1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cửu mệnh hoàng tử phi - Thiên Tầm (HOÀN - 32c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 29:

      Editor: Pinni

      Mỗi câu của đều phản bác lại lời của nàng, có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại làm sáng tỏ những nghi vấn, lo lắng trong lòng nàng.

      Nhưng vẫn để nàng rời khỏi ngực , vì vậy khi nghe những lời này, cũng nghe được nhịp tim như muốn chứng minh những gì vừa đều là , rất bình yên và vững chắc.

      An tâm. . . . . . Những phiền não trong mấy ngày qua, chỉ vung tay lên, liền biến mất.

      Chẳng biết từ bao giờ nàng vòng tay ôm lấy eo , cảm nhận được nàng còn khước từ nữa mà dần tiếp nhận, khẽ cười, vùi cằm mái tóc của nàng,cảm nhận giấy phút ngọt ngào âu yếm này.

      Ánh nắng nhàng, nàng dựa vào ngực , hưởng thụ giây phút yên tĩnh này, nhịp tim của , dần hòa hòa chung với nhịp tim của nàng, hết sức thần kì, giống như hai người hợp làm thể. Nàng. . . . . .Rất thích. . . . . .

      "Chàng chàng ta?" Nàng thử dò xét hỏi.

      " thích, cưới làm gì?" thẳng, hề có chút dịu dàng nào.

      "Có phải ta cứu chàng mạng nên chàng muốn báo ơn hay ?"

      "Nếu nàng cứu, Lưu Dục cũng ra tay, nếu nàng nghĩ vì sao ta phải cố hết sức chạy về phía trang viện?"

      sai, sớm là chủ tử của sư phụ.

      "Nhưng sư phụ của ta có trong trang viên, chàng vẫn phải cảm kích ta."

      "Cảm kích nàng thêu hoa lên người ta sao?Hay cảm kích nàng dùng côn đánh ta bất tỉnh?" cười hỏi.

      Thi Mẫn đỏ mặt, nàng phải là đại phu có y đức tốt.

      Thấy nàng , Hoàng Phủ Tĩnh tiếp lời." thực tế, việc đó ta trả ơn rồi."

      "Có ? Sao ta lại biết?"

      "Việc buôn bán hoa lụa của nàng ngừng phát triển hay sao? Cửa hàng tương của nàng phải càng lúc càng nhiều việc sao? Mặc dù năng lực ca ca nàng tồi, nhưng người có khả năng hơn cũng ít, chức quan của ngày càng lên cao, lúc cần, luôn xuất vài người đắc lục bên cạnh, chẳng lẽ nàng cho rằng đó là vì may mắn?

      "Lại , nàng cứu ta mạng, ta cũng cứu từ trong tay Lý Hải Đình? Nếu phải ta làm chút chuyện phía sau, Lý gia dám đến cửa trói Mạc Hâm Mẫn?Mẹ ruột dám chạy đến trước mạt cha nàng để tố cáo Giang Mị Nương?Rồi Mạc Hâm Mẫn lại viết thư, vạch trần việc Giang Mị Nương giết con trai cả, hại vợ chính?"

      "Những thứ đó nàng đều biết sao?"

      "Sao có thể biết? Ta ‘nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’, ngày nào Giang Mị Nương còn chưa , rất khó để đối phó với bà ta, đối phó bà ta, cũng giống như bà ta đối phó với thê thiếp trong nhà, những chuyện bà ta làm, để cho phụ than của nàng thấy bộ mặt của bà ta."

      "Cho nên mặc dù chàng ở đây, nhưng chàng vẫn luôn để ý đến hạnh động của chúng ta?"

      Ngốc, lúc này mới nghĩ thông suốt? Còn tưởng rằng nàng thông tuệ lắm chứ.

      cười đến mãn nguyện."Dĩ nhiên, chăm sóc tốt cho thê tử tương lai, chẳng lẽ muốn người khác chăm? chỉ có ta, sư phụ của nàng và Trang phụ cũng vậy, mỗi tháng nàng đều chữa bệnh từ thiện, chính là Lưu Dục khảo sát y thuật của nàng có tiến bộ hay , rất dễ nhận thấy. . . . . ." chậc chậc hai tiếng.

      "Sư phụ thất vọng sao?"Nàng vội hỏi.

      "Nàng để ý đến cái nhìn của như vậy?"

      tới chỗ này, trọng giọng của có vị chua, nhưng nàng hề nghĩ tới, quan hệ giữ mình và sư phụ bị người hiểu lầm, trực giác tiếp."Đương nhiên rồi."

      ấm ức vui, .

      bao lâu, nàng lại hỏi: " vậy là chàng rất thích ta?"

      Trong giọng có chút đắc ý, nghe ra được."Nàng cứ ?"

      "Ta . . . . . . May quá."

      "May cái gì?"

      "May vì chàng thích ta, nếu ta bị thiệt rất nặng."

      "Thua thiệt cái gì?"

      "Bởi vì ta thầm thích chàng ba năm rồi, nhưng chính bản thân ta cũng dám thừa nhận."Lời của nàng trong phút chốc khôi phục lại tâm tình của , vẻ ấm ức mặt hoàn toàn biến mất.

      "Tại sao dám thừa nhận?"

      nhướng mày, giống như hoài nghi trong lời của nàng có mấy phần chân , ép nàng thể thêm mấy câu, để chứng minh mình láo.

      "Ta , nào có ai lưu lại hai chữ’chờ ta’ để người khác phải chờ?Ngộ nhỡ đấy chỉ là trò đùa quái ác sao?Chàng thể nghiêm túc chút, viết lá thơ tình, thêm vài từ ngữ tươi đẹp, dầu gì cũng để cho ta hiểu, người đàn ông này có mấy phần động lòng với ta?

      "Mặc dù khi đó thân thể của ta còn chưa lớn, nhưng suy nghĩ chính chắn, hơn nữa ta học y, chuyện giữa nam nữ, sao ta có thể biết?Nếu chàng để ý thân thể của ta, ta tin, như vậy, cuối cùng chàng để ý cái gì ở ta?

      "Ta nghĩ nát óc cũng nghĩ ra, cho nên chỉ có thể kết luận, tờ giấy kia chính là trò đùa, chàng đùa giỡn ta, ta còn thừa nhận mình thích chàng, vậy chỉ có đầu óc có vấn đề, tự tôn kiêu ngạo cũng hỏng hết rồi.

      "Cho nên ta phải hoàn toàn phủ nhận, phủ nhận việc nhìn thấy ngựa nhớ tới chàng, phủ nhận khi buồn ngủ mơ thấy chàng, phủ nhận khi vừa cầm chỉ thêu nhớ đến chàng, phủ nhận lại phủ nhận, bữa cơm lươn xào quạnh, bởi vì có ai giành với ta. . . . . . Ta luôn ngừng nhắc mình tỉnh lại, ta thích chàng, quan tâm chàng, nhớ chàng. Phải biết, sống chết là chuyện , thất tiết là chuyện , nhưng mất thể diện, chính là chuyện lớn."

      Hoàng Phủ Tĩnh buồn cười, lại có thể có người đặt mặt mũi trước sinh mạng và khí tiết, nhưng mà rất vui mừng, trong ba năm đó, nàng quên mình.

      " Mặc dù ta chỉ để lại hai chữ, nhưng đấy chính là những lời lòng của ta."

      lòng? Đầu óc của nàng bị điểm huyệt, ngốc nặng chỗ.

      "Ta thích nàng, phải bắt đầu từ khi nàng mới mười bốn tuổi, mà là từ lúc nàng mười tuổi. Khi đó, ta bị người chứa đầy phẫn nộ và cao ngạo trong đáy mắt cảm phục, nàng làm cho ta cảm thấy còn đơn, làm ta đồng cảm với người lưu lạc chân trời như nàng. Sau lại thường thăm dò chuyện về nàng từ Lưu Dực, mỗi khi nhắc tới nàng, luôn thao thao bất tuyệt.

      "Thông minh của nàng, tài trí của nàng, nàng bày kế như thế nào, đổi đồ cưới mà mẫu thân lưu lại thành tiền bạc, dựng tuồng kịch ra làm sao, giữ lại nhà cũ ở Tấn Chấu cho ca ca nàng, tốn tiền mua sách ra làm sao, lại loan truyền thanh danh của mẫu thân nàng khắp nơi trong Đại Tề. Ta rất cảm động, yếu đuối lại có thể làm nhiều như vậy vì người nhà, vì vậy giúp nàng chút, để bản sách lên bàn của phụ Hoàng."

      "Giang Mị Nương chiếm được ban phong hào, cũng là do chàng làm?" Cuối cùng tay của dài tới đâu, chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào mà để lại dấu vết .

      "Hiểu chưa, ta giúp nàng nhiều như vậy? Về sau đừng ân cứu mạng ở trước mặt ta." kiêu ngạo hất cằm lên.

      "Biết, đề cập tới, đề cập tới, sau đó sao?"
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      thuytTrâu thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Nàng rất thích nghe chính miệng thích nàng nhiều như vậy, như vậy làm cho nàng càng thêm tự tin, để cho nàng cảm thấy, ra , ra . . . . . . Mình hề xứng với như bản thân mình nghĩ.

      "Sau đó, khi nàng mười bốn tuổi, ta thấy rất nhiều , lại gặp được ai giống như nàng vậy. Lúc nàng dùng cành cây chọc vào người ta, ta chợt mở mắt nhìn nàng, chính là đôi mắt hệ có chút sợ hãi nào này, vẫn mang theo vài phần cao ngạo và sắc bén như vậy."

      " bậy, ràng là hù chết ta rồi còn gì." Nàng phủ nhận.

      "Sợ vậy sao, tại sao xoay người chạy mất, lại phải tốn công bố trí, cứu ta?"

      "Chàng biết những gì ta làm?Từ đầu đến cuối, chàng hề hôn mê?"

      "Có đau hơn nữa, ta cũng cho phép mình bất tỉnh, bởi vì ta cách nào biết được, sau khi bất tỉnh xảy ra chuyện gì."

      có lúc bị thương nặng chạy đến rừng rậm, chảy rất nhiều máu vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn cho phép mình bất tỉnh, mặc dù nhắm hai mắt, lỗ tai vẫn tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh xung quanh mình.

      Sau đó sói hoang tới, ra sức đánh trận, cắt cổ họng, hút lấy máu tươi của nó, ăn sống thịt của nó, vì vậy, vượt qua kiếp. Nếu như ban đầu bất tỉnh nhân , vậy kẻ trở thành thức ăn , mà phải là con sói hoang đói bụng kia.Pin.l.q.d.

      Nhưng ngày đó, nhìn thấy đôi mắt sáng chói như vì sao của nàng, nghe được nàng , lại có thể an tâm nhắm mắt lại, tự với mình, nữ tử này có thể tin tưởng, mặc dù nàng chỉ có mười bốn tuổi, người mà tín nhiệm cuộc đời này ít đến nỗi có thể đếm đầu ngón tay, trừ mẫu thân, nữ nhân này là người tin tưởng nhất.

      Nghe như vậy, nàng lại thấy khổ sở, nặng nề, giống như có bàn tay đè ép, làm cho ngực nàng ẩm đau, khó chịu.

      Năng lực am hiểu nhất phải chiến , phải triều chính, mà là nhìn thấu lòng người.

      Cho nên mọi việc của đều thuận lợi, chính là từ năng lực quan sát người này. Cúi đầu, nhìn thấy nét mặt của nàng, hiểu được, nàng cảm thấy đau lòng, bàn tay để sau ót nàng, để cả người nàng dựa vào bộ ngực mình, từng đợt xúc cảm tràn về, nhưng phải là nặng nề khó chịu, mà là hạnh phúc mỹ mãn.

      "Sống cùng nhau, lâu ngày, ta nhìn nàng, kiểm chứng lời bình mà Lưu Dực về nàng, nàng rất thông minh, rất kiên nghị, ta thưởng thức nàng lại đau lòng vì nàng, còn nhớ lúc nàng bị sư phụ đánh , ràng là tay nàng bị thương, thế nhưng ta lại thấy đau lòng chịu được.

      "Ba năm qua, ta luôn nhớ đến nàng, hình bóng nàng luôn ở trong giấc mơ của ta bao giờ phai nhòa, nhưng ta giống nàng, ta chưa bao giờ phủ nhận phần tình cảm này.

      "Nếu nàng nghe thấy mọi chuyện về Vinh Thân Vương, biết lúc ấy tình cảnh của ta nguy hiểm đến mức nào, sau lưng ta luôn có mười mấy đôi mắt luôn rình rập, ta thể cho kẻ địch có cơ hội làm tổn thương nàng, chỉ có thể giấu nàng , để cho ai biết tồn tại của nàng.

      "Ta vẫn nhớ phụ Hoàng phái bao nhiêu nhân lực đến để bảo vệ ta và mẫu thân, nhưng đến cuối cùng, mẫu thân ta vẫn khó thoát khỏi cái chết, ta cho phép mình phạm phải sai lầm giống vậy, cho nên ta lựa chọn mạo hiểm, lựa chọn đè nén nỗi nhớ ở trong lòng, ta biết nàng ở Kinh thành, ở bên cạnh ta, biết nàng dẫn đại phu ở thành Nam đến miếu Quan cứu tế dân lành, nhưng. . . . . . Ta tới gặp nàng.

      "Nàng biết loại đè nén này khổ sở thế nào đâu, nhiều lần, gần như chịu đựng nổi nữa, ta thể làm gì khác hơn là bức bách mưu sĩ ở dưới nghĩ hết biện pháp, ta cho bọn biết, ta muốn trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt tất cả thế lực của Vương thị.

      Sau đó bọn vắt hết óc giúp ta, ta làm được, cho nên ta xuất trước mặt nàng.

      "Biến mất ba năm liền, nhưng phải ta quan tâm đến nàng, cũng phải là ác ý đùa giỡn, chỉ là ta phải làm tốt mọi chuyện, cho phép có bất cứ sai lầm nào. Nha đầu, bây giờ nàng còn hoài nghi, ta tâm thích nàng nữa ?"

      " nghi ngờ nữa, ta nghi ngờ chàng nữa."dd.l3.quy.d0z

      "Vậy nàng vẫn muốn Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, muốn gả sao?"

      Nàng cười, nhìn mặt , giống như chó Nhật đòi ăn xương. "... cần, phu quân tốt như vậy đương nhiên là muốn gả, hối hận nữa? Chàng tức giận đến nỗi muốn lấy ta nữa chứ? Ta với chàng cùng giường chung gối rồi, danh tiếng hủy, chàng mà chịu trách nhiệm, đời ta bị hủy đó. . . . . ."

      Nàng đống những lời mà đám đại gia khuê tú dù có bị đánh chết cũng ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Tĩnh hiểu, nàng xin lỗi, vừa là muốn an tâm, cũng là nhắc lại lập trường của mình.

      Ôm nàng vào trong ngực, cúi người, hôn lên trán của nàng.

      Cuối cùng, tất cả đều kết thúc. . . . . . chạm khẽ vào mặt, lỗ mũi xinh xắn, sau đó là đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng.

      Nụ hôn của giống như cây đuốc, đốt cháy nhiệt tình của nàng, nàng vòng tay qua sau gáy , chủ động hôn sâu.

      Người đàn ông này, nàng muốn!

      Ngoài cửa, nắm đấm của Mạc Phương Mẫn chậm rãi buông ra.

      Từ lúc Hoàng Phủ Tĩnh giận kềm được hỏi"Nàng muốn gả như vậy " liền muốn vọt vào, muốn bảo hộ muội muội ở sau lưng, chỉ là tiểu quan, nhưng vì muội muội, dù có vứt bỏ tiền đồ, cũng thấy sợ.

      Nếu phải Trang sư phụ bọn họ trái phải giữ bờ vai của lại, sớm vọt vào nhà, hung ác đấm cho Hoàng Phủ Tĩnh quyền, ngăn cản đe dọa muội muội.

      "Còn vào ?"Lưu Dục hỏi.

      "Dĩ nhiên!Dù là Vương Gia, cũng thể chạy vào trong phòng khuê nữ nhà người ta, đây coi là cái gì?" Mạc Phương Mẫn vui, vui vì thành tựu của mình lại là từ chính giúp đỡ của Hoàng Phủ Tĩnh.

      Lưu Dục và Trang Bách Hiên nhìn chăm chú lúc.Bất đắc dĩ, người ta là huynh muội mà, có quyền lợi này.

      Cửa chưa đẩy ra, Hoàng Phủ Tĩnh sớm buông Thi Mẫn ra, người tập võ tai thính mắt tinh, há có thể biết ngoài cửa có người theo dõi, trước có động tĩnh gì, là bởi vì đoán ra được những người đó ngăn cản bản thân mình.

      Ngưng mắt nhìn Thi Mẫn, nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, đáy mắt mê say, vẻ mặt tương đối mê người, nếu như có thể. . . . . .Ai, rất đáng tiếc, ai bảo người bên ngoài chịu mở to mắt.

      ngước lên, cửa mở ra, Mạc Phương Mẫn bước vào nhà.

      Nghiêng đầu, Thi Mẫn còn có chút ngu đần, còn vui sướng cười với ca ca mình.

      "Thi Mẫn, muội có khỏe ?"

      tới trước mặt muội muội, đưa tay sờ cái trán của nàng, cặp mắt lại đề phòng nhìn Hoàng Phủ Tĩnh, giống như nha đầu nhà thỏ, mà Hoàng Phủ Tĩnh đứng ở bên giường chính là lớn chó đói bụng ba tháng.

      "Muội rất khỏe. . . . . ." Lời vừa ra miệng, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện kháng chỉ, hồi hồn, nàng níu lấy quần áo ca ca."Ca ca, Hoàng Thượng có làm khó huynh ?"

      "Yên tâm, có."

      Vậy là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Nàng cúi người xin lỗi Hoàng Phủ Tĩnh, nhướng nhướng mày nhìn nàng, ý là: biết là tốt rồi.

      chịu nổi cảnh hai người liếc mắt đưa tình’, Mạc Phương Mẫn chen vào ."Thi Mẫn, muội xem ai tới?"
      Last edited by a moderator: 16/5/16
      thuytTrâu thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 30
      Editor: Pinni

      nghiêng người, sau khi Thi Mẫn nhìn thấy đầu Lưu Dục. A! Nàng hét lên tiếng, chân trần nhảy xuống giường, nhào ngay vào trong ngực sư phụ.

      "Sư phụ, con rất nhớ người."

      Thấy Thi Mẫn nhiệt tình với Lưu Dục như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tĩnh cực kỳ khó coi, nhìn đại cữu tử* tương lai, biết ta cố ý, nhiều, tới sau lưng Thi Mẫn, tay ôm nàng trở lại.

      * đại cửu: vợ

      "Làm gì vậy?" Nàng bất mãn kháng nghị.

      "Nam nữ khác biệt." lạnh giọng trả lời.

      "Vương Gia cũng hiểu đạo lý này, làm sao lại kiêng dè, xông vào khuê phòng của con nhà người ta."

      "Nàng là thê tử chưa xuất giá của ta, thánh chỉ ban hôn hạ rồi."

      "Chẳng lẽ Vương Gia còn biết, thần từ chối hôn này trước mặt Hoàng Thượng rồi?" Phương Mẫn lạnh giọng chống đỡ.

      " sao? Người phải gả cũng phải là ngươi...ngươi có muốn hỏi chủ nhân chân chính của nó chút hay ?"

      Thi Mẫn nhìn Hoàng Phủ Tĩnh chút, lại nhìn ca ca chút, ban đầu khuôn mặt vẻ nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra. A, là ghen á..., khó trách vị chua đầy phòng.

      Nàng lãng phí hơi sức để ngăn cản hai người cãi vả, qua hai người bọn họ, làm ra vẻ như thấy, giày thêu vào, lại qua hai người bọn họ, đến bên cạnh hai vị sư phụ, mỗi tay khoắc lên người, cười nheo mắt lại : ", chúng ta tìm mợ, hôm nay, Trang sư phụ phải mọi chuyện với mợ của con"

      Đứng cạnh Hoàng Phủ Tĩnh mặt lạnh, Mạc Phương Mẫn mở miệng, "Bên cạnh thần cần người của người."

      "Tùy ngươi." Hoàng Phủ Tĩnh đáp , vì biết kiêu ngạo tự ái.

      "Người cần phải tốt về thần trước mặt Hoàng Thượng." chuyện cho chính bản thân mình.

      "Được."

      "Cái quan Nhất Phẩm đó, thần có đủ năng lực, tài cán để leo lên, cần người trợ lực."

      "Tốt nhất là như thế."

      "Người! cần tiếp tục nhúng tay vào cuộc sống của thần."

      "Được, nhưng cuộc sống của Thi Mẫn, ta muốn rồi."

      Hoàng Phủ Tĩnh gian trá cười tiếng, xoay người bỏ , làm Mạc Phương Mẫn giận đến nỗi nửa ngày cũng nổi lời nào.

      sai, ghi thù! Ha ha, ra và Hoàng Phủ Đình đều giống nhau, đều có tính hồ ly.

      Mạc Phân Mẫn tới lui trong phòng, bước chân gấp gáp, vẻ mặt yên.

      Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng sắp đến giờ, xoay người lấy bọc đồ trong ngăn tủ bỏ vào trong ngực, dặn dò tì nữ Trúc Lan theo mình từ , "Ngươi đến cửa lớn chờ, Vinh Thân Vương vừa đến, liền dẫn đến Liễu viện, sau nửa canh giờ, ngươi lại mời lão gia và Nhị nương đến Liễu viện."

      "Vâng"

      Mạc Phân Mẫn lấy khối bạc vụn trong hà bao ra cho nàng, dịu dàng : "Cứ làm theo những gì ta , ngày sau cho ngươi nhiều thứ tốt."

      "Cám ơn tiểu thư." Trúc Lan hân hoan quay đầu ra cửa.

      Mạc Phân Mẫn soi gương vén tóc, đổi cây trâm đầu thành trâm vàng, nhìn lại trang phục của mình lần nữa, hài lòng cười tiếng, đẩy cửa ra, về phía Liễu viện.

      Trúc Lan rót trà từ trong bình, đưa tới trước mặt khách quý, khom gối : "Xin Vương Gia ngồi tạm, nô tỳ lập tức mời Nhị nương tới đây."

      " ." giọng Hoàng Phủ Tĩnh khó có lúc ôn hòa như vậy.

      "Vâng" Trúc Lan xoay người rời khỏi phòng, lúc săp ra ngoài, cũng quên đóng cửa lại.

      Hoàng Phủ Tĩnh cầm ly lên, nhướng nhướng mày, thổi .

      Cuối cùng nàng cũng nhớ tới, nên tìm rồi hả ? Kể từ khi nàng biết Lưu Dục ở tạm trong Vinh Thân Vương phủ, cả ngày lẫn đêm chạy đến nhà , nhưng lần nào là tìm , Hoàng Phủ Tĩnh càng nghĩ càng tức giận, nếu phải xác định tình cảm giữa hai người như phụ tử, cơn giận này sao có thể nuốt xuống được.

      Uống trà, trong lòng luôn nhớ đến Thi Mẫn, rảnh chú ý cái khác, cho đến khi phát giác cổ họng mình có chút vị chua, mới biết mình trúng Liễu Đào.

      cầm bình trà lên, mở nắp ra liền ngửi thấy mùi lạ, lại bị ám hại ở Mạc phủ? cười lạnh, là to gan!

      muốn đứng dậy, rời khỏi viện, nhưng dược lực kia phát tác quá nhanh, muốn đứng lên, liền phát giác hai chân mình vô lực, trước mắt biến thành màu đen.

      thầm vận khí, trong lòng thất kinh, thuốc này quá mạnh, chỉ chốc lát, trong cơ thể còn nửa phần nội lực.

      Là ai ? Dư nghiệt của Vương thị? thể nào, có thể khẳng định, Vương thị bị tiêu diệt hoàn toàn, như vậy là người nào? Ai dám động vào người ?

      Khi Mạc Phân Mẫn đẩy cửa ra Hoàng Phủ Tĩnh liền hiểu .

      Là nàng ta! Là nàng ta giở thủ đoạn người ? Quả nhiên là nữ nhi của Giang Mị Nương, có nương như vậy con làm sao tốt được. cười lạnh trong lòng.

      Thấy Hoàng Phủ Tĩnh lảo đảo sắp ngã, Mạc Phân Mẫn liền vội vàng tiến lên đỡ , dìu đến bên giường.

      , nhưng đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nàng ta.

      Mạc Phân Mẫn hoảng sợ, muốn lui bước, nhưng thanh vang lên trong đầu nàng: phải sợ, chỉ cần qua cửa này, nàng nhất định có thể trở thành trắc phi của , đôi trai tài sắc trời sinh, Hoàng đế nhất định keo kiệt mà tứ hôn, coi như Thi Mẫn làm chuyện mờ ám, để nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp, có thể theo . . . . . . Nàng cũng cam tâm tình nguyện.

      Mặt khẽ nóng lên, nhịp tim đập loạn, mặc dù nàng sợ , nhưng cũng thương .

      Kể từ khi gặp , lòng của nàng đặt hết lên người , hàng đêm nàng đều trằn trọc khó ngủ, mỗi ngày đều ảo tưởng có thể tựa ở bên cạnh , dịu dàng gọi tiếng Vương
      Last edited: 29/5/16
      thuyt thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Mạc Phân Mẫn rất có lòng tin vào bản thân, nàng ta tin chỉ cần nàng ta có cơ hội, nhất định mình.

      So với Thi Mẫn, nàng ta có điều kiện tốt hơn, nàng ta xinh đẹp, múa đẹp lại có thể ca hát, dịu dàng săn sóc, còn có thể làm vài bài thơ nữa, so với muội muội Thi Mẫn cả người toàn mùi tiền, nam nhân tất nhiên biết, đâu mới là lựa chọn tốt nhất.

      Nàng tin chắc, da thịt thân thiết rồi, Hoàng Phủ Tĩnh tuyệt đối nhận thức nàng ta, bởi vì, địa vị càng cao càng coi trọng thanh danh, dù nhận, vẫn còn phụ thân mà, phụ thân sao có thể cho phép nữ nhi của mình bị phá thân, lại có ai chịu trách nhiệm.

      Huống chi, là Vinh Thân Vương cao cao tại thượng, cưới thêm nữ nhân hay bớt nữ nhân cũng chẳng có gì khác biệt, cho nên. .Cắn chặt hàm răng, nàng ta tuyệt đối được sợ.

      Nàng ta áp vào bên tai , mang theo ý vị trêu đùa nhàng , "Vương Gia, ngài cần phải lo lắng, thuốc này chỉ có tác dụng trong nửa canh giờ, làm hại đến thân thể của ngài."

      xong, lá gan của nàng ta cũng lớn hơn, lè lưỡi, liếm lỗ tai của .

      Mặt nàng ta rất đỏ, thẹn thùng nhưng dám nhìn , may mà nàng ta nhìn, nếu nhất định sợ mất mật, bởi vì đáy mắt chứa đầy tức giận, lên tiếng, nhưng mặt viết: Giết!

      Nàng ta lắc lắc đầu ngón tay làm đủ các kiểu dáng yểu điệu của , tiếp: "Từ lần đầu tiên Phân Mẫn gặp mặt Vương gia ở trong phủ của Trương đại nhân, ái mộ người thôi, toàn tâm toàn ý muốn hầu hạ Vương Gia, đáng tiếc xá muội lòng dạ mọn chấp nhận được khi có nữ nhân khác, Phân Mẫn hoàn toàn bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này. Phân Mẫn cầu danh, cầu lợi, chỉ cầu đời làm đôi uyên ương bên nhau. . . . . ."

      Nàng ta vừa , vừa cởi vạt áo của mình ra, để lộ cái yếm màu đỏ, nàng ta bỏ áo khoác, cánh tay trắng như tuyết khẽ ửng đỏ.

      Nàng ta đến gần Hoàng Phủ Tĩnh, dán vào người , đôi môi hồng hồng chạm vào bên má , trong lòng vui sướng như muốn bay lên trời .

      Mộng đẹp trở thành rồi, việc mà đời này nàng ta muốn làm nhất, chính là làm nữ nhân của .

      "Vương Gia chớ oán Phân Mẫn, chuyện hôm nay có lẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Vương gia, nhưng Phân Mẫn chắc chắn dùng cả đời này để bồi thường cho Vương Gia."

      Nàng ta cười, nhưng trong mắt Hoàng Phủ Tĩnh nụ cười của nàng ta còn gớm ghiếc hơn ma quỷ, thể động đậy, cũng dùng ánh mắt giết nàng ta trăm ngàn lần.

      Nàng ta tránh ánh mắt của , cúi đầu, bộ mặt ngượng ngùng giúp cởi quần áo, rút áo khoác, bỏ áo đơn, khi nhìn thấy những vết sẹo kinh tởm người nàng ta kinh ngạc ngước mắt, đáy mắt có chút sợ sệt, nàng ta đột nhiên nhớ tới, từng giết người, giết rất nhiều rất nhiều người.

      Khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Như vậy sợ? Chuyện mà nàng ta nên sợ vẫn còn ở phía sau kìa.

      Cắn răng, đáy lòng Mạc Phân Mẫn hiểu, cho dù bây giờ có dừng lại, cũng bỏ qua cho mình. Thà rằng cứ tiếp tục, có lẽ trở thành nữ nhân của , để cho nếm mùi vị ngọt ngào êm ái, mình còn có cơ hội thắng được tim của !

      Bình tâm lại, nàng ta cởi sạch áo của Hoàng Phủ Tĩnh, nâng lên giường nằm.

      Nàng ta từ từ, nhét hết y phục của bản thân xuống dưới giường, cả quần cũng giữ lại.

      Nàng ta khỏa thân bò lên giường, nằm thân thể khỏe mạnh của , dùng thứ đẫy đà của mình dán lên vùng ngực rắn chắc của , nhàng ma sát, ý đồ quyến rũ dục vọng của .

      cắn răng, nhìn về phía mặt của nàng ta, lại nhớ tới những thi thể nhuốm đầy máu tươi sa trường, từng cỗ thi thể , giăng khắp nơi, đầy thảm khốc trong mắt , khuôn mặt lãnh, trong mắt , nàng ta rất nhanh trở thành trong những thi thể đó.

      Nhắm mắt lại, đầu xệ xuống bên, Hoàng Phủ Tĩnh" thắng được dược lực" hôn mê.

      Sao, sao. . . . . . Có thể như vậy? Vì nàng ta hạ thuốc quá mạnh sao? thể phối hợp, nàng ta sao có thể tiếp tục được?

      Nhưng diễn tới bây giờ, sao có thể ngừng lại được? Nàng ta cho phép bản thân thất bại trong gang tấc.

      Tay nắm chặt thành nắm đấm, do dự nữa, nàng ta duỗi ngón tay kiểm tra bên dưới của mình. . . . . .

      Hoàng Phủ Tĩnh nằm ở giường, Mạc Phân Mẫn nằm người , hai người đều mảnh vải, bên bắp đùi trắng như tuyết của Mạc Phân Mẫn vẫn còn dính máu, nhìn thấy mà ghê người.

      Khi mọi người vào nhà chính là nhìn thấy cảnh tượng kinh sợ này.

      Giống như ở trong hầm băng, toàn thân Thi Mẫn phát rét, lạnh đến nỗi ngay cả ngón tay cũng thể động đậy. Nàng bị sợ, nàng cố gắng tìm lời giải thích hợp lý, nhưng. . . . . . dựa vào những gì nhìn thấy, nàng còn có thể nghĩ như thế nào, thế nào?

      Mạc Phương Mẫn giận dữ, tay ôm muội muội vào trong ngực, muốn muội muội nhìn thấy trường hợp dơ bẩn này.

      Nội lực của Hoàng Phủ Tĩnh từ từ khôi phục, giả bộ ngủ là vì để Mạc Phân Mẫn có thêm động tác nào khác, thực tế, trước khi bọn vào viện, nghe thấy tiếng bước chân, rất nhiều người, có ít nhất 6, 7 người, người trong đó có võ công thâm hậu.

      Là Lưu Dục sao? Như vậy càng tốt.

      "Vương Gia, Phân Mẫn, các ngươi làm cái gì?" Sau khi khiếp sợ, Mạc Lịch Thăng lên tiếng giận dữ mắng mỏ.

      Nghe thấy thanh của phụ thân, Mạc Phân Mẫn lập tức từ giường nhảy lên, nàng ta cũng ngủ, nàng ta cũng giống Hoàng Phủ Tĩnh, trong lòng chờ người tới.

      Nàng ta giả vờ kinh hoàng, hốt hoảng đứng dậy, nhìn thấy người nhà, muốn kéo cái chăn để che chắn thân thể trần truồng của mình lại.

      "Phụ thân. . . . . ." Đáy mắt nàng ta ngấn lệ, khuôn mặt điềm đạm đáng .

      "Đừng gọi ta, ta có con như vậy." Mạc Lịch Thăng cực kỳ tức giận. Gia môn bất hạnh, lại có thể xảy ra loại tình huống này.

      "Cha, muội muội, phải ta cố ý, ta mặc dù thương nhớ Vương Gia, nhưng cũng hiểu chuyện tốt của Vương Gia và muội muội sắp đến, nên thêm phiền, mà ta và Vương Gia. . . . . . Khó kìm lòng nổi. . . . . ." Nàng ta càng càng , cúi đầu, bộ mặt xấu hổ.

      Nghe nàng ta "Khó kìm lòng nổi" , Hoàng Phủ Tĩnh cười lạnh, sau đó ngồi dậy.

      Tầm mắt quét qua mọi người, phẫn nộ của Mạc Lịch Thăng, Mạc Phương Mẫn, Thi Mẫn buồn bã chết tâm, Cữu phu nhân, bà vú buồn bực, cùng với vẻ mặt Trang Bách Hiên, Lưu Dục như có điều suy nghĩ. . . . . . Rơi hết vào trong mắt .

      Hoàng Phủ Tĩnh bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Trúc Lan đứng ngồi yên, khẽ mỉm cười, nha đầu này đúng là nhanh tay nhanh chân, nếu là bỏ qua cho nàng ta, khiến bản thân thất vọng ?

      Hoàng Phủ Tĩnh coi ai ra gì đứng dậy xuống giường, mặc xiêm áo vào, ngồi vào trong ghế, lúc này mới quay đầu nhìn Thi Mẫn.

      Nàng khóc, khóc đến nỗi đầu vai run lên. Đau lòng, Mạc Phân Mẫn đáng chết, lại dám để nha đầu của đau lòng.

      vẫn ung dung tự tại như vậy, ăn hết Mạc gia rồi còn bắt họ phải im hơi lặng tiếng sao? Mạc Lịch Thăng đầy bụng tức giận, mặc dù là Vương Gia, nhưng này mình vẫn có đạo lý.

      "Vương Gia, có thể cho biết, vì sao vừa cùng Thi Mẫn nhà ta có hôn ước, rồi lại trêu chọc Phân Mẫn hay ?"

      Hoàng Phủ Tĩnh thèm nhìn Mạc Lịch Thăng cái. Nuôi mà dạy, lỗi của cha, cơn tức này, cũng tính tới đầu Mạc Lịch Thăng.

      vẫn nhìn Thi Mẫn chằm chằm, thấy nàng khóc, còn cách nào, than thở."Nha đầu, tới đây."

      Nghe giọng của Hoàng Phủ Tĩnh, Thi Mẫn giương mắt, nhìn thấy vươn tay về phía mình.

      " cho phép qua." Mạc Phương Mẫn đương ở trước mặt, ngăn cản nàng.

      "Tới đây."

      Hoàng Phủ Tĩnh lại thúc dục nàng lần, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Hoàng Phủ Tĩnh nhiều, nhưng nàng cũng nhìn thấy câu hỏi trong mắt , : nàng có tin hay ta?

      Có tin hay ? Tận mắt nhìn thấy, sao có thể chối cãi?

      Nhưng ánh mắt bình tĩnh, chính trực, ngay thẳng, hơi chút chần chờ, nàng về phía .

      Thấy hành động của muội muội khiến Mạc Phương Mẫn phát hỏa, giận kềm được, liền muốn tiến lên ngăn cản. Trang Bách Hiên vỗ vỗ vai , chung đụng với Vương gia nhiều năm, biết, Vương Gia có thể trấn định như thế, chắc hẳn có tính trước rồi.

      Cuối cùng cũng nắm được bàn tay của nàng, Hoàng Phủ Tĩnh rất hài lòng.

      Rời ghế, nâng mặt nàng lên. Lau nước mắt cho nàng, dịu dàng : " ra , chỉ cần nàng tin tưởng ta là đủ rồi, ta vốn để ý ánh mắt của người khác, nhưng bọn họ là người nhà của nàng, ta sợ nàng bị làm khó, cho nên, nhìn kỹ, cẩn thận nghe, về sau nếu có chuyện giống vậy xảy ra, nàng phải giống như ta, trấn định xử lý, thể hốt hoảng, cũng cần rơi nước mắt, bởi vì, ta đau lòng."

      Theo bản năng, nàng gật đầu cái, nếu như mới vừa rồi nàng còn chút nghi ngờ, vậy đến bây giờ, chính là hoàn toàn tin tưởng.

      lôi phong thơ trong túi áo ra, hỏi: "Đây là nàng viết cho ta sao?"

      Nàng cúi đầu nhìn kỹ, đó là lá thư mời, mời qua phủ, ký tên"Mạc Thi Mẫn" .

      "Chữ viết rất giống, nhưng phải ta viết."
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      thuytTrâu thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG KẾT
      Editor: Pinni


      gật đầu, hỏi nữa, tình diễn biến đến đây, mọi người ít nhiều gì cũng nhìn ra manh mối, Mạc Phương Mẫn cũng che giấu khuôn mặt giận dữ, tập trung suy nghĩ về chuyện quỷ dị trong đó.


      Nghe Nhị nương trả lời, thân thể Trúc Lan rụt cái, tránh phía sau mọi người, nàng ta cắn môi, khuôn mặt khổ sở. Thiệp này, là đại nương tốn tiền xin Vương tiên sinh bán chữ đầu phố viết lúc trước.


      "Lưu tiên sinh, làm phiền ngươi tới xem chút, thứ được cho thêm vào trong trà là gì?" Hoàng Phủ Tĩnh gật đầu với Lưu Dục.


      Lưu Dục qua mọi người đến bên cạnh bàn, mở nắp bình ra, lại gần thoáng ngửi qua, liền biết đầu đuôi câu chuyện.


      cũng vội đáp, cười đưa bình trà cho Thi Mẫn, : "Nha đầu ngươi ngửi thử xem, vật này ngươi có biết hay phải?"


      Thi Mẫn nghe lời nhận lấy bình trà, ngửi cẩn thận, rồi phân loại."Đây là Ninh Định Tán, ai hạ dược chàng?"


      Nàng mới hỏi xong, đáy lòng Mạc Phân Mẫn liền hoảng hốt, lập tức tuyên bố." phải của ta, ta biết, ta vừa mới vào phòng, nhìn thấy Vương Gia, sau đó liền, liền. . . . . . thể thu hồi lại được.


      Thi Mẫn lắc đầu cười khổ. Giỏi lắm, nàng cũng hiểu rồi.


      Hoàng Phủ Tĩnh vỗ vỗ bả vai của nàng hỏi: "Bây giờ nàng có thể xử lý ? Hay là muốn ta làm?"


      Thi Mẫn chu miệng lên, ai xử lý chẳng giống nhau, nhưng giống sư phụ, muốn rèn luyện nàng, thử chút năng lực của nàng, xem ra làm Vinh Thân Vương phi cũng tốt, kể từ bây giờ nàng phải bắt đầu luyện tập.


      Thi Mẫn tới trước mặt đại tỷ, khẽ : "Ta biết là ai đưa thuốc cho ngươi, nhưng khẳng định là ngươi cho nhầm thuốc rồi, Ninh Đinh Tán phải xuân dược, thể bộc phát thú tính, nó chỉ làm cho người ta mất hết nội lực, toàn thân vô lực, mặc cho người định đoạt."


      "Ta rồi ta có, thuốc kia là người khác hạ, ta mặc kệ nó có phải xuân dược hay , trọng điểm là, Vương Gia phá thân thể của ta, chúng ta cùng tỉnh lại cái giường, ta mất trong sạch, còn là xử nữ." Nàng ta nhấn mạnh cảnh mọi người mới vừa nhìn thấy.


      Thi Mẫn gật đầu cái, xoay người lại với bà vú, "Xin hai ma ma vào nghiệm thân."


      xong, nàng tới bên cạnh Hoàng Phủ Tĩnh, dắt tay của , vào phòng.


      Trong lòng có mấy phần bi ai. Phụ thân thường : chuyện xấu trong nhà nên truyền ra ngoài. Nhưng hai mẹ con này luôn muốn làm trò cười trước mặt người khác, nàng có thể làm gì đây?


      Thi Mẫn quay mặt, làm bộ nhìn thấy phụ thân tức sùi bọt mép, sắc mặt tái xanh, nàng tựa vào người Hoàng Phủ Tĩnh , nàng 'lo trước tính sau' hỏi: "Chàng về sau nếu còn có chuyện như vậy ta phải trấn định để xử lý, vậy chẳng phải sau này cũng có những chuyện như vậy sao?"


      "Cái này còn phải xem nàng trị gia có nghiêm hay , có biện pháp trấn áp những nương mọn kia hay , dĩ nhiên, nếu nàng muốn đổi toàn bộ tỳ nữ trong Vương phủ thành gã sai vặt, ta cũng có ý kiến.


      Hoàng Phủ Tĩnh cười lên, bởi vì thích nàng đố kỵ, mọn, càng thích nàng 'lo trước tính sau' như vậy.


      "Có tác dụng sao? Ai biết những gã sai vặt kia có nam phong tốt hay ." Nàng trống trống hai gò má, gả cho trượng phu tốt như vậy, quản lý là mệt.


      "Đúng vậy, mặc dù nàng có kinh nghiệm trị gia, nhưng Vương phủ nhiều người như vậy, nàng còn phải học rất nhiều, nhưng đừng sợ, có ta ở đây, nếu xử lý được, cứ đẩy qua cho ta là được.


      Trong lúc chuyện, Mạc Phân Mẫn chỉnh trang lại y phục, quy củ bước vào cửa.


      "Nhị nương, đại nương còn hoàn bích*.. Bà vú xong, nhìn Hoàng Phủ Tĩnh với đôi mắt đầy lo âu.


      * hoàn bích: còn trinh


      Hoàng Phủ Tĩnh lắc đầu với nàng, để nàng đừng lo lắng.


      "Ta láo, phụ thân, ngài nên làm chủ cho con, Vương Gia thể ỷ vào thân phận của mình, làm xong thèm nhận, người bảo nữ nhi phải sống làm sao?" Nàng đảo mặt, khóc đến hoa lê mưa đẫm, điềm đạm đáng .


      Thi Mẫn khó xử, trong nhà chỉ có Mạc Phân Mẫn và hai người bọn họ, bây giờ gặp phải cảnh này phải giải thích sao đây.


      " cách nào sao?" hài hước nhìn nàng, Thi Mẫn gật đầu nhận thua, Hoàng Phủ Tĩnh than thở, vuốt vuốt tóc của nàng, bộ mặt cưng chiều, : "Vẫn còn quá non.”


      truyền mệnh lệnh, “ Bà vú, lấy đầu ngón tay của Mạc Phân Mẫn ra cho mọi người xem chút.”


      Bà vú nghe vậy, lập tức nắm lấy đôi tay của Mạc Phân Mẫn, nàng ta muốn, liều mạng rút tay lại, lại có thêm hai ma ma, trái phải giữ lại, mới miễn cưỡng mở được ngón tay của nàng ta ra.


      Ngón tay của Mạc Phân Mẫn trắng trẻo thon dài, nhưng ngón trỏ phải, trong khé của móng tay có vêt máu đỏ thẫm, đến lúc này, ai cũng có thể đoán ra đầu đuôi việc.


      Mạc Thăng Lịch căm hận trừng nàng ta, thể diện mà ông quan tâm nhất bị nàn ta chà đạp hết rồi, ông tức giận thôi, giơ tay hung hăng tát nàng ta cái. Loại nữ nhi này cần cũng được. Xoay người, ông rời khỏi phòng, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn nghiệt nữ cái.


      Mất hết hy vọng, Mạc Phân Mẫn tê liệt ngã xuống đất, phụ thân đánh nàng ta, làm màng nhĩ của nàn ta ù ù. Nàng ta có cơ hội rồi sao? Nửa điểm cơ hội cũng bị mất sao?


      Hoàng Phủ Tĩnh nghiêm giọng : “ Nhưng nếu ngươi còn nhận tội, ta cho đại phu của Tế Từ đường đến nghiệm thân, bị nam tử phá thân và bị móng tay phá thân, vết thương giống nhau.”


      Để đại phu Tế Tư đường nghiệm thân? Chuyện này mà truyền ra ngoài, nàng ta cũng chỉ có con đường chết!


      Mạc Phân Mẫn khóc lớn, quỳ xuống trước mặt mọi người, “ Hãy hiểu cho ta, là ta nhất thời hồ đồ, ngu dốt, ta thề ta hề có ý, ta chỉ động tâm với Vương Gia, Vương Gia.......Phân Mẫn thề, ngày sau cầu danh phận, cầu được đối xử tử tế, chỉ cầu làm nô tỳ ở bên cạnh Vương Gia.”


      “ Dù sao nữa, cuối cùng Vương Gia và Phân Mẫn nhìn thấy hết cơ thể của nhau, có đụng chạm da thịt, đời này Phân Mẫn thể gả cho người khác, van cầu Vương Gia thương hại, chúng ta là cùng cha, chuyện này truyền ra ngoài, tốt cho tiền đồ của phụ thân, của ca ca.....”


      Hừ! Mạc Phương Mẫn sắp bị tức chết , đời này lại có loại đàn bà biết xấu hổ như vậy sao, trước khóc, sau cầu xin lại đe dọa, nếu như Hoàng Phủ Tĩnh đồng ý với nàng ta, nhất định để Thi Mẫn xuất giá!


      Hoàng Phủ Tĩnh cũng tức kém đại cữu tử tương lai, giận quá hóa cười, trầm giọng : “ Ngươi nguyện ý làm nô tì, cũng phỉ hỏi xem Bổn Vương làm gì với những kẻ tính toán Bổn Vương? Lưu tiên sinh, ngươi tới cho Mạc đại ngương nghe chút.”


      Lưu Dục khí định thần nhàn trả lời, “ Bình thường Vương Gia phân chia theo trình độ tính toán, đao bị mất mạng, đao, ngũ mã phanh thây, ngàn đao lăng trì, nghiền xương thành tro. Trình độ lớn như nương đây , nể mặt nha đầu, Vương Gia giảm vài phần, ngũ mã phanh thây là đủ.”


      Nghe Lưu Dục , Mạc Phân Mẫn sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi mặt đất, đầu lưỡi linh hoạt luôn ngụy biện nay nửa ngày cũng ra được chữ.


      Giờ phút này, nàng ta rốt cuộc hiểu, bản thân chọc phải nhân vật số rồi.


      Thi Mẫn nhìn đại tỷ, đáy lòng có hai phần đồng tình, Giang Mị Nương ghen tỵ, độc hủy hoại đời hai đứa trẻ, ngẩng mặt lên, nàng kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Tĩnh hỏi: “ nghiêm trộng như vậy sao? Có thể xử chút hay , dầu gì cũng là mạng.”


      “ Ta như vậy lắm rồi, nếu để cho Hoàng Thương biết, ta dùng thủ đoạn đáng sơ hơn với nàng ta.” Hoàng Phủ Tĩnh nhớ tới Nhị Hoàng Huynh mặt cười mờ ám kia, đúng là muốn đưa Mạc Phân Mẫn cho chơi đùa, thỏa mãn sở thích chỉnh người biến thái của .


      thể nể mặt phụ thân mà xử chút sao?”


      lưu manh cười, “ Nuôi mà dạy, lỗi của cha, soa ta phải nhìn mặt mũi của Mạc Lịch Thăng, nhưng mặt mũi của nàng, trái lại ta có thể nhân nhương mấy phần.”


      “ Có ? Vậy chàng định xử lý thế nào?”


      “ Như vậy , là bán vào thanh lâu, hai là gả cho Lý Hải Đình, hai con đường cho nàng ta chọn, a, đúng rồi, cả nha đầu bên ngươi của nàng ta nữa, mua tặng .”


      đá hủy mầm mống con cháu của Lý Hải Đình, lại để ôm hai mỹ nhân, ai, tấm lòng của người này đúng là nhân hậu.


      Thi Mẫn còn muốn giúp đại tỷ hai câu, Hoàng Phủ Tĩnh lại để nàng nhiều lời, lôi kéo nàng ra ngoài, “ Nấu nước nóng cho ta, ta muốn tắm.”


      “ Ban ngày, tắm làm gì?” Nàn hiểu hỏi.


      “ Thân thể dơ bẩn, bị nữ nhân kia dính vào người.”


      Mới vài câu, hai người xa, nghĩ đến Vương Gia thể chờ để cùng chỗ với nha đầu, nhún nhún vai, Lưu Dục liếc mắt nhìn Mạc đại tiểu thư tê liệt ngã đất.


      Đáng thương, là ở góa, là mỗi đêm tiếp người, lựa chọn cực đoan như vậy, Vương Gia đúng là đen tối.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      thuytTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :