Chương 598: Vượt núi đao An Bích Như kinh hãi thất sắc, vội vã lao về hướng bóng đen rơi xuống kia, lo lắng đến độ dậm chân liên tục. - Có chút dày vò thế này mà Thánh cũng nỡ sao? Tên tiểu tử người Hoa này, chẳng biết có được bản gì, ngờ có thể đoạt trái tim của phượng hoàng trong Miêu trại chúng ta! Lần sau phải chất vấn tỉ mĩ mới được! Các trưởng lão cười ầm cả lên, An Bích Như xấu hổ cúi gằm mặt xuống, trong mắt gợn lên làn sóng nước dịu dàng. Nhị trưởng lão gật đầu: - Tên tiểu tử này có chút can đảm, đối với Thánh cũng là lòng tình si, điều càng khó có được hơn là hề kì thị người Miêu chúng ta, đối với Miêu tộc cũng rất chân thành! Chỉ biết mấy lời vừa , rốt cuộc có được mấy phần đáng tin? Cái này mới là quan trọng, mọi người đều vuốt cằm tán thành ý kiến này, Đại trưởng lão từ tốn : - Chân thành cố nhiên là đáng quý, nhưng muốn cưới Thánh của chúng ta , sao có thể cứ như vậy để cho lấy chứ? Ít nhất là cũng phải dựa theo quy củ của Miêu tộc mà làm, như vậy mới có thể ăn với các hương thân của Miêu tộc ta! Người thấy có đúng , Thánh ?! An Bích Như mặt đỏ quá tai, khẽ : - Vậy phải nhờ các vị a thúc kiểm tra giúp ạ! Nếu hợp ý, ta đuổi về! Các trưởng lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười khổ lắc đầu: - Đuổi về ư? Người thực nỡ xuống tay tốt rồi! Những tiếng gió lạnh buốt như lưỡi dao cứa vào xương thịt, rít lên vù vù bên tai, khiến cho người ta cảm thấy đau đớn. Lâm Tam cứ rơi thẳng xuống, co rúm thành khối đá trong sợ hãi vô ngần, lòng thầm kêu khổ thôi: "Hỏng bét rồi, chẳng lẽ ta nghĩ sai, phía dưới chẳng lẽ thực là vực sâu vạn trượng? Vậy lão tử thực là con quỷ chết oan rồi!" Suy nghĩ chút, lại cảm thấy có chút đúng: "Khi ta kéo tay An tỷ tỷ, nàng ràng là tâm mạch bình hòa, lòng bàn tay ấm áp, căn bản chẳng giống bộ dạng lo lắng gì cả. Ta là tiểu đệ đệ bảo bối của nàng, hồ ly tỷ tỷ chẳng có lí do gì để ghét bỏ ta!" Tiếng gió vang lên vù vù bên tai, thổi cho mắt cũng chẳng mở ra nổi, trong lúc vội vã tâm tư hoàn toàn rối loạn, thân thể càng rơi nhanh, hệt như mũi tên lửa vậy. "Bộp" tiếng vang lên, đột nhiên cảm thấy hai má lạnh buốt, hệt như hòn đá nặng rơi vào trong hồ nước lạnh giá. rơi thẳng xuống đáy hồ, khiến cho nước tung tóe bắn lên, bay cao tới mấy trượng. Trước mắt toàn là màu xanh biếc, nước hồ từ bốn phương tám hướng ào ạt đổ thẳng vào mũi miệng , lạnh buốt tới tận xương. " ra là vậy! Từ đài cao nhảy xuống nước, cái trò này ràng là bày riêng cho 'tiểu bạch long dưới sông' ta mà, thảo nào An tỷ tỷ vẫn bình tĩnh như vậy!" Trong lòng đại hỉ, khi rơi tới đáy liền ra sức dùng chân đạp mạnh xuống, thân hình hệt như con cá vụt lên, tự do tự tại bơi trong làn nước. Tiếng nước rào rào vang lên, thò đầu ra khỏi mặt hồ, khẽ vuốt những giọt nước mặt , thở phào hơi như vừa trút được khối đá nặng. Nơi rơi xuống ngờ lại là hồ nước rộng rãi yên tĩnh nằm ngay dưới đỉnh núi, cách đỉnh Ngũ Liên bất quá chỉ chừng năm sáu trượng, chỉ là đỉnh núi mây mù che phủ, người quen địa hình căn bản chẳng thể nhìn thấy được mặt hồ tĩnh lặng phía dưới. Khảo nghiệm của Hàn Nông Đại trưởng lão chính là trường tâm lý chiến. Lần này nhảy, tình cảm giữa với Thánh là vàng hay là cát, các vị trưởng lão tự nhiên có thể nhìn thấy ràng. Lần này mấy lão nhân các người chẳng còn lý do gì để ngăn cản ta nữa rồi chứ! đập mạnh xuống mặt nước vài cái, làn hoa nước lóng lánh bắn lên, trong lòng vui vẻ thôi. - Đừng đắc ý nữa, mau lên đây! Bên bờ đầm đột nhiên truyền đến thanh trầm trầm, còn chứa chút phẫn nộ. vội vã xoay người lại, nhìn về phía bên bờ, lập tức chui lại vào trong làn nước: - Bố Y lão đa, người... sao người lại ở đây? Bố Y đứng bên bờ, trong tay nắm chặt sài đao: - Thánh kêu ta tới đưa y phục cho ngươi! tảng đá lớn bên cạnh có đặt chiếc áo Hồng Miêu mà vừa rồi cởi ra đưa cho An tỷ tỷ, cũng chính là thứ mà Y Liên tặng cho Lâm Tam. Nhìn khuôn mặt tối sầm của Bố Y, Lâm Tam trong lòng thầm kêu khổ thôi: "Hồ ly tỷ tỷ này là, phái ai tới phái, lại cứ là Bố Y lão đa, đây chẳng phải là cố ý làm ta xấu mặt sao?" ngượng ngùng cười vài tiếng, vội vã : - Cảm ơn lão đa, y phục này hay là ta mặc cũng được nhé! - Ngươi cái gì? Bố Y giận tím mặt quát lên, tay nắm chặt sài đao trợn trừng mắt: - Ngươi lại lần nữa xem! Lão đa tựa như bị nắm trúng đuôi vậy, phẫn nộ thôi, Lâm Tam lại vội vã rụt đầu vào trong nước, dám nhúc nhích. - Ta chẳng cần biết ngươi là ai, đây là y phục mà Y Liên tặng cho ngươi, ngươi mặc lên rồi thể cởi xuống! Ngươi nghĩ nữ nhi Miêu tộc chúng ta dễ bị khi phụ lắm sao? Bố Y nhìn cao cao gầy gầy, lạnh nóng, nhưng nếu thực nổi giận rất có vẻ uy nghiêm của đầu lĩnh Hồng Miêu. Cha con hai người họ là bằng hữu đầu tiên mà Lâm Tam gặp khi tới Tự Châu, đều có ân với , phần tình ý này thể quên được. Lâm Tam ngượng ngùng cười khan hai tiếng: - Lão đa đừng tức giận, ta mặc là được rồi! Nhưng người ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm ý tứ của ta, ta vẫn luôn chỉ coi Y Liên là bằng hữu thôi! Bố Y hừ tiếng, để ý đến . Lâm Tam vô cùng cẩn thận bơi đến bên bờ, thấy lão chẳng hề có ý vung đao lên liền vội vã nắm lấy y phục, rồi ba chân bốn cẳng lao vội ra xa. Sư phụ tỷ tỷ còn chuẩn bị cả bộ nội y mới cho , còn mang theo cả mớ bảo bối kia của , tất cả dồn trong chiếc túi của người Miêu, chiếc dây lưng mà Y Liên tặng cũng ở ngay trước mắt, yên lặng nhìn ngắm hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu thở dài tiếng. - Y Liên đâu? Bố Y từ xa tới, còn chưa kịp gặp mặt nữ nhi, tự nhiên là biết giữa bọn họ lúc đó xảy ra chuyện gì, thấy ăn mặc chỉnh tề rồi, liền mở miệng hỏi. Lâm Tam chẳng biết nên trả lời thế nào, sau hồi lâu mới nghiêm mặt đáp: - Lúc ấy Y Liên và ta có chút mâu thuẫn nên tức giận mình chạy rồi. Bố Y lão đa biết quá tính khí của con mình rồi, nó bị tên tiểu tử người Hoa đáng ghét này mê hoặc tâm thần, thà bản thân ăn mặc, cũng muốn lưu lại tất cả những thứ tốt cho , sao có thể có cãi nhau được chứ? Trong đó nhất định phải có nguyên do gì. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng cúi đầu của tên tiểu tử người Hoa kia, lão đa cũng đành bất lực : - ra chuyện giữa ngươi và Thánh đều là , đáng thương là ta còn luôn lấy nó ra làm trò cười nữa! Y Liên nó biết chưa?! Lâm Tam buồn bã lắc đầu đáp: - với nàng ấy mấy lần rồi, đáng tiếc là nàng đều chịu tin, ta thực chẳng có cách nào! "Nếu nó có thể tin mới là chuyện lạ!" Bố Y hừ tiếng, trừng mắt nhìn gằn giọng hỏi: - Vậy ngươi định làm thế nào với nữ nhi của ta đây? Nghe đến vấn đề nhức đầu này, trong lòng Lâm Tam chùng xuống: - Lão đa, kì thực giữa ta và Y Liên chẳng có gì cả, mặc dù nàng rất đáng ! - Rắm thối! Lão tía hung hăng phì tiếng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thét lớn: - Ngươi coi nữ nhi của ta là cái gì? Hoa hướng dương núi cao vĩnh viễn chỉ có cây có thể đứng! trung trinh của nữ nhi Miêu tộc chúng ta nổi danh khắp nơi, bọn chúng nếu thích người, vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi, ngươi kêu Y Liên phải đâu để tìm người hợp ý nó như ngươi nữa đây? "Miêu nữ đa tình, đây chẳng phải chỉ là lời suông, thiếu nữ giống như Y Liên, tâm tính cực kì cao khiết, nàng thích người, nào có thể dễ dàng thay đổi được chứ?" Nhìn bộ dạng Bố Y lão đa dậm chân mắng lớn, Lâm Tam nhất thời mi mày nhíu chặt, chẳng biết nên làm thế nào mới phải. Còn trầm mặc, chợt nghe tiếng ca trong trẻo ràng từ đỉnh núi du dương vọng lại: chàng, chàng, đến chết, Mời người khắc họa bóng hình kia Đem về ấp ủ trong chăn ấm Đêm ngày ôm ấp chẳng chia lìa ngọn Ngũ Liên phong có thân ảnh yểu điệu đứng, gió lạnh thổi khiến cho ống tay áo nàng tung bay phần phật, những tiếng đinh đinh do đồ trang sức bằng bạc va vào nhau vang lên, trông nàng tựa như đóa hoa đơn đứng giữa trời đất bao la vậy. Lâm Tam nhìn đến ngây dại, ngay sau đó lập tức đứng dậy, dùng tất cả sức lực của mình vẫy tay kêu lớn: - Y Liên, Y Liên... Sơn cốc này vốn rất u tĩnh, tiếng gào của lại cực lớn, thanh phiêu đãng truyền ra. Y Liên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, mặt nàng buồn vui lẫn lộn, đột nhiên nhanh chóng lùi lại hai bước, nắm lấy hòn đá , hung hăng ném tới bên này, khúc ca bi phẫn sầu khổ lại vang vọng trong phong cốc: Hận ngươi, hận ngươi, hận đến chết Khắc lên thân gỗ dáng hình ngươi; Đem về ghim chặt vào tấm ván, Ngàn vạn lưỡi đao chém chặt người... Khoảng cách quá xa, hòn đá đó bay được nửa chừng rơi xuống, Y Liên lại tựa như giận dỗi, nhặt từng viên từng viên lên ném liên tục ngừng, hệt như thiên nữ tung hoa vậy. Hai bài hát kia hiển nhiên là hoàn toàn khác nhau, cùng là bộc bạch tấm lòng, lại là lúc lúc hận, thú vị vô cùng, có thể biểu đạt được tâm tư hết sức lâm li của người thiếu nữ đó. Lâm Tam nghe mà chẳng nhịn nổi lòng, mỉm cười lắc đầu, cảm thấy tiểu a muội Miêu tộc này quả thực là vô cùng đáng . Thấy ngừng hướng về mình vẫy vẫy tay, mấy viên đá đó lại căn bản chẳng thể ném tới được.Y Liên hơi nghiến răng, liếc mắt đưa tình nhìn , nhìn đến ngẩn ngơ hồi, đột nhiên hung hăng dậm chân, quay người chạy . "Nha đầu kia việc gì là tốt rồi!" Lâm Tam thở phào hơi, quay đầu lại lại bị dọa cho nhảy bật lên. Bố Y lão đa tay cầm sài đao bóng loáng, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc, lớn tiếng cảnh cáo : - Tên người Hoa kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm gì phải với nữ nhi của ta, ta nhất định đao chém chết ngươi! Lão chém xoẹt nhát vào tảng đá lớn bên cạnh, hoa lửa bắn tóe ra bốn phía, sài đao cũng bị mẻ mất mấy miếng. Lâm Tam vội vã cười khan vài tiếng mà rụt đầu lại, trong cơn nộ hỏa của lão đa này, cứ lui lại trước là tốt nhất! Y Liên chẳng biết chạy đằng nào rồi, còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Nơi đứng là vách núi phía sau Ngũ Liên phong, phía trước núi thỉnh thoảng lại có những tiếng hoan hô vọng lại, thể náo nhiệt của Hoa Sơn tiết trong lúc này. Cùng với Bố Y trước sau, men theo sườn núi, vượt qua mấy con đèo, nhìn thấy những người Miêu vây kín quanh khoảng trống, tiếng trống rền vang, tiếng ca rầm trời, ánh mắt của tất cả người Miêu đều tập trung đánh giá hai tấm ván gỗ dài đặt ở chính giữa. tấm ván gỗ đó đặt đầy những lưỡi đao sắc nhọn, từng cây từng cây, lưỡi đao đều hướng lên , những con đao dày đặc, hàn quang lấp lóe, trông dọa người. - Đây là cái gì? Lâm Tam ngạc nhiên hỏi. Bố Y theo sau lưng , nghe vậy liếc nhìn qua, mặt lộ ra vẻ hưng phấn: - Cái này gọi là núi đao, là hạng mục truyền thống trong Hoa Sơn tiết của người Miêu chúng ta, chỉ có những mễ đa dũng cảm nhất mới dám lên thôi! "Ồ, đây chính là núi đao trong truyền thuyết a, đúng là có chút khó khăn!" Lâm Tam gật gật đầu, đột nhiên biến sắc: "Hỏng rồi, đây là lão đa đề tỉnh ta a, muốn làm mễ đa dũng cảm nhất Miêu tộc, chỉ đua ngựa thắng thôi còn chưa đủ, còn phải có khả năng lên núi đao, nếu người ta vẫn chưa phục ta!" Suy nghĩ lát, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm, thở cũng chẳng dám thở mạnh nữa, vừa rồi dám xả thân nhảy xuống vực là bởi vì biết An tỷ tỷ tuyệt đối để mình chết, đó là có lo nhưng chẳng sợ, cho nên mới có thể tiêu sái mà nhảy xuống. Nhưng núi đao này lại khác, phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh , chẳng thể giả dối được chút nào! Cái này chơi thế nào đây? Cao Tù đứng ở bên sườn núi chờ , thấy và Bố Y trại chủ cùng xuống rất kinh ngạc, Lâm Tam cũng chẳng kịp giải thích, kéo lại khẩn trương hỏi: - Cao đại ca, núi đao này làm sao mới có thể qua? Lão Cao sớm nhìn cả nửa ngày, hạ giọng bảo: - Dẫm lên cương đao chẳng phải là công phu bình thường, nội công ngoại gia phải tu luyện tinh thông mới được, nếu Lâm huynh đệ ngươi luyện từ , chăm chỉ luyện tập bốn mươi năm nhất định có thể làm được. Lâm Tam nghe mà mắt trợn to đến lộ cả lòng trắng ra: "Lão tiểu tử ngươi là, cũng như , nếu ta có công phu như thế, còn đem theo ngươi làm gì?" lúc tâm thần run rẩy, đột nhiên thấy Hắc Miêu thị vệ từng bước lớn tới, chỉ vào mà bô lô ba la mấy tiếng Miêu ngữ, thần sắc cực kì hung ác. Bố Y lão đa ghé sát bên tai Lâm Tam phiên dịch: - hỏi, ngươi có phải là a Lâm ca của Hồng Miêu ? Cái ngoại hiệu a Lâm ca này của ta truyền xa , đến cả Hắc Miêu cũng biết rồi, Lâm Tam cười hì hì gật đầu kiêu căng đáp: - Phải rồi phải rồi, ta là a Lâm ca! Vị tiểu lão đệ này, ngươi tìm ta có việc gì thế? Ồ, đúng rồi, trước mặt Nhiếp đại nhân, tất cả đều phải dùng Hoa ngữ, bài học từ Trát Quả đại đầu lĩnh, ngươi nhớ sao? Đại đầu nhân có từng qua mấy lời này sao? Thị vệ đó có chút mơ hồ, sững sờ hồi lâu mới : - Ngươi thực là a Lâm ca? Đại đầu lĩnh kêu ta tới truyền lại cho ngươi lời này! Đại đầu lĩnh truyền lời cho ta? Lâm Tam vội vã ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trát Qyả đứng phía trước núi đao kia, vẻ mặt đắc ý, cười lạnh nhìn . Lâm Tam trong lòng lập tức nổi lên cảm giác hay, vội vã hỏi: - Trát Quả gì? "Tên Hồng Miêu này quả nhiên cuồng vọng, ngờ lại dám trực tiếp kêu tên của đại đầu nhân." Thị vệ đó hiểm cười hắc hắc đáp: - Đại đầu nhân , vừa rồi đua ngựa, là do ngươi sử dụng thủ đoạn ti bỉ ám toán người nên mới có thể thủ thắng! Nhưng bây giờ khác rồi, trước mặt mấy vạn hương thân, có có dám cùng người qua núi đao để phân cao thấp hay ?
Chương 599: Tỷ thí trầm ngâm hồi, kéo lấy Bố Y hỏi: - Lão đa, cái công phu vượt núi đao này, trong Miêu tộc có rất nhiều người biết sao? - Ngươi... Hắc Miêu thị vệ hết sức tức giận, trong trăm dặm Miêu tộc ở Tự Châu, có ai dám như vậy với đại đầu lĩnh chứ? Tên tiểu tử Hồng Miêu này cảm thấy cuộc sống đủ phiền phức hay sao thế nhỉ? Sau khi tên thị vệ kia phẫn nộ rời , Bố Y khó hiểu liếc nhìn : - Tên người Hoa kia, ngươi muốn tỉ thí leo núi đao với Trát Quả sao? - sai, phải thử xem thế nào! Lâm Tam ra vẻ lơ đãng đáp. Lão đa lộ vẻ lo lắng: - Vậy sao được? Ngươi phải là 'ba', căn bản chẳng thể leo qua núi đao, nếu ngươi bị thương, ta làm sao có thể ăn được với Thánh được chứ? Lâm Tam cười hì hì: - Nếu ta ta cũng là nửa pháp sư, lão đa, người có tin ? - Ngươi mà là pháp sư? Bố Y nhìn khắp dưới người đánh giá lượt, thấy cười như thường, cực kì thoải mái, nén nổi lắc đầu thở dài: - Nếu pháp sư đều có cái bộ dạng như ngươi, toàn bộ mễ sai của Miêu tộc chúng ta gặp phải tai ương rồi sao! Lão Cao cũng có chút lo âu, lén kéo ống tay áo hỏi: - Huynh đệ, ngươi thực có thể sao? Cái này chẳng phải là chơi đùa đâu! - Thử xem sao! Nếu Trát Quả có thể, chắc ta cũng có thể thôi! Lâm Tam hừ tiếng, vỗ vỗ vào vai : - Hơn nữa, phải còn có Cao đại ca nữa hay sao? Thấy có vẻ thoải mái, Cao Tù cũng chẳng thể biết được rốt cuộc định làm cái gì, chỉ là Lâm huynh đệ như thế, nhất định là tính kế cả rồi, cứ xem rồi sau. Hắc Miêu võ sĩ vội vã quay trở lại, khẽ mấy câu gì đó bên tai Trát Quả. Tên đại đầu lĩnh sắc mặt tức giận, quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn . Lâm Tam cười to chế nhạo: - Tiểu tử này, mắt to , cứ như mắt trâu vậy! Nhìn thấy ánh mắt chuột tên A Lâm ca Hồng Miêu kia, cười đểu cáng vẫy tay nhìn về phía mình của, đại đầu lĩnh thực là tức giận vô cùng, Ánh Nguyệt thôn từ lúc nào lòi ra gã quái thai này vậy, sao ta chẳng hề biết chút nào? bị Lâm Tam ức hiếp, trong lòng rất bức bối, nhưng lại chẳng có cách nào, chỉ đành cắn răng tới, khom lưng trước Bố Y lão đa: - Trát Quả bái kiến Bố Y a thúc! "Lời của Hoa tộc tiểu a ca là linh nghiệm, Trát Quả thực tới rồi!" Trong lòng Bố Y lão đa rất thoải mái, gật đầu: - Là Trát Quả đầu nhân đấy sao, nghe ngươi muốn ngắt quế Hoa Sơn tiết? Vậy Bố Y ta phải chúc mừng ngươi trước rồi!" Còn cái gì mà ngắt quế, trận thứ nhất thua rồi còn đâu, Trát Quả tức đến toàn thân run rẩy, nhưng lại chẳng thể phát tác, quay sang nhìn Lâm Vãn Vinh lạnh giọng hỏi: - A Lâm ca, bây giờ ngươi dám cùng ta lên núi đao rồi chứ? Bố Y ghé sát tai phiên dịch vài câu, Lâm Tam ồ tiếng, đỡ lấy sài đao, tiêu sái cười đáp: - Nghe đại đầu nhân bái 'ba' làm sư, tập được thân tuyệt kĩ leo núi đao, hôm nay lại chủ động mời tên vô danh tiểu tốt như ta tỉ thí, A Lâm ca ta thực là được quá hóa sợ rồi!" Bố Y lão đa nhìn mà muốn tức cười: "Tên người Hoa này quả là trời sinh để diễn trò, học cái gì cũng rất nhanh, trừ chuyện Miêu ngữ ra, thần thái đó động tác đó, đúng là chẳng khác gì Hồng Miêu tiểu a ca mạnh mẽ khỏe khoắn cả!" Giọng điệu trào phúng trong lời của , Trát Quả làm gì mà chẳng nghe ra, đại đầu nhân hừ tiếng, lạnh lùng : - tham gia Hoa Sơn tiết có cái gì thi cái đó, nếu dám cứ thẳng ra! Ta muốn tất cả mọi người Miêu đều biết, phải là Trát Quả ta bắt nạt ngươi, là tên chuột nhắt ngươi tự mình khiếp đảm sợ hãi thôi! - vậy, ta đúng là được rồi! Lâm Tam cất tiếng cười lớn, cao ngạo : - Vậy được rồi, đại đầu nhân có thịnh tình như vậy, ta dạo núi đao này xem sao! - Đây là ngươi tự đó! Trát Quả nghe mà đại hỉ, vội vã phẩy tay, kêu tên thị vệ Hắc Miêu tới, hét lớn: - mời Thánh , Nhiếp đại nhân và tất cả trưởng lão tới, cứ Trát Quả ta muốn cùng A Lâm ca của Hồng Miêu tỉ thí lên núi đao! Thị vệ kia lập tức rời , mới qua hồi tin tức mau chóng truyền lại, các hương thân khắp nơi núi nhất thời như sôi trào hết cả lên. Trước đây việc lên núi đao đều là do vị pháp sư đích thân biểu diễn, mọi người nhìn mà trong lòng sợ hãi, ai kính phục. Năm nay lại có biến đổi lớn, chỉ Trát Quả đầu nhân muốn đích thân lên trận, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, Hồng Miêu a Lâm ca người thể tuyệt kĩ đua ngựa trong trường đấu đầu tiên ngờ lại muốn cùng với đại đầu nhân tỉ thí lên núi đao! Còn có gì nhiệt náo hơn, kích thích hơn được chứ? Hồng Miêu tiểu a ca từ trời rơi xuống này, khi đua ngựa mang tới cho mọi người vô số kinh ngạc, lên núi đao lại biểu thế nào, liệu có còn thần kì như trước nữa ? Đám người từ bốn phương tám hướng đổ đến, chẳng bao lâu sau vây chặt quanh núi đao đến giọt nước cũng chẳng lọt ra nổi, bọn họ hưng phấn chen lên, tranh nhau chiêm ngưỡng phong thái của A Lâm ca. Trong ba tầng, ngoài ba tầng, đâu đâu cũng là đầu người, vô số ánh mắt đều nhìn lên người mà đánh giá, những người kính phục, ngưỡng mộ nhiều vô số, hết sức náo loạn. Lão Cao bên cạnh Lâm Vãn Vĩnh, nén nổi hít hơi lạnh: "Cha mẹ ơi, trước mặt nhiều người như thế này biểu diễn, áp lực quá lớn rồi! Vạn nhất thất thủ, vậy cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên được." Lâm Tam ngược lại vẫn thản nhiên như thường, cảnh tượng như thế này thấy qua nhiều rồi, cho dù có khó hơn nữa cũng chẳng thể so với cuộc sinh tử huyết chiến bên dưới Khắc Tư Nhĩ thành. Thánh sớm ngồi đài cao, thấy ánh mắt lướt tới, đột nhiên bĩu môi nguýt , thần sắc cực kì kiều, trong lòng Lâm Tam lập tức mềm . Ngồi bên cạnh An Bích Như là quan huyện Tự Châu Nhiếp Viễn Thanh, hai mắt nhìn chằm chằm vào như hai ngọn đuốc, thần sắc lấp lóe, ánh mắt bất định. Lâm Tam lạnh lùng hừ tiếng, híp mắt lại nhìn cười hiểm, cao thâm mạc trắc. Leo núi đao là hạng mục thần bí nhất kích thích nhất trong lịch sử Hoa Sơn tiết, cũng là trò chơi để công nhận những người dũng cảm, chỉ có những 'ba' chăm chỉ khổ luyện mới có thể bước núi đao này. Trát Quả muốn mượn chuyện này để thủ thắng, chắc cũng phải bỏ ra ít tâm tư. Án theo quy củ bí truyền, 'ba' của Miêu tộc trước mỗi lần lên núi đao đều phải tế bái, niệm chú, mời tổ sư tới phòng thân, phong đao, để tránh bản thân thụ thương. Chú ngữ này cũng là đời đời tương truyền, là cơ mật tối cao thể tiết lộ ra. Hồng y pháp sư đứng ở giữa, sớm đốt ba nén hương, trong làn khói thơm mờ ảo, đao chém đứt đầu gà, Trát Quả đứng sau lưng , vội vã nhắm mắt lại, miệng cũng lẩm bẩm niệm cái gì đó, khí nhất thời trở nên vô cùng nghiêm trang. Lâm Tam nghe chẳng hiểu họ niệm cái gì, cảm thấy vô cùng nhàm chán đột nhiên y phục bị níu chặt lại, có người ở sau lưng kéo . vội quay đầu lại, hóa ra là mấy nương lúc trước quyết liệt với ở Ánh Nguyệt thôn, đầu chính là người mắng là cẩu huyết lâm đầu, Tử Đồng. nháy nháy mắt, vui vẻ hỏi: - Sao bọn muội lại ở đây? - Ngươi nghĩ bọn ta muốn đến sao? Tử Đồng phẫn nộ trừng mắt : -Nếu phải là có người cứ khẩn cầu mãi bọn ta chẳng thèm tới chuyện cùng ngươi đâu! Lâm Tam nghe mà khó hiểu: - Là sao? Ai khẩn cầu muội? -Ngươi quản làm gì? Tử Đồng hung hăng : - Con người ngươi có phải trở nên ngốc nghếch rồi ? Leo núi đao ngươi cũng , có phải là hiềm sống quá lâu rồi ? Đây là Trát Quả cố ý chỉnh ngươi đó! Ngươi chết cũng chẳng có gì, nhưng Y... mễ sai bên cạnh vội vã khẽ ho cái, Tử Đồng hứ tiếng, sửa lời: - ...Chúng ta cùng tới đây, ngươi muốn chết cũng đừng chết trước mặt chút ta, nhìn thực đáng ghét! Nàng ngoài miệng ương ngạnh ngang bướng, nhưng quan tâm vô ý vẫn lộ hết ra ngoài, trong lòng Lâm Tam chợt động, kêu lên: - Y Liên? Có phải là Y Liên kêu bọn muội tới ? Mấy mễ sai đồng loạt hừ tiếng, trả lời câu hỏi của , cùng lén nhìn về phía sau, Lâm Tâm nhìn theo ánh mắt của bọn họ thấy thân ảnh yểu điệu nấp sau lưng đám người, cách chỉ chừng mấy trượng, hai mắt long lanh ngây dại nhìn . - Y Liên! Lâm Tam kinh hỉ thất thanh kêu lên, liền lao về phía sau đám người, mấy mễ sai vội vã ngăn cản trước mặt , lạnh lùng : - Cái gì mà Y Liên, nay ngươi chẳng có bất kì quan hệ gì với Ánh Nguyệt thôn, cảnh cáo ngươi, đừng có bám theo Y Liên của chúng ta nữa! Bọn họ vừa ngăn cản, thiếu nữ Miêu tộc sớm như con nai sợ hãi, chui vào trong biển người, mất hút còn bóng ảnh, Lâm Tam im lặng hồi lâu, đột nhiên lắc lắc đầu, cười khổ gì. Mấy nương này nhìn như thế đại nộ, nhất tề dậm chân, hung hăng mắng tới tấp: - Kêu ngươi đuổi ngươi liền đuổi sao? Đúng là tên người Hoa vô tình vô nghĩa! Tâm tư của thiếu nữ Miêu tộc, quả nhiên là khó có thể đoán được, Lâm Tam tự nhận là thông minh, nhưng cũng bị đám mễ sai này làm cho đầu óc quay cuồng, hoàn toàn chẳng thể được tính cách thường ngày. - A Lâm ca, ngươi chuẩn bị xong chưa? Bên đó sớm tế bái hoàn tất, Trát Quả giương mắt nhìn , hắc hắc cười lạnh hỏi lớn. Ba chữ A Lâm ca này, vốn là từ chuyên dụng của Y Liên gọi , bây giờ lại trở thành ngoại hiệu mà toàn Miêu tộc đều biết đến, đại danh Lâm Tam lại chẳng ai hỏi đến nữa rồi. Trong lòng bùi ngùi, nhanh chậm từ tốn : - Chuẩn bị, có cái gì mà phải chuẩn bị chứ? "Tiểu tử này ngờ lại niệm chú?" chỉ Trát Quả kinh ngạc, đến tất cả mọi người của Miêu tộc cũng đều mắt to mắt mà nhìn, chẳng thể hiểu được rốt cuộc A Lâm ca này có bản lĩnh gì. Song phương cởi giày xuống, do Hàn Nông đại trưởng lão đích thân kiểm tra phen, bàn chân của Trát Quả đó sạch bong, hề có từng lớp chai dày đặc như trong truyền thuyết, Lâm Tam nhìn thấy tâm tình càng thêm ổn định. Hồng y pháp sư lấy ra cuộn vải, cứa vào lưỡi đao kia cái, cuộn vải lập tức đứt rời, lưỡi đao sắc nhọn khỏi cần , mọi người nhìn thấy đều lắc đầu lè lưỡi. - Trước khi tỉ thí, chúng ta cần phải đến trường hợp hay trước ! Trát Quả sâm : - Tỉ thí lên núi đao này toàn là bằng vào công phu chân chính, nếu ai học nghệ tinh, bị thương hay bị chết cũng chẳng có can hệ gì với người khác! Bổn đầu nhân theo 'ba' học nghệ năm nay, giờ có thể leo qua được hai mươi đao... Đối với pháp sư của Miêu tộc mà , vượt được đủ ba mươi sáu đao có thể xuất sư tu thành chính quả, trở thành 'ba' mới. Thế mà tên Trát Quả này học nghệ mới gần năm, có thể leo qua được hai mươi đao, quả thực là phi thường! Mọi người nghe thế tán tụng ngừng. Đại đầu lĩnh dương dương đắc ý nhìn , khinh thường cười hỏi: - A Lâm ca, ngươi có thể leo qua được bao nhiêu? Vấn đề này tất cả mọi người đều muốn biết, đến cả Thánh cũng nén nổi, mĩ mục khẽ động, mỉm cười quan sát . Lâm Tam gãi gãi đầu, cười hắc hắc ngạo mạn: - Trước kia ta đao cũng chẳng thể bò qua, có điều hôm nay đại đầu lĩnh có thịnh tình như vậy, ta nghĩ... ta miễn cưỡng cũng có thể leo qua được hai mươi mốt đao... Ấy, ngài trừng mắt nhìn ta làm gì? Cưỡi ngựa cưỡi bằng, muốn thắng ta núi đao ư? có cửa đâu! "Tiểu tử này thực quá ti bỉ, ngờ lại nhắc tới chuyện đua ngựa vào lúc này, ràng là cố ý sỉ nhục ta!" Trát Quả căm hận nghiến chặt răng, nỗi tức giận trong lòng lập tức nổi lên, pháp sư đó vội vỗ vỗ vai , an ủi hồi. - Thời gian tới rồi, mời Thánh phát lệnh bắt đầu thôi! Lần này lại là Lâm Tam , quay về phía Thánh ngầm đánh mắt. Mọi người chẳng ai có thể ngờ A Lâm ca vốn ở vào thế kém ràng lại đề xuất bắt đầu trước, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của mọi người, Trát Quả lại càng kinh hãi, tâm thần còn chưa bình tĩnh lại lập tức trở nên khẩn trương. An tỷ tỷ đối với tiểu đệ đệ hiểu vô cùng, xoạt cái đứng thẳng người dậy, dõng dạc hô lớn: - Vượt núi đao, chính thức bắt đầu! Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, đều là phản ứng cực nhanh, phối hợp chuẩn xác vô cùng, căn bản chẳng cho người ta cơ hội phản ứng. Nghe Thánh quát lên tiếng, Trát Quả hoảng hốt, vội vã ổn định hô hấp, hai tay nắm hờ lên lưỡi đao, hai chân nhàng đứng lên . Mới leo qua hai đao cảm thấy phía dưới có chút yên tĩnh đến cổ quái, ngờ lại chẳng nghe thấy tiếng hoan hô nào. láy làm kì quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người A Lâm ca. Lâm Tam đứng ở bên dưới, chẳng hề động đậy, nhìn cười hì hì gian xảo: - Trát Quả đầu nhân, ngươi rất sợ ta hay sao? Thánh mới bảo bắt đầu mà thấy ngươi mông đít bốc khói rồi! Thường ngày ở Miêu tộc ngươi cũng chạy nhanh như thế này sao? Mọi người xung quanh đều bật cười giòn giã, dám chế nhạo đại đầu lĩnh như vậy cũng chỉ có Hồng Miêu tiểu a ca này thôi. - Ngươi... Trát Quả tức giận đến xịt khói, hai chân run rẩy, pháp sư vội vã quát to: - Tĩnh khí! Hai chữ tĩnh khí này, dễ mà làm khó, Trát Quả vội vã áp chế tâm thần lại, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể bình tĩnh được. - Sĩ đầu vọng thanh thiên. Sư phụ tại thân biên! (Ngẩng đầu nhìn trời xanh, sư phụ ở bên cạnh!) A Lâm ca cười hì hì, hét ra câu chú ngữ chẳng biết là từ đâu học được, hai tay khẽ nắm vào lưỡi đao, vút tiếng nhảy lên , hai chân hạ xuống lưỡi đao sắc nhọn, nhưng lại ổn định vững vàng, chẳng hề bị tổn thương chút nào. - Hay! Trát Quả là người trải qua huấn luyện chuyên môn, tự nhiên cần phải , chỉ là A Lâm ca ngờ cũng có bản như vậy, chư vị hương thân đều lớn tiếng khen ngợi, nhất tề vỗ tay cỗ vũ ầm ĩ. An Bích Như khúc khích cười duyên dáng: "Tiểu đệ đệ này thực là thiên tài, ngờ đến cả chú ngữ cũng niệm rất có bài có bản!" Trát Quả trong lòng đại kinh, vội vã quay đầu lại trèo lên tiếp, chỉ là nhịp chân của bị Lâm Tam làm cho rối loạn, khi leo lên cũng trở nên nặng nề hơn nhiều. A Lâm ca khẽ mỉm cười, bình tâm tĩnh khí thả lỏng cánh tay ra, nắm hờ lưỡi đao, thân hình thẳng tắp, nhìn tựa như nhanh, thực ra tốc độ đều đều, giống như con linh miêu từng bước từng bước lưỡi đao vậy.
Chương 600: Nộ đấu Nếu tỉ mỉ quan sát động tác của Lâm Tam và Trát Quả cũng có vài chỗ khác biệt. Đại đầu lĩnh dù sao cũng từng luyện qua môn này, cầm lưỡi đao và đứng đao rất là thành thục, khi lên cực kì gọn gàng, nhìn chẳng khác chi vị pháp sư Miêu trại tu luyện thành công, chỉ là tinh thần bị Lâm Tam làm cho đại loạn, tức giận đến khó mà bình tĩnh trở lại, càng cố ép mình bình tĩnh, trái tim lại càng đập nhanh hơn, rất ổn định, tốc độ cũng lúc nhanh lúc chậm. Khoảnh khắc lúc đầu Lâm Tam leo lên núi đao, động tác cực kì ngượng nghịu, di chuyển cũng nhanh, vẫn còn ở trong giai đoạn cẩn thận thăm dò. Sau khi lên được hai ba đao, dần dần quen thuộc với bí quyết trong đó, hô hấp điều chỉnh bình ổn, tay chân càng ngày càng tháo vát. Tốc độ tuy nhìn bằng Trát Quả, nhanh chậm, nhưng khí lực so với Trát Quả lại vững vàng hơn nhiều. Những lưỡi đao lấp lánh dưới ánh chiều tà, lóe lên những ánh hàn quang lạnh buốt, hai người núi đao ngươi truy ta cản, tốc độ dần dần tăng lên, leo cũng càng ngày càng cao, mỗi lần leo cao thêm được bước, nguy hiểm lại tăng phần. - A Lâm ca, nhanh lên... - A Lâm ca, cố lên! Cảnh tượng khẩn trương, kích thích như vậy, khiến cho người Miêu bốn phía đều chăm chú nhìn chớp mắt, bọn họ ra sức vỗ tay, ủng hộ cho vị hùng trong lòng mình. So với Trát Quả đầu nhân, Hồng Miêu A Lâm ca xuất thân từ Ánh Nguyệt thôn tất nhiên là càng được nhiều người hoan nghênh hơn, những tiếng hoan hô cổ vũ ầm trời đó, đại bộ phận là dành tặng cho . Trát Quả mặc dù trước, nhưng lại chẳng dám chậm trễ chút nào, leo lên được hai đao liền quay lại nhìn xuống dưới chút, tìm xem vị trí của đối thủ ở đâu, lại thấy Lâm Tam di chuyển từ tốn, thủy chung vẫn bám sát theo mình. Đại đầu nhân nhìn trước ngó sau, tinh thần khó mà yên ổn, lại thêm những tiếng cổ vũ giành cho A Lâm ca của những người Miêu xung quanh, làm cho mặc dù vẫn trước, nhưng áp lực càng ngày càng lớn, chân tay dần trở nên nặng nề. Hàn Nông trưởng lão là người công chứng (trọng tài), quan sát lúc rồi lớn tiếng báo: - Trước mắt lên tới mười ba đao! Trát Quả tạm thời dẫn trước đao rưỡi! - Hay... Tất cả người Miêu đột nhiên sôi trào cả lên, hưng phấn vỗ tay, lớn tiếng kêu lên: - A Lâm ca! Nhanh nào, nhanh nữa lên nào! ra là khi thanh của Hàn Nông a thúc còn chưa dứt, Lâm Tam vẫn luôn ở trong trạng thái thư thả đột nhiên chân tay đồng thời gia tăng lực, tốc độ ngờ lại nhanh vụt lên, sau bước thu hẹp khoảng cách lại nửa đao, hai người chỉ còn cách nhau đao mà thôi. Từ lúc bắt đầu cách nhau hơn ba đao, trong vòng mười ba đao chỉ còn cách nhau gang tấc, A Lâm ca thực quá sức thần kì! Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và kích động, nén nổi mà hoan hô ầm ĩ, những tiếng vỗ tay ngớt dành tặng cho tiểu a ca của Hồng Miêu! Tinh thần sớm bị kéo căng của Trát Quả lúc này lại càng thêm căng thẳng, làm sao có thể nhường lại vị trí dẫn trước được. Cắn chặt răng, bàn tay cũng nhanh chóng tăng tốc, tốc độ của hai người đồng thời tăng lên, tình hình truy cản cùng càng ngày càng kịch liệt. khí nền cỏ lập tức nhiệt liệt sôi sục, tất cả mọi người đều mặt mũi đỏ bừng, hò hét cổ vũ ngừng. - Mau nhìn kìa, Lâm ca đuổi chỉ còn nửa bước nữa thôi! tảng đá lớn phía xa, tất cả các mễ đa mễ sai của Ánh Nguyệt thôn đều cùng nhau đứng hết cả dậy, căng thẳng nhìn về phía núi đao cao vút đó, đến thở cũng cả dám thở mạnh. Tử Đồng đột nhiên thảng thốt kêu to tiếng, càng khiến cho tinh thần của bọn họ trở nên hồi hộp, nhìn chăm chú dám chớp mắt! - Chậm chút...a ca...cẩn thận đó... Thiếu nữ người Miêu này trốn sau lưng mọi người, sững sờ nhìn vào bóng dáng leo núi đao, vừa khóc vừa cười, căng thẳng đến độ sắp bóp nát cả ngón tay của mình. - Ai da! Tử Đồng liên thanh kêu lên đau đớn, vội vã rút bàn tay để trong tay nàng ta ra, hứ tiếng mắng: - A muội, tên lòng lang dạ sói đó, chết cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, lo lắng cho làm gì? Y Liên hai mắt bỗng đỏ bừng lên, thỏ thẻ đáp: - Tỷ đừng mắng a ca, a ca phải là người xấu! - phải là người xấu, nhưng chuyên môn khi dễ người của chúng ta! Những mễ sai vây quanh đồng thanh lầu bầu vài câu, nhưng khi thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của nàng đều dám tiếp nữa. Tử Đồng vỗ vỗ vai nàng ta, đành phải lên tiếng an ủi: - Thực ra, nhãn quang Y Liên của chúng ta thực là tốt nhất trong toàn Miêu trại! A Lâm ca này, lương tâm tuy xấu chút, nhưng bản lĩnh lại rất cao, khó trách Y Liên của chúng ta vừa nhìn thấy lần đầu thích rồi! Bản lĩnh tốt đồng nghĩa với nhân phẩm tốt, mọi người đều tràn đầy đồng cảm mà gật đầu. Nhìn về phía bóng dáng núi đao kia, đúng là cảm thấy vừa vừa hận, Y Liên mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu ngượng nghịu đáp: - bậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy thích bao giờ chứ! - Vậy là lần thứ hai hả? mễ sai cười hì hì trêu chọc, khi nhìn thấy lòng bàn tay căng thẳng nắm chặt của nàng, đột nhiên giật mình hiểu ra mà hét lên tiếng: - Hiểu rồi! Có phải là tặng khối ngọc bội vỡ nát kia cho muội, muội liền động tâm rồi phải ? Hì hì, tên người Hoa này, quả nhiên là cũng có thủ đoạn mà! Y Liên chẳng thể che giấu được xấu hổ, các mễ sai cười ầm lên bàn tán hồi, phiền não trong lòng cũng giảm rất nhiều. - Hai mươi đao! Từ phía giữa truyền tới tiếng hét lớn của Hàn Nông trưởng lão, lập tức làm cho tinh thần của mọi người đều tập trung vào đó. Y Liên kiều ngẩng đầu lên, chỉ vừa liếc nhìn qua, bỗng dưng đồng tử nở ra, tinh thần như vỡ vụn. "A ca!" Nàng kêu thảm tiếng, điên cuồng lao nhanh về phía đám người kia. Lâm Tam bám sát sau lưng Trát Quả, cự li thu hẹp lại chỉ còn nửa bước, hai người trước sau, nửa bước rời. Dưới áp lực to lớn, Trát Quả hoàn toàn bị dắt mũi , nhịp chân sớm rối loạn. Đại đầu lĩnh vốn chỉ có thể leo được hai mươi đao, hôm nay về mặt chiến lược lại càng bị Lâm Tam làm cho thất bại thảm hại, thể lực so với ngày thường tiêu tốn hơn rất nhiều, lúc này sớm thở phì phò, sức lực gần như dùng tới cực hạn, mỗi lần leo lên được đao đều như nặng thêm ngàn quân (1 quân = 30 cân), tốc độ dần dần chậm lại. - Hai mươi đao! Khi nghe thấy Đại trưởng lão bỗng dưng hét lên như vậy, Đại đầu lĩnh tinh thần run rẩy, thể lực của cũng cạn kiệt, nghe tiếng hét này, hai chân yếu hẳn, cả người gần như lả . Lâm Tam vẫn luôn bình tâm tĩnh khí, chính là vì chờ đợi thời khắc này, nhìn thấy Trát Quả mồ hôi thấm đẫm cả lưng, đột nhiên khẽ hống tiếng, khí lực sung túc trong nháy mắt bộc phát, mười ngón tay như cái kìm, nắm hờ lưỡi đao, chân ấn chếch với lưỡi đao, khẽ đạp xuống cái, thân hình tăng tốc, xoạt tiếng vượt qua Trát Quả. Động tác này nhàng mau lẹ, hết sức linh hoạt, mọi người vừa chớp mắt cái thấy vượt qua đại đầu nhân cách thần kì, dẫn trước hơn nửa bước. chỉ các vị trưởng lão đài nhìn đến sững sờ, đến cả Thánh cũng phải kinh hỉ kìm được khẽ kêu lên tiếng. - A Lâm ca! A Lâm ca! Tất cả mọi người đều hưng phấn thôi. Tiếng vỗ tay cổ vũ, từng tiếng từng tiếng gióng lên với tiết tấu nhịp nhàng, kêu vang danh tự của . - A ca... - Tên cẩu tặc Trát Quả, ngươi... Lâm Tam lần đầu dẫn trước, còn chưa kịp cảm nhận cái tư vị mơ màng đó nghe thấy từ trước sau và hai bên đồng thời vọng tới những tiếng thét kinh hãi hết sức quen thuộc. bóng dáng yểu điệu vội vã lao tới, chính là tiểu a muội của Ánh Nguyệt thôn, tiếng còn lại chính là từ đài cao vọng tới, An tỷ tỷ cũng đứng bật dậy, bàn tay khẽ vung ra, đạo ánh bay tới như tia chớp. Hai người họ ánh mắt mở to, kinh hãi vô ngần. Lâm Tam còn chưa nguyên do cảm thấy núi đao phía dưới rung chuyển trận. Vội cúi đầu nhìn xuống, thấy mắt Trát Quả kia nổi hung quang, tay nắm vào núi đao để đứng, bàn tay còn lại nhoáng cái nắm chặt sài đao, dùng tất cả sức lực hung hăng chém về phía . Hai tòa núi đao này cách nhau rất gần, vốn là để người xem được dễ dàng thưởng thức và so sánh. Nhưng ngờ tên Trát Quả này lại vô sỉ như vậy, trước mặt mấy vạn hương thân Miêu tộc lại dám hạ độc thủ. Mắt thấy ánh đao lóe lên, gần chém tới phần hông của mình, Lâm Tam sôi trào lửa giận. - A..! kêu lớn tiếng, tay bỗng dưng buông ra, hai chân, hai đùi tách ra, nhìn tựa như con viên hầu (khỉ) nhảy múa giữa núi rừng vậy, chỉ bằng tay nắm vào lưỡi đao, cả thân hình của nhảy vọt lên, bay vào trung. Leo trèo cái núi đao này, toàn là bằng vào dùng sức của cổ tay và năm ngón tay, chẳng thể giả dối chút nào. chiến trường trảm sát vô số người Đột Quyết, chính là bằng vào đại đao trong tay, đến cả người Hồ khi nghe thấy tên cũng đều hết sức sợ hãi, vì thế công phu cổ tay sao có thể bảo là khoác lác được? Đám người Miêu còn chưa kịp phản ứng lại hành động vô sỉ của Trát Quả, nhìn thấy thi triển tuyệt kĩ kinh thiên kia núi đao, toàn trường lập tức im lặng như tờ, người người đều mở to mắt ra nhìn, đến cả thở mạnh cũng dám. Cùng lúc thân hình bay vụt ra, ngân châm của An tỷ tỷ bắn tới. Trát Quả đau đớn thét lên tiếng, mắt phải tí tách máu tươi, sài đao loạt xoạt rơi xuống. Lâm Tam lúc này cũng thực bị kích động bộc lộ bản chất của mình, làm ác để mở đường sống, thân hình khẽ rít tiếng trong trung, cặp chân hệt như lưỡi đao, hung hăng đá thẳng vào cổ đại đầu lĩnh. Trát Quả mắt phải bị thương, sớm chẳng còn sức mà đỡ, làm sao có thể chịu nổi cước cuồng bạo như thế này chứ? Cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình rơi xuống như đá rụng, loáng cái rơi xuống mặt đất. Trát Miêu và những Hắc Miêu thị vệ bên cạnh nhất tề lao tới, cuống quýt đỡ lấy thân hình của đại đầu nhân. - A, a... Trát Quả che con mắt phải chảy máu, ngừng lăn lộn mặt đất, đau đớn đến muốn sống. Lâm Tam hừ tiếng, hai tay nắm chắc cương đao, hai chân đứng vững núi đao, khuôn mặt lạnh lùng, bình thản tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì vậy. An Bích Như lúc này mới thở phào hơi, liếc mắt nhìn , trong mắt lên vẻ dịu dàng vô ngần. "Tiểu đệ đệ này, mỗi lần đều mang đến cho người ta những kinh hỉ vô cùng, đáng ghét chết thôi"! Nàng khẽ cười tiếng, cũng chẳng biết nghĩ đâu, khuôn mặt kiều diễm lại đỏ bừng lên, trông hết sức khả ái. Những động tác liên tiếp phát sinh như sấm chớp giữa trời đất, còn chưa kịp chớp mắt tất cả kết thúc rồi. Nhìn A Lâm ca vẫn đứng vững như bàn thạch bên núi đao, mọi người mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng, tiếng vỗ tay hoan hô lại vang lên như triều thủy, mãi mà dứt. Cảnh tượng lúc đó vừa hung hiểm lại vừa kích động, tin rằng tất cả đám người Miêu tham gia Hoa Sơn tiết lần này cả đời khó quên. vô sỉ của Trát Quả, dũng của A Lâm ca được khắc sâu trong thâm tâm bọn họ. - Trát Quả, ngươi xứng là người Miêu! ngờ lại phát sinh tình như vậy, Hàn Nông tất nhiên là tức giận vô cùng, chỉ tay vào Trát Quả toàn thân thương tích, mở miệng mắng lớn. Trát Quả mù mắt, lại bị đá từ núi đao xuống, may mắn lắm mới giữ được tính mạng, trong lòng bi phẫn tự nhiên cần phải . thở gấp vài hơi, hung hăng đáp trả: - Hàn Nông a thúc, ta có xứng là người Miêu hay , ông rất nhanh biết thôi! Nếu đến thủ đoạn ám toán sau lưng, tên Hồng Miêu tiểu quỷ này so với ta còn vô sỉ hơn rất nhiều! Nếu phải là cố ý ngáng chân, quấy rối tinh thần ta, lần lên núi đao này ta làm sao có thể thua được chứ? - Vậy sao? Lâm Tam cười ha hả, tự tin : - Vậy mời Trát Quả đầu nhân nhìn cho kĩ, hôm nay ta leo đủ ba mươi sáu đao, làm đại pháp sư của Miêu tộc các ngươi lần cho biết! cười lớn tiếng, hai tay hai chân khẽ duỗi ra, thân hình hệt như con linh miêu loạt xoạt vài cái, liền leo lên núi đao. Lần này là xe , đường quen, động tác thoải mái thi triển, ngưng thần tĩnh khí, chỉ sau chốc lát leo xong ba mươi sáu đao, trừ lòng bàn chân bị lưỡi đao ấn vào để lại mấy dấu đỏ mờ mờ, hai tay hai chân đều hoàn hảo bị tổn hại chút nào. "Chuyện này thực kỳ quái!" Trát Quả mặt xám như tro, tự nhận mình leo được hai mươi đao là đủ để kiêu ngạo rồi, nhưng trước mặt A Lâm ca, lại hoàn toàn đáng coi là gì. Tên tiểu tử này ngờ lại đạt được trình độ của đại pháp sư! - A Lâm ca! A Lâm ca! Đám người Miêu đồng thanh hoan hô, hét vang tên của lên, tâm tình trong nháy mắt hưng phấn đến đỉnh điểm. Y Liên sớm dừng chân lại, khẽ che cái miệng , chen vào trong đám người mà mừng rỡ tung hô : " gì làm được, trừ những cái nghĩ đến thôi, A Lâm ca vĩnh viễn luôn mang đến cho người ta những niềm vui bất ngờ!" - Đa tạ, đa tạ! Lâm Tam xuống khỏi núi đao, hướng về những hương thân từ bốn phía ào tới, cười hì hì ra vẻ khiêm tốn ôm quyền chắp tay luyên thuyên . Lão Cao trong lòng run rẩy kéo lại gần vồ vập hỏi: - Huynh đệ, huynh đệ, ngươi làm sao mà làm được thế? Đến ngươi mà cũng làm được, vậy bốn mươi năm công phu của ta chẳng phải là lãng phí rồi sao? "Đây là lời gì thế?!" Lâm Vãn Vinh ánh mắt xoay chuyển, cười hắc hắc: - Cao đại ca, ta cũng là nhờ vào thủ nghệ này mà kiếm cơm ăn thôi! Tuyệt kĩ leo núi đao này, sau này ta dạy cho huynh... Lời còn chưa dứt liền nghe thấy trong đám người truyền đến loạt tiếng hoan hô: - Thánh tới rồi, Thánh tới rồi! Đám người tự động nhường ra lối , phía trước xuất thân ảnh mĩ lệ, mặt mũi đỏ bừng, kiều mỉm cười, từng bước từng bước tiến lại gần. Ánh nắng chiều chiếu xuống khuôn mặt trắng hồng của nàng, vành tai hơi ửng đỏ càng trở nên nổi bật, khả ái động nhân đến mức thể dùng từ ngữ mà lột tả hết được. An tỷ tỷ tiến lại gần, có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch, Lâm Tam mồm miệng khô khốc, lắp bắp: - Thánh , tỷ tỷ, nàng... nàng muốn làm gì? - Còn có thể làm gì chứ?! An Bích Như ghé sát bên tai , ma mãnh cười hì hì: - Làm chuyện ngươi rất muốn đấy!
Chương 601 - Muốn cùng ngươi động phòng!!! - Tỷ tỷ, nàng định ... động phòng ư? An Bích Như đỏ bừng hai má, hung hăng trừng mắt nguýt cái, tựa cười tựa , yểu điệu : - Vậy sao, chuyện ngươi muốn làm nhất chính là động phòng? - À, phải phải. Lâm Vãn Vinh vội vã nghiêm mặt lại, lớn tiếng mà chẳng hề xấu hổ: - Kì thực điều ta muốn làm nhất là giữa màn đêm tịch mịch, trong gian phòng yên tĩnh, được nắm tay tỷ tỷ, chúng ta vai kề vai nằm sát bên nhau, trò chuyện tâm tình, đó là việc lãng mạn biết bao a! Đương nhiên, nếu thời gian cho phép, chúng ta còn có thể thuận tiện... Hiếm khi gặp được lúc có chí hướng cao thượng như vậy, An tỷ tỷ nghe mà trong lòng thoải mái, nhìn về phía dịu dàng hỏi: - Thuận tiện làm gì vậy? - Thuận tiện....động phòng chút ấy mà! cười dâm đãng, lén nháy nháy mắt. Thánh duyên dáng cười khúc khích rồi hung hăng véo mạnh vào hông vài cái, ánh mắt long lanh kiều diễm vô ngần: - Được chứ, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ta ngày ngày cùng ngươi động phòng, thế nào? - Lời này là chứ?! Lâm Tam nghe mà sung sướng thôi, suy nghĩ chút rồi lại vội vã lắc đầu: - được, ngày ngày động phòng, ta sợ tỷ tỷ nàng ăn tiêu! Thôi vậy, hay là nhàng hơn chút , hai ngày lần là được rồi! - Là ai ăn tiêu, cái này còn chưa biết đó nghe! An Bích Như nũng nịu cười phì tiếng, hai má đỏ ửng cả lên, so với ánh nắng chiều diễm lệ ở phía chân trời cũng còn đẹp hơn. Ái chà, đây ràng là khiêu chiến với ta mà! Nhìn bộ dạng quyến rũ pha chút thẹn thùng của nàng, Lâm Tam ngứa ngáy trong lòng, nén nổi khẽ vuốt ve bàn tay nàng cái, dâm đãng hỏi luôn: - Thánh , có muốn thử xem ? - Thử coi? Thánh nheo mắt, trong bàn tay bỗng có thêm ống trúc tựa như ảo thuật vậy, đem cái ống trúc đầy nước đó vẩy thẳng vào mặt : - Vậy ngươi hãy thử trước , hi hi! Động tác của An ty ty nhanh đến mức nào chứ! Lâm Tam còn chưa kịp phản ứng gì thành con gà nhúng nước rồi, những giọt nước từ đầu ròng ròng chảy xuống, khổ sở vô cùng. - Thánh , Thánh ... - A Lâm ca, a Lâm ca... Ống nước này vừa vẩy xuống, những tiếng hoan hô, tiếng la hét từ bốn phía rộ lên, tất cả mọi người đều vô cùng hứng khởi, lớn tiếng gào thét tên của bọn họ, so với dịp lễ tết xem ra còn vui vẻ hơn rất nhiều. An Bích Như cười hì hì nhảy vội ra, mặt mũi đỏ bừng lườm cái, rồi quay người bỏ chạy như bay. "Hắt xì!" toàn thân lạnh đến run rẩy, trong lòng muôn vàn suy tư khó hiểu: "Ta chẳng phải là cái cây , buổi sáng Y Liên té cho ta toàn thân ướt đẫm, buổi tối Thánh cũng làm như vậy với ta, đây rốt cuộc là ý gì vậy?" - Lão đa, tại Miêu tộc té nước là quy củ gì thế? Mắt thấy Bố Y tiến lại gần, vội vã kéo tay lão mà khiêm tốn thỉnh giáo. Bố Y đối với nhân phẩm của có chút khinh thường, nhưng về tuyệt kĩ leo núi đao của tên tiểu tử này thực khiến cho người ta bội phục, lão hừ tiếng rồi đáp: - Cái này mà ngươi cũng hiểu sao? Trong ngày Hoa Sơn tiết, mễ sai của Miêu tộc chúng ta nhìn trúng mễ đa nào té ống nước trong vào người trước mặt mọi người, ý tứ là, té cho tên a ca ngốc ngươi tỉnh lại, ngươi còn hiểu tâm tư của Thánh sao? " ra là vậy!" Nhớ đến biểu cổ quái của Y Liên hôm nay, Lâm Tam mới hoàn toàn minh bạch. Nha đầu đó sớm bộc lộ rồi, chỉ là tên a ca ngốc nghếch như ta căn bản nắm được quy củ của Miêu tộc. Bây giờ An tỷ tỷ cũng làm ta ướt đẫm toàn thân, đó đại biểu cho việc là người của nàng rồi, nhìn khắp trăm dặm Miêu tộc, có ai dám tranh lão công với Thánh chứ? Toàn thân ướt sũng, nghĩ đến sư phụ tỷ tỷ tự nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ ngây dại của Y Liên tiểu a muội lập tức cảm thấy nặng nề. - Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm! Thấy vui vẻ cười hớn hở, Bố Y lão đa tự nhiên cảm thấy bất bình cho nữ nhi của mình: - Muốn lấy Thánh , nào có dễ như thế?! Giống như chứng minh cho lời lão , lão vừa dứt lời đài liền truyền tới thanh trầm ổn của Hàn Nông trưởng lão: - Các vị hương thân, các vị xem, Hoa Sơn tiết hôm nay, mễ đa có biểu kiệt xuất nhất là vị nào? - A Lâm ca, a Lâm ca... Những tiếng vỗ tay rầm trời vang lên rất là chỉnh tề, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía , vô số những mễ đa mễ sai đều hưng phấn hoan hô. Hàn Nông quay sang Nhiếp Viễn Thanh bên cạnh khom người, đưa tờ giấy màu hồng tới tay y, mỉm cười : - Tiếp theo phải mời Tự Châu phủ doãn Nhiếp đại nhân công bố cái đáp án này cho chúng tôi rồi! Chậm rãi bóc tờ giấy đỏ kia ra, cơ mặt khuôn mặt trắng bệch kia hơi run rẩy, lớn tiếng : - Qua nhất trí đánh giá của tất cả các trưởng lão Miêu Hương, mễ đa kiệt xuất nhất chính là... a Lâm ca tới từ Ánh Nguyệt thôn! - Hay...! Mọi người phấn chấn hoan hô ngớt, như triều thủy đẩy a Lâm ca từ từ tiến về phía đài cao kia. - Đa tạ, đa tạ! Lâm Tam mỉm cười đến trước đài, bước lên bước lớn, lập tức làm vang lên vô số tiếng vỗ tay hoan hô khắp miền sơn dã. Trát Quả sớm bị đuổi xuống đài, dưới yểm hộ của các Hắc Miêu thị vệ, dùng con mắt tàn dư còn lại, nghiến răng kèn kẹt, nắm chặt thanh sài đao trong tay, hận thể chém thành muôn mảnh. Hàn Nông khẽ gật đầu: - Mau đến bái kiến Thánh và Nhiếp đại nhân! - A Lâm ca bái kiến Thánh ! Lâm Tam giả bộ nghiêm túc hướng về phía An Bích Như nháy mắt mấy cái. Thánh nhìn toàn thân ướt sũng, che miệng cười duyên dáng. Cười cái gì mà cười? Nhất định có ngày để nàng biết tay tiểu đệ đệ này! hứ tiếng, quay người về phía Nhiếp Viễn Thanh ôm quyền, dửng dưng : - Hi Nhiếp...! Trầm ngâm lúc, Nhiếp Viễn Thanh chợt hỏi: - A Lâm ca, mặt ngươi nhìn có vẻ quen quen, hình như bản quan thấy ở đâu rồi? - Vậy sao? Lâm Tam cười mà tựa như hớn hở : - Vậy lên rằng ta dáng vẻ thiện lương rồi, đa tạ phủ doãn đại nhân quá khen! Phủ doãn đại nhân tỏ vẻ ngạc nhiên: - Ngươi có là người Miêu , sao chưa từng nghe ngươi qua Miêu ngữ? - Đương nhiên là phải rồi! Lâm Tam lớn giọng mà chẳng hề xấu hổ, gật đầu. Lão tử lấy An tỷ tỷ về, làm rể của Miêu trại, đó còn phải là nửa người Miêu rồi sao? - Chỉ là trước mặt Nhiếp đại nhân ấy mà, đương nhiên phải Hoa ngữ rồi, đại biểu cho tôn trọng của chúng ta với phủ doãn đại nhân. - Nguyên là như thế, a Lâm ca quả nhiên là biết ăn ! Nhiếp Viễn Thanh cười ha hả, trong lúc vô ý dò xét , nhãn thần cao thâm khó lường. Sau khi giới thiệu xong xuôi, đối mặt với những hương thân Miêu tộc khắp miền sơn dã, Hàn Nông trưởng lão hai tay vung lên, lớn tiếng : - Hoa Sơn tiết hôm nay, a Lâm ca tới từ Ánh Nguyệt thôn, ngựa đầu, xuyên qua vòng lửa, nhảy múa núi đao, thế như chẻ tre, liên tiếp vượt qua ba mươi sáu núi đao, mấy vị trưởng lão chúng tôi nhất trí bầu y làm mễ đa kiệt xuất nhất kì này, chư vị hương thân có phục hay ? Đua ngựa và leo núi đao đều có sức hấp dẫn rất lớn, lại đều là những trò vận động cực kì nguy hiểm, sức mạnh, dũng khí, trí tuệ, thiếu cái cũng được. Cảnh này ở ngay trước mắt, những người Miêu làm gì mà chẳng kính phục cơ chứ? Nhất thời tiếng hoan hô vang trời dậy đất, tất cả mọi người đông thanh hét lên rất nhịp nhàng: - A Lâm ca, a Lâm ca... Hàn Nông trưởng lão gật gật đầu, hét lên: - đều đồng ý như vậy rồi, vậy mời mễ đa dũng cảm nhất của Miêu tộc lên kéo lá cờ hoa ngũ sắc cho chúng ta! Đám người lập tức hoan hô ầm ầm như sấm động, tiếng vỗ tay như triều thủy. Kéo cờ hoa là hoạt động quan trọng nhất trong Hoa Sơn tiết. chỉ vì nó được thực bởi các thanh niên xuất sắc nhất của Miêu tộc, mà còn vì độ khó của kéo cờ hoa cực cao, đây cũng là lần khảo nghiệm nữa đối với mễ đa kiệt xuất nhất. Cờ hoa kéo lên,ý nghĩa chính là các hoạt động tương thân tương ái được chính thức bắt đầu, tất cả các mễ đa mễ sai đều có thể yên tâm mà bày tỏ tình cảm với người trong lòng mình. Lâm Tam quan sát cẩn thận cái cột hoa cao vút kia, thầm nhíu mày lại. Cái cột hoa này cao chừng sáu bảy trượng, những đóa hoa quấn xung quanh đều bị gỡ xuống, bốn phía cây cột đều nhẵn bóng, lại có sợi dây nào được thả xuống, đỉnh có cái xà nằm ngang, làm thế nào mới có thể kéo cờ đây? Trong khi còn suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng của đại trưởng lão có chút đắc ý tuyên bố: - Xét thấy biểu của a Lâm ca hôm nay hết sức thần kì, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Vì vậy, mấy vị trưởng lão chúng ta thương nghị và quyết định, được dùng phương thức leo cột để treo cờ, mà nhất định phải lựa chọn phương pháp khác! Vừa ra câu này lập tức khiến cho mọi người xung quanh vô cùng tức giận. Trong bao nhiêu lần Hoa Sơn tiết, đều là những mễ đa dũng cảm nhất trèo lên đỉnh cột để treo lá cờ hoa ngũ sắc, mọi người sớm quen với phương thức này rồi, bây giờ lại đột nhiên thay đổi, ràng là muốn làm khó a Lâm ca mà. Cây cột hoa đó nhẵn bóng, chẳng có dây dợ gì cả, kêu làm sao mà giương được cờ lên đây? Đây chẳng phải là cố ý làm khó nhau sao? - Phản đối! Lâm Tam vội vàng nhảy dựng lên, lớn tiếng : - A thúc, vì sao người khác có thể leo cột, riêng ta là thể? - Phản đối cũng vô dụng! Hàn Nông trưởng lão cười rất xảo trá đáp: - Đây là quyết định chúng của tất cả trưởng lão chúng ta, hoặc là ngươi nghĩ cách treo cờ lên, hoặc là ngươi bỏ cuộc! Hậu quả của việc bỏ cuộc chắc cần ta chứ... Ánh mắt của lão như hữu ý lại như vô tình liếc sang An Bích Như, đắc ý tiếp: - Ngươi là người Hoa, muốn nhàng lấy phượng hoàng của người Miêu chúng ta sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu ngươi bỏ cuộc đừng nhắc lại chuyện cầu thân nữa! "Cây cột đó trơn bóng thẳng tuột, kêu ta làm thế nào mà treo cờ lên đây? Thế này chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao?" Lâm Vãn Vinh quả thực là bó tay vô phương, nhìn Bố Y bên cạnh, như vớ được chiếc phao cứu mạng: - Lão đa, người thấy nhiều hiểu rộng, nhìn thấy người khác treo cờ bằng cách nào chưa? Lần này khó khăn cho ngươi rồi, Bố Y đắc ý lắc đầu: - Ta sống bao nhiêu năm nay, Hoa Sơn tiết biết nhìn qua bao lần, nhưng lần nào cũng đều là các mễ đa tự leo lên, thực chưa nhìn thấy thủ đoạn nào khác! Tên người Hoa kia, bây giờ phải dựa vào bản thân ngươi rồi! - Xin Thánh trao cờ! để cho suy nghĩ nhiều, Hàn Nông trưởng lão vội vã lớn tiếng hô vang. Thánh lặng lẽ đứng dậy, nhận lấy chiếc cờ hoa ngũ sắc mới tinh từ tay nhị trưởng lão, sóng mắt lay động, thoáng dò xét . Lúc này, tất cả đám người Miêu đứng tràn ngập khắp ngọn núi cũng đều lo lắng cho a Lâm ca, người nào người nấy đều mở mắt trừng trừng nhìn về phía . - Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Y Liên đứng hòn đá lớn ở xa xa nhìn lại, lo lắng đến dậm chân liên tục. - Cái gì mà làm sao bây giờ? Tử Đồng trừng mắt lườm nàng, cười hì hì: - treo được cờ lên mới tốt! Như vậy Thánh coi trọng nữa, Y Liên tiểu a muội của chúng ta có thể thừa cơ xông vào, lấy tên người Hoa lòng lang dạ sói đó về! Đến lúc đó để làm trâu làm ngựa, hầu hạ muội cả đời! Khuôn mặt xinh đẹp của Y Liên đỏ bừng, nhưng lại buồn bã lắc đầu: - Nếu quả thực là như vậy, cả đời a ca vui vẻ rồi, được vui ta làm sao có thể vui được cơ chứ? Ta thà cứ như thế này, vĩnh viễn lén nhìn cũng muốn có chút đau đớn khổ sở nào! Xin các vị liệt tổ liệt tông của Miêu trại hãy phù hộ để cho a ca của con đạt được tâm nguyện, Y Liên nguyện ý đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho các vị! Nàng hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm cầu khấn. mặt ánh lên vẻ rực rỡ động lòng người. - Tiểu a muội ngốc đến hết thuốc chữa rồi! Tử Đồng bất đắc dĩ đành thở dài tiếng: - Muội đúng là chân tâm mà lại gặp phải hố phân, a ca của muội căn bản chẳng để ý tới muội! Thiếu nữ lặng lẽ lắc đầu, ngẩn ngơ nhìn , ánh mắt kiên định. Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, Tử Đồng thực là còn lòng dạ nào nhìn tiếp được nữa, ánh mắt đảo qua lại vài lượt, hừ lạnh tiếng thầm nhủ: - Yên tâm , Y Liên, ta nhất định đòi lại công đạo cho muội! Thấy Lâm Tam trầm mặc hồi lâu năng gì, Hàn Nông trưởng lão cười khà khà: - Sao? A Lâm ca, ngươi muốn bỏ cuộc sao? "Lão đầu này, từng bước từng bước ép người!" Lâm Tam cũng chẳng có cách nào, chỉ đành đưa đầu ra đỡ, nhận lấy cờ hoa từ tay An Bích Như, tức giận mắng nàng: - Sư phụ tỷ tỷ, mấy lão đầu này đều khi dễ ta, sao chẳng thấy nàng được câu công đạo thế? Thánh cười hì hì: - Bọn họ khi dễ ngươi, ngươi sau này cũng có thể khi dễ lại ta mà, như vậy là công bằng rồi chứ! Lâm Tam nghe thấy rụt cổ lại: "Khi dễ nàng? Đó chẳng phải là trêu chọc lão thọ tinh sao?" giận dỗi hứ tiếng: - Đây là địa bàn của nàng, bọn họ liên hợp lại khi dễ ta, chẳng may mà ta thất thủ... - Ngươi dám? Trong mắt An Bích Như lên ý cười hàm tiếu, hung hăng dẫm mạnh vào chân , mị nhãn như tơ, ngúng nguẩy hỏi: - Hoặc là thất thủ, hoặc là thất thân, ngươi chọn cái nào? Lâm Tam thấy vậy trong lòng mềm lại, lửa dục bốc lên, dâm đãng hỏi nàng: - Có thể chọn cả hai ?! Ta quen thất thủ, nhưng lại rất giỏi thất thân đó, ài! - Ngươi nên thế nào đây? Thánh cười khúc khích hỏi, vỗ vào má , cúi đầu đến sát bên tai , thanh có phần run rẩy: - Tiểu đệ đệ, cho ngươi bí mật... Sư phụ tỷ tỷ của ngươi còn chưa từng động phòng qua! Ngươi có thể dạy ta được ? An tỷ tỷ mặt mũi đỏ bừng, từ tai lan dần tới gáy, khẽ cười tiếng mang theo hương thơm như hoa lan, phả vào mặt . Tiểu đệ đệ nghe mà trong đầu nổ oành tiếng, trong mắt toàn là kim hoa: "Hồ ly tinh này! Còn chưa động phòng mà như vậy, nếu động phòng rồi, đó chẳng phải là ăn thịt ta luôn sao?" Toàn thân cứng đơ, mũi như sắp bốc khói, đầu óc nóng bừng, cắn chặt răng uy phong lẫm lẫm : - Được, vì nghiệp giáo dục đồng thời cũng để quét sạch những vùng tối mờ mịt trong cơ thể và tâm linh của Thánh , ta đành phải hi sinh lần vậy! Lần này, ta tiếp nhận! trong nháy mắt hớn hở, thần sắc hiên ngang, chẳng còn tỏ vẻ khó khăn như trước nữa. An tỷ tỷ ngây người cả hồi lâu, rồi đột nhiên hiểu ra: "Ai da, trúng kế rồi! Tiểu đệ đệ này khẳng định là sớm nghĩ ra phương pháp, chỉ là cố ý làm thế để dụ ta ra mà thôi! Đáng ghét !" Nàng mặt mũi đỏ rực, cười phì tiếng, lén véo tay , trong mắt chứa đầy tình ý, tựa như dòng nước lững lờ trôi vậy. - A thúc, có phải là chỉ cần leo cột, ta muốn cái gì là người đưa ta cái đó ? Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tam tràn ngập niềm tin, cười hì hì quay sang hỏi Hàn Nông trưởng lão. " nhanh như vậy nghĩ ra cách rồi sao?" Đại trưởng lão kinh ngạc thôi, kín đáo gật đầu cái: - Chỉ cần là hợp lí chúng ta đương nhiên cung cấp cho ngươi! Nhưng nếu ngươi muốn thang mây, vậy miễn ! - Ta là người vô sỉ vậy sao? Lâm Tam cười ha hả, tía lia kể ra loạt: - A thúc nghe kĩ đây, ta muốn nan trúc mỏng, giấy Tuyên Thành, sợi thép , dầu hỏa, sợi bông... Giọng rất lớn, hơi ra mấy chục thứ đồ vật, rơi vào tai mọi người cách ràng, nhưng chẳng ai hiểu được định chơi trò gì. Đừng là thang mây, đến cả cành trúc cũng đều nhắc đến. "Chỉ mấy thứ này thôi, sao có thể treo cờ hoa lên chứ?" Những người phía dưới đều đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau, chẳng người nào biết cần những thứ này để làm gì, đến cả sư phụ tỷ tỷ trong lòng cũng tràn đầy ngạc nhiên nhìn . - Chỉ mấy thứ này thôi sao? Đợi xong, đại trưởng lão mới dám chớp mắt hỏi lại. Lâm Tam hai tay vung ra, thản nhiên cười : - Đúng thế! Sao? Mấy thứ đồ nhặt này mà a thúc cũng đưa được sao? - Đưa, đương nhiên đưa rồi! Hàn Nông vội vã gật đầu, nhìn với vẻ chẳng thể tin nổi: - A Lâm ca, ngươi phải nghĩ cho kĩ đó, nếu thất bại, ngươi chẳng còn cơ hội đâu, ngươi và Thánh ... An Bích Như nghe mà trong lòng căng thẳng, nàng thân là Thánh của Miêu trại, hiểu nhất dụng ý đằng sau việc các trưởng lão làm khó tiểu đệ đệ, chính là các trưởng lão hy vọng a Lâm ca có thể dùng thủ đoạn khiến tất cả mọi người tâm phục, như vậy bọn họ mới có lí do để đem phượng hoàng, niềm kiêu hãnh của Miêu trại gả cho người Hoa! Nhưng đây dù sao cũng là chung thân đại của nàng, vạn nhất tiểu đệ đệ thất thủ, nàng và chỉ có thể lén lút gặp nhau cả đời mà thôi. Thánh tim đập thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài, nàng dẫu có kinh nghiệm phong phú, có thể là gần như chưa chuyện gì mà chưa từng trải qua, những trước nay chưa từng có lần nào căng thẳng như thế này. Lâm Tam nhìn vào cái cột hoa trơn bóng kia, trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng quay đầu lại nhìn sư phụ tỷ tỷ khẽ mỉm cười. Trông cười cũng phải là tuấn tú, nhưng lại bộc lộ trí tuệ, sức mạnh và niềm tin chẳng thể tả bằng lời, rơi vào trong mắt An Bích Như, nó lập tức tựa như đóa hoa xuân ấm áp nở rộ vậy. Thánh nóng ruột, chẳng quản đến cái gì nữa, nắm chặt lấy tay , kiều nũng nịu : - Tiểu đệ đệ, bây giờ ta muốn động phòng cùng ngươi !
Chương 602 :Thiên tài - Tỷ tỷ, đừng có nôn nóng thế chứ, tiểu đệ đệ còn có chính phải làm trước ! - Ngươi mới nôn nóng ấy! An Bích Như mặt mũi đỏ ửng, khẽ bĩu môi hứ tiếng, ánh mắt nũng nịu đong đưa tựa như có thể vắt ra nước. Lâm Tam cười ha hả đến bên cạnh Hàn Nông, nghiêm mặt : - Xin đại trưởng lão yên tâm, tất cả hậu quả ta đều nghĩ đến rồi! Chỉ cần những thứ này thôi, phiền lão nhân gia giúp ta chuẩn bị chút! "Chẳng lẽ tiểu tử này thực có bản lĩnh thần kì gì đó?" Đại trưởng lão hồ nghi nhìn . Lâm Tam mặc kệ hỏi đến, thẳng tới gọi Tứ Đức từ trong đám người ra, ghé sát bên tai dặn dò vài câu. Tứ Đức gật gật đầu, tiếp đó liền cùng với mấy mễ đa mà Hàn Nông phái ra lấy đồ. Hoàng hôn dần buông xuống, tầm mắt trở nên mờ mịt, có mấy nơi đốt lửa trại lên, cả Hoa Sơn tiết trở lên lặng lẽ như tờ, tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, đợi thời khắc vị a Lâm ca thần kì này treo lá cờ hoa ngũ sắc lên. Ánh mắt Lâm Tam như đuốc, ngừng quan sát đám người xung quanh, Thành Tự đứng nấp ở chỗ tối nơi xa, lén giơ tay ra hiệu cho , Lâm Tam mỉm cười, khẽ gật đầu cái. Nhiếp đại nhân đài cao lặng lẽ dò xét bóng lưng , nghiến chặt răng, trong mắt lóe lên vẻ hung hiểm, nhưng khi ánh mắt của Lâm Tam quét tới, chỉ trong khoảnh khắc lại trở nên tươi cười hòa hảo, thân thiết vô cùng: - A Lâm ca, ngươi thực nắm chắc chứ? - Cám ơn phủ doãn đại nhân quan tâm! A Lâm ca cười hì hì: - Ta làm việc ngài cứ yên tâm, xảy ra chuyện gì đâu! - A Lâm ca lại có trò hay rồi! Lâm Tam cười khà khà: - Nhất định có trò hay, ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo! lúc chuyện, hai người Tứ Đức vội vã quay lại. Trong tay các mễ đa của Miêu tộc đó cầm đống các thứ như nan trúc, giấy Tuyên Thành, sợi thép mỏng, dầu hỏa, chỉ lụa... Tất cả đều dồn trong chiếc túi lớn, trong tay Tứ Đức cũng xách thùng nước muối, gật đầu ra hiệu với Lâm Tam, tỏ ý tất cả những thứ cần đều chuẩn xác có gì sai sót. Hàn Nông đại trưởng lão cười : - A Lâm ca, những thứ ngươi cần đều chuẩn bị xong rồi, tiếp đó phải trông vào bản thân ngươi thôi! - Được rồi, được rồi! Cám ơn thịnh tình của a thúc! Lâm Tam chậm rãi bước tới, đem những thứ trong cái túi kia lần lượt đặt lên bàn, bày thành dãy dài. Tất cả mọi người đều đứng cả dậy, hiếu kì dò xét những thứ đồ đặt bàn, sau khi nhìn tình hình, lập tức lộ ra vẻ vừa thất vọng lại vừa lo lắng. Chỉ dựa vào mấy thứ giấy mỏng, nan trúc, sợi thép, chỉ lụa này, sao có thể kéo được cờ hoa lên chứ? A Lâm ca vừa đua ngựa vừa leo núi đao, vất vả cả nửa ngày trời, khó khăn lắm mới được các trưởng lão công nhận là mễ đa kiệt xuất nhất Miêu tộc, nhưng xem tình cảnh trước mắt này e rằng sắp phí công toi rồi. Tất cả đều lặng lẽ thở dài, đám thanh niên của Ánh Nguyệt thôn lại càng muôn phần lo lắng. Bọn họ tuy miệng quyết liệt với a Lâm ca, nhưng kính phục đối với vẫn thay đổi chút nào. Trừ việc đối với Y Liên lạnh lùng, có tình người ra, a Lâm ca ở tất cả các phương diện khác đều cực kì xuất sắc, là thần tượng chân chính trong lòng bọn họ. - Lần này xem làm thế nào? Thấy Lâm Tam lặng lẽ quanh quẩn trước cái bàn, Tử Đồng bực bội hừ tiếng, trông thần sắc có vẻ như vui mừng đau khổ của người khác. - thể nào! Y Liên kiên định lắc đầu : - A ca nhất định có cách! Huynh ấy là người thông minh nhất trong toàn Miêu tộc này! Trong lúc hai nàng chuyện Lâm Tam động thủ rồi. Trước tiên nhặt những sợi nan trúc mỏng dính lên, vô cùng cẩn thận quấn chúng thành vòng, rồi dùng sợi chỉ khẽ buộc những cái nan trúc lại, nối đầu đuôi của chúng với nhau, chu vi cái vòng ước chừng sáu bảy thước. Sau đó lại lấy đoạn dây thép ra, cắt lấy hai đoạn dài bằng đường kích của vòng trúc, đâm xuyên qua và dựng vuông góc bên , hình thành cái tâm ở chính giữa hình tròn. " làm cái gì vậy?" Thấy a Lâm ca ra tay, tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt tập trung vào đôi tay . Nhìn nhìn lại, thấy a Lâm ca lúc nhíu mày, lúc lại mỉm cười, đôi tay vẫn ngừng vạch vạch vẽ vẽ gì đó, rất là bận rộn, nhưng lại chẳng có người nào biết, rốt cuộc làm cái gì. Sau khi buộc xong sợi dây sắt đó, Lâm Tam cẩn thận sửa lại góc độ, Nheo mắt lại quan sát hồi, sau hồi lâu mới mãn ý gật gật đầu, lấy tờ giấy mỏng bên cạnh qua, căn cứ theo hình tròn kia mà gấp, sau hồi, làm thành hình trụ tròn bịt kín, dưới hở ra. Sau khi đảm bảo là đường kính hai đầu bằng nhau, dùng hồ dán bôi lên, dường như vẫn còn yên tâm, lại thử thổi mạnh vào bên trong vài hơi, sau khi nghe thấy tiếng giấy rung lên lạch phạch mới vui vẻ đặt xuống. chỉ những hương thân của Miêu trại, mà cả các vị trưởng lão cùng phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh cũng đều càng nhìn càng trở nên mơ hồ. dán giấy vào như thế này rốt cuộc là muốn làm gì? Đến cả An tỷ tỷ, người biết bản lĩnh thực của tiểu đệ đệ cũng phải lén nắm chặt đôi tay, trong lòng muôn vàn lo lắng. Sau khi làm xong cả hai thứ, Lâm Tam vô cùng cẩn thận mang cái vòng trúc kia lồng vào trong cái hình trụ tròn, tiếp đó khẽ dán hồ giấy vào, sau đó lại tại nơi giao điểm giữa hai đoạn sắt dùng nan trúc cẩn thận buộc thành từng vòng tròn , xung quanh lại bọc tầng tầng những sợi bông. tỉ mỉ thu thập chỉnh lí lại, dò xét đánh giá hồi lâu rồi mới thở phào hơi nhõm. Lúc này, mọi người cuối cùng cũng nhìn ra, cái mà a Lâm ca làm giống như chiếc đèn lồng. Chỉ có điều đèn lồng mà người ta treo đều là có hình bầu dục, cái này của lại là hình trụ tròn và còn lộ đáy ra nữa. Thấy khẽ xoa tay, đại trưởng lão chẳng thể đợi nổi cất tiếng hỏi luôn: - A Lâm ca, chuẩn bị xong chưa? Lâm Tam lắc đầu cười hì hì: - Chỉ có cái còn chưa đủ, ta cần làm thêm hai cái nữa, xin chư vị chờ thêm lát nữa! Có kinh nghiệm lần đầu, hai cái sau làm dễ dàng hơn nhiều, chỉ sau lát, ba chiếc đèn lồng giấy hình thù kì quái ra trước mặt mọi người. Lâm Tam cười bí : - Được rồi, tất cả chuẩn bị xong xuôi! "Thế này đủ rồi ư?!" Tất cả mọi người nền cỏ đều lập tức xao động cả lên, chụm đầu chụm tai lại mà bàn luận ngừng: "Chỉ với mấy chiếc đèn lồng rách nát này, làm sao có thể kéo cờ lên được? A Lâm ca phải thổi da trâu* đó chứ?" (*Thổi da trâu: Bốc phét) Đám thanh niên của Ánh Nguyệt thôn cũng đều thầm bàn luận với nhau, Y Liên tim đập thình thịch, nhìn chăm chăm về phía a Lâm ca, chẳng dám động đậy chút nào. - Ngươi thực sao? Thế này mà chuẩn bị xong rồi? Bố Y lão đa đứng ở bên cạnh thấy bận bịu cả nửa ngày, lúc này mới trợn tròn mắt lên hỏi. A Lâm ca ừm tiếng rồi cười hì hì: - Đương nhiên là chuẩn bị xong rồi, con người ta làm việc rất là dứt khoát! Lão đa, giúp ta cầm lấy cái này! đưa chiếc "đèn lồng" kì quái kia vào tay Bố Y, tự mình cầm lấy hai cây, chậm rãi về phía cây cột hoa kia, lão đa vội vã rảo bước theo sau lưng . - A Lâm ca sắp treo cờ rồi! Thấy vẻ mặt đầy tự tin của , trong đám người lập tức nổi lên từng đợt hoan hô, các hương thân Miêu tộc vừa rồi còn thất vọng vì a Lâm ca, rất nhanh bị tâm tình thoải mái của tác động, chăm chú nhìn vào từng cử động của , sợ bỏ lỡ mất trò hay! Thánh do dự hồi, cuối cùng khó mà đè nén căng thẳng trong lòng, lặng lẽ bước theo sau lưng Lâm Tam. Cứ như vậy, đại nhân và tất cả các trưởng lão cũng phải đích thân quang lâm. Đám người từ từ di động, lấy cây cột hoa trơn bóng kia làm trung tâm, vây thành vòng tròn lớn, tụ tập xung quanh, ánh mắt đều tập trung lên người a Lâm ca. - Chỉ lụa! Lâm Tam phân phó tiếng, Tứ Đức vội vã đưa đầu sợi chỉ tới. Sợi chỉ lụa này tuy nhưng lại cực kì bền chắc, là do phân phó Tứ Đức lựa chọn cẩn thận tìm về. Dưới ánh mắt của mọi người, buộc chặt lá cờ hoa vào, lại dùng sợi chỉ làm thành hai cái thòng lọng, buộc vào cây cột hoa, đầu bên kia thả ra cực dài, nắm chắc trong tay mình. Động tác đó chẳng người nào hiểu được, đến cả phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh cũng nén nổi lắc đầu, trong mắt thoáng qua những tia chế nhạo: - Như vậy mà có thể kéo lên ư? Lẽ nào cái cờ hoa này của ngươi biết bay? A Lâm ca, truyền thuyết rằng ngươi thông minh cơ trí, thiên hạ đệ nhất. Ta thấy vị tất như thế! - Có phải là thiên hạ đệ nhất hay , ta dám võ đoán! Có điều đệ nhất ở Tự Châu của Nhiếp đại nhân chẳng có gì phải nghi ngờ cả! Lâm Tam da cười thịt cười, ánh mắt sắc như mũi tên, lạnh lùng nhìn . Nhiếp đại nhân quay đầu , trong mắt lóe lên hung quang. - A Lâm ca, mau bắt đầu ! Chư vị trưởng lão đều chẳng thể chờ thêm được nữa, vội vã thúc giục . Lâm Tam ừm tiếng, mỉm cười gật đầu, hô to: - Nước muối! Tứ Đức xách cái thùng gỗ đến, đây là loại nước tương chát dùng để ngâm đậu hũ, bên trong có ngâm mấy sợi dây thép. Lâm Tam lấy ra rồi phơi khô, tiếp đó đem đầu buộc vào phía dưới chiếc "đèn lồng", đầu còn lại dùng tú hoa châm xuyên qua cờ hoa, sau đó buộc thành cái thòng lọng lỏng, lại lệnh cho Tứ Đức nâng đèn lên, bên của lá cờ hoa kia cũng được nhấc lên. làm lại như vậy lần nữa, tại trung tâm và bên trái buộc hai cái thòng lọng, tiếp đó lại treo vào "đèn lồng". Chiếc đèn lồng ở giữa có dây buộc dài nhất, nâng lên cao nhất. Như vậy, ba chiếc đèn tạo thành hình chữ phẩm (å ). Điều chỉnh chuẩn xác phương hướng, lại đích thân lấy ống trúc đựng dầu hỏa đến, ngâm sợi bông treo sợi dây sắt vào đó lúc, sau đó mới cười lớn gật đầu : - Được rồi, chúng ta kéo cờ lên thôi! Nghe muốn kéo cờ, tinh thần tất cả mọi người đều trở nên háo hức, a Lâm ca bận rộn cả nửa ngày, chính là vì đợi thời khắc này! có thể thành công ? Tất cả mọi người đều vì mà đổ mồ hôi, Y Liên vô cùng căng thẳng, thiếu chút nữa cắn dập cả môi rồi. Trong đám người, duy chỉ có Lâm Tam là trấn tĩnh nhất. lấy ngọn lửa từ chỗ đại trưởng lão qua, mỉm cười châm vào ba sợi bông tẩm dầu. Những tiếng nổ lách tách do lửa cháy vang lên, mấy sợi dây đó từ từ bốc cháy. Trong khoảnh khắc những mảnh giấy đèn lồng vốn có chút sơ xác căng phồng cả lên, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt , tạo nên loại cảm giác ấm áp chẳng thể miêu tả bằng lời. Lâm Tam đích thân ôm lấy chiếc "đèn lồng" ở giữa, cảm thấy mặt giấy dần dần nóng lên, ước như sắp bay lên. đột nhiên cười hắc hắc tiếng, kêu lớn: - Cờ hoa sắp bay lên rồi... Thế này mà sắp bay lên rồi, bằng vào cái gì chứ? Tất cả hương thân đều lập tức cảm thấy cổ họng như khô lại. Lâm Tam quay đầu nhìn lại, hướng về phía An Bích Như nháy nháy mắt, cười hì hì ra vẻ thần bí : - Ta dám đảm bảo, chỉ cần Thánh thổi hơi tiên khí, lá cờ hoa này nhất định có thể bay lên vừa cao vừa xa! Còn có chuyện kì lạ như thế này nữa sao, bị mê hoặc phen, các mễ đa mễ sai của Miêu tộc đều lập tức trở lên hưng phấn. - Thánh , thánh ... Bọn họ vô cùng hớn hở, tề thanh hét lớn tên của An tỷ tỷ. Thánh từ từ đứng dậy, kiều lườm cái rồi thướt tha tới trước lá cờ hoa, tràng vỗ tay như triều thủy lập tức vang lên, đám người sau nháy mắt như sôi trào. - Xin Thánh đỡ lấy "đèn lồng", sau đó thổi hơi tiên khí! A Lâm ca cười hì hì , chậm rãi đưa chiếc đèn lồng đến tay nàng. "Tiểu đệ đệ này, chẳng biết là làm cái trò quỷ gì nữa?" An tỷ tỷ mặt đỏ ửng lên, kiều nguýt cái, khẽ ôm chiếc "đèn lồng" kia vào trong lòng, ánh đèn mờ ảo kia chiếu lên khuôn mặt nàng, xinh đẹp mỹ lệ đến bút nào tả xiết. Nàng chúm môi lại, khẽ thổi vào sợi bông cháy kia cái, ngọn lửa hơi chếch , Lâm Tam khẽ quát lên: - Thả! An Bích Như vội vã buông ngọc thủ ra. Trước mắt tất cả mọi người, cả chiếc " đèn lồng" mờ ảo kia nhàng lung lay chút, rồi chậm rãi bay lên, từ chậm đến nhanh, tựa như thả chữ "phẩm" phát sáng lên trời vậy. Cờ hoa được bọn chúng kéo theo, tựa như có bàn tay vô hình thầm lay động, thuận theo cột hoa mà lên, theo gió tung bay. Năm màu sắc sặc sỡ kia dưới ánh đèn chiếu xuống, càng trở nên mĩ lệ động nhân. Cờ hoa thực bay lên rồi, bay lên bằng loại ý tưởng tràn đầy tính lãng mạn mà chẳng ai nghĩ tới! A Lâm ca thực quá thần kì! Tất cả mọi hương thân của Miêu tộc đều kinh ngạc mừng vui xen lẫn, kích động tới hồi lâu lên lời. Mắt thấy cờ hoa leo lên tới đỉnh cột, bị chiếc xà ngang ngăn lại, Lâm Tam điều khiển sợi chỉ trong tay, kéo chặt hai chiếc thòng lọng kia lại, tiếp đó lại buộc chặt vào cột hoa, nghi thức kéo cờ liền hoàn thành, lá cờ hoa ngũ sắc tung bay phấp phới trong gió. - Thánh , cái này là cho nàng! Lâm Tam cười gian xảo, đem ba sợi dây còn lại giao vào trong tay An Bích Như. - Cho ta?! Thánh hơi sững sờ chút, nhận lấy mấy sợi dây kia và dụng lực kéo xuống, lúc này mới nhìn , đầu kia của mấy sợi dây buộc vào mấy chiếc "đèn lồng" treo lá cờ. Nàng vui vẻ vạn phần, vội vã hỏi: - Tiểu đệ đệ, đây là đèn gì? Sao nó có thể bay lên trời? Ngươi từ đâu học được cái này thế? - Cái này gọi là đèn Khổng Minh, lúc ta thích nhất là làm cái này để chơi. Theo truyền thuyết nó là do người tên là Khổng Minh phát minh ra, vị Khổng Minh này vô cùng thông minh... - So với ngươi còn thông minh hơn sao?! - Ồ, ta so với ông ấy, chắc là còn có cách chút xíu! An Bích Như che miệng cười khúc khích: - Ta chẳng tin đâu, thế giới này, còn có người nào thông minh hơn ngươi được sao? Lâm Tam lắc đầu, ra vẻ đạo mạo đáp: - Đó là bởi vì trong lòng nàng khắc sâu hình bóng của người, cho nên, liền trở thành thông minh nhất thiên hạ mà chẳng có gì phải ngại ngùng! - Mèo khen mèo dài đuôi! Thánh khẽ phì tiếng, khuôn mặt xinh đẹp liếc nhìn sang , ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan luôn vào trong. Lâm Tam kéo tay nàng, mỉm cười : - Kì thực, đèn Khổng Minh chỉ là dùng để kéo cờ lên, nó còn có vài hàm nghĩa càng đẹp hơn. Tỷ tỷ, nàng buông tay ra nhìn thử xem... Ngọc thủ của An Bích Như vừa buông ra, sợi dây mềm mại đó liền bay lên trung. Khi đèn Khổng Minh và cờ hoa dính vào nhau, vốn chỉ còn lại vòng thòng lọng, giờ bỗng dưng buông tay ra, chiếc đèn bị trói buộc nữa bèn ra sức bay lên, sau khoảnh khắc giãy thoát khỏi sợi dây buộc, rung rung lắc lắc chút rồi bay thẳng về phía chân trời. Đèn Khổng Minh càng bay càng cao, ngọn lửa lấp lóe, chực bay thẳng vào trong mây, những điểm sáng nho đó, tựa như những ngôi sao sáng nhất, rực rỡ nhất giữa bầu trời đêm vậy. - Nó có thể bay lên chín tầng trời ? An Bích Như ôm chặt tay , tựa như bé lần đầu tiên ngắm các vì sao, ánh mắt chớp chớp, mơ màng, trong lòng hưng phấn thôi. - Chắc là có thể đó! Lâm Tam vuốt ve bàn tay nàng, dịu dàng với nàng: - Nếu có thể đồng thời thả ngàn ngọn đèn Khổng Minh, ta có thể vì nàng mà tạo ra bầu trời đầy sao! bầu trời chỉ thuộc về nàng! - Bầu trời của ta ư? Thánh sững sờ nhìn , vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lặng lẽ tựa vào ngực , hai mắt dường như ươn ướt: - Tiểu đệ đệ, ngươi thực là thiên tài, thiên tài lừa gạt nữ nhân! Trong lịch sử mấy trăm năm của Hoa Sơn tiết, nào từng thấy qua chiếc đèn sao mỹ diệu như thế này, ý tưởng sáng tạo "tiền vô cổ nhân" này cũng chính hợp với mục tiêu của Hoa Sơn tiết, tuyệt đẹp lãng mạn, động nhân vô ngần. Đám người Miêu vô cùng hưng phấn trèo lên núi cao, nhìn về những chiếc đèn lấp lánh ở phía xa xa, sải bước đuổi theo những chiếc đèn sao, bốn phía tiếng vỗ tay vang lên như triều thủy, hồi lâu dứt. Chiếc đèn sao mỹ lệ của đêm nay nhất định trở thành truyền kì đẹp đẽ, bất hủ ở Miêu tộc. Đối với a Lâm ca này, cho dù là người Miêu thích soi mói nhất, cũng thực chẳng tìm ra được cái gì nữa để mà đâm chọc. Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, chuyện đến mức này còn có ai dám ngăn cản bước tiến của a Lâm ca nữa chứ? - Ta rồi mà, a Lâm ca nhất định làm được, huynh ấy là người lợi hại nhất! Y Liên hớn hở nhảy cẫng lên, ánh mắt như ngây dại nhìn bóng hình của a Lâm ca, nước mắt tí tách tuôn rơi. - Phải rồi, là lợi hại nhất! Tử Đồng nhìn chăm chăm vào đôi thân ảnh ở phía xa kia, hậm hực hừ tiếng: - Đến cả Thánh cũng dựa vào lòng cho ôm như vậy... Y Liên, muội sao còn chưa tỉnh ra? phải là a ca của muội nữa, là a ca của Thánh mới đúng! Y Liên sững sờ nhìn về phía Thánh mỉm cười hạnh phúc tựa vào lòng , trong tâm khảm lập tức như rạn nứt, nước mắt tuôn rơi ào ạt. - Tiểu a muội, quên , những mễ đa tốt của Miêu gia nhiều vô số, hà tất phải cố sống cố chết bám theo người chứ? Tử Đồng lau nước mắt mặt nàng, dịu dàng an ủi. Y Liên lặng lẽ lắc đầu, lời nào, chợt nghe từ xa vọng đến tiếng ca trong trẻo dễ nghe: Chàng yên mái ấm thiếp nhà Cánh chim phiêu bạc tận trời xa Chàng đây lắm bạn nào như thiếp Hoa mi chiếc bóng nỉ non ca Tử Đồng bỗng dưng mở to đôi mắt, vội vã : - Là Thánh ! Thánh muốn cùng a Lâm ca đối ca! Y Liên, muội còn cơ hội nữa rồi!