Chương 653: Sào huyệt . (1) Thừa dịp có nguy cơ này, Tinh Điện và Sư Vương Điện liên thủ xây dựng mười tòa thành trì cực nhanh, mỗi tòa thành trì đều lên thông nhau, tạo thành hàng rào kiên cố trong Liên Vân Sơn này. tại vật tư hắc huyền thiết khó đạt được, cho nên mười tòa thành này xây dựng liền với núi. Theo thời gian qua , hồn thú thú triều càng ngày càng mãnh liệt, số lượng hồn thú bên ngoài Liên Vân Sơn quá đông, trong đó hồn thú Huyền sư cấp số lượng ít, Thông Thiên Sư Vương ra ngoài dò xét thậm chí săn giết được con vương sơ kỳ quay về. Săn giết con hồn thú Vương sơ kỳ, chẳng những có làm mọi người cảm thấy hưng phấn, mà trong nội tâm càng ngưng trọng. Bên ngoài bắt đầu xuất hồn thú Vương cấp, vạn nhất sau này số lượng hồn thú Vương cấp càng ngày càng nhiều, vậy đối với Tinh Điện và cả đại lục mà là tai nạn hủy diệt. - Những hồn thú này trừ săn giết thú, Huyền thú, nhân loại ra, còn thôn phệ lẫn nhau tiến hóa, Diệp Thần huynh đệ, chúng ta phải mau chóng tìm ra nơi khởi nguyên của hồn thú, nghĩ biện pháp giải quyết, nếu hậu quả thiết tưởng chịu nổi. Thông Thiên Sư Vương dùng hồn niệm truyền tin tức cho Diệp Thần. - Ta hiểu rồi, hồn thú thú triều là từ trung ương đế quốc bên kia tới, ta trung ương đế quốc điều tra, Tinh Điện còn cần sư vương chiếu cố nhiều hơn. Diệp Thần ra, tới Trấn Hồn Tháp chừng có manh mối. - Có cần ta và ngươi ? Thông Thiên Sư Vương có chút trầm ngâm hỏi, Diệp Thần mình yên lòng. - cần, mình ta có vấn đề. Diệp Thần , tới bây giờ Tinh Điện vẫn phòng bị Thương Lan nhất mạch đánh lén, nhưng ngay cả Thương Lan nhất mạch bây giờ ở nơi nào còn biết, như vậy cũng trước cái gì, lần này tới trung ương đế quốc, trừ điều tra hồn thú ở đâu, còn phải dò xét xem Thương Lan nhất mạch ở nơi nào, điều tra thực lực của Sở Thương Lan nhất mạch là như thế nào! Tinh Điện có Thông Thiên Sư Vương tọa trấn, chỉ cần Thương Lan nhất mạch phái người xâm chiếm cũng gặp chuyện may. Cộng thêm bản thân Diệp Thần tới triều ương đế quốc, Thương Lan nhất mạch bên kia quả phái người tới cũng có thể gặp được ven đường. Diệp Thần đem Tinh Điện hết thảy công việc đều thông báo chút, thực tế có Thông Thiên Sư Vương, Niếp Thanh Vân, Minh Võ đại đế bọn người ở tại, Tinh Điện cho dù có Diệp Thần, cũng hoàn toàn có thể như thường lệ vận tác. Tiểu Dực muốn theo Diệp Thần tới trung ương đế quốc, nhưng lại bị Diệp Thần cự tuyệt. Tiểu Dực, Kim Dương Điêu, Nhất Khối phải ở lại Tinh Điện mới tốt, bọn chúng tu luyện tới lúc khẩn yếu quan đầu. Huống chi Tinh Điện thể có người tọa trấn, chỉ có Thông Thiên Sư Vương là đủ. - Sư phó bảo Diệp Thần ca ca mang tiểu Vưu theo. Tiểu Dực biết mình theo được, lúc này gương mặt nhắn khổ sở ra. - Tiểu Vưu? Diệp Thần có chút sững sờ lên, lúc này mới nhớ tới tiểu Vưu dừng lại ở Hồn Yểm Bảo Châu mấy tháng rồi. - Nếu như gặp được nguy hiểm, ta có biện pháp bảo vệ tiểu Vưu. Tiểu vưu thực lực tại còn quá yếu. - Sư phó tiểu Vưu căn bản cần bảo hộ, tiểu Vưu là Thiên Minh Chương, tuy thể tham dự chiến đấu, nhưng thủ đoạn bảo vệ tính mạng là có vấn đề. Tiểu Dực lại lời của Thôn Thiên lão giả. Thôn thiên lão giả bảo mình mang theo tiểu Vưu, vậy hẳn là có dụng ý khác. - Vậy được rồi. Diệp Thần gật đầu . Chỉ nghe vèo tiếng, tiểu Vưu chui ra khỏi Hồn Yểm Bảo Châu, nó chớp chớp đôi mắt đen nhánh nhìn qua bốn phía, nhìn thấy Diệp Thần con mắt híp lại tươi cười, lập tức bay tới, thân mật dùng đầu cọ cọ lên người Diệp Thần. Diệp Thần và tiểu Vưu lâu gặp, thời điểm cẩn thận quan sát phát tiểu Vưu có ít biến hóa. Thực lực của tiểu Vưu là Huyền sư đỉnh phong, toàn thân có hào quang màu bạc, còn có hoa vân rậm rạp, nó có thể phi hành, lúc phi hành còn mang theo từng đoàn huyền khí thủy hệ. Những huyền khí thủy hệ này trừ giúp tiểu Vưu phi hành ra, làm giúp tiểu Vưu như như giả, khiến người ta rất khó xác định vị trí của nó. Ngay cả hồn niệm cũng khó bắt vị trí của nó. Hơn nữa tiểu Vưu còn có thủ đoạn bảo vệ tính mạng đặc biệt. Diệp Thần bắt đầu hiểu được vì cái gì Thôn Thiên lão giả tiểu Vưu cũng cần bảo hộ. Đừng là Vương. Sợ rằng cường giả Vô Thủy Cảnh cũng khó bắt được tiểu Vưu. Mặc dù bắt được tiểu Vưu cũng sợ kịch độc của nó. Trách được mỗi con Thiên Minh Chương đều sống trăm vạn năm, chúng đúng là có thiên địch gì. - Tiểu Vưu, chúng ta thôi! Diệp Thần nói. cáo biệt đám người Thông Thiên Sư Vương và người Diệp gia, bắt đầu rời . Đệ tử Tinh Điện ngừng khoát tay, đưa mắt nhìn Diệp Thần xa. Tiểu Vưu quay chung quanh được huyền khí thủy hệ bảo vệ, vèo tiếng, hóa thành đạo lưu quang theo sau lưng Diệp Thần. Biến mất cuối chân trời. Diệp Thần tới hướng trung ương đế quốc, phóng thích thần hồn lớn nhất, bao phủ phạm vi hai ngàn dặm, thăm dò tình huống chung quanh. phải biết chung quanh thế nào mới đưa ra phương hướng chính xác! bỗng nhiên kinh ngạc phát cho dù thi triển Bôn Lôi Thiểm, tốc độ đạt tới nhanh nhất tiểu Vưu vẫn nhanh chậm theo phía sau, tò mò nhìn chung quanh. Tiểu gia hỏa này hoàn toàn là đứa trẻ a. Tốc độ của tiểu Vưu khiến Diệp Thần sợ hãi thán phục, biết tốc độ nhanh nhất của tiểu Vưu là như thế nào. Thời điểm Diệp Thần tiểu Vưu thường qua lại cácnoiw, dò xét gần đó. Diệp Thần bắt đầu hiểu vì sao trong sách cổ Thiên Minh Chương có thể dạo thiên địa, rốt cuộc đây là việc . Thần hồn nhìn thấy tất cả, Diệp Thần cảm thấy giật mình, trong sơn mạch trùng trùng điệp điệp các nơi là thú ảnh màu đen, có vài sơn cốc có hồn thú rậm rạp, quả thực là thiên đường của hồn thú. Càng tiếp cận trung ương đế quốc, số lượng hồn thú cao cấp càng nhiều, đây là chứng minh trung ương đế quốc là nơi phát ra hồn thú. Dường như cảm giác được bị Diệp Thần nhìn trộm, trong sơn cốc u có tiếng thú rống đinh tai nhức óc, ngay sau đó hồn thú Vương lao qua phía Diệp Thần. - Là hồn thú Vương, nhưng mà chỉ là Vương sơ kỳ. Diệp Thần hừ lạnh tiếng, phóng thích thần hồn nghênh đón. Chỉ nghe bành tiếng, hồn thú Vương này nổ tung, bị Diệp Thần đánh xơ xác. Trong sơn cốc xa xa lại có tiếng thú rống. Thân ảnh Diệp Thần chậm rãi bay tới sơn cốc, nhìn thấy đống lớn hồn thú Thiên Sư Huyền sư có con hồn thú cao chừng năm mét rào rú. Nhìn qua bốn phía Diệp Thần phát hồn thú trong sơn cốc cũng có kết cấu xã hội nhất định, dùng hồn thú Vương sơ kỳ làm lãnh đạo, trong sơn cốc đều là hồn thú Huyền sư Thiên Sư cấp hồn nhao nhao bảo vệ hồn thú Vương sơ kỳ này, mà hồn thú cấp thấp ở bên ngoài sơn cốc.
Chương 654: Sào huyệt . (2) Đây là chuyện phi thường đáng sợ, điều này cũng có ý nghĩa khi có hồn thú Vương trở lên thúc dục, phát động hồn thú thú triều, lực sát thương càng vô cùng khủng bố. Đáng sợ hơn là hồn thú trong quá trình săn thức ăn và ăn đồng bạn có thể ngừng tiến hóa, mới trong khoảng thời gian ngắn xuất hồn thú Vương sơ kỳ, theo thời gian qua còn mạnh hơn. Diệp Thần khẽ quát tiếng, chút nương tay cầm Lang Cuồng Đao chém ra, hồng mang xuất , phốc phốc phốc, cả sơn cốc lập tức bị huyết vụ bao phủ, cơ hồ tất cả hồn thú Thiên Sư Huyền sư đều bị tàn sát còn. Uy lực của Lang Cuồng Đao vô cùng kinh người. Diệp Thần nhìn qu thi thể hồn thú đất cau mày, nếu như xử lý sạch số thi thể này, đám hồn thú cấp thấp bên ngoài ăn sạch, do đó nhanh chóng hoàn thành tấn giai. Ngẫm lại Diệp Thần tế Chấn Thiên Đỉnh ra, biết Chấn Thiên Đỉnh có thể luyện hóa thi thể hồn thú hay . Diệp Thần thử dùng ý niệm thúc dục Chấn Thiên Đỉnh, miệng đỉnh xuất vòng xoáy hấp thu hồn thú vào trong đỉnh, hồn hỏa bốc cháy hừng hực, qua lát luyện hóa thi thể hồn thú thành đan dược, từng viên đan dược chồng chất trong Chấn Thiên Đỉnh. Chấn Thiên Đỉnh có thể luyện chế thi thể hồn thú! Diệp Thần cảm thấy hưng phấn, có phát này Tinh Điện về sau cần lo lắng thiếu đan dược dùng. Sau khi thu thập hồn thú trong sơn cốc, Diệp Thần nhìn qua bốn phía có phát gì. Đột nhiên Diệp Thần cảm ứng được tiểu Vưu truyền tin tức lại, ngẩng đầu nhìn qua thấy tiểu Vưu lao qua cưc nhanh, biến mất ở chân trời. biết tiểu Vưu phát cái gì, Diệp Thần lăng bay , dùng Bôn Lôi Thiểm đuổi theo. Sưu sưu sưu, núi non sông ngòi rút lại cực nhanh, Diệp Thần theo phía sau tiểu Vưu chừng mấy ngàn dặm, tiến vào hạp cốc thâm sơn. Trong hạp cốc này khắp nơi là rừng nhiệt đới, vốn là nơi thú thích nghỉ lại nhất, nhân loại cách nào đặt chân tới, mà bây giờ trong nơi đây đều là hồn thú qua lại, nhìn hướng tiểu Vưu bay , nhìn qua tràng cảnh ở xa xa, lập tức làm cho Diệp Thần rung động thôi. Dãy núi vờn quanh, của hạp cốc này có sào huyệt hình viên cầu. Sào huyệt này dùng cây cối chắc chắn làm thành, giống như tổ chim vậy, nhưng mà nó quá lớn, ấy trăm thước, hơn nữa sào huyệt nay lơ lửng trung, có bất kỳ thứ gì chèo chống, biết là cái gì nâng nó lên. Sào huyệt cực lớn này có hồn thú tướng mạo như bọ ngựa ngừng qua lại, những con hồn thú bọ ngựa này đều là Vương sơ kỳ, chúng thỉnh thoảng bay ra tiến vào trong rừng, ngay sau đó từng con hồn thú Huyền sư bị những con hồn thú bọ ngựa Vương sơ kỳ này bắt mang vào trong sào huyệt. Trong sào huyệt thỉnh thoảng có tiếng hồn thú kêu lên thảm thiết, làm cho người ta sởn hết gai ốc. Chúng làm việc biết mệt ngọc, cũng biết trong sào huyệt này là vật gì, lại có sức ăn lớn như thế, xem những hồn thú Huyền sư là thức ăn. Diệp Thần cẩn thận phục ở phương xa, phóng xuất thần hồn, muốn tìm tòi bên trong, lúc hồn lục chạm vào sào huyệt nhưng lại cảm giác được bao phủ sào huyệt là cấm chế đặc chế, thần hồn bắn ngược trở về. Thần hồn cách nào đột phá. - Là vật kia! Có người mang vật đó ra khỏi Trấn Hồn Tháp! Trong Thiên Tinh Ấn, Sư Gia cảm ứng được tất cả, có chút kinh hãi ra. - Cái gì đó? - Còn nhớ những quả trứng màu vàng ? - Nhớ , ý của Sư Gia chính là thứ trong sào huyệt là quả trứng vàng? - sai! - Những quả trứng màu vàng là thứ gì? Trong nội tâm Diệp Thần sinh ra dự cảm tốt, thứ có thể khiến Sư Gia cảm thấy kinh hãi này là thứ gì? - thực tế ta cũng ràng lắm, ta chỉ nghe qua ít truyền thuyết, mấy trăm vạn năm trước nhân loại, thú, huyền thú lần đầu tiên phát hồn thú là ở trong sơn cốc che dấu, bọn họ phát sào huyệt hồn thú treo trung, còn lớn hơn cái này nhiều lắm, bọn họ phát ra hồn thú thực lực khủng bố đủ để hủy diệt ba chủng tộc, lúc đương thời mấy trăm vạn tên Thần Huyền phát độn tiến công sào huyệt hồn thú, cuối cùng tổn thương hơn phân nửa mới đánh hạ con hồn thú trong sào huyệt kia, nhưng mà về sau có người mang theo trứng của con hồn thú ra khỏi sào huyệt. - Lúc ấy trong cơ thể những con hồn thú này đều có khối kim loại hạch tâm, cực kỳ trân quý, những kim loại đó dùng luyện chế Thiên Nguyên cổ tệ, Ảnh Kim cổ tệ, Tuyền Ngọc chi châu và ngọc giản bí pháp, đây cũng phải là ta đủ lý giải, có lẽ là có người tận lực làm thế! Sư Gia ngưng trọng ra. Trong đó có bí mật gì? Diệp Thần nhíu mày trầm tư, ngẩng đầu nhìn qua sào huyệt phương xa, trong lòng có bất an mạnh mẽ. Tổ chim bị phá trứng có nguyên vẹn hay , nếu như hồn thú thú triều muốn hủy diệt nhân loại, thú, huyền thú ba địa chủng tộc, vậy Tinh Điện của cũng may mắn thoát khỏi. - Diệp Thần tiểu tử, dùng thực lực của ngươi thể phá được cấm chế chung quanh sào huyệt đâu, mà hồn thú bên trong phải ngươi có thể đối phó, Sư Gia khuyên ngươi tốt nhất nên tìm người cá tiểu mỹ nhân kia , Hải nhất tộc là thượng cổ chủng tộc, chừng có biện pháp đấy. - Sư Gia, ta có chút hy vọng thắng sao? Diệp Thần nhìn qua phương xa, sào huyệt trước mặt có khí tức kỳ dị, làm cảm giác được có áp lực hiểu. Xem bộ dạng hồn thú bên trong còn chưa có trưởng thành, nhất định phải sớm đánh chết nó, nếu hậu quả thiết tưởng chịu nổi! Nếu có hy vọng thắng, Diệp Thần quyết định buông tay đánh lần. - Hoàn toàn có cơ hội, vẫn nhanh lên , tồn tại thượng cổ này dù vừa mới sinh ra tối thiểu là cũng mạnh hơn Vô Thủy Cảnh, hồn thú này ít nhất cũng là Linh Vọng Cảnh, hơn nữa trong huyết mạch của chúng có được truyền thừa thượng cổ. Sư Gia nhìn thấu tâm tư của Diệp Thần, thúc giục : - Hồn thú này vừa mới sinh ra lâu, trong vòng năm năm nó vẫn ở trong sào huyệt này! Mặt khác lúc nó tiến hóa lên Thần Hải cảnh có thời kỳ suy yếu, khi đó mới là thời điểm đánh nó chết tốt nhất! ra là như vậy, Diệp Thần ngẫm lại bây giờ nên tạm thời lui lại , trước tìm Đạm Thai Lăng thương lượng hoặc là tăng thực lực lên mới được. Nhìn qua sào huyệt ở phương xa này, từng con hồn thú như bọ ngựa Vương sơ kỳ ra vào ngay ngắn trật tự, giống như con ong thợ vậy. Trong rất nhiều thân ảnh bọ ngựa vượt qua thân ảnh của tiểu Vưu. Lại là tiểu Vưu, tiểu Vưu có thể đột phá cấm chế tiến vào trong cái sào huyệt này! Diệp Thần nội tâm kinh hãi, ngay cả thần hồn của còn vượt qu cấm chế được, tiểu Vưu làm sao vào được? Diệp Thần nhìn sang sào huyệt lơ lửng cao, chỉ thấy tiểu Vưu thân thể thu lại tới cực điểm, chỉ lớn như lòng bàn tay, nó từ từ tiến vào trong sào huyệt, chung quanh nó có huyền khí thủy hệ bao quanh giống như mộng ảo, những hồn thú này chỉ số thông minh thấp, lại vội vàng ra vào nên hoàn toàn chú ý tới nó.
Chương 655: Siêu cấp hồn thú. Tiểu Vưu nháy nháy con mắt thú vị và duỗi xúc tu đụng đụng vào sào huyệt này, vèo tiếng, nó chui vào trong lối . Tiểu Vưu phi thường nhàn nhã tự tại, giống như chơi đùa, Diệp Thần lại khẩn trương gần chết, thần hồn của nó cách nào đột phá cấm chế nên căn bản thể liên hệ với tiểu Vưu được, biết tiểu Vưu bên trong sào huyệt như thế nào rồi. Hồn thú trong sào huyệt này có ăn thịt tiểu Vưu hay ? Nghĩ lại tiểu Vưu là Thiên Minh Chương, đơn thuần truyền thừa mà kém gì con hồn thú trong đó, phải biết rằng có chút Thiên Minh Chương sống mấy trăm vạn năm đấy. Nghĩ tới đây Diệp Thần an tâm hơn ít. Thôn Thiên lão giả am hiểu quẻ thuật, lần này mang theo tiểu Vưu chỉ sợ cũng có dụng ý khác, đoán chừng là tính toán tiểu Vưu cần dùng tới. Những chuyện lặt vặt này những lão quái vật sống mấy vạn năm đều suy tính cả rồi. Diệp Thần trốn sau ngọn núi nấp, sợ bị hồn thú bên trong phát giác mang phiền toái cho tiểu Vưu. Đại khái qua nửa tiếng sau tiểu Vưu xuất lần nữa, nó nhanh chóng lao quavij trí của Diệp Thần, đứng trước người Diệp Thần và duỗi xúc tu ra. Tiểu Vưu đòi túi càn khôn của . Diệp Thần sau khi hiểu tin tức của tiểu Vưu truyền cho , cũng đưa túi càn khôn cho tiểu Vưu, chỉ thấy tiểu Vưu vèo tiếng, lại bay vào trong sào huyệt kia. Tiểu Vưu vào cấm chế thần hồn của Diệp Thần cảm ứng được ít hình ảnh của tiểu Vưu truyền lại. Từ hình ảnh truyền về, Diệp Thần ngược lại hít ngụm hơi lạnh, trong sào huyệt lơ lửng cao kia có con hồn thú toàn thân huyết hồng, vô cùng to lớn, bộ dáng của nó giống như đám bọ ngựa ra vào bên ngoài, cơ thể tỏa ra hào quang màu đỏ tươi, tràn ngập bộ dáng kim loại, người cũng có khí tức giết chóc, từ khí tức này có thể cảm giác được con hồn thú bọ ngựa này mạnh hơn Đạm Thai Lăng rất nhiều. Sư Gia sai, hồn thú cường đại như thế phải Diệp Thần có thể địch nổi. Trừ con hồn thú này ra, tiểu Vưu còn phát trong sào huyệt chồng chất Thiên Nguyên cổ tệ, trong Thiên Nguyên cổ tệ này còn có cái gì đó, nhưng mà sau khi nhìn những thứ đó nội tâm của Diệp Thần chấn động mạnh. Là tinh thần chi thạch! Trong đống Thiên Nguyên cổ tệ kia tối thiểu có mấy trăm khối tinh thần chi thạch, tinh thần chi thạch còn có hỗn tạp ít ảnh kim cổ tệ, tuyền ngọc chi châu các đồ vật, trừ chuyện đó có vài bộ phận Tử Ma Chiến Giáp màu tím. Con hồn thú bọ ngựa này thu thập số đồ vật này làm cái gì? Hơn nữa số lượng nhiều như thế! Trong nội tâm Diệp Thần nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ những vật này là do đám hồn thú bọ ngựa Vương cấp kia thu thập từ nơi khác tới sao? Nhưng mà từ đâu mới có thể thu thập được. Trong nội tâm Diệp Thần tràn ngập nghi hoặc, hỏi thăm Sư Gia, Sư Gia cũng tỏ vẻ khó hiểu, xem ra nghi vấn này thể giải thích trong thời gian ngắn được. Nếu tiểu Vưu cầm túi càn khôn thu những vật kia, vậy lợi nhuận lớn rồi, những vật này cũng có thể tăng thực lực lên rất nhiều, nhưng mà Diệp Thần có chút bận tâm, động tác lớn như vậy khiến con hồn thú màu đỏ chú ý, khi bị phát , vậy làm phiền lớn. Diệp Thần chú ý động tĩnh bên kia kỹ, cũng biết tiểu Vưu lẻn vào trong sào huyệt thế nào, chờ đợi. bầu trời của sào huyệt có đám huyền khí thủy hệ bay ra, chỉ có con bạch tuộc như lòng bàn tay len lỏi qua các ngách, đôi mứt đen xoay tròn, dò xét con hồn thú đỏ chót trong sào huyệt này. Con hồn thú này căn bản có phát ra tiểu Vưu tồn tại, đối với nó mà , tiểu Vưu là quá bé, giống như nhân loại nhìn thấy con kiến, nó ăn mấy con hồn thú Huyền sư cấp xong lười nhác nhìn chung quanh chút, có phát gì liền nằm xuống khoảng đất trống trong sào huyệt, phần bụng lớn phập phồng, hô hấp cực kỳ kéo dài. Phần bụng yếu ớt nhất của con hồn thú này cũng phủ kín vẩy vàng ròng, phát ra hào quang sáng bóng lập lòe. Binh khí bình thường căn bản cách nào làm nó bị thương. Nhìn con hồn thú ngủ say, tiểu Vưu lén lút tiến vào đống Thiên Nguyên cổ tệ chồng chất . Tiểu Vưu tròng mứt trong suốt giống như thủy tinh, phản chiếu đống Thiên Nguyên cổ tệ, ảnh kim cổ tệ, tinh thần chi thạch, bộ phận Tử Ma Chiến Giáp chồng chất như núi. Đống bảo vật này tùy tiện lấy bộ phận đều là tài phú kinh người! Tiểu Vưu cái xúc tu mở túi càn khôn, mấy súc tu còn lại đều cầm đồ vật nhét vào. Tinh thần chi thạch! Tinh thần chi thạch! Tinh thần chi thạch! Trước kia tiểu Vưu được cho ăn mấy miếng tinh thần chi thạch, nó nhớ kỹ khí tức của tinh thần chi thạch, nhìn thấy tinh thần chi thạch đặc biệt kích động, điên cuồng thu nạp tinh thần chi thạch, trừ tinh thần chi thạch ra tiểu Vưu thu nhiều nhất, còn lại là bộ phận Tử Ma Chiến Giáp. Tuy trí tuệ của tiểu Vưu so được với nhân loại, nhưng nó đại khái vẫn biết bảo bối. Các loại bảo vật ngừng bị tiểu Vưu thu nạp vào trong túi càn khôn, nó sung sướng nên con mắt híp thành đường. Diệp Thần cho nó túi càn khôn tương đối lớn, nhét cả buổi mà đầy, đống bảo vật kia bị tiểu Vưu thu nhiều. Đột nhiên con hồn thú phát giác được cái gì đó, thân thể nó chuyển chuyển, cúi thấp đầu và con mắt to như đèn lồng nhìn qua đống bảo vật, thời điểm nó nhìn thấy tiểu Vưu lập tức vô cùng phẫn nộ, đôi mắt màu đỏ ra thần thái hung tàn. chương mới hơn theo dõi tại . o r g nha các bạn Tiểu Vưu hưng phấn vui sướng, đột nhiên cảm giác được có sát ý tập trung mình, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con mắt con hồn thú to lớn nhìn mình, thân thể của mình thậm chí phóng đại trong mắt hồn thú! Nhìn thấy con hồn thú này nhìn chằm chằm vào mình, xúc tu của tiểu Vưu xấu hổ gãi gãi đầu, con mắt híp lại, lại hiếu kỳ duỗi xúc tu ra đưa tới tròng mắt con hồn thú, phốc tiếng, đâm vào trong mắt con hồn thú này.. Rống! ! ! Tiếng gầm gừ tức giận của con hồn thú vang vọng thiên địa, đất rung núi chuyển, đạo năng lượng cường đại lấy sào huyệt làm trung tâm khuếch trương ra ngoài, rầm rầm rầm, vài ngọn núi chung quanh bị san bằng. Cảm giác được lực lượng khủng bố ập tới, trong lòng Diệp Thần xiết chặt, tiểu Vưu bị phát ! Ý niệm khẽ động Diệp Thần dùng Tử Ma Chiến Giáp bao bọc quanh thân, oanh tiếng, lực lượng này va chạm với Tử Ma Chiến Giáp, làm cho Tử Ma Chiến Giáp xuát từng gợn sóng. - Diệp Thần tiểu tử, mau! Sư Gia khẽ quát tiếng. Diệp Thần lo lắng : - Tiểu Vưu còn ở bên trong! Tuy tiểu Vưu chỉ là con bạch tuộc, nhưng rất có linh tính, Diệp Thần thể bỏ mặc nó mặc kệ! - Ngươi yên tâm, cái con Thiên Minh Chương kia xảy ra chuyện gì! Nếu ngươi trốn có cơ hội. Nghe được Sư Gia thế, Diệp Thần trầm mặc lát, thi triển Bôn Lôi Thiểm, hóa thành đạo lưu quang bay về phương xa. Chạy vội mấy trăm dặm, chỉ nghe "Vèo" tiếng, tiểu Vưu dùng tốc độ nhanh hơn vượt qua , tám cái xúc tu củi nó kéo theo cái túi càn khôn, biểu mặt dường như cực kỳ sung sướng.
Chương 656: Mua sắm Ngưng Khí Đan. (1) Diệp Thần cười khổ, xem ra vừa rồi lo lắng suông rồi, tiểu Vưu thằng này căn bản có chỗ dựa vững chắc. Diệp Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con hồn thú bò ngựa màu đỏ và hình thể to lớn như ngọn núi , người có lân giáp sáng bóng, nó càng ngừng phẫn nộ gào thét, móng vuốt phía trước lăng chém ra, mấy chục ngọn núi chung quanh nát bấy. Tiểu Vưu chọc giận nó, tuy nó là tồn tại Linh Vọng Cảnh, thân thể cường hãn vô cùng, nhưng mà tầm mắt của nó có xa như vậy, nhìn thấy tiểu Vưu chạy thục mạng, vì vậy đành phải điên cuồng tiết lửa giận mà thôi. Nhìn thấy uy thế khủng bố của con hồn thú màu đỏ, trong nội tâm Diệp Thần sầu lo càng lớn, chỉ sợ ngay cả Đạm Thai Lăng cũng phải đối thủ của con hồn thú này, đáng sợ hơn là con hồn thú này tốc độ phát triển kinh người. Muốn giết chết nó, chỉ sợ phải chuyện đơn giản như vậy. Nó quả thực là thành lũy di động mà. Nhìn thấy con hồn thú màu đỏ truy tung, Diệp Thần tranh thủ thời gian tăng thêm tốc độ bỏ chạy. Con hồn thú phía sau bị bỏ xa, biến mất phía chân trời. tuy con hồn thú này mạnh mẽ, nhưng mà có chút phương diện bằng cường giả Linh Vọng Cảnh của nhân loại, thú, Huyền thú., Xem ra nó thể đuổi kịp, Diệp Thần có chút buông lỏng hơi, cảm ứng chút và phát tiểu Vưu bay qua mặt , trong chớp mắt trước rồi. xem thường tiểu gia hỏa này rồi, tốc độ di chuyển của nó nhanh hơn quá nhiều. Tiểu Vưu cười tủm tỉm đưa túi càn khôn qua, bộ dáng hân hoan như chim sẻ. Diệp Thần tiếp nhận túi càn khôn của tiểu Vưu, biết tiểu Vưu này cướp được cái gì, nhìn qua túi càn khôn, phát bên trong tràn đầy, nhìn thấy túi càn khôn xong, Diệp Thần cũng sững sờ, nghĩ tới tiểu Vưu tay chân quá nhanh, chỉ qua lát thu được nhiều như vậy. Tiểu Vưu nháy nháy con mắt, thân mật rơi vào vai Diệp Thần. - Đây là cho ngươi. Diệp Thần từ trong túi càn khôn móc hai khối tinh thần chi thạch ra, đưa cho tiểu Vưu. - Hai khối tinh thần chi thạch này dùng trước , khi hết lại với ta, nhiều tinh thần chi thạch như vậy, ngươi dùng nhiều hiệu quả cũng hạ thấp, bằng phân cho người Tinh Điện dùng, sau đó có thứ tốt lại ban thưởng cho ngươi. xong Diệp Thần thò tay sờ đầu tiểu Vưu. Hai xúc tu của tiểu Vưu vòng quanh hai khối tinh thần chi thạch, cười híp mắt, thỏa mãn gật đầu. Diệp Thần kiểm lại chút. Cả túi càn khôn này có hơn hai trăm ba mươi khối tinh thần chi thạch, tám kiện bộ phận cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp, mười bảy kiện bộ phận bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, mặt khác còn có mấy trăm miếng ảnh kim cổ tệ, tuyền ngọc chi châu, mặt khác còn có mấy ngàn Thiên Nguyên cổ tệ. Những vật này đáng giá nhất chính la Thiên Nguyên cổ tệ, đồ tốt nhát đương nhiên là bộ phận Tử Ma Chiến Giáp! Diệp Thần đổi bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp người thành cửu phẩm, như vậy trừ nguyên bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp ra còn thừa bốn bộ phận cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp, còn có hai mươi mốt bộ phận bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, có thể tạo thành ba bộ đồ nguyên vẹn! Có bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp nguyên vẹn này, ngay cả cường giả Vô Thủy Cảnh lục thất trọng cũng sợ. nghĩ tới lúc này tới sào huyệt trung lại thu hoạch nhiều như thế, so với thu hoạch trong Trấn Hồn Tháp còn phong phú hơn nhiều. Dùng thực lực bản thân của Diệp Thần muốn đột phá cấm chế sào huyệt là thể nào, vẫn phải nhờ tiểu Vưu. Nghĩ đến con hồn thú bọ ngựa kinh khủng kia, Diệp Thần tâm tình có vài phần ngưng trọng, nếu như để con hồn thú này tiếp tục phát triển, sợ rằng trở thành cường giả tuyệt đỉnh, đến lúc đó đối với nhân loại, thú cùng Huyền thú mà là tai nạn hủy diệt. mình Diệp Thần vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể mang tin tức cho Đạm Thai Lăng. Trung ương đế quốc đế đô. Đây là hùng thành to lớn. Trước nạn hồn thú trong tòa thành này có bảy tám ngàn vạn. Sau khi hồn thú thú triều, nhân khẩu tăng lên mấy chục ngàn vạn. Tường thành đế đô do hắc huyền thiết tạo thành, cao vài trăm mét, có tác dụng chống cự hồn thú.. Hồn thú thú triều tiến đến khiến các thế lực gặp nguy cơ khủng bố, bọn họ có biện pháp lánh đời ra. khi bọn họ bị lập ở dã ngoại, số lượng môn hạ đệ tử càng ngày càng ít, cuối cùng là giảm quá nhiều, sớm muộn có ngày diệt vong. Cho nên bọn họ phải dời tổng bộ của mình vào trong đế đô. Trong thế gian thế lực trong đế quốc tụ tập lại, trong đó dùng Chấp Pháp Điện cầm đầu, Chiến Thần Đường, Linh Bảo Các và Dược Vương Thành thứ hai. Có những thế lực này gia nhập, đế đô có thể là vững như thái sơn, nhưng mà những thế lực này tụ tập, hoàng tộc trung ương đế quốc thoáng cái biến thành có cũng được, có cũng chẳng sao. Trong đó thành viên hoàng tộc biến thành khôi lỗi cho thế lực các nơi. Cũng may bởi vì hồn thú uy hiếp nên thế lực khắp nơi đều ăn ý vẫn duy trì cân đối, có động tới quân đoàn của đế quốc. Xa xa Diệp Thần cảm ứng được tường thành. đó có từng khí tức Thần Tôn, Vương chấn nhiếp hồn thú bên ngoài, phòng ngự của đế đô còn nghiêm ngặt hơn Tinh Điện nhiều. Diệp Thần qua cửa sâm nghiêm vào trong đế quốc đường qua đường đầu người di động cơ hồ kín hết chỗ, mọi người nghị luận nhiều nhất chính là hồn thú thú triều. - Nghe bên ngoài trừ đế đô ra, cả trung ương đế quốc chỉ còn lại sáu tòa thành trì cố thủ. Có người lo lắng ra. - Hồn thú thú triều đáng sợ, quá nhiều người chết oan chết uổng... ít người lòng còn sợ hãi, thở dài ra, cảnh tượng hồn thú phô thiên cái địa tập kích giống như cơn ác mộng, trong lòng bọn họ lúc nào cũng quên được. - Ông trời ơi, tại sao cho hồn thú xuất chứ? Trận tai nạn này bao giờ mới chấm dứt đây? Có người che măt bi thương, chất vấn trời xanh, nhớ tới thân nhân và bằng hữu đau khổ. - Tai nạn này có khi chấm dứt. Có ít người đáy mắt mang theo tuyệt vọng, thào ra. đường trong lòng Diệp Thần trầm trọng. Hồn thú thú triều tàn sát nhân loại, thú, Huyền thú quá nhiều, trừ mấy tòa thành trì ra những người khác đều di chuyển , vô số tánh mạng bị hồn thú giết, chỉ để lại phế tích mà thôi, mà vài tòa thành cố thủ này là số thế gia, thượng cổ huyết mạch chiếm cứ mới có thể chống lại hồn thú tấn công. Trong loạn thế mạng người như cọng rơm cái rác, chết chính là dân chúng bình thường có vũ lực, bây giờ có thể lui giữ thành trì đại bộ phận hoặc nhiều hoặc ít đều có tu luyện qua công pháp và vũ kỹ. Cả thế giới dường như tiến hành thanh lọc theo kiểu khôn sống mống chết. Tuy trong đế đô chen chúc nhưng ngược lại là có quá loạn, dù sao có mấy đại siêu cấp thế lực khống chế, tất cả xem như trật tự.
Chương 657: Mua sắm Ngưng Khí Đan. (2) Trong thời khắc sinh tử tồn vong này, làn sóng tập võ rất hưng thịnh, rất nhiều võ giả bắt đầu có tổ chức ra ngoài dã ngoại săn giết hồn thú, trừ muốn giảm bớt phần tai nạn ra, cũng bởi vì thịt hồn thú quá trân quý, chỉ cần ngừng có hồn thịt thú cung ứng, tu vị của bọn họ ngừng tăng lên. Chỉ có ngừng mạnh mẽ mới có hy vọng sống sót. Trừ ra ngoài săn giết hồn thú ra, trong thành thị dùng linh bảo, đan dược, Thiên Nguyên cổ tệ các loại cũng có thể trao đổi thịt hồn thú. Theo thời gian qua , Thiên Nguyên cổ tệ dần dần trở thành tiền tệ lưu thông trong đế đô trung ương đế quốc. Trung ương đế quốc diễn biến như vậy trong nội tâm Diệp Thần có chút kinh hãi, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn Thiên Nguyên cổ tệ, tinh thần chi thạch, hồn thú, Tử Ma Chiến Giáp giống như chứa cái gì đó, nhưng lại trôi qua tức , khó có thể nắm lấy. Tiến vào trung ương đế quốc, khắp nơi đều có cửa hàng của Linh Bảo Các, Dược Vương Thành, chỉ cần có Thiên Nguyên cổ tệ, ảnh kim cổ tệ cũng có thể trao đổi với bọn họ linh bảo, linh dược. Diệp Thần cải biến dung mạo, biến thành nam tử trung niên, vào Linh Bảo Các và lấy thiệp đỏ của Tử Lâm trưởng lão ra, tìm Tử Lâm trưởng lão. - Là ngài, lâu gặp. Nhìn thấy Diệp Thần Tử Lâm trưởng lão lúc này tươi cười nhiệt tình, Diệp Thần chính là khách hàng lớn, bởi vì giao dịch lần trước nên địa vị của trong Linh Bảo Các thăng hai cấp, biết lần này Diệp Thần tìm mang lại sinh ý bao nhiêu. - Ta muốn mời Tử Lâm trưởng lão hỗ trợ, coi như trước lạ sau quen với Tử Lâm trưởng lão, ta muốn tìm người khác. Diệp Thần nhìn qua Tử Lâm ra. - Phàm là Tử Lâm ta làm được, nhất định hết sức cống hiến cho các hạ! Tử Lâm vẻ mặt tươi cười đáp, xem ra Diệp Thần chỉ nhận mình , trong nội tâm mừng rỡ thôi, sinh ý này tuyệt đối thể kéo trưởng lão khác của Linh Bảo Các vào. - Ta cần trao đổi đại lượng Ngưng Khí Đan, kính xin Tử Lâm trưởng lão giúp ta chuyến. - Giao dịch Ngưng Khí Đan phải Dược Vương Thành, nhưng mà có vấn đề, ta tìm cho ngài là được. Các hạ cần bao nhiêu Ngưng Khí Đan? Tử Lâm cười mỉm , nghĩ tới Diệp Thần vậy mà cần Ngưng Khí Đan là đan dược cấp thấp, giúp Diệp Thần chuyến cũng dễ dàng đánh quan hệ với Diệp Thần. - Phải hơn ngàn vạn, nếu có thể ta muốn mua năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan. Diệp Thần bình tĩnh ra, cần rất nhiều Ngưng Khí Đan mới có thể thúc dục Trấn Ma Chung, Trấn Ma Chung là chuẩn bị trọng yếu của , dùng Trấn Ma Chung tiêu hao năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan đúng là nhiều. - Cái gì? Tử Lâm nghe được Diệp Thần thế lảo đảo, vẻ mặt khó có thể tin nhìn qua Diệp Thần, còn cho là mình nghe lầm. - Bao nhiêu? - Năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan, rất khó khăn sao? Diệp Thần nhíu mày hỏi. Tử Lâm lúc này mới kịp phản ứng, chính mình có chút thất thố, thế nhưng mà nghe được Diệp Thần số lượng này nội tâm khó bìn tĩnh lại, ông trời a, đây chính là năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan! Giao dịch như thế kinh động cao tầng của Dược Vương Thành! - Các hạ muốn dùng cái gì trao đổi? Tử Lâm cẩn thận từng li hỏi thăm. - Bởi vì hồn thú thú triều hàng lâm, tại các loại vật tư tương quá thiếu thốn, giá cả của Ngưng Khí Đan cũng tăng lên mấy lần. - Ta dùng vật này trao đổi, như thế nào? Diệp Thần xuất ra hồn ngọc bình thường, tại hồn ngọc trong bao tay gian của số lượng nhiều hợp thói thường, chừng vạn khối, trong đó có phần chính là hồn ngọc tinh túy vô cùng đáng giá, những điều này đều là chuẩn bị lại, là thu hoạch trong huyệt mộ, bình thường chỉ phần xuất ra phần hồn ngọc là có thể trao đổi năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan. Tử Lâm nhìn thấy Diệp Thần cầm hồn ngọc, lúc này nhận ra, dầu gì cũng là trưởng lão ngoại môn của Linh Bảo Các, đối với các loại bảo vật vẫn quen thuộc, nhìn thấy hồn ngọc kích động thôi, hồn ngọc này có thể săn sóc hồn niệm, đối với đám Huyền thú mà giá trị cũng thua kém tinh thần chi thạch! Đám Huyền thú mặc dù lánh đời ra ngoài, nhưng tính mạng bọn chúng rất dài, thường thường đều là bảo sơn, cầm hồn ngọc có thể đổi được của chúng rất nhiều thứ. Linh Bảo Các với tư cách trong những siêu cấp thế lực, đương nhiên là có thể liên lạc với đám Huyền thú, tựu biết trong đế đô có nhiều Huyền thú, bọn chúng biến hóa hình người, tướng mạo kém nhân loại bao nhiêu. - khối hồn ngọc có thể đổi được mấy chục vạn Ngưng Khí Đan! Tử Lâm hưng phấn chà xát tay, : - Ta cần liên lạc chút. Ngưng Khí Đan giá cả tăng vọt, nhưng hồn ngọc thứ tốt này tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa có tiền mà mua được! Qua sau lát Tử Lâm vội vàng tới, nhìn Diệp Thần : - Ta trao đổi chuyện các hạ cần Ngưng Khí Đan cho trưởng lão Dược Vương Thành, nghĩ tới kinh động cao tầng của Dược Vương Thành, nhất định cần gặp mặt các hạ, bọn họ phái thái thượng trưởng lão ra, ngươi xem? Đây chính là thái thượng trưởng lão của Dược Vương Thành đấy! Tử Lâm mới lần đầu gặp được nhân vật lớn như thế, cũng nhanh chóng phái người thông tri thái thượng trưởng lão của Linh Bảo Các! Dược Vương Thành cùng Linh Bảo Các bởi vì hai bên có giao dịch lớn, quan hệ từ trước đến nay chặt chẽ, song phương cũng có quá nhiều cố kỵ. - Cho vào . Diệp Thần gật đầu . trung niên khôi ngô thân hình cao lớn vào, tuy ăn mặc mộc mạc, nhưng thần sắc nghiêm túc, có khí thế giận tự uy. Trong nội tâm Diệp Thần rùng mình, người này tuy nhìn là trung niên, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu tuổi sợ là rất khó , tu vị của người này ngoài Vô Thủy Cảnh thất bát trọng, hổ là thái thượng trưởng lão của Dược Vương Thành. Trung niên nhân kia dò xét Diệp Thần, trong nội tâm hơi cảm thấy kinh ngạc, nhìn thấu tu vị của Diệp Thần, nhìn qu Diệp Thần, xem ra tuổi cũng tương tự mình, thầm phỏng đoán biết Diệp Thần có thực lực gì. - Ta là thái thượng trưởng lão của Dược Vương Thành Đào Thanh, biết các hạ xưng hô như thế nào? Đào Thanh chủ động chuyện nói. - Gọi ta là Thần Dạ là được. Diệp Thần , tuy bởi vì có quan hệ với Hiên Dật dược tôn, đối với Dược Vương Thành ấn tượng có chút tốt lắm, nhưng sinh ý vẫn phải làm, Diệp Thần cần gấp nhiều Ngưng Khí Đan. Đào Thanh suy nghĩ chút, trước kia chưa từng nghe qua người tên là Thần Dạ này, biết hai chữ Thần Dạ là tên giả, cũng cách nào phán đoán Diệp Thần tới từ thế lực nào. - Nghe các hạ muốn dùng hồn ngọc tro đổi năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan với Dược Vương Thành chúng ta, việc này đúng ? Đào Thanh hỏi, ngay cả khi cảm xúc của có chút chấn động nao. Năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan cũng phải là số lượng .