1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cửu Kiếp Hồ Tình - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chúc (126/147) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 107.A Na phong lưu(18+)


      Mân Nương cúi đầu, đôi mắt trong như nước có thần nhìn đôi tay của Thượng Quan A Na làm càn trước ngực mình.

      Trong số phụ nữ, Thượng Quan A Na cũng tính là cao, thân hình cũng rất đầy đặn, nhưng tay nàng ta lại lớn, hơn nữa vừa trắng vừa mềm, mười ngón thon thon, móng tay như được điêu khắc tinh tế, sơn màu đỏ tươi.. Đây sao có thể là tay của Hồ Lân? Hồ Lân là nam tử hán như vậy, sao có thể sơn móng tay, sao có thể nằm dưới thân nam nhân khác? Quan trọng nhất là, khi Hồ Lân sờ ngực nàng, nghiêm chỉnh chỉ cầm như vậy, mà

      Sau khi Thượng Quan A Na chơi đùa hồi, nàng ta nhìn thấy cặp mắt trong như nước hồ thu của Mân Nương ngó tay mình chớp, dáng vẻ Mân Nương giống như con gà chọi, trong lòng nàng ta cảm thấy nhàm chán, vì vậy tiện tay buông ra.

      Trong lòng Mân Nương thả lỏng, rất có tiền đồ lùi về sau nửa bước, kéo dãn khoảng cách giữa nàng và Thượng Quan A Na.

      “Phi Đào, trải giường chiếu , ta muốn ngủ.”

      “Dạ”, Mân Nương khụy gối hành lễ, lùi bước, sau đó trải giường chiếu giúp Thượng Quan A Na.

      Giường của Thượng Quan A Na được trang trí rất diễm lệ — màn giường màu phấn hồng, bên trong treo mấy túi lụa thêu hoa hồng, chăn gối thêu hoa mân côi, cánh hoa hồng rắc dưới gối, kèm theo bộ xuân cung đồ…

      Đáng tiếc rằng, hằng đêm lại chỉ có mình Thượng Quan A Na nằm ngủ chiếc giường diễm lệ này. Trượng phu Loan Khắc Thung của nàng ta có người vợ đẹp như thế này mà lại thường lấy cớ học để rời khỏi nhà, mấy tháng về, chẳng biết trong lòng nghĩ cái gì..

      Mân Nương cảm thông với A Na nghe thấy giọng kiều mỵ pha chút khàn khàn của A Na truyền tới từ sau lưng nàng: “Phi Đào, đêm nay ngươi ngủ cùng ta .”

      Mân Nương lập tức cứng đờ tại chỗ.

      Thượng Quan A Na cởi bỏ áo lụa mỏng bên ngoài, người chỉ mặc cái váy ngủ màu hồng nhạt thêu dây leo màu xanh, sau đó nàng ta ôm lấy Mân Nương, thở dài tiếng: “Phi Đào, ta rất đơn..”

      Mân Nương cảm nhận được bộ ngực của A Na ma sát với lưng mình, lần nữa nàng xác định A Na phải Hồ Lân – Hồ Lân cọ xát với lưng nàng, mà trực tiếp dùng miệng gặm cắn lưng nàng…

      Nghĩ tới Hồ Lân, thân thể nàng ưỡn càng thẳng.

      Mân Nương nắm chặt tay thành quyền, nàng dự định nếu Thượng Quan A Na buông mình ra, nàng dùng vũ lực liều phen!

      “Tiểu quân, nô tì thích.. nam nhân, đúng, là nam nhân!” – Mân Nương cố gắng nhấn mạnh từ ‘nam nhân’, gắng sức cường điệu.

      A Na thấy lỗ tai nàng đỏ bừng, cười ‘phì’ tiếng, nhanh chóng về giường, nàng ta nằm xuống, lưng đưa về phía Mân Nương: “Nha đầu ngốc!”

      Mân Nương nhìn tấm lưng và tiếng cười khúc khích của nàng ta mới biết A Na trêu chọc mình, do vậy thở ra hơi nhõm.

      Nàng cảm thấy mình là ngốc a, A Na thích cùng nam nhân ấy ấy như vậy, sao nàng ta có thể là Hồ Lân, cho dù là Kiến Tú hay Hồng Cừ cũng thể a!

      Mân Nương tiến đến đắp chăn mỏng cho A Na, tiếp theo buông rèm giường.

      Nàng muốn lấy chăn của mình thấy Thanh Liên vén rèm phòng ngủ, vẫy tay về phía nàng.

      Mân Nương liếc mắt quan sát Thượng Quan A Na.

      A Na dường như ngủ say, đưa lưng về phía Mân Nương nhúc nhích.

      Nàng rón rén đến cạnh đế cắm nến, chụp lồng lên .

      Trong phòng ngủ lập tức tối om.

      Lúc đó Mân Nương mới cùng Thanh Liên ra khỏi phòng.

      Thanh Liên cười với nàng, hai má lúm đồng tiền lúc lúc : “Phi Đào tỉ tỉ, ngươi chưa tắm rửa đúng ?”

      Mân Nương tắm hai ngày rồi, vốn tâm nàng nặng nề nên có cảm giác, nhưng vừa nghe Thanh Liên như vậy, nàng liền cảm thấy người ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.

      Thanh Liên kéo tay nàng: “Ta đưa tỉ đến nơi này, tỉ tỉ theo ta.”

      Khát vọng được tắm rửa khiến Mân Nương buông lỏng cảnh giác, nàng theo Thanh Liên.

      Nơi Thanh Liên dẫn nàng chính là suối nước nóng trong khuôn viên của Thượng Quan A Na.

      Đến khi Mân Nương và Thanh Liên cởi hết đồ, cùng nhau ngâm trong suối nước nóng, nàng mới nhận ra đây là cơ hội tốt để tra xét Thanh Liên.

      Trăng tròn sáng treo bầu trời, ánh trăng như nước chảy, chiếu lên phần cơ thể Thanh Liên lộ ra mặt nước. Đêm lạnh, vì vậy nàng ta dứt khoát ngồi lỳ trong hồ, để nước suối ngập đến tận cổ.

      Mân Nương nhìn lúc, nhưng chỉ nhìn được mỗi mặt của Thanh Liên.

      Dung mạo Thanh Liên rất thanh tú, lông mày đen mảnh, lông mi dài, mắt dài , khuôn mặt trắng nõn dính chút bọt nước. Dưới ánh trăng, trông nàng ta như tinh linh lọt vào thế gian…

      Cho dù nhìn quen mỹ nam cao cấp Hồ Lân, Mân Nương vẫn cảm thấy hơi động tâm, nhưng đó phải là cảm giác bị dụ hoặc. Nàng nhìn ngực Thanh Liên trắng nõn dưới mặt nước, rất muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta là nam hay nữ.

      Cuối cùng, nàng nghĩ ra cách. Nàng cười dịu dàng: “Thanh Liên, ngươi tới đây, ta giúp ngươi kỳ lưng”

      Mân Nương cố tình nhấn mạnh vào hai chữ ‘tới đây’.

      Thanh Liên mỉm cười đáp: “Được thôi.”

      Nàng ta vẫn giấu thân thể dưới mặt nước, chẳng biết di chuyển kiểu gì, nháy mắt tới bên cạnh Mân Nương, đưa lưng về phía nàng: “Mân Nương, bắt đầu .”

      Mân Nương cầm khăn cọ vài cái người nàng ta, sau đó nhịn nổi nữa, nàng quăng khăn , đôi tay mò về phía trước mặt Thanh Liên, ý muốn tập kích bộ ngực của nàng ta.

      “A?” – Mân Nương phát ra tiếng kêu kinh hãi – “Chỗ này của Thanh Liên ngươi sao lại bằng phẳng như vậy?”

      Thanh Liên bình tĩnh đẩy tay của nàng ra hai bên: “Đâu có.”

      Nàng ta xoay người về phía Mân Nương, thân thể lộ ra khỏi mặt nước, để Mân Nương nhìn thấy bộ ngực cao ngất đầy đặn của mình.

      Mân Nương nhìn chăm chú, muốn vươn tay ra sờ Thanh Liên lại thẹn thùng né ra: “Phi Đào tỉ tỉ, ngươi làm cái gì đấy…”

      Mân Nương: “.. Hắc hắc.. Sờ chút thôi mà…” Nàng cảm thấy bản thân mình thô tục! ORZ

      Khi Thanh Liên bước ra khỏi suối nước nóng, Mân Nương vẫn ở lại trong nước. Nàng mở to mắt nhìn Thanh Liên chớp, nhìn từ ngực tới phía dưới, đến khi xác định phía dưới của Thanh Liên có vật gì thừa ra mới lòng.

      Nàng quyết định, nếu sau này có cơ hội thử lần nữa, nàng muốn xem xem Thanh Liên có dục vọng đối với nàng hay . Nếu là có, như vậy nàng ta có khả năng là Hồ Lân, cho dù phải Hồ Lân cũng có khả năng là Kiến Tú hoặc Hồng Cừ.

      Bởi vì nàng vẫn nhớ, Kiến Tú và Hồng Cừ đều có dục vọng đối với mình.

      Nàng lấy chăn của mình trải giường A Na, xong xuôi mới dập tắt nến, nằm xuống giường.

      Qua thêm mấy ngày nữa, Thượng Quan A Na vẫn hề nhắc tới chuyện hiến nàng cho Đại Đồ, do vậy Mân Nương cũng dần buông lỏng cảnh giác.

      Nàng nghĩ tới nội dung tiếp theo trong truyện, ý muốn nắm được bao quát thế cục.

      Đáng tiếc rằng, tuy nàng gần như thuộc nằm lòng cuốn ‘Si Ba Truyền’ nhưng lại lường trước được việc A Na cùng dâm loạn với Doanh Lang và Đại Đồ, cũng bị Khắc Xa làm nhục. Câu chuyện này có thể theo bất kỳ hướng nào, do vậy nàng chỉ có thể tiếp tục quan sát, tùy cơ ứng biến.

      Cuối cùng, việc xảy ra khiến Mân Nương gần như muốn ngửa mặt lên trời cười như điên.

      Sau giờ Ngọ hôm ấy, A Na lấy cớ hái hoa làm trâm cài tóc lần nữa để dặn Thanh Liên trông cửa hoa viên, còn mình mang theo Mân Nương vào trong.

      Mân Nương sợ A Na đưa mình cho Đại Đồ để cưỡng hiếp, do vậy nàng sớm giấu trong tay áo cái kéo để chuẩn bị. Đến lúc đó, nếu Đại Đồ dám làm càn, hơn nữa nếu lại phải là Hồ Lân, nàng ra tay hoạn luôn ! (Kui: Mân tỷ máu quá XD)

      Đến cửa hoa viên, A Na liếc nhìn Mân Nương, thấp giọng : “Phi Đào, ngươi trốn trong bụi cây để canh cửa hoa viên, nếu Doanh Lang tới ngươi với tới đình Mẫu Đơn tìm ta; nếu là người khác tới, ngươi phải lớn tiếng chặn lại.”

      Mân Nương: “…Dạ.”

      bao lâu sau, Doanh Lang mặc áo bào lụa màu trắng, dáng vẻ phong lưu, môi hồng răng trắng loạng choạng tới – vốn là luyến đồng do đại công tử Khắc Xa bao dưỡng, chuyên hầu hạ trong thư phòng của Khắc Xa. Khoảng cách từ thư phòng của Khắc Xa đến hoa viên rất gần, luôn đợi Khắc Xa ngủ trưa rồi lén chạy ra ngoài.

      Mân Nương thấy tới vội thò đầu ra khỏi bụi cây, nhìn thấp giọng : “Nhị tiểu quân đợi ngươi ở đình Mẫu Đơn.”

      Đôi mắt đẹp của Doanh Lang cong lên, cười khoái trá, vừa đắc ý vừa láo xược. vươn tay nhéo mặt Phi Đào, buông lời trêu đùa: “Phi Đào, ngươi là càng lớn càng xinh đẹp, có muốn ca ca hầu hạ ngươi lần ?”

      cười dâm tà, vì Mân Nương xác định phải là Hồ Lân nên trong lòng nàng chỉ có chán ghét. Nàng dùng ống tay áo chà lau mặt mình, lạnh nhạt : “Nhanh , sợ là nhị tiểu quân chờ đến sốt ruột.”

      Hai khắc sau, Mân Nương vẫn giữ vững vị trí công tác của mình trong bụi cây gần cửa hoa viên, làm nhiệm vụ canh chừng cho Doanh Lang và A Na.

      Lúc đó nàng nhìn thấy nam tử độ hai lăm, hai sáu tuổi tới gần.

      Mân Nương muốn lớn tiếng đánh động A Na nhìn thấy đầu nam tử này đội kim quan lấp lánh, áo bào xanh nhạt quý giá, do vậy nàng lập tức thay đổi chủ ý – người này rất có khả năng chính là đại công tử chuyên buôn bán – Khắc Xa!

      Nếu lúc này Khắc Xa vào trong, như vậy bắt gặp gian tình của A Na và Doanh Lang, sau đó nhanh chóng khiến nội dung vở kịch quay trở lại quỹ đạo ban đầu…

      Mân Nương trầm mặc, đứng sau bụi cây hề nhúc nhích, trơ mắt nhìn nam tử đội kim quan lấp lánh bước nhanh tới.

      Sau khi suy nghĩ lát, Mân Nương quyết định cùng vào trong để xem thế nào.

      Chỉ cần có cơ hội để nhận ra Hồ Lân, nàng tuyệt đối buông tha.

      Mân Nương chưa được bao xa nghe thấy tiếng nam tử buông lời trêu chọc vẳng ra từ dưới mái hiên phủ hoa lăng tiêu: “Nhị nương hẹn hò đó sao?”

      Nàng vội dừng bước, lặng lẽ vạch lá sồi xanh hai bên để nhìn về phía trước. A Na muốn túm váy bước nhanh về phía trước lại bị nam tử đội kim quan lấp lánh kia túm lại: “Vậy ngươi cũng phải cho ta chơi lát. Nếu cho ta làm, ta tố cáo chuyện này với nhị đệ!”

      Rốt cuộc Mân Nương cũng xác định được, cầm thú mặc áo gấm này chính là đại công tử Loan Khắc Xa – trai của chồng Thượng Quan A Na.

      A Na dừng bước, chần chừ chút, sau đó nàng ta cười khẽ, nũng nịu ngọt như đường: “Đại ca với nam nhân của ta, ta đây với đại tẩu…”

      Khắc Xa kéo nàng ta lại, ôn nhu hỏi: “Muội muốn cái gì?”

      A Na cười ngọt ngào, thản nhiên : “ ngươi muốn đến chỗ ta để…”

      “Ta còn chưa có chơi đâu! Để cho ta chơi rồi, ngươi muốn .”

      Hai người mỉm cười nhìn nhau, dáng vẻ ràng đạt đến thỏa thuận.

      Mân Nương dụi dụi mắt, nàng muốn nhìn động tác của Khắc Xa cho chút, để xem có phải Hồ Lân hay .

      Giọng Khắc Xa dịu dàng, nhưng động tác lại vô cùng thô tục. nhấn A Na, bắt A Na vịn vào lan can, đưa lưng về phía mình, sau đó vén váy A Na, nhắm ngay mông vểnh của A Na để tiến vào.

      Mân Nương cảm thấy Loan Khắc Xa phải Hồ Lân. Mỗi khi ái ân, nếu dùng loại tư thế này, động tác của Hồ Lân kịch liệt hơn so với nhiều. Nàng muốn nhìn thêm nữa, xoay người rời .

      Nàng vẫn có thể nghe thấy giọng Loan Khắc Xa với ý vũ nhục truyền đến từ sau lưng: “Hừ! Rốt cuộc là do tên nào bắn, bẩn cả tay ta…”

      Nàng bước nhanh hơn để rời khỏi.

      canh giờ sau, Thượng Quan A Na đầu tóc rối bù mới chậm rãi ra.

      Mân Nương gì, đỡ nàng ta từng bước.

      Nàng ngửi được mùi nam tinh sau ái ân nồng nặc người A Na, trong lòng khỏi cảm thấy có chút áy náy với nàng ta.

      Đến buổi chiều, bỗng nhiên A Na đưa túi đựng hạt giống hoa cho Mân Nương: “Phi Đào, ngươi đưa bao hạt giống hoa này tới cửa hoa viên cho Đại Đồ.”
      windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 108.Gian tình bất luân(18+)


      Tuy biết chuyện này sớm muộn cũng phát sinh, Mân Nương vẫn có chút hoảng hốt.

      Phi Đào sắp phải gặp Đại Đồ, nhưng trong ‘Si Bà Truyền’ hề có chuyện này a!

      Cứ nghĩ đến nội dung vở kịch khó khăn lắm mới trở về đúng quỹ đạo lại sai lệch lần nữa, Mân Nương có cảm giác ngột ngạt nên lời.

      Nàng còn nhớ từng nghe lén Đại Đồ đề xuất với A Na: “Ta muốn vui vẻ đêm với tỳ nữ Phi Đào của ngươi”, cứ nghĩ đến cảm thấy khó chịu.

      Khi nàng mới được gả đến Lưu gia trang, nàng còn rất ngây ngô, vì Lưu Trọng Văn nằm liệt giường nên khi đó, dù chỉ gã nô tài bình thường cũng khiến nàng nhịn được, nhìn rời mắt.

      Từ khi có Hồ Lân, nàng mới biết, ra mối quan hệ nhau giữa nam nữ chính là quan hệ cộng sinh, chính vì có nên mới muốn kết hợp, muốn cùng hạnh phúc.

      Vì vậy, nàng muốn có loại quan hệ kia với bất kỳ ai ngoài Hồ Lân.

      Mân Nương cầm bao hạt giống hoa ra ngoài. Khi qua phòng mình , nàng lặng lẽ lấy ra thứ từ trong khay đựng kim chỉ và đồ thêu, nhét vào đai lưng.

      rất muộn, bầu trời tối nay có trăng.

      Trong phòng Thượng Quan A Na sáng ánh nến, nhưng trong viện chỉ có phòng ngoài cùng là có ánh sáng hắt ra, những chỗ khác vẫn chìm trong bóng đêm.

      Mân Nương nhìn áo ngoài bằng vải mỏng màu phấn hồng, váy dài trắng thân và thắt lưng đỏ chót eo, nàng suy nghĩ, cảm thấy bộ dạng này trong đêm khá là dọa người nên rất vừa lòng.

      Chính vào lúc đó, sau lưng nàng truyền tới tiếng cười ‘Phì’.

      Mân Nương quay lại nhìn, ra là Thanh Liên.

      Vốn Thanh Liên bị A Na kêu vào trong phòng chải đầu cho A Na, nhưng do thấy Mân Nương nên bèn lấy cớ lấy trâm hoa quế để ra ngoài.

      Trong tay nàng ta cầm lược chải đầu bằng gỗ đào, nàng ta đến phía sau Mân Nương, vươn tay cởi bỏ dây buộc tóc sau ót Mân Nương, khiến tóc nàng xõa xuống như thác nước.

      Làm xong việc này, nàng ta ngắm nhìn Mân Nương lát, sau đó cười : “Thế này mới giống nữ quỷ chứ, lúc nãy chưa đủ đáng sợ.”

      Thanh Liên có khuynh hướng theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ. Nàng ta ngắm nhìn hồi, cảm thấy chưa hoàn hảo nên lại chải tóc cho Mân Nương. Đến khi mái tóc dài rối tung của Mân Nương được chải mượt rồi, Thanh Liên mới bước lùi lại: “Mân Nương, đợi ta lấy cho tỷ cái đèn lồng.”

      Nàng ta nhanh chóng cầm cái đèn lồng tú cầu thắp sáng đến.

      Sau khi đưa đèn tú cầu cho Mân Nương, Thanh Liên nhoẻn cười đáng , lúm đồng tiền nho lúc lúc : “Như vậy mới giống nữ quỷ!”

      Nàng ta rút ra cái kéo giấu trong đai lưng của Mân Nương, sau đó đưa cho Mân Nương con dao găm , giấu trong ống tay áo, đôi mắt dài nhìn Mân Nương chớp: “Nếu có người bắt nạt tỷ, tỷ dùng cái này đâm , đâm bị thương là được, đừng nên chết người.”

      Mũi Mân Nương cay cay, mắt cũng ướt át.

      Tay phải nàng xách đèn tú cầu, tay trái cầm dao găm, muốn ôm Thanh Liên cái cũng được, nàng đành phải ghé mặt lại gần, thơm cái lên má Thanh Liên, giọng : “Cám ơn ngươi, Thanh Liên.”

      Mùi hương người Thanh Liên rất dễ chịu, giống như từng ngửi thấy ở nơi nào đó rồi.

      Khi nàng vừa ghé tới gần, Thanh Liên dường như sững sờ lát, nhưng rất nhanh lại cười: “Phi Đào, đều là người mình cả, đừng khách khí.”

      tại là giờ Tuất canh ba, trời tối đen, mọi người trong phủ họ Loan đều ở trong phòng của mình, hầu như có ai tới hoa viên.

      Trong phủ rất im ắng, chìm trong bóng tối.

      Mân Nương xách đèn tú cầu hành lang thông tới hoa viên, hai bên hành lang có trồng hoa hồng, hoa nở, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

      Trong hương thơm như thấm vào ruột gan đó, lòng Mân Nương bình tĩnh trở lại. Mục đích của nàng rất đơn giản, đó là vừa phải rút lui cách nguyên vẹn, vừa phải kiểm tra xem rốt cuộc Đại Đồ có phải là Hồ Lân hay .

      Sắp đến cửa hoa viên, Mân Nương vẫn thấy bóng dáng Đại Đồ đâu.

      Nàng bước chậm lại, quan sát bốn phía.

      Mân Nương quan sát chợt nghe thấy tiếng nam tử xa lạ: “Phi Đào muội muội!”

      Nàng nhìn về hướng phát ra tiếng , phát Đại Đồ xuất ở cửa hoa viên từ lúc nào.

      Mân Nương nâng cao đèn tú cầu để chiếu vào .

      Mấy ngày gặp, dường như Đại Đồ trở nên tuấn hơn chút, khuôn mặt vốn vàng vọt trắng ra ít, trông cũng khô ráp nữa mà trở nên trơn nhẵn, kết hợp với đôi mày rậm, mắt to và cái mũi cao, nhìn rất tuấn lãng.

      mặc người bộ áo vải màu trắng, bên hông chỉ đeo chiếc thắt lưng màu đen, có trang sức khác nhưng lại toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong.

      Mân Nương nhìn bộ đồ vải trắng của lại nhớ đến Hồ Lân thích mặc màu đen nhất, trong lòng nàng khỏi nhói lên chút thương tâm.

      Đại Đồ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười nhác đứng tại chỗ, nheo mắt : “Phi Đào, ngờ nhị tiểu quân quả thực tặng ngươi cho ta.”

      Mân Nương cúi đầu, rũ mắt, hề nhúc nhích.

      Đại Đồ nhìn nàng chăm chú, sải đôi chân dài bước nhanh tới.

      vươn tay tóm đèn tú cầu trong tay Mân Nương, sau đó dùng hai ngón tay nhàng chụp bấc đèn, bốn phía lập tức trở nên tối đen.

      Mắt Mân Nương quen sáng, sau khi đèn lồng bị Đại Đồ dập tắt, trước mắt nàng trở nên tối om, chẳng nhìn thấy cái gì.

      Nàng cảm nhận được cơ thể ấm áp dường như nhích lại gần mình, vừa muốn lùi về sau hai cánh tay bị bắt được.

      Mân Nương nhắm mắt, nắm chặt dao găm trong tay, để mặc cho Đại Đồ hành động.

      Đại Đồ thấy nàng phản kháng bèn vươn tay trái kéo eo nàng, khiến thân thể nàng dán sát vào người , sau đó tay phải cầm cằm nàng, cúi đầu hôn môi Mân Nương.

      Mân Nương ngậm chặt môi, cho đầu lưỡi Đại Đồ tiến vào.

      Đại Đồ lè lưỡi liếm vài cái nhưng được Mân Nương đáp lại, bèn há mồm cắn lên bờ môi mềm mại của nàng.

      Mân Nương bị đau, nàng mở miệng, đầu lưỡi của Đại Đồ lập tức chui vào, quấy mút bên trong.

      Mân Nương nếm được vị rỉ sắt của máu tươi.

      Nàng phản kháng, cả người đứng lặng như pho tượng. Động tác hôn môi của Đại Đồ có vẻ quen thuộc, loại hương vị trong miệng trong veo kia dường như nàng cũng từng nếm qua, nhưng phải Hồ Lân…

      Rốt cuộc là ai?

      Cuối cùng Đại Đồ cũng chà đạp môi Mân Nương nữa, dùng tay đẩy vạt áo Mân Nương, cầm hạt châu đỏ tươi bên trái, ngậm vào trong miệng.

      Mân Nương xác định Đại Đồ phải Hồ Lân nên khôi phục bình tĩnh, nàng nắm chặt dao găm trong tay, bắt đầu tìm kiếm cơ hội ra tay. Kiến Tú từng , và Hồng Cừ cùng vào trong sách, cũng mất pháp lực giống như Hồ Lân. Chẳng qua Hồ Lân quên mất mình là ai, còn hai người bọn họ vẫn nhớ.

      Đại Đồ tiếp tục bận rộn, vừa cầm vú trái đầy đặn trắng như tuyết của nàng để xoa bóp, vừa ngậm hạt ngọc bên phải, liếm láp cắn .

      Mân Nương nghe thấy tiếng ‘chiêm chiếp’ phát ra từ động tác của Đại Đồ, cảm giác tê dại bắt đầu tràn ra từ sống lưng, nhanh chóng truyền khắp toàn thân nàng.

      Nàng nhịn được, ngửa đầu thở ra hơi.

      Đại Đồ dùng sức cắn cái, thân thể đột nhiên dán về phía trước.

      Mân Nương cảm nhận được hung khí cứng nóng kia cách lớp quần áo mỏng — Đại Đồ động tình!

      Nàng cũng động tình.

      Nhưng nếu nàng khống chế được dục vọng của mình, chỉ bản thân nàng sa vào luyến ái với Kiến Tú và Hồng Cừ mà ngay cả Hồ Lân cũng vĩnh viễn trở về được, chỉ có thể mãi mãi sống trong ‘Si Bà Truyền’ biến thái này.

      Nghĩ tới Hồ Lân, rốt cuộc Mân Nương cũng áp chế được dục vọng trong cơ thể, tay trái nàng nhanh chóng vươn ra cầm đồ vật đứng thẳng của Đại Đồ, dao găm trong tay phải xé gió lao đến.

      Đại Đồ ngây người trong giây lát, buông Mân Nương ra – lưỡi dao găm lạnh buốt chỉ cách nơi nhô lên dưới quần khoảng rất !

      trán Đại Đồ chảy xuống mồ hôi lạnh: “Phi Đào, sao phải đến nỗi này.. Ta ép nàng là được chứ gì?”

      Mân Nương nhắm chuẩn góc độ, nàng xoay người, đâm dao găm vào đùi Đại Đồ, sau đó rút dao ra, nhanh chóng chạy .

      Đại Đồ bị đau, ngã mặt đất, duỗi tay ra sờ, chỉ thấy ướt đầm đìa, hẳn là máu.

      Mân Nương trở lại viện của Thượng Quan A Na.

      Xưa nay Thượng Quan A Na vẫn là người tim phổi, mới đó ngủ, còn Thanh Liên vẫn đợi Mân Nương trong phòng chính.

      Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nàng ta nhảy dựng lên, lập tức kéo Mân Nương vào.

      Thanh Liên quan sát Mân Nương dưới ánh nến.

      Làn môi Mân Nương bị cắn rách, môi dường như vẫn rỉ máu, môi cũng bị sưng, trông có vẻ rất thê thảm.

      Áo của nàng có chút tán loạn, bộ ngực trắng như tuyết còn lưu lại mấy vết tích đỏ sậm…

      Giọng Thanh Liên có phần run rẩy: “Phi Đào, Đại Đồ chưa làm gì ngươi đó chứ?”

      Mân Nương lắc lắc đầu: “Chưa có làm gì. Ta đâm nhát.”

      Thanh Liên: “…Tỷ thực lợi hại.”

      Mấy ngày sau Đại Đồ cũng xuất , trong lòng Mân Nương nóng như lửa đốt, ngày nào cũng mở to mắt quan sát nam nữ tử xung quanh mình, nhưng trước sau vẫn chưa có thu hoạch gì.

      Mùa xuân nhanh chóng qua , hoa tường vi nở rộ báo hiệu mùa hè đến.

      Trong phủ họ Loan cũng phát sinh rất nhiều chuyện.

      Đại công tử Loan Khắc Xa ra ngoài buôn bán thay phụ thân Loan lão, còn chồng của A Na – nhị công tử Khắc Thung vẫn trở về, đại tiểu quân Cát thị và nhị tiểu quân A Na đồng thời lâm vào cảnh phòng chiếc bóng.

      Mân Nương tìm được giấy bút trong thư phòng của trượng phu A Na, ghi lại nội dung kế tiếp của ‘Si Bà Truyền’.

      Nội dung vở kịch tiếp theo như trong truyện chính là Loan lão cưỡng gian con dâu cả Cát thị.

      Bệnh của mẹ chồng A Na ngày càng nặng, thể rời giường, ánh mắt Loan lão nhìn hai con dâu Cát thị và A Na ngày càng vô sỉ hơn. Mân Nương hờ hững, chỉ cảm thấy hai mắt Loan lão thiếu chút nữa là phóng ra tia lửa.

      Nàng chưa hoàn toàn xác định được Loan lão có phải Hồ Lân hay , vì vậy vẫn ôm chút hy vọng. Nhưng thấy Loan lão thô tục như vậy, quả thực đến nhìn lén sinh hoạt vợ chồng nàng cũng thấy ghê tởm.

      Mân Nương nhìn ánh mắt Loan lão như muốn xuyên thủng Cát thị tới quỳ gối thỉnh an mình, nàng chỉ cảm thấy từng đợt ghê tởm bốc lên trong dạ dày, thiếu chút nôn.

      Nàng thầm niệm trong lòng: vì Hồ Lân, ta chết còn sợ, huống gì chỉ là nhìn lão già thô tục?

      Sau khi củng cố tinh thần xong, Mân Nương bắt đầu tìm cơ hội rình xem gian tình của Loan lão và Cát thị.

      Trong viện của A Na trồng ít hoa mân côi, trong số đó, hoa có cánh màu phấn hồng là đẹp nhất.

      Sáng hôm ấy, Mân Nương dậy sớm để cắt mấy cành hoa hồng, nàng chọn đóa lớn nhất để gài lên búi tóc A Na, sau đó : “Nhị tiểu quân, chúng ta còn dư mấy đóa hoa hồng, hôm qua đại tiểu quân có , khi hoa hồng màu phấn nhạt này nở cũng muốn lấy mấy đóa để làm trâm cài.”

      Thanh Liên đứng trước tủ quần áo chọn đồ giúp A Na, nghe vậy nhanh chóng tới, cười tiếng rồi : “Tiểu quân, để Phi Đào đưa hoa cho đại tiểu quân , miễn để chuyện lại đắc tội đại tiểu quân…”

      A Na nghe vậy chỉ lười nhác đáp: “Được thôi, Phi Đào đem mấy đóa hoa còn thừa này đến cho chị dâu ta .”

      Khoảng cách từ viện của A Na tới viện của Cát thị xa, Mân Nương ôm bó hoa hồng, chẳng mấy chốc đến nơi. Cửa viện mở nhưng trong viện có bóng người. Mân Nương bước , lặng lẽ về hướng phòng chủ nhân.

      Trước phòng Cát thị có trồng lùm cây lựu, cành lá rậm rạp, Mân Nương nhanh chóng người bên trong bụi cây.

      là mùa hạ nên cửa sổ phòng ngủ đóng, Mân Nương vừa vặn nhìn thấy ràng mọi chuyện diễn ra trong phòng.

      Cát thị đứng rửa mặt trước bàn trang điểm.

      Mân Nương nhìn thấy Loan lão lén lút vào phòng ngủ của Cát thị, sau đó rón rén tới phía sau Cát thị, nhào lên ôm lấy nàng ta từ phía sau.

      Mân Nương nhớ những chuyện xảy ra tiếp theo.

      Nàng người trong lùm cây, nhìn tình tiết trong truyện xảy ra trước mặt mình.. Loan lão gừng càng già càng cay, rốt cuộc kéo được con dâu Cát thị tới giường.

      Cát thị vừa giãy dụa vừa xấu hổ hỏi: “Vì sao phụ thân lại làm thế này?”

      Loan lão cởi bỏ quần lót của nàng ta, tách hai đùi nàng ta ra, quỳ gối giữa hai đùi mà rằng: “Bảo bối, số ta là khổ. Ngươi chính là mệnh của ta a…”

      đoạn hội thoại buồn nôn truyền ra, Mân Nương thiếu chút nữa ói.

      Nàng khép nửa mắt, nghe Cát thị và Loan lão tán tỉnh nhau.

      “Ta cho phu nhân biết..”

      “Ngươi là do ta cưới về, đương nhiên phải cho ta nếm mùi vị, ngươi gặp phu nhân ta có chuyện gì mà ?”

      Vừa chuyện, lão vừa gác hai bắp đùi trắng nõn của Cát thị lên eo mình.

      Mân Nương vô cùng do dự, hoặc là nàng để mặc cho Loan lão dâm ô con dâu, khiến nội dung vở kịch theo đúng quỹ đạo; hoặc là nàng xông vào bên trong, khiến Cát thị bị Loan lão làm nhục…

      Nàng mở mắt ra, muốn hành động lại thấy cặp chân trắng nõn của Cát thị chụm lại sau lưng Loan lão, đầu ngón chân còn cuộn tròn, cho thấy cũng rất khoái lạc.

      Mân Nương nhìn thấy vậy hiểu ra ngay, ra phải là bị cưỡng gian mà là thuận gian, phản kháng vừa rồi chỉ là để thêm phần thú vị a!

      Trong phòng ngủ, Loan lão thở hồng hộc, ra sức mà động, trong miệng liên tục gọi bậy ‘bảo bối’, ‘tâm can’ gì gì đó, vô cùng buồn nôn.

      Lần này nàng xác định ràng, lão già này phải Hồ Lân, Hồ Lân làm gì cũng đều thích kiểu cách điệu, bao giờ buông lời thô tục, buồn ói như vậy…
      ************

      Tác giả có lời muốn : hắc hắc~
      windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 109.Khắc Thung trở về


      Trong phòng ngủ Cát thị, già trẻ đại chiến.

      Sau phen mưa gió, Loan lão thân thể yếu kém còn sức để động, Cát thị khó nhịn bèn cưỡi người Loan lão.

      Lúc đó nàng ta mới phát chưa buông màn che, trong lòng hơi hoảng, vội động nữa mà vội vươn tay hạ màn xuống.

      nhìn được nữa nên Mân Nương cũng quyết định rời .

      Mắt Mân Nương nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, nàng giống như con chuột hết nhìn Đông lại ngó Tây, rón ra rón rén, cuối cùng cũng thành công rời khỏi sân viện của Cát thị.

      Nàng xác định được Loan lão phải Hồ Lân, nội dung vở kịch cũng trở về với quỹ đạo. Cứ nghĩ đến đó là nàng cảm thấy thoải mái vô cùng, khóe miệng nhịn được cong lên, chỉ hận thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để biểu đạt vui sướng của chính mình.

      Thương thế của Đại Đồ lành, biết trở về từ lúc nào, nhưng cũng tìm nàng báo thù, cũng tố cáo với Thượng Quan A Na, biết lại có chủ ý xấu xa nào trong đầu.

      Mặt trời càng lên càng cao, ban ngày càng lúc càng nóng, tuy vẫn là buổi sáng nhưng Mân Nương nóng đến nỗi toát mồ hôi đầy trán.

      Mân Nương dùng khăn lụa lau mồ hôi trán, nàng cúi đầu nhìn, lúc đó mới phát trong tay mình còn ôm mấy bông hoa hồng hơi héo rũ.

      Nàng vội ôm hoa hồng, xách tà váy chạy nhanh — nếu nàng chạy đủ nhanh, kịp thời cắm mấy đóa hoa này vào bình trong phòng A Na chúng còn có thể tươi mấy ngày nữa.

      Thời tiết mùa hè rất nóng, Thượng Quan A Na và Thanh Liên đều ra ngoài.

      A Na mặc áo lụa mỏng, lờ mờ lộ ra cái yếm màu tím và làn da trắng như phấn, đưa lưng về phía cửa sổ dưới mái hiên cạnh giường trúc, có vẻ như ngủ.

      Thanh Liên kê lại ghế , ngồi bên cạnh A Na thêu thùa.

      Mân Nương nhận ra đống đồ thêu trong tay Thanh Liên chính là công việc của nàng làm dở dang.

      Thấy hai người tĩnh lặng như vậy, Mân Nương cảm thấy ổn lắm, giống như nàng làm sai chuyện gì vậy.

      Thanh Liên thấy Mân Nương trở về vội để đồ thêu trong tay xuống, bước ra nghênh đón.

      Mân Nương muốn mở miệng chuyện, Thanh Liên nhàng xua tay áo, nàng ta kéo Mân Nương ra mái hiên, vào trong phòng của mình ở phía Tây viện.

      Thanh Liên thấy tóc trán Mân Nương bị mồ hôi khiến cho ướt nhẹp, dính cả lên da thịt trắng nõn, trong lòng sinh ra chút thương xót.

      Nàng ta bèn nhấn Mân Nương ngồi xuống giường mình, : “Tỷ cứ ngồi ở đây, mọi việc còn lại cứ để ta làm.”

      Từ khi Mân Nương xuyên vào sách, người tốt với nàng vô điều kiện chỉ có Thanh Liên, vì vậy nàng cũng sớm coi Thanh Liên là người của mình. Tính cách của Mân Nương thuộc loại nghe lời nên nàng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, để mặc cho Thanh Liên làm gì làm.

      Trước hết Thanh Liên bưng chậu nước nóng tới, nàng ta ngâm khăn vải mà bản thân dùng hàng ngày vào trong nước, làm ướt hoàn toàn rồi vắt khô. Nàng ta đỡ cằm Mân Nương, nhàng lau mặt Mân Nương.

      Sau khi giặt khăn vải, nàng ta lại dùng khăn để chà lau phần cổ và phần ngực lộ ra bên ngoài của Mân Nương.

      Thanh Liên vừa lau vừa lải nhải: “Trời nóng như vậy, lau bằng nước lạnh dễ nổi rôm.. Mân Nương, cởi áo ngoài ra, ta giúp tỷ lau lưng, tỷ ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu lau nổi rôm đó.”

      Thanh Liên vừa như vậy xong, Mân Nương lập tức cảm thấy lưng mình gợn gợn ngưa ngứa, giống như thể nổi rôm vậy. Dù sao đều là nữ nhân cả, để Thanh Liên lau hộ nàng lần cũng có sao?

      Mân Nương uể oải giang hai tay, nàng liếc Thanh Liên: “Thanh Liên, ngươi cởi giúp ta.”

      Đôi mắt dài của Thanh Liên chợt lóe, khóe miệng cong lên. Nàng ta cầm khăn vải trong tay, tới đối diện, đứng bên cạnh Mân Nương. Thanh Liên rũ mắt, giúp Mân Nương cởi bỏ áo bên ngoài màu phấn hồng thêu hoa, để lộ cái yếm đỏ chót.

      Vì có Hồ Lân bám riết buông, kiên trì vuốt ve nên bộ ngực Mân Nương cực kỳ đầy đặn. Ngực nàng căng phồng dưới lớp yếm, đường nét miêu tả quả thực rất sinh động.

      Thanh Liên nhìn ngực Mân Nương chăm chú, nửa buổi vẫn rời mắt.

      Mân Nương được nàng ta cởi bỏ áo ngoài, ngực, lưng và cánh tay đều lộ ra ngoài, nàng cảm thấy được tự nhiên bèn quay sang nhìn Thanh Liên, lúc đó mới nhận ra biểu kì quái của Thanh Liên, nàng vội hỏi: “Thanh Liên, sao vậy?”

      vệt đỏ ứng thoáng nổi lên tai Thanh Liên, nhanh chóng lan đến gò má trắng nõn, khiến khuôn mặt Thanh Liên phút chốc có màu ửng hồng như hoa đào.

      Nàng ta mất tự nhiên rời mắt chỗ khác, : “ sao.”

      Đến khi Thanh Liên lau người giúp Mân Nương xong, nàng mới nghĩ ra hợp lý ở chỗ nào.

      Theo như nội dung nguyên bản trong ‘Si Bà Truyền’, khi Loan lão cưỡng gian Cát thị lần đầu tiên, Thượng Quan A Na tìm Cát thị vì chuyện nhưng gặp thị nữ nên trực tiếp vào phòng ngủ của Cát thị. Đúng lúc đó, A Na thấy rèm giường Cát thị rũ xuống, khung giường rung lắc phát ra tiếng, móc ngọc treo rèm đánh vào nhau, phát ra tiếng ‘đinh ’ như chuông.

      A Na cho rằng Cát thị trốn trong màn để hù dọa mình cho vui nên cố ý cười nhạo nàng ta. Tuy nhiên khi vén rèm giường lên, A Na lại phát bố chồng mình khỏa thân nằm , đại tẩu Cát thị khỏa thân nằm dưới…

      Cuối cùng nàng ta ỡm ờ, bị Loan lão lôi kéo lên giường với Cát thị, Loan lão tiến thành lần giao hoan hai nữ nam…

      Mân Nương lặng lẽ suy tư, rốt cuộc nàng hiểu ra chỗ nào ổn!

      Nàng tới viện của Cát thị thay Thượng Quan A Na, còn A Na lại ở trong phòng mình ra ngoài, dẫn đến nội dung vở kịch thay đổi lần nữa!

      Vừa nghĩ đến đó, lưng Mân Nương phút chốc toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      Nàng nắm quyền chặt: nhất định ta khiến nội dung vở kịch trở về quỹ đạo!

      Thanh Liên thấy sắc mặt Mân Nương thay đổi liên tục vội hỏi: “Phi Đào, tỷ sao vậy?”

      Mân Nương kịp nhiều với nàng ta, chỉ : “Ta gặp nhị tiểu quân trước, chút nữa lại tới tìm ngươi.”

      Sau khi chạy được mấy bước chân, Mân Nương mới nhận ra người mình mặc áo ngoài nên cảm thấy mát mẻ. Nàng bật cười chạy trở về, cầm áo ngoài Thanh Liên phủ ghế dựa, nhanh chóng mặc lên người.

      Nàng vừa mặc vừa quên dặn Thanh Liên: “Lát nữa nhị tiểu quân gọi ngươi đến, ngươi nhất định được trả lời đó! Nhớ nhé!”

      Tuy Thanh Liên ý định của Mân Nương nhưng vẫn cười đồng ý.

      Đến mái hiên, Mân Nương bước chân, nàng cố ý khập khiễng, cà nhắc tới trước giường trúc, nhàng đẩy đẩy Thượng Quan A Na: “Nhị tiểu quân, tỉnh tỉnh! Mau tỉnh, nhị tiểu quân!”

      Dưới kêu gọi của Mân Nương, Thượng Quan A Na nhanh chóng mở mắt: “Phi Đào? Có chuyện gì vậy?”

      Mân Nương giả vờ nhăn nhó, nàng : “Tiểu quân tha tội, nô tì hoàn thành lời ngài dặn, nô tì vừa ra khỏi nhà bị trẹo chân. Nô tì đưa hoa đến, chậm trễ đại tiểu quân trang điểm, đại tiểu quân nhất định vui…”

      Thượng Quan A Na vốn cũng ngủ say, nghe nàng vậy nhanh chóng tỉnh táo. Nàng ta chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn hoa hồng ủ rũ trong tay Mân Nương: “Ngươi cắt thêm mấy đóa .”

      Mân Nương cà nhắc ra ngoài, gian nan dùng móng tay ngắt mấy đóa hoa hồng đỏ chót.

      Thượng Quan A Na chỉnh trang lại dung nhan xong xuôi, nàng ta muốn gọi Thanh Liên tới đưa hoa cho Cát thị, nhưng gọi lớn mấy lần vẫn nghe thấy Thanh Liên đáp lại.

      “Nha đầu chết tiệt này, biết lại đâu rồi!” – Thượng Quan A Na bực mình oán trách mấy câu, quyết định tự mình đưa hoa cho Cát thị, thuận tiện chút chuyện phiếm giết thời gian với Cát thị.

      Mân Nương đứng dưới mái hiên cạnh cửa sổ, nàng nhìn bóng dáng thướt tha mềm mại của Thượng Quan A Na biến mất ở cửa viện, trong lòng lập tức thả lỏng, đặt mông ngồi giường trúc của A Na.

      Trong lòng nàng vẫn có chút áy náy.

      Cứ nghĩ đến chuyến này Thượng Quan A Na trở thành bánh bao chó gặm, bị lão già họ Loan kia gặm, trong lòng Mân Nương lại cảm thấy khó chịu, cảm thấy chính mình làm chuyện xấu.

      Đến lúc dùng cơm trưa, Thượng Quan A Na mới trở về từ chỗ Cát thị.

      Dường như nàng ta vừa tắm rửa qua, tóc tỏa ra hương hoa sen nồng nặc, mặt phấn chứa ý xuân, đôi mắt đẹp mọng nước, môi hồng đào sưng đỏ — ràng là bộ dáng sau khi ái ân kịch liệt.

      Thượng Quan A Na muốn ngủ trưa lát.

      Mân Nương cà nhắc, nhiệm vụ tháo trang sức cho A Na liền rơi xuống người Thanh Liên.

      Thượng Quan A Na ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt như nước quyến rũ, eo khẽ đong đưa, trong miệng ậm ừ khúc ca.. Thấy nàng ta vui vẻ như vậy, chút áy náy trong lòng Mân Nương lập tức biến mất sạch.

      Thanh Liên đứng phía sau A Na để gỡ búi tóc, nhìn thấy phần cổ trắng nõn của A Na có nhiều vết gặm cắn đỏ lấm chấm khỏi liếc sang Mân Nương đứng bên cạnh.

      Mân Nương cũng thấy, nàng chớp chớp mắt với Thanh Liên.

      Tai Thanh Liên lại bắt đầu đỏ.

      Mùa hè nhanh chóng qua, mùa thu lại tới nhân gian.

      Lúc chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, cảm giác mát mẻ chậm rãi lan tỏa. Thượng Quan A Na muốn tắm suối nước nóng trong viện nên bảo Mân Nương canh cửa, còn bản thân mình búi tóc cao, cởi sạch quần áo, ngâm mình vào trong suối nước nóng.

      Trong lúc Thượng Quan ngâm tắm, ca hát du dương, Mân Nương và Thanh Liên đứng bên cạnh hầu hạ nước và trái cây.

      Thượng Quan A Na ngâm mình đến khi trăng lên tới đỉnh rặng liễu vẫn chưa chịu đứng lên.

      Mân Nương muốn khuyên nàng ta nghe thấy trận tiếng đập cửa.

      Mắt Thượng Quan A Na sáng lên: “Mân Nương, mau coi xem là ai!”

      Mặt A Na hơi đỏ, biết là do thẹn hay do ngâm mình, giọng nàng ta thấp lại, hơi khàn khàn: “Nếu là Doanh Lang hoặc đại công tử hoặc bố chồng ta … dẫn đến đây; nếu là người khác ta ngủ rồi..”

      Mân Nương vừa mở cửa viện nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ, nàng nhất thời ngây người, sau nửa buổi mới : “…Ngươi là…”

      Cặp mắt của người này giống Hồ Lân…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110.Đoạn chương


      Mân Nương ngây ngốc nhìn người thanh niên tuấn mỹ đó.

      Quả thực rất giống Hồ Lân, ngoại trừ độ tuổi.

      Trông Hồ Lân có bề ngoài khoảng mười bảy, mười tám, còn thanh niên tuấn mỹ này ràng khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

      Hơn nữa khí chất người cũng giống, Hồ Lân là loại hình mỹ thiếu niên kỳ ảo linh hoạt, còn nam tử này là loại hình thư sinh nho nhã…

      Người thanh niên thấy Mân Nương phát ngốc mặt cũng tỏ vẻ bực mình, chỉ ôn nhu hỏi: “Phi Đào, sao vậy?”

      Mân Nương nghe thấy gọi ‘tên’ mình biết người này có lẽ chính là nam chủ tử Loan Khắc Thung. Trong lòng nàng phút chốc hoảng loạn — nếu người này chính là Hồ Lân nàng phải làm thế nào đây?

      Thanh Liên luôn nghe ngóng động tĩnh phía bên này, lúc đó bèn tới.

      Nàng ta rất thông minh, nhìn thấy xa xa ràng chính là nhị công tử nên lập tức chào đón nhiệt tình: “Mừng nhị công tử trở về!”

      Mân Nương đứng mê mang, nàng vừa nghe thấy Thanh Liên gọi ‘nhị công tử’ lập tức tỉnh táo lại: “Nô tì bái kiến nhị công tử!”

      Loan Khắc Thung cười như cười, liếc nàng rồi : “Mới hơn năm gặp, sao Phi Đào ngươi nhận ra ta rồi?”

      Mân Nương còn chưa mở miệng, Thanh Liên cười chuyển đề tài: “Công tử, tiểu quân tắm suối nước nóng, để ta đưa ngài qua đó.”

      Nụ cười mặt Loan Khắc Thung lập tức biến mất, theo Thanh Liên tới chỗ suối nước nóng.

      Trong lòng Mân Nương rối loạn, nàng muốn nhìn thấy Loan Khắc Thung có vẻ ngoài giống Hồ Lân này biểu diễn vợ chồng hân hoan, tiểu biệt thắng tân hôn với A Na, do vậy nàng cùng mà lặng lẽ rút vào phòng Thanh Liên ở phía Tây viện.

      Sau khi vào phòng, nàng nhàng khép cửa, tiếp theo lập tức nhào lên giường Thanh Liên, nước mắt chảy ra.

      Nếu Loan Khắc Thung này đúng là Hồ Lân, nàng lại thể quyến rũ người đàn ông có vợ, như vậy nàng vĩnh viễn thể đưa Hồ Lân ra khỏi cuốn ‘Si Bà Truyền’, hơn nữa còn phải ngày ngày nhìn thấy Hồ Lân ‘chàng chàng thiếp thiếp’ với nữ nhân khác…

      Mân Nương cảm giác được bản thân bất lực trước vận mệnh tàn khốc trước mặt.

      Nàng vốn là người nhu nhược, chỉ vì muốn cứu Hồ Lân mới có thể dũng cảm lên, vào thế giới ‘Si Bà Truyền’ biến thái này. Nhưng bây giờ mọi chuyện thay đổi như vậy, sức chống đỡ của nàng phút chốc biến mất tăm hơi, nàng như lại trở về làm Mân Nương mềm yếu suốt ngày bị Hồng đại nãi nãi bắt nạt kia…

      Mân Nương vùi mặt vào trong chăn của Thanh Liên.

      Trong chăn có mùi hương thanh đạm, chính là hương vị người Thanh Liên, thơm thơm, nhàng lại có chút ngọt ngào, ngửi rất dễ chịu. Mũi miệng Mân Nương quanh quẩn làn hương thanh đạm này, nàng dần bình tĩnh lại.

      Cửa phòng bị đẩy ra, tiếp đó là tiếng bước chân mà Mân Nương quen thuộc — Thanh Liên vào.

      Thanh Liên đến cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh Mân Nương.

      Nàng ta hỏi tại sao Mân Nương nhận ra nhị công tử, cũng hỏi vì sao Mân Nương khóc, chỉ hạ giọng : “Ta lấy cho tỷ chậu nước rửa mặt. lát nữa hai chúng ta chắc chắn phải hầu hạ bên kia.”

      Mân Nương cọ nước mắt lên chăn mền của Thanh Liên, ấp úng hỏi: “…Bọn họ làm gì…”

      Thanh Liên cười ‘phì’ tiếng: “Có thể làm cái gì? Nhị công tử giống như lão gia và đại công tử đâu. Tỷ mau dậy , chờ lát nữa tỷ biết thôi.”

      “Mau dậy !” – Thanh Liên dùng ngón tay gãi gãi eo Mân Nương.

      Nơi đó của Mân Nương rất mẫn cảm, nàng cảm thấy ngứa bèn lập tức xoay vặn eo.

      Thanh Liên thấy cách này hiệu quả bèn chọt thêm vài cái, Mân Nương buồn quá chịu nổi, đành phải cầu xin tha thứ: “Thanh Liên tốt, ta dậy ta dậy! Ngươi nhanh mang nước tới đây .”

      ***********


      Chương 111.Mân Nương đấu tranh


      Tuy trong lòng Mân Nương muốn nhìn thấy cảnh Loan Khắc Thung với vẻ ngoài giống Hồ Lân thân mật với A Na, nhưng xưa nay nàng vẫn tin tưởng Thanh Liên, lòng hiếu kỳ bị Thanh Liên khơi dậy, nàng bèn ngồi dậy từ giường.

      Thanh Liên nhìn thấy nàng đầy mặt nước mắt, mí mắt ửng hồng, con ngươi ngập nước trong suốt, dáng vẻ giống như đóa hoa dại nở rộ sườn núi cực kỳ thanh diễm giật mình, vội : “Tỷ nghỉ , để ta hầu hạ tỷ là được.”

      Hầu hạ Mân Nương rửa mặt xong, Thanh Liên lại chải đầu búi tóc giúp nàng, sau khi thấy nàng bình thường trở lại mới yên lòng.

      Mân Nương muốn ra ngoài với Thanh Liên nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới — Loan Khắc Thung và A Na cãi nhau!

      Thanh Liên nhìn Mân Nương, vẻ mặt giống như ‘Đó, ta có sai đâu’.

      Mân Nương kinh ngạc.

      Thanh Liên hạ giọng, lựa lời với nàng: “Có vẻ phương diện kia của nhị công tử được, nhị tiểu quân rất hài lòng…”

      Mân Nương: “…” đám Kiến Tú các ngươi đùa ta đó sao..

      Nàng nhíu mày trầm tư, nhớ lại những chi tiết trong ‘Si Bà Truyền’ có liên quan đến chuyện phòng the của Loan Khắc Thung và A Na.

      Vì cuộc sống nhàm chán, cũng có sách khác thú vị để đọc, truyện lại ướt át kích thích nên nàng mới đọc gần như thuộc làu cuốn truyện, trong óc nàng lập tức xuất những miêu tả về đêm tân hôn của Loan Khắc Thung và Thượng Quan A Na: “Phu đè ta, ta kêu đau, phu ngự được lúc, ta giả vờ hổn hển, rên khẽ để dời lực chú ý. Phu liền tin ta là xử nữ.”

      Nghĩ đến đó, nàng nhìn Thanh Liên, buột miệng ra: “Sao có thể như vậy?”

      Thanh Liên nhìn Mân Nương, mắt hạnh trong suốt tỏa ra ánh sáng bà tám: “Phi Đào, chẳng lẽ tỷ chưa nghe qua chuyện phòng the của bọn họ…”

      “Ta chưa có” – Mân Nương lập tức vô cùng đứng đắn phủ nhận, nàng thấy Thanh Liên nghi ngờ nên cường điệu thêm: “Ta là người rảnh đến vậy sao?” Thực ra nàng chính là người rảnh đến vậy đó, tuy nàng chưa từng nghe qua chuyện phòng the của Loan Khắc Thung và A Na, nhưng tận mắt trông thấy ít xuân cung đồ sống…

      Nghĩ vậy, mặt Mân Nương hơi nóng lên, có lẽ ửng đỏ.

      Bên ngoài, Loan Khắc Thung và A Na cãi nhau càng kịch liệt hơn.

      Chỉ nghe Loan Khắc Thung lớn tiếng : “Thượng Quan A Na, ngươi có bản lĩnh cùng ta gặp mẫu thân, ngươi cho rằng ta biết ngươi làm ra những chuyện bại hoại thế nào sao!”

      A Na cũng cam chịu yếu thế: “Có bản lĩnh tự ngươi ! Có bản lĩnh chứng minh cho ta nhìn lần xem! Hừ, hoạn quan!”

      Thanh Liên nghe đến đó lập tức kéo Mân Nương trở về: “Hai chúng ta vẫn giả chết hơn.”

      Loan Khắc Thung dường như bị câu đó của Thượng Quan A Na khiến cho cứng miệng, nửa buổi được gì thêm.

      Mân Nương và Thanh Liên ngồi giường, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ‘Rầm’, giống như tiếng cửa lớn bị người ta đạp ra.

      Ngay sau đó là tiếng A Na gào thét truyền tới: “Thanh Liên Phi Đào! Các ngươi chết hết rồi à? Ngay cả đóng cửa cũng có ai làm sao?!”

      Thanh Liên che miệng cười, kéo Mân Nương ra ngoài.

      Mân Nương đóng cửa lớn, Thanh Liên hầu hạ Thượng Quan A Na.

      Mân Nương cài then cửa xong cũng tới chỗ suối nước nóng.

      Lúc này trời tối, vầng trăng tròn treo cao, trong sân viện sáng trưng.

      A Na ghé vào bờ suối nước nóng, hơn nửa thân thể lộ ra ngoài, trông đầy đặn trắng nõn rất kích thích. Nàng ta có vẻ vẫn tức giận, biểu cảm mặt khá hung tợn.

      Mân Nương thấy Thanh Liên im lặng đứng bên cạnh khe khẽ nhích qua, đứng sóng vai với Thanh Liên.

      Thượng Quan A Na nghiến răng nghiến lợi : “Thằng nhãi Loan Khắc Thung này ghê tởm, ta nhất định phải cho biết tay!”

      Nàng ta suy tư lát, sau đó : “Thanh Liên, ngươi chuẩn bị chút, ngày mai ta muốn tới Tức Tự để xem bói và cầu nguyện.”

      Đêm hôm đó Mân Nương thể ngủ yên, nàng ngừng lắng tai nghe động tĩnh từ cửa chính. Nàng muốn Loan Khắc Thung trở về để kiểm tra xem rốt cuộc có phải Hồ Lân hay ; nhưng nàng cũng muốn Khắc Thung đừng trở về, nàng muốn thấy người trông giống Hồ Lân ở cùng chỗ với A Na, cho dù là cãi nhau cũng muốn…

      Mân Nương mở to mắt nằm kháng trong phòng A Na, nhìn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Nàng bỗng nhớ lại trước kia, nàng và Hồ Lân cũng ở chung chỗ lâu như vậy nhưng chưa từng cãi nhau, trong lòng nàng kiềm được dâng lên trận thê lương, nước mắt lại chảy ra.

      Đêm đó Loan Khắc Thung hề trở về.

      Hôm sau Thượng Quan A Na dậy từ sớm, chỉ huy Thanh Liên và Mân Nương giúp mình ăn diện phen.

      thể , Thượng Quan A Na rất giỏi về khoản ăn diện, cách nàng ta búi tóc, trang điểm, mặc váy áo khiến những ưu điểm của nàng ta trở nên nổi bật, hơn nữa lại khéo léo che những khuyết điểm.

      Mân Nương thấy A Na xinh đẹp động lòng người như vậy, trong lòng nàng rất lo Hồ Lân lâu ngày sinh tình với nàng ta, chướng mắt mình phấn son thô tục.

      Thượng Quan A Na tới chính viện để thỉnh an cha mẹ chồng, mang theo cả Thanh Liên và Phi Đào.

      Loan phu nhân bệnh nặng, khó mà rời giường, lần này Loan Khắc Thung trở về chính là vì bệnh tình của mẫu thân.

      Mân Nương và Thanh Liên cùng A Na vào phòng của phu nhân, nhìn thấy Loan lão ngồi cạnh bàn, nhị công tử Loan Khắc Thung và tam công tử Loan Khắc Tham đứng hầu bên.

      Thượng Quan A Na tiến đến thỉnh an cha chồng.

      Mân Nương để ý thấy biểu của Loan lão khi có mặt hai con trai rất nghiêm chỉnh, ánh mắt lão còn nhìn con dâu cách mê đắm che dấu mà khoác lên vẻ ngoài đạo mạo trang nghiêm của bậc trưởng bối.

      Mắt nàng kiềm được liếc sang Loan Khắc Thung đứng yên ở sườn Đông.

      Loan Khắc Thung mặc áo nhà nho màu lam nhạt, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trong sáng ngay thẳng, tuy tuấn mỹ nhưng lại giống như lần đầu nàng gặp Hồ Lân…

      Mân Nương hơi kinh ngạc, liếc cái, tiếp tục liếc thêm cái.

      Nàng liếc Loan Khắc Thung đột ngột nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau.

      Mân Nương cảm thấy cặp mắt thanh lãnh của dường như lóe lên, giống như cười, lại giống như chẳng có gì.

      Nàng vội nhìn sang chỗ khác.

      Thượng Quan A Na cúi chào xong : “Bệnh của mẫu thân ngày càng nặng, con dâu lo lắng, con dâu có nghe người ta , Tức Tự ở thành Tây rất linh nghiệm, vì vậy con dâu muốn tới đó cầu nguyện cho mẫu thân, mong lão gia chấp thuận.”

      xong, nàng ta giương mắt liếc Loan lão cái, cả người Loan lão lập tức mềm nhũn, vội đáp: “Đây là chuyện tốt a, .”

      Rốt cuộc lão cũng nhớ tới con trai mình, nhìn Loan Khắc Thung mà : “Khắc Thung, hay ngươi cũng cùng thê tử .”

      Loan Khắc Thung chắp tay hành lễ, đáp: “Phụ thân, hôm nay nhi tử có hẹn gặp bằng hữu cùng trường trong quận Hàn, thể lỡ hẹn.”

      Loan lão cũng dây dưa nhiều, : “Vậy để Đại Đồ đánh xe, cho Doanh Lang theo vậy.”

      Còn Loan Khắc Thung mang theo người hầu, mình rời phủ mà .

      Mân Nương, Thanh Liên và Thượng Quan A Na tới tiền viện. Mân Nương nhìn theo bóng dáng Loan Khắc Thung bước nhanh, tâm tình cực kỳ phức tạp.

      Ước chừng hai khắc sau (1 khắc = 15 phút), đến khi Thượng Quan A Na bắt đầu lên cơn mắng chửi Mân Nương và Thanh Liên, Đại Đồ mới chậm chạp đánh chiếc xe ngựa tới, Doanh Lang ngồi cạnh .

      Thấy Đại Đồ và tình lang Doanh Lang, Thượng Quan A Na lập tức mở miệng mắng người nữa, nàng ta thay vẻ nũng nịu ấm áp dịu dàng mềm mại, mắt to mỹ lệ liếc về phía Doanh Lang.

      Doanh Lang cũng nhìn về phía Thượng Quan A Na, ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh lại tách ra.

      Đại Đồ giục ngựa chạy xe.

      Hôm nay vẫn có bề ngoài tuấn sạch , mắt nhìn về phía Mân Nương.

      Mân Nương làm ra vẻ thấy , nàng đỡ A Na trèo lên xe, sau đó ngồi xuống cạnh Thanh Liên.

      Xe ngựa chạy về phía thành Tây.

      Bây giờ chính là mùa lá phong chuyển đỏ, hoa quế tỏa hương, phong cảnh ngoài thành đẹp sao tả xiết, nhưng Mân Nương lại có lòng dạ nào để thưởng thức cảnh ngoài cửa xe như A Na, nàng còn bận nhớ lại nội dung tiếp theo của ‘Si Bà Truyền’.

      Mân Nương nhớ rằng ở Tức Tự, Thượng Quan A Na gặp được hòa thượng Như Hải ‘duyên dáng như mỹ nữ’, sau đó phát sinh loại chuyện kia với Như Hải và sư phụ của Như Hải. Khi Mân Nương đọc truyện, ấn tượng sâu nhất của nàng đối với Như Hải chính là đoạn: “Như Hải chỉ từng tìm vui với đám tiểu tăng, khó hiểu nam nữ khác biệt, chỉ biết đùa nghịch hậu đình của ta”, vừa tiến công lần đầu dùng ngay phía sau của A Na.

      Vừa nghĩ đến Như Hải chẳng rành nam nữ khác biệt, Mân Nương thấy cúc hoa của mình căng thẳng, đau thay cho A Na.

      **********


      Kui: Độ biến thái tăng theo cấp số nhân …

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 112.Diễm ngộ ở Tức Tự(18+)


      Vì Tức Tự ở phía Tây thành có tiếng là linh nghiệm nên rất nổi tiếng trong vùng phụ cận, chỉ có điều đường lên núi gập ghềnh nên ít khi có nữ nhân đến, cả ngôi chùa rất thanh tĩnh.

      Sau khi xe ngựa của Loan phủ vào núi, đường rất xấu, may mắn kỹ thuật đánh xe của Đại Đồ cao siêu nên vẫn an toàn chạy qua đoạn đường đó.

      Khi sắp đến Tức Tự, đường bắt đầu trở nên rộng hơn, ven đường có rất nhiều cây đại thụ che trời, rừng cổ mộc sâm, con đường dẫn đến chùa lọt thỏm trong bóng râm mát.

      Khi đến nơi, vì Doanh Loang thường đến Tức Tự nên xuống xe trước để thông báo.

      Người của Tức Tự phái tới đón nhóm người Thượng Quan A Na là hòa thượng mặc áo trắng, mắt to lông mi dài, môi rất đỏ, trông quá hai mươi tuổi, xinh đẹp khiến người khác say mê, giống như đóa hoa nở rộ, phát ra hương thơm ngát.

      Mân Nương liếc cái, vô cùng thích dung mạo của , do vậy nhịn được liếc thêm lần thứ hai, liếc lần thứ hai rồi lại nhịn được liếc thêm lần thứ ba.

      Khi liếc lần cuối cùng, trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ — hòa thượng này làm hòa thượng rất có tố chất trở thành đào kép hạng nhất đó nha.

      Tuy Thượng Quan A Na từng gặp qua ít mỹ thiếu niên, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta trông thấy nam tử xinh đẹp đến như vậy, nhịn được cũng nhìn rời mắt.

      Hòa thượng xinh đẹp có cặp mắt to đen thẳm như nước hồ đáy, lông mi vừa dày vừa đậm, mỗi khi chớp mắt với Doanh Lang, hàng lông mi như cánh quạt phẩy phẩy, quả là quyến rũ vô hạn. Trông giống nữ tử, nhưng thân hình cao gầy mảnh khảnh, ràng là nam tử.

      Doanh Lang và vốn thân nhau, đương nhiên hiểu ý, cười giới thiệu với Thượng Quan A Na: “Nhị tiểu quân, đây là hòa thượng Như Hải của Tức Tự.”

      Mắt Thượng Quan A Na chớp chớp, tựa như thẹn như , nàng ta nhìn về phía Như Hải.

      Mắt to của Như Hải hơi híp lại, ánh mắt như biết , đắm đuối tình.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như đọc được suy nghĩ của đối phương.

      Cặp mắt to trong suốt của Như Hải mang ý cười, nhìn Thượng Quan A Na, duyên dáng cười : “Tiểu quân, mời.”

      Khi Thượng Quan A Na ngang qua Như Hải, Mân Nương tận mắt trông thấy tay Như Hải khẽ vuốt qua mông A Na, động tác thong thả mà dâm đãng.

      Trông thấy động tác dâm tà của Như Hải, trong lòng Mân Nương nổi lên trận chán ghét, ấn tượng tốt lúc ban đầu trở lại, nàng nhìn chỗ khác, thèm ngắm nữa.

      Sau khi Thượng Quan A Na khấn vái trong đại điện, mọi chuyện tiếp theo diễn ra giống y như nội dung của ‘Si Bà Truyền’. Nàng ta bị Như Hải và Doanh Lang dẫn vào phòng của phương trượng, còn Mân Nương, Thanh Liên và Đại Đồ được đưa tới nhà bếp của chùa để dùng cơm.

      Tuy bếp nhà chùa sơ sài nhưng rất sạch , ở giữa đặt cái bàn vuông, ba người Mân Nương ngồi quanh bàn dùng cơm — Mân Nương ngồi phía Nam, Thanh Liên ngồi bên trái Mân Nương, Đại Đồ bèn ngồi xuống bên phải Mân Nương.

      Mân Nương vừa ăn đồ chay vừa nhớ lại nội dung miêu tả giờ phút này trong ‘Si Bà Truyền’, nghĩ bụng biết có nên quan sát chút hay .

      Sau khi Thượng Quan A Na và Doanh Lang đến Tức Tự, mọi chuyện xảy ra được miêu tả rất đơn giản, chỉ Như Hải đưa A Na vào phòng phương trượng, tay nắm tay trèo lên giường.

      Thượng Quan A Na bị Như Hải chưa từng biết mùi nữ sắc khai phá cúc hoa, đau nhiều hơn vui, sau đó lại bị lão sư phụ của Như Hải bắt hầu hạ, cuối cùng thành ra đau dưới đau, lúc ra ngoài lại phát Doanh Lang cùng mấy tiểu hòa thượng đùa nghịch cúc hoa…

      Mân Nương ngẫm nghĩ, nàng nhớ tới đôi mắt xanh ngọc lộng lẫy của Hồ Lân, sau đó nghĩ tới cặp mắt tuy xinh đẹp nhưng dâm tà của Như Hải. Nàng quyết định tin tưởng trực giác của bản thân — Như Hải tuyệt đối phải Hồ Lân, nàng có thể khẳng định chắc chắn như vậy!

      Nàng nghĩ đến mức xuất thần, quên cả gắp đồ ăn, chỉ yên lặng ăn cơm trắng.

      Thanh Liên và Đại Đồ đều chú ý đến điều này.

      Thanh Liên biết Mân Nương thích ăn cà nướng, bèn gắp đũa cà nướng vào trong bát của Mân Nương. Đại Đồ cũng đồng thời gắp cho Mân Nương đũa đậu que xào mộc nhĩ, đũa hai người chạm nhau trong bát của Mân Nương.

      Cặp mắt dài của Thanh Liên lóe hàn quang, trừng mắt nhìn Đại Đồ.

      Đại Đồ cười lạnh, hề lép vế trừng lại Thanh Liên.

      Trong lúc hai người trừng mắt với nhau, Mân Nương vẫn chưa tỉnh hồn, nàng hồn nhiên dùng đũa gắp cả cà nướng và đậu đũa xào mộc nhĩ lên ăn.

      Thanh Liên bèn trừng Đại Đồ nữa, tiếp tục gắp thức ăn cho Mân Nương.

      Đại Đồ cũng thèm để ý nàng ta nữa, đứng dậy, múc bát canh đậu hũ, đặt ở trước mặt Mân Nương.

      Tuy Mân Nương mải nghĩ ngợi nhưng bản năng ăn cơm vẫn còn. Nàng ăn chút thức ăn cùng cơm, sau đó bưng bát canh lên uống.

      Ăn uống no đủ rồi, Mân Nương nhìn sang thấy Thanh Liên và Đại Đồ vội vã ăn cơm, nàng thấy lạ bèn hỏi: “Ô? Sao các ngươi ăn chậm vậy?”

      Thanh Liên: “…” Vì mải gắp đồ ăn cho ngươi…

      Đại Đồ: “…” Vì mải múc canh cho ngươi…

      Lúc Doanh Lang và Thượng Quan A Na ra ngoài, xuất phát từ loại tâm lý tò mò thích tìm hiểu, Mân Nương lặng lẽ quan sát tư thế đường của A Na.

      Quả nhiên y như nàng đoán, tuy vẻ mặt Thượng Quan A Na rất bình thường, nhưng khi đường, hai cái đùi hơi mở ra, hơn nữa rất chậm, dáng hề có vẻ thục nữ, khác hẳn thói quen để ý lễ nghi và phong thái trước kia của nàng ta.

      Mân Nương lo lắng nhìn Thượng Quan A Na khó khăn thay đổi vị trí đặt mông và nơi đặt hai cái đùi, cảm thấy thương hại thay nàng ta — trong suy nghĩ của Mân Nương, cúc hoa của nữ tử bị nam tử xâm nhập chắc giống như nhét chân ghế vào lỗ mũi, hẳn là đau muốn chết!

      Trở lại Loan phủ, Đại Đồ dừng xe ngựa trước cửa tiền viện, Thanh Liên và Mân Nương dìu đỡ A Na xuống xe.

      Đáng thương cho A Na, thể xác và tinh thần đều bị thương, sau khi bị Như Hải bạo cúc hoa, bị sư phụ của Như Hải bắt hầu hạ còn phải đến chỗ cha chồng báo cáo kết quả lên chùa thắp hương. Cả người nàng ta run rẩy, được Thanh Liên và Mân Nương đỡ đến chính viện.

      ngờ mẹ chồng của A Na hôn mê, đại phu cứu chữa, Loan lão rằng vì thương cảm cho bệnh tình của thê tử, mắt thấy lòng phiền nên trốn vào trong thư phòng đọc sách — là đọc sách, thực tế lại mua vui cùng đám nam đồng.

      Mân Nương và Thanh Liên đành phải đưa A Na tới thư phòng của Loan lão.

      Thư phòng của Loan lão, tuy là thư phòng, nhưng thực ra cái sân trước cửa chiếm phần nhiều, trong sân trồng cây quế, hoa quế nở rộ, gió thơm tràn đầy viện.

      Thanh Liên Mân Nương đỡ A Na vào trong.

      Nam đồng Tuệ Tinh của Loan lão ra đón.

      thiếu niên độ mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ mượt mà thanh diễm, rất có ý tứ.

      Tuệ Tinh dẫn A Na vào thư phòng, sau đó đóng cửa, ngăn Mân Nương và Thanh Liên ở bên ngoài.

      Mân Nương và Thanh Liên nhìn nhau, vì cả hai người đều biết bên trong phát sinh chuyện gì nên rất bình tĩnh, hai nàng tay nắm tay tới phòng khách ở góc Đông Bắc của viện, ngồi nghỉ ngơi chờ A Na.

      Viện rất , tiếng thở của nam nhân, tiếng rên rỉ của A Na lúc hưng phấn lờ mờ truyền tới chỗ các nàng.

      Mân Nương nghe thấy khỏi sững sờ.

      Thanh Liên cũng sửng sốt.

      Mân Nương luôn coi Thanh Liên là người mình, nàng lập tức hề nghĩ ngợi: “Sao ta nghe như có tiếng hai nam tử?”

      Thanh Liên đáp: “… phải còn có Tuệ Tinh sao..”

      Mân Nương đọc tiểu thuyết diễm tình trường kỳ, vừa nghe vậy lập tức tưởng tượng ra cảnh Thượng Quan A Na nằm dưới cùng, Tuệ Tinh dán sau lưng nàng, ‘cách núi đốt lửa’, còn Loan lão dán sau lưng Tuệ Tinh, dùng sức ‘cán bánh nướng’… (Kui: sắc nữ chính hiệu là đây, ngắn gọn là Mân tỷ mê xem H văn, hô hô hô)

      Mặt nàng đỏ lên, cảm thấy bản thân là hư hỏng, sao nàng có thể lấy suy nghĩ dâm uế như vậy để tưởng tượng về A Na và Loan lão cơ chứ?

      Thanh Liên thấy mặt Mân Nương chậm rãi đỏ lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ buột miệng : “Tỷ đoán sai, bọn họ chính là làm như vậy…”

      Mân Nương nghe vậy kinh hãi: “Thanh Liên, ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta?”

      Thanh Liên vội cười: “Ha Ha! Ta sao có thể! Ta bừa vậy thôi! Ha ha…”

      Tuy Mân Nương gì nữa, nhưng cách lúc lại liếc Thanh Liên, khiến Thanh Liên cảm thấy rất thoải mái.

      Thực ra Mân Nương đoán sai, dáng vẻ của A Na, Loan lão và Tuệ Tinh lúc này giống y hệt tưởng tượng của nàng.

      Loan lão có tuổi, lực chiến đấu bền, nhanh chóng tiết thân rồi đè người Tuệ Tinh. Tuệ Tinh bị giáp công hai mặt, vô cùng động tình, cũng tiết thân, hai nam nhân nằm chồng lên nhau, đè A Na mảnh mai phía dưới, thiếu chút tắt thở.

      Đợi đến khi A Na ra, tóc mai hỗn loạn, mặt cũng biến thành xanh trắng. Mân Nương rất cảm thông đối với nàng ta, khi dìu đỡ cố tình để nàng ta dựa lên người mình.

      Thanh Liên thấy Mân Nương tốn sức liền : “Nhị tiểu quân, nô tì sức lớn, để nô tì cõng người.”

      Sau đó nàng ta cõng A Na .

      Mân Nương được giải phóng, xách bọc đồ phía sau — lụa trắng, bạc, hương, nến trong bọc đồ của A Na cũng giống như chủ nhân chúng, đều hiến hết cho hòa thượng ở Tức Tự.

      Trở lại viện của A Na, Mân Nương phát nhị công tử Loan Khắc Thung có ở nhà.

      Loan Khắc Thung nhìn dáng vẻ tóc tai tán loạn, sắc mặt xanh trắng của A Na, ‘hừ’ tiếng đầy ghét bỏ, xoay người về phòng ở mé Đông.

      Thanh Liên và Mân Nương hầu hạ A Na nằm ngủ xong mới ra ngoài.

      Hai nàng vừa ra khỏi cửa thấy Loan Khắc Thung đứng ở cửa phòng phía Đông.

      Loan Khắc Thung nhìn Mân Nương, : “Trời tối rồi, Phi Đào tới trải giường chiếu cho ta.”

      Mân Nương và Thanh Liên hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời.

      Chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, mây trắng từng cụm nhởn nhơ trôi, mặt trời tuy dần lui về phía Tây nhưng vẫn chưa hề lặn, là buổi chiều còn thấy sớm, nhị công tử sao ngài có thể mở to mắt dối như vậy a?

      Mặt Loan Khắc Thung tuấn mỹ nhưng da mặt cũng dày, làm như thấy động tác của Mân Nương và Thanh Liên, trầm giọng : “Phi Đào, ngay cả lời của ta ngươi cũng nghe sao?”

      Mân Nương rùng mình, vội : “Nô tì tới ngay!”

      Nàng ngang qua người Loan Khắc Thung, bước vào phòng phía Đông.

      Thanh Liên muốn qua cùng Loan Khắc Thung : “Thanh Liên, ngươi tới phòng bếp nấu cho ta nồi cháo đậu xanh.”

      Thanh Liên do dự nhúc nhích. Nấu cháo đậu xanh rất mất thời gian, trong khoảng thời gian này, Phi Đào khó mà gặp chuyện a!

      Thấy nàng ta chần chừ, Loan Khắc Thung lạnh lùng : “Thanh Liên, ngươi còn mau !”

      Thanh Liên đành phải bất đắc dĩ rời khỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :