Chương 7: Hắc xã hội Đổng Đại Thúc hiểu Lâm Vãn Vinh để lại những chỗ trống này làm gì, nhưng Lâm Vãn Vinh cũng gì thêm. Ngụy đại thúc trước khi có để lại cho Lâm Vãn Vinh năm mươi hai lượng bạc, để sau này có thể dùng mua cơm nước tạm qua ngày. Lúc này Lâm Vãn Vinh lấy ra toàn bộ giao cho Đổng Nhân Đức. Muốn người ta tín mình mình phải tín người trước, đây là nguyên tắc làm sinh ý của Lâm Vãn Vinh. Đổng Nhân Đức thấy Lâm Vãn Vinh tín nhiệm mình như thế, mặt cũng rất là kích động, bảo Xảo Xảo tìm lấy toàn bộ số bạc trong nhà ra, tất cả vét hết gom được khoảng mười hai đồng bạc. "Đây phải là của hồi môn của Xảo Xảo cổ nương đó chứ?", Lâm Vãn Vinh cười hỏi. Đổng Xảo Xảo mặt ửng hồng như mây chiều, Đổng Nhân Đức đứng gần đó cười : "Khiến công tử chê cười rồi." Lâm Vãn Vinh nghiêm túc : "Việc này thực ra có gì đáng cười cả, chúng ta tất cả vì sinh ý, đầu tư tiền vốn vào nhất định phải thu gấp bội trở về mới được. Nếu mà thua lỗ Lâm Vãn Vinh ta quả có lỗi với các người, ta thành thực xin lỗi trước." Đổng Xảo Xảo liếc mắt nhìn , vội vàng lắc đầu : "Lâm công tử, chúng ta tín nhiệm ngươi." "Đổng đại thúc, Xảo Xảo tiểu thư, các người đối với ta tín nhiệm như thế, ta xin hứa, sinh ý này thành công, kể cả tiền vốn nằm trong đó tất cả chia đôi, ta nửa các người nửa. Đến lúc đó tặng cho Xảo Xảo nương của chúng ta của hồi môn ta lớn." Lâm Vãn Vinh cười . phải khoa trương, đừng đến việc kiếm tiền, cho dù có lời được bao nhiêu, chia mỗi bên nửa lão Đổng cũng được hơn ba chục lượng rồi, số tiền này cũng khiến cả nhà họ rung chuyển rồi chứ đừng việc khác. , Lâm Vãn Vinh đối với tiền nong tuyệt phải là kẻ hàm hồ, lúc chưa tới cái thế giới này, cũng làm việc cho người ta, mỗi tháng kiếm được bốn mươi vạn đồng, ngoại trừ cung cấp cho cha mẹ và em học đại học, Lâm Vãn Vinh còn dùng phần tương trợ cho đám nhi bần khốn ở mười mấy sơn thôn nghèo. Số còn lại cũng chỉ dùng vào mấy việc tán hay chơi với đám bằng hữu. Chỉ có chi tiền ra mới có thể tạo ra áp lực lớn khiến nam nhân càng có dục vọng kiếm tiền nhiều. Đây là quan điểm của Lâm Vãn Vinh . phải tận dụng cơ hội này kiếm số vàng bạc đầu tiên tại thế giới này. Tiền bạc lúc này chiếm phần quan trọng nhoi, cái quan trọng nhất đó là việc muốn chứng minh rằng mình ở cái tân thế giới này cũng xoay sở được. Thấy Lâm VãnVinh hào sảng như thế, khiến Đổng gia phụ tử lại càng e ngại. Đổng Nhân Đức vội vàng xua tay : " thể như thế được, tuyệt thể, tiểu lão nhân ta theo công tử kiếm tiền, làm thế nào lại có thể có lòng tham, chúng ta chỉ có thể lấy số tiền công lao thôi." Lâm Vãn Vinh ha ha cười to: "Đổng đại thúc, chúng ta bây giờ vẫn chưa kiếm được đồng nào mà, có lẽ lần này chừng lại thua lỗ nặng sao. Việc này tạm thời cần thảo luận ngay làm gì, chúng ta hãy bắt tay vào làm ." "Ta tin tưởng rằng công tử nhất định có năng lực làm được." Đổng Nhân Đức ra rất biết nhìn người, đối với Lâm Vãn Vinh hoàn toàn tin tưởng. Lâm Vãn Vinh cười mỉm, gì nữa, để Đổng gia phụ tử soạn viết các loại diễm văn dã sử về Tiêu đại tiểu thư, còn mang theo Đổng Thanh Sơn bước ra ngoài, thẳng hướng Tiêu gia mà đến. Đổng Thanh Sơn theo bên mình Lâm Vãn Vinh, vẻ mặt rất là hưng phấn, vội vàng hỏi: "Lâm đại ca, ngươi mau dạy ta, làm thế nào mà đánh nhau với người, hay như thế nào mới có thể bảo vệ cha và tỷ tỷ của ta, làm sao có thể đánh cho lũ côn đồ kia trận tơi bời được?" Lâm Vãn Vinh trả lời trực tiếp các vấn để tên tiểu tử này hỏi, mà lại hỏi ngược lại: "Thanh Sơn, ngươi mỗi lần cùng người ta đánh nhau, đều là đấu hả?" Đổng Thanh Sơn ngây ngô chút đáp: "Có đôi khi cùng Lí Bắc Đẩu đánh nhau với hai ba người bọn chúng, còn lại đại đa phần đều là ta mình đánh nhau." cần hỏi cũng biết tên Lí Bắc Đẩu kia khẳng định là đồng bọn thân thiết của Đổng Thanh Sơn. Lâm Vãn Vinh hỏi tiếp: "Vậy xung quanh ngươi có những kẻ giống ngươi, quen nhìn thấy kẻ khác bắt nạt bằng hữu của mình hay ?" Đổng Thanh Sơn đáp: "Như thế nào lại có chứ? Chúng ta tại cửa thành nam này có nhiều nhóm lẻ tẻ, mỗi nhóm có khoảng ba bốn người, ta cùng bọn chúng cũng có giao tình tệ lắm." "Vì sao như thế?" Lâm Vãn Vinh. "Bởi vì ta rất giỏi đánh nhau." Đổng Thanh Sơn mặt đầy vẻ bất hảo hắc hắc cười. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, là đội quân thích đánh nhau, xem ra có thể quy tụ chúng lại, tiến hành thiết lập tổ chức phạm tội mới được. "Thanh Sơn, ngươi có biết được thực lực của những người này khi tu hợp lại với nhau ?" Lâm Vãn Vinh hỏi. Đổng Thanh Sơn mắt sáng ngời: "Lâm đại ca, ý của ngươi ra sao, muốn chúng ta tụ lại để đánh nhau ư?" Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai : "Thanh Sơn, ngươi chỉ cần đoàn kết tụ hợp đám người này lại, rồi làm lão đại của họ thực lực rất to lớn, nhiều việc cần ngươi rat ay cũng có thể có người giải quyết dùm, tự nhiên đánh đấm thương tích cũng ít ." Mặt sau của câu này chính là khi bắt đầu có quy mô kích thước càng lớn đánh nhau cũng càng lớn, những lời này Lâm Vãn Vĩnh ra vội, chỉ cần tạm thời Đổng Xảo Xảo ny tử kia hiểu được là ổn roài. "Làm lão đại của bọn chúng ư?" Trong mắt Đổng Thanh Sơn lóe sáng, tiếp: "Nhưng mà, nhưng mà nếu những người này chịu phục ta làm sao?" Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười: " phục ư? Vậy nắm đấm ngươi để ở đâu?" "Ta hiểu rồi, ai phục, ta đấu với , đấu đá đến khi nào phục thôi." Đổng Thanh Sơn kêu to rồi nhảy dựng lên. Xã hội đen là như thế này mà thành ư? Hà hà, ta quá tồi bại mà, Lâm Vãn Vinh nhịn được sờ sờ cái mũi cười, cái tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn này vẫn còn là đứa mà. "Trước tiên giải quyết thành nam, sao đó đến thành tây, thành đông và thành bắc, giải quyết từng bước . Đợi khi ngươi thành lão đại của Kim Lăng thành này rồi có ai dám gây trở ngại cho ngươi nữa. Lâm Vãn Vinh tà ác giảng giải, trong mắt như phảng phất xuất cảnh hàng loạt các hán tử trẻ mặc đồ đen chém giết loạn xa tại Kim Lăng thành này vậy. Xã hội đen là vậy mà, Lâm Vãn Vinh hôm nay chỉ giáo cho Đổng Thanh Sơn sau này cũng có người dạy tiểu tử đó làm thế. "Lão đại tại Kim Lăng thành này ư?" Đổng Thanh Sơn như là người trong màn đêm thấy được ánh mặt trời vậy, trong mắt lên tia kích động, nhìn Lâm Vãn Vinh vô hạn sung kính : "Lâm đại ca, điều ngươi dạy ta hôm nay, ta cả đời quên. sai, đúng rồi, ta muốn làm cái lão đại của Kim Lăng thành này. Nhưng mà Lâm đại ca ngươi mới là lão đại của ta, như vậy là lão đại của lão đại của Kim Lăng thành." Lâm Vãn Vinh ha ha cười to: "Cái tên tiểu tử này..." Đổng Thanh Sơn hề hề sờ sờ đầu cười theo, Lâm Vãn Vinh nhìn bộ dạng của y, biết thiếu niên này thâm tâm được mình cổ động lên rất nhiều, nhịn được thở cái : "Thanh Sơn, việc này dễ, nhưng làm rất có khăn, hơn nữa cũng rất nguy hiểm. Ngươi phải nhớ kỹ, dẫn quân đánh trận, chỉ có bộ não biết suy nghĩ mới là binh khí tốt nhất. Sau này có cái gì khó khăn cứ tìm ta, ta nhất định giúp ngươi giải quyết." Sau khi đến cái thế giới này, Lâm Vãn Vinh hiểu mình thay đổi rất nhiều, trong long chợt dâng lên nỗi hoài cảm, có lẽ là ở cái thế giới đầy qua tắc luật lệ kia toàn áp lực nặng nề, tới nơi này hoàn toàn có chút gánh nặng nào cả, bao cái tà ác trong long cũng hoàn toàn có chỗ tự do phát tác. Lâm Vãn Vinh chỉ điểm vài việc nho này khiến Đổng Thanh Sơn qua đó chợt hiểu biết rất nhiều việc. nhìn Lâm Vãn Vinh : "Đại ca, ngươi yên tâm, ta biết làm như thế nào. Gặp việc gì mà có biện pháp giải quyết, ta nhất định đến tìm ngươi, ngươi chính thị là đại ca của ta mà. " Lần này trực tiếp xưng hô đại ca, dùng tên riêng nữa. Xã hội đen rốt cục bắt đầu hình thành, Lâm Vãn Vinh hít hơi sâu vào trong lòng. Với tính cách của tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn này, sớm muộn gì cũng phải những bước này, ta cũng chỉ là thuận tay đẩy, làm thành thục lên, như vậy mới bị ít thương tồn, chỉ mong Đổng Xảo Xảo nha đầu chớ có trách ta. Đổng Thanh Sơn với cá tính này, sau khi được Lâm Vãn Vinh chỉ điểm, càng nóng vội nhịn được, trực tiếp tìm bọn Lí Bắc Đẩu mấy người thương lượng, còn Lâm Vãn Vinh mình hướng Tiêu gia mà bước tới. Tiêu gia tại Kim Lăng thành là nhà giầu có tiếng tăm, lại có lão Đổng cung cấp cho Lâm Vãn Vinh bản chỉ đường, tự nhiên tìm được dễ dàng. Lâm Vãn Vinh còn chưa tới Tiêu gia, liền thấy xa xa đầu người liên tục chuyển động, huyên náo thôi. Từ phía xa có thể thấy phủ đệ sang trọng to lớn, tường vây quanh cao khoảng ba thước, rộng khoảng thước, hai con sư tử đá to lớn đặt ở trước cửa. Hai cánh cửa to lớn sơn đỏ được đóng lại, phía cửa là chiêu bài vàng óng với hai chữ "Tiêu Phủ" lớn, ánh mặt trời phản chiếu lên lóe sang lộng lẫy.
Chương 8: tiêu phu nhân Bên cạnh cửa là hai cái bàn lớn, hai cái ghế thái sư đặt ở phía sau, hai sư gia ngồi đó thi hành công việc liệt kê đăng ký và ghi chép, đám người ứng tuyển chia thành hai hàng hường về phía hai bàn đó. Ở phía giữa hai cái bàn là cái bảng lớn ghi: "Nơi đăng ký tuyển chọn gia đinh của Tiêu phủ." Lâm Vãn Vinh tới lui liếc mắt xem xét, trước mắt những tên tài tử ngoài mang vẻ muốn làm gia đinh bụng mang dị tâm kia chiếm khoảng nửa, còn tổng cộng tất cả lại là khoảng ngàn người. Ai cũng tranh nhau muốn lên trước đăng ký báo danh, muốn người khác chiếm đoạt cơ hội của mình. cái chức vị gia đinh nho mà cũng có nhiều người muốn chiếm lấy, xem ra vấn đề kiếm việc khó khăn đều phổ biến tại bất kỳ thế giới nào. Ngẫm lại số lượng đăng ký nhiều như vậy, cạnh tranh quả là lớn, Lâm Vãn Vinh có ưu điểm duy nhất là cái lão đáng chết Ngụy lão nhân này, còn lại chỉ có mỗi cái bản thân mà thôi. Lâm Vãn Vinh trong lòng thực muốn đâm lão Ngụy mười tám đao, trong đám người tới lui ngó nghiêng, biết hôm nay và ngày mai chỉ là để hoàn thành các công việc đơn giản báo danh đăng ký. Do lão Ngụy ký báo danh hộ rồi nên Lâm Vãn Vinh phải xếp hàng chen lấn mệt mỏi như đám người kia nữa mà có thể khắp chung quanh dò xét. Đa phần các ứng sinh cho vị trí gia đinh này đều sầu sầu lo lắng, hiển nhiên là sợ mình sớm bị loại ra, cái cảm giác tâm lý này cũng tương tự như cảm giác trong lòng của Lâm Vãn Vinh lúc này. Đám tự cho là phong lưu tài tử này hiển nhiên là có thái độ khinh thường những kẻ bị chúng coi là chân trần hạ đẳng, bọn chúng tụ tập thành các nhóm ba hay bốn người tán gẫu với nhau, tay phe phẩy cây quạt, lúc ngâm thơ đố chữ nhau phất lên phất xuống cho có vẻ tiêu sái. Lúc này là cuối thu mà lũ người này còn phe phẩy cái quạt, chẳng lẽ là để chống lạnh sao? Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn cười. Đám tài tử này tụ vạ cùng chỗ gần nhau, khoa chân múa tay khoe mẽ với nhau, kẻ đứng bên cạnh Lâm Vãn Vinh chợt nhìn thấy nhóm ba người khác liền phe phẩy cây quạt, ha ha cười to bước đến chào hỏi: "Ồ, Vương huynh, Triệu huynh, Lý huynh, các người cũng tới rồi." Bốn tên thi nhau chắp tay chào hỏi tán tụng lẫn nhau. "Chờ mỏi mắt mà vẫn chưa đến phiên bọn taị hạ báo danh, đứng ở đây xuông nhàm chán lắm, chi bằng chúng ta ngâm thơ nối vần cho vui được ?" tên vừa lên tiếng ba tên kia hẹn mà đồng thanh kêu hay, ở thời đại này, giữa đại chúng mà ngâm thơ là mốt thời thượng, chẳng khác gì ở thế giới bên kia của Lâm Vãn Vinh, nam nữ ngoài những nơi công cộng ôm ấp vuốt ve nhau cũng được coi là mốt thời thượng đó thôi. Kẻ đề nghị trước tiên phải làm câu đầu, sau đó kẻ thứ hai ngâm nối phụ vào, cho nên câu đầu rất quan trọng. Tên kia trầm ngâm lâu, mắt vô tình nhìn thấy vài phiến lá cây rơi mặt đất hai con mắt sáng ngời, mừng rỡ trong lòng rồi ngúc ngoắc cái đầu ra vẻ ngâm: "Nhất phiến, nhị phiến, tam tứ phiến -" "Ngũ phiến, lục phiến, thất bát phiến -", kẻ tên Vương huynh ngâm tiếp. "Cửu phiến, thập phiến, thập nhất phiến --", tên tài tử Triệu huynh vội nối theo. Số lá cây đều bị ba tên kia đếm xong rồi, vì vậy tên tài tử Lý huynh con ngươi xoay vòng cái, cao giọng ngâm: "Lạc nhập tong trung giai bất kiến." (tạm dịch: "Đều rơi xuống từ trong hư .") "Thơ hay, thơ hay." Bốn tên đồng thời cao giọng khen nhau. Lâm Vãn Vinh đứng bên cạnh nhất thời cảm khái, lão tử vô sỉ rồi, nhưng so với ba tên tiểu tử này mặt vẫn dày bằng, xấu hổ quá, xấu hổ quá. Đột nhiên phía trước ổn ào trận, có người cao giọng kêu lên: "Tiêu phu nhân đến, Tiêu phu nhân đến." Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, quả uổng công đợi ở đây. Ở phía trước chợt trở nên rối loạn, ai cũng tranh nhau chen lấn lên phía trước. Ngay cả mấy tên tự phụ là văn sĩ phong lưu cũng bất chấp cái thân phận gì đó, cùng đám người kia nháo nhác nghiêng ngó xô đẩy nhau, tựa hồ như kẻ nào đứng trước tiên là lấy được ủng hộ của mẹ vợ tương lai vậy. Bốn tên vô sỉ vừa rồi ở gần Lâm Vãn Vinh còn ra vẻ ngâm thơ, giờ cũng vội vàng nhào tới, trước mặt . Lâm Vãn Vinh chần chừ lát, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (tạm dịch: đánh trước chiếm được lợi thế, đánh sau gặp tai ương), ở cái nơi này hôm nay còn có cái quái gì quân tử với phong độ chứ. Lâm Vãn Vinh phát tách bốn tên này ra, lớn tiếng quát: "Tránh ra, tránh ra." Ngụy lão nhân truyền cho quán tràng, à, đúng, là quán đính gì đó. Sau khi tiếp nhận quán đính xong, khí lực của Lâm Vãn Vinh có vẻ còn mạnh gấp mười lần lúc trước, nên dễ dàng tách bốn tên ra khó khăn gì. Bốn tiểu tử kia nhìn Lâm Vãn Vinh quần áo bình thường, gượng sức chèn lại Lâm Vãn Vinh mà được, chỉ đành nhìn nhau, ra bộ bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái này thuộc về vấn đề tố chất cơ bắp phàm phu tục tử, ta cần để ý làm gì." Giữa đám người nhốn nháo xung quanh lúc này là trung niên mỹ phụ xinh đẹp, mặc áo gấm lụa dài hoa văn tráng lệ, mắt phượng mày ngài, sắc mặt trong suốt, trông giống như người mẫu hơn là thiếu phụ tuổi ba mươi. Nàng ta vẻ mặt đoan trang quý phái, khi quay về đám sĩ tử và những người đăng ký làm gia đinh chào hỏi, lúc nào cũng toát ra khí độ cao sang mà ung dung bình tĩnh. Từ cách người khác xưng hô với nàng Lâm Vãn Vinh biết đây chính là Tiêu gia gia chủ tức Tiêu phu nhân. Tiêu phu nhân này mười sáu tuổi gia nhập Tiêu gia, sinh ra hai con , từ việc nuôi con, giúp chồng chăm lo việc nhà, đoan trang hiền thục, quả là hiền thê đảm của Tiêu lão gia. Đáng tiếc Tiêu lão gia qua đời sớm, để lại mẹ con các nàng nữ quả mẫu mà . May mắn thay Tiêu gia đại tiểu thư rất có năng khiếu trong thương nghiệp, mấy năm gần đây dốc lòng kinh doanh, tuy rằng được cường thịnh lắm, nhưng ít nhất cũng duy trì được cục diện phồn vinh này của Tiêu gia, nữ hài tử này cũng khiến người ta kính nể. Lâm Vãn Vinh đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng. Tiêu gia nữ quả mẫu này, vạn nhất có tên bạch nhãn lang nào vào, tán Đại tiểu thư xong nhưng thấy đủ, đối với cả hai tiểu thư đều động tâm, ngoài mang cái áo tỷ phu trong ngầm chiếm lấy em, chừng lại còn có cả chủ ý với nhạc mẫu nữa, trời ạ, cái tình thế hương diễm tuyệt luân kích thích này phải là giấc mộng của bất kỳ tên nam nhân nào đó ư? Lâm Vãn Vinh tim đập rộn ràng, việc này đối với quả là kích thích to lớn. nguyên lai tại thế giới kia của mình làm công việc buôn bán tiêu thụ, vì hoàn thành nhiệm vụ tự nhiên chẳng phải là quân tử thánh nhân gì, hoa chiêu tiểu xảo lừa gạt cái gì mà chả dùng qua. Buôn bán được nhiều lời lãi nhiều, cũng đa phần là vì công việc bức bách thành ra phải như vậy thôi. nghĩ tới tại thế giới này còn có thể gặp được những tình như thế này, nếu mỗi vị tài tử chỉ chọn lấy trong hai vị tiểu thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng có thể chấp nhận, nhưng nếu chúng muốn nuốt tất cả mọi thứ, ngồi hưởng phú quý ôm ấp hai vợ Lâm Vãn Vinh thoải mái. từng gặp phải những tao ngộ cay đắng cho nên lúc này đối với diễm phúc của kẻ khác tự nhiên có loại cảm giác ghen ghét. Tuyệt cho phép đám nam nhân xuất tại đây có hạnh phúc hơn ta, lão tử vô sỉ như thế các ngươi làm gì được ta? Lâm Vãn Vinh hung hăng nghĩ thầm, căn bản là tại cái thế giới này có sợ ai cả. Càng nghĩ càng cười mỉm, con bà nó hay ho a? Cưới tỷ muội, vờn mẫu nữ nhà người, ai cũng có quan hệ với mình, là ăn mặn dễ đau tim mà, hắc hắc, nhưng ra ngẫm lại, có rắc rối như thế mới là thế giới . Ta tồi bại, ha ha. đến rắc rối, Lâm Vãn Vinh trong lòng lại nghĩ tới việc khác. Tiêu gia này là đại phú hộ tại Kim Lăng thành, mặc dù quang cảnh nay bằng lúc trước, nhưng Tiêu gia tốt xấu cũng là gốc cây đại thụ, dù có trăm còn côn trùng phá hoại, chết nhưng chịu mục nát ra dễ dàng. Trước mắt dù có quyền thế, tiền đủ nhân lực nhưng Tiêu gia vẫn là cây đại thụ, mặc dù còn xanh thắm như xưa, nhưng vẫn có thể cho người bóng mát, che chở và chỗ dựa lưng tốt. Đạo lý này Lâm Vãn Vinh cũng hiểu được, nên nhớ lại lời lão Ngụy bảo đến Tiêu gia làm gia đinh cũng phải là có cơ sở. Lâm Vãn Vinh nguyên lai đối với cái gì chó má gia đinh này có thể có thái độ bất cần, nhưng từ khi có những ý nghĩ này, lại thận trọng tính toán trong lòng. trước kia làm việc buôn bán kinh doanh hay cùng khách hàng ăn uống xa đọa, bề ngoài có vẻ sảng khoái, nhưng kỳ nội tâm tịch mịch hư chỉ có mình biết được. Nếu phải vì muốn báo đền cha mẹ, cung cấp tiền bạc cho em học hành nên người, sớm mặc kệ đời rồi. giờ dương thay đổi khiến tới cái thế giới xa lạ này, người thân mà cũng ai biết về bí mật của , như người độc, có mục tiêu nhất định, như vậy xem ra có làm gia đinh cho người ta cũng chẳng có gì sai trái cả. Tiêu phu nhân chậm rãi tiến lên vài bước khẽ nghiêng mình cảm ta mọi người, đoan trang : "Cảm ta mọi người có tấm lòng đối với Tiêu gia chúng tôi, xin mọi người tin rằng Tiêu gia chúng tôi tuyển chọn gia đinh công khai, công bình, công chánh nghiêm minh, nhưng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Xin mọi người hãy xếp hàng theo thứ tự mà báo danh đăng ký, nên lộn xộn, mỗi người đều có cơ hội của mình." Nàng uyển chuyển dịu dàng, thanh tuy lớn, nhưng ai ai cũng im lặng tập trung lắng nghe rành mạch từng từ .
Chương 9: ra đời của cuốn sách Tiêu đại tiểu thư ăn khẽ nhàng, Tiêu nhị tiểu thư niên kỉ còn , như vậy xuất đầu lộ diện lo chuyện này đương nhiên đổ lên người Tiêu phu nhân. Ngẫm lại, làm người phụ đạo nhân gia quán xuyến gia đình cũng dễ dàng gì. Mọi người nghe Tiêu phu nhân xong, liền tự động lặng yên xếp hàng đăng ký, ngay cả bốn tên vô sỉ kia cũng khoác lại cái bộ dạng văn sinh tiêu sái. Biết hôm nay có gì hay ho cả, Lâm Vãn Vinh loại bỏ các suy nghĩ vẩn vơ, tìm vị trí thích hợp, nhìn ngắm Tiêu phu nhân, nhớ kỹ dung mạo của nàng xong liền lặng lẽ thối lui. Trở về Đổng gia, thấy hai bố con Đổng Nhân Đức cẩn thận nắn nót làm quyển sách. Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, thấy chữ viết đó thanh lệ đẹp mắt, xem ra đây chính là những tin tức mà Đổng Nhân Đức sưu tầm về Tiêu đại tiểu thư do ông ta kể lại còn Đổng Xảo Xảo ghi chép lại. Chữ của Đổng Xảo Xảo viết đẹp mắt, Lâm Vãn Vinh nhìn mà chỉ biết gật đầu liên tục tán thưởng. Cha con hai người lúc này mới chú ý tới Lâm Vãn Vinh đứng ở cạnh bọn họ. Đổng Xảo Xảo thấy Lâm Vãn Vinh ngừng gật gù, nhịn được sắc mặt đỏ bừng, có vài phần hưng phấn. Xem ra việc Lâm Vãn Vinh lộ ra thần sắc tán thưởng cũng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ. "Lâm, Lâm công tử, ngươi trở lại." chiếc mũi xinh của Đổng Xảo Xảo xuất giọt mồ hôi bé trong suốt như ngọc, là xinh đẹp, bộ dạng của nàng ta lúc này làm nhớ tới em học đại học. Lâm Vãn Vinh cười : "Đúng vậy, ta ra ngoài vòng vo hồi làm công việc điều tra thị trường." Đối với cái danh tử điều tra thị trường này khẳng định họ chưa từng nghe qua, Lâm Vãn Vinh lại giải thích chút rồi tiếp nhận cuốn sách từ trong tay bọn họ : "Để ta xem cái nào." vừa cẩn thận nhìn xuống dưới, quả nhiên là bị chấn động, hai người này chỉ có phân bố trang trí các mục lục thứ tự cách bài bản, hài hòa, mà còn làm bản sao nghiêm chỉnh của quyển chính, gần như y hệt, quả thực là nhân tài mà, tuyên dương cho thiên hạ biết được thực là đáng tiếc. Thấy thần sắc giật mình mặt của Lâm Vãn Vinh, Đổng Xảo Xảo nhất thời hốt hoảng, vội vàng hỏi: "Lâm công tử, có phải ta làm sai rồi ? Ai da, làm sao bây giờ, ta làm hỏng đại của người rồi." Nàng ta có dáng vẻ khẩn trương đáng thương này cũng bởi vì hay tự ti cho mình là nữ tử vô tài, nay vất vả mới có người cho cơ hội thi triển hoài bão khả năng của mình, giờ thấy thần sắc người ta như thế bảo sao mà Xảo Xảo khẩn trương chứ. Lâm Vãn Vinh đành lòng hí lộng nàng, sắc mặt dãn ra nở nụ cười tươi: "Xảo Xảo tiểu thư, phải sai đâu, mà là hoàn toàn tốt lắm." Đổng Xảo xảo mặt đầu tiên là cả kinh, tiếp theo vừa mừng rỡ, vừa vội hỏi: " vậy chăng, Lâm công tử?" Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, Đổng Xảo Xảo lúc này mới cao hứng : "Ta là dựa theo ý của công tử, lúc người rồi, ta còn chút nghi vấn giải thích được, nhưng lại thể hỏi được ngươi nữa rồi, đành phải tự mình lần mò tìm hiểu mà làm." Nha đầu này chỉ lanh lợi linh hoạt, hơn nữa lại dám dám làm, đúng là nữ nhân tài ba mà. Đổng Nhân Đức đứng ở bên cạnh nghe bọn họ chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Ai da, Lâm công tử, ngươi hài lòng là tốt rồi, ta và Xảo Xảo đều lo lắng sợ ngươi quen nhìn tay nghề thô thiển của chúng ta." Nhìn bộ dạng thuần khiết chất phác của hai cha con họ, Lâm Vãn Vinh nhịn được thở dài nghiêm chỉnh : "Đổng đại thúc, Xảo Xảo tiểu thư, ta hi vọng các người nhớ kỹ, người có thể có quyền lực, có thể có tiền bạc, nhưng nhất định phải có tự tin. Nếu mình luôn coi mình vô năng vô lực thế giới kia cũng coi mình ra cái gì cả. Thể diện người khác có thể cho ta, nhưng thể diện ta cũng phải tự mình tạo ra nữa." Đổng Xảo Xảo ánh mắt toát ra vẻ sùng kính ái mộ, nhàng gật đầu : "Lâm công tử, ta hiểu." Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Đổng Nhân Đức hỏi: "Nàng ta hiểu, biết đại thúc thế nào?" Đổng Nhân Đức a a cười : "Xảo Xảo của chúng ta hiểu ta cũng hiểu, ta hết thảy đều nghe theo Xảo Xảo Nhìn thương tin tưởng giữa hai ch con nhà này, Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới mình cũng còn gặp lại cha mẹ nữa, trong lòng chợt xúc động vô cớ, liền vội quay đầu giả bộ tiếp tục xem quyển sách kia, hỏi tiếp: "Các người cũng làm xong hết chưa?" Đổng Xảo Xảo đáp: "Đều xong hết cả rồi, công tử xem ." Lâm Vãn Vinh cầm lấy quyển sách , thuận miệng cười : "Xảo Xảo, ngươi chỉ may vá giỏi, mà cũng là nữ tú tài, biết ngươi học những thứ này từ đâu thế?" Đổng Xảo Xảo đáp: "Là do Lạc tiểu thư dạy ta, để ta theo nàng học hỏi, bằng ta sao được thế này?" "Lạc tiểu thư?" Cái tên này nghe hiền thục a. Thấy Lâm Vãn Vinh bộ dạng trầm tư, Đổng Xảo Xảo kinh ngạc : "Ngươi phải ngay cả Lạc gia tiểu thư cũng biết chứ? Nàng ta chính là Kim Lăng đệ nhất tài nữ đó?" Kim Lăng đệ nhất tài nữ ư? Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới buổi chiều ngày đó, tại Huyền Vũ hồ, chẳng phải cái tên công tử Hậu Dược Bạch mặt hồ diễn cái trò tán tỉnh với chính Kim Lăng đệ nhất tài nữ này sao? Thấy bộ dạng kinh ngạc của Đổng Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh hiểu được, buồn cười quá : "Ta đối với cái loại tài tử tài nữ gì gì này có mấy hứng thú." "Bởi vì công tử bản thân chính là vị đại tài tử mà thôi." Đổng Xảo Xảo cười : "Bất quá, ngươi đối với tài nữ cũng có hứng thú, nhưng chắc đối với mỹ nữ có hứng thú. Lạc tiểu thư chính là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ đó." Nàng cùng Lâm Vãn Vinh chuyện, trực tiếp xưng hô, ngay cả cái Lâm Vãn Vinh hay Lâm công tử cũng dùng nữa, ngữ khí càng thêm phần thân thiết. "Mỹ nữ a, miễn cưỡng cảm thấy hứng thú, đặc biệt là mỹ nữ giống như nàng vậy."Lâm Vãn Vinh cùng nàng chuyện cởi mở, có chỗ nào cố kỵ, theo bản tính ba hoa đùa giỡn nàng. Khuôn mặt Đổng Xảo Xảo đỏ hồng lên, dám tiếp nữa. Đổng Nhân Đức khẽ ho khan vài tiếng, Lâm Vãn Vinh giật mình mặt hơi thoáng đỏ, ngờ chuyện lăng nhăng quên mất lão Đổng này. Nhưng Lâm Vãn Vinh da mặt rất dầy, nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình, làm như có chuyện gì xảy ra tiếp: "Xảo Xảo tiểu thư, Lạc tiểu thư vì sao lại chỉ dạy nàng như thế?" Vừa trải qua trận đùa dỡn với Lâm Vãn Vinh, Đổng Xảo Xảo biết vì sao trở nên thẹn thùng rất nhiều, khẽ đáp: "Ta lần đầu tiên gặp Lạc tiểu thư lúc may quần áo cho nàng ta, ta và nàng ta tuổi tác chênh lệch lắm, hàn huyên với nhau vài câu. Nàng thực ra là người rất tốt, nhưng tựa hồ như nàng ta có mấy người bạn tốt thực , cho nên thường gọi ta đến bồi tiếp nàng. Cứ ở chung với nàng ta nhiều lần như vậy, ta dần được nàng ta chỉ dạy nhiều thứ đáng học tập." Lâm Vãn Vinh gật đầu : "Vị Lạc tiểu thư này quả là người tốt, ông trời phù hộ cho nàng ta hảo lang quân, ai, điêu chứ ta thực miễn cưỡng có thể tính là thiên hạ đệ nhất thần đoán." Đổng Xảo Xảo nghe thú vị như thế, duyên dáng cười khẽ: "Ngươi chuyện như thế mà để cho Lạc tiểu thư nghe thấy, dù ngươi có tốt thế nào nàng ta cũng them để ý đến ngươi đâu." Ngoài như vậy nhưng trong lòng nàng cảm thấy sau hồi hàn huyên, vị công tử này như thiên mã hành , câu thúc hay gò bó, chẳng hiểu sao mình lại trở nên vui vẻ khác thường như thế. Còn Đổng lão nhân giả vờ như nghe thấy gì, ông ta bây giờ lại thầm lo, biết có phải mình dẫn nhầm sắc lang vào nhà nữa, còn Xảo Xảo ngây thơ thuần khiết như búp sen trắng trong, rất dễ cả tin, chừng lúc nào đó bị tiểu tử này lừa gạt mất. Lúc này Lâm Vãn Vinh cùng Xảo Xảo chuyện nữa mà quay đầu tập trung xem xét quyển sách kia. Ngoại trừ những điều trình bày lúc trước, hai người bọn họ còn thêm vào cả "Tiêu đại tiểu thư đàm nhân sinh"(Tiêu đại tiểu thư bàn chuyện nhân sinh), "Tiêu đại tiểu thư ngữ lục"(Sưu tập những câu tâm đắc của Tiêu đại tiểu thư) hay "Tiêu đại tiểu thư đích trạch ngẫu quan" (Cách nhìn của Tiêu đại tiểu thư đối với chuyện hôn nhân), loạt các trang giấy ghép lại với nhau thành quyển sách cực kỳ xuất sắc. Đặc biệt là cái chuyên mục cuối cùng kia, "Tiêu đại tiểu thư đich trạch ngẫu quan", khiến Lâm Vãn Vinh rất tâm đắc, khẳng định là lão Đổng tuyệt có sanh ý như thế. cần phải , đây chắc chắn là do Đổng Xảo Xào nghĩ ra. khiến người ta tâm đắc, tâm đắc a. Lâm Vãn Vinh hận ôm chặt được Xảo Xảo mà hôn cái, nha đầu này thực là bảo bối a, lựa chọn cha con hai người này quả thực phải là quyết định sai lầm. Mặc dù Lâm Vãn Vinh suy nghĩ cái gì, nhưng thấy ánh mắt đầy hưng phấn, cha con Đổng lão cũng hiểu rằng rất hài lòng mãn ý. Thấy Xảo Xảo mặt tràn đầy vui mừng, Lâm Vãn Vinh đột nhiên cười : "Xảo Xảo tiểu thư, ngươi phải rất quen thuộc với Tiêu đại tiểu thư sao? Chúng ta giờ mượn nàng ta làm sanh ý, ngươi sao lại có thể trợ trụ vi ngược chứ?" Đổng Xảo Xảo cũng biết nội dung trong này đa phần là do phụ thân của nàng ta thu lượm về đọc cho nàng chép sửa lại, căn bản cũng phải là đúng hoàn toàn. Nàng chỉ mỉm cười đáp: "Công tử cũng từng qua, chúng ta làm sinh ý, tất cả cũng vì lợi ích mà thôi. Nhưng ghi chép trong quyển sách này cũng chỉ là thu lượm được về thôi, chỉ có điều nội dung còn được chúng ta sửa sang lại, thêm thắt chút ít, khoa trương vài chỗ, làm vài đề mục cũng chẳng hại gì ai, mà có khi còn tốt cho người ta đó chứ. Mặt khác, ta và Đại tiểu thư cũng chưa từng chuyện với nhau, ngay cả mặt nàng ta ra sao còn biết nữa là." là khéo , Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm khen, căn bản là muốn dò xét qua tâm tình của nàng mà thôi, còn chân hay chân quan trọng. Bất quá lời Đổng Xảo Xảo làm cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy kỳ quái, Tiêu đại tiểu thư muốn người may quần áo cho mình nhưng lại cho trực tiếp đo đạc là sao? Đổng Xảo Xảo dường như xem thấu nghi vấn của Lâm Vãn Vinh, cười : "Tiêu đại tiểu thư rất bận rộn, ít thời gian rảnh, ta mỗi lần đều dùng xiêm y của nàng ta ướm lấy mà may." Chỉ cần dùng xiêm y của Tiêu đại tiểu thư mà có thể may quần áo khiến cho nàng ta vừa lòng, Đổng Xảo Xảo này quả thực những tinh tế mà cũng cực kỳ khéo tay. Hai người chuyện phiếm lúc quay trở lại vấn đề quan trọng của sanh ý lần này. Đổng Xảo Xảo nhìn những chỗ trống mà Lâm Vãn Vinh bảo họ chừa lại cho , hiểu được tác dụng của chúng, hỏi: "Công tử, chỉ còn lại những chỗ này là xong hoàn chỉnh, biết chúng có tác dụng gì?" Lâm Vãn Vinh thần bí cười, trả lời nàng mà ngược lại phân phó: "Xảo Xảo, nhà có khúc than củi hay ?" Đổng Xảo Xảo như thuận lên tiếng đáp, rồi vào phòng bếp tìm cho Lâm Vãn Vinh khúc gỗ cháy đen ở đầu. Ở thời đại này tự nhiên có bút chì, thậm chí ngay cả than chì cũng chẳng mấy ai biết, Lâm Vãn Vinh dùng bút lông rồi, đành dùng que than củi này thay thế. bốn năm năm vẽ rồi, thủ pháp chắc thuần thục như xưa, liền cầm cái que mặt đất tập luyện. Đổng Xảo Xảo xem Lâm Vãn Vinh vẽ lúc, thấy mặt đất lên nữ tử có khuôn mặt cười rất duyên dáng, đoan trang mỹ miều, bộ dạng hay thần thái rất sinh động như vậy. Bố con Đổng lão cũng từng nhìn người ta vẽ, nhưng vẽ theo cách của Lâm Vãn Vinh quả là lần đầu tiên được chứng kiến. Còn Lâm Vãn Vinh nhìn bức họa kia, trong lòng nhịn được cảm thán cái, mấy năm có vẽ thủ pháp yếu hẳn . Trước kia từ thời còn học trung học cho tới học đại học, vì theo đuổi bạn hoa khôi vẽ biết bao nhiêu bức họa. Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp đại học nàng liền Mĩ lợi hợp chủng quốc (USA), hai người chia tay, Lâm Vãn Vinh càng có nhiều cơ hội theo đuổi các mỹ nhân khác, dần dần cũng còn hứng vẽ nữa. Lâm Vãn Vinh đột nhiên chìm đắm trong những kỷ niệm cũ, mãi đến khi Đổng Xảo Xảo gọi vài tiếng mới chợt tỉnh, cười xòa hỏi: "Xảo Xảo tiểu thư, biết có chuyện gì?" Đổng Xảo Xảo khẽ hỏi: "Công tử, đây là thủ pháp vẽ gì mà trông đơn giản như thế? Ngươi vẽ đẹp." Đối với Đổng Xảo Xảo mĩ lệ ôn nhu này, Lâm Vãn Vinh thập phần nhẫn nại, cười đáp: "Cái này gọi là phác họa, là loại họa pháp đơn giản ở quê ta, ta cũng nhiều năm có vẽ, hôm nay thủ pháp cũng còn thuần thục nữa." Đổng Xảo Xảo lắc đầu :" phải a, công tử tuy bút họa đơn giản, nhưng dụng bút như thần, chỉ dùng que gỗ mà có thể vẽ được như vậy, ngày sau nhất định là đại tông sư." Lâm Vãn Vinh mặc dù tự phụ da mặt rất dầy, nhưng bị nàng khích lệ như thế cũng khỏi hơi đỏ mặt, vội vàng : "Xảo Xảo tiểu thư, ngươi như vậy sợ làm ta thành kẻ kiêu ngạo mất." Đổng Xảo Xảo cười duyên, hai con mắt xinh đẹp sáng như trăng rằm nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ hỏi: " biết quê công tử ở nơi nào?" Lâm Vãn Vinh sửng sốt chút, thần sắc chợt buồn bã, khẽ đáp: "Quê của ta ư? Rất xa, rất xa." Đổng Xảo Xảo tưởng Lâm Vãn Vinh muốn trả lời nàng, mặt lộ vẻ đăm chiêu, mím môi nhìn Lâm Vãn Vinh vẽ tiếp chuyện cùng nữa. Đổng Nhân Đức đứng ngây ngốc nhìn hai người chuyện lúc này mới đột nhiên kêu lên: "Nữ nhân này trông rất giống Tiêu phu nhân, bất quá ..." Lâm Vãn Vinh cười : "Người nhìn lại lần nữa xem có đúng là Tiêu phu nhân ?" Đổng Nhân Đức nhìn kỹ lại lần nữa rồi trả lời: "Hình như so với Tiêu phu nhân còn trẻ hơn chút, cũng có phần hấp dẫn hơn, chẳng lẽ là..." Cha con lão Đổng hai người nhìn nhau, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn Lâm Vãn Vinh đồng thanh : "Là Tiêu gia đại tiểu thư!" Lâm Vãn Vinh mỉm cười , Đổng Nhân Đức vội hỏi: "Lâm công tử, ngươi gặp qua Tiêu đại tiểu thư rồi ư?" Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười đáp: "Ngay cả các người đều chưa thấy qua, ta như thế nào có thể thấy? Ta chỉ vừa rồi tấu xảo thế nào thấy được Tiêu phu nhân mà thôi, cái này thực ra là chiếu theo hình dáng của bà ta họa, nhưng ta thêm vào ba phần tưởng tượng thời trẻ của bà ta nữa." Cha con Đổng lão lúc này ngoài vẻ kính nể ở mặt thực có ý gì khác. Chỉ dựa vào dung mạo của phụ nhân ngoài ba mươi tuổi này mà họa nàng ta trở lại cái thời còn mười tám đôi mươi, các họa sư bình thường quả có cái khả năng đó. Trong mắt bọn họ bây giờ, vị Lâm công tử này thực là người tài hoa hiếm thấy trong thiên hạ. Lâm Vãn Vinh nhìn thần thái của bọn họ, trong lòng thầm cười, cố ý vẽ dung mạo Tiêu phu nhân trẻ lại, thêm vào chút tưởng tượng của mình, chính là muốn lừa cái đám tài tử kia, khiến chúng tin tưởng rằng đây chính là bức họa chân dung của Tiêu đại tiểu thư. dùng cây gậy luyện tập hồi nữa, cảm thấy thuần thục rồi mới bảo Xảo Xảo đem đến con dao . Lâm Vãn Vinh cẩn thận dùng nó đẽo cái cây than củi mà Xảo Xảo đem tới thành giống như cái bút chì , tuy là hơi thô chút, nhưng chỉ cầm thuận tay là ổn. Đổng Xảo Xảo hiếu kỳ hỏi: "Công tử, đây là bút gì? Sao trông kỳ quái thế? Nó tên gọi là gì?" Lâm Vãn Vinh cười đáp: "Ta trước kia khi vẽ đều dùng cái loại gọi là bút chì, chỉ có điều nơi này có, đành phải dùng cái que than củi này thay thế vậy. Đợi ta vẽ xong rồi, ngươi giúp ta bảo quản nó, có khi ngày sau ta còn phải dùng đến nó nữa." Đổng Xảo Xảo nhu thuận gật đầu đáp ứng. Có cái dạng "bút chì" này trong tay, Lâm Vãn Vinh phảng phất nhớ tới ngày xưa lúc bên bờ hồ vẽ bạn của mình. hạ bút xuống vẽ, chẳng mấy chốc giấy lên mỹ nhân thập phần xinh đẹp, sống động tự nhiên. Có công cụ trợ giúp, hơn nữa tiến vào thần thái tập trung siêu thoát, hình vẽ này của so với lúc trước vô hình trung còn hoàn mỹ hơn nhiều. Chỉ thấy nữ tử trong tranh thần thái phiêu diêu, tựa như tiên nữ đạp mây mà , khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mặt nét cười duyên dáng, toát ra cái vẻ quý phái vô cùng, cứ như người đứng trước mặt vậy. Chỉ có mi tâm hơi nhíu chút, mắt chút ưu sầu. Cái này cũng là do Lâm Vãn Vinh căn cứ vào những lời miêu tả tình cảnh Tiêu gia của Đổng Nhân Đức mà cố ý vẽ như vậy, khiến người trong bức họa càng trở nên chân thực. "Chẳng nhẽ đây đích thực là Tiêu đại tiểu thư sao? Nàng trông đẹp mắt." Xảo Xảo đứng ở bên cạnh Lâm Vãn Vinh tự chủ được cảm thán cái: "Nếu ta mà có bộ họa như thế là tốt biết bao a." Lâm Vãn Vinh cười : " có vấn đề gì, hôm nào ta nhất định tự mình làm cho ngươi bộ."
Chương 10: Tăng giá bán sách - Đa tạ công tử. Đổng Xảo Xảo ngượng ngùng . Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, tay đặt lên mặt lau chút, hướng tới Đổng Nhân Đức hỏi: - Đổng đại thúc, ngươi xem thế nào? Đổng Nhân Đức nhỉn Lâm vãn Vinh rồi ngơ ngón tay cái khen ngợi: - Đối với công tử người, cần phải , tiểu lão nhân bội phục, vô cùng bội phục. Lâm Vãn Vinh hơi hoàn thành luôn các đồ hoạ này, thần thái của Tiêu gia đại tiểu tư giả mạo này tuy hơi khác nhau, nhưng đều giống nhai ở nét mỹ lệ động nhân, đám tài tử mê mẩn kia làm sao mà nhận ra được. Lâm Vãn Vinh hoàn tất nét bút cuối cùng, mặt thoáng nét hài lòng, môi khẽ nhếch lên cười : - Vẽ xong rồi, nghỉ thôi. Đổng Xảo Xảo nhìn quyển sách tập trung nhiều bức hoạ to mang thần thái khác nhau của cùng người, mặt tràn đầy vẻ hâm mộ, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, cái miệng xinh xắn chợt bật ra nụ cười. - Có chuyện gì? Lâm Vãn Vinh bị tiếng cười của nàng làm ngạc nhiên chút, ngờ này cười rộ lên còn đẹp như vậy. Đổng Xảo Xảo lấy ra cái khăn tay từ trong ngực, khuôn mặt hồng lên liếc , cắn khẽ môi nhìn vào phía trước Lâm Vãn Vinh định lau cho , khăn tay mang theo mùi hương nhàn nhạt thơm tho bay đến trước mặt Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh giật mình đại ngộ, té ra là mặt mình dính tro nên nàng mới có hành động như vậy. Bất quá, hành động của nàng cũng khiến cho Lâm Vãn Vinh phen giật nẩy. Nam nữ thời đại này thụ thụ bất thân, cho dù Đổng Xảo Xảo vốn sinh ra ở nhà bá tánh bình dân, nhưng động tác ấy cũng thân mật quá. Cho dù Lâm Vãn Vinh vốn từ thời đại đại tới, nhưng chỉ có bạn bè nam nữ thân thiết mới có những hành động như vậy. Có lẽ nàng đối với ta nảy sinh những ham muốn quá mức rồi đây. Trời, ta đây có thể gặp nguy hiểm rồi, bổn tài từ trời sinh 'tọa hoài tựu loạn' ( chơi chữ với câu 'tọa hoài bất loạn' về Liễu Hạ Huệ, còn LVV ngồi lâu làm loạn ^^). Lâm Vãn Vinh vô sĩ thầm nhủ. Tại thời đại này, là nhất thời chưa có chuẩn bị cho quan hệ luyến ái nào cả. Lâm Vãn Vinh vội vàng lui lại phía sau bước, bất tri bất giác cự tuyệt hảo ý của nàng, rất tự nhiên chạm vào cổ tay nàng, cười : - Ta tự lo cho mình được rồi... Đổng Xảo Xảo sửng sốt đôi chút, cũng ý thức được chính mình cũng ổn, mặt đỏ bừng. Lâm Vãn Vinh liền đưa tay lên mũi khẽ hít hơi: - Chân hương! Đổng Xảo Xảo biết cố ý giúp mình đỡ xấu hổ liền cảm kích nhìn Lâm Vãn Vinh mỉm cười. Bất quá, khôi hài vốn là bản tính của Lâm Vãn Vinh, cũng giấu điểm. Sắc mặt của Đổng Xảo Xảo lại đỏ bừng bừng lên, nhàng 'ân' tiếng, gì nữa. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn lão Đông cái, lão Đổng cũng động đậy gì, biết là suy nghĩ chuyện gì? Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút tức giận, tiểu ni tử này hiểu đành, mà người già đầu cũng hiểu là sao. Để lão tử hứng lên xơi tái luôn khuê nữ bảo bối của ngươi, ngươi cũng đừng oán ta nghe. Cũng phải Lâm Vãn Vinh khó chịu gì, đối với thế giới này vẫn chưa thích nghi, đối với chuyện đương vẫn còn có chút chưa sẵn sàng, chỉ có thể từ từ tiến tới. Hai cha con này lời nào, cứ như là diễn kịch câm vậy, Lâm vãn vinh lau sạch tro tàn dính mặt, chuẩn bị trả lại cho Xảo Xảo, chỉ là cái khăn tay đó mặt giờ biến thành màu đen, trực tiếp trả lại nàng, cũng có điểm tốt a. Đổng Xảo Xảo ngược lại cười tiếng, cầm lấy cái khăn tay tay Lâm Vãn Vinh : - Công tử, việc đơn giản này để cho tiểu nữ làm . Nhìn thấy thần thái tự nhiên của nàng, Lâm Vãn Vinh liền thản nhiên trở lại, suy nghĩ lượt, tự có cảm giác đây chẳng phải là chuyện tốt ư? Dệ dàng có tiểu nữu thiếp thế này à? Bất quá bổn tài tử tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng, có tiểu nữu thiếp mới là bình thường. Dùng bút than đó vẽ xong, Lâm Vãn Vinh để cho Đổng Xảo Xảo cầm bút lông vẽ theo bức phác thảo đó, tô vẽ hồi, tránh cho vết than vẽ đó dễ bị xóa nhòe . Tuy nhiên việc này cần phải tinh tế cẩn thận, tuy là dựa vào các nét than để vẽ lại , nhưng nếu cẩn thận phá hư toàn bộ bức họa . Lâm Vãn Vinh hoàn toàn chưa kịp cho Đổng Xảo Xảo biết tài tử căn bản thường dụng mao bút, nhưng Đổng Xảo Xảo cũng là người hiểu chuyện , mặc dù vì cái gì mà Lâm Vãn Vinh cần dùng mao bút, nhưng hề mở miệng để hỏi. Nàng cẩn thận tỉ mỉ vẽ lại từng bức họa, khuôn mặt nhắn thần sắc khẩn trương tràn đầy mồ hôi, trong lòng lo sợ làm hỏng bức họa nguyên thuỷ của Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút cảm động nhè , cha con bọn họ đối với chính mình cái loại tín nhiệm vô điều kiện này, làm cho Lâm Vãn Vinh có cảm giác rất ấm áp, mơ hồ chính mình ở vào thời đại nào nữa. Đổng Xảo Xảo rốt cục hoàn thành toàn bộ việc tô thêm lần lên các bức họa, xảo thủ của nàng làm cho Lâm Vãn Vinh thốt nên lời, thậm chí ngay cả bút tích của bức hoạ cũng khác mấy so với Lâm Vãn Vinh tự vẽ lấy . Lâm Vãn Vinh gật gù cảm khái : - Xảo Xảo, ngươi nhất định thể gả cho người khác làm lão bà a bằng ta nơi nào tìm người có xảo thủ tuyệt vời như vậy chứ?" Lâm Vãn Vinh và nàng chuyện lúc, hai chữ tiểu thư cũng đều quên sạch, trực tiếp gọi nàng là Xảo Xảo, nguyên lai là nương xinh đẹp, cái gì mà "tiểu thư" chứ. Lâm Vãn Vinh sau khi xong lại còn cười to vài tiếng, khuôn mặt nhắn của Xảo Xảo đỏ bừng lên, đại khái nàng thể hiểu được Lâm Vãn Vinh này trông phong lưu tài tử như thế mà đột nhiên lại trở nên thô tục như vậy. Hắc hắc, tiểu ny tử ngươi tự dưng đưa cái khăn làm ta hoảng hồn, giờ ta làm cho ngươi thẹn thùng phen, lão tử vô sỉ sao chứ, ngươi có thể làm gì ta nào? Lâm Vãn Vinh đắc ý trong lòng cười cười. Đến khi sửa sang quyển sách xong trời cũng vào giữa trưa, việc thi hành in ấn sao chép quyển sách này hoàn toàn trao cho lão Đổng. Lâm Vãn Vinh biết kỹ thuật in ấn thời đại này còn lạc hậu, nếu muốn in ấn quyển sách này có làm cả ngày cả đêm hết năng suất chắc cũng chỉ được năm trăm quyển là cùng. Lão Đổng tại sống ở đây nhiều năm, ý nghĩ linh hoạt, quen biết nhiều nơi, nên đảm nhiệm công việc in ấn sách là ổn nhất. Khi lão Đổng cầm bản sơ thảo ra ngoài tìm nơi in ấn, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới việc, vội vàng giữ chặt ông ta lại dặn dò: - Đổng đại thúc, việc in ấn này nhất quyết phải chú ý giữ bí mật. Đặc biệt là bản sơ thảo này, phải càng cực kỳ quý trọng, nếu nó rơi vào tay người khác, việc in ấn nó đối với họ dễ dàng, còn chúng ta làm ra để người khác hưởng, cho nên nhất định phải coi chừng. Bản sơ thảo này phải cầm về ngay. Ở thời đại này làm gì có cái bảo hộ bản quyền tác phẩm trí thức như ở thế giới kia của , vì vậy Lâm Vãn Vinh phải nhắc nhở lão Đổng, bằng bị kẻ khác cướp mất bao công lao tâm huyết cùng tiền bạc của họ coi như đổ xuống sông xuống biển. ( người Tàu mà cũng có hai chữ bản quyển ở trong đầu chắc, ặc ^^) Khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, Lâm Vãn Vinh có mỗi mình, có trở về cũng đơn tại căn nhà trống trải, bằng ngồi chuyện phiếm với bố con lão Đổng cho thời gian qua nhanh đồng thời ăn luôn cơm chiều tại nhà lão Đổng. Đổng Thanh Sơn cũng quay trở lại, mặt lóe lên vẻ hưng phấn khác thường, hiển nhiên là thành công trong việc gì đó. Đổng Xảo Xảo quả nhiên tên cũng như người, nàng ta từ pha trà nấu cơm, cái nào cũng ngon cũng tuyệt. Lúc thấy Lâm Vãn Vinh suýt cắn vào đầu lưỡi, Đổng Xảo Xảo che miệng cười khẽ, nhìn hình dáng xinh đẹp chất phác của nàng ta, Lâm Vãn Vinh cảm thấy phảng phất chút ấm áp trong lòng. Sau khi ăn cơm chiều xong, lão Đổng liền kể lại việc tìm cửa hàng in thích hợp, quả nhiên có tiền có thể bắt ma quỷ xay thóc, lấy tiền bạc gấp hai lần ra dụ, hai mươi mấy công nhân thuần thục của cửa hàng in, nhận bắt đầu ngay lập tức đến suốt cả đêm gấp rút làm việc, lão bản còn vỗ ngực bảo chứng, trước hừng đông sáng nhất định sản xuất được năm trăm bản. Thuật in ấn này cực kỳ cổ xưa, trước hết in bản gốc lên tấm giấy da trâu, tiếp đó mực thấu qua tâm giấy da trâu in lên trang giấy, sau đó viết thêm chữ rồi đóng thành sách, hiệu quả tuy kém nhưng chân dung và chữ viết cũng rất ràng. Loại thủ công tác phường này, từ quá trưa đến tối, gấp rút chế được 500 bản, cũng quả là cực hạn. Lâm Vãn Vinh mệt mỏi hết ngày, vừa về đến nhà liền nằm lăn ra giường. Thời đại này, trời xanh thẳm, nước bích lục, khí trong lành, rau quả độc, tự nhiên là có cảm giác nghỉ ngơi thoải mái. Sống an nhàn ăn no mặc ấm thế này, về chuyện dâm dục, phải là nghĩ tới, mà là chưa tìm được ai thích hợp thôi. Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vãn Vinh tỉnh giấc, nhanh chóng hoà vào đám người có mặt sớm nhất đại nhai, ăn hai cái du bính (bánh dầu - bánh nhào bột với đường nặn tròn, chiên trong dầu), uống chén đậu hủ não mới xuất lò đầu tiên, lục sắc thực phẩm (thực phẩm hữu cơ) là tốt, bây giờ toàn thần tràn trề tinh thần, hùng dũng hiên ngang đến nhà lão Đổng. Tới nhà lão Đổng, thấy lão ăn cháo, đám màn thầu mới hấp ăn hết nửa. - Lâm đại ca, ngươi còn chưa ăn điểm tâm phải , ta mới hấp màn thầu, huynh thưởng thức xem sao. Nàng đưa cho Lâm Vãn Vinh chén cháo, lại chọn hai cái màn thầu to nhất đưa cho . Từ tối hôm qua ăn cơm biết Lâm Vãn Vinh sống đơn mình, hơn nữa Lâm Vãn Vinh trông thế nào cũng giống vị công tử, Đổng Xảo Xảo liền trực tiếp "giáng cấp" Lâm Vãn Vinh từ công tử thành Lâm đại ca, thịnh tình mời mỗi ngày ba lần đến nhà giải quyết bữa cơm. Ai, hảo ý này nên làm thế nào đây, Lâm Vãn Vinh là người ăn khoẻ, năm ngày có thể ăn hơn mười bữa. Nhìn hai cái bánh màn thầu trước mặt, đột nhiên nhớ tới câu truyện cười trước kia nghe được. Chàng trai lần đầu tiên sờ ngực , cảm khái : - Oa, giống như màn thầu a. ngượng ngùng : - có đâu, nhân gia sao có thể có cái màn thầu lớn được chứ? Chàng trai : - Ta chỉ thấy đúng là cái bánh bánh màn thầu đầy đặn mềm mại. Đáng tiếc, Lâm Vãn Vinh nếu đem truyện cười này kể cho bố con lão Đổng nghe, phỏng chừng liền bị cây chổi của lão đập ngay lập tức. Cái bánh màn thầu trắng làm Lâm Vãn Vinh càng thêm đói, dù sao bản tính của cũng là vô sỉ, suy nghĩ gì cả kêu to: - Xảo Xảo, khéo ta cũng còn chưa có ăn, cám ơn người. Lão Đổng hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên tối qua thức suốt đêm, Lâm Vãn Vinh tối hôm qua lại ngủ ngon lành như vậy đúng là tôn trọng lão nhân gia. trong lòng có chút áy náy, nhưn bất quá, theo phân công đó cũng là chức trách của lão. - Đổng đại thúc, bên kia in ấn thế nào rồi? Lâm Vãn Vinh thấy lão Đổng vừa húp xong nốt bát nước cháo, vội hỏi nhanh. Lão Đổng lau miệng, ngón tay chỉ về phía sau lưng : - Đó, ở phía sau lưng ngươi, năm trăm bản, toàn bộ đều ở đó. Lâm Vãn Vinh suýt nữa nhảy dựng lên, nửa cái bánh bao nuốt vào bụng, xoay người nhìn, quả nhiên có năm trăm quyển sách sạch , còn tỏa ra mùi mực. Lâm Vãn Vinh cầm tay quyển sách, đọc cẩn thận, bức ảnh được in hiệu quả hơn so với trước kia. Bức họa Tiêu đại tiểu thư có thể thấy ràng được. Tiểu nữu này tuy biết lão tử dùng chân dung của ta kiếm tiền, nhưng dù sao lão tử cũng nhanh chóng tới làm việc trong nhà ta, xem như bồi thường sau. Nhìn năm trăm quyển sách , Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm hoan hỷ, cảm giác này là khoan khoái a. - Lâm công tử, mấy quyển sách này chúng ta định giá bao nhiêu? Từ khi biết khả năng của Lâm Vãn Vinh, lão Đổng đối với Lâm Vãn Vinh tôn kính thay đổi, vẫn gọi là công tử mặc dù Lâm Vãn Vinh lúc đầu tự mình khước từ phải cái loại kia. - Năm lượng bạc quyển. Lâm Vãn Vinh vuốt ve quyển sách thích buông tay, cũng quay đầu lại trả lời. "Bịch" tiếng, nửa cái bánh màn thầu trong miệng Đổng đại thúc rơi thẳng xuống đất. Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn ánh mắt tin tưởng của cha con họ, thấy có chút buồn cuời, nhân tiện : - Như thế nào? Các người tin đúng ? Đổng Xảo Xảo do dự lúc rồi : - Lâm đại ca, ngươi muốn bán năm lượng bạc quyển ư? Có phải quá đắt hay ? Năm lượng bạc đủ để gia đình sống nửa năm, số tiền này quả , khó trách phụ tử bọn họ kinh ngạc đến vậy. - Các người thực tin, năm lượng bạc, hoàn toàn phải là đắt. Các người có biết đây là mặt hàng hiếm có ? Lâm Vãn Vinh cười thần bí, những lời huyênh hoang này mà mặt hề đỏ. Mặc dù Lâm Vãn Vinh nhìn thấy vẻ mặt của mình bây giờ nhưng tự biết bộ dáng mình bây giờ nhất định giống loại người, mười phần chính là gian thương, hơn nữa còn là loại tối vô sỉ. Vô sỉ vốn chính là bản tính của , về điểm này Lâm Vãn Vinh cần giấu diếm làm gì. - Các người nắm chắc tâm lý của các tài tử. Họ nguyện ý bỏ tiền ra mua quyển sách này, họ quan tân căn bản phải là lượng quyển hay thậm chí mười lưỡng quyển. Bọn họ quan tâm chính là thông tin, hay chính là có tư liệu này đầu tiên, lượng với mười lưỡng đối với bọn họ mà , có gì khác nhau. Nguyên tắc của bọn họ chính là cầu cái tốt nhất, chỉ cầu cái tối quý, đó là tâm lý kì diệu. Lâm Vãn Vinh hơi giải thích làm cho cha con Đổng Xảo Xảo hai người cảm thấy sửng sốt. Nhận thấy bọn họ đối với việc này vẫn chưa hiểu , Lâm Vãn Vinh tiếp tục giải thích cặn kẽ. - Các người nghĩ xem, bây giờ chỉ cần có người mua, chẳng phải những người khác có cảm giác bị rơi lại phía sau hay sảo Có ai muốn là người đầu tiên có tư liệu về Tiêu đại tiểu thư chử Đây chính là hiệu quả của cạnh tranh, giống như domino, chỉ con đổ kéo theo những con còn lại ầm ầm sụp theo. Lâm Vãn Vinh trong lúc giảng giải vô tình đến từ domino, liền vội vàng giải thích qua loa. - Tóm lại, chẳng có ai chịu để người khác biết trước tâm tính của mỹ nhân, với đạo lý này tiểu sách của chúng ta bán được rất nhiều. Tưởng tượng , tên tiểu tử nào lại muốn chứ. Lâm Vãn Vinh huy động ba tấc lưỡi khoác lác. Đổng Xảo Xảo đầu óc linh hoạt, nghĩ tới vấn đề liền hỏi: - Dù Tiêu đại tiểu thư muốn chọn hôn phu, cũng chỉ có thể tuyển chọn mà thôi. Mà chúng ta có đến bốn năm trăm tiểu sách, vậy thế nào mới bán hết được? Lâm Vãn Vinh ha ha cười đáp: - Trạng nguyên cũng chỉ có người, phải Luận Ngữ, Thi Kinh, Đạo Đức Kinh, Mạnh Tử Kinh đều là dạng bán chạy hay sao? Kết quả thể biết trước được, nên ai cũng đều có thể cả. Đổng Xảo Xảo tâm tính thiện lương, là tốt, nên nghĩ thay cho Tiêu đại tiểu thư: - Ta nghe níu cũng có nhiều tài tử xuất thân hàn gia, bọn họ sao có thể mua nổi tiểu sách của bọn ta chứ? Vậy phải là chúng ta làm lỡ nhân duyên của Tiêu đại tiểu thư sao? Lâm Vãn Vinh suýt nữa té ngửa, ny tử này lo lắng cho bọn họ quá nhiều. Những kẻ đó đương nhiên hiểu , nếu chỉ dựa vào tiểu sách có hình Tiêu đại tiểu thư mà có thể bàn chuyện hôn quá xem thường cao môn đại hộ Tiêu gia rồi. Nhìn thấy ánh mắt khao khát cầu học của Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ phải làm điệu bộ giáo viên, cười lạnh : - Hàn môn tài tử khi tới đó đều chuẩn bị tâm lý cả rồi. Nếu như bọn họ có bản lãnh bằng chân tài làm Tiêu đại tiểu thư chú ý. Lại cần chúng ta vì họ lo lắng sao? Bọn họ muốn leo cao, ta chỉ có thể lấy làm tiếc mà thôi, muốn thành rồng thành phượng mà chịu mất tiền phải dựa vào nỗ lực của bản thân, bọn họ nhất định phải hiểu điều này. Ta đâu có bắt bọn họ phải mua, chính thị bọn họ trong lòng có quỷ nên mới mua đó thôi. Tài tử chân chính tuyệt đối mua sách của chúng ta đâu, cho nên trong thêÌ giới này, thử hỏi tài tử có phẩm chất thanh cao đích thực có mấy người? Chúng ta là thương nhân, mục đích cuối cùng chính là lợi nhuân. Ai cần thiÌ chúng ta bán. Vấn đề hôn nhân đại là chuyện của Tiêu đại tiểu thư, chúng ta có muốn quan tâm, cũng có biện pháp. Nghe Lâm Vãn Vinh lý luận phen, Đông Xảo Xảo cũng đành thầm gật đầu, đối với cái giá cao như thế của , tuy là vẫn thầm lo âu nhưng ràng có chút đồng ý.
Chương 11: Trám tiễn liễu Hôm nay là ngày cuối cùng để đăng kí vào làm gia đinh của Tiêu gia, ngày mai là ngày chính thức bắt đầu chiêu khai rồi cho nên các tài tử ở khắp nơi, biết chữ hay biết chữ đều tấp nập vội vàng tụ hợp lại đây. chỉ có người ở chính thành Kim Lăng này mà ngay cả các tài tử đến từ Hàng Châu, Tô Châu , Dương Châu, Trấn Giang cũng nườm nượp kéo đến bao vây địa điểm đăng kí báo danh đến vòng trong vòng ngoài, quả là giọt nước cũng thể lọt qua. Vẫn giống hệt như cảnh tượng ngày hôm qua, chuẩn gia đinh và các tài tử phân thành hai đội, mỗi người tự đăng kí cho mình, kính vị ràng , nước sông phạm đến nước giếng. Trật tự ở đây vẫn còn tốt, hề nhình thấy cảnh chen lấn xô đẩy, có lẽ là vì tất cả đều là người văn minh cả mà. Thu hút được nhiều tài tử như vậy đến đăng kí, sức hấp dẫn của Tiêu gia đại tiểu thư quả phi phàm. Tuy nhiên cái thu hút người ta nhất có lẽ chính là sản nghiệp vĩ đại sau lưng nàng đúng hơn. Tiêu gia nhất định sớm phát giác có rất nhiều tài tử nườm nượp kéo đến nhưng bọn họ vừa ủng hộ cũng chẳng phản đối, biết giở trò quỷ gì đây. Rốt cuộc là cần tài tử hay cần gia đinh? Mà cũng rất có thể lấy cả hai cũng nên. Tuy nhiên, động tĩnh của họ làm càng lớn Lâm Vãn Vinh càng thích thú vì dù sao cũng chờ nước đục thả câu để phát tài kiếm món tiền lớn mà. Mục tiêu của Lâm Vãn Vinh chính là đám tài tử phong lưu kia, xem bọn họ quần là áo lượt nhưng bộ dạng giống hệt như lũ cẩu vậy, năm lạng bạc Lâm Vãn Vinh còn cảm thấy định giá hơi thấp rồi đó. Còn về các chuẩn gia đinh, huynh đệ, phải ta coi thường mọi người nhưng thực xã hội là như vậy, nếu muốn tán đầu tiên phải kiếm nhiều tiền chút thôi. Lâm Vãn Vinh tìm đúng tên tài tử mặt mày trắng bóc, giọng : - Huynh đệ, có quyển sách rất hay huynh có cần ? Lâm Vãn Vinh lấy quyển sách trong lòng mình ra, nhanh chóng đưa đưa lại phấp phới trước mặt , để nhìn thấy trước mặt chính là khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu đại tiểu thư , sau đó lại nhanh chóng cất vào trong lòng. Quả nhiên tên tài tử mặt trắng mắt sáng rực lên, nhìn tứ phía cách cảnh giác rồi mới gật đầu với Lâm Vãn Vinh : - Huynh đệ , có bản màu hay vậy? Bản màu? Lâm Vãn Vinh sững người ra lát rồi lập tức hiểu ngay, tên tài tử này xem như chàng bán tranh ảnh đồi truỵ rồi. Lâm Vãn Vinh đương nhiên vô cùng tức giận. Bà mẹ ngươi, lão tử đường đường trang nam nhi tuấn phóng khoáng , ngọc thụ lâm phong thế này, làm sao có thể bán cái thứ đồ chơi ấy chứ. Tuy những loại long hổ báo của lũ công tử ăn chơi đại gia ta cũng cất giấu ít nhưng cũng đến nỗi phải dựa vào việc bán thứ đó để mưu sinh đâu. Tên ngốc mặt trắng đó cũng chẳng có con mắt gì cả, xem ra cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Tuy nhiên cái thứ nằm trong lòng Lâm Vãn Vinh lúc này quả rất giống với những đĩa đồng hành được bán trong chợ máy vi tính Trung Quan Thôn. Trong lòng Lâm Vãn Vinh quả buồn bực vô cùng, chỉ muốn đấm cho tên mặt trắng ấy quyền nhưng nghĩ đến lão Đổng vẫn đứng từ xa quan sát , học tập kinh doanh như thế nào nên quả pháo đầu tiên này bất luận thế nào cũng phải nổ. Lâm Vãn Vinh cắn răng : - Huynh đệ, cái thứ mà huynh , chúng ta để làn sau trao đổi riêng nhé. chỉ có trân phẩm từ cung đình truyền ra mà còn có cả bản lưu giữ nhập khẩu từ Nguỵ Quốc nữa, cha và con , mẹ và con trai, ba đời. Tư thế đó, thần thái đó haha...đảm bảo huynh chưa từng nhìn thấy bao giờ. Sắc mặt tên mặt trắng đó lập tức ửng đỏ, hai tay ngừng ngọ nguậy. Tia sáng đó lên trong mắt lên phải là tên háo sắc. Cái thế giới này có những tên háo sắc. - Tuy nhiên, trước mắt quan trọng nhất là, ta phải trịnh trọng giới thiệu cho huynh cuốn sách độc nhất vô nhị có hai được truyền ra từ trong Tiêu gia. Mời xem.... Lâm Vãn Vinh lại lấy cuốn sách đó ra lần nữa, bức vẽ chân dung của Tiêu đại tiểu thư trong sách ngay lập tức thu hút được ánh mắt của tên háo sắc mặt trắng: - Đây là... vui mừng , đưa mắt nhìn xung quanh lượt rồi lập tức im miệng, ánh mắt phát ra những tia vui sướng ngay cả kẻ mù cũng có thể trông thấy. - sai. Đây chính là Tiêu đại tiểu thư, đây là do vị huynh đệ của ta là trung cấp gia đinh trong đó bỏ ra khoản tiền lớn để làm ra. Huynh xem....... Lâm Vãn Vinh lật lật cuốn sách gây ra những tiếng sột soạt, trong những thanh đó tên mặt trắng cuối cùng cũng dời ánh mắt từ người Tiêu đại tiểu thư đến mấy hàng chữ bên . "Đại tiểu thư bí sử", năm chữ ngôn giản nhưng ý khái quát. Bên dưới còn có hai hàng là "Tiêu thị gia đinh uỷ viên hội chủ bạn XX ấn xoát hành thừa chế", góc bên phải là hai chữ màu đen "tuyệt mật". Nhìn tên tiểu tử này ánh mắt lấp lánh, Lâm Vãn Vinh biết là có kịch để xem rồi đây nên nhanh chóng nhân cơ hội : - Huynh xem bức hoạ này là tinh xảo. Ta có thể chịu trách nhiệm mà với huynh rằng, đây là bức vẽ chân dung Tiêu đại tiểu thư lần đầu tiên được lưu truyền ra ngoài, ngoài ta ra huynh chính là người đầu tiên nhìn thấy bức hoạ này, huynh hãy xem xét kĩ nội dung bên trong, tuyệt đối là những tài liệu chân thực đặc sắc từ đến lớn của nàng. Hôm nay hai huynh đệ ta có duyên, ta cần tiền gấp nên bằng lòng chuyển nhượng vật quý này cho huynh với giá thấp nhất đấy. Tên mặt trắng đó vội vàng liếc mắt cái nhìn thấy dòng chữ bên trong "Tiêu đại tiểu thư trạch ngẫu quan" ánh mắt lạ càng sáng rực. Lâm Vãn Vinh nhanh chóng cất cuốn sách cho xem tiếp nữa. Tên tài tử mặt trắng đành : - Ngươi ra giá . - Mười lạng bạc, thiếu cắc ta cũng thể bán được. Lâm Vãn Vinh thấy con cá cắn câu nên trong lòng vô cùng chắc chắn, ai bảo tên tiểu tử ngươi vừa nãy làm cho đại gia ta trong lòng được vui nên bây giờ lão tử lên giá phen xem sao. Điều kinh ngạc thể ngờ nổi là tên mặt trắng đó chỉ hơi nhăn mày rồi : - Hơi đắt, có thể giảm chút được ? Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng vui mừng, quả nhiên hàng độc chắc chắn có chỗ bán, lần này ăn chắc rồi. kiên định lắc đầu : - Huynh đệ, đây là đồ tốt từ trong Tiêu gia truyền ra, là thứ vô giá hề có thị trường. Ta cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được, mười lạng bạc trắng là giá thấp nhất rồi đó. Huynh cũng biết thứ này khi bán vào tay người khác tất cả đều tranh cướp nhau để sở hữu nó đấy. Thấy sắc mặt có chút do dự, Lâm Vãn Vinh giả bộ còn cách nào khác lắc đầu, cũng gì với , quay người bước . - Huynh đài, xin dừng bước! Đổng Xảo Xảo cải trang thành tài tử vừa đúng lúc gọi Lâm Vãn Vinh đứng lại, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay Lâm Vãn Vinh, ánh mắt phát sáng, thể là người hiểu giá trị của hàng hoá. Tên tài tử mặt trắng nào có biết đây chỉ là đóng kịch, thấy có người muốn đến cướp với mình lập tức hoảng hốt, vội vàng đuổi theo Lâm Vãn Vinh : - Ta đến trước, ta đến trước. Huynh đài, cuốn sách của ngươi ta lấy. Đây là mười lạng bạc, ngươi hãy cầm lấy . Lâm Vãn Vinh và Đổng Xảo Xảo đưa mắt nhìn nhau, cái nhìn chứa đầy vui vẻ. Lâm Vãn Vinh cầm lấy mười lạng bạc cất , Đổng Xảo Xảo ngấm ngầm giơ ngón tay cái về phía . Đổng Xảo Xảo tiếc rẻ xa rồi, tên tài tử to béo chú tâm quan sát Lâm Vãn Vinh và tên mặt trắng rất lâu rồi vội vàng kéo : - Vị huynh đài này. Xin hỏi vừa rồi huynh vừa đưa cho Lí huynh là thứ đồ gì hay vậy? Lâm Vãn Vinh nghi hoặc : - Huynh là.... Tên tài tử béo vội : - Ta là bạn tốt của Lí huynh... Trong lòng Lâm Vãn Vinh lập tức hiểu . Hai tên này vốn là bạn đồng học nhưng bây giờ vì Tiêu đại tiểu thư mà trở thành đối thủ cạnh tranh, chắc chắn để người còn lại chiếm thế thượng phong rồi. Lâm Vãn Vinh mang những lời vừa lúc nãy thuật lại lần nữa. Tên tài tử béo này đương nhiên cũng động lòng, chỉ là gã mặc cả giá khá mạnh, Lâm Vãn Vinh vừa giá là mười lượng gã mở miệng trực tiếp giảm xuống năm lượng. Trời ạ! Nếu thể bán cho ngươi với giá mười lượng, lão tử mang họ ngươi luôn. Lâm Vãn Vinh căn bản với gã nữa, quay đầu thẳng. Quả nhiên gã này vội vàng gọi đứng lại: - Huynh đài....Cứ như vậy, giao ước là mười lượng. Lại có vài tên tài tử nữa chú ý đến động tĩnh phía bên mình. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm vui mừng, chạy đến bên lão Đổng lau mồ hôi : - Bà nó chứ. Ta đánh giá thấp sức mua của thị trường rồi. Đổng đại thúc, chúng ta tăng giá. Mười hai lượng bạc mới bán.