1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cửu Kiếp Hồ Tình - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chúc (126/147) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phù, thế là lại được mở rùi \0/

      Chương 124.Đường bên ruộng lúa


      Thấy Mân Nương nhìn về phía mình, Hồ Lân mang theo trứng ngỗng kho và bánh bao trắng gói lại về phía Mân Nương.

      Nhà Lý Mân cũng trọng nam khinh nữ giống như những gia đình khác ở nông thôn, nam giới lao động, được ăn những thức ăn tốt nhất trong nhà, còn nữ chẳng những thể ăn bàn mà đồ ăn cũng là những thứ tệ nhất. Hơn nữa, Lý lão đại và Trương thị đều có phần thiên vị con trai Trương Nghị, do vậy Mân Nương lớn đến chừng này cũng chưa bao giờ được ăn bánh bao trắng, nàng lập tức vươn tay muốn cầm lấy.

      Hồ Lân nhìn thấy tay nàng còn dính vụn cỏ xanh xanh vàng vàng, híp mắt cười : “Nàng rửa tay trước .”

      Mân Nương nhìn , nàng lập tức sửng sốt — mặt Hồ Lân quay về hướng Đông, ánh mặt trời vàng kim rọi khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của , khiến người ta hoa mắt, thần hồn mê muội, nỡ nhìn chỗ khác.

      Thấy Mân Nương nhìn mình đến phát ngốc, Hồ Lân hé miệng cười: bất kể là kiếp nào, Mân Nương cũng đều bị khuôn mặt của mê hoặc, có nên lấy đó mà kiêu ngạo đây?

      Thấy khóe miệng Hồ Lân hơi nhếch lên, Mân Nương mới nhận ra mình thất lễ, nàng cúi đầu nhìn đôi tay lấm bẩn của mình, cảm thấy là bẩn. Nàng tới thảm cỏ xanh lớn bờ sông, ngồi xổm xuống, bắt đầu dùng nước rửa tay.

      Sau mấy ngày mưa, mực nước con sông dâng cao ít, bờ cỏ chìm phần dưới mực nước chỉ lộ ra chút, nước sông vốn trong suốt cũng có chút ố vàng vẩn đục.

      Mân Nương rửa tay xong lại nhúng giày rơm vào nước sông rửa qua rồi mới nhìn về phía Hồ Lân, tay phải duỗi ra.

      Hồ Lân cầm bánh bao trong tay nhưng lại giả bộ hiểu, mắt nhìn Mân Nương mang theo nét nghi ngờ.

      Mân Nương nhìn , nàng chỉ nhìn bánh bao trong tay , xách giày rơm tới gần.

      Hồ Lân mỉm cười nhìn Mân Nương tới, làm bộ muốn xoay người . mới quay được nửa, Mân Nương chạy tới như con chó con, nàng nhanh chóng cầm cổ tay , sau đó đoạt bánh bao trong tay .

      Mân Nương tựa người vào thân cây bạch dương, cầm bánh bao cắn miếng to, chậm rãi nhai nuốt.

      Nàng từng ăn bánh ngô, bánh sắn, bánh khoai lang, bánh bột đậu hỗn hợp, sớm muốn nếm thử mùi vị của bánh bao trắng — bánh bao trắng ngon a, ngọt ngào, cảm giác nhai cũng tuyệt…

      Nhìn Mân Nương ăn miếng lại miếng bánh bao, mũi Hồ Lân cay cay, trong lòng thực khó chịu, bèn dời tầm mắt sang chỗ khác, phóng mắt nhìn sang bờ bên kia sông. Bên kia sông là thửa đất trồng rau, có khá nhiều mầm rau xanh mơn mởn, có điều tất cả vẫn còn rất , vì vậy Hồ Lân nhận ra là loại rau gì.

      Mân Nương thấy Hồ Lân nhìn thửa đất trồng rau kia, nàng ăn no miệng mềm, vừa ăn bánh bao của Hồ Lân nên ngại muốn lạnh nhạt . Nàng nuốt bánh bao xuống, sau đó mở miệng giải thích: “Thửa đất trồng rau kia là của nhà ta, bên đó trồng dưa leo, cà chua, cà, ớt xanh, đậu đũa, rau muống và rau dền, bây giờ chúng còn non, đợi đến sau khi gặt lúa chúng chậm rãi lớn lên.”

      Hồ Lân thấy nàng nhiệt tình giải thích như vậy, trong lòng thầm cám ơn trời đất, mắt hồ ly hẹp dài của luôn mang ý cười dõi theo nàng, nhìn đến nỗi Mân Nương cũng thấy ngượng. Nàng câu ‘Cám ơn’, sau đó xoay người rời khỏi.

      Sáng hôm nay trời xanh trong, sau mấy ngày mưa dầm có thể nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, tâm tình cả nhà Lý Mân đều rất vui vẻ.

      Công việc chỗ đám người Lý lão đại cũng sắp xong, trong lúc Trương Nghị dùng giấy ráp mài tấm gỗ khắc, Lý lão đại vừa dùng dao khắc gỗ vừa kiên nhẫn truyền nghề cho Hồ Lân.

      Hồ Lân lòng muốn trải qua cuộc sống sau này với Mân Nương cách an ổn, vì vậy học rất nghiêm túc, chuyên chú theo sát nhạc phụ đại nhân học nghề.

      Trương thị bận rửa bát đũa, giặt quần áo, khắc cũng rảnh.

      Mân Nương sợ Hồ Lân nghe thấy nên thầm với mẹ: “Nương, việc của cha sắp xong rồi, con cũng có việc gì làm, cỏ cho gà ăn sắp hết, để con cắt thêm ít.”

      Trương thị khẽ gật đầu: “Con cầm theo cái giỏ, như vậy mang về được nhiều hơn.”

      Mân Nương vâng dạ, lấy lưỡi liềm treo bức tường dưới hiên nhà, cõng giỏ to ra khỏi cửa.

      Khi Mân Nương cõng giỏ qua lán, Hồ Lân vẫn cúi đầu dùng dao khắc tấm ván gỗ, đến khi Mân Nương qua rồi, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng nàng.

      Từ chỗ hai tấm bia đá ngoài cửa thôn đến bờ sông Tây Hà, hai bên con đường đều là ruộng lúa trải rộng ngút ngàn. tại lúa có màu vàng lấm tấm màu xanh, sắp chín, lúa đung đưa theo gió dưới ánh mặt trời, tạo thành tầng tầng sóng lúa dập dờn.

      Mân Nương cứ nghĩ đến khả năng gặp được Trương Tiểu Tứ, trong lòng nàng liền vô cùng vui vẻ, bước chân cũng nhanh lẹ hơn.

      bao lâu, từ xa xa Mân Nương trông thấy cây liễu bên bờ sông, cùng với Trương Tiểu Tứ đứng dưới gốc cây.

      Lòng nàng bắt đầu nhảy rộn, nhưng bước chân lại chậm dần.

      Chỉ nháy mắt, Trương Tiểu Tứ thấy đâu.

      Mân Nương kinh hãi, vội chạy về phía trước. Đến khi tới gần hơn, nàng mới thấy ra Trương Tiểu Tử ngồi đưa lưng về phía nàng, cắt cỏ non bờ sông.

      tại khoảng cách giữa Mân Nương và Trương Tiểu Tứ khá gần, nhưng tim nàng đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng nóng rát, thực biết phải mở miệng với Trương Tiểu Tứ thế nào.

      Nàng quyết định đặt giỏ xuống đường , bản thân cũng ngồi xổm xuống bãi cỏ bên bờ sông.

      Ruộng lúa che khuất hình dáng Mân Nương, nàng nghển cổ, có thể miễn cưỡng trông thấy bóng lưng của Trương Tiểu Tứ.

      Nàng nhìn bóng lưng Trương Tiểu Tứ chớp mắt, trong lòng suy nghĩ phải mở miệng chuyện với thế nào.

      Nàng biết dung mạo Trương Tiểu Tứ rất tuấn tú, thân hình cũng đẹp, nhưng rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào nàng diễn tả được, tóm lại chỉ cảm thấy rất tốt.

      Mân Nương nhìn đến si ngốc, bỗng người thanh niên khác tiến vào trong tầm mắt nàng — là ca ca Tiểu Tam của Trương Tiểu Tứ!

      Mân Nương thấy Tiểu Tam giật mình: ra Trương Tiểu Tứ mình a.

      Nàng vội cúi đầu, sợ Tiểu Tam phát ra nàng.

      Mấy đứa con trai của lão Trương Cường đều giống cha mà giống người vợ có nhan sắc hồi trẻ xinh đẹp của lão, do vậy đều rất tuấn, đương nhiên tuấn nhất vẫn là Trương Tiểu Tứ. Ba người ca ca của Trương Tiểu Tứ cũng tệ, nhưng khi đem so sánh với vẫn luôn kém chút.

      Trương Tiểu Nhất hơi thấp, Tiểu Nhị lưng hơi còng, còn Tiểu Tam là ca ca sinh đôi với Trương Tiểu Tứ, bộ dáng cao cao, mặt cũng rất tuấn, nhưng lại cũng có thiếu sót đáng tiếc nho

      “Tiểu… Tiểu Tứ, nghỉ… nghỉ lát ” – Tiểu Tam đến chỗ Tiểu Tứ, ngồi xuống bên cạnh.

      Trương Tiểu Tứ vừa kéo đào mấy gốc cỏ non, vừa vung lưỡi liềm, cắt thêm mảng cỏ lớn nữa mới ngừng lại, sau đó cũng ngồi xuống cạnh Tiểu Tam.

      Mân Nương ngồi đường cạnh ruộng lúa, nàng cầm lưỡi liềm trong tay ra vẻ cắt cỏ ven đường, nhưng thực tế lại dỏng tai nghe lén hai em họ Trương chuyện.

      Tiểu Tam túm lấy cái khăn vải vắt cổ Tiểu Tứ, vừa lau mồ hôi trán vừa : “.. …”

      Trương Tiểu Tứ bình thản tiếp lời: “ nóng.”

      “Đ.. Đúng!” – Tiểu Tam tiếp – “Vừa mới…”

      Trương Tiểu Tứ: “Vừa mới đầu hè.”

      Trương Tiểu Tam: “ n…”

      Trương Tiểu Tứ: “ nóng như vậy.”

      Trương Tiểu Tam: “Đúng.. Đúng rồi.”

      Trương Tiểu Tứ đoạt lấy khăn vải, xoa lau mồ hôi trán mặt mình, sau đó đứng dậy tới bờ sông để giặt khăn.

      Tiểu Tam vội vàng theo, lắp ba lắp bắp : “Ngươi.. ngươi thực.. thực muốn.. đồng.. đồng ý cái.. cái hôn .. kia?”

      Trương Tiểu Tứ vục nước rửa mặt: “Bà mối Trương Trịnh muốn đưa hồi môn là năm mẫu đất.”

      “Nhưng… nhưng..” – Trương Tiểu Tam đầy ắp lời muốn nên lời, sắp gấp muốn chết.

      “Nhưng năm mẫu đất kia là ruộng gò? Có phải ?” – Trương Tiểu Tứ là song sinh với Trương Tiểu Tam nên đương nhiên biết muốn cái gì, lập tức tiếp lời.

      Tiểu Tam liên tục gật đầu.

      Trương Tiểu Tứ đưa khăn vải giặt xong cho ca ca, : “Địa phương này của chúng ta mưa thuận gió hòa, ruộng gò cũng có sao?”

      Tiểu Tam nhận lấy khăn phủ lên đầu, tiếp tục đặt câu hỏi: “Nhà… nhà khắc gỗ… có Mân.. Mân Nương, phải thích.. thích ngươi.. ngươi đó sao? Ta thấy.. nàng luôn.. le…lén nhìn.. ngươi!”

      Trương Tiểu Tứ dừng chút, sau đó mới : “Nhà Mân Nương có của hồi môn, hơn nữa, cha mẹ nàng rất ích kỷ, lại rất thiên vị, chỉ quan tâm đến ca ca Trương Nghị của nàng, lúc nào cũng muốn tuyển người con rể để chăm sóc cho mình lúc về già, giảm bớt gánh nặng cho ca ca nàng…”

      Cuộc đối thoại của hai huynh đệ lọt vào tai Mân Nương, lòng nàng dần lạnh buốt — ra, Trương Tiểu Tứ biết nàng thích ; ra, Trương Tiểu Tứ là người suy nghĩ lợi ích như vậy; ra, bản thân mình đúng là có chút cơ hội nào…

      Tay nàng túm đám cỏ dại, tay phải cầm lưỡi liềm máy móc đào kéo đám cỏ. Nàng cẩn thận, khiến lưỡi liềm cắt ngón trỏ bên tay trái. Ngón trỏ của nàng đột nhiên tê rần, máu tươi ứa ra từ vết cắt kia, ban đầu chỉ chảy chút máu, sau đó nhanh chóng trào ra — tay trái nàng toàn là máu.

      Mân Nương biết tay mình bị cắt trúng, chảy rất nhiều máu, nhưng nàng lại có phản ứng, chỉ ngây ngốc ngồi chỗ, tay phải vẫn nắm lưỡi liềm.

      tiếng thở dài truyền tới, tay trái nàng bị người cầm lên.

      Người kia dùng cái khăn lau máu tay nàng, sau đó nâng tay nàng lên, thè lưỡi liếm lên ngón trỏ bị cắt của nàng, từng chút, từng chút .

      Mân Nương cảm nhận được xúc giác kỳ lạ ngón trỏ bên tay trái, nàng ngẩng đầu nhìn Hồ Lân liếm tay nàng.

      Hồ Lân ngồi trước mặt nàng, lông mi dài rủ xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, đôi môi đỏ mọng của còn dính giọt máu tươi, nhìn có vẻ mị hoặc nên lời…

      Đáng tiếc, Mân Nương nhìn thấy những điều đó, bởi trong mắt nàng ngập đầy nước mắt.

      Đúng lúc đó, hai em Trương Tiểu Tứ nghe thấy tiếng động từ phía ruộng lúa, bèn quay đầu nhìn, đồng thời đứng lên.

      Tiểu Tam tự biết mình ăn vụng về, giấu dốt lên tiếng.

      Trương Tiểu Tứ nhận ra người mặc áo xanh đưa lưng về phía mình, vùi mặt vào trong lòng tên thiếu niên mặt trắng kia chính là Mân Nương, trong lòng cả kinh, ngừng chút mới lên tiếng hỏi: “Mân Nương bị sao vậy?”

      Hồ Lân ôm Mân Nương vào lòng, quét mắt liếc cái, đáp: “Ta và Mân Nương cũng tới cắt cỏ.”

      Trương Tiểu Tứ nheo mắt dưới ánh mặt trời: “Ngươi là…”

      Hồ Lân nhếch khóe miệng, cười đến sáng lạn: “Ta là vị hôn phu của nàng.”

      Trương Tiểu Tam: “…”

      Trương Tiểu Tứ: “…”
      Chương 125.Lâu ngày sinh tình


      Trong lòng Mân Nương khó chịu đến sắp hụt hơi.

      Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Trương Tiểu Tứ, nhưng lại tự chủ được nhìn.

      Mân Nương nhìn khuôn mặt tuấn lãng kia, sau đó nghĩ tới những lời vừa , trái tim co rút từng cơn.

      Nàng biết những điều đều là , nhưng chính vì bởi những điều đều lòng, nàng mới càng thương tâm — ra, có thích nàng; ra, cái thích của như vậy, bằng được năm mẫu ruộng gò…

      Đúng lúc đó bàn tay mạnh mẽ cầm lấy tay Mân Nương, chống đỡ đằng sau thân thể lung lay sắp đổ của nàng.

      Mân Nương nghe thấy giọng nam sáng sủa kia thấp giọng : “Mân Nương, chúng ta trở về thôi.”

      Hồ Lân cõng giỏ, dắt tay nàng, hai người cùng nhau men theo con đường bên ruộng lúa để về phía thôn xóm.

      Trương Tiểu Tam đứng bên bờ sông, dõi theo bóng lưng Mân Nương và vị hôn phu của nàng dần xa, bỗng thấy trận tim đập nhanh. nhìn về phía đệ đệ, song sinh có tâm linh tương thông, lúc này Tiểu Tam mới biết, ra trong lòng Tiểu Tứ phải buồn…

      Lúc về đến nhà là buổi trưa.

      Trương thị dùng đậu tương Mân Nương ngâm để làm mì lỗ, sau đó lại nấu nồi cháo đậu xanh, bởi vì đợi được Hồ Lân và Mân Nương nên đành bày đồ ăn bàn vuông ở nhà chính, để hai cha con Lý lão đại và Trương Nghị ăn trước.

      Mân Nương tự ý về phía phòng của mình ở phía Tây viện.

      Trương thị ngồi ghế nâng bát ăn cơm, thấy mặt con mang vẻ giận dữ, ngay cả chào cũng chào vào nhà nhất thời cáu, lớn tiếng : “Mày giận dỗi cái gì? Bản thân về muộn còn lễ phép?!”

      Trong lòng Mân Nương khó chịu, nghe thấy mẫu thân mình như vậy lại nghĩ tới lời của Trương Tiểu Tứ và Trương Tiểu Tam: ‘Cha mẹ nàng rất ích kỷ, lại rất thiên vị’, trong lòng nàng lập tức giống như bị xức dầu gió, xoay thân gồng người nhìn mẫu thân, : “Ta giận dỗi cái gì? Ta cắt cỏ, cũng phải chạy chơi, nhưng các người có bao giờ đợi ta về ăn cơm? Chỉ có ca ca là do hai người sinh ra? Ta phải do các người sinh ra?”

      xong, nước mắt nàng chảy ra, xoay người chạy về phòng, ‘Cạch’ tiếng đóng sập cửa lại.

      Trương thị nên lời, sau nửa buổi mới mở miệng: “…Nha đầu này, bản thân về muộn còn vô lễ…” Bà nhìn về phía Hồ Lân, vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Hồ tiểu ca về rồi đấy à, nhanh ngồi xuống , ta múc mì sợi và cháo đậu xanh cho.”

      biết bà và trượng phu Lý lão đại bị làm sao, khi gặp vị con rể tương lai Hồ Lân này hề nghĩ đến ; nhưng vừa mới nhìn thấy Hồ Lân cảm thấy rất thích, điều này thực thể .

      Hồ Lân cười : “Cảm ơn nhạc mẫu.”

      Mân Nương cần được yên tĩnh lát, quấy rầy nàng tốt hơn.

      ăn mì, thỉnh thoảng dừng lại quan sát ba người thân của Mân Nương ở kiếp này. phát , Lý lão đại và Trương thị quả là rất thiên vị, khi Lý lão đại ăn mì sợi, ăn miếng thịt cũng gắp cho Trương Nghị miếng. Bọn họ dốc hết lòng cho con trai, coi con là nha hoàn và lao động miễn phí.

      Trong lòng Hồ Lân có chút chua xót.

      thầm quyết tâm, suốt đời đối tốt với Mân Nương!

      Trước giờ Mân Nương được người nhà coi là đối tượng để quan tâm chú ý, do vậy trong con người nàng cũng tồn tại cái gọi là yếu ớt.

      Nàng nằm mình giường khóc cả buổi trưa, than khóc cho mối tình đầu thất bại của mình.

      Đến buổi chiều, nàng nghe thấy phụ thân, ca ca và Hồ Lân ở bên ngoài đều tới lán để làm việc, mẹ nàng cũng bắt đầu quay tơ dưới giàn nho trong sân. Tiếng quay tơ xe chỉ ‘lạch cạch’ thi thoảng truyền tới, nàng cũng nằm nổi nữa, bèn đứng dậy thay váy áo, chải tóc. Lần này nàng chải kiểu đầu nhà Hán phức tạp nữa mà chỉ tết mái tóc dài đen nhánh thành bím tóc lớn, dùng đoạn dây đỏ cũ để buộc lại.

      Nàng mặc váy nữa mà thay bộ quần áo xanh hay mặc khi làm việc, sau đó ra ngoài.

      Mẫu thân nàng thấy nàng ra, trong lòng thầm vui mừng. Tính cách Mân Nương từ rất tiện lợi, tuy cũng có lúc tức giận bực bội nhưng quá đêm sau tự khuyên giải được bản thân, khiến bậc làm cha mẹ như bọn họ cần quan tâm.

      Mân Nương vào trong sân, dùng ròng rọc kéo nước, lấy thùng nước lạnh từ giếng lên, đổ vào trong chậu, rửa mặt rồi tới lán để giúp việc. Lu nước trong nhà bếp có nước, nhưng là mùa hè, nước để ngoài cũng ấm, chỉ có nước mới lấy từ giếng lên là mát lạnh, thích hợp để giảm sưng hai mí mắt của nàng.

      Trong lán, Lý lão đại, con trai Trương Nghị, con rể tương lai Hồ Lân và con Mân Nương yên lặng làm việc. Mọi người đều biết tâm tình Mân Nương tốt nên đều có hứng chuyện.

      Tuy chỉ mới học mấy ngày, nhưng kỹ thuật chạm khắc của Hồ Lân vượt qua Trương Nghị và Mân Nương. nhanh chóng làm xong việc của mình, chào hỏi Lý lão đại xong ra ngoài.

      Mân Nương cầm cái giũa để mài đôi uyên ương do chính nàng chạm khắc ra. Khi nàng làm việc luôn rất nghiêm túc, cũng ngại chậm, mài giũa từng chút từng . Dưới tỉ mẩn của nàng, hình khắc đôi uyên ương càng lúc càng trở nên sống động.

      Ngoài cửa chính truyền tới trận tiếng bước chân.

      Trương Nghị ngẩng đầu nhìn, ra là Hồ Lân trở về.

      Hồ Lân mặc áo dài vải thô màu trắng đơn giản, eo quấn thắt lưng màu tối, dáng thẳng như cây trúc xanh, tuấn tú nên lời.

      Trương Nghị thấy em rể tương lai xuất chúng như thế cũng cao hứng thay muội muội, toét mồm cười: “Tiểu ca, nhanh vậy về rồi?”

      Hồ Lân cười : “Ta thấy mọi người làm việc khổ cực nên mua mấy túi điểm tâm.”

      Trương Nghị nhìn qua, quả thực thấy Hồ Lân xách mấy túi giấy dầu, trong lòng khỏi thích, hỏi: “Điểm tâm gì vậy a? Cho ta nếm thử chút!”

      Trước hết Hồ Lân đưa cho nhạc phụ đại nhân Lý lão đại túi, thuận tay đưa cho Trương Nghị túi, sau đó tới giàn nho ở tiền viện đưa cho nhạc mẫu túi.

      Đến khi phân phát điểm tâm cho mọi người xong, mới đưa bao cuối cùng cho Mân Nương.

      Mân Nương tuổi lớn, nàng sớm đói muốn chết, chỉ dựa vào chút hơi để miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ lại nhận được túi đồ ngọt này. Nàng liếc nhìn Hồ Lân, phát hàng mi cong dài của rũ xuống che khuất sóng mắt, tựa hồ chú ý tới nàng, lúc đó nàng mới cởi dây thừng bọc quanh túi giấy dầu, nhặt khối điểm tâm nhét vào trong miệng — điểm tâm ngon quá, vừa vào miệng tan, vừa ngọt vừa thơm, Mân Nương thiếu chút nữa cẩn thận nuốt cả đầu lưỡi vào.

      Mân Nương ăn mấy khối điểm tâm, cảm thấy có chút nghẹn, nàng còn chưa kịp , trước mặt xuất bát trà xanh.

      Nàng nhận lấy trà, nhìn Hồ Lân, giọng : “Cảm ơn.”

      đứa con được coi trọng, thể nối dõi tông đường, trước giờ chưa từng có người quan tâm nàng như vậy…

      Hồ Lân khẽ mỉm cười, đứng dậy rót trà xanh cho nhạc phụ đại nhân và vợ tương lai.
      Chương 126.Gặp lại địch cũ


      Ăn điểm tâm xong, bốn người tiếp tục bận làm việc.

      Công việc hôm nay chỉ gồm các bước hoàn thành, sau khi mài tốt, phủi bụi gỗ, hong khô ba đến năm ngày rồi mài lần nữa là có thể sơn lên.

      Làm xong phần việc của mình, Mân Nương là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi lán.

      Nàng ra ngoài rồi, lại vô thức quay đầu nhìn Hồ Lân cái.

      Hồ Lân lập tức dùng ánh mắt hỏi lại nàng.

      Mân Nương thấp giọng : “Ta nấu nước tắm rửa”.

      Vừa xong, nàng mới nhận ra, nàng dường như có thể nhìn hiểu ánh mắt của Hồ Lân…

      Hồ Lân đứng dậy : “Ta giúp nàng nấu nước.”

      Mân Nương khẽ gật đầu, bước về phía trước.

      Trong lòng nàng cảm thấy là lạ, vừa rồi khi nàng “Ta nấu nước tắm rửa”, trong lòng lại lập tức đoán được Hồ Lân đáp lại “Ta giúp nàng nấu nước” — đây là loại cảm giác rất kỳ quái, giống như nàng và Hồ Lân từng có đoạn đối thoại này từ kiếp trước nào đó…

      Trương thị vẫn ngồi quay tơ dưới giàn nho.

      Hồ Lân chào hỏi bà, vào bếp múc hơn phân nửa nồi nước, sau đó tới tiền viện ôm tới bó củi hoa (cành khô của bông vải), ngồi trước bếp lò bắt đầu nấu nước.

      Mân Nương đặt bồn tắm vào phòng phía Tây của mình, chuẩn bị khăn vải sát người và váy áo để thay, xong xuôi mới lấy bông vải dầu.

      Nhà nàng chẳng hề giàu có, mua nổi xà bông thơm giống như các nương nhà tài chủ, chỉ có thể dùng bông vải dầu tự chế để tắm rửa.

      Hồ Lân giúp Mân Nương đổ nước ấm vào trong bồn tắm, chuẩn bị hai thùng nước ấm dự phòng, sau đó lập tức ra ngoài.

      Mân Nương quấn vòng hai bím tóc đỉnh đầu, nàng ngồi trong thùng tắm, ngâm người lát. Nàng luôn tắm rửa người trước tiên, sau đó mới gội đầu.

      Nước tắm càng ngâm càng lạnh, đến lúc cần dùng bông vải dầu, Mân Nương lưu luyến rời đứng lên trong thùng tắm, muốn vươn tay lấy bông vải nghe thấy có người gõ cửa sổ phòng mình.

      Mân Nương sửng sốt: “Ai?”

      “Là ta”- ngoài cửa sổ truyền tới giọng Hồ Lân – “Ta mua cho nàng xà bông thơm.”

      Mân Nương nghe xong, trong lòng có trăm cảm xúc lẫn lộn, biết nên gì cho phải.

      Dừng lại thoáng, Mân Nương bước ra khỏi thùng tắm, xách đôi giầy rơm vẫn để bên cạnh thùng, đến trước cửa sổ.

      Cửa sổ trong phòng nàng chia làm hai bộ phận, bộ phận phía dưới là cố định, nửa có thể đẩy mở ra ngoài.

      Mân Nương đẩy mở cửa sổ, tạo ra khe , tay duỗi ra ngoài.

      cái bọc giấy được đặt vào tay nàng.

      Mân Nương đóng cửa sổ, mở bọc giấy của Hồ Lân đưa — bên trong là miếng xà bông thơm cùng lọ tinh dầu mượt tóc. Nàng ngửi ngửi cục xà bông, là mùi hoa quế, ngửi rất dễ chịu.

      Hồ Lân tiếp tục nấu nước trong phòng bếp, Mân Nương tắm rửa xong chắc là phải gội đầu, sợ nước ấm trong phòng đủ dùng.

      Đặt nồi nước xong, Hồ Lân ra ngoài nhà bếp. vừa mới ra trông thấy cửa phòng phía Tây mở, Mân Nương mặc áo xanh nhạt, váy đen mềm bước ra ngoài. Do vừa mới tắm rửa, khuôn mặt nàng trơn nhẵn, mày đen nhánh, môi đỏ tươi, trông cực kỳ xinh đẹp.

      Hồ Lân nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn của đột nhiên ửng đỏ — vội dời tầm mắt.

      Mân Nương thấy Hồ Lân chuẩn bị xong dụng cụ để gội đầu bèn xõa bím tóc, nàng vuốt phần đuôi tóc hơi cong của mái tóc dài đến phía trước, chuẩn bị gội đầu.

      Hồ Lân cầm gáo nước đứng bên cạnh, múc muôi nước ấm từ trong thùng, chậm rãi tưới lên đầu Lý Mân.

      Trương thị ngồi dưới giàn nho, nhìn thấy Hồ Lân giúp Mân Nương gội đầu bên giếng, trong lòng bà thích, vội vẫy tay về phía Lý lão đại.

      Lý lão đại tới đối diện, hai vợ chồng cười tít mắt nhìn Hồ Lân và Mân Nương, trong lòng đều cực kỳ vui thích — con rể tương lai Hồ Lân này xem ra tệ, cũng đến lúc nên chuyện với , xem có đồng ý tới ở rể hay .

      Gội đầu xong, Mân Nương xách cái sọt chuẩn bị ra cửa. Ra đến cửa, nàng quay lại nhìn Hồ Lân, mắt trong veo như nước thu: “Này, ta tới vườn rau, ngươi cùng ?”

      Hồ Lân nghe vậy, trong lòng vui mừng, khẽ gật đầu theo.

      Ra khỏi cửa chính, Mân Nương đưa Hồ Lân tới thẳng vườn rau.

      Khi trời mưa, con sông trước cửa nhà nàng dâng cao, đến khi trời tạnh, mực nước lập tức hạ xuống, sông nước cạn mỏng, chỉ cần lội là có thể qua sông.

      Đến bờ sông, Mân Nương đặt sọt xuống, cúi người muốn cởi giầy chuẩn bị lội qua sông bị Hồ Lân ngăn lại.

      khuôn mặt tuấn tú của Hồ Lân mang ý cười: “Ta có cách qua.”

      Mân Nương nửa tin nửa ngờ, đứng thẳng lên nhìn .

      Hồ Lân xoay người cầm sọt lên, giao cho Mân Nương, sau đó khẽ cười, chặn ngang eo Mân Nương bế nàng lên.

      Lý Mân có chút thẹn thùng, vội : “Nhanh đặt ta xuống, người đến người …”

      Nàng còn chưa xong, Hồ Lân ôm nàng vọt về phía trước, sau đó đặt nàng xuống.

      Chân chạm đất, Mân Nương vẫn thấy mê muội. Nàng nhìn bốn phía, phát mình và Hồ Lân qua sông.

      Nàng nhìn bờ bên kia sông, sau đó nhìn hai bắp chân dài của Hồ Lân, trong lòng rất nghi ngờ: cho dù chân Hồ Lân có dài hơn nữa, cũng thể vừa sải bước qua sông được…

      Tuy vườn rau , nhưng các loại ớt, cà, cà chua, đậu bên trong đều chưa lớn, bởi vậy Mân Nương chỉ hái ít rau đủ để xào ăn bữa, nàng lựa ít kinh giới, thấy măng tây có vẻ ăn được bèn nhổ hai cây măng tây.

      Hồ Lân dựa theo cách thức lần trước, ôm nàng nhảy qua sông.

      Mân Nương vừa mới đứng vững nghe thấy có người chuyện với mình, nàng tập trung nhìn, nhận ra là mợ cả và em mới xuất giá Ngũ Vân của Trương Tiểu Tứ.

      Mợ cả mặt mang ý cười, lên tiếng thăm hỏi: “Mân Nương, vị này là ai vậy? là tuấn tú quá !”

      Mặt Mân Nương hơi đỏ lên, nàng liếc Hồ Lân, sau đó rũ mắt.

      Hồ Lân vươn tay nhận lấy cái sọt từ trong tay Mân Nương, cười cười : “Ta họ Hồ, là tướng công của Mân Nương.”

      Vẻ mặt Trương thị kinh ngạc: “Ô, Mân Nương đính hôn? Từ khi nào vậy?”

      Dựa theo hai tấm bia đá ngoài cửa thôn, đính hôn là nghi thức trọng yếu thể thiếu chỉ đứng sau hôn lễ, cái mà người đàn bà này , chính là ám chỉ Mân Nương và Hồ Lân có quan hệ minh bạch.

      Trong lòng Mân Nương hơi cáu, nàng biết cha mẹ đồng ý tốn bạc vì chuyện của nàng, lễ đính hôn chắc chắn là có.

      Thấy vẻ mặt lúng túng của Mân Nương, hàng lông mày tinh xảo của Hồ Lân hơi nhướn lên, : “Chúng ta được hứa hôn từ .”

      Người đàn bà kia còn há mồm muốn tiếp, Mân Nương cười : “Xin lỗi, ta phải trở về nấu cơm chiều, có rảnh lại gặp.”

      Nàng liếc Hồ Lân, nhắm hướng cửa nhà mà .

      Hồ Lân tiếp được cái đánh mắt này của nàng, trong lòng ngây ngất, khẽ gật đầu với Trương thị và Ngũ Vân, theo Mân Nương vào trong nhà.

      Ngũ Vân theo mẹ đoạn, sau đó mới thấp giọng oán trách mẫu thân: “Nương, mẹ thấy tướng công của Mân Nương đẹp trai biết bao, Từ Gia Sáng quá xấu!”

      Mợ cả cười an ủi con : “Trẻ con hiểu cái gì? Hồ tiểu ca này tuy bộ dạng đẹp đẽ, nhưng là phận tới nhà họ Trương ở rể có thể có của cải gì? Tuy Từ Gia Sáng xấu, nhưng trong nhà có hai mươi mẫu đất, hơn nữa mẹ chết sớm, con được gả có thể cai quản việc nhà, há phải tốt hơn Mân Nương nhiều sao…”

      Hai mẹ con vừa vừa xa.

      Cơm chiều do Mân Nương và Hồ Lân cùng làm — Mân Nương nấu bếp, Hồ Lân nhóm lửa.

      Mân Nương nấu nồi khoai lang và cháo ngô, xào rau với tỏi, cuối cùng là chút kinh giới trộn rau diếp.

      Bày cơm chiều dưới giàn nho xong, Hồ Lân cười với Lý lão đại: “Cha, trong nhà chỉ có năm người còn chia bàn để ăn cơm, quá thuận tiện, hơn nữa cũng có người ngoài, chúng ta cứ nên ăn chung bàn .”

      Lý lão đại được con rể tương lai gọi tiếng ‘cha’, trong lòng vui vẻ, cũng cố chấp chuyện nữ quyến được ăn bàn theo quy củ của thôn nữa. Cả nhà ngồi vây quanh bàn đá dưới giàn nho, vui vẻ ăn bữa cơm tối.

      Dùng cơm xong, cả nhà ngồi dưới giàn nho tán gẫu về những chuyện trong ngày.

      Lý lão đại cười ‘haha’ nằm ghế dựa, kể cho Trương Nghị, Hồ Lân và Mân Nương nghe những chuyện tung hoành hồi trẻ.

      Trương thị kê ghế ngồi bên cạnh, dùng tay khẽ nhéo Lý lão đại cái, lúc đó Lý lão đại mới nghĩ đến chuyện chính, ba hoa nữa mà hỏi Hồ Lân: “Hồ tiểu ca, đại thúc có chuyện muốn hỏi cháu. Nếu cháu đồng ý, vậy về sau liền gọi ta là cha, nếu cháu đồng ý, chuyện này chúng ta cũng ép buộc.”

      Hồ Lân biết nhạc phụ đại nhân muốn chuyện gì, bởi vậy cười : “Cha, người cứ .”

      Lý lão đại nhìn Mân Nương: “Nếu cháu lòng muốn cười Mân Nương, vậy phải ở rể nhà chúng ta, cháu có bằng lòng ?”

      Hồ Lân sảng khoái đáp: “Cháu đồng ý.”

      Trong lòng Lý lão đại vui sướng, tiếp tục hỏi: “Con trai đầu tiên phải theo họ Lý, cháu đồng ý ?”

      Hồ Lân nhìn sang Mân Nương ngồi bên cạnh, đáp: “Cháu đồng ý.”

      “Ha ha ha!” – Lý lão đại vô cùng vui vẻ, cười ha hả – “Mẹ bọn , ngày mai bà tới Trà Am mua hai mươi đồng tiền thịt để làm mỳ vằn thắn, chúng ta phải ăn mừng phen ra trò!”

      Mân Nương: “…” Mua có hai mươi đồng tiền thịt để làm mỳ vằn thắn, cha cũng biết ngượng, còn ăn mừng phen…

      Rạng sáng hôm sau, Hồ Lân vừa ra khỏi cửa thấy Lý Mân bê cái chậu gỗ tới, nàng lướt qua tới bên cạnh giếng.

      Hồ Lân nhìn theo bóng lưng Mân Nương nghe thấy giọng nàng truyền tới từ phía trước: “Ngươi cũng cầm giày và quần áo tới đây, ta giặt cho.”

      Hồ Lân quả dám tin vào tai mình nữa, ngẩn người lúc, sau đó mới xoay người chạy về phòng mình, đem ra tất cả quần áo vừa thay, đến bên cạnh giếng, giao cho Mân Nương.

      Mân Nương ngồi giặt quần áo, Hồ Lân giúp nàng múc nước.

      Lý lão đại nhìn thấy cảnh tượng đó của hai người, trong lòng rất đắc ý, ông vào nhà bếp, với Trương thị làm bữa sáng: “Hắc hắc, bà nhìn đôi vợ chồng son kìa.”

      Trương thị nhìn lướt ra ngoài, cũng cười cười.

      Lý lão đại nghe em Ngũ Vân của Trương Tiểu Tứ sắp đưa chồng về thăm nhà mẹ đẻ nên ông chuẩn bị tới nhà lão Trương Cường để đòi tiền công còn thiếu khi Ngũ Vân xuất giá.

      Ông có ý muốn khoe khoang con rể tương lai của mình nên mang theo Hồ Lân cùng .

      Tới nhà họ Trương, khi Hồ Lân vừa nhìn thấy Từ Gia Sáng, mắt lập tức nheo lại, dòng lệ khí tỏa ra từ quanh thân.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :