1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi - Lăng Vi Tuyết Thiến (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Là Nữ Hài Thú Vị

      Đôi mắt Mặc Bắc Tà thanh thuần, ủy khuất quyệt quyệt miệng, suy nghĩ lâu, mới thỏa hiệp : "Ta nghe ngươi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."

      Chờ Mặc Bắc Tà , Đậu Đậu sờ sờ cằm : "Tiểu Phong Phong, là ai vậy?"

      "Chỉ là ngốc tử." Mộ Dung Phong xem thường .

      "A, là kẻ khờ sao, khó trách ta lại thấy ngây ngốc, ánh mắt ta quả nhiên là sai." Đậu Đậu tự kỉ .

      Mộ Dung Phong cũng biết phải nên gì.

      Buổi chiều, Mộ Dung Phong với Mộ Dung Vi tiếng liền xuất phủ. đường lại gặp Mộ Dung Uyển và Mộ Dung Tỉ, khi bọn họ nhìn thấy nàng, giống như chuột nhìn thấy mèo, sợ tới mức có thể chạy bao nhiêu liền liều mạng chạy bấy nhiêu.

      đường phồn hoa náo nhiệt, Mộ Dung Phong vừa vừa đánh giá, hổ danh là quốc gia cường đại nhất đại lục Cửu U.

      Đại lục Cửu U chia làm năm quốc gia, gồm có Thần Võ quốc, Thiên Tinh quốc, Huyền Minh quốc, Chiến Thiên quốc và Ám Dạ quốc. tại Thần Võ quốc là quốc gia đứng đầu.

      "Tiểu Phong Phong, ta đói, ta muốn ăn." Đậu Đậu trong ống tay áo Mộ Dung Phong đáng thương .

      "Được." Mộ Dung Phong sảng khoái đáp ứng, mỗi tháng Mộ Dung gia chỉ cho có vài kim tệ, nguyên chủ sở dĩ có tiền, là do nàng giết linh thú kiếm được.

      Mộ Dung Phong vừa vào tửu lâu, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn chằm chằm nàng, có kinh ngạc, có tò mò, có trào phúng, có bài xích, còn có cả đồng tình ---

      "Nè, các ngươi được mê mẩn nhan sắc của Tiểu Phong Phong xinh đẹp nhà ta, cho dù các ngươi có ái mộ nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng thích các ngươi." Đậu Đậu hóa thành người, dương cái cằm tinh xảo mười phần khí phách hừ hừ , cho phép bất kì kẻ nào dò xét Tiểu Phong Phong nhà .

      Trong đại sảnh, đầu mọi người đầy hắc tuyến, đứa trẻ này chuyện cũng quá hậu đậu, là con mắt nào của tiểu tử kia thấy bọn họ nhìn mê đắm và ái mộ Mộ Dung Phong, cần phải trợn mắt dối như vậy có được .

      "Tiểu nhị, cho ta tất cả các món chiêu bài trong tiệm." Mộ Dung Phong chọn vị trí gần của sổ ngồi xuống, phân phó tiểu nhị, thừa dịp bữa cơm này, nàng phải suy nghĩ cẩn thận kế hoạch tiếp theo.

      Phần lớn dân chúng ở kinh đô Thần Võ quốc đều biết Mộ Dung Phong, sau kiện nàng tự ý từ hôn với Thái tử, mọi người ai cũng nhìn nàng với cặp mắt khác, phế vật ngốc tử này vậy mà lại cự tuyệt gả cho Thái tử.

      Phải biết rằng, biết có bao nhiêu nữ nữ trong kinh thành muốn làm Thái tử phi, xem ra nàng ta đúng là khờ !

      Sau khi đồ ăn được mang lên, Đậu Đậu thò ra cánh tay ăn uống thả cửa, qua lời , tuy chỉ là củ khoai tây, nhưng cũng biết ăn cơm.

      Mộ Dung Phong nhìn bộ dáng đáng của Đậu Đậu nhịn được cười lên tiếng, về sau có tiểu gia hỏa này làm bạn, cuộc sống của nàng chắc chắn có rất nhiều chuyện lí thú.

      "Dật thế tử, nữ hài kia chính là Mộ Dung Phong, nghe sáng sớm hôm nay nàng cho người đưa thư từ hôn đến phủ Thái tử." Có vài nam tử trẻ tuổi mặc phục sức hoa lệ ngồi trong sương phòng lầu hai.

      Nam tử được gọi là Dật thế tử thoạt nhìn cũng mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, tản ra loại khí chất mệt mỏi, bệnh tật.

      mặc kiện giáp bào huyền sắc thêu hoa cẩm chướng, bên hông có mang mảnh ngọc bội hình tam giác màu xanh da trời khắc hoa văn hổ, đầu tóc dài suông mượt, đôi mắt tinh thâm trầm cơ trí, thân hình cao lớn vượt trội, tư thế oai hùng hiên ngang lại tuấn dật tươi mát.

      "Ồ. ngờ cũng có người dám lui hôn với Thái tử Thần Võ quốc, nữ hài thú vị." Trưởng tôn Dật Thanh Nhã cười , trong mắt léo lên tia sáng hưng trí chói lọi.

      "Đúng là thú vị, điều này khiến người ta rất khó tin nàng chính là phế vật yếu đuối trong truyền thuyết kia." Lại thêm trận tiếng cười vang lên.



      Chương 14: Tạo Ra Chủy Thủ


      " biết lần này Dật thế tử đến Thần Võ quốc là có chuyện gì?" Người vừa chuyện gọi là Vu Dương Huy, là Nhị công tử của Vu gia rất có tiếng ở kinh đô Thần Võ quốc.

      Trưởng Tôn Dật vuốt vuốt ly trà tay, cười nhàn nhạt : "Chỉ là tùy tiện đến chút, chẳng lẽ các ngươi chào đón sao?"

      "Tất nhiên, tất nhiên là hoan nghênh ----" Các vị nam tử trẻ tuổi khác đều cười nhiệt tình.

      Trưởng Tôn Dật đưa mắt liếc bọn họ cái, rồi lại đảo sang nhìn thiếu nữ ngồi ăn cơm dưới lầu, làn da nữ tử nõn nà, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khí chất lạnh lùng xa cách, cự tuyệt người trong phạm vi vạn dặm.

      từng gặp qua ít mỹ nhân có tư sắc khuynh thành, nhưng thể thừa nhận, Mộ Dung Phong so với các nữ ấy còn khuynh thành hơn, chỉ bằng khí thế lạnh lùng diễm tỏa ra người nàng thôi cũng bỏ xa hơn vạn người.

      Đặc biệt là bộ hồng y như hỏa bàn kia, cho dù đến đâu cũng trở thành tiêu điểm cho người khác ngó mắt nhìn.

      Nàng chủ động lui hôn với Thái tử Thần Võ quốc, còn dám ra ngoài ăn cơm công khai chút cố kị như vậy, sợ có người gây khó dễ cho nàng sao, là thú vị!

      Mộ Dung Phong tất nhiên cũng cảm nhận được có ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn nàng từ nhã gian lầu , nhưng nàng căn bản là quan tâm.

      "Đậu Đậu, ăn no chưa?" ngờ củ khoai có thể ăn nhiều đến như thế, là giúp nàng được mở mang tầm mắt.

      "No, chim trĩ nướng này ăn rất ngon, Tiểu Phong Phong, có thể đóng gói mang về được ?" Trong con ngươi đen bóng lượng của Đậu Đậu mang theo ánh sáng chờ mong.

      Mộ Dung Phong gật đầu, tổng cộng đóng đến năm gói chim trĩ nướng, trong đó tính luôn cả phần Mộ Dung Vi.

      Nhìn năm gói chim trĩ nướng, Đậu Đậu có cảm giác mình ngày càng thích Mộ Dung Phong.

      Ra khỏi tửu lâu, Mộ Dung Phong cũng dạo lung tung, mà rẽ thẳng đến điếm chế tạo vũ khí, nàng cần tạo ra món vũ khí riêng cho bản thân mình.

      "Tiểu nương, xin hỏi ngươi muốn tạo ra loại vũ khí gì?" Chỗ này là điếm chế tạo vũ khí nho , chủ tiệm là nam nhân trung niên ba mươi mấy tuổi.

      "Đại thúc, ta muốn ngươi dùng những vật liệu tốt nhất ở chỗ này để chế ra hai thanh chủy thủ." Mộ Dung Phong quét mắt nhìn xung quanh, nàng biết loại điếm vũ khí nho này chỉ có thể tạo ra các vũ khi phổ thông, chỉ có Luyện Khí Sư tài năng mới có khả năng chế ra vũ khí cao cấp.

      Nhưng những vũ khí do Luyện Khí Sư cao cấp chế ra rất quý, người bùn thường căn bản mua nổi.

      Mà vũ khí do Luyện Khí Sư phổ thông luyện chế ra, đối với nàng mà , so với chủy thủ cũng khác mấy.

      "Được rồi, ngươi muốn tại hình dáng như thế nào? Ở đây có vài bản mẫu." Nam nhân trung niên chỉ chỉ tay vào các bản vẽ hình dáng chủy thủy tường.

      Mộ Dung Phong cười , đến trước bàn học duy nhất trong điếm, cầm lên bút vẽ cấp tốc bức họa phác thảo hình dạng chủy thủ.

      "Đại thúc, ngươi cứ theo hình dạng chủy thủ trong giấy mà làm."

      Trần Quý vừa cầm lên bản vẽ, trong mắt có chút kinh ngạc, ngoại hình chủy thủ trong bản vẽ khác những loại chủy thủ thông thường khác mấy, điểm khác nhau duy nhất là ở hai bên đầu lưỡi chủy thủ có thêm răng cưa lồi lõm.

      "Cần bao nhiêu tiền?" Mộ Dung Phong biết nghi vấn trong lòng , nhưng nàng cũng định giải thích.

      "Nếu dùng vật liệu tốt nhất, vậy hai thanh chủy thủ này ta lấy năm mươi kim tệ." Trần Quý cũng hỏi thêm gì về lưỡi răng cưa.

      Mộ Dung Phong đưa năm mươi tệ cho Trần Quý, sau đó mang Đậu Đậu ra khỏi điếm chế tạo vũ khí, ngày sau, nàng có được thứ vũ khí thuộc về bản thân.

      Về phần vì sao nàng lại muốn thêm lưỡi cưa ở hai bên đầu chủy thủ. Thứ nhất là vì chủy thủ có đâm sâu bao nhiêu cũng dễ dàng rút ra nhanh chóng, thứ hai là có thể lấy máu nhanh nhất, đẩy nhanh tốc độ tử vong.

      Ra khỏi điếm chế tạo vũ khí, Mộ Dung Phong lại đến cửa hàng đan dược, sau khi nhìn qua ít loại đan giải độc, trong lòng nàng thầm lắc đầu phủ định.



      Chương 15: Ngươi Có Thể Luyện Dược


      Các loại đan giải độc kia là quá kém, ngay cả tác dụng áp chế độc trong cơ thể nàng cũng được, chứ đừng chi đến giải độc.

      Kiếp trước nàng học y từ , đối với luyện dược thuộc đến làu làu, mười bốn tuổi nàng đạt đến cảnh giới Y Thánh, xem ra bây giờ nàng cũng chỉ có thể theo nghiệp cũ, Luyện Dược Sư hình như rất được hoan nghênh ở đây.

      mua được đan dược thích hợp, Mộ Dung Phong chỉ có thể mua ít dược liệu phổ thông có thể áp chế độc tính tạm thời, với lại bây giờ nàng cũng có dị hỏa, dù luyện dược cũng luyện ra được đồ gì tốt.

      Chỉ khi tìm được dị hỏa thần kì trong thiên địa và phải có tài năng luyện chế tốt mới có thể tạo ra đan dược có công dụng mạnh.

      Sau khi Mộ Dung Phong trở lại Mộ Dung gia, hạ nhân cũng ai dám coi khinh nàng nữa, người bị đánh là do bạo lực của nàng, còn người bị đánh mà cũng sợ là vì nàng có bản lĩnh dám lui hôn Thái tử trước mặt nhiều người.

      người ngay cả Thái tử cũng nể mặt, tuy bọn họ vẫn chưa chứng kiến được các tài năng khác của nàng, nhưng vẫn có thể làm cho bọn họ cảm thấy cố kị nàng.

      Vào hậu viện, Mộ Dung Phong đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Thanh Linh cách đó xa tới.

      Mộ Dung Thanh Linh tất nhiên cũng thấy được Mộ Dung Phong, nàng nhanh chóng về phía Mộ Dung Phong, cười trào phúng: "Biểu muội phải luôn muốn gả cho Thái tử sao? Sao lại đột nhiên từ hôn?"

      "Ta là thành toàn cho ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm kích ta?" Mộ Dung Phong cười đến rạng rỡ, ngọt ngào.

      Ý bên trong nghĩa là, nếu phải do ta chủ động từ hôn, ngươi sao có thể được làm Thái tử phi, hơn nữa vị trí Thái tử phi đó là ta khinh thường giữ, ngươi cũng chỉ là nhặt lại thứ ta cần mà thôi, cho nên cần cuồng ngạo trước mặt ta.

      Mộ Dung Thanh Linh đầu tiên là sửng sốt, khi hiểu được hết ý tứ trong lời của Mộ Dung Phong, vừa thẹn lại vừa giận, cha nàng là gia chủ của Mộ Dung gia, từ nàng nhận hết tất cả các loại sủng ái và nịnh nọt của Mộ Dung gia, chưa bao giờ chịu qua tình cảnh như thế này.

      Từ đến giờ, nàng luôn ganh tị với Mộ Dung Phong, vì sao nàng ta ràng là dã loại, lại có thể có hôn ước với Thái tử, lớn lên lại ngày càng xinh đẹp.

      Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Linh cái, tiêu sái về phía tiểu viện của mình.

      "Nương, hai ngày sau ta muốn ra ngoài, mấy ngày sau mới trở về." Sau khi về nhà, Mộ Dung Phong ra dự tính tương lai với Mộ Dung Vi, nàng muốn tìm dược liệu, hơn nữa còn tìm dị hỏa, chỉ có như vậy mới luyện chế ra được đan dược hữu hiệu.

      "Phong Nhi, ngươi muốn đâu?" Mắt Mộ Dung Phong mang theo lo lắng.

      " đến gần rừng và sơn mạch xem chút."

      "Ngươi chỗ đó làm gì? Ngươi mình rất nguy hiểm, nếu mẫu thân vẫn còn năng lực ---" tới đây, trong mắt Mộ Dung Vi bùng lên lửa giận hừng hực, chưa bao giờ, nàng cảm thấy bản thân vô dụng và hận thù đến thế.

      Mộ Dung Phong nắm chặt tay Mộ Dung Vi, cười nhạt : "Mẫu thân cần lo lắng, ta tìm dị hỏa và dược liệu, chừng ta nhanh chóng luyện chế ra được đan dược chữa khỏi kinh mạch tay chân cho ngươi."

      "Phong Nhi, ngươi ngươi ngươi ---- ngươi còn biết luyện dược sao?" Mộ Dung Vi trừng lớn mắt khó tin hỏi, phải biết Luyện Dược Sư ở đại lục Cửu U này rất hiếm hoi và trân quý.

      Nhìn thấy Mộ Dung Phong gật đầu, Mộ Dung Vi nuốt nước miếng ừng ực cái, sau đó yên tâm cười, nàng hãnh diện vì có nữ nhi như vậy.

      Buổi tối, sau khi chờ mọi người đều vào giấc ngủ, Mộ Dung Phong ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ rậm rạp tron viện, hấp thu tinh thần lực phát ra từ vạn vật để tu luyện.

      Đây là phương thức nàng tu luyện ở Hoa Hạ, ngờ thế giới này cũng có tinh thần lực như thế giới của nàng.

      Phương thức hấp thu tinh thần lực của vạn vật để tu luyện này ở Hoa Hạ này, chỉ có duy nhất mỗi Mộ Dung Phong biết được.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Nương Tử, Ngươi Hung Dữ.

      Tốc độ tu luyện bằng tinh thần lực nhanh hơn tốc độ tu luyện thông thường, điều này cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể đạt tới cấp Thái Cổ của cảnh giới Thiên Tiên ở Hoa Hạ khi chỉ mười bốn tuổi.

      Nàng biết được cách tu luyện này là do khi năm tuổi, nàng gặp được người ăn rất kì quái, chính là người đó cho nàng biết.

      Nhưng người đó cũng ra cầu với nàng, cho dù ra sao cũng được để lộ phương thức tu luyện này với người khác, còn bắt nàng liên tục phát lời thề độc nhiều lần, dùng tánh mạng tất cả người của Mộ Dung gia ra thề với trời đất, sau này nàng vẫn luôn hết lòng tuân thủ theo lời hứa.

      Phương thức tu luyện của người đại lục Cửu U rất giống với phương thức tu luyện của Hoa Hạ, đều dùng cách hấp thu linh khí trong khí để tu luyện, nhưng phương thức này kém hơn tu luyện bằng tinh thần lực rất nhiều.

      Trở lại phòng, Mộ Dung Phong ngẩn người phát ra cánh tay trái của mình có hình tháp Tu La, là do thân thể này sinh ra có sao? Mộ Dung Phong trước kia có quan hệ gì với tháp Tu La? Sao nàng lại ở trong thân thể này? Trùng hợp sao?

      --- ----

      Hai ngày sau, Mộ Dung Phong thân y phục đỏ rực như lửa rời khỏi Mộ Dung gia.

      "Nương tử, ta lại đến thăm ngươi đây."

      Mộ Dung Phong mới vừa rời khỏi Mộ Dung gia được vài bước, bị bóng người cao lớn chặn đường lại, người tới nắm tay nàng rất tự nhiên, đúng là kẻ được khắp kinh đô bàn tán xôn xao trong mấy ngày qua ---- Tam điện hạ Mặc Bắc Tà.

      "Buông ra!"

      Hừ, sao tên này lại đến đây nữa?

      Bây giờ nàng có thời gian chơi đùa với , nàng phải nắm chặt thời gian tìm dị hỏa và dược liệu.

      Mặc Bắc Tà cảm nhận được người nàng tỏa ra sát khí, tay cầm lấy tay nàng run lên lẩy bẩy, nhưng vẫn như cũ chịu buông ra.

      "Nương tử, ngươi hung dữ." Mặc Bắc Tà hơi sợ hãi .

      "Biết ta hung dữ còn mau buông ra rồi chạy nhanh , cẩn thậm coi chừng ta đánh ngươi." Mộ Dung Phong dùng sức rút tay mình ra, nào ngờ đối phương lại dùng sức ôm chặt cánh tay của nàng tha.

      Mặc Bắc Tà chớp chớp mắt, cười ngu ngốc chân thành : "Nếu nương tử cảm thấy làm vậy thoải mái, ngươi có thể đánh ta."

      "....."

      Bởi vì người nào đó luôn bám riết theo, nên Mộ Dung Phong cũng lười đuổi , bây giờ nàng muốn đến rừng rậm sơn mạch, chỗ này nguy hiểm cũng đúng, mà nguy hiểm cũng sai nốt, đến lúc gặp nguy hiểm, tự rời mà thôi.

      Sau khi Mộ Dung Phong và Mặc Bắc Tà rờ , từ cửa lớn Mộ Dung gia xuất thêm hai người, trong hai người chính là Mộ Dung Thanh Linh.

      "Tiểu thư, ngươi có muốn theo sau họ ?" Thẩm Lan nhìn Tiểu thư nhà mình hỏi.

      "Ngươi gọi người theo bọn họ, ta phải đến phủ Thái tử." Mộ Dung Thanh Linh giương cằm cao ngạo , nàng cũng muốn nhìn thử xem tiện chủng này và ngốc Tam điện hạ kia muốn đến nơi nào.

      Dung Phong và Mặc Bắc Tà rất nhanh đến cửa thành rời khỏi kinh đô.

      "Nương tử, chúng ta đâu vậy??" Mặc Bắc Tà đột nhiên lại ôm lấy cánh tay Mộ Dung Phong.

      "Ta phải là nương tử của ngươi, càng được chạm vào ta." Mộ Dung Phong tính toán cùng ràng.

      Mặc Bắc Tà đột nhiên ôm Mộ Dung Phong vào trong lòng, mười phần ủy khuất : "Ô ô, nương tử được vứt bỏ ta, trong sạch của ta bị ngươi phá hủy, ngươi phải phụ trách, nếu sau này ta cưới được nương tử nữa, ngươi nhẫn tâm nhìn ta đoạn tử tuyệt tôn sao?"

      trán Mộ Dung Phong hoa hoa lệ lệ rớt xuống mấy cái hắc tuyến, nàng đánh vào tay ôm bên hông nàng, hừ lạnh : " ngốc tử như ngươi cũng biết đoạn tử tuyệt tôn sao?"

      "Vì sao ngốc tử biết đoạn tử tuyệt tôn?" Mặc Bắc Tà hồn nhiên đơn thuần hỏi lại Mộ Dung Phong.

      Mộ Dung Phong: "......"

      "Ta có hủy trong sạch của ngươi." Nàng về phía trước.

      "Ngươi hôn ta." Mặc Bắc Tà chạy theo u oán lên án.

      Chương 17: Khi Dễ Ta


      "Chuyện đó được tính là phá hủy trong sạch của ngươi." Mộ Dung Phong lạnh lùng .

      "Vậy làm sao mới được tính?"

      "Ngủ với ngươi!"

      "Vậy bây giờ ngươi ngủ với ta !" Mặc Bắc Tà đến trước mặt Mộ Dung Phong, dang ra hai tay cản trở đường của nàng.

      Nghe xong, chân Mộ Dung Phong trượt cái, chút nữa ngã xấp xuống đất, mặt có chút vặn vẹo, da người người này..... đủ dày!

      "Hahaha -----" Đậu Đậu trong ống tay áo Mộ Dung Phong cười trộm, nhưng tiếng cười của chỉ có mỗi Mộ Dung Phong nghe được, vì lúc trước bọn họ sớm kí kết khế ước ngang hàng.

      Cái gọi là khế ước ngang hàng, là cả hai người kí khế ước giống như bằng hữu thân thiết, địa vị cũng ngang nhau, người bị nhận thương tích, ngươi kia phải chịu liên lụy.

      "Cười cái thí." Mộ Dung Phong dùng suy nghĩ chuyện với Đậu Đậu.

      "Tiểu Phong Phong, phải thục nữ à nha ---" Đậu che miệng cười, chơi đùa với ngốc tử này rất vui!

      Mộ Dung Phong nhướn mày lên cao, cười ngọt ngào: " thôi, vậy ngươi theo cũng được."

      "Ta biết nương tử vứt bỏ ta mà." Mặc Bắc Tà lại vươn tay muốn ôm Mộ Dung Phong.

      Nhưng tốc độ lần này của Mộ Dung Phong nhanh hơn , nàng vươn thanh chủy thủ trong tay lên chỉa vào Mặc Bắc Tà, mắt lạnh híp lại, từng chữ từng chữ : "Tiến thêm bước, chủy thủ của ta lập tức gắm vào ngực ngươi."

      Mặc Bắc Tà run run nhìn chủy thủ, đáng thương đứng mãi chỗ dám nhúc nhích: "Nương tử, ngươi tuyệt đối được giết vi phu, nếu ai cùng ngươi sinh oa nhi sau này đây?"

      Mặt Mộ Dung Phong đen như đáy nồi, cả hai kiếp người, nàng chưa từng gặp qua loại người nào tự kỉ mà vô lại như thế này.

      Đừng tự cho rằng thế gian này chỉ có mỗi mình là nam nhân nha, sao nàng lại muốn cùng sinh oa nhi ----

      "Chạm vào ta, đừng trách ta khách khí." Mộ Dung Phong thu lại chủy thủ qua .

      Lúc này, Đậu Đậu chạy ra, hai tay đặt ở lưng, mặt trắng phúng phính, mười phần khí phách trừng mắt nhìn Mặc Bắc Tà: " có ngươi, Tiểu Phong Phong cũng có thể sinh oa nhi, nàng có thể sinh cho ta."

      Mặc Bắc Tà ngạc nhiên nhìn củ khoai tay tròn trịa hóa thành tiểu manh oa: "Ngươi cùng nàng?? Vậy chẳng phải sinh ra quái vật nửa người nửa khoai tây sao, ô ô, đáng sợ."

      Lúc này đến lượt Đậu Đậu bị trượt chân, xoay người chạy đến bên cạnh Mộ Dung Phong, khóc ròng : "Tiểu Phong Phong, khi dễ ta."

      Mộ Dung Phong: "....."

      Trong lộ trình tiếp theo, Đậu Đậu nhìn Mặc Bắc Tà cực kì vừa mắt, Mặc Bắc Kì cũng nhìn Đậu Đậu rất vừa mắt, suốt quãng đường hai người luôn dùng ánh mắt chém giết tranh đoạt Mộ Dung Phong.

      "Nương tử, ngươi có mệt , có muốn tìm chỗ nghỉ ngơi ?" Mặc Bắc Tà tiến đến trước mặt Mộ Dung Phong hỏi.

      Mộ Dung Phong trừng mắt nhìn khuôn hại nước hại dân trước mắt, đạm mạc : "Nếu ngươi mệt có thể nghỉ ngơi trước."

      "Vậy ngươi đợi ta -----"

      "Vì sao ta phải đợi ngươi?" Mộ Dung Phong có chút hậm hực, gia tăng tốc độc chân về phía rừng rậm phía trước.

      "Vậy ta chạy cùng ngươi!"

      Đậu Đậu trừng mắt liếc Mặc Bắc Tà dính người như kẹo mè xửng, trong mắt tràn ngập ý khiêu khích: "Tiểu Phong Phong, chúng ta uống nước ."

      xong, vươn tay lấy túi nước bên hông đưa cho Mộ Dung Phong.

      Mộ Dung Phong dừng lại cước bộ, nhận lấy túi nước mở nắp vung ra uống ngụm, lúc nàng chuẩn bị đưa lại cho Đậu Đậu, chợt nhận ra có người nãy giờ vẫn luôn cắn môi nhìn túi nước trong tay nàng đầy tha thiết.

      "Nương tử, ta cũng rất khát." Mặc Bắc Tà liếm liếm miệng đáng thương .

      Mộ Dung Phong lườm lườm cái, nhưng tay vẫn quăng túi nước về phía .

      Hai tay Mặc Bắc Tà vươn lên chụp lại, trong mắt chợt lóe qua ánh sáng, đắc ý liếc Đậu Đậu cái, mặt mày hớn hở : "Ta biết nương tử luôn đối với ta tốt nhất mà."
      thuyt thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :