CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Khuyến úy

      Hai người cùng nhau bước , Lâm Vãn Vinh vẫn gì, Biểu thiếu gia thấy Lâm Tam cau mày cũng dám mở miệng.


      Trở lại căn phòng của mình, Lâm Vãn Vinh ngay cả mặt cũng rửa, nằm dài giường, cảm thấy có cái gì đó vướng mắc trong lòng, rất khó chịu. Hôm nay mắng cũng mắng sảng khoái, đánh cũng đánh tưng bừng, nhưng vẫn tìm được điểm nào có thể an ủi mình. "Mẹ nó, lão tử có đúng là tự cho mình là cao thượng hay ?" trong lòng cười khổ trào phúng chính mình hồi.


      lục lọi trong ngực hồi, móc ra khẩu súng hai nòng mà Tiếu Thanh Tuyền đưa cho mình, mang theo mùi vị của hỏa dược lúc nãy bắn ra, vẫn còn ngửi được mùi nhàn nhạt. Loại súng Tây dương này, công nghệ cực kỳ tinh xảo, khẩu Tiếu Thanh Tuyền đưa cho đây, chính là tinh phẩm trong tinh phẩm, ở vương thất Châu Âu chưa chắc thấy nhiều, với công nghệ tại của Đại Hoa, làm ra hồng y đại pháo cũng là rất khó khăn, gì đến loại súng này. Hơn nữa xem thần sắc Tiểu vương gia Triệu Khang Ninh giật mình như vậy, hẳn là cũng chưa từng thấy qua súng. Chẳng lẽ thân phận Thanh Tuyền so với Triệu Khang Ninh còn cao quý hơn?


      trong lòng yên lặng suy nghĩ hồi, cũng lại xem xét khẩu súng. Hôm nay lần đầu sử dụng nó, thiếu chút nữa trở thành thằng hề, đối với khả năng bắn súng của chính mình hề tin tưởng, sợ bắn chính xác, cho nên mới đặc biệt sử dụng cả hai nòng. Lực giật của súng sau khi bắn lớn, nòng thứ nhất bắn trúng, nòng thứ hai ngược lại bị trượt, cảm thấy xấu hổ. Bất quá với uy lực này của súng, càng thêm tự tin, chẳng may gặp phải cái gì chó má cao thủ, trước khẩu súng này đều là thấp thủ hết.


      "Thanh Tuyền đối với ta tốt a!" Lâm Vãn Vinh giờ mới biết dụng tâm của Tiếu Thanh Tuyền, có khẩu súng này nơi tay, còn sợ ai nữa. khe khẽ thở dài, nhớ tới những ngày ở cùng với Thanh Tuyền, thời gian tuy là ngắn ngủi, nhưng ấn tượng lại cực kỳ sâu sắc, cũng biết khi nào mới có thể gặp lại nàng.


      Hôm nay cũng biết làm sao mà trong lòng cứ miên man suy nghĩ, tâm tình trở nên nặng trĩu, nằm giường bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.


      Cũng biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa nhàng, Lâm Vãn Vinh mở mắt nhìn, thấy trời tối sẫm, ngờ lại ngủ say tới như vậy.


      Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ: "Lão tử như thế nào lại trở ngủ giống như con lợn như vậy!" mở cửa, ngoài cửa vang lên giọng dịu dàng của nữ nhân:


      - Sao bật đèn?


      - Bởi vì đêm tối thích hợp nhất để suy nghĩ.


      Lâm Vãn Vinh cười hì hì, lùi lại nhường Đại tiểu thư vào phòng.


      - Ba hoa!


      Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn cái, xoay người tìm đá lửa, nhàng thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng, ánh sáng vàng của ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, lên quầng sáng bàng bạc, mê hoặc lòng người.


      Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây người ngẩn ngơ :


      - Đại tiểu thư, nàng tới làm gì vậy?


      Tiêu Ngọc Nhược gì, thấy vết nhọ đen tay mặt , nhíu mày :


      - Ngươi đấy, sao lau ? Tro bụi đầy mặt, khó coi muốn chết.


      Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ:


      - Tâm mỏi mệt, cử động chút cũng muốn.


      - Cái gì mà mệt mỏi chứ, ta nghĩ là ngươi lấy cớ để làm biếng đấy thôi.


      Đại tiểu thư liếc mắt nhìn cái, đứng dậy nhàng ra ngoài phòng mang vào khăn nóng cho , khẽ :


      - Ngươi lau nhanh .


      Lâm Vãn Vinh lấy chiếc khăn lau chùi cẩn thận hai lượt, mỉm cười:


      - Làm phiền Đại tiểu thư phải pha trà rót nước, Lâm Tam vô cùng cảm kích.


      Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hầm hừ:


      - Ngươi cả ngày chỉ thích làm loạn, ở trước mặt ta như thế, ở trước mặt người khác cũng là như thế. Hôm nay ngươi lại đắc tội với Mai Nghiễn Thu tiền bối, ngươi thực biết ảnh hưởng của bà ta ở kinh thành lớn như thế nào rồi. hay, chúng ta còn chưa tới kinh thành, chọc giận đại nhân vật.


      Lâm Vãn Vinh liếc nhìn nàng hỏi:


      - Nàng biết hết rồi?


      Đại tiểu thư gật gật đầu:


      - Biểu ca trở về đem mọi chuyện với ta rồi. Tiểu vương gia đó tới nữa, vốn có hảo tâm với Tiêu gia ta, ngươi làm cho hổ thẹn cũng phải lần đầu. Chỉ là đệ tử của Mai Nghiễn Thu này, ở trong kinh thành đều là những nhân vật có quyền có thế, ngươi đắc tội với bà ta, vậy sang năm chúng ta tới kinh thành dám chắc gặp phiền toái. cho cùng, đều là họa do nha đầu Lạc Ngưng đó gây ra.


      Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười khổ:


      - Lạc tiểu thư làm sao?


      Đại tiểu thư hừ :


      - Nếu phải nàng ta mời , cũng phát sinh loại chuyện này. Ta xem là ngươi bị nàng ta mê hoặc rồi, hôm qua còn gạt ta nàng tới nữa.


      "Trời, là ta gạt ngươi ư, ràng là ngươi có hiểu lời của ta." Lâm Vãn Vinh lắc đầu:


      - Cái đó và Lạc tiểu thư có quan hệ. Với tính cách của ta, chỉ cần gặp được bà già họ Mai này, sớm muộn gì cũng có chuyện như vậy.


      Đại tiểu thư biết sai, khẽ than:


      - Chúng ta làm việc kinh doanh, trong mắt lão bà này, địa vị ngay cả so với nông phu cũng bằng. Đây phải là việc của nhà hai nhà, mà là quan niệm của Đại Hoa, phải chỉ bằng câu hai câu của ngươi là có thể thay đổi. Ngươi đấy, bình thường thông minh như quỷ, như thế nào khi gặp việc này, lại thể nhìn ra vậy.


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - Gặp chuyện bất bình chẳng tha, làm việc này, ta trong lòng thấy bất an.


      Đại tiểu thư buồn bã :


      - Ta mười ba mười bốn tuổi theo mẫu thân lo chuyện kinh doanh, địa vị kinh thương khỏi phải nữa, lại là nữ quả mẫu, bôn tẩu khắp nơi, bị biết bao người khinh thường chịu biết bao khi dễ, thể tính cho hết, nếu là đều giống ngươi như vậy, chúng ta làm sao có thể sống đến ngày hôm nay.


      Đại tiểu thư nhớ tới những tháng ngày đau khổ trước kia, trong mắt ngấn lệ, thầm:


      - Ngươi đó, thể học lấy chút nhẫn nhịn ư? Cho dù ngươi dẹp chuyện bất bình sao? Là ngươi thắng ư? Mắng người khác thống khoái, nhưng ngươi cũng làm hỏng luôn hứng thú của bản thân mình. Nhìn hình dáng ngươi bây giờ mà xem, tiêu điều xơ xác, chẳng giống Lâm Tam trước đây chút nào cả? Ta trước đây vì chuyện của Tiêu gia, cả ngày mặt mày ủ dột, trong lòng đau khổ, ngươi từng với ta, u buồn là ngày, khoái hoạt cũng là ngày, làm người tốt nhất phải học cách hưởng thụ. Ngươi khuyên giải ta, sao bây giờ ngược lại, chính mình lại rơi vào chuyện đó vậy?


      Đại tiểu thư mấy câu đó khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng ấm lên, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược môt cái:


      - Đại tiểu thư, ta còn tưởng rằng nàng tới trách mắng ta, ngờ nàng lại đến an ủi, ta cảm động tới mức muốn khóc đây.


      Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ lên, quát :


      - Ngươi cảm kích cái gì? Ta chính là tới trách mắng ngươi, để xem ngươi sau này còn dám tùy tiện đắc tội với người khác nữa hay .


      Đại tiểu thư ngoài miệng tuy cứng nhưng trong lòng mềm, Lâm Vãn Vinh cũng hiểu được, thầm cảm động, gật đầu :


      - Đại tiểu thư, nàng yên tâm, bà già họ Mai làm người tử tế, ắt gặp trời phạt. Mặt khác, cho dù bà ta có bao nhiêu phú quý đệ tử chúng ta cũng chẳng phải là hạng bỏ .


      đến đây, trong lòng ngờ lại nhớ tới Hoa phục lão giả ngày ấy gặp ở chùa Hàng Châu Linh , đương nhiên gần đây nhất, chính là đương triều đệ nhất nhân Từ Vị lúc này ở nơi nào đó tại Kim Lăng. Với giao tình của bây giờ cùng Từ Vị lão đầu, bất luận là kẻ nào muốn động tới Lâm Tam, muốn động tới Tiêu gia, cũng phải cân nhắc kỹ càng.


      - Lâm Tam, Tiêu gia ta tại còn đường lui nữa rồi. Ngươi đắc tội với nhiều người như vậy, người khác đều tính toán người chúng ta, ngươi thể buông tay mặc kệ, sau này được phép rời bỏ chúng ta. Nếu , ta hóa thành quỷ cũng buông tha cho ngươi.


      Đại tiểu thư giọng .


      "Trời ạ, nếu có ta, ngươi sớm hóa thành quỷ rồi." Lâm Vãn Vinh cười khổ :


      - Đại tiểu thư, nàng đừng nghiêm trọng vậy chứ. Ta cùng với các ngươi giao kèo cũng chỉ có năm hiệp ước, ngươi thể nhờ cậy vào ta cả đời a.


      - Ai muốn nhờ ngươi cả đời.


      Đại tiểu thư thốt lên tiếng:


      - Việc gia đình ta, chuyện tốt chuyện xấu đều là từ ngươi mà ra, ngươi nếu giải quyết cho tốt, đâu ta cũng cho . Ngươi muốn có hợp đồng, vậy ta ký cho ngươi mười năm, trăm năm là ổn.


      Nguyên lai là muốn lừa ta làm lại hợp đồng ư, nữ tử này vừa bá đạo lại vừa giảo hoạt, Lâm Vãn Vinh ha ha cười, lảng sang chuyện khác :


      - Đại tiểu thư, cửa hàng của Đào gia như thế nào rồi?


      Đại tiểu thư gật gật đầu:


      - Cùng các quản thương thảo xong hết rồi, đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Hôm nay ngươi rong chơi, ngày mai thể cho trốn tiếp, nếu ta trừ lương của ngươi.


      đến trừ lương, ngay cả nàng cũng nhịn được che cái miệng nhắn cười rộ lên.


      đến tiền lương, Lâm Vãn Vinh nhất thời suy nghĩ, kêu lên:


      - Đại tiểu thư, tiền bán nước hoa của chúng ta cũng nên phân ra.


      Đại tiểu thư cười :


      - Yên tâm , sao có thể thiếu của ngươi được. Tháng này lợi nhuận nước hoa đạt dưới ba vạn lượng, tính cho ngươi nửa là vạn năm ngàn hai.


      - Còn tốt hơn là chẳng có gì, Đại tiểu thư, nàng có phải là làm giả sổ sách ?


      - Bị tên vô lại ngươi chọc chết mất.


      Đại tiểu thư tức giận hừ tiếng, tay phất cái, cẩn thận làm đổ ngọn đèn bàn xuống đất, "ba" tiếng, ngọn đèn rơi xuống đất rồi tắt , trong phòng nhất thời bóng tối bao phủ.


      Đại tiểu thư "a" lên sợ hãi, bóng tối đến bất chợt khiến cho nàng biết làm thế nào.


      - Đừng sợ, đừng sợ!


      Lâm Vãn Vinh nhàng giữ chặt lấy nàng:


      - Có ta đây.


      Trong bóng tối lúc lâu nghe Đại tiểu thư gì, Lâm Vãn Vinh nghe thấy hơi thở nàng tựa hồ có chút khác thường, quay đầu nhìn lại, thấy nàng nhìn vào mình, ánh mắt long lanh lấp lánh tựa như giọt sương.


      Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, vội vàng khẽ hỏi:


      - Đại tiểu thư, nàng có việc gì chứ?


      Đại tiểu thư lắc đầu cười :


      - Có thể có việc gì, có ngày nào mà bị tên xấu xa nhà ngươi chọc tức, ta sớm quen rồi.


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - Ta và nàng thân thuộc, mới có thể chuyện kiểu như vậy, người khác muốn ta giỡn, ta cũng làm đâu.


      - Lâm Tam, ngươi hãy nghỉ cho khỏe, ngày mai ta tới tìm ngươi sớm, cho ngươi lười biếng.


      Đại tiểu thư liền kéo cửa phòng ra ngoài. Lâm Vãn Vinh trong lúc nghi hoặc, thấy Đại tiểu thư quay đầu :


      - Thiếu chút nữa quên, đây là thư hồi trưa có người đưa đến phủ, là gửi cho ngươi.


      Nàng từ trong lòng lấy ra phong thư giao vào tay Lâm Vãn Vinh, Lâm Vãn Vinh có chút bất ngờ:


      - Thư gửi cho ta, là ai viết đây? Ta ở Kim Lăng cũng có mấy bằng hữu.


      Đại tiểu thư :


      - Ngươi tự xem xong rồi chẳng phải biết hay sao.


      Trong phòng quá tối, Lâm Vãn Vinh phải vất vả lục lọi mới tìm được ngọn đèn, nhìn ra bên ngoài, Đại tiểu thư chẳng biết từ khi nào rồi, sớm còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.


      mở bì thư lấy ra bức thư, bên trong là tờ giấy trắng tinh, mặt có hai hàng chữ :


      - Đa tạ thành của ngài, ơn này nguyện kết cỏ ngậm vành* báo đáp.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Mắc bệnh

      Trong thành Kim Lăng những nữ tử biết nhiều lắm, mà người gửi những bức thư loại như vậy lại càng hiếm. loé lên suy nghĩ, chắc phải là nàng ta chứ? Hắc hắc, cái này rất có ý tứ đây.


      Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Nhược quả nhiên tới kêu từ sớm, hai người cùng các quản thương nghị công việc sau khi tiếp nhận cửa hàng của Đào gia, làm thế nào có thể khuếch trương lên được.


      Quy mô kinh doanh vải vóc của Đào gia cũng chỉ hơn Tiêu gia chút mà thôi, vì thế qua thôn tính này địa vị của Tiêu gia tăng lên nấc lớn, tại Đại Hoa ai có thể sánh bằng. Đương nhiên, lợi nhuận kinh doanh tơ lụa càng ngày càng ít, tại đối vớiTiêu gia còn là mặt hàng trọng điểm. Thành công của nước hoa và xà phòng khiến cho từ Tiêu phu nhân ở , cho tới những hạ nhân Tiêu gia ở dưới, đều mười phần tin tưởng vào tương lai của Tiêu gia.


      Nước hoa và xà phòng có thể là kinh doanh độc quyền, bây giờ bởi vì nguồn cung có giới hạn nên cũng chỉ mới lưu hành ở phụ cận ba tỉnh Giang Tô, Chiết Giang, An Huy. Đợi sang năm sản lượng tăng lên, nhanh chóng phát triển khắp hơn mười tỉnh cả nước, đến lúc đó cục diện càng hoành tráng hơn. Trước tình hình này, Đại tiểu thư lại càng nóng lòng muốn sớm tới kinh thành hơn, Lâm Vãn Vinh ở bên thuyết phục mấy lần, nàng mới dời quyết định, sang năm ngày mồng ba lên đường vào kinh thành.


      Lâm Vãn Vinh hiển nhiên cũng có dị nghị gì, điều duy nhất lo lắng chính là Xảo Xảo và tiểu nữ tử kia.


      Khi Đổng Thanh Sơn tới Lâm Vãn Vinh cùng mấy người nhà Đại tiểu thư thương thảo xong, Thanh Sơn hưng phấn giữ chặt lấy :


      - Đại ca, tửu lâu bên sông Tần Hoài, chúng ta thu nhận.


      Việc này còn cần phải sao, các ngươi chính là đám xã hội đen mà. Tên kia sao có thể hơn ngươi được? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:


      - Có gặp phải phiền toái gì ?


      Thanh Sơn :


      - Có chút phiền toái . Người này biết nhờ đâu mà cậy vào thế của Trình Thụy Niên. Khi chúng ta tới, rất ngạo mạn, kêu lên nào là Trình công tử thế này, nào là Hắc long hội ra sao. Sau đó Bắc Đẩu giận quá, cầm lấy cái ghế đánh vào chân cái, tiểu tử đó khiếp sợ quá, dám chống đối gì nữa, trái lại ngoan ngoãn thu thập đồ vật rời .


      Xã hội đen chính là làm ăn kiểu này đây. Lâm Vãn Vinh ha ha cười :


      - Vậy các ngươi mấy ngày nay nên đặc biệt chú ý đến động tĩnh của Hắc long hội và Ngô Chánh Hổ, thời điểm cuối năm thường yên bình. Tất cả mọi người đều hy vọng có năm mới tốt lành.


      Đổng Thanh Sơn hừ hừ :


      - Ai phá ai còn chưa biết được.


      Lâm Vãn Vinh :


      - Tiểu Lạc đâu? Cha mấy ngày nay có nhà , ta muốn tìm lão có số việc.


      Đổng Thanh Sơn :


      - Tiểu Lạc hôm nay sợ là tới được. Lạc tiểu thư hôm qua biết xảy ra chuyện gì, sau khi trở về khóc cả nửa ngày, ai cũng khuyên giải được, sau đó lại bị sốt cao, ngừng mê, tới lúc hừng đông vẫn chưa có tỉnh lại. Đúng lúc Lạc đại nhân mấy ngày nay có ở trong phủ, tiểu Lạc lo lắng cho Lạc tiểu thư nên ở nhà chăm sóc nàng.


      Lâm Vãn Vinh kinh ngạc:


      - Lạc tiểu thư làm sao vậy? Nàng hôm qua phải vẫn khoẻ sao? Như thế nào lại bị bệnh vậy?


      Đổng Thanh Sơn :


      - Tiểu Lạc buổi sáng khi phái người đưa tin tới cũng ràng, đệ cũng biết được tình gì. Bất quá xem dáng vẻ lo lắng của người nhà , đệ nghĩ chắc bệnh cũng . Phải rồi, đại ca, người hôm qua phải là cùng Lạc tiểu thư du ngoạn hay sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Lạc tiểu thư ngày thường lạc quan vui vẻ như vậy, như thế nào mà hôm nay lại biến thành bộ dạng này?


      Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ về thần thái của Lạc Ngưng hôm qua, mối quan tâm của nàng đối với mình phải là giả, nhưng nàng đối với ân sư tôn trọng cũng là . Có lẽ lão thái bà họ Mai kia trách cứ nàng đây, nàng đứng ở giữa mình và ân sư, hai mặt đều khó, cũng có thể hiểu được. Nghĩ vậy, Lâm Vãn Vinh thở dài :


      - Ta đoán là có liên quan đến sư phụ nàng, việc này ta cũng khó ràng được.


      Đổng Thanh Sơn :


      - Lạc tiểu thư là người tốt, ta nếu biết ai khi dễ nàng, đương nhiên tha thứ cho tên hỗn đản đó, nhất định đánh cho răng rụng đầy đất.


      Lâm Vãn Vinh gật đầu:


      - Ta và ngươi cùng đánh. Ài! chuyện như thế này vẫn thấy Lạc đại nhân người đâu?


      Đổng Thanh Sơn tặc lưỡi tiếng:


      - Tiểu Lạc cũng vài ngày nay chưa gặp Lạc đại nhân. Bất quá nghe , Lạc đại nhân thường xuyên như vậy. Ngẫm lại cũng phải, lão nhân gia là đại quan, bận rộn chút cũng là hợp tình hợp lý. như Hồng Hưng chúng ta, bây giờ gần ngàn chàng đệ, mỗi ngày ăn uống vui chơi, cũng khiến đệ và tiểu Lạc bận rộn nhiều, huống chi là Lạc đại nhân đứng đầu tỉnh, kẻ hầu hạ đâu chỉ có mấy ngàn, nha dịch, đầy tớ, đều chờ ăn cơm công gia, lão muốn quản lý xem nhiều người như vậy ăn uống có phung phí , dễ dàng.


      Lâm Vãn Vinh ha ha cười, "hay cho Đổng Thanh Sơn, lời thô nhưng lý lẽ thô, có đầu óc a." nhớ tới bệnh tình Lạc Ngưng, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, hôm qua nàng vẫn là người xinh đẹp khỏe mạnh, như thế nào bệnh là bệnh đây.


      Quan hệ của và Lạc Ngưng cũng tệ, hẳn là nên tới thăm nàng phen, nhưng lại sợ ở Lạc phủ gặp lại Mai lão thái bà đáng ghét, vậy càng gây khó xử cho Lạc Ngưng.


      Lâm Vãn Vinh do dự trong chốc lát, hướng Thanh Sơn hỏi:


      - Xảo Xảo thăm qua Lạc tiểu thư chưa?


      Thanh Sơn lắc đầu:


      - Buổi sáng khi tiểu Lạc sai người đưa tin tới, tỷ tỷ tới miếu phu tử để an bài việc tu sửa tửu lâu mới, bất quá tỷ ấy nếu biết, dám chắc lập tức chạy .


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười:


      - Thanh Sơn, ngươi tới Lạc gia giúp ta nghe ngóng việc, nhìn xem vị sư phụ họ Mai của Lạc tiểu thư có ở tại nhà nàng hay .


      - Được, đệ lập tức ngay, đại ca, ngưòi và Mai sư phụ có việc gì ổn sao?


      Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.


      Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười:


      - Giờ ta ra rất dài dòng. Ngươi thám thính phen. Mặt khác, cứ để cho tiểu Lạc chăm sóc tỷ tỷ cho tốt, sau đó ta cũng thăm Lạc tiểu thư.


      Thấy bóng lưng của Thanh Sơn rời xa, Lâm Vãn Vinh thở dài, suy nghĩ của Lạc Ngưng mặc dù có chút bay bổng thực tế, nhưng nàng đích xác là nữ hài tử luôn truy cầu cái tốt đẹp. Nha đầu này phải bệnh vì chuyện hôm qua đấy chứ, nếu thế ta là có tội.


      Lão Lạc cũng biết chạy đâu, vài ngày qua thấy mặt, thời gian Lâm Vãn Vinh ở lại Kim Lăng càng ngày càng ngắn, mất ngày ngày càng tới gần. Nếu thể giải quyết được chuyện của Trình Đức, nguy hiểm vẫn còn đằng sau, uy hiếp đến Xảo Xảo, uy hiếp đến gia đình lão Đổng, đây là điều mà Lâm Vãn Vinh quyết cho phép xảy ra.


      Trong lòng cũng ngừng lo lắng, Từ vị lão đầu xuất quỷ nhập thần kia biết là bận rộn cái gì, diệt Bạch Liên thấy động tĩnh, ở Giang Tô quan trường cũng có thanh , rốt cuộc là trong hồ lô chứa bảo bối gì?


      Lâm Vãn Vinh có chút tâm phiền ý loạn, cước đá bay hòn sỏi, rơi xuống cái hồ trong vườn, làm nổi lên vòng sóng lăn tăn, lại nghe tiếng cười khẽ khúc khích, thanh dịu dàng truyền vào tai .


      - Nhị tiểu thư, nàng có thể ra được rồi đấy.


      Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy quyến rũ của nàng, trong lòng nhất thời vui hẳn lên. Mấy ngày trước Tiêu Ngọc Sương tiến nhập vào thiện phòng, là cầu phúc vài ngày cuối cùng, trong lòng nhất định phải thành tâm, bất luận là ai cũng được quấy rầy, thế nên mấy ngày nay gặp nàng. Cho nên lúc này tự nhiên thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, làm sao khiến cho Lâm vãn Vinh vui sướng được chứ.


      Tiêu Ngọc Sương bĩu môi :


      - Thiếp đứng ở cạnh đằng sau chàng cả nửa ngày, cũng thấy chàng liếc mắt nhìn lấy cái. Chàng đó, có phải là nghĩ đến người khác hay ?


      Con mắt của Nhị tiểu thư là tinh tường, ta chính nghĩ đến Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi hột: "Ngọc Sương mềm mại bé này, có xu hướng trở nên giống như tỷ tỷ nàng rồi!"


      - Ta sao có thể nghĩ đến ai khác chứ?


      Lâm Vãn Vinh mắt cũng hề nháy cười :


      - Ta lo lắng, mấy ngày rồi thấy Ngọc Sương, trong lòng mong mỏi ngừng.


      - Lời chàng ư?


      Tiêu Ngọc Sương mặt mày hớn hở nhìn , trong mắt lên niềm vui sướng tột cùng, thẹn thùng :


      - Vậy sao chàng nhiều ngày đến tìm thiếp.


      Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trán, vẫn là tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi này là giỏi nhất a! thấy xung quanh có người, liền giữ chặt lấy bàn tay bé của nàng :


      - Ta mỗi ngày đều mong muốn gặp nàng, nhưng Đại tiểu thư , nàng lần này là vài ngày cầu phúc cuối cùng, phải thành tâm, bất luận kẻ nào cũng được quấy rầy. Ta cân nhắc hồi mới hạ vạn lần quyết tâm, cố nhịn được tìm nàng.


      Tiểu nương mặt đỏ bừng, ngượng ngập :


      - Người khác tìm thiếp, tự nhiên là quấy nhiễu, chàng đến tìm thiếp, thiếp trong lòng rất vui mừng, cầu phúc càng thành tâm. Con người xấu xa của chàng, dám chắc là bên ngoài có ai khác nên quên thiếp rồi.


      Chết ta! Tiểu nữ này phải trốn trong phòng đọc tiểu thuyết tình đấy chứ, những lời câu hồn nhiếp phách như thế cũng có thể ra khỏi miệng.


      Nhị tiểu thư nhìn liếc mắt cái, buồn bã :


      - Chàng xấu xa, cũng biết sống vui vẻ ở đâu, thiếp ở trong thiện phòng, mỗi ngày nhớ tới chàng, hành hạ bản thân mình. Thậm chí chàng nghĩ tới thiếp nhưng thiếp mỗi ngày đều nghĩ về người.


      Tiến bộ, những lời tình cảm của tiểu nữ này lại tiến bộ rồi! Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, thử thăm dò:


      - Nhị tiểu thư, nàng vừa rồi mới cái gì ta bên ngoài có người khác?


      Tiêu Ngọc Sương "ài" tiếng:


      - Chàng là tồi tệ, ngày đó khi dễ ta như vậy, ai biết chàng ở bên ngoài có khi dễ người khác hay ? phải là bên ngoài có người khác ư? Thiếp chỉ chịu để duy nhất người khi phụ, chứ để bất kì người ngoài nào đâu.


      Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, lí luận của tiểu nữ này đơn giản a! bất quá cũng hơi thực tế.


      Nhị tiểu thư tựa đầu vào vai :


      - Tỷ tỷ , nam nhân các người luôn nghĩ đến khi dễ đàn bà chúng ta, bảo thiếp phải đề phòng chàng, nhưng mà thiếp phòng ai cũng được chứ muốn phòng người. Cho dù chàng bên ngoài có người khác, thiếp cũng mỗi ngày nghĩ về chàng, nhớ tới chàng. Mẫu thân , lần đầu tiên của đàn bà chúng ta là quý giá nhất, nhất định phải chung thủy cho đến chết, thiếp và chàng như vậy, theo người còn có thể theo ai đây?


      "Ta và nàng là gì đây!" Lâm Vãn Vinh trong lòng kêu to: "Chính là vẫn chưa hôn nhau mà! Lôi kéo tay, đánh vào mông, so với dạng này còn kém xa lắm. Bất quá thấy khuôn mặt nhắn đỏ hồng của tiểu nha đầu này, cũng biết gì nữa? nên lời nên chuyển hóa thành hành động thực tế.


      nhàng ôm lấy chiếc eo của Nhị tiểu thư, Tiêu Ngọc Sương khẽ rên lên tiếng, thân hình mềm mại nóng rực tay trong tay tựa vào lòng .


      Lâm Vãn Vinh hôn lên tai nàng, muốn tiến từng bước , thấy Tứ Đức từ đâu chạy tới:


      - Tam ca, Tam ca, Tổng đốc đại nhân cho mời.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: khảm đảo tha

      Nhị tiểu thư mới vừa cùng gặp lại nhau, trò chuyện hoan hỉ, thấy sắp rời , vội vàng giữ chặt lấy, trong lòng muốn buông ra. Cho lui Tứ Đức rồi, Lâm Vãn Vinh mới cười bên tai Ngọc Sương :


      - Đừng hoảng hốt, chờ ta bàn luận về, chúng ta tiếp tục.


      - Ai cùng chàng tiếp tục chứ?


      Nhị tiểu thư sắc mặt đỏ bừng :


      - Thiếp chỉ là muốn cùng chàng chuyện, chàng lại nghĩ đến mấy chuyện xấu xa, khó trách tỷ tỷ chàng là người tồi tệ nhất, là đúng cực kỳ, hi hi.


      Cùng Ngọc Sương hoạt bát đáng mấy câu, Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy phấn chấn hẳn lên. Tới đại sảnh nhìn thấy ca ca của Cao Tù, Cao Thủ.


      Lâm Vãn Vinh liền ôm quyền :


      - Cao đại ca, lâu gặp, hôm nay làn gió nào thổi người tới đây vậy?


      Cao Thủ ôm quyền cười đáp:


      - Lâm công tử quá khách khí rồi. Thuộc hạ phụng theo sai phái của đại nhân, mời công tử nghị .


      "Lão Lạc tìm ta nghị ? Tốt, ta còn chuẩn bị tìm ." Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - Gọi ta nghị , cứ tùy tiện phái nha dịch tới là được, sao lại phải phiền hà tới Cao đại ca đại giá thân chinh vậy.


      Cao Tù, Cao Thủ huynh đệ từng là thị vệ thân cận bên cạnh hoàng đế, địa vị so với nha dịch, tất nhiên là thể so sánh.


      Cao Thủ chỉ cười gì. Cùng ra cửa, Cao Thủ sớm chuẩn bị ngựa tốt, hai người lên ngựa, hướng ngoài thành chạy .


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên :


      - Cao đại ca, đại nhân phải ở trong phủ ư? Chúng ta sao lại ra ngoài thành vậy.


      Cao Thủ :


      - Đại nhân bận rộn công việc, mấy ngày nay ở trong phủ rồi.


      Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:


      - Vậy đại nhân chắc cũng biết việc Lạc tiểu thư sinh bệnh chứ?


      Cao Thủ lấy làm kinh hãi:


      - Sinh bệnh? Đại tiểu thư như thế nào lại sinh bệnh? Công tử từ đâu nghe được vậy? Đại nhân chẳng hề hay biết gì cả.


      Lâm Vãn Vinh thở dài, lão Lạc này là người làm việc điên cuồng, ngay cả nữ nhi của mình bệnh cũng hay biết. Lạc Viễn và Lạc Ngưng có người cha như vậy, cũng biết nên khóc hay là nên cười.


      ra khỏi thành khá xa, nếu phải bên cạnh mình là cao thủ tâm phúc của lão Lạc, Lâm Vãn Vinh còn tưởng có người muốn đưa mình rời xa đến nơi vắng vẻ để giết người diệt khẩu. Được nửa canh giờ, mới tới chân núi. Núi này thế rất cao, địa hình nhấp nhô, dễ dàng gì để leo lên. núi tùng bách xanh tươi, chim kêu vượn hót, suối nước chảy róc rách, nhìn đâu cũng chẳng thấy dấu hiệu của mùa đông.


      Lão Lạc chọn địa phương này cũng lý tưởng a, non xanh nước biếc, thích hợp với việc gửi nắm xương già, cười hắc hắc:


      - Cao đại ca, đại nhân ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn học theo người xưa thân núi rừng, câu cá cày ruộng phải ?


      Cao Thủ cười :


      - Công tử cũng có cái lý, nếu thực có thể ở đây thân lánh đời, cũng là chuyện tốt, chỉ sợ đại nhân lại được như vậy.


      Lâm Vãn Vinh trong lòng suy nghĩ, chiếu theo ý tứ của Cao Thủ, lão Lạc phải cư ở chỗ này, vậy tự nhiên là ở đây để tránh tai mắt kẻ khác. Chẳng lẽ là muốn làm đại gì, trong lòng vui vẻ, đại của Lạc Mẫn còn có thể là cái gì nữa chứ, đơn giản là chuyện trừ Trình Đức, diệt Bạch Liên.


      Cao Thủ mang Lâm Vãn Vinh theo leo lên vách núi thẳng đứng, may mắn là công phu khá nên Lâm Vãn Vinh mới tốn nhiều sức lực. Lên tới sườn núi thấy xung quanh bóng người thấp thoáng, đều mang trang phục Đại Hán, ước khoảng hơn trăm người, ai cũng ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn liền biết công phu tầm thường chút nào.


      Bọn họ chính là tuần tại các quan khẩu trọng yếu, thấy Cao Thủ trở về, đều hướng về cúi đầu, nhưng lại lời nào. Lâm Vãn Vinh nhìn khí thế những người này, thăm dò :


      - Cao đại ca, mấy huynh đệ này và ngươi giống nhau, khí thế phi phàm, đường đường oai phong, chẳng lẽ cũng là cao thủ từ trong cung đến?


      Cao Thủ nghe được câu vỗ mông ngựa thuận tai này cười :


      - Công tử hảo nhãn lực. Nếu công tử hỏi đến, ta cũng giấu diếm nữa, đây đều là những thuộc hạ trong cung trước kia của ta. Lần này theo vị đại nhân vật tới Kim Lăng.


      Đại nhân vật? Thị vệ trong cung? Chẳng lẽ là hoàng đế tới? Lâm Vãn Vinh bị dọa đến muốn nhảy lên. Rồi lại tự mình gạt , nếu là hoàng đế đích thân tới, như thế nào mà chút động tĩnh cũng có, càng có khả năng ở tại nơi sườn núi mưa gió này. Người Cao Thủ đến hẳn là Từ Vị đây. Từ Vị chính là đệ nhất trọng thần đương triều, lần này tới Giang Nam muốn làm chuyện trọng yếu, vấn đề an toàn là quan trọng. Lạc Mẫn mấy ngày nay hẳn là ở chỗ này cùng Từ Vị bàn luận.


      Lâm Vãn Vinh theo Cao Thủ xuống núi, thấy trước mắt là mấy gian phòng ngay ngắn, Lạc Mẫn với cái bụng to từ trong phòng ra, cười :


      - Lâm công tử giá lâm, Lạc mỗ đón tiếp từ xa. Nơi đây thô lậu, lại khó nhọc Lâm công tử đường xa tới, mong rằng công tử chớ để trong lòng.


      Hừm, lão nhân này bộ dạng quan liêu, thực là dối trá. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:


      - Làm gì có, Lạc đại nhân thân ở trong căn nhà đơn sơ, tấm lòng lo cho thiên hạ, là tấm gương cho hậu sinh tiểu bối chúng tôi.


      Hai người tung hô nhau phen, rồi Lạc Mẫn đưa Lâm Vãn Vinh vào bên trong. Trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có vài ba thứ đồ đạc. Lâm Vãn Vinh kỳ quái :


      - Đại nhân nhiều ngày nay ở chỗ này ư? Thực là rất đơn sơ.


      Lạc Mẫn than thở:


      - còn cách nào khác, vì nhiệm vụ của triều đình nên hết lòng lo nghĩ, quyết chẳng từ nan. Hoàng thượng giao nhiều việc phải làm lắm, người thể nào để ý tránh hết những lỗi lầm được, chỉ có thể tìm địa phương ít người quấy rầy. Nơi này sơn thanh thủy tú, rất thích hợp mai táng bộ xương già của ta.


      Lão nhân này huyên thuyên khoe khoang hồi, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - biết Lạc đại nhân gọi ta tới, có gì sai bảo vậy?


      Lạc Mẫn :


      - Sai bảo dám, Lạc mỗ chỉ muốn mời công tử tới thương lượng chút chuyện.


      Lão cười thần bí:


      - Mấy ngày trước đây ta gặp lại vị lão hữu nhắc tới Lâm công tử. Lão hữu đó tán dương công tử dứt lời, ngươi cốt cách thanh cao, tài học kiến thức đều phi phàm, chính là rồng phượng trong loài người, bảo lão hủ cùng ngươi kết giao phen. Lâm công tử có biết đó là ai vậy?


      - Ồ? có chuyện này ư? Nhưng chẳng biết là vị cao sĩ nào lại coi trọng tại hạ như thế, tại hạ vô cùng xấu hổ, xấu hổ.


      Lâm Vãn Vinh cũng giả hồ đồ.


      Lạc Mẫn mỉm cười:


      - Lâm công tử, chúng ta cũng cần phải đánh đố nhau, nhiều ngày ta và Từ Vị đại nhân vẫn cư, thương nghị chút đại , Lâm công tử có hứng thú nghe hay ?


      - Nguyên lai là Từ đại nhân lão nhân gia ư? T hất kính thất kính!


      Lâm Vãn Vinh cười :


      - Đại nhân muốn cùng ta cái gì đại ? Tại hạ chỉ là tiểu nhân vật, nghe xong đại này, đại nhân có phải là giết ta diệt khẩu hay , hắc hắc, chính là nghe vẫn tốt hơn.


      - Lâm công tử lại đùa rồi.


      Lạc Mẫn cười :


      - Ngươi là nhân vật được đông đảo quý nhân phù trợ, người nào dám đối địch với ngươi chứ.


      Lão cười giật bức mành tường, tấm bản đồ quân ra trước mắt Lẫm Vãn Vinh.


      Tấm bản đồ này họa bút đơn giản, nhưng núi sông chú thích ràng, lộ trình cũng có tỉ mỉ. Lâm Vãn Vinh xem đến ngẩn cả người, lão Lạc và lão Từ, hai ngày nay là ở đây nghiên cứu bản đồ? Hai lão là quan văn, phải võ tướng, cái này bọn họ xem có thể hiểu sao?


      Lạc Mẫn như là nhìn thấu tâm tư của , mỉm cười :


      - Văn Trường tiên sinh văn thao võ lược thông, tấm bản đồ này là thủ bút của ngài. Mấy ngày gần đây, ngài triệu tập mấy vị tướng lĩnh quan sát, tìm phương sách đối địch, hạ quan cũng được mời tới đây.


      Điều này quả đúng với phán đoán của Lâm Vãn Vinh, Từ Vị mấy ngày nay quả nhiên cùng Lạc lão đầu thương lượng việc này.


      Lạc Mẫn than vãn:


      - Lâm công tử ngươi cũng phải người ngoài, Văn Trường tiên sinh hôm nay trước khi qua, mọi việc cần phải dấu diếm ngươi, nên lão hủ mới cho biết chi tiết vậy. Bọn Bạch Liên phỉ hoạn này ngày càng hung hăng, đối với Đại Hoa ta uy hiếp lớn, đến lúc phải loại trừ. Ta tin tưởng Lâm công tử nhất định hiểu , Bạch Liên giáo sở dĩ diệt dứt là do sau lưng nhất định có đại nhân vật. Hơn nữa, vị đại nhân vật này địa vị đơn giản, ngoại trừ Bạch Liên giáo ở ngoài, theo như chúng ta biết, cùng với người Hồ phương Bắc cũng có những mối liên hệ.


      - Người Hồ?


      Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi: "Mẹ nó, việc lớn đây. Người bên trong gây nội loạn phải là quá quan trọng, nhưng mà người cấu kế ngoại tặc thực là đáng chết."


      Lạc Mẫn trịnh trọng gật đầu:


      - Đúng là vậy. Người Hồ sang xuân tới, đến lúc đó Bạch Liên giáo lại gây họa bên trong, hai mặt giáp công, xã tắc Đại Hoa ta tạm thời , ngay cả dân tộc Đại Hoa cũng là thập phần nguy hiểm a. Lòng người là thâm trầm ác độc, vì lợi ích của chính mình, họa loạn làm gì, lại còn tiếc dẫn sói vào nhà, để ý gì tới dân tộc Đại Hoa ta. Bọn chúng có dã tâm như thế, vì nhân dân của Đại Hoa, chúng ta nhất định phải quyết tâm diệt trừ.


      Lâm Vãn Vinh gì, chuyện như vậy sách sử viết rất nhiều, cũng còn thấy lạ nữa.


      - Mầm họa Bạch Liên nhất định phải diệt trừ.


      Lạc Mẫn khoát tay mạnh cái :


      - Mùa đông này, ngay mấy ngày nay, Kỵ doanh của Sơn Đông và Chiết Giang cùng hoạt động, do Từ đại nhân cầm đầu, nhất định phải tiêu diệt Bạch Liên. Chỉ có loại trừ họa loạn bên trong, mới có thể chống đỡ giặc bên ngoài.


      Lạc Mẫn ngay cả thời gian và bản đồ cũng tiết lộ cho Lâm Vãn Vinh, hiển nhiên là coi là người ngoài. Lâm Vãn Vinh hắc hắc :


      - Lạc đại nhân, ta hề nghi ngờ quyết tâm của ngươi và Từ đại nhân, nhưng mà ta có chút chuyện muốn hỏi, vì sao điều binh lính Giang Tô, hết lần này tới lần khác lại điều binh mã Chiết Giang từ xa tới vậy, tại hạ có chút hiểu.


      Lạc Mẫn cười khổ:


      - Lâm công tử, ngươi nên đùa lão hủ như vậy. Vì sao điều binh Giang Tô ngươi còn ràng lắm ư? Trình Đức tội trạng vô số nhưng đẩy mãi ngã. đến cũng là do lão hủ vô năng, có lệnh mà ra được, có binh mà điều được. Lão hủ thẹn với Hoàng thượng, thẹn với dân chúng Giang Tô a.


      Lâm Vãn Vinh cười :


      - Lạc đại nhân quá khiêm nhường rồi. Theo như ta thấy, đánh ngã Trình Đức, cũng phải là việc khó, lúc này có cơ hội cực tốt.


      Lạc Mẫn vội vàng hỏi:


      - Công tử mau mau xem.


      Lâm Vãn Vinh :


      - Lạc đại nhân, ngươi và Trình Đức đánh nhau nhiều năm, tay có thể có những chứng cớ ăn hối lộ chứ?


      Lạc Mẫn :


      - Tất nhiên là có, nếu phải có chỗ dựa sau lưng, ta sớm lật đổ rồi.


      Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong mắt ra tia lạnh lẽo:


      - lật đổ cũng sao, trực tiếp chém ngã là được.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Kẻ gian người ngay

      Trong mắt Lạc Mẫn lên tia ngạc nhiên, cười .


      - Nếu có thể đánh bại Trình Đức, vậy cùng lũ đạo tặc đó câu kết có gì là thể.


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười liếc mắt nhìn Lạc Mẫn:


      - Lạc đại nhân, Trình Đức này làm rất nhiều việc ác, vì sao ngài mãi vẫn chưa đánh đổ ? Theo đạo lý thường mà , cho dù phía sau Trình Đức có người, sau lưng ngài còn có hoàng đế mà. Người kia quyền thế lớn thế nào, cũng lớn hơn hoàng đế được. Ngày lễ mừng thọ lão phu nhân, hoàng thượng tự mình ban cho tấm biển, lại an bài đông đảo hộ vệ trong cung bảo vệ ngài an toàn. Theo ta thấy, hoàng đề rất coi trọng ngài. Có thể nào đối với người mà mình coi trọng ngừng tham tấu tham quan, hoàng đế sao lại chẳng động lòng?


      Mắt Lạc Mẫn chợt sáng lên:


      - Lâm công tử quả nhiên kiến giải phi phàm. dám dấu ngài, Từ đại nhân cũng từng nhắc nhở với ta nguyên nhân trong đó, nhưng chỉ là mập mờ, sau đó lão còn đặc biệt đề cập đến tên công tử. Xem ra Văn Trường tiên sinh sớm biết Lâm công tử có thể giải ưu phiền trong lòng ta. Xin công tử mau mau tiếp.


      Ngất, ta băn khoăn cái lão hồ ly Lạc Mẫn này sao vội vội vàng vàng gọi ta lại. Nguyên lai là Từ Vị ngầm chỉ dẫn cho. Từ Vị tất nhiên là có những lời thể ra được, mới nhờ miệng của ta truyền đạt. Lão này cũng gian xảo!


      Lâm Văn Vinh :


      - Nếu như vậy, Lạc đại nhân từng nghĩ kĩ đến nguyên nhân trong đó chưa?


      Lạc Mẫn thở dài:


      - Người làm quan như chúng ta, sao có thể quan tâm đến thánh ý? Trình Đức tham nhũng hối lộ làm hỏng kỷ cương phép nước, chứng cứ thể chối cãi. Nhưng Hoàng thượng lại ra vẻ nhìn nhưng thấy. Ngay cả những đồng liêu khác cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu là vài năm trước, hoàng thượng căn cơ vẫn chưa ổn định, thời cơ chưa tới cho nên chưa động đến Trình Đức, như thế còn có thể . Nhưng hôm nay hoàng thượng sớm sợ chủ tử sau lưng Trình Đức, chính là lúc chặt đứt tay chân của , hiểu vì sao lại làm. Huống chi Trình Đức cùng Bạch Liên giáo cấu kết, làm dao động căn cơ Đại Hoa ta, lại xử , thực thể giải thích được.


      Lâm Văn Vinh rảo vài bước, đột nhiên xoay người :


      - Lạc đại nhân, ta xem chưa chắc là hoàng đế vội. Giang sơn này là của người, người quan tâm hơn bất kỳ ai, sao lại có thể lưu lại loại tai họa như Trình Đức? Trước mắt, bên trong có nghiệt, bên ngoài có địch mạnh. Theo ta thấy, hoàng đế phải vội, mà là còn vội hơn cả ngài.


      Lạc Mẫn nhíu mày cả kinh:


      - So với ta còn vội hơn?


      Lão bước nhanh vài bước, suy nghĩ cẩn thận phen, sắc mặt đột nhiên vui vẻ, xoay người lại :


      - Ta hiểu rồi. Lâm công tử, đúng như ngài , hoàng thượng phải là muốn làm việc này, mà còn muốn xử Trình Đức hơn bất cứ ai. Chỉ là nếu muốn lật Trình Đức, hoàn toàn thể bỏ công ngày là được, nếu ta dùng cách thức tham tấu, hiệu quả vô cùng chậm. Cứ kéo dài như thế, đối với triều đình có hại chứ có lợi. Cho nên hoàng thượng mới kéo dài mãi làm.


      Trong mắt Lạc Mẫn lên nét hưng phấn:


      - Ngài muốn ta xuất đòn dành toàn thắng.


      - Cho nên y luận tội Trình Đức, rồi lại thêm tuyên dương ngài. Mục đích chính là để ngài tiếp tục làm tới.


      Lâm Văn Vinh cười hắc hắc :


      - Nếu ta đoán sai, thủ đoạn của ngài càng mau lẹ ác liệt, hoàng đế lại càng thích. Tốt nhất lần giải quyết xong Trình Đức, e rằng Hoàng Đế đến nằm mơ cũng thầm nở nụ cười.


      - Càng mau lẹ ác liệt càng thích? Hoàng thượng là muốn ta giết...


      Lạc Mẫn vỗ trán:


      - Ta hiểu rồi. Khó trách Từ tiên sinh chịu cùng ta.


      Lạc Mẫn vái Lâm Văn Vinh cái rồi :


      - Lâm công tử là chỉ câu đánh thức người trong mộng là ta. Lão hủ vô cùng bội phục. Nếu công tử nhập triều, tất nhiên mau chóng thăng tiến, phong vương bái tướng chỉ là trong tầm tay.


      Lâm Văn Vinh cười hắc hắc:


      - Ta đối với việc làm quan có gì hứng thú. Chỉ muốn cả đời kiếm đủ tiền xài. Sống cách thanh thản yên bình là ta hài lòng rồi.


      Lạc Mẫn gật đầu:


      - Lâm công tử chí hướng cao xa, lão hủ theo kịp. Nhưng xin Lâm công tử chỉ bảo ta phương pháp xử Trình Đức.


      Lâm Văn Vinh cười :


      - Từ Vị đại nhân lần này đến Kim Lăng, mang theo người cái gì?


      - Thánh chỉ, kim bài cùng với binh phù.


      Lạc Mẫn .


      - Từ đại nhân có những lời tiện . Kỳ , có mấy cái thứ đó cũng đủ để xử Trình Đức.


      Lâm Văn Vinh cười the thé:


      - Từ đại nhân điều động binh mã hai nơi Chiết Giang cùng Sơn Đông, tay nắm chắc trọng binh, lại có kim bài. Chỉ cần Lạc đại nhân cung cấp tội chúng, Từ đại nhân lập tức bắt Trình Đức. Dù cho Trình Đức chưởng quản bộ kỵ doanh của Giang Tô sao nào? dám phản kháng, lúc ấy ngay cả cớ cũng cần, trực tiếp tiêu diệt .


      - Nếu phản kháng sao?


      Lạc Mẫn vội hỏi


      - phản kháng?


      Lâm Văn Vinh cười hiểm:


      - Lạc đại nhân, ngài biết nghĩ ra cách khiến cho phản kháng sao? Ngài xem, hoàng đế kiêng kỵ nhất là chuyện gì?


      Lạc Mẫn :


      - Đương nhiên là có người mưu phản.


      - Thế là được rồi.


      Lâm Văn Vinh vỗ tay :


      - Trình Đức thân là Giang Tô chỉ huy sứ. Sân nhà hẳn là . Ta thấy Lạc đại nhân thủ hạ kỳ nhân dị sĩ vô số, chừng tìm kiếm tại hậu viện của kiếm nhiều nhiều chút, ngài có thể phát vài món đồ hay ho như là kim đao ngọc tỷ gì đó. Võ tướng mà, binh quyền trong tay, ít nhiều cũng làm người nghi ngờ. Nếu làm được những việc như vậy, ngài xem Trình Đức ngồi đưa tay chịu trói, hay là liều chết phản kháng.


      Lạc Mẫn há hốc mồm kinh ngạc: "Vị Lâm công tử này, còn chưa vào quan trường, mà hiểm còn hơn cả ta a!"


      - Binh mã dưới tay Trình Đức nhiều lắm, binh lực suy nhược, mưu phản, sợ là trong triều cũng chẳng ai chịu tin.


      Lạc Mẫn nhíu mày:


      - Huống chi nếu là giết chết , ta giải thích cho triều đình cùng hình bộ sao đây?


      Những người làm quan, lúc đâm sau lưng chuyện gì cũng làm được, nhưng khi đến lúc do dự, còn rút đầu rút cổ hơn bất kỳ ai. Lão Lạc cho dù là lão hồ ly, cũng thoát được cái danh lợi quan trường.


      Lâm Văn Vinh :


      - Lạc đại nhân, tin hay chỉ là chuyện, nhưng chuyện nên làm nhất định phải làm. Ngài bây giờ hiều được vì sao Từ đại nhân thể thẳng với ngài rồi chứ. Ta nghĩ lão hẳn là còn lời muốn chuyển đến ngài đó...


      - Lời gì?


      Lạc Mẫn vội vàng hỏi.


      Lâm Văn Vinh đáp:


      - Ta nghĩ lúc lão bắt Trình Đức, tất nhiên chỉ muốn chết, muốn sống!


      nhìn Lạc Mẫn cái liền đổi giọng, cười :


      - Đại nhân, lời này của ta đều là tùy tiện . Ngài nghe thấy là được rồi, cũng vạn lần đừng để trong lòng.


      Lạc Mẫn nheo mắt cái, mỉm cười:


      - Điều này ta tự nhiên phải tránh. Chỉ là nếu thực xử Trình Đức, ta nên giải thích thế nào với hình bộ?


      Lâm Văn Vinh thở dài:


      - Người khi chết , cái gì cũng biến mất. Còn về phần có tạo phản hay , có người tin hay đều chẳng quan trọng. Huống chi, ngài phải "tìm" ra cái gì đó ở nhà sao? Trong tay còn có chứng cứ tham nhũng hối lộ coi thường phép nước.


      Lạc Mẫn lắc đầu:


      - Lâm công tử, ngươi đối với khả năng thực của chủ hiểu sâu. Trình Đức mà chết, chủ tử của tuyệt đối chịu bỏ qua đâu.


      Lâm Văn Vinh đột nhiên :


      - Lạc đại nhân, ngài đối với việc hoàng đế hậu đãi như thế, có ý kiến gì ?


      Những lời này nghe qua tựa như có đầu có đuôi, Lạc Mẫn hơi sửng sốt. Nhưng lão trải qua quan trường lâu, ngay lập tức hiểu được ý tứ của . trán nhất thời mồ hôi túa ra mưa, sắc mặt tái nhợt. Lão trầm mặc hồi, rốt cục gật đầu: "


      - Công tử, ta hiểu rồi.


      Lâm Văn Vinh than dài:


      - Lạc đại nhân, chưa chắc bi quan như ngài tưởng tượng đâu. Ngài trong tay có bằng chứng Trình Đức tham nhũng ăn hối lộ coi thường phép nước, việc Trình Đức mưu phản cũng có "chứng cứ". Cho dù có quá tay chút, cũng chẳng có gì lớn. Tội đáng chết, nhiều nhất cũng chỉ là mất mũ ô sa. Nhưng mà, ngài nghĩ lại xem, ngài làm chuyện này, ngoài việc tạo phúc cho dân chúng cần , trong lòng ai là người cao hứng nhất? Đương nhiên là vị đứng sau lưng ngài. Cho dù tình thế ép buộc, phải tạm thời phế truất ngài vài năm. Nhưng địa vị của ngài trong mắt ông ta, tuyệt đối bình thường rồi.


      thở dài hơi:


      - Đương nhiên, những việc này đều là ta đoán bừa, vô cùng ấu trĩ. Ngài từng trải triều đường lâu, đúng sai trong đó, phán đoán so với ta tự nhiên ràng hơn nhiều. Những lời này của ta, ngài coi như chút tham khảo, cần để trong lòng.


      Những lời này cố nhiên là do Lâm Văn Vinh phỏng đoán. Nhưng những chuyện cũ thế này, trong tiểu thuyết, rồi trong Tivi diễn ra vô số, Lâm Vãn Vinh đoán ra cũng khó khăn lắm. Lạc Mẫn lão luyện quan trường, đối với chuyện này tự nhiên hiểu biết sâu sắc, càng nghĩ càng có đạo lý.


      - Cám ơn Lâm công tử chỉ điểm.


      Lạc Mẫn than thở nhưng thần sắc kiên định :


      - Ta biết nên làm như thế nào rồi.


      Thấy lão Lạc dõng dạc hùng hồn như thế, Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút xấu hổ. Những lời vừa rồi, có chút ít tư tâm. Nhưng Trình Đức này cùng với Bạch Liên giáo cấu kết, quả phải giả. Giải quyết , coi như là vì dân chúng Giang Tô làm việc tốt.


      - Lạc đại nhân, có lẽ ngài nên hỏi lại Từ tiên sinh chút.


      Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt .


      Lạc Mẫn cười :


      Ta sớm hỏi qua Văn Trường tiên sinh rồi. Y tuy , nhưng từ ý tứ trong lời , cũng có thể đoán ra vài phần. Hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, ban cho ta cẩm thực ( gấm lụa đồ ăn), che chở tông tộc của ta. Cho dù ta hi sinh tính mạng, cũng nhất định phải hoàn thành chuyện người giao cho. Huống chi, trừ Trình Đức chính là vì chăm lo cho hạnh phúc dân chúng. Lạc Mẫn ta có vài phần giảo hoạt, nhưng tự vấn cũng có chút trung nghĩa. Vì mưu cầu hạnh phúc của dân chúng là việc nên làm.


      Lâm Văn Vinh thấy nét mặt lão trong sáng, chuyện có vài phần chính khí, thầm nghĩ: " Trước kia quả là coi thường lão Lạc rồi, lão này cũng có vài phần khí phách.


      cười :


      - Lạc đại nhân, ngài làm quan tuy có chút gian xảo, nhưng cũng là vị quan tốt.


      Lạc Mẫn cười ha hả:


      - Lâm công tử, ngài lời này, ta thích nghe nhất. Làm quan sao có thể gian, càng là quan tốt, càng phải gian. Ngược lại, Lâm công tử ngươi, có học thức như thế, tâm tư lại kín đáo. Nếu vào quan trường, tự nhiên khiến người ta càng thêm kinh ngạc.


      Lâm Văn Vinh cười :


      - Ta làm quan làm gì, làm gian nhân sao? Ta bây giờ cũng đủ gian rồi. Bất quá, ta với Lạc đại nhân giống nhau, tuy là gian nhân nhưng lại cũng là người tốt.


      Hai người nhìn nhau, trong lòng dấy lên chút cảm giác tri kỷ, nhất thời cười to

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: Tham vọng

      - Cao đại ca, việc Lạc tiểu thư sinh bệnh, phiền ngươi chuyển cáo tới Lạc đại nhân tiếng, xem coi ông ấy xử trí thế nào.


      Cao Thủ gật đầu:


      - Điều này là dĩ nhiên. Bất quá ta đối với Lạc đại nhân cũng , thời khắc mấu chốt như thế này, e rằng ngài ấy dễ dàng rời nơi này đâu.


      Cao Thủ là tâm phúc của Lạc Mẫn, những chuyện Lạc Mẫn làm tự nhiên giấu diếm .


      Lão Lạc này bề ngoài gian xảo nhưng bản chất cũng rất trung trực, tất nhiên để cho việc nhà làm chậm trễ việc nước, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu thở dài, trong lòng có chút đồng cảm với tỷ đệ Lạc Ngưng: "Có người cha như vậy, chưa hẳn là có phúc a!"


      - Được rồi, sao thấy Cao Tù đại ca đâu?


      Lâm Vãn Vinh hỏi.


      - À, hôm nay sớm theo Từ đại nhân tới hai nơi giúp điều quân.


      Cao Thủ biết quan hệ của cùng với Từ Vị, Lạc Mẫn, cho nên cũng che giấu.


      Từ vị cũng nhàn hạ a! Năm sáu mươi tuổi rồi, vừa mới cưới tiểu thiếp Tô Khanh Liên, còn có thời gian chàng chàng thiếp thiếp, đoán chừng động phòng cũng quá vài lần lại chạy đông chạy tây. Làm quan này đúng là lắm phiền toái, giống ta làm lão bá tánh bình dân tự do tự tại.


      Cùng Lạc Mẫn trò chuyện phen, tâm lý Lâm Vãn Vinh yên ổn hẳn. Nhớ tới cốt khí của lão Lạc, trong lòng cảm động cũng muốn giúp làm chút gì đó: "Thôi , thôi ! lão già này có thời gian chiếu cố con của mình, ta đại diện cho lão xem xét thế nào.


      nghĩ đến là làm, quay đầu ngựa thẳng tới nha môn Tổng đốc.


      Trời tối sẫm, trong Lạc phủ đèn đuốc tắt, Lâm Vãn Vinh muốn vào, đột nhiên nhớ tới Mai lão bà kia cũng biết có ở lại trong Lạc phủ hay , nếu tùy tiện vào chẳng phải là đem tới cho Lạc Ngưng rất nhiều phiền toái sao? chần chừ ngoài cửa trong chốt lát gặp phải chiếc kiệu dừng ở cửa Lạc phủ, mấy người nha hoàn đỡ vị lão thái thái xuống. phải ai khác, đó chính là mẫu thân Lạc Mẫn, Lạc lão phu nhân.


      Bữa tiệc mừng thọ hôm đó, Lâm Vãn Vinh thường xuyên vỗ mông ngựa, tặng cả kim cương, 'Phong Tuyết Quy Nhân' của Từ vị cũng tặng nốt, đối câu càng ai địch được, lão thái thái dù có hoa mắt cũng có thể nhận ra , thấy ở ngay cửa lập tức từ xa gọi lại:


      - Kia chẳng phải là Lâm tiểu ca sao? Mau lại đây chuyện.


      Lâm Vãn Vinh xuống ngựa đến hành lễ:


      - Lâm Tam ra mắt lão phu nhân.


      Lạc lão phu nhân ngắm nhìn vài lần, gật đầu cười :


      - Tốt, tốt! Lâm tiểu ca gần đây có khỏe ?


      Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:


      - Nhờ phúc lão nhân gia người, ăn được nhiều, ngủ rất ngon, rong chơi vui vẻ.


      Lão phu nhân :


      - Lâm tiểu ca chuyện thành thực lại có tài học, cũng biết nha đầu nhà nào hứa hẹn cho ngươi, là có phúc khí đó.


      - Lão thái thái người đùa rồi, ta bất quá chỉ là gia đinh nho của Tiêu gia, có tiền tài, lại chẳng có quyền thế, có tiểu thư nào thèm để ý đến ta chứ.


      Lâm Vãn Vinh khiêm nhường .


      Lão phu nhân lắc đầu:


      - Lâm Tiểu ca, hùng sợ xuất thân thấp kém, ngươi chớ có đánh giá thấp chính mình. Nhớ tới thượng tổ của ta từng xuất thân là kẻ chăn trâu, sau theo thánh tổ hoàng đế chinh chiến thiên hạ, mới được phong hầu. Ngươi tại tuổi vẫn còn trẻ, chỉ cần cố gắng rèn luyện, thành công sau này chỉ là việc sớm muộn thôi.


      - Lão phu nhân đúng là hậu nhân danh môn, tiểu tử thất kính, thất kính.


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên , khó trách lão thái thái này khí thế phong độ đều hơn người bậc, nguyên lại là hậu nhân của khai quốc danh tướng, Lạc Mẫn lão đầu vừa lùn vừa béo, ngờ tổ tiên lại có đẳng cấp vinh dự nhường này.


      Lão thái thái giữ chặt tay :


      - Đó đều là phúc ấm của tổ tiên, lão thân chỉ là được thừa hưởng chút mà thôi.


      Lâm Vãn Vinh thấy mấy nha hoàn bên cạnh bà bê lư hương kinh phật, tò mò hỏi:


      - Lão thái thái, người làm gì vậy?


      Lạc lão phu nhân thở dài :


      - ra cũng vì Ngưng Nhi đáng thương kia, hôm qua cũng biết là bị oan khổ gì, sau khi trở về liền khóc lóc như mưa, ta hỏi gì, nó đều trả lời. Dám chọc Ngưng Nhi của ta bi thương như thế, lão thân nếu tìm được , nhất định cho đẹp mặt!


      Lão thái thái tuy năng cứng rắn, Lâm Vãn Vinh nghe thấy trong lòng lại ấm áp, bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ thiếu mỗi tình thân gia đình.


      - Ngưng Nhi rất thương tâm, khi ngủ lại còn mê. Hai tỷ đệ bọn chúng thuở có mẫu thân, là lão thái bà này tự mình nuôi dưỡng. Nhất là Ngưng Nhi từ bé rất mạnh mẽ, chỉ muốn chiếu cố cho đệ đệ, mà còn muốn chăm lo cho bà già này nữa, lại muốn trút tâm tư miệt mài đọc sách, khổ cho nó! Hôm qua lâm bệnh như vậy, ta thấy trong lòng khó chịu. Sáng sớm hôm nay, đến chùa bái lạy trăm vị Bồ Tát, phù hộ Ngưng Nhi của ta sớm khỏe lại.


      Lão thái thái mà hai hàng nước mắt tuôn rơi.


      Lạc Ngưng cũng quá hiếu cường, nàng chỉ mới gặp chút khó khăn sao lại trở bệnh? Lâm Vãn Vinh thở dài:


      - Lão phu nhân, ta hỏi người việc này, Lạc tiểu thư có vị ân sư tên là Mai Nghiễn Thu, có ở lại trong phủ người hay ?


      Lão thái thái gắt giọng:


      - Họ Mai kia chính là sư phụ thuở của Ngưng Nhi, những tiên sinh khác học thức tăng dần theo tuổi tác, họ Mai này ngược lại. Vài năm trước càng gây huyên náo lố bịch, chú tâm cầu học, chỉ thu nhận phú gia đệ tử, học vấn chút tiến bộ. Còn xa mới được như Lâm tiểu ca ngươi, bảo ta xem như thế sao lại có thể lưu trong phủ của ta.


      Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Dạy học liên quan chút ít tới vấn đề tiền nong cũng là bình thường, chỉ tiếc họ Mai này chạm vào tự tôn của lão tử. chỉnh người rất có lỗi với trái tim nhiệt huyết này.


      Tiểu ca, ta thấy Ngưng Nhi cùng ngươi giao hảo, đối với ngươi hề tầm thường, ngươi mau xem Ngưng Nhi chút, cẩn thận khuyên nhủ nó. Ta làm tổ mẫu, chỉ có thể mong đứa cháu này sớm khỏe hơn.


      Lão thái thái nhiều lôi tay áo Lâm Vãn Vinh vào phủ, bước rất vội vàng.


      Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, lão gia của Lạc Ngưng có thể xứng, nhưng vị tổ mẫu này lại khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ, có mất mới được, cũng tính như xử tệ với nha đầu kia.


      Theo lão thái thái vài bước, Lạc lão phu nhân chỉ vào tòa tiểu lâu treo nhiều ngọn đèn:


      - Đó là tú lâu của Ngưng Nhi, Lâm tiểu ca ngươi mau lên xem nó.


      Đây là tú lâu của nữ tử, ta sao có thể vào có thể vào, Lâm Vãn Vinh do dự trong chốc lát, xoay người nhìn, Lão phu nhân xa. Lão thái thái này, cứ như là đưa nương tới vậy, ngay cả điểm ấy cũng cân nhắc tới sao? Có nên lên , Lâm Vãn Vinh ở dưới lầu do dự hồi, cuối cùng cắn răng nhủ: "Do dự phải là tác phong của lão tử, phải là vào phòng nữ hài tử sao, sợ cái gì, muốn lên cứ lên sao phải cân nhắc, ta hoan nghênh lòng dũng cảm bản thân.


      hắc hắc cười hai tiếng bước lên lầu, chính vào lúc muốn đẩy cửa, chợt nghe "nha" tiếng, cửa kia bị người khác mở, bóng hình xinh đẹp tuyệt trần từ trong phòng ra.


      Lâm Vãn Vinh sửng sốt chút rồi kêu lên:


      - Xảo Xảo!


      Đổng Xảo Xảo vừa ngẩng đầu lên thấy gương mặt thân quen, nhịn được vừa kinh ngạc vừa vui mừng :


      - Đại ca, huynh thế nào lại ở chỗ này?


      Lâm Vãn Vinh chỉ vào trong phòng, khẽ hỏi:


      - Lạc tiểu thư ở bên trong sao? Nàng đặc biệt tới chiếc cố nàng ta à?


      Xảo Xảo gật gật đầu, ôn nhu đáp:


      - Vừa mới uống thuốc ngủ rồi, Ngưng tỷ tỷ đối đãi với muội như thân chị em, muội lại chiếu cố tỷ ấy là điều phải làm. Đại ca, huynh đến thăm Ngưng tỷ tỷ sao?


      Hai nha đầu này tình cảm đúng là chân thành a! Lâm Vãn Vinh giữ chặt cánh tay bé của nàng, cười :


      - Nếu nàng nghĩ ta đến đây làm gì? Lạc tiểu thư bệnh tình như thế nào, có chút chuyển biến tốt nào ?


      Xảo Xảo ngồi xuống sát bên , lắc lắc đầu than thở:


      - thấy chuyển biến gì, đại phu là tỷ ấy tâm tư lo lắng, âu sầu mà thành bệnh, cần nghỉ ngơi tốt.


      - Lo âu sinh bệnh?


      Lâm Vãn Vinh nhíu mày:


      - Vậy trước tiên để nàng ấy nghĩ ngơi cho khỏe, những việc vất vả giao cho người khác làm .


      Xảo Xảo lắc đầu:


      - Đại ca, huynh biết Ngưng tỷ tỷ rồi, tỷ ấy tuy chỉ là người con yếu mềm nhưng tham vọng rất cao, thi hội này chính là tỷ ấy tay quản lý, sao yên tâm để cho người khác được. Trước đây Ngưng tỷ tỷ nếu có chuyện gì khó chịu, chắc chắn tìm ta chuyện. Chỉ là biết lần này bị đả kích gì, chỉ thấy luôn khóc lóc, trong lúc ngủ còn mớ. Hỏi tỷ ấy, nhưng tỷ ấy cái gì cũng đều chịu . Muội với tỷ ấy từ khi quen biết, chưa từng thấy qua Ngưng tỷ tỷ như vậy.


      Thấy ny tử này mặt mày nhăn nhó như người đầy ưu tư, Lâm Vãn Vinh nhịn được cười tiếng, kéo nàng ôm vào trong lòng:


      - Nha đầu ngốc, mỗi người đều có tâm của riêng mình, cho dù các nàng là tỷ muội tốt, cũng thể việc gì cũng với nàng. Nhưng nếu là tiểu bảo bối nàng, những ngày này làm việc quá sức, vẫn còn hơi gầy, cần phải nghỉ ngơi.


      - Đại ca...!


      mặt Xảo Xảo lên hai áng mây hồng, rúc vào lòng :


      - Xảo Xảo chút cũng mệt, mỗi ngày có việc để làm trong lòng muội rất thanh thản. Muội muốn làm đại ca phiền toái, nhất định vì đại ca trông coi tốt tửu lâu để cho huynh trong lòng gì lo lắng.


      Lâm Vãn Vinh véo cái mũi rồi hôn lên đôi môi hồng của nàng, mỉm cười:


      - Cái gì mà phiền lụy, nên năng bậy bạ như thế, nàng là tiểu bảo bối của ta, cũng là bà chủ của tửu lâu, nàng trông coi ai?


      Xảo Xảo khẽ 'ừm' tiếng, vô cùng sung sướng vùi mặt vào lòng .


      Lâm Vãn Vinh thấy ny tử này bộ dạng đáng như thế, nào còn nhẫn nhịn nỗi nữa, nhàng cởi khuy áo tiểu y của nàng, hai tay luồn vào trong ngực nàng, dịu dàng vuốt ve. Ngọc nhũ láng mịn, đầy đặn là mềm mại, lại thoang thoảng hương thơm, Lâm Vãn Vinh sít chặt đôi tay, giày vò ngọc nhủ thành đủ càng hình dạng mê hoặc. Xảo Xảo thở hổn hển, ngượng ngùng dám thốt nên lời.


      Lâm Vãn Vinh nhàng vuốt ve nhũ đầu hồng hồng, Xảo Xảo tức hơi thở nóng hổi, sắc mặt thêm hồng, cả người còn chút sức lực nào, ngã vào lòng :


      - Đại ca, nên ở chỗ này, Ngưng tỷ tỷ còn ở trong phòng...


      còn tốt, chứ lời vừa ra thú huyết của Lâm Vãn Vinh càng sôi trào. Trong phòng của người khác, bên trong còn tiểu nữ nằm, bên ngoài lại có tiểu nữu kiều nhu thuận đáng động lòng người như thế, lại càng thêm kích thích. Tuy biết rằng ý nghĩ này rất giống cầm thú, nhưng con mẹ nó con người phải từ cầm thú tiến hóa thành sao? Muốn ta ra vẻ thuần khiết thượng đế cũng khinh bỉ ta.


      Lâm Vãn Vinh hướng Xảo Xảo cười hắc hắc:


      - Tiểu bảo bối, chúng ta thử chút !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :