Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Phát Tiêu Đích Oa Ngưu (1626C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 904: Lai giả bất thiện. (2)

      Nhất Ngôn tiến vào Yên Vân Thánh Thành, Yên Vân Thánh Thành liền mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, toàn bộ Yên Vân Thánh Thành đầu đường cuối ngõ đều nghị luận chuyện này.


      Lãnh địa của Nhất Ngôn cùng Từ Thanh bị Lăng Vũ tiếp quản, chuyện này cơ hồ toàn bộ Yên Vân Thánh Thành cũng biết, lần này Nhất Ngôn trở về, có bái phỏng Lăng Vũ, giữa hai người chỉ sợ là có ân oán gì, hẳn Nhất Ngôn là đến báo thù a?


      - Các ngươi nghe ? Nghe lãnh địa Nhất Ngôn cùng Từ Thanh là bị Lăng Vũ mưu đoạt đấy!


      - Lăng Vũ lại có loại bổn này? là mưu đoạt như thế nào?


      - Ta đây cũng ràng, nghe Nhất Ngôn cùng Từ Thanh hướng Lăng Vũ mượn số tiền, cuối cùng có tiền trả, vì vậy lãnh địa bị Lăng Vũ cho thu .


      Trong tửu quán Yên Vân Thánh Thành, khắp nơi truyền bá lấy lời đồn đãi như vậy.


      Trong trạch viện Diệp Thần, Diệp Thần an bài mấy tên thủ hạ, đem ít thịt Thần Hải Cảnh Hồn thú từ Tiểu Thiên Nguyên giới săn bắt đến phân phát ột đám Diệp gia đệ tử cùng Tinh Điện đệ tử, Lăng Vũ vội vã từ bên ngoài đến.


      - Diệp Thần đại ca, Nhất Ngôn trở lại rồi!


      Thần sắc Lăng Vũ có chút ngưng trọng .


      - Ta biết .


      Diệp Thần gật đầu, tại Yên Vân Thánh Thành đầu đường cuối ngõ đều đàm tiếu, làm sao có thể biết.


      - Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.


      Lăng Vũ thầm hận, lúc trước như thế nào có đem Nhất Ngôn tiêu diệt, đáng tiếc khi đó Nhất Ngôn có Thiên Lân bảo vệ tánh mạng, căn bản bắt được Nhất Ngôn, cũng là có cách nào, sau đó Diệp Thần cũng có truy cứu cái gì, hôm nay Nhất Ngôn trở lại, Lăng Vũ cảm giác được phiền toái muốn đến :


      - Ta vừa mới nhận được tin tức, đến Yên Vân Thánh Thành, đơn giản chỉ có Nhất Ngôn, còn có sư phó của Nhất Ngôn Lân Hoàng, mặt khác còn có mấy Chấp Pháp trưởng lão của Lăng gia ta!


      - Lân Hoàng, còn có Lăng gia Chấp Pháp trưởng lão?


      Con mắt Diệp Thần đột nhiên lên đạo hàn quang, nhìn về phía Lăng Vũ hỏi.


      - Ngươi có phiền toái gì chứ?


      - Những lão gia hỏa Lăng gia kia sớm xem ta vừa mắt, bọn sớm hận thể đem ta khu trục ra Lăng gia rồi. Lúc này đây phái Chấp Pháp trưởng lão tới, nhất định là muốn hướng ta động thủ, cùng lắm ta rời khỏi Lăng gia là được!


      Lăng Vũ cắn răng oán hận , thực tế, rất muốn câu, phải là bị khu trục ra Lăng gia ư, lão tử thèm, những lão đầu tử Lăng gia kia sớm muộn có ngày ngươi phải hối hận!


      - Mặc dù ngươi bị khu trục ra Lăng gia, nhưng sớm muộn có ngày ta để cho bọn quỳ cầu ngươi trở về!


      Diệp Thần vỗ vỗ bả vai Lăng Vũ , Lăng Vũ coi như là thay mình làm nhiều chuyện, phàm là người theo mình, Diệp Thần để cho chịu thiệt!


      Nghe được Diệp Thần , tâm tình hậm hực của Lăng Vũ cuối cùng thoải mái rất nhiều, có những lời này của Diệp Thần, còn có cái gì phải sợ?


      - Chấp Pháp trưởng lão muốn đối phó ta, phải xin chỉ thị thúc phụ của ta. Bọn chậm chạp có động thủ, đoán chừng là chỗ thúc phụ ta còn có hồi phục cho bọn . Coi như là Lân Hoàng, vì để tránh cho cùng thúc phụ ta làm cương, cũng cùng thúc phụ ta thương lượng xử lý như thế nào! Ta viết lá thư phái người mang cho thúc phụ ta rồi.


      Lăng Vũ , trước kia vừa mới đưa cho thúc phụ Tuyết Hoàng hai thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ 50 trở lên, bất kể như thế nào, thúc phụ có lẽ đều đứng ở bên hắn, cho nên trong nội tâm tuy kiêng kị Lân Hoàng, cũng biết bối rối.


      Tuyết Hoàng dù sao phải tự mình đến, vạn nhất Lân Hoàng tiếc vạch mặt, cái kia liền có chút phiền phức rồi, tuy Lân Hoàng thể tùy tiện sát nhân, nhưng dù sao thân phận địa vị cao thượng, đem người đả thương cũng bị Đạo Đình xử phạt, xem ra trước đó phải có chuẩn bị mới được!


      Diệp Thần nhíu mày cân nhắc phen, liền bắt tay vào an bài, kế tiếp liền xem Nhất Ngôn ra chiêu như thế nào rồi!


      Nhất Ngôn muốn đối phó mình cùng Lăng Vũ, cũng dễ dàng như vậy!


      Liên tục vài ngày, ở bên trong Yên Vân Thánh Thành đều phi thường bình tĩnh, nhưng mà dưới bình tĩnh này, lại mạch nước ngầm mãnh liệt.


      Phủ thành chủ, bọn người Lân Hoàng, Nhất Ngôn còn có chút người Lăng gia được an bài ở trong phòng khách.


      Lúc trước biết Nhất Ngôn bị người đả thương, tài sản bị mưu đoạt, Lân Hoàng dưới giận dữ tự mình mang theo ba người đệ tử đến Hoàng thành Tử Hoa Thần Triều chất vấn Lăng gia gia chủ. Lăng gia gia chủ thẳng đến lúc đó, mới biết được Lăng Vũ xông tai họa lớn như vậy, liên tục ngừng hướng Lân Hoàng tạ lỗi, đồng ý nhất định thay Nhất Ngôn lấy lại công đạo, cũng để cho gia tộc Chấp Pháp trưởng lão theo Lân Hoàng, Nhất Ngôn đến Yên Vân Thánh Thành.


      Dù sao Lân Hoàng là vị Chiến Hoàng cấp cường giả, hơn nữa còn là cao tầng Huyết Ảnh Chiến bộ, người như vậy nếu đối với Lăng gia tạo áp lực, Lăng gia thừa nhận áp lực có thể nghĩ, chỉ sợ toàn bộ Lăng gia sinh ý ở tất cả đại Thần triều đều chịu ảnh hưởng!


      Chuyện Lăng Vũ này, là nhất định phải xử lý! Mấu chốt là như thế nào mới có thể để cho Lân Hoàng cảm giác được thoả mãn, đừng làm cho Lân Hoàng giận lây sang Lăng gia!


      Phòng khách Phủ thành chủ.


      Lân Hoàng vẫn là thân kim sáng lóng lánh, để cho người thấy khuôn mặt, cao ngồi ở chủ vị.


      Bọn người Tề Diễn, Lăng gia trưởng lão chỉ có thể ngồi ở vị trí dưới tay, đều là vẻ mặt cung kính.


      Coi như là thành chủ Tề Diễn, đối mặt Lân Hoàng Chiến Hoàng cấp cường giả như vậy, cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, tuy sau lưng Tề Diễn có ít hậu trường cường ngạnh, nhưng Chiến Hoàng cấp cường giả cũng phải cái thành chủ nho có thể đắc tội.


      - Lân Hoàng đại nhân, thương thế người quý đồ khôi phục chưa?


      Lăng gia Chấp Pháp trưởng lão Lăng Công ân cần hỏi thăm, bên người Lăng Công còn có mấy trưởng lão, cũng ở bên cười nịnh nọt.


      Trong nội tâm bọn sớm đem Lăng Vũ mắng giày vò, ngươi ngươi trêu chọc ai tốt, ràng trêu chọc đệ tử Chiến Hoàng, đem người khác đánh thành trọng thương, lại mưu đoạt tài sản, Lăng Vũ lúc nào trở nên như vậy rồi hả? Làm hại bọn nguyên đám nơm nớp lo sợ, coi chừng, e sợ cho Lân Hoàng cái khoái, toàn bộ Lăng gia bọn đều chịu liên quan đến.


      - Thương thế của Nhất Ngôn khôi phục, may mà có gì trở ngại.


      Lân Hoàng ngồi ngay ngắn ở mặt ghế, thanh trầm thấp, hình như có chút ít khoái hỏi thăm.


      - Các ngươi muốn xin chỉ thị Tuyết Hoàng, thư của Tuyết Hoàng tới chưa?


      Lăng Công cùng mấy vị trưởng lão thần sắc thoáng có chút xấu hổ, thực tế sáng sớm hôm nay, bọn nhận được thư tín của Tuyết Hoàng hồi phục, nhưng mà ý tứ của Tuyết Hoàng, lại là muốn bọn mặc kệ trả giá bao nhiêu, cũng phải bảo vệ Lăng Vũ!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 905: Lăng gia Chấp Pháp trưởng lão.

      Nếu như đem ý tứ của Tuyết Hoàng chuyển đạt cho Lân Hoàng, biết đưa tới lửa giận Lân Hoàng như thế nào.


      Ngoại trừ phong thư viết cho bọn , còn có phong thơ có hủy , là Tuyết Hoàng viết cho Lân Hoàng, biết bên trong đviết cái gì, trong lòng Lăng Công có chút giãy dụa, biết có nên đem lá thư này giao cho Lân Hoàng hay .


      Chứng kiến sắc mặt Lăng Công cùng mấy vị trưởng lão kia, Lân Hoàng có chút tức giận, thanh lại trầm thêm vài phần :


      - Lăng gia các ngươi là có ý gì, muốn ở chỗ này kéo dài thời gian sao? Ta cũng có nhiều thời gian cùng các ngươi ở chỗ này tốn hao như vậy!


      Lăng Công gặp Lân Hoàng tức giận, kinh ra thân mồ hôi lạnh, liền vội vàng đứng lên khom người. Kiên trì đem thư tín của Tuyết Hoàng dùng hai tay đưa cho Lân Hoàng, nịnh nọt :


      - Lân Hoàng đại nhân bớt giận, chúng ta vừa lấy được Tuyết Hoàng đại nhân hồi phục, đây là thư tín của Tuyết Hoàng đại nhân!


      Lân Hoàng hừ lạnh tiếng tiếp nhận thư tín, sau khi mở ra nhanh chóng nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.


      - Hảo hảo hảo. Rất tốt!


      Lân Hoàng tức giận bừng bừng, kim sắc quang mang người ông tiếng đột nhiên hừng hực rất nhiều, theo như ý tứ ở bên trong thư tín của Tuyết Hoàng, qua mấy ngày liền tới Yên Vân Thánh Thành hướng Lân Hoàng tạ lỗi, cũng có thể trả ít gì đó, nhưng mà bất kể như thế nào, Tuyết Hoàng đều bảo vệ Lăng Vũ! nghĩ tới Tuyết Hoàng lại vì Lăng Vũ làm đến bước này.


      - Hôm nay ta động Lăng Vũ này, cho dù Tuyết Hoàng đích thân đến, ta cũng phải vì Nhất Ngôn đòi lại cái công đạo! Chẳng lẽ Lăng gia đệ tử các ngươi quý giá, đệ tử của ta đáng xu như vậy?


      Lăng Công cùng mấy vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thần sắc rất là xấu hổ, biết Tuyết Hoàng bị Lăng Vũ tưới cái gì, tiếc đắc tội Lân Hoàng, cũng muốn bảo vệ Lăng Vũ? Bọn bị kẹp ở giữa, thế khó xử, phương diện Tuyết Hoàng là trụ ̣t sau lưng Lăng gia, Lăng gia vinh nhục đều dính người Tuyết Hoàng, một phương diện khác, gia chủ thông báo, chuyện này nhất định phải xử lý làm cho Lân Hoàng thoả mãn.


      Nếu Tuyết Hoàng tức giận, Lăng gia chắc chắn rung chuyển, thậm chí ngay cả gia chủ cũng có phiền toái, nhưng mà bên Lân Hoàng này nếu hài lòng, Lăng gia đồng dạng sống khá giả.


      bên Nhất Ngôn cũng là nộ khí trùng thiên, thể tưởng được Tuyết Hoàng càng bao che khuyết điểm như thế, khó trách Lăng Vũ to gan lớn mật như vậy, muốn đem mình chém giết!


      - Lăng Công, ngươi đem Lăng Vũ tìm đến cho ta!


      Lân Hoàng trầm giọng .


      Cảm giác được Lân Hoàng nộ khí bừng bừng, trong nội tâm Lăng Công cười khổ thôi, nhưng vẫn mang theo mấy trưởng lão vội vàng ra ngoài, tìm Lăng Vũ rồi. Tuy Tuyết Hoàng thông báo bọn , nhất định phải bảo vệ Lăng Vũ, nhưng bọn nào dám cùng Chiến Hoàng cấp cường giả ngạnh đỉnh?


      biết Lân Hoàng chuẩn bị xử trí Lăng Vũ như thế nào, nghĩ nghĩ, Lăng Vũ cùng Nhất Ngôn tranh chấp là phát sinh ở Đông Đại Lục, Lân Hoàng tổng có khả năng đem Lăng Vũ xử tử, tối đa cho Lăng Vũ ít giáo huấn mà thôi, hoặc là ép Lăng Vũ đem lãnh địa mưu đoạt tới đều trả lại, tóm lại để cho Lân Hoàng bớt giận là được rồi, như vậy chỗ Tuyết Hoàng cũng có thể bàn giao.


      Chứng kiến bọn người Lăng Công ra ngoài, Nhất Ngôn lập tức đối với Lân Hoàng hơi có chút ủy khuất :


      - Sư phó, xem ra bất kể là người Lăng gia hay là Tuyết Hoàng, đều muốn bảo vệ Lăng Vũ này, nếu như chuyện này lại để cho sư phó lão nhân gia khó xử, hay là thôi .


      Lân Hoàng hừ lạnh tiếng :


      - Được rồi? Làm sao có thể! Nếu như Lăng gia quyết bảo vệ tiểu tử kia, cái kia Lăng gia phải chuẩn bị cho tốt thừa nhận lửa giận của ta! Tuyết Hoàng như thế nào, cho rằng tu vi so với ta cao, tùy tiện mấy câu có thể qua loa sao? Hôm nay vi sư nhất định phải vì ngươi lấy lại công đạo!


      Bên thư tín Tuyết Hoàng ngôn ngữ khẩn thiết, nhưng Lân Hoàng cố ý giúp Nhất Ngôn ra khí, những lời kia của Tuyết Hoàng, ở Lân Hoàng xem ra, cùng qua loa cho xong có gì khác nhau rồi.


      Lãnh địa Lăng Vũ, trong phòng khách.


      Lăng Vũ cùng Thiên Hải Thần Di đều có mặt.


      Lăng Công cùng năm vị trưởng lão bên cạnh đều là vẻ mặt nổi giận đùng đùng.


      - Lăng Vũ, ngươi làm việc có thể nào lỗ mãng như thế! Nhất Ngôn kia là đệ tử Lân Hoàng, ngươi ràng thiếu chút nữa giết , còn mưu chiếm lãnh địa của ! Ngươi biết sai chưa?


      trưởng lão tóc xám tức giận mắng, tức giận đến râu ria loạn chiến.


      - Ta có sai, là Nhất Ngôn kia tự tìm, trách được ta!


      Lăng Vũ hừ lạnh tiếng, khinh thường , nhìn ra, mấy vị trưởng lão này thậm chí nghĩ đem mình mang đến chỗ Lân Hoàng, sau đó định tội ình!


      - Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn xạo, Lân Hoàng cũng tìm tới cửa, nếu ngươi cúi đầu nhận lầm, còn có thể thiếu thụ ít xử phạt, Lăng gia ta cũng biết bảo vệ ngươi, nếu , hừ hừ, nếu Lân Hoàng tự mình động thủ, đến lúc đó nhất định nhàng tha thứ ngươi!


      Trưởng lão khác thanh sắc đều lệ .


      - Lăng Vũ, ngươi làm việc có chừng mực như thế, vị trí gia chủ Lăng gia, là tuyệt đối thể truyền cho ngươi, sau khi trở về ta liền báo cáo gia chủ, cướp đoạt vị trí người thừa kế thứ ba của ngươi!


      Lăng Công trong mắt lên đạo tinh quang, lạnh giọng .


      - Ha ha ha!


      Lăng Vũ cuồng tiếu ba tiếng, lạnh lung nhìn chằm chằm vào Lăng Công :


      - Lăng Công, đừng cho là ta biết, ngươi sớm là người của lão Đại rồi. Từ rất sớm trước kia bắt đầu, các ngươi liền ước gì ta phạm sai lầm, sau đó đem ta danh chính ngôn thuận đuổi ra Lăng gia, ta đây sớm biết .


      - Ngươi sớm biết , vậy ngươi còn làm chuyện như vậy?


      Sắc mặt Lăng Công có chút khó coi, chung quanh năm cái trưởng lão nhìn về phía Lăng Công, đều có tâm tư, ở bên trong năm trưởng lão này, có người đứng bên lão Đại, có người đứng bên lão Nhị.


      - Ngươi cũng chớ đắc ý được quá sớm, lão Đại cùng lão Nhị ai có thể Thượng vị còn nhất định đây này, cho dù lão Đại thượng vị rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo trụ Chấp Pháp trưởng lão vị? Nhất triều thiên tử triều thần! Chính ngươi vẫn là cẩn thận chút a! Người thừa kế thứ ba của Lăng gia, hừ, ngươi cho rằng ta thèm vị trí này sao? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi!


      Lăng Vũ cười nhạo tiếng, khinh thường .


      - Các ngươi cũng chỉ có điểm ấy cách cục! Cho dù vị trí Lăng gia gia chủ cho ta làm, ta cũng còn phải suy nghĩ!


      - Cuồng vọng!


      Lăng Công mặt đỏ lên, tức giận mắng tiếng, đằng sau năm vị trưởng lão cũng là sắc mặt tái nhợt, Lăng Vũ kéo về đến người gia chủ, lời này liền hơi quá đáng!


      - Lăng Vũ, ngươi điên rồi a? Biết mình có khả năng ngồi vị trí gia chủ rồi, dứt khoát vò mẻ lại sứt, muốn hại Lăng gia ta!


      Cái trưởng lão tóc xám kia chỉ vào Lăng Vũ tức giận mắng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 906: Lân Hoàng. (1)

      - Mất tâm điên? Bộ dạng ta như là mất tâm điên sao? Từ khi phụ mẫu ta qua đời, các ngươi có từng xem ta là người Lăng gia? Nếu như phải thúc phụ ta, chỉ sợ ta sớm bị các ngươi đuổi ra Lăng gia rồi! Vốn Lăng Vũ ta căn bản muốn tranh đoạt vị trí gia chủ gì, ta bất quá muốn làm cái hoàn khố, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm mà thôi, nhưng mà, các ngươi ngay cả cho ta cơ hội làm cái hoàn khố cũng , vì muốn trừ chướng ngại, quyết tâm đem ta khu trục ra Lăng gia! chỉ là cái Lăng gia sao? Lão tử có thèm! Từ hôm nay trở , ta rời khỏi Lăng gia! Bất quá vì chứng minh cho các ngươi xem, lão tử sớm muộn trở lại Lăng gia, ngồi vị trí gia chủ, đến lúc đó, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, đều chờ đó cho ta!


      Lăng Vũ chỉ lên mấy người trước mặt lãnh , lúc trước bị thương đau nhức, tất cả đều hóa thành lửa giận thổ lộ ra.


      Có ai biết, những ban đêm yên lặng người, ở trước mộ phần cha mẹ vụng trộm thút thít nỉ non, những nước mắt kia sớm khóc khô rồi. Lăng gia những người kia đối xử lạnh nhạt, còn có lão Đại lão Nhị chèn ép, hiểu được, những người này từng cái cũng giống như sói đói, hận thể đem tất cả đồ vật đều từ bên cạnh cướp !


      - Lão tử rời khỏi Lăng gia!


      Lăng Vũ cơ hồ là gào rú lên, người nào có thể lý giải oán giận trong lòng của , nếu là lúc trước, nhất định chịu nhục, tiếp tục lưu lại Lăng gia, nhưng mà tại, chẳng thèm ngó tới, Lăng gia, lão tử thèm!


      Ngón tay Lăng Công run rẩy chỉ vào Lăng Vũ, tức giận đến ra lời, nghĩ tới Lăng Vũ cư nhiên hung hăng càn quấy cuồng vọng như thế!


      - Muốn rời khỏi Lăng gia, dễ dàng như vậy, tài sản của ngươi, lãnh địa của ngươi, cái nào phải Lăng gia cho? Muốn rời khỏi Lăng gia, trước đạt được Chấp Pháp đường cho phép sau! Chỉ cần ngươi ở Lăng gia ngày, ngươi phải thừa nhận Lăng gia gia pháp!


      Lăng Công nghĩa chính ngôn từ phẫn nộ quát, tuy bị Lăng Vũ cuồng vọng tức giận đến phổi muốn nổ, nhưng Lăng Vũ chủ động rời khỏi Lăng gia đối với lão Đại mà tuyệt đối là chuyện tốt, chỉ có điều trước khi Lăng Vũ , nhất định phải làm cho đem tất cả đồ vật Lăng gia nhổ ra!


      - Lăng Công, ngươi còn muốn chiếm tài sản của ta Ngoan độc! Hôm nay ngươi lời gì ta đều nhớ kỹ!


      Lăng Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú lên Lăng Công.


      Đúng lúc này, Diệp Thần từ bên ngoài đến, nhận được tin tức, mấy trưởng lão Lăng gia đến chỗ Lăng Vũ, liền lập tức chạy tới, Lăng Vũ cùng Lăng Công cãi lộn thanh rất lớn, xa xa cũng nghe thấy rồi.


      - Cho dù Tuyết Hoàng đại nhân che chở ngươi, ta cũng muốn báo cáo gia chủ, đem ngươi khu trừ ra Lăng gia! Hơn nữa ngươi đừng muốn từ Lăng gia mang phân tiền!


      Lăng Công bị Lăng Vũ nhìn mà phía sau lưng phát lạnh, biết vì cái gì, cảm giác Lăng Vũ cùng trước kia giống, nhưng lúc này, tuyệt có thể lùi bước, lạnh nộ nhìn trở về quát.


      - Hơn nữa tại, ngươi lập tức gặp Lân Hoàng đại nhân với ta, ngươi phạm vào sai lầm, gia chủ , phải mặc cho Lân Hoàng đại nhân xử trí!


      - Lăng Công, Lân Hoàng là người Lăng gia ta sao? dựa vào cái gì xử trí ta?


      Lăng Vũ đối xử lạnh nhạt nhìn lướt qua Lăng Công, gặp Diệp Thần tiến đến, lập tức đối với Diệp Thần cung kính khom người :


      - Diệp Thần đại ca.


      Diệp Thần khẽ gật đầu.


      - Lân Hoàng đến?


      Diệp Thần hỏi.


      - Ân, bây giờ ở phủ thành chủ.


      Lăng Vũ gật đầu, cùng Diệp Thần trao đổi cái ánh mắt.


      - Lăng Vũ, ngươi bây giờ là càng ngày càng có tiền đồ, ràng nhận Thần Hải Cảnh bình dân làm đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi có nhiều năng lực nữa nha, nguyên lai là đầu óc xảy ra vấn đề!


      bên trưởng lão tóc xám đùa cợt .


      Lăng Công thấy màn này, cũng là thầm thở dài hơi, trong nội tâm khỏi cười lạnh, Lăng Vũ mạnh mẽ rời khỏi Lăng gia như thế, còn tưởng rằng Lăng Vũ tìm được chỗ dựa rất tốt gì, tại xem ra, lại nhận biết bình dân làm đại ca, thực phải là đầu óc xảy ra vấn đề à nha?


      Diệp Thần lạnh lùng nhìn lướt qua trưởng lão tóc xám kia, đáy mắt Cửu Tinh lên, khí tức Sư gia lập tức tràn ngập mà ra.


      Trưởng lão tóc xám kia cảm giác liền giống bị Chiến Hoàng cấp tồn tại nhìn thẳng, trong đôi mắt lên ý sợ hãi, đạp đạp đạp liền lùi lại vài bước, kinh nghi bất định nhìn xem Diệp Thần. Diệp Thần ràng là Thần Hải Cảnh. Vì cái gì khí tức thân lại đáng sợ như thế, tựa hồ so với Lân Hoàng còn phải mạnh hơn vài phần!


      Nhưng mà cỗ hơi thở kia chỉ là cái thoáng qua, thân hình trưởng lão tóc xám dừng chút, trong lòng có loại ảo giác, phảng phất tình vừa rồi hoàn toàn có phát sinh qua.


      Gần kề chỉ là ánh mắt, liền đem Đạo Huyền cảnh Võ Giả dọa lùi rồi, Lăng Công vốn là cởi bỏ cái khẩu khí kia lại nhấc lên, nhíu mày. Trong nội tâm ngờ vực vô căn cứ, biết Diệp Thần đến cùng là lai lịch gì, từ bên ngoài nhìn vào, Diệp Thần bất quá là Thần Hải cấp bậc mà thôi.


      Lăng Công như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Diệp Thần, tiểu tử Lăng Vũ này mặc dù có chút cuồng vọng, nhưng vẫn là có ít ý nghĩ, ràng chịu cúi đầu nhận thức Thần Hải Võ Giả làm đại ca, chỉ sợ đối phương lai lịch .


      Trong đại sảnh hào khí thoáng có chút ngưng trệ.


      - Lăng Vũ, Lân Hoàng đại nhân bây giờ ở phủ thành chủ, ngươi thể gặp a?


      Lăng Công nghĩ nghĩ, vẫn là mau chóng giải quyết chuyện Lăng Vũ cho thỏa đáng, mở miệng kích .


      - Ngươi cho rằng trốn ở trong lãnh địa liền an toàn? Nếu Lân Hoàng muốn đối phó ngươi, sau này ngươi mơ tưởng tại Thiên Nguyên Đại Lục dừng chân!


      Lăng Vũ nhàn nhạt liếc qua Lăng Công, cười lạnh :


      - Lăng gia lúc nào đến phiên Lân Hoàng làm chủ rồi hả? Ai ta dám nhìn, chẳng lẽ còn có thể giết ta hay sao? Để cho trước ở trong thành chủ phủ chờ, lão tử còn có rất nhiều chuyện có xử lý đây này!


      - Ngươi...


      Lăng Công bị tức đến được, Lăng Vũ ình là người nào, ràng để ột Chiến Hoàng cấp cường giả ở đó chờ !


      Nhưng trong lòng Lăng Vũ có vài phần khinh thường, rất muốn câu, phải là cái Chiến Hoàng sao? Thủ hạ Diệp Thần nhiều người Tinh Hồn dung hợp độ tất cả đều là 50 trở lên như vậy, ngay cả hơn sáu mươi bảy mươi đều có. Về sau có bao nhiêu Chiến Hoàng? cái Chiến Hoàng rất giỏi sao?


      Trước kia Lăng Vũ cùng bọn người Lăng Công đối thoại, Diệp Thần nghe được bộ phận, biết Lăng Vũ cùng bên trong Lăng gia có mâu thuẫn rất lớn, rất nhiều người thậm chí muốn đem Lăng Vũ trục xuất Lăng gia.


      Lân Hoàng lại bảo bọn người Lăng Công đem Lăng Vũ đưa đến trong thành chủ phủ, tuyệt đối là lai giả bất thiện, biết Lân Hoàng chuẩn bị đối phó Lăng Vũ như thế nào.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 907: Lân Hoàng. (2)

      - Lăng Vũ, ngươi đừng quên, ngươi bây giờ còn là thành viên của Lăng gia!


      Lăng Công khí nộ .


      - Ngươi biết ngươi cử động như vậy, mang đến bao nhiêu phiền toái cho Lăng gia sao?


      - Nếu như ngươi , vậy đừng trách chúng ta chấp hành gia pháp rồi!


      Bên cạnh mấy cái trưởng lão lạnh lùng quát.


      - Ta !


      Lăng Vũ lườm mấy vị trưởng lão kia, chắp tay ngạo khí .


      - Lăng Vũ, ta với ngươi cùng phủ thành chủ a.


      Diệp Thần .


      - Ta tự mình là được rồi, Lân Hoàng có khả năng làm gì ta, cũng có khả năng kiêng nể gì cả trái với luật pháp Đạo Đình.


      Lăng Vũ lắc đầu, nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thần cái.


      Nếu như Diệp Thần , có thể căn cứ tình huống tùy cơ ứng biến, nếu như rồi, Nhất Ngôn tuyệt đối thừa cơ đối với Diệp Thần ra tay.


      - Lăng Vũ, chính ngươi cẩn thận chút.


      Diệp Thần hiểu ý, dặn dò Lăng Vũ .


      - Minh bạch.


      Lăng Vũ gật đầu, theo đằng sau bọn người Lăng Công tiến về phủ thành chủ rồi.


      Nhìn xem Lăng Vũ rời , Diệp Thần chân mày cau lại, tuy dưới tay có được rất nhiều thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50, nhưng khoảng cách sinh ra đời Chiến Hoàng thứ nhất còn có thời gian rất lớn, tại cái Lân Hoàng liền có thể tạo thành áp lực thực lớn cho .


      Dùng thân phận địa vị Chiến Hoàng cường giả, nếu như Lân Hoàng xem khó chịu, chỉ cần giết , dù là đánh trọng thương , cũng trái với Đạo Đình luật pháp.


      Lăng Vũ lần này mặc dù có lo lắng tính mạng, nhưng nỗi khổ da thịt chỉ sợ là cách nào tránh khỏi.


      Trước đây, Diệp Thần làm tí an bài, truyền lại tin tức cho những Diệp gia đệ tử cùng Tinh Điện đệ tử bái Chiến Hoàng làm sư kia, nếu có thể mời hai vị Chiến Hoàng tới, chừng có thể ngăn được Lân Hoàng thoáng phát, bất quá tạm thời còn có hồi .


      Phủ thành chủ.


      - Lăng Vũ, thấy Lân Hoàng đại nhân, ngươi còn mau hướng Lân Hoàng chào?


      Lăng Công chứng kiến Lăng Vũ đối mặt Lân Hoàng cũng là bộ tự ình rất cao, có chút tức giận quát.


      - Lăng Công, ngươi là Chấp Pháp trưởng lão của Lăng gia hay là con chó của Lân Hoàng? Đối với người Lăng gia sủa có phải rất có mặt mũi hay ?


      Lăng Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Lăng Công, mỉa mai .


      nghĩ tới Lăng Vũ ràng dám ở trước mặt mọi người chống đối mình như thế, Lăng Công thiếu chút nữa cái tát phiến lên, nhưng mà Lăng Vũ ở trước khi có trải qua Chấp Pháp đường cùng với gia chủ cho phép, y nguyên vẫn là người thừa kế thứ ba của Lăng gia, có tư cách đánh Lăng Vũ.


      - Ngươi là Lăng Vũ?


      Lúc này, Lân Hoàng ngồi ngay ngắn ở ghế lên tiếng hỏi, ngữ khí tốt thế nào, ánh mắt như có thực chất rơi vào người Lăng Vũ.


      Trong ánh mắt Lân Hoàng lộ ra cỗ sát khí nghiêm nghị, làm lỗ chân lông toàn thân Lăng Vũ đều co rút lại, cổ áp lực cường đại như muốn đem cả người áp phát nổ.


      Gần kề chỉ là thoáng nhìn nhàn nhạt, cái loại uy hiếp khủng bố này liền để cho Lăng Vũ cảm thấy vô cùng hàn ý, cái này là Chiến Hoàng!


      - sai!


      Tuy cảm giác được áp bách kinh khủng kia, nhưng Lăng Vũ khí thế lại có yếu hơn nửa phần, ngẩng đầu lớn tiếng .


      Nếu như lúc trước, Lăng Vũ đối với Chiến Hoàng vẫn có vài phần khiếp sợ, bởi vì tùy tiện cái Chiến Hoàng có thể làm cho cả đời này đều sống bằng chết, nhưng mà tại, mặc dù đối với Chiến Hoàng vẫn có chỗ kính sợ, lại giống như trước sợ hãi như vậy rồi, có Diệp Thần làm hậu trường cho , lực lượng đủ rất nhiều.


      Các ngươi cho dù có thể đánh ta, tính sao, chỉ cần ta chết, ngày nào đó ta đem các ngươi hung hăng dẫm nát dưới chân!


      Lăng Vũ là dựa vào cổ tín niệm này, mới có thể đối mặt Lân Hoàng uy áp mà bình thản tự nhiên sợ.


      Lăng Vũ có thể cảm giác được, Diệp Thần hoàn toàn đem tiếp nhận thành người nhà rồi, mặc cho ai chứng kiến Diệp Thần bố cục kinh tâm động phách kia, trong đáy lòng đều sinh ra lực lượng cùng tin tưởng vô cùng cường đại.


      Từ trong đôi mắt Lăng Vũ, Lân Hoàng đúng là nhìn tới tia sợ hãi chi ý, ngược lại có loại trào phúng cùng khinh miệt, cái này lúc trước chưa bao giờ có, Lân Hoàng khẽ nhíu mày, Lăng Vũ đến tột cùng là vô tri cuồng vọng, hay là có chỗ dựa?


      Cho dù sau lưng Lăng Vũ là Tuyết Hoàng sao?


      Nhất Ngôn bên người Lân Hoàng chứng kiến Lăng Vũ, trong đôi mắt lập tức tràn đầy oán độc, ngày đó Lăng Vũ thiếu chút nữa đánh chết , hơn nữa mưu chiếm tất cả tài sản của , thù này bất cộng đái thiên!


      - Lăng Vũ, ngươi xếp đặt thiết kế ám toán đệ tử Nhất Ngôn của ta, thiếu chút nữa đánh chết , hơn nữa mưu chiếm tất cả tài sản của , phải chăng xác thực?


      Thân thể Lân Hoàng có chút tựa lưng vào ghế ngồi, thanh trầm thấp hỏi thăm, người y nguyên tản ra uy hiếp khủng bố.


      - Đúng vậy, là ta làm.


      Lăng Vũ chút nào khiếp sợ, sảng khoái thừa nhận.


      Lân Hoàng có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới Lăng Vũ ràng ngay cả câu giải thích cũng có.


      Bọn người Lăng Công cũng có chút buồn bực, khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn nguyên bản làm tốt chuẩn bị muốn cùng Lăng Vũ tiến hành phen miệng lưỡi, tại hoàn toàn dùng được rồi, lời sắp sửa ra tất cả đều dấu ở yết hầu, trong long rất là khó chịu.


      - Sau lưng của ngươi có người chủ mưu hay ? Nếu như ngươi thuyết minh ngọn nguồn, cũng để cho ta tin tưởng, ta có thể tha ngươi, để ngươi miễn bị xử phạt!


      Lân Hoàng trầm ngâm lát tiếp tục hỏi, cảm giác, chuyện này có chút kỳ quặc, theo lý thuyết Lăng Vũ có lý do gì, gần kề chỉ là vì lãnh địa của Nhất Ngôn mà làm chuyện tình như vậy có chút đáng tin. Lân Hoàng nếu là đúng Lăng gia tạo áp lực, Lăng Vũ là người thừa kế thứ ba rất có thể khó giữ được.


      Lăng Vũ dựa vào rốt cuộc là cái gì?


      - Chuyện là ta người làm, các ngươi muốn xử phạt như thế nào tới , ta xem Nhất Ngôn khó chịu, lý do như vậy là đủ rồi a?


      Lăng Vũ khinh miệt cười cười,


      - Các ngươi bất quá là muốn tìm cái cớ đối phó ta mà thôi.


      tình đến trình độ này, Lăng Vũ tự nhiên bất luận tình gì về Diệp Thần.


      - Lăng Vũ, ngươi cần phải hiểu ! Ngươi xông ra tai họa lớn như vậy, nếu như ngươi cầm ra lý do gì, cho dù Lân Hoàng xử phạt ngươi, Lăng gia ta cũng phế bỏ vị trí kế thừa của ngươi, thậm chí có khả năng tịch thu tất cả tài sản của ngươi, đem ngươi khu trục ra Lăng gia!


      Lăng Công quát lạnh .


      - Lăng Công, tuy ta có thèm dừng lại ở Lăng gia, nhưng các ngươi muốn tịch thu toàn bộ tài sản của ta, để cho ta trắng tay ra , các ngươi hỏi qua ý kiến thúc phụ của ta sao?


      Lăng Vũ có chút tức giận, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm vào Lăng Công, giống như là đầu sói hoang hung ác.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 908: Nhất Ngôn nghi hoặc. (1)

      - Chuyện này, ngươi tổn hại đến lợi ích Lăng gia, cho dù Tuyết Hoàng đại nhân cũng bảo vệ ngươi!


      Lăng Công bị nhìn mà sau lưng sợ hãi, nổi giận mắng, biết tiểu tử này như thế nào bỗng nhiên trở nên ác như vậy, xem ra Lăng Vũ dựa vào tất cả đều đến từ Tuyết Hoàng đại nhân, nhưng mà Tuyết Hoàng đại nhân rất ít quản tình Lăng gia.


      - Đây là ý tứ của thúc phụ ta sao? Ngươi tự mình hỏi qua rồi hả?


      Lăng Vũ giống như cười mà phải cười .


      - Lăng Công, ta ngại thẳng với ngươi a, đừng tưởng rằng ngươi mượn tên tuổi gia chủ có thể cáo mượn oai hùm! Đến lúc đó ngươi biết, các ngươi muốn ta tay trắng ra có đơn giản như vậy!


      Lân Hoàng chau mày, Lăng Vũ hung hăng càn quấy làm rất thoải mái, nhưng mà dù sao sống vô số năm tháng, thế thấy nhiều hơn, còn chưa bao giờ thấy qua, như Lăng Vũ cái Đạo Huyền cảnh, ở trước mặt Chiến Hoàng cường giả còn dám kiêng nể gì như thế.


      Đến tột cùng là cái gì cho lực lượng lớn như vậy!


      Trước kia những lời của Lăng Vũ tức giận đến Nhất Ngôn mặt đều tái rồi, sư phụ mình Lân Hoàng tự thân xuất mã, Lăng Vũ ràng còn liều lĩnh như vậy, bộ dạng chết cũng hối cải, nếu như thế, lý do Lăng Vũ đối phó mình, gần kề chỉ là bởi vì xem mình khó chịu? Đây là cái cớ rách rưới gì! Quả thực hoàn toàn đem mình để vào mắt!


      Lại để cho Nhất Ngôn phát điên nhất chính là, căn bản biết Lăng Vũ tại sao muốn giết , gần kề chỉ là vì những lãnh địa kia? Dùng thân gia của Lăng Vũ, hoàn toàn cần phải làm ra chuyện như vậy, lý do này căn bản đầy đủ!


      - Lăng Vũ, chỉ cần ngươi đem lãnh địa trả lại cho Nhất Ngôn, bồi thường Nhất Ngôn mười tỷ Ảnh Kim cùng tự phế Thần Hải, chuyện này liền như vậy bỏ qua!


      Lân Hoàng trầm mặc nhìn Lăng Vũ lát, nhàn nhạt .


      - Ha ha, Lân Hoàng đại nhân, đây là ngài đối bố thí ta sao?


      Lăng Vũ nhìn xem Lân Hoàng, ha ha phá lên cười.


      - Có gan ngươi phế bỏ Thần Hải của ta, dù sao ta còn có thể ăn đan dược khôi phục lại, muốn ta đem lãnh địa trả lại cho Nhất Ngôn, có cửa đâu! Chớ chi là bồi thường mười tỷ Ảnh Kim!


      - Lăng Vũ, ngươi còn trẻ, những lãnh địa kia đối với ngươi mà trọng yếu như vậy sao? Còn có mười tỷ Ảnh Kim, dùng tài lực Lăng gia các ngươi, có lẽ coi vào đâu a? Nhưng mà nếu như ngươi bị Lăng gia đuổi ra khỏi cửa, liền còn có cái gì nữa! Cho dù ngươi muốn bồi, ta nghĩ Lăng gia khẳng định cũng cho ta cái công đạo.


      Mặc dù Lân Hoàng có chút giận dỗi, nhưng y nguyên bình tĩnh .


      Nhất Ngôn trong lòng hơi vui, nếu là Lăng Vũ đem thổ địa trả lại cho , bồi thường mười tỷ Ảnh Kim cùng tự phế Thần Hải, vậy cơn tức này coi như là ra.


      - Lăng Vũ, Lân Hoàng khoan hồng độ lượng, ngươi còn tranh thủ thời gian quỳ xuống tạ ơn!


      Lăng Công mắng, Lăng Vũ thiếu chút nữa giết Nhất Ngôn, nếu Lân Hoàng thuận theo buông tha, tùy tiện ở phương diện khác thêm chút sức, Lăng gia tổn thất liền vượt xa 10 tỷ, đối với Lăng Công mà , phương án giải quyết như vậy là kết quả tốt nhất rồi.


      - láo! Lăng Công, các ngươi là loại nhu nhược, có nghĩa là ta cũng vậy. Các ngươi có gan đem ta trước đuổi ra khỏi nhà sau! Ta cho dù đem phiến lãnh địa còn có mười tỷ Ảnh Kim kia tặng người, Nhất Ngôn cũng mơ tưởng dựa dẫm vào ta lấy về!


      Lăng Vũ đùa cợt đảo qua Nhất Ngôn.


      Sau khi Nhất Ngôn nghe xong, tức giận đến toàn thân lỗ chân lông đều muốn nổ tung rồi, thầm nghĩ hỏi câu, vì cái gì! Cái này rốt cuộc là vì cái gì?


      cảm giác mình căn bản có địa phương gì đắc tội Lăng Vũ, tại sao Lăng Vũ phải bất cứ giá nào đối phó như vậy? Cái này hoàn toàn có đạo lý a!


      Chính là bởi vì biết nguyên nhân, trong nội tâm Nhất Ngôn mới phiền muộn.


      cũng biết là, Lăng Vũ ở Diệp Thần ý bảo mới đối với Nhất Ngôn như vậy!


      Lúc này đây tình, đối với Lăng Vũ mà lần đánh bạc, Lăng Vũ minh bạch, tại Lăng gia chỗ nương tựa, thúc phụ Tuyết Hoàng mặc dù đối với rất chiếu cố, nhưng ở trong suy nghĩ của Tuyết Hoàng địa vị cùng lão Đại, lão Nhị có gì khác nhau, dù sao đều là cháu trai của Tuyết Hoàng. Chờ bên trong lão Đại, lão Nhị cái trở thành Lăng gia gia chủ, sớm muộn bị đuổi .


      Nhưng từ khi Diệp Thần xuất , tình cảnh của liền hoàn toàn bất đồng rồi, đầu tiên, đưa cho Tuyết Hoàng hai thiên tài đệ tử, nếu như mình gặp được phiền toái, Tuyết Hoàng nhất định ra tay, ít nhất để ình quá thảm. Tiếp theo, trong khoảng thời gian này ở chung xuống, Lăng Vũ biết Diệp Thần là người giảng nghĩa khí, lúc này đây mình ăn phải lỗ vốn, về sau Diệp Thần thay mình xuất đầu.


      - Lân Hoàng đại nhân, chúng ta chuẩn bị đem Lăng Vũ giam giữ, mang về Hoàng thành, dùng gia pháp xử trí, lãnh địa quý đồ Nhất Ngôn, Lăng gia chúng ta nhất định trả lại cho , mặt khác cũng cho Nhất Ngôn mười tỷ Ảnh Kim đền bù tổn thất, Lân Hoàng đại nhân, người xem xử trí như vậy ngài có thể thoả mãn?


      Lăng Công khom người cẩn thận từng li từng tí địa đạo .


      Lân Hoàng từ chối cho ý kiến gật gật đầu, ánh mắt rơi vào người Lăng Vũ, hư ngón tay.


      "Bành" tiếng trầm đục, Lăng Vũ lập tức thống khổ bưng kín phần bụng, tựa như con tôm thước cuộn mình.


      Thần Hải của Lăng Vũ bị ngón tay này trực tiếp oanh bạo, Lân Hoàng tựa hồ còn hài lòng, tay phải vung lên, "Phốc" tiếng, đầu cánh tay của Lăng Vũ bay ra ngoài, máu tươi kích bắn. Sắc mặt Lăng Vũ tái nhợt, nhưng lại có quỳ xuống, cố nén đau đớn thuộc mình kia, giống như là đầu dã thú bị thương, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lân Hoàng.


      - Ta phong ấn tu vi của , chỉ cần phải Chiến Hoàng ra tay, liền vĩnh viễn có khả năng giải trừ. Trước đối với hơi khiển trách, tiếp phải nhìn Lăng gia các người xử trí như thế nào rồi!


      Lân Hoàng hừ lạnh tiếng, bỏ qua ánh mắt của Lăng Vũ, mặc kệ Lăng Vũ căm hận mình như thế nào, hai người thân phận địa vị cách xa chú định Lăng Vũ có khả năng có cơ hội trả thù !


      Lăng Công cùng năm trưởng lão còn lại đều là kinh hồn táng đảm, thủ đoạn của Lân Hoàng quả nhiên tàn nhẫn, Lăng Vũ ràng trêu chọc nhân vật hung ác như vậy, nhưng lại chết cũng hối cải, là đáng đời!


      Lăng Vũ hung hăng cắn răng, đem mặt Nhất Ngôn cùng Lân Hoàng gắt gao khắc ở trong đầu.


      Sớm muộn có ngày, để cho bọn trả trở về!


      Lăng Vũ bị bọn người Lăng Công mang , tiến về Tử Hoa Thần Triều Hoàng thành.


      Lân Hoàng tựa ghế dựa, nhìn xem Lăng Vũ bị mang , thời điểm Lăng Vũ ra , trong đôi mắt tràn đầy cừu hận, lại tia sợ hãi.


      Lân Hoàng ngón tay gõ lan can cái ghế, nhìn về phía Nhất Ngôn bên cạnh trầm giọng hỏi:


      - Nhất Ngôn, ngươi đắc tội qua đại nhân vật nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :