Chương 88: Cầu Cứu Tiêu Ngọc Nhược biết tại sao khi thấy vẻ mặt châm chọc mình, trong lòng uất ức, liền đuổi xuống xe, nước mắt tự nhiên tuôn như mưa. Nhìn Lâm Tam nhảy xuống, Đại tiểu thư hung hăng kéo mạnh rèm xe, tiện thể giơ chân đá văng hai chiếc giầy hoa. Nàng vừa thẹn vừa giận, vừa mới uống ngụm trà thơm đặt bàn, chợt nhớ đến thứ gì, kêu lên tiếng "a", chén trà liền bị nàng ném xuống đất. Lâm Vãn Vinh nhìn chén trà mình vừa uống qua bị nàng hung hăng quăng , trong lòng thở dài, xem ra Đại tiểu thư đối với mình hận đến tận xương tủy. Tiêu Ngọc Nhược vừa thẹn vừa giận lại vừa ấm ức, ngây ngốc nhìn lại mảnh vụn còn lại của chén trà, rốt cuộc nhịn được, nhào lên giường, bắt đầu khóc hu hu. Lâm Vãn Vinh nghe tiếng khóc rấm rứt ở bên trong, cũng biết làm sao cho phải. Đại tiểu thư này quá nhạy cảm mà, nước mắt đâu mà lắm thế, chỉ mới đùa chút, nàng lại thấy uất ức như vậy ư? đứng cạnh bên con hắc mã, nhảy lên ngựa, xuống ngựa, xuống ngựa rồi lại lên, lên ngựa rồi lại xuống. Hai gã gia đình được Đại tiểu thư dặn dò ở phía sau xa xa, nhìn hành động kì quặc của Lâm Văn Vinh, thầm nghĩ, Tam ca quả siêng năng mà, ngay cả khi đường mà cũng khắc khổ tập mã thuật. Nghe được tiếng khóc dường như dứt ở chỗ Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh biết làm sao. Đàn bà giỏi nhất là chuyện bé xé ra to mà! căn bản là có khái niệm phi lễ, lặng lẽ từ bên cửa sổ xe ngựa, kéo rèm lên nhìn vào, thấy Đại tiểu thư nằm giường, vai run lên, cả chiếc khăn tay ướt đẫm. Chịu nỗi lời trêu chọc, thành ra khóc thành Trường Giang Hoàng Hà ư? Lâm Vãn Vinh cảm thấy vô dụng, chỉ còn biết khẽ kêu lên: - Đại tiểu thư, Đại tiểu thư... Tiêu Ngọc Nhược nghe cái kẻ đáng ghét kia kêu mình, thanh tựa hồ rất gần, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên. thấy khuôn mặt tươi cười, màu da rám nắng, mày gian mắt xảo, phải còn là ai?- Ngươi, ngươi ở đây làm cái gì? Đại tiểu thư vội vàng đến, kéo rèm xuống, che lại cái khuôn mặt đáng ghét đó. Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo rèm lên, hai người kẻ kéo lên người kéo xuống, nhất thời bắt đầu giằng co. Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, mặc dù vẫn còn khóc nhưng cố giơ tay hung hăng đấm : - Ngươi đồ xấu xa, mau buông tay ra. Lâm Tam "ai da" tiếng, rèm liền bị kéo xuống. Liền còn nghe tiếng nào của Lâm Tam nữa. Tiêu Ngọc Nhược hoài nghi nhìn bàn tay bé của mình:" ta vừa rồi đâu có mạnh tay, làm sao thế ? Chờ như cả nửa ngày vẫn thấy động tĩnh, nàng nhàng đẩy rèm ra, thấy cách đó xa, hắc mã lẳng lặng đứng yên, nhưng tuyệt thấy được bóng dáng của Lâm Tam đâu. "Lâm Tam, Lâm Tam..." Đại tiểu thư hốt hoảng la lên hai tiếng, nhưng ai đáp lại. Nhìn thấy trời dần tối, Đại tiểu thư bắt đầu nóng ruột, lại kêu vội vài tiếng nữa nhưng vẫn người trả lời. Tiêu Ngọc Nhược vội vàng xắn quần lên, vừa định xuống xe tìm, nghe xa xa tiếng tên người hầu kêu lên: - Tam ca, huynh chui xuống gầm xe làm gì? Đại tiểu thư cả kinh, vội vàng nghiên người nhìn xuống, thấy Lâm Tam kia chính là ở gầm xe nháy mắt nhìn mình. Đại tiểu thư tức giận, hung dữ vung chân đạp lên hai bàn tay nắm càng xe. Lâm Tam vội vàng buông tay, Đại tiểu thư kêu lên tiếng "Gia...", xe ngựa lại bắt đầu lao nhanh về phía trước. Lâm Vãn Vinh bị ném xuống đất. Miệng ăn phải ít bùn cát, trong lòng căm phẫn: "ông trời ơi, bốn chữ "công bại thùy thành" (việc sắp thành hỏng) sao lúc nào cũng dừng ở người lão tử vậy". Tên tiểu tử làm hỏng chuyện tốt của Lâm Vãn Vinh vội vàng đánh ngựa chạy lên, kéo Lâm Vãn Vinh hỏi: - Tam Ca, huynh làm sao vậy? Ngựa của Đại tiểu thư hoảng sợ à ? Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, ngựa có gì sợ, chỉ là tiểu nữ kia đáng sợ thôi, nở nụ cười : - có, bánh xe ngựa của Đại tiểu thư có chút ngay, ta xuống chỉnh lại, đúng lúc đại tiểu thư có việc gấp, nên trước. Gã hầu này theo phân phó của chính Đại tiểu thư, cách hai người khá xa, căn bản là biết hai người trong lúc đó xảy ra tình gì, nhìn Tam Ca bỏ qua sinh mạng vì Tiêu gia cống hiến như thế, lập tức giơ lên ngón cái bội phục: - Khó trách phu nhân và Đại tiểu thư tín nhiệm Tam ca như thế, huynh đúng là khác biệt mà. Lâm Vãn Vinh phủi bụi đất người, trong tiểu sử tán của cho đến bây giờ, chưa lần nào chật vật như vậy. Cưỡi lên hắc mã suy nghĩ, Đại tiểu thư này tính tình cổ quái, từ nay về sau tránh xa tốt hơn. Nếu là tại thời đại của ta, đổi xe ngựa thành xe hơi, nàng lại làm kiểu đó luôn cái mạng của lão tử rồi. Lâm Vãn Vinh mang theo gã gia đinh kia, cưỡi ngựa đuổi theo hồi, thấy xe ngựa của Đại tiểu thư ở phiá trước cách đó xa, chạy đều đều. Bên cạnh biết tự khi nào xuất con bạch mã, kị sĩ cưỡi lại có thân hình thanh nhã mềm mại, đứng xa xa nhìn có vẻ quen quen. Lâm Vãn Vinh vội vàng đánh ngựa đuổi lên, thấy người cùng cùng xe ngựa, chính là Uyển Doanh tiểu thư. Nhìn vẻ mĩ miều yếu đuối của này, vậy mà kĩ thuật cưỡi ngựa cũng rất thành thục, khó trách có thể làm bộ khoái. Đại tiểu thư vén rèm cùng Uyển doanh tiểu thư chuyện, thấy Lâm Vãn Vinh tới, gật gật đầu nhìn , mặt cũng còn phảng phất vẻ tức giận, ngượng ngùng gì, dường như tình xảy ra lác trước quên biến. Nàng mặt chút thay đổi nhìn Lâm Vãn Vinh : - Lâm Tam, trời còn sớm, chúng ta nhanh lên. Thấy nàng cùng mình chuyện, khôi phục lại thần sắc điềm đạm, Lâm Vãn Vinh trong lòng ngừng ca thán, đàn bà đúng là dễ thay đổi sắc mặt mà, giả khó phân biệt được. Nhớ tới Đại tiểu thư thái độ biến ảo vô thường, liền đau đầu. Thôi quên , đụng vào nữa, ta dám chọc nữa, ta còn đời lắm, tránh xa Đại tiểu thư ra. quyết định theo chủ ý, liền chậm lại cách xe bốn, năm thước, yên lặng mà theo xe ngựa. Uyển Doanh tiểu thư nghe Tiêu Ngọc Nhược , cũng bắt đầu lo lắng, vội vàng giữ chặt tay Đại tiểu thư : - Ngọc Nhược tỷ tỷ, tỷ chừng nào có thời gian, phải đến nhà ta, ca ca ta mỗi ngày đều nghĩ đến tỷ đó. Uyển Doanh tiểu thư kỵ thuật giỏi, tay nắm Đại tiểu thư, tay cầm cương, ngờ lại rất vững vàng, chút chao động, Lâm Vãn Vinh nhìn thấy trong lòng cảm thán, kị thuật của lão tử còn phải tập luyện nhiều a. Đại tiểu thư nghe Uyển Doanh tiểu thư xong, mặt đỏ lên, vội đáp: - Uyển Doanh tiểu thư, nay có thời gian, qua mấy ngày nữa, ta nhất định đến phủ, bái hội lệnh tôn đại nhân. Lâm Vãn Vinh trong lòng biết tiểu thư này từ nơi nào đến, như thế nào trong nháy mặt lại xuất bên cạnh xe của Đại tiểu thư. Nếu đoán sai, nàng ta nhất định sớm có chuẩn bị, đặc biệt giám sát Đại tiểu thư. Lại nghe ý tứ của nàng , ca ca nàng đối với Đại tiểu thư có tình ý. Chà, ca ca ngươi vậy mà cũng là nam nhân à, thích Đại tiểu thư chính đến chứ, sao lại phái muội muội đến dắt mối, vậy coi sao được? Uyển Doanh tiểu thư có chút thất vọng, nhìn Tiêu Ngọc Nhược : - Ngọc Nhược tỷ tỷ, có phải là ca ca ta làm sai chuyện gì ? Trước kia, huynh ấy mỗi ngày trở về đều cao hứng, nay cả ngày luôn nghiêm mặt, có phải huynh ấy làm tỷ mất hứng chuyện gì? Tiêu Ngọc Nhược có chỗ ngại ngùng, biết trả lời Uyển Doanh như thế nào, liếc mặt nhìn Lâm Vãn Vinh cầu trợ. Lâm Vãn Vinh biết ca ca tiểu thư này là ai, cũng quản là ai, liền cố ý nhìn sắc trời : - Đại tiểu thư, thời gian cũng còn sớm, phu nhân có là chuẩn bị tổ yến thượng hạng, gọi người sớm trở về để tẩm bổ. Uyển Doanh tiểu thư cũng lập tức vội : - Nhà ta quan yến còn nhiều mà, huyết yến cũng ít, Ngọc Nhược tỷ tỷ, bằng bây giờ tỷ trước hết đến nhà ta, ta tự mình vào bếp, nhất định chiêu đãi tỷ tốt. Ta thèm, tiểu nha đầu này, ràng muốn tranh giành với ta, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chỉ vào phái trước: - Chà, kia phải là Hậu Dược Bạch công tử ư? Uyển Doanh tiểu thư quay đầu nhanh, gấp giọng kêu lên: - Hậu công tử ở đâu? Lâm Vãn Vinh nhân cơ hội chuyển hướng đầu ngựa, chen vào giữa nàng và Đại tiểu thư, cười : - Hậu công tử chờ ngươi vì mà hầm huyết yến. Uyển Doanh tiểu thư mới biết bị lừa, nổi giận, chỉ vào Lâm Vãn Vinh : - Lâm Tam, ngươi muốn đối đầu với ta đúng khôngï¼x Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con bé này quá nhạy cảm mà, quản nàng nữa, Đại tiểu thư lãnh đạm liếc mặt nhìn , kéo rèm xe xuống , tiếng nào. Uyển Doanh tiều thư thấy Lâm Tam đáp lời mình, nàng hừ tiếng, hướng bạch mã định đẩy hắc mã của Lâm Tâm. Con ngựa của Lâm Vãn Vinh cao tuấn, bạch mã hơi hơn tí, hắc mã cọ đầu lên mặt bạch mã, cọ cọ vài cái, bạch mã trái lại yên lặng nhìn xuống. Uyển Doanh tiểu thư biết ngựa của mình sao lại thế này, giục liền hai lần cũng thấy động tĩnh gì, Lâm Vãn Vinh ha hả cười: - Uyển Doanh tiểu thư, dị kiến tương hấp (khác giống hấp dẫn nhau), chính là lẽ thường, ngươi chớ tức giận. Uyển Doanh hiểu hỏi: - Cái gì là dị tính tương hấp? Lâm Vãn Vinh : - Hắc ca của ta là ngựa đực, tiểu bạch của ngươi là ngựa cái, hai bọn chúng mới gặp chung tình, luyến ái nhau. "Phì!" Trong xe, ngoài xe hai nữ tử đồng thời cất tiếng, khuôn mặt nhắn của Uyển Doanh đỏ bừng, giận dữ: Ngươi là hạ lưu bại hoại. xong những lời này, da mặt nàng tái , cũng dám tiếp nữa, lập tức dục ngựa chạy.
Chương 89: Lão hồ ly Lâm Văn Vĩnh kinh hãi hỏi, trong lòng lo lắng: " trễ thế này mà Xảo Xảo còn tìm đến, phải Thanh Sơn xảy ra chuyện gì ư? thể nào, chẳng phải Tiểu Lạc ở cùng hay sao, cho dù Thanh Sơn có lỗ mãng nhưng Tiểu Lạc cũng khá kinh lịch, thể xảy ra chuyện gì được." Xảo Xảo vẻ mặt lo âu, nghẹn ngào : - Đại ca, đêm hôm qua muội thấy Thanh Sơn, Bắc Đẩu bọn họ chuẩn bị rất nhiều đao thương côn bổng đặt trong phòng. Hôm nay, tất cả đều thấy đâu, ngay cả hai người họ cũng vậy. Thanh Sơn nhất định tìm người đánh nhau. Từ trước đến nay tuy cũng hay đánh nhau nhưng chỉ dùng quyền cước, ngờ lần này lại động đến đao thương, nhất định phải là việc . Đại ca người nhất định phải cứu lấy Thanh Sơn, để xảy ra chuyện gì. Đổng Thanh Sơn khi kiến lập Hắc Bang, ngay cả Xảo Xảo cũng giấu. này vô cùng thiện lương, chẳng hề biết Vãn Vinh và tiểu đệ mình thành lập bang phái. Nàng tuy thấy Thanh Sơn chuẩn bị đao thương nhất định là tìm người khác đánh nhau, nhưng thể ngờ rằng bây giờ Thanh Sơn cũng là nhân vật rất có thực lực. Lâm Vãn Vinh nghe biết Thanh Sơn bị làm sao, trong lòng thoải mái phân nửa. vỗ vỗ vai nàng ta trấn an: - Xảo Xảo, Thanh Sơn nhất định có việc gì đâu, muội tin tưởng đại ca chứ? Xảo Xảo giữ chặt tay áo mếu máo: - Đại ca, tại buổi chiều muội thấy Thanh Sơn đâu trong lòng hoảng hốt biết phải làm sao, tới Tiêu gia tìm huynh bọn họ huynh và đại tiểu thư khỏi. Muội...muội! hic hic...! Muội rất lo lắng, đại ca à...! Xảo Xảo đợi ở chỗ này hơn canh giờ, trong lòng vừa lo âu vừa sợ hãi, lúc này còn kìm nén nỗi nữa khóc òa lên. Vãn Vinh ôm lấy nàng an ủi: - Xảo Xảo đừng sợ! Có đại ca ở đây, muội cứ yên tâm Thanh Sơn nhất định xảy ra chuyện gì đâu. Xảo Xảo sắc mặt đỏ bừng ào vào lòng . "Tuy tìm được mình rồi nhưng nếu thấy Thanh Sơn an toàn trở lại, nhất định nha đầu này yên tâm." Lâm Vãn Vinh biết được suy nghĩ trong lòng nàng bèn hỏi: - Xảo Xảo, Lạc Viễn đâu? theo Thanh Sơn à? Xảo Xảo lau nước mắt nhìn trả lời: - hôm qua cùng Thanh Sơn đàm luận trong phòng, hình như thương lượng việc gì đó rất lâu rồi mới về, còn hôm nay cũng thấy đâu cả. "Thanh Sơn hôm qua chuẩn bị vũ khí như thế, nhất định sớm có tính toán từ trước, chắc chắn phải là vô ích. Hơn nữa lại có tiểu Lạc ở bên tham mưu, bọn họ chắc sao. Xảo Xảo biết Thanh Sơn bây giờ có thực lực, còn tưởng rằng như trước kia hay đánh lộn nên lo nghĩ qúa mới vội vàng đến tìm mình." Lâm Vãn Vinh đoán chắc tám chín phần mười. Nếu đoán sai chắc chắn Thanh Sơn và Tiểu Lạc định chớp thời cơ đòn hạ sát Ngô Chánh Hổ, hai tiểu tử này mặc dù lời thông báo nhưng trong lòng cũng thập phần cao hứng: "Lần trước , tình của Hồng Hưng để mặc cho hai tiểu tử kia tự quyết định, lão tử nhúng tay vào là vì muốn rèn luyện Thanh Sơn và Tiểu Lạc thành tài. Hôm nay, động thủ chắc là nắm chắc phần thắng trong tay. Nếu thành công lần này , đối với tiểu Lạc và Thanh Sơn mà nhất định là đại hảo a." Lâm Vãn Vinh trong lòng suy tính lát rồi mỉm cười: - Xảo Xảo, muội phải lo, đại ca cam đoan Thanh Sơn nhất định có xảy ra việc gì. Nhưng muội có nghe bọn họ định đâu ? Xảo Xảo thấy Lâm Vãn Vinh mỉm cười, biết có gì xảy ra, trong lòng cũng yên tâm phần nào, nhàng : - Muội nghe thấy Thanh Sơn và Bắc Đẩu chuyện hình như là muốn thành Nam. Nơi này Lâm Vãn Vinh biết, địa hình cao thấp, rất thích hợp cho việc mai phục, vừa nghe nàng ràng mọi chuyện. Xảo Xảo bệnh nặng chưa dứt, ở chỗ này cũng hơn canh giờ sớm còn khí lực, bây giờ tâm tình ổn lại tự nhiên thoát lực, cả người mềm lả ở trong lòng Lâm Vãn Vinh, làm cảm thấy thương nàng quá đỗi, với gia đinh gác cửa: - nương này đến tìm ta, sao ngươi để cho nàng vào? bây giờ ở Tiêu gia là hồng nhân, tại đây mọi người đều coi trọng , những gia đinh khác làm sao mà dám tranh cãi với , người này ấm ức biện giải: - Tam ca, chúng tiểu đệ mời vị tiểu thư này vào trong vô số lần, nhưng ấy vẫn chịu vào phòng tiếp khách dùng trà trong lúc chờ đợi. Xảo Xảo vội bảo: - Đại ca, người đừng trách cứ bọn họ, chính muội nguyện ý ở nơi này. Cơ nghiệp của Tiêu gia rộng lớn, huynh lại làm việc trong đó, muội muốn mang phiền toái gì cho đại ca cả. Lâm Vãn Vinh hừ tiếng : - Xảo Xảo, muội từ nay về sau tự do ra vào Tiêu gia cần khách khí, người nào dám khi dễ muội, cho ta biết để ta thu thập , muội cứ coi Tiêu gia như nhà của mình. lời này những vô cùng khoa trương, mà cũng cực kì vô sĩ, Xảo Xảo nghe cảm thấy mơ hồ, ngơ ngác hỏi: - Đại ca, Tiêu gia là Tiêu gia, sao lại coi như nhà mình được? Lâm Vãn Vinh cười ha hả, mấy lời này khiến nét mặt đôi chút hồng lên, ôm lấy Xảo Xảo : - Nha đầu, muội còn chưa biết, bây giờ tại Tiêu gia địa vị ta giống như trước kia nữa, ai có thể khi dễ Xảo Xảo của ta. xong mấy câu với Xảo Xảo cũng thấy ái ngại cho Thanh Sơn. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Hay là ta tiện thể xem hai tiểu tử kia làm cái gì, để cho Xảo Xảo đỡ lo âu." Nghĩ xong, vừa định bảo Xảo Xảo trờ về nghe thấy tiếng đại tiểu thư : - Lâm Tam ngươi muốn đâu à? chuyện nửa ngày đến quên cả việc chính, Xảo Xảo nắm lấy ống tay áo liếc nhìn Tiêu Ngọc Nhước buồn bã : - Đại ca đó là Tiêu đại tiểu thư phải ,? Quả nhiên nhan sắc cực kỳ xinh đẹp. Lâm Vãn Vinh thấy nha đầu này có vẻ ghen tỵ , cười hắc hắc: - Nàng ta trông thế nào cũng bằng Xảo Xảo của ta. Xảo Xảo nghe vừa mừng vừa e thẹn, nửa điểm giận dỗi cũng còn. Lâm Vãn Vinh hít sâu hơi: "Nha đầu này quả là đáng , nếu cưới được nàng ta là phải với trời đất mà." Tiêu Ngọc Nhược thấy Lâm Tam chỉ lo chuyện với kia, ngay cả câu hỏi của mình cũng trả lời, nhìn được hứ tiếng : - Lâm Tam, ta chuyện với ngươi, ngươi nghe được ư? Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu cười: - Đại tiểu thư, bằng hữu của ta có số việc, ta phải đến ngay xem thế nào . Tiêu Ngọc Nhược nhíu mày : - Ta hôm nay còn muốn thương lượng với ngươi số việc về chế tạo các loại nước hoa cùng xà phòng thơm kia nữa mà... "Thiếu gì hôm mà con mụ này lại muốn cùng ta thương lượng ngay hôm nay?" Nghĩ đến đây Lâm Văn Vĩnh nở nụ cười : - Đại tiểu thư hôm nay ta được rảnh rỗi lắm, đợi ngày khác chúng ta thảnh thơi gặp nhau bàn về việc này . Xảo Xảo thấy chuyện với đại tiểu thư như vậy vội vàng níu tay áo : - Đại ca, huynh nên làm chuyện chính yếu của mình, nên trì hoãn vì việc khác... Lâm Vãn Vinh nhìn nàng cười: - Xảo Xảo, chuyện của muội mới là việc chính, mọi chuyện khác đều là chuyện vớ vẩn. Tuy rất thô hào, nhưng Xảo Xảo nghe thấy trong lòng rất xúc động, vâng tiếng rồi xấu hổ dám thêm điều gì. Tiêu Ngọc Nhược thấy hai người thân mật, trong lòng chịu được nhíu mày hỏi: - Xin hỏi đây là vị tiểu thư nào vậy? Xảo Xảo thấy đại tiểu thư nhìn mình vội vàng đáp: - Tiêu đại tiểu thư, ta là người Đổng gia ở trong thành, nhiều năm nay vẫn hay nhận may quần áo cho gia đình của tiểu thư. Đại tiểu thư kêu tiếng : - Nguyên là Đổng gia, ta có nghe mẫu thân nhắc tới, khuê danh là Hương Hương hay Xảo Xảo cũng nhớ lắm. biết ta có nhớ nhầm tên của vậy? Xảo Xảo đỏ mặt : - Đại tiểu thư nhớ tốt, ta tên gọi Xảo Xảo. Lâm Vãn Vinh tức khí nghĩ: "Hương Hương cái gì chứ, Xảo Xảo của ta là bảo bối nha, so ra còn hơn gấp trăm lần ả đại tiểu thư quỷ quái này, bất quá ngươi chưa từng gặp qua Xảo Xảo, nghe loáng thoáng tên của nàng ta mà có thể nhớ đến gần đúng như vậy cũng kể ra là người có trí nhớ tốt." Đại tiểu thư mặt nở nụ cười kỳ quái, nàng nhìn Xảo Xảo trong mắt có chút đắc ý, liếc mắt sang nhìn Lâm Vãn Vinh: - Lâm Tam, ngươi có việc cứ , hôm nay ta muốn cùng Xảo Xảo muội tử trò chuyện lần. "Chuyện trò, ngươi với Xảo Xảo có chuyện gì để ? Tiêu Ngọc Nhược này biết có ý gì đây?" Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy kỳ quái nhìn nàng rồi quay sang Xảo Xảo hỏi: - Nhưng biết Xảo Xảo muội muội có bằng lòng hay ? Xảo Xảo vì tình của Thanh Sơn mà rối loạn, lúc này khôi phục thần trí, nghe đến đây ngượng ngùng : - Trò chuyện, chỉ cần Đại tiểu thư chê, Xảo Xảo nguyện hầu chuyện cùng đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh nhìn đại tiểu thư nở nụ cười quỷ dị, trong lòng có cảm giác ổn, lập tức giữ chặt bàn tay bé của Xảo Xảo: - Bảo bối, muội trở về , ta lo lắng nha đầu kia có ý tốt. Xảo Xảo e thẹn : - Đại ca, muội muốn ở lại Tiêu gia bồi tiếp Đại tiểu thư chuyện, từ nay về sau lỡ muốn tìm huynh cũng bị trở ngại nữa. Lâm Vãn Vinh nghe được tâm tình chấn động, ra tiểu bảo bối này có chủ ý như thế, là càng khiến người ta quý mà. nắm chặt lấy tay của Xảo Xảo cười căn dặn: - như vậy muội cứ ở đây chuyện với ta. Bất quá nha đầu này tính tình thập phần cổ quái, ta và ta lại hợp nhau lắm, nếu ta có những điều bậy bạ gì, ngàn vạn lần muội được dễ dàng cả tin nghe , chỉ cần ghi nhớ vậy là tốt rồi. Nàng ta mà ta xấu muội nghĩ rằng ta tốt, ta hoa tâm, ta đây chỉ có chuyên tâm chuyện mà thôi. Đổng Xảo Xảo hé miệng cười : - Đại ca là người như thế nào muội biết hơn đại tiểu thư mà, huynh cứ yên tâm . Lời này nghe thoải mái, trong từ ngữ vẻ đầy thuyết phục, nha đầu này càng ngày càng tinh minh. Lâm Văn Vĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, vừa xoay người nhảy lên ngựa, thấy đại tiểu thư giữ chặt lấy cánh tay bé của Xảo Xảo, mặt nở nụ cười như là tiên hoa nở vào tháng năm vậy. Lâm Vãn Vĩnh quản đến hai nữ tử này nữa, mục đích của là xem Thanh Sơn và tiểu Lạc đánh nhau thế nào, bèn thẳng hướng cửa Nam mà phóng ngựa . Lúc này trời vừa nhá nhem tối, người đường rất thưa thớt, đường con ngựa phóng như điên, cỏn chưa đến nơi nghe thanh sát phạt. "Trời ạ, đến rồi!" Lâm Văn Vĩnh cực hưng phấn, xoay người xuống ngựa, chọn chỗ cao cao ở phía xa, nhìn xuống phía dưới. Dưới ánh sáng từ rất nhiều ngọn đuốc, chỉ thấy mấy trăm người hỗn chiến tại chỗ, nhóm quần áo hỗn độn, người ngựa bị chết la liệt mặt đất, thất bại thấy mười phần, nhóm còn lại phần đông đều mặc hắc y, cánh tay trái có mảnh vải màu đỏ quấn vào. Lâm Vãn Vinh liếc mắt thấy Đổng Thanh Sơn mình cự địch, người mặc áo đen, tay trái cũng quấn mảnh vải màu đỏ, trong tay cầm cây mộc côn hướng tới kẻ địch mạnh mẽ giáng xuống đối thủ dáng người con phía trước. thở cái, quả nhiên là trận phục kích. Hồng Hưng ngày đêm khổ luyện rốt cục cũng có chỗ dùng, hai trăm người thực lực ràng so với đối phương cao hơn bậc lại có đông người nên chiếm ưu thế, công kích đối phương cũng theo trận thế nghiêm chỉnh. là ngoài ý muốn, Lâm Vãn Vinh ngờ thấy tiểu Lạc trong đội ngũ công kích, suýt nữa đánh trúng Thanh Sơn, Bắc Đẩu và người nữa ở gần bảo vệ . Tiểu Lạc trong tay lúc này cầm cây gậy gỗ, sắc mặt hồng lên đầy hưng phấn, trông cũng oai phong. "Vốn tưởng rằng tiểu Lạc thuộc loại văn nhược thư sinh sợ thấy máu tươi, ngờ lần này lại thấy xông trận đánh nhau tả xung hữu đột mạnh mẽ như thế. Quả thực nhìn người thể nhìn mặt ngoài được." Lâm Văn Vĩnh cảm khái nghĩ. Lại thấy người theo bảo vệ tiểu Lạc kia ra tay rất lợi hại, động tác chút dư thừa. Lâm Vãn Vinh kinh ngạc thầm hỏi: "Hồng Hưng khí nào lại có cao thủ như vậy?" Lâm Vãn Vinh tới chậm trận chiến xong, Hồng Hưng toàn thắng, Đổng Thanh Sơn, Lạc Viễn và Bắc Đẩu ba ngươi hưng phấn đứng chỗ gào thét, còn cao nhân bảo vệ tiểu Lạc thừa dịp có phòng bị lui ra ngoài có tiếng động. " là cổ quái!" Lâm Vãn Vinh vừa nghĩ tới đây liền lặng lẽ theo người nọ. Kẻ đó lúc tới tới ngõ hẻm , quay đầu lại nhìn tả hữu hai bên rồi rẽ vào đó. Lâm Vãn Vinh căn bản biết chút cấm kỵ "thấy ngõ hẻm chớ đuổi theo, thấy rừng rậm đừng dại vội chui vào". lẳng lặng vào, vừa ngẩng đầu thấy cái kiệu , hai bên tả hữu có vài đại hán áo xanh nghiêm trang đứng. Người theo bảo vệ Lạc Viễn lúc rồi tiến tới trước kiệu khom người : - Bẩm lão gia, mọi việc xong hết rồi. Trong kiệu truyền ra thanh: - Tiểu Viễn có phát ra ngươi hay ? Người nọ đáp: - Công tử chưa từng gặp qua thuộc hạ, tất nhiên nhận ra, nhưng thuộc hạ thấy công tử đối với đánh nhau tựa hồ có thập phần hứng thú. Người trong kiệu bật cười : - Tiểu tử này ngờ lại thích đánh nhau, uổng công đọc thi thư mà. Lâm Văn Vĩnh quan sát tìm hiểu xuất thân của người trong kiệu, người này trông như lão bản, bụng phệ, mặt đỏ hồng, mặt luôn nụ cười thoải mái, giống như bức tượng phật Di Lặc ở trong chùa. Nếu chỉ liếc mắt nhìn lần đầu có thể cho rằng đây là tiêu chuẩn tượng trưng cho tham quan của triều đình. "Lão già này có phải dùng mặt nạ che dấu dung mạo hay ? Bằng với bộ dạng này sao có thể sinh ra Lạc Ngưng tiểu nha đầu xinh đẹp kia được?" Lâm Văn Vĩnh thầm cười mỉm: "Lão hồ ly này, ta túm được ngươi."
Chương 90: Mê Hoặc - Hồi phủ. Chiếc kiệu liền ung dung hướng ra phía ngoài rời . Lâm Vãn Vinh biết được người kia là ai lập tức kêu to: - Tiên sinh ở phía trước xin dừng bước. lúc đó hét toáng lên làm cho mấy kiệu phu kinh hãi, lập tức vội dừng lại, đứng vây quanh tiểu kiệu, cảnh giác quan sát. Lão nhân kia vén tấm rèm nhìn thoáng qua thấy mặt Lâm Vãn Vinh, mặt ra nụ cười ngượng nghịu, phất tay bảo: - Dừng lại trước . Lâm Vãn Vinh vẻ mặt cũng ngạc nhiên, trong lòng như nắm chắc lão nhân này là người nào, liền cười ha hả mở lời: - Hôm nay trời tối, ta đến Hạng Tử lý này du ngoạn ngờ có thể thấy được lão tiên sinh là ngoài ý muốn, nghĩ đến vị tiên sinh đối với nơi này rất có hứng thú, chúng ta coi như là có duyên phận cho nên mới mạo muội mời lão tiên sinh dừng lại, xin được tha thứ. Mấy đại hán bảo vệ cỗ kiệu nghe ba hoa thầm nghĩ: "Du ngoạn cái rắm, kẻ mù cũng thấy ngươi là tiểu gia đinh. Dám ngăn kiệu lại, biết tính khua môi múa mép chuyện gì đây!" - Chẳng biết vị công tử này có điều gì chỉ giáo chăng? Lão đầu mỉm cười, mặt lão khi cười làm hai con mắt híp lại như sợi chỉ. - À, chính là mới vừa rồi vô ý thấy trò hay bên kia làm ta có chút sợ hãi. Lão tiên sinh đây cao tuổi nhưng vẫn có khí độ, diện mạo hiền hòa, quả là bậc trưởng giả nhân từ. Ta nhìn thấy ngài trong lòng liền thư thản hơn. Lâm Vãn Vinh khoác lác. Lão đầu thở dài tiếng rồi : - Ta cũng thấy vậy, nghĩ tới đây du ngoạn lại gặp phải cảnh bực mình này. trong lòng lão cũng có chút lo sợ nên mới bảo hạ nhân sớm lui , nghe tiếng vị tiểu ca ngươi gọi lại. "Ngươi sợ hãi cái rắm, trước mặt ta còn giả bộ, đúng là lão hồ ly. Trước đây, Lâm Vãn Vinh ta tính lợi dụng thân phận Tổng đốc công tử của Lạc Viễn để làm Hồng Hưng lớn mạnh. Hôm nay lão đầu lại lợi dụng lực lượng của Hồng Hưng để kiềm chế Trình gia phụ tử còn dông dài. Làm như ai biết gì hết vậy. Bất quá lão đầu này ngay cả nhi tử của chính mình cũng đặt vào, kể ra tiền vốn quả là hơi lớn." thầm tức giận. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc : - Ngài và mọi người đừng chê cười .. đừng chê cười. Kỳ chỉ là ta nhìn lão tiên sinh có chút quen mắt mới cố ý theo. Lão đầu ngạc nhiên: - A, ngươi nghĩ ta giống ai? Lâm Vãn Vinh cười - Tại phần ba đất Giang Tô này, ai lớn nhất ngài giống ngài đó. Lão đầu ha ha cười, mặt tia cười khổ: - Lâm công tử, ngươi cũng cần gì đánh đố ta, tinh minh của nguơi ta sớm nghe qua, hôm nay mới thấy chân mạo. quả nhiên là minh thần vũ, khí độ hiên ngang, so với đồn đãi còn lợi hại hơn thập phần. Vỗ mông ngựa là công phu cơ bản của người trong quan trường, lão già đích thực tinh thâm thuần thục, thốt lên chút ngượng ngập. liền ôm quyền cung kính cười : - Tại hạ Lâm Vãn Vinh bái kiến Tổng đốc đại nhân. Lạc Mẫn vội cản: - Lâm công tử ngàn vạn lần nên khách khí, ngươi thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, sau này nhất định vang danh, tiền đồ rộng lớn, Lạc Mẫn thể nhận lễ này. "Cái gì mà thiên tư thông minh, tài hoa hơn người. Lão hồ ly nhà ngươi ngay cả mặt ta đều chưa thấy qua, cứ như vậy khiến ta thấy lo lắng a." về vỗ mông ngựa Lâm Vãn Vinh tự nhận là cao thủ trong cao thủ. Vậy mà Lạc Mẫn chỉ mới vài câu, tự động bị rớt lại phía sau. tò mò nhìn Lạc Mẫn : - Lạc đại nhân, xin hỏi những lời ấy từ đâu ra? Tại hạ chỉ là tiểu gia đinh, đọc kinh thư, rành mã thuật, tập võ cũng biết bắn tên, vậy dựa vào cái gì để vang danh đây? Lạc Mẫn cười hắc hắc: - Đọc kinh thư, tập cưỡi ngựa tuy cũng cho là có chút thành tựu, nhưng đáng lưu danh trong sử sách. Lời cuối cùng ý cho rằng Lâm Vãn Vinh cho dù bất học vô thuật vẫn có thể hơn người. "Quả kỳ quái, ta cùng lão già này cho tới bây giờ chưa có kết giao qua, lão đầu này như thế nào đối với tin tưởng như thế?" Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Mẫn cái, thử : - Ngày ấy tửu lâu khai nghiệp, chịu ơn đại nhân ban cho biển vàng, lại phái lệnh công tử tương trợ như thế, tại hạ cảm kích vô cùng. Nhưng tại hạ cùng với đại nhân chưa bao giờ quen biết, chẳng biết tại sao được đại nhân coi trọng như thế? Lạc Mẫn nhìn Lâm Vãn Vinh , thần bí cười: - Lâm công tử, ngươi tài hoa xuất chúng, ngày ấy trong thanh lâu đùa bỡn hoa khôi, ta cũng nghe người ta qua. lão hủ nghe thập phần ái mộ. Ngươi lại có thuật kinh doanh, học thức lại hơn người. Khuyển tử cùng ngươi giao hảo ta cũng rất tán thành. Đây gọi là người biết nhìn người, ta thân là thủ hiến Giang Tô phải có trách nhiệm, trong Giang Tô có nhân tài như thế này, ta làm sao có thể chiếu cố? Dù chưa quen biết nhưng chúng ta coi như là thân giao lâu. Trời ạ, quả nhiên là ngươi thành tinh, căn bản là lộ nửa điểm sai sót, đừng mong Lâm Vãn Vinh dễ tin lời. cười : - Lạc đại nhân như vậy ta có chút lúng túng. May là gần đây ta quen ít tài tử, tin rằng nếu bọn họ nghe xong Tổng đốc đại nhân cao phong lượng tiết nhất định thập phần cảm động, sợ rằng Tổng đốc đại nhân chạy thoát việc mỗi ngày đề tấm biển vàng đâu . Lạc Mẫn cười ngượng nghịu: - Lâm công tử nên đùa, ngươi trợ giúp Tiêu gia đấu Bạch Liên, xuất thủ bất phàm, ngươi hợp với tâm ý của ta. "Lời này có ý tứ gì? chẳng lẻ là ám chỉ lại muốn lôi ta vào tranh đấu? Chà, ta phải xem Tổng Đốc đại nhân liệu có tính toán chiếm tiện nghi gì, chắc là phải có tình ngoài ý muốn ta đây." Lạc Mẫn thần bí cười, tiếp: - Lúc trước nghe Lâm công tử ngươi dũng đấu với Bạch Liên cứu thoát Tiêu Đại tiểu thư, cần tán dương can đảm này. Lão hồ ly này, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm mắng, chuyện Bạch Liên giáo, ngươi là thủ hiến tỉnh mà lại bất lực, ngươi có hảo ý gì mà ta dũng đấu Bạch liên. Lạc Mẫn tất nhiên nhìn ra tâm tư của , than vãn: - Chuyện Bạch Liên giáo ta có tâm nhưng vô lực. chút binh mã trong tay ta đều là để phòng vệ thành. Bộ binh doanh lại do Trình đại nhân nắm trong tay. Cho dù ta có hạn lệnh nhưng vô pháp điều động. Thỉnh thoảng cũng truy bắt lần nhưng bọn chúng sớm bặt vô tín, biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ánh mắt Lạc Mẫn léo lên tia tinh quang. Lời này quả có thâm ý, lão hồ ly phải người hồ đồ, sửu dần mão tử đều hiểu được. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Chỉ là, chuyện của quan lại các ngươi với ta có tác dụng gì? Nếu vì trở ngại này mà ngươi muốn lợi dụng Hồng Hưng cũng xứng? Hồng Hưng làm việc cho dù tốt nhưng vẫn là xã hội đen, thể so với lục doanh được." Lạc Mẫn biết tên gia đinh trước mắt là kẻ tinh ranh thể bị lừa gạt lập tức thành : - Lâm công tử xin yên tâm, ta đối với ngươi tuyệt có ác ý, tin rằng công tử cũng có thể cảm giác được. Hôm nay ta đến nơi này chỉ là có chút yên tâm về tiểu Viễn. Hài tử này lớn đầu mà vẫn dại, thể đánh nhau lại người ta. đến Lạc Viễn, trong mắt lão hồ ly lên cút thân tình. Đối với đứa con trai này rất là thương . Lạc Mẫn có ác ý, điểm này hề hoài nghi, lão để cho Lạc Viễn đến gần mình, từ đó có thể thấy được lão nhân này mọi tiền vốn đều đặt cả ở bản thân mình. Nhưng như thế này lại càng kỳ quái. Ta là tiểu gia đinh, làm thế nào khiến cho Lạc Mẫn đặt cược nhiều như vậy? - Lạc đại nhân, thập phần cảm kích hậu ái của người, nhưng ta cần phải suy nghĩ. Cho tới bây giờ tin trời có nhân quả, đại nhân ủng hộ ta tất nhiên là theo ý người khác, chẳng biết ta đoán có đúng ? Nếu lão đầu chịu , ta liền trực tiếp chỉ , xem lão hồ ly nhà ngươi dám nhận . Lạc Mẫn cười khổ: - Ta thể , cũng dám xin Lâm công tử tha thứ nhưng xin ngươi hãy tin tưởng ta. Ngươi có chư vị quý nhân phù hộ, sớm muộn gì cũng biết thôi. "Trời, cái gì mà quý nhân phù hộ? lão nhân này chỉ toàn nửa, đúng là kẻ chết bằm." Kỳ Lạc Mẫn cho tín hiệu rất ràng, đích xác có người thầm trợ giúp Lâm Vãn Vinh. Nhìn vẻ mặt lão hồ ly giống là tác giả, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc: "Người ám trợ chính mình tới cùng là ai vậy? Tự bản thân rà soát những người thân cận, nếu muốn đến phú quý, có thể chú ý đến Tiếu Thanh Tuyền, chẳng lẽ nha đầu này có địa vị rất lớn phải ?" - Có phải Thanh Tuyền hay ? Lâm Vãn Vinh hỏi dò. Lạc Mẫn thần sắc bình tĩnh, lắc đầu cười khổ : - Lâm đại công tử ngươi nên lại bức ép ta. "Chà, ta bức ngươi bức ai, lão già này trơn như cá trạch, ra câu, lai còn muốn bỏ nửa câu vào túi. Vậy có thể đoán Thanh Tuyền là công chúa, công chúa câu ra để cho thống đốc này còn nửa mạng? Dựa vào tính cách của Lạc lão hồ ly quả quyết đơn giản như thế. Đau đầu a đau đầu! cũng biết sau lưng người này còn có thế lực nào khác , có khả năng đằng sau diễn biến này phải có kẻ điều khiển phía sau? Mấu chốt nằm ở điểm nào, điều này quả đau não quá." nhức óc suy nghĩ tiếp. Lạc Mẫn thấy khổ não suy tư liền : - Lâm công tử cần đoán tiếp đâu, dù ta có lá gan to bằng trời cũng dám cho ngươi. Cứ yên tâm về chuyện của ngươi, trợ giúp tốt Tiêu gia là được. "Mẹ nó, như thế nào lại dẫn dắt đến Tiêu gia? chẳng lẻ phải Thanh Tuyền sao? càng hỏi càng phiền toái. Lão hồ ly này cùng ta đánh Thái Cực quyền a." Mặc dù có chút thu hoạch nhưng đồng thời sinh ra càng nhiều vấn đề, Lâm Vãn Vinh có điểm nhức đầu, nhìn Lạc Mẫn đành : - Mặc kệ như thế nào, tạ ơn Lạc đại nhân chỉ điểm lần, sau này có việc gì muốn ta hỗ trợ, trừ chuyện hỏi mượn tiền ngài cứ . đến lúc này vẫn quên bản sắc gian thương. Ngoại trừ tìm ta hỏi tiền bạc chuyện gì ta cũng có thể giúp ngươi. Dù sao, Lạc Mẫn này cũng là nhận sai bảo của người khác mới đến giúp ta, lão tử có thể giữ ý tứ chút. Lạc Mẫn gật đầu: - Lâm công tử quả nhiên sảng khoái. Nhưng chẳng biết ngày mai công tử có rỗi rãi hay , ta muốn mời công tử cùng ta đến nơi. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười: - Là Diệu Ngọc Phường sao? Nơi này cũng tốt nhưng lâu rồi ta có qua,chẳng biết chị em bên đó còn nhớ ta ? Lạc Mẫn tuy là người đứng đầu tỉnh, nhưng cũng chịu được đả kích như vậy, xấu hổ cười gượng: - Sớm ngày mai, ta phái người đến đón ngươi, tới nơi nào ngươi biết. Với biệt đãi của Lạc Mẫn, Lâm Vãn Vinh nghĩ là ai đứng sau lưng thầm ủng hộ mình? Nghĩ tới nghĩ lui ngoại trừ Thanh Tuyền tựa hồ tìm được ai khác. Chính thần thái cuả Lạc Mẫn cho biết việc này đơn giản như vậy. Trở lại Tiêu gia Lâm Vãn Vinh động tâm nhớ đến Xảo Xảo, giữ lại nha hoàn của đại tiểu thư dưới lầu hỏi: - Hồi tối Đại tiểu thư chuyện với Xảo Xảo, trở về khi nào? Nha hoàn liền trả lời: - có, đại tiểu thư và Xảo Xảo tiểu thư vẫn còn trò chuyện, đêm nay Xảo Xảo nương nghỉ lại trong phòng Đại tiểu thư. - Vẫn còn trò chuyện? Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi: - Hai này về cái gì? Ánh đèn chiếu qua song cửa thấy ràng thân ảnh của hai người, Lâm Vãn Vinh lại chìm sâu trong mê hoặc
Chương 91: Nội y của Đại tiểu thư - Đại ca Đổng Thanh Sơn sắc mặt hưng phấn, nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh : - Tối hôm qua chúng ta động thủ rồi. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Viễn cái , tiểu tử này tuy còn vương chút sợ hãi nhưng rất phấn khích, vốn là tên công tử mặt trắng giờ lại điểm thêm sắc hồng. Lâm Vãn Vinh cười : - Tiểu Lạc, mặt ngươi làm sao vậy, mới ăn cắp phấn của tỷ tỷ đánh lên à? Lạc Viễn ngượng nghịu cười: - Đại ca, cũng biết là chuỵện gì xảy ra nữa, có thể là đêm qua hứng khởi quá độ nên sáng nay mới thành bộ dạng này. Lâm Vãn Vinh hiểu được tâm tình của , Tiểu Lạc là kẻ đọc sách Thánh hiền, trước kia còn cẩn trọng lễ pháp, nhưng tối hôm qua hành là làm trái với lời dạy của Thánh nhân, khẳng định là đối với cái kích thích mới mẻ này cũng có đôi chút sợ hãi. Thanh Sơn và Lạc Viễn thấy Lâm Vãn Vinh chỉ mỉm cười cũng có vẻ gì ngạc nhiên như mình tưởng, quả là có chút ngoài dự tính, Thanh Sơn : - Đại Ca, việc này là sao, huynh biết hết rồi đúng ? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc : - Tên tiểu tử này, làm việc cũng có điểm bí mật, để cho tỷ tỷ ngươi thấy ngươi động đao động thương có thể làm cho nàng ấy sợ đó. Thanh Sơn ngượng ngùng gãi đầu : - Hưng phấn quá nên quên cả che đậy. Phải rồi đại ca, nghe tỷ tỷ bị Đại Tiểu Thư lưu lại trong phủ qua đêm, biết rằng các nàng dậy chưa? Lâm vãn vinh gật đầu: - Hẳn là dậy rồi. Thanh Sơn, hôm qua các ngươi làm tốt lắm, ta đều thấy cả. Tiểu Lạc , là thể nhìn ra, tên tiểu tử này ra tay cũng tàn nhẫn lắm a. Lạc viễn hắc hắc vài tiếng rồi : - Đại ca, khi mới bắt đầu ta cũng có chút lo sợ, sau đó Thanh Sơn và Bắc Đẩu đẩy ta vào giữa vòng chiến, ta vài bước là thấy cảnh máu chảy tung tóe. chút sợ hãi mà ngược lại thấy thậ kích thích. Đại ca, đệ với huynh, hôm qua đệ tự tay... Thần sắc quỷ dị nhìn bốn phía, sau đó đưa tay lên cổ cứa cái. Lâm Vãn Vinh thở dài, tiểu Lạc quả thực có chút ma tính, còn Thanh Sơn đánh nhau quen,đối với việc này tựa hồ rất bình thường. Đổng Thanh Sơn hào hứng kể: - Ta nhịn cái bang thỏ đế này lâu rồi. Hôm kia nghe bọn chúng có hơn trăm người chuẩn bị bước vào thành Nam, Lạc Viễn đề nghị đánh úp chúng lần. Tối hôm qua , bọn đệ mai phục chúng ở ngõ Quải Mã. Ra tay để chúng kịp ứng phó. Hắc, trận này là hả dạ. Lâm Vãn Vinh : - Tiểu Lạc, lần này xem như ta cùng bọn Hắc Long Hội khai chiến, cũng bại lộ thực lực của Hồng Hưng, ngươi tính thế nào đây? Lạc viễn gật đầu: - Đại Ca, đệ điều tra rồi, những kẻ tối hôm qua bị bọn ta tập kích,có rất nhiều là phần tử cốt cán của Hắc Long Hội, bọn chúng lần này bị thương nặng, nếu muốn phản kích cũng phải là chuyện dễ dàng. Lực luợng của chúng ta nay nay mặc dù bằng họ, nhưng cũng kém bao nhiêu, hơn nữa trận ngày hôm qua, khuếch trương danh khí của chúng ta, chúng ta mở rộng thế lực chỉ là ngày ngày hai. Huống chi có tin tức thập phần có lợi cho chúng ta. - Tin tức gì? Lâm Vãn Vinh hỏi. Lạc Viễn phấn khích : - Sáng hôm nay, Kim Lăng Phủ doãn hạ cấm lệnh. Gần đây phỉ tặc càn rỡ, để tiêu trừ giặc cướp, mỗi ngày Quan binh tuần tra trong thành gấp bội, trọng điểm còn muốn cấm lại vào ban đêm. Lâm Vãn Vinh ồ lên tiếng, cái cấm lệnh này thoạt nhìn là để đối phó với phỉ tặc, nhưng vừa nhìn biết là chuyện gì xảy ra, thực tế đây là hành động trợ giúp Hồng Hưng, để cho bọn họ thừa dịp này nhanh chóng nâng cao thực lực để có cơ hội đại chấn thanh danh. Cuối cùng là có thể cùng Hắc Long hội đối phó công bằng. Cái vị Kim Lăng phủ doãn kia là cha của đệ nhất tài tử Hậu Dược Bạch, khẳng định vô cớ đưa ra chỉ định này, đằng sau nhất định là do Lạc mẫn động chỉ đạo. Nhìn bộ dạng kích động của Lạc Viễn, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ tiểu tử này bản thân đánh trận thống khoái, đâu biết rằng lão gia của ngươi ngại khổ cực đứng bên giúp ngươi tranh phong. Nhớ tới hình dáng phì nộn của Lạc Mẫn, Lâm Vãn Vinh muốn cười rồi lại thấy có chút xúc động, lão nhân kia mặc dù đối với con cái rất dễ dãi, nhưng kỳ lại rất quan tâm. - Cứ như vậy, Ngô Chánh Hổ và Trình Thuỵ Niên đánh cách quang minh đâu, hẳn phải dùng cách mờ ám, khó phòng bị nhất, Tiểu Lạc các ngươi cần phải chú ý. Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt , cơ hội cùng với nguy hiểm, đây là đạo lý thể thay đổi. Lạc viễn gật đầu: - Đại Ca, chúng ta nghĩ tới vấn đề này, thành Nam toàn bộ đều nằm trong tầm mắt của chúng ta, chỉ cần bọn chúng tiến vào bước chúng ta biết. Mặt khác, trọng điểm là tửu lâu, huynh đệ cốt cán của chúng ta đều ở gần đó. dám dối đại ca, ta tìm mấy thị vệ thân cận của cha ta cho bọn họ hộ vệ tửu lâu. Mấy thị vệ đại ca này rất đặc biệt, lúc cha ta xuất kinh, chính Hoàng Thượng tự mình tuyển chọn cho, lẽ dĩ nhiên võ công của họ cần phải bàn tới. Cận thân thị vệ của Lạc Mẫn, đêm qua Lâm Vãn Vinh chứng kiến, có gặp cao thủ của Bạch Liên giáo cũng khó rơi vào thế hạ phong. Trừ phi là cao thủ cỡ Tần Tiên Nhi, kẻ khác gặp chết chắc. Bây giờ nghe người này là thị vệ hoàng cung việc này dễ đoán được. Đồng thời qua lời của Lạc Viễn, lại lộ ra tin tức Lạc Mẫn là tâm phúc của hoàng đế Đại Hoa. Cái "bí mật" theo lời Lạc Viễn , Lâm Vãn Vinh cũng cho là . Việc này dám chắc là do cha ngươi bí mật an bài rồi, chỉ là cho ngươi biết mà thôi. Ngươi có người cha quan tâm đến như vậy là hạnh phúc a! Có hỗ trợ mạnh mẽ như vậy, Lâm Vãn Vinh cười híp cả mắt, việc làm cho vui mừng hơn đó là tâm cảnh của Lạc Viễn rất chu đáo, hành càng ngày càng thành thục, để cho và Thanh Sơn phối hợp làm việc khiến cho người ta cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Tiễn Lạc Viễn hai người về, nhưng lại đụng phải Đại tiểu thư nắm tay Xảo Xảo tới, vừa vừa tán gẫu. Cả hai người mặt mày đều mỹ lệ, như là hai đóa hoa sen chớm nở vậy. Chỉ là đại tiểu thư có chút tiếu ý còn Xảo Xảo lai lộ vẻ bất an, cũng biết là có tâm gì. - Xảo Xảo! Lâm Vãn Vinh vội vàng chào đón "Đại ca! " Xảo Xảo nét mặt vui, liền buồn bã đáp lại: - Huynh chờ muội ở chỗ này sao? Lâm Vãn Vinh giữ chặt bàn tay bé của nàng, khoác lác cười : - Đương nhiên. Đại tiểu thư mỉm cười: - Xảo Xảo, sau này muội cần qua lại nhiều hơn, để hai tỷ muội chúng ta có dịp tâm tiếp. Xảo xảo gật gật đầu: - Ngọc Nhược tỷ tỷ sau này ta đến. Xảo Xảo vẻ mặt tuy là có chút vui vẻ hơn, nhưng thần sắc nén được vẫn còn chút ảm đạm, còn đại tiểu thư thư rạng rỡ. Lâm Vãn Vinh thấy vậy, thầm nghĩ nhất định Ngọc Nhược nha đầu kia đó sử dụng quỷ kế gì với Xảo Xảo rồi. Lạc Mẫn phái tới chiếc xe ngựa đón Lâm Vãn Vinh, theo là thị vệ mà ngày hôm qua trợ chiến giúp Lạc Viễn. Lâm Vãn Vinh lo lắng vì Xảo Xảo có tâm liền kéo Xảo Xảo lên xe ngựa cùng tới Thực Vi Tiên. Xảo Xảo ngồi trong xe ngựa ngưng thần đánh giá Lâm Vãn Vinh, trong mắt hàm chứa vô hạn thương nhưng lại có chút ưu tư. Lâm Vãn Vinh cũng để ý nhiều nữa, liền cuối xuống kề bên chiếc cổ thon của nàng thủ thỉ: - Tiểu nha đầu, lời của ta như gió thổi bên tai à? Xảo xảo vừa mừng vừa thẹn, "a" tiếng rồi cúi đầu ngượng ngập : - Đại Ca, đồ đáng ghét, muội ở nơi nào mà lời chàng như gió thổi bên tai. - Còn có. Lâm Vãn Vinh : - Vừa ra khỏi chỗ của đại tiểu thư, bộ dạng của nàng như có tâm nặng nề. ta hẳn bậy về ta với nàng rồi. phải ta với nàng rồi sao, những lời ta đều nên nghe, nếu ta xấu xa tức là ta rất tốt... Xảo xảo cười khanh khách: - Đại Ca, ta nghe ngược lại có, Ngọc Nhược tỷ tỷ khen chàng rất tốt lắm. - Ngay cả nha đầu độc ác này cũng ta tốt ta quá tốt đẹp rồi. Lâm Vãn Vinh mặt dày . Xảo Xảo đổi sắc mặt : - Đại Ca, đại tiểu thư chàng rất tốt, Ngọc Ngược tỷ tỷ rất có hảo ý, cho ta biết rất nhiều điều về huynh. Nàng huynh phát minh ra nước hoa, cùng nàng trải qua hoạn nạn, lại có ơn cứu mạng, nàng ấy rất cảm kích huynh. Biết Xảo Xảo này dối, Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái: "Đại tiểu thư thực vậy ư? Ngày hôm qua lúc dạo về, vừa buôn lời trêu chọc đó liền bị nàng động thủ , động cước. Tại sao truớc mặt Xảo Xảo lại tốt về ta như vậy. Chẳng lẽ là ta lại lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao?" - Xảo Xảo, những điều này ta đó với nàng rồi, chẳng lẻ còn để ta còn nhắc lại sao? Lâm Vãn Vinh . - những thế. Xảo Xảo mặt đỏ bừng bừng: - Đại tiểu thư còn cho ta ít đồ vật, nàng ta .... Mặt nàng còn đỏ hơn: - Nàng ta cái này cũng đều do chàng phát minh ra. Lâm Vãn Vinh bây giờ mới chú ý tới tay Xảo Xảo vẫn cầm cái túi quần áo nho , trong đó có hai thứ gì đó khá quen, thấy mờ mờ như là cái áo ngực. Vật này Lâm Vãn Vinh quá quen thuộc, đây chính là cống hiến kiệt xuất của dành cho con Đại Hoa. " thể nào, lẽ đại tiểu thư đưa cho Xảo Xảo mấy cái nội y này. Ôi trời, tại sao ta nghĩ tới đưa cho Xảo Xảo vài món này sớm chút, là sai lầm quá lớn. như vậy, Xảo Xảo mặc nội y ra sao nhỉ? Lần đầu tiên lại để Tiêu Ngọc Nhược đưa cho, lão tử quá thất bại rồi." Lâm Vãn Vinh đấm ngực dậm chân thầm nghĩ. thể để tái phạm sai lầm đó lần hai, sau này phải phát cho Thanh Tuyền và Ngọc Sương mỗi người trăm cái, có việc gì làm đổi nội y chơi vậy. - Xảo Xảo, những thứ này nàng đều chưa mặc qua lần sao? Lâm Vãn Vinh nuốt nước bọt, trước mắt phảng phất lên thân hình Xảo Xảo mặc nội y, trong mắt chứa đầy vẻ phong tình, bất giác xiết chặt tiểu ny tử này vào lồng ngực. Xảo xảo e thẹn, " ninh" tiếng, tựa đầu vào trong lồng ngực của khẽ : - có. Lâm Vãn Vinh trong lòng thở dài, hoàn hảo, hoàn hảo Xảo Xảo của ta có để cho Tiêu Ngọc Nhược chiếm tiện nghi. cười ha hả, ghé bên tai Xảo Xảo giọng hỏi: - Tại sao mặc? - Bởi vì đại ca chưa cho muội mặc. Xảo Xảo mắc cỡ dám ngẩng đầu lên. Nghe thấy lời này, máu trong người Lâm Vãn Vinh nhất thời sôi trào. Trời ạ, này so với xuân dược còn mạnh hơn sao? giữ chặt nàng này vào trong ngực, ôm lấy vùng eo thon nhu nhuyễn, nhàng nắm lấy xoa nắn, cảm giác thư sảng này ngôn ngữ nào có thể hình dung. - Đại Ca! Khuôn mặt nhắn của Xảo Xảo bừng lên, hơi thở nóng bỏng dồn dập, là do ma chưởng của Lâm Vãn Vinh tiến tới tiểu y bên trong của nàng, nhàng đè ép bộ ngực đầy đặn của nàng. Thân thể của Xảo Xảo được Lâm Vãn Vinh quấn chặt vào trong lòng, để đại ca giở trò người mình, trong lòng càng ngày càng nóng như lửa, trong miệng ngừng phát ra tiếng rên rĩ. Lâm Vãn Vinh ép chặt vào hai điểm hồng nhú lên trước bộ ngực đầy đặn của nàng, ngón tay lại nhàng vuốt ve lên xuống, ghé miệng vào chiếc tai đỏ bừng của Xảo Xảo i: - Bảo bối, tương lai thường xuyên thay đổi quần áo cho ta thưởng thức có được hay ? Xảo Xảo cả người mềm nhũn. còn nửa điểm khí lực, chiếc miệng nhàng "ân" tiếng, liền dám ngẩng đầu lên, Lâm Vãn Vinh ha hả cười to vài tiếng do cố kỵ thị vệ của Lạc Mẫn bên ngoài cũng là 1 cao thủ nên thể quá thoải mái, chỉ là bất đắc dĩ ôm Xảo Xảo vào trong lòng, nắn bóp rờ rẫm trận, lần sau hẳn là phải với Lạc Mẫn để cho kẻ mù điếc đánh xe, miễn là làm chậm trễ "chính " của lão tử, thế này giống như chỉ có thể nhìn chứ thể ăn, cảm giác thực khó chịu. - Đại Ca, làm sao huynh lại phát minh ra đồ vật như thế này? Xấu hổ chết được. Xảo Xảo cắn môi ngượng ngựng . Ngẫu nhiên, chỉ do ngẫu nhiên. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười: - Ta phát minh ra đồ vật này cũng là suy nghĩ cho nữ tử các nàng, vật này gia tăng vẻ đẹp người con , giúp cơ thể nảy nở, phòng ngừa ngực bị sệ xuống. Xảo Xảo gắt : - Đại ca chàng đừng nữa. Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn: - Được, được, ta nữa, chờ cho Xảo Xảo của ta mặc vào ta tiếp. Xảo Xảo có biện pháp nào với vị đại ca này, nàng đỏ mặt hồi, giọng : - Ta có mặc, nhưng ta thấy đại tiểu thư mặc... - Cái gì, cái gì? Xảo Xảo nàng cái gì!? Lâm Vãn Vinh cơ hồ tin vào lỗ tai của chính mình, ta có nghe lầm chứ, đại tiểu thư mặc cái này bên trong sao? Tuyệt, cái tin tức này gây chấn động mạnh, xứng đáng đứng đầu trong các kiện hàng năm của Tiêu gia. Xảo Xảo làm điệp viên rất tốt a! Nghĩ đến đại tiểu thư vóc người cao ráo, đùi ngọc thon dài, lại mặc cái áo lót này bên trong, bà nội ơi, phải là câu dẫn lão tử chảy máu mũi sao? Khó trách vóc người của tiểu nữ này nhìn càng ngày càng tròn trịa ra, nguyên lai đều là công lao của lão tử. Xảo Xảo ngượng ngùng gật đầu: - Đại tiểu thư đó mặc cái này nhiều ngày rồi, thân hình nàng ấy hơn hẳn người thường, làm ta thấy rất là hâm mộ. Tâm trí Lâm Vãn Vinh có điểm chấn động, chiếu theo ý Xảo Xảo này đại tiểu thư cảm thấy thoải mái khi mặt nội y này. Tuyệt, ngay cả nữ nhân danh giá cũng thích cái này ngoài dự kiến. Đại ca có phải chàng cần muội ? Xảo Xảo đột nhiên úp mặt vào ngực Lâm Vãn Vinh khóc hu hu. - Sao có thể như vậy? Lâm Vãn Vinh lấy làm kì lạ: - Nàng là tiểu bảo bối của ta tất nhiên ta phải nàng rồi. - Chính là đại tiểu thư , chàng có thê tử rồi, còn nàng tên là Thanh Tuyền. Rốt cục Xảo Xảo chịu được, nước mắt tí tách rơi xuống
Chương 92: Thu hoạch đến chuyện của Tiếu Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh cảm giác chính mình cũng có chút trách nhiệm. Hôm đó Xảo Xảo bị bệnh, kịp chuyện của Tiểu Thanh Tuyền với nàng. nghĩ rằng tới hôm nay, ai dè Tiêu Ngọc Nhược lại ra a tay xấu trước. Nhìn Xảo Xảo nước mắt càng lúc càng rơi như mưa, Lâm Vãn Vinh lại nổi phen thương , ôm lấy nàng : - Nha đầu ngốc, phải đại ca muốn cho nàng, chỉ là trong chuyện này có quá nhiều uẩn khúc, mấy ngày mấy đêm cũng xong. Đại tiểu thư sai, Thanh Tuyền đúng là thê tử của ta, nhưng phải nàng nhập môn sớm hơn sao? Xảo xảo ngẩng đầu lên, ngây người : - Ta nhập môn lúc nào vậy? Lâm Vãn Vinh chỉ vào cái rốn mình : - Nhập cửa này sớm hơn. Tuy còn chút lo âu nhưng Xảo xảo vẫn hoan hỉ, chịu thua mấy lời ngon ý ngọt của , mặt đỏ ửng lên. Lâm Vãn Vinh tiếp: - Xảo Xảo, chẳng lẽ nàng quên ngày ấy trong tửu lâu ta từng thề dưới vòm trời này, nếu ta phụ bạc nàng, ta liền... Xảo Xảo chặn môi , rơi lệ : - Đại ca chàng đừng nữa, Xảo Xảo sai rồi. - Xảo Xảo, nàng và Thanh Tuyền giống nhau, đều là người quan trọng nhất của ta trong thế giới này, ngày trước ta phát thệ là vì muốn nàng làm thê tử của ta. Chuyện của ta với Thanh Tuyền là phát sinh sau đó. Nếu về ngôi thứ, ấy phải gọi nàng tiếng tỷ tỷ nữa. Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay Xảo Xảo . Xảo Xảo mặt cũng đỏ lên chút, giọng : - Thanh Tuyền tỷ tỷ lớn tuổi hơn muội chút, theo lý muội phải gọi nàng ấy là tỷ tỷ. - Ha ha, đều như nhau, đều như nhau. Lâm Vãn Vinh càng lúc càng đắc ý, xem có nên thừa dịp kể luôn chuyện kia . định về Ngọc Sương cho nàng nghe Xảo Xảo lại : - Đại ca, nghe chàng và nhị tiểu thư cũng... Ta muốn khóc quá, đến việc này Tiêu Ngọc Nhược cũng là sao? Nha đầu này điên rồi, phải nàng ta vẫn kiên quyết phản đối nhị tiểu thư cùng ta ở chỗ đó chứ? Kể chuyện này với Xảo Xảo là có ý tứ gì đây? Lâm Vãn Vinh bị Tiêu Ngọc Nhược làm cho hồ đồ, lúc cho chạm vào muội muội của nàng ta, lúc tự mình việc này cho Xảo Xảo nghe. Cuối cùng con bé này muốn chơi trò gì đây? Mặc kệ là trò gì nữa, chả còn cơ hội nào để về chuyện của Ngọc Sương nữa, phải thông suốt hết cho Xảo Xảo mới được. liền giảng giải tóm tắt những việc của mình cùng với Thanh Tuyền và Ngọc Sương qua lượt, Xảo Xảo nghe xong thở ra hơi, u oán : - Đại ca, Thanh Tuyền tỷ tỷ vừa có bản lãnh, vừa đối với chàng tình sâu ý trọng. Nhị tiểu thư vì chàng mà ngay cả tính mạng cũng cần, chàng thể phụ bạc các nàng ấy. Lâm Vãn Vinh "ừm" lên tiếng, Xảo Xảo nước mắt rưng rưng, khẽ tiếp: - Thanh Tuyền tỷ tỷ cùng nhị tiểu thư đều là con nhà phú quý, xuất thân cao sang, lại có bản lãnh, Xảo Xảo số phận hẩm hiu, nào dám cùng các nàng ấy đua chen. Đại ca, sau này Xảo Xảo ở bên cạnh chàng làm nha hoàn, phục vụ chàng cả đời mãn nguyện lắm rồi. Lâm Vãn Vinh nghe được vừa thương vừa giận: "con nha đầu Tiêu Ngọc Nhược kia, khi lại với Xảo Xảo làm cái gì? Ta bị ngươi hại chết thôi." vội vàng ôm lấy nàng: - Xảo Xảo, con người của đại ca, nàng còn biết sao? Cái gì mà phú quý với cả địa vị, căn bản chỉ là lời vô căn cứ, những người con trong thế giới này với ta là gì cả, ta thích chỉ có nàng, phải vì địa vị của nàng, nàng lại lo việc này làm gì chứ? Nếu như vậy , sau này Thanh Tuyền, Ngọc Sương nhập môn, liền do nàng quản hai nàng ấy vậy là tốt rồi. Xảo Xảo ngượng ngùng vội vàng khoát tay : - , , muội làm đâu, hay là để họ quản ta tốt hơn, ta nhất định nghe lời hai vị tỷ tỷ . Lâm Vãn Vinh trong lòng cười thầm, biết ngay con bé này như vậy, nhưng nha đầu này đáng . - Yên tâm , nàng là tiểu bảo bối của ta, ngoại trừ ta, có ai có thể quản nàng. Lâm Vãn Vinh thầm bên tai Xảo Xảo, mấy lời mật ngọt này khiến cho nàng quy hàng vô điều kiện, hạnh phúc ngả vào lòng đại ca. Nghe Xảo Xảo ở lại tửu lâu, Lâm Vãn Vinh trút hơi dài, đối phó với thiếu nữ dễ dàng gì, tính ra nếu đánh nhau trận với bọn phỉ Bạch Liên giáo còn ít tốn sức hơn. ***** Xe ngựa dọc theo con đường tiếp về phía bắc, gần nửa canh giờ còn chưa tới nơi. có Xảo Xảo làm bạn, Lâm Vãn Vinh thể nhẫn nại, liền với hán tử đánh xe: - Vị đại ca này quý tính là gì vậy? Hán tử này chính là Cao nhân bảo vệ Lạc Viễn đêm qua, Lạc Mẫn có thể yên tâm để cho mình bảo vệ Lạc Viễn, chứng tỏ rằng thân thủ của người này cũng đơn giản. - Lâm công tử, tại hạ gọi là Cao Thủ . Hán tử kia đáp. "Cao Thủ"? Ta ngất đây, còn có người so với lão tử còn mặt còn dày hơn, tự phong mình làm "cao thủ"? thấy khó tin được. Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Vị đại ca này, ta biết ngươi là "cao thủ" rồi, ta muốn hỏi tôn tính đại danh của ngươi, sau này ta phải xưng hô bằng gì? Hán tử kia cười : - Lâm công tử, chẳng rồi sao, ta họ Cao , tên Thủ, do chính phụ mẫu ban cho, tại hạ sửa được khiến công tử chê cười. Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn: - là thú vị, Cao Thủ đại ca, ngươi là "cao thủ", bất quá, lệnh tôn cùng lệnh đường lại là cao thủ của cao thủ . Đặt cho con mình cái tên như vậy cả đời chiếm tiện nghi, lão cha của hẳn là cao thủ trong cao thủ. Cao Thủ cười : - Tại hạ sống hơn ba mươi năm rồi, cũng làm "cao thủ" ba mươi năm, ngày mai có mất tính mạng cũng đáng. Câu chuyện khiến cả hai người ha ha cười lớn, Lâm Vãn Vinh đối với hào sảng của Cao Thủ kiêm "cao thủ" này cũng có chút hảo cảm, lập tức ra cửa xe, tới trước mặt , cũng ngồi càng xe : - Cao đại ca, ta ở trong thùng xe thấy vô vị, tới chuyện cùng người đây. Cao Thủ thấy con người hào sảng thẳng thắn, tuy là tiểu gia đinh, nhưng cũng hợp với mình, liền sang sảng cười : - Chỉ cần Lâm công tử chê ta là kẻ thô kệch, tự nhiên ta rất hoan nghênh. Lâm Vãn Vinh nhìn chiếc xe ngựa thẳng hướng , mở miệng hỏi: - Cao đại ca, chúng ta phải tới đâu? Cao Thủ : - Lạc đại nhân ta đưa công tử tới cửa hạ thành bắc. - Cửa hạ? Lạc đại nhân mời ta tới chỗ đó làm cái gì? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi - Việc này ta cũng biết, hay là công tử đợi lát nữa đại nhân tự vậy. Cao Thủ cười . Lâm Vãn Vinh biết Cao Thủ cho mình biết, hoặc là căn bản cũng biết nguyên nhân, liền hỏi nữa. Nhìn Cao Thủ đánh xe quất ngựa, thủ pháp là thuần thục. Lâm Vãn Vinh gật đầu : - Cao đại ca, huynh chỉ có võ nghệ cao cường, mà có mã thuật cũng rất tài ba. Nếu ta đoán sai, khẳng định đại ca phải người của Kim Lăng. Đây là thuần túy chỉ là nhảm, nghe giọng của Cao Thủ ràng khẩu phương bắc, ngay cả kẻ điếc cũng biết là người phương bắc. Cao Thủ gật đầu : - dám dối gạt công tử, quê tổ của ta chính là Hà Bắc Thương Châu. - Thương châu? Là nơi rất tuyệt, quê hương của võ thuật, khó trách Cao đại ca công phu giỏi như thế. Lâm Vãn Vinh vỗ mông ngựa quả là thần biết quỷ hay, Cao Thủ nghe được là thoải mái. "Thương Châu" trong kiếp trước của đích thực nổi danh là quê hương của võ thuật, chỉ là biết ở cái thế giới này có biến hóa gì ? Cao Thủ cũng cao hứng : - Lâm công tử cũng biết Thương Châu sao? Lâm Vãn Vinh gật gật đầu : - Nơi nổi danh thế này, đương nhiên ta nghe qua, dân phương bắc dũng mãnh như hổ, giỏi võ thuật cùng cưỡi ngựa bắn tên, ta thấy Cao đại ca chỉ giỏi võ nghệ lại còn tinh thông kỵ thuật, so với tinh kỵ của kỵ doanh Giang Tô chỉ huy sứ còn dũng mãnh hơn rất nhiều. Liền biết Cao đại ca nhất định là người phương bắc. Cao Thủ cười khinh bỉ: - Giang Tô bộ kỵ doanh? Bọn cua lột vỏ đó sao có thể so sánh với quân sĩ phương bắc chúng ta? Chỉ huy sứ Giang Tô, Trình Đức chỉ là kẻ ngu ngốc đần độn, nếu phải có chỗ bợ đỡ, sợ là sớm bị phế truất rồi. Lâm Vãn Vinh cố gắng cho tới bây giờ cũng lỗ vốn, chuyện cùng Cao Thủ nửa ngày, vỗ mông ngựa vài câu, đổi được vài tin tức có giá trị, coi như là được đền bù. Nghe Cao Thủ vậy, Lâm Vãn Vinh cười ha hả nhưng cũng truy hỏi quá đáng, làm bộ tò mò : - Cao đại ca, cái này là vì sao? Ta thấy Giang Tô bộ kỵ doanh đao thương sáng ngời, uy phong lẫm liệt, khí thế rất hùng tráng. - Lâm công tử, thường dân chỉ nhìn vẻ nhiệt náo bên ngoài, kẻ hiểu biết nhìn tận bên trong. Trình Đức kia là kẻ ngu ngốc, có Thành vương gia là chỗ dựa, tại Giang Nam này tác oai tác quái, thủ hạ dưới tay có ba đội doanh binh (mỗi doanh binh khoảng 500 lính) chỉ là cái thứ bù nhìn hơn, vương công đại thần bên trong cung đình đều biết, chứ phải ta coi thường binh sĩ Giang Nam. Nếu về ngâm thơ đối câu, chúng ta thể so với Giang Nam tài tử, nhưng nếu về xông trận giết địch, Giang Nam bộ doanh, kỵ doanh cũng chỉ có thể hù dọa mấy tên giặc nhép, nếu để cho bọn họ lên phương bắc chống đỡ Hồ nhân hung mãnh, sợ là chưa đầy khắc sụp đổ. Huynh đệ chúng ta có câu : "tục trữ tố bắc địa du hồn quỷ, mạc đương giang nam tú tài binh"*, chính là vì ý này. Thành vương gia? đó là người chống lưng cho Trình Đức sao? Thanh danh của Thành vương gia, hôm trước cũng nghe Lạc Viễn qua, nghe khi xưa và đương kim Đại Hoa hoàng đế vì chuyện tranh ngôi vị nên có hiềm khích. nghĩ rằng người sau lưng Trình Đức là . Chà, Lạc lão hồ ly nhà ngươi, người ta có chỗ dựa sau lưng chính là vương gia có quyền thế của Đại Hoa, vậy sau lưng ngươi có ai chống đỡ? Đừng có hại ta nghe. Cao thủ tên "Cao Thủ", trước mặt Lâm Vãn Vinh cũng thành thấp thủ, vô tri vô giác bị khai thác triệt để, nhưng vẫn ngu ngơ coi như chỗ tâm giao, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "dụ , kết bạn, lão tử là bậc cao nhân, thiên hạ chẳng mấy người có thể so sánh được." Mặc dù Lâm Vãn Vinh cũng tán thành quan điểm có tính chất kỳ thị, cực đoan của Cao Thủ, nhưng cũng thể thừa nhận có chút đạo lí. Nam văn bắc vũ đây là truyền thống, binh sĩ Giang Nam chiến lực đích xác chênh lệch so với quân sĩ phương bắc, cũng khó trách lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Tuyền giọng nàng lại cảm khái như vậy. Lâm Vãn Vinh cười : - Người chẳng phân biệt già trẻ, bất luận nam bắc đều là đồng bào Hoa Hạ chúng ta, toàn dân chống lại Hồ Lỗ, tại sao lại phân chia ra nam bắc. Cao Thủ ha hả cười to : - Lâm công tử, lời này của ngươi quá đúng, ngươi ở trong thành Kim Lăng nhưng giống với tài tử thư sinh Giang Nam, lại có bản lãnh hào sảng, khó trách Lạc đại nhân coi trọng ngươi như thế. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, giả vờ lơ đãng : - Vậy người đối đãi với ta như người phương bắc. Phải rồi, Cao đại ca, ngày huynh phục vụ tại kinh sư, những đồng liêu của huynh ở đó người phương bắc nhiêu hơn hay người phương nam nhiều hơn? - Năm xưa, khi ta ở kinh sư, người phương bắc chiếm tuyệt đối, trong cung đại đa số hộ vệ đều là... đến đây, đột nhiên cả kinh : - Lâm công tử, ngươi... cũng tính là quá ngốc, Lâm công tử này nửa ngày vòng vo, cũng chỉ vì khiến mình tự ra, cười khổ : - Lâm công tử, ta là người phương bắc, việc chém giết có chút nắm chắc, chỉ là đến tâm kế kém người khá xa. Lâm Vãn Vinh cũng thèm để ý lời châm chọc của chút nào. Ha ha cười vỗ vai : - Cao đại ca chớ để ý, kỳ ta sớm biết rằng huynh là hộ vệ của hoàng thượng, ta cùng với Lạc đại nhân còn có cái gì thể , huynhthấy có đúng hay ? Đây chỉ là mấy lời gian trá, câu nào của Lâm Vãn Vinh cũng chứa đầy cạm bẫy, lại ngầm đổ hết tội lỗi lên Lạc Mẫn, Cao Thủ lọt vào vô số lần cũng hề hay biết. Nếu Lạc Mẫn ở đây, nghe Lâm Vãn Vinh mấy lời này tất nhiên nhảy dựng lên chửi bới: "ngươi đúng là tiểu hồ ly." Thấy Lâm Vãn Vinh thế, nghĩ chắc là Lạc Mẫn sớm cho , Cao Thủ lập tức liền thừa nhận : - Lâm công tử quả lợi hại, năm xưa ta chính là trong những hộ vệ bên cạnh hoàng thượng, sau khi Lạc đại nhân đến Kim Lăng này hoàng thượng liền phái chúng ta cùng. Lâm Vãn Vinh hít vào hơi, xem ra những lời Lạc Viễn hôm nay phải là giả. Lạc Mẫn lão đầu quả tâm phúc được sủng ái của hoàng thượng, nhưng cho dù ngươi là quyền thần, muốn cùng đấu Thành vương gia, vẫn còn thiếu chút nữa a, lão Lạc, ngươi chắc có chỗ dựa nào khác. Lâm Vãn Vinh liền dùng tâm kế nữa, cùng Cao Thủ chuyện trời dưới đất, hai người đều giao du rộng lớn, kiến thức phong phú. Lâm Vãn Vinh tán gẫu về chuyện người Hồ, thiên văn địa lý, cảnh tượng núi sông, thao thao bất tuyệt. Cao Thủ đối với càng thêm bội phục, Lâm công tử này chỉ biết lừa đảo, nguyên lai có chút lịch duyệt, đáng kết giao. Lộ trình của chuyến xe ngựa này dài, Lâm Vãn Vinh cũng để ý lắm. Lần này đối với hoàn cảnh của Lạc Viễn và Trình Đức có thêm nhiều kiến giải, thu hoạch rất lớn. còn trầm tư, chợt nghe Cao Thủ hô lớn: - Lâm công tử, chúng ta tới rồi. Lâm Vãn Vinh vội vàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp đánh giá, nghe được thanh thánh thót của người: - Lâm đại ca, người đến rồi! nghe tiếng nhìn lại, liền thấy nữ tử xinh đẹp đứng ở cách đó xa, mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, người dong dỏng cao, thân hình thon thả, tựa như tiên tử xuất trần. Khuôn mặt điểm nụ cười điềm tĩnh nhìn mình, dáng vẻ rất thân quen, đúng là Kim Lăng đệ nhất nữ nhân tài tử Lạc Ngưng.