* trong phòng hay sao ấy? người đóng hai giọng, giống như in, tuyệt!


      "Rầm" tiếng, cửa bật mở, hai người Đỗ Tu Nguyên nhìn Lâm đại nhân đẩy cửa bước ra, miệng há to, hồi lâu vẫn chưa đóng lại được, phải đủ nhét vừa hai quả trứng gà ý chứ.


      - Nhìn cái gì, chưa thấy đàn ông bôi phấn bao giờ à?


      Lâm đại nhân che má, thẹn quá hóa giận quát.


      - Thấy rồi, thấy rồi.


      Hai người nén cười :


      - Tướng quân nghĩ điều người ta dám nghĩ, làm điều người ta dám làm, đúng là có ý tưởng, có sáng kiến, bọn mạt tướng bội phục, bội phục!


      - Người đâu!


      Thấy bộ dạng hấp háy mắt ra hiệu của hai tên tiểu tử, Lâm đại nhân tức tối lớn tiếng ra lệnh.


      - Có ti chức!


      Mấy tên lính cấp tốc đến nghe Lâm đại nhân sai bảo.


      Lâm đại nhân hề do dự hạ lệnh:


      - Ra phố mua mười cân phấn về đây, trát kín mặt kín mông hai tiểu tử này cho ta, thiếu chỗ cũng được.


      Mọi người phá lên cười ầm , Đỗ Tu Nguyên và Hứa Chấn bỏ chạy cái ào, chuồn nhanh hơn thỏ, chỉ còn tràng cười vang vọng trong sân.


      mái nhà xa xa, Ninh tiên tử xuất thần ngắm đôi bàn tay mềm mại của mình, vẻ mặt tài nào tin nổi. Ta tu thân dưỡng tính suốt bao năm, vậy mà hôm nay lại bị kích cho nổi giận, tên khốn này đúng là quá trơ trẽn mà.


      Chú thích: *diễn Song Hoàng: môn nghệ thuật hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian, hai bè hát đôi, người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 320 - Tai Nạn Lao Động

      Tính về thời gian, Tá Tá Mộc có chắp cánh cũng thể vừa cướp xong bạc ở Sơn Đông bay ngay đến kinh thành ám sát, từ đó suy ra, vụ cướp bạc ở Sơn Đông do nhóm người Đông Doanh khác cùng Thành Vương thực , Tá Tá Mộc chưa chắc biết địa điểm giấu bạc cụ thể, nhưng khẳng định là ở quanh Tế Ninh. Hôm nay bắt được lũ quỷ Đông Doanh này, mặc dù cố hết sức khống chế để tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng Thành Vương cũng chẳng phải đèn dầu sắp cạn, gặp được Tá Tá Mộc y nhất định sinh lòng nghi ngờ. Số bạc ở Sơn Đông rất có khả năng di chuyển, việc thể chậm trễ, chuyến Sơn Đông này thể trì hoãn, có điều chẳng biết Từ Vị thương lượng với hoàng thượng kết quả rốt cuộc thế nào rồi. Nghĩ tới đây, ngồi yên chỗ được nữa, cũng chả hơi đâu lằng nhằng với tên tiểu quỷ kia, trực tiếp sai Hứa Chấn "hầu hạ" tử tế, đoạn cắp đít bỏ .


      về đến cửa tiệm là lúc đèn hoa mới thắp, từ sớm hôm qua bị Từ Vị gọi , đến tận bây giờ mới trở về. Đành vậy, lắc đầu thở dài, chẳng hiểu nợ nần gì ai nữa, lão tử đúng là số vất vả mà, đàn ông tuyệt đối đừng nên quá giỏi giang.


      Vết "má hồng" chưa khô, được để ai trông thấy. rón ra rón rén, định len lén lẻn vào, bỗng có tiếng reo mừng:


      - Đại ca, đại ca về rồi.


      Thoáng chốc mấy người trong nhà ùa ra, Xảo Xảo đầu, theo sau là Tiêu đại tiểu thư. Thần sắc nàng tiều tụy, ngơ ngẩn nhìn , gọi tiếng "Lâm Tam ---" rồi gì nữa. Tiêu phu nhân đứng sau vỗ bờ vai mềm yếu của nàng, mỉm cười gật đầu với Lâm Vãn Vinh.


      - A ha, mọi người đều có mặt à, ăn cơm chưa? Ăn rồi ngủ sớm !


      Lâm Vãn Vinh che má cười ha ha .


      - Đại ca, mặt huynh bị sao thế?


      Xảo Xảo đứng gần nhất, vừa nhìn thấy màu đỏ tươi mặt , tức cả kinh hỏi.


      Chưa nhìn chưa biết, nhìn rồi giật mình, ánh mắt mọi người liền dồn cả lên mặt , Lâm Vãn Vinh bụm chặt má, ấp úng:


      - Ờ, sao, bất cẩn va phải cây thôi, hai bên má đều dính chưởng. Nhưng mà mọi người yên tâm , khuôn mặt tuấn của ta bị tổn hại tẹo nào đâu.


      Xảo Xảo kéo tay ra, xót xa vuốt ve, rưng rưng nước mắt:


      - Ai đánh huynh ra nông nỗi này chứ? Đại ca, đau ?


      Nha đầu này, chẳng biết bao biện hộ chồng nàng gì cả. Đây mà là đánh à? Đây là do tiên tử tỷ tỷ lỡ tay khi thân mật với ta, là tai nạn lao động, hiểu chưa?


      Trước giờ chỉ có bắt nạt người khác, chưa từng thấy bị đánh bao giờ, chuyện này là sao đây? Đại tiểu thư lo lắng nhìn , muốn đến gần nhưng thấy dáng vẻ ôn nhu của Xảo Xảo, nàng lại dừng bước.


      giấu xong thèm vào giấu nữa. nắm bàn tay nhắn của Xảo Xảo, véo khuôn mặt hồng thắm của nàng, cười hi hi ôm quyền hướng về Tiêu phu nhân và đại tiểu thư:


      - sao, ngộ thương thôi, mấy hôm nữa ta đánh lại.


      - Đại ca, huynh sao chứ?


      Xảo Xảo quan sát kỹ càng từ đầu xuống chân, giọng nghẹn ngào:


      - Hôm qua huynh bị hoàng thượng triệu , ngày đêm có tin tức gì, làm mọi người lo chết được. Đại tiểu thư cả đêm ngủ, sáng nay vừa dậy tìm Từ tiên sinh, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu.


      Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn đại tiểu thư, chỉ thấy mặt nàng đỏ hồng, môi đào cắn hờ, trao ánh mắt chứa chan tình cảm.


      - sao, sao, làm gì có chuyện ta bị sao chứ.


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi:


      - Hôm qua bàn bạc công chuyện với hoàng thượng đến tối mịt, hoàng thượng lão gia tử liền bảo ta ở tạm trong cung đêm, nào ngờ khiến mọi người lo lắng, đều do lỗi của ta, họa là từ mặt trăng!


      Tiêu Ngọc Nhược hừ tiếng, khẽ:


      - Giữ ngươi ở trong cung? Hoàng thượng đối đãi với ngươi quả là tệ, sao rồi, chuyện kén phò mã định rồi chứ? Khi nào nghênh đón công chúa về nhà?


      - Xảo Xảo, sao nàng ra ngoài cũng mang theo hũ giấm to thế?


      Lâm Vãn Vinh cười .


      - Đâu mà, muội có mang theo giấm gì ----


      Xảo Xảo ngớ người, được nửa chừng, liếc thấy sắc mặt của đại tiểu thư, bèn phì cười mắng :


      - Đại ca, huynh xấu quá .


      Đại tiểu thư vành mắt ửng đỏ, chẳng chẳng rằng, nâng váy dài chạy biến vào trong tiệm. Lâm Vãn Vinh mặt nghệt ra đó, Xảo Xảo vội đẩy lưng , nôn nóng giục:


      - Đại ca, xem huynh xằng bậy kìa, mau đuổi theo .


      Vụ này om xòm à nha, hết Tiên Nhi lại đến đại tiểu thư, chả biết hai hũ giấm này hũ nào đậm hơn nữa. khó xử đánh mắt cầu cứu Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân lắc đầu bảo:


      - Chuyện của bọn trẻ các ngươi ta cũng hiểu lắm, các ngươi tự xử lý lấy , ta tin ngươi và Ngọc Nhược. Có điều, lòng, Lâm Tam à, hai ngày nay thấy bóng dáng ngươi, nhà chúng ta biết sao nữa, bỗng dưng mất hết sinh khí cứ như còn trụ cột gia đình vậy. Ngọc Nhược mặt ủ mày chau, làm gì cũng tập trung tinh thần, như đột ngột biến thành người khác, trước kia lúc chưa có ngươi, nha đầu này hăng hái năng động lắm, dám nghĩ dám làm, sợ gì cả, nhưng bây giờ trái ngược hẳn, ngươi xem chuyện này là sao?


      Lời này của phu nhân chứa thâm ý đây, cơ mà nhé, Lâm mỗ sống ở Tiêu gia rất tự giác, luôn tích cực phát dương tinh thần ông chủ, chưa bao giờ coi mình là người ngoài cả. Lâm Vãn Vinh cười ha ha, vênh mặt mo :


      - Vậy à, phu nhân đề cao ta rồi. Ài, quấy rối tinh thần đại tiểu thư như thế, ta thực hổ thẹn quá, nổi bật hơn mọi người đúng là sai lầm, lần sau ta nhớ kỹ.


      Đây gọi là mặt lừa chẳng biết mặt ngựa dài ( biết người biết ta, tự cho mình là nhất), da mặt của Lâm Tam phải là khoáng cổ tuyệt kim. Phu nhân gượng cười, than:


      - Tiêu gia ta vất vả chèo chống nhiều năm nay, toàn dựa vào hai nữ tử yếu đuối, sau khi có ngươi, áp lực của chúng ta giảm rất nhiều, ngươi tại là trụ cột của Tiêu gia ta sai chút nào. Ngươi , xem Ngọc Nhược thế nào rồi dỗ dành nó, con bé này -----


      Phu nhân lau hai giọt nước mắt, tiếp nên lời.


      Đòn công kích tình cảm của phu nhân quả là lợi hại, buộc ta chết ngắc luôn, muốn chạy cũng thoát. Lâm Vãn Vinh hoàn toàn bái phục thủ đoạn của phu nhân, ôm quyền lách mình vào nhà, thẳng ra hậu viện. Trời tối đen, phòng đại tiểu thư thắp đèn, gian mịt mùng, hiểu nàng có trong đó hay chăng.


      Gõ cửa vài cái, Lâm Vãn Vinh hắng giọng gọi:


      - Đại tiểu thư, ta là Lâm Tam đây, mở cửa , ta có lời muốn .


      Trong phòng lặng ngắt như tờ, thanh, chờ hoài thấy mở cửa, Lâm đại nhân lắc đầu, ài, cứ bắt ta phải xuất tuyệt chiêu à, ta chả sao, chỉ sợ nha đầu này chịu thấu:


      - Ngọc Nhược, bé ngoan, bé , bảo bối, bé cưng ------


      Tiêu phu nhân ở sảnh trước nghe mà toàn thân rợn da gà, tên Lâm Tam này sao lời nào cũng thốt ra được, đúng là làm tổn hại phong tục, ảnh hưởng xấu đến giáo dục, ôi thanh niên thời nay! Xảo Xảo mặt mũi đỏ rực, đối với "nhục ma"* đại pháp của đại ca, nàng quen lâu rồi, ngày nào nghe còn có chút hoài niệm ấy chứ.


      chưa hô hết lượt, đại tiểu thư phải mở cửa, mặt đầy vệt nước mắt đứng đối diện , vừa ngượng vừa giận mắng:


      - Ngươi la ó lăng nhăng gì đấy, sợ nương thân nghe thấy à?


      Lâm đại nhân chui vào như khỉ, cười hi hi :


      - Sợ cái gì, ta gọi là việc của ta, phu nhân nghe là việc của phu nhân. Phu nhân nghe vui tai, ta gọi hứng khởi, mỗi người nhu cầu. Bé cưng, ta gọi lần nữa nhé, nàng thích nghe ?


      - Ai muốn nghe chứ, lời ngon tiếng ngọt, ngươi với bé cưng công chúa của ngươi.


      Đại tiểu thư hừ tiếng, song sắc mặt đỡ khó coi hơn ban nãy.


      - Vậy sao được, ta xin thề với trời, Ngọc Nhược là bé cưng của ta, độc nhất vô nhị.


      Lâm Vãn Vinh tay giơ cao, mặt nghiêm nghị, mắt chớp.


      hề dối, đại tiểu thư là bé cưng của , Tiên Nhi là bé ngoan, chung sống hữu hảo, xâm phạm nhau.


      Sắc mặt đại tiểu thư dịu nhiều, còn ửng màu hồng nhạt, khẽ :


      - Vậy ngươi có dám , hoàng thượng giữ ngươi qua đêm trong cung, lẽ nào phải muốn chọn ngươi làm phò mã?


      Hoàng thượng tuyệt đối muốn chọn ta làm phò mã, nhưng công chúa quyết tâm kết uyên ương với ta rồi. Lâm đại nhân thở vắn than dài, lắc đầu :


      - Chuyện này kể ra dài lắm, bên trong rắc rối ngoắt ngoéo, mấy ngày mấy đêm cũng hết. Ý, bé cưng, bộ áo tím này của nàng đẹp quá, đẹp như tiên nữ ấy, sao trước kia ta chưa từng thấy nhỉ?


      Đại tiểu thư phải hạng dễ gạt, thấy úp úp mở mở, biết ngay trong lòng có quỷ, tức nước mắt lặng lẽ lăn dài:


      - Ngươi chỉ biết suông dỗ dành thôi, tưởng ta dễ ức hiếp vậy sao? Cả đêm qua ngươi về, làm ta sợ hãi mất cả hồn phách, chưa đến canh ta tới phủ Từ đại nhân chờ tin của ngươi, vậy mà ngươi trả lời qua quýt thế à? Ngươi ra , ra , tìm bé cưng của ngươi !


      Đại tiểu thư đẩy ra ngoài, Lâm Vãn Vinh xoay lưng ôm trọn thân hình mềm mại của nàng vào lòng, cười hi hi :


      - Ta tìm bé cưng của ta còn gì? Nàng xem, ta bị "tai nạn lao động" đây này, ài, nàng vĩnh viễn tưởng tượng nổi những chuyện phức tạp, hiểm ác mà ta trải qua trong hai ngày nay đâu. Những lời ta với nàng, câu nào cũng là , lừa già dối trẻ, nếu có giả dối, trời đánh tan xác, được yên ổn -----


      - Tự dưng thề thốt làm gì.


      Đại tiểu thư hoảng hốt bụm miệng , quýnh quáng :


      - Nếu linh nghiệm sao? có ngươi, ta biết phải làm sao?


      Lâm đại nhân chỉ còn biết lừ mắt nhìn nàng, năng hay nhỉ, ta mà là kẻ thành tâm thế á? cầm tay nàng, đặt lên nụ hôn , mặt nghiêm nghị:


      - Đại tiểu thư, ta hỏi nàng chuyện, nàng nhất định phải thành trả lời ---- Nếu có ngày ta làm hoàng đế, nàng thế nào?


      Chú thích: *nhục ma: buồn nôn, ngứa ngáy, khó chịu (trước cử chỉ, lời của ai đó)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :