1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cửu mệnh hoàng tử phi - Thiên Tầm (HOÀN - 32c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      chương 26.2
      " nam nhân vì ta mà cần tiền đồ,vậy chẳng phải chứng minh trong lòng ta là vô giá hay sao? Cho nên. . . . . . Nha đầu à, ta quyết định, ta muốn cho bản thân mình thêm cơ hội nữa, lần này, ta dùng hết toàn lực, nắm chắc nam tử coi ta là vô giá đó."

      lời của mợ khiến Thi Mẫn xúc động, nàng vẫn cảm thấy giữa Trang sư phụ và mợ có tình cảm, năm đó Trang sư phụ rời nàng vẫn cảm thấy tiếc.

      Nàng nhàng ôm lấy mợ, giọng : "Ông trời rất công bằng, mợ của con đáng được người nam nhân tốt nhất thương, người nhất định có được hạnh phúc."

      Chuyện xưa cứ lần lượt kéo đến, kích thích tri giác của nàng, làm hại Thi Mẫn thường ngẩn người, thỉnh thoảng vô ý hỏi Hỉ muội câu, "Ngươi cũng có chuyện xưa phải cho ta biết sao?"
      Tiếp đó, Mạc Lịch Thăng hồi Kinh, chuyện Giang Mị nương, Mạc Hâm Mẫn gây ra cho Thi Mẫn bị vạch trần, Mạc Lịch Thăng tức giận đến nỗi nhốt ác thê vào phòng củi, muốn bà ta tỉnh lại.

      Sau đó, người của Lý gia phải bỏ ra số bạc lớn mới cứu được nhi tử từ trong ngục trở về, nhưng đời này của Lý Hải Đình bị phế, bọn họ dám lên công đường náo loạn, thể làm gì khác hơn là bí mật trói Mạc Hâm Mẫn , cầu Mạc Lịch Thăng ra mặt, cho Lý gia công đạo.

      Bọn họ kiên trì bắt Mạc Lịch Thăng đưa Thi Mẫn đến Lý gia, cho dù phải ở góa cả đời, đó cũng là kết quả cho hành vi "Tính tình dâm đãng" của nàng , oán được người khác.

      Mạc Lịch Thăng bể đầu sứt trán cũng bó tay hết cách, nữ nhi bị Vinh Thân Vương đưa , sao có thể đem Thi Mẫn cho Lý gia, huống chi người làm sai chuyện là Hâm Mẫn, tại sao muốn Thi Mẫn gánh chịu thay ?

      Chuyện giằng co còn chưa xong, mẹ của Mạc Hâm Mẫn lầm tưởng Mạc đại nhân biết được thân thế của con trai, mới muốn cứu nhi tử, thế nên chạy đến trước mặt Mạc Lịch Thăng khóc nức nở, thừa nhận mình tham đồ phú quý nên bán nhi tử cho Giang Mị nương, bà sớm hối hận, cầu xin Mạc Lịch Thăng nể tình có ơn dưỡng dục nhiều năm, cứu người.

      Thân thế của Mạc Hâm Mẫn được làm sáng tỏ, chuyện này truyền xôn xao, triều đình, Mạc Lịch Thăng trở thành đối tượng bị rất nhiều người giễu cợt, ông giận dữ, cắt đứt quan hệ phụ tử với Mạc Hâm Mẫn.

      Mấy ngày sau, có người thấy Mạc Hâm Mẫn đường, hai chân bị đánh tàn, con mắt bị mù, toàn thân chồng chất vết thương, bẩn thỉu, nằm xin ăn ở ven đường.

      Sau khi biết được tin tức này, Thi Mẫn để Tế Từ đường ra mặt trị thương cho .

      Ngày mẹ ruột Mạc Hâm Mẫn tới đón , Thi Mẫn tới trước mặt , cho hai trăm lượng, lần cuối cùng gọi là đại ca.

      Nàng : "Đại ca, bất kể như thế nào, ta đều cảm kích việc ngươi giúp ta cứu nhị ca, ngươi từng là người có bản chất lương thiện, ta hiểu vì sao hôm nay lại biến thành như vậy, chỉ là. . . . . . Chuyện qua cũng đừng nhắc lại, hy vọng sau này, đại ca có thể trở lại làm người tốt."

      Nghe Thi Mẫn vẫn nguyện ý gọi tiếng đại ca, yên lặng rơi lệ, xấu hổ dứt.

      Hai ngày sau, Mạc Lịch Thăng nhận được thư của Mạc Hâm Mẫn.

      Trong thư cảm kích công ơn nuôi dưỡng, cũng vô cùng hối hận với chuyện làm sai trái của mình, còn tới chuyện năm đó Giang Mị nương gieo họa cho Mạc Phương Mẫn và mẹ cả Hạ Uyển nương, nếu phụ thân muốn thẩm vấn Mị nương công đường, nguyện ý ra mặt làm chứng.

      phơi bày, Mạc Lịch Thăng tìm tới Giang gia, viết lá thư, đuổi Giang Mị nương ra khỏi Mạc phủ.

      Hôm đó, Mạc Lịch Thăng nhốt mình trong phòng thầm rơi lệ, thống hận vì hành vi sai trái của chính mình. Ông nhớ bản thân vì xuất thân con nhà Thương gia của vợ cả, đối đãi lạnh nhạt, lại bởi vì Giang Mị nương là khuê tú con nhà quan nên coi trọng nhiều hơn, hôm nay nghĩ lại, đúng là chuyện cười.

      kiện về Mạc Hâm Mẫn qua , nghênh đón tháng Tám năm Kiến Bình thứ nhất.

      Mạc Phương Mẫn hồi Kinh báo cáo công việc, bởi vì ở Tấn Châu có thành tích tốt, cũng giúp mấy châu huyện lân cận cải cách công trình thủy lợi, Tân Đế coi trọng , phong cho chức quan ngự tiền.

      Vì để thuận tiện cho công việc, ở tại trang viên tất nhiên được, mặc dù Thi Mẫn bị tin tức lần này làm cho ngây dại, nhưng cũng thể phấn chấn tinh thần, xử lý chuyện Hoàng đế ban trạch viện cho ca ca.

      xử lí biết, chuyện là, Thi Mẫn phát , Hoàng đế ban thưởng nhà mới lại là láng giềng gần Vinh Thân Vương phủ, biết chuyện này, vui nhất chính là Mạc Phân Mẫn rồi, nhà mới mới xử lí xong, nàng ta liền thúc giục phụ thân dọn nhà.

      Trước bởi vì Giang Mị nương, Thi Mẫn muốn sống cùng với phụ thân, hôm nay còn như vậy, vả lại ca ca có địa vị cao, nếu đón phụ thân và muội muội tới đây, lại trái với khuôn phép, vì vậy Thi Mẫn trước đưa mợ, bà vú và mấy người thân trong nhà đến an trí ở nhà mới, lại đuổi hạ nhân Mạc phủ , sau đó mới đưa phụ thân và đại tỷ qua.

      Thi Mẫn loay hoay, làm việc bù đầu tối mắt, vất vả mới bố trí xong, ngày chuyển vào nhà mới, nàng liền bị bệnh.

      Mặc dù nàng bệnh đến hôn mê, nhưng cũng biết, trong cung truyền thánh chỉ tới, để nàng làm Vinh Thân Vương vương phi.

      Tứ hôn. . . . . . Thi Mẫn bệnh nằm giường, ôm đầu phình to, trong đầu mớ lộn xộn ràng.

      Dĩ nhiên nàng hiểu, do Hoàng Phủ Tĩnh tự mình tới cửa cầu hôn và chính miệng Hoàng đế gả, khác biệt giữa hai người tương đối lớn, có Hoàng đế ở sau lưng ủng hộ, nàng cũng phải chỉ là nữ nhi quan huyện Thất Phẩm , phải nữ nhân chuyên kinh doanh, ngày sau gả vào Vinh Thân Vương phủ, thân phận địa vị càng thêm tôn vinh.

      Nhưng, đó là điều muốn sao?

      Nàng nghĩ tới , nhớ , bất tri bất giác trở thành gánh nặng trong lòng, đó là bởi vì. . . . . .

      Bởi vì trong tháng sớm chiều có nhau, nàng và cũng có chút tình cảm; bởi vì chia sẻ bí mật của nàng, hơn nữa vô cùng tin tưởng; bởi vì là nam nhân rất có sức thuyết phục, cũng bởi vì bên cạnh nàng trừ ra, chưa từng có những nam tử khác.

      Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh giống vậy, thân phận tôn quý, Phú Khả Địch Quốc, khắp Đại Giang Nam Bắc, biết vô số nữ nhân, thông minh, xinh đẹp, tài giỏi hơn nàng,xếp vào có thể còn dài hơn cả sông Trường Giang, Thi Mẫn tự biết mình, nàng cho rằng với điều kiện của bản thân có thể làm để tâm.

      Huống chi văn võ cả triều, có bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà quan gửi tâm cho , tại sao Hoàng đế lại cứ cố chọn mình? Sau chuyện chỉ hôn này còn chứa bao nhiêu thứ bên trong?

      Là Hoàng đế đề phòng công cao chấn chủ, cố ý chọn cho có thân phận bối cảnh, làm có cơ hội liên kết với gia đình quyền quý? Hay là Hoàng đế cố ý làm xấu mặt mũi của , để cho nhận , coi như là thần trong lòng dân chúng, cũng chỉ là thủ hạ nô tài của Hoàng đế?

      Thi Mẫn càng nghĩ càng phiền lòng, nổi giận, tự giận với bản thân: thôi, thôi, lại thể kháng chỉ, dứt khoát lạc quan chút.

      Nếu nghĩ bể đầu cũng vô dụng, bằng an tâm hưởng thụ ích lợi trước mắt, dù sao tính tính lại đều là tự mình kiếm được, giống như nàng nữ tử vô tài vô đức, lại chiếm được tiện nghi, vô duyên vô cớ được vị hôn phu tốt, sớm nên đốt ba cây nhang thơm cảm tạ trời xanh mến, còn ở đây già mồm cái gì?

      Nhưng. . . . . . Hôn nhân là chuyện có thể mang ra buôn bán sao?

      Nếu như trong lòng cam tâm? Nếu như bị ép buộc? Có thể thích nàng, bởi vì bị ép vì chuyện này, ngược lại còn coi nàng như kẻ thù hay ? Từ đó càng nhìn càng ngứa mắt, tam thê tứ thiếp năm thông phòng, toàn bộ nhét vào gian phòng của mình. . . . . .
      Last edited by a moderator: 12/5/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 27:

      Editor: Pinni
      Nếu là như vậy, chuyện chiếm tiện nghi này nếu cần chiếm cũng đừng chiếm.

      Ngực nhoi nhói, được, thể tư vị lan tràn trong đáy lòng, mắt giống như có thứ gì đó sắp tràn ra.

      Nàng hít sâu đè nén lại, cố gắng thuyết phục bản thân, loại cảm giác này có gì, chẳng qua là, là . . . . . Là cái gì? Nàng cũng biết.

      Hỉ muội vào cửa, bưng tới chén thuốc đen sì sì, đỡ Thi Mẫn dậy, giọng : " nương, uống thuốc thôi."

      Nàng nhíu lỗ mũi oán trách, "Nếu như sư phụ ở đây, khẳng định người cho ta uống thuốc đắng như vậy." Nàng tình nguyện châm kim, tình nguyện chịu đau da thịt, cũng chịu uất ức đầu lưỡi của mình.

      "Cũng phải là món ăn, muội còn kén cá chọn canh như vậy làm gì? Có muốn thêm chút muối tiêu hay ." Mạc Phương Mẫn vui vẻ bước vào đứng sau lưng muội muội, vừa nhìn thấy nàng .

      Nhìn thấy ca ca tới, Thi Mẫn nâng lên khóe miệng, cười với .

      Mạc Phương Mẫn ngồi ở mép giường đưa tay lên trán nàng xem thử, vẫn còn nóng, qua nhiều ngày như vậy, sao lại thấy chuyển biến tốt? Có phải mấy ngày qua, nàng lại bận tâm chuyện gì hay ?

      Chỉ là sao, trở lại, về sau do chống đỡ cái nhà này, Thi Mẫn coi như là thiên kim buồn lo rồi.

      "Ca. . . . . ." Nàng nghiêng cổ, dựa người ca ca, vòng tay qua bụng . tốt, ca ca trở về, vai dường như được bớt.

      " Lại muốn làm nũng, uống thuốc trước." [Pin: Hâm mộ tình cảm của 2 em TM quá .]

      bưng thuốc đến trước mặt nàng, Thi Mẫn ho vài tiếng than thở, nhìn mặt mày ca ca cố chấp. Cái biểu tình này của ca ca chính là được thương lượng.

      Nổi hứng, nàng bưng thuốc lên ngửa đầu uống cạn, sau đó, gương mặt nhăn lại như ông cụ non.

      Cái bộ dạng này của nàng, nào phải là gia chủ trầm ổn ngày thường? Mạc Phương Mẫn cưng chiều cười tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra kẹo đậu cho nàng, nàng đón lấy, nhét viên vào miệng.

      "Ăn ngon ? Là thứ lúc muội thích ăn nhất." Mạc Phương Mẫn nhìn nàng, giọng cười yếu ớt, nụ cười như nắng ấm ngày xuân, làm cho lòng người thoải mái.

      Nàng lại dựa vào bả vai ca ca, nhắm mắt lại, hy vọng trở lại khi còn bé, ngây ngốc sống qua ngày, cả ngày chỉ nhớ thương nhìn ca ca có thể mang đường cho mình hay . Bạn đọc truyện *******************, chúc mọi người luôn vui vẻ.

      "Muội lớn rồi, cũng ăn kẹo từ lâu rồi."

      "Ta biết." xong, trong lòng lại thấy chua xót. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng ăn kẹo nữa, nàng ăn kẹo khiến cho con người ta hạ lòng phòng bị xuống, nghĩ rằng có cuộc sống an nhàn, sóng gió.

      Nàng luôn lo lắng đề phòng, ràng mới là ca ca, nàng lại cướp hết tất cả mọi chuyện để bản thân mình gánh vác, nàng chưởng quản gia đình, kiếm ngân lượng, chỉ vì để cho tránh lo âu về sau, chuyên tâm con đường làm quan.

      Lời nàng thường nhất là: ngày nào đó chúng ta để phụ thân lau mắt mà nhìn, nữ tử Thương gia cũng dạy ra đứa trẻ nổi trội xuất sắc.

      Nàng kiêu ngạo, quật cường, nàng cường thế, có khả năng, nhưng. . . . . . Nếu như có thể, tình nguyện nàng là nha đầu được nuông chiều ở lòng bàn tay, có chút tùy hứng, có chút hồ đồ, giống như Phân Mẫn vậy.

      "Ca, chừng nào ca muốn cưới tẩu tử?" Nàng cười ngây ngô.

      "Muội muốn tìm tẩu tử sao ?"

      "Muốn, rất muốn." Giao phụ thân và ca ca cho tẩu tẩu, nàng mới có thể yên tâm hơn.

      "Muội thích nương nhà nào, cho ca ca, ca ca liền tới nhà cầu hôn."

      "Tại sao có thể hỏi muội thích ai, hôn nhân phải lưỡng tình tương duyệt, mới có hạnh phúc, ca ca, ta nghĩ muốn tẩu tẩu, chỉ có điều kiện."

      Nàng đưa ra đầu ngón tay, mắt sáng ngời trước mặt ca ca. Mạc Phương Mẫn cười cười, bao ngón tay của nàng trong lòng bàn tay của mình.

      "Điều kiện gì?" hỏi lại muội muội, đối với thê tử, cầu của là hiếu thuận phụ thân, thương , như đối với chính bản thân mình vậy.

      "Nàng huynh hơn bản thân mình."

      "Có nữ nhân như vậy sao?"

      "Đương nhiên là có, giống như mẹ của chúng ta vậy, nếu như huynh gặp phải nương như vậy, nhất định phải kính nàng, nàng, vì nàng buông tha Thiên Kiều Bá Mị, Vạn Tử Thiên Hồng bên cạnh." [vì nàng bỏ qua những oanh yến bên cạnh]

      hiểu ý định của muội muội, nỗi khổ của việc thê nhiều thiếp, hai huynh muội ăn quá nhiều, cũng giống nàng, muốn dẫm lên vết xe đổ.

      "Được, ca ca kiên nhẫn chờ, chờ như vậy xuất ."

      "Nàng nhất định xuất ."#Pinni#

      cầm bàn tay của muội muội, tay của nàng hơi thô, mang theo vết tích khắc sâu trong đời sống hằng ngày, đây phải là tay của đại gia khuê tú, cũng là đôi tay để cho đau lòng.

      "Vậy còn muội? Đối với chuyện hoàng thượng tứ hôn, nghĩ như thế nào?"

      "Ca ca, nếu như gả như thế nào?" Biết kết quả của việc kháng chỉ là rơi đầu, nàng vốn thể ra, nhưng nàng muốn là hòn đá mặc người chèn ép, muốn trở thành con cờ trong tay Hoàng đế để đối phó với người kia.

      "Ngươi phải muốn gả cho Vinh Thân Vương sao?"

      Nàng trầm mặc, ra là muốn gả hay , chỉ là. . . . . . Có xíu cam lòng. . . . . . Nàng hi vọng bản thân là thê tử duy nhất của , là trân bảo trong lòng , hi vọng mình và tẩu tử tương lại đều giống nhau.

      Cúi đầu, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy buồn cười.

      Làm sao có thể, Vinh Thân Vương, có thân phận gì chứ? Hôm nay Hoàng đế ban thưởng vương phi, ngày mai ban thưởng trắc phi, mỗi khi tuyển tú vì thể tình nghĩa huynh đệ, lại đưa mấy mỹ nữ tới vương phủ khai chi tán diệp, có thể cự tuyệt sao? Đó là quy ngắn, là thể chế, là ai cũng thể phá hư đạo lý hoàng gia.

      Nàng cười, trong tươi cười có mấy phần bất đắc dĩ.

      "Trong lòng muội nghĩ là thế nào, cho ca ca, nếu muốn, coi như mũ cánh chuồn này cũng còn, ca ca cũng muốn cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra." Mạc Phương Mẫn nâng cằm của nàng lên, để nàng nhìn mình.

      " bậy, bao nhiêu gian khổ học tạp, ca ca phải làm những gì mới có được vị trí ngày hôm nay? Ca ca là vĩ nhân trong lòng hương thân Tấn Châu đấy." Nàng chút nghĩ ngợi liền phủ quyết đề nghị của ca ca.

      Thôi, đây là mệnh của nữ nhân, mẫu thân mang theo lượng lớn của hồi môn để gả cho phụ thân, luôn kính cẩn ngoan ngoãn, dám vượt quyền, bà sinh nhi tử nhi nữ cho trượng phu, giúp phụ thân con đường làm quan, phụng dưỡng song thân, bổn phận của người phụ nữ đều làm trọn vẹn, kết quả sao?

      Nếu như nàng sống lại, cuộc hôn nhân của mẹ cũng chỉ như thuyền nước để lại dấu vết, người chết, con cái ốm đau, lưu lại bất cứ thứ gì thế gian, nếu có chỉ là đau thương.

      Dù sao cũng cố hết sức, nếu vậy mà vẫn được, vậy chấp nhận thôi, ai bảo nàng là nữ nhân chứ.

      "Muội làm nhiều chuyện vì ca ca như vậy, ta làm chút việc cho muội, có gì thể?"

      Nàng cười lên, nhào vào trong ngực ca ca, làm nũng : "Muội biết ngay ca ca thương muội."

      "Nha đầu ngốc, thương muội thương ai đây?"

      "Ca ca cần phải lo lắng, Vinh Thân Vương là người quyền quý, tài cao nhà lớn, là phu quân trong mộng của mỗi nữ tử."

      "Cho nên cũng là phu quân trong mộng của muội sao?"

      ! Đáng tiếc phải là trượng phu của mình nàng. . . . . . cam tâm, nàng là nữ tử kiêu ngạo như thế, ngờ. . . . . .

      Rốt cuộc, nàng chỉ là nữ nhân, mẫu thân , thân là nữ tử có điều thân bất do kỉ của nữ tử, thay vì cưỡng cầu, bằng nhẫn nhục chịu đựng.

      Nàng cũng phải bắt đầu học nhẫn nhục chịu đựng sao?

      Thi Mẫn trả lời câu hỏi của ca ca, chỉ ôm chặt hơn mà thôi.

      Ngũ quan đẹp đẽ của Hoàng Phủ Tĩnh bị bao phủ bởi tầng tầng mây đen, sâu trong đôi mắt có ngọn lửa bùng cháy.

      Nàng lấy, Thi Mẫn lại muốn gả cho mình? !

      Mạc Phương Mẫn, đây là người vong ân phụ nghĩa, nghĩ lại xem lúc ở Tấn Châu, mình ngoài sáng thầm trợ giúp bao nhiêu nhân lực, tài lực và trợ lực, nếu , vị quan lục phẩm nho , sao có thể được Hoàng thượng ưu ái?

      lòng đối đãi, ngờ đổi lại là Mạc Phương Mẫn ở trước mặt thánh thượng phản đối , còn gì mà nguyện ý từ quan về quê, nhằm báo đáp Hoàng ân.

      Hừ, từ quan trở về quê cũ là có thể báo đáp Hoàng ân? coi Hoàng gia là cái gì? .

      Mặt Hoàng Phủ Đình hả hê nhìn tam hoàng đệ của mình, châm biếm : " ra là đời này còn có nương muốn gả cho Vinh Thân Vương chúng ta? Có cá tính, trẫm thích, đạo thánh chỉ gả hôn kia coi như bỏ qua, nếu như Vinh Thân Vương thích nương của Mạc gia, danh sách tuyển tú còn có Mạc Phân Mẫn, bằng trẫm ban nàng ta cho Vương Gia?"

      sớm biết Hoàng Phủ Đình là nghiệt, mình giúp nhiều như vậy? Nếu có thể ở hậu cung giả bệnh nhiều năm, thầm chìm lặn, sớm tránh thoát thủ đoạn hiểm của Hoàng hậu, hiểu được tâm cơ người này vô cùng sâu.

      Bĩu môi, Hoàng Phủ Tĩnh cười lạnh, "Mạc Phân Mẫn để lại cho Hoàng thượng độc hưởng thôi."

      Thấy hoàng đệ giận dữ ngút trời,L q D. Hoàng Phủ Đình bỏ đá xuống giếng, cười như hồ ly."Nhưng trẫm thích từ mi Quan lâu rồi, hay vậy , để nàng vào cung chơi, chừng nàng vừa gặp thương trẫm sao."

      Hoàng Phủ Tĩnh hung hăng nhìn lại , phất tay áo, quay đầu bước .

      rất nhanh, nghe thấy lời của Hoàng đế, nhưng nội thị phục vụ thiên tử lại nghe thấy rất .

      Hoàng Phủ Đình : "Nhìn như vậy, chứng tỏ vô cùng thích Mạc Thi Mẫn, thông minh , lựa chọn tài phú và mỹ nữ, lại để quốc gia triều đình cho ta, ai, có thể nghĩ biện pháp ném trở lại hay ?"

      Lời của ta khiến toàn thân nội thị run rẩy. Này, này, chuyện này. . . . . . Có tính là biết được bí mật của Hoàng gia hay ?

      Hôm đó Hoàng Phủ Tĩnh giải quyết Giang Mị nương và Lý Hải Đình, sau khi cưỡi ngựa Thi Mẫn về thẳng trang viện, liền xoay người hồi Kinh.

      Chiến loạn được dẹp yên, thiên hạ ổn định, những chuyện phải làm nhiều đến mức khiến người ta đau đầu, bận rộn như vậy, còn phải vì hy vọng cuối năm có thể cưới nha đầu kia vào phủ sao?

      ngờ, Mạc Phương Mẫn lại đến trước mặt Hoàng Phủ Đình, muốn hủy bỏ cửa hôn này. Đáng ghét!

      trở về Vinh Thân Vương phủ, thở phì phò gõ của chính của Mạc phủ, muốn tìm Mạc Phương Mẫn lý luận, thế nhưng phụ tử Mạc Lịch Thăng lại có ở đây, Vân nương cũng dò xét cửa hàng hoa lụa bên ngoài.

      cũng cần người tiếp đãi, chỉ hỏi tiếng, "Nhị nương nhà các ngươi ở chỗ nào?"Pin.dd.l.q.d.

      Nghe Vinh Thân Vương tới chơi, Mạc Phân Mẫn nhanh tay nhanh chân chạy đến đại sảnh, nàng tươi cười rạng rỡ tiến lên, giọng ôn nhu nhàng: "Vương Gia đến lúc này, lại đúng lúc phụ thân và ca ca có ở đây, có muốn ngồi lát hay , Phân Mẫn gọi người mời trưởng bối đến?"

      thèm liếc nàng ta cái, quay đầu lại ra lệnh cho người làm, "Dẫn ta gặp nhị nương."

      Người làm nhìn vẻ mặt hung ác của đại nương, so sánh hai cái, vẫn cảm thấy nghe vương gia tương đối an toàn, liền nhấc chân chạy ra ngoài.

      Nhưng Mạc Phân Mẫn chặn trước người Hoàng Phủ Tĩnh, đứng bên cạnh cửa, : "Vương Gia đừng nha, muội muội ngã bệnh, nghỉ ngơi, Vương Gia qua đó như vậy tiện, vả lại ngộ nhỡ lây bệnh"

      quay đầu trừng nàng ta, ánh mắt bén nhọn đó làm cả người nàng ta run lên, tự chủ nghiêng người sang bên.

      Hừ! xoay mặt, ra ngoài.

      Thấy rời , Mạc Phân Mẫn nghĩ thầm, phải nắm chắc cơ hội này, nàng ta cái gì cũng có, lấy dũng khí, nàng ta tiến lên nắm ống tay áo của Hoàng Phủ Tĩnh, mong chờ quay đầu lại nhìn nàng ta cái.

      "Vương Gia nên nghĩ đến danh tiếng của muội muội, ngài như vậy. . . . . ."

      Lúc này, ngay cả đầu cũng di chuyển chút nào, tay đột nhiên vung lên, lảo đảo, Mạc Phân Mẫn suýt té ngã, may mà tỳ nữ cận thân đỡ nàng ta, nếu nhất định phải ngã xuống đất như chó ăn chè.

      Nàng ta định thân, lau mồ hôi đầy trán, nhìn chăm chăm bóng lưng Hoàng Phủ Tĩnh, căm giận bất bình, lòng thù hận với Thi Mẫn lại càng sâu hơn.

      Cắn răng, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu.

      Nếu phải Thi Mẫn, sao mẫu thân lại bị đuổi khỏi Mạc phủ, hôm nay sống ở Giang gia, ngay cả con chó cũng bằng? Nếu như phải là nàng, sao Vương gia ngay cả nhìn cũng thèm nhìn mình đến cái?

      ràng dung mạo của nàng ta đẹp hơn Thi Mẫn, là tiểu thư khuê các, còn nàng chỉ là nha đầu lớn lên ở nông thôn, có chỗ nào có thể sánh được với mình, tại sao số của Thi Mẫn lại tốt hơn nàng, có thể sánh vai với Vinh Thân Vương?

      Vừa nghĩ thế, nàng ta liền nghĩ tới bởi vì Thi Mẫn có quan hệ với đại nương Hạ thị, từ ăn, mặc , đồ dùng đều tốt hơn nàng ta, cho dù mẫu thân nàng được chào đón, cuộc sống càng gặp nhiều ưu thế hơn mình.

      Thực công bằng, cũng bởi vì nàng có mẫu thân tốt, ca ca giỏi, còn nàng ta có?

      Oán hận, nàng ta gạt vỡ bình hoa, bể nát, giẫm mạnh dưới chân.

      Nàng ta cam lòng! Mẫu thân dạy, trời cao nhân từ như vậy, an bài mọi đường giúp ngươi, muốn bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tranh đoạt, chém giết, mưu đoạt. Tất cả, đều phải dựa vào chính mình!

      Hoàng Phủ Tĩnh đẩy cửa phòng Thi Mẫn ra, trong nhà yên tĩnh, chỉ có Hỷ muội ở bên phục vụ, phất tay cái, để cho nàng lui ra.

      tới bên giường, nhìn thấy Thi Mẫn nằm sấp giường, thân thể nho co rút thành khối, tóc dài xõa phía sau, mặt đỏ thắm trở nên tái nhợt, trong lòng cả kinh. Làm sao mới mấy ngày thấy, lại bệnh thành ra như vậy? Chẳng lẽ là bị dọa vì chuyện hôm đó? Nàng vẫn bị quá nhiều chuyện ám ảnh?

      Nhưng. . . . . . Làm sao có thể, nàng là nha đầu lớn mật như thế nào, người khác biết, sao có thể biết.

      Như vậy, là như Mạc Phương Mẫn , nàng muốn gả cho mình, kháng nghị lại? Cho nên là tính sai ý của nàng, nàng vốn vô tâm với ?

      Ý nghĩ đó thoáng qua, hàng mi rậm cũng nhăn lại, đầu rối rắm..

      nhàng ngồi bên cạnh giường, ngón trỏ của khẽ lướt qua hàng mi dày đậm của nàng.

      muốn đánh thức nàng để hỏi cho , tại sao thích mình? Nếu thích, tại sao lại tâm với , chẳng lẽ chỉ vì lúc kích động? Hoặc là quỷ thần xui khiến, lúc đó cũng tâm về chuyện chết sống lại giống của nàng?

      quá cường thế, hiểu sai tâm ý của nàng?

      Những năm này nàng đính hôn, phải là bởi vì chờ , chỉ là gặp được nam nhân muốn gả? Nhưng nếu là như thế này, nhà cho biết nguồn gốc, so với gả cho kẻ câm kẻ điếc phải tốt hơn sao?

      Last edited by a moderator: 24/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28:

      Editor: Pinni

      biết giờ có nên cười hay , bao nhiêu nữ nhân mong đợi được gả cho , ngờ nha đầu quan tâm nhất, lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình.

      Đau khổ, nhíu chặt lông mày, trong lòng nàng , nhưng có cách nào để quay mặt , phải làm sao đây?

      Haizzz. . . . . . Tại sao phải thích nàng? Bởi vì khi nàng mười tuổi, mặt là uất ức và cao ngạo? Bởi vì khi nàng mười bốn tuổi, bị nhìn thấy nàng cố tỏ ra kiên cường trong bóng đêm? Hay là bởi vì nàng và , từng hứa hẹn bằng miệng, ràng là sợ độc lại tỏ ra kiên cường?

      thích nàng, là bởi vì nàng và giống nhau, hay là bởi vì nàng cứu mạng , lại thêu hoa bả vai ?

      Hoàng Phủ Tĩnh ràng, chỉ biết trong ba năm rời , càng ngày càng muốn nàng.

      Muốn nàng còn sợ, muốn nàng hoạt bát hơn, muốn nàng cố gắng sống tốt những ngày tháng sau này, muốn nàng mỗi khi đến buôn bán ánh mắt lấp lánh.

      Nàng chưa từng nhớ sao?

      Nếu như nhớ, sao vừa lên tiếng, nàng liền nhận ra ngay? Nếu như nhớ, tại sao khi gặp lại, nàng kiêng dè, nguyện ý nằm cùng giường với ? Nếu như nhớ, tại sao khi biết bị thương, đáy mắt, khuôn mặt nàng khủng hoảng, ràng như vậy, sao có thể tin được chứ?

      Cho nên, trong lòng nàng phải là ? như vậy, vì sao lại chấp nhận mạo hiểm để Mặc Phương Mẫn đến trước mặt Hoàng đế từ hôn, phải nàng rất coi trọng tiền đồ của ca ca sao?

      Nàng sợ cái gì? Có liên quan đến chuyện sống lại sao? Phải làm sao, phải làm gì để có thể biết được tâm của nàng đây, chẳng lẽ lại phải dối nàng nữa hay sao ?

      Ngón tay lướt qua khuôn mặt tỉ mỉ, chiếc mũi thanh tú, và đôi môi đỏ hồng khiến người ta rung động của nàng.

      nhịn được cười, cho dù bây giờ cả bụng đều là phẫn nộ, cũng có biện pháp, mỗi khi nhìn thấy nàng, đều là tươi cười, thành tâm thành ý.

      Thi Mẫn mở mắt, giữa lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh.

      Nàng cho là mình mơ, ngay sau đó nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm, "Đồ xấu xa, để lại ngọc bội kêu người ta chờ , tuổi thanh xuân của thiếu nữ là vô giá, sợ ta đợi đến già sao?Pin_diễn đàn. Lê.Quý.Đôn. Ngọc bội đáng bao nhiêu tiền, bồi thường nổi sao?"

      Vậy là nàng đợi ?

      Lời vô ý của Thi Mẫn khiến hưng phấn. Cúi đầu, bên tai nàng, "Đó là báu vật vô giá, tuyệt đối có thể thường nổi ."

      Ấm áp thổi tới bên tai, Thi Mẫn lại hết hồn rùng mình cái, chợt mở mắt ra, chống lại tầm mắt của .

      Trong phút chốc, tỉnh táo!

      Mơ hồ bị đá đến ngoài chín tầng mây, theo trực giác nàng đẩy ra, ngồi dậy.

      Nàng nhịn được oán giận, người làm trong phủ làm gì vậy, lại để đấng mày râu chạy đến bên giường của nương? Cực kỳ đáng chết à, haizzz. . . . . . Nơi này vẫn là nhà nàng mà.

      "Sợ cái gì, cũng phải là chưa từng cùng giường chung gối." cười rất lưu manh, ngồi xuống bên người nàng, hai lời kéo vai nàng lên, ôm nàng vào trong ngực.

      "Lần đó là tình thế bất đắc dĩ." Nàng dùng sức đẩy ra, co người lại, cả người rúc đến mép trong cùng của chiếc giường.

      "Vậy sao, sao ta lại thấy tình thế bắt buộc nhỉ? Chỉ là, lúc ấy đúng là nàng rất sợ, có phải để cho nàng sợ hãi, nàng mới có thể nhảy vào lòng ta hay ?"

      Nàng nghe ra, trong giọng của xuất tia nguy hiểm.

      "Ta nào có, chàng cần đổ tội cho ta."

      Động tác cự tuyệt của nàng làm vui, mặt lạnh dần, cứ thế : " như vậy, ta chuyện để nàng phải kinh sợ."

      Giọng điệu của rất trầm, làm nàng khỏi vễnh tai."Chuyện gì?"

      "Mũ quan của ca ca nàng sắp bị gỡ xuống, mấy chục nhân khẩu của Mạc phủ từ xuống dưới, hình như cũng bị giam vào tù ngục." ác ý chau chau mày.

      "Có ý gì, ca ca ta phạm phải chuyện gì?" Nàng gấp đến độ rối tinh rối mù, nắm tay của hỏi.

      "Kháng chỉ." thờ ơ lạnh lùng bỏ lại hai chữ.

      "Chàng gì vậy, ca ca ta sao có thể làm trái ý của Hoàng thượng, cũng đâu có ăn tim gấu mật hổ [Gan hùm mật gấu]."

      nàng phủ nhận ngay lập tức khiến thở phào hơi. ra nàng cũng muốn Mạc Phương Mẫn đến trước mặt Hoàng thượng từ hôn, đây vốn là Mạc Phương Mẫn tự làm chủ.

      " hay , cũng phải là ăn tim gấu mật hổ sao? Cư nhiên chạy đến trước mặt Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ, đừng để nàng gả cho ta, có dũng khí.

      "Trời" nàng mất hết tinh thần, cả người giống như trái cà bị sương phủ kín, thất thần ngồi ở giường."Ca ca vậy mà rồi, đáng chết, đáng chết, là đáng chết mà

      Hoàng Phủ Tĩnh vừa mới hạ giọng điệu xuống, lại bị khơi lên.

      Vậy là, đúng là nàng từng chuyện này với Mạc Phương Mẫn, chỉ là nàng lý trí, hiểu việc này có quan hệ trọng đại, thể dính vào, nhưng Mạc Phương Mẫn đau lòng muội muội, muốn nàng chịu uất ức, coi như biết thẳng có thể chọc giận mặt rồng, vẫn nhắm mắt lên?lequydon.

      có nên bội phục huynh muội bọn họ tình thâm ?

      Cười lạnh, nhàn nhạt hỏi: " ràng, tại sao muốn gả cho ta?"

      Ánh mắt của mang theo hai thanh đao sắc, thanh của kết được cả hàn băng, chờ nàng ra lời làm người ta khó chịu, tiện thể để nàng bị thiên đao vạn chém, sau đó thành thịt đông lạnh.

      Nhưng bây giờ, Thi Mẫn nào có ý định thảo luận chuyện này, nàng sốt ruột vì ca ca.

      Khó trách có ai ngăn lại, khó trách có thể đến đây như vào chỗ người, vọt tới mép giường nàng, có phải dưới Mạc phủ cũng bị áp vào thiên lao rồi hay ?

      để ý vấn đề của , nàng vội hỏi: "Ca ca ta đâu? Hoàng thượng luận tội huynh ấy rồi hay sao?"

      "Đoán xem?" trả lời nàng.

      "Ta gả, ta gả mà, thích, cam tâm, ghét nữa, ta vẫn gả mà! Chàng giúp ta vài lời hữu ích với Hoàng đế ca ca của chàng , ta nhất định gả, lúc nào cũng được, ngày mai gả? Ngày mai gả? Hay là hôm nay? Tùy chàng quyết định, ta lập tức thu gom hành lý."

      Lời này của nàng làm nổi trận lôi đình.

      Cái gì gọi là thích, cam tâm, ghét nữa, ta vẫn gả? làm nàng chán ghét như vậy sao!

      Gân xanh nổi lên, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua, nàng như bị dao găm bắn thủng, bất thình lình đánh xuống, bỗng rùng mình, nàng bị dọa sợ giống như con tôm bị giật mình, lui về phía sau, co đến bên tường.
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Nàng muốn gả đến vậy?"

      Giọng của giống như từ địa ngục phát ra, nàng nàng cảm thấy toàn thân run rẩy, sợ hãi giống như mầm xuân được tưới nước, trong nháy mắt mọc ra sợi dây leo, chi chít bao vây quanh nàng.

      Lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, nàng mở to miệng, cố gắng ra câu, thử trấn an cơn giận của hay lời hữu ích, năn nỉ cứu ca ca đều được, nhưng. . . . . . Nàng phát , thế nhưng mình phát ra được thanh nào, ràng dùng tay bóp chặt cổ họng của nàng, nhưng nàng lại ra lời.

      Hai tay Hoàng Phủ Tĩnh chắp sau lưng, từ cao nhìn xuống nàng, chỉ là ánh mắt, có động tác bạo lực nào, cũng khiến nàng sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng giống như có ai đó khóa chân của nàng lại, khiến nàng thể động đậy.

      Đây mới là Vinh Thân Vương trong miệng mọi người a!

      Lạnh lùng, khí phách, trời sanh vương giả uy nghi, bọn họ : đao ra khỏi vỏ tất thấy máu, giết người cũng chớp mắt.

      Đúng vậy, phải nhân vật đơn giản, có thể đối kháng trước Thái tử, tiên Hoàng hậu, có thể lật đổ Vương thị tác quái triều đình, sao có thể là nhân vật đơn giản?

      Nhưng trước mặt nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt này, nàng liền coi như người ca ca thân thiết? Muốn cười liền cười, muốn bực bực.

      Cho nên bây giờ muốn giết nàng sao? Mặc dù cũng hài lòng chuyện hôn này, nhưng ca ca từ hôn trước mặt mọi người, làm mất mặt mũi của , cho nên dưới Mạc phủ sắp bị đuổi tận giết tuyệt, để trút cơn giận của ?

      Hoàng thượng sao có thể làm như vậy? , Hoàng Phủ Tĩnh làm nhiều chuyện như vậy, Hoàng thượng để dạy dỗ quan viên , cũng có gì là khó cả.

      Nàng càng nghĩ càng sợ, mắt càng ngày càng mở lớn, sau đó, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. . . . . .

      Nước mắt của nàng chảy vào ngực , làm tim đau nhói, ràng giận đến vậy, nhưng nàng vừa khóc, làm tất cả tức giận trong đều biến mất.

      Hoàng Phủ Tĩnh tiến lên bước, vốn là an ủi, nhưng sắc mặt tái xanh, ở trong mắt nàng chính là đe dọa.

      Nàng bị dọa sợ rồi, giống như có đá ở trong miệng.

      "Ta làm sao để gả đây, chàng là Vinh Thân Vương cao cao tại thượng, là chàng chà đạp Hoàng Phủ Thư xuống dưới đất, là chàng đưa Hoàng Phủ Đình lên ngôi vị Hoàng đế, là chàng mang binh đánh đông dẹp tây, giúp Hoàng đế tiêu diệt dư nghiệt của Vương gia.

      "Chàng lập nhiều công lớn như vậy, toàn bộ dưới Kinh Thành, gia đình có địa vị nào lại muốn gả nữ nhi cho chàng, tại sao Hoàng đế cố tình chọn đông chọn tây lại nhìn trúng nữ nhi của quan Thất phẩm như ta chứ? Ta cũng phải là người xuất sắc, suốt cả ngày đều bận rộn bên ngoài, hơn nữa chuyện của Lý Hải Đình ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến thanh danh của ta.

      "Tại sao dưới tình huống này, Hoàng đế lại muốn chọn ta? Còn phải là vì để Vinh Thân Vương chàng còn mặt mũi hay sao, muốn trấn áp kiêu ngạo của chàng, sợ chàng công cao chấn chủ, chính là muốn dùng việc hôn này để nhắc chàng, để cho chàng hiểu, ai mới là Hoàng đế.

      " như vậy, chàng còn có thể thoải mái mở lòng cưới ta vào cửa? chừng trong lòng chàng vui, chút tình cảm giữa chúng ta cũng biến thành chán ghét, ta thà để chàng làm bằng hữu, làm ca ca, chúng ta chuyện giống như trước đây, chia sẻ tâm , khi gặp khó khăn giúp đỡ nhau, cũng cần biến thành vợ chồng bất hòa, ngày ngày thấy mặt nhau là phiền lòng.

      "Lại trước đây, nương ta chết như thế nào? Lúc đầu khi nương mất ta vẫn biết , sau mới hiểu được, Giang Mị nương vì đồ cưới phong phú của nương, và lệnh phong mà Hoàng thượng phong tặng, bà ta đẩy ca ca xuống hồ như thế nào, chèn ép nương ra sao, rồi còn hoán đổi nhi tử, vẫn luôn tranh thủ tình cảm trước mặt phụ thân, những chuyện này đối với ta, vẫn mồn trước mắt.

      "Thủ đoạn mà nữ nhân dùng để tranh đoạt tình cảm rất dơ bẩn, người khác hiểu, ta sao có thể hiểu? Muốn ta gả vào vương phủ, mỗi ngày trôi qua trong việc tính toán người khác, tính toán thời gian của trượng phu, còn bằng giết chết ta cho rồi.

      "Mặc kệ như thế nào, chàng vẫn là Vinh Thân Vương, quy củ của tổ tông ràng, nghiêm phi, ba trắc phi, bốn thị thiếp, thông phòng nha đầu vô số, đừng ta, chính chàng cũng kháng cự được. Ngày nào Hoàng đế tâm tình tốt, muốn ban mấy mỹ nhân làm tai mắt thám thính bên cạnh chàng, chàng dám cần? Đây ràng là bi kịch hôn nhân, là chàng...chàng cam tâm sao?"

      Thi Mẫn hơi hết những điều trog lòng, xong vì quá kích động, ngực nhấp nhô ngừng,l3 trong 9uy đôi d0n mắt to của nàng chứa đầy nước mắt, vẫn luôn nhìn .

      Sắc mặt hòa hoãn xuống, Hoàng Phủ Tĩnh ánh mắt nghiêm khắc trở nên dịu dàng. Hoá ra là như vậy, nha đầu ngốc, chuyện đơn giản như vậy, hỏi chút chẳng phải được sao, sao lại để trong lòng, làm bản thân bực mình?

      chống lại mắt của nàng, giọng hỏi: "Đây chính là lí do nàng phải thích, cam lòng, rất ghét phải gả cho ta?"

      " thế nào?" Nàng hít hít lỗ mũi.

      " phải là bởi vì chán ghét ta, nhìn ta vừa mắt?"

      "Ta sao lại chán ghét chàng? Bởi vì khắp người chàng khô khan, bởi vì dáng dấp chàng quá xấu, bởi vì chàng làm quan lớn, hay là bởi vì chàng nghèo phải dựa vào số đồ cưới của ta?"

      Nàng khen , lại dùng từng câu thầm khen dũng cảm, tuấn mỹ, có địa vị và tài phú.

      Haiz . . . . . . than thở, nhàng kéo nàng qua.

      Hốt hoảng , Thi Mẫn đưa tay ngăn lại, vừa đúng đặt ngực trái của , nàng thỏa mãn cảm nhận tiếng tim đập dưới lòng bàn tay, trong lòng khẽ động, nàng mặc cho kéo mình vào trong ngực.

      đứng ở bên giường, nàng quỳ gối giường, hơi thở ấm áp vây quanh nàng, gương mặt của nàng dựa sát vào ngực , hơi nổi lên tầng mây hồng.

      chuyện đỉnh đầu của nàng, điệu dàng, êm dịu như nước.

      "Nàng nghĩ hơn nhiều, ta và Hoàng Phủ Đình trừ quan hệ quân thần, còn là tình nghĩa huynh đệ, là người hiểu hơn ai khác, ta có hứng thú đối với chánh triều đình, đối phó Vương thị và Hoàng Phủ Thư, là vì thay mẫu thân báo thù, nếu phải cố gắng giữ ta lại, sao ta lại nguyện ý làm vương gia kia chứ?

      "Hồi Kinh, ta lập tức trả lại binh quyền, cũng ước định với , chờ khi mọi chuyện đều nắm chắc trong tay, ta làm Vương gia nhàn tản, để ý triều chánh, ấp úng đồng ý, mà ta biết sớm muộn gì cũng muốn dùng ám chiêu, để cho ta thoải mái, a, là hồ ly, cho nên căn bản cần chèn ép ta, đánh ta, công cao chấn chủ cũng thích hợp dùng ở người chúng ta.

      "Về phần hôn lễ này, phải Hoàng thượng ban cho, là ý muốn của ta, quan viên trong triều đúng là muốn kết thân với ta để củng cố địa vị của bản thân mình, ta lại nguyện ý hôn nhân của mình xây dựng giá trị lợi dụng lẫn nhau.

      "Ta chỉ lấy mà ta muốn, coi như nàng phải là đại gia khuê nữ, đủ đoan trang xinh đẹp, coi như nàng cả ngày xuất đầu lộ diện, cho dù có đống lời đồn vòng quanh nàng, ta đều quan tâm, bởi vì, trong lòng ta nàng là mà ta thích nhất, ta chỉ muốn nàng làm thê tử kết tóc của ta, làm mẹ của con ta, ta còn muốn tâm chuyện với nàng, lúc có khó khăn giúp đỡ lẫn nhau, ta muốn nàng chia sẻ tất cả cuộc sống với ta.

      "Lại trước đây, phải chỉ có nàng mới mới chịu khổ sở từ thê thiết của phụ thân? Nếu như phải vì phụ hoàng có tam cung lục viện, nếu như phải vì phụ hoàng sủng ái mẫu thân ta, mẫu thân phải mang theo ta xuất cung tránh tai? Kinh nghiệm bị đuổi giết trong những năm này, ta còn ít sao? Trong lúc nữ nhâu tranh đoạt tình cảm có nhiều thủ đoạn dơ bẩn, người khác hiểu, ta sao có thể hiểu? Nữ tử mà ta muốn, phải trải qua cuộc sống tính toán người khác như vậy, tính toán thời gian của trượng phu, còn bằng giết chết ta cho rồi.Pinni.

      "Quy định của tổ tông ràng, nghiêm phi, ba trắc phi, bốn thị thiếp, nha đầu thông phòng vô số, nhưng quy củ là do người định, dĩ nhiên cũng có thể do người xóa bỏ, ta muốn, Hoàng đế cũng dám đưa mỹ nhân đến bên cạnh ta, trừ phi sợ giá lương thực tăng cao, dân chúng lầm than, cho nên, hôn nhân của ta phải bi kịch."
      Last edited: 10/5/16
      Trâu, thuytcô gái bạch dương thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban nhieu.co len nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :