Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Diệp Thần trở về!

      Thấy đám Diệp gia tộc nhân vẫn trợn mắt nhìn, người nào, cái nào phục nhuyễn, Lưu Huân giận rồi.


      - Đem nữ quyến Diệp gia bảo cũng dẫn tới cho ta!


      Lưu Huân phẫn nộ quát.


      - Lưu Huân, ngươi muốn làm gì!


      Đám người Diệp Thương Huyền nhất thời dâng lên loại dự cảm xấu.


      - Hừ hừ, các ngươi nhìn là được!


      Khóe miệng Lưu Huân cười lạnh .


      thiếu nữ Diệp gia bị kéo lên, người thiếu nữ kia gọi Diệp Mi, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ Diệp gia bảo, thực lực cũng là cấp tám, Diệp Mi cũng bị thương, vẻ mặt uể oải, huyền khí cũng cách nào đọng.


      Diệp Mi bị mấy Hắc giáp vệ dẫn tới, vẻ mặt sợ hãi, nàng mặc dù áo xốc xếch, mặt cũng có chút ô uế, nhưng vẫn che giấu được vóc người linh lung dưới quần áo, còn có khí chất thanh tú động lòng người.


      Ở trước mặt bầy Hắc giáp vệ như lang như hổ này, nàng lộ ra vẻ bất lực như thế, giống như con dê đợi làm thịt.


      Lưu Huân liếc mắt nhìn đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên cái, tay phải vén lên cằm Diệp Mi, dâm tà cười:


      - Sách sách, mỹ nhân, mỹ nữ Diệp gia bảo đúng là ít, mỹ nhân như thế, sau này tìm lang quân như ý, giúp chồng dạy con, chắc chắn có cuộc sống tốt, chẳng qua là đáng tiếc, các huynh đệ của ta, mỗi người đều là cường tráng như trâu, biết tiểu mỹ nhân này có chịu đựng được hay ?


      - Lưu Huân, ngươi tên súc sinh này, ngươi chết tử tế được!


      đám tộc nhân chữ Chiến bên trong đôi mắt đầy tia máu, những kia là hài tử của bọn họ!


      - Hừ hừ, đây là các ngươi ép ta!


      Lưu Huân cười lạnh tiếng.


      - Lát nữa các ngươi phải mở rộng tầm mắt rồi, cho các ngươi thưởng thức chút xuân cung sống! Đợi Bổn vương chơi kết thúc, các ngươi từng bước từng bước lên, Diệp gia bảo nhiều nữ quyến như vậy, sách sách….


      Mấy Hắc giáp vệ vọt lên, kéo hai tay cùng chân Diệp Mi, Lưu Huân bắt đầu kiến giải y phục người.


      Chúng Hắc giáp vệ chớp mắt ngó chừng Diệp Mi, phát ra trận trận cười quái dị.


      Diệp Mi trong lòng sinh ra sợ hãi mãnh liệt, nàng càng ngừng giãy dụa, lớn tiếng khóc gào thét:


      - , nên!


      Lưu Huân dần dần tiến tới gần, Diệp Mi nghĩ đến chuyện đáng sợ sắp phát sinh, hai chân càng ngừng loạn đá, nhưng mà nàng cách nào đọng huyền khí, như thế nào tránh thoát được những Hắc giáp vệ có thực lực cấp bảy này!


      - !


      Diệp Mông điên cuồng gào thét, hai hàng nước mắt hòa với tia máu từ khóe mắt chảy xuống.


      - Lưu Huân, ta ăn, ta ăn đan dược của ngươi! Ngươi buông nàng ra!


      Lưu Huân tới bên cạnh Diệp Mi đứng vững bước, có chút đắc ý :


      - Rốt cục có người chịu cúi đầu.


      nhìn Diệp Mông chút, lại nhìn Diệp Mi chút.


      - Sách sách, nhìn dáng dấp tiểu tử kia đối với ngươi tình nghĩa cạn a!


      Quay đầu đối với Hắc giáp vệ :


      - Buông nàng ra a!


      Chỉ cần khống chế nữ nhân này, là có thể để cho Diệp Mông nghe lời, chỉ cần có người chịu nghe lời, có thể từ từ nắm mọi người trong tay.


      - Diệp Mông ca, ngươi nên vì ta như vậy!


      Diệp Mi lớn tiếng khóc gọi, nhưng mà bị Hắc giáp vệ kéo, thể nhúc nhích.


      - Cởi dây thừng!


      Lưu Huân nhìn thoáng qua Diệp Mông, Diệp Mông là người thứ nhất nguyện ý cúi đầu.


      Mấy Hắc giáp vệ đem dây thừng buộc chặc Diệp Mông giải hết, Diệp Mông thoáng cái xụi lơ mặt đất.


      - Quỳ bò đến trước Bổn vương, Bổn vương tự nhiên ban thưởng cho ngươi đan dược, nếu hậu quả mình ngươi ràng!


      Trong lòng Diệp Mông tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa, nếu như quỳ xuống, khuất nhục nương theo đồng nhất, nếu như quỳ, Diệp Mi chịu đủ khuất nhục.


      - Quỳ xuống!


      Hắc giáp vệ phẫn nộ quát, cước đá vào người Diệp Mông.


      Đầu gối Diệp Mông cong lại, phù phù tiếng quỳ xuống, ở trong nháy mắt đầu gối chạm đến mặt đất, cảm giác thế giới mảnh xám xịt, vào thời khắc này, tâm của chết .


      - Phụ thân, hài nhi thẹn với ngươi, thẹn với tộc nhân, thẹn với liệt tổ liệt tông!


      Diệp Mông khóc thành tiếng.


      - Diệp Mông!


      Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên khóc la, Diệp Mông nghe được rồi, hai đầu gối từng điểm từng điểm về phía trước, mỗi về phía trước chút, tâm của liền bị người hung hăng cắt đao, máu tươi lâm ly.


      - Diệp Mông ca!


      Diệp Mi khàn cả giọng khóc hô, tâm cũng muốn toái.


      Diệp Mông đờ đẫn chảy nước mắt, nếu như có thể cho cái lựa chọn, tình nguyện có tôn nghiêm chết, cũng cần cẩu thả sống, nhưng mà trong lòng có người, mặc dù lúc trước chưa từng đối với nàng từng có bất kỳ biểu lộ, nhưng coi như là khuất nhục để cho tự ái nhận chà đạp, cũng phải bảo vệ, ta chết, hy vọng nàng có thể hảo hảo sống. Diệp Mông cầm lên đan dược trong tay Lưu Huân, ngụm nuốt xuống.


      Tất cả Diệp gia tộc nhân thấp giọng khóc.


      - Lưu Huân, ta ăn đan dược, bỏ qua cho bọn họ!


      Diệp Chiến Long nhìn con của mình như vậy, trong lòng giống như bị hung hăng đút đao, chết là quá dễ dàng, nhưng mà, bên cạnh này, mỗi người đều là người nhà cùng tộc nhân của !


      - Rất tốt, ha ha!


      Lưu Huân càn rỡ cười to, nhìn đám người Diệp Chiến Long từng bước từng bước ăn đan dược cho.


      - Chỉ cần các ngươi nghe lời, sau này cẩm y vinh hoa tuyệt đối thể thiếu các ngươi!


      Trong lòng đám người Diệp Chiến Long tràn đầy khuất nhục.


      Đường hầm mỏ quặng phía sau núi, Diệp Thần bằng vào trí nhớ thần hồn, rốt cuộc tìm được lộ khẩu, từ thế giới hắc ám dưới đất ra ngoài, lần nữa thấy ánh mặt trời, nhất thời có loại kích động khỏi, để cho nhịn được muốn lớn tiếng gào to tiếng.


      Phảng phất từ địa ngục trở lại nhân gian, cảm giác như vậy tốt quá!


      Xèo xèo.


      A Ly kêu lên mấy tiếng, lộ ra thần thái hưng phấn.


      Sưu sưu sưu, sáu thập giai thú Phong Hành Bạch Viên, Hắc Ưng phía sau Diệp Thần tất cả cũng chạy ra.


      - Di, kỳ quái, mỏ quặng làm sao người cũng có!


      Nhìn mỏ quặng trống rỗng, Diệp Thần bỗng nhiên có loại cảm giác xấu. Quặng mỏ này là mạch sống của Diệp gia bảo, tuyệt đối ngừng sản xuất mới đúng, chẳng lẻ, Diệp gia bảo xảy ra chuyện ? Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thần căng thẳng .


      Chiêm chiếp, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu nhanh như điện chớp, bay lên trời hướng phương hướng Diệp gia bảo bay .


      Diệp Thần hướng bên Diệp gia bảo kia chạy như điên, đầu óc của giống như là muốn nổ tung, Diệp gia bảo tuyệt đối xảy ra chuyện gì!


      Phụ thân, thúc công, Nhị thúc. . . Các ngươi tuyệt đối xảy ra chuyện gì!


      Diệp Thần như phát cuồng chạy trốn, tâm loạn như ma, khẩn trương, sợ hãi, đủ loại tâm tình dâng lên, sợ trở lại Diệp gia bảo, nhìn qua là thi thể mọi người Diệp gia tộc, ý nghĩ này, để cho trong lòng trận rét lạnh.


      , tuyệt đối phát sinh chuyện như vậy!


      Tuyệt đối thể!


      Diệp gia bảo có hơn mười tộc nhân ăn đan dược Lưu Huân cho, bọn họ tâm như tro tàn, từ khắc ăn đan dược kia, bọn họ ôm quyết tâm hẳn phải chết.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Diệp Thần nổi giận.

      Chiêm chiếp hai tiếng chim hót, bầu trời con Hắc Ưng cùng con Hỏa Linh Điêu ở cao quanh quẩn, hình thể Hắc Ưng rất , cũng lộ vẻ bắt mắt cở nào, nhưng Hỏa Linh Điêu kia hình thể khổng lồ, toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa màu đỏ, làm cho người ta có loại thị giác trùng kích mãnh liệt.


      Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu đều là thập giai thú, làm sao đồng thời xuất ?


      Thấy Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu, mặc dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng tất cả Diệp gia tộc nhân, cũng dấy lên tia hy vọng chi hoả.


      Chuyện gì xảy ra ? Lưu Huân giật mình sửng sốt chút, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu, đều là thập giai thú, thấy Diệp gia tộc nhân tất cả đều nhìn bầu trời, đột nhiên có tia dự cảm ổn, chẳng lẽ là viện binh Diệp gia bảo tới ?


      - Tất cả Hắc Giáp Quân, vây quanh người của Diệp gia cho ta! Bất luận kẻ nào dám can đảm có dị động, giết!


      Lưu Huân lớn tiếng quát lên, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm bất an, bây giờ Diệp gia bảo tất cả mọi người là con tin của !


      Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu chẳng qua là xoay hồi, liền càng bay càng xa.


      Chẳng lẻ hai con thập giai thú này là ngang qua ?


      Ánh mắt mọi Diệp gia tộc nhân lần nữa lâm vào ảm đạm, người nào đến cứu Diệp gia bảo ? Diệp Mẫn sao? Này là thể nào, Diệp Mẫn mang Nhu nhi, thể nào ở đường vòng trở về.


      Về phần Diệp Thần, bọn họ cũng hy vọng Diệp Thần trở lại. Lưu Huân là thập giai cường giả, Lưu Kham lại càng đến thập giai trung kỳ, đối mặt hai thập giai cường giả, Diệp Thần trở lại cũng làm nên chuyện gì, còn bằng ngốc ở bên ngoài, giữ lại cho Diệp gia tia hi vọng cuối cùngnhất.


      Diệp Thần ở trong núi rừng chạy như điên nhận được Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu truyền đến tin tức, lần này Diệp Thần nổi giận!


      Diệp gia bảo bị nhân mã Đông Lâm Quận Vương phủ vây quanh, tất cả tộc nhân đều trở thành con tin của Lưu Huân!


      người phụ thân, thúc công đều mang xiềng xích, xương quai bị khóa sắt khóa lại, mình đầy thương tích, tộc nhân còn lại tất cả cũng giống nhau, trẻ tuổi Diệp gia bị treo ngược ở cột gỗ, bị người dùng trường tiên đánh cho cả người là máu!


      Diệp Thần siết chặt quả đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, trong lòng giống như là bị người đâm đao, lửa giận cơ hồ muốn đem lý trí cắn nuốt!


      Lưu Huân, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!


      Trong cơ thể thiêu đốt lên lửa giận hừng hực, huyền khí cuồng bạo, cổ khí thế vô cùng mạnh mẽ tràn ra cơ thể, hôm nay ta muốn giết sạch tất cả người Đông Lâm Quận Vương phủ!


      Diệp Thần cũng phải là người hiếu sát, mấy lần trước giết người cũng là ở dưới tình huống nguy cấp vạn bất đắc dĩ, nhưng mà hôm nay, trong thân thể của , bắt đầu khởi động cổ nhiệt huyết bạo ngược.


      chưa bao giờ giống như hôm nay, thống hận, thực muốn để ột người chết như vậy!


      - Lưu Huân, Lưu Kham, Khâu !


      Diệp Thần cắn răng, khớp xương toàn thân lộp cộp lộp cộp phát ra nổ đùng liên tiếp, lý trí cũng cách nào đè nén xuống phẫn nộ trong lòng.


      Diệp Thần cũng muốn cùng bất luận kẻ nào kết thù kết oán, ngừng tăng thực lực lên, cũng chỉ là muốn ở cái thế giới này sinh tồn, kiếp trước là nhi, sau khi tới thế giới này biến thành Diệp gia tộc nhân, cũng đếm xỉa đến, cảm giác mình phải là người Diệp gia bảo, linh hồn của mình đến từ thế giới xa xôi, nơi đó mới là cố hương của .


      Sau lại bị người Vân gia bảo phục kích, kinh mạch đứt đoạn, bọn người phụ thân liều lĩnh cứu trị mình, các tộc nhân quan tâm mình, thúc công đối với mình duy trì, cũng làm cho sâu dung nhập vào gia tộc này, từ ngày đó bắt đầu, ở trong đáy lòng tự với mình, Diệp gia bảo là nhà của mình, mình phải bảo vệ Diệp gia bảo!


      Phụ thân, thúc công, Nhị thúc, Tam thúc, Diệp Nhu. . . Mỗi người bọn , cũng làm cho Diệp Thần sâu cảm nhận được nhà ấm áp, mặc dù linh hồn đến từ thế giới khác, nhưng mà máu trong thân thể của , lại đến từ chính gia tộc này, để cho sâu hiểu được cái gì gọi là máu mủ tình thâm, cái gì gọi là dòng họ! Để cho cảm giác mình còn là đứa nhi.


      vất vả cảm nhận được thân tình, Diệp Thần đối với lần này đặc biệt quý trọng, nhưng mà bây giờ, có người lại muốn hủy diệt Diệp gia bảo! Này chân chính chạm đến nghịch lân của Diệp Thần!


      Ánh mắt Diệp Thần càng trở nên lạnh như băng!


      Bởi vì bất lực của mình, Diệp gia bảo lặp lặp lại nhiều lần thiếu chút nữa bị diệt tộc, nếu bọn người phụ thân, thúc công chết, Diệp Thần tự trách cả đời!


      Nghĩ đến đây, Diệp Thần tâm giống như là bị vạn trùng gặm phệ.


      Ta muốn trở thành chí cường giả, người nào cũng có thể khi dễ thân nhân của ta!


      Bất kỳ gia tộc muốn tiêu diệt Diệp gia bảo, bất kể là Vân gia bảo lúc trước, hay là Đông Lâm Quận Vương phủ bây giờ, cho tới Khâu phía sau Đông Lâm Quận Vương phủ, cho dù là Tây Vũ Đế Quốc Minh Võ đại đế, ta cũng phải làm cho chết!


      Thân thể Diệp Thần hóa thành đạo tàn ảnh, cực kỳ nhanh chạy về phía Diệp gia bảo.


      Trong óc của chỉ có ý niệm trong đầu, cứu người Diệp gia tộc, giết Lưu Huân, Lưu Kham cùng Khâu , người nào ngăn ta chết!


      Xèo xèo!


      A Ly cảm thấy tức giận đáng sợ trong lòng Diệp Thần, lúc này Diệp Thần, làm nó cũng cảm giác được có chút sợ hãi, bất quá nó hiểu được tâm tình Diệp Thần, ban đầu lúc tông tộc của nó gặp phải công kích, nó cũng cùng Diệp Thần giống nhau, nó lập tức thay thế Diệp Thần đối với Hắc Ưng, Hỏa Linh Điêu, Tuyết Ngân Điêu, Phong Hành Bạch Viên, Linh miêu cùng Xích Kim Khuyển hạ chỉ lệnh, liều lĩnh bảo vệ người Diệp gia tộc!


      Sáu con thú chia ra từ các phương hướng, đến gần Diệp gia bảo.


      - Ngươi là ai, nơi này bị Quận Vương khống chế, bất luận kẻ nào cũng được nhích tới gần!


      Mấy Hắc giáp vệ cưỡi Hắc Phong Mã nâng đao rống lớn , thấy Diệp Thần cực kỳ nhanh chạy tới, liền ngăn cản đường .


      Chẳng qua là trong nháy mắt, Diệp Thần liền từ hơn mấy trăm mét tới bên người mấy cái Hắc giáp vệ.


      Tốc độ khủng khiếp như vậy, làm con ngươi mấy Hắc giáp vệ chợt co rút nhanh.


      Xích Vân Phong Thiên!


      Thân thể Diệp Thần hóa thành đạo ánh lửa ngất trời, đây là tức giận chi hoả!


      Thình thịch tiếng, Diệp Thần trào ra chưởng, ngọn lửa quay cuồng, mấy Hắc giáp vệ này còn kịp phản ứng, cả người lẫn ngựa bay ngang dựng lên, người Hắc giáp vệ là áo giáp do huyền thiết chế tạo trong nháy mắt vỡ vụn thành mảnh , chia năm xẻ bảy ra ngoài, thi thể bọn họ cùng thi thể ngựa bay rớt ra ngoài hơn 10m, ầm ầm rơi xuống đất.


      Bất kể là người hay là ngựa, cũng bị ngọn lửa nấu tới mảnh nám đen.


      Thập giai cường giả nén giận kích, như thế nào là những Hắc giáp vệ này có thể ngăn cản được! Huống chi Diệp Thần mặc dù mới là thập giai sơ kỳ, nhưng bàn về thực lực, vượt xa thập giai trung kỳ, khoảng cách thập giai đỉnh phong cũng xa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Giết tha!

      Xích Vân Phong Thiên tiêu hao huyền khí, trong nháy mắt bị phi đao tuôn ra huyền khí bổ sung.


      Phảng phất là cảm nhận được nội tâm Diệp Thần kịch liệt cuồng nộ, phi đao càng ngừng ong ong chiến minh, huyền khí vô cùng bàng bạc tuôn ra.


      Trong cơ thể Diệp Thần đầy dẫy huyền khí nóng nảy vô cùng!


      - Địch tập kích!


      - Địch tập kích!


      Thấy Hắc giáp vệ chịu trách nhiệm tuần tra bên ngoài bị đánh chết, quân đội trú đóng ở phụ cận Diệp gia bảo phần phật dâng lên, chừng hơn ngàn người.


      Diệp gia bảo gần ngay trước mắt, những lính quèn này căn bản giết vô tận!


      Khôn Luân Đoạn Nhạc!


      Diệp Thần bay lên trời, cước đánh xuống, hỏa huyền khí cùng kim huyền khí nghiêng xuống, cước này, vừa chứa hỏa hệ cuồng bạo, vừa chứa kim hệ sắc bén, kình khí cường đại giống như thanh cự kiếm nhô lên cao chém xuống.


      Oanh tiếng nổ, mặt đất để lại đạo rãnh to dài đến hơn mười thước, mười mấy thân ảnh nghiêng ngả bay ra ngoài, đám toàn thân nám đen đời nhà ma, bên cạnh có chút người bị dư ba tràn kim hệ huyền khí đánh trúng, trong nháy mắt bị chém giết.


      cái Khôn Luân Đoạn Nhạc này trực tiếp oanh giết hơn mười người, cước oai thậm chí có uy lực như thế!


      Nhân mã Đông Lâm Quận Vương phủ rối rít hoảng sợ tránh lui, người này quả thực giống như sát thần! Căn bản là thập giai siêu cấp cường giả, còn ai dám lên ngăn cản ? Kia quả thực là muốn chết!


      Thập giai cường giả, đối với những người này mà , quả thực chính là tồn tại giống như thiên thần, cho dù bọn họ người nhiều hơn nữa cũng chịu nổi thập giai cường giả giết chóc.


      Diệp Thần cái Khôn Luân Đoạn Nhạc xuống, cũng có dừng lại, mượn lực phản xung của Khôn Luân Đoạn Nhạc, thân thể giống như đạn pháo bắn lên, hướng tường thành Diệp gia bảo bay .


      Lưu Huân cùng Lưu Kham nghe tiếng nổ bên ngoài, có chút kinh nghi bất định.


      - Từ Trung, ngươi nhìn những con tin Diệp gia bảo này, đụng phải tình huống vạn bất đắc dĩ, có thể tự hành quyết định!


      Lưu Huân nhìn hộ vệ cao lớn bên cạnh, trong con ngươi hàn quang chợt lóe.


      - Vâng, Vương gia.


      Từ Trung trầm giọng đáp, Từ Trung là cao thủ thứ hai Đông Lâm Quận Vương phủ, thực lực còn Tần giáo đầu, là tay sai trung thành nhất của Lưu Huân, tự nhiên thể biết ý tứ tự hành quyết định, vội vàng xác nhận.


      Lưu Huân cùng Lưu Kham bay ra thành tường Diệp gia bảo, chỉ thấy thân ảnh cực kỳ nhanh hướng đầu tường chạy tới, định thần nhìn lại, lại là Diệp Thần!


      Tiểu tử này lại có chết trong Hạ Địa Quỳnh Lâu ? Hơn nữa thực lực giống như so với trước càng thêm tinh tiến!


      Diệp Thần xông về đầu tường Diệp gia bảo, ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Huân cùng Lưu Kham nhảy lên đầu tường, cừu nhân gặp nhau, hết sức ngắm nghía.


      Lưu Huân! Lưu Kham! Trong con ngươi Diệp Thần tràn đầy sát ý phệ người.


      - Lại là ngươi, ngươi còn chưa có chết!


      Lưu Kham hừ lạnh tiếng, cho dù Diệp Thần có chết thế nào, cũng có thể trong thời gian ngắn tấn chức thập giai, muốn đánh chết Diệp Thần vẫn là dễ như trở bàn tay!


      Xác định có những người khác theo tới, Lưu Kham thở phào nhõm, còn tưởng rằng là siêu cấp cường giả gì tới, để cho bọn họ sợ hết hồn, tiểu tử chưa mọc lông mà thôi, còn có thể lật trời sao !


      Nghĩ đến Diệp Thần trong Hạ Địa Quỳnh Lâu bày ra thực lực, Lưu Kham cũng có giữ lại, cái Hồi Sinh Tuyệt Diệt Chưởng xuất thủ.


      cổ sát khí lãnh thấu chưởng mà ra, hàn khí bức người.


      chiêu này chính là hao tốn mười năm tu luyện mà thành lục phẩm tiểu thừa vũ kỹ, thuộc về băng hệ vũ kỹ, môt khi bị Hồi Sinh Tuyệt Diệt Chưởng đánh trúng, hàn khí nhập vào cơ thể, tổn thương kinh mạch, lúc ở đế đô, Lưu Kham dựa vào Hồi Sinh Tuyệt Diệt Chưởng này, bên trong cùng giai cơ hồ có thể quét ngang.


      Vũ kỹ này chính là Lưu Kham dựa vào quân công, từ trong hoàng gia bảo khố cầm ra, lại tốn thời gian năm năm mời cao thủ hỗ trợ nghiên cứu sửa đổi, mới cùng Lưu Kham tu luyện công pháp dung nhập quán thông.


      - Tiểu tử, ăn ta chưởng!


      Lưu Kham trước Lưu Huân bước, chưởng phách về phía Diệp Thần.


      Mắt thấy phải đánh trúng Diệp Thần rồi, thấy trong con ngươi Diệp Thần chợt lên hàn quang, lành lạnh như kiếm, thẳng thấu nội tâm, làm trong lòng Lưu Kham đột nhiên dâng lên tia bất an cùng sợ hãi, sát khí đọng!


      đợi Lưu Kham có phản ứng, Diệp Thần giận quát tiếng, Thiên Vương Phá Nhật!


      Trong thân thể huyền khí vận sức chờ phát động, trong khoảnh khắc đó, giống như kinh thiên biển gầm dâng lên mà ra, thân thể giống như đoàn hỏa cầu thiêu đốt.


      Lúc này Diệp Thần, chỉ có ý niệm trong đầu, giết Lưu Kham! Mặc dù Thiên Vương Phá Nhật vô cùng tiêu hao huyền khí, nhưng có A Ly ở đây, Diệp Thần hoàn toàn có giữ lại.


      Hồi Sinh Tuyệt Diệt Chưởng hàn khí ở trong ngọn lửa ngất trời này, trong nháy mắt tiêu tán vô ngân.


      - Chuyện gì xảy ra, đây là vũ kỹ gì!


      Lưu Kham sinh thời, còn chưa từng thấy vũ kỹ cường đại như thế, coi như là trong Tây Vũ Đế Quốc hoàng gia bảo khố, vũ kỹ mạnh nhất cũng bất quá là lục phẩm tiểu thừa mà thôi, Hồi Sinh Tuyệt Diệt Chưởng, cùng Thiên Vương Phá Nhật vũ kỹ này so sánh, hoàn toàn tầng.


      tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, như thế nào nắm giữ vũ kỹ kinh người như thế!


      Cảm giác được lực lượng hoả diễm mãnh liệt mênh mông kia của Thiên Vương Phá Nhật đập vào mặt, Lưu Kham thoáng cái luống cuống, muốn tránh phong mang, nhưng mà động tác của quá chậm.


      Diệp Thần há để cho Lưu Kham dễ dàng chạy trốn, chưởng khắc ở ngực Lưu Kham, thuần dương cương khí của Lưu Kham lập tức chia năm xẻ bảy, lực lượng ngọn lửa cường đại trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của , từ sau lưng phún dũng ra, Thiên Vương Phá Nhật vũ kỹ, có thể đem cơ năng thân thể người trong nháy mắt phá hủy.


      - Ngươi, lại là thập giai trung kỳ ?


      mặt Lưu Kham ngạc nhiên, sợ hãi, cam lòng, tức giận đủ loại tâm tình chợt lóe lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hôi bại, mắt trợn trừng, tựa hồ vẫn chưa tin mình chiêu bị thua, cũng tin Diệp Thần trong thời gian ngắn, có thực lực vượt xa , thân thể cũng bay ra ngoài.


      chiêu Thiên Vương Phá Nhật này, tuyệt mệnh phải giết, Lưu Kham hẳn phải chết thể nghi ngờ!


      Lưu Huân so sánh với Lưu Kham chậm bước, cảm giác được cổ hoả diễm huyền khí cường đại đập vào mặt, vội vàng vận khởi huyền khí ngăn cản, hướng phía trước nhìn lại, liền thấy thân thể Lưu Kham hướng mình bay tới, vội vàng tiếp được, tay truyền đến lực lượng cường đại để cho đăng đăng đăng lui vài bước, đợi đến dừng bước, Lưu Huân lập tức cảm giác được, thân thể Lưu Kham giống như đống ruột bông rách, huyền khí trong cơ thể bị đánh tan toàn bộ, kinh mạch thốn đoạn.


      Chỉ chiêu, Lưu Kham liền bị phế ! nhìn về phía thiếu niên trước mắt này, trong con ngươi toát ra ý sợ hãi sâu.


      Tại sao thực lực tiểu tử này tăng lên nhanh như vậy!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: Lưu Huân, giết! (1)

      Nội tâm Lưu Huân cam lòng điên cuồng hét lên, lấy thực lực thập giai trung kỳ của Lưu Kham, còn bị Diệp Thần chiêu đánh bại, càng thể nào đánh bại Diệp Thần. Lưu Huân trăm triệu lần nghĩ tới, mình lại lật thuyền trong mương.


      Diệp Thần thi triển xong Thiên Vương Phá Nhật, huyền khí trong cơ thể chỉ còn lại có hai thành, đứng vững bước, nhanh chóng khôi phục huyền khí, lạnh lùng ngó chừng Lưu Huân.


      Lưu Huân lui về sau khoảng cách, vịn Lưu Kham kéo dài hơi tàn, đề phòng nhìn Diệp Thần, mặt trầm:


      - nghĩ tới Bổn vương lại thua trong tay của ngươi, bất quá ngươi chớ đắc ý được quá sớm, người Diệp gia bảo các ngươi tất cả đều ở trong tay của ta! Nếu ngươi dám phía trước nửa bước nữa, Bổn vương liền giết sạch Diệp gia tộc nhân!


      - Giết sạch Diệp gia tộc nhân, ngươi có bản lãnh này sao ? Ngươi quay đầu lại xem chút !


      Diệp Thần cười lạnh tiếng, tức giận bắn ra.


      - Để cho Bổn vương quay đầu lại, Bổn vương há trúng kế.


      Lưu Huân hừ lạnh tiếng, chợt nghe bên trong Diệp gia bảo phía sau, trận tiếng đánh nhau kinh người thảm thiết truyền đến, dư quang khóe mắt liếc thấy, mấy con thú đột nhiên xuất , cổ động sát phạt, Hắc giáp vệ ở dưới chút ít thú này công kích rối rít đẩy lui, ngay cả Từ Trung cũng bị con Hắc Ưng móng vuốt bắt chết.


      Tất cả đều là thập giai thú, hơn nữa có sáu chỉ, sắc mặt Lưu Huân trong nháy mắt mảnh tro tàn, Diệp Thần đến tột cùng là làm sao tìm được nhiều thập giai thú như thế! Đây chính là thập giai thú a!


      - Diệp Thần, Bổn vương cùng ngươi cũng có thù hận giải được, nếu ngươi nguyện ý, Bổn vương có thể chuyện cũ bỏ qua, để ngươi làm cung phụng Đông Lâm Quận Vương phủ, từ đó Diệp gia bảo có thể ở Đông Lâm quận hưởng thụ vô thượng tôn vinh.


      Lưu Huân thấy tình thế xoay chuyển, giọng kém vài phần.


      - Vô thượng tôn vinh ? Diệp gia chúng ta gì lạ!


      Diệp Thần về phía trước bước, huyền khí trong cơ thể khôi phục hơn phân nửa, đối phó Lưu Huân là dư dả.


      - Diệp Thần, ngươi thể giết ta!


      Lưu Huân mắt thấy Diệp Thần tiến tới gần, trong lòng sợ hãi càng sâu, như bệnh tâm thần hô to.


      - Ta tại sao thể giết ngươi ? Phàm là khi nhục Diệp gia bảo, giết tha!


      Diệp Thần hừ lạnh tiếng, từng bước từng bước hướng Lưu Huân tới.


      Diệp Thần tức giận hừ, giống như là thiết chùy nặng nề gõ ở trong lòng Lưu Huân.


      - Ta chính là Minh Võ đại đế sắc phong Quận Vương, phụ thân ta Lưu Kham chính là Tây Vũ Đế Quốc Binh bộ Thượng thư, Diệp Thần, ngươi giết hai vị trọng thần triều đình, Diệp gia bảo các ngươi muốn tạo phản sao?


      Vẻ mặt Lưu Huân gần như điên cuồng.


      Diệp Thần cước bộ dừng chút, đứng sau lưng Lưu Huân cùng Lưu Kham, là đế quốc khổng lồ, ở trước mặt cơ quan quốc gia cường đại, Diệp gia bảo là bé bực nào!


      - Diệp Thần, ngươi sợ chưa, nếu như ngươi giết ta cùng phụ thân ta Lưu Kham, Minh Võ đại đế chắc chắn phái đại quân san bằng Diệp gia bảo! Diệp Thần, ngươi bây giờ hướng Bổn vương xin lỗi vẫn còn kịp, nếu tất nhiên hài cốt còn!


      Lưu Huân thấy Diệp Thần chần chờ, trong lòng nhất thời có vài phần đảm khí, càn rỡ .


      - Lấn Diệp gia ta, ta tất giết, coi như là Minh Võ đại đế tới làm sao, bất quá là Thiên tôn cấp cường giả mà thôi, muốn diệt Diệp gia bảo, ta chiếu giết tha! Lưu Huân, chịu chết !


      Trong lòng Diệp Thần có quyết định, nếu Minh Võ đại đế muốn tiêu diệt Diệp gia bảo, vậy Diệp gia bảo liền phản bội Tây Vũ Đế Quốc, nơi này trời đất bao la, Diệp gia nơi nào thể ? Thiên tôn cấp cường giả mặc dù cường đại, nhưng Diệp Thần ngay cả Vương cũng tiếp xúc qua, trong lòng có bao nhiêu tâm mang sợ hãi.


      Diệp Thần hóa chưởng thành trảo, chiêu Phong Lôi Trảo hướng cổ họng Lưu Huân chộp tới .


      Trảo phong bén nhọn tập tới, Lưu Huân bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, thân thể lạnh run, Diệp Thần thậm chí ngay cả Minh Võ đại đế cũng sợ ? Đây là vì cái gì, chẳng lẽ sợ Minh Võ đại đế đem Diệp gia bảo diệt tộc sao? Thấy Phong Lôi Trảo của Diệp Thần chộp tới, Lưu Huân nhất thời sinh ra loại khát vọng sống mãnh liệt, chợt đem Lưu Kham gần chết trước người đẩy ra, bắn người bay ngược.


      Diệp Thần vung cánh tay lên, đem Lưu Kham phiến bay ra ngoài, nhìn Lưu Huân phi thân lui về phía sau, sắc mặt mảnh xanh mét, vô cùng tức giận.


      Lưu Kham là phụ thân của Lưu Huân, ở trong lúc nguy cấp, Lưu Huân này lại đem cha của mình đẩy ra, người bất trung bất nghĩa như thế, chết có gì đáng tiếc!


      - Lưu Huân, chịu chết !


      Diệp Thần đánh bay Lưu Kham, chợt vọt tới trước, giống như đại bàng, cực kỳ nhanh đuổi theo Lưu Huân, Phong Lôi Trảo bén nhọn chụp vào cổ Lưu Huân.


      Ánh mắt Lưu Huân quét đến, phía dưới là binh bại như núi đổ, bầu trời Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu quanh quẩn bao vây , sanh lộ tuyệt.


      - Lưu Huân ta cả đời kiêu hùng, nghĩ tới chết ở trong tay mao hài tử chưa dứt sữa, lão tặc thiên, ta phục, ta phục!


      Lưu Huân hô to, chẳng bao lâu trước, từng hăng hái trù tính, đem trọn Đông Lâm quận tất cả thế lực khống chế lại, từng bước từng bước hướng phương hướng dự trù phát triển, lần lượt thế lực bị chưởng khống, nhưng mà nghĩ tới lại ra Diệp gia bảo cái biến số như vậy!


      Người đều có mệnh, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng khó chịu!


      Diệp Thần đột nhiên trong lúc đó, đối với đạo lại có ít hiểu được, người sống hậu thế, luôn thoát được quy tắc của Đạo, nhiều biết nghĩa, khí số tất hết.


      - Chết!


      Diệp Thần đột nhiên gia tốc, bắt được cổ họng Lưu Huân,ở dưới khí thế cường đại của bức bách, Lưu Huân ngay cả động cũng nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ họng của mình bị Diệp Thần nắm ở trong tay.


      cổ huyền khí thấu chưởng mà ra, lộp cộp tiếng, tất cả thanh của Lưu Huân đều tắt ở trong cổ họng. Đem Lưu Huân vứt đến trung, Diệp Thần chợt tung mình nhảy, cái Khôn Luân Đoạn Nhạc, oanh kích ở bụng Lưu Huân, hộ thể cương khí của Lưu Huân toàn diện hỏng mất, thân thể giống như sao băng, vọt tới đất trống phía dưới.


      Phía dưới Hắc Giáp Quân bị sáu chỉ thập giai thú điên cuồng tru diệt, khi bọn thấy Lưu Kham cùng Lưu Huân toàn bộ thua ở tay Diệp Thần, lại càng tuyệt vọng, rối rít hoảng sợ chạy tán loạn.


      đám Diệp gia tộc nhân lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên xuất sáu đầu thập giai thú, điên cuồng mà thắt cổ Hắc Giáp Quân, đám kinh hãi dứt, những thập giai thú này quá cường đại, đầu Linh miêu màu đen trong tích tắc liền cắn chết trăm Hắc giáp vệ, huyền thiết khôi giáp của Hắc giáp vệ đụng phải hàm răng sắc bén của linh miêu, liền yếu ớt như đậu hủ, trực tiếp toái đến rối tinh rối mù, đao kiếm trường thương chém vào người linh miêu, rối rít cắt thành hai khúc.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Lưu Huân, giết! (2)

      Đầu linh miêu này tựa hồ là yếu nhất, hai đầu Xích Kim Khuyển cùng Tuyết Ngân Điêu khác càng cường hãn ít, cắn giết mấy trăm Hắc giáp vệ, trời còn có hai con Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu, mỗi lần mãnh liệt đập xuống, cũng đánh giết cao thủ cấp tám hoặc là cấp chín, Phong Hành Bạch Viên lại càng mãnh liệt, bắt được Hắc giáp vệ, gầm thét tiếng, liền đem Hắc giáp vệ kia sinh sinh xé thành hai nửa, đấm ngực rống giận, phát ra trận trận tiếng hô cuồng nộ, chợt cái đụng nhau, liền thấy mười mấy Hắc giáp vệ bay ra ngoài.


      Cái này căn bản là phương tru diệt!


      Cấp chín đỉnh phong Từ Trung cũng bị Hắc Ưng cái lao xuống bắt toái đầu, về phần những cấp chín cao thủ khác muốn chạy trốn, tất cả cũng nơi nào, ngay cả chút lực lượng phản kháng cũng có, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.


      Thấy những thập giai thú đáng sợ này, mọi người Diệp gia tộc làm tốt chuẩn bị chịu chết, nhưng bọn phát , những thập giai thú kia cũng có thương hại bất kỳ người Diệp gia nào, đám nghi ngờ, đột nhiên tiếng hô to kích động vang lên:


      - Thần nhi, Thần nhi trở lại!


      đám tộc nhân ngẩng đầu nhìn hướng thành tường, liền thấy đạo hỏa quang phóng lên cao, chốc lát, thân ảnh trồng xuống thành tường, là Lưu Kham, còn có người cũng bay ra thành tường, là Đông Lâm Quận Vương Lưu Huân, Lưu Huân còn có chạy ra bao xa, liền thấy thân ảnh giống như Thiểm Điện xông về Lưu Huân, bắt được cổ họng Lưu Huân, sau đó chưởng đem Lưu Huân oanh kích xuống.


      Oanh tiếng nổ, Lưu Huân đập mặt đất, nhấc lên bụi bậm đầy trời, mặt đất để lại cái rãnh to sâu.


      Mấy tộc nhân lo lắng Lưu Huân chết, mang xiềng xích trầm trọng người điên cuồng xông về rãnh to kia.


      Các tộc nhân vốn là tuyệt vọng, đám tất cả đều đứng lên, lệ nóng doanh tròng, bọn họ nghĩ tới, Diệp Thần lại như thiên thần phủ xuống, đánh bại Đông Lâm Quận Vương phủ hai cái thập giai cường giả, hơn nữa còn mang về sáu chỉ thập giai thú!


      Bọn họ gào thét khóc lớn, phát tiết tâm tình trong lòng, Diệp gia rốt cục được cứu rồi, các tộc nhân rốt cục được cứu rồi!


      Đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền lảo đảo té ngã, mấy ngày qua bọn họ bằng vào nghị lực ngoan cường chống đở có té xuống, bây giờ nhìn đến Diệp Thần trở lại, Diệp gia bảo vượt qua kiếp nạn lần này, trong lúc mừng rỡ đại bi, đám sắc mặt trắng bệch, té xuống.


      - Phụ thân, thúc công!


      Diệp Thần lo lắng chạy vội tới.


      - Tộc trưởng, ngươi rốt cục trở lại!


      Đám người Diệp Bình oa oa khóc lớn, lúc trước bị gai roi quật đến cả người là máu, bọn họ cũng từng khóc, nhưng nhìn Diệp Thần đến, cả đám đều khóc ra thành tiếng.


      Những phụ nữ và trẻ em còn có thể hoạt động kia rối rít chạy đem các tộc nhân trói ở cọc gỗ cứu ra.


      Diệp Thần bay vút đến bên người Diệp Chiến Thiên, dùng huyền khí dò xét phen, phát Diệp Chiến Thiên chẳng qua là thoát lực, bận rộn đưa cho Diệp Chiến Thiên tia huyền khí, nhìn thoáng qua hai vai Diệp Chiến Thiên, chỉ thấy xương quai hai vai, hai cái khóa sắt xuyên thấu trong thịt, đem xương quai khóa lên, nhìn thấy mà giật mình.


      Trừ Diệp Chiến Thiên, Diệp gia tộc nhân cấp chín trở lên đều có xiềng xích như vậy.


      - Lưu Huân!


      Diệp Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi, hối hận mới vừa rồi xuống tay quá nặng, để cho Lưu Huân bị chết quá thống khoái, nếu như Lưu Huân sống, Diệp Thần nhất định phải làm cho Lưu Huân muốn chết xong, tay phải vừa động, vận chuyển huyền khí, thình thịch tiếng đem xiềng xích chấn vỡ.


      Diệp Thần đem xiềng xích thân bọn người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền giải hết.


      - Tộc trưởng, mau đến xem Diệp Mông ca, Diệp Mông ca. . .


      Diệp Mi ôm Diệp Mông nằm mặt đất khóc lớn.


      Diệp Thần lập tức lướt tới, tay phải đặt ở cổ tay Diệp Mông dò xét phen, phát Diệp Mông tâm mạch tổn hao nhiều, hơi thở mong manh, vội vàng đưa vào tia huyền khí, huyền khí trong cơ thể Diệp Mông còn pha tạp loại hơi thở cổ quái.


      - Diệp Mông có chuyện gì, chết, chẳng qua là trong thân thể còn có chút cổ quái, Diệp Mi, ngươi chịu trách nhiệm chiếu cố Diệp Mông tốt.


      Diệp Thần nhìn thoáng qua Diệp Mi .


      - Ân.


      Diệp Mi vội vàng lau nước mắt mặt.


      Hắc giáp vệ bị đuổi giết hầu như còn, sáu thập giai thú giết ra khỏi Diệp gia bảo, thẳng hướng đại quân Quận Vương phủ, ngay cả Hắc giáp vệ cũng toàn quân bị diệt, những quân đội bình thường chỉ có ba bốn cấp cao thủ kia, lại càng chịu nổi kích, bị điên cuồng tru diệt, nhanh chóng tan tác.


      Bên trong Diệp gia bảo bận rộn, Đông Lâm Quận Vương phủ mang cho Diệp gia bảo tổn thương, nhất thời bán hội còn cách nào khôi phục.


      - Thần nhi, bọn người Mông nhi, Chiến Long đều ăn độc dược của Lưu Huân, Đông Lâm Quận Vương phủ tìm thuốc giải, mau, đừng làm cho người Đông Lâm Quận Vương phủ đem giải dược làm hỏng.


      Thanh Diệp Thương Huyền khàn giọng, dùng hết tia khí lực cuối cùng.


      Khó trách trong cơ thể Diệp Mông ít hơi thở cổ quái, nguyên lai là ăn độc dược của Đông Lâm Quận Vương phủ, biết độc đan này lợi hại hay , Diệp Thần nào còn dám dừng lại, mang theo A Ly cùng nhau, ngồi lên lưng Hắc Ưng, mang theo Hỏa Linh Điêu cùng Phong Hành Bạch Viên, hướng phương hướng Đông Lâm quận thành chạy .


      Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu ở bầu trời cực kỳ nhanh xẹt qua, mặt đất Phong Hành Bạch Viên khổng lồ, giống như tòa núi , nhanh chóng di động, rầm rầm rầm, thành tấm thành tấm cây cối bị bóp gãy.


      Lần Đông Lâm quận thành, thực lực Diệp gia bảo hoàn toàn ra ở trước mắt thế nhân, nhưng Diệp Thần sợ hãi chút nào, Diệp Thần muốn thế nhân, còn có người dám công kích Diệp gia bảo, kia tới , tới bao nhiêu Diệp Thần ta giết bao nhiêu!


      Diệp Thần biết mình giết hai trọng thần của Tây Vũ Đế Quốc chọc xuống đại họa, Minh Võ đại đế có bỏ qua ình hay còn biết, nhưng cho dù đại quân triều đình tiếp cận, Diệp Thần ta cũng dám đánh trận!


      Dọc theo con đường này, Diệp Thần hiểu rồi, thực lực của mình phải là đối thủ của Minh Võ đại đế, nếu như Minh Võ đại đế đối phó Diệp gia hoàn hảo, nếu như phái người tới đối phó Diệp gia, vậy đầu nhập vào ba đại tông môn, hoặc là mang theo tộc nhân rời Tây Vũ Đế Quốc.


      Đại quân Minh Võ đại đế từ đế đô tới đây, ít nhất cũng phải tháng trở lên, tháng này Diệp gia bảo còn có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, trước tiên đem các tộc nhân an trí ở sơn cốc nhà cũ của A Ly tránh né, sau đó lại nghĩ biện pháp chạy trốn.


      Sơn cốc kia bí mật như vậy, đại quân Tây Vũ Đế Quốc cũng dám vào Liên Vân Sơn Mạch tìm tòi, hẳn là tuyệt đối an toàn!


      Nghĩ tới đây, Diệp Thần lo lắng diệt hết, chờ ta tu luyện tới Thiên tôn cấp, cũng muốn nhìn cảnh nội Tây Vũ Đế Quốc này, còn có người phương nào có thể ép tới ta! Đến lúc đó ai đánh Diệp gia bảo, ta liền tìm giết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :