Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 263: đao phải giết! (1)

      - Cha, nương!


      - Lâm thúc!


      Xa xa số người mắt nhìn xem thân nhân của mình chịu khổ tai họa bất ngờ, tiếng khóc liên tục ngừng.


      Thiên Tôn cấp cường giả kia khẽ nhíu mày, phất ống tay áo cái, những tiếng khóc kia liền lập tức đình chỉ, hai bên quan đạo ngã vài chục cổ thi thể.


      Các thương nhân chứng kiến những hung nhân này, sợ tới mức đều nắm chặt ngựa tránh né.


      Những gian tế Man quốc phụ trách theo dõi kia chứng kiến tráng hán này hung hãn như thế, sợ tới mức tại chỗ quỳ xuống.


      - Đông Môn tướng quân. . . . Người hướng. . . . bên kia chạy.


      Bọn họ run rẩy, mồm miệng .


      - đám phế vật vô dụng, ngay cả người cũng trông được!


      Đông Môn Ưng Dương hừ lạnh tiếng, vung tay lên, phốc phốc phốc, vài người này bay ngược ra ngoài, máu tươi kích xạ.


      - Truy!


      Mười lăm thân ảnh nâng lướt vài cái, hướng phương hướng Diệp Thần chạy đuổi theo.


      Hắc Phong Mã của Diệp Thần ở trong rừng cây ghé qua, thần hồn quét qua, liền cảm giác được vài cổ khí tức cường hoành hướng bên này lướt gấp mà đến, hai Thiên Tôn cấp, năm Địa Tôn cấp, còn có tám thập giai đỉnh phong! Thảm trạng quan đạo mồn trước mắt, những người của Man quốc này là hung tàn thị sát! Trong lòng Diệp Thần phẫn nộ, lại tiếp những người vô tội quan đạo kia đều là bởi vì mình mà chết!


      Xem ra trận chiến giữa hồ, thực lực của mình và Tiểu Dực bị Man quốc biết được, nghĩ tới bọn họ ràng phái nhiều cao thủ tiến đến như vậy!


      Diệp Thần vứt xuống Hắc Phong Mã, mang theo A Ly cùng Tiểu Dực nâng lướt vài cái, giấu kín vào trong rừng rậm rạp.


      A Ly rất nhanh xóa khí tức của bọn .


      Đám người Lôi Vũ Thiên tìm được Hắc Phong Mã bị vứt bỏ ở trong rừng cây, ngắm nhìn bốn phía, Diệp Thần, Tiểu Dực cùng A Ly cũng thấy bóng dáng.


      - Lôi Vũ lão đại, làm sao bây giờ?


      - Ta sao biết!


      Lôi Vũ Thiên giận dữ mắng tiếng, Diệp Thần chạy trốn là nhanh, theo lý thuyết đám người mình kia cao nhất chỉ là bát giai, Diệp Thần Địa Tôn cường giả cần phải chạy mới đúng, chẳng lẽ Diệp Thần biết có cao thủ đưởi theo ?


      Nếu như Diệp Thần có chạy trốn vội vã như vậy, quay đầu đối phó bọn họ, bọn họ có thể nghĩ biện pháp kéo dài xuống, rất nhanh hai đại Thiên Tôn cao thủ chạy tới , nhưng mà Diệp Thần ngay cả cơ hội như vậy cũng cho bọn ! Lôi Vũ Thiên cũng biết là, đằng sau có hai Thiên Tôn cao thủ cùng năm Địa Tôn cao thủ đuổi theo, sớm bị thần hồn của Diệp Thần dọ thám !


      lát sau, bọn người Đông Môn Ưng Dương bay vút tới, rơi xuống.


      - ở đâu?


      Đông Môn Ưng Dương trầm giọng hỏi, bộ dạng hung thần ác sát làm tâm đám người Lôi Vũ Thiên phát lạnh, tranh thủ thời gian phù phù tiếng quỳ xuống.


      - Đông Môn tướng quân, chúng ta chỉ tìm được Hắc Phong Mã của , người biết đâu.


      Trong lòng Lôi Vũ Thiên run sợ , biết Đông Môn Ưng Dương thân hung tàn thô bạo, nếu Đông Môn Ưng Dương cao hứng, bọn họ phải phơi thây tại chỗ.


      - Các ngươi chia nhau tìm cho ta!


      Đông Môn Ưng Dương hướng trong rừng cây rậm rạp nhìn lại, dùng thực lực Thiên Tôn cấp của , ràng cảm giác Diệp Thần lưu lại tia khí tức, cái tiểu tử gọi Diệp Thần này có chút môn đạo, trách được ngay cả quốc chủ cũng coi trọng như này.


      - Đông Môn tướng quân, người kia là Địa Tôn cường giả!


      lục giai cao thủ cách ăn mặc thầy tướng số tiên sinh ở bên cạnh Lôi Vũ Thiên rung giọng , cho bọn chia nhau đến trong rừng sưu tầm Địa Tôn cấp cường giả, cái đó chẳng phải là muốn chết?


      Đông Môn Ưng Dương phất ống tay áo cái, chỉ nghe "Bùm" tiếng, người kia bay ngược mà dậy, nặng nề nện ở cây đại thụ cách năm sáu thước, sau đó rơi xuống, miệng phun máu tươi, ánh mắt sau lát liền phai nhạt xuống.


      - Các ngươi còn có người nào dị nghị ?


      Đông Môn Ưng Dương ngoan lệ trừng mắt nhìn đám người Lôi Vũ Thiên.


      - có.


      Lôi Vũ Thiên giật mình đến hồn đảm đều tang, vội vàng lắc đầu, đối với thủ hạ trầm giọng quát.


      - Chia nhau tìm cho ta!


      Hơn mười người chia nhau chui vào trong rừng cây rậm rạp.


      Đông Môn Ưng Dương biết những người này tao ngộ Diệp Thần, chỉ có con đường chết, bất quá khi những người này có ai chết mất, Diệp Thần thể nghi ngờ lộ ra hành tích, vậy bọn họ có thể truy tung đến chỗ của Diệp Thần. Về phần những người này sinh tử, lại hoàn toàn đặt ở trong mắt.


      - Các ngươi chia làm hai tổ, hướng phía đông cùng phía nam sưu tầm, Tư Khấu huynh, chúng ta chia nhau tìm, mọi người tùy thời liên lạc, sau khi phát cần phải tới triền đấu, lập tức phát tín hiệu.


      Đông Môn Ưng Dương nhìn về phía trung niên nho bào ở bên cạnh .


      Đứng ở bên người Đông Môn Ưng Dương, gọi Tư Khấu Phong Yên, cũng là Thiên Tôn cấp cao thủ, thực lực gần so với Đông Môn Ưng Dương hơi kém, mặc thân nho bào, cầm trong tay cây thiết phiến hình thù kỳ lạ, bộ dạng tao nhã.


      - Tốt.


      Tư Khấu Phong Yên phiến quạt sắt chút .


      Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên thả người bay vút , còn lại những Địa Tôn cao thủ kia, còn có thập giai đỉnh phong cao thủ chia làm hai tổ, hướng trong rừng rậm tìm tòi.


      Thần hồn Diệp Thần đảo qua, phát bọn họ ràng phân tán tìm tòi, trong nội tâm vừa động, muốn cho bọn nếm chút đau khổ hay ? Trước đây người của Man quốc ám sát phụ thân, món nợ này còn có theo chân bọn họ tính toán ràng, tại bọn lại đối với mình theo đuổi bỏ, nếu để cho Man quốc chảy chút máu, người của Man quốc chừng như ruồi bọ, ở bên tai mình ông ông ngừng!


      Chỉ có làm người của Man quốc xuất huyết, bọn họ mới nhớ kỹ!


      Có thần hồn, Diệp Thần đối với hành tung của bọn như lòng bàn tay, mang theo A Ly cùng Tiểu Dực cẩn thận ở trong rừng cây né tránh, bên xem xét động tĩnh của những cao thủ Man quốc kia.


      - Tiểu Dực, chúng ta chia nhau hành động, ngươi ngăn chặn hai Thiên Tôn cao thủ kia, ta cùng A Ly trước thanh lý sạch tạp ngư bên cạnh, chờ ta giải quyết bên này, truyền tín hiệu cho ngươi, ngươi lập tức bỏ chạy.


      Diệp Thần , là biết thực lực cường hãn của Tiểu Dực.


      Tuy Tiểu Dực giết được hai Thiên Tôn cao thủ kia, nhưng hai Thiên Tôn cao thủ kia cũng đối phó được Tiểu Dực, thân thể Tiểu Dực chính là Vương cường giả, cho dù đứng ở nơi đó cho hai Thiên Tôn cao thủ đánh lên hai ba giờ, bọn họ cũng đừng nghĩ ở người Tiểu Dực lưu lại tia vết thương!


      - Ân, ta thích nhất đánh nhau!


      Tiểu Dực nhéo nhéo nắm tay , hưng phấn .


      - Cẩn thận chút.


      Diệp Thần sờ lên đầu của Tiểu Dực, nhưng sau lát, khỏi lắc đầu bật cười, lời này của mình là có chút dư thừa !


      Tiểu Dực cất bước hướng trong rừng cây chạy tới, tìm Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên .


      Thần hồn Diệp Thần quét qua, liền tập trung đội nhân mã ở hơn vài trăm mét sưu tầm, hai Địa Tôn cao thủ, bốn thập giai đỉnh phong!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 264: đao phải giết! (2)

      - Thanh lý các ngươi còn đơn giản sao? A Ly, chúng ta !


      Diệp Thần sát ý nghiêm nghị, những người của Man quốc này, chết có gì đáng tiếc!


      Trong rừng, sáu người càng ngừng tìm kiếm tung tích Diệp Thần.


      - Tất Điêu huynh, ngươi quốc chủ có phải là quá để ý tiểu tử kia , Địa Tôn cao thủ mà thôi, cần xuất động nhiều người như vậy sao? Ngay cả Đông Môn tướng quân ràng cũng thận trọng như thế.


      Trong sáu cao thủ Man quốc, Địa Tôn cao thủ mặc Ngân Giáp , nhìn thoáng qua bốn thập giai đỉnh phong cao thủ mặc áo bào tro che kín diện mạo ở sau lưng.


      - Ngay cả Huyết Thứ cũng phái ra .


      Bốn thập giai đỉnh phong cao thủ này từ bắt đầu đến bây giờ, mực đều che kín diện mạo, lời nào, người lộ ra khí tức thần bí, tựa như mấy cổ tử thi di động, làm cho lông tơ người ta đứng thẳng.


      - Mười bảy tuổi tấn chức Địa tôn, uy hiếp như vậy, là nhất định phải bóp chết trong trứng nước, huống chi tiểu oa nhi bên người tiểu tử kia, lai lịch cũng cực kỳ thần bí, ngay cả Thanh Vân Tông Tông chủ Nhiếp Thanh Vân cũng ở trong tay chịu thiệt thòi.


      Địa Tôn cao thủ gọi Tất Điêu kia , con mắt ở trong rừng rậm bốn phía sưu tầm.


      Bọn họ theo Man quốc quốc chủ Thác Bạt Hồng Dã nhiều năm này còn là lần đầu tiên cảm giác được quốc chủ thận trọng đối phó người như vậy. Bọn họ đều là ít chiến tướng bách chiến sa trường, giết qua người có mấy vạn cũng có mấy ngàn, nhiều người tới đây như vậy, ràng chỉ vì giết thiếu niên mười bảy tuổi, đây là việc tuyệt vô cận hữu.


      Hơn nữa Đông Môn tướng quân ràng cho bọn họ, thể triền đấu, khi phát địch nhân lập tức phát tín hiệu, là rất kỳ quái. Bọn họ cảm thấy cho dù bọn họ bắt được thiếu niên kia, thiếu niên kia cũng có khả năng ở trong thời gian ngắn xử lý bọn họ!


      Ở hơn ngàn mét, Đông Môn Ưng Dương ở rừng rậm tìm tòi, đột nhiên cảm giác được cổ hơi thở, nhìn lại, phát tiểu hài tử năm sáu tuổi sưu tiếng xuất ở phía sau của , vung lên nắm tay hướng đập tới, tiểu nhục quyền này còn có lớn bằng cái bánh bao hấp!


      - Là ngươi.


      Đông Môn Ưng Dương cười nhạt tiếng, cái nghiêng người tránh né.


      - Đại phôi tử, có gan chớ né, đánh với ta trận!


      Tiểu Dực quyền thất bại, hừ hừ hai tiếng.


      Đông Môn Ưng Dương xem qua tài liệu, biết Tiểu Dực chính là quyền oanh lui Nhiếp Thanh Vân, tuy hung ác, nhưng dù sao cũng là từ trong đống người chết bò ra, biết khinh địch bằng tự sát, sau khi né tránh Tiểu Dực công kích, quyền oanh ở thân thể Tiểu Dực.


      "Bùm" tiếng, Đông Môn Ưng Dương cảm giác quả đấm của mình bị chấn run lên, nhưng mà Tiểu Dực lại chút việc cũng có, lại là quyền hướng đập tới, trong lòng ám run sợ, tiểu tử này quả nhiên cùng trong tư liệu đồng dạng, thân thể cường hãn vô cùng, lập tức vài cái né tránh tránh qua, tránh né Tiểu Dực công kích, rống lớn tiếng, tiếng hô của Thiên Tôn cường giả giống như sấm rền cuồn cuộn truyền ra.


      Thanh kia truyền bá ra, xa xa vài đạo khí tức lập tức hướng bên này kích xạ đến.


      Thần hồn Diệp Thần theo tiếng mà , liền chứng kiến Tiểu Dực cùng Đông Môn Ưng Dương chống lại, bất quá căn bản cần vì Tiểu Dực lo lắng.


      Sáu người Tất Điêu nghe được tiếng hô của Đông Môn Ưng Dương, thần sắc vừa động.


      - Đông Môn tướng quân tìm được bọn hắn !


      Tất Điêu hưng phấn .


      - !


      Sáu người chuẩn bị lướt thân mà dậy, trong bụi cây bên cạnh, cái bóng trắng lên, ý thức sáu người lập tức hồi hoảng hốt.


      - Chính là tại!


      Ánh mắt Diệp Thần ngưng tụ, huyền khí phi đao lăng ngưng tụ, tay phải vung lên.


      Sưu tiếng, đạo lưu quang từ trong lá cây xuyên ra, hướng Địa Tôn cường giả gọi Tất Điêu kia kích bắn .


      Đạo lưu quang này giống như kinh hồng, trong nháy mắt mà tới!


      Bên trong lưu quang, lộ ra cổ sát khí kiên quyết, giống như Tử Thần nhìn chăm chú.


      Giờ khắc này, sáu người từ trong tâm cảm giác được ý sợ hãi.


      Cái này là cảm giác khủng bố linh hồn bị thu lấy!


      Phốc, mi tâm của Địa Tôn cường giả gọi Tất Điêu kia tách ra đạo máu tươi, tựa như tử vong chi hoa đẹp đẽ chói mắt, sinh mệnh chi hỏa bỗng nhiên dập tắt.


      Bách phát bách trúng, đao phải giết!


      Diệp Thần giấu ở trong bụi cây thân thể hơi cong, giống như là thợ săn inh, dừng ở người con mồi của mình, Diệp Thần hiểu , tốc độ huyền khí phi đao còn chưa đủ nhanh, Địa Tôn cấp cao thủ, y nguyên vẫn có thể đơn giản trốn tránh, nhưng mà có A Ly phối hợp, Địa Tôn cấp cường giả đừng muốn thoát khỏi công kích của !


      Địa Tôn cường giả còn lại cùng bốn thập giai đỉnh phong cường giả bị cái chết của Tất Điêu kích thích đến trái tim mãnh liệt nhảy lên vài cái, thoát khỏi ảo thuật của A Ly khống chế.


      - Địch tập kích!


      Địa Tôn cấp cường giả kia nộ quát tiếng, thả người hướng phương hướng phi đao kích xạ mà đến đánh tới.


      Bốn thập giai đỉnh phong kia giơ hai tay lên, ống tay áo tối om nhắm ngay phương hướng Diệp Thần núp.


      Sưu sưu sưu!


      Sưu sưu sưu!


      Rậm rạp chằng chịt châm trung hàn quang lập loè, giống như mưa to hướng địa phương Diệp Thần giấu kín trút xuống. kim lộ ra lục sắc sâu kín, ràng cho thấy có độc.


      Diệp Thần bị ám khí kia làm hoảng sợ, nhanh chóng kịp phản ứng, giống như báo săn thả người cái nhào tới, né tránh những châm kia, lại thanh huyền khí phi đao ở lòng bàn tay lăng ngưng tụ thành, rời khỏi tay, hướng Địa Tôn cường giả kia kích bắn .


      Địa Tôn cường giả kia cả giận hừ tiếng, muốn nghiêng đầu tránh né phi đao, đúng lúc này, trái tim bỗng nhiên co rụt lại, tràng cảnh trước mắt đột nhiên biến ảo, mấy cái thú cự đại hướng mình đánh tới, trong đầu lên cái ý niệm, lại là ảo thuật!


      A Ly cùng Diệp Thần tâm ý tương thông, thời cơ thi triển ảo thuật diệu tới đỉnh phong. Địa Tôn cao thủ, nếu như trong nội tâm có chỗ chuẩn bị mà , có thể ở trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi bài trừ A Ly ảo thuật, nhưng mà suy nghĩ của , vẫn kìm lòng được bị A Ly ảnh hưởng.


      Sau khi trúng ảo thuật, thân hình Địa Tôn cao thủ kia thoáng dừng.


      Chính là lúc thời gian ngây người này, đối với cao thủ mà , chính là cự ly sống hay chết.


      Phù tiếng, máu tươi tỏa ra, phi đao huyền khí của Diệp Thần xuyên thủng huyệt thái dương của Địa Tôn cao thủ kia, Thuần Dương cương khí của Địa Tôn cao thủ này cường đại ở dưới huyền khí phi đao sắc bén, giống như giấy vậy, sờ chi tức phá!


      Lại Địa Tôn cao thủ ngã xuống đất.


      A Ly đứng ở cây phun ra nuốt vào vài cái, chung quanh lập tức bao phủ ở trong sương mù dày đặc.


      Bốn thập giai đỉnh phong cao thủ kia chỉ cảm thấy cái bóng ở trong sương mù dày đặc xẹt qua, sau khắc liền cảm giác bất luận khí tức gì.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 265: Tiểu Dực nổi bão. (1)

      Bọn họ che mặt, chỉ lộ ra con mắt, ánh mắt giống như giếng cổ, tia cảm xúc, lưng tựa lưng đứng chung chỗ, ánh mắt dò xét rừng cây chung quanh.


      Hai cổ thi thể nằm ở cách bọn xa, máu tươi ở mặt đất chậm rãi chảy xuôi, sau lát, mặt đất mảnh đỏ thẫm.


      Thần hồn của Diệp Thần tập trung bốn thập giai đỉnh phong cao thủ này, bốn người này cho cảm giác, giống như là bốn bộ tử thi, người tản ra loại khí tức tử vong cổ quái, hai Địa Tôn cao thủ chết ở trước mặt bọn họ, bọn họ ràng cũng tia cảm xúc ba động, thủ đoạn công kích cũng cực kỳ cổ quái, hắc động trong tay áo kia cũng biết giấu ám khí gì, lại hung ác độc ác như thế.


      Bốn người thấy chung quanh hồi lâu có động tĩnh, chậm rãi lại lại vài bước, ánh mắt giống như chim ưng, ở trong sương mù sưu tầm, hơi có động tĩnh, châm như mưa to liền kích xạ ra.


      Đốt đốt đốt, đốt đốt đốt!


      Những châm kia cắm ở ít thân cây, thân cây lập tức bị xuyên thủng, để lại nguyên đám lỗ thủng rậm rạp.


      Thần hồn của Diệp Thần có thể sớm cảm ứng được bọn họ mỗi tia động tác, cho nên mỗi lần đều có thể kịp thời né tránh, có sương mù dày đặc của A Ly làm yểm hộ, những thập giai đỉnh phong cao thủ này cũng mơ tưởng phát chỗ ở của .


      Bốn thập giai đỉnh phong cao thủ kia cảm giác được cổ khí cơ tập trung bọn , bọn họ dám có chút lười biếng, trong sương mù, tựa hồ có trận trận gió lạnh thổi qua, tinh thần của bọn căng cứng tới cực điểm, đột nhiên, trong sương mù nồng đậm này, kim giáp binh sĩ hư mà đứng, huy vũ trường đao hướng bọn họ chém xuống.


      Kim giáp binh sĩ này giống như thiên thần trong hư , trong mắt của bọn khỏi lên tia sợ hãi.


      Diệp Thần giấu ở chính giữa rừng rậm hừ lạnh tiếng, đám người này rốt cuộc biết sợ hãi, còn tưởng rằng những người này là tử thi hoàn toàn có bất kỳ tâm tình chứ!


      Kim giáp binh sĩ kém hơn Thiên Tôn trung kỳ cường giả, uy thế cường đại áp bách xuống, bốn người bọn họ lập tức cảm giác được toàn thân tựa như giắt nặng ngàn cân, muốn di động bước cũng trở nên phi thường khó khăn, liều mạng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh trường đao thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím nhô lên cao chém xuống.


      Oanh tiếng nổ, bốn thân ảnh bay ngược ra, mặt đất để lại hố to dài đến hơn mười mét, sâu hai ba thước làm cho người ta sợ hãi, chung quanh ít cây cối bị tử hỏa trong nháy mắt thôn phệ thành tro tàn.


      Bốn người kia hoàn toàn cách nào ngăn cản đao của kim giáp binh sĩ, bị kích diệt sát!


      Thần hồn biến hóa chiến lực, quả nhiên cường hãn, chuẩn bị truyền lại ít tin tức cho Tiểu Dực, để Tiểu Dực chạy trốn, đột nhiên phát giác được Tiểu Dực tựa hồ gặp chút phiền toái, đem thần hồn thu trở về, vài cái nâng lướt, hướng phương hướng Tiểu Dực chạy vội mà .


      Mới qua lát, A Ly cũng ngậm vài cái túi càn khôn theo lên, A Ly cái tiểu tham tiền này, là tuyệt đối buông tha bất kỳ cái túi càn khôn nào!


      Diệp Thần đem những túi càn khôn kia thu vào, thần hồn thời khắc chú ý Tiểu Dực.


      Vị trí Tiểu Dực, tụ tập hơn mười người, hai Thiên Tôn, ba địa tôn, bốn thập giai đỉnh phong còn có mấy bát giai thất giai, bọn họ rơi lả tả các nơi, đem Tiểu Dực vây vào giữa.


      - Còn có sáu cái, như thế nào tới?


      Đông Môn Ưng Dương nhăn lông mày chút, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng vang lớn, uy thế kinh khủng kia, sợ là kém hơn Thiên Tôn cường giả, sắc mặt rùng mình, biết sáu người kia sợ là cũng lành ít dữ nhiều. . . .


      - Trước bắt lấy !


      Tư Khấu Phong Yên hừ lạnh tiếng, chỉ thấy bốn thập giai đỉnh phong cao thủ che mặt đột nhiên hai hai cùng chỗ, lôi ra hai cái dây thừng dài, hướng Tiểu Dực lách qua.


      Hai cái dây thừng này nhìn về phía cũng phải rất thô, toàn thân tuyết trắng, cũng biết là tài liệu gì làm.


      Thực lực Tiểu Dực cường hoành, thể liều mạng, bọn họ liền nghĩ ra biện pháp như vậy.


      Tiểu Dực trừng mắt bốn thập giai cao thủ này, biết những người này muốn làm gì.


      Tư Khấu Phong Yên từ đỉnh đầu Tiểu Dực lăng bay qua, tấm lưới lớn chụp xuống, đem Tiểu Dực gắn vào dưới mặt.


      - Đây là vật gì!


      Tiểu Dực vội vàng kịp chuẩn bị, có thể né tránh, bị cái lưới này gắn vào trong đó, muốn đem lưới xé mở, nhưng như thế nào cũng kéo bất động.


      Bốn thập giai đỉnh phong cao thủ kia lập tức quay chung quanh Tiểu Dực phi tốc chạy chạy, dây thừng bạch sắc ở người của Tiểu Dực quấn vòng lại vòng, đem Tiểu Dực trói rắn chắc.


      - Thả ta ra!


      Tiểu Dực mặt đỏ lên, bàn tay bé càng ngừng xé rách lưới lớn.


      - Đừng phí sức lực, cái lưới này chính là dùng Tuyết Vực Thiên Ma dệt nên, kiên cường vô cùng, coi như là ngũ phẩm linh bảo, cũng vô pháp chặt đứt, dây thừng màu trắng là Tuyết Vực Thiên Ma tơ bạc, bảo bối trường mấy trăm năm, há lại dễ dàng xé mở như vậy!


      Khóe miệng của Tư Khấu Phong Yên có chút nhếch lên, bắt sống cái, tiểu hài tử này đúng là phí bọn ít khí lực, chỉ là cái lưới kia, cũng giá trị liên thành.


      - Nhanh thả ta ra, bằng ta tức giận !


      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Dực trướng đến đỏ bừng, bộ giận dữ.


      quản bốn thập giai đỉnh phong cao thủ này kéo động dây thừng như thế nào, đều chỉ có thể ở người của Tiểu Dực nhiễu lai nhiễu khứ, Tiểu Dực giống như là cái cọc bằng sắt, đứng tại nguyên chỗ chút sứt mẻ.


      Mà ngay cả Đông Môn Ưng Dương cùng Tư Khấu Phong Yên, cũng khỏi cảm khái Tiểu Dực khí lực kinh người, cho dù bị trói được kết kết , cũng là kéo cũng kéo bất động.


      - Bọn họ giống như còn có Thiên Tôn cao thủ, trước tiên đem tiểu oa nhi này làm ngã sau!


      Đông Môn Ưng Dương trầm giọng , bỗng nhiên ném ra cái bạch sắc tiểu cầu, nện ở người của Tiểu Dực, phù tiếng, bạch sắc tiểu cầu này hóa thành sương mù đậm đặc, đem Tiểu Dực bao phủ ở trong đó.


      Sau nửa ngày, sương mù tán .


      - Đại phôi tử, ngươi dùng là vật gì, thúi như vậy!


      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Dực nhăn đến cùng chỗ, phẫn nộ di chuyển bước chân, bốn thập giai đỉnh phong kia bị Tiểu Dực kéo đến khỏi lảo đảo cái.


      - Nhanh lên hỗ trợ!


      Ba Địa Tôn cao thủ cũng gấp bước lên phía trước hỗ trợ, miễn cho bốn thập giai đỉnh phong kia bị kéo ngã xuống đất.


      Đông Môn Ưng Dương chứng kiến Tiểu Dực y nguyên như thường, sửng sốt chút, ném ra, chính là bột phấn Yên Hồn Hoa, coi như là Thiên Tôn cấp cường giả ngửi được chút như vậy, cũng lập tức choáng váng, chứng kiến Tiểu Dực tình gì cũng có, còn cho là mình ném sai gì đó, xem xét, ném ra đích là bột phấn Yên Hồn Hoa sai!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 266: Tiểu Dực nổi bão. (2)

      Yên Hồn Hoa có hiệu quả! Chứng kiến ba Địa tôn, bốn thập giai đỉnh phong vẫn bị Tiểu Dực kéo đến khỏi lảo đảo lại lại, trong lòng Đông Môn Ưng Dương cũng bay lên vài phần hàn ý, coi như là , bị trói như vậy chỉ sợ cũng dùng được khí lực!


      - Giết !


      Đông Môn Ưng Dương trầm quát, tên này rốt cuộc là quái vật gì, trong lòng của bay lên tia sợ hãi.


      Bốn thập giai đỉnh phong cao thủ kia giơ lên tay áo, sưu sưu sưu, châm rậm rạp chằng chịt hướng Tiểu Dực kích bắn , phía châm này, lục quang u nhiên, người bình thường chỉ cần bị châm này quẹt làm bị thương chút da, sau lát liền thất khiếu chảy máu mà chết!


      Đinh đinh đinh, những châm kia đâm ở người Tiểu Dực, trong nháy mắt uốn lượn đến thành bộ dáng, rơi đầy đất.


      Mọi người ngẩng đầu nhìn Tiểu Dực, Tiểu Dực y nguyên hoàn hảo tổn hao gì, tức giận xé rách lưới lớn, Tuyết Vực Thiên Ma này bền chắt vô cùng, ràng bắt đầu buông lỏng xé rách. . . .


      - Thả. . . Ta. . . Ra. . .


      Tiểu Dực dùng ra khí lực bú sữa mẹ, bùm tiếng, cây Tuyết Vực Thiên Ma bị Tiểu Dực kéo đứt.


      Bất kể là những Địa tôn hay là thập giai đỉnh phong kia, hay Tư Khấu Phong Yên còn có Đông Môn Ưng Dương, đều cảm giác da đầu run lên, lưng mồ hôi lạnh ứa ra, chẳng lẽ tiểu hài tử này là Kim Cương Chân Thần chuyển thế sao? Tại sao lại có thân thể cường hãn đáng sợ như vậy?


      Đây chính là Tuyết Vực Thiên Ma, cư nhiên bị kéo đứt!


      Tiểu Dực ràng bị trói giống như cái bánh chưng, nhưng tất cả mọi người nơi này sửng sốt làm gì được Tiểu Dực!


      Vì để tránh cho Tiểu Dực tránh thoát, bọn người Đông Môn Ưng Dương lập tức lại làm ít dây thừng Tuyết Vực Thiên Ma, đem Tiểu Dực trói lại vòng.


      Lúc Tiểu Dực bị nhốt, Diệp Thần cũng phi tốc vội vàng chạy tới, thần hồn của phát Tiểu Dực bị nhốt, là nóng lòng vạn phần, nhưng chứng kiến bất kể là Yên Hồn Hoa hay châm , đều làm gì được Tiểu Dực, Diệp Thần treo lấy tâm buông lỏng xuống, thân thể Tiểu Dực, là quá cường hãn, những Man quốc cao thủ này phỏng chừng như thế nào cũng nghĩ tới, Tiểu Dực chính là Vương biến thành, đối với bọn họ mà , Vương chính là tồn tại ở trong truyền thuyết, có chân tồn tại hay đều là vấn đề.


      Diệp Thần tay phải vừa động, lại là ngưng hóa ra ngọn phi đao, nhắm ngay phía sau lưng Địa Tôn cao thủ, "Sưu" tiếng, phi đao kích xạ ra.


      "Phốc" tiếng, máu tươi vẩy ra.


      Tất cả lực chú ý của Địa Tôn cao thủ kia đều ở người Tiểu Dực, chờ kịp phản ứng kịp, ngã mặt đất.


      - Địch tập kích, chú ý!


      Đông Môn Ưng Dương nộ quát tiếng, quyền hướng địa phương Diệp Thần giấu kín oanh ra.


      Cảm giác được kình khí của Đông Môn Ưng Dương tập đến, Diệp Thần cái lướt ra, tránh thoát Đông Môn Ưng Dương công kích.


      Oanh! ! !


      quyền kia của Đông Môn Ưng Dương ở mặt đất đập ra cái hố sâu, mảnh gỗ vụn bay loạn, cây hai người ôm hết ầm ầm sụp đổ.


      - Tiểu Dực, biến trở về bản thể!


      Thần hồn của Diệp Thần truyền lại tia tin tức cho Tiểu Dực, cục diện trước mặt, Tiểu Dực biến về bản thể quá bị động, nếu như Tiểu Dực biến trở về bản thể, vậy đem toàn bộ bọn người Đông Môn Ưng Dương đánh chết! Ánh mắt Diệp Thần lạnh dần, Diệp Thần cũng muốn Tiểu Dực bị quá nhiều người chú ý, cho nên tin tức Tiểu Dực là Vương, tuyệt đối thể tiết lộ ra ngoài.


      Tùy tiện Vương, ở thế giới loài người đều là tồn tại có thể phiên giang đảo hải, nhưng cho tới bây giờ, chưa từng nghe qua có Vương ở thế giới loài người gây sóng gió, cái này làm cho cân nhắc, Diệp Thần suy đoán, khẳng định có qui tắc ngầm, trói buộc chút ít Vương này, bằng tất cả Vương đều tuân thủ quy củ như vậy.


      Diệp Thần biết đến Vương cường giả trở lên, cũng ít, kể cả Sư Vương, Lang Vương kia còn có Đạm Đài Lăng, nghĩ đến số lượng Vương khẳng định ít, có đôi khi Diệp Thần phỏng đoán, trong thế giới loài người tồn tại cổ lực lượng gì, có thể ngăn được những Vương kia, cho nên Vương mới dám ở thế giới loài người quấy rối.


      Đương nhiên cái này chỉ là suy đoán, bất kể như thế nào, tin tức Tiểu Dực là Vương, còn là cần phải tiết lộ cho thỏa đáng, vạn nhất đưa tới những siêu cấp cường giả kia phiền toái. Ở trước khi có thực lực tuyệt đối, làm việc đều phải cẩn thận!


      Đồng thời đối phó hai Thiên Tôn cường giả, đối với Diệp Thần mà độ khó quá lớn, Tiểu Dực lại bị khốn trụ, chỉ có thể cho Tiểu Dực biến trở về bản thể, mới có thể tránh thoát trói buộc.


      Diệp Thần hướng trong rừng rậm chạy vội, Đông Môn Ưng Dương theo đuổi bỏ, A Ly cũng theo đằng sau Diệp Thần, thần hồn Diệp Thần cảm giác được, Đông Môn Ưng Dương hẳn là Thiên Tôn đỉnh phong cường giả, nhưng mà tấn giai Thiên Tôn đỉnh phong bao lâu, thực lực so sánh với Minh Vũ Đại Đế tốn sắc nhiều lắm, nhưng cũng phải Diệp Thần tại có thể đối phó, cho dù Diệp Thần thích phóng ra thần hồn, cũng bất quá là Thiên Tôn trung kỳ mà thôi. Về phần thực lực bản thân, Diệp Thần cùng A Ly đều có Địa Tôn cấp, cùng Thiên Tôn chênh lệch quá xa.


      Đông Môn Ưng Dương đuổi sát Diệp Thần mà , đám người còn lại y nguyên gắt gao giữ chặt dây thừng, muốn vây khốn Tiểu Dực.


      Tiểu Dực thu được Diệp Thần chỉ thị, lông mày vặn cùng chỗ rốt cục thư giản, nếu như biến trở về bản thể, mới sợ những người này! Diệp Thần dặn dò qua , phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối thể biến trở về bản thể, những lời này còn là mực nhớ kỹ, cho nên cho dù bị nhốt lâu như vậy, y nguyên vẫn duy trì lấy hình thái nhân loại.


      Thời điểm đám người Tư Khấu Phong Yên, Lôi Vũ Thiên nhìn chăm chú Tiểu Dực, bọn họ đột nhiên phát có điểm gì là lạ, thân thể của Tiểu Dực, trong lúc đó điên cuồng trướng lớn, người dài ra từng mảnh lân phiến trạm lam.


      Bùm bùm bùm!


      mảnh Tuyết Vực Thiên Ma dài hẹp bị bứt đứt, chỉ là khoảnh khắc công phu, Tiểu Dực liền hóa thành dực xà vô cùng cự đại, lưng trường ba đôi cánh trong suốt.


      - Ông trời của ta, là thú!


      Ngẩng đầu nhìn Tiểu Dực hình thể khổng lồ, bọn người Tư Khấu Phong Yên sợ tới mức hồn bất phụ thể, thú lớn như vậy, biết là quái vật cấp bậc gì, ông trời của ta a!


      thú hóa thành hình người giấu ở trong nhân loại cũng ít khi thấy, chỉ ở trong sách từng có ghi lại, thậm chí bị biên thành rất nhiều chuyện xưa lãng mạn về nhân mến nhau, thông thường cao thủ chứng kiến cái này gì đó, đều cười nhạt, nhưng mà hôm nay, bọn họ là tận mắt thấy .


      Tiểu Dực há miệng, trong phương viên vài trăm mét đều bao phủ mảnh vụ khí lam sắc, bất kể là đám người Lôi Vũ Thiên, hay là những thập giai đỉnh phong cao thủ, kia cũng kịp có chỗ phản ứng, nguyên đám liền lảo đảo ngã mặt đất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 267: Thần hồn dung hợp.

      - Cái vụ khí này có độc!


      Tư Khấu Phong Yên còn có hai Địa Tôn cao thủ lập tức thả người muốn chạy ra bên ngoài.


      Cái đuôi cự đại của Tiểu Dực quăng qua.


      Thình thịch hai tiếng, chỉ thấy hai Địa Tôn cao thủ kia bay ra ngoài năm sáu trăm mét, y nguyên "rầm rầm rầm" nện đứt vài gốc đại thụ mới ngừng lại được, nghiễm nhiên cũng hấp hối .


      Tư Khấu Phong Yên bị màn này làm sợ tới mức co rúm, lăng mà dậy, điên cuồng chạy thục mạng.


      Ba đôi cánh của Tiểu Dực nhanh chóng vũ động, tuy thân thể cự đại, nhưng thời điểm phi hành y nguyên tốc độ cực nhanh.


      Trong nội tâm Tư Khấu Phong Yên nảy sinh ác độc, huy động quạt sắt, từng đạo thiết châm sắc bén kích bắn ra, đánh vào thân thể của Tiểu Dực, "Đinh đinh đinh", những miếng sắt kia chẳng những có đối với Tiểu Dực tạo thành bất cứ thương tổn gì, còn trong nháy mắt uốn lượn bẻ gảy.


      Tư Khấu Phong Yên kêu khổ thôi, những miếng sắt này nhìn như bình thường, kì thực là Bắc Minh Hắc Thiết, sau khi chế tác thành ám khí cực kỳ sắc bén, trình độ cứng rắn sắc bén viễn siêu tứ phẩm linh bảo, nhưng mặc dù như vậy, đối với thân hình cường hãn của Tiểu Dực này y nguyên có hiệu quả!


      người xà ở rừng rậm ngươi truy ta trốn.


      Thân thể của Tiểu Dực tuy cường hãn, nhưng tốc độ di động, lực lượng các loại,… cùng đỉnh phong kỳ y nguyên kém quá nhiều, tuy ổn chiếm thượng phong, nhưng trong lúc nhất thời cũng làm gì được Tư Khấu Phong Yên.


      bên khác, Diệp Thần cùng A Ly ở trong rừng rậm chạy như điên, sau lưng Đông Môn Ưng Dương là càng đuổi càng gần.


      Đông Môn Ưng Dương chú ý tới động tĩnh sau lưng, phát dực xà cự đại bầu trời kia truy đuổi Tư Khấu Phong Yên, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng rung mạnh, nguyên lai tiểu hài tử kia, chính là dực xà cự đại này biến thành, trách được ám khí sắc bén còn có khói mê đều đối với nó có hiệu quả!


      Bây giờ nên làm gì? Tư Khấu Phong Yên giống như tạm thời còn chưa chết, trước đem Diệp Thần này đánh chết sau, đánh chết Diệp Thần, liền có thể hướng quốc chủ báo cáo kết quả công tác ! nghĩ tới phục kích Diệp Thần ràng xuất nhiều biến số như vậy.


      Nhìn xem bóng lưng Diệp Thần, Đông Môn Ưng Dương càng hung ác, tốc độ tăng lên vài phần.


      Diệp Thần càng ngừng chạy như điên, nếu bị Đông Môn Ưng Dương truy gần, dùng tu vi Địa Tôn cấp của mình khẳng định phải là đối thủ của !


      Diệp Thần đột nhiên quay đầu lại, thần hồn ra cơ thể, hóa thành kim giáp binh sĩ cao lớn, huy vũ trường đao hướng Đông Môn Ưng Dương phóng .


      Đông Môn Ưng Dương truy ở đằng sau Diệp Thần, đột nhiên cảm giác được cổ sóng nhiệt tập đến, ngẩng đầu nhìn lên, liền phát trong hư kim giáp binh sĩ giống như Thần Ma đánh tới.


      - Đây là vật gì?


      Đông Môn Ưng Dương kinh nghiệm chiến đấu cũng dưới ngàn trường, nhưng chưa từng thấy qua việc như vậy, phát kim giáp binh sĩ có ít hư ảo, chẳng lẽ kim giáp binh sĩ này là loại gì đó cùng loại quỷ hồn?


      Tử hỏa sáng quắc, trường đao lát liền vung chém tới.


      Kim giáp binh sĩ cao năm sáu thước, tăng thêm trong tay cầm trường đao cự đại, làm cho người ta có loại cảm giác áp bách trầm trọng.


      Đông Môn Ưng Dương bị khí thế uy nghiêm của kim giáp binh sĩ hù doạ, dám cùng kim giáp binh sĩ đối kháng, lăng bay ngược, hướng bên cạnh né ra ngoài.


      Ầm ầm! ! !


      Sơn băng địa liệt, đao khí cự đại của kim giáp binh sĩ chém rớt xuống dưới, mặt đất để lại cái hố to, phàm là thực vật chạm đến đao khí, lập tức bị tử hỏa thôn phệ thành tro tàn.


      Đông Môn Ưng Dương trở lại xem xét, mặt đất phía sau mảnh cháy đen, mặt sắc đột biến, coi như là Thiên Tôn đỉnh phong, cũng vô pháp đao chém ra uy lực như vậy, tử hỏa kinh khủng kia thôn phệ hết thảy, càng làm cho trong lòng Đông Môn Ưng Dương run sợ.


      Đông Môn Ưng Dương cũng biết thần hồn Diệp Thần biến thành kim giáp binh sĩ chỉ có thực lực Thiên Tôn trung kỳ, thậm chí nghĩ kim giáp binh sĩ ít nhất là Huyền Tôn cấp! Nếu như đụng phải Huyền Tôn sơ cấp cao thủ, Đông Môn Ưng Dương có lẽ cũng khẩn trương như thế, nhưng mà trước mắt kim giáp binh sĩ này, hoàn toàn phải nhân loại. Khuôn mặt Kim giáp binh sĩ này trang nghiêm túc mục, ở thoạt nhìn, thậm chí có vài phần dữ tợn khủng bố.


      Diệp Thần lại biết kim giáp binh sĩ của mình đối với Đông Môn Ưng Dương tạo thành kinh sợ, thấy Đông Môn Ưng Dương tránh thối, tự nhiên là thừa thắng xông lên.


      "Sưu" tiếng, kim giáp binh sĩ tung tóe mấy chục thước, lại là đao chém rớt.


      Tốc độ nhanh!


      Đông Môn Ưng Dương phát , thời điểm kim giáp binh sĩ này lướt ngang, giống như hoàn toàn cần thời gian, trong nháy mắt liền tới đây, coi như là Huyền Tôn cao thủ, cũng chưa chắc có tốc độ như vậy! Coi như là ngoan nhân tuyệt thế như Đông Môn Ưng Dương, ở trước mặt những thứ biết, cũng có vẻ có chút khiếp sợ, đối mặt trường đao của kim giáp binh sĩ chém rớt, lại là lăng né tránh.


      Kim giáp binh sĩ huy vũ trường đao, đao lại đao chém rớt.


      Mà Đông Môn Ưng Dương càng ngừng né tránh, thời điểm kim giáp binh sĩ đao đến đây, thiếu chút nữa chưa kịp tránh né, bị đao gọt trúng tóc, đầu tóc lập tức bị tử hỏa cháy sạch còn mảnh, tử hỏa này va chạm vào làn da, cảm giác phỏng làm Đông Môn Ưng Dương phát ra kêu thảm thiết. thê lương


      - Đáng chết!


      Đông Môn Ưng Dương chật vật thôi, diện mục dữ tợn, nhìn lại, phát Diệp Thần vẫn nhúc nhích đứng ở nơi đó, lập tức ý thức được, cái kim giáp binh sĩ này nhất định là Diệp Thần thao túng, bản thể Diệp Thần hẳn chính là chỗ nhược điểm.


      Cảm giác được kim giáp binh sĩ đao bổ tới, Đông Môn Ưng Dương xoay người tránh né, cùng kim giáp binh sĩ sai thân mà qua, lăng hướng Diệp Thần phóng .


      - tốt!


      Diệp Thần kinh hãi mất sắc, tranh thủ thời gian thúc dục kim giáp binh sĩ trở lại nghĩ cách cứu viện.


      - Xuống Địa ngục a!


      Đông Môn Ưng Dương gầm thét, cái thiết quyền đánh tới Diệp Thần, quyền kình phá gào thét.


      Nếu chịu lên quyền của Đông Môn Ưng Dương, chỉ sợ bị quyền oanh giết, thần hồn của Diệp Thần vừa động, kim giáp binh sĩ lướt ngang mấy chục thước, chắn trước người Diệp Thần, hướng phía quyền kình của Đông Môn Ưng Dương đao vung chém xuống.


      Ầm ầm! ! !


      Quyền kình cùng thần hồn đối lay, sinh ra lực trùng kích trong nháy mắt phá hủy chung quanh hơn mười khỏa đại thụ.


      Giống như bình địa kinh lôi, tiếng vang khủng bố ở trong sơn cốc Thanh Vân Sơn quanh quẩn lâu.


      Đông Môn Ưng Dương bay ngược khoảng cách, lăng mà đứng, bộ dạng có chút chật vật.


      Mà đổi thành bên ngoài, kim giáp binh sĩ rung chuyển chút, trở nên mỏng manh vài phần, Diệp Thần mặt như giấy trắng, thiếu chút nữa ngụm máu tươi phun ra.


      Thần hồn của Diệp Thần, thực lực tối đa chỉ là Thiên Tôn trung kỳ, cùng Thiên Tôn đỉnh phong cao thủ đối lay kích, đạt đến cực hạn đủ khả năng thừa nhận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :