Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: thú công thành ?

      Diệp Thần ngửa mặt lên trời huýt sáo, phát tiết tâm tình buồn bực trong lòng bị Lưu Huân dẫn phát, thanh này giống như sấm sét cuồn cuộn, ở trong Liên Vân Sơn Mạch quanh quẩn, làm cho thú trong Liên Vân Sơn Mạch sợ đến tứ tán bôn đào.


      biết Khâu có ở bên trong Đông Lâm Quận Vương phủ hay , nếu như Khâu ở đó, vậy Diệp Thần ngần ngại xuất thủ đem Khâu giết chết, dù sao cũng giết Đông Lâm Quận Vương cùng Binh bộ Thượng thư, cần quan tâm nhiều thêm Tả thừa tướng!


      Đông Lâm quận thành, nơi này là địa phương phồn hoa nhất cả Đông Lâm quận, người đến người , thương nhân tụ tập, các đại gia tộc cảnh nội Đông Lâm quận đều ở đây sắp đặt cửa hàng, buôn bán vật liệu bọn họ sản xuất, đồng thời cũng thu mua vài vật thiết yếu cho gia tộc.


      Chỉ bên trong Đông Lâm quận thành, nhân khẩu liền có năm sáu trăm vạn, chia làm nội thành cùng ngoài thành, thành tường cao vút, đường phố tung hoành, đóng quân mười vạn, chính là đại bản doanh mà Lưu Huân khổ tâm kinh doanh.


      Ngày gần đây, trong tửu lâu lời đồn lộn xộn truyền ra.


      - Nghe Quận Vương gia mang theo Hắc giáp vệ cùng năm sáu ngàn quân đội, đem Diệp gia bảo vây lại, vây quanh gần mười ngày, Diệp gia bảo này sợ là bị diệt tộc!


      - Diệp gia bảo này là cái địa vị gì, vì sao Quận Vương gia hưng sư động chúng như thế? tiểu gia tộc mà thôi, phải dùng tới Hắc giáp vệ toàn thể xuất động ? Làm người ta khó hiểu.


      - Ngươi biết, Diệp gia bảo gần đoạn thời gian này danh tiếng rất cao, sinh ra thiên tài!


      - Cái gọi là thiên tài trời cao đố kỵ, gây họa cho gia tộc, bên trong Đông Lâm quận này, ai lớn nhất ? Đương nhiên là Quận Vương gia rồi, gia tộc kia xuất thiên tài, chính là khiêu chiến Đông Lâm Quận Vương, bị chèn ép mới là lạ.


      - Tên thiên tài Diệp gia bảo này rất cao, mười bảy tuổi cũng là cấp tám cao thủ, ở Liên Vân Thập Bát Bảo đại xuất danh tiếng, còn bị Hiên Dật dược tôn chọn trúng, nghe thiên phú hơn người, sinh thời có thể thành Dược tôn! Chẳng qua là biết vì sao, chưa cùng Lê đại sư tiến kinh.


      - Thiên tài như thế, quả nhiên rất cao, theo lý thuyết thiên tài như vậy, lưu lại địa phương này, Đông Lâm Quận Vương cần gì phải cùng Diệp gia bảo kết thù kết oán ?


      - Ngươi đây là biết, nghe thiên tài kia năm xưa bị người phục kích, kinh mạch đứt đoạn, Diệp gia gia chủ Diệp Chiến Thiên hướng Đông Lâm Quận Vương quỳ xuống cầu Đoạn Tục Đan, bị Đông Lâm Quận Vương đánh ra ngoài, lúc này mới kết thù hận.


      - Đông Lâm Quận Vương là tầm nhìn hẹp hòi, nếu cho Đoạn Tục Đan, chính là thiên đại ân tình, sau này người nọ thành Dược tôn, chỗ tốt của Đông Lâm Quận Vương còn thiếu sao, như thế nào quả Đoạn Tục Đan có thể sánh bằng ?


      - Quận Vương gia cũng phải là Thiên Cơ tông biết thần toán ? Sao có thể biết người này sau khi kinh mạch đứt đoạn, lại còn có thể nghịch chuyển Càn Khôn, trong khoảng thời gian ngắn trở thành thiên tài ?


      Mọi người thổn thức dứt, thế khó liệu, bây giờ mặc dù Đông Lâm Quận Vương hạ nhẫn tâm diệt Diệp gia bảo, chấm dứt hậu hoạn, sợ là cũng đem Hiên Dật dược tôn đắc tội chết. Đây chính là Dược tôn, Dược tôn duy nhất của Tây Vũ Đế Quốc!


      Mọi người trong tửu lâu chuyện phiếm hết sức hăng say, chiêm chiếp hai tiếng chim hót truyền đến, bầu trời hai luồng bóng đen vượt qua, đường phố nhất thời mảnh hỗn loạn.


      - Kia là vật gì ?


      Rất nhiều người chỉ vào Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu bầu trời.


      - Đó là thú Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu!


      - Chẳng lẻ thú muốn công thành sao?


      Bên trong Đông Lâm quận thành mảnh tao loạn cùng khủng hoảng, lại thấy Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu kia cũng có lao xuống ăn người, mà là hướng phương hướng Quận Vương phủ bay , mọi người kinh nghi bất định, biết chuyện gì xảy ra.


      Ở ngoài tường thành Quận thành, đám thủ vệ Đông Lâm quận thành chuyện phiếm, đột nhiên xa xa thấy cái thân ảnh màu trắng cự đại hướng bên này cực kỳ nhanh chạy tới, dọc theo đường cây cối đổ nát, hất bụi cuồn cuộn, tiếng vang cự thú chạy như điên giống như trận trận lôi , sắc mặt bọn họ đại biến, chuyện gì xảy ra!


      Khi ánh mắt bọn thấy ràng, này mới phát , thân ảnh màu trắng kia lại là con Bạch Viên hình thể khổng lồ, cao chừng 4-5m, cái đầu khổng lồ kia làm cho người ta trong lòng run sợ.


      - thú công thành!


      - thú công thành!


      Các nơi thành tường khói lửa nổi lên bốn phía, chúng thủ vệ tất cả đều khẩn trương lên, người ứa ra mồ hôi lạnh, hình thể khổng lồ như thế, biết là thú mấy cấp.


      Cự nỏ, máy ném đá tường thành rối rít vận hành, từng cục cự thạch bay lên, hướng Phong Hành Bạch Viên ném tới.


      Rống!


      Phong Hành Bạch Viên này đôi cánh tay mãnh liệt đấm ngực, tức giận gầm thét, thấy từng tảng đá gào thét mà đến, chợt vung cánh tay lên ném tới, thình thịch thình thịch, những cự thạch kia ở trung rối rít nổ bung, đá vụn vẩy ra.


      Đá vụn nện ở người Phong Hành Bạch Viên, giống như là đánh vào thép tấm, chút vết thương cũng có để lại, rối rít văng ra. Những cự thạch này đối với cấp chín cao thủ cũng là có ít hiệu quả, nhưng đối với thập giai cường giả, kia chính là rác rởi.


      Phong Hành Bạch Viên đột nhiên gia tốc, hướng phương hướng cửa thành chạy như điên.


      Sưu sưu sưu, mũi tên dày đặc hướng Phong Hành Bạch Viên bắn nhanh mà đến, Phong Hành Bạch Viên hoàn toàn liều mạng, mặc ũi tên bắn nhanh ở người, đinh đinh đinh, những mũi tên kia rối rít rơi xuống đất, mũi tên gãy đếm hết, nhưng người Phong Hành Bạch Viên vẫn chút vết thương cũng có.


      Liên nỗ, máy ném đá tường thành luân phiên công kích là có thể đem bất kỳ cấp chín thú nào oanh giết, nhưng bây giờ chút cũng cách nào thương tổn được Phong Hành Bạch Viên, đây tuyệt đối là thập giai siêu cấp thú! Thủ vệ tường thành bị hù dọa đến sắc mặt trắng bạch, đối mặt thiên quân vạn mã cũng có kinh khủng như đối mặt con thập giai thú như vậy!


      Phong Hành Bạch Viên kia đường chạy như điên, xông đến chỗ cửa thành, vung lên cánh tay đánh tới cửa thành.


      Oanh tiếng, cửa thành làm bằng huyền thiết ầm ầm chia năm xẻ bảy, mấy trăm tên lính ở phía sau cửa thành đẩy cự mộc, tính cả cự mộc cùng nhau, toàn bộ cũng bay ra ngoài.


      Phong Hành Bạch Viên có chút ngăn cản nào xông vào trong cửa thành, theo đường phố rộng rãi chạy như điên, đường phố các bình dân rối rít lui tán.


      nữ hài xuất ở giữa ngã tư đường, bị làm cho sợ đến vẻ mặt trắng bệch, mắt thấy bị Phong Hành Bạch Viên bóp áp thành thịt nát rồi, chỉ thấy Phong Hành Bạch Viên chợt nhảy, tung người nhảy lên, bay ngang mấy chục thước, bay vút , chỉ chừa cái bóng lưng màu trắng ở đường.


      Phong Hành Bạch Viên xuất , làm cho người Đông Lâm quận thành sợ hãi, nhưng ngoài mọi người dự liệu chính là, Phong Hành Bạch Viên giống như thông nhân tính, có ở bên trong thành cổ động nổi điên phá hư, trừ khi nhân mã Đông Lâm Quận Vương phủ lên tìm chết, liền có giết chóc bình dân, đường hướng Đông Lâm Quận Vương phủ chạy như điên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 163: Giải dược ở đâu?

      Đông Lâm Quận Vương phủ. Bên trong Phủ đệ vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, trong đại sảnh, Lưu Trăn tựa vào đùi mỹ nữ, bên phẩm rượu ngon, thỉnh thoảng lại giở trò, làm mỹ nữ kia cười duyên dứt, giữa đại sảnh, hơn hai mươi ca cơ thân bại lộ, vóc người bốc lửa nhanh nhẹn nhảy múa, cặp mông nhũ sóng, làm cả đại sảnh tràn đầy dâm khí.


      - biết phụ vương đem người Diệp gia bảo làm thành thế nào.


      Lưu Trăn thầm nghĩ, ước gì Lưu Huân vẫn sống ở bên Diệp gia bảo kia trở lại, như vậy cả Quận Vương phủ là do định đoạt, nhớ tới tư vị mấy cái tiểu thiếp của phụ thân, Lưu Trăn khỏi trong lòng phanh nhảy, loại chuyện tình xúc phạm cấm kỵ này, cũng là lần đầu tiên làm.


      - Người Diệp gia bảo tự tìm đường chết, nghe Diệp Thần kia chết ở trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, là tiện nghi ! biết hai vị tiểu mỹ nữ của Diệp gia bảo như thế nào, sách sách, đáng tiếc.


      Lưu Trăn ngửa đầu uống chén rượu ngon, lúc say mê tửu sắc, thân ảnh nhanh như Thiểm Điện bay vụt mà đến, cầm lên cổ Lưu Trăn, oanh tiếng, khắc ở mặt tường phía sau.


      Thân thể Lưu Trăn nện ở vách tường, xương cốt toàn thân giống như là muốn bể nát, loại cảm giác đau triệt nội tâm truyền đến, cảm giác say nhất thời thanh tỉnh rất nhiều.


      đám vũ cơ lớn tiếng sợ hãi chạy trốn.


      - Người đâu, có thích khách!


      Lưu Trăn thoáng cái thanh tỉnh, mở ra ánh mắt say lờ đờ mông lung, cả người trận đau nhức đánh tới, thấy mặt Diệp Thần, trong lòng ngẩn ra, hoảng sợ thất thanh:


      - Là ngươi!


      muốn ngưng tụ huyền khí công kích Diệp Thần, nhưng mà huyền khí trong cơ thể ở dưới cổ khí thế áp bách cường đại, ngay cả vận chuyển nhất phân cũng trở nên cực kỳ khó khăn, đây là thập giai cường giả! Lưu Trăn nhất thời cảm giác tay chân lạnh như băng, hiểu được thập giai cường giả là loại tồn tại như thế nào.


      Phía ngoài truyền đến tiếng đánh nhau binh binh bàng bàng, bọn hộ vệ Quận Vương phủ muốn vào, nhưng mà bị Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu ngăn ở phía ngoài, đám hộ vệ bảy tám cấp, đụng phải hai con thập giai thú, tình hình kia có thể nghĩ.


      - Ngươi mau thả ta, nếu phụ thân cùng gia gia của ta trở lại, chắc chắn giết ngươi!


      Lưu Trăn ngoài mạnh trong yếu rống to, Lưu Huân cùng Lưu Kham, cũng là thập giai cường giả!


      Diệp Thần hừ lạnh tiếng:


      - Ngươi cho rằng Lưu Huân cùng Lưu Kham còn mạng trở lại sao?


      Diệp Thần , phảng phất cái trọng chùy hung hăng gõ ở trong lòng Lưu Trăn, sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Thần:


      - Ngươi đây là ý gì!


      - Lưu Huân cùng Lưu Kham chết ở Diệp gia bảo.


      - , cái này thể nào!


      - Bất kể ngươi có tin hay , ta là tới Quận Vương phủ các ngươi tìm đồ vật này nọ, nhanh chút, đan dược của Quận Vương phủ các ngươi đặt ở đâu!


      Diệp Thần giận quát tiếng, cầm lên Lưu Trăn nện ở tường, nện đến Lưu Trăn cơ hồ hộc máu.


      - Ta hiểu được, người Diệp gia bảo các ngươi ăn độc dược của phụ thân ta, ta cho ngươi biết giải dược ở nơi đâu, trừ khi ngươi trước thả ta, nếu người Diệp gia bảo các ngươi chết chắc!


      Lưu Trăn bắt đến cây cỏ cứu mạng cuối cùng, thanh sắc đều lệ điên cuồng gào thét.


      - Ngươi cho rằng ngươi , ta liền có biện pháp sao ?


      Diệp Thần nhìn thoáng qua A Ly bả vai.


      - A Ly, xem ngươi!


      Xèo xèo!


      A Ly đáp tiếng, tung người từ bả vai Diệp Thần nhảy xuống, sưu tiếng hóa thành đạo tàn ảnh bạch sắc.


      Thấy con bạch hồ này tinh thông nhân tính, trong lòng Lưu Trăn cũng có ít dao động, con bạch hồ này có thể đem giải dược tìm ra ?


      - Ngươi thả ta, ta liền cho ngươi biết giải dược ở đâu!


      Lưu Trăn càng ngừng giãy dụa.


      - Ngươi cảm thấy Lưu Huân cùng Lưu Kham chết, ta thả ngươi sao?


      Diệp Thần lạnh lùng ngó chừng Lưu Trăn, loại chuyện thả hổ về núi này, Diệp Thần là tuyệt đối làm, vạn nhất Lưu Trăn chạy, sau này có gặp gỡ gì, đối với Diệp gia bảo mà , tuyệt đối là tai hoạ ngầm!


      Nghe được Diệp Thần , khí lực toàn thân Lưu Trăn giống như thoáng cái bị tháo nước, còn có thanh xuân tốt, còn muốn hưởng thụ vô thượng vinh hoa, muốn chết!


      - Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào ?


      - Giúp ta tìm ra giải dược, ta cho ngươi cái thống khoái.


      Diệp Thần quyết đoán dứt khoát .


      - Ngươi cái ma quỷ này!


      Lưu Trăn tức giận giãy dụa gào thét.


      - Ngươi trực tiếp giết ta !


      Lưu Trăn muốn tự sát, nhưng phát , ở dưới uy thế của thập giai cường giả, ngay cả tự sát cũng là loại xa xỉ!


      Diệp Thần cười lạnh, nếu phải Đông Lâm Quận Vương phủ khi dễ Diệp gia bảo, như thế nào lại phản kích ? Có nhân liền có quả, ai cũng chẳng trách được người nào!


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lưu Trăn cảm giác mỗi giây cũng là loại hành hạ.


      lát sau, A Ly xuất lần nữa, trong mồm ngậm bảy Càn Khôn túi, những Càn Khôn túi này đều dùng sợi tơ thêu năm chữ Đông Lâm Quận Vương phủ.


      Thấy bảy Càn Khôn túi này, Lưu Trăn sợ hãi mở to hai mắt nhìn, phân biệt ra, bảy Càn Khôn túi này, trong đó có là của , có hai cái là Lưu Huân, còn có hai cái là Lưu Kham, còn có hai cái là Càn Khôn túi râu ria, những Càn Khôn túi này đặt ở địa phương bí nhất, tại sao lại bị con bạch hồ này tìm được ?


      Diệp Thần mở ra Càn Khôn túi thứ nhất, phát bên trong phần lớn là Tụ Khí Đan, Ngưng Khí Đan... lấy thêm ra cái Càn Khôn túi, bên trong là đám bình sứ, trong bình sứ có rất nhiều đan dược màu xanh biếc cùng màu đen.


      - Hai loại đan dược này, màu đen hẳn là độc dược, màu xanh có phải giải dược hay ?


      Diệp Thần ngó chừng Lưu Trăn.


      - Ta biết!


      Lưu Trăn hoảng sợ kêu to.


      - Xem ra là.


      Thần hồn Diệp Thần thời khắc chú ý đến cảm xúc ba động của Lưu Trăn, từ cảm xúc biến hóa của Lưu Trăn, liền chiếm được xác nhận.


      - Vật này dùng như thế nào ?


      Diệp Thần lạnh lùng ngó chừng Lưu Trăn, ánh mắt rét lạnh thâm thúy bắn thẳng đến nội tâm Lưu Trăn.


      Ở dưới ánh mắt này, Lưu Trăn cơ hồ bị sợ hãi đến sắp điên rồi, thất thanh kêu to:


      - Đây phải là giải dược, độc dược kia căn bản có giải dược, Dược tôn cũng nhất định có thể phối trí ra giải dược, những đan dược màu xanh biếc này chỉ có thể trì hoãn dược tính, tháng ăn viên, nếu trong tháng có, liền chờ chết !


      Nghe được Lưu Trăn , trong lòng Diệp Thần căng thẳng, trực giác ý thức được, Lưu Trăn phải giả bộ, vậy độc trong người Diệp Mông, Nhị thúc,… chẳng phải là người nào có thể giải ? , nhất định còn có biện pháp, nhiều đan dược màu xanh như vậy, có thể duy trì mấy năm, mấy năm sau, chừng có thể tìm tới phương pháp vì bọn người Nhị thúc giải độc.


      Còn lại vài cái túi càn khôn còn trang bị ít gì đó, chỉ là Tụ Khí Đan liền có mấy vạn khỏa, Ngưng Khí Đan trăm, còn có chút điển tịch, thư tịch, khế đất,…

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 164: Bảo kho Quận Vương phủ

      Diệp Thần vô tâm công tác thống kê, đem những túi càn khôn này đều thu vào, cái gì nữa, đứng dậy hướng ngoài đại sảnh đến.


      Khí thế áp bách ở người rốt cục tán , Lưu Trăn ngã rơi mặt đất, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn xem Diệp Thần bình tĩnh ra đại sảnh, Lưu Trăn , vì cái gì Diệp Thần giết mình, chẳng lẽ là bởi vì mình đối với hoàn toàn cách nào cấu thành uy hiếp!


      Trong đôi mắt Lưu Trăn tràn đầy hận ý, hôm nay chi thù, Lưu Trăn ta nhất định đòi lại, ta muốn giết sạch tất cả mọi người Diệp Gia Bảo các ngươi!


      nghĩ ngợi, chỉ thấy cổ hỏa hệ huyền khí cường đại đập vào mặt, con Hỏa linh điêu xuất ở cửa ra vào đại sảnh, ở trong ánh mắt hoảng sợ của Lưu Trăn, Hỏa linh điêu này phun ra đoàn hỏa cầu cự đại, oanh tiếng, hỏa cầu thôn phệ lấy . là những con chó chuyên ăn cướp truyện của người khác


      Từ trong đại sảnh ra, Diệp Thần thở ra ngụm trọc khí, người như Lưu Trăn, Diệp Thần chẳng muốn tự thân động thủ, miễn cho dơ tay của mình!


      Trong lòng Diệp Thần có loại cảm xúc giải thích , lấy bản tính của , nguyện ý nhìn thấy quá nhiều giết chóc, chỉ là đôi khi, người bất đắc dĩ làm ít chuyện tình mà mình cũng nguyện ý làm.


      Xèo xèo, A Ly quơ quơ tiểu móng vuốt, sau đó hướng cái phương hướng của Đông Lâm Quận Vương Phủ chạy tới.


      A Ly muốn mang mình đâu? Diệp Thần theo đằng sau A Ly chạy như điên, lát sau, liền tới phía trước tòa kiến trúc, cửa sắt trầm trọng khóa cái cự khóa, thủ vệ chung quanh đều bị Phong Hành Bạch Viên giết chết.


      Tòa kiến trúc này, chẳng lẽ là bảo kho của Đông Lâm Quận Vương Phủ phủ?


      Diệp Thần chưởng xuống dưới, oanh tiếng, cửa sắt chia năm xẻ bảy, chỉ là nhàng chưởng, liền bẻ gãy nghiền nát, làm vỡ nát cửa sắt dày năm tấc, đây là lực lượng cường đại của thập giai cường giả!


      Hướng trong đó nhìn lại, nơi này quả nhiên là kho hàng của Đông Lâm Quận Vương Phủ phủ, trong khu vực phương viên vài chục mét sắp xếp từng cái rương, chừng hai ba mươi cái, Diệp Thần vào, mở ra cái rương trong đó, chỉ thấy trong đó đều là bạch ngân trắng bóng, còn có vài rương hoàng kim.


      Thế giới này, bạc cùng hoàng kim cũng là tiền thông hành. Phần đông võ đạo thế gia ở giữa giao dịch, thường thường dùng Tụ Khí Đan, bất quá bạc cùng hoàng kim đối với bọn họ mà , cũng là có ít tác dụng, có thể mua sắm vật tư bình thường, miếng Tụ Khí Đan tương đương với năm mười lượng bạc trắng, lượng hoàng kim tương đương với năm mười lượng bạc trắng.


      Nhiều cái rương như vậy, chỉ là bạc cũng có mấy trăm vạn lượng, hoàng kim mấy vạn lượng!


      Suy nghĩ chút, nếu như sau này Diệp gia thể trốn chết, có những hoàng kim này, thời gian Diệp gia trôi qua đến mức quá thảm, trong bao tay có đầy đủ gian, có thể sắp xếp những vật này, Diệp Thần đem những cái rương tràn đầy hoàng kim này tất cả đều chuyển vào trong gian bao tay.


      Bên cạnh kệ binh khí bày đầy từng kiện từng kiện binh khí khải giáp, chừng năm sáu trăm bộ, đều là dùng Hắc Huyền Thiết, Kim Huyền thiết… chế tạo mà thành, mỗi bộ ít nhất giá trị ngàn lượng bạc trắng, những vật này cùng Diệp Thần trong Hạ Địa Quỳnh Lâu thu hoạch gì đó so sánh phải kém được nhiều lắm, bất quá có chút ít còn hơn , Diệp Thần đem chúng nó hết thảy nhét vào trong gian, còn có chút dạ minh châu,… Diệp Thần cũng toàn bộ thu hết.


      Tòa phủ kho này bị Diệp Thần trực tiếp chuyển , bên cạnh phủ kho còn có vài toà kho hàng đại hình, trong đó chứa đựng rất nhiều mễ lương, vải vóc,… chồng chất như núi, gian bao tay căn bản chứa nổi.


      Diệp Thần khẽ nhíu mày, những vật này nên xử lý như thế nào? Những mễ lương này, đủ để cho hơn mười vạn người trong năm áo cơm lo!


      Cái gọi là cửa son rượu thịt cuối đường có xương chết cóng, trước kia Diệp Thần từ trong miệng các tộc nhân biết được, các dân chúng trong Đông Lâm quận trôi qua rất là đau khổ, Đông Lâm quận vương hàng năm đều thu đại lượng sưu cao thuế nặng, hơi có phản kháng, liền bị trấn áp, chỉ là quận thành xóm nghèo, mỗi ngày người đói chết tuyệt đối ít hơn mười người, đụng phải năm tháng có nạn đói, ngày khả năng chết năm sáu trăm người.


      Như Diệp Gia Bảo loại võ đạo thế gia này, năm rồi các tộc nhân sinh hoạt cũng cực kỳ nghèo khó, cần các tộc nhân thường xuyên đến trong Liên Vân Sơn Mạch săn bắn, mới có thể thỏa mãn cái ăn của các tộc nhân, bởi vì trong quận thành giá lương thực cư cao hạ, nếu mua đại lượng mễ lương, liền cách nào mua sắm Tụ Khí Đan cung cấp cho tu luyện giả trong gia tộc. võ đạo thế gia còn như thế, càng cần phải dân chúng bình thường.


      Trơ mắt nhìn xem rất nhiều dân chúng chết đói, cũng phóng lương, Đông Lâm quận vương Lưu Huân này, là hỗn đản!


      Diệp Thần nghĩ nghĩ, hôm nay coi như là cùng các dân chúng của Đông Lâm quận thành kết cái thiện duyên a, dù sao cũng là của người phúc ta, những vật này đều là Đông Lâm Quận Vương Phủ, tản cũng giải tán, chừng mấy ngày nữa Diệp Gia Bảo liền bắt đầu chạy trốn .


      - Coi chừng cái kho hàng này, được cho bất luận kẻ nào tới gần!


      Diệp Thần nhìn lướt qua Phong Hành Bạch Viên bên cạnh .


      Phong Hành Bạch Viên thấp giọng kêu to tiếng, tựa như thần giữ cửa vậy, canh giữ ở phía trước vài cái kho hàng.


      Tung lên người Hắc Ưng, Hắc Ưng chở Diệp Thần vọt đến Đông Lâm quận thành, Diệp Thần vận chuyển huyền khí, tiếng trầm thấp còn có tia ngây thơ, ở trong Đông Lâm quận thành cuồn cuộn truyền bá ra:


      - Ta là Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo Tộc trưởng Diệp Thần, Đông Lâm quận vương Lưu Huân, còn có cha Lưu Kham, con Lưu Trăn, mang Hắc Giáp Vệ vây công Diệp Gia Bảo ta, tại toàn bộ đền tội, Đông Lâm Quận Vương Phủ bị ta đánh hạ. Tại đây chiêu cáo dân chúng Đông Lâm quận thành, sau này nếu có người còn dám khi dễ Diệp Gia Bảo ta, ta chiếu giết tha!


      Huyền khí của Thập giai cường giả, đem thanh khuếch trương lớn đến cực hạn, giống như tiếng sấm vang rền, truyền khắp cả Đông Lâm quận thành, dẫn phát trận trận bạo động, trong Đông Lâm quận thành mấy trăm vạn dân chúng, còn có người các đại gia tộc, cũng nghe được Diệp Thần .


      Đông Lâm quận vương Lưu Huân bị tru sát? đám dân chúng vừa mới bắt đầu còn cho là mình nghe lầm, nhưng nghĩ lại, người này dám ở Đông Lâm quận thành tuyên cáo như vậy, chắc là giả bộ! Nếu như Đông Lâm quận vương Lưu Huân còn sống, tất nhiên cho người ta ở địa bàn của giương oai như vậy.


      Đông Lâm quận vương chết rồi!


      Tuyệt đại bộ phận dân chúng sau khi ngốc trệ lát, nguyên đám như người làm quan cả họ được nhờ, phát ra thanh hoan hô đinh tai nhức óc.


      Về phần đám gia tộc phái trú tại cửa hàng quận thành, sau khi biết được tin tức, đều tung truyền tin điêu, thông tri gia chủ. Nghe phụ thân Lưu Huân Lưu Kham chính là Binh bộ Thượng thư, thập giai trung kỳ cường giả, chẳng lẽ Diệp Gia Bảo cũng có thập giai cường giả?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 165: Mở kho phóng lương.

      Diệp Gia Bảo lại lần nữa tiến nhập tầm mắt các đại gia tộc Đông Lâm quận, Lĩnh Nam mười ba quận có vài gia tộc ở trong Đông Lâm quận thành cài đặt cửa hàng, bọn họ cũng ở trước tiên chiếm được tin tức.


      - Diệp Gia Bảo này là cái địa vị gì, rốt cuộc là gia tộc dạng gì?


      Dân chúng Đông Lâm quận thành tất cả đều thập phần nghi hoặc.


      - Diệp Gia Bảo là trong Liên Vân Thập Bát Bảo, Vân Gia Bảo chúng ta đều biết, đối với Diệp Gia Bảo này biết rất ít, nghe Diệp Gia Bảo ra thiên tài, vừa mới tiêu diệt Vân Gia Bảo, nghĩ tới ngay cả Đông Lâm Quận Vương Phủ cũng bị bọn họ diệt, tại Diệp Gia Bảo chỉ sợ là thế lực lớn nhất Đông Lâm quận.


      Rất nhiều người liên tưởng đến trước kia nhìn qua mấy cái thập giai thú, chẳng lẽ mấy thập giai thú kia, đều là Diệp Gia Bảo nuôi dưỡng ?


      - Diệp Gia Bảo lại có thực lực như vậy, Đông Lâm quận vương Lưu Huân này dầu gì cũng là Đại tướng biên cương của triều đình! Diệp Gia Bảo sợ là phải gặp tai ương!


      Các loại ngôn luận tản mở, rất nhiều dân chúng vui đến chảy nước mắt, ở dưới cái nhìn của bọn , Đông Lâm quận vương Lưu Huân, tuyệt đối là cơn ác mộng của bọn họ.


      Thần hồn Diệp Thần đảo qua, sau khi chứng kiến phản ứng đám các dân chúng trong Đông Lâm quận thành, có chút ngạc nhiên, lập tức liền nghĩ thông , Đông Lâm quận vương Lưu Huân sớm bị vô số dân chúng phỉ nhổ, chỉ là ngày bình thường giận mà dám gì thôi, bây giờ Đông Lâm quận vương chết, những dân chúng này tự nhiên là phi thường kích động.


      - Diệp Thần ta đại biểu Diệp Gia Bảo, lệnh cưỡng chế tất cả nhân mã Đông Lâm Quận Vương Phủ lập tức giải tán, nếu giết tha! Nếu có kẻ gian ngoan mất linh còn chưa từ bỏ ý định, Diệp Gia Bảo tùy thời xin đợi! Ta tuyên bố, Đông Lâm Quận Vương Phủ mở kho phóng lương, tất cả dân chúng Đông Lâm quận thành, mỗi người đều có thể đến Quận Vương phủ nhận trăm cân mễ lương!


      Thanh của Diệp Thần ở nội thành ngoại thành đều có thể nghe thấy.


      Các dân chúng Đông Lâm quận thành nghe được Diệp Thần , đều ngốc mất, mở kho phóng lương, mỗi người có thể nhận trăm cân gạo?


      Đông Lâm quận thành ngoại trừ số ít gia đình giàu có cùng võ đạo thế gia ra, tuyệt đại bộ phận dân chúng đều trôi qua rất nghèo khó, nhất là đám bần dân ở ngoại thành, càng là có ngưng có hạ ngưng, nhận lương thực nếu như bị triều đình truy tra lên, là theo như tạo phản luận xử, nhưng mà lĩnh gạo lương, rất nhiều người có khả năng đợi binh mã của triều đình tới, bọn họ liền chết đói!


      Sau khi trải qua lát chần chờ, cư dân nội thành cùng ngoại thành đại lượng tuôn hướng Đông Lâm Quận Vương Phủ.


      Cùng với bị chết đói, còn bằng bị chém đầu!


      Rất nhiều người ôm ý nghĩ như vậy, cả Đông Lâm quận thành oanh động.


      Chứng kiến nội thành cùng ngoại thành sóng người bắt đầu khởi động, trong nội tâm Diệp Thần than , thần hồn của từ người những dân chúng kia đảo qua, trong những dân chúng này tuyệt đại bộ phận mọi người là xương bọc da, quần áo tả tơi. Ân Mông Điền đúng, dân chúng như vậy, tạo phản là đáng thương hơn đáng trách, tạo phản sống thế nào? Hôm nay mình cũng xem như tích ít công đức a, đầu ba thước có thần minh, Diệp Thần cảm giác mình làm là đúng.


      Diệp Thần cưỡi trước Hắc Ưng rơi xuống, đến trước cửa kho Quận Vương phủ phủ.


      Khi hạ xuống, chỉ thấy thân ảnh cực kỳ nhanh chạy tới.


      Diệp Thần lông mày khẽ nhăn, là cửu giai trung kỳ cao thủ, đổi lại tháng trước, cửu giai trung kỳ cao thủ có lẽ còn có thể làm cho Diệp Thần kiêng kị, nhưng mà tại, cửu giai trung kỳ cao thủ Diệp Thần căn bản để vào mắt, thần hồn từ thân người kia đảo qua, phát lại là Từ gia Gia chủ Từ Giám, tới nơi này làm gì?


      Chứng kiến Diệp Thần cùng với Hắc Ưng, Hỏa Linh Điêu cùng Phong Hành Bạch Viên bên cạnh, Từ Giám thầm kinh hãi thôi, mới hơn tháng thấy, nghĩ tới thực lực Diệp Thần cũng khủng bố đến như vậy, thậm chí bắt ba con thập giai thú, khỏi tâm kinh nhục khiêu, trong Đông Lâm quận này, tuyệt đối ai có thể áp chế được Diệp Thần .


      Diệp gia có kẻ này, biết là phúc hay họa? Nếu Diệp Thần có thể dốc hết sức quét ngang, cường thế quật khởi, chính là phúc. Nếu như thể, Diệp gia liền phải đối mặt họa diệt tộc.


      - Hiền chất, lão phu Từ gia Gia chủ Từ Giám, chính là bạn tri kỉ của cha ngươi Diệp Chiến Thiên.


      Từ Giám có chút ôm quyền , tuy bối phận so với Diệp Thần lớn, nhưng Từ Giám cũng dám cậy già lên mặt.


      - Trước kia trong lễ mừng gia tộc, ta thấy Từ bá bá, Từ bá bá cần đa lễ.


      Diệp Thần đối với Từ Giám ấn tượng tính quá xấu, lúc trước thời điểm Lưu Trăn miệt thị Diệp Gia Bảo, Từ Giám là đứng ở bên Diệp Gia Bảo, Từ Giám này cùng Diệp Chiến Thiên cũng coi như là bạn tri kỉ, trong lòng suy đoán, Từ Giám tới đến tột cùng là ý gì?


      - Hiền chất ngươi có biết ngươi phạm vào tội lớn , Đông Lâm quận vương Lưu Huân này chính là triều đình phân phong Quận Vương, còn có Lưu Kham, chính là Binh bộ Thượng thư của triều đình, ngươi giết bọn họ, chắc chắn dẫn tới Minh Vũ Đại Đế tức giận.


      Từ Giám , nhìn nhìn ba con thú bên cạnh, cái trán chảy ra tia mồ hôi lạnh.


      - Hiền chất tuy thực lực kinh người, nhưng Minh Vũ Đại Đế là Thiên Tôn cấp cường giả, đến lúc đó chỉ sợ đưa tới tai hoạ ngập đầu cho Diệp gia, Hiên Dật dược tôn chỉ sợ chưa hẳn chịu ra mặt.


      Đối với thú sợ hãi, sâu cắm rễ ở trong lòng mỗi người của thế giới này, cho dù Từ Giám kiến thức rộng rãi, gặp nguy loạn, đối mặt ba con thập giai thú, cũng rất khó bảo toàn trấn định.


      - Nếu như ta giết Lưu Huân cùng Lưu Kham, bị diệt, phải Quận Vương phủ, mà là Diệp gia, ta biết Từ bá bá có ý tốt, nhưng mà Diệp Gia Bảo bị tình thế bắt buộc, làm được, nếu như Minh Vũ Đại Đế giáng tội, cùng lắm Diệp gia ta mưu phản Tây Vũ!


      Diệp Thần trầm giọng , Từ Giám người này coi như tệ, bởi vì Từ Giám biết hướng mình những lời này cũng là mạo ít phong hiểm, tại Từ Giám, chính là trực diện ba con thập giai thú!


      - Chuyện phát lương, dùng lão phu xem, cũng là ổn, ta cũng phải vì Đông Lâm quận vương đau lòng những mễ lương này, Đông Lâm quận vương vừa chết, Đông Lâm quận tất nhiên đại loạn, hiền chất đem mễ lương phân cho dân chúng, dụng ý là tốt, nhưng tuyệt đại bộ phận dân chúng làm sao giữ được những mễ lương này, rất nhanh bị người cướp , đến lúc đó ngược lại mang đến tai hoạ ngập đầu cho bọn .


      Từ Giám cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu lộ của Diệp Thần.


      Diệp Thần khẽ nhíu mày, mình lại có lo lắng nhiều như vậy, vạn nhất phát mễ lương, ngược lại hại chết rất nhiều người, chẳng phải là nghiệp chướng? Đột nhiên nghĩ tới điều gì :


      - Đông Lâm quận vương chết, kính xin Từ bá bá hao tâm tổn trí nhiều hơn, liên lạc mấy võ đạo thế gia, ổn định dân tâm, miễn cho dẫn phát bạo loạn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 166: Gia tộc bí mật. (1)

      - Cái này. . . Lão phu chắc chắn hết sức.


      Từ Giám trầm mặc lát, bùi ngùi thở dài , Từ gia cắm rễ ở Đông Lâm quận, Đông Lâm quận đại loạn đối với bọn họ cũng có gì hay.


      - Ta thay mặt Diệp Gia Bảo tạ ơn Từ bá bá .


      Diệp Thần chắp tay , Diệp Gia Bảo rất có thể bị bức bách rời Đông Lâm quận, có khả năng phân tâm quản lý quận thành!


      - Hiền chất khách khí, việc này nên chậm trễ, ta lập tức liên lạc chư vị Gia chủ.


      Từ Giám hướng Diệp Thần cáo từ, chạy vội mà .


      Sau lát, các dân chúng cũng vọt tới cửa ra vào Đông Lâm Quận Vương Phủ, rất nhiều lưu manh du côn có tu vi võ đạo nguyên bản còn muốn thừa dịp loạn xông vào Quận Vương phủ đánh cướp phen, nhưng nhìn đến ba con thập giai thú hình thể khổng lồ, bọn họ lập tức tuyệt ý nghĩ này, xa xa né tránh.


      Thập giai thú, đối với bọn họ mà , tuyệt đối là tồn tại thể địch nổi!


      Những dân chúng kia chứng kiến thập giai thú cũng dám tới gần, nhưng rất nhiều người cực đói chung quy còn là nhịn được, nơm nớp lo sợ vào Đông Lâm Quận Vương Phủ.


      - Tới lĩnh mễ lương ở bên cạnh xếp thành hàng!


      Diệp Thần chứng kiến những dân chúng kia tiến đến, chỉ vào bên đất trống .


      Những dân chúng kia tranh thủ thời gian xếp thành đội, cẩn thận mà nhìn xem đầu Phong Hành Bạch Viên cự đại kia, e sợ Phong Hành Bạch Viên đột nhiên bạo khởi, công kích bọn họ.


      Diệp Thần từ người những người này đảo qua, những dân chúng này tất cả đều mặt có xanh xao, xương bọc da, trận gió thổi qua cũng đứng vững, quần áo tả tơi, thấy làm cho người đau lòng.


      - trăm cân mễ lương, các ngươi có vác được ?


      Diệp Thần nhìn về phía đám dân chúng hỏi.


      Những người này đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều gật đầu, nhưng cũng dám lên tiếng.


      - Vào trong kho hàng lấy mễ lương ra .


      Diệp Thần than .


      Chỉ nghe tiếng ầm vang, Phong Hành Bạch Viên đem đại môn cái kho hàng đập bể, hai ngón tay xách bao mễ lương đến trung.


      - Người đầu tiên, tới, túi gạo này về ngươi.


      Diệp Thần dùng ngón tay chỉ người trung niên thon gầy phía trước nhất .


      Trung niên nhân kia sợ hãi mà nhìn xem Phong Hành Bạch Viên thân cao gần năm thước, trăm cân nặng gì đó, Phong Hành Bạch Viên chỉ dùng hai ngón tay liền xách lên, đối với thú sợ hãi xâm nhập nội tâm, nhưng cuối cùng bù được mễ lương hấp dẫn, nhắm mắt theo đuôi tới.


      Phong Hành Bạch Viên đem mễ lương dời qua, trung niên nhân kia vội vàng co đầu lại.


      - Đặt lưng !


      Diệp Thần , chỉ thấy Phong Hành Bạch Viên đem túi gạo này đặt ở lưng người trung niên.


      Người trung niên kia vác bao gạo, từng bước hướng cửa ra vào Đông Lâm Quận Vương Phủ đến.


      - có thể nhận mễ lương!


      - có thể nhận mễ lương!


      Đám người hồi rối loạn, nguyên đám hốc mắt rưng rưng, bọn họ cũng thời gian rất lâu có nếm qua cơm no, biết xác thực có thể nhận mễ lương, có thể nào kích động?


      - cho phép chen ngang, xếp thành hàng!


      Diệp Thần trừng mắt, những người kia lập tức bình tĩnh lại, kích động mà nhìn xem Phong Hành Bạch Viên lại ôm túi gạo ra.


      Người trung niên thứ nhất nhận mễ lương kia ở trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người tới cửa ra vào Quận Vương phủ, lại ngừng lại, đem mễ lương phóng mặt đất, xoay người hướng Diệp Thần quỳ xuống, rầm rầm rầm dập đầu ba cái, sau đó yên lặng gì vác túi gạo ly khai.


      Diệp Thần chứng kiến, trong lòng có chút xúc động, những người này cả đời nguyện vọng lớn nhất cũng bất quá là ăn cơm no mà thôi, Diệp Thần có thể cảm nhận được lòng cảm ơn chân thành trong nội tâm người trung niên này, tay phải vung lên, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu bay lên bầu trời, nếu ai dám cướp đoạt mễ lương những dân chúng này, vậy hãy để cho Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu hung hăng thu thập phen!


      Người thứ hai cũng nhận được mễ lương, là lão già tóc trắng xoá, cũng cùng người trung niên kia đồng dạng, tại cửa quận vương phủ quỳ hướng Diệp Thần dập đầu lạy ba cái.


      Lần lượt người nhận mễ lương, mỗi người ở lúc rời đều tự phát hướng về phía Diệp Thần dập đầu, tràng diện này, làm cho Diệp Thần cũng nhịn được có chút lòng chua xót.


      Trong Đông Lâm quận thành xảy ra ít rối loạn, nhưng bị các võ đạo thế gia như Từ Giám trấn áp xuống, số người cố gắng cướp đoạt mễ lương, nhưng bị Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu dọa chạy, mỗi lần có người muốn phạm tội, nhưng chứng kiến Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu xoay quanh , từng người đều tuyệt ý nghĩ kia.


      Phong Hành Bạch Viên hiệu suất rất nhanh, đem lần lượt kho lúa mở ra, càng ngừng phân phát, Phong Hành Bạch Viên này bổn nhận thức cực kỳ cường hãn, có chút người muốn nhận hai lần, đều bị Phong Hành Bạch Viên đuổi ra ngoài.


      Diệp Thần cho A Ly, Phong Hành Bạch Viên, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu ở lại trong Đông Lâm quận thành, ba con thập giai thú rất có linh tính, hơn nữa Diệp Thần có thể viễn trình điều khiển, tăng thêm có A Ly chỉ huy, cần phải lo lắng xảy ra vấn đề, chính mình liền hướng phương hướng Diệp Gia Bảo chạy vội mà .


      Ban đêm, Đông Lâm Quận Vương Phủ trắng đêm tươi sáng, vô số dân chúng đều tới nhận mễ lương, cơ hồ nhà nhà đều có, mặc dù triều đình truy tra, cũng thể đem tất cả dân chúng Đông Lâm quận thành giết sạch! Rất nhiều người đều đói bụng mấy ngày, kế tiếp khoảng thời gian rốt cục có thể ăn được cơm no, trong nội tâm bọn họ đối với Diệp Gia Bảo tràn đầy lòng cảm kích, rất nhiều người tự phát về phía phương hướng Diệp Gia Bảo lễ bái.


      Thời điểm Diệp Thần trở lại Diệp Gia Bảo, là rạng sáng, khoái mã bình thường ở Diệp Gia Bảo cùng Đông Lâm quận thành trong lúc đó qua lại cần vài ngày thời gian, nhưng Diệp Thần đem huyền khí thập giai cường giả hoàn toàn thôi phát ra, ngày liền gấp trở về .


      Tuy Diệp Gia Bảo còn là mảnh bừa bộn, nhưng bị sửa sang lại phen, chỉ là mặt đất còn giữ đại lượng vết máu khô, trong khí y nguyên tràn ngập cổ huyết tinh khí, kể ra giết chóc phát sinh trước kia.


      Tuy Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo bị ít thương tích, nhưng đều chết, bị các tộc nhân băng bó miệng vết thương, an trí trong nhà gỗ bên cạnh Diễn Võ Trường, phát ra thanh trầm thấp nức nở nghẹn ngào.


      Diệp Thần trực tiếp hướng Gia chủ phủ đến, trước quá vội vàng, vội vã Đông Lâm Quận Vương Phủ cầm giải dược, chợt nhớ tới lúc về tựa hồ thấy được Nhu nhi, khỏi có chút bận tâm lên, Nhu nhi xảy ra chuyện gì chứ?


      Trong nội tâm Diệp Thần lo lắng, vào Gia chủ phủ, Gia chủ phủ đèn đuốc sáng trưng, trong phủ thả rất nhiều giường chiếu, các tộc nhân Diệp Gia Bảo bị thương đều bị an trí tại nơi này, có người đặc biệt chiếu cố.


      Bọn người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền cũng đều nằm ở giường, nhận lấy trị liệu, vết thương người đều bị băng vải trắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :