Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 258: Hai Đại Vương. (1)

      - Nhanh tìm nghịch tử kia đến cho ta, nhanh!


      Nhiếp Thanh Vân quả thực muốn khóc, rất buồn bực, trước cùng Tiểu Dực ở Trí Hiên Các tao ngộ, sớm nên nghĩ đến Tiểu Dực phải nhân loại mới đúng, ở nơi đó tao ngộ lần cũng thôi, như thế nào còn chọc tên sát tinh như vậy chứ?


      Trang Bách Mạch lập tức chạy vội ra, vài phút sau, ôm tên mập trở về, hướng trước mặt Diệp Thần quăng ra, mập mạp này cùng Nhiếp Thanh Vân lớn lên có điểm giống nhau, nhưng mà hình dạng càng xấu, cư nhiên còn mặt mũi tràn đầy râu quai nón, lôi thôi phải chết, nhìn xem quả thực so với Nhiếp Thanh Vân còn muốn lão.


      - Các ngươi làm gì, sao lại bắt ta?


      Nhiếp Thừa Phong chật vật đứng lên, giận dỗi rống to, còn ở giường ôm nữ đệ tử ngủ, kết quả thoáng cái bị người ôm tới, hướng về mặt sau nhìn thoáng qua, phát lão tổ tông cùng Nhiếp Thanh Vân ràng đều quỳ, sửng sốt chút, hướng Diệp Thần phía trước nhìn lại, ngẩng đầu, chứng kiến Tiểu Dực bầu trời, sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần, run rẩy hỏi.


      - Các ngươi là ai. . . Vì sao. . . đến Thanh Vân Tông ta?


      - Cũng tệ lắm nha, cư nhiên còn có thể chuyện.


      Diệp Thần chứng kiến gia hỏa xấu xí trước mắt này, lập tức sinh lòng chán ghét, chỉ bằng , cũng muốn học thiếu niên hư hỏng cường đoạt Diệp Tuyền?


      - Ngươi muốn làm gì?


      Nhìn xem Diệp Thần từng bước tới, Nhiếp Thừa Phong sợ tới mức môi trắng bệch.


      - Xem ra ngươi ở trong Thanh Vân Tông dâm uy rất đủ nha, biết có bao nhiêu nữ đệ tử bị ngươi bức bách vào khuôn khổ, diễm phúc cạn a?


      Diệp Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thừa Phong.


      Nhiếp Thừa Phong đảo qua mọi người, rơi vào người Diệp Tuyền, lập tức hiểu rồi, tuy là hoàn khố, nhưng cũng biết loại tình huống này trước mắt, cha của cùng lão tổ tông đều cứu được , hai chân mềm nhũn quỳ xuống, bả nước mũi bả nước mắt dập đầu cho Diệp Thần:


      - Ta sai rồi, ta nên vừa ý Diệp Tuyền, ta nên cưỡng bức Diệp Tuyền, ta sai rồi!


      - Vừa ý Tuyền Nhi, ta có thể hiểu được, ai bảo Tuyền Nhi của nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng mà dùng thủ đoạn quang minh, cái này lại thể tha thứ, ngươi nghĩ rằng Diệp gia chúng ta dễ khi dễ sao?


      Diệp Thần đá đá Nhiếp Thừa Phong.


      Nhiếp Thừa Phong sợ tới mức toàn thân thẳng run, dực xà cự đại đỉnh đầu kia, làm cho sợ hãi vạn phần, cho dù Diệp Thần dùng chân đá , cũng là cử động cũng dám.


      - Diệp Thần ca ca, ta đói bụng. . . .


      Tiểu Dực đỉnh đầu Diệp Thần thấp giọng , muốn lại muốn ăn đùi dê, chỉ là dưới loại tình huống này, giống như rất thích hợp , như vậy làm người ta hiểu lầm a.


      Nghe được dực xà cự đại đỉnh đầu đói, Nhiếp Thừa Phong hai mắt khẽ đảo, hôn mê rồi.


      - Nhanh như vậy liền ngất rồi, thú vị.


      Diệp Thần buồn bực , nghe được trận mùi khai, Nhiếp Thừa Phong này cư nhiên bị Tiểu Dực câu sợ tới mức đái ra quần, chán ghét cước đá Nhiếp Thừa Phong ra ngoài, bùm tiếng, Nhiếp Thừa Phong cùng mập bà kia đụng vào nhau, làm mập bà kia cũng hôn mê bất tỉnh, hai trái bóng cao su mấy trăm cân bắn ra.


      - Tuyền Nhi, ngươi muốn xử trí hai người kia như thế nào?


      Diệp Thần quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tuyền hỏi, bị khi phụ chính là Diệp Tuyền, tự nhiên là do Diệp Tuyền quyết định.


      - Diệp Thần ca ca, coi như được rồi.


      Diệp Tuyền lôi kéo quần áo Diệp Thần, giọng .


      Diệp Tuyền quá lương thiện rồi, cho dù Nhiếp Thừa Phong cùng mập bà kia từng khi dễ qua nàng, nàng cũng nghĩ tới kịch liệt trả thù.


      Nhiếp Thanh Vân nghe được Diệp Tuyền , quả thực là cảm động đến muốn khóc, hài tử tốt cỡ nào a, có chút hối hận lúc trước làm sao lại dung túng Nhiếp Thừa Phong cái tiểu ác nhân này như vậy, nếu như hôm nay chết tuyệt đối muốn đem tiểu tử Nhiếp Thừa Phong kia đánh trận, cho ra tai họa người, tiểu tử này chính là mang đến tai hoạ ngập đầu cho cả Thanh Vân Tông a!


      - Tuyền Nhi, ngươi chính là quá lương thiện rồi, nhưng mà cứ như vậy buông tha bọn họ, cửa cũng có! Tưởng Diệp gia chúng ta dễ khi dễ sao? Nếu cho bọn chút giáo huấn, từ nay về sau mọi người đều khi dễ đến đầu Diệp gia ta!


      Diệp Thần hừ lạnh tiếng, lạnh lùng đảo qua lão giả kia cùng bọn người Nhiếp Thanh Vân.


      Bọn người Nhiếp Thanh Vân tâm trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.


      - Điện hạ, nếu như điện hạ có thể tha cho chúng ta mạng, chúng ta nguyện vì điện hạ làm trâu làm ngựa!


      Hồng phát lão giả còn có bọn người Nhiếp Thanh Vân ở mặt đất dập đầu đến thình thịch vang lên.


      - Làm trâu làm ngựa?


      Nghe được bọn người Nhiếp Thanh Vân , Diệp Thần lại có chút động tâm, con Thiên Sư cấp huyền thú, Thiên Tôn cấp cường giả, nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay ngược lại là có thể buông tha bọn họ, cái Thanh Vân Tông to như vậy, chính là cổ chiến lực , từ nay về sau nếu có chuyện gì, liền cho bọn làm.


      Thấy Diệp Thần nửa ngày có lên tiếng, lão giả kia còn có Nhiếp Thanh Vân lập tức cảm thấy tia hi vọng, càng là liên tiếp dập đầu.


      - Từ nay về sau Vương điện hạ có đem ra sử dụng, chúng ta vào nơi nước sôi lửa bỏng chối từ!


      Mọi người Thanh Vân Tông thề chết .


      Diệp Thần quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tuyền :


      - Tuyền Nhi, ngươi trước ngồi lên Hỏa Linh Điêu về nhà a, ta còn muốn đế đô, chờ thêm khoảng thời gian ta về nhà nhìn ngươi.


      Diệp Tuyền suy nghĩ chút, những người của Thanh Vân Tông đ này ều bị dọa thành như vậy, ở lại cũng làm được gì, gật đầu :


      - Ân, Diệp Thần ca ca, ta đây về trước.


      Diệp Tuyền nhìn xem Diệp Thần, bộ dạng có vài phần muốn, nhưng vẫn ngồi Hỏa Linh Điêu, Hỏa Linh Điêu bay lên trời, càng bay càng xa.


      - Muội muội của ta quá thiện lương, so đo với các ngươi, bằng ta khẳng định đem các ngươi nguyên đám giết sạch, điền bụng cho Tiểu Dực!


      Diệp Thần tức giận hừ .


      Nghe được câu điền bụng cho Tiểu Dực như vậy, lão giả kia cùng Nhiếp Thanh Vân đều sợ tới mức toàn thân run rẩy.


      - Điện hạ khoan hồng độ lượng!


      - Tạ điện hạ ân giết!


      Mọi người đều dập đầu.


      - Đừng tạ được quá sớm, ta lời còn chưa hết đâu!


      Diệp Thần đảo qua mọi người Thanh Vân Tông.


      - Thiên Sư cấp huyền thú, Thiên Tôn cường giả, bản Vương đúng là nhìn thuận mắt, bản Vương gần đây ở hồng trần lịch lãm, thể mang thủ hạ tới, thiếu ít chân chạy, tạm thời nhận lấy các ngươi, xem các ngươi sau này biểu , nếu như biểu tốt, ngược lại có thể tha các ngươi mạng, nếu biểu tốt, hừ hừ, đừng trách bản vương vô tình!


      Diệp Thần đem thần hồn thích phóng ra, kim giáp binh sĩ toàn thân thiêu đốt lên hỏa diễm nóng bỏng đứng lặng .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 259: Hai Đại Vương. (2)

      Hồng phát lão giả kia vừa thấy, lập tức sợ tới mức dập đầu, ông trời của ta a, hai Đại Vương! Hai Vương cường giả! Run rẩy :


      - Tiểu lão nhân nhất định nghe theo điện hạ hiệu lệnh, dám theo, nếu như vi phạm, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh mà chết!


      Bọn người Nhiếp Thanh Vân cũng nghe lão tổ tông về ngưng thần biến hóa, biết Diệp Thần cũng là Vương, trong nội tâm thẳng run, ngừng kêu khổ, nhi tử bảo bối của này rốt cuộc rước lấy cái đối đầu gì cho a!


      - Thanh Vân Tông cao thấp nhất định nghe theo điện hạ hiệu lệnh, dám theo, nếu như vi phạm, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh mà chết!


      Nhiếp Thanh Vân cũng tranh thủ thời gian thề.


      - Ta mới tin cái lời thề chó má gì, ta dùng hồn niệm bí pháp, ở người các ngươi để lại đạo khí tức, nếu các ngươi có tia dị tâm, các ngươi có thể cẩn thận lo lắng chút, xem có thể đào thoát truy tung của ta hay !


      Con mắt Diệp Thần nhắm lại mà nhìn xem Hồng phát lão giả còn có Nhiếp Thanh Vân, trước đem bọn họ dọa giật mình sau, bằng trong nội tâm bọn họ khó tránh khỏi còn có dị tâm!


      Ở Hồng phát lão giả còn có Nhiếp Thanh Vân xem ra, trong ánh mắt Diệp Thần mang theo bất luận tâm tình gì, lộ ra cổ sát khí kinh người, làm cho phía sau lưng bọn hàn khí ứa ra.


      - Chúng ta tuyệt đối dám phản bội điện hạ!


      Hồng phát lão giả còn có Nhiếp Thanh Vân đều .


      - Tin rằng các ngươi dám, tình hôm nay, thể để cho bất luận kẻ nào biết , nếu truyền , hừ hừ.


      Diệp Thần đem thần hồn thu trở về, hai Vương đồng thời thân, đem Hồng phát lão giả cùng Nhiếp Thanh Vân sợ tới mức , Diệp Thần cái gì, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe. bọn chó admin là 1 đám ăn trộm truyện khốn nạn


      - Hai vị điện hạ ở trong Thanh Vân Tông thân, nhiều Thanh Vân Tông đệ tử như vậy đều thấy được, sợ là rất khó giữ bí mật.


      Nhiếp Thanh Vân rung giọng , ở trước mặt hai Đại Vương, cảm giác mình cũng nhanh hít thở thông, ngay cả lời cũng ra được.


      - Cái này chính là chuyện tình của các ngươi, chút việc ấy cần ta dạy cho các ngươi a.


      Diệp Thần nhàn nhạt liếc qua Nhiếp Thanh Vân.


      - Vâng, thuộc hạ đáng chết.


      Nhiếp Thanh Vân hận thể vả miệng mình, lúc này hỏi chút ít chuyện kia làm gì vậy?


      - Ta muốn Thanh Vân Tông này, tùy thời nghe theo hiệu lệnh của ta, môn hạ đệ tử nếu có dám nghe, hoặc là xuất phản nghịch, ta liền tìm hai người các ngươi tính sổ. Cho các ngươi tháng thời gian chỉnh đốn Thanh Vân Tông, tháng sau, ngươi đến đế đô gặp ta!


      Diệp Thần hừ tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Ly cùng Tiểu Dực.


      - A Ly, Tiểu Dực, chúng ta trở về.


      Tiểu Dực sưu hạ xuống, biến trở về bộ dáng đứa bé, đứng ở bên người Diệp Thần, A Ly cũng nhảy tới bờ vai của Diệp Thần.


      Hỏa Linh Điêu bị Tuyền Nhi cưỡi , này cũng chỉ có thể bộ xuống núi, bất quá Thanh Vân Sơn phong cảnh sai, coi như là thưởng thức cảnh đẹp .


      Bóng lưng của bọn xa xa biến mất ở sơn đạo.


      Nhìn xem bóng lưng Diệp Thần, A Ly cùng Tiểu Dực xa, lão giả kia cùng bọn người Nhiếp Thanh Vân y nguyên càng ngừng lau mồ hôi lạnh.


      - Lão tổ tông, bọn họ rồi.


      Nhiếp Thanh Vân thở dài hơi, chuẩn bị đứng lên, Tiểu Dực biến ảo dực xà cùng thần hồn Diệp Thần biến ảo kim giáp binh sĩ, cho rung động lớn lao, nguyên lai hai người kia lại là Vương che dấu, đối với có thể từ đảo giữa hồ trốn về, thầm vui mừng.


      - Tất cả mọi người quỳ cho ta, cho phép đứng lên!


      Hồng phát lão giả nghiêm nghị gầm lên.


      Nhiếp Thanh Vân cùng đám người của Thanh Vân Tông phía sau đều muốn đứng lên, chân mềm nhũn, lại quỵ mặt đất.


      - Lão tổ tông, bọn họ đều xa.


      Nhiếp Thanh Vân khó hiểu .


      Hồng phát lão giả trừng Nhiếp Thanh Vân, lớn tiếng chửi bới:


      - Ngươi muốn hại chết chúng ta sao? Sau này mỗi người chuyện đều chú ý cho ta, các ngươi biết cái gì là Vương sao? Ta tại sao phải e ngại Vương như thế? Các ngươi căn bản cách nào tưởng tượng, Vương là loại tồn tại như thế nào! Vương ngưng thần biến hóa, ý niệm, hồn niệm có thể đến ngoài mấy trăm dặm, trong mấy trăm dặm nhất cử nhất động, đều mơ tưởng muốn chạy trốn qua hồn niệm của bọn họ, ngoài trăm dặm, Vương điện hạ chỉ cần hồn niệm vừa động, các ngươi chết cũng biết chết như thế nào!


      - Vương điện hạ ở người các ngươi để lại đám hồn niệm, vậy ý nghĩa từ nay về sau nhất cử nhất động của các ngươi, trong nội tâm suy nghĩ gì, Vương điện hạ đều có thể biết, coi như các ngươi trốn đến chân trời góc biển, Vương điện hạ cũng có thể tùy thời tìm được các ngươi, tùy thời có thể cho các ngươi chết có chỗ chôn!


      thực tế hỏa điểu biến thành Hồng phát lão giả kia tuy sống hơn sáu trăm tuổi, nhưng mà mực ở trong Thanh Vân Tông, chưa bao giờ thấy qua Vương chính thức, biết đến, chỉ là truyền thuyết Vương truyền lưu ở trong vô số thú, huyền thú, ở trong suy nghĩ của bọn , Vương chính là tồn tại như thiên thần.


      Nghe được lão tổ tông , mọi người Thanh Vân Tông run rẩy cái, trước kia bọn họ đều chỉ biết là, Vương tương đương với Thần Tôn cường giả trong nhân loại, nhưng mà Vương có thần thông gì, bọn họ lại biết.


      Nguyên bản bọn người Nhiếp Thanh Vân đối với Diệp Thần cùng Tiểu Dực, đều có tia ý nghĩ bằng mặt bằng lòng, nhưng nghe lão tổ tông Vương đáng sợ như vậy, bọn họ lập tức tuyệt ý nghĩ này, xem ra sau này, hai vị Vương điện hạ gì làm nấy mới được, nếu làm hai vị Vương cao hứng. . .


      Thần hồn của Diệp Thần, mực chú ý đến Hồng phát lão giả cùng bọn người Nhiếp Thanh Vân phản ứng, nghe đến lão giả , còn là tương đối thoả mãn, xem ra danh đầu của Vương, còn là tương đối có tác dụng, khóe miệng của mỉm cười, triển lộ tia khí tức thần hồn.


      Hồng phát lão giả có cảm giác, sợ hãi đến tranh thủ thời gian bùm bùm bùm dập đầu:


      - Điện hạ bớt giận, thỉnh điện hạ thứ tội, ta từ nay về sau nhất định quản giáo tốt bọn họ, điện hạ thứ tội!


      Bọn người Nhiếp Thanh Vân chứng kiến lão tổ tông như vậy, trong nội tâm sợ hãi, lập tức cảm giác được bên trong sâu xa có đôi mắt nhìn chăm chú bọn họ, cũng bề bộn dập đầu cầu xin tha thứ.


      Như vậy mực qua vài tiếng đồng hồ, bọn họ bình yên vô , lúc này mới yên lòng lại, vẻ mặt thảm hề hề, bất quá sau này, bọn họ dám lại trong lòng còn có dị tâm .


      Nhiếp Thừa Phong thất tha thất thểu đứng lên, người mang theo cổ tao thối kinh người, bộ kinh hồn chưa định, nghĩ tới có thể còn sống sót, còn cho là mình bị đại xà kia ngụm nuốt ăn rồi.


      - Nghịch tử!


      Nhiếp Thanh Vân chứng kiến Nhiếp Thừa Phong, nghe thấy được vẻ hương vị này, lập tức có loại chán ghét nên lời, cước đá vào mông đít của Nhiếp Thừa Phong.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 260: Thám tử Man quốc. (1)

      Nhiếp Thừa Phong tiếng kêu thảm, bay ra ngoài.


      - Khẩn cấp triệu tập tất cả đệ tử Thanh Vân Tông, bất luận kẻ nào từ nay về sau, được cùng ngoại giới liên lạc.


      Hồng phát lão giả trầm giọng , bọn người Nhiếp Thanh Vân sắc mặt ngưng tụ, bọn họ lập tức biết rằng tình thế nghiêm trọng, Thanh Vân Tông nhiều đệ tử như vậy, có rất nhiều người thấy được màn hôm nay, khó tránh khỏi đem tin tức hai Đại Vương thân tại Thanh Vân Tông truyền , bọn họ phải tranh thủ thời gian khống chế mới được, bằng nếu Vương điện hạ trách tội xuống, bọn họ chịu nổi!


      quan đạo dưới Thanh Vân Sơn.


      - A Ly, Vương lợi hại như vậy, hồn niệm có thể truy tung mấy trăm dặm?


      Diệp Thần cúi đầu hỏi A Ly, hỏa điểu biến thành lão giả kia về Vương rất mơ hồ, Diệp Thần đối với năng lực của Vương, cũng sinh ra chút hiếu kỳ.


      A Ly cười híp mắt, lắc đầu, dùng thú ngữ ít lời.


      - A Ly tỷ tỷ , từng Vương thần thông đều có bất đồng, có chút Vương chiến lực cường hoành, có chút Vương am hiểu truy tung, cũng có chút Vương am hiểu mê hoặc, nấp các loại bí thuật,… giống như ta thượng cổ dị chủng, cùng thú huyền thú bình thường lại đồng dạng. Những đê giai thú, huyền thú kia chưa thấy qua Vương cường hoành, nên đem năng lực của Vương truyền được vô cùng kì diệu, bất quá Vương cường đại là thể nghi ngờ.


      Tiểu Dực bên từng ngụm từng ngụm ăn đùi dê, bên bỉu môi .


      - A Ly gặp qua rất nhiều Vương sao?


      Diệp Thần nghi hoặc hỏi thăm, nếu chưa thấy qua Vương, như thế nào lại biết được nhiều như vậy?


      A Ly trầm mặc lát, sau nửa ngày mới gật đầu.


      - A Ly tỷ tỷ , nàng từng ở bữa tiệc Vương gặp qua ít Vương, nhưng mà chỉ là xa xa chứng kiến, về Vương hết thảy, nàng đều là nghe bà ngoại nàng .


      Tiểu Dực thuật lại .


      Diệp Thần cảm giác được đến Vương, cảm xúc A Ly có chút lạ, trong ánh mắt có phẫn nộ, khuất nhục, bất đắc dĩ, thống khổ cùng mê mang, loại cảm xúc phức tạp đó, thần hồn của Diệp Thần có thể ràng cảm thụ đến, có nhiều thứ, A Ly mực cho biết, kể cả tộc đàn A Ly tại sao phải bị diệt tộc, nhưng mà Diệp Thần có thể thông cảm cùng lý giải nỗi khổ tâm của A Ly, trong nội tâm A Ly khẳng định cũng dấu ít bí mật thể .


      tại A Ly , này nhất định là thời điểm chưa đến.


      Vương yến? biết đó là trường hợp dạng gì? Tất cả Vương tụ hội?


      Nghĩ đến trước kia phát sinh các loại, A Ly đem những thú, huyền thú diệt Ly Miêu nhất tộc kia, khẳng định có cừu hận khắc cốt minh tâm, nhưng mà A Ly mực chịu địch nhân của nàng là ai, chính là , địch nhân của A Ly quá cường đại, dùng thực lực bây giờ của Diệp Thần, căn bản phải đối thủ của bọn nó, cho nên A Ly mới chọn im miệng .


      ngày, thực lực của cường đại đến đủ giúp A Ly báo thù, A Ly mới có thể đem bí mật của nàng ra.


      Diệp Thần sờ lên đầu của A Ly, tộc đàn bị diệt, nhưng A Ly lại thể vứt bỏ tộc nhân chí thân đào tẩu, loại thống khổ cùng áy náy đó, Diệp Thần cảm giác mình bị cảm động lây.


      A Ly co rúc ở trong lòng của Diệp Thần, khóe mắt treo ít nước mắt.


      - Diệp Thần ca ca, A Ly tỷ tỷ rất thương tâm.


      Tiểu Dực cũng có chút nước mắt lưng tròng , tuy biết A Ly tỷ tỷ bởi vì sao mà thương tâm, nhưng A Ly tỷ tỷ thương tâm, liền nhịn được muốn khóc.


      - A Ly có chuyện gì, Tiểu Dực, chúng ta về đế đô, trời sắp tối rồi, phía trước giống như có cái trấn , chúng ta đến bên kia đặt chân, ngày mai mua ngựa lên đường.


      Diệp Thần , lôi kéo Tiểu Dực cùng chỗ, ở quan đạo tới. Xem ra trảo nhiều mấy thú có thể bay, chỉ có Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu căn bản đủ dùng.


      vài dặm, xa xa liền chứng kiến trấn phồn hoa, Diệp Thần cùng Tiểu Dực đều là tu luyện giả, nhiều đường như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi.


      Thanh Liễu trấn.


      Cái trấn này ở vào bên cạnh quan đạo, rất nhiều tiểu thương ở nơi này đặt chân, tiếng người huyên náo, ở phố đều là người, hai bên cũng là tửu lâu kỹ viện san sát.


      Thần hồn quét qua, trong tiểu trấn hết thảy nhìn cái xót gì.


      Mỗi khi đến trấn , Diệp Thần luôn có thói quen dùng thần hồn quét lần, nhìn xem có cao thủ hoặc là thứ tốt làm cho chú ý hay , bất quá rất nhanh liền thất vọng rồi, trong tiểu trấn này mạnh nhất cũng bất quá là cửu giai cao thủ, bên người có rất nhiều bảy tám giai, hình như là tiêu cục, về phần thứ tốt, chỉ là ít đê cấp dược thảo.


      Trong tiểu trấn nhân viên hỗn tạp, ngoại trừ người Tây Vũ đế quốc ra, còn có rất nhiều thương nhân thậm chí là đến từ quốc gia khác, có người tóc vàng mắt xanh, có làn da ngăm đen, ngược lại làm cho cả trấn nhiều hơn phen phong tình dị vực.


      Trong trấn có cao thủ, Diệp Thần cũng lười dùng thần hồn, đem thần hồn thu vào.


      - Tiểu Dực, chúng ta tửu lâu.


      Diệp Thần , mang theo Tiểu Dực cùng chỗ, chỗ tửu lâu, chuẩn bị ở nơi đó cơm nước xong, ngủ lại đêm, đợi buổi sáng ngày mai mua con ngựa, có thể ly khai.


      Diệp Thần người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bên người dẫn theo hài đồng năm sáu tuổi, trong ngực còn chui con ly miêu bạch sắc, ở trong đám thương nhân, là có vẻ có chút bắt mắt, bất quá người bên ngoài xem xét trang phục Diệp Thần, liền biết Diệp Thần là người của võ đạo thế gia, có ai chủ động trêu chọc tu luyện giả.


      Lúc Diệp Thần đến tửu lâu, xa xa vài người bày quầy thần sắc dị động, có người cực kỳ nhanh ly khai.


      Trong trạch viện nào đó của trấn , mấy người mặc trang phục khác nhau tụ ở nơi đó.


      - Các ngươi nhìn ràng? Tiểu tử kia xác thực mang theo con bạch sắc ly miêu?


      người trong đó trầm giọng hỏi, thân hình cao lớn cường tráng, toàn thân đều là cơ nhục dày đặc, tóc ở sau ót trát thành nhúm, mặc quần áo lam nhạt, tuy giả vờ giả trang cùng người Tây Vũ đế quốc đồng dạng, nhưng tướng mạo lại đại hữu bất đồng, mũi cao đến thần kỳ, con mắt màu xanh lá cây đậm.


      - Đúng vậy, Lôi Vũ lão đại, chúng ta tuyệt đối có nhìn lầm.


      người trong đó khẳng định đáp.


      Lôi Vũ Thiên có chút vuốt cằm :


      - Ta đây liền hướng tổng bộ báo cáo, gọi người nhìn chằm chằm cho ta, nếu bị lạc, các ngươi biết hậu quả!


      - Vâng, Lôi Vũ lão đại!


      Lôi Vũ Thiên là đầu lĩnh cơ quan tình báo mà Man quốc bố trí tại Thanh Liễu trấn, thực lực bát giai, phụ trách thu thập các loại tình báo cho Man quốc, Man quốc đối với Tây Vũ đế quốc ngấp nghé lâu, trăm năm này phái rất nhiều người lẻn vào Tây Vũ đế quốc, tại Tây Vũ đế quốc thành lập mạng lưới tình báo đông đúc, Tây Vũ đế quốc phát sinh mỗi chuyện, đều đào thoát qua tai mắt của bọn !

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 261: Thám tử Man quốc. (2)

      Trước đây chuyện Nhân phẩm đan dược, đưa tới Man quốc chú ý, đối với chuyện xảy ra giữa hồ, bọn họ cũng biết chút, nguyên nhân gây ra là Diệp Thần câu được Tử Kim Thần Ngư, bị Hiên Dật dược tôn dùng để luyện chế Tử Kim Thần Đan, nhiều Nhân phẩm đan dược như thế, bên Man quốc kia cũng là cực kỳ trọng thị, phái ít cao thủ qua, chuẩn bị đoạt đan dược, nhưng mà lúc cao thủ của bọn qua, chiến đấu chấm dứt, Hiên Dật dược tôn cùng Diệp Thần biết tung tích, bất quá cao thủ Man quốc cũng ở lại đế đô, mực chưa từng rời .


      nghĩ tới Diệp Thần ràng xuất ở nơi này, Tử Kim Thần Đan có khả năng thoáng cái dùng xong, người của Diệp Thần tất nhiên cũng có thiếu!


      Lôi Vũ Thiên xem xét bắt tay vào làm tư liệu, đó viết: Diệp Thần, phỏng chừng mười bảy mười tám tuổi, xuất từ Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo, trước mắt tu vi Địa Tôn cấp cường giả, bên người theo hài đồng năm sáu tuổi, lai lịch, tu vi biết, Nhiếp Thanh Vân từng ở trong tay hài đồng kia bị nhục, hài đồng kia có bất kỳ vũ kỹ nào, nhưng thể tới liều mạng, mặt khác còn có con ly miêu, tu vi biết. người mang theo đại lượng Tử Kim Thần Đan, cấp bậc trọng yếu, đỉnh cấp.


      Nhìn xem phần tư liệu này, Lôi Vũ Thiên cũng nhịn được cảm khái, mười bảy mười tám tuổi, ràng cũng là Địa Tôn cấp cường giả, thiên phú này sợ là so với quốc chủ cũng kém, nhân vật như vậy, là nhất định phải sớm gạt bỏ, từng nghe qua chuyện tình Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo, trước kia cao thủ Man quốc ám sát Diệp Chiến Thiên, chết rất nhiều thập giai cường giả, lại làm bị thương da lông Diệp Chiến Thiên, biết các tộc nhân Đông Lâm Diệp gia người ở chỗ nào, bọn họ rất nhiều người xâm nhập Liên Vân sơn mạch tìm kiếm, tử thương vô số, nhưng sửng sốt tìm thấy người Diệp gia ở đâu, ngay cả quốc chủ, cũng bắt đầu chú ý tới Đông Lâm Diệp gia, mấy lần hỏi thăm.


      Lần này quốc chủ chính là phái hai Thiên Tôn cường giả còn có năm Địa Tôn cường giả cùng chỗ tới, còn có Huyết Thứ bên người quốc chủ mà làm cho người nghe tin sợ mất mật, nếu như lần này có thể nhất cử bắt giết Diệp Thần, vậy cái người trước nhất phát Diệp Thần này, cũng là cư công chí vĩ, từ nay về sau thăng quan phát tài, trong lòng của nóng lên, bất kể như thế nào, ở trước khi những cao thủ kia chưa đến, tuyệt đối có thể đem người mất dấu!


      Lôi Vũ Thiên tiến hành phen bố trí, đem tửu lâu mà Diệp Thần đặt chân nghiêm mật khống chế lại.


      đêm yên tĩnh, ngày thứ hai, trời còn mới tảng sáng, rất nhiều thương nhân thức dậy chuẩn bị chạy , tiếng chuông ngựa đinh đinh vang vọng phố lớn ngõ , đội lại đội ngựa ra trấn , bước lên quan đạo, những thương nhân này muốn tiếp tục lên đường .


      Tiếng gió than , sáng sớm trong khí, tựa hồ còn mang theo tia hương thơm của hoa cỏ cùng bùn đất.


      Diệp Thần ngồi ở giường tu luyện cũng mở mắt, giường ngồi xếp bằng tu luyện buổi tối, Diệp Thần cảm thấy sảng khoái tinh thần, đứng lên nhúc nhích gân cốt, đáng tiếc nơi này thể luyện tập vũ kỹ, cách khác Diệp Thần còn muốn làm quen vài cái vũ kỹ chút, miễn cho lạnh nhạt .


      lát sau, Diệp Thần đánh thức A Ly cùng Tiểu Dực, cùng chỗ ăn ít đồ vật, hướng bên ngoài khách sạn đến.


      - A Ly, Tiểu Dực, chúng ta mua con ngựa.


      Sáng sớm đường phố, là cảnh tượng nhất phái bận rộn, thỉnh thoảng có đoàn ngựa thồ qua, hai bên nhai đạo cũng có rất nhiều bán hàng rong bày quầy, rất nhiều tiểu thương bán hàng rong bán các loại quà vặt, hơi nước nóng hổi càng ngừng bốc lên.


      - Bánh bao nóng hổi mới ra lò, tiền ba cái đây!


      - Lâm Quan đường cao, sắc hương vị đều đủ!


      Tiếng gào liên tục ngừng.


      Tiểu Dực theo đằng sau Diệp Thần, nước miếng chảy tràn, càng ngừng nhìn quanh bốn phía.


      - Diệp Thần ca ca, những vật này ăn ngon ?


      Tiểu Dực , nhìn về phía quán bánh bao, con mắt cũng căn bản dời , thỉnh thoảng lại nhón chân, hít lấy hương khí trong khí.


      Chứng kiến bộ dạng tham ăn này của Tiểu Dực, Diệp Thần khỏi bật cười, từ trong gian bao tay lấy ra thỏi bạc mười lượng, đưa cho Tiểu Dực, Tiểu Dực lập tức hấp tấp hướng quán bánh bao chạy tới.


      - Lão bản, ta muốn mua bánh bao.


      Lão bản quán bánh bao kia là lão giả hơn năm mươi tuổi, thân quần áo vải thô, lưng còng xuống, bộ bão kinh phong sương, nghe được thanh , cúi đầu, phát hài tử người mặc cẩm y, phấn điêu ngọc mài, cười tủm tỉm hỏi thăm:


      - Tiểu thiếu gia, ngươi muốn mua nhiều ít?


      - Cái này có thể mua nhiều ít?


      Tiểu Dực lấy ra thỏi bạc hỏi.


      - Ai u, ta đây có nhiều tiền lẽ như vậy.


      Lão già sợ hãi , Tiểu Dực thoáng cái lấy ra mười lượng bạc hù sợ rồi .


      - Lão bản, bánh bao nơi này của ngươi tất cả đều đóng gói, thỏi bạc này cần trả lại.


      Diệp Thần tới, từ trong tay Tiểu Dực cầm thỏi bạc qua, đặt ở quán bánh bao.


      - Các vị thiếu gia, cái này tuyệt đối được, tất cả bánh bao của ta cộng lại, cũng đáng hai lượng bạc a.


      Lão già vội vàng , chứng kiến Diệp Thần thân hoa y, có chút khẩn trương, hai vị thiếu gia trước mắt này, hẳn là hai vị quý nhân. sinh hoạt dễ, cẩn thận chặt chẽ, tuyệt đối dám đắc tội những võ đạo thế gia này.


      Lão bản này còn rất thành thực, Diệp Thần khoát tay áo :


      - Lão bản nhanh đóng gói a, chúng ta còn phải .


      Nghe được Diệp Thần , lão già e sợ Diệp Thần kiên nhẫn, vội vàng lên tiếng :


      - Vâng, ta đây liền đóng gói.


      đem tất cả bánh bao đều bỏ vào cái bao bố, khoảng chừng hơn năm mươi cái.


      Tiểu Dực ôm lấy túi bánh bao này, bắt đầu cuồng ăn, mở miệng là cái, ăn đến miệng đầy mỡ.


      - Ăn ngon !


      Tiểu Dực xoa miệng, hưng phấn .


      Lão giả quán bánh bao sớm xem ngây người, mới lát như vậy, tiểu oa nhi trước mặt này ràng ăn hơn mười cái bánh bao.


      - Tiểu thiếu gia khẩu vị tốt.


      Lão giả khiêm cung xoay người, nịnh nọt cười cười, có chút bất an đem mười lượng bạc kia thu vào.


      Xem đến bộ dạng lão giả này khiêm tốn, trong nội tâm Diệp Thần cảm khái, ở thế giới thực lực chí thượng này, như vị lão bản này có thực lực như vậy, đều chỉ có thể cẩn thận mà sống, thế đạo là như thế.


      - Chúng ta thôi.


      Diệp Thần đưa cho A Ly bờ vai cái túi, tay phải đặt ở ót Tiểu Dực, mang theo Tiểu Dực lên phía trước.


      A Ly ăn bánh bao, đột nhiên lỗ tai dựng lên, vẻ mặt cảnh giác.


      - A Ly, làm sao vậy?


      Diệp Thần cùng A Ly tâm ý tương thông, lập tức cảm thấy A Ly phản ứng, thần hồn phóng thích ra.


      Diệp Thần cảm nhận được tia khí tức hồn niệm, trong lòng rùng mình, có huyền thú ! Thần hồn của lập tức hướng bên kia truy tung qua.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 262: Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.

      Đây là nóc nhà đại gia đình, mái ngói dày đặc, trường có rất nhiều xỉ rêu, tiểu đông tây bạch sắc ở phía chạy vội, sau khi nhìn ràng tướng mạo của nó, Diệp Thần nao nao, lại là con ly miêu có ba cái đuôi, đây là. . . đồng loại của A Ly?


      Diệp Thần vạn phần kinh ngạc, nghĩ tới ràng ở nơi này phát đồng loại của A Ly! Tuy tiểu ly miêu này cũng là toàn thân bạch sắc, nhưng mà người có mấy cây tạp mao, tướng mạo cũng có xinh đẹp như A Ly


      - A Ly, là tộc nhân của ngươi?


      Diệp Thần kinh hỉ hỏi thăm, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Ly, lại phát thần sắc A Ly chút hưng phấn, bộ dạng đạm mạc.


      A Ly lắc đầu.


      - phải là tộc nhân của ngươi?


      Diệp Thần có chút thất vọng, còn tưởng rằng A Ly có tộc nhân may mắn còn tồn tại xuống, như vậy A Ly từ nay về sau ít nhất cảm giác được đơn.


      Con ly miêu đó khiêu dược vài cái, biến mất ở cuối cùng trấn .


      Diệp Thần đem thần hồn thu vào, cảm nhận được trong nội tâm A Ly thương cảm, sờ lên đầu của A Ly cười sáng lạn:


      - A Ly cần phải thương tâm, chừng ngươi còn có tộc nhân sống sót, ta nhất định mang theo ngươi tìm được bọn hắn.


      Đôi mắt thanh tịnh của A Ly nhìn xem Diệp Thần, phảng phất là bị cảm xúc sáng sủa của Diệp Thần xâm nhuộm, gật đầu.


      Diệp Thần vừa quay đầu lại, phát Tiểu Dực bên người đem tất cả bánh bao ăn xong rồi, nhìn chằm chằm vào quầy bánh điểm tâm xa xa, hai mắt tỏa sáng, đây chính là trọn vẹn năm sáu chục cái bánh bao a, trong chớp mắt ràng lại có, Diệp Thần đối với cái ăn hàng này hết chỗ rồi!


      - Có chút đúng!


      Diệp Thần đột nhiên phát chút đúng, cảm giác được trong góc có vài đạo mục quang thỉnh thoảng lại hướng bên này phóng tới, trước có phóng xuất ra thần hồn, Diệp Thần còn thể nhận ra, nhưng sau khi phóng xuất ra thần hồn, chung quanh bất cứ người nào đối với mình có địch ý Diệp Thần đều có thể ràng cảm giác được.


      Thần hồn của Diệp Thần lập tức tập trung mấy người kia.


      Tên khất cái nên đường quần áo rách nát ngồi dưới đất ăn xin, người bán hàng rong ở phía xa, thương nhân giả bộ điềm nhiên như ngang qua, tửu lâu hướng phía dưới quan vọng khách nhân, còn có thầy tướng số bày quầy ở ven đường. . . .


      - Mười cái, mười cái. . . .


      Chỉ cần trong tầm mắt có mười người, Diệp Thần nhíu mày, biết là thế lực phương nào, ràng thần thông quảng đại như vậy, mình mới tiến vào trấn này ngày, đối phương nhìn chằm chằm mình, hơn nữa an bài nhiều tai mắt như vậy.


      Chẳng lẽ là lưỡng đại tông môn? Lưỡng đại tông môn bồi dưỡng được nhiều gián điệp như vậy mới đúng, trừ khi bọn họ muốn phá vỡ Tây Vũ đế quốc. . . Diệp Thần lập tức nghĩ tới điều gì.


      Xèo xèo. là 1 đám truyện mất dạy


      A Ly kêu to tiếng, nhắc nhở Diệp Thần.


      - Ta biết .


      Diệp Thần gật đầu , bất động thanh sắc mà dẫn dắt Tiểu Dực tiếp tục lên phía trước.


      Diệp Thần phát , thẳng đường tới này, cả trấn khắp nơi đều là người của bọn , quản Diệp Thần đến đâu, ít nhất đều có hơn mười người đồng thời nhìn bọn chằm chằm. Những người này tu vi cũng cao, thực lực mạnh nhất cũng bất quá sáu bảy giai, chỉ có là bát giai.


      biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, Diệp Thần còn là dựa theo kế hoạch ban đầu, mua thớt Hắc Phong Mã tốt nhất, sau đó ra trấn .


      quan đạo trấn , người đến người , số người giấu ở trong dòng người, cùng ở phía sau của bọn .


      Thần hồn của Diệp Thần nghe được ít tin tức.


      - Vài vị đại nhân kia tới chưa?


      - Theo thời gian suy tính, phỏng chừng lập tức tới rồi.


      - Nhìn chằm chằm vào cho ta, tất cả mọi người cẩn thận chút, thể khiến cho chú ý, phải biết được đối phương chính là Địa Tôn cường giả!


      Hẳn là đều trải qua huấn luyện, che dấu rất khá, cao thủ thông thường đúng là rất khó phát bọn họ, bất quá bọn như thế nào cũng nghĩ tới, bọn họ mỗi câu, đều bị thần hồn của Diệp Thần nghe trộm .


      Vài vị đại nhân này? Diệp Thần nhăn lông mày chút, cũng đoán được người theo phía sau là người Man quốc, nghe bọn đối thoại, chẳng lẽ là có Man quốc cao thủ muốn chặn giết mình?


      Tuy biết Man quốc đến đây nhiều ít người, có những cao thủ gì, nhưng đối phương chuẩn bị được chu toàn như vậy, đối với thực lực của cùng Tiểu Dực, tất nhiên cũng có chút lý giải, quân tử ăn thiệt thòi trước mắt, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!


      Diệp Thần cũng tin, Man quốc phái ít đồ bỏ qua tìm cái chết!


      - A Ly, Tiểu Dực, chúng ta !


      Diệp Thần xách động Hắc Phong Mã, đột nhiên thay đổi phương hướng tiến lên, hướng sơn lâm bên cạnh quan đạo chạy như điên.


      Những gian tế Man quốc theo đằng sau Diệp Thần kia mắt choáng váng, chờ thời điểm bọn phản ứng đến, Diệp Thần chui vào trong rừng cây.


      - Chuyện gì xảy ra?


      - Bị phát rồi?


      - Tuyệt có khả năng này!


      Vẻ mặt Lôi Vũ Thiên trầm đến đáng sợ, bọn họ ngụy trang rất khá, hẳn là có ai lộ chân tướng mới đúng, đối phương như thế nào đột nhiên thay đổi lộ tuyến tiến lên, chẳng lẽ Diệp Thần cũng định đế đô?


      - Lôi Vũ lão đại, làm sao bây giờ?


      - Lưu vài người ở nơi này, phụ trách liên lạc mấy đại nhân, đám người còn lại theo ta cùng chỗ truy!


      Lôi Vũ Thiên cùng vài người đuổi theo, tốc độ Hắc Phong Mã cực nhanh, am hiểu ở trong rừng ghé qua, căn bản phải bọn họ có thể đuổi đến, nhưng bọn cũng chỉ có thể làm như vậy, cũng thể bỏ mặc Diệp Thần càng chạy càng xa.


      Kề bên này còn ở trong địa giới Thanh Vân Sơn, bốn phía đều là núi cao, tùng lâm rậm rạp, Diệp Thần khẳng định cách nào ở trong thời gian ngắn vượt qua núi cao. Mặc dù đối phương là Địa Tôn cao thủ, nhưng đám người Lôi Vũ Thiên cũng chỉ có thể kiên trì đuổi kịp, nếu bị vài vị đại nhân kia biết mình bỏ mặc Diệp Thần chạy trốn, chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết!


      Diệp Thần cưỡi Hắc Phong Mã, biến mất ở chỗ sâu trong tùng lâm.


      Qua chốc lát, xa xa quan đạo có 15 thân ảnh chạy vội mà đến, tốc độ nhanh như kinh hồng, mang theo khí thế làm ngựa quan đạo vận chuyển hàng hóa khàn giọng kêu sợ hãi, hồi người ngã ngựa đổ.


      Đầu lĩnh những người này chính là tráng hán thân hắc giáp, cầm trong tay đại kiếm màu đen, râu ria xồm xàm, mặt che kín vết đao, có vẻ dữ tợn.


      - Người đâu?


      Tráng hán kia nghiêm nghị hỏi, cổ khí thế của Thiên Tôn cấp cường giả phóng ra ngoài.


      quan đạo lui tới, có rất nhiều cũng chỉ là người thường, theo tráng hán kia quát hỏi tiếng, vài người phụ cận lập tức cảm nhận được ngực bị cổ lực lượng vô cùng cường hoành va chạm, đều chảy máu tươi như điên, bay ngược ra ngoài, những con ngựa nặng đạt hai ba trăm cân kia, cũng theo kêu thảm thiết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :