Chương 708: Bãi tha ma Viễn Cổ. (1) - Đây là? Ngay cả Đạm Đài Lăng cũng lộ ra tia kinh hãi, Diệp Thần cầm trong tay, ràng là khối Tinh Thần Hạch Tâm lớn cỡ nắm tay! Tinh Thần Hạch Tâm lớn như trứng bồ câu, là trân quý vô cùng rồi, huống chi khối lớn cỡ nắm tay! - Lấy được đồ vật chúng ta ra ngoài lại phân, còn phải tiếp tục đến bên trong a? Ta cảm giác được trong cung điện dưới mặt đất này là gian khổng lồ! Diệp Thần đem Tinh Thần Hạch Tâm thu vào trong gian bao tay, thứ này quá chói mắt rồi, nhất định phải đảm bảo tốt. cảm giác được ở chỗ sâu trong cung điện dưới mặt đất có cỗ gian chấn động, cùng trong Hạ Địa Quỳnh Lâu cảm nhận được có chút tương tự, biết là vị đại năng nào ở dưới cung điện dưới mặt đất mở chỗ gian khác. - Cự Diễm Thiên Vương, Minh Phong Thiên Vương còn có Hải các tộc khác sắp đuổi lên rồi, chúng ta trước! Đạm Đài Lăng cảm giác được phía sau có mấy cỗ khí tức cường đại nhanh chóng tới gần, mang theo Diệp Thần hướng chỗ sâu trong cung điện dưới mặt đất lướt gấp tới. hồi gian chấn động chậm rãi dật tản ra. Phía sau Tư Kính Minh thu được tin tức của Đạm Đài Lăng, nhanh chóng thu nạp vài món Nhân phẩm Linh Bảo còn lại, cũng tranh thủ thời gian theo lên, thả người tiến nhập trong gian kia. Cự Diễm Thiên Vương cực tốc chạy đến, hai con ngươi màu đỏ như máu có chút híp mắt, hiển nhiên nhận ra tia gian chấn động kia. - Trong cung điện dưới mặt đất này ràng còn có chỗ gian khác! Cự Diễm Thiên Vương mũi thở hơi nhấc lên, hít hà, cảm giác được trong khí lưu lại Tinh Thần Chi Lực, cái Tinh Thần Hạch Tâm kia nhất định là bị Đạm Đài Lăng cầm , tuy đối với thực lực của Đạm Đài Lăng cũng có vài phần kiêng kị, nhưng Tinh Thần Hạch Tâm mang trọng đại, mặc dù đuổi tới chỗ gian khác, cũng phải đem Tinh Thần Hạch Tâm đoạt lại! Cự Diễm Thiên Vương lập tức dùng hồn niệm hạ chỉ lệnh cho Cự Tốt ở bên ngoài cung điện dưới mặt đất, trầm giọng : - Bảo mấy vị Thiên Vương khác trong tộc, phong bế giao lộ, tuyệt đối thể để cho Đạm Đài Lăng chạy ! - Vâng, Thiên Vương! Trong đôi mắt Cự Tốt lên tia hưng phấn ngoan lệ, quay đầu nhìn về vùng biển xa xa lao . Ở bên trong Cung điện dưới mặt đất, Hạ Vũ Hải nhất tộc Minh Phong Thiên Vương cũng theo sát mà đến, nhìn quét bốn phía, cùng Cự Diễm Thiên Vương nhìn nhau, mang theo vẻ cảnh giác, thả người hướng phía trước lao . - Minh Phong, hai người chúng ta cùng chỗ hợp tác, từ trong tay Đạm Đài Lăng đoạt được Tinh Thần Hạch Tâm. Đến lúc đó người nửa, ý của ngươi như nào? Cự Diễm Thiên Vương có chút híp mắt, mở miệng , lộ ra ngụm răng nhọn sắc bén, tuy khóe miệng cười, nhưng lại thấy thế nào cũng hung ác. - Ta cùng người Thị Huyết Hải nhất tộc hợp tác, việc này bàn nữa. Thái độ của Minh Phong Thiên Vương cực kỳ kiên quyết cự tuyệt, ngừng nghỉ chút nào chui vào trong gian kia, thầm nghĩ trong lòng, Hạ Vũ Hải nhất tộc ta mới khinh thường làm bạn với Thị Huyết Hải các ngươi! Ta tình nguyện để Đạm Đài Lăng đạt được Tinh Thần Hạch Tâm, cũng muốn tiện nghi Thị Huyết Hải các ngươi! Nghe được Minh Phong Thiên Vương trả lời, Cự Diễm Thiên Vương hừ lạnh tiếng. Trong đôi mắt màu đỏ như máu bắn ra hào quang khát máu, cũng tiến nhập trong gian kia. Kế tiếp, lại ngừng có Hải các tộc cường giả tiến nhập trong gian này. Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng tiến vào gian, liền cảm thấy trước mắt hắc. biết qua bao lâu, thời điểm lại mở to mắt, phát bọn thân ở bên trong vùng biển cực lớn rồi, sau lưng là lối ra gian hình tròn. phía trước nhìn lại, trong hải vực mênh mông bao la, ánh sáng lờ mờ, liếc trông đến cuối cùng, đáy biển che kín cát đá, khắp nơi đều là thi cốt, nhìn kỹ, tất cả đều là thi thể các loại Hải , quái vật biển, liếc trông đến đầu, đây quả thực là bãi tha ma cực lớn! cổ uy áp nhàn nhạt từ trong thi cốt những Hải , quái vật biển kia lan tràn ra, như là Thiên Uy cường đại, Diệp Thần ý đồ dùng thần hồn điều tra hết thảy tại đây, nhưng mà phát , thần hồn của căn bản cách nào kéo dài ra bên ngoài, thân thể cũng giống như nặng mấy vạn cân, du động cực kỳ chậm chạp. Gần kề chỉ là thi cốt phát ra uy áp liền mạnh mẽ như vậy, những Hải , quái vật biển này khi còn sống nên cường đại cỡ nào? - Nơi này là… bãi tha ma Hải tộc Viễn Cổ? Đạm Đài Lăng lông mày chau lại, lộ ra tia kinh hãi, giọng lẩm bẩm. đường bơi , tốc độ của Đạm Đài Lăng cũng chậm rất nhiều, nhưng nàng dù sao cũng là Linh Vọng cảnh cường giả, vẫn có thể triệt tiêu bộ phận uy áp, Đạm Đài Lăng hướng phía dưới quan sát, tại đây mỗi bộ hài cốt đều là Viễn Cổ Cự Thú nổi danh trong Hải , quái vật biển, có bộ phận là thời kỳ Thượng Cổ, tuyệt đại bộ phận đều là thời kì Thái Cổ, những Hải quái vật biển này tại rất nhiều cũng diệt tuyệt, chỉ ghi lại bên trong sử sách. - Bãi tha ma Viễn Cổ? Diệp Thần đối với lịch sử Hải các tộc cũng thập phần hiểu , thực muốn lý giải cái thế giới này, lại phát , lịch sử cái thế giới này như là bị người xóa , tình vạn năm trước liền có rất ít người biết, chỉ ở trong những thế lực có truyền thừa cổ xưa kia mới có thể tìm được ít ghi lại. - Truyền thuyết , những Hải thời kì Thái Cổ kia, ở thời điểm tuổi thọ sắp đến điểm cuối, đều tiến vào địa phương gọi là 'Viễn Cổ bãi tha ma', lẳng lặng chờ đợi tử vong. Những Hải có tư cách vào Viễn Cổ bãi tha ma kia, đều thập phần cường đại, nghe ít nhất đều là Thần Huyền! Ở bên trong Hải tộc chúng ta, cường giả như vậy bị chúng ta xưng là Thâm Hải cự . Đạm Đài Lăng êm tai , đối với thịnh thế thời kì Thái Cổ có chút hướng tới, chỉ tiếc, tại toàn bộ Hải tộc đều xuống dốc rồi. Diệp Thần nghe được ngạc nhiên, nguyên lai nơi này là mộ địa của Hải thời kì Thái Cổ, nhìn phía dưới do thi thể xếp thành từng tòa sườn núi, những thi cốt này đều chết mười vạn năm trở lên, đại bộ phận lại vẫn giữ được thập phần hoàn hảo, có thể thấy được thân thể những cường giả này chắc chắn. Chúng sau khi chết thi cốt liền cho người áp bách lớn như vậy, vậy lúc chúng nó còn sống đến tột cùng cường đến trình độ nào, là có chút vượt quá tưởng tượng rồi. Diệp Thần ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó xa Tiểu Vưu ngược lại là nhõm tự tại, dùng tốc độ cực nhanh sưu sưu sưu phía trước bơi lên, mắt to tò mò nhìn quanh bốn phía, bên thi cốt những Hải này phát ra uy áp đối với nó mà hoàn toàn có hiệu quả.
Chương 709: Bãi tha ma Viễn Cổ. (2) Đạm Đài Lăng bên hướng phía dưới bao quát, bên sợ hãi thán phục hết thảy trước mắt, tại đây mỗi bộ hài cốt, đều chứa tia uy năng còn sót lại, nàng chậm rãi rơi xuống, dừng chân mặt đá, đầu ngón tay nhàng thu lại, đem quả trân châu chôn sâu ở trong bùn thu đến trong tay, khỏa trân châu này lớn như đầu tiểu hài tử, toàn thân thanh tịnh vô cùng, tản ra hào quang tinh khiết, chiếu rọi da thịt Đạm Đài Lăng càng thêm tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ, như là độ lên tầng quang màng. - Lại là Thần Minh chi châu! Đạm Đài Lăng nhìn xem khỏa trân châu cực đại trong tay kia, dù là nàng gần đây trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này cũng sợ hãi thán phục lên tiếng. - Như thế nào gọi Thần Minh chi châu, chẳng lẽ khỏa hạt châu này là Thần Minh còn sót lại hay sao? Diệp Thần hiếu kỳ . - phải, nhưng cũng xê xích gì nhiều. Đạm Đài Lăng cười lắc đầu, nụ cười kia lóe lên tức , nhưng lại như là hoa sen sơ trán, đẹp sao tả xiết, ngực nàng có chút phập phồng, tâm tình cực bình tĩnh : - Đây là Hải loại loại bạng (*con trai) ngưng kết ra trân châu, loại Hải này tuổi thọ dài, có thể sống trăm vạn năm thậm chí càng lâu, đối với phàm nhân tánh mạng ngắn ngủi mà , chúng đích là cùng Thần Minh khác rồi. Ở thời điểm loại Hải này tử vong, tinh hoa toàn thân chúng đều dung hợp lên Thần Minh chi châu, đối với Hải chúng ta mà , Thần Minh chi châu này tác dụng thậm chí thể so với Tinh Thần Hạch Tâm cỡ nắm đấm kia thua kém! Nhìn xem khỏa Thần Minh chi châu tản ra sáng rọi chói mắt kia, Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng đều tự giác có chút hưng phấn, bọn cảm giác được, trong phiến Viễn Cổ mộ địa này, khẳng định cũng có thiếu siêu cấp bảo vật! Đúng lúc này, Tư Kính Minh cũng thông qua cửa vào chỗ gian kia tiến nhập Viễn Cổ bãi tha ma, liếc mắt liền thấy được Đạm Đài Lăng cách đó xa, bất chấp gì khác, gấp giọng ra: - Bệ hạ, đằng sau Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương cũng tới! đợi Đạm Đài Lăng trả lời, thời điểm ánh mắt của Tư Kính Minh rơi vào Thần Minh chi châu trong tay Đạm Đài Lăng, tròng mắt lập tức trừng tròn xoe, miệng há có thể nhét mấy cái trứng gà, run giọng : - Bệ… bệ hạ, đây là Thần Minh chi châu trong truyền thuyết sao? Ta nhìn lầm a? Tư Kính Minh có chút khó có thể tin dụi dụi mắt. - Xác thực là Thần Minh chi châu, nơi này là Viễn Cổ bãi tha ma của Hải thời kì Thái Cổ, khẳng định cũng có thiếu thứ tốt. Đạm Đài Lăng tâm tình rất tốt, ngữ khí chuyện cũng giống bình thường lãnh đạm như vậy rồi, nghe được Tư Kính Minh Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương cũng tới, quyết định nhanh, người tách ra hồi thất sắc thần quang, cỗ lực lượng bị nàng rót vào bên trong Thần Minh chi châu. Bành tiếng, Thần Minh chi châu trong nháy mắt nổ thành bột phấn, cổ lực lượng tinh hoa tinh khiết tựa như đạo đạo Ngân Hà, tản ra ánh sáng nhạt trong suốt, quấn quanh ở quanh người Đạm Đài Lăng. Đầu ngón tay của Đạm Đài Lăng nhàng vung lên, người thần quang càng lớn, bột phấn Thần Minh chi châu lập tức bị Đạm Đài Lăng hấp thu vào, còn có phần lực lượng nhanh chóng ngưng tụ ở Hải Thần Tam Xoa Kích, Hải Thần Tam Xoa Kích bắn ra vạn đạo hào quang bảy màu. Diệp Thần đứng ở bên cạnh Đạm Đài Lăng, ràng cảm giác được, tu vi của Đạm Đài Lăng ngừng kéo lên, đạt đến trình độ phi thường kinh người. Tư Kính Minh há to miệng, ra lời, quả Thần Minh chi châu ràng cứ như vậy bị dùng xong rồi, lấy được khỏa Thần Minh chi châu, cường giả bình thường đều từ từ hấp thu lực lượng Thần Minh chi châu, như Đạm Đài Lăng liền đem Thần Minh chi châu bóp vỡ hấp thu là phi thường có lợi nhất, lãng phí rất nhiều tinh hoa, bất quá thừa nhận cũng được, Đạm Đài Lăng làm như vậy là đúng, đằng sau còn có hai vị Thiên Vương theo, thực lực Đạm Đài Lăng tăng cường rồi, mới có thể đạt được nhiều thứ hơn! Diệp Thần cũng cảm nhận được Thần Minh chi châu kia phát ra lực lượng cực kỳ tinh thuần, nhưng loại lực lượng này cùng Hải lực lượng người Đạm Đài Lăng so sánh cùng loại, Diệp Thần dám tùy tiện hấp thu, tham thâm, dù sao đó là lực lượng của Hải nhất tộc. Hấp thu lực lượng Thần Minh chi châu, khí chất cả người Đạm Đài Lăng xảy ra tia cải biến, làn da toàn thân như là trân châu, ra màu trắng sáng bóng trong suốt, làm cho nàng dáng người yểu điệu, nhiều thêm vài phần hương vị hấp dẫn. Đạm Đài Lăng có chút nhíu mày, nàng cảm giác được Thần Minh chi châu phát ra lực lượng hơi có chút đúng, nhưng vấn đề lớn, lúc này gian hồi chấn động, nàng lập tức cảnh giác, hai tay nắm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích, hướng cửa vào gian nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh lục tục tiến nhập phiến Viễn Cổ bãi tha ma này. Đúng là Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương! Đối mặt hai Thiên Vương nắm giữ lực lượng nhị trọng lĩnh vực, thần sắc của Đạm Đài Lăng bình tĩnh, hướng Minh Phong Thiên Vương nhìn lại, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng : - Chẳng lẽ Hạ Vũ Hải nhất tộc cùng với Thị Huyết Hải liên hợp sao? - Đạm Đài Lăng, nên hiểu lầm, Hạ Vũ Hải ta tuyệt cùng Thị Huyết Hải nhất tộc làm bạn, chúng ta bất quá là cùng chỗ vào mà thôi. Minh Phong Thiên Vương nhàn nhạt , ở trong Hải các tộc, Thị Huyết Hải tuy thực lực được ột trong mấy tộc đàn mạnh nhất, nhưng cũng là thanh danh thối nhất, Hải các tộc đều rất ít cùng Thị Huyết Hải nhất tộc vãng lai. Đạm Đài Lăng có chút gật đầu, lúc Minh Phong Thiên Vương tiến vào cùng Cự Diễm Thiên Vương giữ vững khoảng cách. Cự Diễm Thiên Vương con mắt híp lại nhìn về phía thi cốt như mọc thành phiến xa xa kia, mở ra miệng rộng cuồng tiếu mấy tiếng, cuồng hỉ : - Đạm Đài Lăng, nghĩ tới các ngươi ràng phát Viễn Cổ bãi tha ma, nguyên lai ta còn muốn đoạt Tinh Thần Hạch Tâm trong tay ngươi, nhưng phát Viễn Cổ bãi tha ma, ta đối với Tinh Thần Hạch Tâm của ngươi cũng sao hứng thú rồi. Đạm Đài Lăng, Băng Lam Hải nhất tộc các ngươi tổng muốn đem phiến Viễn Cổ bãi tha ma này nuốt vào a? Băng Lam Hải nhất tộc muốn chiếm lĩnh phiến Viễn Cổ bãi tha ma này là thể nào, mặc dù đối với Thị Huyết Hải nhất tộc có chút bất mãn, nhưng Đạm Đài Lăng cũng có biện pháp cầm bọn thế nào. Nếu Đạm Đài Lăng cùng Cự Diễm Thiên Vương chiến trận, thắng nắm chắc vẫn là tương đối lớn, thế nhưng mà đánh cũng có ý nghĩa, hơn nữa ở trong mấy giờ là căn bản cách nào phân ra thắng bại! - Cái Viễn Cổ bãi tha ma này mặc dù phải của Băng Lam Hải ta, nhưng cũng tuyệt phải Thị Huyết Hải ngươi có thể độc chiếm.
Chương 710: Thi hài Viễn Cổ Hải . Đạm Đài Lăng nhàn nhạt hừ tiếng, đối với Diệp Thần cùng Tư Kính Minh : - Chúng ta ! Ba thân ảnh nhanh chóng hướng xa xa bơi . Minh Phong Thiên Vương cũng là mặt mũi tràn đầy vui mừng chạy về bên khác. Cự Diễm Thiên Vương nhìn nhìn bóng lưng Đạm Đài Lăng, cười lạnh tiếng, du hướng bên khác. Sau khi bọn tách ra, rất nhanh Hải các tộc cường giả cũng là nhao nhao trào vào phiến Viễn Cổ mộ phần này. Bởi vì uy áp ức chế, thần hồn cách nào tìm tòi, tuy trong phiến Viễn Cổ bãi tha ma này thứ tốt ít, nhưng đường tìm qua hiệu suất quá thấp, dùng được bao lâu có rất nhiều Hải các tộc cường giả tràn vào, đến lúc đó thứ tốt chưa hẳn đến phiên bọn rồi! - Sư gia, giúp việc, đạt được bảo vật, cũng chia ngươi phần. Diệp Thần cười hì hì đối với Sư gia bên trong Thiên Tinh ấn ra. Sư gia ý niệm chắc có lẽ bị phiến Viễn Cổ bãi tha ma này áp chế. - Bên trái thiên nam 600m, phía bên phải thiên bắc 3000 m. Sư gia ôm tiểu mẫu Sư, thảnh thơi . - Diệp Thần tiểu tử, nghĩ tới ngay cả Viễn Cổ bãi tha ma của Hải cũng bị ngươi tìm được. Diệp Thần nhìn thoáng qua Tư Kính Minh : - Tư Thái Thượng trưởng lão, ngươi phía bên phải thiên phương bắc hướng 3000 m sưu tầm, ta cùng Đạm Đài phía trái. Tư Kính Minh nhìn thoáng qua Đạm Đài Lăng, chứng kiến Đạm Đài Lăng gật đầu, liền hướng bắc lao . Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng ở bên trái thiên nam tìm tòi lát, bao lâu sau, chỉ thấy Đạm Đài Lăng ở trong đống Hải thi cốt tìm được tầng lân phiến bao trùm lấy vật liệu da hơi mỏng. - Đây là lân giáp người Hải ? Diệp Thần hỏi, thò tay ngắt tầng vật liệu da kia thoáng phát, xúc cảm phi thường mềm mại. - Lân giáp cổ loại gọi Hắc Lân Hải , tầng lân giáp này phi thường mềm mại, nhưng năng lực phòng ngự rất mạnh. Nếu có thể chế thành áo giáp, ngay cả Thần Hải Cảnh cường giả cũng mơ tưởng xuyên thủng. Đạm Đài Lăng phân biệt thoáng phát, nàng cũng chỉ là ở sử sách từng gặp mà thôi. - Đáng tiếc thứ này chế tác rất khó. Trừ khi có Tông Sư Luyện khí đại sư, mới có thể đem nó chế tác thành áo giáp. Diệp Thần khẽ gật đầu, ngay cả Thần Hải Cảnh giới cường giả cũng cách nào xuyên thủng, cái lân giáp này hẳn là tương đối trân quý, biết có thể nhờ Linh Bảo Các luyện khí đại sư chế thành áo giáp hay . Dùng năng lực của Địch Hùng, chỉ sợ là đủ. Lúc này Tư Kính Minh ở phương Bắc sưu tầm, ánh mắt của đảo qua thi cốt những Hải kia, phía dưới tích súc lấy lưu sa dày đặc. - Ở chỗ này thần hồn cách nào thi triển, tiểu tử kia dựa vào cái gì chuẩn xác suy đoán ra vị trí bảo vật? phải là đùa nghịch ta ? Mặc dù Tư Kính Minh có chút tin, nhưng vẫn dựa theo lời Diệp Thần cẩn thận tìm phen, đoạn đường này tới, trong lòng của đối với Diệp Thần cũng ít nhiều có chút chịu phục rồi, cái khác còn bất luận, chỉ bằng vào Diệp Thần ngón tay đâm phá tầng cấm chế bên ngoài phế tích kia, phi thường khó lường rồi, đây chính là lực lượng đệ nhị trọng lĩnh vực cũng thể công phá a! biết Diệp Thần rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì, tiểu tử kia bộ dạng tựa hồ có rất nhiều át chủ bài. Tư Kính Minh thào tự , bốn phía sưu tầm, đột nhiên tầm đó, chứng kiến xa xa bên trong cát sỏi, đạo ánh sáng nhạt lên, lòng khẽ động, biết là bảo vật gì? lao xuống dưới, đẩy ra cát sỏi, chỉ thấy đoạn răng dài trắng noãn như ngọc, xuất ở trong tầm mắt của . - Răng của Thiên Lộc hải tượng! căn dài như vậy, con Thiên Lộc hải tượng này ít nhất sống 30 vạn năm trở lên a. Tư Kính Minh nhàng vuốt ve răng dài này, ánh mắt nhìn xem răng dài giống như là thấy được mỹ nhân tuyệt thế, hai mắt tỏa ánh sáng. Răng dài của Thiên Lộc hải tượng tuyệt đối là trân bảo thế gian khó tìm, công dụng phi thường rộng khắp, đem răng dài của nó mài thành bụi phấn, ăn chút có thể giải các loại kỳ độc, ngoại trừ giải độc, nó vẫn là phối liệu tuyệt hảo luyện chế các loại Siêu cấp đan dược. Cẩn thận đem răng dài của Thiên Lộc hải tượng cất kỹ, Tư Kính Minh sờ lên cái cằm, nơi này khoảng cách vị trí kia vừa mới 3000 m, biết Diệp Thần đến tột cùng là làm sao biết nơi này có bảo bối. Ngay cả là Tư Kính Minh tâm cao khí ngạo, cũng khỏi được triệt để chịu phục rồi, thể thừa nhận, Diệp Thần vẫn có ít thủ đoạn, trước kia chỉ phục người thực lực so với mạnh, Diệp Thần là ngoại lệ. Tư Kính Minh quay người hướng phương hướng của Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần lao , trong nội tâm có vài phần chờ mong, biết Diệp Thần còn có cảm giác đến những địa phương khác hay . Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần đường sưu tầm, ngược lại là tìm được vài thứ tốt, đều là đồ vật từ những thi thể Hải này lưu lại, bất quá đều là thứ tốt cực kỳ trân quý. Diệp Thần hướng xa xa nhìn ra, trong lúc đó cảm ứng được rồi, Tiểu Vưu tựa hồ có ít phát . - Đạm Đài, theo ta! Diệp Thần quay đầu lại nhìn về phía Đạm Đài Lăng , hướng phương hướng Tiểu Vưu bơi . Xa xa Cự Diễm Thiên Vương mang theo mấy cường giả của Thị Huyết Hải nhất tộc bốn phía sưu tầm, bọn tìm tòi cả buổi, cũng chỉ tìm được hai kiện bảo bối, xa xa trông xem thế nào, phát Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng hiệu suất tựa hồ so với bọn muốn cao hơn nhiều. Trong lòng Cự Diễm Thiên Vương có chút nghi hoặc, híp mắt nguy hiểm nhìn xem Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần, Đạm Đài Lăng mang đến người kia, tuy thực lực chỉ là Vô Thủy cảnh, lại có thể dễ dàng phá vỡ cấm chế bên ngoài di tích, hiện tại bọn hắn có thể nhanh như vậy tìm được bảo vật, có phải cũng cùngnhân loại kia có quan hệ hay ? Trong lòng của thầm nghĩ, biết mấy vị Thiên Vương khác có đem đường phủ kín hay , khóe miệng của lên tia cười lạnh, Đạm Đài Lăng lấy được đồ vật càng nhiều, Thị Huyết Hải bọn lấy được cũng càng nhiều, đến lúc đó cùng nhau đoạt đến là được! Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng chung chỗ, đường bay vút, hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy xa xa trong phiến hải vực mọc ra rong biển rậm rạp, mảnh rong biển dài hẹp dài đến năm sáu ngàn mét, càng ngừng chập chờn lấy, giống như là mảnh rừng nhiệt đới, mà trong rừng rong biển này, tựa hồ có cỗ thi hài cực lớn ở trong đó như như . cỗ uy áp hùng hồn, hướng bên này áp bách đến, loại áp lực khủng bố này để cho người lập tức có tia cảm giác sởn hết cả gai ốc. Bên trong rong biển này che dấu, rốt cuộc là Hải gì, khi còn sống lại đạt đến loại cấp bậc nào? Ở bên trong rong biển kia, cái bóng chợt lóe lên, Tiểu Vưu trước bước chui vào.
Chương 711: Ảo thuật. (1) Diệp Thần muốn đem Tiểu Vưu gọi về, nhưng mà ở chỗ này, thần hồn của cách nào cùng Tiểu Vưu bắt được liên lạc, trong lòng bàn tay ông ông chiến minh thôi, Diệp Thần kinh ngạc phát , ở dưới uy áp này, Sư gia bên trong Thiên Tinh ấn cùng mình liên hệ cũng bị hoàn toàn ngăn cách rồi, cái tình huống này còn là lần đầu tiên phát sinh. Huyền Khí người, thần hồn toàn bộ bị áp bách trói buộc, chỉ có thể bằng vào thân thể chống cự loại uy hiếp khủng bố này! Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương. - Cái kia rốt cuộc là cái gì? Trong nội tâm Diệp Thần kinh nghi bất định. Thời điểm bọn dừng lại, sau lưng bọn người Tư Kính Minh còn có Cự Diễm Thiên Vương, Minh Phong Thiên Vương cũng mang theo chúng cường giả đuổi tới, khi bọn tới gần rong biển, lập tức cũng cảm nhận được cỗ áp bách kinh khủng kia. Ở bên trong rong biển, thi hài cực lớn kia phát tán khí tức, cổ xưa mà xa xưa, phảng phất tồn tại vô tận tuế nguyệt. Cự Diễm Thiên Vương đôi mắt đỏ thẫm giống như bốc cháy lên hỏa diễm, phát ra hào quang màu đỏ tươi, hướng rong biển quét tới, thân hình có chút dừng thoáng phát, mặt đột nhiên dần ra tia mừng như điên, lớn tiếng : - Tất cả mọi người cùng ta xông vào! Bảy cường giả Thị Huyết Hải nhất tộc cùng kêu lên, tất cả đều lăng mà lên, hướng phiến rong biển kia vọt vào. Mắt của Cự Diễm Thiên Vương chính là thiên phú của Thị Huyết Hải nhất tộc, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, chỗ tầm mắt đạt tới, có thể thấu thị hết thảy, Cự Diễm Thiên Vương dùng đỏ thẫm Chi Đồng điều tra qua, phiến rong biển này chắc có lẽ có nguy hiểm gì, bằng Cự Diễm Thiên Vương cũng biết quyết đoán xông vào như thế. Chứng kiến Cự Diễm Thiên Vương có động tác, Minh Phong Thiên Vương cũng cam chịu rớt lại phía sau, vung tay lên, dẫn đầu mấy thuộc hạ theo phương hướng khác vọt vào rong biển. Cự Diễm Thiên Vương đỏ thẫm Chi Đồng nhất định là phát vật gì tốt, tuyệt đối thể để cho bọn đoạt trước. - ! Đạm Đài Lăng hướng Diệp Thần cùng Tư Kính Minh nhìn thoáng qua, cầm trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích, đuôi cá ra lam nhạt sáng bóng nhàng bãi xuống, xung trận lên trước vọt vào rong biển. Diệp Thần khẽ nhíu mày, cảm giác phiến rong biển này có chút đúng, cụ thi hài kia phát ra uy áp quá cường đại, ngay cả mình cùng Sư gia liên hệ cũng có thể ngăn cách, chỉ có thể sử dụng thân thể sợ là phải gặp nguy hiểm! Bất quá chứng kiến Đạm Đài Lăng vọt vào, Diệp Thần cùng Tư Kính Minh đều có nửa điểm chần chờ, cũng vào theo. Mấy đội nhân mã từ phương hướng bất đồng vọt vào rong biển. Vừa tiến vào bên trong rong biển, tất cả mọi người cảm giác trước mắt hắc, rong biển cực kỳ rậm rạp, ánh sáng lờ mờ, bọn chỉ có thể nhìn đến phạm vi 2~3m trước mắt. Tiến vào rong biển, tất cả mọi người phát tượng quỷ dị, thời điểm ở bên ngoài rong biển xem, Hải thi cốt kia ràng khoảng cách rất gần, vài bước liền có thể đến, nhưng tiến vào rong biển, phía trước tiến lên vài trăm mét, lại vẫn cách nào tìm được Hải thi cốt cực lớn kia. bộ hài cốt khổng lồ như vậy, làm sao có thể bỗng nhiên nhìn tới nữa? Chung quanh khắp nơi đều là rong biển rậm rạp chằng chịt, mênh mông, ràng ngay cả quay đầu lại cũng thấy lắm rồi, có điểm giống như là tiến nhập mê huyễn đại trận, thế nhưng mà để cho người phát giác đến tia cảm giác trận pháp. Bất kể là Cự Diễm Thiên Vương, Minh Phong Thiên Vương hay là mấy Hải chủng tộc cường giả khác, tất cả đều bị vây ở bên trong rừng rong biển này. Cho dù là Linh Vọng cảnh cường giả, ở trong rừng rong biển cũng là hai mắt hắc, tìm thấy đường ra ngoài rồi. - Cự Diễm Thiên Vương Xích Hồng Chi Đồng, ràng cũng nhìn ra mánh khóe, đầu vọt lên tiến đến? Đạm Đài Lăng khẽ nhíu mày, chỉ Cự Diễm Thiên Vương, ngay cả nàng cũng có nhìn ra, nơi này cảm giác thấy bất luận Huyền Khí hoặc là pháp trận chấn động gì, nàng cho rằng tiến đến là có vấn đề đấy. Thân hãm ở bên trong rong biển rậm rạp, Diệp Thần cũng có bối rối, nhắm mắt cẩn thận cảm ứng đến chung quanh, trong nước gợn kia, chảy xuôi theo tia lực lượng thần bí, khí tức cùng lúc A Ly thi triển ảo thuật có vài phần tương tự. Diệp Thần mở mắt ra, nhìn xem Đạm Đài Lăng : - Cái phiến rong biển này hẳn phải là trận pháp gì, mà có thể là mê huyễn chi thuật, chúng ta bây giờ rất có thể ở vào bên trong ảo cảnh! Đạm Đài Lăng biến sắc, đôi mi thanh tú cau lại : - Ta nhớ ra rồi, vừa rồi trước khi tiến vào rừng rong biển, ta phảng phất đã nghe được thanh kêu gọi ta, biết làm sao, ta có đa tưởng liền theo vào. Chỉ là cái thanh triệu hoán này cực kỳ che giấu, nếu phải ngươi nhắc nhở, ta cũng nhớ lại. Nghe được Đạm Đài Lăng , trong nội tâm Diệp Thần sợ hãi cả kinh, hẳn là thời điểm Cự Diễm Thiên Vương dùng Xích Viêm Chi Đồng nhìn quét, cũng là trúng ảo thuật, cho nên chút do dự dẫn người vọt tiến đến? Ảo thuật cường đại, cư nhiên bất tri bất giác tựu để cho bọn họ trúng ảo thuật như thế. Nếu như người làm phép kia muốn cho bọn chết, đoán chừng bọn là cỗ thi thể mặt đất rồi. Trong rừng rong biển này đến tột cùng cất dấu tồn tại dạng gì? Là ai thi triển ảo thuật cường đại như thế? biết sau khi Tiểu Vưu vào chạy nơi nào, bây giờ phải là cũng thân hãm bên trong ảo cảnh, Diệp Thần có chút bận tâm, lại hoàn toàn cách nào cảm ứng được Tiểu Vưu. - trúng ảo thuật, liền cần tiếp tục tới, ngồi xuống trước tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí a. Diệp Thần ra, chậm rãi chìm đến đáy biển, ngồi ở đáy rong biển, xếp bằng tập trung tư tưởng suy nghĩ, muốn tĩnh hạ tâm lai bài trừ ảo thuật. Đạm Đài Lăng cùng Tư Kính Minh cũng ngồi xuống. Trong óc lên từng màn ảo ảnh, Diệp Thần cẩn thủ lấy bản tâm, để ình trấn định lại, lúc này Mê Huyễn Bảo Châu ở ngực Diệp Thần, tán phát ra đạo đạo ánh sáng nhạt, thẩm thấu tiến vào trong thân thể Diệp Thần, để cho Diệp Thần đặc biệt yên ổn. Ngay thời điểm ba người ngồi xuống, chỉ thấy vô số rong biển hướng Đạm Đài Lăng, Diệp Thần còn có Tư Kính Minh cuốn qua, giống như là mảnh xúc tu dài hẹp. - Đây là ảo giác, cần quản nó! Đạm Đài Lăng ngồi xếp bằng tại chỗ, con mắt kiên định, nhìn xem những rong biển xoắn tới kia thần sắc thay đổi chút nào, trong thanh mang theo loại kiên định để cho người thanh tỉnh. Những rong biển kia như là mảnh mãng xà dài hẹp tráng kiện, quấn lấy ba người bọn họ, cái loại cảm giác dán ở làn da râm mát trắng nõn, cực kỳ chân , tuyệt như là ảo giác.
Chương 711: Ảo thuật. (1) Diệp Thần muốn đem Tiểu Vưu gọi về, nhưng mà ở chỗ này, thần hồn của cách nào cùng Tiểu Vưu bắt được liên lạc, trong lòng bàn tay ông ông chiến minh thôi, Diệp Thần kinh ngạc phát , ở dưới uy áp này, Sư gia bên trong Thiên Tinh ấn cùng mình liên hệ cũng bị hoàn toàn ngăn cách rồi, cái tình huống này còn là lần đầu tiên phát sinh. Huyền Khí người, thần hồn toàn bộ bị áp bách trói buộc, chỉ có thể bằng vào thân thể chống cự loại uy hiếp khủng bố này! Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương. - Cái kia rốt cuộc là cái gì? Trong nội tâm Diệp Thần kinh nghi bất định. Thời điểm bọn dừng lại, sau lưng bọn người Tư Kính Minh còn có Cự Diễm Thiên Vương, Minh Phong Thiên Vương cũng mang theo chúng cường giả đuổi tới, khi bọn tới gần rong biển, lập tức cũng cảm nhận được cỗ áp bách kinh khủng kia. Ở bên trong rong biển, thi hài cực lớn kia phát tán khí tức, cổ xưa mà xa xưa, phảng phất tồn tại vô tận tuế nguyệt. Cự Diễm Thiên Vương đôi mắt đỏ thẫm giống như bốc cháy lên hỏa diễm, phát ra hào quang màu đỏ tươi, hướng rong biển quét tới, thân hình có chút dừng thoáng phát, mặt đột nhiên dần ra tia mừng như điên, lớn tiếng : - Tất cả mọi người cùng ta xông vào! Bảy cường giả Thị Huyết Hải nhất tộc cùng kêu lên, tất cả đều lăng mà lên, hướng phiến rong biển kia vọt vào. Mắt của Cự Diễm Thiên Vương chính là thiên phú của Thị Huyết Hải nhất tộc, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, chỗ tầm mắt đạt tới, có thể thấu thị hết thảy, Cự Diễm Thiên Vương dùng đỏ thẫm Chi Đồng điều tra qua, phiến rong biển này chắc có lẽ có nguy hiểm gì, bằng Cự Diễm Thiên Vương cũng biết quyết đoán xông vào như thế. Chứng kiến Cự Diễm Thiên Vương có động tác, Minh Phong Thiên Vương cũng cam chịu rớt lại phía sau, vung tay lên, dẫn đầu mấy thuộc hạ theo phương hướng khác vọt vào rong biển. Cự Diễm Thiên Vương đỏ thẫm Chi Đồng nhất định là phát vật gì tốt, tuyệt đối thể để cho bọn đoạt trước. - ! Đạm Đài Lăng hướng Diệp Thần cùng Tư Kính Minh nhìn thoáng qua, cầm trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích, đuôi cá ra lam nhạt sáng bóng nhàng bãi xuống, xung trận lên trước vọt vào rong biển. Diệp Thần khẽ nhíu mày, cảm giác phiến rong biển này có chút đúng, cụ thi hài kia phát ra uy áp quá cường đại, ngay cả mình cùng Sư gia liên hệ cũng có thể ngăn cách, chỉ có thể sử dụng thân thể sợ là phải gặp nguy hiểm! Bất quá chứng kiến Đạm Đài Lăng vọt vào, Diệp Thần cùng Tư Kính Minh đều có nửa điểm chần chờ, cũng vào theo. Mấy đội nhân mã từ phương hướng bất đồng vọt vào rong biển. Vừa tiến vào bên trong rong biển, tất cả mọi người cảm giác trước mắt hắc, rong biển cực kỳ rậm rạp, ánh sáng lờ mờ, bọn chỉ có thể nhìn đến phạm vi 2~3m trước mắt. Tiến vào rong biển, tất cả mọi người phát tượng quỷ dị, thời điểm ở bên ngoài rong biển xem, Hải thi cốt kia ràng khoảng cách rất gần, vài bước liền có thể đến, nhưng tiến vào rong biển, phía trước tiến lên vài trăm mét, lại vẫn cách nào tìm được Hải thi cốt cực lớn kia. bộ hài cốt khổng lồ như vậy, làm sao có thể bỗng nhiên nhìn tới nữa? Chung quanh khắp nơi đều là rong biển rậm rạp chằng chịt, mênh mông, ràng ngay cả quay đầu lại cũng thấy lắm rồi, có điểm giống như là tiến nhập mê huyễn đại trận, thế nhưng mà để cho người phát giác đến tia cảm giác trận pháp. Bất kể là Cự Diễm Thiên Vương, Minh Phong Thiên Vương hay là mấy Hải chủng tộc cường giả khác, tất cả đều bị vây ở bên trong rừng rong biển này. Cho dù là Linh Vọng cảnh cường giả, ở trong rừng rong biển cũng là hai mắt hắc, tìm thấy đường ra ngoài rồi. - Cự Diễm Thiên Vương Xích Hồng Chi Đồng, ràng cũng nhìn ra mánh khóe, đầu vọt lên tiến đến? Đạm Đài Lăng khẽ nhíu mày, chỉ Cự Diễm Thiên Vương, ngay cả nàng cũng có nhìn ra, nơi này cảm giác thấy bất luận Huyền Khí hoặc là pháp trận chấn động gì, nàng cho rằng tiến đến là có vấn đề đấy. Thân hãm ở bên trong rong biển rậm rạp, Diệp Thần cũng có bối rối, nhắm mắt cẩn thận cảm ứng đến chung quanh, trong nước gợn kia, chảy xuôi theo tia lực lượng thần bí, khí tức cùng lúc A Ly thi triển ảo thuật có vài phần tương tự. Diệp Thần mở mắt ra, nhìn xem Đạm Đài Lăng : - Cái phiến rong biển này hẳn phải là trận pháp gì, mà có thể là mê huyễn chi thuật, chúng ta bây giờ rất có thể ở vào bên trong ảo cảnh! Đạm Đài Lăng biến sắc, đôi mi thanh tú cau lại : - Ta nhớ ra rồi, vừa rồi trước khi tiến vào rừng rong biển, ta phảng phất đã nghe được thanh kêu gọi ta, biết làm sao, ta có đa tưởng liền theo vào. Chỉ là cái thanh triệu hoán này cực kỳ che giấu, nếu phải ngươi nhắc nhở, ta cũng nhớ lại. Nghe được Đạm Đài Lăng , trong nội tâm Diệp Thần sợ hãi cả kinh, hẳn là thời điểm Cự Diễm Thiên Vương dùng Xích Viêm Chi Đồng nhìn quét, cũng là trúng ảo thuật, cho nên chút do dự dẫn người vọt tiến đến? Ảo thuật cường đại, cư nhiên bất tri bất giác tựu để cho bọn họ trúng ảo thuật như thế. Nếu như người làm phép kia muốn cho bọn chết, đoán chừng bọn là cỗ thi thể mặt đất rồi. Trong rừng rong biển này đến tột cùng cất dấu tồn tại dạng gì? Là ai thi triển ảo thuật cường đại như thế? biết sau khi Tiểu Vưu vào chạy nơi nào, bây giờ phải là cũng thân hãm bên trong ảo cảnh, Diệp Thần có chút bận tâm, lại hoàn toàn cách nào cảm ứng được Tiểu Vưu. - trúng ảo thuật, liền cần tiếp tục tới, ngồi xuống trước tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí a. Diệp Thần ra, chậm rãi chìm đến đáy biển, ngồi ở đáy rong biển, xếp bằng tập trung tư tưởng suy nghĩ, muốn tĩnh hạ tâm lai bài trừ ảo thuật. Đạm Đài Lăng cùng Tư Kính Minh cũng ngồi xuống. Trong óc lên từng màn ảo ảnh, Diệp Thần cẩn thủ lấy bản tâm, để ình trấn định lại, lúc này Mê Huyễn Bảo Châu ở ngực Diệp Thần, tán phát ra đạo đạo ánh sáng nhạt, thẩm thấu tiến vào trong thân thể Diệp Thần, để cho Diệp Thần đặc biệt yên ổn. Ngay thời điểm ba người ngồi xuống, chỉ thấy vô số rong biển hướng Đạm Đài Lăng, Diệp Thần còn có Tư Kính Minh cuốn qua, giống như là mảnh xúc tu dài hẹp. - Đây là ảo giác, cần quản nó! Đạm Đài Lăng ngồi xếp bằng tại chỗ, con mắt kiên định, nhìn xem những rong biển xoắn tới kia thần sắc thay đổi chút nào, trong thanh mang theo loại kiên định để cho người thanh tỉnh. Những rong biển kia như là mảnh mãng xà dài hẹp tráng kiện, quấn lấy ba người bọn họ, cái loại cảm giác dán ở làn da râm mát trắng nõn, cực kỳ chân , tuyệt như là ảo giác.