CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 301 - Nam bằng hữu

      - Đại... đại nhân, rốt cục ngài cũng trở về rồi.


      Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy nương da tay mịn màng như mỡ đông, ngơ ngác nhìn mình, sắc mặt tái nhợt, rồi bất chợt khuỵu xuống.


      Xảo Xảo mắt nhanh tay lẹ, thấy vậy vội vàng đỡ lấy thân thể nàng, kiều kêu lên:


      - Từ tiểu thư, Từ tiểu thư, người làm sao vậy?


      Lâm Vãn Vinh nhiệt tình xắn tay áo:


      - Xảo Xảo, đừng sợ, Từ tiểu thư đây là do lo lắng và mệt mỏi quá, lại thêm ăn uống gì nên bị mất sức chút. Ta khí lực mạnh, để ta bồng nàng vào trong.


      Xảo Xảo nhu thuận dạ tiếng, liền muốn đưa Từ tiểu thư dựa vào lồng ngực . Từ tiểu thư từ trong lòng Xảo Xảo ngẩng đầu lên, ngữ khí tuy yếu ớt nhưng cũng đầy kiên định:


      - cần đâu, cần làm phiền đại nhân đâu, Trường Kim có thể tự được mà.


      Nàng cố gắng đứng vững thân mình bước hai bước, lắc lắc lư lư hai chân rồi lại muốn ngã sấp xuống, Xảo Xảo phải đứng ở bên cạnh đỡ lấy nàng.


      Từ Trường Kim là cá tính quật cường a, Lâm đại nhân bất lực cười cười, đành để cho Xảo Xảo dìu nàng vào trong. Vừa vào nhà thấy bàn để tách trà lạnh ngắt, Xảo Xảo vội giải thích:


      - Đại ca, Từ tiểu thư hôm qua tới tìm huynh, liền ngồi im ở đây, trà uống, cơm ăn, nàng rằng cứ như vậy đợi huynh quay về.


      Xảo Xảo vừa vừa đỡ Từ Trường Kim ngồi xuống, nhưng nàng lại lắc đầu cách kiên định, ngước nhìn Lâm Vãn Vinh, ánh mắt vừa như trách móc vừa đầy thương tâm.


      Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài:


      - Trường Kim tiểu thư, sao nàng phải khổ như vậy? Có chuyện gì cũng nên xem thường thân thể mình thế chứ. Xem bộ dáng của nàng kìa, là khiến lòng ta thấy bất an a.


      Từ Trường Kim nghiêm túc nhìn :


      - Đại nhân thấy khó chịu sao? Nếu quả có như vậy cũng là trừng phạt đối với thất tín của đại nhân. Trường Kim chính là muốn dùng hành động thực tế của bản thân mình để tiến hành trừng phạt đại nhân, khiến người phải cảm thấy xấu hổ, khiến người bao giờ còn thất tín nữa.


      gặp qua nhiều người mạnh mẽ, nhưng chưa thấy ai ương bướng như người này! Lâm đại nhân muốn bật cười, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Trường Kim, liền cố nín cười lại. Lí luận của Từ Trường Kim là kỳ quái, ngươi thụ tội là để cho ta cảm thấy áy náy? Ngươi cũng phải là lão bà của ta a! Nha đầu kia là nghiêm trang, cứ cho rằng thiên hạ đều như nàng nghĩ, đều là người chánh trực vô tư. Cũng hỗ là Đại Trường Kim, có tính cách!


      - Từ tiểu thư, ta thất tín với nàng khi nào?


      Nhìn ánh mắt trong suốt cùng vẻ mặt thánh thiện của Từ Trường Kim, Lâm đại nhân chợt có loại ảo giác, nếu còn ngó nàng thêm vài lần nữa, có khi chính cũng nghĩ mình phạm vào trong mười loại tội ác rồi.


      Thấy Lâm đại nhân phạm lỗi mà vẫn chưa biết mình mắc lỗi thế nào, Từ Trường Kim mở to đôi mắt đẹp, giọng :


      - Ngài, ngay cả mình thất tín như thế nào cũng biết ư? Đại nhân, làm người thể như vậy được. Hôm trước ngài đáp ứng Vương tử của ta đến Kính Hồ dự tiệc, hôm qua Vương tử phái ta đến mời ngài, nhưng ngài lại cả đêm về, chẳng lẽ gọi là thất tín ư? Đại nhân, ngài là người như vậy sao? Ta, ta...


      Nàng dồn dập, tâm tư lại thêm kích động, thân thể run lên vài cái muốn khuỵu xuống. Xảo Xảo cũng đồng tình với nữ tử vừa mạnh mẽ chính trực lại vừa cứng đầu này, vội vàng đỡ nàng ngồi lên ghế:


      - Từ tiểu thư, nên vội vã, ngồi xuống từ từ . Đại ca là nam tử hán chân chính, lời đáng giá ngàn vàng, tuyệt phải là người như lời nàng đâu.


      Nha đầu này thân thể yếu nhược như vậy, đừng có đem tính mạng ra đùa chứ, Lâm Vãn Vinh cười khổ:


      - Từ tiểu thư à, ta đáp ứng lời mời của các người khi nào vậy?


      Ba phương đều đưa ra lời mời, Thành vương cùng Đột Quyết tầm quan trọng dĩ nhiên là lớn hơn Cao Ly, Lâm Vãn Vinh tự nhiên phải hai nơi đó trước, huống chi căn bản đáp ứng Từ Trường Kim đến dự tiệc, đêm qua lại vừa gặp phải chuyện An tỷ tỷ bỏ , làm gì còn có tâm tư đến Kính Hồ bồi tiếp Lý Thừa Tái du ngoạn đây?


      Từ Trường Kim lúc lắc đầu, nghiêm trang đáp:


      - Lúc ta mời ngài, ngài tỏ vẻ cự tuyệt, như vậy tự nhiên là đáp ứng rồi. Nhưng khi tối qua ta đến mời ngài, người trong nhà ngài ra ngoài, đại nhân à, đáp ứng rồi sao lại thực ?


      cự tuyệt có nghĩa là đáp ứng á? Lý lẽ của nha đầu này quả là ép người quá đáng, Lâm Vãn Vinh liền cười hắc hắc:


      Từ tiểu thư, ta muốn hôn nàng cái, nàng có ý kiến gì ?


      - Ngài...


      Từ Trường Kim đỏ bừng đôi má, nghiêm mặt nhìn :


      - Đại nhân, sao ngài lại có thể ra những lời như vậy?


      Lâm đại nhân cười hi hi:


      - Nàng cũng cự tuyệt, vậy có nghĩa là đáp ứng rồi. Ta liền hôn... Xảo Xảo tiểu bảo bối a, kế tiếp là tình tiết mà trẻ em nên nhìn, nàng hãy quay đầu . Từ tiểu thư, nàng chuẩn bị xong chưa?


      Xảo Xảo cười khúc khích, quả cũng quay đầu , Từ Trường Kim vội vàng :


      - Đại nhân, hai chuyện này sao có thể giống như nhau được, ta cũng có thể cự tuyệt ngài được, cái chính là ta sợ làm ảnh hưởng đến lòng tự tôn của ngài thôi.


      - Chính vậy.


      Lâm đại nhân vỗ mạnh tay, ha ha cười:


      - Từ tiểu thư ra tâm trong lòng ta, ta và nàng giống nhau rồi, lúc đó thể cự tuyệt nàng cách thẳng thắn, cũng là sợ làm ảnh hưởng đến tự tôn của nàng. Ai da, Từ tiểu thư cuối cùng cũng hiểu được nổi khổ tâm của ta rồi. Xảo Xảo bảo bối, nhanh xuống bếp mang thức ăn ngon lên cho Từ tiểu thư, cháo hạt sen nhân sâm tổ yến nghệ vàng, cái gì cũng tốt! Ai, ngày đêm ăn gì, hài tử đáng thương a.


      - Đại ca, nghệ vàng cũng có sao?


      Xảo Xảo nghi hoặc hỏi lại, đại ca thường năng linh tinh, có vẻ như ép buộc Từ tiểu thư.


      - Mau lấy , nữ nhân thức khuya, nhiều hay ít gì cũng phải ăn thêm chút.


      Lâm Vãn Vinh cười :


      - Từ tiểu thư là ngự y nổi danh trong vương thất của Cao Ly, nàng rất ràng điều này, ài, ta lo lắng quả quá chu toàn rồi.


      Lâm đại nhân suy nghĩ cực nhanh, Từ Trường Kim mặc dù tự phụ là thông minh nhưng cũng theo kịp tiết tấu của , thấy Lâm đại nhân mặt mày ra dáng quan tâm hồ hởi, nàng nhịn được liền mở miệng thở dài:


      - Kỳ đại nhân Trường Kim cũng hiểu, Cao Ly ta nước thế yếu, so với Đại Hoa mà chỉ như chiếc lông trâu, đại nhân muốn đáp ứng Cao Ly ta, cũng là phải thôi.


      Lâm đại nhân uể oải ngồi xuống, vừa ngáp vừa bảo:


      - Từ tiểu thư, chuyện dự tiệc ta rồi, chỉ là hiểu lầm, tâm ý của các người ta , cũng cần yến hội làm gì nữa.


      - Đại nhân...


      Từ Trường Kim vừa muốn , lại nghe Lâm đại nhân cười hi hi tiếp lời:


      - Từ cung nữ, ta hỏi nàng vấn đề riêng tư. Nàng có thể trả lời, ta cũng ép buộc, bất quá nếu nàng trả lời, ta cũng cam đoan trả lời vấn đề của nàng. Thế nào, ta rất công bằng phải ?


      Từ Trường Kim khe khẽ thở dài. Nàng tự phụ là tài hoa trí tuệ thuộc hàng đệ nhất, duy có trước mặt vị Lâm đại nhân này, tất cả thông minh đó đều bị làm cho rơi rụng đâu cả, tâm tư của người này sâu trầm như biển, khiến người ta đoán ra được:


      - Đại nhân muốn hỏi điều gì, Trường Kim nhất định trả lời ràng.


      Lâm Vãn Vinh gật đầu cười :


      - Trường Kim, nàng tại Cao Ly nhất định là đệ nhất mỹ nữ phải ?


      Từ Trường Kim lắc đầu đáp:


      - Dung mạo phải là thứ duy nhất của nữ nhân, nội tâm mới là điều trọng yếu nhất. Xinh đẹp hay xấu xí đều là ở tâm hồn, chứ tại dung mạo.


      Nha đầu này quả thích hợp với công tác chính trị a, Lâm đại nhân cười hắc hắc. Căn cứ vào cái cách " phủ nhận tức là đồng ý" của Từ tiểu thư, lại nhìn lại da thịt trong suốt của nàng, nếu nàng phải đệ nhất mỹ nữ của Cao Ly quả còn thiên lý nữa. Lâm đại nhân cười :


      - Nàng là người đầu tiên dám thừa nhận như thế a, cái gì mà tâm hồn với dung mạo, là nông cạn! Nếu muốn đến tâm hồn đẹp bổn đại nhân ta chính là đệ nhất mỹ nam tử a. Trường Kim tiểu thư, nàng có nam bằng hữu chưa vậy?


      - Nam bằng hữu là sao?


      Từ Trường Kim hiểu hỏi lại.


      - À, nghĩa là người tiêu sái như ta, thông minh như ta, có khả năng chuyện với nàng chính là nam bằng hữu! Nàng có chưa?


      Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt hỏi.


      Từ Trường Kim lắc đầu:


      - Cái gì mà vừa tuấn vừa thông minh, đại nhân lại đùa rồi... Bất quá Trường Kim rất thích chuyện với đại nhân, nếu như thế gọi là nam bằng hữu đại nhân chính là nam bằng hữu của ta đó.


      Ài, ý từ này là hay ho à, muốn làm nam bằng hữu của Đại Trường Kim, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng a. Lâm đại nhân cười dâm đãng. Đùa giỡn với Đại Trường Kim niềm khoái lạc lớn của cuộc sống a.


      - Đại nhân...


      Từ Trường Kim thấy Lâm đại nhân đặt câu hỏi, liền nhớ tới việc dự tiệc, muốn tiếp tục Xảo Xảo bưng đến chén cháo hạt sen thơm lừng:


      - Đại ca, cháo hạt sen có rồi. Từ tiểu thư, nhân lúc còn nóng, nàng mau ăn , ta có thêm cả nhân sâm nữa, bổ lắm đó.


      - cần đâu đại nhân.


      Từ Trường Kim kiên quyết:


      - Việc của Vương tử giao phó chưa xong TK tuyệt ăn uống gì cả. Xin mời đại nhân nghe ta ...


      - , , cái gì?


      Lâm đại nhân vừa mới thốt lên những lời , thay đổi vẻ mặt, thần sắc nghiêm nghị:


      - Từ tiểu thư, nếu ta nghe nàng ăn phải ?


      Từ Trường Kim gật đầu, Lâm đại nhân hừ tiếng:


      - Vậy cũng được, nàng ăn bổn đại nhân nghe. Chúng ta cứ như vậy coi nàng quật hay ta cường. Xảo Xảo bảo bối, ngoài đường có kịch hay đó, chúng ta ra ngoài coi .


      Xảo Xảo vội vàng nắm lấy tay Trường Kim khuyên nhủ:


      - Từ tiểu thư, người nghe đại ca rồi đó, trước tiên hãy ăn chén cháo này .


      Từ Trường Kim tính tình so với từ "quật cường" còn có vẻ mạnh hơn, nghe vậy lắc đầu, đôi mắt khép hờ lời, ý là muốn ở đây tĩnh tọa, đợi cho đến khi Lâm đại nhân quay lại.


      Hắc hắc, tiểu nữ này có cá tính a, Lâm Vãn Vinh cầm lấy chén cháo hạt sen, cười hi hi:


      - Từ tiểu thư, chẳng lẽ là đợi ta đút cho nàng ăn? Được, ta cố thử xem, lại đây, mở miệng ra nào, cháo tới đây.


      Từ Trường Kim khép chặt chiếc miệng nhắn, lời cũng , mặt toát lên vẻ kiên định. Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười:


      - Từ tiểu thư, nàng quả nhiên có tính cách. Chỉ là ta cảm thấy thương cho người dân Cao Ly, vì nàng cố giữ cái tính cách đó trước mặt bổn đại nhân ta, biết rằng "đa cật đa thiểu khổ, đa thụ đa thiểu nan" sao (ăn càng nhiều khổ càng ít, càng hưởng lắm càng bớt khó - hieusol)? Ài, ta kể lại với Lý Thừa Tái, là Từ Trường Kim đấu khí ở đây với ta, nhân dân Cao Lệ hãy tiếp tục chờ xem nhé.


      Từ Trường Kim thần sắc chợt động:


      - Đại nhân, ý ngài là...


      - Tới đây, há miệng ra nào...


      Lâm đại nhân mỉm cười, thanh mang theo dụ hoặc vô cùng.


      Từ Trường Kim mấp máy môi vài lần, đôi cánh tai chợt ửng hồng, khuôn mặt liền như hoa đào tháng ba, trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng cũng hé đôi môi nhắn ra, nhưng đôi mắt lại ngượng ngùng dán chặt xuống đất.


      - ... Miệng há ra nào, Xảo Xảo tiểu bảo bối của ta, hai ngày qua nàng quá khổ cực rồi, đại ca đút nàng ăn nhé!


      Lâm đại nhân dường như hề thấy cử động của Từ Trường Kim, đưa chiếc muỗng đến miệng của Xảo Xảo, tiểu nương tử này cả kinh:


      - Đại ca, đây là của tiểu thư mà, ô...


      muỗng cháo ngọt ngào đưa vào chiếc miệng của Xảo Xảo, tiểu nương tử này thần sắc đỏ bừng, mặt lại toát lên vẻ hạnh phúc. Từ Trường Kim đợi hồi lâu, lại thấy đút cháo cho Xảo Xảo, vẻ mặt liền trở nên ngây ngốc, nước mắt chợt tràn ra, vội yên lặng cúi đầu.


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười, lấy chiếc khăn từ tay Xảo Xảo đưa cho Từ Trường Kim, ôn nhu :


      - Đừng khóc, Đại Trường Kim. Cái này là muốn cho nàng hiểu, ai thương nàng được cả đời, nàng phải học cách tự thương chính mình thôi.


      Từ Trường Kim ngẩn người, Lâm đại nhân thừa dịp đặt chén cháo vào tay nàng, nàng cẩn thận suy nghĩ chút, đột nhiên cúi đầu, nước mắt lại tuôn rơi, thanh như tiếng muỗi kêu:


      - Đại nhân, cảm ơn ngài, ta hiểu rồi.


      - Cảm ơn cái gì, ta là nam bằng hữu của nàng mà. Ài, ái tình vượt biên giới rất khó khăn a. Ta cùng với nhân dân Cao Ly đường biên sông nước, vai phải gánh vác hai bên, làm khó ta quá.


      Thấy chiếc miệng nhắn của Từ Trường Kim ăn cháo, Lâm đại nhân lại cười hi hi, thần sắc lại bắt đầu nghiêm chỉnh rồi.


      Từ Trường Kim khúc khích cười, sắc mặt đỏ bừng, vội vã cúi đầu, chỉ cảm thấy chén cháo thanh đạm thực lại quá ngọt ngào.


      vất vả mới đợi được Từ Trường Kim ăn xong. Lâm đại nhân đổ mồ hôi lạnh, nha đầu này, là văn nhã quá. Ăn cơm mà cũng như thêu hoa, phỏng chừng cuộc đời này nàng phải tốn mất 1/5 thời gian chỉ để ăn cơm rồi.


      Thấy Lâm đại nhân nhìn chằm chằm vào mình, Từ Trường Kim khẽ cắn đôi môi mọng, cảm thấy ổn liền hỏi:


      - Đại nhân, có phải là Trường Kim ăn cơm rất khó nhìn a?


      - phải là khó coi, mà là quá đẹp mắt.


      Lâm Vãn Vinh than thở:


      - Từ tiểu thư, sau này khi nàng về Cao Ly, ngàn vạn lần đừng ăn cơm trước mặt nam nhân khác. Nếu người khác nhìn bộ dáng này của nàng bị nàng mê hoặc chết đó.


      Từ Trường Kim nở nụ cười, nhàng :


      - Đại nhân, bây giờ có thể bàn chuyện rồi.


      - Ta bảo, việc dự tiệc có thể miễn .


      Lâm đại nhân phẩy tay, Từ Trường Kim nghe vậy mặt lộ ra vẻ thất vọng, lại nghe Lâm đại nhân tiếp tục:


      - Ta cũng thích mất thời gian vô ích chuyện với Lý Thừa Tái, chi bằng Trường Kim nàng trực tiếp cho ta biết, tiểu vương tử tìm ta rốt cục là có chuyện gì?


      Từ Trường Kim trở nên vui vẻ, vội hỏi lại:


      - Đại nhân, ta có thể ?


      Ài, nha đầu này cái gì cũng tốt, lại là quá lễ phép a, chẳng lẽ sau khi kết hôn, lúc thoát y giường, nàng còn "đại nhân, xin mời đến đây!"??? Hắc hắc, hay a! cười cách xấu xa, trong mắt ánh lên dâm quang ra bốn phía, ánh mắt rơi vào khuôn mặt khiết bạch vô tư của Từ Trường Kim, mơ hồ cười .


      Thấy Lâm đại nhân bộ dáng đầy vẻ háo sắc, Từ Trường Kim nhất thời khó hiểu, cái vị Lâm đại nhân ôn nhu hào hiệp, chứa đầy triết lý biến đâu mất rồi? Nàng đấu lại ánh mắt của Lâm đại nhân, trấn định hàng ngày cũng còn đủ, trong lòng sinh ra chút bối rối, vội vàng cúi đầu :


      - Đại nhân, kỳ việc này đối với Đại Hoa cũng phải là có quan hệ. Ngài có biết lần này chúng ta tới Đại Hoa, tại sao lại nhất định muốn kết hôn với Nghê Thường công chúa ?


      Lời thừa, ta phải là quốc Vương Cao Ly, làm sao biết được trong lòng nàng nghĩ gì? Nghĩ đến lễ mạo quá mức của nàng, Lâm đại nhân mỉm cười giả lả:


      - Ồ, tại sao vậy? Ài, Trường Kim à, nàng là lễ phép a!


      Từ Trường Kim hiểu ý tứ lời của , lắc đầu than:


      - Sở dĩ muốn kết hôn với Nghê Thường công chúa là vì chúng ta muốn mượn binh của Đại Hoa.


      - Mượn binh?


      Lâm Vãn Vinh chấn động, Cao Ly sao lại tự giác như vậy, chủ động mời Đại Hoa ta tiến vào sao?


      - Đại nhân nên hiểu lầm ý của ta, chúng ta cũng phải là mời quan binh Đại Hoa nhập trú Cao Ly, mà là hi vọng Đại Hoa tăng cường binh mã ở phía Đông Nam và Đông Bắc.


      Từ Trường Kim vội vàng giải thích.


      - Đông Nam và Đông Bắc?


      Lâm Vãn Vinh trầm tư lúc, ngẩng đầu :


      - Từ tiểu thư là... Đông Doanh?


      - Lâm đại nhân quả nhiên là người tinh minh.


      Từ Trường Kim gật đầu, thần sắc nghiêm túc:


      - Lần này đến Đại Hoa, Đột Quyết và Đông Doanh phái sứ thần đến Cao Ly ta, muốn cùng chúng ta liên thủ đối phó với Đại Hoa.


      Liên thủ? bên ở thảo nguyên, bên ngoài biển rộng, hai kẻ này cũng muốn câu kết à? Đột Quyết thực lực cường đại, có suy nghĩ này, cũng còn có thể hiểu được. Nhưng cái bọn Đông Doanh bé tí kia cũng vọng tưởng thôn tính Đại Hoa ư! đúng, Đông Doanh là muốn chiếm Cao Ly! Chỉ khi yên ổn đặt chân đất bằng rồi mới có thể ảo tưởng đến Đại Hoa được.


      Lâm Vãn Vinh trong đầu ràng, nhưng ra, lại


      còn trầm ngâm:


      - Ồ, vậy Vương tử Cao Ly thấy thế nào?


      - Vương thượng ra có ý rồi, nhưng ta cho rằng Đông Doanh dụng tâm hiểm ác, tuyệt vuốt râu hùm Đại Hoa, ý của bọn họ, sợ là phải Đại Hoa mà chính là Cao Ly ta. Ta tìm đến Binh tá phụ trợ đại nhân, nhờ chuyển ý của ta đến vương thượng, vương thượng cũng biết rằng chuyện này ổn, nhưng Đông Doanh mấy năm gần đây khuếch trương chiến bị, binh lực cường mạnh, Cao Ly ta còn là đối thủ của họ nữa. Bởi vậy, vương thượng phái vương tử , thỉnh cầu Đại Hoa đưa binh đến Đông Nam và Đông Bắc hai hướng để tạo áp lực cho Đông Doanh, khiến bọn họ phải từ bỏ cái ý nghĩa phi thực tế đó. Chỉ là Đại Hoa hoàng đế vẫn chịu gặp chúng ta, vương tử mới nghĩ đến đại nhân, muốn nhờ đại nhân chuyển cáo ý nguyện của Cao Ly ta. Nếu Cao Ly mất , Đông Doanh có thể mượn đất làm bàn đạp, hợp lực cùng Đột Quyết đánh vào Đại Hoa, đến lúc đó tình cảnh của Đại Hoa so với bây giờ chắc chắn càng thêm nguy hiểm.


      Từ Trường Kim ra hơi những suy nghĩ trong lòng, nhất thời như trút được gánh nặng, thở ra hơi dài, ánh mắt lại nhìn sang vị Lâm đại nhân.


      Từ Trường Kim quả có tầm nhìn, Cao Ly có nàng coi như là có phúc khí rồi. Lâm Vãn Vinh cười cười bảo:


      - Từ tiểu thư, nàng với ta như vậy cũng hữu dụng, ta chỉ là tiểu quan nho trong triều đình, những việc quốc gia đại này, ta gánh nổi đâu.


      Từ Trường Kim liếc nhìn , :


      - Đại nhân cần khiêm nhường nữa, ta tuy là người Cao Ly, nhưng cũng biết tấm bảng do hoành đề đích thân đề tặng "Thiên hạ đệ nhất đinh" phải là hư danh. Người trước mặt hoàng đế câu còn mạnh hơn mười vạn hùng binh. Vì an nguy của cả Cao Ly ta và Đại Hoa, thỉnh mời đại nhân chuyển lời đến hoàng thượng, mong người mau đưa quân đề phòng, xin có lời nhờ!


      Từ Trường Kim cúi người thấp, chiếc quần dài Cao Ly ôm sát vóc người thon dài của nàng lộ ra cơ thể mê người, chiếc cổ trắng ngần và bộ ngực sữa cao cao dựng thẳng, quả quá mê người.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 302 - Lễ vật của Cao Ly

      - Ai cha, Từ tiểu thư đừng làm đại lễ như vậy, ta nhận nổi đâu.


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi đỡ lấy Từ Trường Kim, thuận tiện vuốt ve đôi bàn tay bé mềm mại của nàng chút. Từ tiểu thư sắc mặt ửng hồng, vội vàng thu tay lại, để lại chiếm tiện nghi nữa.


      Lâm Vãn Vinh trầm ngâm lúc, tại Đại Hoa muốn cùng Đột Quyết đại chiến, nếu Đông Doanh quả muốn tấn công Cao Ly, chắc chắn cùng Đột Quyết cấu kết cầm đao đứng sau lưng, đối với Đại Hoa tuyệt có chỗ nào tốt cả. Việc này chính phải để cho lão hoàng đế biết ràng, còn lão làm như thế nào đó là chuyện của lão, nếu ta quả chẳng phải là bằng hữu rồi.


      Ý nghĩ trong lòng dĩ nhiên thể để lộ ra được, Lâm đại nhân mặt tỏ vẻ khó hiểu:


      - Từ tiểu thư, nàng rằng Đông Doanh muốn chiếm Cao Ly, có thể có bằng cứ gì ?


      Từ Trường Kim lắc đầu:


      - Đại nhân, quốc mưu lược, sao có thể đến chứng cớ gì được? Nếu như đợi tới lúc Đông Doanh bắt đầu hành động, Đại Hoa mới có phản ứng có lẽ là quá muộn rồi.


      - Như vậy là có chứng cứ phải ?


      Lâm Vãn Vinh cười cười :


      - có chứng cứ, chỉ bằng lời lẽ của các người, bảo ta làm sao trình tấu với hoàng đế đây? Ài, hay là nàng trở về chờ , đợi đến khi Đông Doanh khai chiến, các người trước tiên đánh nhau với bọn họ trận, nếu đánh lại hãy cầu viện cũng chưa muộn mà.


      Từ Trường Kim nghe kiểu Lâm đại nhân lộ ra ý tứ tọa sơn quan hổ đấu, nhất thời sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm:


      - Đại nhân, nếu đợi đến khi Đông Doanh đánh tới, dân Cao Ly vốn hòa bình liền trở nên sinh linh đồ thán, máu đổ thành sông. Chẳng lẽ cứ phải đến khi như vậy, Đại Hoa mới chịu ra tay cứu giúp sao?


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi, đĩnh đạc cất giọng:


      - Ta Trường Kim nàng a, nàng cũng là người thông minh, nàng xem hai quốc gia tiếp xúc nhau, việc trọng yếu nhất là việc gì?


      Từ Trường Kim khe khẽ thở dài, từ trong lồng ngực lấy ra phong thư, đưa cho Lâm Vãn Vinh :


      - Đại nhân, đây là quốc thư của quốc vương nước ta trình cho hoàng đế Đại Hoa, xin nhờ ngài chuyển giúp. Chỉ cần Đại Hoa có thể ra tay tương trợ, giải nguy được cho Cao Ly lần này, chúng ta nguyện ý xưng thần với Đại Hoa, hàng năm bái vọng, triều cống đầy đủ.


      nàng Từ Trường Kim này quả là cao thủ đàm phán, trong tay nắm quân cờ quan trọng như vậy, nhưng lại đưa ra cho tới khi đến nước cuối cùng, ta nếu hồ đồ chút bị nước mắt của nàng lừa mất rồi.


      Lâm Vãn Vinh tiếp nhận quốc thư bỏ vào trong ngực áo, cười :


      - Từ tiểu thư, thư này phải là chữ Cao Ly sao? Ta có thể hiểu được ngôn ngữ của các người à.


      Từ Trường Kim nét mặt vui vẻ, vội lắc đầu:


      - Xin đại nhân yên tâm, bức thư này được viết bằng cả hai loại chữ Cao Ly và Đại Hoa. Chính do Vương thượng tự đọc cho ta ghi, tuyệt có sai sót đâu. Đại nhân, ngài đồng ý rồi à? Ta đại biểu toàn thể con dân Cao Ly xin cảm tạ đại ân đại đức của ngài.


      - Nàng đừng đại biểu cho ai cả.


      Lâm Vãn Vinh khoát khoát tay, khẽ cười:


      - Ngoại trừ chính nàng, nàng đại biểu cho ai được hết. Bức thư này ta cầm trước, nhưng có thể truyền lại cho hoàng đế ta chưa biết. Ài, con người của ta quả rất mềm lòng, giúp đỡ Cao Ly các người việc này, cũng chẳng được điều tốt đẹp gì, Từ tiểu thư, nàng hôn ta cái, coi như là cổ vũ nha!


      Từ Trường Kim trong lòng chợt động, mặt đỏ như hoa đào, vội vàng lùi xa khỏi . Xảo Xảo cười khúc khích, nắm tay nàng :


      - Từ tiểu thư, người phải sợ đâu, đại ca chỉ hù dọa chút thôi. Nếu tiểu thư hôn , chắc chắn trốn mất tiêu rồi.


      Từ Trường Kim mỉm cười bối rối, tiểu thủ rút từ trong ngực áo ra chiếc hộp , giọng :


      - Đại nhân, ngài vất vả giúp Cao Ly ta, Vương thượng chưa có gì báo đáp, lễ vật này chính do Vương thượng chuẩn bị dâng tặng cho hoàng đế Đại Hoa. Hôm nay chúng ta gặp được Đại Hoa hoàng đế, đại nhân lại lao tâm giúp chúng ta, vương tử rằng hãy tặng vật này cho ngài, coi như ý cảm tạ vậy.


      Dâng tặng cho hoàng đế hả? Là bảo bối gì a? Lâm Vãn Vinh tiếp nhận chiếc hộp, cười hi hi:


      - Điều này tốt lắm đâu, ta vốn phải là kẻ tạp ăn đâu, nhưng nếu các người thành tâm như vậy, ta đành phải nhận thôi. Từ tiểu thư, bên trong là loại bảo bối gì thế?


      Từ Trường Kim lắc đầu:


      - Ta cũng lắm, vương thượng là dâng tặng hoàng đế Đại Hoa, các ngự y của người chắc chắn nhận ra.


      Ngự y à? Dâng tặng lễ vật cho hoàng đế và ngự y có quan hệ gì, chẳng lẽ là tiên đan diệu dược gì đó? Mang theo nghi hoặc, nhàng mở nắp hộp, ngay lập tức làn hương thanh đạm tỏa ra. Vật trong hộp là khối rễ cây có hình dáng kỳ lạ, thân mình thẳng tắp, đỉnh đầu phình lớn, phần gốc lại mường tượng hai trái cầu tròn, cả khối rễ này màu sắc trong suốt có thể nhìn thấu, thoang thoảng mùi thơm.


      Từ Trường Kim nhìn thấy vật kia đột nhiên a lên tiếng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, vội vàng ngượng ngùng che mắt lại, dám nhìn nữa.


      - Hình dạng của vật này sao trông có vẻ quen mắt nhỉ?


      Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:


      - Từ tiểu thư, đây quả là phẩm vật do Vương thượng của nàng dâng tặng sao? Vương thượng là sáng tạo, ống hai viên, cái này là cái gì a? Chẳng lẽ là đại pháo của Thần Cơ doanh?


      Từ Trường Kim cuối cùng cũng áp chế được ngượng ngùng, hai tay bỏ ra, giọng đáp:


      - Người làm y đạo tâm như phụ mẫu (ý là tâm sáng như cha mẹ của người bệnh, nổi lòng tà). Trường Kim thân là y nữ lại có những ý nghĩ trong sạch, khiến cho ngài chê cười. Đại nhân, đây là loại dược liệu vô cùng trân quý, đối với ngài và phu nhân có hiệu dụng vô cùng.


      đến câu sau, thanh của nàng hẳn , mặt nổi lên vầng mây đỏ, nhưng lại kiên trì cúi đầu.


      - Đối với ta và phu nhân có hiệu dụng à?


      Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc nhìn Xảo Xảo cái, quay về phía nàng lắc lắc chiếc hộp. Tiểu nương tử kia vẻ mặt ngại ngần, cúi đầu :


      - Đại ca, người xấu muốn chết, còn chịu thu lại .


      - Từ tiểu thư, mong nàng mau ràng chút, cứ hàm hàm hồ hồ như vậy, nếu ta nghĩ ra ăn bậy đó...


      - Ngàn vạn lần nên ăn.


      Từ Trường Kim cả kinh, vội vàng bảo:


      - Đại nhân, vật đó có dược lực rất mạnh, đêm chỉ cần dùng miếng bằng móng tay út là có thể khiến cho ngài và các vị phu nhân phòng hòa hài (hòa hợp chuyện phòng the), nếu dùng liều lượng quá nhiều có thể gây ra hậu quả lường được đâu.


      Vừa nghe "Phòng hòa hài", Lâm đại nhân liền hiểu ra, đây chính là thuốc tráng dương mà. Cái thằng cha Lý Thừa Tái này quả phải là kẻ tốt lành gì, lão tử đêm chinh chiến tám phương bằng chân bản lãnh, đâu có cần dùng cái thứ này.


      - Trường Kim a, phòng hòa hài là cái gì vậy? Ta ràng lắm, nàng có thể giải thích chút được ? Xảo Xảo tiểu bảo bối, nàng cũng tới đây nghe chút, chúng ta cùng nếm thử cảm giác hòa hài là thế nào.


      Lâm đại nhân vẻ mặt đầy chánh khí, ánh mắt ánh lên vẻ ham học hỏi.


      Xảo Xảo cũng hiểu được đây là vật gì, khuôn mặt nhắn cũng đỏ bừng lên, vội vàng nấp sau lưng đại ca, dám ngẩng đầu lên nữa.


      Từ Trường Kim quả nhiên cũng có y đức, cố gắng kìm nén ngượng ngập đáp:


      - Đại nhân, vật này tên là 'Vạn Dương sâm', chính là đặc sản tối thần kỳ của Thánh sơn nước Cao Ly ta. Trong Kỳ Hoàng thuật ( bộ lý thuyết chữa bệnh) giảng rằng "dĩ hình bổ hình", đại ý là, sử dụng dược vật có hình dạng tương tự với cơ quan của cơ thể có nhiều bổ ích, như là đậu và thận có cùng hình dạng, bởi vậy có công hiệu dưỡng bổ thận đó.


      Lâm đại nhân vỗ đầu, chợt hiểu ra:


      - Ta hiểu rồi, đây là hình dạng đồ chơi trưởng thành, là lão đại, chuyên giúp đỡ cho đồ chơi, vậy đồ chơi chính là lão nhị. Có phải hở Từ tiểu thư?


      Từ Trường Kim cắn môi đáp:


      - Tạo hóa sinh ra vạn vật khó lường, Vạn Dương sâm tính hỏa nhiệt, là loại thuần dương, nhưng lại sinh trưởng trong băng tuyết ở nơi cực của Thánh sơn, hấp thụ tinh hoa của trời đất mà thành hình, chuyên bồi bổ công năng nam nữ. Vạn Dương sâm màu xanh rất khó đạt được, nhìn loại này, cũng biết tồn tại ở vùng núi tuyết đó bao lâu rồi, dược lực chắc chắn rất mạnh mẽ, người bình thường khó mà chịu nổi. Đại nhân ngàn vạn lần nên dùng nhiều, nếu ...


      - Nếu sao?


      Lâm đại nhân tò mò mở to mắt.


      Từ Trường Kim sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cúi đầu, ánh mắt dám nhìn , chỉ dám ngó ra ngoài cửa sổ, giọng :


      - Nếu , các vị phu nhân sợ là chịu nổi.


      A ha ha ha, Lâm đại nhân trong lòng cười điên dại, chính là loại hiệu quả này, đúng là bảo bối a, khó trách vua Cao Ly muốn đem vật này dâng tặng cho lão hoàng đế. bỏ chiếc hộp vào trong ngực áo, thở dài :


      - Vương tử cũng là, có việc gì sao tặng vật này làm gì. Ta bây giờ lo lắng vì hỏa lực quá mạnh mẽ, dùng cái này phải lại càng làm trầm trọng thêm sao? Ta cho dù đến 100 tuổi cũng chưa cần sử dụng loại này. Từ tiểu thư, nàng là y nữ, đối với việc hỏa khí của ta quá mạnh mẽ có biện pháp nào để giải quyết ?


      Từ Trường Kim mỉm cười:


      - Đại nhân có thể là dương khí quá mạnh, phải bình tâm tĩnh khí, cấm dục dưỡng thần... (tĩnh tâm, xxx).


      Xảo Xảo nghe được bật cười khúc khích, tay nhéo vào hông đại ca, Lâm Vãn Vinh cười bất lực:


      - Từ tiểu thư đừng xem bệnh nữa, coi như ta chưa , coi như ta chưa vậy.


      Cùng chuyện trò với Từ Trường Kim lúc, hỏi về công năng và dược liệu của 'Vạn Dương sâm', cũng đem luôn việc hỏa lực của mình quá mạnh mẽ hỏi nàng, rồi ngay cả chuyện đêm "ngóc đầu" lên mấy lần cũng bình thản cho y nữ đại nhân nghe, khiến cho nàng mặt đỏ tận mang tai, lâu sau dám ngẩng đầu lên.


      Lúc chia tay với Từ Trường Kim, Lâm đại nhân vẫn muốn thêm đôi chút, liền nắm đôi tay bé của nàng mà bảo, Trường Kim a, sau này nàng có thể tới đây chỉ ta và Xảo Xảo khóa y học nhé, ta còn có rất nhiều phương diện sinh lý đàn ông muốn nàng chỉ giáo thêm. Từ Trường Kim thiếu điều muốn bay mất, dám quay đầu lại nữa.


      Đùa giỡn với Từ Trường Kim hồi, tâm tình Lâm Vãn Vinh cũng thấy thoải mái hơn nhiều, tìm kiếm từ trong ra ngoài, nhưng vẫn thấy bóng dáng Đại tiểu thư cùng Tiêu phu nhân. trong lòng nghi hoặc, kéo Xảo Xảo hỏi:


      - Bảo bối ngoan, Đại tiểu thư đâu rồi?


      Xảo Xảo cười cười :


      - Đại tiểu thư cùng phu nhân sáng sớm nay phải Kinh Hoa học viện rồi.


      Lâm Vãn Vinh chợt hiểu ra, phu nhân tới kinh thành, đương nhiên là thăm Ngọc Sương, mới nhớ, cũng mấy ngày gặp tiểu nha đầu rồi, biết bây giờ nàng ở đấy quen chưa?


      nghĩ tới Ngọc Sương, Xảo Xảo lại nắm tay áo giật giật:


      - Đại ca, huynh với Đại tiểu thư chuyện chúng ta phải rời chưa?


      - Chưa có a!


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:


      - Làm sao vậy?


      Xảo Xảo khe khẽ thở dài:


      - Đại ca, huynh vẫn chưa chuyện với nàng ấy sao, tối hôm qua Đại tiểu thư khóc đó!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 303 - Hoàng thượng xảy ra chuyện

      Khóc à? Lâm Vãn Vinh suy nghĩ chút liền hiểu ra, tính tình Đại tiểu thư chính là miệng mạnh mà lòng yếu, nhất định nàng là nghe phu nhân Xảo Xảo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, liền tưởng rằng mình ra ngoài, nên mới thương tâm rơi lệ. Tính cách nha đầu kia mình quá ràng, nàng tỏ ra thèm để ý, thực trong lòng lại rất khẩn trương.


      - Hôm qua muội và Từ tỷ tỷ mua đồ bên ngoài, đến khi về quán thấy Đại tiểu thư trốn chúng ta, lén ngồi khóc ở trong sương phòng.


      Xảo Xảo u buồn :


      - Đại ca, Đại tiểu thư rất đáng thương, nàng cùng phu nhân đối với huynh tốt như vậy, chúng ta đừng rời xa mọi người, được hay ?


      - Nha đầu ngốc, ai là rời .


      Lâm Vãn Vinh ôm tiểu nương tử vào lòng, trước mắt lên hình ảnh Đại tiểu thư vừa quật cường vừa ôn nhu, nhịn được lắc đầu than :


      - Hôm qua ta phải bảo với muội rồi sao, chúng ta cùng phu nhân, Đại tiểu thư vĩnh viễn đều là người nhà, vĩnh viễn xa rời nhau. Đợi khi Đại tiểu thư quay về, ta với nàng ấy, chúng ta toàn bộ đều dọn đến tòa phủ kia, vừa ấm áp vừa náo nhiệt, vậy mới là tốt a.


      Xảo Xỏa nhu thuận đáp lời, ngẩng đầu nhìn cười quyến rũ, dịu dàng :


      - Đại ca, huynh là tốt.


      Hai người tiến vào trong phòng, Lâm Vãn Vinh chợt nghĩ đến tình về "Lạt Tị thảo" của bọn Đột Quyết, liền từ trong áo lấy ra chiếc túi mà A Sử Lặc trân quý như tính mạng, dốc đám lá thuốc dài ngắn kia lên bàn, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng. Loại lá thuốc này mới qua gia công thô, chế biến còn rất kém, người Đột Quyết cứ thế bỏ vào trong ấm đốt lên hít khói. Nhưng tới tay Lâm Vãn Vinh dĩ nhiên khác, là tên gian thương điển hình, chuyện sinh lợi thế này làm sao có thể bỏ qua cơ hội.


      Xảo Xảo lấy lưỡi dao sắc, băm nhuyễn lá thuốc ra, rồi lại bảo nàng tìm tờ giấy mỏng, cuộn sợi thuốc thành điếu . Xảo Xảo quả rất khéo tay, y theo hướng dẫn của đại ca, đưa điếu thuốc vừa cuộn xong cho Lâm Vãn Vinh. Điếu thuốc thẳng tắp, thon dài, so với điếu thuốc lá ở tiền kiếp có vài phần giống nhau rồi.


      Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, vội vàng đốt thử điếu thuốc lá, mùi khói thuốc nhàn nhạt xông vào cánh mũi. Mặc dù so với loại thuốc lá ngon ở thế giới trước kia của , loại thuốc này mùi có chút cay nồng và gắt hơn, thể sánh bằng được, nhưng tại thời đại này, mùi như vậy là tốt lắm rồi. Đây chính là phát minh mới a, cũng chính là mỏ vàng lớn.


      - Đại ca, đây là cái gì vậy?


      Xảo Xảo che mũi hỏi. Mùi của loại lá thuốc này khó để nàng thích ứng.


      Lâm Vãn Vinh haha cười to:


      - Đây gọi là thuốc lá, là loại kinh doanh siêu lợi nhuận, ta phải dùng nó để thu dụng tiền tài của bọn Tây Dương, hắc hắc.


      Xảo Xảo vẫn chưa hiểu gì, nhưng thấy đại ca rất hăng hái, liền mỉm cười, cũng hỏi thêm nữa.


      Nhớ tới lời Lộc Đông Tán qua, cây thuốc lá này sinh trưởng gần khu vực Nam Lộc của A Nhĩ Thái Sơn, thuộc về biên giới của bọn Đột Quyết, Lâm đại nhân có chút bất bình, mẹ kiếp, loại vật phẩm tốt như vậy sao lại thuộc về bọn Đột Quyết đó nhỉ? là lãng phí của trời! Lấy, nhất định phải lấy về đây! Người Hồ xâm lược Đại Hoa là vì đất đai, Đại Hoa chống lại họ cũng thể chỉ đuổi là xong việc, còn phải cướp phải đánh chứ. Đáng chém đáng giết, cần khách khí!


      cười hắc hắc, nắm lấy tiểu thủ của Xảo Xảo :


      - Xảo Xảo, mai mốt khi đại ca phải xa, nàng và Đại tiểu thư mọi người hãy đợi tại kinh thành, cần sợ hãi, ta làm xong việc liền về ngay.


      Xảo Xảo cả kinh hỏi lại:


      - Đại ca, huynh muốn đâu vậy?


      - Ta bắt, à, phải, là lấy, lấy thứ đồ vật.


      Lâm đại nhân chính sắc đáp:


      - Có thứ đồ này, Đại Hoa ta có thể làm kinh doanh với các quốc gia khác. Để cho bọn họ đều hít mây thở khói, hưởng thụ khoái hoạt, hê hê, mộng tưởng vĩ đại a.


      Thần sắc Xảo Xảo trở nên buồn bã, ôn nhu nhìn giọng:


      - Đại ca, nơi huynh muốn đến đó có xa ? Muội cùng với huynh nhé.


      - Lần này nàng được đâu.


      Lâm Vãn Vinh cũng biết giải thích thế nào, bảo là ta muốn ra chiến trường chém giết người Hồ ư? Đừng là Xảo Xảo, tự cũng tin. Nguyện vọng của chỉ là chiếm số lớn thuốc lá, còn ai đánh nhau phải là chuyện của phải lo, dù sao cũng chỉ có mình Lâm Tam , còn hơn mười vạn đại quân cùng Lý Thái lão đầu ở phía trước mà, có gì nguy hiểm cũng tới được . Bất quá, biện pháp an toàn nhất là thống suất ba quân tung hoành, có tầng tầng lớp lớp đại quân hộ vệ, nếu thắng cũng có thể liều mạng chạy trốn, thể mất mạng được.


      - Nàng ở lại kinh thành, mua thêm vài tửu lâu nữa. Đại ca chỉ là làm chuyện bí mật, có gì nguy hiểm cả, nàng ngàn vạn lần nên lo lắng.


      Lâm Vãn Vinh vuốt mái tóc của Xảo Xảo, cười an ủi nàng.


      Xảo Xảo biết tính tình của đại ca, khi quyết rất khó thay đổi, nàng chỉ khe khẽ thở dài, ôn nhu :


      - Vậy đại ca sớm quay lại nhé, muội cùng Đại tiểu thư, Từ tỷ tỷ đợi huynh về.


      - Tự nhiên là vậy rồi, đại ca cũng luôn nhớ mọi người, nhất là Xảo Xảo người của ta.


      Lâm Vãn Vinh mồm bôi đầy đường mật, mở miệng ra toàn những lời ngọt ngào, Xảo Xảo nghe vậy khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, mừng rỡ vạn phần, dựa sát vào lồng ngực đại ca, được lời nào.


      Nha đầu này thời gian theo Lâm Vãn Vinh là lâu nhất, đối với cũng quan tâm dịu dàng nhất, chính có thể là vợ chồng kết tóc, được quan tâm chăm sóc của , biến chuyển từ tiểu nha đầu ngây thơ khờ khạo dần trở thành tiểu phu nhân đầy quyến rũ, vóc người càng trở nên đầy đặn căng tròn, cho dù là mỉm cười hay cau mày đều thể ra vẻ ôn nhu tú mỹ, lại diễm lệ động nhân, làm sao mà Lâm đại nhân thương cho được.


      Lâm Vãn Vinh nhàng vuốt ve cặp mông tròn sung mãn của nàng, thở vào chiếc tai nhắn:


      - Bảo bối ngoan, Từ Trường Kim đưa cho ta cái đồ vật kia, chúng ta hôm nay cùng thử xem nhé? Ài, tội nghiệp tiểu bảo bối của ta phải chịu khổ rồi.


      Xảo Xảo nghe được, bên tai nóng bừng lên, cả người bủn rủn, dựa hẳn thân vào lồng ngực đại ca, miệng :


      - Đại ca, muốn đâu. Bây giờ còn là ban ngày mà."


      - "Bạch nhật tuyên dâm" (Giao hoan ban ngày che đậy), muội chưa từng nghe qua câu này sao?


      Lâm Vãn Vinh đặt tay ngay tại bờ mông của nàng, chậm rãi xoa bóp, thừa thế ôm lấy thân thể nàng, muốn hướng về phòng trong tới.


      "Kha, kha...", bất chợt sau lưng hai người vang lên mấy tiếng ho , Xảo Xảo lại càng thêm hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng núp phía sau lưng đại ca. Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn, thấy Tiêu phu nhân khóe miệng mủm mỉm, như cười như đứng trước mặt mình.


      - A, phu nhân về rồi à? Ta và Xảo Xảo chơi trò chơi, phu nhân có muốn cùng tham gia ?


      Lâm Vãn Vinh mặt đổi sắc, nghiêm trang hỏi nhưng trong lòng lại tràn ngập tiếc nuối, làm chính mà lại quên đóng cửa, bị bắt quả tang rồi.


      Tiêu phu nhân lắc đầu cười khẽ, coi như nghe lời , nhìn hỏi:


      - Lâm Tam, hôm qua có vị tiểu thư xinh đẹp đến tìm ngươi, đợi ngươi đêm, ngươi gặp nàng ấy chưa?


      - Tiểu thư xinh đẹp ư?


      Lâm Vãn Vinh nhíu mày nghi hoặc hỏi lại:


      - Ở đâu? phải có phu nhân mỹ lệ ở đây rồi sao?


      Tiêu phu nhân cười:


      - Đừng mồm mép nữa, vị tiểu thư đó chưa? Ai, tiểu thư này chỉ có ngoại hình đẹp mắt, còn vì chờ ngươi mà ăn uống, mối thâm tình này quả làm cho người ta kính nể a.


      Lâm Vãn Vinh ha ha cười đáp:


      - Phu nhân hiểu lầm rồi, ta cùng với nàng ấy có chuyện gì cả đâu. Đó là vị tiểu cung nữ đến từ vương thất Cao Ly, nhờ ta giúp việc, ta với nàng ra là có mối quan hệ hữu nghị rất thuần khiết, chút gian tình, Xảo Xảo có thể làm chứng được.


      Xảo Xảo bị Tiêu phu nhân phá hỏng hảo của mình và đại ca, trong lòng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, lại nghe đại ca về mình, vội vàng vô thức lắc đầu:


      - đâu đâu, chúng ta làm gì cả đâu...


      Tiêu phu nhân nhịn được cười rộ lên, nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người , Xảo Xảo quả tìm được vị hôn phu của mình, chỉ là tên Lâm Tam này hoa tâm nhiều lắm, trêu chọc vô số con nhà người ta, hết lần này đến lần khác hai đứa con mình cũng bị chiếm mất, làm sao mới tốt được đây? Bà cười cười, nhưng đôi mày chợt nhíu lại tự nhiên.


      - À, sao lại thấy Đại tiểu thư đâu?


      Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.


      - Nàng ở tại Kinh Hoa học viện cùng Ngọc Sương chuyện thôi.


      Tiêu phu nhân liếc nhìn , than thở:


      - Lâm Tam, Ngọc Sương nhờ ta nhắn cho ngươi câu.


      - Nhị tiểu thư nhắn gì?


      Lâm Vãn Vinh vui vẻ hỏi:


      - Mấy ngày gặp rồi, ta chính rất nhớ nàng đây.


      - Có ?


      Phu nhân tự nhiên tin mấy lời ma quỷ của , hừ lạnh tiếng:


      - Ta thấy ngươi bận rộn suốt ngày, vừa tranh ngôi phò mã, vừa kết giao với tiểu cung nữ của Cao Ly, làm gì còn thời gian mà nhớ tới nó nữa? Ngọc Sương , nếu ngươi đến thăm nó, nó đem Trấn Viễn tướng quân từ Kim Lăng đến đây đó...


      Lâm Vãn Vinh cả người đổ mồ hôi lạnh, tiểu nha đầu này trước khi vào học viện ngàn vạn lần dặn dò, rằng học thành tài trở về, còn ta nên thăm nàng, sợ làm nàng phân tâm. Bây giờ lại la ó, ta làm theo đúng lời nàng , nàng ngược lại còn oán giận ta.


      - Lâm Tam à, ngươi có nhớ thế?


      Tiêu phu nhân thấy thần sắc bối rối, lại càng tức giận:


      - Ngươi cả ngày ôm ấp Xảo Xảo như là bảo bối, nhưng sao lại đối với Ngọc Sương lại sơ suất như vậy?


      Phải cố nhịn thôi. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười:


      - Ta vốn rất muốn thăm nàng, nhưng do lúc đầu Nhị tiểu thư dặn dò rồi, là muốn dốc lòng học tập, bảo ta nếu có việc gì gấp nên gặp nàng, cho nên ta vẫn nhớ kỹ lời dặn đó của nàng mà.


      - Nó sao ngươi làm y như vậy? Sao trước mặt ta, ngươi nghe lời giống như thế? Còn muốn ta dạy cho về tâm tư của nữ nhân nữa sao?


      Phu nhân đầy bất mãn.


      Lúc đầu ngăn cản ta cùng Nhị tiểu thư qua lại là bà, giờ cổ động ta cùng nàng tiến tới cũng là bà, Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, đành chỉ ứng thanh vâng dạ, đối với Tiêu phu nhân trước mặt lòng thâm tình thương bảo vệ con , có bao nhiêu ủy khuất cũng phải chịu nhịn.


      - Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh à...


      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng gọi đầy lo lắng, Từ Vị vội vội vàng vàng chạy từ cửa vào, còn chưa được tiếng nào với mọi người, liền nắm lấy tay kéo ra ngoài.


      Lâm Vãn Vinh vội vàng :


      - Từ tiên sinh, có chuyện gì vậy? Ta chuyện với phu nhân mà.


      - Còn gì nữa a.


      Từ Vị sắc mặt lo lắng, nhìn xung quanh cái rồi mới cẩn thận thầm vào tai :


      - Hoàng thượng, hoàng thượng xảy ra chuyện rồi...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 304 - Băng hà?

      - Có việc hay?


      Lâm Vãn Vinh sửng sốt, mở miệng hỏi lại:


      - Băng hà à?


      Từ Vị tức giận đến xém chút té xỉu, tiểu tử này điều dễ nghe được sao? Thực là cái gì cũng dám ra được! Lão lắc đầu cười khổ:


      - Lâm tiểu huynh, những lời này thể phát ngôn lung tung, bị chém đầu đó! Tóm lại ngươi đừng hỏi, mau theo ta thôi.


      Hai người vừa ra cửa, bên ngoài sớm có xe ngựa chờ sẵn, Từ Vị lời cũng hé miệng, kéo lên xe, thần sắc nghiêm túc vô cùng, vừa nhìn liền biết có chuyện đại .


      Hoàng đế xảy ra việc may, lão Từ gấp gáp lôi ta làm gì? Lâm Vãn Vinh mấy lần mở miệng hỏi nhưng Từ Vị cũng chỉ lắc đầu đáp, thần tình trầm trọng. Xe ngựa phóng nhanh, hướng ra phía ngoài thành, Lâm Vãn Vinh vén rèm xe nhìn chút, con đường này trước đây qua, là hướng về phía chùa Tướng Quốc. Nhớ tới sáng nay Từ Vị nhắc tới, lão hoàng đế đến Tướng Quốc tự thắp hương, chẳng lẽ là lão gặp chuyện ở Tướng Quốc tự? Lão hoàng đế này thể chết được, lão là cha của Tiên Nhi, tức là cha vợ ta, nếu mà lão chết Thành Vương chiếm quyền, Lâm đại nhân ta khó chơi a.


      Trong lòng hồ tư loạn tưởng hồi, xe ngựa đến chân núi phía dưới Tướng Quốc tự, hôm nay Tướng Quốc tự giống trước kia, dọc đường binh sĩ đứng dày đặc, ba bước nhóm, năm bước trạm gác, mỗi người đều khôi giáp sẵn sàng, đao thương tề chỉnh, lộ ra cỗ sát khí mạnh mẽ. Càng gần đến cổng chùa Tướng Quốc, thủ vệ lại càng sâm nghiêm hơn, vô số binh sĩ thần sắc căng thẳng, cảnh giác quan sát từng người qua.


      Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay áo Từ Vị:


      - Từ đại nhân, hoàng thượng rốt cục xảy ra chuyện gì vậy, ngài mau cho ta nghe , ta thấy tình thế này hình như tốt lắm a.


      Từ Vị nhìn xung quanh chút, thấy đến trước chùa Tướng Quốc, lúc này mới vô cùng trịnh trọng lên tiếng:


      - Lâm tiểu huynh, ngươi phải đáp ứng ta, những chuyện hôm này chứng kiến tuyệt thể tiết lộ ra ngoài, nếu , chẳng những là ngươi mà cả ta cũng khó bảo toàn cái đầu. Thậm chí cả Đại Hoa ta sợ cũng lâm vào trường nội chiến a!


      Tiết lộ con khỉ á, ta ngay cả thấy còn chưa thấy được gì, muốn tiết cũng tiết được. Thấy vẻ mặt Từ Vị chưa từng nghiêm túc như vậy bao giờ, tưởng được việc nghiêm trọng đến thế, chỉ đành gật đầu:


      - Từ tiên sinh, ông còn chưa tin ta sao. Con người ta vốn là thành tín có tiếng, những việc hôm nay nhìn thấy tuyệt bao giờ lộ ra ngoài.


      Từ Vị vẻ mặt tái nhợt, thần tình tiều tụy, bùi ngùi thở dài:


      - Lâm tiểu huynh, hoàng thượng bị hành thích!


      Bị hành thích?! Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay lão Từ:


      - Điều này sao có thể được? Lão gia tử mấy hôm trước còn với ta là thủ vệ xung quanh lão vô cùng nghiêm mật, chu đáo, bảo ta nên lo lắng, làm sao hôm nay lại bị hành thích? Lão Từ, ông nên đùa với ta a.


      Từ Vị cười khổ đáp:


      - Lúc này là lúc nào đây, sao ta còn dám đem chuyện như vậy đùa với ngươi. Sáng hôm nay, hoàng thượng thắp hương trong chùa Tướng Quốc gặp phải hơn mười tên tử sĩ đột nhiên tập kích. Bọn chúng trốn trong bụng tượng Phật, đợi đến lúc hoàng thượng tế bái là lúc thị vệ lơi lỏng bảo vệ, đột nhiên bị tập kích, hoàng thượng người ...


      Từ Vị hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nên lời.


      Hoàng thượng người ... người chết à?!?


      Lâm Vãn Vinh thào, vẻ mặt thể tin được, hồn xác cũng trở nên lạnh lẽo. Lão hoàng đế chết?! Lão làm sao lại có thể như vậy được? Ngày hôm qua còn bên uy hiếp, bên dạy bảo ta, làm sao hôm nay lại còn? Ta còn chưa danh chính ngôn thuận lên làm phò mã mà, có thiên lý gì cả.


      Từ Vị thấy thần tình ngây ngốc, vội vàng vỗ vỗ bả vai :


      - Tiểu huynh đừng sợ, bây giờ tình huống còn chưa ràng. Hoàng thượng sống hay chết ta còn chưa lắm.


      Lâm Vãn Vinh nghe vậy trong lòng run lên, vội ngẩng đầu nhìn Từ Vị:


      - Từ đại nhân, ông đùa ta phải ? Là ông bảo ta tới, như thế nào mà hoàng thượng ngay cả sống hay chết cũng ? Bọn thích khách đột nhiên chui ra từ bụng tượng Phật trong khi lão gia tử bên người có mấy tên thị vệ, như vậy còn phải là dữ nhiều lành ít à?


      - Cụ thể tình hình thế nào ta cũng chưa ràng lắm, ta cùng với Lý Thái đều là phụng khẩu dụ của Cao công công. Lý Thái điều tập binh mã, phong tỏa kinh thành, ta liền mời tiểu huynh đến đây. Tất cả các ngự y tới, nhìn sắc mặt của Cao công công, tình hình của Hoàng thượng sợ là...


      Từ Vị dừng chút, tiếp nữa, ý tứ của lời lại biểu lộ rằng thể nghi ngờ được.


      Lâm Vãn Vinh khẩn trương nắm chặt bàn tay, trong lòng có chút tư vị nên lời. cùng với lão hoàng đế tiếp xúc chưa lâu, lão hoàng đế dùng uy bức dọa cùng lợi lộc đưa ra dụ dỗ , thủ đoạn biết bao nhiêu, vậy mà hết lần này đến lần khác với lão nhân này tuyệt sinh ra ý hận, ngay cả đối với chính mình cũng cảm giác kỳ quái. lão hoàng đế như ngọn nến sắp tàn, người ngoài trông vào yếu nhược vô năng như thế, thể đứng thẳng, so ra còn kém xa Thành Vương về mặt phong lưu, nhưng tất cả đều chỉ là vẻ ngoài, về khả năng nhẫn cùng kiên nghị, cho dù có mười Thành Vương cũng chưa là đối thủ của lão hoàng đế. Ai là bậc kiêu hùng chân chính, hai mươi năm trước thảy sáng tỏ, chỉ có vài người là nhìn ra mà thôi.


      Lâm Vãn Vinh tâm trạng cảm khái, thấy phía trước vị lão tướng quân tóc bạc như mây bước tới, lưng đeo bảo kiếm, thân mang khôi giáp uy vũ hùng tráng, chính là Thượng tướng quân Lý Thái.


      - Lão tướng quân, thế nào rồi?


      Từ Vị vội vàng tiến lên nghênh đón, hỏi ngay.


      Lý Thái thần sắc nghiêm trọng, lắc đầu:


      - Toàn bộ các ngự y đều ở bên trong, ngoại nhân ai cũng cho vào, vẫn chưa có tin tức truyền ra, ta cũng biết hoàng thượng rốt cục ra sao rồi nữa.


      Từ Vị nhìn sang Lâm Vãn Vinh, ngoại nhân cho phép vào, vậy Lâm Tam tới làm gì?


      - Lão tướng quân, tình hình kinh thành thế nào, có phát biến động lạ nào ?


      Lâm Vãn Vinh đột nhiên mở miệng hỏi, thần sắc vô cùng trịnh trọng.


      - Lúc lão phu nhận được tin tức liền điều binh phong tỏa các cửa thành, chỉ cho vào, cho ra, trước mắt tin tức tạm thời bị phong bế, trong kinh thành cũng chưa phát dị động gì. Lâm Tam, ngươi có ý gì, nhanh xem.


      Lý Thái trầm giọng hỏi. Gia tộc họ Lý đa số đều nằm trong quân đội, trung quân ái quốc, trong quân uy vọng cực cao, chỉ cần có Lý Thái tọa trấn, kinh thành chắc chắn bị đại loạn, điểm này Lâm Vãn Vinh có chút yên tâm.


      Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước hai bước, cau mày :


      - Lúc này sứ thần ba nước Đột Quyết, Cao Ly, Đông Doanh đều ở kinh thành, trong kinh thế lực hỗn tạp, hoàng thượng lại đột nhiên bị ám sát, giữa những việc này có gì liên quan ?


      Từ Vị cùng Lý Thái nghe được đồng thời cả kinh, Lâm Tam rất đúng, giữa ba nước này, Đột Quyết cùng Đại Hoa chuẩn bị đánh nhau, Đông Doanh đối với Đại Hoa cũng có thèm khát, thậm chỉ cả Cao Ly yếu nhược cũng gần năm nay trở nên phục tùng, nếu như bọn họ liên thủ đối phó Đại Hoa, phái ra thích khách ám sát hoàng thượng, cũng phải là có khả năng đó.


      - Ta lập tức phái người giám sát bọn họ.


      Lý Thái vội vàng , muốn xoay người lại nghe Lâm Vãn Vinh hô:


      - Lý lão tướng quân xin đợi lát.


      Lý Thái dừng lại, liếc nhìn , Lâm Vãn Vinh trầm ngâm:


      - Có phải là bọn họ làm hay , trước mắt chưa thể khẳng định được. Bất quá nếu bọn thích khách này động thủ chắc chắn phải là phàm nhân, các huynh đệ dưới tay lão tướng quân đối với việc chém giết chiến trường là hảo hán, nhưng đối với những việc như thế này sợ là hơi khó khăn đó. Theo ý ta, chi bằng ôm cây đợi thỏ, chờ bọn họ tự mình lộ ra chân tướng thôi.


      -Ôm cây đợi thỏ?


      Từ Vị nghe thế cảm thấy kỳ quái, hỏi lại:


      - Thế nào là ôm cây đợi thỏ?


      - Từ tiên sinh hãy suy nghĩ chút, ông và Lý lão tướng quân chính là hai cánh tay tả hữu của Hoàng thượng, đến ngay cả hai ông cũng biết hoàng thượng sống chết ra sao, người khác có thể biết được ?


      Lâm Vãn Vinh trầm giọng .


      - Ta và Lý tướng quân biết ràng lắm, người ngoài lại càng có khả năng.


      Từ Vị gật đầu:


      - Lâm tiểu huynh, ngươi có ý nghĩ gì mau nghe xem.


      - Hai ông đều muốn biết an nguy của hoàng thượng, nhưng có người so với hai vị còn gấp hơn nữa. Chỉ cần nhị vị phong tỏa tin tức, mỗi ngày cứ thưởng trà, uống rượu như lệ thường, quá vài ngày sau, có kẻ lộ mặt ra thôi.


      Từ Vị cùng Lý Thái liếc mắt nhìn nhau, Lâm Tam quả rất có đạo lý, hao tâm khổ tứ tìm thích khách giữa biển rộng, sao bằng để cho bọn chúng tự thân phải lộ nguyên hình ra.


      - Lâm Tam, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?


      Lý Thái hỏi:


      - Lão phu nếu phong tỏa cửa thành quá lâu, chỉ sợ khiến cho tin đồn bậy bạ rộ lên, lúc đó ngược lại đối chúng ta lại càng bất lợi hơn.


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười :


      - Lý lão tướng quân, nếu ông tin tưởng lời ta , hãy triệt bỏ toàn bộ quân lính canh giữ cửa thành. Bọn phản tặc đến để ám sát, tự nhiên là có chuẩn bị chu toàn, phong tỏa cửa thành chẳng những là vô bổ, ngược lại còn tạo ra khủng hoảng cần thiết. Ta đề nghị chỉ giữ lại số binh lực xung quanh chùa Tướng Quốc, các lộ binh mã còn lại đều triệt tẩu, mặt khác thầm phái nhân thủ tinh nhuệ hộ vệ xung quanh ngự phòng của hoàng thượng, đảm bảo tuyệt đối an toàn. Mọi việc cứ để y nguyên như vậy, Lý tướng quân tiếp tục luyện binh, Từ đại nhân xử lý các công việc triều chính, hai vị cứ làm như bình thường, coi như có bất kỳ chuyện gì phát sinh cả.


      Từ Vị vỗ tay cái bảo:


      - Hay, kế này gọi là "Dục cầm cố túng" (Bắt bằng thả). Lão tướng quân, ý ngài thế nào?


      Lý Thái gật đầu:


      - Tốt, quyết định như vậy . Lâm Tam, ta để lại mấy vạn quan binh đóng quân sau núi, bọn họ đều thuộc quyền chỉ huy của ngươi, đây là ấn tín.


      Lý Thái xong, liền cầm ấn tín đưa vào tay , Lâm Vãn Vinh muốn chối từ thấy Lý Thái mắt hổ trừng lên:


      - Hảo nam nhân cầm mâu vàng ngựa sắt, tắm máu nơi sa trường, ngươi cứ như đàn bà thế này, sao làm được đại đây?


      Lão đầu tử này, là quá hăng hái a! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành mỉm cười, tiếp nhận ấn tín trong tay, Lý Thải mặt lộ ra nét cười, sải bước chân hổ bước .


      Từ Vị gật đầu, nghiêm mặt :


      - Lâm tiểu huynh, lão tướng quân lòng coi trọng ngươi, ngày sau chống lại người Hồ, hi vọng ngươi có thể khiến cho Đại Hoa bớt lo âu.


      - Làm sao biết được là có bớt lo âu được .


      Lâm Vãn Vinh cười khổ:


      - Chính vẫn còn chuyện trước mắt phải làm gì đây. Hoàng thượng sinh tử chưa , chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ đợi ở chỗ này?


      Từ Vị lắc lắc đầu, ý bảo lão cũng có biện pháp. Nhìn mớ tóc bạc của lão phất phơ trong gió, Lâm Vãn Vinh trong lòng khỏi mỉm cười, may mắn có lão Từ cùng Lý Thái đều là bậc lương đống trong triều Đại Hoa, nếu như tất cả đều gian thương lười biếng như ta, có thể là Đại Hoa thê thảm rồi.


      - Lâm đại nhân, Lâm đại nhân...


      tiếng kêu the thé đầy lo lắng vang lên bên tai :


      - Hoàng thượng cho vời ngài đến!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 305 - Ngươi minh bạch chưa?

      - Ngài sao, Cao công công?


      Lâm đại nhân kinh hãi ngẩng đầu:


      - Hoàng thượng gọi ta?


      Từ Vị lại là người hiểu việc, thấy khó có thể nắm được tình hình, liền vội kéo áo Cao Bình hỏi:


      - Cao công công, tình hình bên trong ra sao rồi? Hoàng thượng rốt cuộc có xảy ra việc gì ?


      Cao công công lắc đầu thở :


      - Từ đại nhân, ngài đừng làm khó dễ ta, ngài cũng phải là ngoại nhân, nếu có thể ta còn dấu diếm ngài sao?


      Thấy Cao Bình thần sắc lo lắng, Từ Vị tâm lý chấn động, loại dự cảm xấu đột nhiên sinh ra, lão buông tay áo Cao Bình ra, yên lặng gật đầu, coi như hiểu.


      Hoàng đế bị ám sát tại chùa Tướng Quốc, lúc này liền được nghỉ dưỡng ở sương phòng lớn nhất trong chùa. Lâm Vãn Vinh theo Cao Bình đẩy cửa vào trong, nhìn thấy đầu tiên là mười mấy vị ngự y mang theo các loại thuốc, tất cả đều quỳ mặt đất... Thấy Lâm Vãn Vinh tiến vào cũng ai dám ngẩng đầu lên nhìn , lại càng chẳng ai dám mở miệng tiếng nào.


      Cao Bình quay đầu lại nhàng thở dài tiếng, ý bảo Lâm Vãn Vinh im lặng, sau đó lại tiếp tục bước rón rén vào như sợ làm kinh động người bên trong.


      Ở trong là gian thiện phòng , cửa gài then, yên tĩnh tiếng động. Cao Bình dẫn theo Lâm Vãn Vinh đến gần, liền nghe thấy thanh đầy cảnh giác:


      - Kẻ nào đó?


      tiếng lọt vào tai, Lâm Vãn Vinh nhất thời sững sờ, thanh này như thế nào lại thấy quen quen? Chỉ là thể nhớ ra được nghe ở đâu rồi.


      Cao Bình giọng cung kính đáp:


      - Bẩm báo Ngụy tổng quản, hoàng thượng bảo nô tài gọi Lâm đại nhân, người đợi ở ngoài rồi ạ!


      - Gọi Lâm Tam đến đây .


      thanh suy nhược vang lên, như thể mất hết sức lực, nếu phải trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Lâm Vãn Vinh cơ hồ thể nghe được giọng đó. Thanh này nhận biết, hôm qua mới ban phủ trạch cho mình, vừa uy bức lại vừa đe dọa, đánh chết cũng thể quên được.


      Trong lòng nổi lên trận kích động, vội vàng đẩy cửa vào. Chỉ thấy trong phòng có tấm rèm màu trắng, được treo lên bởi hai cái móc bằng bạc, phía sau có cái võng lớn, bên người nắm. Định thần nhìn lại, chỉ thấy lão sắc mặt trắng nhợt, môi chút huyết sắc, ngừng thở hổn hển và ho khan. Nếu phải trong mắt vẫn còn thần quang, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn thể nhận ra đây chính là người cười trước điện với mình, Đại Hoa hoàng đế.


      - Lão gia tử, ngài bị làm sao vậy?


      Lâm Vãn Vinh kinh sợ thất sắc, vội vàng bước lên, Cao Bình muốn ngăn lại nhưng còn chưa nhanh bằng , chỉ biết lắc đầu than . Vị Lâm đại nhân này thế nào lại như là chui từ dưới đất lên vậy, ngay cả chút lễ nghi quân thần cũng để ý đến?!


      Lão hoàng đế hé mắt nhìn, thấy bước tới, môi mấp máy vài cái, trong mắt hiển ý cười, thanh suy nhược đến cùng cực:


      - Lâm Tam, ngươi đến rồi à, khặc khặc...


      Lão được câu, lại tiếp tục ho khan, gân xanh nổi đầy vầng trán, bộ dáng thực thống khổ vô cùng. Tuyệt thể là giả.


      Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, tay nắm chặt, giận dữ hỏi:


      - Ai làm việc này, là ai dám làm?


      Lão hoàng đế dồn dập thở mấy hơi, hai mắt khép hờ, rồi từ từ mở ra, bình tĩnh :


      - Lâm Tam, làm người thể nóng vội, thể quá lo lắng, trẫm lại chỉ cho ngươi lần, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ, có thể còn cơ hội lần sau nữa đâu.


      Thấy lão đầu tử này bệnh nặng như vậy rồi vẫn quên giáo dục chính mình, Lâm Vãn Vinh trong lòng dở khóc dở cười, rồi lại có chút cảm động, vội vàng đáp:


      - Lão gia tử, ta gần đây có rất nhiều việc, nên mau quên lắm, chờ ngài khỏe hẳn, ngài lại dạy ta nhé.


      Hoàng đế đưa mắt nhìn , than thở:


      - Cả đời trẫm, gặp ám sát dưới mấy mươi lần, trẫm cho đến giờ còn chưa lo lắng qua. Duy chỉ có lúc này đây, trẫm đến ngay cả điểm tin tưởng cũng có. Già rồi, ta rốt cục cũng già rồi.


      Lão nhàng thở ra hơi nặng nề, thanh gần như nghe thấy, bao nhiêu xúc động, bao nhiêu cảm khái rốt cục hóa thành tiếng thở dài.


      Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc đầu:


      - Lão gia tử, người ngàn vạn lần đừng nản chí, bên ngoài có nhiều ngự y như vậy, bọn họ chắc chắn có biện pháp mà.


      - Lâm Tam, ngươi có biết làm sao mà trẫm lên được vị trí này ?


      Hoàng đế dường như nghe , chợt nở nụ cười, trong mắt lên tia hồi ức.


      - Ta biết, nhưng với khả năng của lão gia tử, chắc hẳn chuyện đầy hấp dẫn, thú vị a.


      Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc .


      - Hấp dẫn, thú vị?


      Thần quang trong mắt lão hoàng đế chợt thoáng :


      - Đúng vậy, đích xác hấp dẫn, thú vị. Năm xưa Thành vương thông minh cơ trí, bát diện linh lung (ý hoàn mỹ về mọi mặt), được phụ hoàng thích vô cùng, còn ta , về tài học, về cơ trí, còn lâu mới là đối thủ của , tất cả mọi người đều biết phụ hoàng lập kế vị.


      - Nếu ta là lão gia tử của lão gia tử, ta lập Thành vương đâu.


      Lâm Vãn Vinh khinh thường :


      - Có câu của người xưa, thụ quan căn, nhân quan tâm (cây xem rễ, người xem tâm). Thành vương giống như rễ sen chín khúc, tâm nhãn (mưu toan, mục đích) quá nhiều, giả dối ít.


      Hoàng đế mỉm cười, thở ra mấy hơi nặng nề:


      - Ngươi sai. là quá cơ trí, thành cũng là bởi những chữ này, mà bại cũng do những chữ này.


      - Là ý làm sao?


      Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi:


      - Quá cơ trí mà là chuyện xấu à? Vậy ta chẳng phải là quá nguy hiểm ư?


      Hoàng đế cười ha ha, tiếp theo là trận ho dữ dội, Cao công công vội vàng dâng lên chiếc khăn lụa trắng, lão hoàng đế bụm miệng ho tiếng, chiếc khăn lụa chợt biến thành đỏ tươi. Cao Bình sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy tiếp nhận lại khăn lụa. Lão hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn , Cao Bình sợ đến run bắn người, vội vàng lui ra sau.


      Lão hoàng đế hừ lạnh tiếng, chuyển hướng về Lâm Vãn Vinh, cười :


      - Ngươi phải là người cơ trí, mà là gian trá. Thành vương bại do tâm nhãn của quá nhiều. Năm xưa phụ hoàng đối với vô cùng sủng ái, để cho nắm Lại bộ, quan lại trong thiên hạ hơn nửa là môn sinh của , quyền thế này to lớn. Nhưng còn ta sao, tại Hộ bộ lao tâm khổ tứ, ra sức cống hiến có mấy ai biết được. Chỉ cần Thành vương cố gắng chút, với sủng ái của phụ hoàng, thiên hạ Đại Hoa này chính là của rồi.


      Đáng tiếc chính là quá cơ trí, vì muốn ổn định địa vị của mình, liền kết giao với các trọng thần trong triều, thu thập môn nhân khắp thiên hạ, mọi người ai cũng xưng tụng là "Hiền Thành Vương", trong thời gian ngắn uy danh cao vợi, vạn người kính ngưỡng. Cái loại tâm nhãn nho này ngược lại lại mang đến cho mối họa lớn. Phụ hoàng lúc còn sống ghét nhất là bọn kết bè kết phái, thấy tụ tập đảng phái như vậy, từng mấy lần khuyên nhủ . Đáng tiếc vẫn dương phụng vi (ngoài mặt nghe lời, bên trong làm trái), khiến phụ hoàng thất vọng thôi.


      Lão hoàng đế kể lại chuyện cũ, tinh thần dần tốt hơn, cũng thấy ho khan nữa. Nghe vị đại hoàng đế kể lại chuyện tranh quyền đoạt vị, tuy biết tại sao lão lại kể cho mình nghe nhưng Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy chút cảm xúc lạ lùng.


      - Thất vọng với Thành vương, phụ hoàng mới bắt đầu chú ý đến ta. Lúc ấy ta cùng Quách tiểu thư mới vừa biết nhau, mặc dù cách trở về tuổi tác nhưng ta đối với nàng tình ngưỡng mộ. Chỉ là Quách lão tiên sinh cha nàng, cho dù chính là Văn Uyên các Thủ Tịch học sĩ nhưng vì tránh khỏi tội danh đồng đảng, nên theo lời khuyến cáo của Từ Vị và Lý Thái, ta đành phải nhịn nỗi đau, tạm thời quên Quách tiểu thư, toàn tâm toàn ý hỗ trợ phụ hoàng.


      Nguyên lai bên trong còn có nhiều khúc chiết như vậy a, khó trách lão hoàng đế đối với Tiêu phu nhân quyến luyến quên, vĩnh viễn thích. Từ Vị cũng phải tốt đẹp gì, năm xưa vì công danh lợi lộc mà bỏ rơi Tô Khanh Liên, đến già lại mới nhìn thấy ánh dương hồng, lão tử khinh bỉ ông ta a.


      - Những chuyện sau này trẫm muốn nhiều lời nữa.


      mặt hoàng đế ra tia thống khổ:


      - Lúc phụ hoàng bệnh nặng liền được đưa vào chùa Tướng Quốc, ta vẫn luôn bên người thành tâm thành ý. Thế nhưng Thành vương lại câu bè kết phái, chuẩn bị cho kích cuối cùng. Phụ hoàng nổi giận, tại thời khắc cuối cùng liền lưu lại di chiếu, truyền ngôi cho ta. Chỉ là thủy chung cốt nhục liên tâm, phụ hoàng buộc ta phải thề, chỉ cần Thành vương còn đời ngày ta thể động thủ với được.


      Lâm Vãn Vinh thở ra hơi dài, khó trách lão hoàng đế lại cổ vũ ta đối phó Thành vương, nguyên lai là do có lời thề độc rồi.


      - Có điều, phụ hoàng vừa mới băng hà, trẫm liền bị hành thích ngay, nếu có tiểu thái giám thân cận liều chết cứu giá trẫm trở thành đống xương khô rồi.


      Trong mắt hoàng đế lên tia căm hận, cắn chặt hàm răng, từng chữ từng chữ :


      - Đó chính là nỗi sỉ nhục cả đời rửa sạch của trẫm, sỉ nhục!


      Hai người các ngươi tranh ngôi vị hoàng đế, việc bị hành thích là bình thường, có gì mà sỉ nhục. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ trong lòng, chỉ là thấy thần sắc thê lương của hoàng đế, tựa hồ việc bị hành thích đơn giản như vậy, liền nuốt những suy nghĩ đó vào lòng.


      - Lâm Tam, ngươi có nguyện ý vì trẫm rửa sạch sỉ nhục này ?


      Hoàng đế nhìn , chậm rãi , trong giọng chứa cảm giác trầm trọng nên lời.


      -Cái này, lão gia tử à, ngài cũng biết Thành vương quyền cao chức trọng, ta chỉ là tiểu quan bé, như thế nào cũng đấu lại ông ta. Ngài có thể đổi cho ta việc khác để ta dễ thực hơn ?


      Lâm Vãn Vinh mặt sầu mày khổ .


      - Vị cao quyền trọng?


      Lão hoàng đế cười to hai tiếng:


      - Lâm Tam, nếu trẫm cho ngươi quyền lợi cùng địa vị thiên hạ chí tôn, ngươi có thể thu thập được ?


      Thiên hạ chí tôn? Ông còn ở đó, ta vĩnh viễn thể thành chí tôn được. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu :


      - Lão gia tử, ngài đừng nên đùa, ta suy nghĩ lung tung đó.


      - Hồ đồ!


      Lão hoàng đế phẫn nộ hừ tiếng:


      - Trẫm cho ngươi đề tự, ngươi còn nhớ ?


      - Còn chứ, đương nhiên phải nhớ kỹ rồi. Chữ của lão gia tử tựa như rồng bay phượng múa, cũng tương tự như chữ của ta.


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi.


      - Ngươi đọc lại lần ta nghe.


      Lão hoàng đế trầm giọng bảo.


      - Thiên hạ đệ nhất gia đinh! Ta vẫn còn nhớ kỹ mà.


      Lâm Vãn Vinh cười .


      - Trẫm cho ngươi mấy chữ, ngươi hãy nghe cho kỹ...


      Hoàng đế tức giận hừ tiếng, lớn:


      - Thiên hạ đệ nhất đinh! Thiên hạ đệ nhất đinh! Ngươi minh bạch chưa?!!


      (Hoàng thượng chỉ cho chữ "Đinh" chứ phải "gia đinh". Đinh [丁] ngoài nghĩa "người làm", còn có nghĩa là "người" - Người đệ nhất thiên hạ - hieusol ).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :