Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137: Rời

      Đại điêu chậm rãi hạ xuống, càng ngày càng thấp, bọn họ mới phát lưng đại điêu còn ngồi người, đại điêu rơi xuống đất, đám tộc nhân khỏi hít vào hơi, hình thể đại điêu này, so sánh với Đại Mao cùng Nhị Mao cộng lại còn muốn lớn hơn nhiều lắm, biết là thú gì, lại có người đem thuần phục.


      Diệp Nhu ngẩng đầu nhìn đến chỉ đại điê kia u, cắn chặt hàm răng, trong con ngươi lên tia ảm nhiên đau thương.


      Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên nhìn thoáng qua Diệp Nhu, xúc động thở dài, đáng tiếc Thần nhi ra ngoài, chưa có trở về, thấy được Nhu nhi lần cuối cùng. Nếu có người lẫn vào, Nhu nhi cùng Thần nhi là đôi tệ, trong lòng Diệp Thương Huyền trận phiền não.


      trận cuồng phong thổi qua, mọi người rối rít né tránh, đại điêu kia đáp xuống quảng trường trung ương Diệp gia bảo.


      Bão cát qua , lúc này đám gia tộc đệ tử mới nhìn bộ dạng đại điêu, đại điêu cao chừng hai người, toàn thân là vũ mao đen nhánh, điểu mỏ cùng cương trảo sắc bén giống như là thép tinh chế tạo, vô cùng sắc bén, khí thế chỉ đại điêu này, so sánh với cấp chín đỉnh phong Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo mạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ là thập giai thú sao?


      Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo chỉ là xa xa gầm , có dám lên, đại điêu này chính là thiên địch của bọn chúng.


      Sau khi Đại điêu dừng lại, phía xuống người, là trung niên phụ nhân tướng mạo khoảng bốn mươi tuổi, người mặc hoa y, đầu tóc cao cao búi lên, kim trâm cài tóc, lớn lên đoan trang, nàng nhìn lướt qua Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo nơi xa, lộ ra tia kinh ngạc, hiển nhiên là nghĩ tới bên trong Diệp gia bảo lại cũng nuôi thú.


      - nghĩ tới Diệp đích thân đến Diệp gia bảo ta, tiểu chất thể từ xa nghênh đón, mong rằng thứ tội.


      Diệp Chiến Thiên chắp tay , nhìn thoáng qua Nhu nhi bên cạnh, trong lòng có chút ảm nhiên.


      Nghe được Diệp Chiến Thiên , trung niên phụ nhân kia khoát tay áo :


      - Đừng những lời khách sáo này, hôm nay ta tới đây, là chuẩn bị mang Nhu nhi .


      Trung niên phụ nhân kia giọng tùy ý, mang theo vài phần ngạo nghễ, đối với Diệp Chiến Thiên thế nào khách khí.


      Diệp Chiến Thiên lại gọi đối phương là Diệp , đám tộc nhân có chút ngớ ngẩn, người trung niên phụ nhân này nhìn dáng dấp cũng mới bốn mươi tuổi, bối phận lại lớn như vậy ? Hơn nữa người trung niên phụ nhân này cũng họ Diệp, mặc dù Diệp gia bảo cũng có chút người đồng tông tán lạc các nơi, nhưng chưa nghe qua có thân thích địa vị lớn gì a.


      Trong tông tộc, có chút bí mật là tộc nhân bình thường biết, chỉ có tộc trưởng nắm giữ gia phả mới biết được. sau, chi Diệp gia bảo này, cùng chi của phụ nhân kia, có ít ân oán gút mắt như vậy, đến nay thể làm , nếu như phải trước kia xảy ra ít chuyện, song phương có thể cả đời qua lại với nhau.


      - Diệp , có thể để cho Nhu nhi ở Diệp gia bảo nhiều ở thời gian ngắn, để Nhu nhi cùng các tộc nhân lời từ biệt hay ?


      Diệp Chiến Thiên thấy ánh mắt cầu xin của Diệp Nhu, trong lòng mềm nhũn, Thần nhi còn chưa có trở lại, hai đứa bé này thanh mai trúc mã, đáng tiếc song phương thân phận chênh lệch quá mức xa.


      - Này được, ta có thời gian lưu lại ở chỗ này, hôm nay phải .


      Trung niên phụ nhân kia tên Diệp Mẫn quả quyết cự tuyệt .


      Diệp Mẫn thái độ cường ngạnh, Diệp Chiến Thiên cũng cái gì nữa, nhìn về phía Diệp Nhu:


      - Nhu nhi, bên kia dù sao cũng là cha mẹ ruột thịt của ngươi, mình ngươi quyết định .


      Diệp Thương Huyền thấy thái độ của Diệp Mẫn, có mấy phần tức giận, hừ lạnh tiếng, nơi đó ra tới người, quả nhiên đám ánh mắt đều đỉnh đầu, trong mắt người.


      Ánh mắt Diệp Mẫn rơi xuống, thấy Diệp Nhu bên cạnh Diệp Chiến Thiên, ánh mắt sáng lên, trước mắt vị thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, duyên dáng kiều này chính là Nhu nhi ? Nhìn kỹ xuống dưới, bộ dáng Diệp Nhu xinh đẹp, cùng mẫu thân của nàng quả có mấy phần tương tự, Diệp Mẫn lộ ra tia vui mừng :


      - Ngươi chính là Nhu nhi sao, giống như đúc, ngươi cùng mẹ ngươi quá giống, hôm nay bà ngoại tới đón ngươi trở về.


      Diệp Nhu nhìn Diệp Mẫn chút, lại nhìn đám người Diệp Chiến Thiên chút, trong con ngươi trong suốt lại có thêm vẻ đau thương khó có thể hóa , mặc dù nàng rất sớm biết mình nhất định phải rời Diệp gia bảo, nhưng nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy. Diệp Thần ca ca vẫn chưa về, nếu rời Diệp gia bảo, từ đó thiên nhai cách xa nhau, biết cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại Diệp Thần ca ca hay .


      - Nhu nhi, những năm gần đây, chúng ta cũng tốt chiếu cố ngươi, ngươi đường cẩn thận.


      Diệp Thương Huyền có chút thương cảm .


      - , thúc công, bá bá, các ngươi đối với Nhu nhi rất tốt, Nhu nhi vẫn có cơ hội báo đáp công ơn nuôi dưỡng của các ngươi, xin nhận Nhu nhi xá.


      Nước mắt trong suốt từ gương mặt trắng nõn chảy xuống, Diệp Nhu vừa muốn quỳ gối, lại bị Diệp Thương Huyền đưa tay nâng.


      - Ngươi từ ở ta Diệp gia bảo lớn lên, giống như cháu Diệp Thương Huyền ta, mặc dù ngươi chung quy vẫn phải tìm cha mẹ ruột thịt, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, bất kể ngươi tới chỗ nào, Diệp gia bảo cũng là nhà của ngươi, ngươi tùy thời có thể trở về.


      Diệp Thương Huyền , trong lòng có chút đau buồn, Diệp Nhu lần này, biết có cơ hội trở lại hay .


      - Chiến Thiên bá bá, xin thay ta đem những đồ này chuyển giao cho Diệp Thần ca ca.


      Diệp Nhu từ trong Càn Khôn túi lấy ra món đồ, dùng khăn bao quanh chặt, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Chiến Thiên, trong con ngươi phiếm tia lệ quang.


      - Nhất định phải để Diệp Thần ca ca tự mình mở ra.


      Diệp Chiến Thiên thấy Diệp Nhu như thế, khẽ thở dài tiếng, gật đầu :


      - Ta cất kỹ, đợi Thần nhi trở lại chuyển giao cho .


      Trong lòng Diệp Nhu nhu tràng thốn đoạn, nghĩ thầm Diệp Thần ca ca có ở đây cũng tốt, nếu Diệp Thần ca ca ở đây, nàng chỉ sợ làm sao cũng bỏ được rời Diệp gia bảo rồi, ngắm nhìn bốn phía, Diệp gia bảo từng cọng cây ngọn cỏ cũng là quen thuộc như vậy, nơi này chở đầy lấy đồng niên cùng vô số trí nhớ tốt đẹp của nàng.


      Khi còn bé nàng bị người khi dễ, là Diệp Thần bảo toàn nàng, khi đó nàng cảm thấy bả vai Diệp Thần ca ca là an toàn nhất, làm cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, biết từ lúc nào bắt đầu, loại tình thân cận này dần dần hóa thành tình cảm thiếu nữ, sâu dấu ở trong lòng.


      Hôm nay phải rời , tất cả mọi người cách nào hiểu , trong nội tâm nàng bỏ đến cỡ nào.


      Dưỡng phụ dưỡng mẫu của Diệp Nhu, hai lão nhân tuổi già cũng tới, hai người bọn họ tóc mai hoa râm, hốc mắt rưng rưng, thân hình run rẩy, mặc dù từ vừa mới bắt đầu cũng biết, sớm muộn ngày như thế, nhưng nữ nhi nhìn mình nuôi lớn phải rời mình , hai lão nhân tâm cũng muốn toái.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 138: thú Hắc Ưng. (1)

      - Phụ thân, mẫu thân, xin nhận nữ nhi xá.


      Diệp Nhu nghẹn ngào , quỳ gối xuống.


      Mọi người nghĩ muốn qua kéo Diệp Nhu, nhưng Diệp Nhu vẫn kiên trì quỳ xuống, hướng hai vị lão nhân nặng nề dập đầu lạy ba cái.


      Gặp tình hình này, Diệp Mẫn cảm thấy vui, Diệp Nhu thân phận tôn quý bực nào, lại hướng hai người bình thường có tu luyện quỳ xuống khấu đầu, gọi cha mẹ, vậy cha mẹ ruột thịt của Diệp Nhu lại coi là cái gì ? Sắc mặt nàng tốt, nặng nề hừ lạnh tiếng.


      Diệp Nhu hướng mọi người cáo biệt, lưu luyến, cẩn thận mỗi bước .


      - Nhanh lên chút.


      Diệp Mẫn thúc giục, nghĩ thầm đợi Diệp Nhu đến tông môn, biết được bên kia tốt, cũng còn nhớ Diệp gia bảo.


      Đám người Diệp Mông càng ngừng phất tay, mấy bé cùng Nhu nhi quan hệ tốt khóc thành tiếng.


      - Nhu nhi tỷ, gặp lại.


      - Gặp lại.


      - Ô ô, Nhu nhi tỷ cũng muốn , Diệp Thần ca làm sao vẫn chưa trở lại!


      Bọn người Diệp Mông nhìn Diệp Mẫn, thấy thế nào cũng cảm thấy Diệp Mẫn rất ghê tởm, tại sao muốn đem Nhu nhi tỷ mang ! Nhưng mà đây là các trưởng bối quyết định, bọn họ cũng có cách nào.


      thực tế trong lòng Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên lại càng phiền muộn tức giận, nếu Nhu nhi qua bên kia, qua mấy năm đợi Nhu nhi trưởng thành, đem Nhu nhi gả cho Diệp Thần, đó là đoạn nhân duyên tốt, Nhu nhi vừa biết điều vừa hiếu thuận, thiên phú tồi, nhưng mà bọn có quyền lực ngăn cản Diệp Nhu gặp cha mẹ ruột thịt của nàng, hơn nữa Diệp gia bảo cũng có thực lực đem Nhu nhi lưu lại.


      Thấy Diệp Nhu ngồi lên đại điêu, Diệp Mẫn xoay người tới bên người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên, nhìn bọn cái :


      - Tông chủ chúng ta , những năm này Nhu nhi nhờ Diệp gia bảo chiếu cố, những đồ này, coi là tông chủ chúng ta tạ lễ.


      Diệp Mẫn đưa cho Diệp Chiến Thiên cái Càn Khôn túi.


      Sắc mặt Diệp Chiến Thiên trầm xuống, vẻ mặt có chút vui.


      - Nhu nhi ở Diệp gia bảo ta sinh sống hơn mười năm, thân như ruột thịt, các ngươi tới muốn mang người , các ngươi lấy thế đè người, Diệp gia bảo chúng ta chọc nổi, nhưng chúng ta dưỡng dục Nhu nhi, cũng phải là ham các ngươi bố thí, đồ vật này nọ lấy về .


      Giọng của Diệp Thương Huyền tốt, Diệp Mẫn đem Diệp Nhu mang , vô cùng vui rồi, Diệp Mẫn còn cao cao tại thượng, tùy tiện ném ít đồ cho bọn như vậy, đây là ý gì ?


      Nghe được Diệp Thương Huyền lời cứng như thế, Diệp Mẫn có chút tức giận, cái Diệp gia bảo nho , cũng dám chống đối mình, nếu như phải bởi vì Diệp Nhu ở Diệp gia bảo lớn lên, nàng mới lười cùng Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên nhảm.


      - Trong Càn Khôn túi này có năm viên Thiên huyền đan, đồ vật này nọ ở chỗ này, các ngươi có muốn hay .


      Diệp Mẫn hừ lạnh tiếng , Thiên huyền đan đối với bọn họ mà coi vào đâu, nhưng đối với Diệp gia bảo tiểu gia tộc như vậy mà , coi như là vô thượng chí bảo a, nàng nghĩ thầm, biết được trong Càn Khôn túi là năm viên Thiên huyền đan, ta tin các ngươi còn có thể động tâm!


      Ở nàng xem ra, Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên nhất định đôi mắt trông mong quỳ mặt đất, cầu nàng đem đan dược lưu lại. Năm đó Diệp gia bảo nhận lấy Nhu nhi, còn phải là muốn nịnh bợ cha mẹ Diệp Nhu sao?


      - Hơn mười năm này, Nhu nhi là chúng ta nhìn lớn lên, dưỡng dục Nhu nhi là chúng ta cam tâm tình nguyện, đan dược này chúng ta thu, Diệp mời trở về .


      Diệp Chiến Thiên quả quyết từ chối, ban đầu Diệp gia bảo quả muốn nịnh bợ cha mẹ Diệp Nhu, nhưng hơn mười năm này, Nhu nhi ở Diệp gia bảo lớn lên, Diệp Chiến Thiên đem Nhu nhi làm thành nữ nhi ruột thịt của mình, nếu như thu đồ vật này nọ, kia Diệp gia bảo thành cái gì ?


      - Diệp gia bảo chúng ta cần đan dược của các ngươi!


      Diệp Thương Huyền cam lòng , giống Diệp Chiến Thiên, còn có thể bảo trì bình thản, cái tông môn kia mặc dù thế lớn, nhưng cha mẹ Diệp Nhu cùng Diệp gia bảo có ít quan hệ thân thích như vậy, tin Diệp Mẫn còn có thể phái người diệt Diệp gia bảo!


      Ngay cả ngàn năm Viêm Xà Quả, ngàn năm Thai Tham cũng gặp rồi, bọn họ chẳng lẽ còn quan tâm mấy miếng Thiên huyền đan, làm người vẫn là muốn có cốt khí, thể để cho người xem thường.


      - Tốt, Diệp gia bảo các ngươi có cốt khí, nhận, chẳng lẻ ta còn phải cầu các ngươi nhận sao ?


      Diệp Mẫn tức đến sắc mặt tím lên, đem Càn Khôn túi thu trở lại, cả giận hừ tiếng, xoay người rời .


      - tiễn!


      Diệp Thương Huyền thình lình .


      Diệp Mẫn giận đến dậm chân, mỗi lần tới Diệp gia bảo tâm tình cũng thế nào thống khoái, bất quá nàng lại thể ở Diệp gia bảo phát tác, bọn họ cùng Diệp gia bảo cho dù quan hệ huyên náo cương nữa, tổ tiên cũng có chút ân oán khó có thể hóa giải, nhưng bọn vẫn là người đồng tông, đây cho dù là ai cũng thể thay đổi! Nếu mẫu thân Diệp Nhu cũng ở lúc tông môn gặp nạn, thời khắc mấu chốt liền nghĩ đến đem Nhu nhi nhờ nuôi ở Diệp gia bảo.


      Diệp Nhu nước mắt mơ hồ, lại có nghe được Diệp Mẫn cùng Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên cãi vả, đại điêu quanh quẩn bay lên, nhìn Diệp gia bảo hết thảy càng ngày càng xa, nàng càng ngừng huy động tay bé.


      - Thúc công, bá bá, phụ thân, mẫu thân, chào tạm biệt gặp lại sau. Diệp Thần ca ca, chào tạm biệt gặp lại sau.


      Con đường phía trước từ từ, nàng phải rời Tây Vũ Đế Quốc, sau này sợ rằng rất khó có lúc gặp nhau nữa.


      Đại điêu xa xa bay , biến mất ở phía chân trời.


      Tầng Hạ Địa Quỳnh Lâu, trung ương tụ linh pháp trận, Diệp Thần vẫn khoanh chân tu luyện, Hạ Địa Quỳnh Lâu cùng ngoại giới là hoàn toàn ngăn cách, thần hồn của Diệp Thần cũng liên lạc được Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, biết Diệp Nữu rời Diệp gia bảo.


      Diệp Thần nghĩ thầm, Hạ Địa Quỳnh Lâu có tất cả chín tầng, mỗi tầng là gian độc lập, ở giữa có đường hầm thông nhau, tựa như tòa bảo tháp chôn sâu dưới đất, tầng thứ nhất này, liền có tụ linh pháp trận tinh diệu như thế, biết mấy tầng phía dưới có những thứ gì, Diệp Thần đối với Hạ Địa Quỳnh Lâu này sinh ra hiếu kỳ mãnh liệt, nếu tu luyện tới thập giai, hẳn liền có thể xông vào gian tầng thứ hai lần.


      Hồi tưởng lại vị Thiên Nguyên tiền bối kia , Hạ Địa Quỳnh Lâu là kiện bảo vật, biết là loại bảo vật nào, có bao nhiêu uy năng, này chỉ sợ là người bình thường khó có thể tưởng tượng.


      Hạ Địa Quỳnh Lâu ánh sáng mờ mờ, thú gầm cùng nhân loại cường giả hét to thỉnh thoảng lại truyền đến.


      Mỗi ngày, tụ linh pháp trận cũng vận chuyển lần, huyền khí cùng tàn hồn từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, trong khoảng thời gian này tu luyện là thể tốt hơn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: thú Hắc Ưng. (2)

      Huyền khí của Diệp Thần dần dần đạt đến cấp chín đỉnh phong, chỉ thiếu chút xíu nữa liền có thể đột phá tới thập giai rồi, này làm Diệp Thần cảm thấy hưng phấn. Về phần thần hồn, cũng đọng được càng thêm tinh thuần rồi, có thể tự do khống chế thần hồn tụ tán, gặp phải hồn niệm cấp thấp, có thể ở dưới tình huống đối phương hoàn toàn cách nào cảm giác đến mình điều tra đối phương, thần hồn như có như phiêu đãng trung, cảnh tượng phạm vi phương viên năm dặm, vào hết mi mắt.


      Hướng ra phía ngoài nhìn lại, phía đông là đại quân thú cùng Huyền thú, chỉ thập giai Huyền thú có ba bốn mươi chỉ, thập giai đỉnh phong thú trăm chỉ, bọn chúng đối mặt với năm con quái tấn công, thủy chung cách nào lướt qua Lôi Trì nửa bước, phía tây là nhân loại cường giả, lấy cấp chín cao thủ chiếm đa số, thập giai đại khái hơn hai mươi, rất nhiều người mặc y phục thống nhất.


      Thấy nhiều thú, Huyền thú cùng nhân loại cường giả ngừng muốn xông vào tụ linh pháp trận như vậy, lại làm sao cũng hướng vào, mình lại bình yên ở trung ương tụ linh pháp trận tu luyện nhiều ngày như vậy, Diệp Thần cũng khỏi có chút đắc ý.


      ở lúc thần hồn Diệp Thần quan sát phía ngoài, con Hắc Ưng thú thập giai đỉnh phong ở bên trong hỗn chiến, đột nhiên gia tốc, ở trong khe hở của mấy quái xuyên qua, sưu tiếng chui vào bên trong tụ linh pháp trận.


      Chỉ Hắc Ưng kia hình thể lớn, hai cánh triển khai cũng tới hai thước, cộng thêm tốc độ cực nhanh, nhóm quái trong lúc nhất thời lại có ngăn cản.


      Thập giai đỉnh phong Hắc Ưng thú!


      Đầu Hắc Ưng kia tiến vào tụ linh pháp trận, dán mặt đất nhanh chóng phi hành, sau khi nó phát đầu mẫu sư tử kia, có chút bị sợ hết hồn, vội vàng vượt qua khoảng cách, hướng trung ương tụ linh pháp trận bay thẳng mà đến.


      Mẫu sư tử kia cũng thấy phi ưng nhanh chóng xẹt qua, trong con ngươi toát ra tia thương xót đồng tình.


      - Kẻ lỗ mãng thảm này, đoán chừng bị Vương điện hạ nhổ lông chim nướng ăn a.


      Sư tử cái lẩm bẩm , vẻ mặt trong lúc đó lại có mấy phần nhìn có chút hả hê, may nhờ mình đến bên trong, đụng phải Vương điện hạ, đầu Hắc Ưng này vận khí tốt như vậy.


      Thấy Hắc Ưng như mũi tên hướng mình bắn nhanh mà đến, thần hồn của Diệp Thần nhanh chóng lan tràn ra, khóa đầu Hắc Ưng này lại.


      Hắc Ưng vừa cảm thụ đến hơi thở của Diệp Thần, nhất thời bị làm cho sợ đến cả người run lên, thình thịch tiếng đụng vào tảng đá tụ linh pháp trận, té rớt mặt đất, liền lăn khoảng cách dài, lúc này mới dừng lại, lộ ra vẻ chật vật chịu nổi.


      Chiêm chiếp, Hắc Ưng lảo đảo đứng lên, rên rỉ mấy tiếng, giống như là hướng Diệp Thần xin khoan dung. Nó cách trung ương tụ linh pháp trận còn có đoạn lộ trình, có nhìn thấy bản thân Diệp Thần, nhưng mà nó cảm giác ra hồn niệm uy áp cường đại, là Vương cấp cường giả thể nghi ngờ.


      Hắc Ưng thú ?


      Hắc Ưng này mặc dù hình thể hơi , nhưng lực chiến đấu vẫn là tương đối khá, thân thể mạnh mẽ phi thường.


      Nếu có thể thu phục con Hắc Ưng thú như vậy cũng là tệ, tốc độ phi hành của Hắc Ưng cực nhanh, đối với thu thập tình báo có đại chỗ hữu dụng, nhưng mà mình thu phục được ba chỉ thú rồi, còn biện pháp khống chế thú thứ tư.


      Có chút cam lòng a, thập giai đỉnh phong Hắc Ưng thú, mặc dù đánh lại Tôn cấp sơ kỳ cường giả trong nhân loại, nhưng khách quan cũng hẳn là xa, bởi vì thập giai trung kỳ thú, cũng tương đương với thập giai đỉnh phong trong nhân loại.


      Hắc Ưng thú này, so sánh với linh miêu còn cường đại hơn nhiều.


      - A Ly, ngươi có thể thu phục nó hay ?


      Diệp Thần nhìn về phía A Ly bên cạnh hỏi, dù sao Hắc Ưng thú bị làm cho sợ đến được, tại nguyên chỗ dám nhúc nhích rồi, có thể làm cho A Ly thử lần, A Ly cũng là thập giai Huyền thú!


      Ánh mắt A Ly ngưng tụ, cổ hồn niệm trì hoãn đưa ra ngoài, khỏa hướng Hắc Ưng thú, hồn niệm của A Ly cùng thần hồn Diệp Thần có cảm giác vô cùng tương tự, chẳng qua là cường độ còn so ra kém thần hồn của Diệp Thần.


      Hồn niệm của A Ly bao trùm Hắc Ưng thú, cố gắng thuần phục Hắc Ưng thú, sau lát, vẫn là thất bại lắc lắc đầu, xèo xèo kêu hai tiếng.


      - Hắc Ưng thú này có chủ nhân ?


      Diệp Thần mặt nhăn chút, thập giai thú bình thường, A Ly vẫn có thể thuần phục, chẳng qua là chỉ Hắc Ưng thú này có chủ nhân rồi, kia được.


      Làm sao bây giờ ?


      Diệp Thần vẫn có chút cam lòng, con thập giai đỉnh phong Hắc Ưng như vậy, cứ như vậy để chạy ? Diệp Thần nghĩ chỉ chốc lát, bất kể như thế nào, mình vẫn là phải thử lần, xem chút có thể đem chỉ Hắc Ưng thú này thuần phục hay .


      Thần hồn hướng Hắc Ưng lan tràn ra ngoài, khóa Hắc Ưng, xâm nhập đến trong đầu Hắc Ưng.


      Hắc Ưng kia giống như cảm giác được cái gì, thân thể run lên bần bật, có loại run rẩy phát ra từ nội tâm, nếu Vương cấp cường giả muốn giết chết nó, chỉ cần áp phát nổ hồn niệm là được rồi, nó cảm thấy tử vong uy hiếp, nhưng mặc dù như vậy, nó cũng dám có bất kỳ nhúc nhích, chỉ bằng vào lực uy hiếp của Vương, khiến nó hoàn toàn bỏ qua chống cự.


      Thần hồn của Diệp Thần xâm nhập vào đầu Hắc Ưng, liền phát hồn niệm của Hắc Ưng cũng rất , lớn như quả đấm của đứa bé, bàn về trí khôn, loại Hắc Ưng này còn thấp hơn linh miêu, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, hồn niệm của Hắc Ưng giống như hình cầu màu đen, ở biên giới hình cầu này, bám vào tia hồn niệm màu lam, tia hồn niệm màu lam này phải là của Hắc Ưng, đoán chừng là hồn niệm chủ nhân của Hắc Ưng.


      Mới vừa rồi Diệp Thần điều tra qua, thú cùng Huyền thú phía ngoài mạnh nhất cũng chỉ là thập giai đỉnh phong, chủ nhân Hắc Ưng này hẳn là con thập giai Huyền thú.


      Muốn thế nào mới có thể đem sợi hồn niệm màu lam kia hút ra, sau đó phụ lên thần hồn của mình ? Diệp Thần chần chờ chốc lát, linh hồn là loại đồ vật tương đối huyền diệu, nếu cẩn thận, ở lúc hút ra hồn niệm màu lam, ảnh hưởng đến hồn niệm bản thân Hắc Ưng, chỉ Hắc Ưng này thần trí cũng bị phá hư, biến thành chút trí khôn cũng có, nghe theo ra lệnh, kể từ đó, mặc dù khống chế chỉ Hắc Ưng này cũng có ý gì.


      Phải ở hút ra hồn niệm màu lam, đồng thời ảnh hưởng đến hồn niệm bản thân Hắc Ưng mới được!


      Nghĩ nửa ngày, Diệp Thần cũng nghĩ tới biện pháp giải quyết, lâm vào trong trầm tư, mình đối với thần hồn, hồn niệm hiểu vẫn còn quá ít, rất nhiều việc cũng là mình lục lọi ra tới, nếu có đám Huyền thú đại đại tương truyền điển tịch tu luyện hồn niệm có thể tham khảo, vậy tốt rất nhiều, chỉ tiếc tu thiên thư trong tay A Ly mình xem hiểu, chẳng lẻ sau này mình cũng phải học văn tự Huyền thú cùng đám thú?


      Chương 140: Con thú thứ tư.


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      Nghĩ như vậy là nghĩ mãi mà , chỉ có tự mình thí nghiệm mới được, nhưng mà tự mình thí nghiệm, nếu như thất bại, chỉ Hắc Ưng này phá hủy!


      Nhưng mà, cũng có biện pháp tốt khác!


      Chờ xíu, Diệp Thần linh quang chợt lóe, vỗ đầu cái, mình tại sao ngu như vậy, tại sao phải đem đạo lam sắc hồn niệm kia hút ra ? Thử có thể đem nuốt trọn hay là được?


      Nghĩ tới đây, Diệp Thần khỏi hiểu ý cười tiếng, ở bên trong thần hồn của mình hút ra tia tới, bao trùm đạo lam sắc hồn niệm kia, đạo lam sắc hồn niệm kia giống như là cảm thấy nguy hiểm, muốn giãy dụa, nhưng mà bị thần hồn của Diệp Thần bao lấy chặt, chút cũng cách nào nhúc nhích, dần dần, thần hồn của Diệp Thần bắt đầu từ từ ăn mòn ít đạo lam sắc hồn niệm, hồn niệm màu lam từng điểm từng điểm tan rã, tan vào bên trong thần hồn của Diệp Thần, bên trong hồn niệm màu lam tia linh hồn năng lượng cũng bị thần hồn Diệp Thần hấp thu.


      Chốc lát sau, đạo lam sắc hồn niệm kia biến mất mất tích, hoàn toàn bị thần hồn Diệp Thần cắn nuốt sạch rồi, ở trong quá trình này, hồn niệm bản thân Hắc Ưng cũng có bị bất kỳ tia ảnh hưởng. Diệp Thần đem tia hồn niệm bám vào hồn niệm Hắc Ưng.


      Đại công cáo thành!


      Diệp Thần khẽ mỉm cười, đem thần hồn thu trở lại, chỉ thấy Hắc Ưng nơm nớp lo sợ đứng vững, nó hiểu được, nó đổi chủ nhân, vỗ cánh phành phạch bay lên, hướng trung ương tụ linh pháp trận bay .


      Ở ngoài Tụ linh pháp trận, con Huyền thú màu lam sắc mặt đại biến, nó cùng Hắc Ưng ở giữa liên hệ chặt đứt, tia hồn niệm ở lại trong cơ thể Hắc Ưng kia cư nhiên bị cường giả cắn nuốt, hồn niệm của nó cũng bị tia trùng kích.


      Căn cứ Hắc Ưng cuối cùng truyền tới tin tức, trung ương tụ linh pháp trận kia, lại có Vương cấp cường giả! Nó có chút nghĩ mãi mà , tại sao Vương cấp cường giả xuất ở chỗ này ? Nơi này phải là bị hạ cấm chế, thú, Huyền thú Địa sư cấp trở lên, hoặc là Địa tôn cấp nhân loại cường giả vào được sao ? Vương cấp cường giả tại sao phải đối với cái tụ linh pháp trận này sinh ra hứng thú ?


      Những vấn đề này mặc cho nó nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ thông, buồn cười lúc trước bọn chúng vẫn ngừng đánh sâu vào tụ linh pháp trận, muốn vào trong pháp trận, nếu như biết được trung ương pháp trận có Vương, đoán chừng bất kể là thú, Huyền thú hoặc là nhân loại cường giả, cũng dám ở chung quanh.


      - Chư vị huynh đệ, lão đệ trước bước!


      Con ưng này phành phạch bay lên, đường chạy như điên.


      - Tiểu tử này thế nào vậy ? Làm sao .


      - Ta cũng hiểu, đừng động tới nó.


      Đám Huyền báo, Huyền sư nghị luận.


      Con Huyền ưng này vì tư lợi, biết được nơi này nguy hiểm, trước hết chạy mất, cũng cùng Huyền thú còn lại giải thích, ở xem ra, Huyền thú còn lại chết cũng liên quan gì tới nó, nếu bọn chúng chết, nó vừa lúc đoạt gia sản tại của bọn chúng. Huyền thú trí khôn cũng kém hơn nhân loại, tự nhiên cũng thiếu được lục đục với nhau. So sánh với nhau mà , trí khôn thú khá thấp, suy nghĩ tương đối đơn thuần.


      Hắc Ưng rơi vào tảng đá bên cạnh trung ương pháp trận, có Diệp Thần chỉ lệnh, nó là dám bước vào trung ương pháp trận.


      Này là con thú thứ tư mình thuần phục?


      Diệp Thần thầm suy đoán, chẳng lẻ linh miêu chết rồi, cho nên chỉ Hắc Ưng này là con thú thứ ba? Suy nghĩ chút, lại cảm thấy đúng, mình vào Hạ Địa Quỳnh Lâu mới chế linh miêu, sau đó bảo nó hộ tống đám người Ân Mông Điền rời tìm địa phương núp, nếu linh miêu chết, thần hồn của mình hẳn là phải chịu ít tổn thương, nhưng mà gần đây mình chút cảm giác cũng có, có thể thấy được linh miêu còn sống.


      Chẳng lẻ thần hồn của mình cùng người khác bất đồng, giống Huyền thú chỉ có thể thu phục ba con thú, mà là có thể thu dùng nhiều hơn ?


      Hắc Ưng này là thập giai đỉnh phong thú, như vậy con thú, cho dù chống lại Khâu cũng có thể ổn thắng đầu ! Nếu gặp lại Khâu , nhất định phải làm cho nếm thử thập giai đỉnh phong thú lợi hại! Nghĩ tới đây, nội tâm Diệp Thần khỏi nóng lên, nếu còn có thể thu phục nhiều hơn, chẳng phải là có thể xây dựng đại quân thú?


      Bởi vì thần hồn quả tương đối đặc thù, Diệp Thần cũng biết mình có thể thu phục bao nhiêu thú, chỉ cần có cơ hội, Diệp Thần quyết định thử lần, xem chút mình nhiều nhất có thể chiêu mộ bao nhiêu con thú.


      Thấy Hắc Ưng lạc ở mặt đá bên cạnh, A Ly cảm thấy kinh ngạc nhìn nhìn Diệp Thần, Diệp Thần lại có thể thu con thú thứ tư, hơn nữa con thú này vẫn là từ trong tay người khác đoạt tới, này hoàn toàn vượt ra khỏi nó nhận thức.


      Thần hồn trong cơ thể Diệp Thần, so sánh với A Ly tưởng tượng mạnh hơn, điều này làm cho A Ly có chút kích động, khẩn cấp nghiên cứu thần hồn trong cơ thể. Hấp thu Diệp Thần dật tán huyền khí, trong cơ thể A Ly cũng có tia thần hồn nảy sinh, bây giờ trong cơ thể A Ly hồn niệm cùng thần hồn cùng tồn tại, hỗ trợ lẫn nhau, biết sinh ra hậu quả như thế nào.


      Ngẩng đầu nhìn Hắc Ưng uy phong lẫm lẫm, Diệp Thần suy nghĩ chút, đối với Hắc Ưng :


      - Ở phía trước ngươi có Đại Mao, Nhị Mao cùng Tam Mao rồi, từ nay về sau ngươi gọi Tứ Mao a.


      Vũ mao của Hắc Ưng này cũng coi như mao a, tên như vậy tương đối khá ít.


      Diệp Thần ném cho Hắc Ưng quả đan cao cấp, sau đó hạ chỉ lệnh cho Hắc Ưng, để cho Hắc Ưng tự mình tu luyện.


      biết phía sau còn có thể có thú vào hay , Diệp Thần nghĩ thầm, tới con thu con! Nếu như mình cách nào thu phục, còn có thể để cho A Ly thử lần. Nếu vào là Huyền thú, liền có biện pháp thu phục được rồi, hồn niệm Huyền thú vô cùng cường đại, cũng giống như thú dễ dàng bị khống chế như vậy.


      biết hồn niệm Huyền thú là thế nào, Diệp Thần suy nghĩ chút, thần hồn nhanh chóng lan tràn ra ngoài, khóa đầu mẫu sư tử này, đem thần hồn xâm nhập đầu óc mẫu sư tử, nghiên cứu phen.


      Sư tử kia tự tu luyện, cảm giác được thần hồn của Diệp Thần, lập tức bị làm cho sợ đến dám động.


      Thần hồn Diệp Thần quét qua, có ít phát , hồn niệm thú là ngưng tụ thành đoàn, lớn khác nhau, bám vào đạo hồn niệm tới, có thể khống chế được rồi, nhưng mà hồn niệm Huyền thú có chỗ bất đồng, là tán loạn, tựa như tinh vân ở trong đầu quanh quẩn, trình độ nồng nặc vượt xa hồn niệm thú, chẳng những có thể biến ảo hình dáng, còn có thể hướng ra phía ngoài phát tán, hồn niệm người khác cách nào bám vào ở phía , cho nên bị khống chế.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 140: Con thú thứ tư.

      Nghĩ như vậy là nghĩ mãi mà , chỉ có tự mình thí nghiệm mới được, nhưng mà tự mình thí nghiệm, nếu như thất bại, chỉ Hắc Ưng này phá hủy!


      Nhưng mà, cũng có biện pháp tốt khác!


      Chờ xíu, Diệp Thần linh quang chợt lóe, vỗ đầu cái, mình tại sao ngu như vậy, tại sao phải đem đạo lam sắc hồn niệm kia hút ra ? Thử có thể đem nuốt trọn hay là được?


      Nghĩ tới đây, Diệp Thần khỏi hiểu ý cười tiếng, ở bên trong thần hồn của mình hút ra tia tới, bao trùm đạo lam sắc hồn niệm kia, đạo lam sắc hồn niệm kia giống như là cảm thấy nguy hiểm, muốn giãy dụa, nhưng mà bị thần hồn của Diệp Thần bao lấy chặt, chút cũng cách nào nhúc nhích, dần dần, thần hồn của Diệp Thần bắt đầu từ từ ăn mòn ít đạo lam sắc hồn niệm, hồn niệm màu lam từng điểm từng điểm tan rã, tan vào bên trong thần hồn của Diệp Thần, bên trong hồn niệm màu lam tia linh hồn năng lượng cũng bị thần hồn Diệp Thần hấp thu.


      Chốc lát sau, đạo lam sắc hồn niệm kia biến mất mất tích, hoàn toàn bị thần hồn Diệp Thần cắn nuốt sạch rồi, ở trong quá trình này, hồn niệm bản thân Hắc Ưng cũng có bị bất kỳ tia ảnh hưởng. Diệp Thần đem tia hồn niệm bám vào hồn niệm Hắc Ưng.


      Đại công cáo thành!


      Diệp Thần khẽ mỉm cười, đem thần hồn thu trở lại, chỉ thấy Hắc Ưng nơm nớp lo sợ đứng vững, nó hiểu được, nó đổi chủ nhân, vỗ cánh phành phạch bay lên, hướng trung ương tụ linh pháp trận bay .


      Ở ngoài Tụ linh pháp trận, con Huyền thú màu lam sắc mặt đại biến, nó cùng Hắc Ưng ở giữa liên hệ chặt đứt, tia hồn niệm ở lại trong cơ thể Hắc Ưng kia cư nhiên bị cường giả cắn nuốt, hồn niệm của nó cũng bị tia trùng kích.


      Căn cứ Hắc Ưng cuối cùng truyền tới tin tức, trung ương tụ linh pháp trận kia, lại có Vương cấp cường giả! Nó có chút nghĩ mãi mà , tại sao Vương cấp cường giả xuất ở chỗ này ? Nơi này phải là bị hạ cấm chế, thú, Huyền thú Địa sư cấp trở lên, hoặc là Địa tôn cấp nhân loại cường giả vào được sao ? Vương cấp cường giả tại sao phải đối với cái tụ linh pháp trận này sinh ra hứng thú ?


      Những vấn đề này mặc cho nó nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ thông, buồn cười lúc trước bọn chúng vẫn ngừng đánh sâu vào tụ linh pháp trận, muốn vào trong pháp trận, nếu như biết được trung ương pháp trận có Vương, đoán chừng bất kể là thú, Huyền thú hoặc là nhân loại cường giả, cũng dám ở chung quanh.


      - Chư vị huynh đệ, lão đệ trước bước!


      Con ưng này phành phạch bay lên, đường chạy như điên.


      - Tiểu tử này thế nào vậy ? Làm sao .


      - Ta cũng hiểu, đừng động tới nó.


      Đám Huyền báo, Huyền sư nghị luận.


      Con Huyền ưng này vì tư lợi, biết được nơi này nguy hiểm, trước hết chạy mất, cũng cùng Huyền thú còn lại giải thích, ở xem ra, Huyền thú còn lại chết cũng liên quan gì tới nó, nếu bọn chúng chết, nó vừa lúc đoạt gia sản tại của bọn chúng. Huyền thú trí khôn cũng kém hơn nhân loại, tự nhiên cũng thiếu được lục đục với nhau. So sánh với nhau mà , trí khôn thú khá thấp, suy nghĩ tương đối đơn thuần.


      Hắc Ưng rơi vào tảng đá bên cạnh trung ương pháp trận, có Diệp Thần chỉ lệnh, nó là dám bước vào trung ương pháp trận.


      Này là con thú thứ tư mình thuần phục?


      Diệp Thần thầm suy đoán, chẳng lẻ linh miêu chết rồi, cho nên chỉ Hắc Ưng này là con thú thứ ba? Suy nghĩ chút, lại cảm thấy đúng, mình vào Hạ Địa Quỳnh Lâu mới chế linh miêu, sau đó bảo nó hộ tống đám người Ân Mông Điền rời tìm địa phương núp, nếu linh miêu chết, thần hồn của mình hẳn là phải chịu ít tổn thương, nhưng mà gần đây mình chút cảm giác cũng có, có thể thấy được linh miêu còn sống.


      Chẳng lẻ thần hồn của mình cùng người khác bất đồng, giống Huyền thú chỉ có thể thu phục ba con thú, mà là có thể thu dùng nhiều hơn ?


      Hắc Ưng này là thập giai đỉnh phong thú, như vậy con thú, cho dù chống lại Khâu cũng có thể ổn thắng đầu ! Nếu gặp lại Khâu , nhất định phải làm cho nếm thử thập giai đỉnh phong thú lợi hại! Nghĩ tới đây, nội tâm Diệp Thần khỏi nóng lên, nếu còn có thể thu phục nhiều hơn, chẳng phải là có thể xây dựng đại quân thú?


      Bởi vì thần hồn quả tương đối đặc thù, Diệp Thần cũng biết mình có thể thu phục bao nhiêu thú, chỉ cần có cơ hội, Diệp Thần quyết định thử lần, xem chút mình nhiều nhất có thể chiêu mộ bao nhiêu con thú.


      Thấy Hắc Ưng lạc ở mặt đá bên cạnh, A Ly cảm thấy kinh ngạc nhìn nhìn Diệp Thần, Diệp Thần lại có thể thu con thú thứ tư, hơn nữa con thú này vẫn là từ trong tay người khác đoạt tới, này hoàn toàn vượt ra khỏi nó nhận thức.


      Thần hồn trong cơ thể Diệp Thần, so sánh với A Ly tưởng tượng mạnh hơn, điều này làm cho A Ly có chút kích động, khẩn cấp nghiên cứu thần hồn trong cơ thể. Hấp thu Diệp Thần dật tán huyền khí, trong cơ thể A Ly cũng có tia thần hồn nảy sinh, bây giờ trong cơ thể A Ly hồn niệm cùng thần hồn cùng tồn tại, hỗ trợ lẫn nhau, biết sinh ra hậu quả như thế nào.


      Ngẩng đầu nhìn Hắc Ưng uy phong lẫm lẫm, Diệp Thần suy nghĩ chút, đối với Hắc Ưng :


      - Ở phía trước ngươi có Đại Mao, Nhị Mao cùng Tam Mao rồi, từ nay về sau ngươi gọi Tứ Mao a.


      Vũ mao của Hắc Ưng này cũng coi như mao a, tên như vậy tương đối khá ít.


      Diệp Thần ném cho Hắc Ưng quả đan cao cấp, sau đó hạ chỉ lệnh cho Hắc Ưng, để cho Hắc Ưng tự mình tu luyện.


      biết phía sau còn có thể có thú vào hay , Diệp Thần nghĩ thầm, tới con thu con! Nếu như mình cách nào thu phục, còn có thể để cho A Ly thử lần. Nếu vào là Huyền thú, liền có biện pháp thu phục được rồi, hồn niệm Huyền thú vô cùng cường đại, cũng giống như thú dễ dàng bị khống chế như vậy.


      biết hồn niệm Huyền thú là thế nào, Diệp Thần suy nghĩ chút, thần hồn nhanh chóng lan tràn ra ngoài, khóa đầu mẫu sư tử này, đem thần hồn xâm nhập đầu óc mẫu sư tử, nghiên cứu phen.


      Sư tử kia tự tu luyện, cảm giác được thần hồn của Diệp Thần, lập tức bị làm cho sợ đến dám động.


      Thần hồn Diệp Thần quét qua, có ít phát , hồn niệm thú là ngưng tụ thành đoàn, lớn khác nhau, bám vào đạo hồn niệm tới, có thể khống chế được rồi, nhưng mà hồn niệm Huyền thú có chỗ bất đồng, là tán loạn, tựa như tinh vân ở trong đầu quanh quẩn, trình độ nồng nặc vượt xa hồn niệm thú, chẳng những có thể biến ảo hình dáng, còn có thể hướng ra phía ngoài phát tán, hồn niệm người khác cách nào bám vào ở phía , cho nên bị khống chế.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: Hắc Giáp Quân xuất động. (1)

      Khó trách thú có thể thu dùng, Huyền thú lại thu phục được! Hai cái bản thân sinh lý cấu tạo giống.


      Nghiên cứu ràng xong, Diệp Thần đem thần hồn thu trở về.


      Cảm giác được thần hồn Diệp Thần thối lui, lúc này đầu mẫu sư tử kia mới thở phào nhõm, may mắn mình lại tránh được kiếp.


      Đến bình cảnh cấp chín đỉnh phong, huyền khí nhất thời bán hội cách nào đột phá, Diệp Thần lại diễn luyện Thiên Vương Phá Nhật vũ kỹ hồi.


      Gần đây thời gian ngắn, tu vi cùng vũ kỹ mặc dù rất có tăng lên, nhưng mà phương diện ý cảnh lại có đột phá quá lớn. Mặc dù Diệp Thần ngộ đến Đạo cảnh, nhưng cũng chỉ là da lông, tinh túy là khó có thể lĩnh hội.


      Vừa lúc mượn trong khoảng thời gian này, hảo hảo tìm hiểu chút tinh túy a.


      Diệp Thần cảm ngộ khí cơ cùng với thiên địa chung quanh vận chuyển biến hóa, dần dần nhập định, cửu tinh trong cơ thể tràn đầy vận luật kỳ diệu, càng ngừng xoay tròn, giống như tinh thần biến hóa.


      Kể từ khi đọng ra chín khối khí, Diệp Thần còn có mình tu luyện qua loại công pháp, mà là chín loại công pháp kia ngừng tăng lên, Cửu Tinh Thiên Thần Quyết công pháp thần diệu, bất kỳ lời nào cũng thể hết ý nghĩa.


      Ở lúc tu luyện, Diệp Thần đối với tụ linh pháp trận này cũng có hiểu được khắc sâu hơn, mỗi tảng đá sắp hàng cũng ở trong đầu ra, lấy phương thức kỳ diệu nào đó vận chuyển.


      Tụ linh pháp trận này, là kỳ diệu vô song, cần bất kỳ năng lượng lại có thể thúc dục, phảng phất cùng thiên địa dung hợp lại với nhau!


      Phương thức sắp xếp Tụ linh pháp trận, tất cả đều bị Diệp Thần ghi xuống, trong đầu ràng vô cùng, biết có thể đem tụ linh pháp trận này phục chế xuống, ở Diệp gia bảo cũng làm cái hay .


      Diệp Thần cảm giác mình giống như là biến mất ở trong thiên địa này, quên mất hết thảy.


      Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt khoảng cách Diệp Thần tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu hơn tháng.


      Đông Lâm Quận Vương phủ.


      Lúc đám người Khâu trở lại, quần áo lam lũ, giống như là tên khất cái đầu đường, may mắn , Lưu Kham cùng Lưu Huân cũng bình yên vô , chết mấy cấp chín đỉnh phong hộ vệ, đối với bọn họ mà cũng là cái gì.


      Bọn tắm rửa phen, lúc này mới cảm giác lần nữa trở lại nhân gian.


      Bọn họ từ Hạ Địa Quỳnh Lâu nhặt về khôi giáp tài liệu binh khí bể tan tành, bị đánh tạo ra được hai thanh trường kiếm tệ, nếu có cái sinh ra khí linh, chừng có thể xâm nhập hàng ngũ nhất phẩm linh bảo, coi như là bảo bối tệ.


      Trừ hai thanh vũ khí, bọn họ còn tới quyển công pháp gọi Thiên Minh Quyết, là ngũ phẩm công pháp, còn có ba Ngũ Phẩm vũ kỹ, nhưng trọn vẹn, nếu muốn đem bổ toàn bộ, sợ rằng cần phí rất nhiều tinh lực, nhưng vậy cũng làm đám người Khâu cảm thấy hưng phấn cùng vui mừng rồi, cảm thấy lần Hạ Địa Quỳnh Lâu này, cũng coi như tệ.


      - Tả tướng, ngài phải trở về đế đô sao?


      Lưu Huân khiêm cung hỏi, trong đầu cũng là tâm tư thay đổi nhanh.


      - sai, bên đế đô kia, còn cần ta trấn giữ.


      Khâu vuốt cằm , nhìn sang Lưu Huân.


      - Ngươi có tâm tư gì, cứ thẳng a.


      - Là về Diệp gia bảo, Diệp gia bảo chính là gia tộc của tiểu tử Diệp Thần kia, Diệp gia bảo này ban đầu chẳng qua là cổ thế lực rất trong Liên Vân Thập Bát Bảo, thực lực người mạnh nhất cũng bất quá chỉ có cấp chín sơ kỳ, sau biết là tại sao, ra Diệp Thần thiên tài như vậy, đám người còn lại thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh, lại bắt hai con thú cấp chín, bây giờ là tâm phúc đại họa của chúng ta, hôm nay tiểu tử Diệp Thần kia hẳn là chết, nhưng Diệp gia bảo thể trừ.


      Lưu Huân bên , bên nhìn phản ứng của Khâu .


      - Các ngươi có tra ràng Diệp gia bảo đến tột cùng là nguyên nhân nào, thực lực đột nhiên tăng mạnh hay ?


      Ngón tay Khâu gõ mặt bàn, trầm ngâm chốc lát hỏi.


      Thực lực Diệp gia bảo để cho Lưu Huân cảm thấy kiêng kỵ sâu, lúc trước đám người Diệp Chiến Thiên nhận được cường giả đưa tới ngàn năm Viêm Xà Quả,… đoán chừng sớm ăn hết, tương lai thực lực tất nhiên tiến nhanh, nằm dưới giường há lại cho người khác ngủ say, cộng thêm Lưu Huân lúc trước vũ nhục qua Diệp Chiến Thiên, thù này cũng phải là dễ dàng có thể điều giải, nếu Diệp gia bảo phát triển an toàn, Lưu Huân chắc chắn cuộc sống hàng ngày khó an, :


      - Nghe Diệp gia bảo leo lên lánh đời cường giả, biết lánh đời cường giả kia là lai lịch thế nào.


      - biết tên lánh đời cường giả ?


      Khâu lâm vào trầm tư.


      - Cường giả kia có năng lực như vậy, vì sao phải lánh đời ra ? Chẳng lẽ là lo lắng bị Minh Võ đại đế mộ binh ?


      Lưu Kham ở bên , nhân gian cường giả mười bậc, nếu bị Minh Võ đại đế biết được, cũng bị mộ binh Cấm lãnh thổ địa, nếu cũng bị đuổi bắt, có người nhà còn bị diệt tộc.


      Ở Tây Vũ Đế Quốc này, đến nay người nào, cường giả nào có thể cùng Minh Võ đại đế đối kháng!


      Lưu Huân nhìn Khâu , lẳng lặng lời nào, đợi Khâu quyết định.


      - Tả tướng, ngài thấy thế nào ?


      Lưu Kham nhìn về phía Khâu , từ trong miệng Lưu Huân biết được, Đông Lâm Quận Vương phủ là phía sau đài của Vân gia bảo, Vân gia bảo thiếu chút nữa đem Diệp gia bảo diệt tộc, cho nên Diệp gia bảo cùng Đông Lâm Quận Vương phủ trong lúc đó, kết chính là tử thù, thân là phụ thân của Lưu Huân, tự nhiên là phải giúp Lưu Huân.


      - Nếu như lánh đời cường giả kia là vì tránh né Minh Võ đại đế mộ binh, vậy dễ làm rất nhiều, chỉ sợ thực lực đối phương phi phàm, nếu hoàn toàn đem đối phương chọc giận, cũng là khôn ngoan. Cường giả sau lưng Diệp gia bảo vẫn chưa từng xuất , đến cùng là có người như vậy hay , còn cách nào định luận.


      - bằng như vậy, các ngươi trước phái Hắc Giáp Quân đem Diệp gia bảo kia vây quanh, danh nghĩa là bảo vệ bọn họ, chế tạo ít ma sát thử dò xét Diệp gia bảo, nếu cường giả sau lưng Diệp gia bảo xuất , có ngươi chết ta sống, còn có đường sống cứu vãn. Nếu như là thập giai cường giả thậm chí là Tôn cảnh cường giả, ta tự nhiên mời Minh Võ đại đế ra mặt mộ binh, đợi cường giả kia Cấm lãnh thổ địa, các ngươi vẫn có thể hảo hảo thu thập Diệp gia bảo.


      Khâu cười nhạt .


      - Nếu cường giả kia vẫn xuất sao ?


      Ánh mắt Lưu Kham sáng lên, cũng có ít ý nghĩ.


      - Nếu như vây lên mười ngày, cường giả kia còn xuất , Diệp gia bảo mời bất động cường giả kia, hoặc là cường giả kia cùng Diệp gia bảo căn bản có quá nhiều giao tình, hay là cái gọi là cường giả kia căn bản tồn tại, chính là Diệp gia bảo bịa đặt, các ngươi có thể chọn lựa hành động kịch liệt hơn.


      Khâu xảo trá cười tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :