Chương 118: kì trung áo bí (huyền bí trong đó) Đại tiểu thư nhìn đôi bàn tay mình mà tin nổi, vẫn trắng nõn như thế, tựa như lúc nãy đơn giản chỉ là lần rửa tay. Điều này quả quá thần kì. Lâm Vãn Vinh cười : - tin hả? tin cứ thử rửa lại , bất quá lần này ta đảm bảo tay sưng lên như chân heo đâu a. Chảo dầu lúc này bốc khói, sôi sung sục, bây giờ mà nhúng mười ngón tay bé xuống thành mười ngón chân heo luôn. - thể nào, điều này thể nào. Đào Đông Thành như nổi điên, bất ngờ tiến lên phía trước, rút tay ra nhúng vào vạc dầu sôi. - Ca ca Uyển Doanh bên cạnh sớm chú ý, vừa thấy nổi giận lập tức muốn ra tay ngăn cản, nhưng vẫn chậm nhịp, ngón tay Đào Đông Thành nhúng vào nửa. "Aaaaa", tiếng la thảm thiết vang lên, nhất thời mọi người đều kinh hoàng. Tuy năm ngón tay phải của họ Đào chỉ mới tiến vào phân nửa, sau tiếng hét đó lập tức rút tay lại, nhưng tay nhanh chóng sưng lên và chuyển sang màu hồng, trong phút chốc phồng rộp to lên. - Ngươi, ngươi làm thế nào có thể... Đào Đông Thành mặt xám như tro tàn, đau đớn từ ngón tay truyền thẳng tới tim, chỉ vào mặt Lâm Vãn Vinh mà hét: - Ngươi dùng pháp. Uyển Doanh vội vàng chạy tới bên chảo dầu, nắm lấy bàn tay của ca ca xem xét. Đào Đông Thành cảm thấy đau đớn khủng kiếp từ năm ngón tay của mình truyền tới, nhịn được lại bắt đầu rên la thảm thiết. Uyển Doanh nhìn thương thế của ca ca nàng, chỉ thấy ngón tay tuy nhúng vào nửa, nhưng hậu quả mà chảo dầu sôi gây ra cũng , bàn tay phải này tuy có thể may mắn cứu được nhưng sợ còn được như trước nữa. - Lâm Tam, ngươi sử dụng pháp hại ca ca ta, ta tha cho ngươi. Đào Uyển Doanh nhìn Lâm Vãn Vinh, trong mắt bắn ra ngọn lửa phẫn nộ . Người trong đại sảnh đều thấy kì quái, Lâm Tam này thể nào có pháp được, nhưng mới vừa rồi Đại tiểu thư dễ dàng vô cùng, như thế nào mà đến phiên Đào Đông Thành bộ dạng lại thay đổi khác như vậy chứ? - pháp ư? Lâm Vãn Vinh cười lạnh : - Đào tiểu thư, việc tỉ thí ngày hôm nay, các vị huynh đệ tỉ muội ở đây đều là tận mắt nhìn thấy, lại có Từ đại nhân đây công chứng, mọi người làm thế nào ta sử dụng pháp? lại từ đầu, việc tỉ thí là do Đào công tử đột nhiên đề xuất, dĩ nhiên có chuẩn bị, bên ta bất ngờ ứng chiến, thẳng ra với Tiêu gia là bất công. khi dễ Tiêu gia chỉ toàn đàn bà, lại lợi dụng quyền lực và địa vị của tại Kim Lăng thương hội mà ép nữ nhân yếu đuối cùng tỉ thí, thị phi trong đó mọi người đều hiểu được. Nếu Đào công tử mà thắng, ngươi có sử dụng pháp ? Có thay Tiêu gia minh oan ? Đào Uyển Doanh phẫn nộ nhìn Lâm Tam. Tuy rằng nàng rất hận , nhưng thể thừa nhận những lời Lâm Tam đích thực rất có lý . - Người trong thiên hạ đều có tư tâm, điều này có thể giải thích, nhưng như ngươi chẳng phân biệt hắc bạch thị phi, ăn lung tung. Ngươi chỉ có thể thắng, thể thua sao? Người Đào gia ngươi là thiên hạ vô địch sao? Buồn cười ! Lâm Vãn Vinh khinh thường liếc nhìn Đào Uyển Doanh. Đào Uyển Doanh cả giận : - Lấy dầu sôi rửa tay, rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao Ngọc Nhược tỉ tỉ bình an vô , mà ca ca ta lại thụ trọng thương? - Thiên hạ vạn vật đều có nguyên lý riêng của nó, điều này là khoa học tự nhiên." Lâm Vãn Vinh tiếp: - Huống hồ lúc trước ta cho Đào công tử cơ hội, nhường ra tay trước Đại tiểu thư, cũng chính sợ đầu sợ đuôi, bỏ qua cơ hội. Lại về Đại tiểu thư, Tiêu gia bị Đào gia đưa vào tuyệt lộ, nàng chẳng màng đến bàn tay, sẵn sàng tỉ thí. Tinh thần và ý chí như vậy, ca ca ngươi có thể so được sao? Vả lại, lần tỉ thí này là ca ca ngươi chủ động đề xuất, bị nhu vậy là tự mình chuốc lấy, sao lại có thể trách oán người khác? Nghe những câu này, người trong phòng thảy đều gật đầu. tình hôm nay, hai thương hội Gianh Chiết liên thủ uy bức Tiêu gia, mọi người đều nhìn thấy, tỉ thí này cũng là Đào Đông Thành đề xuất, đúng là thể trách người khác được. Từ Vị nhìn Đào Đông Thành : - Đào công tử, tỉ thí lần này là do ngươi đề xuất, lão phu là người công chánh, vây chấp nhận chịu thua, ngươi có gì để ? định là đấu ba thắng hai, nay Tiêu gia thắng luôn cả hai trường, trường tỉ thí thứ ba dĩ nhiên cần phải đấu. Đào Đông Thành ánh mắt ảm đạm, lần này là thảm bại, trước mắt mọi người để thua liền hai trận, có thể là bắt gà được mà còn mất gạo, Đào gia coi như thua tài nghệ của người. Tên Lâm Tam này đúng là quái thai, hai trận này mình thua mà vẫn còn hồ đồ, biết làm sao nhận biết được toản thạch nữa chứ? Rồi còn rửa tay bằng dầu sôi, tại sao hai người lại có hai kết quả khác nhau? Huyền bí trong đó, Lâm Vãn Vinh thiên hạ này cũng ai biết được. - Học sanh nguyện chịu thua, xin từ chức hội trưởng Kim lăng thương hội, mong huynh đệ tỉ muội tìm người tài khác. Đào Đông Thành bất đắc dĩ phải như vậy: - Ngoài ra các cơ sở buôn bán quần áo của Đào gia chuyển giao miễn phí cho Tiêu gia, đệ tử xin lập giấy đồng ý bàn giao. Từ Vị lão hồ ly này biết Đào Đông Thành còn giở trò được nữa bèn dục Đào Uyển Doanh viết giấy bàn giao, Đào Đông Thành dùng ngón tay trái ấn dấu mực thay cho chữ ký, bắt đầu từ giờ cơ sở buôn bán quần áo vải vóc của Đào gia thành tài sản của Tiêu gia. Đại tiểu thư hoảng hốt nhìn tình trước mắt, hết thảy những điều này giống như nằm mơ vậy. Nàng liếc nhìn Lâm Tam trước mắt, thở dài: - Việc hôm nay quả quỷ dị, ta nhất thời cũng hiểu được. Lâm Vãn Vinh cười : - Nhân sinh là thế, dị biến thường chỉ xuất trong khoảnh khắc, đợi hiểu được, tất cả trở thành rồi. Đại tiểu thư gật gật đầu, thu lại vẻ cảm khái, bắt đầu lo lắng làm sao để tiếp thu tài sản Đào gia trang. Từ Vị nhìn mọi người : - Hôm nay Kim Lăng thương hội Đào hội trưởng từ chức, theo ý lão phu, bằng nhân dịp tốt hai thương hội tụ tập đông đủ, bầu ra hội trưởng mới, để Kim Lăng thương hội có thể tiếp tục hoạt động bình thường, ý các vị thế nào? Điều này là dĩ nhiên, Lưu Nguyệt Nga cũng đứng lên : - Ta đề nghị Tiêu đại tiểu thư tiếp nhận chức hội trưởng Kim Lăng thương hội. Hôm nay biểu của Tiêu gia trước mặt mọi người cần biết là học thức, khí độ hay ý chí đều hơn hẳn Đào gia. Huống hồ Tiêu gia là gia tộc kinh doanh từ lâu, kinh nghiệm phong phú, rất nhiều thành viên trong thương hội đều từng do Tiêu gia lãnh đạo. Quan trọng nhất là thái độ của vị Từ đại nhân, tựa hồ cũng đứng về phía Tiêu gia, về sau ràng họ cần phải lo gì nữa. Đề nghị của Lưu Nguyệt Nga nhất thời được mọi người hưởng ứng. Tiêu Ngọc Nhược hề cố ý mà trở thành tân hội trưởng thương hội thành Kim Lăng. Vị trí nàng ra cũng có gì lạ, lúc nàng còn trẻ Tiêu phu nhân từng đứng đầu thương hội, hôm nay là kế thừa mẫu chức. Nhắc đến quả có thể coi như là đoạn giai thoại vậy. Có Đào Uyển Doanh đứng đằng sau giúp đỡ, Đào Đông Thành liếc nhìn lão béo họ Vu sắc mặt tái nhợt : - Vu hội trưởng, Hàng Châu thương hội của các ngươi bây giờ tính thế nào đây ? Lão Vu béo mập canh giờ qua cùng Đào Đông Thành liên hợp đả kích Tiêu gia, cuối cùng Tiêu gia lại trở thành Kim Lăng thương hội chủ. Chỉ hận chính mình phân cao thấp, càng thể nào nhắc đến việc áp đảo, liền lập tức chúc mừng: - Chúc mừng Tiêu đại tiểu thư chấp chưởng Kim Lăng thương hội. Ta Chiết Giang thương hội rất ủng hộ, cùng Tiêu đại tiểu tư duy trì buôn bán cường thịnh của cả hai địa phương. - Như thế tốt. Từ Vị quét ảnh mắt quanh đại sảnh, chậm rãi tiếp: - Ta đến Hàng Châu cũng mấy ngày rồi, có nghe lời đồn về Bạch Liên Pháp hội. nhân bang kia dùng tiểu xảo tạo dựng hình phật tượng coi thường dân chúng, thu nhận tín đồ, còn lại là làm loạn dân tình, rúng động đến căn cơ của Đại Hoa. Mọi người tại đại sảnh vẻ mặt mê hoặc. ràng đây là thương hội, Từ đại nhân thế nào đột nhiên lại đến cái gì phái hội. Từ Vị hừ tiếng : - Hôm qua ta đích thân đến Bạch Liên Pháp hội tràng, pháp thuật đích thực là lừa gạt người. Trải qua ngày đêm thẩm tra, đều là Bạch Liên Giáo nghiệt gây nên nhằm dụ hoặc dân chúng gia nhập Bạch Liên giáo. đáng giận." đến Bạch Liên Giáo đại sảnh nhất thời câm như hến. Tất cả mọi người biết Bạch Liên Giáo đốt nhà giết người việc ác gì làm. Đặc biệt người trong thương hội đều biết Tiêu gia từng bị thủ đoạn của Bạch Liên giáo, đối với Bạch Liên Giáo tuyệt có hảo cảm. - Lão hủ kỳ này đến Giang Nam, Hoàng thượng trao quyền lão hủ tùy nghi hành . Hôm qua phá Bạch Liên pháp hội, sáng sớm hôm nay bêu đầu Bạch liên giáo đồ thị chúng. Cho nên hôm nay lão hủ đến chậm chính là bước qua máu tươi của nhân mà đến. Từ Vị người xuất ra trận sát khí, ánh mặt như điện đảo qua chúng nhân. Nhiều người hoảng sợ cúi đầu dám nhìn lão. Từ Vị lơ đãng hỏi: - Theo lời của bọn phỉ đồ, Hàng Châu thương hội cũng có nhiều tín đồ của bọn chúng, cũng trợ giúp bọn chúng ít ngân lượng. Vu hội trưởng ngươi cũng có biết việc này chứ? Vu bàn tử sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ dưới đất lớn tiếng : - Đại nhân, tiểu nhân biết. Từ Vị hừ lạnh tiếng: - Phỉ đồ kia có qua lại trợ giúp người trong thương hội, lão phu cho người tạo nên danh sách, có trong lòng bàn tay. Vài ngày nữa nhất định điều tra và quyết nương tay. Trong đại sảnh Chiết Giang khách thương môn, mọi người đều cảm thấy bất an, thủ đoạn của Từ đại nhân bọn họ cũng có nghe qua, nửa phần mưu lược của hoàng đế là từ ông ta mà ra, có thu thập vài thương nhân cũng là cực kỳ đơn giản. Thấy Từ Vị đề cập đến chuyện Bạch Liên Giáo, Lâm Văn Vinh cũng hiểu được. Lão nhân này tất hoàn toàn chuẩn bị mà đến a! Ông ta đương nhiên sớm biết Đào gia kia cùng Bạch Liên Giáo có qua lại với nhau, hôm nay ám trợ Tiêu gia mà lật đổ Đào Đông Thành kia, chiêu thức ấy quả thực là tuyệt mỹ a. Ta có thể lão nhân này thực biết thưởng thức được thực tài của ta, lão tử ta thấy Từ Văn Trường so với Lạc Mẫn lão hồ ly còn giảo hoạt hơn nhiều. Từ Vị nhìn thấy thần sắc của mọi người như vậy, mỉm cười hòa hoãn : - Bất quá - con người phải thánh nhân, ai mà từng phạm sai lầm? Cũng là đồng liêu với nhau, chỉ là nhất thời hồ đồ phạm nên tội, ta cho mọi người cơ hội, bất kể ngươi là ai, ta cũng mặc kệ nếu ngươi cùng Bạch Liên giáo có quan hệ sâu đậm, chỉ cần ngươi đúng lúc qui định, tại nơi qui định, giải thích ràng chuyện trợ giúp Bạch Liên giáo bao nhiêu ngân lượng, giao nộp số ngân lượng ấy vào quốc khố để chuộc tội, lão phu cam đoan truy cứu, đồng thời giữ bí mật của các vị để chư vị có thể an tâm kinh doanh buôn bán. Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, lão nhân này thực là cao thủ a, vừa đánh vừa xoa, dùng uy hiếp lẫn lợi lộc mà dụ, loại buôn bán thông thường cũng đều chỉ là trò thông minh vặt vãnh, sao có thể so sánh được với loại quan trường cao thủ như Từ Vị này, đương nhiên bị ông ta xử gọn. là Từ Vị nắm giữ danh sách tên trong tay, Lâm Vãn Vinh tuyệt đối tin, ngày hôm qua vớ được đám lính vô dụng hèn yếu, làm sao có thể truy ra thông tin quan trọng như vậy, lão nhân này đích là dùng tâm lý chiến. - Trong vòng ba ngày, ta xin đợi các vị tại Hàng Châu phủ nha môn. Từ Vị chậm rãi: - Nhưng nếu có người cố tình muốn thử vận may của mình ..." Trong mắt ông ta chợt lên tia tàn khốc: - Để đao phủ mà tới nhà, đừng trách lão phu vô tình. Hai thương hội hồi náo loạn, hồi tỷ thí, hồi đe dọa xong. Phải về náo nhiệt, cuộc họp thường niên mọi năm quả thực bằng phần mười năm nay. về hoảng sợ mọi năm bằng phần trăm năm nay, đặc biệt là với những thương nhân trong tâm có quỷ. Mọi người cũng lần lượt nối nhau nhanh chóng ra về, chỉ còn lại Lâm Tam, Đại tiểu thư cùng Từ Vị ba người. Từ vị cười : - Lâm tiểu ca, người nhất định đâu hết, mau mau cho ta phương pháp rửa tay trong chảo dầu, lão phu rất tò mò. Vừa rồi nhất phẩm đại quyền triều đình nắm quyền sinh sát, giờ đây lại là lão nhân tò mò. Từ Vị quả là kỳ nhân. Đại tiểu thư cũng tràn đầy hiếu kỳ giục: - Lâm Tam, ngươi mau cho ta nghe . Lâm Vãn Vinh cười trả lời: - Phương pháp này đến cũng là đáng đồng xu, nhưng hai người cần phải giữ bí mật cho ta, từ nay về sau chừng có ngày sử dụng lại. Từu Vị cười : - Việc thò tay vào chảo dầu này cùng với thạch tượng trồi lên cũng giống nhau, bên trong đều có kỹ thuật, chỉ là kỹ thuật thế nào lão hủ nghĩ ra được. Lâm Vãn Vinh gật đầu : - Thực ra đây chỉ là ứng dụng thực tế đơn giản, bí quyết là ta cho vào dầu chút dấm. - Dấm ư? Đại tiểu thư cả kinh thốt lên: - Khó trách ta ngửi thấy có vị chua, ta tưởng là ở dưới tửu lâu bốc lên, hóa ra là trò quỷ quái của ngươi. Từ Vị vội : - Sử dụng dấm thế nào? Lâm tiểu ca, ngươi mau giảng tiếp . Lâm Vãn Vinh cười : - Trong lúc ta xuống tìm dầu, trước hết ta đổ chút dấm vào dầu, vì dấm nặng hơn dầu nên nó chìm xuống dưới, còn dầu ở phía . Vì vậy mọi người, kể cả Từ đại nhân đều chỉ nhìn thấy dầu, ai thấy có dấm cả. Từ Vị cười : - nghĩ đến nó lại có phương pháp như vậy, ta cũng khâm phục ngươi. Tiếp theo sao? - Dấm nhanh chóng bị đun đến bốc hơi, khi nó xuyên qua lớp dầu lên bề mặt hình thành tượng trông như dầu sôi, bên có khói xanh bốc lên, trông rất khiếp người. Mà ra đó chỉ là dấm nóng dần lên, nhiệt độ trong chảo lúc đó chỉ bằng nhiệt độ sôi của dấm, thế nhưng thấy đám bọt khí bay lên, mọi người lại tưởng là dầu sôi, thực ra dầu còn chưa nóng nữa. Vì vậy, lúc đại tiểu thư đưa tay vào lấy đồng tiền mọi người đều bị con mắt đánh lừa mà tin rằng nàng bị thương, lúc dấm sôi, lớp dầu phía chỉ hơi ấm mà thôii." - Hóa ra là như vậy. Từ Vị : - Bất quá lớp đá vôi ngươi vất vào kia có tác dụng như thế nào vậy? Lão Từ này quan sát kỹ , ngay cả đá vôi cũng bỏ qua, Lâm Vãn Vinh đương nhiên thể giải thích với bọn họ phản ứng đá vôi gặp dấm sinh ra khí cacbonic được, chỉ có thể sơ lược: - Đá vôi rơi xuống đáy, gặp phải dấm liền tạo ra phản ứng sinh ra bọt khí, như vậy mọi người nhìn vào càng thêm kinh hãi. Đại tiểu thư hỏi: - Tại sao ta nhặt tiền vô còn Đào công tử lại gặp trọng thương vậy? Đây cũng là nghi hoặc trong lòng của nàng ta. Lâm Vãn Vinh : - Cái này phụ thuộc vào việc nắm chắc thời cơ, lượng dấm cho vào dầu thể quá ít, vì nếu vậy chỉ cần chút thời gian là dấm bay hơi hết. Khi dầu trong chảo đảo lộn, khói xanh bốc lên hết lúc đấy nhiệt độ quá nóng, có thể cho tay vào được, vì thế đại tiểu thư có thể dễ dàng lấy tiền ra. Đương nhiên, dấm cũng thể quá nhiều, nếu quá nhiều nó dễ dàng bốc hơi như vậy, nhiệt độ sau khi dấm bốc hơi rất cao, cho tay vào cũng có thể bị thương nặng, vấn đề là thế. - Lâm Tam, ngươi biết như vậy chắc chắc là trước đây dùng phương pháp này lừa rất nhiều người, nếu làm sao nguơi có thể biết ràng như thế chứ! Đại tiểu thư bĩu môi . Lâm Vãn Vinh cười đáp lời: - Ta định lừa người nhưng phương pháp đầy mình, thực ra đây cũng chỉ là biện pháp đơn giản nhất thôi. Khi lượng dấm gần bốc hơi hết là thời điểm thích hợp, vì thế ta cố gắng đứng gần chảo dầu, liên tục nhìn xem ở dưới có bọt khí thoát ra hay , nếu có khí thoát ra chứng tỏ dấm hoàn toàn bốc hơi, lúc này dầu nóng lên rất nhanh, sau đó dầu sôi. Đại tiểu thư vỗ tay : - Ta biết rồi, lúc ta đưa tay vào lấy tiền là lúc lượng bọt khí nhiều nhất, chứng tỏ dấm bắt đầu bốc hơi nhiều, nhiệt độ quá cao, ta có thể nhanh chóng lấy tiền ra. Mà lúc Đào công tử cho tay vào, bọt khí còn, chứng tỏ dấm bốc hơi hết, dầu cũng thực nóng nên mới bị thương như vậy. Lâm Tam giơ ngón cái lên : - Đại tiểu thư thông minh. - Đáng ghét. Đại tiểu thư đỏ mặt, giọng . - Lâm tiểu ca, ngươi nhường Đào Đông Thành lấy trước là sử dụng phương pháp dục cầm cố túng, ngươi chắc chắn dám thò tay vào chảo dầu. Từ Vị thở dài: - Tiểu ca, ngươi tuổi còn mà đối với nhân tình cũng nắm quá . - dám, dám! Lâm Vãn Vinh mặt đổi sắc : - Ta làm sao mà hiểm như đại nhân được? dám cho tay vào sao, cho tay vào sao, ngay sau đó ta giục đại tiểu thư thừa lúc bọt khí còn chưa hết cho tay vào lấy, cùng lắm hòa thôi. Đại tiểu thư cười : - Ngươi, đáng ra ngươi phải theo Bạch Liên Giáo, trở thành Xích Cước đại tiên, học cái thần côn gì kia. đến mấy từ thần côn, nàng tự nhiên liếc mắt nhìn Lâm Tam, sắc mặt đỏ bừng, thần sắc vô cùng kích động lòng người.
Chương 119 - Thiện lương đích nhân - Lâm tiểu ca, hôm qua ngươi vạch trần mê hoặc của Phật tượng trồi lên, rồi lại đến hôm nay làm cho lão hủ hiểu được bí mật của việc rửa tay trong chảo dầu. Ta tự cho mình đọc sách biết chuyện ít, nhưng về kiến thức, trước mặt ngươi, cũng phải cam bái hạ phong. Lâm Vãn Vinh lắc đầu : - Từ đại nhân, lời này sai rồi, chính là Đại Hoa ta có ngàn ngàn vạn vạn bách tính, trải qua mấy ngàn năm tích lũy kinh nghiệm, rồi từ từ tìm hiểu ra đạo lý đích thực. Ta chỉ là mượn tạm để dùng, luận nguồn gốc, để cho chúng ta phải bội phục nhất, nên thực là vố số tiền nhân thông minh trí tuệ, học vấn của dân gian. - Hay cho câu học vấn tại dân gian. Từ Vị : - Lâm tiểu ca, chỉ bằng những lời này của người, đó là phi phàm rồi. Đại tiểu thư cười : - Từ đại nhân, người chớ khen . Người càng khen, càng đắc ý. Lâm Vãn Vinh ha ha cười : - Cũng vẫn là Đại tiểu thư hiểu ta. Đại tiểu thư mặt đỏ chút, thầm nghĩ, cái gì mà hiểu ngươi, thực là bị người làm phiền mới đúng. Hai người Tây Dương kia thần sắc kiệt quệ, vẫn bị nhốt bên như cũ, trong đó người Tây Dương kêu là Tháp Ốc Ni thấy Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên: - Mật ti thoát (MR) Lâm. Mật ti thoát lâm.(Mister forest) Trời ạ, cái lão người Pháp này tiếng quá tệ, còn chẳng bằng ta, Lâm Văn Vinh vô cùng xem thường Tháp Ốc Ni, Tháp Ốc Ni qua lại giữa Châu Âu và Châu Á, tuy là người Pháp, nhưng cũng tinh thông chút tiếng , chỉ là lời có điểm chút vị của Pháp, phải là thuần . Từ Vị ngạc nhiên : - Lâm tiểu ca, bọn họ gọi ngươi sao? Lâm Vãn Vinh gật đầu : - Đúng vậy, chỉ là ngôn ngữ Tây Dương của họ rất đặc trưng, nghe khó hiểu vô cùng. Đại tiểu thư : - Như vậy, người Tây Dương xem ra thu hút bằng người Đại Hoa chúng ta, ngay cả chuyện, cũng được cho ràng, rất khó hiểu được. Ta ngã mất thôi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đại tiểu thư, đó là nàng chưa thấy Tây Dương mỹ nữ thôi, Tây Dương tiểu nữ phong tình nồng nhiệt, nóng bỏng kích thích, mê người vô cùng, so sánh với nữ tử Đại Hoa ta có loại quyết rũ khác. Từ Vị tựa hồ đối với ngôn ngữ Tây dương bài xích lắm, cười : - Nhiều năm trước khi ta còn trẻ, cũng gặp qua người Tây Dương, chỉ là đối với ngôn ngữ của bọn họ, khó nghe hiểu nhất, người thế nào lại có thể hiểu được? Vấn đề này biết trả lời thế nào cho phải, Lâm Vãn Vinh cười ha ha : - Việc này lại rất dài, là cụ nội ta, năm đó biển cứu được lão quỷ người Tây Dương, theo học học vài câu tiếng Tây Dương, mà ta với người này khiêm tốn học hỏi, cũng theo học được vài câu, nghĩ rằng hôm nay phải dùng tới. "Ồ" Từ vị lãnh đạm đáp lại tiếng, chỉ là nhìn thần sắc này của ông ta căn bản là tin lắm. Đại tiểu thư thầm nghĩ, người này dối cũng tìm lý do cho tốt, bị người ta nhìn thấu. Lâm Vãn Vinh cười tiếp: - hỏi chúng ta khi nào thả cho bọn họ trở về? Từ Vị suy nghĩ chút : - Kì ở tiền triều, cũng có người Tây Dương gặp nạn đến đây, tới đất Đại Hoa ta, tuyên truyền giáo nghĩa của bọn họ, thiên triều thượng quốc ta cùng với người Tây Dương vô cừu vô hận, vì vậy bao giờ làm khó bọn họ, như vậy , để họ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi thả họ quay về. Vô cừu vô hận? Bây giờ có thể lời này, chỉ là mấy trăm năm sau, lại có thể có chiến tranh nha phiến và liên quân tám nước ? Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, đây là thế giới hoàn toàn bất đồng, tương lai phát sinh cái gì, ai biết được. bùi ngùi thở dài, : - Từ Vị đại nhân, có vấn đề, tại hạ vẫn chưa hiểu , muốn thỉnh giáo đại nhân chút. Từ Vị vội vàng hỏi: - Lâm tiểu ca, đừng hai chữ thỉnh giáo, khiến làm hủ nuốt trôi được, ngươi có chuyện gì cứ việc thẳng. Từ Vị là thiên hạ đệ nhất tài học, nhưng ở đây trước mặt Lâm Tam này, ông ta cũng dám xưng là đệ nhất. Lâm Vãn Vinh : - Vừa rồi đại nhân mới , ở tiền triều có người Tây Dương gặp nạn tới Đại Hoa ta, vậy đại nhân có thống kê qua, cho tới bây giờ, có bao nhiêu người Tây Dương tới Đại Hoa ta hay ? Từ Vị trầm ngâm trong chốc lát : - Cái này chưa từng có thống kê lại, dân gian thỉnh thoảng cũng có truyền văn, nhưng theo lão hủ biết, cũng dưới trăm ngươi. Lâm Vãn Vinh thong thả bước vài bước, : - Người Tây Dương, dưới trăm người, lại còn đến cùng đợt, điều này phải thể nào đây, đại nhân? Từ Vị lắc lắc đầu : - Lão hủ biết. Lâm Vãn Vinh than thở : - Điều này có thể giải thích điểm, rằng người Tây Dương ngừng thám hiểm thế giới này, bọn họ khắp nới biển, ngừng tìm kiếm, cho nên mới có thể ngừng gặp nạn. Từ Vị tựa như hiểu như , Lâm Vãn Vinh lại : - Lại xin hỏi Từ đại nhân, Đại Hoa ta có dũng sĩ tới Tây Dương ? Từ Vị lắc đầu : - Chưa từng nghe quá, xa nhất cũng chỉ phái thuyển tới quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu) và Cao Lệ, chưa từng có người tới Tây Dương. Lâm Vãn Vinh nâng cao giọng chậm rãi : - Người Tây Dương ngừng thám hiểm thế giới, bọn họ cước bộ rất chậm chạp, rất lóng ngóng, nhưng chúng ta nên cười nhạo họ, trái lại, còn phải kính trọng bọn họ, bởi vì bọn họ dũng cảm tiến lên phía trước, dũng khí khai thác và tinh thần thám hiểm đúng là những điều Đại Hoa chúng ta nên học tập. Người Tây dương mấy mươi lần tới Đại Hoa chúng ta, Đại hoa ta đối với Tây Dương lại chẳng biết gì, đại nhân, ngươi biết nguy hiểm trong đó sao? chừng buổi sáng ngày nào đó tỉnh lại, hạm đội của người Tây Dương tới cửa chúng ta, khi đó biết làm thế nào ... Từ Vị trầm tư suy nghĩ, Lâm Vãn Vinh cũng có chút buồn bực, tưởng những tình này những vị đương quan các ngươi phải hiểu chứ, cần người dân thường như ta sao? Đều vì nghe xong mấy câu kia của Từ Vị, cho nên có cảm giác ra thoái mãi, tính ra, lão tử ta phải là muốn cứu vớt thế giới. Cho dù là người sao hỏa đến đây, với ta cũng chẳng quan hệ gì. Ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon, vui chơi, là quá đủ cho cuộc đời này rồi. Tâm tình bình thường lại chút : - Từ đại nhân, giờ người đáp ứng thả hai người Tây Dương, ta nghĩ nên cùng bọn họ làm chút giao dịch. Khi mời bọn họ trở về Tây Dương, để họ mang theo tơ lụa, trà cùng sản phẩm nông nghiệp của Đại Hoa ta làm quà, còn có mấy thứ xa xỉ phẩm nước hoa, xà phòng thơm của Tiêu gia ta cũng đưa tặng cho họ. Mẹ nó, lão tử mang nước hoa, xà phòng bán tới Pháp, bán tới , bán tới toàn Châu Âu, rồi bán giá cắt cổ, nhất định phải bán với giá cắt cổ, lại còn có nội y quần lót, thiếu nữ nước ngoài mặc lên nhất định bốc lửa, đặc biệt là mấy tiểu nữ tử người Pháp, nổi tiếng thiên hạ a, lần sau nhất định phải để cho Tháp Ốc Ni mang theo vài tiểu mỹ nhân người Pháp đến, lão tử còn có vài món đồ thú vị buồn bực thiết kế ở trong lòng, mang mấy mòn đó ra chơi đùa, là cam tâm, Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên hàng loạt các hi vọng, nguyện vọng to lớn. Từ vị hỏi: - Lâm tiểu ca, ngươi muốn cùng bọn chúng trao đổi cái gì? - Còn phải xem Từ đại nhân muốn cái gì . Lâm Vãn Vinh đầy ngụ ý cười . Từ Vị trong mắt thần quang chợt lóe lên, hình như nắm bắt được cái gì đó. Từ Văn Trường à Từ Văn Trường, ta hết những gì nên với ông rồi đó. Lâm Vãn Vinh trong lòng thở dài, chỉ mong những điều hôm nay đối với ông ta có thể khai sáng phần nào, với lại cũng chỉ có thể làm bao nhiêu đó thôi. Lâm Vãn Vinh lúc này có thời gian dạy người, còn muốn theo đuổi thiếu nữ xinh đẹp, bận tới mức có thời gian quản tới chuyện khác. Từ Vị hướng tới Lâm Vãn Vinh cười thần bí : - Lâm tiểu ca, mời người làm thông dịch hồi, tiện cái gì cái ấy, để thể thiện ý Đại Hoa ta, đặc biệt phái thợ thủ công lành nghề tới Hải An, giúp người Tây Dương sửa chữa thiết giáp thuyền của họ, mởi bọn họ nhất định phối hợp tốt, giảng giải tỉ mỉ nguyên lí cho chúng ta, tốt nhất là có thẻ vẽ ra bản phác họa, chúng ta xem thấu đáo rồi, nhất định cùng họ sửa chữa, xem hiểu, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Đại Hoa thôi ... Vô sỉ, quá vô sỉ rồi, bất quá, ta thích thế! Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, đem những lời này ra lại : - Ta, Mật ti thoát Lâm, vị trước mặt này là tài chính đại nhân của Đại Hoa quốc, hai vị hết mọi thứ ràng, đổi lại khoan dung của đại nhân đối với lời giải thích về việc tiến vào biên giới nước ta của hai vị. Viên mã não của ngươi giấu dưới giày bị Đào Đông Thành tìm ra, tặng cho ta là lấy hết của ngươi rồi ... Ngoài ra đối với Tháp Ốc Ni ngươi, để biểu đạt thiện ý của thiên triều, chúng ta nhất định tận lực giúp đỡ các người sửa chữa thiết giáp thuyền, mời các người phối hợp cho tốt, biết gì phải , phải cho hết, để sớm mai bọn ta phản hồi ...vân vân và vân vân... Tháp Ốc Ni cảm kích : - Mật ti Thoát Lâm, người thực là người thiện lương nhất thế giới này, để biều đạt cảm kích đối với người, ta hướng tới Lộ Địch bệ hạ( Louis đại đế) đề nghị. Ngày sau Pháp Lan Tây ta cùng với Đại Hoa buôn bán, đều do người tay kinh doanh. " Như thế tốt, như thế tốt" Mẹ nó, cẩn thận lại trở thành giai cấp tư sản mất, cái câu " người thiện lương nhất thế giới" làm cho Lâm Vãn Vinh suýt thể nhịn được cười. cố gắng kiềm chế cười : - Bất quá, mật ti thoát Tháp Ốc Ni, tiếng của ngươi phải luyện tập nhiều, mới có thể đọ với ta, ha ha ha ... Lâm Vãn Vinh kéo Đại tiểu thư qua bên hỏi: - Đại tiểu thư, nội y kia hôm nay làm được bao nhiêu kiện rồi? Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ lên : - Ngươi hỏi cái này làm gì? Lâm Vãn Vinh cười : - Lão quỷ này thuyền, còn cất ít Kim cương, ta với thương lượng ổn thỏa rồi, nội y đổi toàn thạch, món sinh ý này là đáng giá. Tiêu Ngọc Nhược che miêng cười e thẹn, : - Người như ngươi, ý tưởng gì cũng có thể xuất ra được, nội y kia cũng làm ít, nguyên là muốn cung cấp hai vùng Kim Lăng Hàng Châu, nay ngươi muốn dùng thi cứ lấy . Trời ạ, ta dùng mấy món đồ chơi đó làm gì, là tiểu nữ tử xinh đẹp của Pháp Lan Tây muốn dùng đó, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc : - Quần áo lụa của chúng ta cũng đều chuẩn bị đủ rồi, lại lấy chút trà lá, cần loại tốt lắm, hàng thứ phẩm là được rồi, người Tây Dương có uống qua, rất là trân quý, đem đổi hết với kim cương của , sau này nếu có việc gì chúng ta được ngủ giường kim cương rồi. Đại tiểu thư ừm môt tiếng, suýt nữa lại khinh rẻ , miệng chó mọc được ngà voi, ai muốn cùng ngươi ngủ giường kim cương chứ.
Chương 120: Tây hồ yên vũ Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa phùn. Những giọt mưa đầu đông lạnh lẽo tạt vào mặt mọi người, cảm giác buốt giá thấu tận vào xương. Dưới làn sương mờ, Tây Hồ phảng phất như nàng xử nữ e lệ sau chiếc khăn lụa mờ ảo, càng tăng thêm vẻ huyền bí. Đại tiểu thư nhàng mở cái dù giấy che mưa, khẽ vén váy dài, từ từ uyển chuyển bước tới. Lâm Vãn Vinh thấy nàng cẩn thận bước , sợ cái váy lấm bùn, nhịn được liền bật cười: - Đại tiểu thư muốn nhanh chẳng phải vì sợ quần áo lấm bùn, mà chính là sợ trái tim nhiễm lòng trần thôi. Đại tiểu thư nổi giận quay đầu lại: - Ta hiểu sao ngươi cứ bỡn cợt với ta mãi. Tình nhân của ngươi nhiều vô số, lời này với các nàng ấy hợp hơn. Đại tiểu thư vừa , ống tay áo bỗng sợi tơ hồng, Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, giọng hồ hởi: - Đại tiểu thư, hồng tuyến xuất , nhân duyên tới, xem ra nàng sắp có chuyện tốt đến đấy. Đại tiểu thư cả kinh cúi đầu nhìn lại, ra là sợi chỉ nàng mới may tay áo tối hôm qua, còn đính luôn hai quả tú hoa châm lại bị tên Lâm Tam này thấy được, nàng sắc mặt đỏ bừng, hầm hừ: - năng linh tinh! Lâm Vãn Vinh chọc giận nàng như vậy nhiều lần nên để ý lắm, bỗng nghe Từ Vị cảm khái: - Lâm tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ như vậy, mà tầm nhìn xa rộng, bị gò bó, ngươi khoái hoạt, tiêu diêu tự tại. Lão hủ tuy tuổi cao, trong lòng nhịn được vẫn thèm muốn được như ngươi lắm. Lâm Vãn Vinh cười : - Từ đại nhân, ta chỉ là tiểu dân nghèo tuy là tiêu diêu tự tại khoái hoạt nhưng thấy ngài cũng phải ham muốn. Phải là ta cũng khổ sở đấy chứ, cũng bị người khác bắt làm việc đấy thôi. Nhưng dù sao vẫn phải thầm cám ơn ông trời, nếu trời cao có mắt, dù ta có là người thông minh sống cũng chẳng thoải mái gì. Từ Vị là người sáng suốt, nghe qua ý tứ lời Lâm Vãn Vinh vừa , biết tâm tư hôm nay của mình đều bị nhìn thấu, nên đành thú nhận: - Lâm tiểu huynh đệ, hôm nay giúp Tiêu gia đối phó với tên Đào Đông Thành, lão hủ cũng có nỗi khổ tâm, hi vọng ngươi đừng để bụng. Lâm Vãn Vinh lắc đầu: - Đại nhân, ngài gì ta nghe hiểu. Hôm nay cảnh sắc Tây hồ trong mưa là mỹ lệ. Nếu là ta kiếm vài vị tỷ tỷ, cùng ra ngoài vui chơi là khoái hoạt. Đại tiểu thư ở phía trước, nghe thấy hết mọi lời, quay đầu lại giận dữ : - Lâm Tam, ngươi là đến chết mà cũng hối cải. Chết cũng hối cải? Đây là ta sao? Lão tử còn tưởng rằng bổn tính của mình là bất biến, làm gì có chuyện như vậy, bèn quay lại : - Đại tiểu thư, ta chết mà phải hối cải điểm gì? Đại tiểu thư sắc mặt giận dữ: - Ngươi tại Kim Lăng, thường xuyên lui tới Diệu Ngọc phường, mặc dù có biểu ca kèm cặp, là trao đổi học vấn, nhưng vậy là thể chấp nhận được. Hôm nay tại Hàng Châu này, ngươi sao lại có những tâm tư dơ bẩn như vậy? Ngươi quên Thanh Tuyền tiểu thư, Xảo Xảo muội tử rồi hay sao? Trời ạ! Lão bà có quản vậy mà nàng này lại quản ta. Ngó dáng điệu Đại tiểu thư kia phẫn nộ nhìn mình, tựa hồ như người vợ bắt được nam nhân của mình trong lầu xanh, trông khủng thiết. Thấy Đại tiểu thư như vậy, Lâm Vãn Vinh với Từ Vị : - Từ tiên sinh, ngài nhận xét thanh lâu thế nào, có điều gì sai trái chăng? Từ Vị thân là Thiên hạ đệ nhất học sĩ, cũng khỏi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Người huynh đệ này cái gì đều dám a, khó nghe như thanh lâu cũng ngại. Tất cả mọi người có chút học vấn đều biết thanh lâu là nghĩa gì. Từ Vị khi còn trẻ tuy cũng nổi danh là phong lưu tài tử, chỉ có điều nay tuổi cao nên làm việc gì cũng trong khuôn khổ. Hơn nữa Tiêu đại tiểu thư có mặt ở đây, lão cũng biết trả lời như thế nào, đành qua loa: - E..hèm ... Lâm tiểu huynh đệ, việc thanh lâu này..., lão hủ quá am hiểu. Lão già này lại giả vờ thuần khiết, Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Từ tiên sinh sai rồi, ta về thanh lâu là ý muốn về khái niệm chứ về con người. Thanh lâu có thể tồn tại, tự nhiên là phải có lý do. Ngài ngẫm lại , có nữ tử cần tiền, lại có nam nhân lại có nhu cầu về phương diện này, cung cầu đều có cả, có chuyện làm ăn lãi đâu. Chẳng cần biết phân biệt hành vi đúng hay sai, khi giải quyết nhu cầu của hai bên xong, tức có lợi nhuận và thuế nộp triều đình, có hành vi gì sai trái cả. Đều góp phần tạo phồn vinh, cũng phải chỉ dành riêng cho ai. chuyện với mới hai câu, trán Từ Vị đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. kinh tâm mà, bất quá những lời này, nghe cũng có đạo lý, tìm ra lý do phản bác. Đại tiểu thư nghe nhăng cuội, giận dữ nghiến răng, chỉ vào : - Ngươi ... ngươi! Tên vô sỉ hạ lưu, hươu vượn, thể sửa được! Nàng xong, xoay người bỏ chạy, bùn đất bắn lên đầy váy cũng ko hề để ý. Từ Vị thở dài: - Lâm tiểu huynh đệ, nghe ngươi chuyện, ta tuy tự phụ tư duy mẫn tiệp cũng thể theo kịp ý nghĩ của ngươi. Lâm Vãn Vinh "khiêm tốn": - dám, tài năng của ta vẫn chưa hoàn toàn được bộc lộ, tư tưởng còn ở đây còn chưa giải phóng, cần phải từng bước luyện tập mới được. Từ Vị cười ha hả: - Lâm tiểu huynh đệ, ngươi là kẻ thú vị nhất thiên hạ này đó, tiếc là ta và ngươi gặp nhau tuy có duyên nhưng hơi trễ. Nếu là cách đây ba mươi năm, ta và ngươi lúc đó tuổi tác ngang nhau có lẽ cùng ngươi kết bái phen. Chúng ta gặp nhau mấy lần đích thị có duyên phận. Hôm nay hãy để lão hủ làm chủ, chúng ta cùng thưởng lãm Tây hồ trong đêm mưa chiếc thuyền này phen, ngươi thấy thế nào? Lâm Vãn Vinh cũng có ý này, hôm nay việc diễn ra cực kì thuận lợi, vừa giở thủ đoạn lập tức thu được kết quả như ý, có cả vạn lí do để ăn mừng. Dưới mưa phùn tham quan Tây hồ, đích thị là ước mơ của bao tài tử. Từ Văn Trường cùng đàm luận, thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ nhị, là việc sảng khoái a! Từ Vị vung tay lên thấy xa xa thị vệ chạy tới, nhìn cước bộ của , công phu có vẻ tệ. Đích thị là hộ vệ thầm bảo vệ Từ Vị. Lâm Vãn Vinh cũng lấy làm kì lạ hiểu ra ngay. Từ Vị phân phó vài câu, tên thị vệ kia vội vàng rời . Hai người trước được vài bước, thấy Đại tiểu thư đứng ở chỗ dưới tàng cây, lặng ngắm về phía xa xa. Từ Vị cười : - Tiêu đại tiểu thư đúng là vẫn còn yên tâm với Lâm tiểu hữu mà. Lâm Vãn Vinh lắc đầu: - Sợ là phải lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho nữ tử nào ở thanh lâu bị ta giày vò. Từ Vị cười ha hả, nghe Lâm Tam này chuyện, đó là loại hưởng thụ. Đại tiểu thư thấy hai người tới, mặt thoáng ửng hồng, hướng tới Từ Vị thi lễ : - Từ tiên sinh, Lâm Tam này bình thường chỉ thích hươu vượn, người cần thiết phải trách mắng đâu. Ai da! Đại tiểu thư ngờ lại biện hộ cho ta, Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi hơi cảm động. Từ Vị mỉm cười: - Tiêu Đại tiểu thư sao thế, ta và Lâm tiểu hữu đây tuy là cách nhau ba mươi năm tuổi tác, nhưng ăn rất hợp ý với ta. Cùng chuyện nhân sinh đúng là lạc thú lớn, tại sao lại phải trách cứ !? "Nguyên lai chỉ mình ta thích nghe !" Đại tiểu thư thầm nghĩ nhưng lại chẳng lời nào. Từ Vị tiếp lời: - Ta mới vừa rồi mời Lâm tiểu huynh thăm Tây hồ dưới mưa. Nếu Đại tiểu thư chê, xin mời chung. Chúng ta già trẻ ba người, cùng đàm luận phen. Tiêu Ngọc Nhược liền nhàng "vâng" tiếng đáp ứng. Lâm Vãn Vinh cười khổ chút, Đại tiểu thư bình thường phải rất bề bộn công việc ư? Sao hôm nay lại rảnh rỗi cùng chúng ta du ngoạn Tây hồ thế này? Chà, ta uống rượu cùng kĩ nữ, làm sao có thể mang theo ta chứ? Chỉ trong chốc lát, thị vệ kia dẫn ba người lên thuyền. Thuyền này cực kì rộng rãi, thiết kế tinh xảo, vô cùng xa hoa, bày biện rất đẹp mắt. Từ Vị gật gật đầu, cảm thấy rất là vừa lòng, quay đầu lại với hai người: - Tiêu đại tiểu thư, Lâm Tiểu ca, mau lên đây. Ba người vừa vào khoang, thấy nữ tử ngồi đấy, trước mặt đặt cây dao cầm. Tuổi chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, thái dương điểm bạc, trán lại vài nếp nhăn, nhưng nhìn qua bộ dáng, cũng có thể nhận thấy được phong vận năm xưa xinh đẹp như thế nào. Người này là ai? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, nghe Từ Vị hoan hỉ tiến lên : - Khanh Liên, là nàng? Thấy Từ Vị dáng vẻ hân hoan, có lẽ là bạn xưa của lão chăng? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Khanh Liên khẽ động đậy : - Dân nữ Tô Khanh Liên, xin ra mắt Từ công tử. Nàng tự xưng dân nữ, rồi lại xưng hô Từ Vị là công tử, cái tên này rất là hợp, nhưng Từ Vị cũng chẳng để ý. - Tô Khanh Liên? Đại tiểu thư kinh ngạc : - Người là Tây hồ danh ca, Tô Khanh Liên tiểu thư ? - Chuyện xưa qua, tại chỉ là người bình thường, xin tiểu thư đừng nhắc nữa. Tô Khanh Liên liếc mắt nhìn Từ Vị, lạnh lùng , trong mắt tràn đầy giận dữ u oán. - Đại tiểu thư, Tô Khanh Liên này ai vậy? Lâm Vãn Vinh giọng hỏi Tiêu Ngọc Nhược. - Ngươi ngay cả điển cố này mà biết? Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, vừa mới thấy đối với thanh lâu rất hứng thú, vậy mà giai thoại này lại biết. Trong đầu thường ngày nghĩ đến cái gì? chắc toàn là chuyện dơ bẩn mà mình ko chịu nổi thôi. - Tô Khanh Liên này, chính là danh ca nổi tiếng hai tỉnh Giang - Chiết, được phong là đệ nhất hoa khôi mỹ lệ phong nhã của Tây hồ. Nàng cùng với Từ Văn Trường cùng thương mến, tài tử giai nhân, là giai thoại đẹp đẽ năm xưa. "A! Tô Khanh Liên biết có hát tiểu khúc của ca kỹ . Lão Từ tìm nghe hát, lại gặp lão ca kỹ này lại tìm bạn xưa." Lâm Vãn Vinh trong lòng nhịn được bật cười. - Sau này Văn Trường tiên sinh lên phương bắc cầu học, thời gian qua , nhiều năm thấy trở lại. Tô Khanh Liên tiểu thư khi thấy Văn Trường tiên sinh vừa liền niêm phong dao cầm, đóng cửa tiếp khách. Lập lời thề rằng nếu Văn Trường tiên sinh trở về, nàng cũng cả đời đàn hát, thời gian trôi qua hồng nhan năm nào nay già cỗi. Đại tiểu thư đến nơi này, tự nhiên thở dài: " là nữ nhân, cái quý giá nhất chính là nhan sắc của mình, tuổi già quả là điều đáng sợ, biết trong lòng lúc đó cảm thấy thế nào? Như Tô Khanh Liên bây giờ, nếu vì giữ lời thề năm xưa đâu phải biến thành nhân đầu bạc." - Văn Trường tiên sinh được ba mươi năm, lập gia thất tại kinh thành, nương tử của ngài cũng là hiền thê, phái người mời Tô tiểu thư lên phương bắc đoàn tụ với Từ tiên sinh. Tô tiểu thư trả lời bằng phong thư, nội chỉ có vài chữ: "Thiếp lòng đợi chàng, hi vọng chàng cũng lòng đối với thiếp". Đại tiểu thư đến đây bất giác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy thâm ý. Nghe được vậy, liền hiểu được hết: "Hay a! ngờ Từ Văn Trường này số phận may mắn, cưới được lão bà tâm địa rất tốt, cho phép nạp Tô Khanh Liên này làm thiếp. Ai ngờ Tô Khanh Liên này cá tính cũng cương liệt, dữ dằn như sư tử Hà Đông, chỉ muốn vợ chồng, hi vọng Từ Văn Trường trong lòng chỉ có mình nàng thôi. cần phải tiếp, kết quả là ra như thế này." - Kể từ đó, Tô tiểu thư ba mươi năm chịu khổ, nhan sắc cũng phai tàn, tại tuy cũng đạt được tâm nguyện, nhưng là người mệnh khổ nhất thiên hạ. Đại tiểu thư mắt đỏ hoe, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh thở dài. "Ôi chao! Đại tiểu thư phải là tôn sùng chế độ vợ chồng này chứ?" Thấy ánh mắt đe dọa của nàng, cảm thấy sợ hãi liền thầm nghĩ: "Nàng ghét phu nhiều thê như thế cùng ta thể có quan hệ, ta quản tới nàng nữa." Bất quá nghe xong chuyện xưa của Tô Khanh Liên, Lâm Vãn Vinh mặc dù ủng hộ đại nam tử chủ nghĩa, cũng có chút cảm động, cương liệt đến tận lúc này, tình thâm đến tận bây giờ dễ dàng a. Nữ tử này quả đáng phải tôn kính. - Khanh Liên, từ biệt ba mươi năm, nàng khác trước nhưng so với năm đó nàng quả vẫn xinh đẹp động lòng người. Từ Văn Trường mở miệng những lời này làm Lâm Vãn Vinh chấn động: "lão nhân này đối với phụ nữ có thủ đoạn, với lão tử kể cũng giống nhau, xem ra năm đó quả nhiên phong lưu ít." - Từ công tử, ta vẫn quên lời thề năm xưa. ngày gặp lại, mở niêm phong, ba mươi năm nay, ta rốt cục có thể tái đàn hồi cầm, hát khúc nhạc rồi. Tô Khanh Liên đến đây, mắt đẫm lệ, mặt mày tái nhợt. Tại Tây hồ mưa phùn vẫn rơi, cảnh vật đầy vẻ thê lãnh. Từ Văn Trường cũng nước mắt như mưa, dựa vào bàn tựa hồ đứng thẳng nổi. Thấy hai lão tình nhân gặp mặt, khí ngột ngạt cảm giác thập phần tốt, Lâm Vãn Vinh định kéo Đại tiểu thư ra ngoài, thấy Đại tiểu thư quật cường đứng ở tại chỗ, khóc lóc so với Tô Khanh Liên còn dữ dội hơn, y như là Trường Giang bị vỡ đê. Hay đây! Lâm Vãn Vinh liếm mép, nguyên lai tiểu nữ này cũng thích xem tình kịch a! vội vàng bên tai nàng: - Hai người này tình cũ gặp lại, ngươi vẫn đứng ở nơi này cản mũi bọn họ làm cái gì? Đại tiểu thư ừm tiếng, muốn ra, bỗng nghe "ong" tiếng , chẳng biết từ khi nào, Tô Khanh Liên ngồi ở kia sau ba mươi năm niêm phong dao cầm lại khẽ gảy đàn, vừa đàn vừa ngâm nga: Lục dương phương thảo trường đình lộ Niên thiểu phao nhân dung dịch khứ Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung. Hoa để li sầu tam nguyệt vũ. Vô tình bất tự đa tình khổ, Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ Thiên nhai địa giác hữu cùng thời Chích hữu tương tư vô tẫn xử.* Dịch thơ: Bên đình liễu rủ cỏ non tơ Tuổi xuân qua chẳng đợi chờ Gác cao dở mộng canh năm điểm Mưa sầu hoa rũ dạ xác xơ Vô tình sao biết đa tình khổ Tơ duyên khắc vạn ngày mơ Trời cao biển rộng còn đo được Chỉ có tương tư chẳng bến bờ (Phuong03 dịch, Melly sửa chút chút^^) Thanh của nàng còn được như năm xưa, tiếng ca đôi lúc lạc giọng, nhưng tình khúc này tràn đầy chân ý, vì nó mô tả cuộc đời của nàng, bài hát tràn đầy nỗi lòng dù cần kỹ pháp nào. Ba mươi năm qua mỏi mòn chờ đợi, ba mươi năm lạc lõng, đến khi gặp lại được nhau hồng nhan nay già cỗi, xuân sắc còn như xưa, là biết trải qua bao nhiêu u oán đau khổ. Lời ca tràn đầy cảm xúc, hữu tình hữu cảnh, khó mà lay động lòng người. Đại tiểu thư khóc hu hu như mưa rơi, Lâm Vãn Vinh thấy cũng cầm được bi thương, khẽ thở dài: - Từ xưa mỹ nhân cũng như danh tướng, ai cũng đều sợ tuổi già đầu bạc... - Lâm Tam! Đại tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn , thút thít hỏi: - Ngươi, sao học Từ tiên sinh? ________________________________________ *Đây là bài Ngọc Xuân lâu - Yến Thù Dịch nghĩa: Liễu xanh, cỏ thơm ở chiếc đình (nhà hóng mát) bên đường Tuổi trẻ người ném bỏ dễ dàng mất lầu cao, tiếng chuông canh năm làm tỉnh giấc mộng Dưới hoa, cơn mưa tháng 3 gợi nỗi buồn chia ly Vô tình giống (/sao biết) nỗi khổ đa tình tấc trả thành muôn vạn mối tơ. Chân trời góc bể có cũng có điểm cuối cùng Chỉ có tương tư là mãi vô tận
Chương 121: Hồng tuyến "Trời, chuyện này có liên quan gì tới ta chứ? Ta là Đại Hoa đệ nhất mỹ nam tử, sao lại lấy lão bà được. Ta so với lão Từ này còn thông minh hơn. Từ Văn Trường việc lớn khôn ngoan mà chuyện lại hồ đồ. Nếu như ta là , Tô Khanh Liên này mà cứ quyết liệt như thế, ta liền trói mụ lại ngay, rồi cùng bà ta bái đường thành thân, động phòng hoa chúc sinh hạ liền năm, sáu, bảy, tám đứa con, để xem bà ấy có còn coi ta là tướng công hay !" - Học để làm gì, nếu về chuyện này... Lâm Vãn Vinh ngập ngừng rồi tiếp: - Lão phải học ta mới đúng. - Học ngươi cái gì? Đại tiểu thư gạt nước mắt hỏi. Lâm Vãn Vinh cảm khái phán: - Học ta, phải kiên cường, bá đạo, bác ái, dũng cảm tiến lên. Đối với nữ tử, thẳng xong ngang, ngang mà xong lăn tới, thủ đoạn phải có ngàn vạn cách, tuyệt được buông tay giữa chừng. Từ lão nhân này ngốc như trâu, chuyện này thôi mà chẳng biết cách xử lí. Cảnh tượng vốn thập phần bi ai, bị Lâm Tam này hồ đồ loạn ngữ hồi phá hoại hết cả khí, Đại tiểu thư liền tức giận: - Người này biết cư xử ra sao cả, mọi người vui vẻ lại làm cho người ta khóc, khi người ta khóc rồi lại làm cho người ta bật cười, là đáng ghét. Hai người còn chưa xong, bỗng nghe thấy tiếng đứt đoạn, chính là tiếng cầm huyền bị đứt dây. Quay lại nhìn kĩ, chợt thấy Tô Khanh Liên kia mặt mày trắng nhợt như tuyết, ra sức kéo đứt dây cầm huyền, nàng nhìn Từ Vị, chậm rãi : - Từ công tử, dao cầm này chính là quà tặng của ngươi năm xưa, hôm nay xin trả lại cho ngươi, cũng chấm dứt luôn ba mươi năm tình cảm. Từ Vị môi mấp máy, ra lời, Tô Khanh Liên cười thê lương, chầm chậm tiến đến bờ thuyền, chuẩn bị nhảy xuống hồ. Lâm Vãn Vinh nhanh mắt nhanh chân, vài bước tiến lên cản lại, giữ chặt ống tay áo Tô Khanh Liên : - Tô tỷ tỷ, bên này nước nông lắm, qua bên kia mới được. - Ngươi, ngươi có ý gì ? Tô Khanh Liên cả kinh . Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Hoàn thành tâm nguyện cho người đây. Còn , Từ Vị bắt kịp, tiến lại giữ chặt tay Tô Khanh Liên, kích động : - Khanh Liên, nàng ngàn vạn lần chớ xúc động, năm xưa ta phụ nàng, ta bồi tội, xin nàng hãy cho ta cơ hội. Tô Khanh Liên khóc nức nở: - Ngươi bây giờ mới những lời này với ta làm gì, buông ta ra... buông ra... hãy để ta chết! Từ Vị cẩn thận giữ chặt Tô Khanh Liên, hai người cứ dây dưa, dùng dằng. Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn bực, hai người này, ràng tình chàng ý thiếp, lại còn giả vờ mực đòi sống chết, là lão nhân năm sáu mươi tuổi rồi mà vẫn còn làm bộ làm tịch. Đại tiểu thư nhàng đến bên người , nhíu mày hỏi: - Làm thế nào cho tốt đây? Lâm Vãn Vinh cười: - Chẳng phải ngươi giấu hồng tuyến trong tay áo sao? Đại tiểu thư mặt có đôi chút đỏ hồng lên: - Ai giấu hồng tuyến chứ, ngươi muốn dùng làm gì? Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn Tô Khanh Liên và Từ Vị khẽ cười: - Thấy hai người này ồn ào náo nhiệt, được, tiện thể chúng ta làm ông mai bà mai thôi. Đại tiểu thư tức hiểu được ý tứ của , che cái miệng nhắn cười : - Biết ngươi có nhiều quỷ kế lắm mà. Tốt lắm, tốt lắm, chớ có kéo đẩy nữa. Lâm Vãn Vinh đến bên người Từ Vị, khẽ kéo tay áo khẽ gài quả tú hoa châm dính hồng tuyến rồi giấu dưới trường bào của lão, sau đó cất cao giọng : - Xin hãy nghe ta lời. Đại tiểu thư cũng thầm đến cạnh Tô Khanh Liên, khẽ cài hồng tuyến vào áo bà. - Công tử là người phương nào? Tô Khanh Liên vừa khóc vừa hỏi Lâm Vãn Vinh. - Ta là người phương nào ư? Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Bỉ nhân Lâm Tam, Từ Văn Trường được xưng thiên hạ đệ nhất tài học, ta cũng xưng thiên hạ đệ nhị. Tô tiểu thư hỏi hay lắm. ngày sau toại tâm nguyện cần phải nhớ báo đáp ta nhé. - Ta sắp chết, ngươi còn toại tâm nguyện gì? Tô Khanh Liên khóc lóc . Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Mạng người đâu phải cỏ rác, vẫn còn nhiều hoa thơm quả ngọt phía trước, sao có thể dễ dàng sống chết? Tô tỷ tỷ, ba mươi năm qua đều là quá khứ, người bây giờ sao để ý tới tại trước? Tô Khanh Liên cảm khái thở dài, Lâm Vãn Vinh làm cho bà có đôi chút do dự: - Từ tiên sinh, Tô tỷ tỷ, ta lại hỏi vài chuyện, xin hai vị nhất định phải trả lời đàng hoàng, chớ có giấu diếm đấy. Bây giờ thời khắc quan trọng, hãy thực lòng nhé. Từ Vị tự nhiên biết Lâm Tam này là muốn giúp đỡ mình, vội vàng gật đầu, Tô Khanh Liên cũng năng gì. Lâm Vãn Vinh ung dung hỏi: - Văn Trường tiên sinh, ngài mấy năm nay có phải là quên Tô tiểu thư? đến nước này, Từ Văn Trường cũng chẳng giữ thể diện gì nữa, vội đáp: - Sao lại như thế! Dẫu ba mươi mùa xuân hạ trôi qua, ta vẫn mãi lòng luôn mong nhớ Khanh Liên, cũng biết bao lần gửi thư thăm hỏi nàng. "Nguyên lai Từ Văn Trường này cũng viết thư tình cho Tô Khanh Liên à, khá quá", Lâm Vãn Vinh tiếp: - Vậy vì sao ngươi chậm chạp đến gặp Tô tiểu thư? Từ Vị thở dài: - Phong thư của Khanh liên ngày xưa, cả thiên hạ đều biết, bởi lỗi lầm của ta mà đoạn tuyệt quyết chung đường. Ta còn mặt mũi nào đến gặp lại nàng ? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, chuyển sang hỏi Tô Khanh Liên: - Tô tiểu thư, người hề nhớ tới Từ tiên sinh ư? Tô Khanh Liên nghiêm mặt hừ tiếng, trong mắt cũng lên thoáng bất mãn, Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Chuyện này xin nhường cho ta trả lời. Tiểu thư niêm phong cầm hơn ba mươi năm, chỉ vì người ta mà sinh ra ưu hận, nhung nhớ đằng đẳng bao năm nên nỗi hận như cào xé tâm can. như vậy có đúng , Tô tiểu thư? Tô Khanh Liên sắc mặt thoáng đỏ hồng, liền thở hơi dài, cuối cùng phủ nhận. Lâm Vãn Vinh lại : - Từ tiên sinh, ngài đến tìm Tô tiểu thư, lão bà của ngài có biết hay ko? - Nàng còn sống nữa! Từ Văn Trường giọng ảm đạm. - ta mất rồi, ngươi mới đến tìm ta? Ngươi là kẻ vô tâm còn tính người mà. Tô Khanh Liên liền khóc nức nở. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Từ Vị, lão nhân này, khéo ăn gì cả? thở dài : - Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Hai người các vị, trai vợ, chồng, lại là có tình cảm với nhau, hoài niệm thương nhớ nhau hơn ba mươi năm, tại sao gặp nhau lại chuyện chết chóc? Thứ cho ta thẳng, các ngươi còn sống được bao lâu nữa, vì sao cứ mãi gò bó, bỏ lỡ mất cơ duyên cuối cùng này? - Từ tiên sinh, Tô tiểu thư, dẫu các ngươi muốn chia lìa nhau cũng được đâu, hồng tuyến kia xuất , làm sao có thể bỏ là bỏ được. Đại tiểu thư cười . Từ Vị và Tô Khanh Liên vội vàng cúi đầu nhìn lại, thấy sợi hồng tuyến thanh mảnh nối kết hai người lại. Hai lão nhân đồng thời sắc mặt đỏ bừng, biết chuyện này do đôi nam nữ trẻ tuổi này gây nên. Từ Vị dù sao làm quan lớn trong nhiều năm, biết ngay phải chớt lấy thời cơ, thuận thế giơ tay nắm lấy Tô Khanh Liên : - Khanh Liên, ta vẫn luôn hằng mong nhớ đến nàng! Tô Khanh Liên mặt tái nhợt nhưng hai má cũng dần dần đỏ ửng, cũng biết gì, chỉ có nước mắt tuôn rơi như mưa. Từ lão nhân này cũng biết nắm chắc thời cơ, ra tay lần là chiếm luôn nữ nhân người ta. Lâm Vãn Vinh kéo Đại tiểu thư qua bên tránh , cười : - Tiết mục tới dành cho trẻ em, chúng ta được nhìn, làm gián đoạn bọn họ. Đại tiểu thư cùng lui ra ngoài, ngồi ở bên mạn thuyền, mỉm cười mắng : - Ngươi vừa mới đứng đắn được chốc lát lại năng bậy bạ liền. Nàng nhìn xa xa liếc mắt thấy Tô Khanh Liên, khẽ : - Tô tiểu thư chung tình đến tận bây giờ, tiếc mạng để bày tỏ tình cảm, chính là hình mẫu cho nữ tử khắp thiên hạ. Lâm Vãn Vinh lắc đầu: - Đại tiểu thư, ta nghĩ Tô tiểu thư này cũng có chút tính toán đấy. Tính toán cái gì? Đại tiểu thư nhíu mày hừ : -Ngươi nghĩ người trong thiên hạ ai cũng xảo trá như ngươi ư? Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Đại tiểu thư, ngươi hãy nghĩ coi, Tô Khanh Liên nhảy sông trước mặt Từ tiên sinh, bà ta có chết được hay ? Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt chút, gần bên Từ đại nhân còn có nhiều thuyền khác, đều là hộ vệ của lão, cho dù Tô tiểu thư kia nhảy sông, hoàn toàn có thể cứu ngay lập tức được. Theo như thế Tô Khanh Liên quả chết được. Thấy Đại tiểu thư mặt mày nhăn nhó, tiếp lời: - Như ta thấy, thủ đoạn của Tô lão bà này là muốn Văn Trường tiên sinh nhìn thấy cảnh bà ta tự tử, muốn làm đau lòng, coi như là trừng phạt nho . Mưu kế này cực kỳ hữu dụng. Thủ đoạn đàn bà, khóc lóc, hai là làm náo lên, ba là dọa treo cổ, Lâm Vãn Vinh điểm này đều xem qua, có gì kì lạ. - Ý ngươi nhu vậy, Tô tiểu thư sớm tha thứ cho Từ tiên sinh? Đại tiểu thư nghi hoặc . Lâm Vãn Vinh gật gật đầu rồi thở dài: - Tự nhiên thôi, có lẽ năm đó Tô tiểu thư khi gửi thư , bắt đầu hối hận, chỉ là bà ta bị các ngươi coi như hình mẫu cho nên thể nuốt lời. Từ tiên sinh và bà đều thể chịu mất mặt, bởi vậy mới kéo dài ba mươi năm. Kỳ , bọn họ chung chỉ cách nhau tờ giấy, đốt hủy hay làm cái gì khác mà chẳng được. Suy nghĩ này tinh tế, đúng là chỉ cách nhau tờ giấy, Đại tiểu thư trong lòng khẽ than oán, nàng liếc mắt nhìn Lâm Tam khẽ cười : - Hôm nay se duyên bằng tơ hồng, xem ra ngươi làm được việc thiện, chỉ đó điều thủ pháp hơi sai rồi. - Sai chỗ nào chứ? Lâm Vãn Vinh sao giải thích nỗi liền hỏi. - Hồng tuyến đó, ngươi cột sai chỗ. - Vậy chứ cột chỗ nào? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên. - Hồng tuyến cột ở gót chân, ngươi vừa mới khoe thiên hạ đệ nhị tài học mà ngay cả điển cố này còn chưa nghe qua ư? Đại tiểu thư đắc ý cười, thần sắc giống như tiểu nương, cảm thấy hợp dạ, hứng khởi với biến đổi vi diệu này, lơ đãng buộc hồng tuyến vào gót chân. Trời! việc này là có nghiên cứu qua, Lâm Vãn Vinh cũng làm bộ bắt chước, buộc đầu kia của hồng tuyến vào chân mình rồi : - Có phải buộc như vậy , xem ra ta học chưa kĩ. Ta với Đại tiểu thư xem ra cũng có duyên phận, mà làm sao buộc được đây? Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt, ngơ ngác nhìn hồng tuyến nối chân hai người, mặt đột nhiên đỏ bừng, giọng : - Lâm Tam, ngươi buộc bậy bạ, mau mau tháo ra. Nàng mà mặt đầy vẻ thẹn thùng, dám ngước mặt lên nhìn . - Ngươi bị làm sao mà lúng túng vậy? Lâm Vãn Vinh cười: - Việc nhặt này có gì phải e ngại chứ? muốn tháo hồng tuyến, bỗng nhiên nghe "xoạt xoạt" vài tiếng, từ phía dưới đột nhiên xuất nhiều bóng đen, ánh đao loang loáng, tên cao lớn hét vang: - Giết Từ Vị! kẻ khác đột ngột vung kiếm ngừng ngại cắt đứt hồng tuyến nối chân của hai người. Sợi tơ hồng kia liền đứt đoạn, vô thanh vô tức rơi xuống.
Chương 122: Muốn đánh ư? Hắc y nhân cắt đứt xong hồng tuyến, cũng dừng kiếm, thuận tay hướng Đại tiểu thư chém tới. Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc mình che trước người nàng, quyền đánh vào cổ tay của , hắc y nhân vội vàng thối lui, nhìn rồi khẽ hừ tiếng. Đại tiểu thư vẻ mặt ngơ ngẩn, nhìn sợi hồng tuyến lời, ngay cả chuyện vừa bị tấn công cũng chút quan tâm. Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay áo nàng: - Đại tiểu thư, nàng làm sao vậy? Tiêu Ngọc Nhược lúc này mới hoàn hồn lại, nhưng thần sắc vẫn còn chút thê lương, liếc mắt nhìn , nhàng : - có việc gì, Lâm Tam, ngươi...ngươi nên cẩn thận. Hắc y nhân kia đứng đối diện, thấy Đại tiểu thư tỏ vẻ quan tâm tới Lâm Tam lại khẽ hầm hừ. nghe thanh này có chút quen thuộc, nhìn lại dáng vẻ đối phương chính là nữ tử, trong lòng lập tức rùng mình: "Ô hay, còn phải là nha đầu Tiên Nhi sao? Lần trước Bạch Liên giáo tấn công Tiêu gia, muốn giết Ngọc Sương, lần này lại muốn giết Ngọc Nhược. Thế là sao, nha đầu này và Tiêu gia có thâm thù gì nhỉ?" Phía bên kia, tên áo đen khác định tập kích Từ Vị đụng phải cao thủ cận vệ, hai người đấu nhau quyết liệt. Chiếc thuyền hộ vệ phía xa cũng vội vàng rẽ nước lao tới. Từ Vị ôm lấy Tô Khanh Liên bảo vệ trong lòng, lạnh lùng nhìn bọn phỉ đồ vây công, trong mắt chút sợ hãi mà lại lên vài tia lệ quang. Qua việc Tiên Nhi xuất , những kẻ đánh lén Từ Vị đích thị là bọn Bạch Liên giáo. Ngày hôm qua khi đánh phá sào huyệt Bạch Liên giáo, chém giết mấy tên phỉ đồ Bạch Liên giáo, rồi hôm nay lại ám trợ Tiêu gia lật đổ Đào Đông Thành, tự nhiên trở thành cai gai trong mắt Bạch Liên giáo. Lâm Vãn Vinh dùng đầu gối để nghĩ cũng đoán đúng căn nguyên và hệ quả được tám, chín phần mười rồi. Trông thấy thị vệ bên cạnh Từ Vị xuất càng ngày càng đông, trong đám Bạch Liên giáo đồ bỗng có người hô to: - Mau giết Từ Vị, chớ có chần chờ. Bọn phỉ đồ liền liều mạng xông lên, nhằm về phía Từ Vị. Còn Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh che chở cho Tiêu Đại tiểu thư, hừ lạnh tiếng, cầm kiếm hướng về phía Từ Vị định chém giết. nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng toát mồ hôi: "Nha đầu kia, trước kia theo Bạch Liên giáo định cướp Tiêu gia, quá sức cường đạo, bây giờ lại muốn giết mệnh quan triều đình, có ý muốn tạo phản đây. Nhưng cũng khá can đảm, trước kia thân ở Diệu Ngọc phường sao ta thấy ra nhỉ." - Tiên nhi! tiến bước lên phía trước, giơ tay tới nắm tay nàng vội : - Sao nàng lại đến đây? Vì cái khăn che mặt nên nhìn ra thần thái của nàng, chỉ nghe thấy khẽ "hừ" tiếng rồi : - Ngươi ngăn ta lại làm gì, các ngươi ra kia tiếp tục chắp nối hồng tuyến . Trong lời tràn đầy ghen tuông, ai ai đều có thể nhận ra. Lâm Vãn Vinh nghe được thầm buồn cười: "Nha đầu kia thực là có cá tính ghê, ta cùng Đại tiểu thư chơi đùa, nàng chả thèm hỏi đúng sai đùng đùng muốn giết người, cần phải giúp nàng đổi ngay cái thói xấu này mới được." Giả vờ có nghe thấy lời nàng , nhàng hỏi: - Các ngươi phải quay về Tế Trữ rồi ư, sao còn quay lại Hàng Châu này ? Tiên nhân liếc mắt nhìn , hừ tiếng dấm dẳng : - thèm cho ngươi biết. Lâm Vãn Vinh kéo nàng vào lòng, núp mình kín đáo sau vách che, để cho đồng bọn thể nhìn thấy nàng, liền khẽ cười : - Có phải là nhớ ta, nên vội chạy đến Hàng Châu? Phía sau cái khăn che mặt, Tần tiên nhân mặt mày đỏ ửng, chỉ nghe tiếng thầm: - Ai thèm nhớ ngươi chứ, ngươi mặt dày nghĩ bậy thôi. Bọn Bạch Liên giáo đồ cùng với thị vệ của Từ Vị đấu nhau càng ngày càng kịch liệt, có mấy tên chết thảm dưới tay thị vệ, Lâm Vãn Vinh lại giữ chặt Tần Tiên Nhi cho ra. Nàng định thoát khỏi người , nhưng bị nắm cổ tay, cả người như mất hết khí lực, giận dữ liếc nhìn : - Ngươi giữ ta như vậy làm gì? Ta mới vừa rồi phá hảo của ngươi, giờ ngươi cứ tiếp tục . Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Nàng phá chuyện tốt của ta phải hai lần, nhắc đến lại nhớ, ta cũng nên đánh vào mông nàng vài cái mới được. Tần Tiên Nhi e thẹn: - Cái người xấu xa này! Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Vậy là nàng đặc biệt tìm ta à? - Ai thèm đặc biệt tìm chàng chứ. Tiên Nhi dỗi: - Chúng ta hôm qua mới đến Hàng Châu, căn bản biết chàng ở chỗ này. - Vậy các ngươi vì Từ Vị mà tới? Lâm vãn vinh hỏi. Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn : - Tất nhiên rồi, giết rất nhiều sư huynh đệ Bạch Liên giáo, giáo chủ ra lệnh buông tha cho . Tại Tây hồ này, chúng ta mai phục rất nhiều lần. "Mai phục lâu để rồi chỉ cắt đứt sợi tơ hồng này thôi ư?" gì, thầm nghĩ: "Bạch Liên giáo các ngươi gây tai họa cho dân chúng, Từ Vị giết vài người bọn ngươi coi như là lặp lại trật tự." Nhưng biết có gì cũng thể thuyết phục nỗi Bạch Liên giáo tiểu nữ này, chỉ thở dài rồi hỏi lại: - Tiêu đại tiểu thư có làm gì động chạm tới nàng đâu, sao cứ muốn giết ta làm cái gì? - Ai động chạm tới ta? Tần Tiên Nhân liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhược, hầm hừ . Tiêu Ngọc Nhược tránh ở sau lưng Lâm Tam, nghe giọng liền biết tên sát thủ kia là cảm thấy kỳ quái. Lại nghe được những lời nàng ta cùng Lâm Tam chuyện, ngữ khí có vài phần quen thuộc, lại nghe nàng thuộc Bạch Liên giáo, trong lòng đại kinh. Lâm Tam như thế nào mà lại quen biết Bạch Liên giáo vậy? Chẳng lẽ Lâm Tam cũng là Bạch Liên giáo đồ à? Có thể ngày xưa tìm cách lừa gạt ta nhưng thành? Khi hồng tuyến đứt đoạn, Đại tiểu thư tâm thần hỗn loạn, mất hết cả lí trí, trong lòng tràn đầy chua xót chỉ vào : - Lâm Tam, có phải ngươi lén lút ám trợ bọn Bạch Liên giáo phải ? "Ái chà, cùng Tiên Nhân mới mấy câu, thế mà quên béng mất Đại tiểu thư đứng bên." nhìn thấy Đại tiểu thư kia mắt long lanh như chuẩn bị khóc, cười khổ: - Đại tiểu thư, ta làm sao hoà chung hội với Bạch Liên giáo được? Nàng động não ngẫm lại chút có được ?" Đại tiểu thư hôm nay bị kích động, trong lòng rất khó chịu, nhưng khi nghĩ kỹ lại, những việc Lâm Tam từng làm, tuy là có khi xấu xa , nhưng chưa làm điều gì hại đối với Tiêu gia . Ngày ấy tại sào huyệt Bạch Liên giáo còn cứu cả chính mình. Hôm nay lầu Tình Vũ cũng chân tình quan tâm mà tức giận ra tay. Đại tiểu thư trong lòng ngượng ngùng: "Ta hôm nay bị làm sao vậy, cứ như bị mất hết tự chủ, sao lại hoài nghi tên xấu xa này làm gì." Mặc dù trong lòng nàng thấy sai lầm, nhưng vẫn muốn thừa nhận, bỗng nhớ lại chuyện hôm nay là do Tần Tiên Nhi gây nên, càng tức giận thương tâm, khóc rưng rức: - Ngươi qua lại với Bạch Liên giáo ư? Sao lại thân thân thiết thiết với con nữ này thế? Lâm Vãn Vinh chưa kịp mở miệng, Tiên Nhi phẫn nộ la lên: - Ai là nữ, ngươi mau cho ràng? Đại tiểu thư đối với Bạch Liên giáo có thể là thống hận cùng cực, chút e ngại đáp lại: - Bạch Liên giáo nhân giết người vô số, việc ác nào làm, ngươi phải là nữ chứ là cái gì? Tần Tiên Nhi tức giận cực điểm, dậm chân : - Ngươi ta là nữ nữ ta hôm nay phải giết ngươi. Hai chữ " nữ" này, chỉ có Lâm Vãn Vinh gọi sao chứ người khác vạn lần được , vì đây chính là nỗi đau của Tiên Nhi. - Cho dù ngươi có võ thuật cao siêu, ta cũng hề sợ ngươi. Đại tiểu thư hầm hừ, nhìn thấy đoạn đứt của hồng tuyết, chẳng biết vì sao, nàng trong lòng càng lúc càng bực tức. - Ta hôm nay cần sử dụng võ công, nhưng cũng cho ngươi mở mang kiến thức chút biết nữ lợi hại như thế nào. Tần Tiên Nhân cắn răng , buông trường kiếm trong tay. biết học đâu ra thói đanh đá, hung dữ tiến về phía Đại tiêu thư định đánh trận. Tiêu Ngọc Nhược bình thường mạnh mẽ điềm tĩnh, hôm nay tựa như bị ma nhập, nhìn tần tiên nhân phẫn nộ: - Ta mà sợ con nữ nhà ngươi sao? "Ái chà, hai tiểu nữ sao ai cũng hung dữ vậy, lần đầu tiên gặp mặt mà gây lộn rồi, thậm chí còn muốn động thủ đánh nhau, thèm để mắt tới lão tử à?" Lâm Vãn Vinh hừ tiếng, nhìn hai người : - Ồn ào như vậy đủ chưa? tuy lớn, nhưng lại có đầy quyền uy, Tần Tiên Nhi vừa nghe, tự nhiên dám phản bác, Đại tiểu thư cũng chỉ trừng mắt liếc gì. Thấy hai tiểu nữ đều dám tiếp nữa, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Cứ như vậy , từ nay về sau mỗi khi ta , các ngươi đều được phép ngắt lời." trưng ra bộ mặt nghiêm nghị : - Hai nàng học cái gì học, lại muốn học thiên hạ đánh nhau? Giải quyết được chuyện gì cơ chứ. Tiên Nhi, nàng tiếp tục ám sát Từ Văn Trường, Đại tiểu thư, chúng ta tiếp tục nối hồng tuyến. Hai nàng sửng sốt, thấy cách hòa giải như vậy, nhịn được đồng thời buột miệng cười, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy ổn, liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi lại cùng khẽ hừ tiếng. Đại tiểu thư ngượng ngập : - Ai thèm cùng ngươi nối hồng tuyến, ngươi biết chút xấu hổ. Tần Tiên Nhi nắm chặt tay, lệ quang trong mắt ánh lên: - Các ngươi cứ chậm rãi nối buộc, ta giết người . Bên kia có tên hô to: - Sư muội, ngươi ở nơi nào? Mau lại đây hỗ trợ. Mọi người quay người nhìn lại phía đó, thấy hai bên đánh nhau ác liệt, phỉ đồ Bạch Liên giáo thế công tuy sắc bén, nhưng bị đông đảo hộ vệ của Từ Vị cuồn cuộn tiến tới chặn lại, lập tức vây quanh đám phỉ nhân. - Bạch Liên giáo này là tổ chức thí mạng mà! Lâm Vãn Vinh cảm thán câu, Tần Tiên Nhi mấp máy đôi môi : - Công tử, ta phải rồi, chàng hãy bảo trọng. Lâm Vãn Vinh thấy vẻ mặt nàng đau đớn đáng thương, liền giữ chặt tay nàng : - Muốn giết Từ Vị này dễ đâu, nàng ra khoa trương thanh thế chút là được, cần giết , đừng làm bị thương chính mình, đánh lại liền lập tức bỏ chạy. Cao thủ rất đông bên người Từ Vị, ràng lần này Bạch Liên giáo thể thành công, nhưng Tiên Nhi võ công cao tuyệt, chuyện tự bảo mệnh tuyệt vô vấn đề. nàng mặt mày hoan hỉ, nước mắt lúc này rơi như mưa: - Công tử, giữa ta và chàng bây giờ dù ko có hồng tuyến kết giao, chàng cũng nhớ tới Tiên Nhi chứ? Đại tiểu thư nghe được những lời này, làm cho nàng vừa ngượng ngùng vừa oán hận, nữ Bạch Liên giáo này, những lời như thế mà cũng có thể ra, biết xấu hổ là gì. Tần tiên nhân xong, ánh mắt sâu lắng nhìn , liền chuyển mình, gót sen thoăn thoắt lao nhanh .