1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cửu mệnh hoàng tử phi - Thiên Tầm (HOÀN - 32c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      “Khi chúng con khó khăn mợ giúp đỡ, chăm sóc, nuôi dạy chúng con, nay mợ định khai trương cửa hàng, là thời điểm để huynh muội chúng con có cơ hội báo đáp ân tình,dù thế nào nữa chúng con cũng thể bỏ mợ mà trong lúc này."

      "Mở cửa hàng? Ngươi làm quan rồi, sao có thể qua lại với thương nhân, ngươi lo ngại cho danh tiếng của bản thân của mình sao?"

      Nghe thấy lời của phụ thân, Thi Mẫn thể khống chế nổi lửa giận trong lòng. Năm đó phải bởi vì mẫu thân xuất thân trong gia đình thương nhân, phụ thân mới có thể khinh thường sao? Bây giờ, chứng minh, gia giáo của con cái do con trong gia đình thương nhân sinh ra tốt hơn gấp trăm ngàn lần con cái trong gia đình quan lại,ông ta vẫn còn muốn ra những lời thối nát này nữa sao!

      "Phụ thân, bất luận là công việc gì, Sĩ Nông Công Thương đều là dân chúng Đại Tề, nữ nhi cho rằng vì mấy cái cửa hàng có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của ca ca, nhưng nếu ca ca tự vươn lên, mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu, gây chuyện thị phi, mới ảnh hưởng đến danh tiếng của phụ thân.

      "Huống chi, nếu ngày nào đó ngôn quan biết được, lúc ca ca tứ cố vô thân nương nhờ mợ, khi thăng quan tiến chức, liền bỏ rơi mợ, theo phụ thân làm quan, chuyện này truyền vào tai hoàng thượng, hoàng thượng nghĩ sao về ca ca, là vong ân phụ nghĩa? Hay là trở mặt vô tình? Vậy, ca ca còn có thể có tiền đồ rộng lớn nữa ?"

      Nửa đoạn đầu, ngoài sáng và trong tối đều ám chỉ đến Mạc Hâm Mẫn, chuyện cướp gà trộm chó của ta, khiến con đường làm quan của phụ thân ngày càng lụi bại.

      Lời này khiến Giang Mị nương nổi giận đùng đùng, nàng ta vốn định lên tiếng cãi lại, lại bị ánh mắt cảnh cáo của trượng phu ngăn lại. Rồi nửa đoạn sau, khiến Mạc Lịch Thăng á khẩu trả lời được, ràng là cam lòng, nhưng cũng biết từng chữ của nữ nhi đều có lí, tìm được lời nào để phản bác lại.

      Mạc Phương Mẫn khẽ mỉm cười, chắp tay : " Phụ thân đại nhân, người luôn chính trực, con đường làm quan vẫn có tiền đồ sáng lạng, mà trong nhà có đại ca Hâm Mẫn bên cạnh người tận hiếu, còn có Giang di nương phục vụ, cần đến nhi tử, ngày khác. . . . . . Phụ thân nếu có cần, nhi tử tự nhiên trở về phủ chăm sóc."

      và Thi Mẫn đều như nhau, luôn mồm "Giang di nương" , đánh chết cũng gọi tiếng mẫu thân, đó những là cái gai đâm vào lòng của Giang Mị nương, mà cũng thể thái độ kiên trì của bản thân, muốn phụ thân hiểu, cho dù có bị quy củ đè ép như thế nào, Giang Mị nương vĩnh viễn cũng thể trở thành mẫu thân của bọn .

      đến mức này, Mạc Lịch Thăng đâu thể gì thêm được nữa.

      Ông chậm rãi lắc đầu, mang mặt trống vắng khi được như ý nguyện. Thôi, thôi, sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như làm như thế, muốn trách trách người làm phụ thân như ông quá nhẫn tâm.

      "Đều đứng lên ." Ông thở dài .

      Thi Mẫn và ca ca nhìn nhau cái, trong lòng xúc động. Khi còn bé cảm thấy phụ thân đáng hận, ràng là trụ cột trong nhà lại bảo vệ được mẫu thân và bọn họ, hôm nay bọn họ lớn, hình tượng phụ thân còn vĩ đại như khi còn bé.

      Ngẫm kĩ lại, phụ thân chẳng qua là người thích nghe lời mềm mại bên tai, trong đầu toàn chuyện hủ bại, nhưng lại là con mọt sách cần cù chăm chỉ học tập, phải là Văn Khúc hạ phàm trong miệng của hương thân phụ lão sao?

      Nương lầm rồi, kí thác hi vọng của mình vào nam nhân như vậy, bọn họ phải là nương, bọn họ ném hi vọng của bản thân người phụ thân, bọn họ muốn trải qua những ngày tháng vui vẻ, chỉ có thể dựa vào đôi cánh của chính mình để thực , có hi vọng có thất vọng, có thất vọng oán hận, dùng ánh mắt này nhìn phụ thân, ông cũng chỉ là người đáng thương.

      "Tạ phụ thân." Hai huynh muội đồng thanh .

      Thấy chuyện trở lại bình thường, Vân nương bước lên trước bước, thần sắc trở lại như thường, hơi khom gối với Mạc Lịch Thăng.

      "Mới nãy bất kính với Mạc đại nhân, kính xin Mạc đại nhân tha lỗi, chỉ là những năm này, đáy lòng cảm thấy rất uất ức cho hai huynh muội này, mới nhất thời nóng lòng. . . . . ." Nàng khom người khẽ chào.

      "Cữu phu nhân đừng như vậy, ta. . . . . . Cũng có chỗ phải." Mạc Lịch Thăng giơ tay ra phía trước ngăn nàng lại.
      Last edited: 11/1/16
      thuyt, Trâucô gái bạch dương thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      phụ thân như thế k có còn hơn

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ông nhìn dáng vẻ của Vân nương, nghĩ thầm, đây cũng là người phụ nữ có giáo dưỡng , Phương Mẫn, Thi Mẫn giỏi như vậy, cũng nhờ phần công lao của nàng ta.

      "Nếu sau này Phương Mẫn nhậm chức ở Kinh thành, đương nhiên thường xuyên về phủ thăm phụ thân, huynh trưởng, đến lúc đó mong Mạc đại nhân chiếu cố nhiều hơn." Nàng dịu dàng .

      "Đó là điều đương nhiên."

      "Mạc đại nhân cũng biết, ta có con cái, những tài sản này cũng thể mang theo vào quan tài được, mấy năm trước Phương Mẫn ngây dại, ta từng nghĩ, muốn xin Mạc đại nhân ân huệ, cho nó làm con thừa tự danh nghĩa, nhưng hôm nay thân thể Phương Mẫn bình thường, tiền đồ tươi sáng cũng ngay trong tầm tay, ta đương nhiên dám nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ là ở góa nhiều năm, đôi huynh muội này rất có duyên với ta, trước ta chỉ muốn điều này.”.


      "Nếu sau này Thi Mẫn xuất giá từ trong tay ta, đồ cưới dĩ nhiên là ta lo, 128 nâng, kém hơn mẫu thân nàng năm đó, nếu Phương Mẫn có thể lấy nữ nhân mà mình làm vợ, ta nhất định bạc đãi đôi phu thê trẻ này, mua nhà mua nô tì, thu xếp chuẩn bị tất cả công việc. Ta dám , mặc dù dám so với hoàng thân quốc thích trong Kinh thành, nhưng người làm mợ như ta đây , chắc chắn để cho huynh muội chúng trải qua những ngày tháng thuận lợi vui vẻ."

      Lời này, chính là đòi quyền tự chủ hôn nhân cho hai huynh muội , mặt ngoài là với Mạc Lịch Thăng, ra là qua cho Giang Mị nương biết, đối tượng sau này của Phương Mẫn và Thi Mẫn nhất định phải được nàng nhìn qua, Giang Mị nương đừng nghĩ lấy thân phận mẫu thân quyết định thay bọn họ.

      "Đa tạ Cữu phu nhân chăm sóc bọn chúng, ngày nào đó bọn chúng có chút thành tựu, nhất định dám quên đại ân nhân như ngươi."

      Thi Mẫn quét mắt vòng nhìn hai mắt Giang Mị nương muốn phun lửa, cố ý đổ thêm dầu vào lửa . Nàng đến bên cạnh phụ thân làm nũng, nâng tay ông lên, : "Cha, người yên tâm , sau này Thi Mẫn lớn lên nhất định hiếu thuận với người, cũng hiếu thuận với mợ, có hai người, con có ngày hôm nay.”

      Nghe thấy giọng mềm mại êm ái, cho dù Mạc Lịch Thăng có tức giận hơn nữa cũng tiêu tan. cầm tay của nữ nhi, hỏi: " như vậy, những năm này tại sao quay về thăm cha?"

      Nàng cúi đầu, ánh mắt né tránh, vô tình hay cố ý nhìn Giang Mị nương cái. "Cha, nữ nhi sợ."

      thở dài : " lớn rồi, có gì phải sợ, sau này đến Tết, cùng ca ca trở về phủ ."

      "Nữ nhi biết ạ, phụ thân, ngày sau đến ngày nghỉ cuối tuần, người cũng thường đến trang viên chút , nữ nhi rất giỏi, làm được rất nhiều chuyện, muốn cho phụ thân biết đấy."

      "Ta đến." vỗ vỗ tay của nữ nhi, an ủi.

      Vân nương : " còn sớm nữa, Mạc đại nhân có muốn ở lại cùng ăn cơm trưa hay ?"

      Ông nhìn con trai con , lại nhìn vẻ mặt giận dữ của Giang Mị nương, trong lòng bất đắc dĩ." cần, mong rằng Cữu phu nhân quan tâm tụi nhiều hơn.

      "Đó là đương nhiên."

      Sau khi tiễn Mặc Lịch Thăng và Giang Mị nương về, Thi Mẫn kích động, nhảy đến bên cạnh Phó Cánh, vẻ mặt đắc ý, giống như đứa bé đòi kẹo, đuổi theo hỏi: "Ta biểu như thế nào?"

      " tệ, vừa mới học biết làm rồi." khen ngợi vỗ vỗ đầu của nàng.

      Nghe hai người đối thoại, Mạc Phương Mẫn ở giữa cười: "Cái gì mà vừa học biết làm?”

      Đối với Phó Cánh, bội phục từ tận đáy lòng, người này kiến thức rộng rãi, mỗi luận điểm ra đều làm cho người ta than thở dứt, có thể quen được bằng hữu như vậy, là may mắn của bản thân.

      "Ta vừa mới dạy nàng, làm ăn được hấp tấp vội vàng, lời lẽ đanh thép, dùng đạo lý đè ép đối phương xuống mới là thắng, mà là. . . . . ."

      Thi Mẫn tiếp lời, "Kết cục là cái mà chúng ta thiết lập ra, mới gọi là thắng. Muội làm Giang Mị nương tức đến sắp trúng gió, phụ thân có trách cứ chuyện chúng ta giấu giếm, chúng ta có thể về Mạc phủ, hơn nữa cần đeo tội danh bất hiếu lưng, mỗi kết cục đều nằm trong kế hoạch, chúng ta thắng lớn rồi."

      Nàng vừa cười vừa nhảy, xoay liên tiếp mấy vòng, nàng kéo ống tay áo của ca ca, vui đến nỗi muốn nhảy múa.

      Vân nương nhìn Trang sư phụ cái, nhếch môi cười : "Vẫn còn là đứa con nít, nhìn nó vui vẻ chưa kìa."
      Nghe Vân nương như vậy, ánh mắt Phó Cánh nhìn theo Thi Mẫn, trong lòng tràn đầy ý cười. Đúng vậy, hài tử mười bốn tuổi nên như vậy, nên mang theo những gánh nặng từng trải qua.

      Trùng sinh, chính là sống lại lần nữa, những gì trải qua, nên quên .

      "Này cũng chưa phải là thắng, nếu khi thi Đình Phương Mẫn có biểu xuất sắc, Hoàng Đế để mắt, được phong quan cao hơn Mặc đại nhân, mới coi là thắng." Trang Bách Hiên .

      Thi Mẫn ôm tay ca ca, tựa vào người , cười : "Ca ca, sư phụ mong đợi rất nhiều vào huynh đấy."

      "Chẳng lẽ muội kì vọng gì sao?"

      ", có ca ca là đủ rồi, nếu như có thể chọn, muội chọn ca ca bình an, tự tại, vui vẻ."

      kéo bả vai muội muội cười : "Có muội ở đây, ca ca bình an tự tại vui vẻ."
      Last edited: 11/1/16
      thuyt, laula, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hôm nay, tất cả mọi người trong nhà đều vui mừng, bà vú tự mình lo liệu bàn tiệc lớn , mời các hộ nông dân đến tham dự, Thi Mẫn cũng vô cùng hào phóng thưởng tiền cho mọi người.

      Hơn mười ngày sau, Trang sư phụ nhốt ca ca trong nhà, tăng cường việc học, mà nàng đem công việc trong tháng làm hết trong ngày, đến đâu cũng đưa Lăng sư phụ và Phó Cánh cùng.

      Thi Mẫn nghĩ, cuộc đời này của nàng đại khái cũng chưa từng nhiều như vậy, nàng cũng biết mình có nhiều lời để đến thế.

      Nàng : "Đợi việc kinh doanh hoa lụa bắt đầu, ta muốn làm gian phòng lớn sau hậu viện, mời thêm nhiều phụ nhân nữa, sản xuất càng nhiều, hoa lụa càng đẹp, ta muốn các quý phu nhân trong kinh thành , vừa nghĩ tới hoa lụa, nghĩ ngay đến nhà chúng ta."

      Nàng : "Tương Quất và Trần Bì nếu như thành công, ta chặt bỏ vườn quất, chỗ đất đó về sau làm cái gì đây?"

      Trang sư phụ đề nghị trồng thảo dược, Phó Cánh đề nghị trồng rau quả theo mùa, nàng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra biện pháp của người nào tốt hơn, liền cười : "Có cây tiền hay nhỉ? Ta muốn trồng dải đất lớn, tới thời điểm thu hoạch, mặt đất được phủ lên lớp giấy, lắc mạnh thân cây, nghe thấy thanh bạc va chạm vào nhau leng keng leng keng. . . . . . Đến nằm mơ cũng bật cười."

      Phó Cánh chọc chọc cái trán của nàng, giả vờ giận, "Nàng là nha đầu tham lam, cây tiền chỉ trồng cây phú quý đời rồi, lại còn muốn trồng dải đất lớn?"

      Nàng : "Sư phụ à, nếu như ai thèm lấy ta, có thể chờ ngươi sau khi làm xong chuyện tốt, quay trở lại lấy ta ?"

      Trán Lưu Dục ra ba vạch đen, Phó Cánh nghe vậy đáy lòng khỏi sinh ra khó chịu, nhịn được châm chọc nàng mấy câu.

      "Lăng sư phụ có cần thiết phải hi sinh như vậy ? . Thu nhận đệ tử gà mờ, cao cao, thấp thấp, rất có khả năng ảnh hưởng đến danh dự nửa đời sau của bản thân là rất bi thảm rồi, bây giờ ngay cả chung thân đại cũng bị dính vào, đáng tiếc quá , xin khuyên Lăng sư phụ, thu đồ đệ nhìn cẩn thận, ngàn vạn đừng vì nhất thời đồng tình mà hại cả đời mình."

      Lời này, khiến Thi Mẫn đuổi theo hết cả rừng cây, chạy trốn rất nhanh, nàng đuổi đến nỗi thở ra hơi, sau đó nàng liền hiểu, thương thế của hoàn toàn hồi phục rồi.

      Nàng cầm đĩa lươn xào lớn, ngồi bên cạnh Phó Cánh, vốn là giành ăn với , nhưng cướp lúc, tâm đột nhiên chua , nàng bưng cả cái mâm đến trước mặt , : "Ngươi ăn , ta đoạt của ngươi nữa."

      "Từ bao giờ trở nên có lương tâm như vậy?" liếc nhìn dò xét nàng.

      Nàng lắc đầu : "Về sau nhớ mùi vị này, hãy đến trang viên làm khách, ruộng nước nhà chúng ta nuôi rất nhiều."

      ngưng mắt hỏi: "Nàng muốn ta trở lại làm khách sao?"

      Nàng cười cười, đáy mắt thoáng lên nỗi buồn ly biệt."Ta hi vọng, ngươi thuận lợi, vui vẻ."

      Buổi chiều đó, hiểu sao lại có trận mưa, mưa lớn, nhưng dính ướt gương mặt của nàng, che giấu nước mắt mà nàng kịp lau .

      ngày trước thi Đình, Phó Cánh, Lăng sư phụ, Trang sư phụ và Phương Mẫn ca ca ngồi cùng chiếc xe ngựa, về phía Kinh thành.

      Khi quay về chỉ có mình Phương Mẫn ca ca, mang về tin tức tốt, Hoàng Đế chọn làm Trạng Nguyên, lâu nữa, Hoàng Đế sai làm Tri Phủ Lục Phẩm, trở về Tấn Châu nhậm chức quan phụ mẫu.

      Vài ngày sau, Thi Mẫn và ca ca trở về Mạc phủ để chào từ biệt phụ thân, nàng nhìn tòa nhà cũ nát, và diện tích trang viên của bọn họ chênh lệch quá lớn, trong phủ chỉ có vẻn vẹn mấy người làm, kiếp trước, Mạc phủ có mấy vị di nương, bây giờ lại trông thấy bóng dáng nào cả.

      Nhìn thấy tình huống lụi bại bi thảm như vậy, đáy lòng nàng là đắc ý hay là thở dài.

      Thầy tướng số quả nhiên vô cùng chính xác, phụ thân có được che chở của con trai, con và mẫu thân, mới có thể từng bước lên, công thành danh toại, có bọn họ ở bên, cũng chỉ có thể là bộ dạng này thôi.

      Xem thường Thương Hộ sao? Nàng cười nhạt tiếng.

      Nhưng mặc dù ngoài miệng tuyệt tình như vậy, nhưng đáy lòng nàng lại đành lòng, lúc rời khỏi Mạc phủ, nàng lặng lẽ chuyển bao đồ cho phụ thân.

      Bên trong có hai bộ xiêm áo mới làm, giầy, khối mực Huy Châu và năm mươi lượng bạc.

      Nàng tựa vào phụ thân giọng : "Phụ thân làm quan bên ngoài, ít nhiều cũng cần xã giao, hôm đó người đến trang viên, nhìn thấy trang phục của người. . . . . . Nếu nương biết được, chắc chắn khổ sở thôi, con và bà vú thức đêm làm y phục, giầy, hi vọng phụ thân vừa ý."

      Thi Mẫn có chút tâm tư, nàng muốn lôi kéo phụ thân, muốn ông xem trọng mình hơn, nếu như ngày nào đó chuyện mà nàng lo lắng xảy ra, hi vọng phụ thân có thể đứng về phía nàng.

      Trở lại trang viên, Thi Mẫn bắt đầu xử lý hành lý nhậm chức thay ca ca, nàng kiểm tra toàn bộ, muốn ca ca mang tất cả đồ tốt theo, khi nàng mở cái hộp bằng gỗ Lim quý giá nhất của mình ra, khối ngọc có hoa văn hình rồng nằm ngay giữa hộp, phía dưới đè tấm giấy, đó viết: chờ ta .

      Nàng nhìn chằm chằm bọn chúng gần canh giờ, ngón tay tỉ mỉ lướt qua khối ngọc có hoa văn hình rồng, nỗi băn khoăn dần dần mở rộng.

      Bút tích rồng bay phượng múa này ràng là của Phó Cánh , cũng chỉ có mới nghênh ngang viết lên hai chữ này, nhưng ngọc bội. . . . . .
      Last edited: 11/1/16
      thuyt, Trâucô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 21:
      Editor: Pinni

      Nàng nhớ rất , kiếp trước, cái này là thứ sư phụ tự tay giao cho nàng, khi sư phụ lưu luyến rời, cho nàng khối ngọc bội có khắc hoa văn hình rồng này, còn , nếu gặp phải bất kỳ khó khăn gì hãy cầm cái này đến ngoài cổng thành, tự có người giúp nàng.

      Thậm chí nàng còn nhớ, sau khi nàng chết, Mạc Hâm Mẫn lấy khối ngọc bội này, làm có thể. . . . . . Sao nó có thể là đồ của Phó Cánh?

      Chẳng lẽ và sư phụ quen biết nhau, lại để cho nàng biết?

      Hoặc là kiếp trước bọn họ có quen biết, kiếp này muốn thông qua nàng, mới có thể nhận thức lẫn nhau?

      Nàng suy nghĩ nát óc, muốn tìm ra chút manh mối, nhưng hầu như đều là giả thiết, nàng vẫn biết, cái nào mới là .

      Nàng vẫn hi vọng sư phụ hoặc Phó Cánh trở lại giải đáp giúp nàng, thế nhưng chờ lần, liền chờ đến ba năm. . . . . .

      Năm Khang Nguyên 37, Mạc Phương Mẫn nhậm chức ở Tấn Châu.

      Người dân Tấn Châu thuần phác, ít có chuyện liên quan đến cung đình, nhưng Tấn Châu là nơi khô hạn, hoa màu thu được rất ít, vì vậy thu thuế ở nơi đây vẫn là vấn đề lớn nhất mà quan phụ mẫu phải đảm đương, vì thế, Thi Mẫn tìm chuyên gia lúc trước giúp trang viên quy hoạch lại các vấn đề về thủy lợi và việc đồng án, kể cả mấy vị do Trang sư phụ giới thiệu tới giúp đỡ, hộ tống ca ca tiến về Tấn Châu.

      Mùa thu năm nay, việc buôn bán hoa lụa tốt hơn so với tưởng tượng, mấy vị quý phu nhân từng được trong cung ban thưởng hoa lụa nhìn thấy, kinh ngạc vì hàng chất lượng tốt, cảm thấy kiểu dáng còn mới mẻ độc đáo hơn trong cung, tin tức truyền ra ngoài, hoa lụa của Vân nương cung đủ cầu.

      Thi Mẫn vốn nghĩ rằng cái nhà lớn ở hậu viện, chiêu mộ thêm vài nhân thủ, rồi lại nghĩ đến mùa đông sắp qua, quất trong vườn cũng bắt đầu chín, ngay lúc đó là mùa sản xuất Trần Bì và làm tương quất, nàng lo mợ quá vất vả, hơn nữa mùa xuân vừa đến, trăm hoa đua nở, phụ nhân, các nương có thể cài hoa tươi, lượng tiêu thụ hoa lụa nhất định giảm xuống, vì vậy lùi thời gian thực kế hoạch lại.

      Bắt đầu mùa đông, chế tạo Trần Bì tuy có sư phụ của Tế Từ đường giúp đỡ, nhưng dù sao đây cũng là năm đầu, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm, làm ra thành phẩm, chất lượng tốt như thị trường, chỉ có thể bán ra với giá thấp.

      Thi Mẫn vẫn luôn suy tính, phái hai gã sai vặt có thể tin và dược sư bào chế của Tế Từ đường, đến các chỗ sản xuất Trần Bì để học hỏi kỹ thuật, cũng như cải tiến thêm.

      Nhưng buôn bán tương quất tốt, dân chúng có can đảm nếm thử đồ chưa từng ăn, mặc dù các hộ nông dân cảm thấy hương vị rất ngon, nhưng thực tế bán ra cũng chẳng được bao nhiêu.

      Thi Mẫn nâng đầu , ngày ngày đứng ở trong hầm ngầm, nhìn tương quất được xếp kiên cố, liên tiếp khổ não mấy ngày, lo lắng bà vú tìm người lén lút vứt tương quất ra ngoài.

      Về sau nàng nghĩ ra biện pháp, trước tiên nàng vào Kinh mua lượng lớn bình sứ to bằng cái chén, được chế tạo tinh mỹ, sau đó cho tương quất vào bình rồi đóng lại, để các phụ nhân buôn bán hoa lụa trong trang viện, chia nhau tặng các phu nhân trong gia đình giàu có, đây coi như là quà Tết cho các khách quen

      Thi Mẫn còn kéo xe ngựa, tặng cho các quán cơm, tửu lầu trong Kinh, để cho bọn họ chiêu đãi khách miễn phí, lúc vào Kinh thành nàng cũng quên Mạc phủ, đặc biệt nghe ngóng xem phụ thân có ở nhà , rồi mới mang quà đến tặng.

      Nhìn tương quất Thi Mẫn mang tới, Giang Mị nương giễu cợt mấy tiếng, : "Bản thân cẩm y ngọc thực sống những ngày vui vẻ, lại tặng trưởng bối những thứ đáng tiền này, là cảm thấy chúng ta có thể diện, đáng nhận được đồ tốt, hay là cố ý than nghèo đây?"

      xong, ngay cả giữ lại ăn cơm cũng có, lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh.

      Mạc Hâm Mẫn ở nhà, Mạc Phân Mẫn theo bên cạnh nhìn chằm chằm Thi Mẫn.Pinni.

      Hôm nay nàng mặc bộ trường sam màu trắng ngà, bên ngoài có thêm chút hồng phấn, cổ tay đeo vòng ngọc Phỉ Thúy, đầu chải hai búi tóc, ở giữa cài hàng hoa lụa màu hồng phấn, đây là loại được ưa chuộng nhất..., được làm hoàn toàn bằng tơ lụa, bông lên tới năm trăm đồng.

      Mặc như vậy trông nàng càng thoát tục, xuất trần, uyển chuyển hàm xúc cả người toát ra cỗ linh khí.

      Mạc Phân Mẫn ghen tị đến nỗi mắt sắp lồi cả ra ngoài rồi, nàng ta cắn môi, mặt đầy căm hận, đáy lòng tràn đầy bất mãn, hai người đều là tỉ muội, từ đến lớn, Thi Mẫn có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp, còn nàng ta luôn phải nhìn người ta với ánh mắt hâm mộ, ao ước.

      để ý ánh mắt của nàng ta, Thi Mẫn tự tay rót trà cho phụ thân, điệu bộ, tư thế kia là Vân nương tự tay dạy nàng, toát ra tác phong của thiên kim tiểu thư nhà quan.

      Mạc Phân Mẫn thấy chướng mắt, châm chọc : "Rót ly trà cũng làm ra vẻ như vậy, biết còn tưởng rằng ngươi phố làng chơi, mới học được cách hầu hạ người như thế này."

      Mạc Lịch Thăng vừa nghe, giận dữ mắng mỏ, "Câm miệng, những lời vớ vẩn này mà cũng dám ra, ngươi học phép tắc kiểu gì vậy, chút giáo dưỡng nào."

      Mạc Phân Mẫn bất bình, liếc mắt xem thường, quay người ra đại sảnh.

      Giống như nghe thấy những gì nàng ta vừa , Thi Mẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh cha, ra chút chuyện trong trang viên, và tin tức ca ca nhậm chức ở Tấn Châu.

      Nàng với phụ thân, may là nhà cũ bán, ca ca sau khi trở về xây lại nhà cũ, người ở quê có biết ca ca, kinh ngạc đến nỗi cái gì cũng được, đứa trẻ ngốc nghếch năm đó bỗng chốc trở thành quan phụ mẫu rồi.

      Nàng , bà con trong quê đều đến giúp đỡ, Mạc gia nở mày nở mặt rồi, phụ thân thành rồng, nhi tử cũng như vậy, còn bởi vì danh tiếng của cha và ca ca, làm nổi lên phong trào học tập ở Tấn Châu.

      Những lời này, toàn là những lời Mạc Lịch Thăng thích nghe nhất , ông ta là nhà nho cổ hủ, trước giờ vẫn luôn coi trọng danh tiếng hơn những thứ khác.

      Năm nay, thu vào và chi ra cũng chẳng khác nhau là mấy, Thi Mẫn kiếm được chút bạc nào, trái lại các hộ nông dân ai cũng được ăn no mặc ấm, túi tiền cũng khá khá.

      Mùa xuân năm Khang Nguyên thứ ba mươi tám, Vương Tận Tương bệnh nặng, Hoàng đế khích lệ, đặc biệt cho phép con trai của Vương Tận Tương cầm quân ở các nơi về Kinh thăm nhà.

      Nhưng đứa con cả Vương Thành Tân, đứa thứ ba Vương Thành Hưng của Vương Tận Tương cầm quân đóng ở biên cảnh, lần lượt dâng thư.

      Trong thư : nhất môn Vương thị, trung quân nước, lấy việc nước làm trọng, xem việc nhà , phụ thân bệnh nặng, mặc dù lòng yên, nhưng vì bảo vệ quốc gia để ngoại di xâm phạm, thể trở về Kinh hầu hạ phụ thân.

      Cuối năm nay, Vương thừa tướng bệnh nặng qua đời, Hoàng đế ban thưởng ân huệ nhiều mặt, để cảm tạ Vương Lãnh Tương đời vì nước vì dân.

      Mùa xuân năm ba mươi tám, Thi Mẫn cho xây dựng xưởng hoa lụa ở hậu viện, mãi cho đến cuối hè, cả dãy phòng mới hoàn thành, phụ nhân trong các hộ nông dân đủ để sử dụng , liền mướn các phụ nhân ở thôn lân cận, do Vân nương chỉ dẫn mọi người làm hoa lụa.

      Mùa thu, thân thể thái tử Hoàng Phủ Thư mắc bệnh , nghe đồn lúc lên triều còn đột nhiên té xỉu.

      Những tin tức như vậy, dân chúng cho là tin bát quái, quá quan tâm, nhưng Thi Mẫn lại quan tâm, nàng nhớ tới lần đánh cuộc với Phó Cánh, nhưng người đó. . . . . . chút tin tức cũng có.

      Nàng thường xuyên cầm ngọc bội, nghĩ tới mỗi câu Phó Cánh , nhớ cơ trí và dũng cảm của , cũng nhớ đáy mắt trong lúc vô tình hay cố ý để lộ ra vẻ ám muội, ca ca , người này nhất định phải là người thường, muốn lấy bộ mặt ra để kết giao, nhất định là có điều cố kị.

      Nàng quan tâm thân phận, địa vị của , lại vì lưu lại hai chữ khó khăn. Chờ ? Là tâm hay chỉ là đùa, nàng có nên tin tưởng hay ? Lại cười tiếng, bỏ qua bên nghĩ nữa?

      Trong hoàng cung, trừ thái tử Hoàng Phủ Thư ra, còn truyền ra tin tức, tìm được tam hoàng tử lưu lạc bên ngoài nhiều năm: Hoàng Phủ Tĩnh, khiến mọi người thường hay lấy ra để khua môi múa mép.

      Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi bách quan ở Kinh thành, phong Hoàng Phủ Tĩnh làm Vinh Thân Vương, nghe Vinh Thân Vương tướng mạo tuấn mỹ lại làm việc quả quyết, vào triều ngắn ngủn nửa năm, liền được hoàng đế và quần thần nể trọng, các quan lại sau đại yến, nhóm gia quyến quan lại thường xuyên bàn luận về vị Vinh Thân Vương này, cũng thường có người nhờ bà mai mối đến Vương phủ.

      Cũng trong mùa thu đó, Thi Mẫn giống đa số nữ tử trong Kinh, trong lòng nghĩ đến vị vương gia chưa lập phi kia, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến tiền, tiền, tiền.

      Năm nay việc buôn bán hoa lụa rất tốt, những lấy lại được tiền bỏ ra để xây dựng xưởng, vẫn còn tiền dư có thể tính đến chuyện mua của hàng ở trong Kinh, mở cửa tiệm làm ăn.

      Việc làm nàng thấy bất ngờ nhất là, vườn quất chưa bắt đầu thu hoạch, việc tặng tương quất năm ngoái, khiến bọn họ đặt hàng, điều này làm cho vốn chỉ định sản xuất ba thành tương quất, để làm quà tặng khách hàng mua hoa lụa năm đó, Thi Mẫn quyết định tất cả đều lấy làm tương quất, đưa đến các đại tửu lâu.

      Còn có gã sai vặt và sư phụ phái học cách chế tạo Trần Bì quay trở lại, chất lượng Trần Bì năm nay vô cùng tốt, bán được giá cao.

      Thời gian cứ thế trôi qua , thu nhập của trang viện năm nay, đạt gần vạn lượng, Thi Mẫn vui đến nỗi mấy ngày mấy đêm đều ngủ yên.

      Ngoài ra, quy mô của Tế Từ đường ngày càng lớn, nghiễm nhiên trở thành dược đường lớn nhất Kinh thành, Thi Mẫn mua năm gian cửa hàng sát vách thông với nhau xong, lại tìm rất nhiều đại phu, nếu tiền lời mỗi ngày phải tính bằng vàng cũng quá.

      Mà Mạc Phương Mẫn làm quan càng làm càng có kinh nghiệm, khi và phụ tá nỗ lực ngày đêm, thu hoạch năm nay của Tấn Châu gần gấp đôi các năm trước, còn giúp kho hàng của dân chúng tích được ít lương thực tồn kho, có thể ứng phó với nạn đói năm sau.

      Mạc Phương Mẫn còn liên hiệp với thương hộ của Tấn Châu, vận chuyển sản vật của bản địa những châu khác, kiếm được lời nhiều hơn, mà trong những thương hộ này, đương nhiên là do ông cậu Hạ gia của Mạc Phương Mẫn dẫn đầu, qua năm đồng tâm hiệp lực, dân chúng Tấn Châu ngày càng giàu có, mà Hạ gia cũng dần dần lấy lại được cảnh phồn vinh ngày xưa.

      Năm Khang Nguyên ba mươi chín.

      Mấy châu huyện lân cận Tấn Châu gặp đại hạn, đến nửa hạt thóc cũng có, dân chúng phải đào rễ cây, chuyện gặm vỏ cây truyền ra, triều đình mở kho phát lương, ở Kinh thành cũng thu bạc chuyển xuống nông thôn cứu trợ thiên tai.

      Ông chủ mới của Tế Từ đường là Thi Mẫn, mỗi đầu tháng lại phát gạo, chữa bệnh miễn phí ở trong miếu, nàng cố ý tránh chùa Phổ Độ ở kiếp trước, mà lại đến miếu Quan ở thành Nam.

      Lúc này nghe thấy tin hạn hán, rất nhiều dân chúng ngã bệnh, nàng chẳng những dẫn đầu quyên góp thuốc, còn đưa hai vị đại phu chẩn bệnh đến khu vực gặp nạn, khám bệnh cho dân chúng.

      Hoàng đế biết tin, tự tay ngự bút viết bảng hiệu mới cho Tế Từ đường.

      Những châu huyện Tấn Châu gặp đại hạn, nhưng Tấn Châu lại gặp phải ảnh hưởng quá lớn gì từ hạn hán.diendan.lequydon.

      Đây là bởi vì Mạc Phương Mẫn vừa mới nhậm chức, liền bắt đầu nhắm vào cái vấn đề này, tìm nông phu canh tác nhiều năm ở bản địa, thân sĩ và thuỷ lợi, những người chuyên về việc đồng án cùng nhau bàn luận phương pháp giải quyết.

      Bọn họ tìm những trai tráng ở đây đào ao chứa nước, đào mương, cũng quyết trồng những giống cây khô hạn cần quá nhiều nước.

      Những chuyên gia đến phòng bị hạn hán tìm giống mạ phù hợp, mang về Tấn Châu, tiến hành ươm giống, trồng thử, năm ngoái sau khi thành công, năm nay liền phổ biến rộng rãi.

      Vì vậy Tấn Châu chẳng những cần triều đình cấp thóc, còn đúng hạn thu đủ thuế nộp lên triều đình, chuyện này khiến long tâm của Hoàng đế cực kỳ vui mừng, đặc biệt triệu Phương Mẫn hồi triều, nghe biện pháp quản lí của .

      Quân thần sau nửa ngày bàn luận trao đổi ở ngự thư phòng, Hoàng đế cho Mạc Phương Mẫn về Tấn Châu đảm nhiệm chức vụ cũ, tiếp tục hoàn thành kế hoạch trong tay, cũng hạ thánh chỉ, chức quan thăng lên nhất phẩm, ban thưởng nghìn vàng, các tri phủ các châu huyện lân cận đều nghe lệnh Phương Mẫn, cải thiện thuỷ lợi nông nghiệp,gia tăng dân chúng nông thu.

      Sau khi Mạc Phương Mẫn trở về, Hoàng đế cũng hạ lệnh triệu kiến Mạc Lịch Thăng.

      nhiều năm rồi Mạc Lịch Thăng chưa vào cung gặp vua, hôm nay được triệu kiến, đáy lòng kích động đến nỗi khó có thể thành lời? Hoàng đế nhìn ông, nửa buổi cũng chẳng lời nào, chỉ có ánh mắt thâm u, cùng với khuôn mặt tươi cười.

      Mạc Lịch Thăng bị nhìn đến nỗi mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng, hiểu được thái độ Hoàng đế, chỉ có thể im lặng phục tùng, nhìm chằm chằm vào mũi giày đen của mình.

      lâu, cuối cùng Hoàng đế cũng mở miệng, ông : "Nhớ năm đó, chính Trẫm là người chọn ngươi làm Trạng Nguyên , ngờ, đúng là Trẫm nhìn nhầm người rồi."

      Bỗng nhiên nghe được lời này, ông vội vã cúi người quỳ xuống đất, lên tiếng đáp: "Thần biết."

      "Ngươi nên biết, vứt bỏ nhi tử tài giỏi, nữ nhi ngoan hiền quan tâm, để mặc cho bọn chúng sống cơ cực bơ vơ, hôm nay bọn chúng có chút thành tích, vẫn quên người phụ thân như ngươi, haizz. . . . . . Ngươi, đáng đánh.”

      "Thần hiểu, cầu mong Hoàng thượng chỉ điểm." Mồ hôi chảy vào trong mắt Mạc Lịch Thăng, đau nhói.

      "Mạc Phương Mẫn làm quan có tiếng thanh liêm, thành tích tốt, ta triệu vào cung, dân chúng cho là Trẫm muốn hồi kinh nhậm chức, lập tức có dân chúng liên danh, cầu xin Trẫm lưu lại vị quan tốt cho Tấn Châu, Trẫm muốn thăng cấp cho Mạc Phương Mẫn, thế nhưng lại muốn, quan phẩm mà vượt qua phụ thân là bất hiếu.

      "Lúc Mạc Thi Mẫn cứu giúp người nghèo, chữa bệnh từ thiện, dân chúng gọi nàng là Từ Mi Quan , cái danh hào này trẫm từng nghe qua, vừa hỏi, mới biết là nữ nhi của ngươi, cái danh hào này cũng từng có người phong cho vợ cả của ngươi ?"-Pinni-*******************.

      "Hồi hoàng thượng, đúng ạ." biết Thi Mẫn vẫn còn tế bần giúp dân, sau khi Uyển nương chết, phải đồ cưới cũng bị mất sao? Chẳng lẽ là chủ ý của cữu phu nhân ?

      "Hạ Uyển nương quả nhiên là có gia giáo tốt, trẫm phái người hỏi nữ nhi của ngươi muốn ban thưởng cái gì, đoán thử xem, nàng trả lời Trẫm như thế nào?" Nhớ tới câu trả lời của nha đầu kia, Hoàng đế nhịn được nhướng mày, liếc nhìn Mạc Lịch Thăng, muốn đạp cho mấy phát, cái kẻ nho hủ lậu biết thay đổi theo tình hình này, sao có thể có nhi tử, nữ nhi như thế này.

      "Thần biết."

      "Mạc Thi Mẫn muốn cái gì cả, nàng mẫu thân dạy nàng làm chuyện tốt cũng phải là vì muốn được đền đáp, nàng chỉ muốn tích công đức, cầu trời cao cho mẫu thân nàng được sinh ra trong gia đình ưu lo, có cuộc sống vui vẻ, cầu xin phụ thân, ca ca bình an khỏe mạnh, đường làm quan thuận lợi.”

      Trẫm lại nhìn nàng hỏi: ‘ cha ngươi thanh liêm, sao ngươi chu cấp cho cha ngươi, ngược lại lại cứu người khác. ’ đoán xem, nàng như thế nào?"

      "Thần biết." Bị Hoàng đế chỉ trích từng câu, Mạc Lịch Thăng sợ đến mức hai chân nhũn ra, lưng là mảng ẩm ướt dày, tất cả đều là mồ hôi.

      "Nàng bổng lộc của cha ít, nếu tính toán kĩ lưỡng có thể trải qua cuộc sống thư thái, nữ nhi của ngươi , nhưng sao có thể hiểu? Nàng lo lắng gửi bạc về nhà, lại có người muốn gây chuyện thị phi, cho phép, lại có nữ tử con nhà đàng hoàng bị hại, đáy lòng ngươi có biết là ai ?"

      Tất nhiên là Mạc Lịch Thăng biết Hoàng thượng ngụ ý điều gì.
      Last edited by a moderator: 12/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :