Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 337: Xuất phát.

      - Thúc phụ, lần này đây chỉ có thể cho lão nhân gia ngài chuyến, ta nhận được tin tức mới nhất, Tây Vũ đế quốc đột nhiên xuất mấy cao thủ, Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên tất cả đều chết trận, phái ra quá nhiều nhân thủ, hơn nữa mặc dù phái Thiên Tôn đỉnh phong cao thủ . Ta lo lắng cũng ứng phó nổi.


      Thác Bạt Hồng Dã ở trước mặt lão già cung kính .


      Lão giả này lại là thúc phụ của Thác Bạt Hồng Dã?


      Bất kể là người của Tây Vũ đế quốc hay là Nam Man quốc, chỉ sợ đều rất ít biết lão già như vậy tồn tại.


      - Xuất lực cho Nam Man quốc chúng ta, cũng là việc của Thác Bạt Nham ta, mấy chục năm này ta mực đều ở Trung Ương đế quốc, nghĩ tới Nam Man quốc ở dưới dẫn dắt của chất nhi. là lớn mạnh đến thế, nếu tiếp qua vài năm, Thác Bạt gia nhất cử tiến vào Trung Ương đế quốc, cũng phải việc khó. Ta vì Thác Bạt gia ra phần lực. Tây Vũ đế quốc Minh Vũ tiểu nhi này, lại muốn theo Thác Bạt gia chúng ta tranh phong, quả nhiên là biết lượng sức.


      thanh của Thác Bạt Nham khàn khàn mang theo tia lanh lảnh, làm cho người ta nghe xong rất là thoải mái.


      đám triều thần, các chiến tướng cung kính xoay người, trong tâm bọn họ đều thầm phỏng đoán, thực lực lão giả này đến tột cùng đến trình độ gì.


      - Đợi lúc thúc phụ trở về Trung Ương đế quốc, chất nhi chắc chắn chuẩn bị phần hậu lễ, dùng tạ ơn thúc công.


      Thác Bạt Hồng Dã khiêm cung .


      Thác Bạt Nham lông mày chau thiêu, lại bất động thanh sắc, tuy đến Huyền Tôn sơ cấp, nhưng Huyền Tôn sơ cấp ở bên Trung Ương đế quốc kia, lại thực coi là cái gì, ở trong môn phái làm ngoại môn Trưởng lão, nhưng mà lương mỗi tháng lại nhiều, tuy Nam Man quốc bất quá là tiểu quốc, nhưng Thác Bạt Hồng Dã dù sao cũng là quốc gia quốc chủ, lấy ra gì đó, có lẽ quá kém.


      - Hiền chất khách khí, vi thúc tự nhiên hết sức là được.


      Thác Bạt Nham ha ha cười , lộ ra ngụm răng vàng.


      - Đợi thúc phụ chiến thắng trở về, chất nhi vì thúc phụ đón gió tẩy trần!


      Thác Bạt Hồng Dã cao giọng cười.


      Ở dưới đám triều thần túm tụm, Thác Bạt Nham bước lên chiến thuyền, đồng hành còn có mười chín cao thủ, trong đó hai cái Thiên Tôn, mười bảy địa tôn.


      Ở phương diện quốc lực, Nam Man quốc vượt qua Tây Vũ đế quốc biết bao nhiêu.


      Nhìn xem chiến thuyền chậm rãi chạy nhanh cách bến tàu, Thác Bạt Hồng Dã đứng ở bên cạnh bờ, thân hình khoẻ mạnh tựa như cán thương, tiếng gió gào thét, Hoàng bào phần phật, nhìn xem chiến thuyền xa xa biến mất.


      - Nhiều nhất ba năm, liền có thể đánh hạ Tây Vũ đế quốc, các nước đông nguyên, vào hết trong tay! Tiếp qua mười năm, liền có thể vào Trung Ương đế quốc!


      Thác Bạt Hồng Dã thản nhiên , ánh mắt sang lên, vì thực mục tiêu này, cũng hao phí biết bao nhiêu tâm lực.


      Bên cạnh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cũng mặc hoàng gia đứng ở bên người Thác Bạt Hồng Dã, chính là Nam Man quốc Thái tử Thác Bạt Việt.


      - Phụ vương, các nước đông nguyên này, tất cả đều bị chúng ta đánh hạ, vì sao chúng ta còn phải vào Trung Ương đế quốc? Trung Ương đế quốc cao thủ nhiều như mây, chúng ta bên kia, chỉ sợ thấp hơn người đầu, chú ý kinh doanh, ở đây làm Hoàng Đế cao nhất, phải rất tốt sao?


      Thác Bạt Việt nhìn Thác Bạt Hồng Dã, khó hiểu hỏi thăm.


      - Việt nhi, ngươi Nam Man quốc chúng ta tại sao lại thắng, mà Tây Vũ đế quốc tại sao lại bại?


      Thác Bạt Hồng Dã cười cười, nhìn về phía Thác Bạt Việt hỏi.


      - Tây Vũ đế quốc trong mấy trăm năm này nhân tài điêu linh, mà Nam Man quốc chúng ta như mặt trời ban trưa, liên tục chiếm đoạt các nước, thực lực của nước cường thịnh.


      Thác Bạt Việt trầm ngâm chốc lát .


      - Này cường kia yếu, Tây Vũ đế quốc tất bại thể nghi ngờ.


      Thác Bạt Hồng Dã lắc đầu :


      - Sai rồi, đế quốc sừng sững mấy ngàn năm, há nhân tài điêu linh ?


      - Này lại là vì sao?


      Thác Bạt càng khó hiểu.


      - Ngươi chỉ có thấy được mặt ngoài, lại thấy được nguyên nhân càng sâu, ngươi thân là Thái tử, có số việc cũng nên biết .


      Thác Bạt Hồng Dã trầm ngâm lát, xúc động .


      - Kỳ Nam Man quốc cũng phải là Thác Bạt gia chúng ta khống chế.


      Nghe được Thác Bạt Hồng Dã , trong lòng Thác Bạt Việt giật mình, thất thanh :


      - Cái này… cái này làm sao có thể, Thác Bạt thế gia chính là hoàng tộc Nam Man quốc, phụ thân càng là quốc chủ, ai dám tự ý chuyên quyền, khống chế Nam Man quốc?


      Thác Bạt Hồng Dã sờ lên đầu Thác Bạt Việt, ánh mắt sâu xa mà nhìn về phương xa :


      - Khống chế Thác Bạt gia, chính là quái vật khổng lồ ở Trung Ương đế quốc, là chỗ môn phái của thúc phụ ngươi. Hơn ba trăm năm trước, môn phái chỗ dựa của Tây Vũ đế quốc từ từ xuống dốc, lưu lạc thành nhị lưu môn phái, mà Man quốc chúng ta, vừa vặn đầu phục môn phái của thúc phụ ngươi, lấy được môn phái kia duy trì, bắt đầu chiếm đoạt các nước.


      - Ba trăm năm sau, Tây Vũ đế quốc liền xuống dốc đến thế này, mà Nam Man quốc, lại dần dần cường thịnh lên. Bằng vì sao Trung Ương đế quốc nhiều đại tông môn như vậy, tùy tiện cái có thể đơn giản hủy diệt chúng ta, lại đến cưỡng đoạt quốc thổ chúng ta? Bởi vì chúng ta, bất quá là con cờ của bọn mà thôi, chỉ cần cự vật kia ngã, Nam Man quốc chúng ta có thể vô tư, mà khi bọn họ ngã, chúng ta cũng tùy thời diệt vong.


      Thác Bạt Việt trong lòng khiếp sợ, dần dần hiểu phụ thân vì cái gì cố ý muốn vào Trung Ương đế quốc.


      - Phụ thân thường thường dạy bảo hài nhi, dựa sơn sơn đảo, dựa người người ngã, lấy việc đều dựa vào chính mình!


      Thác Bạt Việt nắm chặt lại nắm tay, trịnh trọng .


      - sai, chính là đạo lý này.


      Thác Bạt Hồng Dã con mắt nhắm lại, muốn đem Thác Bạt Hồng Dã ta trở thành con cờ tùy tiện thao túng, vậy cũng quá coi thường Thác Bạt Hồng Dã ta.


      - Những đại tông môn kia sở dĩ có thể ngật đứng ngã, đều là trải qua vài đời thậm chí vài chục thế hệ kinh doanh, sớm muộn có ngày, Thác Bạt gia bị ngươi khống chế, đến lúc đó, ngươi phải dẫn Thác Bạt gia cường thịnh lên.


      - Hài nhi nhất định phụ phụ thân nhắc nhở, phụ thân, nếu như chúng ta đánh hạ Tây Vũ đế quốc, làm đủ chuẩn bị, tiến vào Trung Ương đế quốc. Trung Ương đế quốc tông môn san sát, chúng ta lại phải như thế nào ở Trung Ương đế quốc đứng vững gót chân?


      Thác Bạt Việt , tại đông nguyên, Thác Bạt gia tộc xác thực rất mạnh, nhưng Trung Ương đế quốc, lại là tùy tiện tông môn nào cũng có thể giết chết như con kiến.


      - Cái này, với ngươi giảng, chỉ sợ ngươi cũng hiểu, Trung Ương đế quốc có quy tắc của Trung Ương đế quốc, ở trong cuộc sống, có tổ chức thần bí, gọi là Chấp Pháp Điện, sau khi tiến vào Trung Ương đế quốc, bản thân mình tiếp xúc đến, tại nghĩ cái này, còn có chút quá sớm.


      Thác Bạt Hồng Dã muốn lại thôi, cũng có tiếp tục hết.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 338: A Ly sau khi biến hóa. (1)

      - Chấp Pháp Điện? Đó là tổ chức dạng gì? Quy tắc của Trung Ương đế quốc là loại quy tắc dạng gì?


      Thác Bạt Việt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hướng Thác Bạt Hồng Dã, Thác Bạt Hồng Dã lại im miệng .


      Phía trước nước sông lan tràn, cuồn cuộn mất .


      Lâu thuyền của Tây Vũ đế quốc thuận giang mà , ngày sau đó, rốt cục tiến nhập mảnh hải vực rộng lớn khôn cùng, hướng phương xa nhìn lại, trời biển đụng vào nhau, mênh mông mờ mịt.


      Nước biển này là loại sạch lam thuần túy, gió biển thổi vào, làm cho người ta có loại cảm giác vui vẻ thoải mái.


      Vừa tiến vào hải vực, Tiểu Vưu liền hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng.


      - Tiểu Vưu, ngươi muốn đến trong biển chơi?


      Tiểu Dực chứng kiến bộ dạng Tiểu Vưu hỏi.


      Tiểu Vưu cười híp mắt, càng ngừng gật đầu, tám cái xúc tua ngừng vũ động, lên cuộn sóng.


      - Tiểu Vưu, vậy ngươi có thể vừa liền trở lại hay ?


      Tiểu Dực lo lắng hỏi thăm, trong mắt có muốn nồng đậm.


      Tiểu Vưu nghĩ nghĩ, lắc đầu, theo Diệp Thần, mỗi ngày đều có Tụ Hồn Đan, Ngưng Hồn Đan ăn, nếu vào hải lí, phải chính mình săn .


      - Diệp Thần ca ca, bảo bọn chèo thuyền chậm chút, cho Tiểu Vưu xuống biển chơi thoáng cái a.


      Tiểu Dực thấy Tiểu Vưu lắc đầu, lập tức vui vẻ ra mặt, nhìn về phía Diệp Thần .


      Diệp Thần cũng nghe được những lời kia của Tiểu Dực, Tiểu Vưu bị thần hồn của mình khống chế, trong phương viên mười dặm lạc được, cần phải cho thuyền thả chậm tốc độ, cười cười :


      - Ngươi cho Tiểu Vưu chơi . !


      Tiểu Dực ôm Tiểu Vưu, đến bên cạnh mép thuyền.


      - Tiểu Vưu, ta thả ngươi xuống.


      Tiểu Dực , buông Tiểu Vưu ra, Tiểu Vưu rầm tiếng, rơi vào trong nước.


      Thần hồn Diệp Thần cảm giác chút, Tiểu Vưu tiến vào trong nước biển, liền dị thường khoái hoạt, cực kỳ nhanh bơi qua bơi lại, sưu sưu sưu, tựa như đạo thiểm điện vậy.


      Tốc độ như vậy, so với thuyền này cần phải nhanh nhiều lắm .


      Tiểu Vưu bắt cá ăn, Diệp Thần cùng A Ly nhìn nhau cười, tuy Tiểu Vưu khả năng sống lâu, nhưng tâm tính mà , bất quá là đứa ham chơi mà thôi.


      Sóng biển mãnh liệt, thuyền ở mặt biển càng ngừng xóc nảy, mặc dù là lúc này, Diệp Thần cũng quên tu luyện, trong lòng của có được loại cảm giác gấp gáp, muốn tăng thực lực lên.


      mặt biển này, thủy hệ huyền khí dị thường nồng đậm, nếu như Diệp Thần vận chuyển Thủy Thần Quyết, có thể đem tất cả thủy hệ huyền khí trong phương viên dặm toàn bộ ngưng tụ lại, bất quá làm như vậy, động tĩnh quá lớn.


      thuyền cũng vô pháp tu luyện vũ kỹ, Diệp Thần chỉ có thể ngồi xếp bằng tu luyện, thúc dục phi đao, huyền khí mãnh liệt ra, Diệp Thần cố ý phóng xuất ra rất nhiều huyền khí, như vậy A Ly ngồi ở bên cạnh Diệp Thần tu luyện, có thể hấp thu đến càng nhiều huyền khí .


      Cửa khoang đóng chặt, thần hồn của Diệp Thần phiêu đãng ở trung, có thể ràng cảm giác được, bọn người Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân còn có những Địa Tôn cao thủ kia, đều ở trong phòng tĩnh tu, vì đại chiến sắp đến làm chuẩn bị.


      Mặc dù có nhóm người trong nội tâm đối với quốc gia tồn vong cũng phải để ý như vậy, nhưng mà trận chiến Cấm Vực Chi Địa, chuyện liên quan sinh tử. biết bên Man quốc kia phái cao thủ dạng gì tới, trong tâm bọn họ còn là rất có áp lực, đối với kết quả trận chiến Cấm Vực Chi Địa, vững tin thể nghi ngờ nhất, ai qua Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả kia, bọn họ được chứng kiến bản tôn của Diệp Thần cùng Tiểu Dực, có hai Vương ở đây, Nam Man quốc còn có thể ngất trời sao?


      Bất quá bọn còn là phi thường chăm chỉ tu luyện, muốn ở dưới trướng Vương làm việc, có chút thực lực sao được, nếu thực lực quá thấp kém, Vương thấy vừa mắt


      Trời dần dần đen xuống, lâu thuyền xóc nảy tựa hồ cũng lại, điểm điểm tinh quang rơi vào trong biển.


      Chung quanh phi thường trống trải, lâu thuyền chạy biển rộng, có vẻ cực kỳ bé.


      Diệp Thần tu luyện, A Ly cũng ngồi xổm bên người Diệp Thần, đúng lúc này, người A Ly đột nhiên bạch quang đại phóng, quang mang nhũ bạch sắc này, trong nháy mắt tràn đầy cả gian phòng.


      Chuyện gì xảy ra?


      Diệp Thần đột nhiên cả kinh, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào A Ly, e sợ A Ly tu luyện xảy ra vấn đề gì, cảm giác được giữa bạch quang có khí tức nhu hòa, trong lòng Diệp Thần vừa động, chẳng lẽ A Ly tu luyện, đến thời kì mấu chốt?


      Ở bên trong đạo bạch quang kia, Diệp Thần lờ mờ chứng kiến, A Ly đem viên Mê Huyễn Bảo Châu từ trong miệng phun ra, Mê Huyễn Bảo Châu này lên tới trung, từng màn lưu quang trút xuống, giống như đạo đạo thác nước.


      A Ly phun ra nuốt vào những hào quang này, đem chúng nó hấp thu đến trong cơ thể của mình.


      Diệp Thần dần dần cảm giác được, thần hồn trong cơ thể A Ly ngừng phát triển.


      Thực lực của A Ly, vốn cách Thiên sư cũng chỉ kém đường, dùng tốc độ phát triển thần hồn của A Ly tại, chỉ sợ qua được bao lâu, liền có thể vào hàng ngũ Thiên Sư cấp.


      nghĩ tới A Ly ràng so với mình nhanh hơn tấn giai, Diệp Thần cảm giác mình cũng phải nỗ lực .


      Đúng lúc này, Diệp Thần đột nhiên phát , thân thể A Ly có ít biến hóa kỳ dị, nàng cuộn lại giường, thân thể ngừng trướng lớn, dần dần biến ảo, những địa phương thân thể, gò má… này, ràng dài ra làn da trắng nõn, giống như mỹ ngọc khiết bạch vô hạ vậy.


      màn này, làm Diệp Thần cực kỳ khiếp sợ, chẳng lẽ A Ly muốn biến hóa rồi?


      Tinh thần Diệp Thần tập trung cao độ, chuyển mắt nhìn chằm chằm vào mặt của A Ly, gương mặt của nàng rốt cục hóa thành bộ dạng nhân loại, Diệp Thần nhìn xem mặt của A Ly, trái tim phảng phất trong nháy mắt này đình chỉ nhảy lên.


      A Ly đẹp.


      Diệp Thần cách nào hình dung loại xinh đẹp này, nàng đẹp giống như mộng ảo, chỉ sợ là bầu trời tiên tử, chứng kiến A Ly cũng tự ti mặc cảm.


      Nàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài có chút nhảy lên, mái tóc đen nhánh sáng bóng rủ xuống hai má, quỳnh tị xinh đẹp thẳng tắp, cặp môi đỏ mọng tiên diễm trong suốt, trong ôn nhu lộ ra loại khí chất linh tú, đường cong má mềm nhẵn, mặt hình trứng cùng liễu diệp mi lộ ra loại ý nhị cổ điển, giống như từ trong tranh ra.


      Hướng phía dưới nhìn lại, cái cổ trắng ngọc giống như thiên nga tịnh lệ ôn nhu, vai thon gầy rất tròn, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi, đôi Ngọc Phong thiếu nữ vểnh lên rất đầy đặn, nổi bật đường cong nữ tính đặc biệt, cánh tay ngọc tuyết ngẫu, eo thon nhắn, mông đẹp rất tròn giàu có co dãn, làm cho người miên man bất định.


      người của nàng, y nguyên mang theo đặc thù của ly miêu, mông có bảy cái đuôi dài, đỉnh đầu trường đôi lỗ tai ly miêu, những đặc thù này, lại có chút cảm giác nào phá hư vẻ đẹp của nàng, ngược lại làm cho nàng nhiều vài phần khí chất đáng , giống như công chúa cao quý cùng trang nhã.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 339: A Ly sau khi biến hóa. (2)

      Nàng là thiên sứ rơi vào thế gian, tinh linh rơi vào trần thế, bất luận kẻ nào thấy nàng, chỉ sợ cũng khỏi vì nàng khuynh đảo, nàng là đẹp như vậy, đẹp chút tì vết, đẹp làm cho người ta hít thở thông.


      Chứng kiến A Ly thân thể xích lỏa nằm bên cạnh mình, gương mặt của Diệp Thần trong nháy mắt giống như là bị hỏa thiêu, trở nên nóng hổi. Đây là chuyện tình sao mà xấu hổ, nhưng mà ánh mắt của Diệp Thần, lại khó có thể từ người của A Ly dời , nàng đẹp.


      Diệp Thần cảm giác hô hấp cũng trở nên ngưng trệ, ánh mắt rơi vào nhũ phong của A Ly, còn có mông lớn rất tròn, bầu khí có chút hương diễm cùng kiều diễm.


      Nhìn nhiều vài lần, cho dù là làm cho Diệp Thần giờ phút này cứ như vậy chết mất, cũng cam tâm tình nguyện.


      Đúng lúc này, A Ly ưm tiếng, từ trong sâu kín thức tỉnh lại.


      Diệp Thần đột nhiên trở nên bối rối, nếu A Ly biết mình đem nàng toàn thân cao thấp tất cả đều nhìn mấy lần, có thể giận hay , nhưng lúc này muốn tránh cũng kịp, thấp thỏm lo âu mà nhìn xem A Ly chậm rãi mở mắt.


      A Ly cùng Diệp Thần hai mắt đối mặt, ánh mắt của nàng, tựu như là đôi hắc bảo thạch vậy, thanh tịnh trong suốt, hồn nhiên vô tà.


      - A Ly, ngươi…


      Diệp Thần nhìn xem A Ly, gò má xích hồng, khẩn trương biết nên những gì.


      - Ta làm sao vậy?


      A Ly nghi hoặc hỏi thăm, thanh mềm mại tựa như sợi sợi mưa phùn, nhuận điền nhân tâm.


      - A Ly, ngươi có thể rồi?


      Diệp Thần kinh hỉ mà nhìn xem A Ly.


      - Ta có thể rồi?


      Con mắt A Ly chớp chớp, cúi đầu nhìn nhìn cánh tay của mình, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, cùng nhân loại khác, bộ dạng nàng tràn đầy thần kỳ, đỉnh đầu lỗ tai giật giật, theo lý thuyết, lấy số tuổi tại của nàng, còn cách nào biến hóa cùng chuyện mới đúng.


      Nguyên nhân hẳn là Mê Huyễn Bảo Châu.


      A Ly có chút mừng rỡ nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình.


      Nàng có chút nào ý thức được thân thể mình xích lỏa ngồi ở trước người Diệp Thần, đối với thân thể hoàn toàn mới của mình tràn ngập tò mò.


      tia mùi thơm thiếu nữ truyền đến, làm cho Diệp Thần khỏi tâm viên ý mã, A Ly cùng cách gần trong gang tấc, toàn thân xích lỏa, có mặc bộ y phục, đôi ngọc phong lộ trong khí, chính giữa hai điểm hồng hồng, làm Diệp Thần có loại xúc động muốn phun máu mũi.


      Phi lễ chớ nhìn, Diệp Thần muốn nghiêng đầu nhìn tới, chỉ là lại có thể thu hồi ánh mắt, nhịn được nghiêng mắt nhìn.


      Hết lần này tới lần khác lúc này, động tác của A Ly, làm cho Diệp Thần càng là thiếu chút nữa con mắt trừng ra.


      Ngón tay ngọc thon dài của A Ly chuyển qua trước ngực, đôi thỏ ngọc đầy đặn ở lòng bàn tay của A Ly biến đổi các loại hình, khi làm ra khe rãnh sâu, khi lại lôi kéo, bộ dạng A Ly có chút ảo não :


      - có lớn bằng mẫu thân.


      A Ly ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, trừng mắt nhìn, trong đôi mắt tinh khiết vô tà, nàng nào biết đâu rằng, tại Diệp Thần, trong đầu lại là đầy tà niệm.


      - Diệp Thần ca ca, ngươi làm sao đỏ mặt?


      Lỗ tai A Ly đầy dí dỏm mà giật giật, để sát vào Diệp Thần hỏi.


      - Cái này…


      Diệp Thần xấu hổ thôi, nhìn xem bộ dạng A Ly hồn nhiên, trong lòng Diệp Thần hổ thẹn, vì cái gì trong đầu mình tất cả đều là những ý nghĩ hương diễm kiều diễm kia? Mũi A Ly cùng mình chỉ có cách ngón tay, thổ khí như lan, tản ra hương khí sâu kín.


      - Diệp Thần ca ca, A Ly đẹp ?


      A Ly lộ ra tiếu dung ngọt ngào đáng , vẻ mặt chờ đợi mà nhìn xem Diệp Thần.


      - Ừ. Cái này, A Ly, ngươi vẫn là trước đem y phục mặc lên a.


      Chứng kiến A Ly xinh đẹp động lòng người, lại gợi cảm hấp dẫn, Diệp Thần sợ mình cái nhịn được làm thịt A Ly mất .


      A Ly quá đẹp, trách được , hồ ly tinh hồ ly tinh, tuy A Ly phải hồ ly, lại cùng hồ ly họ hàng rất gần.


      - Vì cái gì?


      A Ly trừng mắt nhìn, lông mi dài giật giật, có chút nghi hoặc hỏi thăm.


      - Cái này đều bị ta xem hết.


      mặt Diệp Thần nóng hổi, xấu hổ .


      - Nhìn cái lại có việc gì.


      A Ly lộ ra tiếu dung , nàng có cảm thấy cái gì, tỷ muội trong tộc của mình, thường xuyên bị người xem, nhìn xem cũng có gì, chỉ là thể sờ, bất quá Diệp Thần trước đem toàn thân nàng toàn bộ sờ soạng lần, còn sờ soạng chỗ đó. . . Nghĩ đến chuyện này, A Ly hai má bay lên vòng phấn hồng.


      Mụ mụ qua, sau khi tỷ muội Ly Miêu tộc biến hóa lần đầu tiên, là phải cho người mình nhất, hơn nữa cả đời chỉ người, nếu như thể, tình nguyện chết . Nghĩ tới đây, trong đầu A Ly lại ra bộ dạng Diệp Thần.


      Bộ dạng A Ly cúi đầu đỏ mặt, có loại kiều diễm cùng vũ mị nên lời, thấy mà Diệp Thần đều có xúc động phun máu mũi.


      nương Ly Miêu tộc, cũng ngại người khác nhìn thân thể xích lỏa của các nàng? Cái này thể được, vạn nhất A Ly ở trước mặt người khác biến hóa, chẳng phải là bị xem hết?


      - A Ly, từ nay về sau ngươi cần phải ở trước mặt người khác biến hóa, sau khi biến hóa thân ở trước mặt người khác, phải mặc xong quần áo a.


      Diệp Thần gấp giọng .


      - Vì cái gì?


      A Ly nhìn xem Diệp Thần, lông mi vểnh lên giật giật, có chút khó hiểu.


      - Cái này, ngươi đẹp, ta lo lắng nếu ngươi mặc quần áo ở trước mặt bọn thân, bọn họ có ý xấu.


      Diệp Thần thầm nghĩ hổ thẹn, nghĩ nghĩ, định lực của mình cũng coi là tệ, nhưng mà thời điểm đối mặt A Ly, lại vẫn cách nào chống đỡ loại hấp dẫn đó.


      Diệp Thần bị con mắt thanh tịnh của A Ly nhìn có chút chột dạ.


      - Ừ.


      A Ly gật đầu, nghiêm túc .


      - quản Diệp Thần ca ca bảo A Ly làm cái gì, A Ly đều tin tưởng Diệp Thần ca ca.


      Nghe được A Ly , Diệp Thần cảm giác trái tim của mình rạo rực, tiểu hồ ly tinh này là mê chết người đền mạng, A Ly vẻ mặt hồn nhiên, lại là loại hấp dẫn này, ra những lời này, người bình thường chỉ sợ sớm cầm giữ được .


      Diệp Thần gãi gãi đầu, ý xấu tràn đầy, mùi thơm của cơ thể A Ly làm cho người ta giống như là thân ở trong muôn hoa.


      - Thời gian ta biến hóa tới rồi, Diệp Thần ca ca, ngươi muốn kiểm tra nơi này ?


      A Ly thấy Diệp Thần nhìn chằm chằm vào lồng ngực của mình, trát trát nhãn tình hỏi.


      - Cái này cái này…


      Diệp Thần biểu lộ cứng ngắc, nội tâm lâm vào thống khổ giãy dụa, kiểm tra có phải là quá vô sỉ rồi hay ? Chỉ là, đôi thỏ ngọc của A Ly, cũng quá mê người . . .


      đôi ngọc thủ của A Ly kéo tay Diệp Thần qua, đặt ở lồng ngực của mình :


      - Ta biến hóa thời gian lập tức tới ngay, A Ly bây giờ còn có thể tùy ý biến hóa, liền cho Diệp Thần ca ca sờ thoáng cái a.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 340: Đạo tâm a, toàn bộ hủy!

      Diệp Thần cảm giác trong đầu oanh tiếng, trống rỗng, lòng bàn tay phải truyền đến ít xúc cảm mềm mại như tơ lụa, còn có điểm nhô lên, giờ phút này, khó có thể hình dung là loại cảm giác dạng gì, cảm giác tuyệt vời này, làm trái tim bỗng nhiên dừng lại chút.


      Đúng lúc này, thân thể A Ly nhanh chóng thu lại, biến trở về bộ dạng ly miêu.


      Sau nửa ngày, Diệp Thần suy nghĩ xuất thần, vừa rồi hết thảy, giật mình như mộng, nhưng mà loại cảm giác khác thường đó, lại ở trong đầu lái được, trong cơ thể phảng phất có được xúc động vô cùng.


      Diệp Thần cúi đầu, phát A Ly cđang gối ở đùi của mình, cuộn thành đoàn, trong nội tâm lập tức có loại cảm giác mất mác buồn vô cớ.


      - Đạo tâm của ta a, toàn bộ hủy.


      Nội tâm Diệp Thần điên cuồng hét lên cười khổ, tiểu nha đầu A Ly này, đem mình mê đến cạn.


      - Bất quá, này xác thực là loại thể nghiệm tệ, thực mềm mại.


      Diệp Thần quơ quơ đầu, đem những ý nghĩ kiều diễm trong đầu kia đuổi ra ngoài.


      Thấy Diệp Thần tiến vào trạng thái tĩnh tu, ửng đỏ sắc gương mặt của A Ly lúc này mới chậm rãi thối lui, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười giảo hoạt, mụ mụ với nàng, ở trước mặt nam nhân mình mến, phải làm bộ cái gì cũng hiểu, ngẫu nhiên cho chút ngon ngọt, lại thể rất nhanh liền hoàn toàn cho , mới có thể hấp dẫn lòng của , cho nghĩ nữ nhân bên ngoài.


      Nửa đêm, đầu sóng bên ngoài tựa hồ lại lớn rất nhiều, thuyền bắt đầu xóc nảy gay gắt.


      biết vì cái gì, Diệp Thần tổng có tia dự cảm bất tường, thần hồn vừa động, hướng phía dưới đáy biển tìm kiếm, chỉ thấy cái bóng đen cự đại, cực kỳ nhanh tới gần, đợi đến thần hồn của Diệp Thần điều tra tinh tường, mới phát đó là con bạch tuộc cự đại.


      Con bạch tuộc này lớn chừng nửa cả chiến thuyền, cùng Tiểu Vưu lớn lên giống, hẳn phải là Thiên Minh Chương.


      Thần hồn của Diệp Thần hướng con bạch tuộc đó bao vây qua, muốn dùng thần hồn dọa lùi nó, lại phát , con bạch tuộc đó vậy mà hoàn toàn bị ảnh hưởng!


      Con bạch tuộc này cùng thú huyền thú bình thường cùng dạng, thần hồn ràng đối với nó có hiệu quả! Bất quá Diệp Thần lại cảm thấy được, thực lực con bạch tuộc này cũng được, phỏng chừng sai biệt lắm là Thiên Sư cấp, có thể là những quái vật sống trong biển này, cũng e ngại Vương.


      Tựa như Đạm Đài Lăng, có hồn niệm, cùng thú bình thường cũng là giống.


      - A Ly, có quái vật biển tập kích, chúng ta !


      Diệp Thần nhanh chóng dùng thần hồn cho truyền lại tin tức Tiểu Dực, mang lên A Ly hướng ra gian phòng của mình, đánh thức những người khác.


      Tuy cảm giác quái vật biển này chỉ có thực lực Thiên Sư cấp, nhưng Diệp Thần cũng dám khinh thường.


      Mọi người vừa mới vọt tới boong thuyền, liền nghe "Ầm ầm" tiếng vang lớn, cả thân tàu chấn động, mảnh xúc tua dài hẹp từ trong nước biển duỗi ra, bao khỏa cả thân tàu.


      Nếu cả lầu thuyền bị ném phiền toái! May mà cái lâu thuyền này chính là dùng kim loại đặc thù chế tạo, cả thân tàu phi thường cứng rắn, dễ dàng toái rơi.


      Diệp Thần rút ra Phá Ngục Kiếm, huyền khí vận chuyển, "sưu" tiếng, kiếm chém ra.


      Phốc!


      cái xúc tua của con bạch tuộc đó lên tiếng mà đoạn, rơi vào boong thuyền, càng ngừng run run.


      Cả lầu thuyền mãnh chấn vài cái, con bạch tuộc đó tựa hồ là bị chọc giận, đụng lâu thuyền vài cái, cái xúc tua bị chém đứt kia lại nhanh chóng sinh dài ra.


      Bọn người Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân đều rút vũ khí ra, bổ về phía con bạch tuộc đó, phốc phốc phốc, bọn họ có thể như Diệp Thần đồng dạng kích chặt đứt cái xúc tua, nhưng vẫn có thể làm bị thương nó. Nhưng mà năng lực khôi phục của tên này cực kỳ kinh người, miệng vết thương ngờ rất nhanh liền phục hồi như cũ.


      Con bạch tuộc này mới Thiên Sư cấp mà thôi, lại có sức khôi phục đáng sợ như thế!


      Bùm bùm bùm, xúc tua của nó công kích người đám Địa Tôn cao thủ, đem những Địa Tôn cao thủ kia đánh cho liên tiếp lui về phía sau, về phần Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả, lại có việc gì.


      - Quái vật biển này có chút cổ quái, như thế nào chém cũng thương đến nó!


      Phỏng chừng khả năng phải đem đầu lâu của nó chặt xuống, mới có thể làm sạch nó, mà đầu lâu của nó, lại giấu ở dưới mặt nước, phỏng chừng tên này dùng thủ đoạn như vậy xử lý qua ít người.


      Diệp Thần nguyên cho là nhóm người mình này đối phó con quái vật biển Thiên Sư cấp dễ dàng, nguyện ý đơn giản thi triển thần hồn, nhưng mà tại xem ra, thể thi triển thần hồn, nếu lại chậm lát, lâu thuyền muốn bị bạch tuộc cự đại này ném .


      Thần hồn của Diệp Thần nhanh chóng xâm nhập đến dưới nước, ý niệm vừa động, ở bên trong đáy biển ngưng hóa thành kim giáp binh sĩ.


      Kim giáp binh sĩ tay nâng trường đao, bên trường đao tử hỏa hừng hực, đem nước phụ cận trong nháy mắt thiêu đốt thành hơi.


      Kim giáp binh sĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại bạch tuộc tránh ở đáy thuyền, cổ ý niệm uy áp cường hoành áp bách qua.


      Con bạch tuộc đó từ trong cổ uy áp này, rốt cục cảm nhận được tia sợ hãi, xúc tua rất nhanh lùi về, chuẩn bị nghênh chiến.


      Diệp Thần chuẩn bị sử dụng trường đao bổ về phía đại bạch tuộc này, chỉ thấy xa xa trong nước, vật gì đó kích xạ tới, thần hồn vừa động, Diệp Thần liền biết đó là Tiểu Vưu.


      Tiểu Vưu ở trong biển tốc độ di động nhanh!


      Khoảng thời gian lâu thuyền chạy này, Tiểu Vưu mực ở phụ cận du đãng chơi đùa, hải lí hết thảy đối với nó mà , quả thực có điểm tân kỳ.


      Sau lát, Tiểu Vưu liền đến trước mặt kim giáp binh sĩ.


      Con đại bạch tuộc kia chứng kiến Tiểu Vưu, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, giống như là có thể động.


      Diệp Thần hơi cảm thấy kinh ngạc, vì sao đại bạch tuộc kia chứng kiến Tiểu Vưu, cư nhiên sợ hãi như thế, bạch tuộc bên trong quái vật biển, chẳng lẽ cũng có địa vị cao thấp sao?


      Kế tiếp nhìn qua màn tràng cảnh, làm cho Diệp Thần khỏi ngạc nhiên.


      Chỉ thấy Tiểu Vưu bơi tới trước mặt đại bạch tuộc kia, duỗi ra cái xúc tua, "Pằng" tiếng quật ở mặt đại bạch tuộc kia, đại bạch tuộc này bị đánh, ràng lại thành thành cúi đầu, dám nhúc nhích chút nào.


      Tiểu Vưu theo đằng sau Tiểu Dực, thường xuyên ở trong hoàng cung lăn lộn, trong hoàng cung thời điểm những hoàng phi kia giáo huấn tiểu cung nữ, đều là dùng phương thức như vậy, Tiểu Vưu cũng theo học.


      con tiểu bạch tuộc như bóng đá giáo huấn con đại bạch tuộc lớn như chiến thuyền, cảnh tượng này như thế nào cũng cảm thấy có điểm khôi hài. Tiểu Vưu tối đa cũng chỉ có Địa Sư cấp, mà đại bạch tuộc kia, lại là con Thiên Sư cấp.


      Đại bạch tuộc kia bị Tiểu Vưu quật lâu, sửng sốt vẫn nhúc nhích, sau lát, như là chiếm được chỉ lệnh gì, du ở bên cạnh lâu thuyền, bất quá cũng dám tiếp tục công kích lâu thuyền.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 341: Nhân khôi chi thuật. (1)

      Diệp Thần ý niệm vừa động, kim giáp binh sĩ lăng tiêu tán.


      Bọn người Minh Vũ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân cũng biết đáy biển xảy ra chuyện , y nguyên ở boong thuyền cảnh giới, tùy thời chuẩn bị ứng đối con bạch tuộc đó công kích, bọn họ có thể cảm giác được, con bạch tuộc đó cũng có rời xa.


      - Được rồi, có việc gì, mọi người trở về gian phòng của mình a.


      Diệp Thần hời hợt .


      - Con bạch tuộc đó chạy rồi?


      Minh Vũ Đại Đế nghi hoặc mà hỏi thăm.


      - có chạy, bất quá tiếp tục công kích chúng ta.


      Diệp Thần , lại thể giải thích nguyên nhân là gì.


      Nhiếp Thanh Vân nhìn sâu Diệp Thần cái, cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả chung chỗ, có chút cúi đầu lui về, bọn họ đối với Diệp Thần mà tin tưởng nghi ngờ, có thể là Vương điện hạ thi triển thủ đoạn gì, hàng phục quái vật biển kia a.


      Minh Vũ Đại Đế thấy thế, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ nghĩ, được rồi, có thể là bí pháp nào đó của Ngự Thú Tông. Ngự Thú Tông quả nhiên thần bí khó lường, Minh Vũ Đại Đế thầm thở dài tiếng, mấy trăm năm này, bọn họ phái rất nhiều người Trung Ương đế quốc, muốn ở Trung Ương đế quốc lần nữa thành lập nên ít quan hệ, chỉ là đều thất bại.


      Nếu có tông môn lớn như Ngự Thú Tông chống đở, Ân thị hoàng tộc quả quyết quẫn bách như thế. Đáng tiếc muốn thông qua Diệp Thần quăng đến môn hạ Ngự Thú Tông, chỉ sợ cũng có chút khó khăn, là Ân thị hoàng tộc trèo cao .


      Những người khác đều nghị luận, tán , trở về buồng tàu .


      con Thiên Sư cấp bạch tuộc hộ tống, dọc theo con đường này liền an toàn nhiều hơn.


      Lâu thuyền ở biển chạy sáu ngày.


      - Xem, chỗ đó hẳn là Cấm Vực Chi Địa!


      Địa Tôn cao thủ hô, bên nhanh chóng lấy ra hàng hải đồ thẩm tra đối chiếu.


      - Xác thực là Cấm Vực Chi Địa sai.


      Trong lòng của bọn , tất cả đều xiết chặt.


      Ở trong lịch sử dài dòng buồn chán vô tận, Cấm Vực Chi Địa là cái Tử Vong Chi Địa. Vô số cường giả ở nơi này vẫn lạc, biến thành thi cốt vô chủ.


      Mọi người đều lên boong tàu, cầm lấy mép thuyền, hướng xa xa nhìn ra, chỉ thấy cuối cùng của trung xa xôi, hòn đảo đơn độc xuất ở trong tầm mắt của mọi người, đảo này ở trong biển rộng mênh mông, có vẻ có chút bắt mắt.


      Tòa đảo đó cách quá xa, cho nên thoạt nhìn có chút , nhưng thực tế nó rất lớn.


      hòn đảo, bị tầng thất thải quang màng bao phủ, giống như là chân trời cầu vồng. Nhưng Diệp Thần biết , đó là biết người phương nào hạ cấm chế, tựa hồ so với những cấm chế trong Hạ Địa Quỳnh Lâu kia còn muốn inh.


      biết vì cái gì, cách tòa đảo này càng gần, Diệp Thần dần dần có chút cảm giác bất an, bất quá loại cảm giác này cực kỳ , chẳng lẽ trong Cấm Vực Chi Địa này, tàng gì đó làm cho người sợ hãi?


      Nghĩ nghĩ, hẳn là mình quá đa nghi .


      Cấm Vực Chi Địa có vài ngàn năm lịch sử, mỗi cách khoảng thời gian có các quốc gia cao thủ tiến vào Cấm Vực Chi Địa quyết đấu, nếu như thực có tồn tại gì đó đáng sợ, hẳn là cũng sớm bị phát .


      Diệp Thần nghĩ mãi mà , người chế định quy tắc này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, chẳng lẽ gần kề chỉ là vì tránh cho dân chúng thương vong quá độ? Nếu là như vậy, ngược lại được cho là công đức. Bất quá triều đại thay đổi là thể tránh được, chiến tranh là tránh được phải chết người. Tỷ như Tây Vũ đế quốc ở Cấm Vực Chi Địa chiến bại, Nam Man quốc quy mô xâm lấn Tây Vũ đế quốc, đến lúc đó đồng dạng là sinh linh đồ thán.


      Nghĩ nghĩ, mình có khả năng làm, cũng chỉ có thể là giúp Tây Vũ đế quốc đánh thắng trận chiến này, có lẽ có thể tránh thoát ít chiến loạn.


      - Chúng ta phải từ mặt đông của Cấm Vực Chi Địa tiến vào, mà cao thủ Nam Man quốc, theo phía tây tiến vào.


      - Đây là bản đồ địa hình đảo.


      - Cấm Vực Chi Địa phương viên trăm dặm, trong đó có ba tòa núi cao, tùng lâm rậm rạp, dễ dàng che dấu, chú ý nên trúng mai phục.


      Minh Vũ Đại Đế đưa ỗi người tấm bản đồ địa hình, nhìn về phía Diệp Thần :


      - Chúng ta tốt nhất là cùng chỗ hành động, miễn cho bị tiêu diệt từng bộ phận.


      - Đội ngũ hẳn là có lĩnh tụ.


      Bên cạnh Địa Tôn cao thủ .


      - Ta chỉ huy, giao cho bệ hạ a.


      Diệp Thần , những Địa Tôn cao thủ này đều là nghe lệnh bởi Minh Vũ Đại Đế, mình chỉ huy, bọn họ chưa chắc phục tùng.


      Minh Vũ Đại Đế trầm ngâm lát, xoay người đối với đám thủ hạ của mình :


      - Còn là giao do Diệp Thần chỉ huy a, phàm là Diệp Thần hạ đạt chỉ lệnh, tất cả mọi người được cãi lời.


      - Bệ hạ...


      đám Địa Tôn cao thủ còn muốn cái gì.


      - Các ngươi muốn kháng mệnh sao?


      Minh Vũ Đại Đế lạnh lùng quát.


      - Chúng thần dám.


      đám Địa Tôn cao thủ đều cúi đầu.


      - Cái này, ta chỉ sợ khó làm kẻ dưới phục tùng.


      Diệp Thần gãi gãi đầu .


      Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả kia, tự nhiên là hi vọng Diệp Thần chỉ huy, bọn họ có điểm , tại sao Diệp Thần phải đối với Minh Vũ khách khí như vậy, dùng Vương tôn sư, tùy tiện đầu ngón tay cũng có thể bóp chết Minh Vũ Đại Đế, lại nghĩ nghĩ, Vương việc cần phải làm, bọn họ như thế nào có thể hiểu .


      Nghe rất nhiều Vương giấu ở trong nhân loại, chỉ là vì cảm thụ tình đời trăm thái, dùng cái này tìm kiếm cảnh giới đột phá. Vương như vậy, phần lớn đều đến Vương đỉnh phong, thực lực cảnh giới rất khó tăng lên, lại hướng lên bước, chính là Thái Thượng cảnh giới trong truyền thuyết có thể so với thiên nhân. Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả kia đối với Diệp Thần kính sợ, lại thêm vài phần.


      Minh Vũ Đại Đế khẽ lắc đầu, hướng Diệp Thần :


      - Ngươi cần phải chối từ, Nhiếp Chưởng môn cùng vị tiền bối này tất cả đều nghe lệnh của ngươi, ta lại là chỉ huy bất động, mặt khác, ngươi có thể so với tất cả mọi người trước phát quái vật biển tập kích lâu thuyền, cái năng lực biết trước này, ta cũng là mặc cảm.


      Nghe được Minh Vũ Đại Đế , các cao thủ thủ hạ của Minh Vũ Đại Đế đều chịu phục, ngẫm lại cũng phải, Nhiếp Thanh Vân cùng lão giả kia đều là Thiên Tôn cấp, bọn họ chưa hẳn chịu nghe lệnh của Minh Vũ Đại Đế, ngược lại là đối với Diệp Thần dễ bảo, hơn nữa Diệp Thần biết dùng phương pháp gì ràng đánh bại bạch tuộc, cũng làm ọi người chịu phục.


      - như vậy, ta đây chối từ .


      Diệp Thần gật đầu , thần hồn của mình, quả có thể phát huy tác dụng .


      Diệp Thần xa xa nhìn ra tòa đảo kia, lông mày ngưng lại.


      Mọi người xếp bằng ở boong thuyền, yên tĩnh tu luyện, kiên nhẫn chờ đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :