Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 247: Ăn đường đậu.

      Lộp cộp, lộp cộp, Tiểu Dực giống như là ăn đường đậu, hơi ăn hơn mười khỏa, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, Tử Kim Thần Đan này giống đan dược khác vừa khổ lại khó ăn như vậy, dẫn theo ít tiên vị của Tử Kim Thần Ngư, Tiểu Dực càng ăn càng nghiền. Lộp cộp, lộp cộp, lát qua , lại là hơn mười khỏa đan dược biến mất .


      - Ăn ngon !


      Trong miệng Tiểu Dực nhét được tràn đầy, xem xét đan dược trong túi càn khôn bị mình ăn hết nhất thời nữa khắc, tranh thủ thời gian dừng lại, ăn nữa lại có, Tử Kim Thần Đan này chính là đồ đáng giá, Tiểu Dực cảm giác mình quá tham ăn, nghĩ nghĩ, ăn hai khỏa nữa ăn !


      Lộp cộp, lộp cộp.


      Ân, ăn hai khỏa nữa. . .


      Ân, ăn ngon !


      Mới sau nửa ngày, lại là hơn mười khỏa đan dược bị ăn mất.


      Tu luyện giả nếu là như vậy ăn Tử Kim Thần Đan loại Nhân phẩm đan dược này, mặc dù là Địa Tôn cấp cường giả, phỏng chừng hai khỏa đan dược liền trực tiếp bị bạo thể mà chết, Thiên Tôn cấp cường giả phỏng chừng tối đa cũng chỉ có thể ăn năm khỏa, Tiểu Dực chính là thượng cổ dị chủng Dực xà, đối với loại thiên tài địa bảo này năng lực tiêu hóa rất mạnh, đan dược ăn dược lực toàn bộ bị hấp thu, hơn nữa cường độ thân thể của , cho dù lần ăn mấy trăm khỏa cũng cần lo lắng cái gì.


      lát sau, Diệp Thần thu nạp hết dược lực đan dược, tu vi càng thêm củng cố. Người thường tu vi tăng lên tới Địa Tôn cấp, phải cần thời gian nửa năm củng cố, mới có thể phát huy thực lực Địa Tôn cấp, mà Diệp Thần, mới qua vài ngày thời gian, tu vi liền hoàn toàn củng cố .


      Diệp Thần mở to mắt, chứng kiến Tiểu Dực đại khẩu ăn đan dược, trong nội tâm quýnh lên, Tử Kim Thần Đan này cũng giống như Tụ Khí Đan bình thường, dược hiệu rất mạnh, tự trách mình quá sơ ý, cho Tiểu Dực nhiều đan dược như vậy, lần ăn nhiều Tử Kim Thần Đan như vậy, này còn bạo thể mà chết?


      - Tiểu Dực, đừng ăn!


      Diệp Thần vội vàng gọi Tiểu Dực lại.


      Trong nháy mắt Diệp Thần gọi, Tiểu Dực "xoạch" tiếng, lại nhét vào trong miệng hai khỏa Tử Kim Thần Đan.


      Diệp Thần tranh thủ thời gian bắt lấy cổ tay phải của Tiểu Dực, dùng huyền khí dò xét phen.


      - Diệp Thần ca ca, đan dược này ăn quá ngon, ta nhịn được ăn nhiều, ngươi mắng ta .


      Vẻ mặt Tiểu Dực áy náy, cảm giác mình làm sai chuyện, Tử Kim Thần Đan này đáng giá như vậy, bị thoáng cái ăn nhiều, chỉ là như thế nào cũng quản được miệng của mình.


      Di, kỳ quái, dược tính ràng toàn bộ bị hấp thu, Diệp Thần kinh ngạc vạn phần, nhìn thoáng qua Tiểu Dực, trình độ thể chất của Tiểu Dực cường hãn, xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của .


      - có việc gì, ngươi ăn .


      Diệp Thần cười cười, thân thể Tiểu Dực có việc gì, này ăn nhiều Tử Kim Thần Đan chút cũng sao.


      - Bất quá nơi này Tử Kim Thần Đan quá ít, chỉ sợ đủ ngươi ăn, ngươi tiết kiệm chút.


      Diệp Thần lại bắt nắm cho Tiểu Dực.


      Tổng cộng ba trăm bốn mươi khỏa Tử Kim Thần Đan, cho Tiểu Dực gần trăm khỏa, còn phải lưu bộ phận cho tộc nhân, mình và A Ly lưu trăm khỏa hẳn là đủ .


      Minh Vũ Đại Đế cùng Hiên Dật dược tôn hấp thu hết dược lực Tử Kim Thần Đan, chứng kiến Tiểu Dực băng băng băng cũng ăn vài chục khỏa đan dược, từng người đều trợn tròn mắt, đây chính là Tử Kim Thần Đan, ràng thoáng cái bị ăn sạch nhiều như vậy!


      Bọn họ quả thực là vô cùng đau đớn, viên Tử Kim Thần Đan này ít nhất giá trị mười vạn Ngưng Khí Đan a, Tiểu Dực lần này ăn hết bao nhiêu tiền? Người thường cũng dám như Tiểu Dực làm như vậy, ăn hết vài khỏa thân thể bị bạo. Chẳng lẽ thân thể Tiểu Dực này cường hãn, đều là ăn đan dược ra tới?


      Ăn vài chục khỏa Tử Kim Thần Đan cũng có việc gì, quả thực có thể dùng quái vật để hình dung, Minh Vũ Đại Đế cùng Hiên Dật dược tôn khỏi nhìn nhau cười khổ.


      Bế quan ngày, Hiên Dật dược tôn để cho thủ hạ Địa Tôn cường giả, đem ba người Lôi Nghị còn có những ký danh đệ tử kia tất cả đều tìm tới.


      Trong phòng luyện đan, Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ ngồi ở cao, Diệp Thần, Tiểu Dực cùng Lê Hủ đứng ở bên, bọn người Lôi Nghị quỵ đầy đất.


      Hiên Dật dược tôn nhìn xem mọi người phía dưới, nhìn về phía Lôi Nghị, thần sắc ảm đạm, thở dài:


      - Lôi Nghị, ngươi theo ta học luyện đan bao lâu?


      - Hai mươi năm.


      Lôi Nghị cúi đầu , trong nội tâm lo sợ bất an, Hiên Dật dược tôn khẳng định biết chuyện tình bọn họ tư thông ba đại tông môn, ngày hôm qua tình hình chiến đấu, bọn họ xa xa nhìn xem, biết tình huống cụ thể như thế nào, chỉ biết là ba đại tông môn rút lui. Hiên Dật dược tôn cái này phải là chuẩn bị thu về tính sổ chứ?


      - Hách Phong, Diêm Thành, hai người các ngươi sao?


      - Mười năm.


      - Mười hai năm.


      Hách Phong cùng Diêm Thành cúi thấp đầu, lục tục đáp.


      - Mười mấy năm qua này, ta dạy các ngươi luyện đan chi đạo, mỗi tháng cho các ngươi ít các loại đan dược như Hỏa Huyền đan, Địa Huyền Đan, cho các ngươi có thể ở nơi này an tâm luyện đan, có từng có chỗ xin lỗi các ngươi ?


      Sắc mặt Hiên Dật dược tôn u ám, nhân sinh chuyện thống khổ nhất, ai qua bị người thân cận nhất phản bội, những đệ tử này theo Hiên Dật dược tôn hơn mười năm, Hiên Dật dược tôn mực xem bọn như thân sinh, mặc dù bọn họ phạm vào ít sai lầm, cũng là cực kỳ bao dung.


      - Sư tôn, chúng ta sai rồi.


      - Sư tôn, cầu ngài tha thứ chúng ta.


      Hách Phong cùng Diêm Thành khóc rống chảy nước mắt, đám đệ tử ký danh cũng lớn thanh khóc thảm.


      Hiên Dật dược tôn đối với bọn họ, tuyệt đối là hết lòng quan tâm giúp đỡ, được cho là lương sư, thậm chí tựa như từ phụ, chỉ là từ phụ nhiều bại nhi!


      - Lúc ta luyện chế Tử Kim Thần Đan, ta liền nghĩ qua từ trong phần đó của mình, san ra ít đan dược đến cho các ngươi, chỉ là nghĩ tới các ngươi ràng phản bội vi sư, liên lạc ba đại tông môn, mưu đoạt Tử Kim Thần Đan, những chuyện khác, ta đều có thể khoan dung, nhưng mà chuyện tình khi sư diệt tổ bực này, ta lại thể lại bao dung các ngươi!


      Hiên Dật dược tôn thần sắc trầm xuống, thanh sắc nghiêm túc .


      - Dùng ý kiến của ta, hạng người khi sư diệt tổ bực này, giết sạch mới thống khoái.


      Minh Vũ Đại Đế ở bên lên tiếng , ngay cả cũng là nhìn được .


      - Cầu sư tôn khai ân!


      - Cầu sư tôn tha mạng cho ta!


      - Niệm chúng ta theo sư tôn nhiều năm, cầu sư tôn khai ân.


      Bọn người Lôi Nghị nghe được Minh Vũ Đại Đế , dọa đến sắc mặt thảm lục, đều dập đầu, bùm bùm bùm, gõ cực kỳ dùng lực, chỉ chốc lát, cái trán ra ít vết máu.


      Hiên Dật dược tôn hai tay nắm tay vịn chặt, sau nửa ngày, nhìn xem những đệ tử trước người này, lại hạ được nhẫn tâm, hồi lâu, mới thở dài hơi dài, vô lực phất phất tay :


      - Các ngươi thôi, thầy trò chúng ta duyên phận hết.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 248: Thiên Tinh Phục Ma Ấn. (1)

      - Sư tôn. . .


      - Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi, xin ngài thu hồi mệnh lệnh ban ra. . .


      Rất nhiều đệ tử khóc lớn nghẹn ngào.


      Lôi Nghị cúi đầu, khóe miệng có chút cười lạnh, sớm đoán được dùng tính cách của Hiên Dật dược tôn, là tuyệt đối hạ thủ được, cùng bọn người Hách Phong, Diêm Thành dập đầu mấy cái, liền lục tục rời , đám đệ tử ký danh ngẩng đầu bi thương mà nhìn xem Hiên Dật dược tôn.


      Hiên Dật dược tôn tinh thần chán nản :


      - thôi, từ nay về sau vi sư thu đồ đệ, các ngươi đều có tương lai riêng a.


      Chuyện này chủ mưu là ba người Lôi Nghị, có chút người là bị bức hiếp, cũng có chút đệ tử ký danh cũng có tham dự chuyện này, bọn họ đối với Hiên Dật dược tôn, đều có được cảm tình phi thường thâm hậu, nhưng chứng kiến Hiên Dật dược tôn tâm ý quyết, bọn họ nguyên đám rơi lệ đầy mặt, cũng là có biện pháp.


      - Sư tôn, lão nhân gia ngài bảo trọng thân thể.


      đệ tử ký danh khóc rống nghẹn ngào, nặng nề dập đầu.


      - Sư tôn, bảo trọng.


      Những đệ tử ký danh này lần lượt rời , sau khi ra Trí Hiên Các y nguyên vẫn dập đầu.


      - Sư tôn, bọn họ rất nhiều người chưa hẳn tham dự chuyện này.


      Lê Hủ nhìn về phía Hiên Dật dược tôn, gấp giọng .


      - Được rồi, vi sư xứng làm lương sư, vi sư say mê đan đạo, dạy bọn luyện đan, lại có thể dạy bọn họ làm người, dùng tư chất của bọn , mặc dù ra Hiên Dật chi môn ta, cũng tất nhiên tiền đồ giống như gấm, cho bọn thôi.


      Hiên Dật dược tôn lắc đầu , nghĩ tới mình mất sư tôn, tràn đầy tưởng niệm, năm đó thời điểm bị trục xuất sư môn, cũng theo chân bọn họ đồng dạng, trăm năm qua, ngay cả cơ hội trở lại sư môn tế bái cũng có, mình thu nhiều đồ đệ như vậy, dốc lòng dạy bảo, phải là cảm động và nhớ nhung ân tình sư đồ, mắt nhìn mình cũng sắp xuống mồ, khỏi cảm thấy tia mệt mỏi.


      Lê Hủ cúi đầu xuống, biết giờ phút này trong nội tâm sư tôn có bao nhiêu thống khổ.


      Trong nội tâm Minh Vũ Đại Đế lại ủng hộ cách làm của Hiên Dật dược tôn, nếu như đổi lại là Hiên Dật dược tôn, đụng phải vài cái đồ đệ khi sư diệt tổ như vậy, khẳng định giết đến tên cũng để lại, những người như Lôi Nghị này, muốn làm cho bọn cảm động và nhớ nhung sư phó dạy bảo chi ân, quả thực là si tâm vọng tưởng! Hôm nay trục xuất bọn họ khỏi sư môn, ngày sau chừng như chó điên xông lên cắn ngươi!


      Thần hồn Diệp Thần quét qua, ba người Lôi Nghị mưu đồ theo sư môn khác, cũng ly khai, hơn phân nửa đệ tử ký danh khóc rống rơi lệ, ở ngoài Trí Hiên Các dập đầu lâu mới rời .


      Tổng thể mà người sư phụ Hiên Dật dược tôn này làm cũng tính quá thất bại.


      Ở dưới mời mọc của Minh Vũ Đại Đế, Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ, Diệp Thần cùng Tiểu Dực còn có đám Địa Tôn cường giả thủ hạ của Hiên Dật dược tôn tiến vào trong hoàng gia biệt viện bí , Trí Hiên Các là thể ở lại nữa, Trí Hiên Các mục tiêu quá lớn, vạn nhất người của ba đại tông môn mà quay lại, Minh Vũ Đại Đế lo lắng cách nào kịp thời chạy đến.


      Ở trong hoàng gia biệt viện, chỉ cần cẩn thận giữ bí mật, người của ba đại tông môn phỏng chừng rất khó truy xét đến hành tung của bọn người Hiên Dật dược tôn, Diệp Thần.


      Hoàng gia biệt viện.


      Đây là đám kiến trúc rộng vài dặm, bên ngoài là tường vây, trong đó đình viện sâu, cầu nước chảy, thập phần lịch tao nhã. Hiên Dật dược tôn gì đó đều bị chuyển tới, Diệp Thần, A Ly cùng Tiểu Dực cũng có tiểu viện thuộc về mình.


      Lúc ban ngày, Diệp Thần theo Hiên Dật dược tôn học tập luyện đan thuật, lấy ra phần độc dược của Lưu Huân cho Hiên Dật dược tôn, Hiên Dật dược tôn giúp Diệp Thần phân tích dược tính độc dược, sau đó phối trí giải dược tương ứng.


      Đến tối, Diệp Thần liền trở lại trong tiểu viện của mình tu luyện, tiếp tục hướng trình tự rất cao trùng kích.


      Ngẫu nhiên có vài ngày như vậy, Diệp Thần cùng Minh Vũ Đại Đế chung chỗ, đến Tử Minh hồ câu cá, Diệp Thần lại có thể câu lên Tử Kim Thần Ngư, bất quá các loại như Kim Khôi giáp ngư,… lại là rất nhiều, những cá này sau khi câu trở về, làm cho Hiên Dật dược tôn luyện chế thành đan dược, mỗi lần luyện chế thành đan dược đều chia làm ba phần, người phần, mỗi người đều là thu hoạch phong phú.


      Thoáng chớp mắt là hai tháng qua, người của ba đại tông môn có tái xuất .


      Thuật luyện đan của Diệp Thần có tiến bộ nhảy vọt, theo như thuyết pháp của Hiên Dật dược tôn, thuật luyện đan của Diệp Thần, hẳn thua tiểu thông cảnh Dược tôn, đến Trung Ương đế quốc thông qua khảo hạch, có thể bắt được danh hiệu Dược tôn.


      Biết Diệp Thần ở phương diện luyện đan tiến bộ phi tốc, Lê Hủ là khó có thể hình dung nội tâm mình cảm thụ, bắt đầu điên cuồng bế quan tu luyện, học tập tri thức luyện đan, làm đại sư huynh, làm sao trong thời gian ngắn bị tiểu sư đệ gắng sức đuổi theo hơn nữa siêu việt, cũng quá mất mặt .


      Thiên phú của Diệp Thần, là tuyệt vô cận hữu, có thể ở sinh thời thu được người đệ tử như vậy, Hiên Dật dược tôn cảm thấy rất vui mừng.


      Ban đêm, trời dần dần đen xuống.


      Diệp Thần ở trong tiểu viện của mình, ngồi xếp bằng tu luyện, trong hai tháng này, Diệp Thần ăn ít Ngưng Hồn Đan, mặc dù tu vi có đột nhiên tăng mạnh, nhưng cũng thập phần củng cố, chỉ cần xa hơn trước phóng ra bước, chính là Địa Tôn trung kỳ, mặt khác thần hồn cũng có ít tiến triển, chưởng chi lực, cũng tiếp cận Thiên Tôn trung kỳ cường giả.


      Đáng tiếc chiến lực thực tế của thần hồn, cùng Thiên Tôn trung kỳ cường giả còn là kém rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu nhất, thần hồn còn có hoàn toàn ngưng thực, thể bị chấn động mãnh liệt. Nếu như cùng Thiên Tôn trung kỳ cường giả đối oanh chưởng, chỗ thua kém nhiều ít, nhưng mà thần hồn bị chấn động, thực lực liền suy yếu vài phần, lại tiếp tục đánh tiếp, phải thua thể nghi ngờ.


      Cho nên ở giai đoạn trước, thần hồn còn phải tiếp tục tăng mạnh mới được. Tăng mạnh thần hồn có quá nhiều biện pháp, Diệp Thần chỉ có thể thỉnh thoảng lại ăn Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan, hấp thu dược lực. Theo thần hồn tăng mạnh, Diệp Thần cũng có thể liên tục dùng loại đan dược Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan này .


      Giữa thiên , trăng tròn tựa như cái khay bạc, nguyệt quang sáng tỏ phóng xuống, chiếu vào trong cửa sổ gian phòng của Diệp Thần, rất có điểm ý cảnh trước giường minh nguyệt quang mông lung.


      Diệp Thần mở to mắt, suy nghĩ nhàn nhạt xông lên đầu, nhớ tới rất nhiều người, phụ thân, thúc công, Nhu nhi vân vân, bọn họ đều là ở cái thế giới này lo lắng.


      Càng ngừng truy cầu lực lượng, chính là vì người thân có thể ở cái thế giới này sống được càng tốt!


      A Ly ở chăn Diệp Thần bên cạnh yên tĩnh mà tu luyện.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 249: Thiên Tinh Phục Ma Ấn. (2)

      Nỗi lòng Diệp Thần có chút loạn, biết tại tâm cảnh rất thích hợp tu luyện, sờ lên ngọc bội ở ngực, nhớ tới Nhu nhi xa tại Trung Ương đế quốc, lại lấy hạt châu màu đen, Thiên Tinh Ấn từ trong gian bao tay ra, những bí bảo này, đến nay còn chưa nghiên cứu ra tác dụng của chúng nó.


      Trong nháy mắt Diệp Thần xuất ra Thiên Tinh Ấn, đạo quang mang bạch sắc đẹp mắt, tràn ngập cả gian phòng.


      Chuyện gì xảy ra?


      Diệp Thần quá sợ hãi, chỉ thấy Thiên Tinh Ấn ở dưới nguyệt quang chiếu xạ, tựa như dạ minh châu sáng chói, phát ra quang mang nhũ bạch sắc chói mắt.


      - Nguyệt quang thúc dục Thiên Tinh Ấn rồi?


      Thần hồn phảng phất cảm nhận được khí tức đáng sợ nào đó, phát ra từ nội tâm run lên.


      - Di? Trong Thiên Tinh Ấn này, rốt cuộc là vật gì?


      Diệp Thần hoảng sợ vạn phần thầm nghĩ, khẽ quát tiếng, đem thần hồn của mình phóng thích đến lớn nhất tới đối kháng.


      Xèo xèo.


      A Ly cũng mở mắt, hào quang thập phần chướng mắt, cái gì cũng thấy lắm, nó ràng lắm rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng cùng Diệp Thần chung chỗ, phóng ra thần hồn.


      Trong nháy mắt Diệp Thần phóng thích thần hồn, Thiên Tinh Ấn tách ra hào quang càng thêm đẹp mắt, bên trong bạch sắc quang mang này, tràn đầy phù văn ấn pháp thần bí, bao phủ ở người Diệp Thần cùng A Ly, bỗng dưng, Diệp Thần, A Ly cùng Thiên Tinh Ấn chung chỗ, đột nhiên biến mất.


      Diệp Thần cảm giác thân thể của mình giống như là xuyên qua tầng màng mỏng, tiến nhập chỗ nào đó.


      Mở to mắt, lập tức trông thấy con cự thú đáng sợ mở ra miệng to như chậu máu, điên cuồng hét lên hướng mình đánh tới.


      Đây là đầu thú cự đại cao tới hơn mười mét, có điểm giống như sư tử, nhưng mà toàn thân che kín lân phiến nâu đen, đầu trường cái sừng, ngực có quang mang, giống như là quần tinh sáng chói, bốn móng vuốt cùng phần đuôi càng là thiêu đốt lên tử hồng hỏa diễm hừng hực.


      Diệp Thần có thể xác định, đây là thú mà smình chưa bao giờ thấy qua!


      - A Ly, !


      Diệp Thần thoáng cái bừng tỉnh, ôm lấy A Ly ở bên người bỏ chạy.


      Chạy ra vài chục mét, Diệp Thần liền phát , mình hình như là bị nhốt ngay tại chỗ, mắt nhìn về phiến hư phía trước, nhưng cách nào chạy ra nửa phần, quay đầu nhìn lại con cự thú kia, chỉ nghe "tranh" tiếng vang khóa sắt thanh thúy, thú sừng này phẫn nộ gầm thét, ở địa phương cách Diệp Thần cùng A Ly hơn mười mét, cách nào về phía trước nửa bước, chỉ có thể càng ngừng giãy dụa.


      Diệp Thần tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn ràng tình huống quanh thân mình.


      Đây là gian khoáng đạt, phương viên vài trăm mét, dưới chân là mặt đất bằng phẳng, đầy các loại đồ án kỳ dị, hình thành cái pháp trận hình tròn, biên giới pháp trận có năm chữ to Cổ lão cứng cáp, lờ mờ có thể phân biệt mấy chữ Thiên tinh, ma,… cái pháp trận này gọi là Thiên Tinh Phục Ma Trận còn gọi là Thiên Tinh Hãm ma trận? Cái chữ trung ương kia, Diệp Thần nhận ra được.


      Pháp trận chỗ trận nhãn trung ương đứng sừng sững cột đá cao ngất, cột đá treo cái khóa sắt màu đen dài, đầu buộc cột đá, bên kia dán ở cổ của con cự thú kia.


      Đây cũng chính là vì cái gì, đầu cự thú này cách nào đánh về phía mình !


      Diệp Thần có thể cảm giác được, người đầu cự thú này có khí tức phảng phất đến từ Tuyên Cổ Hồng Hoang, nếu như phải là bị khóa sắt vây khốn, mình chỉ sợ sớm bị ngụm nuốt ăn.


      Như các loại gì đó có gian, là thể bỏ vào trong gian bao tay, cái gian này, cùng gian túi trữ vật hẳn là đồng dạng.


      Túi trữ vật gian, thể để vào vật còn sống, nhưng nơi này có thể. Đây cũng là vì cái gì Thiên Tinh Ấn có thể để vào bao tay gian.


      A Ly đứng ở bờ vai của Diệp Thần, trong đôi mắt lóe ra tia sợ hãi, chăm chú nhìn chằm chằm vào thú sừng phía trước kia.


      Rống! ! !


      sừng thú phát ra tiếng hô đinh tai nhức óc, chân trước sắc bén càng ngừng đánh ra mặt đất, tử hỏa bắn ra, muốn phía trước đập mạnh, nhưng mà thủy chung bị khóa sắt gắt gao giữ chặt. Ở lúc sừng thú điên cuồng rống giận, pháp trận đột nhiên vận chuyển, vô số phù chú bạch sắc bay lên mà dậy, oanh kích ở người sừng thú.


      Ngao ô! ! !


      sừng thú phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, liên tiếp lui về phía sau, thần sắc uể oải vài phần, nhưng con mắt huyết hồng y nguyên nháy cũng nháy mà nhìn Diệp Thần cùng A Ly.


      Trong Thiên Tinh Ấn này, ràng phong ấn con thú như vậy, biết sừng thú này tên gì, chỉ cần từ người nó tràn ra khí thế, có thể cảm giác được nó đơn giản.


      biết thần hồn của mình có thể hàng phục hay ? sừng thú này cấp bậc chỉ sợ quá cao! Ngay cả thần hồn cũng vô pháp dò xét ra thực lực chân chánh của thú sừng này!


      Xèo xèo.


      A Ly kêu to vài tiếng.


      - A Ly, ngươi sừng thú này thực lực rất mạnh, vượt qua Tiểu Dực?


      Diệp Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía sừng thú cao tới hơn mười mét kia, tuy hình thể của nó có lớn như bản thể của Tiểu Dực, nhưng mà thực lực của tuyệt đại bộ phận thú, cũng phải từ hình thể đến cân nhắc.


      Nghĩ muốn thuần phục sừng thú trong Thiên Tinh Ấn kia, sợ là phi thường khó khăn, tại vấn đề là, phải như thế nào mới có thể ra ngoài?


      Diệp Thần thử các loại phương pháp, dùng thần hồn quét khắp cả gian, cái gian này là phong bế, căn bản ra được, làm sao bây giờ?


      - A Ly, chúng ta phải ra ngoài như thế nào?


      Diệp Thần nhíu mày hỏi, bọn họ cũng như thú sừng kia đồng dạng, bị vây ở chỗ này chứ?


      Thời điểm Diệp Thần suy tư, A Ly đột nhiên nhảy dựng lên, cắn lấy ngón tay Diệp Thần, sau đó rơi xuống.


      Diệp Thần bị đau chút, giọt máu tươi từ ngón tay chảy xuống, rơi mặt đất, lập tức biến mất thấy, tia vầng sáng hồng sắc, hướng bốn phía khuếch tán ra ngoài.


      Hào quang hồng sắc hoa mỹ, giống như đám mây hồng sắc ở chân trời, làm cho Diệp Thần thấy ngốc trệ lát, cảm giác mình cùng Thiên Tinh Ấn trong lúc đó, sinh ra ít liên lạc rất , hoa văn trận pháp giống như mạch lạc của mình vậy.


      sừng thú kia ngửa đầu nhìn xem biến hóa quanh thân, trầm thấp nức nở nghẹn ngào tru lên, thỉnh thoảng phát ra trận trận thanh rống giận.


      Sau lát, lòng bàn tay tay trái của Diệp Thần, nhiều hơn ấn phù màu tím thần bí, chính giữa hình tròn vẽ lấy đoàn hỏa diễm, như đạo hình xăm.


      - Nhân loại bé, ngươi là thể nào thu phục ta, Thiên Tinh Phục Ma Ấn cũng chỉ có thể vây khốn ta hai mươi năm, hai mươi năm sau, ta liền lao ra Thiên Tinh Phục Ma Ấn, đến lúc đó ta nhất định phải ăn ngươi!


      thanh như băng lôi đột nhiên oanh kích đầu của Diệp Thần.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 250: Tử Hỏa Tinh Sư. (1)


      Hai tay Diệp Thần che lỗ tai, thống khổ gọi, thanh này quá cường hoành, phảng phất muốn oanh phá màng nhĩ của , tựa như vô số cương châm bén nhọn đâm thẳng trong óc.


      Ông tiếng, phi đao trong đầu Diệp Thần kịch liệt run run, huyền khí điên cuồng tuôn ra, thoáng giảm bớt Diệp Thần thống khổ.


      A Ly ở bên lo lắng và tự trách, nó biết Diệp Thần tại sao phải như vậy, nó dùng giọt máu của Diệp Thần nhập Thiên Tinh Ấn, hẳn là thu phục kiện bảo vật mới đúng. sừng thú này những lời kia, nó lại chút cũng nghe được, chỉ có Diệp Thần có thể nghe được.


      - Tử Hỏa Tinh Sư ta bị Thiên Tinh Phục Ma Ấn nhốt mấy ngàn năm, mấy ngàn năm thời gian này, giống như tuyên cổ dài dằng dặc, bất quá chỉ cần tiếp qua hai mươi năm, ta liền có thể ra khỏi, hai mươi năm, ta liền có thể đạt được tự do! Ngươi muốn áp đảo ta, trở thành hộ thể thần thú của ngươi, đây là quyết định có khả năng!


      Tử Hỏa Tinh Sư chân trước phẫn nộ giẫm mặt đất, mặt đất run rẩy dữ dội, nguyên đám ấn pháp lên mà dậy.


      Rầm rầm rầm! ! !


      Những ấn pháp kia ở người Tử Hỏa Tinh Sư nổ tung, thần sắc Tử Hỏa Tinh Sư này lại héo úa vài phần, nhưng mà y nguyên phẫn nộ thôi nhìn chằm chằm vào Diệp Thần.


      Sau nửa ngày, Diệp Thần mới chậm rãi hồi phục xong, lau giọt máu bên tai chậm rãi chảy xuống, vô lực cuộn mình mặt đất, chậm rãi vận chuyển cửu tinh trong cơ thể, khôi phục thương thế, từ trong miệng Tử Hỏa Tinh Sư, Diệp Thần cuối cùng là đối với Thiên Tinh Ấn có chút giải.


      Thiên Tinh Ấn này xác thực như nó , hẳn gọi là Thiên Tinh Phục Ma Ấn, chẳng biết tại sao, tiền nhân đem Tử Hỏa Tinh Sư này phong ấn ở trong đó, lại biết tính sao, rơi vào trong tay Diệp gia, thành ấn tín của Diệp gia gia tộc, nếu có người đánh bại phục Tử Hỏa Tinh Sư, Tử Hỏa Tinh Sư này liền trở thành hộ thể thần thú của người kia!


      biết Tử Hỏa Tinh Sư thực lực như thế nào, thực lực của nó tuyệt đối kém hơn Tiểu Dực thời kì đỉnh phong! Này ít nhất là Vương cấp bậc, hơn nữa thực lực của Tử Hỏa Tinh Sư, bị Thiên Tinh Phục Ma Ấn áp chế rất nhiều, nếu như hoàn toàn thích phóng ra, biết mạnh bao nhiêu!


      - Trong hai mươi năm hàng phục ngươi, dư dả !


      Diệp Thần hừ lạnh tiếng, cùng Tử Hỏa Tinh Sư chuyện, ở trước mặt Tử Hỏa Tinh Sư, tuyệt đối thể yếu khí thế!


      Diệp Thần cùng Tử Hỏa Tinh Sư chuyện, dùng chính là ý niệm trao đổi, A Ly là nghe được.


      - Chỉ bằng ngươi? Tu vi loại Địa Tôn cấp, trong hai mươi năm nghĩ đánh bại ta?


      Tử Hỏa Tinh Sư phảng phất nghe được thiên đại chê cười, ha ha ha nở nụ cười, thanh của nó khàn giọng trầm thấp.


      - Cho dù thực lực của ta bị phong ấn, cũng phải ngươi có thể đối phó được, nếu như ngươi đánh nát Thiên Tinh Ấn, ta có thể bỏ qua ngươi!


      Tử Hỏa Tinh Sư chỉ sợ là lão quái vật sống biết bao lâu!


      - Đánh nát Thiên Tinh Ấn? Ngươi cảm thấy có khả năng sao? là 1 lũ ăn trộm truyện khốn nạn


      Diệp Thần hừ lạnh , đánh nát Thiên Tinh Ấn, thả Tử Hỏa Tinh Sư ra? Nếu Tử Hỏa Tinh Sư ra, cái mạng của mình chẳng phải là muốn ở trong tay Tử Hỏa Tinh Sư sao?


      Tử Hỏa Tinh Sư này bị phong ấn mấy ngàn năm, hai mươi năm sau liền nhất định có thể ra? Diệp Thần tin!


      Mặt khác còn có chút, Thiên Tinh Ấn này cùng phi đao còn có Cửu Tinh Thiên Thần Quyết trong lúc đó, tựa hồ có ít liên quan như vậy, trong chuyện này rốt cuộc tàng bí mật gì?


      Thiên Tinh Ấn có tất cả hai cái, cái trong đó phong ấn Tử Hỏa Tinh Sư, vậy cái khác sao? Khi nào đó lấy Thiên Tinh Ấn trong tay phụ thân nhìn cái, trong chuyện này đến tột cùng có huyền diệu gì?


      Diệp Thần chứng kiến ánh mắt A Ly ân cần lo lắng, nỗ lực cười cười :


      - A Ly, ta sao!


      Dùng hết khí lực đứng lên, Diệp Thần cuối cùng là lại sợ hãi thanh như sét đánh bên tai của Tử Hỏa Tinh Sư, ngẩng đầu nhìn hướng Tử Hỏa Tinh Sư, chỉ thấy con mắt như chuông đồng của Tử Hỏa Tinh Sư căm tức chính mình, giống như hận thể đem mình ăn hết vậy, đáng tiếc Tử Hỏa Tinh Sư cách nào đột phá pháp trận trói buộc!


      Nhìn xem ấn phù thần bí bàn tay trái kia, Diệp Thần chậm rãi nắm chặt tay trái, hạ quyết tâm nhất định phải phục tùng đầu sư tử này, khiến nó ngoan ngoãn thành hộ thể thần thú của mình!


      Cùng Thiên Tinh Ấn thành lập liên lạc, Diệp Thần cảm giác mình như biến thành Thiên Tinh Ấn vậy, hướng ra phía ngoài nhìn lại có thể chứng kiến tình hình bên trong gian phòng.


      Mà Thiên Tinh Ấn, cũng dung nhập đến bên trong thân thể của Diệp Thần.


      Đây là loại cảm giác kỳ quái, Thiên Tinh Ấn này ngoại trừ phong ấn Tử Hỏa Tinh Sư ra, phỏng chừng còn có chỗ dùng khác, còn phải chậm rãi lục lọi.


      Diệp Thần khỏi suy nghĩ, Thiên Tinh Ấn rốt cuộc thuộc về mấy cấp linh bảo? Chỉ sợ ít nhất là sáu bảy phẩm trở lên ! Bất quá Thiên Tinh Ấn này giống như có khí linh, cho nên có biện pháp giám định phẩm cấp của nó.


      Lắc đầu, tạm thời nghĩ những thứ này .


      Ý niệm vừa động, Diệp Thần lần nữa xuất ở trong phòng, Thiên Tinh Ấn cũng biến mất thấy, Diệp Thần có thể cảm giác được, Thiên Tinh Ấn ở trong lòng bàn tay trái của , nhưng mà lòng bàn tay trái, chỉ lưu lại ấn phù thần bí, có vật gì khác.


      A Ly cũng theo Diệp Thần ra Thiên Tinh Ấn, bộ dạng có chút mờ mịt.


      ngừng mà ra vào Thiên Tinh Ấn, Diệp Thần cảm giác được, có thể tùy tâm sở dục khống chế Thiên Tinh Ấn, trận pháp trong Thiên Tinh Ấn kia, cũng hiểu tại tâm, trình độ trận pháp này phức tạp, so với trước nhìn thấy tụ linh pháp trận còn muốn khó vô số lần, Diệp Thần trầm tư suy nghĩ, chỉ cảm thấy ảo diệu vô cùng, lại cách nào lĩnh hội.


      Trong Thiên Tinh Ấn, Tử Hỏa Tinh Sư càng ngừng phát ra thanh rống giận cuồng bạo, Diệp Thần cảm giác được, trận pháp ở dưới Tử Hỏa Tinh Sư giãy dụa, cũng sinh ra tia vết rạn như vậy.


      Diệp Thần kinh hãi thôi, nếu vết rạn duy trì liên tục mở rộng, Tử Hỏa Tinh Sư tất nhiên phá ấn ra!


      Xem ra hai mươi năm theo lời của Tử Hỏa Tinh Sư, có giả!


      Nhắm mắt cảm thụ được mỗi tia khí cơ của Thiên Tinh Ấn, đối với hết thảy trong Thiên Tinh Ấn, rốt cục có cảm ứng vi diệu mà lại ràng, pháp trận trong Thiên Tinh Ấn phong ấn đại bộ phận thực lực của Tử Hỏa Tinh Sư, trước mắt thực lực của Tử Hỏa Tinh Sư, hẳn là kém hơn Thiên Sư cấp đỉnh phong cường giả, là nhân loại Thiên Tôn cảnh đỉnh phong, nhưng theo vết rạn của pháp trận ngừng mở rộng, thực lực của Tử Hỏa Tinh Sư ngừng tăng lên.


      Từ khí tức phản ứng có thể cảm giác ra, thực lực đỉnh phong kỳ của Tử Hỏa Tinh Sư, là Tiểu Dực cách nào bằng được ! Chẳng lẽ Tử Hỏa Tinh Sư này cũng là thượng cổ dị chủng?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 251: Tử Hỏa Tinh Sư. (2)

      Như thế nào mới có thể ở trước khi Tử Hỏa Tinh Sư khôi phục toàn bộ thực lực, đem nó phục tùng thành hộ thể thần thú? Chẳng lẽ phải đánh bại nó? Diệp Thần nhíu mày, dùng thực lực của bây giờ, sợ là đủ.


      Đợi trận pháp tiến thêm bước vỡ tan, hi vọng Diệp Thần đánh bại Tử Hỏa Tinh Sư càng xa vời, chỉ có tại, thời điểm Tử Hỏa Tinh Sư yếu nhất, mới có cơ hội đánh bại Tử Hỏa Tinh Sư!


      - A Ly, tìm Tiểu Dực đến!


      Diệp Thần suy nghĩ chút, đối với A Ly , dùng thực lực của Tiểu Dực, chừng có thể đánh bại Tử Hỏa Tinh Sư, dù sao Tử Hỏa Tinh Sư cũng mới là Thiên Sư cấp đỉnh phong mà thôi.


      A Ly vèo nhảy ra gian phòng, lát sau liền dẫn Tiểu Dực vào.


      - Diệp Thần ca ca, ngươi tìm ta?


      Tiểu Dực miệng đầy nước bọt, nâng lên khuôn mặt đỏ bừng hỏi.


      Diệp Thần ý niệm vừa động, muốn mang theo Tiểu Dực cùng chỗ tiến vào Thiên Tinh Ấn, lại bỗng nhiên phát , căn bản được!


      Vì cái gì Tiểu Dực được, A Ly lại có thể? Thần sắc Diệp Thần cứng đờ, lập tức hiểu rồi, nhất định là thần hồn! Sinh vật có thần hồn mới có thể ra vào Thiên Tinh Ấn!


      - có việc gì.


      Diệp Thần từ trong gian bao tay lấy ra vài khỏa Tử Kim Thần Đan đưa cho Tiểu Dực.


      - Ngươi trở về tiếp tục tu luyện .


      - Nha.


      Tiểu Dực có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn là rất vui vẻ ra khỏi phòng, lại có Tử Kim Thần Đan ăn rồi.


      Diệp Thần ngẫm nghĩ lát, xem ra thể mượn nhờ lực lượng Tiểu Dực đánh bại Tử Hỏa Tinh Sư, ảo thuật của A Ly đối với Tử Hỏa Tinh Sư loại sinh vật cường đại này, chỉ sợ cũng là có hiệu quả, này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nghĩ nghĩ, thần hồn của mình, có thể đánh bại Tử Hỏa Tinh Sư hay ? Tuy hi vọng xa vời, nhưng mà có thể thử lần!


      - A Ly, , chúng ta tiến vào Thiên Tinh Ấn!


      Diệp Thần ý niệm vừa động, mang theo A Ly tiến nhập Thiên Tinh Ấn.


      Tử Hỏa Tinh Sư chân trước càng ngừng giẫm mặt đất, rống giận liên tục, trừng mắt nhìn Diệp Thần cùng A Ly đột nhiên xuất , quát:


      - Tiểu tử, ngươi thả ta ra ngoài, sớm muộn hối hận !


      Diệp Thần cúi đầu nhìn xem A Ly :


      - A Ly, ngươi đợi ở bên, ta gặp nó!


      Chứng kiến ánh mắt A Ly lo lắng, Diệp Thần cười cười .


      - Yên tâm , ta liều mạng !


      Ngẩng đầu nhìn hướng Tử Hỏa Tinh Sư, trong đôi mắt lập tức bốc cháy lên chiến ý nóng bỏng.


      Tử Hỏa Tinh Sư cảm giác được thần sắc Diệp Thần biến hóa, đùa cợt mà nhìn xem Diệp Thần:


      - Tiểu tử, ngươi lại muốn đánh với ta, này là muốn chết! Rống, sư gia ăn ngươi miếng!


      - Ai thua ai thắng còn nhất định đâu!


      Diệp Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, trầm rống tiếng, thần hồn ra cơ thể, trong hư sau lưng ngưng hóa ra kim giáp binh sĩ cao tới năm sáu thước, cổ khí tức cường hoành trải ra.


      - Ngưng thần biến hóa, Vương cảnh?


      Ánh mắt Tử Hỏa Tinh Sư rùng mình, nếu như là trước khi bị phong ấn, đừng Vương, cho dù trăm ngàn Vương, cũng bị nó ngụm tử hỏa oanh giết, nhưng mà tại, nó bị pháp trận phong ấn, bổn mạng tử hỏa bị áp chế, căn bản phun ra, thực lực cũng chỉ có Thiên Sư cấp, căn bản phải đối thủ của Vương, bỗng nhiên khẽ dừng.


      - đúng, phải Vương, Vương ngưng thần biến hóa cũng ngưng hóa thể, mà ngươi, tuy hồn niệm cường hoành, nhưng chỉ là hư ảnh!


      Tử Hỏa Tinh Sư so với những Vương kia tồn tại còn muốn Cổ lão, kiến thức lịch duyệt cùng nhãn lực của nó, căn bản phải những Vương kia có thể so sánh, liếc mắt liền nhìn ra thần hồn của Diệp Thần sơ hở.


      - sai, hồn niệm của ta xác thực chỉ là hư ảnh, nhưng mà sớm muộn ngưng hóa thực hình, đến lúc đó, cho ngươi ngoan ngoãn làm hộ thể thần thú của ta!


      Diệp Thần yên lặng nhìn chằm chằm vào Tử Hỏa Tinh Sư, người kim giáp binh sĩ bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, tay cầm trường đao, ở trong hư từng bước hướng Tử Hỏa Tinh Sư đến. ăn trộm truyện


      - Ha ha, chỉ là hồn niệm hư ảnh, muốn đánh bại ta sao? Chờ ngươi tu luyện tới Vương cảnh, chỉ sợ còn phải mấy trăm năm, thời điểm đó ta sớm phá ấn ra, hắc hắc, tới lúc đó, đừng Vương, coi như là Thái thượng cảnh, cũng phải đối thủ của ta!


      Tử Hỏa Tinh Sư cười lạnh .


      - Vậy xem xem chúng ta ai nhanh hơn!


      Diệp Thần quát to tiếng, kim giáp binh sĩ trong hư vung trường đao lên, đột nhiên bạo khởi, hướng Tử Hỏa Tinh Sư đánh tới.


      - biết tự lượng sức mình!


      Chứng kiến kim giáp binh sĩ đánh tới, Tử Hỏa Tinh Sư đùa cợt hừ lạnh tiếng, vung lên hữu trảo thiêu đốt tử hỏa vỗ tới. Ở trong năm tháng kéo dài, nó đánh tan hồn niệm biết có bao nhiêu, tuy thực lực trước mắt chỉ có Thiên Tôn cấp đỉnh phong, nhưng cường độ hồn niệm của nó, vượt xa Thiên Tôn cấp đỉnh phong, hơn nữa thân thể của nó, gần so với đỉnh phong kỳ hơi kém mà thôi.


      "Bùm" tiếng vang lớn, kim giáp binh sĩ đao chém ở móng vuốt của Tử Hỏa Tinh Sư.


      Oanh! ! !


      tốt! Diệp Thần tranh thủ thời gian điều khiển kim giáp binh sĩ trốn tránh, nhưng còn kịp rồi, Tử Hỏa Tinh Sư trảo vỗ vào bụng kim giáp binh sĩ.


      "Bùm", trong cơ thể kim giáp binh sĩ nổ vang tiếng, kim giáp binh sĩ lộ ra thần sắc thống khổ, trong nháy mắt tiêu tán.


      Tử Hỏa Tinh Sư huy chưởng trong lúc đó, đều dẫn theo hồn niệm chi lực khủng bố, dùng cường độ hồn niệm của nó, hoàn toàn có thể phá hủy thần hồn của Diệp Thần!


      "Oa" tiếng, Diệp Thần che ngực, nhổ ra ngụm máu tươi, ánh mắt tan rã.


      Hồn niệm của Tử Hỏa Tinh Sư thực quá cường đại rồi, căn bản phải đối thủ của nó!


      A Ly đôi mắt rưng rưng, rất nhanh từ trong túi càn khôn của Diệp Thần cầm khỏa Ngưng Hồn Đan ra.


      - A Ly. . . Ta sao!


      Diệp Thần cười khổ miễn cưỡng , giờ phút này thần hồn của , vỡ vụn đến rối tinh rối mù, so với trước trúng ít thần quang bị thương còn muốn nghiêm trọng, toàn thân giống như là bị lửa thiêu thống khổ, chứng kiến A Ly đem Ngưng Hồn Đan ình, cầm tới, ngửa đầu nuốt xuống.


      - Tiểu tử, nếm thử uy lực tử hỏa của sư gia a, dùng được ngày, tử hỏa đem hồn niệm của ngươi thiêu đốt hầu như còn, mất hồn niệm, ngươi biến thành hoạt tử nhân!


      Thanh đắc ý của Tử Hỏa Tinh Sư truyền đến.


      Thần hồn của Diệp Thần trúng kích của Tử Hỏa Tinh Sư, giống như là hỏa, từng điểm từng điểm thiêu đốt, ăn khỏa Ngưng Hồn Đan, thần hồn bị đánh tan hội tụ ít, nhưng vẫn ngăn cản được uy lực tử hỏa này!


      Chẳng lẽ, muốn biến thành hoạt tử nhân?


      , ta cam lòng!


      Ta còn muốn làm cho Diệp gia, biến thành thế gia mạnh nhất, ta còn muốn Trung Ương đế quốc, cướp Nhu nhi về, ta còn muốn nhìn xem bộ dạng A Ly sau khi biến hóa, ta muốn nhìn xem thế giới này! Giống như vạn trùng phệ tâm vậy, loại thống khổ đó làm cho ý thức Diệp Thần dần dần mơ hồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :