Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 283: Tuyệt Thế Hảo Mông. (1)



      Thực lực Trư này kém! Diệp Thần trong lòng hơi kinh hãi, xem như Thiên sư, Huyền sư cấp thú, chỉ sợ cũng có tốc độ như vậy? Diệp Thần từ người Trư , cảm nhận được cổ khí tức cường đại, hay là con Trư thoạt nhìn vô hại này, cũng là Vương hay sao?


      Diệp Thần chỉ là thoáng thất thần, Trư kia "Sưu" chút chạy ra mấy trăm mét, tới sau lưng cái phụ nhân xinh đẹp, mũi heo dài ở cái mông của phụ nhân xinh đẹp đó vây quanh, mỹ phụ nhân kia vừa quay đầu lại, quyết đoán hôn mê bất tỉnh.


      Diệp Thần trong lòng rùng mình, tốc độ con Trư này, là kinh người, nếu Vương cấp thú, tạm thời vẫn là nên kinh động cho thỏa đáng, nếu khi Vương ở trong đế đô khởi xướng điên cuồng, vậy phiền toái.


      - Tiểu Dực, A Ly, chúng ta !


      Diệp Thần gấp giọng , thần hồn vẫn truy tung con Trư kia.


      Nếu như là Vương cấp Huyền Thú, chỉ sợ sớm phát Diệp Thần dùng thần hồn nhìn trộm nó, con Trư kia hẳn là con thú!


      Trư liên tục vỗ năm phụ nhân tướng mạo xinh đẹp, cái lổ tai y hệt quạt hương bồ càng ngừng phe phẩy, bộ hưng phấn tự đắc, lẩm bẩm:


      - Nữ nhân Đế đô quả nhiên trong trắng lộ hồng, như nước trong veo rồi lại thơm ngào ngạt, cùng nữ nhân địa phương khác chính là giống nhau!


      Nó hưng phấn vui sướng nhảy nhót vài bước, ánh mắt tròn căng híp lại thành đường .


      - Phía trước chính là Hoán Sa kiều trong truyền thuyết rồi, nữ nhân Hoán Sa kiều vừa trắng vừa tròn a, nữ nhân Hoán Sa kiều đẹp như hoa nha, vỗ đến mông đít của muội muội a. Đợi sờ xong nữ nhân của Hoán Sa kiều, lại vỗ hậu cung của hoàng đế lão tử, công chúa, còn có cung nữ xinh đẹp! Mơ ước vĩ đại của Trư Củng Củng ta, chính là vỗ cái mông của tất cả mỹ nữ khắp thiên hạ! Ta nguyện ý dùng đời vĩ đại của Trư Củng Củng ta, thực mơ ước vĩ đại này!


      Trư kia hưng phấn mà hừ hừ hai tiếng, sưu sưu sưu hóa thành đạo tàn ảnh, xông ào vào Hoán Sa kiều.


      Nhưng Trư biết, nó lầm bầm lầu bầu đều bị Diệp Thần nghe được, Diệp Thần kinh ngạc há to miệng, lộ ra vẻ mặt phi thường quái lạ, thế giới này lại có Trư như vậy, Trư này quả thực là. . . . kỳ hoa!


      biết con Trư này, ở đế đô dẫn phát hỗn loạn như thế nào.


      Thần hồn Diệp Thần đường truy tung Trư tiến nhập Hoán Sa kiều, cơ hồ có thể tưởng tượng Hoán Sa kiều là cảnh tượng người ngã ngựa đổ như thế nào. Lấy thực lực Vương cấp của Trư , chỉ sợ mông các lão bà của Minh Vũ đại đế, cũng khó trốn vận rủi.


      - Bị vỗ cái cũng có tổn thất gì.


      Diệp Thần nghĩ nghĩ, mặc dù cùng Minh Vũ đại đế rất quen thuộc, nhưng cũng có thể bởi vì mông các lão bà của Minh Vũ đại đế, mà làm tức giận Vương.


      Phía Đông Hoán Sa kiều, cửa vào Minh Yên các.


      Minh Yên các là thanh lâu tương đối nổi danh ở chỗ này, bên trong mỹ nữ như mây, Minh Yên các có hai vị danh kỹ bán nghệ bán thân càng là có chút danh tiếng, khách đến khách , rất là náo nhiệt.


      Cửa vào Minh Yên các, nữ nhân hơn ba mươi tuổi huy động la mạt, mời chào khách nhân qua lại, thể nữ nhân Minh Yên các cũng là tương đương có chuẩn mực, mặc dù nàng hơn ba mươi tuổi rồi, thân thể nở nang, nhưng mập chút nào, ngực tấn công, mông phòng thủ, thân áo tơ màu tím, đem đường cong thân thể phác họa vô cùng nhuần nhuyễn, bộ ngực đầy đặn, cái mông kia, tuyệt đối là câu nhân tâm phách, khuôn mặt phớt chút phấn trang, so với danh kỹ kém bao nhiêu, nhất là mị thái giữa trán cơ hồ ra nước, phong tao đến làm cho lòng người run lên.


      - U a, khách quan, ngài lại đây a..., Hinh Hương nương bên trong chờ ngài lâu rồi. . .


      Nữ nhân kia vung la mạt lên, mùi thơm ngát làm cho người ta vui vẻ thoải mái.


      Khách nhân kia nhịn được ở ngực nữ nhân sờ mấy cái.


      - Xuân Mai ngươi càng ngày càng đẹp.


      - Ai u, miệng ngài ngọt.


      Xuân Mai rúc vào trong lòng vị khách kia, ngực cố ý chà chà.


      - Ngài đó, vẫn luôn tìm hương thơm, làm sao nhớ ta a!


      thanh của nàng ngọt đến say lòng người, làm khách nhân kia xương côt đều ngứa ngáy.


      ít người ngang qua nhìn đến nữ nhân kia, cũng nhịn được nhìn lại mấy lần.


      Minh Yên các đông như trẩy hội, thỉnh thoảng lại có người vào.


      Xuân Mai đem vị khách kia đưa vào Minh Yên các, ra tiếp tục mời chào khách, đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được mông bị người sờ soạng cái, sau đó có đồ vật gì đó ở mông đít nàng nhô nhô.


      - Ai u, khách quan, ngươi là hư!


      Xuân Mai dịu dàng , hai má phấn hồng, mị nhãn như tơ, lại quay đầu lại, ngược lại đem cái mông tiến tới.


      - Khách quan, ngươi rất xấu rồi, nha. . . lớn, cứng, nhân gia xấu hổ, này ở trước công chúng, nhân gia sắp được.


      Thanh Xuân Mai ngọt ngào, làm cho người ta cảm giác giống như là Miêu Trảo ngừng gãi ngứa trong lòng, đột nhiên thân thể run lên cái, giống như là hư thoát, mang mặt chút dư say lòng người, nàng ngẩng đầu nhìn lại, người chung quanh đều lẫn mất rất xa, cư nhiên ai dám nhìn nàng, ngược lại là vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía sau nàng, là kỳ quái, nàng quay đầu lại, thấy con trư màu hồng nhìn nàng cười cười, bộ dạng kia dâm dê, làm cho người ta có loại ảo giác nó là con người.


      - Má ơi! Là Trư !


      Xuân Mai sợ tới mức bất chấp hình tượng chạy vào Minh Yên các.


      Nhìn Xuân Mai chạy vào, Trư Củng Củng lay động đầu chút, như nghĩ cái gì, chậc chậc tán thưởng :


      - Tròn trịa, nhô lên, căng thẳng, màu mỡ, quả nhiên là ngàn năm khó sờ hảo mông! Mông này chỉ trời mới có, nhân gian sao lại có thể có được chứ! Xuân Mai? Tên này cũng tương đối có ý thơ, chậc chậc hảo mông, hảo mông! Ngay cả tư thế vào cũng gợi cảm như vậy.


      Trư Củng Củng rung đùi đắc ý, nghênh ngang vào Minh Yên các, sau lát, trong Minh Yên các long trời lỡ đất, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền tới.


      Diệp Thần có chút gì, Trư Củng Củng này cũng quá biến thái . . . Diệp Thần biết nên dùng từ ngữ dạng gì để hình dung, cũng biết nên làm thế nào mới dùng thần hồn thu phục nó? Diệp Thần lo lắng thần hồn của mình đủ lớn mạnh, muốn thu phục Trư Củng Củng sợ là đủ tư cách. khi thu phục được, khiến cho Trư Củng Củng phản kích, Vương cấp cường giả là phi thường đáng sợ.


      Trư Củng Củng ở trong Minh Yên các làm ầm ĩ, trong thời gian ngắn phỏng chừng ra, Diệp Thần đem tình huống trước mắt sơ lược, nhìn về phía A Ly hỏi.


      - A Ly, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 284: Tuyệt Thế Hảo Mông. (2)



      A Ly cũng có chút kinh ngạc, Vương đều ở bên trong rừng sâu, núi thẳm ra ngoài, mặc dù vào thế giới loài người, cũng là che dấu ở trong đám người bị người phát , như Trư Củng Củng vậy, nghênh ngang xông vào đế đô, đúng là hiếm thấy, này có thể hiểu được, Trư Củng Củng kia cư nhiên chuyên vỗ mông nữ nhân, có tính kỳ hoa trong Vương hay ?


      Xèo xèo.


      A Ly suy nghĩ chút .


      - A Ly tỷ tỷ , Diệp Thần ca ca có thể thử lần, xem thần hồn có thể chế phục Trư Củng Củng hay , nếu như có thể chế phục, Trư Củng Củng kia liền có biện pháp phản kháng, nếu như có biện pháp chế phục, lập tức trốn vào Thiên Tinh Phục Ma ấn.


      Tiểu Dực ở bên phiên dịch.


      - Điều này cũng đúng, chỉ là, vạn nhất thu phục được, Trư ở bên trong đế đô phản kháng, chém giết loài người làm sao bây giờ?


      Diệp Thần có chút lo âu hỏi.


      A Ly lắc lắc đầu, dùng Thú Ngữ mấy câu.


      - A Ly tỷ tỷ , từ xưa đến nay tổ thượng chúng ta đều có huấn thị, thú cùng Huyền Thú ở trong thành trấn bốn phía chém giết loài người.


      Tiểu Dực .


      Mặc dù Diệp Thần có chút nghi hoặc, đám thú, Huyền thú tại sao phải có quy định như thế, ngẫm lại đoán chừng là nghĩ hiểu, nếu như vậy, vậy băn khoăn trong lòng Diệp Thần liền bớt rất nhiều, có thể thử nhìn chút, có thể dùng thần hồn thu phục Trư Củng Củng hay .


      Ngưng tụ thần hồn hướng bên trong Minh Yên các truy tìm mà , nơi này khoảng cách Minh Yên các đại khái ba dặm, Trư Củng Củng là thú, có biện pháp truy tung ngược, mà Diệp Thần đem Thiên Tinh ấn chuẩn bị tốt, khi thu phục được Trư Củng Củng, có thể lập tức che dấu, nên có gì phải sợ.


      Thần hồn thăm dò vào Minh Yên các, cảnh tượng trước mắt làm Diệp Thần dở khóc dở cười, đại môn Minh Yên các bị Trư Củng Củng đóng lại, đoàn nam nữ quần áo chỉnh tề ở trong Minh Yên các càng ngừng bốn phía bôn đào, mà cái mũi của Trư Củng Củng ngừng hừ hừ, truy tìm phía sau những nữ nhân kia.


      - Hảo mông!


      - Này tồi.


      Trư Củng Củng lần lượt vỗ, bên đánh giá .


      - Bất quá ta càng ưa thích Xuân Mai.


      Trư Củng Củng híp mắt suy nghĩ, lại như nghĩ cái gì, hừ hừ hai tiếng.


      Ngay thời điểm Trư Củng Củng ngừng vỗ mông các mỹ nữ, trong giây lát, chung quanh cổ hồn niệm uy áp cường đại, từ bốn phương tám hướng hướng Trư Củng Củng bao vây, tia hồn niệm tựa như châm, chui vào đầu Trư Củng Củng.


      - Là Huyền Thú Vương!


      Cước bộ của Trư Củng Củng ngừng lại chút, nhất thời kinh xuất thân mồ hôi lạnh, bên trong hồn niệm uy áp này, lộ ra luồng khí tức giống tầm thường.


      Trư Củng Củng biết Huyền Thú Vương kia tại vị trí nào, hồn niệm Huyền Thú Vương, có thể thoải mái bao trùm toàn bộ đế đô, nó sợ tới mức cả người run lên, nếu hồn niệm của Huyền Thú Vương kia đánh vào đầu óc của nó, vậy nó bị thu phục, trở thành tay chân của đối phương.


      - Muốn thu phục Trư Củng Củng ta, dễ dàng như vậy, Trư Củng Củng ta là Thần Trư phải vỗ khắp mỹ nữ thiên hạ!


      Trư Củng Củng hừ hừ hai tiếng, thân thể mũm mĩm nhất thời tách ra hồng sắc quang hoa đẹp mắt.


      Diệp Thần thi triển thần hồn, mắt thấy tia thần hồn liền muốn vào đầu Trư Củng Củng rồi, đầu Trư Củng Củng đột nhiên hồng quang đại phóng, thần hồn Diệp Thần giống như là đánh vào bức tường, "Bành" tiếng bị bắn trở về.


      Thần hồn chấn động, Diệp Thần cảm giác thân thể giống như bị kích mạnh.


      Vương cấp thú, quả nhiên rất cao!


      Trư Củng Củng đem thần hồn Diệp Thần chấn động ra, bốn vó chạy vội, "Sưu" tiếng, thoan ra Minh Yên các, hướng phía bắc đế đô chạy như điên.


      Sau lúc lâu, thần hồn Diệp Thần mới miễn cưỡng hồi phục xong, thần hồn truy tung mà , phát Trư Củng Củng chạy trốn tới hơn ngàn mét.


      Trư Củng Củng cũng có phát chỗ ở của mình, hướng hướng khác chạy trốn, nên Diệp Thần lo lắng Trư Củng Củng tìm được bản thân.


      Còn có cơ hội, nếu như cách nào thu phục Trư Củng Củng, Trư Củng Củng kia khẳng định chạy ra phạm vi thần hồn của !


      Đây chính là Vương cấp thú, nếu như có thể thu phục, trong Thiên Hạ còn có chỗ nào được?


      - Thu cho ta!


      Diệp Thần bỗng dưng mở mắt, cổ thần hồn cường đại tràn ra cơ thể, giống như vô số dây thừng vô hình, hướng Trư Củng Củng quay quanh mà .


      - Lại tới nữa!


      Trư Củng Củng nhận thấy được chung quanh hồn niệm uy áp đột nhiên tăng thêm vài phần, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra lồng ngực, Ngọc Trụy cổ, vòng ngọc người, khuyên tai,… đều tách ra bảo quang rực rỡ.


      - Trư Củng Củng vĩ đại ta trong khi còn sống, gặp được qua mười mấy Huyền Thú Vương, nhưng chưa từng có Huyền Thú Vương nào có thể đem Trư Củng Củng ta thu phục, ta là Thần Trư có lý tưởng, há lại bị phàm phu tục tử như ngươi trói buộc, giấc mộng của ta là vỗ mông mỹ nữ khắp thiên hạ, trước khi đạt thành giấc mộng của ta, ta tuyệt đối thần phục với các ngươi!


      Từng tia thần hồn, tựa như cương châm chui vào đầu Trư Củng Củng.


      Diệp Thần đem lực lượng thần hồn mà mình có đều thi triển ra!


      Trư Củng Củng dừng lại bước chân, nó ý thức được hồn niệm của Huyền Thú Vương này cùng hồn niệm của các Huyền Thú Vương khác có chỗ bất đồng, cảm giác được đầu bị áp bách, lập tức bắt đầu củng cố phòng tuyến, hạng liên, vòng ngọc, khuyên tai người hóa thành từng đạo hồng quang, ở chung quanh đầu hình thành đạo phòng tuyến chắc chắn.


      - Lùi cho ta!


      Trư Củng Củng hét lớn tiếng, hồng quang đại phóng, giống như mặt trời.


      Ở dưới hồng quang chiếu xạ, thần hồn của Diệp Thần như là băng tuyết gặp nước sôi nóng bỏng, bị tan rã rất nhiều, như thủy triều thối lui, bất quá qua lát, thần hồn Diệp Thần lại lần tụ họp lên.


      Trong thần hồn Diệp Thần, chứa luồng hơi thở Thượng Cổ hung thú, làm Trư Củng Củng quá sợ hãi, nó ngờ, bên trong đế đô này cư nhiên cất dấu Huyền Thú Vương mạnh mẻ như thế, mẹ ơi, sớm biết liền đến đế đô rồi, Trư Củng Củng hối tiếc kịp.


      Thần hồn Diệp Thần lần lượt muốn đánh vào đầu Trư Củng Củng, nhưng đều thất bại, đầu Trư Củng Củng giống như là viên cầu phiêu phù trong hư , chỉ là viên cầu này phòng ngự quá mạnh mẻ, như cái pháo đài chắc chắn, tia khe hở, căn bản tìm thấy địa phương có thể đánh vào.


      Diệp Thần có điểm ràng, vì cái gì Trư Củng Củng thân là con thú Vương, nhưng có bị bất kỳ Huyền Thú Vương nào thu phục, Huyền Thú Vương có thể chế phục Trư Củng Củng, sợ là nhiều lắm.


      Thình thịch bành, thần hồn ngừng đụng vào phía viên cầu kia, lần lại lần chấn động, vô số lần nghĩ muốn đem viên cầu kia nuốt hết, nhưng mà viên cầu kia giống như là đá ngầm bên trong sóng biển, vô cùng chắc chắn, mặc cho sóng biển lần lượt đem nó nuốt hết, nó vẫn như cũ lù lù bất động.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 285: Ngự Hồn Trạc. (1)



      Trư Củng Củng hừ hừ hai tiếng, viên cầu này giống như là thái dương, hào quang tỏa sáng, so với trước càng thêm cường thịnh.


      Thần hồn của Diệp Thần ở dưới tia sáng này chiếu rọi xuống, lại lần lui bước, Vương cấp thú quá cường đại, thần hồn của Diệp Thần căn bản đủ để thu phục Vương cấp thú, huống chi Trư Củng Củng tựa hồ có năng lực đặc thù.


      - Hừ hừ, rốt cục lui a, muốn thu phục Trư Củng Củng ta, cửa cũng có! Trư Củng Củng ta chính là nam nhân như gió, , thần trư như gió, bất luận kẻ nào cũng lưu được ta!


      Trư Củng Củng rất là đắc ý nhúc nhích thân thể, cái đuôi phía sau mông cuốn thành vòng tròn, bảo vật đeo người phát ra tiếng vang đinh đinh , tuy ngoài miệng như vậy, nhưng đối với huyền thú Vương, nó cũng dám đại ý như vậy, dám ngừng lại tiếp tục chạy như điên mà .


      Diệp Thần mặt như giấy trắng, thần hồn chấn động gay gắt, tranh thủ thời gian thúc dục huyền khí, bên trong huyền khí, tia khí tức thần hồn bốc lên đến trung, làm cho thần hồn được đến bổ sung.


      - A Ly, lại thử lần cuối cùng!


      Diệp Thần trầm giọng , cứ như vậy phóng thích Trư Củng Củng chạy trốn, Diệp Thần cũng có chút cam lòng, chuẩn bị cố gắng lần nữa, tuy biết hi vọng thành công thập phần xa vời.


      A Ly đứng ở bờ vai của Diệp Thần, trong đôi mắt cũng là thần quang đại phóng, thần hồn bay lên, dung hợp vào trong thần hồn của Diệp Thần, thần hồn của nàng, chỉ có phần mười có thể dung hợp tiến vào trong thần hồn của Diệp Thần, nhưng đối với thần hồn của Diệp Thần còn là có tác dụng tăng cường rất nhiều.


      Tiểu Dực đứng ở bên khẩn trương nhìn xem Diệp Thần cùng A Ly, lúc này lại là giúp được gì, là thượng cổ dị chủng, thuộc về phạm trù thú. có loại vật hồn niệm này, cũng vô pháp tu luyện huyền khí. Hơn nữa là tu luyện lực lượng thân thể, còn có lực lượng huyết mạch đặc biệt thuộc về thượng cổ dị chủng. Đối với hồn niệm còn có huyền khí, lại là dốt đặc cán mai.


      Dung hợp bộ phận thần hồn của A Ly, thần hồn của Diệp Thần đột nhiên tăng cường rất nhiều, tất cả thần hồn hóa thành kim châm, bỗng nhiên hướng trong đầu Trư Củng Củng trát .


      Trư Củng Củng cảm giác hồn niệm của huyền thú Vương, có điểm buông lỏng, đột nhiên trong lúc đó. đạo hồn niệm tựa như châm bén nhọn trát hướng trong đầu của nó, đầu óc Trư Củng Củng đột nhiên truyền đến tia đau đớn.


      - Ông trời của ta a!


      Trư Củng Củng sợ tới mức tè ra quần, phòng ngự trong đầu của nó là phi thường chắc chắn, mà thần hồn của Diệp Thần ràng thiếu chút nữa công đến, mặc dù chỉ là điểm đau đớn, nhưng đây đối với Trư Củng Củng mà . Lại là cực kỳ khủng bố, bởi vì nó biết , khi đạo hồn niệm đó công tiến đến, vậy nó mất tự do!


      Trư Củng Củng quát lên tiếng lớn, mãnh liệt thúc dục bảo vật người, "Bùm" tiếng. Lại lần chấn khai thần hồn của Diệp Thần, nhanh chân bỏ chạy.


      Sưu sưu sưu, Trư Củng Củng ở đường cái hóa thành đạo tàn ảnh, bùm bùm bùm, vài chục bức tường gạch bị Trư Củng Củng phá khai. Những tường gạch này ở trước mặt thân thể Vương cấp cường giả, giống như là giấy vậy. Sau lát, Trư Củng Củng chạy trốn tới hơn năm sáu ngàn mét, ngay cả ảnh cũng .


      Thần hồn của Diệp Thần bị Trư Củng Củng chấn động, sắc mặt trắng nhợt, cái lảo đảo, thiếu chút nữa nhổ ra búng máu, nhìn xem Trư Củng Củng đường chạy như điên, dùng thần hồn trước mắt của mình, muốn thu phục Vương cấp thú là quá khó khăn.


      Diệp Thần đối với thu phục Trư Củng Củng nguyên bản có ôm hi vọng quá lớn, chỉ là đáng tiếc, đợi về sau thần hồn cường đại lên, đụng phải Vương thú có bị huyền thú Vương thu phục rất khó, mà ngay cả Thiên Sư Huyền sư cấp thú cũng rất khó tìm, càng đến Vương cấp.


      Được rồi, Diệp Thần hiểu , làm người thể quá tham lam, vận chuyển huyền khí, tia khí tức thần hồn bốc hơi mà dậy, bổ sung thần hồn tiêu hao quá độ của Diệp Thần.


      - Tiểu Dực, A Ly, nó chạy mất.


      Diệp Thần cười khổ cái .


      Tiểu Dực cùng A Ly cũng có quá mức thất lạc, bọn họ ngay từ đầu có ôm hi vọng quá lớn.


      - Đợi về sau Diệp Thần ca ca cường đại rồi, nhất định có thể thu phục Vương cường đại hơn.


      Tiểu Dực ở bên .


      - Ừ.


      Diệp Thần cười cười, đối với lần thất bại này, cũng là thập phần lạnh nhạt, dù sao đây là làm chuyện tình ngoài khả năng của mình, chuẩn bị thu hồi thần hồn, đột nhiên trong lúc đó, nhận ra tia khí tức cổ quái, thần hồn theo đạo khí tức đó truy tung mà , chỉ thấy địa phương Trư Củng Củng trải qua, tường gạch lấp kín sụp xuống, như là vùi vật gì đó, tỏa ra tia bảo quang .


      Trong lòng Diệp Thần vừa động, chẳng lẽ thời điểm Trư Củng Củng chật vật thoát , rớt xuống vật gì đó? Mà ngay cả Diệp Thần thừa nhận cũng được, bảo vật người Trư Củng Củng nhiều lắm, tối thiểu có mười mấy món, những bảo vật kia đối với hồn niệm có tác dụng phòng ngự đặc biệt, nếu có những bảo vật kia, Trư Củng Củng khả năng sớm bị huyền thú Vương khác thu phục.


      - Tiểu Dực, A Ly, chúng ta !


      Diệp Thần , thân thể như tiễn kích xạ ra, phải ở trước khi Trư Củng Củng mà quay lại, đem kiện bảo vật này nắm bắt tới tay!


      Bay vút mấy ngàn thước, Diệp Thần rơi xuống bên tường sụp xuống, nơi này khắp nơi đều là gạch đá nghiền nát, Diệp Thần ở trong gạch đá tìm kiếm, sau lát, cái vòng ngọc bị Diệp Thần tìm được, vòng ngọc này thoạt nhìn cùng vòng ngọc bình thường khác, chỉ là lộ ra tia bảo quang, vào tay ấm áp trơn bóng, làm cho người ta cảm giác được có chút giống người thường.


      Diệp Thần nhận ra được, đây chính là vòng tay của Trư Củng Củng!


      biết vòng tay này có làm được cái gì, nhưng Diệp Thần nhận định, vòng tay này hẳn là có chút bất phàm.


      - Diệp Thần ca ca, vòng tay này là làm gì dùng, có đáng tiền hay ?


      Tiểu Dực mở to hai mắt đánh giá vòng tay trong tay Diệp Thần hỏi.


      Đáng tiền? Bảo vật sao biết dùng để bán lấy tiền?


      Thu hoạch tệ, cầm gì đó trước sau, miễn cho Trư Củng Củng mà quay lại, nếu đánh nhau, Diệp Thần, Tiểu Dực còn có A Ly cộng lại cũng phải đối thủ của Trư Củng Củng!


      - !


      Ba thân ảnh vài cái nâng lướt, biến mất ở bên trong nhai đạo.


      thực tế bọn người Diệp Thần nghĩ nhiều lắm, Trư Củng Củng đối với huyền thú Vương thực quá sợ hãi, hồn niệm của huyền thú Vương có thể thoải mái bao trùm cả đế đô, tăng thêm tốc độ di động của huyền thú Vương, đem nó truy tung mấy ngàn dặm cũng chơi, nó nào còn dám quay đầu lại?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 286: Ngự Hồn Trạc. (2)



      mực giống như mất mạng chạy như điên, liên tục chạy hơn hai giờ, chạy ra đế đô, chạy tới trong núi rừng cực kỳ bí , lúc này mới dám dừng lại, cảm thụ chút, có cảm giác đến hồn niệm của huyền thú Vương, nó mới dám dừng lại thở ngụm.


      - có đuổi theo tới a?


      Trư Củng Củng thào lầm bầm lầu bầu, đặt mông mặt đất ngồi xuống, thần sắc uể oải, bả nước mũi bả nước mắt.


      - Tạm biệt các mỹ nữ đế đô, tạm biệt Xuân Mai, tạm biệt hậu cung giai lệ, ta nhớ các ngươi.


      Trong vài chục năm này, nó cũng dám bước vào đế đô Tây Vũ đế quốc, đối với nó mà , điều này chuyện tiếc nuối cả đời.


      - Ô ô, Xuân Mai, ba mươi năm sau, lão trư ta còn tìm ngươi, Trư Củng Củng ta ngày nào đó, thực mộng tưởng vĩ đại của ta! Các mỹ nữ Đế đô, chờ lão trư ta!


      Trư Củng Củng khóc rống chảy nước mắt, đúng lúc này, nó đột nhiên cảm giác được có chút đúng, vòng tay chân giống như thiếu cái.


      - Vòng tay của ta!


      tiếng kêu thê lương thảm thiết ở trong núi rừng trống trải vang lên.


      Diệp Thần, Tiểu Dực cùng A Ly được rất xa, Diệp Thần mới dám tinh tế dò xét cái vòng tay trong tay này.


      Vòng tay này biểu ra nhìn ra đặc biệt gì, biết sử dụng như thế nào, cũng biết nó rốt cuộc có cái công dụng gì.


      Tra nhìn hồi lâu, ở bên trong vòng tay, phát vài cái chữ cổ thể, hình như là văn tự thú ngữ.


      - A Ly, vài chữ này là cái gì?


      Diệp Thần chỉ vào mấy văn tự, mở miệng hỏi.


      A Ly nhìn nhìn, ngưng mi trầm tư lát, "Xèo xèo" tiếng.


      - A Ly tỷ tỷ , ba chữ kia gọi là Ngự Hồn Trạc.


      Tiểu Dực .


      Ngự Hồn Trạc? Thứ này tuyệt đối cùng hồn niệm có quan hệ!


      Diệp Thần đem thần hồn thăm dò tiến vào cái vòng tay này, lúc thần hồn thẩm thấu tiến vào, Diệp Thần cảm giác được cái Ngự Hồn Trạc này "Ông" tiếng, phát ra tiếng chiến minh, thanh kia giống như loại gợn sóng vô hình, hướng bốn phía dật tán, Diệp Thần cảm giác được thần hồn của mình tới sinh ra ít cộng minh kỳ dị, phi đao trong đầu cũng rung động.


      Căn cứ tần suất phi đao rung động, Diệp Thần đại khái có thể suy đoán, cái vòng ngọc này phẩm giai thấp, nhưng cũng phải tuyệt thế bảo vật như Hạ Địa Quỳnh Lâu, Đạm Đài Lăng tam xoa kích.


      Bất quá bây giờ, Diệp Thần còn cách nào sử dụng vòng ngọc này, đợi sau khi trở về lại nghiên cứu chút công dụng của vòng ngọc a.


      Diệp Thần chuẩn bị đem vòng ngọc để vào bao tay gian, A Ly lại vội vã lắc đầu, "Xèo xèo" kêu to hai tiếng.


      - A Ly, ý của ngươi là, cần phải đem vòng ngọc để vào bao tay gian, mà là thiếp thân mang?


      Diệp Thần nghi hoặc hỏi thăm, từ thần thái của A Ly đoán được A Ly muốn cái gì.


      A Ly gật đầu.


      - Vậy được rồi.


      Tuy biết vì cái gì, bất quá A Ly hẳn là có đạo lý của mình, Diệp Thần đem vòng ngọc thiếp thân cất kỹ.


      Diệp Thần mang theo A Ly, Tiểu Dực cùng chỗ, tiến nhập Hoàng thành, chứng kiến Diệp Thần, Vũ Lâm kim giáp thị vệ rất là cung kính về phía Diệp Thần xoay người cúi đầu, sau đó kêu vài Vũ Lâm kim giáp đem Diệp Thần đường mang vào Hoàng thành, xuyên qua đại đạo trong rừng cây, đường tiến nhập cung điện.


      Từng tòa cung điện rộng rãi bàng bạc, nguy nga phập phồng, tối thiểu nhất đều có vài chục thước, có cao tới vài trăm mét, điêu lan họa bích, điện ngọc quỳnh lâu, khí tượng nhất phái hoàng gia.


      Tiểu Dực tựa như tên nhà quê vào thành, ánh mắt có chút ngốc trệ, tròng mắt trừng tròn xoe, nguyên lai nhân loại lợi hại như thế, ràng có thể kiến tạo ra cung điện to lớn như thế.


      Mà ngay cả Diệp Thần, xem quen những cung điện trong TV kia, cũng khỏi vì cảnh tượng trước mắt cảm thấy khiếp sợ, từng tòa cung điện này, so với kiếp trước thấy bất luận cung điện gì đều muốn hùng vĩ nhiều lắm, vì thế giới này vũ kỹ cường thịnh, đối với ít thợ thủ công tu luyện tới năm sáu giai, lại sống lâu dài mà , kiến tạo kiến trúc ấy trăm thước, cũng phải chuyện tình đặc biệt khó.


      Ghé qua tầm đó, Diệp Thần đột nhiên có loại cảm giác thân ở mộng cảnh.


      Thần hồn đảo qua những kiến trúc này, Diệp Thần đối với người kiến tạo của bọn nó, càng là tràn đầy kính ý.


      Thần hồn đảo qua ít cung điện, hoa viên, những chỗ này tay áo vũ động, oanh oanh yến yến, mỹ nữ như mây, quả nhiên bên trong hoàng cung thiếu hụt nhất, chính là mỹ nữ, Minh Vũ đại đế đúng là diễm phúc sâu. Diệp Thần có bất kỳ lòng nhìn trộm, chỉ là đảo qua chút đem thần hồn thu trở về.


      Lại , Minh Vũ đại đế còn phải cảm tạ mình, nếu Trư Củng Củng vào Hoàng Thành này, chừng dẫn phát rối loạn như thế nào. Trong đầu Diệp Thần đột nhiên lên cái ý niệm thú vị, Minh Vũ đại đế có phải nên ình ban cái giấy khen, dâng thư "Nhân dân hùng" hay , bản thân mình chính là cứu vãn mông của tất cả mỹ nữ đế đô, cho đến hậu cung ba nghìn mỹ nữ.


      Nghĩ đến đây, Diệp Thần ách nhiên thất tiếu.


      đoạn đường này, Diệp Thần vừa , thân thể có tia cảm giác kỳ dị, giống như là bị cái gì đó săn sóc ân cần, thần hồn cảm thấy rất thoải mái, lập tức ý thức được, là tác dụng của vòng ngọc trong lòng ngực kia!


      Nghe ngọc có thể dưỡng nhân, mà chất liệu vòng ngọc kia, tựa hồ cùng ngọc bình thường có chỗ bất đồng, ngoại trừ có thể săn sóc ân cần thân thể, còn có thể săn sóc thần hồn, thần kỳ hơn là, hiệu quả vô cùng ràng!


      ra là thế!


      Diệp Thần cảm thấy giật mình, chất liệu vòng ngọc này, tuyệt đối là thiên tài địa bảo nào đó!


      - A Ly, ngọc chất của chiếc vòng tay này, lại có thể săn sóc ân cần thân thể cùng thần hồn, nó gọi là ngọc gì, hiệu quả đến tột cùng mạnh mẽ bao nhiêu?


      Diệp Thần hỏi, A Ly vậy biết ít, bằng để cho đem vòng ngọc thiếp thân cất chứa.


      Nghe được Diệp Thần hỏi, bộ dạng A Ly vô cùng hưng phấn, những thứ gì.


      - A Ly tỷ tỷ , nàng phía trước đoán chiếc vòng tay này, là loại ngọc chất kêu Hồn Ngọc tạo hình mà thành, tại rốt cục xác nhận, nghe Hồn Ngọc có thể săn sóc thể trạng người, xem như kinh mạch đứt đoạn, đeo khối Hồn Ngọc kinh mạch cũng có thể chậm rãi khôi phục, bình thường Tu Luyện Giả đeo cũng có thể phụ trợ tu luyện cực đại, đồng thời Hồn Ngọc còn có tác dụng vô cùng thần kỳ, có thể đọng hồn niệm, chính là chí bảo mà vô số Huyền Thú theo đuổi.


      Tiểu Dực ở bên .


      - Hồn Ngọc này xuất từ nơi nào?


      Diệp Thần hỏi, ngờ vòng ngọc này cư nhiên trân quý như vậy, nghĩ đến lúc trước thời điểm kinh mạch đứt đoạn thừa nhận thống khổ, nếu khi đó có khối Hồn Ngọc, là tốt bao nhiê, bất quá nghĩ lại, Diệp Thần liền nghĩ thông suốt, khi đó thừa nhận khổ nạn, đối với , phải là xem như loại tài phú? từng thống khổ cùng suy sụp, làm ý chí của trở nên kiên định hơn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 287: Quy Nham Thanh Hào.



      - Hồn Ngọc rốt cuộc xuất từ nơi nào, ai cũng biết nghe vào thời viễn cổ, có rất nhiều mỏ quặng Hồn Ngọc, bất quá đều bị đám người khi đó thu thập còn, sau rốt cuộc còn có phát mỏ quặng Hồn Ngọc, ngẫu nhiên mới có hai khối Hồn Ngọc lưu truyền tới nay như vậy, biết con Trư kia là thế nào được đến khối Hồn Ngọc này.


      Tiểu Dực tiếp tục phiên dịch A Ly .


      Hồn Ngọc thứ này cư nhiên hiếm lạ như vậy, trong lòng Diệp Thần khiếp sợ, vừa rồi thần hồn của chính là ràng dọ thám biết đến, người Trư Củng Củng chính là treo hơn mười khối ngọc sức, mấy ngọc sức kia đều là Hồn Ngọc? Nếu như Hồn Ngọc hi hữu như vậy, Trư Củng Củng kia là từ nơi nào tìm được nhiều Hồn Ngọc như vậy?


      Nghĩ nghĩ, mình bây giờ căn bản phải đối thủ của Trư Củng Củng, nghĩ những thứ này cũng có dung, Trư Củng Củng kia cũng biết chạy nơi nào, chuyện này chỉ có thể như vậy từ bỏ, bất quá được tới khối Hồn Ngọc, cũng là chuyện tốt, Hồn Ngọc này tác dụng vẫn là vô cùng lớn!


      Vừa trò chuyện, mọi người cũng qua mấy cái hành lang gấp khúc, tiến nhập ngự thư phòng, thần hồn Diệp Thần điều tra đến vị trí của Minh Vũ đại đế, Minh Vũ đại đế ngồi xếp bằng ở bồ đoàn dốc lòng tu luyện, ở cách xa, trong hoa viên có mười mấy hài đồng chơi đùa, ít thái giám đuổi theo những hài tử kia, mấy hài đồng bên kia đều là con của Minh Vũ đại đế.


      Biết Diệp Thần đến, vị lão thái giám nhanh vào thông truyền:


      - Báo cáo bệ hạ, Diệp Thần ở bên ngoài thư phòng chờ.


      - Ân.


      Minh Vũ đại đế mở to mắt, đứng lên, ra thư phòng.


      Đối với thiên tài võ đạo như Diệp Thần, tương lai Thiên Tôn cấp cường giả, Minh Vũ đại đế làm cái giá hoàng đế. lại biết là, thần hồn của Diệp Thần nghiễm nhiên có thực lực Thiên Tôn cấp, hoàn toàn cách nào tưởng tượng tốc độ tăng lên thực lực của Diệp Thần.


      - Diệp Thần, ngươi từ Thanh Vân Sơn trở lại?


      Minh Vũ đại đế nhìn đến Diệp Thần, cười cười .


      - Ân.


      Diệp Thần gật gật đầu, tại hoàng cung nội viện, Diệp Thần cũng có hành lễ, giống như là đối đãi bằng hữu. Để Diệp Thần cấp Minh Vũ đại đế thần tử chi lễ, kia là tuyệt đối thể nào, nếu như Minh Vũ đại đế lấy thân phận hoàng đế áp , vậy cùng lắm chạy mất.


      - Chúng ta đến ngự hoa viên ngồi chút , nếm thử Quy Nham Thanh Hào trân quý của hoàng gia ta.


      Minh Vũ đại đế đối với Diệp Thần có thi lễ chút phật lòng, xem như là bằng hữu.


      Những thị vệ chung quanh phụ trách thủ vệ kia có ít là thập giai cường giả, thậm chí còn có Địa Tôn cấp, thấy thế mày đều nhíu nhíu, ngờ Diệp Thần này cư nhiên lớn mật như vậy, hết lần này tới lần khác Minh Vũ đại đế chút cũng có vẻ tức giận, xem ra bọn họ phải cân nhắc địa vị của Diệp Thần chút.


      - theo ta, lần Thanh Vân Sơn này, có thu hoạch gì ?


      Minh Vũ đại đế ở phía trước, bên quay đầu lại cười tủm tỉm .


      - Đường muội ta ở Thanh Vân Sơn bị khi dễ, ta giúp nàng hết giận, về phần thu hoạch ngược lại có.


      Diệp Thần , mặc dù đối với Minh Vũ đại đế quan cảm tệ, nhưng cũng có đến loại trình độ có thể chia xẻ bí mật, đương nhiên cho Minh Vũ đại đế, thu phục được Thanh Vân tông, tại mới là tông chủ chân chính của Thanh Vân tông!


      - Tên Niếp Thanh Vân mập mạp kia đúng là lâu có giáo huấn.


      Minh Vũ đại đế cao giọng cười , nhìn nhìn Tiểu Dực bên cạnh Diệp Thần, thực lực Tiểu Dực, mới là để cho người kiêng kỵ, Niếp Thanh Vân chọc ai hảo, lại chọc Diệp Thần?


      Ngự hoa viên, cầu nước chảy, phồn hoa rực rỡ, sắc đẹp ganh đua, vào trong đó, liền giống như Nhân Gian Tiên Cảnh.


      Trung gian có chòi nghỉ mát, bọn thái giám bàn bày xong nước trà điểm tâm.


      Minh Vũ đại đế, Diệp Thần cùng Tiểu Dực ngồi xuống, A Ly ngắm nhìn bốn phía.


      Trước mặt bọn họ đều thả ly trà, trong nước trà kia có luồng mùi thơm ngát sâu kín xông vào mũi, chỉ thấy nước trà kia ra loại xanh đậm sắc thuần túy, vài lá trà phiêu ở trong đó, hương trà này, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.


      - Này có thể uống sao?


      Tiểu Dực chỉ chỉ nước trà trước mắt mình, mắt ba ba nhìn Diệp Thần cùng Minh Vũ đại đế.


      Minh Vũ đại đế cười cười :


      - Đương nhiên có thể.


      Tiểu Dực nâng chung trà lên, "Rầm" chút liền uống cạn sạch, ngay cả lá trà cũng trực tiếp nuốt vào, bên liếm miệng cái, bộ dạng dư vị:


      - Dễ uống, đáng tiếc quá ít, còn có ... hay , lại rót cho ta ly?


      Nhìn đến Tiểu Dực nhanh như vậy đem nước trà uống cạn sạch, còn muốn đòi ly, Minh Vũ đại đế cười khổ cái :


      - Nước trà khác còn có, Quy Nham Thanh Hào này lại có.


      - Nước trà khác cũng uống ngon như vậy sao?


      Tiểu Dực hỏi, uống xong chén nước trà này, chỉ cảm thấy mồm miệng sinh tân, dư vị vô cùng, mà quan trọng là, tứ chi Bách Mạch đều có loại cảm giác ấm áp, rất là thoải mái.


      - Nước trà khác đương nhiên có uống ngon như Quy Nham Thanh Hào.


      Minh Vũ đại đế :


      - Vật ấy xuất từ quận huyện vùng duyên hải Đông Nam, quận huyện kia gọi là Lâm Hải, ở ngọn núi gần bờ biển, có tảng đá lớn, bởi vì diện mạo tượng quy, mà bị kêu là quy nham, quy nham kia mọc ra cây trà, xa xa nhìn lại, giống như là chút xanh đậm trong tranh thuỷ mặc, nên cây trà kia bị kêu là Quy Nham Thanh Hào.


      - Cây trà này ở quy nham biết sinh bao nhiêu năm, nghe có ít nhất hơn mấy vạn năm, trà thụ này cách mỗi năm trăm năm, mới có thể sinh ra ba lá mới, ba phiến lá mới kia chỉ dài ba canh giờ, sau ba canh giờ liền biến thành lá già kịch độc, cần phải có người dụng thủ pháp đặc thù đem ba phiến lá mới này thu thập, trải qua 76 trình tự chế luyện, mới có thể chế thành lá trà. Trà này kỳ hương vô cùng, đối với tu luyện giả mà , càng là cực phẩm săn sóc ân cần kinh mạch, Tây Vũ đế quốc ta truyền thừa mấy ngàn năm, cũng chỉ cất chứa 16 phiến Quy Nham Thanh Hào mà thôi.


      Minh Vũ đại đế đưa tay phải ra, chỉ chén trà trước mắt Diệp Thần :


      - Quy Nham Thanh Hào này vẫn còn cần tinh tế nhấm nháp mới được!


      ngờ vài miếng lá trà này, lại có lai lịch như vậy, Diệp Thần nhìn nhìn chén trà, trong nước trà kia bay ba phiến lá trà, chẳng phải là , chén trà này cần năm trăm năm mới có thể uống đến?


      Tiểu Dực cùng A Ly đều có ly, đây chẳng phải là liền dùng hết chín phiến? Diệp Thần trong lòng máy động, Minh Vũ đại đế cư nhiên đem kỳ trân như vậy lấy ra rồi, sợ là có sở cầu , nghĩ nghĩ, Quy Nham Thanh Hào trân quý như vậy, uống trước sau, bản thân cho Minh Vũ đại đế nhiều Tử Kim thần đan như vậy, uống ly Quy Nham Thanh Hào tính quá phận ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :