Chương 153: Giao du Đến tìm Lạc Mẫn mà gặp nên chẳng cần phải lưu lại nữa, Lâm Vãn Vinh chuyển thân rời . Lạc Ngưng tiễn đến cửa đột nhiên mở miệng hỏi: - Lâm đại ca ngày mai rãnh rỗi ? - Rãnh rỗi? Lâm Vẫn Vinh nghi hoặc. Nếu ngày mai Đại Tiểu Thư có giao cho việc gì, đương nhiên rãnh rỗi. - Lạc tiểu thư, hỏi ta rãnh là muốn làm gì? phải mời ta thưởng trà uống rượu chơi đùa đấy chứ? Lâm Vãn Vinh bật cười. Lạc Ngưng cười đáp: - Lâm đại ca lại chọc ta rồi, ta muốn mời ngươi cùng uống trà, chỉ sợ ngươi từ chối . Gần đây ta cùng các huynh đệ tỷ mụi ở thư xã tích cực chuẩn bị cho Tái thi hội rất là mệt nhọc, thế nên nhân ngay mai đẹp trời, cùng mọi người xuất du phen. Tất cả mọi người đều muốn gặp vị cao nhân đánh bại Trầm Bán Sơn ngày ấy, ta là thay mặt họ mời người cùng . Giao du? Tiết mục của những tài tử tài nử này cũng phong phú a! Nhất thời Lâm Vãn Vinh nhớ tới cuộc sống thời đại học của . Có ý tứ, có ý tứ! cười cười: - Lạc tiểu thư, phải lại muốn ta ủng hộ đấy chứ. Lạc Ngưng liếc mắt nhìn , nhịn được khanh khách cười: - Lâm đại ca lại đâu đâu, lần này giao du thuần túy là để mọi người thư giãn, buông lỏng tâm tình, hoàn toàn liên quna đến tiền bạc. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Xin lỗi a, chỉ là thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp. Lạc Ngưng khẽ: - như vậy, Lâm đại ca người đồng ý rồi? "Việc này, được miễn phí ăn uống, ta nghĩ ra bất cứ lý do gì để cự tuyệt. " Lâm Vãn Vinh cười . Những ngày này phải bận rộn với chuyện Tiêu gia, thập phần phiền nhiễu, ra ngoài du ngoạn phen cũng tốt, dù sao cũng tốn tiền, 'bất ngoạn bạch bất ngoạnï¼Rbạch ngoạn thùy bất ngoạn'ï¼x (đại ý là chơi cái miễn phí, chơi miễn phí ai lại chơi) Lạc Ngưng thấy đồng ý, trong lòng cao hứng vô cùng, giọng : - Lâm đại ca, cứ như vậy, sáng ngay mai ta chờ ngươi trước cửa Tiêu phủ. Được rồi, ta vừa rồi quên cho ngươi biết, gần đây thi xã của chúng ta tiến hành mở rộng, Quách Vô Thường công tử cũng gia nhập vào thi xã. Ta chết mất, ngay cả biểu thiếu gia cũng có thể tham gia vào thi xã ư? Vậy có thể thấy được chất lượng tài tử giảm xuống mạnh a! Sinh ý của thư xã này cũng thập phần khởi sắc, vừa nhận người vào, vừa thu tiền, chiêu khuếch trương này quả nhiên hiệu quả. Vừa trở về phủ, Đại tiểu thư liền hỏi : - Lâm Tam, ngươi ổn cả chứ? - Cây ngay sợ chết đứng, ta có thể xãy ra việc gì chứ Lâm Vãn Vinh cười he he. Đại tiểu thư liếc cái: - Ngươi mà cũng gọi là cây ngay? Ta cho ngươi biết, hôm nay Uyển Doanh tiểu thư tìm tới trước cửa, bồi hồi đứng ngoài mãi, rốt cuộc cũng tiến vào. Ta phải sai Tứ Đức tìm ngươi, ngươi sau này cũng nên cẩn thận chút. - Đại tiểu thư, người còn ư? Đó là môt liên hoàn kế, ta còn sợ nàng tới tìm ấy chứ. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc. Đích thực, đối với Đào Uyển Doanh mà , đây gọi là kế trong kế. Nàng ta vốn là hoài nghi Lâm Tam phá mất trong sạch, hung hăng muốn liều mạng, đến khi Lâm Vãn Vinh uốn ba tấc lưỡi hồi, việc này hoàn toàn được giải quyết. Ngay cả ai giở trò Đào Uyển Doanh cũng thể tìm ra được, vậy mới gọi là thê thảm. Đây vốn là sách lược đả kích liên hoàn, hôm nay nếu trong lòng cứng rắn chút, khẳng định là hoàn toàn tình sau này ra sao, bởi Đào Uyển Doanh lại quẩn bách, nếu ngay cả là ai làm ô nhục mình cũng biêt e rằng là nổi điên lên. Đại tiểu thư nghe tình cũng hiểu được, đến chỗ sinh lý vệ sinh, Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn : - Ngươi sao mà những chuyện như vậy cũng có thể đến, thực là trời sinh vô sỉ. Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt: - Ta đây chính là tiến hành phổ cập khoa học tri thức, Đào tiểu thư say này phải cảm tạ ta mới là phải. Đại tiểu thư hừ tiếng: - Ngươi cũng biết từ đâu có chủ ý xấu xa này, Uyển Doanh là nương tốt, lại bị ngươi làm cho rơi vào tình cảnh như vậy. Ai mà đắc tội với ngươi, xem như tự tìm đường chết. Lâm Vãn Vinh lớn tiếng kêu oan: - Đại tiểu thư, ta đây chính là hoàn toàn vì người mà dẹp chuyện bất bình có chút tư tâm, ngươi cũng nên tha thứ cho ta. Huống chi, ta hôm nay nhắc nhở cho ta, muốn ta có thể phát ra được ràng vấn đề trong chuyện này. Xem như ta luyện tính tình cho ấy, cũng là việc nhân đức. Tiêu Ngọc Nhược cười : - Ta lại được ngươi. Chuyện xấu lại bị ngươi thành chuyện tốt, ngươi cũng là đệ nhất. Nếu sau này Uyển Doanh phát ra chuyện này hết thảy là do ngươi gây ra, để xem ngươi làm sao giải thích. Ta chỉ là dọa nàng, so với nàng đe dọa giết người, còn lương thiện hơn. Lâm Vãn Vinh muốn cùng Đại tiểu thư đôi co tiếp về vấn đê này, liền cười: - Ngày mai ta muốn xin ngươi nghỉ hôm. - Ngươi mới là tốt được vài ngày, muốn làm biếng rồi ư, những ngày này ngươi nên cố gắng học tập chút, tương lai Tiêu gia chúng ta phụ thuộc vào ngươi. Đại tiểu thư nhàng . Lâm Vãn Vinh nghe những lời này phát ra tức thân đổ mồ hôi lạnh, phụ thuộc vào ta, thế là ý tứ gì? Ta mặc dù thích Nhị tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có nghĩ đến kết hôn, cái gì cũng phụ thuộc vào ta cả. cười ha ha: - Trong mấy ngày tới công việc ở phủ lý và xưởng chế tạo phải là bận rộn lắm, ta cũng muốn ra ngoài phen. Vừa lúc biểu thiếu gia gần đây học vấn tăng mạnh, được Kim Lăng thư xã thu nạp làm hội viên, ngày mai thư xã bọn họ có hoạt động giao du, thịnh ý mời thiếu gia, ta cùng để hỗ trợ, cho nên muốn xin Đại tiểu thư cho nghỉ. Bởi vì thái độ của Đại tiểu thư đối với Lạc Ngưng, thể là do Lạc tài nử mời, nếu "hoàng nên ba lạc khố , bất thị thỉ dã thị thỉ liễu" (bùn dính vào đít quần, phải phân cũng thành phân). Trách nhiệm cứ cho biểu thiếu gia gánh hết, hết thảy đều liên quan đến ta. - Kim lăng thư xã? Đại tiểu thư nhíu mày, nhàng : - Vậy Lạc tiểu thư cũng à? - Việc này, hình như có nghe nàng muốn . Lâm Vãn Vinh hề chớp mắt , trong lòng lại thêm vào câu "cũng có nghe nàng " - Như thế... Đại tiểu thư nhàng gật đầu : - Vậy ngươi hãy , nhớ kỹ là phải chiếu cố đến biểu ca, đừng để cho bị người khác khi dễ. Khả năng của Quách Vô Thường, Đại tiểu thư trong lòng rất , có thể gia nhập vào thư xã thanh cao này, đương nhiên phải tiêu tốn ít bạc. Cùng với những Kim Lăng tài tử ở chỗ, nhất định bị coi thường, nhưng có Lâm Tam theo cùng dám chắc phải thua thiệt. Lâm Vãn Vinh vui vẻ : - Đại tiểu thư ngươi cứ yên tâm , chính vì lo lắng điều này, ta mới từ trong trăm mối bận rộn trích ra ít thời gian, theo bên người thiếu gia. Hắc hắc, ta xem ai dám khi dễ , đánh chó phải ngó mặt...à, đánh thiếu gia cũng phải nhìn Đại tiểu thư chứ, có phải ? Đại tiểu thư liếc cái bật cười: - Ngươi là thích bậy. Nàng giọng thở dài: - Nếu biểu ca có được nửa tài học đảm lượng của ngươi, mẫu thân cũng phải ngày ngày vì biểu ca mà lo lắng. Ai...! Sáng sớm hôm sau, Lạc Ngưng quả nhiên như hẹn chờ ở trước cửa. Hẹn hò nam nữ, lại để cho nữ hài tử phải chờ, tội quá tội quá! Lâm Vãn Vinh rửa mặt, mặc vào bộ thanh y tiểu mạo tiêu chuẩn của gia đinh, sau đó liền nghênh ngang tới cửa. nay thanh y tiểu mạo tại Kim Lăng rất phổ biến, gia đinh của Tiêu gia ở đường lại càng khí phách hơn, Lâm Tam ca danh chấn Kim Lăng, như sấm bên tai, nếu mà đường hoàng lại đường cái, cũng là công bằng với tấm thân này. Biểu thiếu gia hôm nay mặc trường bào màu trắng, phe phẩy chiếc quạt , đội chiếc mũ thư sinh với cái trâm hoa hồng, đích thực là bộ dáng của tài tử. Tiêu tốn tiền bạc vào nhị lưu đại học quả nhiên cũng trở nên phong nhã, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười : - Thiếu gia, ta tới rồi. Quách Vô Thường cùng Lâm Tam chính là có mối quan hệ sâu sắc, là lão lãnh đạo nhưng cũng dành lấy những chỗ tốt của lão thuộc hạ, lập tức kéo ống tay Lâm Vãn Vinh bảo: - Lâm Tam, ta vừa mới nghe Lạc tiểu thư ngươi cũng được mời, là tốt, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau. Lâm Vãn Vinh đương nhiên hiểu được ý tứ của lão lãnh đạo, gật đầu đáp: - Đúng là như vậy, hôm nay ta nhất định hỗ trợ thiếu gia chu toàn. Lạc Ngưng từ trong kiệu ngó đầu ra : - Lâm đại ca, huynh chuẩn bị xong rồi, chúng ta thôi. Lâm Vãn Vinh thấy sắc trời mới lúc rạng đông, trong lòng lấy làm kinh ngạc: - Lạc tiểu thư, xuất du gì mà sớm như vậy? Chúng ta hay là trước hết hãy tìm chỗ uống trà rồi hẵng . Lạc Ngưng lắc đầu cười : - Hôm nay có vị đại nhân vật cùng ta ước định thời gian, chúng ta thân là hậu sinh vãn bối, làm sao có thể đến chậm? Nên đến sớm chờ vị tiên sinh kia mới là đúng đắn. Đại nhân vật? Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc mắt nhìn Lạc Ngưng cái, tiểu nữ này sao hôm qua đâu có nhắc đến đại nhân vật gì. Trời, tiểu nhân vật như ta, sợ nhất chính là phải gặp cái gì đại nhân vật. Lạc Ngưng thấy lộ vẻ đau khổ, nhịn được cười lên tiếng, vẫy tay gọi , đợi tới gần, nàng từ trong kiệu lấy ra thứ đưa cho chiếc hộp rồi : - Lâm đại ca, đây là bánh Bát Bảo mà ta hồi sáng khi thức dậy làm, huynh hãy ăn . Trong chiếc hộp có bảy tám khối bánh ngọt, trong đó còn có nửa miếng bánh Lạc Ngưng cắn còn dở. Lạc Ngưng mặt đỏ lên, lấy trở về nửa miếng bánh nắm trong tay. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên: - Lạc tiểu thư, đây thực là ngươi làm? Lạc Ngưng ngượng ngập : - Ta thuở có mẫu thân, cha lại bận rộn với công việc, chỉ học trộm chút tay nghề, khiến đại ca chê cười rồi. Lâm Vãn Vinh lấy miếng bánh lên cắn cái, cảm thán : - chỉ có hình dáng bắt mắt, hương vị cũng rất tuyệt vời, Lạc tiểu thư, nghĩ tới nàng ngoài làm thơ, làm món bánh ngọt này cũng rất ngon. Quả nhiên là 'nhập đắc thính đường, hạ đắc trù phòng"* trong lòng lại còn thêm câu:"thượng đích đại sàng". ** Lạc Ngưng nhớ tới ngày ấy cùng qua về tiêu chuẩn chọn bạn đời 'văn năng nhập tương, vũ năng sa tràng' liền biết là cố ý lấy việc này để đùa giỡn, nhịn được mặt đỏ lên, khẽ : - Lâm đại ca, huynh lại cười ta rồi. Lâm Vãn Vinh ha hả cười, lại nuốt tiếp miếng bánh ngọt lớn vào miệng, Lạc Ngưng thấy thế mỉm cười, vung tay lên, chiếc kiệu liền trước dẫn đường. Bởi vì chuyến giao du này là của thư xã, địa điểm Lạc Ngưng cùng với những tài tử tài nữ ước hẹn nằm tại cửa Kim Lăng thư viện. Khi ba người đến nơi, trước cửa tụ tập khoảng ba mươi người, nam nữ đều có. Mọi người vừa thấy bên cạnh kiệu của Lạc Ngưng có công tử chân giày xanh, đầu đội cái mũ gia đinh, liền lập tức tiếng xôn xao bàn tán trỗi dậy, có mấy nữ tử lần trước gặp qua, hoan hô kêu lên: - Lâm tam ca, Lâm tam ca! Con người nổi tiếng có khác a! Khắp nơi đều có bao nhiêu ong bướm câu dẫn, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm nghĩ, tới gần liền ôm quyền cười : - Các vị tiểu thư gọi ta à? Chào mọi người, tại hạ Lâm Tam, ra mắt chư vị đại tỷ. Người nào mà biết Lâm Tam, nhìn thấy mặc bộ đồ độc nhất vô nhị này cũng đều đoán ra đây chính là tiểu gia đinh Lâm Tam gần đây danh tiếng cực thịnh, ngoại trừ những chuyện qua, nhìn ra có bao nhiêu bản lĩnh. Có mấy vị tiểu thư lần trước gặp qua tại thư viện giữ chặt lấy Lâm Tam líu lo : - Lâm Tam ca, nghe ngươi mình đánh bại vua câu đối của bảy tỉnh phía Bắc, ngươi lợi hại a! - Tam ca, tam ca, 'vị lão tư các lão -vô tài tố tú tài',* ngươi như thế nào có thể nghĩ tới? Lúc ấy tâm tình như thế nào? Có cảm giác bị vũ nhục hay ? Có phải là vì Giang Nam tài tử chúng ta mà xuất đầu hay ? - Tam ca, ngươi thay đổi hí pháp là học từ đâu thế? Có thể tại đây giải thích chút được ? Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ, những nữ tử này tập trung tại cùng chỗ, thi nhau hỏi, cũng biết làm thế nào. Ngày đó nhiều tài tử tham gia yến hội, nên cũng thấy Lâm Tam khuất nhục được Trầm Bán Sơn như thế nào, đều chỉ là nghe kể lại. Hôm nay nhìn gia đinh nho này, trong mắt có đôi chút tò mò, phần nhiều là khinh thường và ghen ghét. 'Nhân tính bách thái, giai thị như hà a' Lâm Vãn Vinh nhìn qua thần sắc của tất cả mọi người, trong lòng cảm khái nghĩ. Lạc Ngưng cười : - Lâm đại ca, có lượng đông đảo người theo sau như thế, trong lòng huynh cảm giác thế nào? - Chà, xem ra ta lần sau ta xuất bản tuyển tập thi từ doanh liên, gọi là 'Lâm Tam dữ doanh liên', chừng có thể bán được ít bạc. Lâm Vãn Vinh . Lạc Ngưng bật cười: - Điều này mà còn cần huynh nghĩ đến ư? Sớm có vài người nghĩ tới rồi. giờ người kể chuyện tại quán trà quán rượu, mang những chuyện xưa của huynh tại Hàng Châu Tình Vũ lâu, tập trung thành những đoạn ngắn, ở trà lâu tuyên giảng đó. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, có người tuyên truyền miễn phí là sướng, đây chính là điều ta rất mong muốn mà. Lâm Vãn Vinh chỉ vào mấy tài tử nhìn mình chằm chằm: - Lạc tiểu thư, vậy mấy vị kia là người nơi nào? Có vẻ giống Kim Lăng tài tử chúng ta. Lạc Ngưng gật đầu : - Lâm đại ca nhãn lực tốt, bởi vì bây giờ cũng sắp tới Kim Lăng Tái thi hội, mấy vị tài từ đó đều là đến từ phương Bắc. Hôm nay cùng với chúng ta giao lưu phen. Lâm Vãn Vinh a lên tiếng: - phải là đồng minh của bảy tỉnh phía Bắc đấy chứ? Vậy chẳng phải là tới vì Trầm Bán Sơn tới đây gỡ thể diện à? Lạc Ngưng gật đầu: - Những tú tài môn đồ Thư hữu đồng minh của bảy tỉnh phía Bắc cũng đều có thể tham gia. Đại ca, dối gạt huynh, từ sau khi huynh đánh bại Trầm Bán Sơn, có nhiều tài tử tới tham gia Kim Lăng Tái thi hội hơn, phương Bắc cũng có ít tinh tới rồi. Chỉ sợ chuyện nam bắc chi tranh là thể tránh khỏi. - Có cạnh tranh mới có phát triển, như vậy mới tốt. Lâm Vãn Vinh cười : - Tài tử vốn phân biệt nam bắc, bất quá, kiểu như bảy tỉnh phía bắc tổ chức thành đồng minh, coi như tự định ra cho mình giới hạn, vậy nên mới việc nam bắc tranh đấu. - Nhưng chúng ta là Kim Lăng thi xã, đứng ra tổ chức hội thơ, cũng thể quá mất mặt. Lạc Ngưng tiếp: - Cho nên, ta mới muốn mời đại ca đến làm trấn xã chi bảo của thi xã chúng ta. 'Trấn xã chi bảo? Trời ạ, lão tử có thể đạt đến danh tiếng này sao?' Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Tốt lắm, ta đây da mặt rất dày, trở thành bảo bối của nàng, hy vọng khiến nàng thất vọng. Nghe hồ ngôn loạn ngữ, Lạc Ngưng khẽ 'ừm' tiếng, hai má ửng hồng, thẹn thùng chịu nổi, dám cùng tiếp nữa. Mấy vị tài tử phương Bắc và tài tử Kim Lăng thư viện, tổng cộng mấy chục người, kéo nhau hướng ra ngoại thành. Lâm Vãn Vinh vô luận hành động hay trang phục, bên cạnh bọn họ đều rất khác biệt, tự nhiên thu hút ít ánh mắt. Dọc theo đường có vài tiểu thư lại cứ theo bên người , ngừng mời xem xét hộ mấy bài thơ họ viết, trong mắt thỉnh thoảng xuất điểm xuân tình. Lâm Vãn Vinh liền đưa những bài thơ này cho biểu thiếu gia, cười : - Học vấn nho của ta, đều là do thiếu gia nhà ta dạy cho, mọi người phải nhờ chỉ điểm cho mới phải. Biểu thiếu gia cầm lấy những bài thơ này, ra vẻ trang nghiêm : - Vị tiểu thư này, câu 'xuân phong liêu ngã tâm' ổn, bằng thay đổi thành 'xuân phong phủ ngã hung'. Lạc Ngưng sớm xuống khỏi kiệu, tới bên Lâm Vãn Vinh cười : - Lâm đại ca, mới có trải qua mấy ngày mà những tiểu thư trong thành Kim Lăng này e rằng đều bị mê hoặc bởi tài học của ngươi. Mê hoặc, ta tình nguyện bị mê hoặc bởi thân thể cường tráng của ta, Lâm Vãn Vinh lắc đầu: - Lạc tiểu thư, nàng hôm nay có vị đại nhân vật đến, biết vị đại nhân này bao nhiêu tuổi rồi? lo lắng nghĩ thầm, chẳng lẽ là Từ Vị? có khả năng, lão nhân này bây giờ bận rộn với việc tiêu diệt Bạch Liên, rửa sạch quan trường Giang Tô, hành tung thập phần bí mật, làm sao có thể công khai lộ diện đây? Chẳng lẽ cũng giống như ta? Lạc Ngưng mỉm cười: - Là ân sư của ta khi học ở kinh thành học viện, cũng là nữ quốc học nổi danh phương Bắc. Trong số tài tử nam bắc, cũng cũng khá nổi tiếng, đối với những người đọc thi thư như chúng ta, đây chính là đại nhân vật rồi. - Nữ quốc học? Lâm Vãn Vinh sửng sốt chút hỏi: - Bao nhiêu tuổi rồi? phải nữ tế tửu lần trước đưa tới đối thơ đấy chứ? Lạc Ngưng lắc đầu đáp: - phải nàng ấy. Lần này là ân sư của ta, năm sáu mươi tuổi. Năm nay mới từ kinh thành tới tham gia hội thi thơ Kim Lăng. Hôm qua vừa đến hôm nay chúng ta đặc biệt mời sư phụ xuất du. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, kinh thành học viện, đại khái cũng tương đuơng với đại học Bắc Kinh bây giờ, từ bên trong tuỳ tiện triệu đến lão bà, cũng được xưng là quốc học, chính là đại nhân vật trong mắt Lạc Ngưng các nàng. Quả nhiên thâm bất khả trắc, có cơ hội có thể đưa Nhị tiểu thư vào bên trong đào tạo phen. Đoàn người vừa vừa chuyện, thoát chốc cũng đến ngoại thành. Tuy là đầu mùa đông, nhưng vẫn còn đó cảnh non xanh nước biếc, những cánh đồng trải dài vô tận lên trong tầm mắt. Trong làn sương mờ ảo, có mấy người nông dân dậy sớm ra đồng, dáng vẻ như thể nhàn nhã dạo chơi. Lâm Vãn Vinh hít hơi sâu, dạo buổi sáng sớm giữa khí trong lành, là sảng khoái a! Mọi người đến trước cái lều liền dừng lại, chỉ thấy xa xa có hai thân ảnh chậm rãi tới, phía trước là nữ nhân, mặc hoa bào màu trắng, khoảng năm sáu mươi tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc nghiêm trang, ánh mắt lãnh đạm, tựa như là thấy ai cũng vừa mắt. Lạc Ngưng vội vàng chạy tới, cung kính hành lễ: - Ngưng nhi bái kiến ân sư. Đây chính là sư phụ của Lạc Ngưng? Giống y chang 'Diệt Tuyệt sư thái' a! Chư vị học tử cũng vội bước lên phía trước bái kiến: - Đệ tử bái kiến Mai đại quốc học. Nhìn thấy bộ dạng cung kính của các học viên, có thể thấy Mai đại quốc học này là vị đại nhân vật. Lâm Vãn Vinh vỗ vai Quách Vô Thường hỏi: - Thiếu gia, ngươi có biết vị Mai đại quốc học này ? - Việc này, ta hay qua lại kinh thành, cho nên cũng biết lắm. Biểu thiếu gia cũng hề ngượng ngập . vị tiểu thư theo sát bên Lâm Tam liền trả lời: - Tam ca, vị này là Mai Nghiễn Thu sư phụ, chính là vị quốc học nổi danh ở kinh thành, nghe có rất nhiều tài tử nổi danh đều là từ môn hạ của bà xuất ra, ngay cả những đạt quan quý nhân ở kinh thành, cũng tranh nhau bái bà làm sư phụ đó. Lâm Vãn Vinh 'ồ' lên tiếng, Mai Nghiễn Thu cũng thu nạp những đạt quan quý nhân làm đệ tử, như thế nào lại có bản mặt lạnh lùng vậy, cứ như thể là ta thiếu nợ bà mấy trăm tiền ấy. Mai Nghiễn Thu nâng Lạc Ngưng dậy : - Tốt lắm, Ngưng nhi, mấy năm gặp, con ngày càng trở nên xinh đẹp. Lạc Ngưng ngượng ngùng biết gì, hai má ửng hồng. Mai Nghiễn Thu gật gật đầu, với Lạc Ngưng: - Ngưng nhi, sau khi ngươi rời kinh thành, ta lại thu đệ tử mới, con cũng nên biết chút. Bà hướng về người phía sau gật đầu, mặt mỉm cười: - Con cũng đến gặp Ngưng nhi lần . Từ phía sau Mai Nghiễn Thu người ra, hướng về Lạc Ngưng hành lễ: - Tại hạ Triệu Khang Ninh, xin chào Lạc tiểu thư. Lạc Ngưng thần sắc sửng sốt, căn bản là có nghĩ lại gặp Tiểu vương gia ở đây, mà lại còn bái ân sư của mình làm sư phụ. Mai Nghiễn Thu : - Tiểu vương gia là người nhân hậu, hiểu biết sâu rộng, tài học xuất chúng, ta tại kinh thành liền thu làm đệ tử, các con sau này cũng nên thân cận nhiều chút. Những tài tử tài nữ của Kim Lăng thư xã, vừa nghe đến vị công tử phong độ tuấn xuất trước mắt, chính là Tiểu vương gia, nhất thời ầm ĩ lên. Mấy tiểu thư vây lấy Lâm Tam lúc trước bây giờ đều tới trước mặt tiểu vương gia. So sánh với gia đinh Lâm Tam, thân phận Tiểu vương gia hiển nhiên trời vực. Bên người Lâm Tam mới vừa rồi còn ồn ào nhiệt náo, trong nháy mắt yên tĩnh hẳn, Lâm Vãn Vinh thầm than: "Con mẹ nó, thái tử đảng quả nhiên cũng có mị lực, cho dù là cục phân chó mà có dính hai chữ hoàng gia, cũng thơm ngát a! Biểu thiếu gia bất bình : - Tiểu vuơng gia có gì là ghê gớm chứ, về tướng mạo sao bì kịp ta, còn về tài học ngay cả so với Lâm Tam cũng còn kém, làm sao bằng người như lão tử chứ? Lạc Ngưng đứng ở trước sư phụ, ở lại cũng phải, rời cũng phải, Triệu Khang Ninh kia nhã nhặn tinh tế, chuyện lúc, những tài tử tài nữ chung quanh hoan hô liên tục. "Mẹ nó, lão tử nghỉ ngơi ", Lâm Vãn Vinh phủi chỗ đất, kéo biểu thiếu gia lại cùng nhau ngồi xuống. Hai gã đều buồn bực liền nằm xuống nghỉ ngơi. Cũng biết trải qua bao lâu, chợt nghe tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lâm Vãn Vinh vừa mở mắt, thấy rất nhiều tài tử tài nữ đều tụ lại xung quanh Triệu Khang Ninh và Mai Nghiễn Thu. Triệu Khang Ninh cười : - Nếu chư vị đồng đạo ưu ái, vậy Khang Ninh cũng xin thử phen. hơi trầm ngâm, nhìn về phía mấy nhân ảnh xa xa, mỉm cười : - Ta ra vế đối là 'nhất dương dẫn lưỡng cao'.** Lâm Vãn Vinh nhìn theo nhãn thần của , nhất thời khí tức nổi lên. __________________________________________________ ___ *Dịch thoáng: 'Giỏi việc nước, đảm việc nhà' hay 'đảm mọi việc trong ngoài'. Nhâp đắc thính phòng:' thính phòng' tức là đại sảnh, ý là giỏi các việc bên ngoài Hạ đắc trù phòng: 'trù phòng' là nhà bếp, ý là làm tốt việc tề gia nội trợ ** Thượng đắc đại sàng : đại sàng là cái giường lớn, làm tốt việc gì chắc ai cũng hiểu...
Chương 154: Ý tưởng sát nhân Nguyên lai là người nông phụ làm sớm, cổ đeo cái bát nước lớn, phía sau kéo theo cái cuốc, mỗi tay dắt đứa nhọc nhằn ra đồng. Hai thằng bé chỉ chừng ba bốn tuổi, ba mẹ con bước nhấp nhô giữa ruộng lúa. Triệu Khang Ninh đưa ra vế 'nhất dương dẫn lưỡng cao', chính là muốn châm biếm người nông phụ cùng hai đứa này. ( con dê dắt hai dê con) Mai Nghiễn Thu nở nụ cười: - Tiểu vương gia cũng là có hứng thú, lại ra đề từ những kẻ hèn kém này. Lâm Vãn Vinh thuở ấu thơ cũng từng được cha mẹ dắt theo như vậy, thấy hình ảnh phía trước cảm thấy vô cùng thân thiết, nên nghe xong những lời này của Mai đại quốc học, trong mắt rực lên lửa giận. thầm 'hừ' tiếng, tới bên người nông phụ đó : - Đại tẩu, để ta giúp người. Người nông phụ thấy mọi người cười nhạo mình như thế, sớm bị làm cho rung sợ, liền cuống quít lắc đầu: - dám, đại gia tha mạng. hai câu liền kéo bọn nhanh, cái cuốc quệt vào đất, vang lên những tiếng 'lang '. Hai thằng bé còn , thấy thế kinh hãi, sơ suất té sấp lên mặt đất, sợ hãi khóc rống lên. Người nông phụ cũng bị đọa cho rấm rức khóc ra tiếng, chẳng dám ngẩng mặt nhìn lên. Triệu Khang Ninh, Mai Nghiễn Thu và chúng tài tử nhìn thấy mẫu tử ba người như thế đồng thời cười to ầm ĩ, Lạc Ngưng nhíu mày bất giác thở dài tiếng. Lâm Vãn Vinh cắn răng giận dữ, hai bàn tay nắm chặt, sắc mặt đanh lại như thép. Quách Vô Thường thấy thế tới bên người : - Lâm Tam, ngươi hãy bình tĩnh. Lâm Tam khẽ rít lên: - có việc gì, thiếu gia, chỉ là ta muốn giết người đây! Biểu thiếu gia bị doạ nhảy dựng lên, vội kéo nhanh ra xa: - Lâm Tam, ngươi lung tung cái gì đó, người ta mà nghe được ... ngươi còn muốn sống nữa ! Biểu thiếu gia này bình thường thỉnh thoảng làm bực mình, nhưng bây giờ cũng rất hiểu lòng , Lâm Vãn Vinh chỉ thở dài, gì. Lạc Ngưng thấy thần sắc khác thường, vội vàng tới quan tâm hỏi: - Lâm đại ca, huynh có việc gì chứ? Lâm Vãn Vinh lãnh đạm đáp: - Ta có việc gì đâu, Lạc tiểu thư, nàng hãy nhanh trở lại bên kia . Bên kia Mai Nghiễn Thu kêu lên: - Ngưng nhi, nhanh lại đây, ta có chuyện muốn với con. Lệnh của sư phụ dám trái, Lạc Ngưng thần tình lo lắng : - Lâm đại ca, ta vốn nghĩ là ân sư mình tới đây, nghĩ tới Tiểu vương gia kia cũng tới, ta phải cố ý giấu diếm huynh đâu. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu: - Ta biết, chuyện đó liên quan đến nàng, mau . Lạc Ngưng liếc mắt nhìn cái, rồi mới xoay người cất bước. Mai Nghiễn Thu thấy Lạc Ngưng trở về, liền giữ chặt lấy tay nàng: - Ngưng nhi, mới vừa rồi Khang Ninh ra vế đối, con có thể đối lại ? Lạc Ngưng lo lắng về Lâm Vãn Vinh, làm sao có tâm tư đưa ra câu đối, đành 'xin lỗi' rồi đáp: - Ân sư, con đối lại được. Những tài tử tài nữ tới cùng nàng đều khổ công suy nghĩ, nhưng vẫn chưa có ai đối đáp được. Triệu Khang Ninh đưa mắt nhìn sang Lâm Vãn Vinh cười : - Lâm Tam, ngươi ngày ấy cùng với Trầm Bán Sơn tiên sinh thi đối cũng rất thú vị, tại sao bây giờ lại cũng có câu trả lời vậy. Lâm Vãn Vinh mặt đổi sắc đáp: - Xin lỗi, ta có hứng thú. - Lớn mật, ngươi là nguời phương nào, sao dám chuyện với Tiểu vương gia vô lễ như vậy? Ân sư của Lạc Ngưng Mai Nghiễn Thu nhíu mày, tức giận . Lão bà ngươi kinh nguyệt điều à! Nếu phải ta nể mặt Lạc Ngưng lão tử khách sáo với ngươi, Lâm Vãn Vinh khinh thường cười nhạt: - Bà là người phương nào, sao dám chuyện với ta như vậy? - Ngươi, ngươi...! Mai Nghiễn Thu giận đến ra hơi, Lạc Ngưng lo lắng liếc mắt sang nhìn Lâm Vãn Vinh, Triệu Khang Ninh liền : - Ân sư xin hãy bớt giận, người này chính là Lâm Tam gia đinh Tiêu gia, ngày ấy đánh bại Trầm Bán Sơn. Mai Nghiễn Thu cố nén lửa giận: - gia đinh nho có thể có bản lĩnh gì chứ, Trầm Bán Sơn cũng hơi khiếp nhược đó thôi. - Đúng vậy, Trầm tiên sinh đích xác có bản lĩnh, chỉ biết xuất ra chút tài hoa đối đáp. Xem vẻ Mai sư phụ như vậy, lại thu nhận 'đạt quan quý nhân' làm đệ tử, thế gian tôn sùng, tiểu nhân bội phục bội phục. Lâm Vãn Vinh mặt chút đổi sắc, ngữ khí đầy vẻ châm chọc, ai nghe đều có thể hiểu được. Trước đến Mai Nghiễn Thu có bản lãnh hay , chỉ dựa vào việc bà thu những đệ tử phú quý, hôm nay lại chế nhạo giễu cợt những con người lao động nghèo khổ như vậy, cũng có thể biết được nhân phẩm của bà ta thuộc loại nào. Những đạt quan quý nhân bái làm môn hạ của bà ta, phỏng chừng cũng lấy tiền mua bằng cấp thôi. Mọi người thấy Lâm Tam và Mai đại quốc học đối đáp, cũng có hơi lo lắng, nhưng phần nhiều là muốn xem náo nhiệt. Lạc Ngưng ở chính giữa, hai bề đều khó, biết phải làm sao. Mai Nghiễn Thu ở kinh thành rất được tôn kính, làm gì có khi nào phải chịu đả kích thế này nên tức giận đến xanh mặt: - muốn dài dòng với bọn hạ nhân như ngươi, nếu ngươi có bản lãnh hãy đối lại câu của Khang Ninh thử xem. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Chỉ sợ bọn hạ nhân như ta đối có đúng, người thượng đẳng như bà cũng dám nghe. Triệu Khang Ninh hầm hừ: - đùa, sao ân sư lại dám nghe ngươi đối chứ. Lâm Tam, vế của ta là 'nhất dương dẫn lưỡng cao', ngươi đối lại xem nào. Đồ chó cậy thế khinh rẻ người khác! Lâm Vãn Vinh lạnh lùng : - câu đối vừa có thâm ý lại cũng có triết lý, có gì khó đối chứ, ngài hãy nghe cho kỹ đây, ta đối là 'lưỡng trư cộng nhất tào'. (Hai con lợn chung máng lợn) Triệu Khang Ninh và Mai Nghiễn Thu sắc mặt đột biến, hai người quả thực vừa bị vũ nhục triệt để. Đặc biệt là Triệu Khang Ninh, vương tử long tôn tôn quý lại bị người ta ví với con lợn, làm sao có thể chịu đựng nỗi. Triệu Khang Ninh biến sắc : - Lâm Tam ngươi lớn mật , dám nhục mạ hoàng gia ư! - Tiểu vương gia, ta vũ nhục hoàng gia lúc nào thế ? Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt nhìn . Triệu Khang Ninh nhất thời cơn giận thể phát tác được, thể Lâm Tam lăng mạ là lợn, trong khi ý tứ của câu đối này ai ai cũng đều hiểu được. Mai Nghiễn Thu tức giận : - Lâm Tam, ngươi đừng có mà giảo biện, hôm nay là ta tận mắt chứng kiến, ngươi vũ nhục Tiểu vương gia, vũ nhục hoàng gia, chính là phạm vào tử tội. Lâm Vãn Vinh cảm thấy giận dữ cùng cực, cười chán chường: - Vũ nhục hoàng gia? Hay lắm, Mai đại quốc học, hảo bản lãnh. Chỉ tiếc là bà thiên vị rồi. Theo ta mà , các người mới là người mang lòng phản trắc, làm nhục tới hoàng đế khai quốc Đại Hoa ta, nhục tới căn cơ Đại Hoa ta mới phải. Mai Nghiễn Thu liền hỏi: Lâm Tam, ngươi vậy là có ý gì? Lâm Vãn Vinh hừ tiếng : - Nhất dương dẫn lưỡng cao! con dê dẫn hai con dê con! Nông phụ đó mang theo con khổ cực lao động, từ sáng sớm cho đến tận hoàng hôn, chính là kiếm miếng cơm manh áo bằng chính sức mình, có chỗ nào là kém bà đây? Nếu bà phải sinh ra trong cảnh sung túc ngay cả bằng được nửa người ta cũng bằng. - Ngươi, ngươi...! Mai Nghiễn Thu nghe luyên thuyên, tức giận đến mức cơ hồ muốn té xỉu, Lạc Ngưng vội vàng đỡ ở bên bà, đồng thời liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh cầu cứu. - Nước phải lấy nông làm gốc, xã tắc phải lấy dân làm rễ, bách tính này đây chính là căn cơ của Đại Hoa chúng ta, bà có bản lãnh gì mà dám miệt thị bọn họ? Mai đại quốc học, bà đến từ kinh thành, những người khác ở trong mắt ngươi đều là những kẻ hạ đẳng. sai, đúng lắm, bà rất cao quý. Nhưng con mẹ nó ta , tám đời tổ tông, mười tám đời tổ tông của Mai đại quốc học nhà bà chẳng lẽ cũng đều sống trong toà thành đó sao? Con mẹ nó càn, bọn họ và tổ tông chúng ta cũng giống nhau, đều là những người quê mùa, đều là những người hạ đẳng trong mắt bà. Con mẹ nó ai là người phân chia ra kinh thành-hương hạ, cao quý-hạ tiện, tam lục cửu đẳng? Lâm Vãn Vinh giận dữ, đá cước vào tảng đá trước mặt, tảng đá vang lên tiếng 'bang', vỡ thành hai nửa. Mọi người bị khí thế của trấn nhiếp, dám mở miệng, hơn nữa cũng loáng thoáng hiểu được, những lời của tuy thô tục, nhưng ràng cũng có đạo lý, ngay cả Mai Nghiễn Thu và Triệu Khang Ninh cũng thể phản bác. - Bà cười nhạo bọn họ, châm chọc bọn họ, cũng chính là cười nhạo chính tổ tông của mình, chính là quên gốc gác. Thái tổ hoàng đế khai quốc Đại Hoa ta, cũng xuất thân là nông dân, từng tự mình làm việc đồng áng, lão nhân gia cũng lấy câu 'chủng tự địa, thực tự lực'*** mà tâm đắc. Các người miệt thị dân chúng vũ nhục dân chúng, vậy phải là nhục mạ thái tổ hoàng đế là cái gì? phải nhục mạ Đại Hoa ta là cái gì? Tiểu vương gia, ngài tuy là vương tử long tôn nhưng lại dám nhục đến tổ tông, nhục đến hoàng đế thánh hiền. Giỏi lắm! Rất cường đại! Lá gan của ngài so với ta xem ra còn lớn hơn nhiều. Mọi người nghe chỉ trích phen nhằm thẳng vào Tiểu vương gia, nhất thời câm như hến, chuyện xưa của Đại Hoa khai quốc hoàng đế ai ai đều biết, từ đứa trẻ chăn trâu đến khai quốc đại đế, chính là tấm gương để mọi người noi theo. Hôm nay Tiểu vương gia miệt thị nông dân, đó là miệt thị chính tổ tông của mình, ai có thể phủ nhận. Lâm Tam tuy miệng đầy lời lẽ thô tục, nhưng lời chí lý, thể phản bác, ngày đó Trầm Bán Sơn thua dưới tay , chút cũng oan. Triệu Khang Ninh cả người đổ mồ hôi lạnh, tên Lâm Tam này lời lẽ lợi hại, tâm tư nhanh nhạy, nếu nhục mạ vương tử long tôn, liền ta nhục mạ đến thánh hiền hoàng đế, tính như thế nào cũng được, đành chịu nghe chửi vậy, 'bị vả gẫy răng cũng đành nuốt vào bụng'. Mấy tài tử đến từ phương Bắc, thấy Lâm Tam kiêu ngạo như thế, chỉ có mắng Tiểu vương gia, ngay cả Mai đại quốc học mà mọi người tôn sùng cũng mắng, trong lòng tức giận vạn phần, lập tức kẻ bước ra : - Lâm huynh lợi hại, ngay trước mặt Mai tiên sinh mà cũng dám ngông cuồng như vậy. Tại hạ tuy bất tài, cũng xin xuất câu đối: 'đường tí đương xa, bạo hổ bằng hà, thất phu hà kham ngôn dũng'. (Bọ ngựa chống xe, tay bắt hổ, thất phu chỉ tài khoác) Lâm Vãn Vinh trừng mắt tức giận: - Mã nghĩ duyên hoè, tỳ phù hám thụ, ngu giả vọng tự xưng hùng. (Kiến càng mơ hão, nhền nhện lay cây, kẻ dốt càn rỡ dương oai)* Tài tử đó thấy nháy mắt đối lại, khí thế vượt hẳn lên , liền dám tiếp nữa. Lâm Vãn Vinh hừ tiếng : - Nếu vị huynh đài này tôn sùng Mai đại tiên sinh như thế, vậy tại hạ cũng có câu đối, xin mời huynh đài đối lại cho. Vế của ta là: 'kê quan hoa vị phóng'. (Mào gà chưa nảy nở) Tài tử đó cũng có chút tài học, cũng nghĩ nhiều : - Cẩu vĩ thảo tiên sanh. (Đuôi chó sinh sôi) Lời vừa ra khỏi miệng liền nhận thấy ổn. Ai da! đây phải là mắng Mai tiên sinh ư? Mọi người ầm ầm cười to, biết Lâm Tam cố ý gài bẫy. Lâm Vãn Vinh liền ôm quyền, cười hiểm: - Huynh đài cao kiến, tiểu đệ bội phục bội phục. Mai Nghiễn Thu vừa tức vừa giận, thân là quốc học mà mọi người đều sùng bái, sao có thể cam tâm bị Lâm Tam mắng như vậy chứ, bà ta phất tay áo : - Lưỡng viên tiệt mộc sơn trung, giá hầu tử dã hội đối cứ(cú). (Hai vượn chặt cây trong núi, con khỉ kia cũng biết kéo cưa (đôi câu) ) - Thất mã hãm thân nê nội, thử súc sanh chẩm đắc xuất đề (đề). (Đôi ngựa sa thân giữa bùn, lũ súc sinh làm sao gõ móng (xuất đề) ) Lâm Vãn Vinh ngay lập tức nhún nhường đáp trả. Chúng tài tử thực cảm thấy rúng động, Lâm Tam chính là người duy nhất tại đây dám mắng Mai đại tiên sinh. Tên Lâm Tam này bản chất tuy có chút lưu manh, bất quá tài học như thế, mắng ai cũng phải chịu vậy. Lâm Vãn Vinh thấy Mai đại quốc học sắc mặt khi trắng khi đỏ, trong lòng khỏi cảm thấy khoan khoái: "Hôm nay mắng cũng chửi mắng thống khoái, đối đáp lâm li, để bà ta còn chút mặt mũi nào, cho bà lão nhà ngươi còn dám coi trời bằng vung nữa, bà nghĩ rằng thế giới này bà là đệ nhất ư?" Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nhếch mép cười: - đời này về tài học uyên bác, ta bội phục nhất chính là Từ Vị Từ đại nhân, vô luận nhân phẩm, khí chất tài học đều vẹn toàn cả. Về phần Mai đại quốc học bà, thứ cho ta thẳng, bà có học thêm trăm năm nữa, cũng bằng nổi phần mười của Từ tiên sinh, hai chữ quốc học này, bà cũng đừng nên dùng đến nữa. thở dài, cảm thấy rất mệt mỏi, quay qua Quách Vô Thường : - Thiếu gia, đây phải là nơi phù hợp với chúng ta, chúng ta hãy trở về .
Chương 155: Đương niên đính phong niệu thập trượng Lâm Vãn Vinh càng nghĩ càng biết làm sao, rốt cục nhịn được lắc đầu cười khổ: "Quên , lão tử cũng phải kẻ cứu giúp nhân loại, cũng cần dẫn đường cho lịch sử phát triển, việc này ta đâu quản được? Lời cạn, tài tử tài nữ các ngươi thích cắn cứ cắn, lão tử cũng có thời gian bôi tro trát trấu với các ngươi nữa." đến là đến, là , cũng cần chào hỏi bất kỳ ai, dẫn theo biểu thiếu gia hai người định rời . Lâm Tam bây giờ ở trong lòng biểu thiếu gia có địa vị như vị thần, Quách Vô Thường thấy gọi, hỏi gì nhiều, lập tức chạy theo . - Lâm đại ca...! Lạc Ngưng rốt cuộc bất chấp ân sư ở bên, vén ống quần lên bước tới cạnh , nhìn rưng rưng nước mắt: - Lâm đại ca, xin lỗi, đều là tại ta tốt. - Lạc tiểu thư, ta rồi, liên quan gì đến nàng, chỉ là ta có số việc nhìn thuận mắt. Ai! còn cách nào khác, ta đây trời sinh lại chính trực như vậy! Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm nhiên . Lạc Ngưng nghe đùa xong, trái với thường lệ nàng chẳng những cười, ngược lại nước mắt ào ạt tuôn rơi: - Lâm đại ca, ta biết là huynh hảo tâm có trách cứ ta, nhưng chuyện này tất cả đều do ta dựng lên, nếu phải ta lôi kéo huynh tới, cũng phát sinh những việc như thế này. Lâm Vãn Vinh cười ảo não: - phải thế, là lỗi của ta. Có lẽ ta và các người, căn bản phải là những kẻ cùng con đường. Những lời này khiến cho Lạc Ngưng rất thương tâm, nàng khóc càng to hơn: - Lâm đại ca, ta biết huynh coi thường ta, ta chỉ toàn mơ mộng viển vông, cái gì cũng làm được. Cái gì gọi là tài nữ, kỳ căn bản chỉ là hư danh mà thôi, ngoại trừ khiến cho người ta thêm phiền toái, ta chẳng làm được gì cả. Lâm Vãn Vinh cảm khái : - Lạc tiểu thư, ngàn vạn lần nên xem thường bản thân như vậy. Mỗi người đều có ước mơ, chỉ là cách truy cầu nó khác nhau mà thôi. Nàng ít nhất cũng còn có ước vọng, còn ta ngay cả tư cách nằm mơ cũng mất rồi. Lạc Ngưng rưng rưng nước mắt nhìn : - Lâm đại ca, ngươi gì vậy, ta hiểu. Lâm Vãn Vinh lắc đầu: - Nàng cần phải hiểu. Ai, hôm nay là mệt, trong lòng lại có chút thương tâm. Lạc tiểu thư, chúng ta ôm cái thuần khiết, xem như an ủi đôi chút. Lạc Ngưng bị dọa cho nhảy đựng lên, tim đập loạn xạ, vị Lâm đại ca này phương thức tư duy quá đặc biệt. hiểu làm thế nào mà ra như thế. Lâm Vãn Vinh đùa cợt Lạc Ngưng hai câu, cũng hiểu sao, trong lòng cảm thấy khó chịu, hôm nay thực bi phẫn, nhớ tới cuộc sống trước đây của mình, đột nhiên khẽ thở dài: - Đương niên đính phong niệu thập trượng, như kim thuận phong tẫn thấp hài. Thế cũng đều là như thế a...! (Thuở ấy ngược gió tiểu (xa) mười trượng, hôm nay thuận gió ướt đẫm giày (ý tiểu ngay trúng chân mình). Cả câu này ví von kiểu hùng bị sa cơ thất thế.) đột nhiên đầu đuôi như vậy, hai câu thô lỗ vô cùng làm mọi người đều kinh hãi. Càng khó hiểu được ý tứ trong câu , lại nhìn thần thái của , đúng là vô cùng đơn tĩnh mịch, ai nhìn cũng hiểu. Lạc Ngưng nhìn , tự nghĩ khoảng cách giữa mình và biết xa biết bao nhiêu. Lạc Ngưng giữ chặt ống tay áo của nhàng : - Lâm đại ca, những lời huynh vừa mặc dù thô lỗ, nhưng ta cuối cùng cũng hiểu ra, so những câu thơ này với bọn chúng ta, trong lòng huynh đúng là chứa 'dương xuân bạch tuyết'. Tri kỷ a, đây mới gọi là con mẹ nó tri kỷ! Lão tử thô lỗ như vậy, mà trong mắt tiểu nữ này lại là dương xuân bạch tuyết, Lâm Vãn Vinh cảm động đến muốn khóc. - nên sùng bái ta như vậy, ta đây thập phần thích thế. Vàng bạc thực là đáng tin cậy hơn nhiều. hì hì cười , tâm tư của phát cũng nhanh, mà thu cũng nhanh, nháy mắt khuôn mặt còn thấy vẻ độc nữa. Thấy Lâm Tam thô ngôn thô ngữ, phóng đãng kiêng kỵ gì như thế, Mai Nghiễn Thu rốt cuộc nhịn được, lạnh lùng : - Lâm Tam, ngươi muốn là có thể ư? Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng đáp lại được hai câu đối là thiên hạ vô địch ư? Ngươi nhục mạ ta, đó chính là nhục mạ tài học thiên hạ, ngày khác nếu ngươi tới kinh thành, nửa bước cũng khó đấy. - Nhục mạ bà chính là nhục mạ tài học thiên hạ? Bà có thể đại biểu được tài học thiên hạ sao? Lâm Vãn Vinh khinh thường: - Mai tiên sinh, ngươi quá đánh giá cao mình rồi đó. Thấy các tài tử chung quanh đều nhìn vào mình, Lâm Vãn Vinh cười lạnh: - Đại biểu tài học thiên hạ, vậy phải có được bản lãnh của những học giả thiên hạ, ta cũng biết Văn Trường tiên sinh lậu, tuy Văn Trường tiên sinh là đệ nhất học sĩ như vậy, cũng dám mình đại biểu cho thiên hạ tài học. Mai tiên sinh, bà khẩu khí tuy lớn, nhưng học thức còn kém quá xa. Những người trong Kim Lăng thư xã đều nghe qua việc ở Hàng Châu Tình Vũ lâu, cũng Lâm Tam quả có quen biết với Từ Văn Trường, lời hẳn phải là giả. Từ Văn Trường là nhân vật đẳng cấp thế nào? Đó là đương triều đệ nhất nhân, là tấm gương của những kẻ đọc sách trong thiên hạ, và cũng là thần tượng trong lòng họ. Mai Nghiễn Thu tuy cũng được xưng là tài học, nhưng căn bản là thể so sánh cấp bậc với Từ Văn Trường. Thấy Mai Nghiễn Thu sắc mặt trắng bệch, Lâm Vãn Vinh 'hừ' tiếng rồi : - Bà nếu tin, ta hôm nay ra câu đối, nếu Mai tiên sinh có thể đối lại, ta xin nhận thua. Ta tự mình chịu trừng phạt của Mai tiên sinh. Biểu thiếu gia khéo léo chen vào: - Nếu Mai tiên sinh đối lại được sao? Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Mai tiên sinh nếu đối được, cầu của ta cũng rất đơn giản, chỉ xin mời lão nhân gia bà tự mình làm lão ngưu, cày vài mẫu ruộng cho tốt, để hiểu được cuộc sống lao động của những người hạ nhân trong mắt bà như chúng ta đây là như thế nào. Nếu mà ba năm vẫn đáp được, vậy xin lão nhân gia bà đừng nên bôi nhọ hai từ quốc học này nữa. xong lời này cực kỳ cuồng vọng, nhưng ai hoài nghi. Qua những lần giao phong trước, tất cả mọi người đều biết được Lâm Tam này đích xác có chút tài hoa. Ngày đó khuất nhục Trầm Bán Sơn tuyệt đối là bản lãnh thực thụ, trước kia đều là đối lại câu đối của người khác, hôm nay muốn ra câu đối, cần phải , khẳng định là khó tới cực điểm. Mai Nghiễn Thu biết hôm nay va phải gạch cứng, trước mặt đông đảo đệ tử như vậy, lùi cũng được nên đành cắn răng : - Cứ như vậy, xin mời ngươi chỉ giáo cho. Lạc Ngưng mới vừa cùng Lâm Vãn Vinh mấy câu, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, mắt thấy ân sư của mình và Lâm Vãn Vinh như vậy càng sợ hãi, vội vàng tới đứng giữa hai người : - Lâm đại ca, huynh ra câu đối, ta thay ân sư đáp lại, nếu đáp được, vậy ta thay ân sư bước xuống làm ruộng. Lâm Vãn Vinh mặc dù cảm động trước hành động tri tâm vừa rồi của nàng, nhưng trong chuyện này tuyệt thể nhún nhường, liền cười to: - Lạc tiểu thư, nàng hiểu lầm rồi, ta mời lệnh sư xuống đồng ruộng phải là để hại bà hay là hạ nhục bà, chỉ là muốn cho bà thể nghiệm chút cuộc sống bình dân của chúng ta đây. Ta , điều này thực là điều tốt cho bà, nếu bà cứ như ngày thường nghênh ngang tự đại, ngay cả xách giày cho đại tẩu lúc nãy cũng xứng. Lạc Ngưng định tiếp, Lâm Vãn Vinh thở dài: - Lạc tiểu thư, mỗi người đều có tự tôn, ta cũng phải là ngoại lệ. Nàng đối với lệnh sư tôn kính là chuyện, nhưng nhân phẩm của lệnh sư lại là chuyện khác, nàng nên thêm nữa. Mai Nghiễn Thu cũng có chút ngạnh khí, lớn tiếng : - Ngưng nhi, con hãy trở về , đừng cầu gì nữa. Đứng giữa mọi người, Lạc Ngưng chính là người cảm thấy khó xử nhất, nàng đương nhiên hy vọng ân sư thua phải xuống ruộng cày, lại càng hy vọng Lâm đại ca thua bị trừng phạt, tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết phải làm thế nào. Lâm Vãn Vinh lớn tiếng : - Hôm nay Mai tiên sinh ra câu đối, hề dùng qua cái gì hồi văn thủ pháp, ta ra cũng giống như vậy, công bằng hay , mọi người cứ nhìn khắc biết. xong mấy lời đó, từ trong lòng ngực lấy ra cái bút chì, soạt soạt viết mấy chữ lên tờ giấy trắng. Mọi người nhận lấy xem, thấy mặt trước cuồng phóng mấy chữ lớn: "kê khuyển quá sương kiều, nhất lộ mai hoa trúc diệp." (Gà chó vượt cầu sương, đường hoa mai lá trúc) - vết chân chó như hình hoa mai, vết chân gà như hình lá trúc Lạc Ngưng vừa nhìn thoáng qua, mày liền nhíu lại, đây là câu đối hai ý nghĩa, mai hoa trúc diệp chỉ là để về phong cảnh, mà còn là dấu chân gà chó trong sương, tuy phải là cái gì thiên cổ tuyệt đối, nhưng cũng rất tuyệt diệu, dễ đối chút nào. Bất quá cũng đúng như lời Lâm Vãn Vinh , câu đối này có hý lộng thủ pháp gì để làm khó khăn Mai Nghiễn Thu, có thể là công bằng. Mọi người nhìn thấy thủ pháp Lâm Tam khéo léo như thế, hơn nữa mới vừa rồi biểu diễn phen trong lòng nhất thời tê tái, Mai tiên sinh trận này e rằng phải chịu thua. Mai Nghiễn Thu nhìn vào câu đối ngẩn người lúc lâu, mặt khi trắng khi đỏ, câu đối hai nghĩa này, cho dù Từ Vị có tới, cũng vị tất có thể đối được, huống chi là bà. Bà cắn răng , sắc mặt lên vẻ buồn bã. Mọi người nhìn thần sắc bà ta như thế cũng biết được kết quả, tự nhiên Mai tiên sinh thua. Sau việc này, từ nay về sau ở Kim Lăng chắc chẳng còn ai dám để Lâm Tam ra câu đối trước. Biểu thiếu gia khẽ lôi tay áo Lâm Tam, với ánh mắt sùng bái nhìn : - Lâm Tam, công phu đối đáp này ngươi học từ nơi nào thế, có thể dạy ta được ? Lâm Vãn Vinh cười lãnh đạm, ca thán: - Biểu thiếu gia muốn học? Đương nhiên là có thể từ ngày mai vào lúc sáng sớm, mỗi ngày kinh thư, lịch sử, triết học trăm bộ, mười năm có thể đạt thành. Biểu thiếu gia lè lưỡi khẽ đáp: - Khó như vậy ư, may là Tiêu gia ta có Lâm Tam, mới dùng chưa được mười năm. Mai Nghiễn Thu đột nhiên lớn tiếng : - Lâm Tam, vế này của ngươi ta đáp lại được, chẳng lẽ là ngươi sao lại từ đâu đó thiên cổ tuyệt đối? Bắt ta trong chốc lát phải đối được, là công bằng. Lâm Vãn Vinh cười lạnh: - Bà là thiên cổ tuyệt đối, vậy tự nhiên là giờ cũng chưa có ai đối được, có phải thế ? Mai Nghiễn Thu thấy ánh mắt sắc bén, trong lòng có chút e ngại, nhưng vẫn mạnh mồm: - Đương nhiên là chưa ai đối được rồi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả, lấy bút chì viết lên mấy chữ: "Yến oanh xuyên tú mạc, bán song ngọc tiễn kim toa." (Yến oanh xuyên màn thắm, bên song kéo ngọc thoi vàng) - ví cánh chim yến chim oanh như kéo ngọc thoi vàng, kéo với thoi là dụng cụ dệt may của thiếu nữ. cười lạnh: - Mai tiên sinh, bà bảo đó là thiên cổ tuyệt đối nhưng ta lại đối được, bà sao đây?
Chương 156: truỵ mã liễu Triệu Khang Ninh nãy giờ im lặng đột nhiên hầm hừ : - Lâm Tam, lượt này cho dù ngươi thắng làm sao? Công phu đối đáp của ngươi quả là giỏi, nhưng ngươi lấy sở trường công kích vào sở đoản của ân sư, ngươi nghĩ như thế là công bằng ư? Lâm Vãn Vinh hờ hững nhếch mép cười: - Công bằng? Tiểu vương gia hay lắm. thế giới này thực có công bằng hay ? Các vị vừa rồi cười cười nhạo báng đại tẩu cần cù làm ruộng, là dựa vào cái gì? phải là bởi tự nghĩ thân phận mình là cao nhân nhất đẳng sao! Vậy các vị từng có giây phút nào nghĩ đến hai chữ công bằng hay ? Bây giờ mình lâm vào thế bất lợi, liền muốn có công bằng, chuyện tốt thế gian này đều để các vị chiếm hết ư! - Lời lẽ cũng sắc bén. Triệu Khang Ninh hừ : - Ngươi giỏi câu đối, tại đây dùng câu đối để công kích sư phụ. Vậy hôm nay Bổn vương vì ân sư mà xuất đầu. Lâm Tam, Bổn vương cũng muốn cùng ngươi đấu trận, để cho ngươi phải Bổn vương khi dễ ngươi. "Mẹ nó, đấu lại ta liền xuất ra cái gì thân phận Tiểu Vương gia chó má". Lâm Vãn Vinh hừ tiếng, lại nghe Tiểu vương gia tiếp: - Mới vừa rồi ngươi cùng ân sư đấu văn, Bổn vương muốn cùng ngươi đấu võ. Vừa dứt lời, chợt nghe Lạc Ngưng cả kinh : - thể...! Ánh mắt mọi người tất cả liền đổ dồn về phía nàng, Lạc Ngưng sắc mặt đỏ bừng: - Lâm Tam cùng ân sư so đấu cũng có chỗ nào bất công. Luận võ tỷ thí, khó tránh khỏi có chút sát thương, chúng ta hôm nay mục đích là dạo chơi, thể để mất hứng thú được. Nàng biết Lâm Vãn Vinh có chút tài học, nhưng về luận võ, đương nhiên phải là đối thủ của Tiểu vương gia, tự nhiên là phải ngăn cản lại. Triệu Khang Ninh cười hơi dài: - Lạc tiểu thư hiểu lầm ý tứ Tiểu vương mất rồi. Ta đấu võ, phải là hai người hạ tràng đánh nhau, mà là loại tỷ thí khác. Triệu Khang Ninh vung tay lên, lớn tiếng : - Mang tiễn lại đây...! Mấy tên thuộc hạ theo bên người lập tức dâng lên cây trường cung màu vàng, Triệu Khang Ninh cầm lấy nơi tay, chỉ về rừng cây phía trước : - Mọi người mọi người đều có thể thấy , phía trước trăm bước có cây đại thụ. Ta hôm nay cùng Lâm Tam tỷ thí võ nghệ, hai người cưỡi ngựa bắn tên, ở ngoài trăm bước, bắn trúng cây đại thụ thắng, nếu trật thua. Mọi người giật mình hiểu ra, ra là muốn cùng Lâm Vãn Vinh tỷ thí tiễn thuật. Tiểu vương gia văn tài võ nghệ đều siêu phàm, phần lớn mọi người tại đây cũng nghe qua. Bọn họ đều là người đọc sách, lúc này thi bắn tên vào đại thụ quả chưa từng thấy qua, lập tức lớn tiếng hoan hô, đều mong muốn nhìn thấy tiễn thuật bách bộ xuyên dương trong truyền thuyết. Trăm bước? Lâm Vãn Vinh nhìn khoảng cách chút, đại khái khoảng năm mươi thước. Mẹ nó, biết lão tử chưa từng bắn tên bao giờ, nên liền nghĩ ra chiêu độc này, Lâm Vãn Vinh thầm hừ tiếng. Triệu Khang Ninh thấy mặt lộ vẻ khó xử, liền cười vang : - Lâm Tam, ngươi nhờ sở trường mà thắng được ân sư của ta, ta thân là đệ tử của ân sư, cũng muốn dùng sở trường đánh bại ngươi, ngươi có dám ứng chiến ? Lâm Vãn Vinh lắc đầu : - Tiểu vương gia, tại hạ chỉ là gia đinh, ngay cả cưỡi ngựa cũng rất hiếm khi, huống chi là việc bắn tên, kiểu tỷ thí này của ngài quả nhiên rất là công bằng đó. Triệu Khang Ninh cười : - Ngươi chưa từng bắn tên, vậy cũng được. Ngươi cần dùng tên, chỉ cần cưỡi ngựa, ở ngoài trăm bước, mặc kệ là dùng đến chiêu số gì, kể cả là ném hòn đá vào được cây đó, ta cũng chịu thua, ngươi xem thế có được ? Trong đám người nhất thời nổi lên tiếng xôn xao, ném hòn đá trúng vào cũng tính là Tiểu vương gia thua, Tiểu vương gia này quả nhiên là nhân hậu, bọn họ phụ tử hiền vương đúng là danh bất hư truyền. Những kẻ này đều là những thư sinh trói gà chặt, làm sao hiểu được mánh khoé trong đó, ở ngoài trăm bước ném đá trúng vào đại thụ, việc này so với bách bộ xuyên dương còn khó khăn hơn. "Gian trá", Lâm Vãn vinh trong lòng thầm mắng tiếng: "Tiểu vương gia này sang việc xuất đầu vì vi sư, chỉ thể được đạo hiếu, mà ngay cả phương pháp tỷ thí này, bề ngoài giống như là đối với Lâm Tam nhân nhượng cực kỳ, tỏ thêm nhân hậu của . Con mẹ nó, so với lão tử còn gian xảo hơn." - Lâm Tam, ngươi bắn tên có giỏi ? Biểu thiếu gia giữ chặt lấy tay áo Lâm Vãn Vinh thầm: - Nếu chúng ta đừng đấu nữa. - Ta biết bắn. Lâm Vãn Vinh lắc đầu hỏi: - Thiếu gia, người bắn tên có được ? Quách Vô Thường lắc đầu : - Nếu là thi bắn nước tiểu, bổn công tử còn có thể tự tin liều mạng này, nhưng loại đấu bắn tên kiểu này, phải là sở trường của ta. - Lâm Tam, ngươi định như thế nào? Triệu Khang Ninh mỉm cười: - Nếu ngươi bỏ cuộc, ta cũng gây khó khăn cho ngươi, giao ước giữa ngươi và ân sư ngay lập tức xoá bỏ. Khả năng đối câu của ngươi là giỏi nhất, chúng ta cũng đều thừa nhận. - Vậy nếu may, ta thắng sao? Lâm Vãn Vinh cười hì hì: - phải thế nào đây? - Ngươi thắng? Triệu Khang Ninh nhàng mỉm cười: - Điều này ta còn chưa nghĩ tới. Như vậy , nếu ngươi thắng , từ nay về sau, ta Triệu Khang Ninh thấy ngươi liền tránh sang đường vòng, nếu tránh khỏi, dùng sư lễ đối với ngươi. Ở đây tất cả mọi người có thể làm chứng. "Muốn bái ta làm thầy, chà, cũng hay gớm". Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Nếu Tiểu vương gia thành tâm như thế, cũng được, trận này ta đấu, mặc dù phải nghi ngờ gì ta chắc chắn thua, nhưng để thoả mãn lòng hiếu đạo của Tiểu vương gia, ta cũng xin thử lần." Mọi người thấy Lâm Tam đáp ứng, nhất thời ầm ầm hoan hô. Lạc Ngưng tới bên người Lâm Vãn Vinh, nhàng kéo ống tay áo , giọng lo lắng: - Lâm đại ca, Triệu Khang Ninh này từ học tiễn thuật, huynh nên sính cường, nếu cẩn thận làm bị thương bản thân, khiến cho Xảo Xảo phải lo lắng. Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh gật đầu: - Lạc tiểu thư, điều này nàng cứ yên tâm, ta mặc dù có chút can đảm, nhưng cũng phải là kẻ ngu ngốc như vậy. Đánh lại, nhất định trốn. Lạc Ngưng lo lắng liếc mắt nhìn cái, bên kia Triệu Khang Ninh sớm sai thuộc hạ mang ra hai con tuấn mã đen trắng, hướng về Lâm Vãn Vinh : - Để cho công bằng, Lâm Tam, tuấn mã do ngươi chọn trước. Con ngươi để lại, Tiểu vương ta sử dụng. Hai con tuấn mã đen trắng này, cao lớn uy vũ tuấn bất phàm như nhau, khó lựa chọn. Lâm Vãn Vinh lấy ra bình nước hoa từ trong ngực, xoa xoa lên tay phải mấy cái, cười : - tay ngào ngạt hương thơm, lão thiên hãy phù hộ cho ta chọn được con ngựa tốt. Biểu thiếu gia lấy làm kỳ quái hỏi: - Dùng nước hoa có thể chọn được ngựa tốt ư? Ta đây lần sau tới Diệu Ngọc phường cũng thử phen. "Thoa vào món đồ chơi của người còn được!" Lâm Vãn Vinh ha ha cười, tới trước mặt hai con ngựa. tiếp xúc với người nhiều, nhưng với ngựa còn rất ít. tay trái sờ con đen, tay phải lại xem xét con trắng, sờ tới sờ lui đầu và thân hai con ngựa mãi, mà vẫn chưa chọn ra được. Hai con ngựa này dưới tay ngờ lại phản ứng giống nhau, con hắc mã bên tay trái hoàn toàn yên lặng, con bạch mã bên tay phải lại ngừng hí lên, đầu lắc lư ngớt, như thể là xung khắc với vậy. tài tử phương Bắc nhịn được : - Cũng phải cưới vợ, sao phải sờ mó kỹ càng như vậy làm gì? Lâm Vãn Vinh cười hì hì: - Ồ? biết vị nhân huynh này khi cưới vợ, phải sờ mó mất mấy lần? Lẽ nào sờ còn nhiều hơn ta? Mọi người ai nấy cười ầm ĩ, những tài nữ ở đây cũng đều sắc mặt đỏ bừng, che cái miệng nhắn cười rộ lên, tài tử đó mặt đỏ tới tận mang tai, rốt cuộc dám nữa. về khoản đấu võ mồm, hoàn toàn phải là đối thủ của Lâm Tam. Lâm Vãn Vinh lại xem xét thêm hồi, mới chỉ vào con hắc mã : - Da dẻ con ngựa này tương đối khoẻ mạnh, so ra cũng hợp với ta, ta chọn nó. Triệu Khang Ninh cười : - Tốt, cứ như thế, Tiểu vương sử dụng con ngựa trắng này. Lâm Tam, ngươi dùng cái gì, dùng tên hay ? "Chỉ có ngươi mới dùng tên ấy", Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lấy hòn đá từ mặt đất: - Ta thử cái này xem. Mọi người thấy muốn dùng đá ném cây, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái. Nhưng xuất ra kỳ chiêu diệu thuật vô số, mọi người sớm thấy kỳ quặc nhưng lạ nữa. Triệu Khang Ninh đến gần con bạch mã vuốt hai cái, ngờ con ngựa này lại dễ bảo chút nào, ngừng lắc lư cái đầu, khác hẳn với con hắc mã bên người Lâm Vãn Vinh vẫn tĩnh lặng. - Lâm Tam, ai bắn trước đây? Triệu Khang Ninh tiếp lấy cây trường cung từ tay thuộc hạ hỏi. - Đương nhiên là ngài bắn trước. Lâm Vãn Vinh cười , mọi người đều thể hiểu được ý tứ trong lời này của . - Tốt! Triệu Khang Ninh hét vang tiếng, tay trái nắm lấy cương ngựa, xoay người nhảy lên, hai chân áp vào thân ngựa, con bạch mã nhất thời hí vang lên trận. Triệu Khang Ninh ngân y ngân bào ngân mã, phong lưu tuấn lãng, phen tạo dáng thế này, thể được oai hùng, vũ bất phàm. Những nữ nhân ở đây trong mắt đều lộ vẻ ngưỡng mộ, nhìn chằm chằm vào Tiểu vương gia. Lâm Vãn Vinh ghé tai Quách Vô Thường dặn dò hai câu, biểu thiếu gia gật đầu, Lạc Ngưng đứng ở bên người : - Lâm đại ca, huynh và Quách công tử cái gì đó? Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười : - Ồ, ta Tiểu vương gia này có phong độ, đích thực là vương tử cưỡi bạch mã. khi chuyện, Triệu Khang Ninh con bạch mã liền hướng mọi người ôm quyền, tay phải cầm trường cung, tay trái nắm dây cương, con bạch mã liền từ từ tiến lên, người ngựa, uy phong lẫm liệt. Triệu Khang Ninh giật dây cương, nhằm theo phương hướng đại thụ phóng tới, con bạch mã tựa hồ có chút hung dữ, đầu cứ lắc lư, cũng để ý đến lắm, chú ý tập trung vào mục tiêu, giữ thân thể thăng bằng, thả dây cương ra, đặt tên giương cung hướng về phía trước. Mọi người thấy cưỡi ngựa đặt tên giương cung rất thuần thục, động tác cực kỳ chuẩn xác, nhất thời lớn tiếng hoan hô. Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng chộn rộn lên: "tiểu tử này, đúng là có chút bản lãnh." Triệu Khang Ninh nhắm đúng mục tiêu, kéo dây cung, hét vang tiếng, kim vũ tiễn trong nháy mắt phát ra, ngờ con bạch mã đột nhiên hí lên tiếng dài, đầu ngừng lắc lư, hai chân trước nhảy chồm lên cao, mũi tên bắn ra trong sát na đó bị trệch, bay vào bên mé cây đại thụ, làm văng lớp vỏ bám, đúng là lệch mất vài phân. Lúc Triệu Khang Ninh bắn tên, toàn phụ thuộc vào thăng bằng thân thể, con bạch mã đột nhiên nhảy lên, kịp đề phòng, người bị nghiêng rơi xuống. Cuối cùng nhờ có công phu xuất sắc, khi mặt sắp tiếp đất, hai chân vội mắc lấy bàn đạp, mới tránh khỏi việc ngã xuống như chó táp phân. Thế nhưng, nửa mặt cũng chạm đất, búi tóc xoã ra, chật vật chịu nổi. - Tiểu vương gia ngã ngựa, mọi người mau cứu người mau! Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ, bên kia Quách Vô Thường sớm cũng gào to lên.
Chương 157: Dương Trường Nhi Khứ Quách Vô Thường làm cũng tốt, hét lên như là sợ thiên hạ loạn, lập tức làm bừng tỉnh những kẻ ngơ ngác đứng nhìn. Những người đầu tiên xông lên, tự nhiên là hộ vệ của Tiểu vương gia. Bọn họ theo Triệu Khang Ninh nhiều năm, đối với bản lãnh ngựa của Tiểu Vương gia hiểu rất ràng, bất quá thể tưởng tượng được hôm nay phát sinh chuyện như vậy, đây chính là chuyện phải rơi đầu. Những người khác vừa thấy Tiểu vương gia ngã ngựa, tâm tình khác nhau, nhưng cũng như nhau đều cùng lao lên, đặc biệt Mai đại quốc học là hoảng hốt bối rối nhất. Lâm Vãn Vinh đưa tay xoa xoa quần áo, làm mất mùi nước hoa nồng đậm, lại móc ra từ trong ngực thứ gì đó giống như vậy, cẩn thận kiểm tra xem xét phen, xác nhận là nhầm, lúc này mới chậm rãi ra phía trước. Tiểu vương gia sớm được tùy tùng kéo đứng lên từ mặt đất, chỉ thấy bạch y rách rưới, cả người đầy tro bụi, nửa bên mặt dính chút bùn đất, tóc còn vương mấy rễ cây khô, bộ dáng cực kỳ thê thảm, đây chẳng lẽ là Tiểu vương gia vừa rồi còn phong lưu tao nhã ngựa đó ư? Triệu Khang Ninh hàm răng cắn chặt, sắc mặt nhợt nhạt, phẫn nộ nhìn đám nô tài quỳ gối mặt đất. cho dù công phu hàm dưỡng cao, cũng thể chịu được mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, huống chi còn có ý trung nhân ở đây. Để hả giận, rốt cuộc bất chấp phong độ, chân giẫm lên người tên tùy tùng, lớn tiếng : - Cẩu nô tài, ngươi lá gan cũng lớn ! - Tiểu vương gia tha mạng, Tiểu vương gia tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. Tên tùy tùng đó sợ đến mức đầu dám ngẩng lên. Tiểu vương gia lấy roi ngựa quất vào mặt , cả giận quát: - Cẩu nô tài, ngươi cũng ác độc, để ngươi chăm sóc hai con ngựa, mà ngươi lại dám hãm hại chủ. Tới đây, mang tên nô tài này xuống. - Tiểu vương gia tha mạng, Tiểu vương gia tha mạng, hai con thiên lý mã này, tiểu nhân nuôi dưỡng lâu, đều rất là ôn thuận. Hôm nay chắc là do thay đổi địa phương, thủy thổ hợp, mới sa chân như vậy, xin Tiểu vương gia hãy cho nô tài cơ hội nữa. Tên tùy tùng đó liều mạng dập đầu liên tục kêu lên. Mai Nghiễn Thu : - Hai con ngựa này vốn là ngựa tốt, hẳn là tên nô tài ngươi bị người khác xúi giục làm chuyện xấu, mới khiến cho Tiểu vương gia bị sa chân. Bà ta cố tình liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh cái, ý muốn hướng chuyện này vào Lâm Tam. Thấy Lâm Tam bộ dáng khinh thường, bà liền ràng: - Lâm Tam, có phải ngươi giở trò hay ? Triệu Khang Ninh hồ nghi liếc mắt nhìn Lâm Tam cái. Vừa rồi Lâm Tam tiếp xúc qua hai con ngựa, có phải là giở thủ đoạn gì đó? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Mai đại quốc học, bà khẩu khí lớn , Tiểu vương gia còn chưa mở miệng, bà chất vấn ta trước. Bà ta giở thủ đoạn, xin hỏi là con mắt nào thấy vậy? Ta chọn ngựa, chính mắt mọi người đều nhìn thấy, quang minh chính đại, như thế nào có thể làm những chuyện đáng xấu hổ vậy chứ ? lời này đại nghĩa bừng bừng, chút xấu hổ. Mọi người từng thấy chọn ngựa, cũng có gì dị thường, quả đổ lỗi cho cũng ổn lắm. Được thể lấn tới, đây chính là bản tính của Lâm Vãn Vinh, trang trọng : - Cuộc tỷ thí hôm nay, Tiểu vương gia với tấm lòng nhân hậu chủ động thử ngựa trước vì thế tiểu đệ cảm kích vô cùng. Nhưng theo như tiểu đệ thấy, hiển nhiên là có người muốn làm Tiểu vương gia mất uy tín. Thử nghĩ, nếu là ta cưỡi ngựa trước, mới lên ngựa ngã sấp xuống, mọi người nhìn thấy ngoài miệng tuy , nhưng trong lòng hẳn đều hoài nghi nhân phẩm Tiểu vương gia, đây phải là mất uy tín là cái gì? Triệu Khang Ninh sắc mặt tái xanh, được gì, Lâm Vãn Vinh bất giác thở dài: - Tiểu vương gia, vương gia quả là người thà, cuộc tỷ thí hôm nay, cần nữa cũng được, để đề phòng bọn tiểu nhân có cơ hội phá hủy thanh danh đời của người. Tiểu vương gia cước đá vào tên tùy tùng nuôi ngựa, cắn răng lớn tiếng : - Lâm Tam, Bổn vương vẫn giữ lời hứa, hôm nay mũi tên này của ta chỉ bắn trúng vào vỏ cây, nếu ngươi có thể kích trúng vào cây đó, coi như ngươi thắng. Lâm Vãn Vinh giả nhân giả nghĩa : - Mới vừa rồi lần bắn đó có chút ngoài ý muốn, làm Tiểu vương gia bị ảnh hưởng, bằng xin mời Tiểu vương gia hãy bắn lần nữa. Lần này tiểu nhân mời Tiểu vương gia chọn ngựa trước, và vẫn như cũ mời người bắn trước. Triệu Khang Ninh hừ tiếng : - Ngươi nghĩ Bổn vương là người mà giữ lời ư ? Lâm Tam, phải Bổn vương coi thường ngươi, cho dù mũi tên này của ta bắn ra có chút sai lệch, so với ngươi còn hơn gấp trăm lần, ngươi hãy thử xem. Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ khó khăn : - Nếu Tiểu vương gia có thịnh tình như thế, tiểu nhân đây chỉ có thể miễn cưỡng thử lần. liền kéo con hắc mã, chật vật leo lên , mọi người thấy động tác của vụng về, đều lắc đầu cười thầm, cứ cái kiểu như vậy, mà cũng có thể cùng Tiểu vương gia tỷ thí ư? Lạc Ngưng tới bên người giọng : - Lâm đại ca, hãy cẩn thận. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc gật đầu : - Chắc là ngã đâu. Trong tất cả mọi người tại đây, ngoại trừ Biểu thiếu gia, cũng chỉ có Lạc tiểu thư là lòng quan tâm đến . Lâm Vãn Vinh ở ngựa cũng học theo Tiểu vương gia ôm quyền, nhưng người lại vững, lảo đảo trận, suýt chút nữa ngã xuống, mọi người nhất thời cười to lên. Lâm Vãn Vinh lơ đãng cười hắc hắc, cầm lấy dây cương, quất roi vào mông ngựa, con hắc mã liền từ từ chạy về phía trước. Triệu Khang Ninh thấy động tác thành thạo, trong lòng càng yên tâm, trận này mặc dù mình bắn tốt, nhưng việc Lâm Tam đánh trúng đại thụ đó, tuyệt đối có khả năng. Lâm Vãn Vinh cưỡi hắc mã, chạy qua lại hai vòng, nhưng vẫn có dấu hiệu nào là ra tay, có tài tử chờ nổi nữa kêu lên: - Lâm Tam, nhanh lên, nhanh lên ! Tựa hồ như bởi vì bị thúc giục, Lâm Vãn Vinh đẩy nhanh tốc độ, chạy mạnh mấy bước, mọi người nghĩ sắp ra tay, vậy mà lại nghe a lên tiếng, thân thể đột nhiên hướng về phía dưới ngựa, nháy mắt nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Lạc Ngưng nghĩ bị ngã ngựa, cả kinh kêu lên: - Lâm đại ca! Liền vén quần dài, vội vã chạy tới. Chạy chưa được hai bước, chợt nghe "Phanh" "Phanh" hai tiếng nổ, đại thụ và tiểu thụ bên cạnh nó ở phía xa xa, lá cây nhánh cây đồng thời rung động cả lên, khí thế là kinh người. Con hắc mã mà Lâm Vãn Vinh cưỡi sợ hãi, hí tiếng dài, hai chân trước chồm lên, vốn là nằm bụng ngựa để cho người ta nhìn thấy động tác của mình, ngờ con hắc mã nghe thấy tiếng nổ kinh sợ, suýt chút nữa quăng ngã xuống. May mắn là sớm chuẩn bị kỹ càng, xoay người cái xuống ngựa, tay cầm vật gì đó nhanh chóng bỏ vào trong ngực, chỉ thấy con hắc mã đó nổi cơn điên hướng về phía trước chạy . Con bà nó! Nguy hiểm quá, trán toát ra mồ hôi lạnh. Lạc Ngưng lo lắng, thấy thân ảnh đứng tại đó ngẩn người, vội vàng chạy tới bên, giữ chặt lấy tay : - Lâm đại ca, huynh làm sao vậy, huynh nên hù dọa ta. Lâm Vãn Vinh thở hơi dài, tay phải xoa xoa trán : - Ta việc gì cả, tự nhiên con hắc mã này lại hốt hoảng! Lạc Ngưng thấy cổ tay có quầng than đen, ngay cả mặt cũng có mấy điểm ám khói, vội la lên: - Lâm đại ca, huynh tay, mặt làm sao vậy? Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn dấu vết tay cái, bất đắc dĩ cười khổ : - Đồ dùng của người Tây dương, chất lượng cũng chưa hoàn thiện a, may mắn là nó làm hỏng vẻ bề ngoài của ta! Lạc Ngưng ngạc nhiên hỏi: - Đại ca, tình về người Tây dương là sao? Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Ta đùa đấy. Lạc tiểu thư, trận này là ai thắng? Lạc Ngưng chưa kịp , chợt nghe bên kia có người kêu lên: - Bắn trúng rồi, bắn trúng rồi, Lâm Tam bắn trúng rồi. Mọi người nhìn theo ánh mắt , chỉ thấy đại thụ có nhiều vết, mấy chỗ bị xuyên qua, luồng ánh sáng xuyên thấu qua lỗ đó. Ngay cả tiểu thụ bên cạnh, cũng lỗ hổng chi chít. Mọi người nhất thời cứng lưỡi, tư thế cưỡi ngựa của Lâm Tam phải là đẹp mắt, nhưng chỉ bắn trúng, mà còn làm tan tác mục tiêu, cái này cũng có chút quá khoa trương. như thế nào mà đánh trúng? Mà dùng cái gì để đánh trúng? Hai tiếng nổ đó là thanh gì? Tất cả mọi người đều có những nghi hoặc. - Chẳng lẽ đây là nhất dương chỉ trong truyền thuyết? Quách Vô Thường thanh đầy vẻ hoảng sợ vang lên, lại còn có chút run rẩy. Lâm Vãn Vinh nghe thấy cười to: "Hay! Biểu thiếu gia này cũng quá tốt, ta chỉ dạy câu , nghĩ lại biểu diễn thành như vậy, học diễn kịch là quá đáng tiếc. - Đa tạ, đa tạ! Lâm Vãn Vinh mặt đầy vết đen, chật vật tới giữa mọi người cười . - Lâm Tam, ngươi làm thế nào mà đánh trúng vậy? Chẳng lẽ ngươi biết nhất dương chỉ? Triệu Khang Ninh cơ hồ dám tin vào chính mắt mình, đại thụ trước mặt vết tích tựa như bị là hồng y đại pháo oanh tạc, nhưng hồng y đại pháo uy lực so với cái này gấp mười, gấp trăm lần. Huống chi Lâm Tam tay có gì, thần sắc chật vật, làm gì có cái gì đại pháo? Nhưng nghe võ sư trong nhà qua, có môn thần công tên là nhất dương chỉ, tu luyện đến cực hạn, chỉ phong như đao, chẳng lẽ tên Lâm Tam này là cao nhân tàng thực lực? Lâm Vãn Vinh ra vẻ thần bí: - Tiểu vương gia, người từng qua, chỉ cần ta đánh trúng, thế nên ta làm thế nào đánh trúng, xin thứ cho ta thể cho biết được. Cuộc tỷ thí trước mắt, biết Tiểu vương gia định đoạt như thế nào? Cuộc tỷ thí này, Lâm Vãn Vinh mặc dù cũng bị ngã xuống, thần sắc so với Tiểu vương gia còn thê thảm hơn, nhưng việc kích trúng là thể chối cãi. người Lâm Tam này có lắm chuyện thần kỳ, Triệu Khang Ninh sớm trước mặt mọi người, lúc này tự nhiên thể nuốt lời. hướng về Mai Nghiễn Thu cúi đầu: - Đệ tử vô năng, xin ân sư thứ lỗi. Chỗ nào có Lâm Tam, Triệu Khang Ninh đều phải né tránh! xoay người lên ngựa, hướng phía Lạc Ngưng hai tay nắm chặt: - Lạc tiểu thư, lòng của Khang Ninh đối với tiểu thư, có trời đất chứng giám. Ngày khác nhàn rỗi, Khang Ninh trở lại bái phỏng. xong vung tay lên, trong nháy mắt cùng với mấy tên tùy tùng biến mất trước mặt mọi người. Mai Nghiễn Thu sắc mặt tái nhợt, thân hình ngừng run rẩy, trong lòng bà thầm nghĩ: "Nếu hôm nay phải xuống đồng cày ruộng, sau này trước mặt các quan lớn quý nhân, làm sao ngẩng đầu lên được, việc này so với giết bà ta còn khổ sở hơn." Lạc Ngưng khẽ : - Đại ca, ta nguyện ý thay ân sư ta thực lời hứa. Lâm Vãn Vinh khoát tay cái, lạnh lùng cười : - Lạc tiểu thư, hôm nay mọi việc chấm dứt ở đây, nếu người như Mai đại quốc học mà xuống ruộng, đó là điều vũ nhục đến ngàn vạn người nông dân, vũ nhục ngàn vạn dân chúng, chỉ mong nàng có thể cho bà ta điều đó. vừa xong, lưu lại nữa, mang theo Biểu thiếu gia, xa khỏi tầm mắt của mọi người. Lạc Ngưng nhìn theo bóng lưng , trong lòng cũng biết là tư vị gì, bất tri bất giác nước mắt chảy dài.