1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cửu vĩ miêu yêu - Tâm Tuyền Thủy Toản[Huyền huyễn](70c+Kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70 : Kết hôn

      ~♥~


      Hôm nay, Nịnh Nhi như thường lệ đến bệnh viện khám tổng quát.

      Lúc về biệt thự, đợi , Doãn Hạc Lam lên tiếng hỏi: "Em , về rồi sao?"

      Duy liếc mắt nhìn "thiếu gia" vẫn ngồi ghế sa lông kia, còn chính mình ra mửa cửa.

      "Ừ!" Kuôn mặt nhắn của Nịnh Nhi đỏ bừng, vui vẻ : "Lam, đoán thử xem."

      "Hửm?" Doãn Hạc Lam mỉm cười, trong lòng đoán ra. chín cũng là mười.

      "Chúng ta. . . chúng ta. . . có con rồi!" Nịnh Nhi vui vẻ đứng tại chỗ xoay tròn.

      Doãn Hạc Lam vội đỡ lấy , nhéo cái mũi ấy mắng : " mang thai còn biết cẩn thận! Em muốn chết vì lo lắng sao?"

      Nịnh Nhi vội vàng đứng vững, oan ức : "Tại vì em rất vui thôi. . . ."

      Doãn Hạc Lam sợ mất hứng: "Được rồi được rồi, cũng đâu có trách em, phải sao?"

      Nịnh Nhi bĩu môi: "Còn xạo! ràng vừa mới em. . ."

      "Khụ. . . Được rồi, cần khiến lại tức giận nữa, được ? nhận sai còn chưa hài lòng sao?" Doãn Hạc Lam .

      " được!" Nịnh Nhi tiếp tục làm xấu : " xem, nhận lỗi mà như thế ấy à!"

      "Được, được rồi!" Doãn Hạc Lam khẩn trương : "Như ~ thế ~ này~ em ~ thấy ~ được ~ chưa ~?"

      "Đáng ghét!"

      "Vậy rốt cuộc em muốn như thế nào?" Doãn Hạc Lam bất đắc dĩ.

      " làm ơn ôm chặt em chút nha!" Nịnh Nhị tinh ranh đề nghị: "Em mang thai nha!"

      "Được được!" Dứt lời, Doãn Hạc Lam liền ôm lấy eo Nịnh Nhi: "Được chưa nào?"

      " được! Xoay vài vòng !"

      "Được thôi. Em giữ chắc đó."

      "Ha ha, ha ha!. . . . ." Tiếng cười hạnh phúc lan tỏa trong gian, Duy bất đắc dĩ lắc đầu, hai người kia a.

      o0o

      Ngày hôm sau.

      Sáng sớm, Doãn Hạc Lam ở bể bơi luyện tập.

      giờ ở đây đông lắm, Doãn Hạc Lam tùy ý bơi lội, mục đích thực của là muốn tĩnh tâm.

      Đêm qua, cha mẹ Nịnh Nhi làm việc quả thực nhanh chóng, họ tìm được . Đôi bên gặp mặt nhiều, họ chỉ ngắn gọn là muốn cùng con họ kết hôn, càng nhanh càng tốt. Chuyện của gia đình là thành hay bại đều dựa vào việc làm tốt hay chuyện này.

      Doãn Hạc Lam thở dài. Kết hôn, tuyệt đối kết hônvới Nịnh Nhi. Mặc kệ những lợi ích hấp dẫn trước mắt, cũng chẳng màng sống chết, nhất định cưới Nịnh Nhi.

      Lý do rất đơn giản, bởi mối tình si của , dành tất thảy cho Khốc Băng lãnh.

      Lúc này người trong bể bơi khá vắng, những thanh xung quanh đây tất cả đều truyền đến tai Doãn hạc Lam. Trong đó có câu , rất quen thuộc với , là giọng mà ngày đêm thầm mong nhớ, nhưng cũng là những lời mà cả đời này muốn nghe tới, hơn nữa lời này lại chính từ miệng ấy ra.

      "Hi, khi nào chúng ta kết hôn đây. tìm người xem ngày chưa?"

      Doãn Hạc Lam sửng sốt, theo bản năng, trốn sau chậu cây cảnh. tại, thứ gì cũng có, nếu như xuất lúc này, chỉ khiến Thần Hi cười nhạo, khi đó cơ hội dành cho càng ít.

      Thần Hi cùng Khốc Băng Lãnh cảm thấy đằng sau có luồng gió, khiến cả hai quay đầu lại nhìn, thấy đứa bé trai bướng bỉnh chạy vội ngang qua. Hai người nhìn nhau cùng cười. (Doãn Hạc Lam: Em ngoan! Lại đây chú cho kẹo ăn!")

      Thần Hi cưng chiều nhéo mũi Băng Lãnh: "Sao vậy, đợi được, phải gả cho sao?"

      "Ai nha đừng làm rộn!" Băng Lãnh cười, "Là mẹ hối thúc đó, gần đây xảy ra nhiều chuyện, mọi người cùng xum họp chỗ bồi dưỡng tình cảm, thoải mái tinh thần chút cũng tốt mà, có phải ?"

      Thần Hi gật gù: "Cũng phải. Bác. . . à , mẹ phải!"

      "Ha ha." Băng Lãnh cười.

      Ánh mắt Thần Hi vô ý lướt qua bụng Băng Lãnh, mỉm cười hỏi: "Mấy tháng rồi?"

      "Sao?" Băng Lãnh sửng sốt vài giây sau mới kịp phản ứng câu hỏi đầu đuôi này: "Đáng ghét! Mới được ba tháng thôi."

      Doãn Hạc Lam run rẩy trong lòng, có gì đó ngòn ngọt dâng lên trong cổ họng, nhưng cố nén nhổ ra.

      Đại kết cục : Làm sao có thể quên?

      ~♥~


      "Lam! làm sao vậy?" Nịnh Nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt còn chút máu của Doãn Hạc Lam, lại bị đánh ngã nhoài sàn. Nịnh Nhi sửng sốt, liền cho rằng có thể do uống quá nhiều nên cũng để tâm.

      " Doãn, làm sao vậy?" Duy nhàng hỏi.

      Doãn Hạc Lam còn sức lực, cầm lấy ly nước trong tay Duy uống hơi, cũng coi xem đối phương là ai.

      Cả Duy và Nịnh Nhi đều sợ tới mức dám tiếng nào, cả hai đều sợ đến ngây dại.

      Sau khi Doãn Hạc Lam uống xong liền lấy ly nước ném về hướng Duy đứng, nghiêng người tránh : " Doãn, làm gì vậy?"

      "Làm gì?! Làm gì à?! Tôi muốn hỏi các người cho xem các ngươi làm gì! !" Doãn Hạc Lam chỉ vào Nịnh Nhi: "Bọn họ ràng đính hôn, ràng ấy mang trong người đứa con của ! vì sao với tôi! Vì sao? !"

      ", làm sao biết được chuyện này?" Nịnh Nhi mở to đôi mắt.

      "Vậy là biết! biết sao còn với tôi?" Doãn Hạc Lam tức giận, đẩy Duy - người ngăn giữa hai người lúc này ra.Nịnh Nhi liền thét tiếng chói tai ("Duy!") còn Doãn Hạc Lam giáng cho cái tát.

      " còn dám luôn miệng tôi. người nên dối gạt như thế. lừa dối tôi, chúng ta chia tay!"

      "!" Trong đôi mắt Nịnh Nhi tràn đầy sợ hãi: "! Doãn Hạc Lam, đừng lung tung như thế có được . Hôm nay làm sao vậy!"

      "Làm sao? Làm sao cái gì? Tôi điên rồi! Tôi cho biết, tôi điên rồi! lừa tôi, lại còn dám luôn miệng tôi!"

      Nịnh Nhi chịu đựng được nữa, hét lớn: "Đủ rồi! Doãn Hạc Lam, hôm nay chúng ta mọi chuyện. Là lừa tôi trước! vốn dĩ chẳng thương gì tôi, nhưng hơn hai tháng qua, mỗi ngày đều là ở cùng tôi, là tôi, nhưng kỳ thực chỉ muốn mượn giúp đỡ của cha mẹ tôi để bản thân đoạt lại Doãn thị! Là lừa tôi trước!"

      "Nhưng ràng là có biết, phải ? ràng biết tôi lừa , cho nên tất thảy đều là do tự nguyện! Cho dù tôi lừa , cũng là do tự nguyện bị lừa! Nhưng tôi hoàn toàn biết bọn họ có con với nhau, đính hôn, cho nên vẫn là lừa tôi! . . ." Doãn Hạc Lam còn muốn điều gì thêm nữa, nhưng phun ra ngụm máu tươi.

      "Lam!" Nịnh Nhi lo lắng ghé sát bên tai gọi , nhưng mắt khkông còn nhìn thấy gì nữa rồi.

      Theo bản năng, Doãn Hạc Lam hướng về nơi phát ra thanh hung hăng đánh xuống. Lại ngụm lại nữa, rồi lảo đảo ngã mặt đất. Phía bên kia cũng chỉ nghe tiếng thét chói tai của Nịnh Nhi. Tất cả rơi vào tĩnh lặng.

      o0o

      biết qua bao lâu, Nịnh Nhi mơ hồ tỉnh lại.

      Bên cạnh thân thể Doãn Hạc Lam có vết máu, còn có và đứa con chưa ra đời của họ.

      góc tủ TV kia còn lưu lại vết máu bụng .

      Nịnh Nhi mơ hồ tìm kiếm lâu, nơi xa xôi mơ hồ kia chừng có bóng dáng Doãn Hạc Lam.

      Lúc này bỗng thấy khát nước. dùng toàn lực gọi tên Duy vài tiếng, sau mới nhớ ra vì bảo vệ , Duy sớm vong mạng.

      , , thể để Doãn Hạc Lam chết, tuyệt đối thể. . . .

      Nịnh Nhi dùng nội lực, đem sinh mệnh cuối cùng của mình cho Doãn Hạc Lam. Nhưng có nghĩ tới rằng vì bản thân công phu tới, lại thêm thể lực suy yếu, nên sinh mệnh kia toàn bộ được truyền cho sinh mạng nhất trong căn phòng.

      Khi linh hồn Nịnh Nhi chậm rãi bay lên, chỉ thấy đứa mới sinh khóc oe oe gọi mẹ lớn. thanh ấy hòa cùng tiếng nhạc mơ hồ từ nơi nào truyền đến, đó là Diêm Vương gọi linh hồn trở về. . . .

      Ngoài khung cửa, những vướng bận ùa vào
      nhàng lay động mái tóc em
      đến thế
      Hoa cũng vì ai kia mà nhức nhối, bi thương
      Cưỡng lại, thực tình em muốn
      Nên dặn lòng học cách che dấu mà thôi. . .

      ~Hoàn~

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :