CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 266: Hoàng thượng triệu kiến ngươi

      Tiếp xúc với Ninh tiên tử này hai lần, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng thể được ấn tượng của mình về nàng ta là như thế nào, nhưng mà có điểm có thể khẳng định, sau này nhất định còn có cơ hội gặp lại.


      Còn về tấm kim bài bị nàng lấy kia, là vật có xuất xứ từ trong cung, hoa phục lão giả đó lại ung dung quý phái, khí thế phi phàm như vậy, chẳng lẽ lão ta là...


      Tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch: "Nếu là như vậy, lần này lão tử có thể phát đạt rồi." cười ha hả vài tiếng, trong rừng tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng cười của ngừng vang lên.


      Lâm tướng quân người đau đớn, khi chậm rãi bước trở về đến Tiêu gia, khiến cho đại tiểu thư kinh ngạc vô cùng, vội vã kéo lấy cánh tay :


      - Chàng, sao chàng lại trở về như thế này?


      Lâm Vãn Vinh chỉ đành :


      - Ta trở về, lẽ nào còn chờ bọn họ giữ ta lại ăn đêm sao? Ai da, đau chết ta rồi...


      Tiêu Ngọc Nhược vội vã đỡ vào trong phòng, đắp lại thuốc cao lên miệng vết thương, nỗi đau đớn mới giảm được vài phần. Đại tiểu thư tuy năng dịu dàng mềm mỏng, ân cần vô cùng, chỉ là hôm nay Lâm Vãn Vinh phải lao tâm lao lực quá mệt mỏi, lại bị trọng thương, cảm giác được ngón tay mềm mại mịn màng của đại tiểu thư nhàng vuốt ve lưng mình, cái tính có chết cũng đổi của lại nổi lên, đùa giỡn vài câu, rồi bất tri bất giác nằm vật ra giường mà chìm trong giấc ngủ.


      Tiêu Ngọc Nhược thấy nước dãi từ miệng chảy ra dòng dòng, ngủ cực kì bình thản, ánh trăng soi rọi khuôn mặt , có tư vị khác hẳn so với cái bộ dạng hung hăng nhe nanh múa vuốt thường ngày: "Tên xấu xa này, mỗi ngày đều toàn bị An Bích Như, Tần Tiên Nhi, đại quân vạn người hỗn loạn, cùng với đống việc lộn xộn, cũng chẳng biết làm thế nào mà chịu đựng được."


      Trong lòng nàng nhàng nảy sinh cảm giác ôn nhu, nén nổi đưa tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt của , những sợi râu ngăn ngắn, cưng cứng đó đâm vào bàn tay nõn nà khiến nàng cảm thấy nhộn nhạt. Mặt nàng thoáng ửng đỏ, cảm giác lúc này quả là hạnh phúc chân .


      Đại tiểu thư ngồi yên bên giường hồi lâu, cho đến khi chìm sâu vào giấc ngủ mới đứng dậy, cẩn thận đắp lại chăn cho rồi xoay người bước , từ từ ra khỏi phòng.


      - Tiểu thư, Từ tiểu thư tới rồi.


      Vừa mới tới cửa phòng thấy Hoàn Nhi tới báo.


      - Từ tiểu thư?


      Tiêu Ngọc Nhược hơi nhíu mày lại, nhìn về phía mặt trăng lên được nửa phía chân trời, nghi hoặc :


      - Trời muộn thế này rồi, nàng ta sao còn tới nhỉ?


      Vừa , chân nàng cũng dừng lại, thoáng cái đến trong khách sảnh. Thấy Từ Chỉ Tinh ngồi ghế, nàng hơi nhíu mày lại, cũng biết là nghĩ cái gì nữa.


      - Từ tỉ tỉ, tối mịt thế này, đường cũng dễ , sao tỉ còn đích thân tới thế?


      Đại tiểu thư vội vã bước tới, kéo tay Từ Chỉ Tình hỏi han.


      Tử tiểu thư khẽ mỉm cười:


      - Ta là tới thăm muội, sợ muội nhìn thấy người nào đó bị biến thành bộ dạng như vậy, đau lòng quá mà làm ra chuyện ngốc nghếch gì thôi.


      Mặt Tiêu Ngọc Nhược đỏ bừng:


      - Tỉ tỉ lại tới giễu cợt muội rồi. bị đánh như vậy là do cam tâm tình nguyện. Muội có thể tức giận cái gì chứ, trừ việc oán hận ra cũng chẳng tìm được lí do nào để trách móc người khác.


      Từ Chỉ Tình gật gật đầu:


      - Muội có cách nghĩ như vậy là tốt nhất rồi. Chuyện ngày hôm nay, thực thể trách người khác, nếu đến, cũng chẳng có ai đúng ai sai, muội cũng đừng trách thêm nữa.


      - Muội sao có thể trách chứ!


      Đại tiểu thư kéo Từ Chỉ Tình ngồi xuống, thở dài :


      - ở trong nhà bọn muội, bề ngoài tuy chỉ là hạ nhân, nhưng căn bản chẳng để ý đến chuyện đó. Trước đây là như vậy, bây giờ, sợ rằng là càng trở nên lợi hại hơn.


      mặt Tiêu Ngọc Nhược hơi ửng hồng lên, lộ ra vẻ kiều diễm thể nào diễn tả bằng lời.


      Tử Chỉ Tình khẽ thở dài hơi, lấy bình thuốc cao từ trong ngực ra:


      - Đây là linh cao mà ta xin từ chỗ ngự y trong cung, được chế từ tuyết sâm và lộc nhung thượng hạng, chuyên trị ngoại thương. Chỉ ngày liền đóng vẩy, ba ngày bong da, bảy ngày hoàn toàn khỏi , trân quý vô ngần, muội hãy đem cho dùng .


      Đại tiểu thư nhận lấy bình thuốc đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng :


      - sao, tỉ tỉ, cám ơn tỉ quá! Lúc ăn tối tỉ vẫn còn ở trong nhà, vào trong cung lấy bình thuốc này từ bao giờ thế?


      Thảo nào Từ Chỉ Tình muộn như vậy mà còn tới, ra là đến vì chuyện tặng thuốc cho . Từ bữa tối tới giờ, nhiều nhất cũng chỉ mới hai canh giờ, thủ tục tiến cung lại rất phức tạp, Từ Chỉ Tình lại tiến cung xin thuốc trước rồi đích thân tới tặng, phần tình nghĩa này quả là .


      Thấy Tiêu Ngọc Nhược tỏ vẻ cảm kích, Từ tiểu thư lắc đầu:


      - Tiêu gia muội muội đừng cám ơn ta. Biểu của Lâm Tam tại sa trường hôm na thực khiến người ta phải căng mắt lên mà nhìn, vì xin bình thuốc có là gì. Chỉ hi vọng đừng có cho rằng chuyện may xảy ra sa trường ngày hôm nay là do ta có ý lừa gạt là được rồi.


      Đại tiểu thư nghe Lâm Tam thụ thương liền vội vã trở về, đối với nguồn gốc của chuyện đó lắm. Lúc này nghe thấy lời của Từ Chỉ Tình, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng lại cũng mở miệng ra hỏi.


      - ngủ rồi sao?


      Từ Chỉ Tình liếc nhìn đại tiểu thư cái, khẽ hỏi.


      - Hôm nay lại gặp phải phen sóng gió, vừa mới ngủ thôi.


      Đại tiểu thư thấy bộ dạng muốn gì đó nhưng lại thôi của Từ Chỉ Tình, nén nổi hỏi:


      - Tử tỉ tỉ, có phải là tỉ có chuyện gì muốn với muội ?


      Từ Chỉ Tình cười :


      - Muội muội quả nhiên là người tinh minh, thảo nào đến kẻ bướng bỉnh như Lâm Tam mà cũng phải phục tùng theo muội.


      Khuôn mặt đại tiểu thư hơi ửng đỏ lên, khẽ :


      - Tỉ tỉ chê cười rồi, muội đâu thể chế phục , sợ là bị chế phục lại mới đúng.


      Từ Chỉ Tình thấy giữa hai mi đại tiểu thư giãn lên, vẻ hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt, thầm thở dài hơi, đôi môi đỏ khẽ hé ra:


      - Muội muội, muội đối với dịu dàng ân cần thế này, chỉ mong Lâm Tam có thể biết muội hiểu muội, đối đãi với muội tốt. thế gian này những chuyện đoàn viên mĩ mãn vốn nhiều, bọn muội đừng có nảy sinh chuyện gì mới được.


      Đại tiểu thư nghe mà mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu "ừm" tiếng, lại nghĩ đến câu sau của nàng ta, lập tức hiểu ra mà vội vã ngẩng đầu lên :


      - Tỉ tỉ, tỉ có phải là có lời gì muốn với muội?


      Trong lòng nàng kinh ngạc, lại tiếp:


      - Có phải...có phải xảy ra chuyện gì rồi ?


      Từ Chỉ Tình thở dài hơi, lại lắc đầu, cũng gật đầu, mở miệng nhàng :


      - Muội muội, muội thích Lâm Tam này sao?


      Lời này khiến đại tiểu thư khó lòng đối đáp, nàng do dự hồi lâu rồi mới thở dài hơi:


      - Muội và chính là oan nghiệt trời sinh, trước đây mỗi ngày đều chọc tức muội như vậy, rồi muội cũng với như thế. Có bỏ mặc cũng bỏ được, tựa như bị trúng ma trú gì rồi. Mỗi ngày đều bị làm bực bội mấy lần lần, nhưng khắc thấy liền cảm thấy tẻ nhạt, mỗi ngày đều nhớ đến , muốn gặp ...


      Mặt nàng càng ngày càng đỏ lên, đến đoạn sau trở nên như tiếng muỗi kêu rồi.


      Từ Chỉ Tình gật gật đầu:


      - Chuyện nam nữ vốn là thứ khó hiểu nhất thế gian, dù là có sống cả mười đời cũng chẳng làm được chuyện này. Muội muội để ý đến như thế, vậy phải nắm cho chắc, chớ để cho người khác cướp mất mới được.


      Đừng để người khác cướp ? Đại tiểu thư ngẩng đầu lên:


      - Tỷ tỷ, lời này là ý gì? Có phải là , ở bên ngoài lại trêu chọc đến tiểu thư nhà nào, tên đáng chết này...


      Từ Chỉ Tình mỉm cười kéo tay nàng:


      - Muội muội đừng hoảng hốt vội. Chuyện này có phải là do làm vẫn còn chưa được, tuy thập phần khoa trương, nhưng nghĩ lại vẫn còn chưa có bản lớn đến như vậy, trong chuyện này có chút kì quặc.


      Tiêu Ngọc Nhược càng thêm nghi hoặc khó hiểu, nhìn chăm chăm vào Tiêu Ngọc Tình, cười khổ :


      - Tỉ tỉ, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tỉ hãy hết lần luôn , tiểu muội chịu được mà.


      Từ Chỉ Tình thở dài hơi, đứng dậy. Khẽ nắm tay, lại lại vài bước trong sảnh rồi mới mở miệng:


      - Muội muội, tuy ta biết Lâm Tam là từ đâu tới, nhưng cả học vấn lẫn kiến thức của đều vượt xa thường nhân, điểm này, muội có thừa nhận ?


      "Chuyện này còn cần sao, ta quen biết sớm hơn tỉ nhiều, có bản gì, ta hơn ai hết. nào phải chỉ là học vấn kiến thực vượt hẳn thường nhân, lừa đảo hãm hại, mưu quỷ kế, có cái nào chịu thua cho người ta đâu?" Nghĩ lại những việc trước đây làm, mặt đại tiểu thư nở lên nụ cười, gật đầu :


      - Chuyện này muội hiểu. Những chuyện làm, khi ở Kim Lăng sớm truyền xướng khắp nơi rồi.


      Từ Chỉ Tình cũng nén nổi mà bật cười :


      - Những cái muội cha ta cũng nhắc đến rồi. Cái gì mà mầm đậu đẩy phật tượng, nhúng tay chảo dầu, hỏa thiêu đồng tiền, còn có cả trêu đùa Doanh Liên vương, chọc giận Mai Nghiễn Thu, phá rối tái thi hội, có lúc nghĩ đến dám tin tưởng những chuyện này lại chỉ do Lâm Tam làm. thực tế, còn có rất nhiều chuyện mà muội biết, ví dụ như trong việc tiêu diệt Bạch Liên giáo, công lao của là lớn nhất, là đệ nhất nhân trong ba quân. Hôm nay sàn đấu, đối mặt cường địch, lấy địch năm, đột xuất kỳ binh giành được đại thắng cách vô cùng kịch tính. Đem những chuyện này gắn liền với nhau, Lâm Tam có thể xứng với hai chữ kì nhân.


      Đại tiểu thư mỉm cười gật gật đầu, mặt thoáng qua chút kiêu ngạo, nàng khẽ :


      - Con người , trước đây chẳng thể nào ngờ được, chẳng có gì làm được.


      - Lâm Tam này xuất chúng như vậy, đáng để người đời tán tụng. Nhưng muội muội, muội từng nghĩ qua, càng xuất chúng, lại càng xa cách Tiêu gia của muội, muội có nắm chắc có thể vĩnh viễn lưu lại ?


      Từ Chỉ Tình nhàng .


      Sắc mặt Đại tiểu thư trở nên trắng bệch, từ lâu lắm rồi, cái nàng vẫn luôn lo lắng chính là vấn đề này. Lâm Tam càng ngày càng xuất sắc, đối với Tiêu gia lại tuyệt phải chuyện tốt lành gì. Tiêu Ngọc Nhược khẽ nghiến răng lại, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ:


      - Tỉ tỉ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


      Luận đến chuyện trong quan trường, Đại tiểu thư tự nhiên là hiểu biết kém xa Từ Chỉ Tình, nàng cắn chặt răng :


      - Tỷ tỷ, chẳng lẽ trong đó còn có khúc chiết gì hay sao?


      Từ Chỉ Tình liếc nhìn nàng, thở dài hơi:


      - Là khúc chiết, nhưng lại rất kì quặc. Muội muội, hoàng đế Đại Hoa chúng ta có hai vị công chúa, muội tự nhiên là biết rồi.


      - Đúng là có hai vị công chúa.


      Tiêu Ngọc Nhược gật gật đầu:


      - Vậy sao chứ?


      - Nha đầu ngốc!


      Từ Chỉ Tình cười khổ mà vỗ vỗ lên tay đại tiểu thư:


      - Nghe cha ta , hôm nay hoàng thượng triệu ông tiến cung, trừ việc thương nghị quốc ra, còn tiết lộ ra tin tức cực kì tốt lành, tiểu công chúa nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, mấy ngày trước hồi cung rồi.


      - Công chúa? Hồi cung? Chuyện này có quan hệ gì tới Lâm Tam?


      Đại tiểu thư trầm ngâm , ngay sau đó sắc mặt dần trở nên trắng bệch:


      - Ý của tỷ tỷ là, hoàng thượng muốn đem công chúa gả cho...


      Từ Chỉ Tình nắm lấy bàn tay nàng, lại thấy tay nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, Từ tiểu thư tự nhiên là biết được chua xót trong lòng Tiêu Ngọc Nhược, nàng cũng biết nên an ủi thế nào. Chỉ đành khẽ thở dài:


      - Tiểu công chúa này cũng đôi mươi, có phải là muốn tuyển phò mã hay ta cũng biết. Nhưng có tin tức này là hoàn toàn chính xác, nghe cha ta , vị tiểu công chúa này từng với hoàng thượng muốn triệu Lâm Tam vào cung...


      Có được tin tức này đủ rồi, đường đường công chúa Đại Hoa, lại là thân 'vân vị giá' (chưa gả chồng), có thể ở trước mặt hoàng thượng tốt cho Lâm Tam, nếu giữa hai người họ chẳng có quan hệ gì ai mà tin nổi chứ? Nếu Lâm Tam làm phò mã, uy nghiêm của hoàng gia còn lớn hơn trời, vị công chúa cành vàng lá ngọc đó sao có thể để cho lấy thêm nữ tử bình dân nữa chứ?


      -Tên xấu xa đó quen biết công chúa khi nào, ngờ lại giấu biệt với ta như thế?


      Đại tiểu thư hơi run rẩy, bàn tay càng ngày càng lạnh, trong lòng như bị kim đâm, lẽ nào tất cả tình ý của ta đối với rồi trôi như nước Trường Giang?


      Đại tiểu thư cười thê thảm:


      - là có phúc khí a! ngờ đến cả công chúa cũng để ý đến , người con tầm thường như muội là cái gì trong mắt chứ?


      Từ Chỉ Tình vội vã :


      - Muội muội đừng lo lắng vội, tình vị tất đến mức đó. Theo ta thấy, Lâm Tam chẳng phải là kẻ bạc tình. Hôm nay ta đem chuyện này với muội là hi vọng muội có thể nắm bắt lấy người mình thích, đừng có đợi chuyện muộn rồi mới tự oán tự trách, rơi vào cảnh như tỷ đây làm người đơn cả đời.


      Đại tiểu thư lắc lắc đầu, nước mắt lã chã tuôn rơi :


      - Phượng hoàng khó mà ở ổ chim, giao long sống trong ao cạn. là người thế nào chứ muội sớm biết. Với khả năng của , cuối cùng ngày bay lên ngàn dặm, đến lúc đó muội mà cao hứng. Nếu chán ghét Tiêu gia của muội, muội cũng tuyệt đối tới làm phiền . Trong mắt muội, vĩnh viễn là cái tên gia đinh Lâm Tam đáng ghét kia, vĩnh viễn là cái tên xấu xa đánh cắp trái tim muội, cả đời này muội trao cho ...


      Nàng đến đây, nước mắt ướt đẫm đôi má, tự như nhìn thấy bóng dáng Lâm Tam bỏ mặc mình mà , trong lòng nàng đau đớn như bị cào xé, cả người ngã ngửa về phía sau, yếu ớt như muốn ngất xỉu.


      Từ Chỉ Tình vội vã đỡ lấy nàng, Đại tiểu thư tựa như vớ được cọng rơm cứu mệnh, ôm chặt lấy nàng, bi thương khóc nấc lên:


      - Tỷ tỷ, đây chính là số mệnh của muội sao? Sao mệnh muội lại khổ như vậy chứ?


      Từ Chỉ Tình vốn có lòng tốt đem tin tức này cho Tiêu Ngọc Nhược để nàng biết mà đề phòng, nào ngờ lại thành kết quả thế này. Thấy nước mắt đại tiểu thư chảy ròng ròng, lòng nàng khỏi cảm thấy hổ thẹn, nắm chặt bàn tay đại tiểu thư, khẽ :


      - Muội muội, muội yên tâm, Từ Chỉ Tình ta cho dù mất mạng cũng phải giữ cho muội và Lâm Tam được ân ái tận răng long đầu bạc, cả đời hòa hợp.


      thụ thương, lại thêm mệt mỏi, giấc ngủ này quả thực ngon lành, cho đến khi mặt trời lên cao ba cây sào, Lâm Vãn Vinh mới mở mắt ra, toàn thân sảng khoái, đau đớn người tựa hồ như giảm bớt rất nhiều. Hắc lười nhác ngáp ngáp mấy cái, nhìn thấy bình dược thủy để bên đầu giường, giữa bình còn viết chữ "ngự", dùng hết nửa. Từ nắp bình tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, mùi vị cực kì dễ ngửi.


      Đại tiểu thư lấy đâu ra cái thứ đồ trong cung này? Lâm Vãn vinh nghi hoặc vương vai đứng dậy, vẫn còn hơi đau nhức, nhưng còn kịch liệt như đêm qua, dược vật ngự dụng trong hoàng cung này hiệu lực quả nhiên tầm thường.


      đánh giá bình thuốc, chợ nghe thấy loạt tiếng loạt xoạt vọng đến, Hoàn Nhi từ ngoài cửa bưng bát cháo vào, thấy ngồi dậy, lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ :


      - Tam ca, huynh tỉnh rồi?


      Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cười :


      - Tỉnh rồi, đại tiểu thư đâu?


      Hoàn Nhi khẽ :


      - Đại tiểu thư người, từ sớm cùng với Từ tiểu thư ra ngoài rồi.


      - Cùng Từ tiểu thư?


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên: "Nếu ta nhớ nhầm, nha đầu đó tối qua còn chưa tới nhà chúng ta mà, sao đại tiểu thư sáng sớm cùng nàng ta ra ngoài được?"


      Hoàn Nhi nhìn ra nghi vấn của , bèn :


      - Đêm qua sau khi huynh ngủ, Từ tiểu thư liền tới bái phòng, bình thuốc này là do ấy xin từ trong cung mang tới, đại tiểu thư nhân lúc huynh ngủ say mà tự mình bôi lại cho huynh hồi.


      Chà, thảm nào đêm qua ta lại nằm mơ thấy có móng mèo cào lên lưng mình, ra là đại tiểu thư bôi thuốc cho ta, nha đầu này càng ngày càng giống hiền thê lương mẫu rồi." Trong lòng ngọt ngào, cười hắc hắc:


      - Đại tiểu thư sớm như vậy cùng Từ tiểu thư ra ngoài? Bọn họ có chuyện gì sao?


      Hoàn Nhi lắc đầu:


      - Nô tỳ biết, có điều... Thanh của nàng rất , nhìn quanh bốn phía chút rồi mới thần bí :


      - Đêm qua biết Từ tiểu thư gì với đại tiểu thư, tiểu thư khóc cả đêm, đến Từ tiểu thư cũng khuyên can nổi, đến sáng hôm nay người mới ngủ được chừng nửa thời thần. Từ tiểu thư ở cùng đại tiểu thư đêm, sáng nay khi nô tì nhìn thấy ấy, mắt cũng đỏ hoe, tựa như cũng khóc, hai người vừa sáng sớm ra khỏi cửa rồi.


      Đại tiểu thư khóc cả đêm? Lẽ nào là vì ta thụ thương? Nha đầu này, ài, miệng cứng như đao mà lòng mềm như đậu hũ, sau này phải tốt với nàng mới được. Nhưng Từ Chỉ Tình đó vì cái gì mà khóc nhỉ? Ta và nàng ta chẳng có quan hệ gì, lời thề theo đuổi nàng rồi buông bỏ còn chưa thực nữa, nàng ta vì ta mà khóc, như vậy làm người ta cười đến chết mất.


      suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chẳng thể hiểu trong lòng hai nữ tử kia nghĩ cái gì, chỉ đành hậm hực thở dài hơi:


      - Đại tiểu thư có lúc nào trở về ?


      - Dạ !


      Hoàn Nhi lắc đầu:


      - Đại tiểu thư rất vội vã, chẳng lại câu nào.


      Càng ngày càng cổ quái rồi, chắc phải là Từ Chỉ Tình dạy điều xấu cho đại tiểu thư chứ. lo lắng mộ hồi, rồi nghĩ đến những chuyện đó nữa, tâm tư dồn hết vào miếng kim bài bị Ninh tiên tử lấy mất đêm qua. Nếu lão đầu tặng kim bài đó quả thực là Đại Hoa đệ nhất nhân, vậy người ngồi loan giá cao vời xem buổI diễn binh kia, chẳng phải chính là lão ta ư? Mẹ kiếp, lão tử dáng vẻ tuấn tiêu sái như thế này, chắc lão cũng quên được đâu, hôm qua lão triệu kiến ta, có lẽ là bởi vì cự li quá xa, nhìn bộ dạng của ta. Mẹ kiếp, lúc đó sao ta lại ngốc như vậy chứ, nếu sớm biết lão ta có thể là cha của Thanh Tuyền, lúc đó khi ở ngoài Linh tự, ta chẳng quản ba bảy hai mươi mốt, cứ dập đầu bái kiến lão trượng nhân rồi tính sau.


      (lão trượng nhân: nhạc phụ)


      Nghĩ đến đấy, trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy, vô luận ra sao, nhất định phải tìm cơ hội bái kiến lão trượng nhân lần. Tâm tư xoay chuyển như điện, lại nghĩ đến người, lập tức mở miệng kêu lớn:


      - Hoàn Nhi, Hoàn Nhi, mau tìm chiếc kiệu tới cho ta, tiếp đó tới đầu thành Đông mua hai bức tranh giả thượng hạng về, ta muốn thăm người bạn cũ.


      - Bạn cũ? Tam ca, ở kinh thành huynh cũng có bạn ư?


      Hoàn Nhi ngạc nhiên hỏi.


      - Đó là đương nhiên. Tam ca ta ngọc thụ lâm phong, dạ chiến thập nữ, cái đó gọi là 'tương giao khắp thiên hạ, thụ tinh chỉ người'. Có vài người bạn có là cái gì chứ?


      Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.


      Mặt mũi Hoàn Nhi đỏ bừng, vội vã chạy ra ngoài, Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng, lớn tiếng :


      - Mua tranh giả đó phải chú ý, đừng để kẻ khác lừa, đắt hơn mười lượng bạc, toàn bộ đều là thứ hàng giả trong tranh giả.


      Hàng giả trong tranh giả? Đây là cách gì thế này?" Trái tim Hoàn Nhi đập thình thịch, đối với cao thâm khó dò của Tam ca, càng có thêm lí giải sâu sắc.


      Mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng, đem cái "hàng giả trong tranh giả" đó theo người, ngồi kiệu ra ngoài cửa, lại thấy phía xa có mấy người khiêng kiệu khỏe mạnh khiêng chiếc kiệu chạy như bay, nhằm thẳng tới cửa hàng của Tiêu gia.


      Mẹ kiếp, đây là người nào mà kinh thế, ngồi kiệu mà như ngồi máy bay vậy? Lâm Vãn Vinh cười hì hì, muốn đẩy cửa kiệu ra nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lớn:


      - Lâm tiểu huynh dừng bước, Lâm tiểu huynh dừng bước!


      ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy trong chiếc kiệu chạy như bay tới đó có lão đầu tóc tai bạc trắng ngồi, ra là Từ Vị Từ đại nhân. Từ Vị người mặc chiếc quan bào đỏ chói, đầu đội mũ cánh chuồn, bộ dạng rất là nghiêm chỉnh, cố sức hướng về phía vẫy tay.


      là nghĩ cái nào cái đó tới, tốt a! Lão tử đỡ phải đường rồi. Cũng chẳng để ý đến vết đau lưng, cười ha hả rồi vội vã chạy lên trước:


      - Hey, lão hữu, mấy ngày gặp, gần đây có khỏe ?


      Đợi chiếc kiệu đó đến gần trước mặt , Từ Vị bước xuống, thân hình cực kì vững chãi, kéo lấy tay :


      - Lâm tiểu huynh, mau theo ta!


      - theo ngài làm gì?


      Lâm Vãn Vinh cười :


      - Lão hữu, ngài đến đúng lúc, ta muốn tìm ngài. A, đây là bức tự họa của binh pháp đại gia thời Chiến Quốc Quỷ Cốc Tử mà gần đây tiểu đệ thu thập được, hành gia đều gọi nó là 'Quỷ Họa Phù', coi như là tiểu lễ, chút tiểu lễ.


      vô cùng cẩn thận, đem cái bức hàng giả trong tranh giả đó tặng tới trước mặt Từ Vị, bộ dạng còn cực kì khiêm tốn.


      Ai da, bây giờ làm gì còn tâm tư mà quản 'Quỷ Họa Phù' gì đó a!


      Từ Vị thu lấy bức họa giả đó, nhìn cũng chẳng nhìn vứt ngay vào trong kiệu, lòng nóng như lửa đốt :


      - Ngươi mau cùng ta thôi, muộn chút là chết người đó...Hoàng thượng triệu kiến ngươi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 267 Lửa giận bừng bừng

      Ai? Ai triệu kiến ta?


      Lâm Vãn Vinh cơ hồ như dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, trợn mắt hỏi lại.


      - Hoàng thượng, hoàng thượng triệu kiến ngươi.


      Phía sau Từ Vị là chiếc xe ngựa, lão Từ kéo tay về phía xe ngựa:


      - Đây ân huệ lớn, tiểu huynh đệ mau theo ta.


      -Hoàng thượng triệu kiến?


      Trong lòng Lâm Vãn Vinh vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, vừa rồi còn định lấy lòng Từ Vị, nhờ lão tiến cử mình gặp Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại trước bước, muốn triệu tiến cung, khiến cho có chút bàng hoàng.


      - Từ đại nhân, Hoàng thượng biết ta ư? hoàng thượng triệu ta vào là có việc gì?


      Lâm Vãn Vinh cẩn thận nghiêm túc hỏi.


      - Cứ trước rồi tiếp.


      Từ Vị đánh mắt ra dấu với người đánh xe, hai người vội kéo Lâm Vãn Vinh lên xe, Từ lão đầu cũng lách theo sau . Chiếc xe này là rộng rãi sáng sủa, bên trong bố trí bàn chiếc phản, lên xe liền thấy màn ngọc ngân tơ đập vào mắt, bàn có bộ đồ uống trà tinh xảo đẹp đẽ dị thường vừa nhìn biết phải tục vật .


      - Xuất phát, nhanh xuất phát .


      Từ Vị như sợ đổi ý vội vã giục người xa phu. Tuấn mã nhấc vó nhịp bước hướng thẳng vào trong thành.


      Thấy mọi việc ổn, Từ Vị thở ra hơi. Ngồi lên phía , lau mồ hôi trán cười :


      - Tốt rồi lão hủ cuối cùng cũng làm nhục sứ mệnh, mời được tiểu huynh đệ tiến cung rồi.


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì:


      - Từ tiên sinh gì vậy, ta nào có thể diện lớn đến thế, tiên sinh ngài câu ta còn đến ư.


      Từ Vị trước kia tại Kim Lăng nhờ trợ lực tiêu trừ Bạch Liên Giáo bị mượn cớ từ chối lần, vài ngày trước Lý Thái mời tòng quân cũng bị từ chối ràng, Lý Thái phải dậm chân tức giận mà biết làm gì. Cũng hiểu được vài phần tính cách của Lâm Vãn Vinh, kẻ này làm việc độc lập, chẳng dễ chiều lòng .Dù trước đây Lâm Tam cũng từng bày tỏ rất muốn tiến cung nhưng qua vài ngày ai biết liệu có thay đổi chủ ý hay . Tận mắt nhìn thấy ngồi xe ngựa, lão mới vững tâm hơn, cười :


      - Lâm huynh đệ còn nhớ mấy ngày trước ta ? Ngươi muốn mình vào cung là nguy hiểm liều lĩnh mất đầu. Nhưng nay Hoàng thượng để ý đích thân triệu kiến ngươi nên tình hình khác rồi.


      Đúng thế nếu sớm biết Hoàng Đế lão đầu triệu kiến gã phải tốn bạc mua tấm "Quỷ họa phù" kia rồi. vốn trời sợ đất sợ, chỉ là Hoàng Đế là vua nước, lại thông thuộc hoàng cung nên trong lòng đương nhiên có chút lưỡng lự. Trước mắt có tay lão luyện Từ Vị ở đây đương nhiên phải học hỏi lão ta phen.


      - Từ đại nhân,bây giờ ta bị ngài lừa lên xe rồi, cần dấu giếm nữa, ngài . Hoàng Thượng triệu kiến ta làm gì? phải là mời ta ăn cơm đấy chứ? Ta và ông ấy đâu quen biết gì.


      Lâm Vãn Vinh hỏi.


      Từ Vị cười lớn:


      - Nghe tiểu huynh đệ chuyện lão hủ ta có thể sống thêm vài chục năm, nhưng thiên uy khó dò, Hoàng thượng triệu kiến ngươi, ta thân là thần tử sao dám ngông cuồng suy đoán. Nhưng mà hôm qua nhà ngươi thể thần dũng võ trường, lại từng có đại công trong việc của Bạch Liên Giáo, thiêt nghĩ Hoàng thượng cũng thể bạc đãi ngươi.


      Lâm Vãn Vinh gật đầu, có lẽ là thế. Tạm thời đến Hoàng Đế lão nhân rất có khả năng là nhạc phụ của ta, có thể việc ta vì lão mà diệt trừ Bạch Liên Giáo, lão ta chắc muốn thưởng ta cả núi vàng.


      Từ Vị kéo màn cửa xe, cẩn thận dò xét tứ phía,rồi thần bí thào với :


      - Tiểu huynh đệ, hôm nay ở đây chỉ có hai ta, ngươi từng qua với lão hủ, có phải ngươi biết..


      Lão tới đây, lại tự chủ dừng lại chút.


      Lâm Vãn Vinh thấy lão chỉ nửa liền dừng lại, nhịn nổi liền hỏi:


      - Từ lão ca ngài bảo ta biết ai? Ngài hãy mau .


      -Có phải ngươi biết tiểu công chúa?


      Từ Vị đáp lời, mặt thoáng nét cười


      - Tiểu công chúa?


      Tim Lâm Vãn Vinh đập rộn: "Lẽ nào là đến Thanh Tuyền? Gượm , lão trước đó phải biết Thanh Tuyền hay sao? Lẽ nào lão đầu này gạt mình?"


      Từ Vị thấy sắc mặt nhăn nhó, nghĩ muốn , liền tủm tỉm cười:


      - Tiểu huynh đệ cần phải xấu hổ, Hoàng Thượng qua với ta rồi.


      - Hoàng Thượng với ngài, người những gì?


      Lâm Vãn Vinh hiếu kỳ hỏi, "lẽ nào Thanh Tuyền đem chuyện nàng với với cha nàng ta rồi, nếu như thế lão tử ta phải lập tức trở thành phò mã sao?" Trái tim lại rộn lên hướng ánh mắt hy vọng về phía lão Từ.


      Từ Vị cười hắc hắc tiếng đáp:


      - Tiểu huynh đệ, ngươi từ đầu đến cuối giấu kỹ với lão hủ ta, thảo nào khi ta muốn tiến cử ngươi với Hoàng Thượng, ngươi lại thẳng thắn từ chối do dự, ra là tiểu công chúa đối với ngươi ....


      - Ôi chao, Từ lão gia người đừng đánh đố nữa, hãy mau là chuyện gì.


      Lúc này lòng dạ Lâm Vãn Vinh như có lửa đốt, lại thấy dáng vẻ úp mở của lão Từ hận thể bắt lão Từ mở miệng ngay, chuyện này.


      Từ Vị cười an ủi :


      - Tối qua Hoàng Thượng triệu ta nhập cung, vốn là thương nghị chính , đến nơi lại với lão hủ tin động trời .


      Lão xoa xoa những hạt nước trà li ti bị tóe bên chân :


      - Hoàng Thượng tiểu công chúa ở bên ngoài nhiều năm, gần đây hồi cung rồi. Ngươi đây có phải là tin động trời ?


      - Hồi cung rồi ư?


      Lâm Vãn Vinh nắm lấy Từ Vị, lôi từ trong ngực ra bức họa Tiếu Thanh Tuyền đặt vào tay lão Từ:


      - Từ lão ca, người mau , vị tiểu công chúa kia trông như thế nào? Có phải, có phải là rất giống nữ nhân trong bức tranh này?


      Từ lão đưa mắt liếc qua bức tranh, cười khổ :


      - Tiểu huynh đệ, ta cũng chỉ là hôm qua biết tin tức này, chứ chưa hề gặp qua tiểu công chúa, làm sao có thể nhận ra, nhưng mà tiểu công chúa biết ngươi đấy.


      - Biết ta? Từ tiên sinh, làm sao người biết?


      Lâm Vãn Vinh nhìn họa hình của Thanh Tuyền kinh ngạc hỏi.


      - Hoàng Thượng tối qua có , tiểu công chúa sau khi hồi cung liền tiến cử ngươi, với lại hôm qua Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của ngươi, càng có thêm nhiều hảo cảm đối với ngươi, lại thêm lão hủ tiến ngôn, Long nhan đại duyệt, mới vội triệu ngươi tiến cung. Tiểu huynh đệ, đến công chúa cũng giúp ngươi, những ngày tốt đến rồi.


      Từ Vị thần bí với ánh mắt tràn đầy tiếu ý mà nam nhân ai cũng hiểu.


      "Choáng, cái lão dâm đãng này, lão tưởng ai cũng như lão hay sao? Sau cái trò diễn cùng Tô Khanh Liên Tây hồ hôm đó, nhất định là tinh thông rất nhiều mánh khóe, lão mới thành kẻ dâm đãng như thế."


      - Thanh Tuyền, nhất định là Thanh Tuyền...


      Lâm Vãn Vinh nhất thời đứng bật dậy, vẻ mặt kích động . Xe ngựa này cao bằng người, liền bị đập đầu vào trần xe, Từ Vị kéo ngồi xuống, vẻ mặt càng nhuốm màu thần bí:


      - Ngươi có phải Thanh Tuyền tiểu thư, lão cũng dám chắc. Có điều ngươi hôm nay vào cung, chỉ cần nhân lúc Hoàng Thượng cao hứng, cho phép ngươi gặp mặt tiểu công chúa, vậy để xem có sai .


      Thấy vẻ mặt gian xảo của lão, Lâm Vãn Vinh lại tỉnh táo chút: " đúng, ở đây có chút cổ quái. Bây giờ là lúc sáng sớm, đúng ra là lúc thượng triều, Hoàng đế lại sốt ruột, ta chẳng phải là đại nhân vật cứu nước cứu dân gì đó, sáng sớm thế này gọi ta tiến cung ông ta cũng nào có lợi ích gì?"


      Trước kia từng lĩnh giáo qua gian trá của lão Từ, thầm kỹ càng toan tính phen, cười hắc hắc :


      - Từ đại nhân, hoàng thượng cho triệu ta, nếu chỉ vì việc này cần gấp gáp, hãy bảo xe ngựa cứ từ từ mà , thời gian còn nhiều mà.


      Từ Vị vội :


      - được, được, hoàng thượng triệu kiến ta, thân làm thần tử sao có thể chậm chạp.


      Đến khi nhìn thấy vẻ mặt cười mà như cười của Lâm Tam, liền bật cười:


      - Tiểu huynh đệ quả nhiên là người thông minh, lão hủ giấu nổi ngươi. Những gì ta vừa câu nào cũng tuyệt hề giấu diếm, chỉ là những gì ta đều là tin tốt.


      - như vậy tức là còn có tin xấu nữa ư?


      mặt Lâm Vãn Vinh lên nét cười, nhạt giọng đáp: "Sớm biết lão đầu này thể tốt đến thế.Thân là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Hoàng thượng, đến tuyên triệu chuyện thế này lẽ nào lão phải đích thân chuyến. Lại quanh về thân phận, lão Từ thân là Thượng thư bộ hộ quyết thể nịnh nọt mình, bên trong chuyện này ắt hẳn còn có trò gì đây.


      - Cái tin xấu này chỉ là vài điều, nhưng lại có liên quan đến lão đệ.


      Giọng lão Từ ngượng.


      "Có liên quan tới ta? lẽ xảy ra chuyện bên Ninh Vũ Tích?" Trong lòng nghi hoặc, lại nghe Từ Vị :


      - Lâm lão đệ, bây giờ là lúc đầu xuân, hàng năm vào khoảng thời gian này, những nước quanh Đại Hoa ta đều phải đến chúc mừng, năm nay cũng ngoại lệ.


      Những điều lão Từ tựa hồ như chẳng có liên quan đến chuyện của Ninh Tiên Tử, cái gì mà các nước láng giềng thượng triều chúc mừng, đây gọi là tin xấu sao, lại có quan hệ gì đến ta? phải là công chúa của tiểu quốc nào đó đều nhìn trúng Lâm Tam ta, muốn ép ta sao? ra vẻ kinh ngạc:


      - Vạn quốc đến chúc mừng? Đúng là chuyện tốt, xin dâng cống nạp, phát dương uy thế của Đại Hoa ta, lão ca sao lại thành tin xấu thế.


      Từ Vị liếc mắt ra phía ngoài xe, tiếng xe rầm rập gấp rút tiến về phía trước, lão hạ rèm thở dài tiếng:


      - Lâm tiểu huynh đệ ngươi ở trong triều, đối với chuyện này ngươi . Đại Hoa ta mênh mông rộng lớn, diện tích bao la, dân cư đông đúc, chính là nước đứng đầu trong các nước. Vào lúc cường thịnh, các tiểu quốc phụ thuộc lên đến hơn trăm, hàng năm triều bái, vui vẻ cống nộp, nhưng cảnh tượng này đúng là trôi qua lâu rồi.


      - Ồ vậy năm nay như thế sao?


      Lâm Vãn Vinh hỏi


      Từ Vị lắc đầu:


      - cho đúng từ nhiều năm nay như trước nữa rồi. Đại Hoa ta vài năm nay cùng người Hồ tranh đấu ngừng, trong lại có Bạch Liên Giáo làm loạn, trong triều lại tàng họa loạn đảng, nội ứng ngoại hợp, sức mạnh quốc gia sớm thể so với những năm trước. Lại thêm lòng người khó đoán, bề ngoài tuy thân phục nhưng trong lòng lại che giấu dã tâm, triều cống lại năm sau bằng năm trước, vài năm nay lại càng xuống dốc.


      Lâm Vãn Vinh gật gù, điều này là đương nhiên, quan hệ giữa các quốc gia với nhau, hề là bằng hữu mà chỉ là lợi ích thôi. Đại Hoa suy yếu như hôm nay rồi, còn có kẻ quan tâm đến mới là lạ đó.


      - Cái này, Từ tiên sinh, ta với chuyện của quốc gia cái gì cũng hiểu, ngài với ta điều này, chẳng phải là đàn gảy tai trâu ư.


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - Ngài mau , cái này với Lâm mỗ có liên quan sao?


      Từ Vị đáp:


      - Có liên quan tới ngươi hay , hãy nghe ta hết . Mấy năm trước, các nước chư hầu đến sớm có, muộn có, cống phẩm đương nhiên rất hậu hĩ. Nhưng đó là quá khứ, giờ là kỳ quái. Đông Doanh, Cao Lệ và các phiên bang nước khác dường như cùng nhau thống thất, trước sau cùng đến cách nhau đến mấy ngày.


      - Mọi người cùng đến chúc tết phải là tốt hay sao? Tiết kiệm được vài bữa cơm!


      Lâm Vãn Vinh cả cười :


      - Đại Hoa ta giống đại ca đầu lĩnh của xã hội đen. Những người khác đều là đàn em, bọn đàn em cùng đến thăm đại ca, đây cũng là quá khứ a.


      Từ Vị nhìn dáng vẻ , cũng biết rốt cuộc nghĩ gì, chỉ cười tiếng:


      - Lâm tiểu huynh đệ so sánh như vậy có phần mới mẻ, nhưng mà nếu mọi người chỉ là đến cùng lúc sao. Điều kỳ quái là năm nay bọn họ như có bàn bạc trước cống phẩm chỉ bằng nửa so với trước, chỉ như thế, bọn người Hồ cũng phái sứ thần đến đúng lúc này. Bây giờ tại kinh thành tụ hợp thế lực các nước, Lâm tiểu ca, ngươi chuyện này là ngẫu nhiên sao?


      Người Hồ cũng tới rồi, chuyện này đúng là đơn giản." Lâm Vãn Vinh cau mày: "Cao Ly và Đông Doanh là loại hàng gì hơn ai hết, đều là điển hỉnh những kẻ sợ mạnh khinh yếu, các phiên bang cũng là thứ như nhau. Các nước trùng hợp đến cùng lúc với người Hồ, mẹ nó đây chẳng phải là ôm chân người Hồ sao .


      có chủ ý trong lòng, nhưng hề lộ ra ngoài mặt, cái lão hồ ly Từ Vị này, đem chuyện này kể cho chắc chắn thể có cách, lão lẽ là đem ta đối phó bọn chúng?


      - Ồ bọn họ cùng đến kinh thành khai hội, cái này càng tốt, mọi người cùng ngồi xuống, uống trà trò chuyện, tăng thêm tình bằng hữu.


      Lâm Vãn Vinh giả hồ đồ :


      - Nhưng cái này với ta đâu có liên quan gì?


      Từ Vị hề nổi nóng mỉm cười:


      - Nếu chỉ là cùng nhau dâng cống phẩm, giảm lần dâng lễ cũng được, nhưng còn có chuyện khiến người giận hơn là. Vài nước chư hầu này biết từ đâu biết được về tiểu công chúa. Bọn chúng cóc nhái lại muốn ăn thịt thiên nga, tự nhiên đề xuất...


      - Đề xuất việc gì?


      Lâm Vãn Vinh cả giận hỏi:


      Đông Doanh, Cao Ly đồng thời cầu thân với Hoàng Thượng, thỉnh cầu đem vị tiểu công chúa hoàng đế chiều nhất gả cho vương tử của nước chúng.


      Choang, ấm trà bị Lâm Tam ném vỡ tan, Lâm Vãn Vinh nắm tay chửi:


      - Con bà nó tiểu quỷ tử, tiểu bổng tử, dám đưa ra chủ ý động tới lão bà của ta, lão tử ta giết chúng.


      Từ Vị thở dài tiếng:


      - chỉ có như thế, bọn người Hồ kia càng kiêu ngạo, đưa ra điều kiện ngưng chiến là chúng ta phải cắt đất bồi thường, còn coi thường tiểu công chúa, muốn nàng phải xa vạn dặm về làm Hãn phi của người Hồ. Lâm huynh đệ, điều này sỉ nhục của Đại Hoa ta.


      Từ Vị vừa kích động vừa lén đánh giá sắc mặt Lâm Tam, thấy nghiến chặt hàm răng, mặt như sám lại, lão bỗng nhiên thở phào.


      "Mẹ nó!" Lâm Vãn Vinh nắm chặt hai tay, nghiến răng :


      - Từ tiên sinh, ngài khỏi phải nhọc công khích tướng ta. Ngài cứ yên tâm, đây chính là chuyện của Lâm Tam ta, ta chuyện này dễ bỏ qua đâu. Kẻ nào dám đưa ra chủ kiến động đến lão bà của ta, ta khiến cho chết mà hiểu mình chết như thế nào.


      Từ Vị mất cả nửa ngày dùng miệng lưỡi chính là chờ câu này, nghe thấy mừng rỡ vô hạn, nắm lấy tay Lâm Vãn vinh mà :


      - Lâm huynh đệ, hôm nay lão hủ ta cuối cùng cũng uổng phí chuyến . Bây giờ tiếp kiến sứ thần các nước trong cung, chúng ta mau tới đó.


      Phu xe liền gia roi thúc ngựa, nhanh chóng tiến cung.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 268: Quyền đánh Đông Doanh

      Lâm Vãn Vinh thở ra hơi. Từ khi đến cái thế giới này, vốn muốn lẩn tránh chốn quan trường, xa rời thị phi, nhưng thế vô thường, kế hoạch ngày hôm qua theo kịp biến hóa của hôm nay, vì Thanh Tuyền thể tiến vào hoàng cung. Mặc dù mục đích của rất giản đơn, chỉ là muốn giúp đỡ mấy vị lão bà, nhưng quan trường biến chuyển khó lường, lần này nhập cung có lẽ có rất nhiều bất trắc, vẫn bằng thà thà ở lại Tiêu gia, làm tiểu gia đinh tiêu sái khoái hoạt.


      Lâm Vãn Vinh cảm khái khôn xiết. Từ Vị nhìn thấy trầm mặc, tựa hồ như biết được tâm tư của nên cũng quấy rầy, đường rất ít lời. Xe ngựa lộc cộc mau chóng tiến về phía trước, xuyên đường vượt hẻm, càng lúc càng sâu vào trong thành, chưa đầy khắc đến cổng chính của hoàng cung.


      Từ xa nhìn vào bức tường thành cao cao vững chãi, thấy cấm vệ quân đao thương lấp loáng, phòng vệ rất nghiêm ngặt, Lâm Vãn Vinh khỏi nhớ lại ngày đầu gặp mặt với Ninh tiên tử, rồi tình hình mình đứng tần ngần ở trước hào thành, lúc đó nhờ có đại tiểu thư thầm phái Tống tẩu đút lót bọn quan viên mới có thể bị ai quấy rầy. Vốn tưởng cấm cung thâm nghiêm, khó lòng đặt chân vào, chưa từng nghĩ tới hôm nay lại được Từ Vị mang thánh chỉ tiến cung. So với những gì trải qua ngày trước quả là khác xa trời vực.


      Trong lúc trầm tư đến bên bức tường ranh giới của cấm cung, chiếc xe ngựa dừng lại, tiếp đó hai người bước bộ vào trong. Hai đội quan binh ăn mặc chỉnh tề, mắt hổ sáng quắc, uy nghiêm đứng ở hai bên, khí thế rất là hùng vĩ. Hoàng cung quả nhiên phi phàm, nơi này mới chỉ là nơi tiến vào của ngoại thành giới bị cao đến thế, thế nội cung còn tới mức nào đây?


      Lâm Vãn Vinh quay qua Từ Vị cười :


      - Từ đại nhân, mỗi ngày hoàng cung đều phái nhiều người như thế để đứng đây canh giữ vậy sao? Như thế lãng phí biết bao nhiêu là ngân lượng a!


      Từ Vị lắc đầu:


      - Bình thường mặc dù hoàng cung phòng bị nghiêm ngặt, nhưng cũng có nhiều thị vệ đến thế. Mười mấy năm trước, hoàng thượng từng gặp phải thích khách ngay trong cung. Lúc đó ở vào cung có thể là ba bước gặp dãy lính, năm bước thấy đội tuần tra, ngay cả con gián cũng bị hỏi han cả mười mấy lượt. Cảnh tượng hôm nay còn kém xa khi ấy. Thiết nghĩ hôm nay có đám tiết sứ các nước đến bái phỏng, hoàng thượng mới gia tăng nhân thủ, cũng là để cho người ngoài quan sát mà thôi.


      Hai người bước tới chỗ đám lính canh, chúng thị vệ vội vàng khom người hành lễ đối với Từ Vị:


      - Tham kiến Từ đại nhân!"


      Từ Vị khoát tay:


      - Phiền chư vị rồi, bổn quan phụng khẩu dụ của hoàng thượng dẫn vị Lâm tiểu huynh này tiến cung kiến thánh, đây chính là kim bài được ngự ban.


      Từ Vị đưa tấm kim bài trong tay ra, chúng nhân liền vội vàng khom người quỳ xuống.


      Lâm Vãn Vinh tỉ mỉ nhìn qua lượt, phát tấm kim bài ngự ban tay của lão Từ rất là khác với tấm kim bài của mình, tấm kim bài này chính diện có điêu khắc con ngũ trảo kim long, mặt sau có khắc bốn chữ phượng múa rồng bay 'như trẫm thân lâm'. "Thân phận của lão Từ quả là khác biệt a! Trong tay toàn là những vật cao cấp, đó quả thanh bảo kiếm vô địch, thấy ai muốn giết cũng được. Chẳng trách khi lão ta ở Kim Lăng có khả năng chỉnh đốn quan trường."


      Có tấm vô địch kim bài này, các thị vệ cũng dám hỏi han nữa, vội vàng khom mình tiễn hai người vào trong. Hai người bước bộ vào trong, qua hào thành, xuyên qua tầng tầng cấm vệ, thông qua Đoan Môn, Ngọ Môn, đến cầu Kim Ngọc rồi tiến thẳng tới Thái Hòa Điện. Bên đường là tường đỏ ngói vàng lộng lẫy nguy nga, tầng tầng lớp lớp điện đài lầu các hùng vĩ tráng lệ. Đường được lót bởi gạch vàng, hai bên chạm khắc bạch ngọc, trông hoa lệ.


      Cái hoàng cung này quả nhiên cực kì xa hoa, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy cũng khỏi thầm chép miệng: "Con bà nó, quả là công trình chỉ làm mặt tiền cho thể diện quốc gia. Với số tiền để xây dựng cái hoàng cung này, nếu như dùng vào chuyện chống lũ, đưa vào việc quốc phòng, làm sao còn lo nạn lũ lụt liên miên, sầu việc diệt nỗi Hồ nhân? Thuế thu của cả nước đều dồn vào cái lầu các này, chẳng trách người Hồ lại có thể lăng nhục Hoa Hạ ta năm lần bảy lượt đến như thế.


      bực bộ trong lòng nhìn thấy bậc thang ở trước điện, đó chính là đường dẫn đến kim điện, tổng cộng có tám mươi mốt bậc, đó chính là con số viên mãn, tượng trưng cho quyền thế chí cao vô thượng của bậc đế vương.


      nội thị mặt trắng râu mày nhẵn nhụa đứng thủ ở trước bậc thang, nhìn thấy Từ Vị bước tới liền vội vàng hành lễ, khom mình :


      - Ra mắt Từ đại nhân.


      Từ Vị mỉm cười đáp lễ:


      - Phiền Cao công công đợi lâu. Vị này chính là Lâm Tam, người mà hoàng thượng muốn tự thân triệu kiến. Lâm tiểu huynh, đây chính là Cao công công, hồng nhân bên cạnh hoàng thượng. Sau này ngươi cũng nên thân cận với ông ấy nhiều hơn nữa.


      " phải chứ, kêu ta thân cận nhiều hơn với gã thái giám? Ta có phải là tên điên đâu!" cũng là kẻ lanh lợi, cười hì hì lén nhét tờ ngân phiếu năm mươi lượng vào trong tay của Cao công công:


      - Vị này là Cao công công sao? Tiểu đệ ngưỡng mộ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Công công có tướng mạo từ mi thiện mục như thế, tính tình lại hòa ái dễ gần, nhất định là thường xuyên hưởng ân trạch từ long khí của hoàng thượng mỗi ngày, thiêm nhiễm tiên khí nên mới phiêu dật xuất trần như thế, tiểu đệ là bội phục và kính ngưỡng!


      Kiếm mấy lời ba hoa nịnh nọt làm đẹp lòng, mở miệng tâng bốc người ta vài câu cũng mất miếng thịt nào. Nếu như muốn tìm kiếm Thanh Tuyền ở trong cung, chuyện tốn chút công phu chiêu dụ những công công như vậy âu cũng là việc tránh khỏi. Tục ngữ , thà phạm quân tử, chứ đừng phạm tiểu nhân, những gã thái giám này dù đủ thành , nhưng đâm chọt làm những chuyện xấu lại có dư.


      mặt của Cao công công liền rạng ngời, lẳng lặng nhét ngân phiếu vào trong ống tay áo, cười vài tiếng rồi sau đó cất cái giọng eo éo lên:


      - Lâm công tử khách khí rồi. Hoàng thượng rất xem trọng đối với công tử, nên mới đặc ý lệnh cho nô gia ở nơi này đợi, những ngày huy hoàng thành đạt của công tử cũng chỉ là chuyện thời gian, sau này nô gia còn mong công tử dìu dắt nhiều hơn.


      Từ Vị mỉm cười gật đầu, rất thỏa mãn đối với biểu của Lâm Vãn Vinh , Lâm Tam tuy ở trong quan trường, nhưng môn đạo trong đó lại còn tinh thông hơn so với những kẻ giang hồ lão luyện, cũng biết là làm sao mà tập được như thế. Lão thấp giọng hỏi:


      - Công công, thời khắc này hoàng thượng còn ở tại ngự thư phòng hay ?


      Cao công công lắc đầu:


      - Hoàng thượng vừa mới bãi giá ở Di Niên điện, nghe pháp sư tụng niệm kinh thư. Nghe hôm qua pháp sư mới cho ra lô tiên đan, hoàng thượng dùng thuốc.


      Pháp sư? Dùng thuốc? Đó là chuyện gì? Hoàng thượng chơi trò gì đây, nghe thấy sao mà huyền bí mơ hồ đến vậy?


      Từ Vị nghe thấy thế cũng chút kinh ngạc, tựa hồ sớm thấy chuyện này thường xuyên, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên lên trong mắt của Lâm Vãn Vinh nhưng mặt lại có biểu gì, lão ta nhịn được mà thầm gật đầu: "Lâm Tam mới nhập cung mà có thể trấn định đến thế, quả nhiên là kẻ phi phàm."


      - Thế những sứ thần ở các nước đâu? Chẳng lẽ hoàng thượng còn chưa triệu kiến bọn họ hay sao?


      Từ Vị hỏi tiếp.


      Cao công công nhìn lướt qua khắp tứ phía lượt, rồi mới bước đến cạnh Từ Vị thầm:


      - Hoàng thượng an bài bọn họ đợi ở Văn Điện, thờ ơ với bọn họ chút để trừ khử bớt ngạo khí. Thiên tử của Đại Hoa ta chính là chân long thiên mệnh, những kẻ ngoại tộc thô thiển đó lí nào lại có thể gặp là gặp được? Nhớ tới lúc thánh tổ hoàng đế của ta khi xưa, Đại Hoa ta uy phong tám hướng, những phiên vương đó trăm độ bái triều chờ từ đầu năm xếp tới cuối năm còn chưa tới được gặp mặt thiên tử Đại Hoa ta lấy lần. tại bọn họ đến rồi, thiên tử của bọn ta muốn gặp họ chính là phúc khí của bọn họ. Còn gặp đó là bọn họ có vận may thôi.


      Từ Vị khẽ gật đầu, lời này sai, đối với những nước phụ thuộc này tuyệt đối thể nhân nhượng cả nể.


      Cao công công tiếp:


      - Vừa rồi hoàng thượng truyền khẩu dụ, khi Từ đại nhân và Lâm công tử đến trực tiếp tới Văn Điện chờ, tân khoa trạng nguyên Tô Mộ Bạch đại nhân cũng ở nơi đó.


      Tô Mộ Bạch? Lâm Vãn Vinh tức sửng sốt, hôm qua vừa mới đánh xong gã này chuồn mất, ta còn nghĩ là gã ta sợ chết, ra là đến đây để nịnh nọt hoàng đế.


      Từ Vị gật đầu đa tạ Cao công công, sau đó dẫn Lâm Tam đến Văn Điện. Lâm Vãn Vinh được vài bước nhịn được mà mở miệng hỏi:


      - Từ tiên sinh, ta có chuyện ...


      Từ Vị dừng chân lại, cười đáp:


      - Lâm tiểu huynh, tiểu huynh có việc gì cứ . Chỉ cần lão phu có thể trả lời nhất định khiến cho tiểu huynh mãn ý.


      Lâm Vãn Vinh gật đầu:


      - Từ tiên sinh, vị thái giám vừa rồi là hoàng đế sắp gặp pháp sư, luyện tiên đan gì gì đó, chuyện này phải là chứ?


      - Thế nào, lẽ Lâm tiểu huynh nghĩ đó là giả hay sao?


      Từ Vị mỉm cười nhìn sang cái.


      Lâm Vãn Vinh lắc đầu:


      - Có phải giả hay ta dám , chỉ bất quá chuyện này quá hư vô phiêu miểu, dù có là người như ta cũng hết. lịch sử, những chuyện đạo loạn quốc cũng có ít.


      Từ Vị vội vàng nhìn khắp xung quanh lượt, rồi thầm:


      - Lâm tiểu huynh, chuyện này tuyệt đối thể bậy, mất đầu đó.


      - Cái này tự nhiên ta hiểu được, chỉ là Từ tiên sinh là người hiểu biết, tính tình lại hào sảng, đối với ta vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ thâm hậu, ta mới lời với tiên sinh mà thôi. Đổi lại là người khác ta cũng chẳng thèm đụng tới làm gì.


      Lâm Vãn Vinh nịnh hót cười .


      - Tiểu huynh đừng có đưa ta bay lên quá cao, lão hủ ta chỉ sợ là chịu nổi gió lớn à.


      Từ Vị mỉm cười, sau đó khẽ thở dài, sắc mặt trở nên ảm đạm:


      - Chuyện luyện đan của gã pháp sư này, người người đều biết đó là giả, nhưng chân chính mở miệng ra được có mấy người? Lúc hoàng thượng trước khi lên ngôi chẳng có chút quan tâm đối với chuyện tiên pháp. Nhưng từ sau khi đăng cơ lại đột nhiên đối với những thuật sị tiên pháp này lại rất có hứng thú, nhất thời trầm mê vào trong đó, đến nay cũng được mười năm. Dù cho hoàng thượng thiên tư thông dĩnh, chưa từng bỏ mặc triều chính, chúng thần trong triều cũng có người căn ngăn, nhưng cũng chưa làm được gì.


      Chưa từng bỏ mặc triều chính? Ta phỉ nhổ, người Hồ sắp đánh tới nơi rồi, ngay cả Đông Doanh và Cao Lệ cũng sắp động thổ đầu của Đại Hoa rồi, như thế mà còn chưa gọi là bỏ chuyện triều chính? như thế chuyện lão tử trêu hoa ghẹo nguyệt ở Tiêu gia chính là công chuyện kiểu mẫu đỉnh cấp rồi.


      Vòng qua mấy tòa thiên điện, từ xa nhìn thấy tòa đại điện trang nghiêm hùng vĩ, nguy nga tráng lệ, cửa chính của nó treo tấm bảng có ba chữ 'Văn Hoa Điện' lấp lánh rực rỡ.


      Hai người vừa mới tiếp cận 'Văn Hoa Điện' nghe truyền lại tràn những thanh ầm ĩ, giọng cứng nhắc bực dọc vang lên:


      - Đại nhân Tô, hoàng đế Đại Hoa tới khi nào mới có thể gặp mặt bọn ta? Thời gian của bổn sứ thần rất quý giá, thể tốn phí vô ích. Nếu như hoàng đế của ngài đáp ứng điều kiện của ta, ta trở về bẩm báo với Đại Hãn, chỉ cần Đại Hãn hạ lệnh tiếng mười vạn nhi lang của bọn ta dương roi nam hạ, ngựa đạp trung nguyên, thế giang sơn của Đại Hoa là của bọn ta rồi.


      "Đại nhân Tô? Đại nhân Tô là cái con khỉ gì?" Trong lòng Lâm Vãn Vinh khó hiểu. Nghe ra cái thanh cứng nhắc này chắc có lẽ là sứ thần của người Hồ rồi: "con mẹ nó giở trò gì vậy, ngay cả ngôn ngữ của Đại Hoa mà cũng , như thế mà dám làm sứ thần? Khi tổ tông Đại Hoa ta tung hoành ngang dọc, hô mưa gọi gió ngươi còn là con khỉ chưa tiến hóa nữa kìa."


      Bất quản là Đại Hoa có chật vật như thế nào chăng nữa, nhưng dù sao đó cũng là nhà của mình, tuyệt đối thể cho phép người ngoài khi dễ, Lâm Vãn Vinh vui trong lòng, mắng chửi gã người Hồ kia đến gần chết.


      Trong đại sảnh vang lên giọng :


      - A Sử Lặc đại nhân, xin hãy bớt nóng, hoàng đế bệ hạ của ta ngày ngày có cả vạn chuyện, vất vả vô cùng, trước mắt xử lí quốc quân đại trong thượng thư phòng, chỉ chốc lát nữa thôi tự thân triệu kiến chư vị.


      A Sử Lặc? Cha mẹ của vị A huynh này đúng là quá tài năng rồi, ngay cả cái tên hay ho kiểu này cũng có thể nghĩ ra. Thanh mới hồi đáp vừa rồi chính là của Tô Mộ Bạch phát ra, ba chữ "đại nhân Tô" chính là A Sử Lặc xưng hô .


      tiếng khác vang lên:


      - Đúng thế, Tô đại nhân các hạ, bổn vương tử từ Đông Doanh vượt biển xa mà tới đây để hội kiến hoàng đế Đại Hoa, hơn nữa còn dâng tặng mấy viên trân châu thịnh sản Bắc Hải Đạo của Đông Doanh bọn ta, chuyện này có thể là tình thâm nghĩa trọng, chỉ là chờ từ hôm qua cho tới lúc này, hoàng đế bệ hạ tại sao lại trù trừ chịu gặp mặt bọn ta? Mỹ danh võ sĩ đạo của bọn ta lưu truyền khắp thiên hạ, bỉ nhân Kế Cung Vũ Thụ ( Tsugimiya Takeki ), thân là con trai thứ của hoàng tộc lâu đời nhất ở trong lịch sử Đông Doanh, chẳng lẽ xứng để ngài gặp mặt lần hay sao?


      Tô Mộ Bạch vội vàng năn nỉ:


      - Vũ Thụ vương tử, xin hãy bớt giận. Hoàng đế bệ hạ xử lí triều chính, sau khi giải quyết xong mới có thể tiếp kiến chư vị. Xin các vị hãy dùng trà trước, đó là long tỉnh Tây Hồ vũ tiền nổi tiếng khắp Đại Hoa ta, hương vị rất là ngọt ngào, xin các vị hãy mau mau phẩm thường phen.


      Vũ Thụ vương tử hừ tiếng:


      - Uống trà? Người Đại Hoa các ngươi, nếu như luận về ăn uống vui chơi đúng là đứng đầu thế gian. Nhưng luận về vũ lực lại chẳng khác gì kẻ ốm kẻ yếu. Dũng sĩ Đông Doanh bọn ta dùng chọi mười cũng dư sức đánh bay hết răng hàm của các ngươi, bát cát *!


      (*tiếng Nhật là baka, nghĩa là ngu ngốc)


      "Tên tiểu Nhật Bổn khốn kiếp!" Hai chữ cuối cùng thực kích nộ Lâm Vãn Vinh, giận dữ đùng đùng lao tới phía trước, Từ Vị vội vàng ngăn lại:


      - Lâm tiểu huynh, thể! Nơi này chính là Văn Hoa Điện...


      "Văn Hoa điện sao? Tên tiểu Nhật Bổn này khiến lão tử vui lão tử chém , bất quản là Văn Hoa điện hay là Càn Thanh cung. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:


      - Từ tiên sinh, ngài đừng lo, đối phó với súc sinh ta cũng có thủ đoạn đơn giản đâu.


      Từ Vị biết được cá tính của , người này bình thường dễ chuyện, nhưng khi mà ngang ngược lên e là Hoàng đế lão tử cũng quản nổi ta. Thấy Lâm Vãn Vinh hi hi ha ha tiến vào, Từ Vị bất lực thở dài tiếng: "Kế Cung Vũ Thụ, ngươi hãy tự cầu phúc , sát tinh của ngươi tới rồi." Tâm lý của Từ Vị thấp thỏm bất an, theo sau Lâm Tam tiến vào đại điện.


      Văn Hoa điện bày trí hoa lệ, xà trụ được điêu khắc hình ảnh ngũ trảo kim long sống động như . Mặt đất lát gạch lấp lánh kim quang, trong đại điện sắp xếp mấy chiếc bàn gỗ có kiểu cách cổ xưa, rất khí phái.


      Nhân số trong đại điện quả là ít, phân ra làm ba nhóm người. Đám ở chính giữa lĩnh đầu là kẻ có thân hình khôi ngô, cơ thể cường tráng, mũi cao, đầu tóc hơi xoắn, con ngươi trũng sâu vào trong hốc mắt, gương mặt hiểm, vừa nhìn qua biết phải là người Đại Hoa, kẻ này có lẽ là sứ thần của người Hồ - A Sử Lặc. Ngồi ở hai bên của A Sử Lặc có hai người Hồ khác có tướng mạo tương tự như , ba người ngồi trong đại điện lớn tiếng quát mắng Tô Mộ Bạch, trông rất là huênh hoang.


      Đám người ở bên trái cầm đầu là nam tử có da mặt trắng bóc, mép có đốm râu nho , trong mắt lấp lánh hung quang, xem xét tình hình xung quanh, mặt ra vẻ tham lam. Đó có lẽ là gã Kế Cung Vũ Thụ gì gì đó rồi.


      Dẫn đầu nhóm ở bên trái là thanh niên thần thái nhã nhặn lịch thiệp, mặt luôn nở nụ cười khiếm nhường, nhưng ánh mắt lại ngừng liếc ngang liếc dọc, tựa hồ như là người cực kì có tâm kế. Đứng ở sau lưng gã nam tử này là cả đám tùy tùng, phần lớn đều là nữ nhân, hai nữ tử đứng ở đầu nữ tử có niên kỉ khá lớn, thân mang bộ trường bào màu xanh đậm theo kiểu Hàn, vạt áo lại màu xám. Người còn lại có tuổi còn khá trẻ, dáng vẻ thanh tú, khoác bộ trường bào hồng phấn, vạt áo màu lam. Nhìn thấy những trang phụ người Hàn điển hình đó, cần phải đoán cung biết đó là sứ thần người Cao Lệ rồi. Vừa rồi sứ thần người Hồ và Đông Doanh đều mở miệng , cũng chỉ có bên Cao Lệ là vẫn kiên định trầm mặc, cũng biết là có ý gì.


      Quan sát tình hình trước mắt thấy đúng như lão Từ , những kẻ này ràng là tụm lại để cùng nhau làm loạn.


      mình Tô Mộ Bạch ứng phó với nhiều sứ thần như vậy đúng là cũng rất cật lực, nhìn thấy Từ Vị và Lâm Vãn Vinh bước vào, tức sửng sốt, sau đó liền vui mừng, vội vàng nghênh đón:


      - Học sinh Tô Mộ Bạch khấu kiến Từ đại nhân. Từ đại nhân, ngài đến tốt rồi. Lâm huynh, huynh cũng đến ư?


      Từ Vị gật đầu đáp:


      - Tô trạng nguyên cần đa lễ, là hoàng thượng lệnh lão hủ dẫn Lâm tiểu huynh đến Văn Hoa Điện. Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh ...


      Căn nguyên là trong lúc lão ta cùng Tô Mộ Bạch chuyện Lâm tiểu huynh của lão lại lẳng lặng bước tới chỗ của Kế Cung Vũ Thụ.


      Kế Cung Vũ thụ nhìn thấy kẻ da dẻ đen đúa, tướng mạo cũng tệ bước tới phía mình, cảnh giác chốc rồi quát lên:


      - Ngươi, muốn làm gì?


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì:


      - Ta hả, ta muốn giết heo đây. Hi, ma tây ma tây ( moshi moshi )*, vị bì cách huynh này, nghe huynh là vương tử, có phải ?


      ( Mã tây mã tây- mó xi mó xi (phiên pinyin): tiếng nhật viết là moshi moshi, nghĩa là: alo alo )


      Kế Cung Vũ Thụ biết 'bì cách' là chính là phiên của từ 'pig' trong tiếng , nên mặc nhiên ngạo nghễ đáp:


      - Ta là đứa con thứ hai của Đông Doanh thiên hoàng bệ hạ, Đại Hòa võ sĩ dũng vô địch.


      ( Đại Hòa: Nhật Bản, Nhật tự coi là Hòa quốc, nên chữ viết còn được gọi là Hòa văn)


      - Dũng mãnh, quả nhiên là dũng mãnh!


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì:


      - Vương tử điện hạ, phải chăng ngài có muội muội?


      Kế Cung Vũ Thụ giật mình hỏi:


      - Ngươi, làm sao mà biết được?


      Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:


      - Ta chỉ là biết ngài có muội muội, mà còn biết cha của ngài gọi là lão Kế Cung, mẹ của ngươi gọi là Hà Lan (Kawarama), cả nhà các người có quan hệ rất thân mật.


      - Cả nhà của ta ngươi cũng biết ư?


      Kế Cung Vũ Thụ đại kinh :


      - Ngươi từng qua Đông Doanh à? Nhưng mà mẹ của ta phải tên là Hà Lan...


      gọi là Hà Lan, chẳng lẽ gọi là Cao Kiều Ức (Takahashi) hay Đại Trạch (Osawa)? Lâm Vãn Vinh hi hi cười :


      - Đông Doanh ư? qua, qua, này là Giang Hộ, Trung Kinh, Nan Ba* gì gì đó, ta cũng đều nghiên cứu qua. Lần trước tại Bắc Hải Đạo, ta còn nghe thấy có truyền thuyết liên quan tới vương tử ngài, à, vương tử có tên gọi là gì nhỉ?"


      ( *Giang Hộ:Đông Kinh - Tokyo


      Trung Kinh: Danh Cổ Ốc - Nagoya


      Nan Ba: Đại Phản - Osaka


      Bắc Hải Đạo: vùng cực Bắc của Nhật, có lẽ ám chỉ Hokkaido


      Đây là tên các địa danh nổi tiếng ở Nhật ở thời đại trong truyện.)


      Kế Cung Vũ Thụ cau mày lại, thầm nghĩ người này tự cao tự đại, ngay cả danh tự của ta cũng chưa nghe thấy, thực là quá thất lễ rồi, hừ tiếng:


      - Bổn nhân chính là Đông Doanh Kế Cung Vũ Thụ!


      Lâm Vãn Vinh gật đầu cười :


      - ra là ngài họ Kế Cung a ....


      Kế Cung Vũ Thụ giận dữ:


      - Bổn nhân là Đông Doanh Kế Cung Vũ Thụ!


      - Đúng thế, ta gọi ngài là Kế Cung cũng sai! Ngài làm sao lại chịu chứ.


      Lâm Vãn Vinh cười . tại thể trách được Lâm Vãn Vinh cố tình giả sai theo kinh nghiệm gọi tên của người Hán. Căn nguyên là Thiên hoàng được người Đông Doanh ca tụng là con trai của thiên thần, bọn họ xem thiên hoàng là thần chứ phải là người, địa vị được tôn sùng vô cùng, vì thế tất cả mọi Thiên hoàng Đông Doanh đều có tộc họ, hoàng thất dùng phương thức xưng hô hoàng tộc bằng danh tự của cung hiệu. Ví dụ như vị Kế Cung Vũ Thụ này, khi xưng hô đầy đủ là "Kế Cung Vũ Thụ ngoại thân vương", Kế Cung là cung hiệu, Vũ Thụ là tên, ngoại thân vương là tước vị. Lâm Vãn Vinh lại đem Kế cung làm tên, Vũ thụ làm họ, gây ra trò cười như thế, nhưng mà cũng thể nào bắt bẻ được. Chỉ mình tiếp nhận được thông tin tiến bộ từ hồi ở tiền thế, chứ thử hỏi có mấy người có thể hiểu được vấn đề tộc họ của Đông Doanh Thiên hoàng.


      - Ta là con trai thứ hai của Đông Doanh Thiên hoàng bệ hạ, Kế Cung là cung hiệu của ta, ngươi, hiểu chưa?


      Kế Cung Vũ Thụ giận dữ hét lên.


      - Hiểu, hiểu, lão kê công và tiểu kê công* chứ gì. Nhà của ta có nhiều lắm.


      (*Chơi chữ: kê công và Kế Cung là đồng - kê công là gà trống


      继:宫Kế cung- jì gong


      鸡å&¬Kê công- ji gong )


      Lâm Vãn Vinh cười hô hố:


      - Ài, người Đông Doanh các ngài đúng là thích làm chuyện trở nên phức tạp, nếu mà ai cũng AV* như các người, lột hết ra mà trần trụi xông trận, hò hét á ma đa... á ma đa... ** tràng, như thế sảng khoái biết bao! A, quá xa rồi, vừa rồi chúng ta tới đâu rồi nhỉ...


      (*Tìm được wiki cái chú giải về AV (adult video) của Nhật Bản, có vẻ được lịch cho lắm, các bạn có thể tìm hiểu qua link sau:

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 269: Lễ nghi ngoại giao

      "Hoàng đế đến ư?" Trong lòng Lâm Vãn Vinh cả kinh: "Lão đầu tử này sớm đến, muộn đến, mà lại đến đúng ngay vào lúc này, trong chuyện này ắt chứa huyền cơ đây."


      - Tham kiến hoàng thượng!


      Chúng nhân trong đại điện đều vội vàng quỳ xuống. Sứ tiết Cao Lệ đứng thẳng người dậy và khom người, hề quỳ xuống nghênh tiếp. Sứ tiết người Hồ ngẩng mặt lên trời mà khịt mũi cái. Kế Cung Vũ Thụ còn nằm lê lết ở dưới mặt đất, chứ đừng là đứng dậy nghênh tiếp.


      Người tiến vào có niên kỷ độ năm chục, thân hình tầm thước, khuôn mặt khuôn mặt hồng hào có chứa vẻ gì đó nhợt nhạt mà người khác khó có thể phát giác, khóe miệng luôn mang theo nét cười, trong mắt ánh lên sắc bén. thân long bào, bước chậm rãi nhưng uy nghiêm, mắt hổ quét qua nơi nào người ở nơi đó đều dám đối thị với lão ta. Loại khí thế lăng lệ đó rằng cũng áp chế hết tất cả mọi người.


      Tuy là cách đây mấy tháng, nhưng Lâm Vãn Vinh cũng chỉ nhìn cái là đoán ra vị hoàng đế của Đại Hoa chính là vị lão giả y phục hoa lệ tặng cho kim bài ở Hàng Châu Linh Tự. "Quả nhiên là ông ta, chăng trách lúc duyệt binh cố ý triệu kiến ta, ra là người quen cũ." Lâm Vãn Vinh tức vui mừng: "lão người quen này làm lão trượng nhân ( nhạc phụ ) của mình, chuyện của ta và Thanh Tuyền, có lẽ là ông ta phản đối đâu."


      - Đứng dậy hết !


      Hoàng đế tiến tới long ỷ mà ngồi xuống, hai tay nâng lên, uy nghiêm .


      - Tạ ơn hoàng thượng!


      Mọi người đều đứng dậy rồi phân ra đứng ở hai bên. Hoàng đế quét mắt qua ba chiếc bàn lớn ở trong đại điện, mỉm cười :


      - Ồ, đây là mấy vị này là tiết sứ đến từ chư quốc phải ?


      A Sử Lặc ngạo nghễ hừ cái, tính là hồi đáp. Trong mắt của hoàng đế lóe lên vẻ băng lạnh, sau đó khôi phục lại như thường, chỉ vào A Sử lặc mà :


      - Vị sứ thần có tượng mạo khác xa với người Đại Hoa này, biết là người của nước nào?


      Tô Mộ Bạch rất cơ trí, vừa mới nhìn tình hình ổn liền vội vàng bước lên mà tâu:


      - Khải bẩm hoàng thượng, vị này chính là sứ tiết của Đột Quyết hãn quốc, A sử Lặc đại nhân.


      "Đột Quyết hãn quốc?" Lâm Vãn Vinh giật mình: "Đó phải là quốc gia quy phục Đại Đường đế quốc, sau đó lại bị Hồi Hột tiêu diệt rồi sao, làm thế nào mà còn tồn tại đến tại?"


      Từ Vị đứng ở bên cạnh, nhìn thấy thần sắc của ta liền biết ta 'mù sử', nhịn được giải thích:


      - Lâm tiểu huynh có lẽ là chưa nghe tới Đột Quyết hãn quốc này? Đột Quyết nguyên là nhánh của Thiết Lặc. Truyền thuyết kể rằng tiên tổ sau khi kết hợp với loài sói, sinh hạ mười đứa con trai, sau khi cả mười đứa trưởng thành thành mỗi người vợ sinh con, mỗi người lấy họ. Sau này người Đột Quyết trở thành chủng tộc nô đãi của Nhu Nhiên, bị bức thiên di sang chân núi phía nam của Kim Sơn (Kim A Nhĩ Thái sơn), sau này Đột Quyết tiêu diệt Nhu Nhiên, thôn lấn sang Khiết Đan ở phía đông và Khế Cốt ở phía bắc, thế lực ngày càng cường thịnh. Địa bàn quản hạt rất rộng lớn, đông giáp Liêu Thủy, tây gần Lý Hải, nam tới dòng A Mỗ hà, bắc tiếp hồ Bối Gia Nhĩ. Hãn Dình được xây dựng Đô Cân sơn - Ngọn núi phía bắc của dãy Hàng Ái sơn ở thượng du dòng Kim Ngạc Nhĩ Hồn hà.


      - Mẫu hà là gì? Nhi hồ là gì? Kim sơn là gì...?


      Lâm Vãn Vinh nghe thấy Từ Vị giải thích khỏi nhức đầu rối tung rối mù cả lên.


      Từ Vị :


      - Những địa danh đó đều là có được từ bút ký của vị hòa thượng du ngoạn qua ở tiền triều, lão phu có ra cũng ràng, đại khái là nó nằm ở mạn Bắc. Những người Hồ này chính là do nô đãi tiến triển lên lên , thân thể hùng vĩ, hung hãn vô cùng, nhiều năm giao chiến với Đại Hoa ta, nhưng thắng nhiều mà thua bao nhiêu, chiếm được vùng đất rộng lớn của ta ở phương bắc, đến nay vẫn chưa thể thu hồi.


      Lâm Vãn Vinh đương nhiên là biết Đột Quyết làm cái gì, thế lực của bọn họ biến bố khắp Trung Á, Tân Cương, thậm chí là Thổ Nhĩ Kì, trong thời đại nhà Tùy phân ra thành đông Đột Quyết và tây Đột Quyết, Theo như ghi chép của lịch sử Đột Quyết có nhiều lần quy phục Đường triều, nhưng cũng rất nhiều lần làm loạn. Bị Đại Đường chinh phạt, cho đến sau này mới bị Hồi Hột tiêu diệt.


      Đương nhiên, đó đều là những lịch sử ở trong tiền thế của ta, nhưng ở trong cái thế giới này Đột Quyết lại ngoan cường sinh tồn đến giờ, cho đến hôm nay vẫn tạo thành uy hiếp đối với Đại Hoa.


      - Bì Già khả hãn của Đột Quyết đặc lệnh cho bổn sứ chuyển lời hỏi thăm đế hoàng đế Đại Hoa.


      A Lặc Sử gật đầu , lời lẽ khá cứng nhắc, hoàn toàn chẳng có lấy chút tôn kính, lướt qua là thấy vẻ khinh miệt .


      Hoàng đế vẫn đổi sắc, hơi gật đầu cái coi như là hồi đáp, tiếp đó chuyển hướng sang chiếc bàn trống bên kia, cau mày lại :


      - Đông Doanh vương tử Kế Cung Vũ Thụ có ở đây ?


      Kế Cung Vũ Thụ chỉ mới mơ màng tỉnh lại, Tô Mộ Bạch thấy thế định mở miệng , nhưng ngay lúc đó hai gã hộ vệ của Kế Cung Vũ Thụ lớn giọng la lên:


      - Vương tử của bọn ta bị thần tử của Đại Hoa đánh trọng thương, khi ta trở về bẩm báo lên thiên hoàng, phát binh chinh phạt Đại Hoa các ngươi...


      - To gan!


      Từ Vị mở miệng giận giữ quát:


      - Nơi này là triều đường của Đại Hoa ta, nào phải chỗ đầu đường xó chợ cho các ngươi ngang ngược lộng hành...!


      Lão ôm quyền, cung kính tâu:


      - Hoàng thượng, lão thần thỉnh cầu trừng trị hai kẻ này nặng nề, nhằm răn đe người khác.


      - thể!


      Tô Mộ Bạch vội vàng bước ra khỏi hàng:


      - Bẩm hoàng thượng, bẩm Từ đại nhân, hôm nay chính là ngày Đông Doanh vương tử dùng lễ bái kiến hoàng đế Đại Hoa ta, tịnh hề có chỗ nào sai quấy. Đại Hoa ta chính là thượng quốc thiên triều, xét về quan hệ lễ nghi làm sao có thể dụng hình phạt đối với tiết sứ? Vụ Thụ vương tử chính là do Lâm Tam tự thân động thủ gây ra. Tại nơi trang nghiêm thần thánh như Văn Hoa Điện mà lại ẩu đả sứ thần từ nước khác tới, chuyện này phải là chuyện , chỉ làm hại đến thanh dự của Đại Hoa ta, mà càng khiến cho quốc thể thương tổn, hy vọng hoàng thượng minh xét.


      Hoàng đế quét mắt nhìn về hai gã hộ vệ kia cái, hai kẻ này làm sao có thể để chống trụ trước mục quang của lão ta, hai chân liền run lên rồi tự chủ quỳ xuống dưới mặt đất.


      Từ Vị thấy Tô Mộ Bạch chuyển đầu giáo về phía Lâm Tam, liền :


      - Bẩm hoàng thượng, trong chuyện này có tình khác, là Kế Cung Vũ Thụ nhục mạ Đại Hoa ta trước tiên, Lâm Tam phẫn nộ bất bình nên mới động thủ.


      - Lâm Tam ở đâu?


      Hoàng đế hừ tiếng rồi .


      - Thần ở đây, thần ở đây...


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười bước tới, ôm quyền tâu:


      - Hoàng thượng có khỏe hay ? Cũng mấy tháng rồi gặp lại.


      Từ Vị bị dọa đến dựng đứng hết lông tóc khắp toàn thân, tên tiểu tử này đúng là cần cái mạng nữa rồi, ngờ lại dám chuyện như thế với hoàng thượng.


      Hoàng đế nghe thấy thế mỉm cười:


      - Đích xác là lâu gặp rồi. Ngươi thử xem, tại sao lại có xung đột với Vũ Thụ vương tử?


      Lâm Vãn Vung giả vờ cả kinh:


      - Xung đột? Lời này sao lại ra cho được? Là do Vũ Thụ vương tử thần dân Đại Hoa đều là những kẻ yếu đuối bệnh tất, thần chỉ vì muốn chứng thực lời của vương tử xem thử xem có đúng hay nên mới để cho y thử nghiệm phen, lí nào lại có thể là xung đột cho được? Tô đại nhân, xin hỏi ta có đúng hay ?


      Tô Mộ Bạch trầm ngâm đáp:


      - Dù cho Vũ Thụ vương tử có lời bất kính trước tiên, ngươi cũng nên động quyền động cước? Dù sao vương tử cũng là sứ tiết của nước, ngươi cứ tự tiện dùng vũ lực như thế, chuyện đả thương người là chuyện , nhưng lại làm tổn hại đến thanh danh của Đại Hoa ta, dẫn tới việc ngoại giao phân tranh. Tương lai nước triệu hồi đặc sứ, vậy ai tương giao với Đại Hoa ta đây?


      - Sai rồi, sai rồi...


      Lâm Vãn Vinh lắc đầu :


      - Làm sao lại là chuyện ngoại giao phân tranh cho được? Tô đại nhân, ăn uống có thể bừa bãi được, nhưng thể loạn lên như vậy!


      Tô Mộ Bạch hỏi:


      - Ta loạn ở chỗ nào? Xin hoàng thượng minh giám!


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:


      - Vừa rồi ý của Tô đại nhân , Vũ Thụ là sứ tiết của nước, chuyện này dẫn tới ngoại giao phân tranh, có đúng hay ?


      - Chính là như thế!


      Tô Mộ Bạch trầm giọng xuống.


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - Sai rồi, sai quá xa rồi. Xin hỏi Tô trạng nguyên, Đông Doanh có phải là nước xưng thần của Đại Hoa ta hay ?


      Tô Mộ Bạch trầm ngâm hồi, Từ Vị liền tiếp lời:


      - Đích xác là như thế. Năm xưa khi Thái tổ kiến quốc Đông Doanh từng cho người phái sứ thần đến nước ta để trình quốc thư, phụ thuộc vào Đại Hoa ta, tấu biểu này hiển nhiên vẫn được lưu giữ rất hoàn chỉnh để phòng khi cần tra duyệt, lời của Lâm Tam phải là giả.


      Khóe miệng của hoàng đế lên nụ cười: "Tên tiểu tử này mỗi lần đều có thể tạo cho ngườ khác bất ngờ a!"


      Lâm Vãn Vinh quay qua Từ Vị mà giơ ngón tay cái lên:


      - Từ đại nhân quả nhiên là có trí nhớ tốt, tiểu đệ bội phục. Nếu như thế còn nghi vấn gì nữa rồi. Nếu như Đông Doanh phụ thuộc Đại Hoa, thế Đông Doanh chính là thần dân của Đại Hoa ta rồi, Lâm Tam ta tuy bình dân, nhưng cũng là tiểu dân của Đại Hoa. Xin hỏi Tô đại nhân, hai thần dân ẩu đả với nhau, làm sao có thể dẫn tới chuyện ngoại giao phân tranh cho được? Chẳng lẽ ngài muốn trả lại độc lập cho Đông Doanh? Như thế làm sao cho được? Dù cho ngài có nguyện ý Đông Doanh cũng thể đáp ứng, người ta tự tay dâng tấu chương rồi mà.


      ta giải thích cực kì rành mạch, Tô Mộ Bạch là người thông minh, trong lời này của Lâm Tam có tàng cơ quan, bản thân đúng cũng chả phải, mà lại càng chẳng xong.


      - Ài, đến chỗ sai của ta cũng phải là có.


      Lâm Vãn Vinh thở dài tiếng:


      - Đó chính là ẩu đả Văn Hoa Điện, tại làm tổn hại quốc thể, tiểu dân có tội. Nhưng mà gã tiểu kê công lại chửi bới cả ngàn ngàn vạn vạn con dân của Đại Hoa trước tiên, ta nhất thời cũng nóng nảy, nên mới đánh y. ra tội của y lại càng hơn ta, ta và y đều có tội. Hoàng thượng, tiểu dân xin từ bỏ...!


      Hoàng đế cố nhịn cười, ngạc nhiên hỏi:


      - Ngươi xin từ bỏ, ngươi xin từ bỏ cái gì?


      Lâm Vãn Vinh lớn tiếng :


      - Tiểu dân ẩu đả với thần dân khác Văn Hoa Điện, hai bên đều có lỗi. Tiểu dân tự cảm thấy xấu hổ, xin hoàng thượng hãy tước bỏ hết chức vị của hai bên. À, thần xin từ bỏ luôn khu vườn ở Tướng Quốc tự được ngự ban, công lao dẹp loạn Bạch Liên giáo thần cũng cần lĩnh thưởng nữa. Nhưng mà gã vương tử của Đông Doanh cũng có tội, xin hoàng thượng hãy triệt quan chức của ta.


      Lời này vừa ra, cả đại sảnh đều lập tức huyên náo, Đông Doanh tuy là thuộc địa, nhưng đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, ai từng thực xem nó là nước thuộc địa Đại Hoa? Lâm Tam thực dám nghĩ như thế ư!


      Hoàng đế hừ tiếng :


      - Hai người các ngươi đều có tội, đợi trẫm suy nghĩ rồi xử trí các ngươi sau.


      - Hoàng thượng thánh minh!


      Lâm Vãn Vinh cười hi hi .


      Từ Vị thầm lâu mồ hôi lạnh trán, miệng của gã Lâm Tam này vừa mới mở ra, thực là có thể địch cả vạn binh a!


      Tô Mộ Bạch vội vàng tâu:


      - Hoàng thượng, chuyện này vạn vạn lần thể khinh suất. Bang giao có vấn đề nào nào có thể coi là việc được. Nếu như xử trí Kế Cung Vũ Thụ làm mất lễ nghi, sau này làm gì còn có quốc gia nào dám qua lại với Đại Hoa ta nữa?


      Hoàng thượng trầm ngâm lát, sau đó ngoảnh mặt nhìn sang Lâm Vãn Vinh mà :


      - Lâm Tam, ngươi có cách nhìn ra sao?


      "Lễ nghi chó má gì chứ, người Hoa Kỳ từng chuyện với ai bằng lễ nghi hay chưa? Còn phải là trăm chim về tổ hay sao! Tụ lừa mình lừa người mà thôi!" Lâm Vãn Vinh lắc đầu :


      - Ta đồng ý với cách nhìn của Tô đại nhân. Ngoại giao là cái gì, trong mắt của đại nhân lễ nghi chính là ngoại giao sao? Sai quá sức rồi. Quốc gia nào mà có ngoại giao, nhưng ngoại giao chính là dựa vào thực lực để chuyện. Kế Cung Vũ Thụ tại sao lại dám huênh hoang đất của Đại Hoa ta như thế, đó chính là vì ta nghĩ rằng Đại Hoa ta có quốc lực yếu nhược, tùy ý để ta muốn khi phụ. Nếu như ta vũ nhục quốc dân Đại Hoa ta như thế mà chúng ta lại cố nhẫn nhịn, thử hỏi đó là ngoại giao hay sao? Hãy nghĩ kĩ xem, nếu như có ngày quốc lực của Đông Doanh vượt qua Đại Hoa ta, đó cảnh tượng như thế nào? Bọn họ có còn tiếp tục chuyện lễ nghi với chúng ta nữa hay ?


      Lời này ra khiến cho chúng nhân trầm tư lúc lâu, Đại Hoa tự cho mình là nước dùng lễ nghi để đối đãi bang giao, phân quốc gia lớn đều là dùng lễ đối đãi, nhưng kết quả có được là cái gì đây?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 270 - Tá Cư (Giấy Mượn)

      Tô Mộ Bạch là kẻ đọc sách thánh hiền nên rất coi thường những lý luận kỳ lạ của Lâm Vãn Vinh: "Hoa Hạ ta là nước lớn lấy lễ nghi làm trọng, sao có thể học theo ngoại tộc chỉ biết tới lợi ích..." định phản biện thêm, Hoàng đế lại phất tay :


      - Các ngươi chớ tranh luận nữa, việc này tới đây là dừng. Từ ái khanh, khanh hãy thảo đạo chỉ dụ truyền cho Đông Doanh vương, bảo nghiêm khắc quản lý thần dân hoàng tử, nếu còn dám làm nhục thần dân Đại Hoa của ta, trẫm truy cứu trách nhiệm của tới cùng.


      - Vi thần tuân chỉ.


      Từ Vị vội ôm quyền đáp.


      - Lâm Tam, ngươi ở kim điện xem thường luật pháp đánh người, tội lỗi nặng nề. Niệm tình ngươi lần đầu tiên vào triều, quy củ, trẫm khoan thứ cho ngươi lần, chỉ tước bỏ phong thưởng của ngươi, hoa viên sau chùa Tướng Quốc trả lại triều đình, công lao ở Sơn Đông của ngươi cũng bị xóa bỏ, ngươi có phục ?


      Hoàng đế nghiêm mặt .


      -Tâm phục, tâm phục.


      Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc trả lời. Lão Hoàng đế này mặc dù trị nước bình thường, nhưng cũng phải là kẻ hồ đồ, sao có thể chìm đắm vào vụ đan dược, làm triều chính Đại Hoa rối loạn được chứ?


      phiên xử phạt này của Hoàng đế nhìn qua có vẻ công bằng, thực tế là đem chuyện Kế Cung Vũ Thụ bị đánh hóa thành , Lâm Tam chẳng hề tổn thất gì, lần này Hoàng đế ràng nghiêng về phía Lâm Tam. Tô Mộ Bạch sắc mặt chợt biến, thấy Hoàng đế càng ngày càng chú ý tới Lâm Tam, trong lòng mỗi lúc mỗi buồn bực.


      Sau khi xử lý hoàn tất việc, tâm tình của Hoàng đế ràng tệ, nhìn sứ tiết Cao Ly hỏi:


      - Ngươi là Lý Thừa Tái trưởng tử của vua Cao Ly sao?


      Vương Tử Cao Ly gật đầu hành lễ thưa:


      - Tại hạ chính là Lý Thừa Tái. Thừa Tái lần này phụng mệnh phụ hoàng tới bái kiến Hoàng đế Đại Hoa và dâng lên mười củ nhân sâm Cao Ly nghìn năm. Chúc Hoàng đế Đại Hoa thanh xuân vĩnh tại, vạn thọ vô cương (tuổi xuân còn mãi, thọ đến muôn đời).


      Tên vương tử Cao Ly này tuy bề ngoài biểu khiêm cung mà mỗi lời ra đều như ngọc chạm. Cao Ly các triều trước đều là nước chư hầu của Đại Hoa, thần tử bái kiến Hoàng đế phải quỳ xuống hành lễ, nhưng Lý Thừa Tái chẳng những hành lễ lại đem "khấu kiến" thành "bái kiến", đặt hai bên vào vị trí bình đẳng, triều phụng (lễ vật triều cống) càng thỏa đáng, chẳng cũng tâm tư bên trong thế nào.


      Lâm Vãn Vinh ở bên nghe được ràng. Cái gì nhân sâm Cao Ly ngàn năm, Cao Ly của ngươi có ngàn năm lịch sử ? Còn dám lừa lão tử đây. Cao Ly cam tâm dưới người khác, loại tâm lý này vốn có thể lý giải, chỉ là khi bọn chúng gặp nạn cầu Đại Hoa che chở, nhưng khi Đại Hoa gặp nạn, lại thích đâm đao sau lưng, chuyện qua cầu rút ván này phải chỉ là hai lần. Bảo Lâm Vãn Vinh phải có hảo cảm với bọn chúng là thể.


      Hoàng đế liếc mắt nhìn Lý Thừa Tái, bình thản:


      - Cao Ly vương có lòng tốt. Trẫm thân thể khang kiện, bệnh tật, đợi tự thân tới triều bái đây. Ngươi về bẩm báo với phụ vương ngươi, đợi ngày tự mình tới Đại Hoa yết kiến thiên tử, trẫm thưởng cho trân châu trăm hạt, tơ lụa trăm xếp, giữ cho cả đời an bình.


      Thâm ý trong lời này, mọi người ở đây dù là ai cũng hiểu , Cao Ly và Đại Hoa gần sát với nhau, lại có thế đất hiểm để phòng thủ, các triều đại trước tiến hành thảo phạt Cao Ly hiếm khi bị thất bại. Người Cao Ly cũng tự mình thấy điểm này, cho nên trong sứ tiết ba nước, tâm thái của họ cũng khó cân nhắc nhất.


      Lý Thừa Tái cúc cung :


      - Thừa Tái đem ý chỉ của bệ hạ truyền đạt lại phụ vương. Lần này tới Đại Hoa, ngoại trừ bái yết Hoàng đế Đại Hoa ra, Thừa Tái còn có hai việc muốn tương cầu, mong bệ hạ đáp ứng.


      Trong lòng Lâm Văn Vinh giật nảy, nghe Từ Vị vương tử của Đông Doanh, Cao Ly cùng với Khả Hãn của người Hồ đều muốn cầu thân với công chúaa, lúc này Kế Cung Vũ Thụ của Đông Doanh khẳng định bị loại ra ngoài, chẳng lẽ Cao Ly Lý Thừa Tái này thừa cơ hội hạ thủ trước?


      Trong lòng còn suy ngẫm, Hoàng đế mở miệng rồng:


      - Ồ, là hai việc gì, ra nghe xem!


      Lý Thừa Tái cung kính đáp lời, quay về nữ tử xinh đẹp mặc cung y màu hồng phía sau ra lệnh:


      - Từ cung nữ, việc đầu tiên, ngươi hãy tự thân trình lên bệ hạ .


      " Vâng!" Từ cung nữ hai tay thõng xuống, cung kính đáp lời, dùng tiếng Đại Hoa rất lưu loát. Nàng tới trước thềm, nhàng tâu:


      - Đại Hoa Hoàng đế bệ hạ, dân nữ muốn cầu xin ngài chút sách luyện kim, nông nghiệp, y thư ở trong cung. Cao Ly ta ở chỗ xa xôi, dân chúng khổ cực, muốn hoàng đế bệ hạ cho mượn ít sách này về nghiên cứu tỉ mỉ phen, cầu mong bệ hạ thành toàn.


      Nguyên lai là việc này, trong lòng mọi người đều nhõm, ngay cả Từ Vị cũng lắc đầu, đây chỉ là việc như hạt vừng hạt đậu, nào đáng tự thân hỏi ý hoàng thượng?


      Những người khác cũng đều việc này có huyền cơ gì, duy chỉ Lâm Vãn Vinh nhìn cung nữ xinh đẹp, khẽ nhíu mày. Việc này thể sơ xuất được, bao nhiêu thứ tốt cấp cho Cao Ly, cẩn thận chút, để lại cho con cháu đời sau phiền toái rất lớn.


      Hoàng đế mỉm cười hỏi:


      - Ồ, ngươi muốn những tài liệu này để làm gì?"


      Từ cung nữ khẽ mỉm cười lộ ra hàng răng trắng chỉnh tề, đáp:


      - Bẩm báo bệ hạ, dân nữ vô cùng kính nể về phương diện nông nghiệp và y thuật của Đại Hoa, muốn mượn những loại sách vở này về nghiên cứu cẩn thận để xua tai bệnh cho con dân Cao Ly, cũng là giúp cho bọn họ cơm no áo ấm, cống hiến chút cho phồn thịnh của Cao Ly.


      Nữ tử này chất phác thanh nhã, tươi trẻ động lòng người. chuyện thẳng thắn, tướng mạo xinh đẹp, khiến mọi người liền sinh hảo cảm, ấn tượng của Hoàng đề với nàng cũng tệ, cười :


      - Đại Hoa ta bách khoa đều rất tinh thâm, ngươi cần những sách nào?


      Từ cung nữ chuẩn bị sẵn, gập ngón tay ra từng tên sách:


      - Tứ thư ngũ kinh, Phong hàn phú, Thương hàn luận, Châm cứu tập lục, Quỷ Cốc Tử y thuật, Thủy kinh chú, Thiên công khai vật...


      Nàng thuận miệng kể ra chút miễn cưỡng, chứng tỏ hiểu văn minh Đại Hoa như lòng bàn tay. Từng thứ tính ra có tới trăm mười loại, lúc vừa bắt đầu còn là các khoa mục dễ hiểu, tới phía sau phần lớn là những kỳ thư mà Lâm Văn Vinh chưa từng nghe qua, có điều nhìn thần sắc kinh ngạc của Tử Vị, liền biết được tên sách của Từ cung nữ này ra hẳn nhiên đều rất hiếm có.


      Đợi cho Từ cung nữ ngừng lời, Từ Vị lên tiếng hỏi:


      - Vị nương này, tên những cuốn sách đó ngươi từ đâu biết được? Theo như ta biết, những thứ ngươi cần có rất nhiều loại trong cung chỉ có bản, y thuật, nông thuật, kiến trúc, luyện kim... đều có cả, hơn nữa đều là tinh hoa mà Đại Hoa ta tích lũy mấy ngàn năm, thấy nương mạch kể ra, có lẽ là ngươi có xem lướt qua.


      Từ cung nữ kính cẩn đáp:


      - Những tên sách này đều là dân nữ đọc được các tạp thư (sách tổng hợp), kiến thức quý báu các vị tiền bối để lại, dân nữ đều nhất nhất ghi nhớ, muốn lúc nào đó tới Đại Hoa chiêm ngưỡng phen, cho tới tận hôm nay rốt cuộc cũng thực được nguyện vọng này.


      Từ Vị than:


      - nương dày công nghiên cứu như thế, làm cho người ta kính nể. dấu nương, Đại Hoa ta có ngàn vạn người đọc sách, nhưng có thể giống như nương kể ra trăm loại sách cách lưu loát chỉ lưa thưa vài người, gì tới nghiên cứu thấu triệt.


      Từ cung nữ nét mặt ngượng ngùng, nhưng càng lộ vẻ đáng , Hoàng đế mặt rồng hớn hở lên tiếng:


      - Bách khoa của Đại Hoa ta có thể truyền tới Cao Ly, đó là việc rất tốt. Y thư, nông thư, luyện kim đều là đại kế ích nước lợi dân, lại có thể thúc đẩy mối giao lưu giữa Đại Hoa ta và Cao Ly, hiếm có người chuyên cần chịu khó như Từ cung nữ, trẫm chuẩn...


      "Hoàng thượng!" Lâm Vãn Vinh vốn im lặng hồi lâu đột nhiên lớn tiếng kêu lên.


      Mọi người trong điện chìm đắm trong kinh ngạc đối với Từ cung nữ, tiếng này của Lâm Văn Vinh liền như sấm vang đất bằng, làm mọi người chấn động cả màng nhĩ.


      Hoàng đế nhíu mày, khẽ bảo:


      - Lâm Tam ngươi có chuyện gì khải tấu?


      Khải tấu, khải tấu cái rắm, lão làm ta tức chết được. Báu vật dân tộc Hoa Hạ ta từ ngàn năm lưu truyền lại, lão vừa thấy nương xinh đẹp liền thoải mái đem cho người ta, lão có biết hay "hiếu khách" của lão mang đến cho con cháu đời sau bao nhiêu phiền toái?


      Ánh mắt bất thiện của mọi người đều chiếu vào Lâm Vãn Vinh, ngươi đánh Kế Cung Vũ Thụ, chúng ta ủng hộ ngươi, nhưng đem văn hóa của Đại Hoa ta truyền sang Cao Ly, đây chính là việc tốt lợi cho giao lưu của hai nước, nương chân đáng này chuyên cần nghiên cứu lại tự mình khẩn cầu, cấp cho nàng còn cho ai? ngay cả lão đầu Từ Vị học vấn đệ nhất thiên hạ cũng vô cùng khó hiểu nhìn Lâm Vãn Vinh, nhìn ra muốn gì.


      Lúc này Lâm Vãn Vinh bị lập, nhưng có những việc nếu làm, ai có thể làm. Thấy ánh mắt mọi người như đuốc lửa, vẫn bất chấp mở miệng:


      - Hoàng thượng, vị nương này học rộng lại đáng , làm người ta kính trọng, có điều...


      - Có điều gì ạ?


      Từ cung nữ liếc cái, khẽ hé môi ngọc, mở to đôi mắt mỹ lệ hỏi.


      Lâm Vãn Vinh thở dài trả lời:


      - Có điều nàng lúc mang nhiều thứ như vậy, hơn nữa đều là tinh hoa văn hóa của Đại Hoa ta, quá mức tưởng tượng. Cho dù nàng chuẩn bị đầy đủ hơn nữa, cũng thể trong vòng đời ngắn ngủi của mình nghiên cứu thấu triệt những thứ này.


      Từ cung nữ gật đầu mỉm cười:


      - mình tôi đương nhiên nghiên cứu hết, nhưng chúng ta còn có con cháu đời sau, bọn họ nhất định tiếp tục sứ mệnh của chúng ta. Vị đại nhân này, người có điều gì lo lắng sao?


      Ta lo lắng chính là con cháu đời sau của các ngươi, Lâm Vãn Vinh ôm quyền tâu:


      - Hoàng thượng, ta có thỉnh cầu. Tinh hoa của Đại Hoa ta ban cho bọn họ, là phúc lành của mọi người, điều này tất nhiên có thể. Nhưng, hi vọng vị nương này và vương tử Lý Thừa Tái có thể lập văn tự, bên ghi ngày nào tháng nào năm nào, mượn sách gì của Đại Hoa ta, có tác dụng gì, sau đó những kiến thức bắt nguồn từ đó truyền lại phải nó xuất xứ, ví dụ như Hàn y là khời nguồn từ Hoa y, phải Cao Ly tự mình sáng tạo. Đồng thời xin vị nương này và vương tử cùng ghi , xuân tiết, thanh minh, đoan ngọ, thất tịch, trung thu, trùng dương... vân vân hai mươi bốn ngày lễ, đều là khởi nguồn từ Đại Hoa, nước họ đều là sao chép mà dùng, thể xem như di sản văn hóa, cũng xin đem bản đồ Cao Ly và Đại Hoa dựa theo tỉ lệ vẽ ra, mời hai vị kí tên vào... Mọi người đừng nhìn ta, ta mới tạm thời nghĩ tới chừng đó thôi.


      Lời vừa xong, từ hoàng đế, dưới tới hộ vệ đều khẽ bật cười, ngay cả Từ Vị cũng lắc đầu thôi, phen diễn thuyết này của Lâm Tam là buồn cười, quả thực lo bò trắng răng, ta đem văn hóa truyền qua Cao Ly chẳng lẽ có thể bị họ cướp mất hay sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :