CỰC PHẨM GIA ĐINH - VŨ NHAM (636C)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133 Tranh Chấp

      "Ôi cái tổ của ta! Sao mấy hôm về mà thành thế này rồi?" Lâm Vãn Vinh đảo mắt vòng, chợt thấy bàn có để vài cuốn sách tuyến trang. cầm lên xem, ra là mấy cuốn "Kim Cương kinh". nhịn nổi cười: "Ngoài con nha đầu nhị tiểu thư kia ra còn có ai tụng kinh ở nơi tiêu điều này nữa? cần phải , căn phòng này chắc chắn là do nàng thầm đến quét dọn rồi."


      Tiểu nha đầu này ăn chay niệm phật, thế nên luôn mong Lâm Tam cũng phải đọc nhiều kinh văn như mình. Ai ngờ Lâm Vãn Vinh lại chút cảm hứng gì với mấy thứ như "Kim Cương kinh" này, nếu là "Ngọc Nữ tâm kinh" có lẽ còn có chút hấp dẫn .


      Lâm Vãn Vinh lăn ra ngủ đến ngày hôm sau. Bây giờ là hồng nhân trong mắt phu nhân, tiểu thư. Mấy việc của bọn làm vườn từ lâu phải động tay vào rồi, trừ phu nhân và hai vị tiểu thư ra, ai dám sai bảo, tất cả đều tuân theo . Ngủ cứ ngủ cho no mắt, tiền cứ đếm đến sái tay, đời cũng chỉ mơ đến thế mà thôi.


      - Tam ca, tam ca, đại tiểu thư mời huynh đến nghị đường để cùng bàn định công việc.


      Lâm Vãn Vinh mơ mơ màng màng bỗng nghe thấy tiếng "nha hoàn" từ ngoài gọi vào, giọng có vẻ quen quen. vẫn mặc kệ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi:


      - Tỉ tỉ gì đó ở bên ngoài ơi, mấy giờ, à quên, bây giờ là giờ nào rồi?


      - Giờ ngọ rồi, hi hi!


      "Nha hoàn" bên ngoài đứng cười.


      - Trời chưa tối à, thế ngủ tiếp.


      Lâm Vãn Vinh tự lầm bầm vài câu.


      "Nha hoàn" đứng ngoài nghe vậy bèn nóng ruột, đạp cửa xông vào, xẵng giọng:


      - Lâm Tam, dậy mau!


      Lâm Vãn Vinh nhìn khuôn mặt nhắn của Tiêu Ngọc Sương mà cười:


      - Nhị tiểu thư, sao hôm nay bỗng dưng cao hứng giả mạo làm nha hoàn thế? Ta chịu nổi nghe!


      Tiêu Ngọc Sương thừa biết nhận ra giọng mình rồi nhưng còn cố tình trêu đùa, mặt nàng đỏ hồng:


      - Chàng ấy, tối hôm qua về rồi mà báo cho thiếp tiếng, làm thiếp cứ lo nơm nớp cả ngày.


      Lâm Vãn Vinh dậy từ nãy, cười:


      - Hôm qua lúc bọn ta quay về, kẻ người dưới khắp trong phủ đều biết cả, việc động trời như thế sao ai báo cho nàng hay?


      Nhị tiểu thư ngượng ngùng đáp:


      - Dạo này ngày nào thiếp cũng tụng kinh niệm phật, cho phép ai khác làm phiền. Hôm qua đến giúp chàng dọn phòng xong thiếp về, ngồi niệm kinh lúc ngủ mất, biết là chàng về.


      "Con nha đầu này quả là ngoan đạo. cho cùng đều vì mình cả." Lâm Vãn Vinh cảm động, kéo tay nhị tiểu thư:


      - phải vội, nếu nàng mệt rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng đọc kinh nữa vậy. Bồ Tát trời chỉ hưởng hương khói, cần là cần tiền hương quả chứ ăn mấy thứ kinh phật này. Ta bỏ chút tiền bố thí và thắp hương, thế là được rồi.


      Nhị tiểu thư vội vã đưa tay che miệng lại:


      - Lâm Tam, chớ có bừa. Lần trước chàng và tỉ tỉ bình an vô đều là nhờ Bồ Tát phù hộ, được bất kính. Vì mọi người, tụng kinh tháng có là gì, cho dù phải đọc kinh cả đời thiếp cũng chấp nhận.


      Ngửi mùi hương thoang thoảng ngón tay nàng, Lâm Vãn Vinh giật mình hỏi:


      - Nhị tiểu thư, có phải nàng dùng nước hoa ?


      Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt đáp:


      - Thiếp dùng nước hoa hồng của mẫu thân, Lâm Tam, có thơm ?


      "Thơm lắm, thơm chết được. Ba mẹ con nhà họ Tiêu này lại đều thích nước hoa hồng cơ đấy. Ha ha, thú vị ." Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng mà khen ngợi:


      - Thơm, thơm lắm! Nhị tiểu thư, mấy hôm gặp, trông nàng thon thả nhiều.


      Tiêu Ngọc Sương gật đầu:


      - Mấy hôm nay toàn ăn đồ chay nên gầy chút.


      Lâm Vãn Vinh dán mắt vào bộ ngực dậy của nàng, trông như nụ hoa dần bung nở, nghiêm nghị :


      - Nhị tiểu thư, nàng trong thời kỳ phát dục thanh xuân, nhiều chỗ lớn khá nhanh. Chỉ ăn chay thôi là được, phải kèm theo cá thịt. Thế mới làm cho ngực ... à ... toàn thân lớn nhanh. Nào, đưa ta ôm xem gầy mấy cân.


      Nhị tiểu thư nhảy phắt ra tránh xa , mặt mũi tối sầm, xấu hổ đáp:


      - Cái đồ nhà chàng chỉ biết ức hiếp ta, đáng ghét! Tỉ tỉ , nữ nhi bọn thiếp thân thể quý giá như tính mạng, được để người khác chạm vào.


      Lâm Vãn Vinh nhớ lại buổi tối hôm đó, lúc sắp , trốn trong phòng Tiêu nhị tiểu thư nghe đại tiểu thư dạy cho Ngọc Sương cách nữ tử phòng bọn háo sắc, trong lòng thấy khó chịu vô cùng. the thé cười:


      - Nhị tiểu thư, con dao găm đó mang người nguy hiểm lắm, hay là đưa cho ta giữ hộ. Con người ta ngay thẳng lắm, lợi dụng ai bao giờ.


      Nhị tiểu thư khẽ ừ tiếng, hai má lại đỏ ửng, khẽ cúi đầu xuống, :


      - Lâm Tam, chàng phải sợ. Con dao găm đó chỉ là vật phòng thân của thiếp, chỉ phòng người ngoài thôi. Con người chàng tuy chẳng ra gì, nhưng thiếp bị ngươi ức hiếp quen rồi, cho dù bị ức hiếp đến chết thiếp cũng oán trách nửa lời.


      Trong lòng Lâm Vãn Vinh xúc động ngậm ngùi. "Ai con nha đầu này mới mười sáu mười bảy tuổi? Những lời nó ra, cho đến a đầu hai sáu hai bảy tuổi cũng chả dám. Lão tử cảm động quá mất!"


      Tiêu Ngọc Sương tuổi còn trẻ, như mầm hoa nhú. Lâm Vãn Vinh giữ thái độ "Vỗ béo rồi thịt", trêu ghẹo quá đà nữa, chỉ mấy chuyện lặt vặt với nàng, thỉnh thoảng lả lơi chút, quan hệ thế này cũng tốt đẹp.


      Lâm Vãn Vinh kể những điều mắt thấy tai nghe ở Hàng Châu cho Ngọc Sương nghe. vốn là cao thủ tán chuyện, giọng điệu lên bổng xuống trầm, tình tiết quanh co lắt léo, nhị tiểu thư ngây dại nghe kể, bỗng kéo tay :


      - Sớm biết vui như vậy thiếp cũng . Sáng hôm qua, tỉ tỉ cũng phái người về trước để báo cáo lại những việc gặp rồi. Lâm Tam, lần này chàng lập công lớn làm mẫu thân khen ngợi ngớt, chàng là trụ cột Tiêu gia, thành công lần này ắt phải phi phàm lắm.


      Lâm Vãn Vinh nghe xong trong lòng thấy buồn cười, Tiêu gia này toàn đàn bà con gánh vác việc nhà, lần này mình lão tử coi như thành "phụ nam" rồi. Bây giờ lại rất hiếu kỳ về Tiêu phu nhân, nghe đâu Tiêu phu nhân cũng từng là nhân vật ở kinh thành, đến những người trong Từ văn trường cũng tán thưởng ngớt, biết bà ta có những kỳ tích gì.


      - Ai da!


      Tiêu Ngọc Sương chuyện với lúc bỗng thảng thốt kêu lên:


      - Chết rồi! Lâm Tam, tỉ tỉ còn đợi chàng bàn việc. Thiếp gặp chàng rồi lại quên mất. Chàng mau đến nghị đường .


      Nghị đường? Lâm Vãn Vinh nhớ lại hôm đó vì tức tối chuyện của Ngọc Sương mà tự tiện xông vào nghị đường, trong lòng thầm cười. Tiêu Ngọc Sương như guốc trong bụng , liền ngại ngùng nhìn và khẽ dặn:


      - Chàng phải ăn cẩn thận với tỉ tỉ và mẫu thân, đừng lỗ mãng xông vào như lần trước. Chàng nghe khéo lại bị phạt chẳng ai cứu được đâu.


      Lâm Vãn Vinh cười sang sảng, rời phòng đến Nghị đường. đường tới bỗng thấy Quách Vô Thường biểu thiếu gia lâu rồi gặp. Quách Vô Thường hay đem Tứ Đức cùng mấy tên gia đinh người ngựa hào hứng định phi ra ngoài. Thấy Lâm Tam, y lập tức vui vẻ :


      - Lâm Tam, lần này ngươi làm tốt, quả là hả dạ.


      Lâm Vãn Vinh để ý, chỉ thấy bộ dạng lăng nhăng của Quách Vô Thường biết là định làm gì, bèn mỉm cười:


      - Thiếu gia, bây giờ trời sáng tinh mơ, phường Diệu Ngọc chưa mở cửa đâu, nếu muốn "giao lưu" tranh thủ trời tối chút.


      Quách Vô Thường lúng túng cười:


      - Lâm Tam, ta "giao lưu". Ta đến cửa tiệm Đào gia dạo chút thôi. À , bây giờ phải là cửa tiệm Tiêu gia mới phải, hả hê thay. Xem thằng khốn họ Đào kia còn vênh vang được nữa .


      Hoá ra biểu thiếu gia đợi nổi, đưa người khám xét nhà người ta, Lâm Vãn Vinh nghe mà thấy buồn cười, biết Quách Vô Thường chẳng có chút thiện cảm với Đào Đông Thành, thành thử muốn gấp rút đến thanh toán bọn chó cùng đường kia.


      " biết tên hoÌ£ ĐaÌo kia có đươÌ£c ai cứu ? Cái cột thẳng đứng kia thâÌ£t dêÌ’ chiÌ£u chút naÌo, tối thiêÌ0u phaÌ0i có ít nhất ba naÌng kyÌ’ nưÌ’ mới giaÌ0i quyết nỗi, ta thưÌ£c sưÌ£ viÌ cho thân thêÌ0 yếu ớt cuÌ0a hắn maÌ caÌ0m thấy lo lắng đó, hắc hắc!"


      Khi Lâm Vãn Vinh đến nghị đường, đại tiểu thư và Tiêu phu nhân đều ở đó, các quản khắp nơi của Tiêu gia cũng ngồi nghiêm chỉnh vẻ đợi tới. Tiêu phu nhân trông thấy , tươi cười đứng dậy:


      - Lâm Tam, ngươi vất vả quá.


      Lâm Vãn Vinh cười đáp:


      - Phu nhân khách khí rồi, ta chỉ là kẻ ở trong nhà, đại tiểu thư mới là người vất vả nhất.


      Tiêu Ngọc Nhược nhìn lời nào. Tiêu phu nhân cười tiếp:


      - Ngọc Nhược kể cho ta nghe hết rồi, lần tới Hàng Châu lần này, Tiêu gia chúng ta đoạt lại được vị trí long đầu trong Kim Lăng thương hội và chiếm được cửa hàng của Đào gia, công lao của Lâm Tam là lớn nhất, ta nhất định trọng thưởng.


      - Đâu có, đâu có, phu nhân lại quá lời rồi. Nhờ con mắt tinh đời hơn người của phu nhân và tác phong minh nhanh nhạy của đại tiểu thư, chúng ta mới đạt được thành công lớn lao như vậy. Ta chỉ làm được mấy việc mà thôi, đáng là bao.


      Lâm Vãn Vinh "khiêm tốn" đáp.


      Đại tiểu thư nhịn cười nghe tài lanh, với các quản trong phòng:


      - Lần này công lao của Lâm Tam là lớn nhất, mẫu thân và ta quyết định, từ giờ Lâm Tam có thể tự do vào nghị đường này bàn việc, chư vị có ý kiến gì ?


      Những người ngồi đây đều là họ hàng Tiêu gia, thấy tên gia đinh quèn bỗng dưng lại ngồi ngang hàng với bọn họ, trong lòng thấy phục. Nhưng chuyện Lâm Tam và đại tiểu thư kịch chiến Đào Đông Thành Thanh Vũ lâu lan truyền khắp nơi từ lâu, nhất là kỳ tích "du oa tẩy thủ" là thần sầu quỷ khốc, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc ai dám phản đối nửa lời. tìm chỗ ngồi, nhìn ngó bốn bề thầm nghĩ: "Lão tử coi như là gia nhập hội đồng quản trị của nhà họ Tiêu rồi, biết khi nào được làm chủ tịch đây?"


      Đại tiểu thư thấy Lâm Vãn Vinh ngồi yên, khẽ gật đầu và với mọi người:


      - Lần này làm sao để tiếp quản cửa hàng Đào gia cách thuận lợi, ta muốn nghe ý kiến của các vị quản .


      Các quản đều là người nhà họ Tiêu, nhưng Đại tiểu thư bàn việc làm ăn rất chững chạc, chỉ xưng quản , xưng là thúc bá.


      người đứng dậy :


      - Tiêu Ngọc hiền điệt muốn tiếp tay cửa hàng Đào công tử, chuyện này nhất quyết được đâu.


      Lâm Vãn Vinh nhớ lại hôm cứu nhị tiểu thư, chính tên quản này xông ra quấy nhiễu, Lâm Vãn Vinh còn cãi nhau với trận. Hình như là em họ của Tiêu lão gia phải, còn nhớ phu nhân từng gọi là "tứ đệ". Quả nhiên Đại tiểu thư nghe xong sắc mặt bỗng đổi, lạnh lùng đáp:


      - Có gì mà được? Tứ thúc nghe thử xem?


      Tứ thúc mạch liên tu bất tận:


      - Hiền điệt à, Đào Vũ Đào đại nhân là người đứng đầu các xưởng dệt ở Hàng Châu. Cửa hàng vải của nhà chúng ta làm ăn nhiều năm, cũng có quan hệ thân thích với hàng dệt vải Hàng châu bao nhiêu năm nay, thế có gì là tốt? Việc kinh doanh của nhà họ Tiêu đều nhờ Đào đại nhân coi sóc, tại sao lại trở mặt với họ? Bây giờ vì việc này, đắc tội với Đào công tử làm gì, nhưng nếu đắc tội với Đào đại nhân chỉ cần câu của người ta thôi là cửa hàng vải của chúng ta gặp phải vấn đề sinh tồn lớn, điều này hề có lợi cho Tiêu gia.


      "Sinh tồn? có Lâm Tam Đào gia thôn tính chúng ta từ lâu rồi, còn đâu ra mà bàn chuyện sinh tồn?" Tiêu Ngọc Nhược cắn môi xẵng giọng hỏi:


      - Thế theo cao kiến của tứ thúc, phải làm sao cho thoả đây?


      Tứ thúc :


      - Hiền điện à, tứ thúc ta già đời hơn cháu, kiên thức nhiều hơn là phải. Theo thiển kiến của ta, chi bằng đem tiệm vải Đào gia trả về cho họ để tỏ thành ý của Tiêu gia và mong muốn hai bên hoà hảo.


      "Đúng là thiển cận, thiển cận! Theo ý của lão già này, có khi lão mong thông gia với nhà họ Đào, đấy là 'hoà hảo' đấy." Lâm Vãn Vinh thấy khinh bỉ tên tứ thúc chó má này vô cùng, đúng là chính sách xu nịnh điển hình, còn dám ra cách đường hoàng.


      Đại tiểu thư nén giận mà :


      - Tứ thúc, từ khi Đào gia kinh doanh vải, thương trường chúng ta xung đột với họ đâu phải có hai lần. Tứ thúc muốn hoà hảo với Đào gia, nhưng cháu đây xin hỏi lại câu: Trong tất cả những gì Đào gia làm, bao giờ hoà hảo với chúng ta chưa? Lần trước ép nhà ta liên doanh với chúng, lần qua Hàng Châu còn cậy vào thân phận là đứng đầu Kim Lăng thương hội để liên kết vơi Hàng Châu thương hội, hoạnh họe Tiêu gia. Nếu có Lâm Tam giúp đỡ e rằng lúc này cháu ...


      Đại tiểu thư cắn răng nữa, Lâm Vãn Vinh biết ý của . "Mấy tên họ hàng của Tiêu gia ngồi chuyện thấy đau lưng, chỉ chờ được cầm tiền, đâu có hiểu được nỗi vất vả của yếu đuối như đại tiểu thư khi bôn ba bên ngoài. Lần đó có lão tử Đào Đông Thành san bằng Tiêu gia rồi.


      Tứ thúc vẫn chờ đại tiểu thư tiếp, bỗng Lâm Vãn Vinh đứng phắt dậy mà cười:


      - biết vị quản đây quý tính là chi?


      Tứ thúc ngạo nhiên đáp:


      - Ta xếp thứ tư trong Tiêu gia tộc phổ, ngươi phải gọi ta là Tứ lão gia.


      - Hoá ra là họ Tiêu à. Nghe lão gia đây thôi hồi, tiểu nhân cứ nghĩ ngài họ Đào cơ.


      Lâm Vãn Vinh cười.


      Tiêu tứ lão gia mặt xám lại, tức giận:


      - To gan! Đây phải là chỗ cho ngươi càn rỡ!


      Đại tiểu thư thấy Lâm Tam ra mặt, cảm động nhìn , cứng rắn với tứ thúc:


      - Tứ thúc sai rồi, cho phép Lâm Tam vào nghị đường này bàn chuyện là quyết định của mẫu thân cháu. Mà chư vị quản ở đây công nhận rồi, thân phận của ta ngang hàng với thúc, thế có gì mà được?


      Tên quản kia há hốc mồm phản bác được lời nào. Lão cũng biết Lâm Vãn Vinh, bèn nuốt giận gì nữa. Đấu võ mồm Lâm Vãn Vinh còn phải sợ ai? lạnh lùng cười đáp:


      - Vị Tiêu tứ lão gia này mồm là muốn hoà hảo với Đào gia, muốn nghĩ cho Tiêu gia. Tôi cứ nghĩ Tứ lão gia là người của Đào gia cơ, hoá ra chúng ta cũng là người nhà họ Tiêu cả. người họ Tiêu, ăn đồ của họ Tiêu, uống nước của họ Tiêu, những chịu dốc sức cho họ Tiêu mà ngày đêm còn muốn giúp đỡ cho người khác, thà làm tổn thất cho nhà mình và nịnh hót người ngoài là làm người ta ngạc nhiên.


      Tiêu tứ lão gia điên tiết :


      - Ta vì nghĩ cho cơ nghiệp nhà họ Tiêu cả, quyết để cơ nghiệp tổ tông lụn bại trong tay các người.


      "Mẹ mày chứ, có là họ hàng xa nhà họ Tiêu hay thấy gia phả mà tìm đến, thấy kẻ sang bắt quàng làm họ, mở miệng là nghĩ cho cơ nghiệp tổ tông nhà họ Tiêu nhưng nhăm nhe tài sản nhà này đúng hơn." Mắt Lâm Vãn Vinh rừng rực căm hận: "Cái tên tứ lão gia này, mấy lần ló đầu ra tốt cho Đào gia, lần trước suýt nữa liên luỵ đến Ngọc Sương và ta. Lần này ai cũng yên lặng lại to mồm nhất. Vô liêm sỉ! Chó má, nhìn mắt tam giác thế kia biết ngay chẳng phải là đồ tốt đẹp gì, chắc chắn là được Đào gia đãi đằng rồi thôn tính tài sản nhà Tiêu gia đây, chạy đâu cho thoát."


      - Nghĩ cho cơ nghiệp Tiêu gia? Tứ lão gia, phu nhân là con dâu của lão thái gia, đại tiểu thư và nhị tiểu thư là cháu ruột của lão thái gia, ngài nghĩ cho Tiêu gia, chẳng nhẽ họ lại cố ý làm khó cho Tiêu gia sao? Trả cửa tiệm lại để biểu thị hoà ý? Câu này ra dễ quá nhưng khiến Tiêu lão thái gia phải xấu mặt. Đào gia có dã tâm, lúc nào cũng làm khó chúng ta, vụ cưỡng ép làm ăn lần trước, lần Hàng Châu, Đào gia liên kết Chiết thương như thế nào, khi vũ chúng ta ra sao, toàn bộ Kim Lăng thương hội đều tận mắt trông thấy, ai ai cũng bất bình cho Tiêu gia. Lẽ nào tứ lão gia lại nghe thấy gì sao? Ai cũng biết Đào gia muốn bóp chết Tiêu gia, thế mà có ngươi lại tốt cho Đào gia, lòng người khó đoán, hành vi kì lạ này biết đằng sau có được lợi lộc gì nhỉ?


      Lâm Vãn Vinh nhìn tứ lão gia và .


      Mấy ngày hôm nay chuyện ở Thanh Vũ lâu truyền khắp trong giới làm ăn Kim Lăng, Tiêu gia thân mình chống đỡ áp lực từ phía hai thương hội Kim Lăng và Hàng Châu, ai cũng biết điều này. Tuy ra ngoài miệng nhưng các thương nhân đều rất khâm phục sức chống đỡ của Tiêu gia, còn mang thái độ hoan nghênh khi Tiêu gia giữ chức Long đầu ở Kim Lăng thương hội. Ở đây toàn là những người làm ăn, nghe đến chuyện này ít lần nên đều chú ý đến từng lời của Lâm Tam. Duy chỉ có Tiêu tứ lão gia là hộ cho Đào gia khiến ai cũng sinh nghi.


      - Ngươi láo! Ta có được lợi lộc gì hả?


      Tiêu tứ gia đứng phắt dậy, mắt rực lửa, quát:


      - Mẹ con Ngọc Nhược yếu đuối độc, khó tránh bị người ta lợi dụng, tên gia đinh quèn như ngươi mà cũng được vào trong này ngồi, phải là ngươi mê hoặc bọn họ là tại sao?


      - To gan!


      Đại tiểu thư còn chưa kịp mở mồm nghe tiếng Tiêu phu nhân đập bàn đứng lên.


      Tiêu phu nhân khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn lượt khắp phòng, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng. Tứ lão gia trộm nhìn cái, cúi đầu xuống dám gì.


      Phu nhân lạnh lùng đáp:


      - Tiêu gia ta mẹ con quả chỉ chuyên tâm làm ăn chứ muốn gây , nhưng nếu có người cho rằng bọn ta sợ thi nhầm rồi. Ta tuy là nữ giới nhưng trước kia cũng từng lên triều đường, quen biết đến lục bộ, từng vái hoàng đế, chưa từng sợ ai. Tiêu gia ta toàn là bậc nữ lưu nhưng phải là ai cũng bắt nạt được. Hôm nay tại nghị đường đây, trước mặt tổ tông, có kẻ dám khi vũ Tiêu gia, ta quyết nương tay.


      Phu nhân vừa dứt lời, già trẻ trong nhà đều dám lên tiếng. Đại tiểu thư tuy cũng có khí thế nhưng tuổi còn trẻ, uy phong vẫn chưa theo kịp mẫu thân. Phu nhân mặt trầm xuống, nhìn lượt tất cả mọi người, ai dám đối thị với bà. Có thể thấy quả là uy phong hơn người.


      Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Tiêu phu nhân có uy đấy, nghe lời bà ta ngày trước bà từng lên triều, biết hay giả. Xem tuổi của bà lúc ở kinh thành chắc quá hai mươi tuổi, làm gì có chuyện từng bái kiến triều đường? Vị Quách tiểu thư này quát đơn giản."


      Lâm Vãn Vinh nhìn đám người dám hé miệng, trong lòng thấy buồn cười, ai dám bảo đây là xã hội trọng nam khinh nữ, bọn nam nhân bị mẹ con đại tiểu thư cho vài câu mà khiếp đến nỗi dám ngẩng đầu lên, vô vị.


      Mấy chục người đều thấy vẻ tự đắc của Lâm Vãn Vinh, những nhân vật gặp qua khá nhiều, từ triều đình nhất phẩm đại viên đến quan lại cao cấp địa phương, chưa biết sợ ai. Tiêu phu nhân quan sát chung quanh lại quan sát bà. Tiêu phu nhân tuy ba bảy ba tám tuổi rồi, nhưng da dẻ hồng hào, hai má phúng phính, thân hình duyên dáng, hấp dẫn mê người. Nhìn bà ta trông như thiếu phụ chưa đầy ba mươi, trong lúc tức giận, mắt phụng mày ngài, khuôn ngực quý phái, hoa quý ung dung, diễm lệ vô ngần, khí chất cực kỳ cao nhã. Tiêu phu nhân mục quang sắc lạnh đảo mắt bốn bề, thấy Lâm Vãn Vinh bỗng ôn hoà bao nhiêu, mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu tỏ ý khen ngợi.


      Phu nhân xẵng giọng:


      - Hôm nay nghị đường, trước mặt liệt tổ liệt tông, có kẻ dám mở mồm lời khó nghe, xúc phạm mẹ con ta, xúc phạm Tiêu gia, ta thể làm ngơ.


      Phu nhân vừa dứt lời, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào tứ thúc. Lần đó nhị tiểu thư xông vào nghị đường, đến con mình Tiêu phu nhân cũng cho ăn roi, huống hồ là em thúc bá họ hàng xa.


      Phu nhân nhìn tứ thúc, nghiêm nghị :


      - Tiêu Tứ Duy, phụ thân ngươi và lão thái gia là đồng tông đồng tộc, ta dựa vào tộc phổ mà mời ngươi vào làm quản , chỉ mong ngươi nể mặt là họ hàng mà dốc sức làm việc. Nhưng ngươi biết nghĩ, ngày thường chỉ lo làm bậy, lén lút nhận bạc của người ta, lấy vải thứ phẩm tráo với lụa thượng phẩm, làm bại hoại thanh danh nhà ta, ta nể mặt cha ngươi mà bỏ qua nhiều lần chỉ hy vọng ngươi biết hối cải. Thế nhưng những việc ngươi làm lại càng khiến cho người ta thãt vọng, hôm nay lại còn xúc phạm mẹ con ta, xúc phạm tổ tiên Tiêu gia, ta phạt ngươi, thiên lý nan dung. Hôm nay ta tước chức quản của ngươi, phạt đánh trăm roi, còn gì để nữa ?


      Tứ thúc mặt mũi trắng bệch, lớn:


      - Ngươi dám? Ta là người trong họ Tiêu, ai dám làm thế với ta. Các ngươi nghe lời ta rồi chịu thiệt thòi, hôm nay Đào đại nhân đến Kim Lăng, hợp tác với ngài mới phải, nếu chẳng còn đường sống đâu...


      - Lôi ra ngoài, đánh trăm roi nặng, trục xuất gia môn.


      Tiêu phu nhân quát.


      Vài tên gia đinh sức dài vai rộng xông vào, lôi tứ thúc ra ngoài, lâu sau nghe thấy tiếng kêu la vang trời.


      "Hoá ra đúng là tên phản đồ." Lâm Vãn Vinh lắc đầu. "Tên này làm nhiều điều ác, may mà Tiêu phu nhân cũng nhẫn nhịn chứ nếu là ta cho nó ra tương từ lâu rồi."


      Tiêu phu nhân lại nghiêm mặt, với mọi người trong phòng:


      - Tiêu gia chúng ta bị dồn tới chân tường, các vị quản hãy nghĩ cách để giúp đỡ Ngọc Nhược tiếp quản cửa hàng vải của Đào gia, những việc khác cần để ý.


      Bà lại nhìn Lâm Vãn Vinh cười vui vẻ, khẽ :


      - Lâm Tam, với ta.


      Hai người bước vào căn phòng ở bên cạnh, Tiêu phu nhân mới cười hỏi:


      - Lâm Tam, ngươi thấy Ngọc Sương thế nào?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134: mưu của phu nhân

      Lâm Vãn Vinh làm bộ cười mấy tiếng:


      - Nhị tiểu thư ư? Mọi người đều thấy tiểu thư rất tốt, ngây thơ hoạt bát, xinh đẹp tốt bụng, ai cũng thích.


      lòng mà , nha hoàn gia đinh trong Tiêu phủ mà nghe thấy câu này chắc phải tức hộc máu. Trước khi đến Tiêu phủ, nhị tiểu thư là người như thế nào ai ai cũng . Phu nhân nhìn mỉm cười:


      - Ta hỏi ngươi thấy nó thế nào cơ?


      - À... phu nhân... ta và nhị tiểu thư... lâu nay quan hệ cũng tốt.


      Lâm Vãn Vinh hồ đồ đáp, trán lấm tấm mồ hôi: "Phu nhân hỏi thế này chẳng phải là lộ liễu quá sao, ta chưa kịp chuẩn bị gì cả!" Mặt tuy dày như thớt nhưng gặp phải chuyện này biết mở mồm ra sao.


      Phu nhân thấy lúng túng thiếu tự nhiên, nhịn được cười:


      - Lâm Tam, lần đầu tiên ta thấy ngươi xấu hổ như thế. Hay là do trước đây ta tầm nhìn chật hẹp?


      "Hừ, ràng bà ấy chọc ta, chẳng ra gì." Lâm Vãn Vinh bực dọc nghĩ. đâu phải kẻ đơn giản tầm thường, liền cười ha hả:


      - Phu nhân, thực ra đấy là do người khác hiểu lầm con thôi. Người ta chỉ nhìn bề ngoài thấy con ăn chơi phóng đãng mà đâu có biết bản tính con mềm mỏng lắm và chỉ mong sống yên lành.


      Tiêu phu nhân giữ nổi bộ mặt nghiêm nghị mà phì cười khi nghe những lời này của , hồi lâu mới :


      - Lâm Tam, từ lâu nghe Ngọc Nhược kể ngươi miệng nhả ra hoa. Trước đây ta chưa tin hôm nay cũng được tận mắt chứng kiến rồi.


      Lâm Vãn Vinh thấy bà ta cười như thế trôngn mỹ diễm hơn người. thầm nghĩ: "Cách ăn của ta đương nhiên là bà lần đầu tiên nghe thấy rồi, đây chính là phong cách họ Lâm vô song thiên hạ, ngoài ta ra còn nghe ai thế được nữa?"


      - Lâm Tam, ngươi là người ở đâu? Trong nhà có những ai?


      Tiêu phu nhân lại hỏi.


      Nếu nhớ nhầm đây là lần thứ hai phu nhân hỏi rồi. Lần trước khi là tân đinh mới vào phủ, phu nhân cũng xem xét rồi hỏi câu này. Lâm Vãn Vinh cười đáp:


      - Con là người Kinh Sở. Nhà đất ruộng, người thân thích, chỉ có mình con thôi.


      Phu nhân khẽ :


      - Ngươi cũng đáng thương .


      Rồi thở dài tiếng:


      - Ngươi tuy đáng thương nhưng Tiêu gia ta cũng chẳng hơn ngươi là mấy.


      Lâm Vãn Vinh nghe hiểu, phu nhân tiếp:


      - Tiêu gia ta mẹ góa con côi, mấy năm nay chuyên tâm làm ăn. Tuy cũng thành đạt nhưng cuối cùng vẫn lâm vào cảnh khó khăn do trong nhà có đàn ông, ta và Ngọc Nhược cố gắng rất nhiều nhưng vẫn làm trò cười cho người khác thôi.


      Khuôn mặt phu nhân thoáng buồn. Thời buổi này, thân phận những kẻ làm ăn đều thấp hèn, huống hồ nhà họ Tiêu từ khi lão gia khuất núi, nhà còn nam giới, khí gia đình ảm đạm, chỉ dựa vào phụ nữ mà vực dậy. Cho dù phu nhân và đại tiểu thư có tài giỏi thế nào nữa mà ở trong trào lưu nay cũng thể khiến người ta đàm tiếu. gật gù, thầm nhủ: "Bà với tôi cũng vô ích, bà mau tìm ông chồng mới phải đạo, cũng kén rể cho đại tiểu thư hơn, nhị tiểu thư cứ để đấy. Họ Lâm ta quyết ở rể, phải rước Ngọc Sương về nhà họ Lâm ta mới phải đạo."


      Phu nhân thở dài lúc lại ngẩng đầu lên cười:


      - Tự dưng lại mấy chuyện này mất vui. Thôi ta về Ngọc Sương nhé. Lâm Tam, ngươi rất thông minh, con nha đầu Ngọc Sương có chút tình ý với ngươi, điều này ta biết.


      Phu nhân đến đây bỗng dừng lại, nhìn Lâm Vãn Vinh có ý dò xét. là ai chứ, khôn lõi đời làm sao dễ dàng bị lung lay bởi mấy lời này cho được. giả bộ như nghe thấy, chờ cho phu nhân tiếp.


      Phu nhân thấy chả có phản ứng gì, liền thở dài:


      - Ta vốn tán thành lắm việc này, Ngọc Sương tuổi còn , bây giờ chưa phải lúc đề cập việc này. Huống hồ thân phận hai ngươi khác xa nhau quá, ra sợ người ta cười.


      Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Thân phận chó gì, bà dễ nghe gớm. Đây chỉ là cái cớ cho cái gọi là nhà cao cửa rộng của các người, trong mắt lão tử, thân phận chỉ là cái đinh. Ta và nhị tiểu thư làm sao, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga mới là thời thượng. Lão tử thoát được cái thân gia đình này trộm đưa nhị tiểu thư ra ngoài tư tình xem bà còn chuyện thân phận nữa hay ."


      Phu nhân thấy sắc mặt khó chịu, dường như guốc trong bụng nên cười:


      - Ngươi phải sốt ruột. Đây chỉ là cách nghĩ trước đây của ta thôi. là mẫu thân phải suy nghĩ cho con , tình cảm này hy vọng ngươi hiểu. Gần đây, trông lời cử chỉ của ngươi tuy đúng phép tắc nhưng cũng có chút tài hoa.


      Ngừng lúc rồi tiếp:


      - Những ngày ngươi đến nhà họ Tiêu quả thực tận tâm tận lực, vì nhà họ Tiêu mà đóng góp ít công lao. Đừng là xà phòng với nước hoa mà lúc gặp nguy ra tay cứu giúp Ngọc Nhược cũng đủ cho người ta phải cảm kích rồi. Lần Hàng Châu lại đánh bại Đào gia, làm rạng mặt Tiêu gia, công lao to lớn. Nếu ta còn vô lý ngăn cản e hơi ngang ngược và khó .


      Lâm Vãn Vinh mừng thầm nhưng mặt ngoài gợn chút cảm xúc: "Tiêu phu nhân này chuyện dễ nghe chứ ngông nghênh như Đại tiểu thư, cứ hùng hùng hổ hổ, lại còn dạy Ngọc Sương mấy thứ nữ tử phòng lang thuật, ràng là muốn đề phòng ta, làm ta cứ phải thấp thỏm yên."


      Tiêu phu nhân nghiêm nghị đáp:


      - Nhưng mà..., Ngọc Sương bây giờ còn , nhiều chuyện còn chưa phân định rạch ròi. Ta hy vọng có thể thấy nó vô tư mà lớn lên, tự mình chọn lựa. Ngươi đừng nghĩ rằng ta phản đối để ngươi tự do hành động, ngươi cũng được dùng cách gì mạnh tay quá.


      "Tự do à, chỉ sợ bà cho nàng ấy tự do thôi." Lâm Vãn Vinh thầm nhủ. Thực ra những điều Tiêu phu nhân Lâm Vãn Vinh cũng sớm nghĩ đến cả rồi. Đối với , tán ghét nhất là xử mạnh tay, "Lấy người trước lấy lòng sau" - đây là câu danh ngôn chí lý của . Nhị tiểu thư mới mười sáu tuổi, độ tuổi mới biết và cũng là tuổi dễ dụ dỗ nhất. Chỉ cần đối tốt với nhị tiểu thư chút, vài câu ngon ngọt dễ nghe đảm bảo con nha đầu này sống chết cũng phải theo cho bằng được. Đối với tài tán của mình, hoàn toàn có đủ tự tin.


      Lâm Vãn Vinh thở dài tiếng và cười:


      - Phu nhân tốt quá, Lâm Tam cảm kích vô cùng. Nếu phải phu nhân trẻ trung quá con đưa phu nhân lên bàn thờ mà thờ phụng quanh năm rồi.


      Phu nhân cười duyên dáng đáp:


      - Lâm Tam, ngươi đừng giở chiêu dụ dỗ ra để lừa phỉnh ta, ta dễ cắn câu đâu.


      Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cười đẹp như hoa, đôi má hây hây, ràng là dính công phu vỗ mông ngựa ở đây rồi, cười thầm "Bà mà cắn câu mới lạ."- Vậy ... xin đa tạ phu nhân.


      Lâm Vãn Vinh nhũn nhặn đáp.


      Tiêu phu nhân lắc đầu:


      - Ngươi đừng vội cảm ơn. Việc này ta chỉ trước cho ngươi nghe thôi. Ý ta muốn chắc ngươi cũng phải hiểu rồi, chuyện ngươi và Ngọc Sương, ta tán thành cũng phản đối.


      Lâm Vãn Vinh gật đầu, Tiêu phu nhân tiếp lời:


      - Ngọc Sương còn trẻ dại, lớn hơn còn có Ngọc Nhược, chị em chúng nó tình cảm sâu nặng, Ngọc Sương cũng rất nghe lời Ngọc Nhược. Nếu ngươi muốn chuyện của mình với Ngọc Sương có kết quả phải nghĩ cách làm sao qua được cửa Ngọc Nhược . Ta chẳng giúp bên nào cả, Ngọc Nhược có thái độ thế nào với chuyện của hai ngươi? Ta cũng nhúng tay vào được.


      Lâm Vãn Vinh tự nhủ "Chậc, mưu, đây đúng là mưu của phu nhân, lòng vòng hồi thế này hoá ra là giở chiêu Thái Cực thôi thủ." Bà ta danh nghĩa trao quyền chủ động cho đại tiểu thư, muốn cho Lâm Vãn Vinh phải vắt óc ra mà qua mặt Tiêu Ngọc Nhược, thực chất là để cho Lâm Vãn Vinh dốc hết sức lực ra giúp đỡ Tiêu gia.


      Nhị tiểu thư câu được Lâm Tam, còn đại tiểu thư lại quản chặt nhị tiểu thư. Chiêu này quả là cao, dụng ý cốt lõi là muốn trói chặt nhân tài như . Bây giờ có thể là thành do Đại tiểu thư mà bại cũng là do Đại tiểu thư. Chưa bao giờ Đại tiểu thư lại có tác dụng nổi bật như thế. Tiêu phu nhân này thôi hồi cũng bằng chưa gì, nhưng vẫn bán được ân huệ lớn, quả nhiên hổ là người cầm nắm Tiêu gia nhiều năm, lanh trí để đâu cho hết.


      Lâm Vãn Vinh vốn khôn lỏi, ngay lập tức nhìn thấu việc. "Muốn dùng Ngọc Sương để câu ta sao? Ha ha, ai câu ai còn chưa biết. Tuy Đại tiểu thư là khó chơi nhất, nhưng càng lắm thách thức càng hấp dẫn. Ta thích rồi đấy. Mặc kệ cái mưu miếc của bà, chỉ cần là các nương Lâm Tam ca đây còn sợ ai?"


      Phu nhân thấy Lâm Tam mỉm cười, biết là che giấu nổi kẻ khôn ngoan thế này đành cười khổ, thầm nghĩ "Giá như Tiêu gia ta có nam đinh như Lâm Tam hay chỉ bằng nửa nó cũng được ta đâu cần phải tính toán thiệt hơn thế này."


      Phu nhân thở dài:


      - Lâm Tam, nghe lần này đến Hàng Châu, các ngươi có gặp Văn Trường tiên sinh? Ta còn nghe Văn Trường tiên sinh rất hài lòng về ngươi? biết dạo này ông ta ra sao?


      Lâm Vãn Vinh gật đầu, đáp:


      - Từ tiên sinh rất khoẻ, còn nhờ con chuyển lời thăm đến phu nhân.


      Tiêu phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, đáp:


      - Chẳng mấy khi được Văn Trường tiên sinh quan tâm như vậy. Từ khi chia tay ở kinh thành hai mươi năm. Cố nhân lâu tương kiến, thời gian cũng vô tình.


      Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cảm khái như vậy, nghĩ thầm: "Chẳng nhẽ phu nhân lại có người tình cũ lưu tại kinh thành? Nhìn kỹ thần tình, mặt buồn rầu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, giống như nhớ nhung ai mà chỉ là hoài cảm thuần tuý. Tiêu phu nhân này cũng là người có lắm bí mật đây!"


      Lúc ra khỏi phòng, Đại tiểu thư lại lại bên ngoài, thấy ra sốt ruột hỏi:


      - Lâm Tam, mẫu thân gì với ngươi?


      Lâm Vãn Vinh cười đáp:


      - Có chuyện gì đâu, chỉ mấy chuyện dựng vợ gả chồng thôi mà.


      Đại tiểu thư sững người lúc:


      - Dựng vợ gả chồng cái gì cơ?


      Lâm Vãn Vinh cười ha hả:


      - Phu nhân muốn đem gả nhị tiểu thư cho ta.


      Tiêu Ngọc Nhược mặt mũi biết sắc, xẵng giọng:


      - Đừng có mơ!


      "Biết ngay là nàng thế mà!" Lâm Vãn Vinh ngại ngần cười, tuyệt gì, bỗng thấy Tứ Đức hoảng hốt lo sợ chạy vào, hét ầm ĩ:


      - Tam ca, Đại tiểu thư, hỏng rồi, có chuyện rồi.


      ________________________________________

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135: Tiếp thu

      Lâm Vãn Vinh cười the thé, đại tiểu thư lườm xém mặt.


      Tứ Đức hổn hển thở ra hơi, cuống quýt :


      - Tam ca, Đại tiểu thư, chết rồi! Biểu thiếu gia... biểu thiếu gia bị người ta đánh!


      - Cái gì? Bị đánh á?


      Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên.


      "Biểu thiếu gia tuy trăng hoa nhưng cũng phải là kẻ hay gây chuyện. Huống hồ dựa vào tiền bạc của cải nhà họ Tiêu, ở Kim Lăng tuy chưa phải là nhất nhì nhưng cũng phải ai cũng dám động vào. Sao bỗng dưng có kẻ dám đánh biểu thiếu gia? Mẹ kiếp, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ, biết Vô Thường biểu thiếu gia được Lâm Tam ca ta đây che chở à?"


      Đại tiểu thư cũng cuống lên mà hỏi:


      - Ai? Kẻ nào đánh biểu ca?


      Lâm Vãn Vinh chợt nhớ ra, biểu thiếu gia đưa bọn Tứ Đức đến cửa hàng Đào gia dương oai giễu võ khám xét nhà họ, có khi bị người nhà họ Đào đánh cũng nên.


      Tứ Đức vội đáp:


      - Chúng tôi và biểu thiếu gia nhận lại cửa hàng Đào gia, bỗng gặp Đào lão gia. Bọn họ chẳng rằng liền xông vào đánh chúng tôi, còn bắt biểu thiếu gia . Bọn thuộc hạ liều chết chạy ra ngoài để báo tin cho phu nhân và tiểu thư, bây giờ tôi cứu thiếu gia.


      "Cứu cái đầu, thằng tiểu tử này chạy trốn cứ là chạy trốn , còn làm bộ, gần bằng lão tử rồi đấy. Nhưng thế cũng có gì là sai, đánh thắng phải chạy mới gọi là thông minh lanh trí, chạy đứng đó ăn đòn chắc?"


      Đại tiểu thư nghe xong vội vàng :


      - Mọi người còn ở đây bàn bạc để xếp đặt công việc, biểu ca sao lại nóng nảy đâu rồi? Chờ lát được hay sao?


      - Đào lão gia? Đào Vũ Tô Châu chức tạo đó sao?


      Lâm Vãn Vinh với đại tiểu thư:


      - Xem ra Tiêu tứ lão gia sai, tên Đào Vũ này quả nhiên vội vội vàng vàng tới Kim Lăng, nhưng biết Đào Đông Thành và em nhà họ Đào kia thế nào rồi.


      Đại tiểu thư giận điên người:


      - Lão già này là... Biểu ca tuy có lỗ mãng chút nhưng cửa hàng Đào gia thuộc về Tiêu gia chúng ta rồi, biểu ca đến tiếp quản có gì là sai mà Đào Vũ lại tuỳ tiện đánh người, bắt người như thế? Để ta lý với lão.


      Lâm Vãn Vinh hoảng hốt kéo tay lại:


      - Đại tiểu thư, ngươi có bị điên ? lý với kẻ làm quan ư? Lấy trứng chọi đá, ngươi đâu mà lý với chúng?


      Lâm Vãn Vinh phải là đứa trẻ lên ba, biết lúc này có gì cũng vô ích, đấu với quan phải hơn thực lực.


      - Lâm Tam, ngươi xem phải làm thế nào?


      Đại tiểu thư trầm ngâm hồi. Lâm Tam quá đúng, người làm ăn như nàng ta tuy có hàng vạn thủ đoạn nhưng nếu phải đấu với ác nhân phải nhờ đến ác nhân cỡ ....Lâm Tam ra tay.


      Biểu thiếu gia tuy lăng nhăng, nhưng đối với Lâm Vãn Vinh tệ bạc chút nào. Huống hồ đó lại là biểu ca của Ngọc Sương, thế nào cũng được để tên họ Đào bắt nạt. "Mẹ kiếp, họ Đào này quan thương làm , vừa đá bóng vừa thổi còi, đúng là chơi khăm người khác." Lâm Vãn Vinh dặn dò:


      - Tứ Đức, mau đến phủ tổng đốc Lạc đại nhân, mời Cao Tù cao đại ca tới và kể lại tất cả. Sau đó nhờ Cao đại ca trình lại với Lạc đại nhân, là ta muốn mời ngài đến xem quan viên thủ hạ trong cửa tiệm Đào gia hiếp đáp người lành thế nào.


      Đại tiểu thư nghe xong cuống cuồng hỏi:


      - Lâm Tam, ngươi ăn như thế Lạc đại nhân sao đến được?


      Lâm Vãn Vinh cười:


      - Ta với Lạc trẻ Lạc già đều là chỗ em, ta còn là quý nhân của bọn họ cơ, lão Lạc đến mời là lạ.


      cười cách đầy bí , ngó ngàng tới lời của đại tiểu thư nữa mà bảo Tứ Đức:


      - Ngươi mau , tìm bằng được Cao đại ca. Chuyện này mà xong ta bảo đại tiểu thư tăng lương cho ngươi.


      - Đa tạ Tam ca, đa tạ đại tiểu thư .


      Tứ Đức hớn hở chạy .


      Đại tiểu thư trông bộ dạng kỳ bí của , chịu được bèn :


      - Ai cho ngươi tuỳ tiện xếp đặt như thế hả. Càng lúc càng tự do quá trớn.


      Đại tiểu thư thấy Lâm Tam sắp xếp thoả đáng, trong lòng cũng thấy nhõm, miệng ngoài cứng thế thôi để khỏi mất mặt liền xẵng giọng tiếng rồi gì nữa.


      Khi Lâm Vãn Vinh và Đại tiểu thư đến cửa hàng nhà họ Đào, thấy dân chúng tụ tập ồn ào trước cửa. Biểu thiếu gia Quách Vô Thường bị mấy người họ Đào trói chặt chửi đổng ầm ĩ. Lâm Vãn Vinh đảo mắt vòng, thấy huynh muội Đào Đông Thành và Đào Uyển Doanh đâu. Bỗng thấy người mập mạp mặc quan phục đứng ngay chính giữa, nom hao hao Đào Đông Thành lại đậm vẻ quan uy. Hẳn là Tô Châu chức tạo Đào Vũ rồi. Bọn hạ nhân Đào gia ra ra vào vào ngừng, đem vải vóc trong cửa hàng khuân ra xe ngựa bên ngoài.


      "Vô sỉ!" Đại tiểu thư chửi chầm: "Tiêu gia còn chưa kịp đến bàn giao với Đào gia. Chúng mang bao nhiêu vải vóc Tiêu gia bị thiệt hại bấy nhiêu." Đại tiểu thư gằn giọng :


      - Chúng đem hết vải vóc , muốn để lại vườn nhà trống cho Tiêu gia ta đây mà, vô sỉ hết cỡ!


      Lâm Vãn Vinh gật đầu:


      - Tuy bọn chúng làm thế này vô sỉ nhưng ta cũng có cách gì ngăn lại. Vải vóc tuy là nguồn thu nhập nhưng phải là thứ quyết yếu nhất, cái đáng giá là đất đai nhà cửa. Đây là tài sản cố định, cũng là chỗ làm ăn của chúng, có chỗ làm ăn nhiều vải vóc đến mấy cũng lụn bại mà thôi.


      Đại tiểu thư biết có lý, bèn gật đầu đồng ý, thấy bộ dạng thảm hại của Quách Vô Thường, nén nổi thở dài:


      - Biểu ca hành quả là có chút lỗ mãng. Lần này chịu thiệt lần sau chắc phải khôn khéo hơn.


      - Tôi thấy đây chưa chắc là việc xấu, biết đâu là việc hay. Chúng ta tiếp quản cửa hàng họ Đào, khó tránh khỏi số xung đột . Qua vụ náo loạn của biểu ca lần này, ai ai cũng biết tới, xem ra rất có lợi cho Tiêu gia, trong cái rủi có cái may.


      Lâm Vãn Vinh bình tĩnh phân tích.


      Đại tiểu thư lại nghĩ ngợi, quả đúng là có lý rồi nhìn gì. Đến lúc còn kiên nhẫn nữa bỗng có người vỗ vai, giọng sang sảng vang lên:


      - Lâm công tử, tôi đến đây rồi!


      quay đầu lại, ra là hai huynh đệ Cao Thủ, Cao Tù đứng mỉm cười sau lưng mình.


      Lâm Vãn Vinh cười:


      - Làm phiền hai vị Cao đại ca rồi. Tình hình tại chắc hai vị đại ca cũng chứ.


      Cao Tù gật đầu đáp:


      - Lâm công tử cứ yên tâm, trước khi Từ đại nhân dặn dò rồi, Đào gia thành lập có văn tự đàng hoàng, lại do Từ đại nhân đích thân làm chứng, Đào gia muốn chối cãi cũng được.


      - như vậy hành động của chúng tôi há chẳng phải quá chính nghĩa, quá chính đáng hay sao.


      Lâm Vãn Vinh cười, trong mắt thoáng lên nét ranh mãnh, hai huynh đệ họ Cao cũng cười phá lên.


      Lâm Vãn Vinh theo sau đại tiểu thư bước ra, biểu thiếu gia thấy hai người bèn gọi lớn:


      - Biểu muội, biểu muội, Mau tới cứu ta! .... Lâm Tam, cứu ta!


      Đại tiểu thư bước tới, hành lễ với Đào Vũ và :


      - Dân nữ Tiêu Ngọc Nhược bái kiến Đào đại nhân.


      Đào Vũ cười nhạt:


      - Tiêu đại tiểu thư khí phách hơn người đó, phái người tới lấy cửa tiệm Đào gia ta, còn có coi bản quan ra gì nữa ? Bản quan dám nhận lễ của .


      "Hừ, đồ cẩu quan, cậy quyền trong tay để làm ăn buôn bán, còn đòi người ta coi ra gì nữa. Chưa thấy ai vô sỉ như ngươi." Lâm Vãn Vinh nhìn Đào Vũ mập mạp khệ nệ mà thầm cười.


      Tiêu đại tiểu thư nghiêm mặt đáp:


      - Hà cớ gì đại nhân lại thế? Ngọc Nhược làm ăn nhiều năm, luôn răn bản thân làm đúng phép tắc, mọi hành vi lời đều tuân theo luật lệ Đại Hoa, hay đại nhân thế có ý gì.


      Đào Vũ lạnh lùng đáp:


      - Tiêu đại tiểu thư, hôm nay phái người đến đây, luôn miện là muốn tiếp quản sản nghiệp tổ tông của họ Đào ta, biết là dựa vào đâu? Bản quan kinh doanh dệt vải Hàng Châu, nắm bắt công việc của cả tỉnh, công việc bận rộn thế nào, đâu có thể giao cho làm bừa?


      Tiêu Ngọc Nhược xẵng giọng đáp:


      - Đào đại nhân, việc Tiêu gia tôi tiếp quản cửa hàng vải của Đào gia, giới làm ăn trong Kim Lăng đều tỏ tường, chẳng nhẽ đại nhân lại hay biết? Cuộc gặp mặt hàng năm Kim Lăng - Tô Châu lần trước, Đào công tử cá cược với Tiêu gia ta bằng cửa hàng vải nhà Đào gia rồi, tiếc là Đào công tử liên tiếp thua hai trận, đành phải giữ lời mà trao cửa hàng vải cho chúng tôi thôi. Có văn thư của Đào công tử làm chứng, hàng trăm thương khách Kim Lăng, Hàng Châu đều tận mắt chứng kiến tại chỗ, còn có Văn Hoa Các đại học sĩ, hộ bộ thượng thư Từ Vị đại nhân đích thân công chứng, chuyện này thể bịa đặt. Từ giây phút Đào công tử lập văn thư, cửa hàng này thuộc về nhà chúng tôi rồi. Chúng tôi y hẹn tới thu hồi tài sản, hợp tình hợp lý có gì mà sai? Đại nhân tuy đứng đầu phường dệt vải Hàng Châu nhưng cũng có quyền tuỳ tiện bắt người, biểu ca tôi phạm tội cũng mắc lỗi, đại nhân vì cớ gì mà lại vô cớ đánh người và bắt giữ biểu ca tôi?


      Tiêu Ngọc Nhược tuy giọng nhàng nhưng khảng khái hùng hồn, năng đâu ra đấy. Người xung quanh nghe đây chính là Tiêu đại tiểu thư huyền thoại, thấy sợ uy quyền, lại có phong tư liền có cảm tình ngay với . Tự cổ dân đấu lại với quan hôm nay bỗng dưng lại có đại tiểu thư ngang nhiên lý giữa phố, con người gan dạ khí phách thế này làm những người dân thường cảm thấy phấn khởi vô cùng, chờ cho đại tiểu thư hết, tất cả mọi người rào rào khen ngợi "Hay!".


      Đào Vũ liếc mắt, nghiêm nghị :


      - Tiêu đại tiểu thư, vụ cá cược Hàng Châu đó chỉ là có người cố ý hãm hại Đông Thành con ta, việc này còn phải điều tra , ta báo cáo với Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình Đức Trình đại nhân, Trình đại nhân sắp đích thân phái người chất vấn, trả lại trong sạch cho Đào gia ta. Vụ cá cược đó tính.


      "Trời ơi, hổ danh là kẻ làm quan, da dày mười thước, tên Trình Đức đó làm về quân đội còn ngươi làm về chính trị, cho dù có bẩm báo lên cấp để điều tra cũng nên bẩm báo với tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn mới phải, dây với lão Trình Đức đó làm quái gì? Hơn nữa, việc này có quá nhiều người tận mắt trông thấy rồi, phủ nhận là phủ nhận ngay được sao? Mẹ kiếp, cẩu quan, đúng là cẩu quan, thế mà cũng ngang nhiên đường hoàng được!" Lâm Vãn Vinh chửi thầm.


      Tiêu đại tiểu thư nghe Đào Vũ ăn đổi trắng thay đen, giả lẫn lộn, tức đỏ cả mặt, gắt:


      - Đào đại nhân thế có ý gì? Hay là nghi ngờ nhãn lực và trí tuệ của hàng trăm thương khách hai nơi Giang Triết, hay là nghi ngờ công chứng của hộ bộ thượng thư Từ Vị Từ đại nhân? Thế xin mời đại nhân gọi lệnh công tử ra đây, cùng tranh luận với Tiêu Ngọc Nhược tôi trước mặt các phụ lão Kim Lăng có mặt ở đây.


      Lâm Vãn Vinh hốt hoảng kéo đại tiểu thư lại:


      - Ngươi có bị hồ đồ vậy. Bây giờ Đào gia có văn tự trong tay, chỉ cần tiếp quản từ Đào gia là được rồi, còn tranh với luận cái gì nữa? Cho dù là Tiêu gia lừa đảo bịp bợm nhưng bọn họ Đào các ngươi cũng chỉ có nước công nhận thôi, Đào Đông Thành làm nhiều việc xấu như thế, lão tử doạ chút xem có dám cắn lại ta ?


      Đào Vũ đáp:


      - Đông Thành con ta hôm qua may nhiễm cảm, bây giờ tĩnh dưỡng trong nhà, đợi khi nào khỏi đối chất với cũng muộn.


      "Tĩnh dưỡng? Sợ là tĩnh dưỡng bụng em nào đúng hơn." Lâm Vãn Vinh nghĩ tới kiệt tác của mình mà nhịn được cười.


      Đại tiểu thư :


      - Đào đại nhân, tôi chỉ là nhất giới dân nữ, ngài là mệnh quan triều đình, nên phải hiểu biết nhiều luật lệ hơn tôi mới phải.


      Nàng lấy ra tờ khế ước, chính là tờ giấy có chữ ký dấu vết của Đào Đông Thành ở Tình Vũ lâu:


      - Văn tự này chính là do Đào công tử lập ra, đó còn có chữ ký và dấu tay của công tử, còn có chữ ký của nhất phẩm đại học sĩ Từ Vị đại nhân, cho thấy ngài đích thân làm chứng. Tờ văn tự này chính là bằng chứng, Đào đại nhân có muốn phủ nhận ?


      - Tiêu Ngọc Nhược to gan, ngươi dám lừa bịp bản quan? Từ đại nhân là hiền thần đương triều, địa vị cao quý ra sao, ngươi chỉ là nữ tử làm sao có thể quen biết đại nhân? Ấn tín này có khi là ngươi làm giả cũng nên.


      Đào Vũ ngang ngạnh đáp.


      - To gan!


      Cao Tù bước tới, chỉ vào Đào Vũ mà quát.


      - tên quan nhãi nhép như ngươi mà dám nghi ngờ ấn tín của Từ Vị đại nhân sao? là ếch ngồi đáy giếng.


      - Ngươi là ai?


      Đào Vũ thấy người này cao to, nhãn thần sắc bén, vội quát to.


      Cao Tù lấy ra lệnh bài vàng từ bên hông, giơ lên trước mặt lão:


      - Ta là nhất phẩm đái đao hộ vệ trong cung, phụng mệnh bảo vệ Từ Vĩ đại nhân. Ấn tín này chính là của Từ Vĩ đại nhân, ngài lo có kẻ giở trò nên đắc đặc biệt phái ta đến Kim Lăng làm chuyện này, đồ cẩu quan nhà ngươi đến ấn tín mà còn làm vẻ biết à, muốn làm phản phải ?


      Cao Tù làm hộ vệ trong cung, hàng ngày đều gặp các vương công đại thần, tên Hàng Châu chức tạo này đối với chỉ là con tép. Những người thân cận hoàng thượng phải là quan lại cũng là kẻ thân cận với quan lại, luôn miệng chửi Đào Vũ là cẩu quan, Đào Vũ tất dám gì. Đại tiểu thư cũng phí lời với Đào Vũ liền đưa tờ văn tự cho Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh vòng trước mặt mọi người ở đó và cầm tờ giấy rũ xoành xoạch:


      - Các vị phụ lão hương thân thấy rồi đấy, đây là dấu ấn do chính Đào Đông Thành đích thân ký, chứng minh rằng cửa hàng vải Đào gia phải chuyển nhượng cho Tiêu gia chúng tôi là . Đại tiểu thư của chúng tôi là người nhân từ đức độ, muốn cố tình làm khó Đào gia nên mới cho họ thời gian ngày để chuyển , ai ngờ hôm nay Đào gia lại hung hăng như vậy, những đánh sứ giả Tiêu gia phái đến mà còn chối là có văn tự này, đến dấu ấn của chính mình cũng nhận ra hay sao? Đào đại nhân là người làm quan, nhưng tôi xin hỏi chư vị phụ lão hương thân, làm quan có thể tuỳ ý ức hiếp bách tính lương thiện hay sao? Hôm nay ức hiếp Tiêu gia, biết đâu ngày mai ngày mai lại đến lượt Trương gia, Lý gia...? Thế gian này chẳng nhẽ còn nơi nào có đạo lý nữa sao?


      Lâm Vãn Vinh cứ giả giả, biểu thiếu gia ăn chơi ngang tàng qua miệng thoắt cái bỗng chốc biến thành sứ giả nhà họ Tiêu phái tới, là sứ giả của chính nghĩa, thân của dũng cảm. Biểu thiếu gia nghe mà trong lòng thấy hả hê, ngẩng đầu ưỡn ngực mà :


      - Thả ta ra, mau lên!


      Mấy câu cuối của Lâm Vãn Vinh có ý chọc ngoáy, muốn xoáy sâu mối quan hệ quan dân, quần chúng lập tức nổ ra tràng kêu gào:


      - Thả người ! Thả người !


      lâu sau, những tiếng đó toả ra đồng thanh, càng ngày càng quyết liệt. Đại tiểu thư thấy trong số mấy người đồng thanh có vài người khá quen mắt, nhìn như gia đinh trong phủ Tiêu gia, còn nhìn thấy Tiêu Phong với Tứ Đức. Trong số đám người đó hai tên này hò hét hăng nhất. Lâm Vãn Vinh đánh mắt với nàng, mỉm cười: " sai, đây gọi là cò mồi."


      Đào Vũ nhìn dân chúng kích động, mặt mũi xanh như tàu lá, bèn lui vài bước rồi cất giọng:


      - Đóng cổng!


      - Tổng đốc Giang Tô Lạc đại nhân tới!


      giọng vang lên làm đám đông giật mình. Từ xa chiếc kiệu đung đưa tới.


      Lâm Vãn Vinh thở dài tiếng. "Lão hồ ly Lạc Mẫn này lúc nào cũng xuất đúng lúc quan trọng nhất, muốn hù doạ cái mạng ta sao? Chả phải cũng biết lão già này chắc chắn là rúc trong chỗ tối xem vở kịch này từ nãy rồi. Thấy đại tiểu thư hồi khiến Đào Vũ câm như hến mới ló đầu ra để tranh thủ."


      Thấy tổng đốc đại nhân tới, đám người bèn yên lặng, Lâm Vãn Vinh nháy mắt bảo Tứ Đức lùa đám cò mồi lui xuống. Lạc Mẫn khệ nệ vác cái bụng phệ bước xuống từ cái kiệu con, ra vẻ nghiêm mặt nhìn bốn bề và :


      - Bản quan ra khỏi thành làm công chuyện, qua đây thấy dân chúng tụ tập, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại náo động như thế?


      - Hạ quan Đào Vũ xin ra mắt thủ hiến đại nhân.


      Đào Vũ thấy tổng đốc đại nhân đích thân giá đáo, vội vàng bước lên bái kiến. thầm câu kết với Thành Đức nhưng cũng biết thừa chỉ có tên chức tạo nhoi như là đắc tội được với Lạc Mẫn.


      - Ồ, Đào đại nhân cũng ở đây à? Trở về từ Hàng Châu lúc nào vậy? Sao bản phủ chẳng nhận được tin tức gì thế?


      Lạc Mẫn giở giọng nhà quan ra để hỏi. Mệnh quan triều đình có lệnh của thượng cấp mà tự tiện di lý, luận về tội cũng phải là , nếu mà lão thượng tấu lên Đào Vũ bị quở mắng phen.


      Đào Vũ vội cung kính đáp:


      - Hạ quan do nhà có việc khuẩn mà phải quay lại Kim Lăng, do gấp gáp nên chưa kịp báo cáo, đúng lúc định đến phủ đại nhân để bẩm báo gặp đại nhân ở đây rồi.


      Lạc Mẫn "ừ" tiếng rồi :


      - Ra là thế. Đào đại nhân trong nhà có việc gấp, điều này cũng châm chước được, bản phủ truy cứu. Nhưng hôm nay dân chúng lại tụ tập trước cửa phủ của ngươi là có chuyện gì?


      Đào Vũ khúm núm đáp:


      - À... chỉ là vài chuyện vặt thôi, hạ quan xử lý ổn thoả rồi, dám phiền đại nhân lo lắng.


      - Chuyện vặt vãnh? Đào đại nhân nghe quá.


      Đại tiểu thư cười lạnh nhạt, chậm rãi bước lên , cung kính hành lễ với Lạc Mẫn:


      - Dân nữ Tiêu Ngọc Nhược, xin ra mắt Lạc đại nhân, xin đại nhân làm chủ cho Tiêu gia của dân nữ và trả lại công bằng cho Tiêu gia.


      Lạc Mẫn nhìn Đào Vũ:


      - Tiêu tiểu thư sao lại thế? là con cháu của Tiêu Các Lão, ai dám bắt nạt ? Hay là ở đây có hiểu lầm gì?


      Tiêu Ngọc Nhược cầm văn tự hai tay dâng lên, cung kính đáp:


      - Đây là dấu ấn do chính tay Từ Vĩ đại nhân ấn ký, chuyện cá cược cũng là do Từ đại nhân làm chứng, ngài còn đặc biệt phái nhất phẩm hộ vệ trong cung là Cao Tù đại nhân đến Kim Lăng làm chứng việc này. Mời đại nhân xem .


      Cao Tù chắp tay :


      - Bẩm Lạc đại nhân, chính Từ đại nhân chứng kiến việc này và đề bút làm chứng cho vụ cá cược này. Chính vì thế tiểu nhân mới đến đây.


      Lạc Mẫn gật đầu, xem ấn tín và ngạc nhiên đáp:


      - Đúng là do chính tay Văn Trường tiên sinh đề bút.


      Lạc Mẫn xem nội dung văn tự, chau mày lúc rồi kéo Đào Vũ ra bên cạnh, khẽ hỏi:


      - Đào đại nhân, đây có đúng là dấu tay của lệnh lang ?


      Đào Vũ cắn môi cắn lợi gật đầu:


      - Đúng vậy.


      Lạc Mẫn thở dài:


      - Đào đại nhân, phải ta gì ông đâu nhưng mà lần này là tại lệnh lang hành động xốc nổi rồi, cửa tiệm họ Đào sao lại dễ dàng đem ra cá cược với người ta? này còn có dấu tay, thành chứng cớ thép rồi.


      Đào Vũ cũng thở dài, Đào Đông Thành trẻ tuổi nhưng vốn tinh khôn già dặn, tài năng, làm việc luôn khiến cho lão an tâm. ngờ lần này lại dây dưa với nhà họ Tiêu. Lão nghĩ mãi mà hiểu.


      Lạc Mẫn tiếp tục đưa đẩy:


      - Đào đại nhân, ngài với tôi cùng làm quan tỉnh, cùng là người trong nghề cả, nếu là ngày thường tôi tất giúp ngài dẹp chuyện này lại, nhưng hỏng là ở chỗ lệnh lang chọc giận ai chứ lại chọc giận Từ Vị đại nhân. Bây giờ tôi có xé quách tờ văn tự này vẫn còn Từ Vị đại nhân, Từ Vị đại nhân là nhân vật cỡ nào chúng ta đều biết quá . câu khó nghe, chúng ta cùng hợp lại cũng đọ nổi với ngón út của Từ đại nhân, tôi giúp ngài thế nào được?


      Lạc Mẫn nhăn mày nhăn mặt ra vẻ vò đầu bứt tai nhìn như thực tâm lo nghĩ cho Đào gia. Đào Vũ trầm ngâm , tinh thần sa sút, hai người như đều phát rầu. Trừ Lâm Vãn Vinh, ai nhìn ra hai kẻ kia miệng thơn thớt da ớt ngâm? Lạc Mẫn thầm hồi với Đào Vũ, mặt Đào Vũ trông vẻ bi thảm, nhìn đại tiểu thư rồi "hừm" tiếng, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng dứt khoát gật đầu.


      Lạc Mẫn bước tới, cười với Tiêu Ngọc Nhược:


      - Tiêu đại tiểu thư, trong việc này tất có hiểu lầm, ta giải thích tường tận với Đào đại nhân rồi. Nếu có Từ Vị đại nhân đích thân làm chứng chắc có gì sai sót rồi. Đào đại nhân đồng ý giao lại cửa tiệm cho Đào gia, hy vọng đại tiểu thư ghi nhớ lời chỉ bảo của Đào đại nhân mà làm ăn cho tốt, đừng để đại nhân thất vọng.


      - Nếu thế, Ngọc Nhược xin cảm tạ quyết định...sáng suốt của Đào đại nhân, đồng thời đa tạ Lạc đại nhân phán xử công bằng.


      Đại tiểu thư cười duyên dáng đáp. Đào Vũ hậm hực tiếng rồi phất áo mất.


      Lâm Vãn Vinh thầm giơ ngón tay cái với lão hồ ly Lạc Mẫn, Lạc Mẫn cũng cười hả hê đáp lại. Lão đặc biệt tới đây là vì việc này, những việc còn lại dễ rồi. Đào Vũ , kẻ ở trong nhà họ Đào cũng dám ở lại nữa, cả đất cả vải nhà họ Đào đều thuộc về Tiêu gia. như Lâm Vãn Vinh lần này đúng là phát tài rồi. Mẹ kiếp, lấy trăm bà vợ, mỗi người may trăm bộ quần áo đống vải vóc này cũng hết được. Kiểm kê, kiểm hàng, tiếp quản, đại tiểu thư cẩn trọng tỉ mỉ chỉ đạo. Đối với mấy chuyện vặt vãnh này Lâm Vãn Vinh tuyệt chút hứng thú. "Lão tử sinh ra là để làm chủ tịch quản trị." nhìn theo bóng đại tiểu thư mà hể hả cười. Bận rộn còn hay chứ nhàn rỗi chút lại thấy bức bối khó chịu.


      "Thời tiết càng ngày càng lạnh, tháng nữa là tết rồi. Ăn tết xong phải lên kinh thành tìm Thanh Tuyền, nhị tiểu thư có thể theo học hỏi, nhưng còn Xảo Xảo tính sao? Chẳng nhẽ lại bỏ ở lại Kim Lăng mình? Thế có bằng giết ta ? vừa vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đến Thực Vi Thiên mà hay. Giọng vui mừng của Xảo Xảo từ lầu vọng xuống:


      - Đại ca! Huynh về rồi à?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 136

      - Đại ca, huynh về rồi à !?


      Khuôn mặt Xảo Xảo ngân ngấn dòng lệ nhớ nhung. Mấy ngày gặp, trông khuôn mặt vẫn rạng rỡ đáng nhưng dường như hai má gầy nhiều, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng. kéo tay nàng, gật đầu đáp:


      - Ta về từ đêm hôm qua rồi, sáng nay lại xử lý vài việc, bây giờ mới rảnh rỗi. Bảo bối của ta, mấy hôm nay có nhớ ta ?


      vừa vừa nhàng xoa xoa lòng bàn tay Xảo Xảo, ra chiều lả lơi. Khi ấy tửu lâu là lúc cao điểm nên rất đông khách, Lâm Vãn Vinh chút kiêng dè nắm tay Xảo Xảo đùa cợt. Nàng mặt đỏ bừng, ngại ngùng dám ngẩng đầu, nhưng niềm ngọt ngào trong tim cứ mơn man khuôn mặt, nắm tay Lâm Vãn Vinh kéo lên lầu bốn, thấy lão Đổng, Thanh Sơn đều có ở đó, Kim Lăng tài nữ Lạc Ngưng cũng nhìn mình cười đầy thâm ý.


      - Sao hôm nay đến đây đông đủ vậy? Đến nghênh đón ta à, mọi người khách khí quá.


      Lâm Vãn Vinh mở lời, thấy Lạc Ngưng tủm tỉm cười, tiện thể hỏi thăm:


      - Lạc tiểu thư, lâu lắm chúng ta gặp nhau, dạo này vẫn khoẻ chứ?


      Lạc Ngưng thầm nghĩ: "Từ hôm nổi nóng đánh Hầu công tử cho đến lúc từ Hàng Châu trở về cũng chưa đến năm sáu hôm, có cần thiết phải giả vờ hỏi han xã giao với mình thế ?" Trong lòng thấy nực cười liền gật đầu:


      - Lâm đại ca, dạo này ta sống tốt lắm, nhưng vẫn chưa bằng huynh đâu. Chiến công ở Hàng Châu của Lâm đại ca lưu truyền khắp mọi ngõ ngách ở Kim Lăng thành rồi còn lí giải về kim cương, "du oa tẩy thủ", làm những điều chưa ai từng làm, thần thần kì kì...có khi được người ta ghi lại thành sách cũng nên. Huynh mà đến các hàng trà quán rượu thể nào cũng nghe thấy.


      Nàng che miệng cười rồi tiếp:


      - Lát nữa phải kể cho chúng tôi nghe đấy nhé, Lâm đại ca.


      Xảo Xảo cũng nhìn với con mắt khâm phục. Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy ngại ngùng. "Có gì đâu, chỉ lợi dụng chút mê tín phong kiến thôi mà, phải phê phán mới đúng chứ." cười ha hả đáp:


      - Tiếng thơm đồn gần, tiếng xấu đồn xa mà lại. Lạc tiểu thư siêng làm việc thiện, giúp đỡ trẻ mồ côi, những việc này mời đáng lưu truyền.


      Lạc Ngưng liền ngại ngùng, gì nữa. Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo rồi :


      - Xảo Xảo, hôm nay mọi người đều đến đông đủ, có phải là bàn bạc chuyện gì ?


      Đổng Xảo Xảo cười ngọt ngào, ngồi xuống cái ghế cạnh :


      - Đại ca, huynh về rất đúng lúc. Bọn muội đúng là bàn việc Ngưng tiểu thư cũng có việc tìm tới, thế là tất cả mời tỷ ấy cùng vào chuyện.


      Lâm Vãn Vinh trông cách chuyện của Xảo Xảo, tuy trông vẫn ngây thơ ngờ nghệch nhưng trưởng thành hơn chút ít. Tuy tạm thời chưa già dặn như Tiêu Ngọc Nhược nhưng Lâm Vãn Vinh vẫn cảm thấy yên tâm. Chăm lo tửu lâu có thể huấn luyện người ta nhiều nhất. Xảo Xảo từ nha đầu dần dần trở thành người quản lý kinh doanh thành công.


      - Ồ...! Có chuyện gì mà bà chủ Xảo Xảo của chúng ta lại phải mời nhiều người đến thế này hội họp nhỉ?


      Lâm Vãn Vinh chọc ghẹo, kéo tay Xảo Xảo đặt lên bàn.


      Xảo Xảo ngượng ngùng, nắm chặt tay , mặt mũi đỏ bừng:


      - Đại ca, huynh cứ chọc ghẹo muội. ràng huynh mới là ông chủ.


      Lạc Ngưng thấy hai người đong đưa với nhau bèn lên tiếng:


      - Hai người phải đùn đẩy nữa, người là ông chủ, người là bà chủ. Hi hi!


      Lâm Vãn Vinh vừa thoát được khỏi cái lốt gia đinh quèn, cười hả hê:


      - Đúng rồi đấy, Lạc tiểu thư chỉ được cái trúng tim đen ta thôi.


      Xảo Xảo vừa mừng vừa thẹn nhìn Lạc Ngưng, lên tiếng:


      - Ngưng tỷ, tỷ cũng cười muội à!


      Tuy thế nhưng khuôn mặt nàng đỏ bừng lên vì hạnh phúc, ai ai cũng thấy . Mọi người cùng cười ồ lên, Xảo Xảo thẹn thùng cúi đầu, tay nắm chặt Lâm Vãn Vinh. thấy nàng ngượng ngùng để đâu cho hết bèn tới giải vây:


      - Xảo Xảo, muội bảo lần này phải bàn công việc gì thế?


      Thấy ánh mắt động viên của Lâm Vãn Vinh, Xảo Xảo "ừm" tiếng, đưa tay lên vén tóc sau tai rồi nghiêm nghị đáp:


      - Lần này chúng ta bàn về việc mở rộng tửu lâu.


      Lâm Vãn Vinh sực nhớ ra rằng lần trước cũng từng bàn qua việc này bèn hoan hỷ đáp:


      - Xảo Xảo, muội tìm được địa điểm rồi à?


      Thấy Xảo Xảo gật đầu, Lâm Vãn Vinh vui mừng khôn tả, cười ha hả:


      - như vậy tức là tửu lâu thứ hai của nhà ta sắp khai trương sao? Xảo Xảo, muội giỏi lắm!


      Lạc Ngưng nhìn cười:


      - Lâm đại ca, ông chủ Lâm, huynh sai rồi, phải là tửu lâu thứ hai.


      Lâm Vãn Vinh thắc mắc:


      - Lạc tiểu thư vậy là sao?


      Lạc Ngưng che miệng khẽ cười:


      - Lâm đại ca, sao huynh lại thông minh lâu ngày, hồ đồ bất chợt vậy? Mấy hôm nay Xảo Xảo lôi ta tìm địa điểm đẹp ở khắp nơi, cùng lúc chọn được những hai chỗ. Lần này khai trương phải là cái thứ hai, mà là cả thứ hai và thứ ba. Hai nơi cùng mở lúc.


      "Hai nơi cùng mở à, điềm lành đây!" Lâm Vãn Vinh vui mừng nhìn Xảo Xảo:


      - Có , Xảo Xảo?


      Xảo Xảo ngượng ngùng đáp:


      - Đại ca, muội chọn được hai miếng đất, chuyện giá cả xong rồi, chỉ chờ đại ca về quyết định thôi.


      Lâm Vãn Vinh phất tay:


      - Đợi ta làm gì chứ. Tửu lâu này là do muội quản lý, ta nhúng tay vào, tất cả đều nghe theo tiểu bảo bối của ta.


      Xảo Xảo vừa ngạc nhiên vừa xúc động , mặt mũi đỏ bừng, vội trộm nhìn lão Đổng, thấy lão nhắm mắt trầm tư như nghe thấy gì mới yên tâm. "Đại ca tệ quá, những lời thân mật như thế mà cũng ra được, riêng với nhau được à?" Nàng càng nghĩ mặt càng đỏ.


      Lạc Ngưng quá quen với những câu giật gân của Lâm Vãn Vinh rồi. Thấy tin tưởng Xảo Xảo như vậy, khỏi thầm thở dài tiếng: "Lâm đại ca thông minh, hiểu biết, lắm mưu nhiều kế, Xảo Xảo có được người chồng như vậy quả cũng đáng."


      Mặt dày như Lâm Vãn Vinh chút trò trẻ con này có là gì, cười the thé:


      - Xảo Xảo, ta nghe hai miếng đất mà muội chọn được ở đâu vậy? Khi nào bắt đầu xây dựng? Ta cũng muốn giúp muội bày kế.


      Thanh Sơn bỗng xen ngang:


      - Đại ca, tỷ tỷ lợi hại cực kỳ, chọn được hai miếng đất. cái ở cạnh bến sông Tần, cái ở miếu Phu Tử, toàn là những chỗ nổi như cồn, cộng lại cũng là vạn hai ngàn lượng bạc.


      " vạn hai ngàn lượng? Quả là cự phách, ngờ nha đầu yếu đuối như Xảo Xảo lại tài đến thế. Trước đây đúng là coi thường bảo bối của ta rồi. Nhưng mà hơn vạn lượng đó lấy đâu ra?" Lâm Vãn Vinh biết tình hình làm ăn của tửu lâu. Tuy mỗi ngày tiền đều vào như nước nhưng từ khi khai nghiệp tới giờ kiếm được khoảng tám chín ngàn lượng bạc mà muốn phát mua luôn cả hai miếng đất đúng là giật gấu vá vai.


      Xảo Xảo như hiểu nỗi băn khoăn của liền mỉm cười:


      - Đại ca, huynh còn nhớ ngày trước làm thế nào mua được tửu lâu này ?


      Lâm Vãn Vinh gật đầu:


      - Sao lại nhớ, bày chút tiểu xảo rồi trả chút tiền thôi.


      Xảo Xảo khẽ :


      - Muội đem Thực Vi Tiên tửu lâu ra đảm bảo và giao hẹn với hai ông chủ kia, trả trước nửa tiền. Còn nửa trả lợi nhuận theo tháng, nửa năm là hết.


      "Ra thế. Nha đầu này đúng là biết 'học bài nào xào bài đấy', khá khen!" Lâm Vãn Vinh tự cảm khái nó. Lần trước bày chút mẹo mới nắm được Thực Vi Tiên này. Lần này Xảo Xảo lại nhờ vào việc làm ăn của , dùng mẹo gì mà đem gán Thực Vi Tiên, thực thành công vụ giao dịch. Mánh khoé này Lâm Vãn Vinh chơi nhiều mà thấy cũng ít, làm ăn khai thác nhà đất còn đê tiện hơn thế nhiều, "tay bắt lang trắng"(1) phải là truyện cổ tích. Nhưng ở cái thời đại này mà khôn khéo và gan dạ như thế đáng nể, đặc biệt là nữ tử bé như Xảo Xảo mà kinh doanh nhà đất hơi phí.


      Lâm Vãn Vinh thầm đắc ý. "Ta quả là có mắt nhìn người, lần này Xảo Xảo làm quả quá đẹp. Trong nháy mắt lão tử bỗng chốc trở thành ông chủ lớn của ba quán tửu lâu."Lạc Ngưng nhìn Lâm Vãn Vinh cách đầy thâm ý, mỉm cười :


      - Hôm đó ta cùng Xảo Xảo đàm phán với hai ông chủ. Khi Xảo Xảo đưa ra cách này, hai ông chủ kia cũng dám nhận lời. Nhưng bây giờ Thực Vi Tiên là quán đứng đầu, danh tiếng khắp nơi, Xảo Xảo đem tửu lầu ra đảm bảo, lại chấp nhận trả giá cao nên bọn họ mới đồng ý. Lúc đó ta lo lắng vô cùng, những nợ khoản lớn mà mỗi tháng tiền lãi phải trả vài trăm lạng, áp lực như vậy, khéo lại lỗ luôn cả Thực Vi Tiên. Về sau Xảo Xảo từng có người áp dụng thành công cách này, ta mới nghĩ biết ai mà lại nghĩ ra chủ ý điên cuồng đến thế.


      "Kẻ điên đó chẳng phải ta hay sao?" Lâm Vãn Vinh gượng gạo ho hai tiếng, rồi :


      - Ờ...Xảo Xảo... Như vậy là trong tay chúng ta có bao nhiêu tiền phải huy động?


      Xảo Xảo đáp:


      - Nếu đại ca có ý kiến gì muội lập tức ký văn tự với hai ông chủ kia, trả trước sáu ngàn lượng, số tiền mặt còn lại, trừ phần ngàn lượng đại ca đồng ý tài trợ cho Tái Thi hội còn lại ba ngàn lượng.


      Nhắc tới Tái Thi hội, Lâm Vãn Vinh vỗ trán: "Ái chà, thảo nào Lạc Ngưng lại tìm tới đây, số bạc tài trợ đó vẫn chưa đưa. Bây giờ muốn mở thêm hai quán tửu lâu, lại thêm cả Tái Thi hội, mấy việc này dồn lại đúng là cơ hội quảng cáo lớn đây. chứ ngàn lượng này đằng nào cũng phải bỏ ra. Mẹ kiếp, làm ông chủ lớn rồi mà vẫn nghèo tả tơi. May mà có nước hoa và xà phòng bên Tiêu gia góp vào chứ có là ông chủ cũng bất lực." bấm đốt ngón tay: "Tái thi hội tổ chức cuối tháng, còn hơn hai mươi ngày nữa, hai quán tửu lâu này phải sửa sang gấp, phải khai trương trước ngày tổ chức Tái Thi hội. Mẹ nó chứ, bọn tài tử chó chết chúng nó ngốn của lão tử những ngàn lượng, lão từ phải làm quảng cáo, chết cũng phải làm để kiếm lại gấp chục, gấp trăm lần từ chúng mày."


      Lâm Vãn Vinh ý kiến này với Xảo Xảo, nàng cười đáp:


      - Đại ca, muội cũng có ý như thế. Nguyên vật liệu với thợ mộc chuẩn bị xong hết từ trước rồi, chỉ chờ câu ra lệnh của huynh thôi.


      "Có Xảo Xảo rồi, làm ông chủ thoải mái đấy." Lâm Vãn Vinh gật đầu:


      - Vậy chúng ta cứ thế mà làm. Phải rồi, Lạc tiểu thư, nàng cứ yên tâm. Số tiền nghìn lượng tôi hứa thiếu xu. Đợi lát nữa bảo Xảo Xảo vào phòng lấy cho. Nhưng nàng cũng đừng quên những cầu của ta đấy nhé. Khửa khửa, từ tranh, bút, giấy, mực đến từng tờ giấy trong cầu tiêu đâu đâu cũng đều phải có nhãn hiệu Thực Vi Tiên của ta.


      Lạc Ngưng thở dài, mặt mũi đỏ hồng:


      - Lâm đại ca, ta chưa bao giờ nghi ngờ lời hứa của huynh cả. Hôm nay ta đến đây phải vì chuyện đó mà là vì nguyên nhân khác, có liên quan tới huynh đấy.


      Lâm Vãn Vinh hỏi:


      - Liên quan tới ta. Lạ thế, trước giờ chỉ có tiền là liên quan tới ta?


      Lạc Ngưng che miệng cười khúc khích:


      - Lâm đại ca, ta cho huynh nghe tin tốt.


      Nàng chỉ ngón tay lên câu đối treo ở Thực Vi Tiên, mặt mũi rạng ngời:


      - Vế đối của huynh có người đối được rồi


      (1) từ dùng trong thương trường, bỏ ra ít vốn hoặc có gì để thu lại rất nhiều lợi nhuận

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137: Tam ca ́ch tuyệt đối

      Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng với con mắt hoài nghi:


      - Lạc tiểu thư, hay là nàng đối được? Nhưng biết là đối được câu nào? Đừng bảo là cả bốn câu đều đối được nghe, nếu thế ta phát điên mất.


      Lạc Ngưng nghe chuyện hài hước, bèn che miệng cười:


      - Lâm đại ca thế cố ý cười ta chứ gì? Ta mà đối được cũng chẳng cần chờ tới tận bây giờ. Có người đối được trong số những câu đó.


      "Hoá ra là bốn câu mới đối được có . Tốt, tốt! Làm ta giật mình, nếu cả bốn đều bị người ta đối lại ta còn ra cái thể thống gì nữa." Lâm Vãn Vinh biết bốn câu đối này tuy đều là những vế tuyệt đối thiên cổ, nhưng càng là tuyệt đối càng có người đối càng tuyệt. Thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ đâu đâu chả có, đối được hay chỉ là chuyện sớm muộn. Mà đằng nào bốn câu đối này cũng phải do viết, có người đối được cũng tốt. "Cùng lắm mời lên Phú Quý, Tài Hoa dạo chơi phen. Đây đúng là cơ hội đầu cơ lớn. Chỉ cần mời tên tài tử này tới tửu lâu, mở buổi chuyện cho đám tài tử tài nữ, chỉ thành giai thoại mà danh tiếng của Thực Vi Tiên càng vang dội khắp chốn, trở thành thánh địa mà vô số tài tử tài nữ muốn lui tới. Đầu cơ, nhất định phải đầu cơ làm sao cho càng rộn càng tốt." Nghĩ tới đây, Lâm Vãn Vinh lập tức cười hả hê:


      - Đối được rồi hả? Thế tốt quá. Từ khi Thực Vi Tiên khai trương đến nay chưa mời tài tử tài nữ nào lên Phú Quý, Tài Hoa cả. Chỉ cần vị này thực đối được Thực Vi Tiên chúng ta tuyên cáo thiên hạ, chỉ đem trưng bày đôi câu đối này lên mà còn mời tài tử tài nữ khắp Kim Lăng đến đây gặp gỡ nhau ở Phú Quý, Tài Hoa của Thực Vi Tiên, cùng bàn chuyện thơ ca.


      Lạc Ngưng gật đầu đáp:


      - Đúng là đối được, nhưng có đến hay tôi cũng dám bừa, vế trước là do Lâm đại ca ra, vậy vế sau cũng nên để huynh bình luận mới phải.


      lấy từ trong ống tay áo ra bức thư, trong đó có tấm giấy Tuyên Thành(1) trắng tinh và đưa cho Lâm Vãn Vinh:


      - Mời Lâm đại ca xem.


      Lâm Vãn Vinh đón lấy tờ giấy, mùi hương xạ u thoang thoảng bay lên. giấy có ghi hai hàng chữ :


      "Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn


      Vụ ủ ô ốc vụ vật vô" (2)


      Hai vế này đối nhau chan chát, bằng trắc ràng. Lâm Vãn Vinh nhìn lúc rồi gật gù:


      - Hay! Rất hay!


      Xảo Xảo cũng là tiểu tài nữ, ngẩng mặt lên đọc hai câu đối, cũng gật đầu:


      - Đối rất chuẩn! Ý nghĩa tương xứng. Lạc tỷ tỷ, câu này là do vị tài tử nào đối thế?


      Lâm Vãn Vinh vốn muốn nhân cơ hội này để đầu cơ, vội càng :


      - Đúng rồi, Lạc tiểu thư, vế đối này tuyệt lắm. biết vị tài tử này là người ở đâu. Thực Vi Tiên chúng ta là làm, nhất định phải mời người đó đến chơi.


      Lạc Ngưng đáp:


      - Lâm đại ca, phải ta nhen. Vị tài tử này là người ở kinh thành, là sư hữu xưa kia ta theo học chứ ở Kim Lăng nên ta cũng có cách nào mời người ta đến được.


      Lâm Vãn Vinh hơi thất vọng. "Tiền bạc, tổn thất tiền bạc! Nếu vị tài tử này ở kinh thành làm sao mà biết đến bốn câu đối này?" Lâm Vãn Vinh thất vọng lúc lại có chút nghi ngờ.


      Lạc Ngưng như nhìn thấu suy nghĩ của bèn cười:


      - Lâm đại ca, huynh phải nghi ngờ. Bốn câu đối của huynh từ lâu vang danh thiên hạ, chỉ các tài tử Triết Giang say sưa truyền tụng mà các tài học kinh thành cũng đều nghe tới. Họ đối đáp với nhau làm vui nhưng đến nay vẫn chưa có câu nào hay mà thôi.


      " ngờ đanh tiếng của ta lại vang tới cả kinh thành." Lâm Vãn Vinh "ờ" tiếng dài rồi :


      - Lạc tiểu thư này, thế nàng có thể cho ta biết quý tính đại danh của vị tài tử đó được , để ta treo cả tên tuổi người ta lên còn tuyên cáo thiên hạ.


      Lạc Ngưng lắc đầu:


      - Lâm đại ca, phải là ta muốn . Mà thực ra vị sư hữu này tính tình giản dị, con người trầm lặng chứ thích phô trương. Người dặn ta trước, sau khi đối được câu này nhờ người khác chuyển đến, lúc ta cầm trong tay mới biết.


      - Tính tình giản dị?


      Lâm Vãn Vinh cười.


      - Vị tài tử này vượt ngàn dặm đưa thư tới chỉ vì điều này sao? Đối câu đối danh chấn thiên hạ này rồi mà lại với ta là giản dị trầm lặng ư? Cũng nực cười.


      Lạc Ngưng lắc đầu :


      - phải. Sư hữu của ta đối được vế này phải cố ý phải để khoa trương. Theo ý của người là chỉ giúp đỡ cho người đọc sách trong thiên hạ.


      - Giúp đỡ hả?


      Lâm Vãn Vinh nghi hoặc đáp.


      - thế là sao?


      - Sư hữu của ta , Lâm đại ca treo tứ liên(3) lên mà làm khó thiên hạ, tuy là giai thoại nhưng cũng có chút giả tạo khoa trương, e là có dụng ý gì khác, có khi là muốn mua danh chuốc tiếng.


      Lạc Ngưng vừa vừa trộm dò sắc mặt Lâm Vãn Vinh, thấy thần thái đổi, lại giải thích:


      - Lâm đại ca, vị sư hữu này của tôi sống thanh cao, tính tình cương trực, đối nhân xử thế đều như vậy. Lời có hơi khó nghe chút, mong đại ca đừng chê trách.


      Lâm Vãn Vinh vui vẻ cười:


      - Chê trách cái gì chứ? Người bạn của nàng có sai đâu. Ta làm thế đúng là có dụng ý khác. toạc ra chỉ là chiêu để vẫy khách, vị lão huynh này rất chuẩn. Ừ, thế bạn nàng còn gì nữa ?


      Lạc Ngưng đáp:


      - Người ấy là khi đối câu này cũng có dụng ý gì cả, cũng cần lên Phú Quý, Tài Hoa tửu lâu của huynh mà chỉ muốn dập tắt ngạo khí của huynh, cho huynh hết coi thường kẻ đọc sách trong thiên hạ.


      Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi. "Ta ra câu đối này chỉ là để gây chú ý mà kiếm tiền, thẳng ra là mánh tiếp thị, ngờ lại làm cho tên tài tử này phẫn nộ đến vậy, lại còn chụp cho ta cái mũ 'coi thường kẻ đọc sách trong thiên hạ' nữa. Chà chà, cóc ngáp phải ruồi(4), khẩu khí của tầm thường, dựa vào là có thể thay mặt toàn bộ kẻ đọc sách trong thiên hạ.


      - Ồ, Lạc tiểu thư, xin mạo muội hỏi câu, vị bằng hữu của nàng làm nghề gì ở kinh thành?


      Lâm Vãn Vinh nhún nhường hỏi. "Trông ta chướng mắt là đòi dạy bảo, sao giống thầy dạy chính trị thế."


      - Người là giáo tập trong học viện Kinh Hoa ở kinh thành, cũng là tế tửu(5) trẻ nhất ở Quốc Tử giám, tên tuổi vang dội kinh thành. Khi ta còn , học ở kinh thành, ở cùng với người này và được giúp đỡ rất nhiều. Người vừa là bạn vừa là thầy.


      Lạc Ngưng nhắc đến vị sư hữu này, mặt tràn đầy khâm phục.


      "Thảo nào, hoá ra là giáo thụ trong đại học, cũng là nhà giáo dục học, thấy ta ngạo mạn vậy khó chịu là phải." Lâm Vãn Vinh chỉ có nước lắc đầu, bỗng dưng nhớ tới lời Lạc Ngưng ban nãy bỗng giật thót:


      - Lạc tiểu thư, ban nãy nàng gì? Nàng ở cùng với người ta ư?


      Lạc Ngưng đáp:


      - Đúng thế. Ta ở cùng với sư hữu có gì là đâu?


      Thấy vẻ mặt kỳ quái của Lâm Vãn Vinh, nàng liền biết lại hiểu lầm, trong lòng vừa thẹn vừa tức, bực dọc :


      - Lâm đại ca, huynh nghĩ đâu vậy? Vị sư hữu mà ta bảo là nữ cơ mà.


      - Hoá ra là nữ à. Ta hiểu sai rồi, xin lỗi, xin lỗi.


      Lâm Vãn Vinh lúng túng cười hai tiếng rồi lau mồ hôi vã ra trán. "Con con đứa nhà ai mà kiêu căng thế, mình chẳng dây dưa gì đến mà tự nhiên lại bị ta coi thường như thế? Câu đối này mà là do Từ Văn Trường đối có gì kỳ lạ, nhưng bây giờ lại là nữ tử đối được, lại là nữ giáo tập thú vị đây.


      Đổng Xảo Xảo nghe hai người chuyện thôi hồi ngờ cuối cùng vị tài tử này thực chất lại là nữ tử, liền kinh ngạc đáp:


      - Ngưng tỉ tỉ, có là vị tỷ tỷ này đối được ? Tài giỏi quá.


      Lạc Ngưng gật đầu đáp:


      - Chắc chắn là rồi. Vị sư hữu này của ta học quán tuyệt thiên hạ, ở kinh thành ai biết đến. Lâm đại ca, hôm nào có dịp lên kinh thành có thể đến tìm học viện Kinh Hoa mà thăm người.


      "Thăm hả? Ta với ta gì với nhau bây giờ? Hay là xem bà ta khinh ta thế nào, rồi nhân tiện luôn ta kính bà ra sao? Thôi miễn , cho dù có là học trò cưng của nữ giáo thụ kia nữa ta dám đụng tới, lão tử là kẻ tham lam, phải là tài tử, chỉ có kiếm tiền thôi."


      Lạc Ngưng cười:


      - Lâm đại ca, vị tỉ tỉ này còn , nếu đại ca có lòng người cũng có vế đối muốn huynh đối lại, đảm bảo khó y như vế đối của huynh, công bằng tuyệt đối. Nếu Lâm đại ca đối được đem trưng bày lầu các ở học viện Kinh Hoa, cùng câu đối của đại ca toả sáng bắc nam, thành giai thoại muôn đời.


      "Ta thấy, điều kiện này có vẻ hấp dẫn, được treo lầu các của đại học đúng là danh truyền sử xanh." Lâm Vãn Vinh thấy bắt đầu lung lạc, muốn thử sức phen. Nhưng vị tài nữ đó tài hoa như thế, ra vế đối hẳn đơn giản nên có phần do dự.


      - Đại ca...


      Xảo Xảo khẽ kéo tay .


      - Chúng ta đừng đối đáp gì nữa. Có Thực Vi Tiên là đủ rồi, cần gì phải tỏa sáng bắc nam chi nữa!


      Lâm Vãn Vinh biết Xảo Xảo thầm lo nghĩ cho mình, nắm chặt tay Xảo Xảo mà cười:


      - Lạc tiểu thư, vế trước là gì ta nghe thử.


      Lạc Ngưng lấy từ trong tay áo ra cuộn giấy, gật đầu đáp:


      - Vị tỉ tỉ đó của ta dặn dò trước rằng Lâm đại ca đồng ý rồi mới được mở ra. Cho nên ta cũng biết nội dung ra sao.


      "Trò gì thế này, có cần phải thần bí thế ? Bà nữ giáo thụ này đúng là cũng biết bày trò."


      Lạc Ngưng mở cuộn giấy ra, thấy tấm giấy Tuyên Thành trắng muốt có viết bảy chữ , liền sững người. Xảo Xảo vội vàng nhìn vào tờ giấy, thấy đó vẫn viết có bảy chữ:


      "Yên duyên diễm diêm yên yến nhãn."


      Lâm Vãn Vinh cũng đờ cả người, đây chính là vế đối của ra sao bỗng trở thành vế của vị nữ tử kia. Thảo nào ta cứ luôn miệng là công bằng tuyệt đối, quá chút nào. Câu này vốn là thiên cổ tuyệt đối. ta nghĩ ra câu rất khó, muốn ép Lâm Vãn Vinh cũng phải nghĩ. Khó, quả là khó. lại lại hết tuần trà, Xảo Xảo và Lạc Ngưng căng thẳng nhìn theo dám hé miệng nửa lời.


      - Ha...!


      Lâm Vãn Vinh bỗng cười tiếng, cầm lấy bút, sột soạt viết lên bảy chữ lớn sau câu đó. Lạc Ngưng và Xảo Xảo vừa trông kinh ngạc thốt lên:


      - Tuyệt!.


      (1) Giấy Tuyên Thành:


      (2) Đây là dạng câu đối vừa đối ( bằng đối với trắc), đối vần. Tạm dịch nghĩa như sau:


      Khói vờn khuôn mặt xinh đẹp, khói làm cho đôi mắt long lanh như có nước


      Sương trùm tổ chim, vì sương nên nhìn thấy gì cả


      (3) lại cáp mô đả a khiếm: dạng như câu chó ngáp phải ruồi ở Việt Nam. Cóc ngáp phải ruồi đúng hơn so với câu kia, vì cóc hay ăn ruồi muỗi, ngáp nên vô tình đớp phải được coi là may mắn. Chứ chó mà ăn trúng con ruồi có khi nó phun ra kịp ấy chứ^^.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :