1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      “Làm sao có người biết là chúng ta làm được?” Trong khu rừng ở thành Tây, Nhẫm Cửu khổ não gãi đầu, “Lúc đó trong phòng làm sao còn có ai được…”

      “Lúc đó trong phòng tuyệt đối thể có người.” Sở Cuồng định luận, cụp mắt nghĩ hồi, “Là người phục thị, mệnh lệnh đầu tiên của là hồi báo tin tức, có lẽ dùng phương thức liên lạc chỉ và người sở hữu mới có để truyền tin, còn có khả năng nữa, đó là người sở hữu vốn biết ai giết người phục thị, chỉ tìm cái cớ để bắt sáu chị của để uy hiếp . Hơn nữa, theo thời gian cho thấy, ít nhất mười ngày trước họ bị bắt về Châu phủ rồi, từ đó suy đoán rằng khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.”

      Đầu óc Nhẫm Cửu trống rỗng, sáu tỷ tỷ của nàng lẽ nào đều giống như Tam tỷ…

      Sở Cuồng lấy trong y phục ra vũ khí màu trắng, đưa cho Nhẫm Cửu, đặt trong tay nàng rồi dạy: “ người có máy nhận dạng của tôi, bởi vậy có thể sử dụng vũ khí này bất kỳ lúc nào, bình thường lúc sử dụng đặt chỗ nào dễ lấy nhất, theo quần áo của các hạ cài vũ khí ở eo là thích hợp nhất, ngoài ra, lúc sử dụng xin hãy chú ý, nhất định phải ấn nút ở đuôi trước, nếu sử dụng được, cuối cùng, vì đây là vũ khí có tính sát thương, đối với vật hữu cơ tính sát thương rất lớn, bởi vậy xin hãy sử dụng cẩn thận.”

      Nhẫm Cửu ngơ ngác ngước nhìn , Sở Cuồng đưa đồ cho nàng xong, lùi lại vài bước, Nhẫm Cửu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

      “Người đối phương muốn tìm là tôi, tình cũng do tôi mà ra, đương nhiên tôi phải giải quyết, tôi đến quan phủ, bảo họ thả người nhà ra.”

      Nhẫm Cửu mấp máy miệng, Sở Cuồng quay người , nàng vội nhấc chân bước theo: “Máy… máy nhận dạng của ngươi còn ở chỗ ta…”

      “Ừ.”

      “Mấy thứ đồ lợi hại của ngươi chẳng phải cần máy nhận dạng mới có thể dùng sao?”

      “Ừ.”

      “Vậy nếu… nếu ngươi bị bắt, chẳng phải thể nào trốn thoát được sao?”

      Cuối cùng Sở Cuồng cũng nghiêng đầu nhìn Nhẫm Cửu, trong mắt Nhẫm Cửu có quá nhiều cảm xúc, phức tạp đến mức khiến Sở Cuồng thể nào phân tích hết, nhưng trong số những cảm xúc của nàng có lẽ cũng có vài phần lo lắng bất an , trong hình huống thế này nàng vẫn lo lắng cho tính mạng của sao…

      Đáy mắt Sở Cuồng lóe lên tia cảm xúc gì đó, khẽ cụp mắt, bất giác nhớ lại biểu lúc Nhẫm Cửu đưa tiền cho thư sinh kia, lại nghĩ đến tiếng hét của nàng khi chạy trốn đêm đó, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện vậy rồi, lẽ ra nàng phải căm hận nghề “binh lính” này, nhưng nàng vẫn cứu họ. Tuy chỉ là câu , nhưng đó là biểu của nàng.

      Có lẽ con người là thứ phức tạp, lúc giúp đỡ người khác đồng thời cũng có chút nỡ, lúc cứu người khác lại cũng có chút cam lòng, nếu những cảm xúc tiêu cực kia là chuyện thường tình, vậy những thiện lương này chắc cũng là thường tình.

      Nhẫm Cửu muốn cứu tỷ tỷ của nàng, nhưng cũng muốn vào chỗ chết, đây vốn là chuyện thường tình, nhưng lo lắng này lại khiến ấm lòng cách kỳ lạ.

      Đây là nương lương thiện…

      Sở Cuồng dừng bước, giọng mang chút ấm áp hiếm thấy ngày thường, nhưng chỉ là chút xíu thôi, vốn thể nào khiến Nhẫm Cửu đầu óc loạn cảm giác được.

      “Rất tiếc, tình huống này có lựa chọn thứ hai, quyết định này là đương nhiên. Nếu Quan phủ tuân thủ tín nghĩa thả người nhà của , vẫn mong các hạ đừng tiến hành kế hoạch báo thù thực tế, yên tâm sống hết quãng đời còn lại .”

      Lựa chọn như vậy tối đa hóa lợi ích, Sở Cuồng biết. còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, còn quan trọng hơn cứu sáu tỷ tỷ của Nhẫm Cửu nhiều. Nhưng như , quyết định bây giờ của là lựa chọn đương nhiên, liên quan đến lợi ích.

      Trước cửa Châu phủ, các thị vệ vây chặt lấy Nhẫm Cửu và Sở Cuồng, tay cầm khiên giáp, vô cùng đề phòng.

      Sở Cuồng đứng trước mặt Nhẫm Cửu, giống như tấm khiên vô cùng chắc chắn, cao giọng : “Thả người nhà của Nhẫm Cửu các hạ ra trước, sau đó tôi nghe theo xử trí.”

      Nhẫm Cửu bất giác kéo áo . Sở Cuồng quay đầu nhìn nàng, có lẽ vốn biết “khuyên giải” là ý gì, chỉ lạnh lùng yên lặng nhìn quan viên Phủ nha đứng sau tầng tầng thị vệ.

      Mấy quan viên thương nghị hồi lâu, có người bước ra : “Phạm nhân Sở Cuồng, nếu ngươi tự mình mang còng tay này bây giờ bọn ta thả người.”

      Có người vứt chiếc còng màu trắng xuống đất, hình như khác những vũ khí của Sở Cuồng là mấy. Sở Cuồng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn vật dưới đất: “Tôi và các người tồn tại quan hệ thương nghị, thả người trước.” rất quả đoán, khiến mấy quan viên quen diễu võ giương oai phía sau nhất thời mất mặt. Tất cả phẫn nộ : “To gan…” Còn chưa dứt lời, trong chớp mắt Sở Cuồng lấy ra vũ khí, nhắm vào chiếc nón đầu quan viên phía sau, chỉ nghe “xoẹt” tiếng, ánh sáng xanh lóe lên, chiếc mão của quan viên kia lập tức tan thành tro bụi.

      Người đó sợ đến xanh mặt.

      Sở Cuồng nhàn nhạt : “ có đường thương nghị, thả người.”

      Nhẫm Cửu nhìn rất , đó là vũ khí dùng lúc họ gặp nhau lần đầu, Sở Cuồng từng thứ đó đả thương được ai. hù dọa bọn họ…

      Mấy quan viên nhìn nhau, ai dám lên tiếng, lúc sau, sáu nữ nhân dung mạo tương tự như Nhẫm Cửu được đưa ra từ phía sau, họ bị bịt miệng, tóc tai rối bời, vô cùng chật vật, nhìn thấy họ, thân hình Nhẫm Cửu khẽ động, suýt chút nữa kiềm chế được mà xông lên phía trước.

      Sáu nữ nhân thấy Nhẫm Cửu nhất thời cũng có vài phần kích động, miệng bị bịt chặt ú ớ muốn .

      Sở Cuồng quay đầu nhìn Nhẫm Cửu: “Xác nhận là họ chưa?” Thấy Nhẫm Cửu gật đầu, Sở Cuồng , “Thả họ trước .”

      Mấy quan viên do dự hồi, vũ khí trong tay Sở Cuồng lại bắn vào tấm khiên trong tay thị vệ, tấm khiên biến mất khiến thị vệ kinh hoàng thất sắc, vụ nổ hôm qua khiến thần kinh chúng nhân căng thẳng, lần này càng bị Sở Cuồng dọa đến nhũn chân, ngã ngồi xuống đất. Phản ứng của khiến các binh sĩ xung quanh càng sợ hãi hơn, nhất thời trái phải nhìn nhau, đồng loạt lui về phía sau, cảnh tượng hơi hỗn loạn, mấy quan viên thấy vậy vội : “Nếu người dám giở trò, trốn được hôm nay cũng trốn được truy nã khắp nơi của thiên triều, bọn ta nhất định bẩm báo lên Bệ hạ, tru di cửu tộc nhà chồng của sáu người này!”

      “Lừa gạt là chuyện đáng khinh bỉ.”

      Có được câu trả lời này, mấy quan viên dù vẫn còn mấy phần nghi ngờ nhưng vẫn thả người, cởi trói cho sáu nữ nhân để họ về phía Nhẫm Cửu.

      Sở Cuồng chưa buông vũ khí trong tay xuống, cũng quay đầu lại, giọng vẫn trầm ổn như thường ngày: “Đưa người nhà , đừng quan đạo.”

      Sáu nữ nhân lục tục chạy đến bên Nhẫm Cửu, đối với cảnh tượng thế này mọi người khó tránh sợ hãi, nhất thời ai lên tiếng, quan viên như khai ân: “Hoàng ân rộng mở, tha cho tính mạng các ngươi, chỉ cần nam nhân này ở lại, các ngươi .”

      Họ vẫn chưa ổn định cảm xúc, chỉ khó hiểu nhìn Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nhìn đôi môi tái nhợt của họ, biết ở trong lao họ chịu bao nhiêu khổ cực, lòng chua xót khó chịu, các tỷ tỷ của nàng từ rất thương nàng, nhưng lại vì nàng mà chịu kiếp nạn này…

      “Tiểu Cửu nhi?” Lục tỷ nắm tay nàng, “Bất kể chuyện là thế nào, chúng ta cứ .”

      Họ vốn chưa từng gặp Sở Cuồng, đương nhiên cũng nghĩ cùng hoạn nạn với Sở Cuồng.

      “Còn rề rà gì nữa!” Nhị tỷ nóng tính nhất, kéo tay Nhẫm Cửu về phía trước, “Bỗng dưng bị đưa đến nơi quỷ quái này, chịu tội của chưa đủ sao? Có thể được mau ! Đừng lề mề nữa!”

      Bị mấy tỷ tỷ vừa lôi vừa kéo xa, đến cuối con đường trước Phủ nha, Nhẫm Cửu quay đầu nhìn lại, dường như vô tình nhìn thấy Sở Cuồng ném vũ khí, nhặt chiếc còng đeo lên tay, từ đầu chí cuối, biểu của hề thay đổi, điềm nhiên như tiếp đó chỉ là dự bữa tiệc bình thường…

      Sở Cuồng hề làm sai chuyện gì, Nhẫm Cửu hơn ai hết, thậm chí cứu người của sơn trại, bây giờ lại cứu nàng và các tỷ tỷ. Những lúc nên đứng ra, dường như Sở Cuồng luôn đứng trước mặt nàng, cho dù Nhẫm Cửu bỏ thuốc hại tiêu chảy cả đêm cũng trách cứ lời.

      Nhẫm Cửu chưa từng có tâm trạng như vậy, nàng nên lời, chỉ cảm thấy dường như mình thiếu nợ người ta, cổ họng nghẹn lại, ngực bức bối từng hồi.

      Mãi đến khi Sở Cuồng bị các thị vệ đưa vào quan phủ, cũng quay đầu nhìn Nhẫm Cửu lần, dường như hề lưu luyến.

      Ra khỏi Châu quận, dọc đường mọi người rất vội, lúc ra khỏi Châu quận cũng có ai cản họ, rời khỏi thành được đoạn, sáu tỷ tỷ đều vui mừng khôn xiết, Nhẫm Cửu lại nhớ đến lời dặn của Sở Cuồng, : “Chúng ta đường tắt phía trước , đừng quan đạo nữa.”

      Mọi người đều ngẩn ra: “Muội sợ quan phủ xuất ngôn phản ngữ sao?”

      Nhẫm Cửu gật đầu, có những chuyện Sở Cuồng , nhưng trải qua mấy ngày nay, sao nàng có thể vẫn còn đơn thuần, nghĩ nhiều chút được, Sở Cuồng đúng, chuyện gì cũng phải có dự tính xấu nhất: “Tên Khâm sai kia… À, có thể dùng cách nghĩ của người nào đó ở Kinh thành để làm việc… Có thể nghe theo lệnh Hoàng đế làm việc, trước đó muốn diệt khẩu có thể nghĩ đến việc giết hết cả trại chúng ta, lúc này Hoàng đế cũng có khả năng nghĩ đến việc giết chúng ta diệt khẩu.”

      Vừa xong, mọi người bỗng yên lặng: “Sơn trại… mất rồi sao?” Ngũ tỷ khàn giọng hỏi.

      “Người chạy được hết, nhưng thể quay về trại nữa.” Nhẫm Cửu giọng , “Tốt nhất là cũng nên ở trấn Chi Lương nữa, các tỷ tỷ vẫn nên cùng muội về phía Nam hoặc lên phía Bắc , đến nơi mà thế lực của triều đình vươn tới được để sống tiếp.”

      Ngũ tỷ lắc đầu: “Trấn Chi Lương cách Kinh thành xa như vậy mà lúc xui xẻo vẫn xui đó… Chúng ta đâu cũng như nhau thôi.”

      “Hơn bữa bây giờ bọn ta chỉ có mình nữa.” Tứ tỷ tiếp lời, “Chồng con của bọn ta đều ở trấn Chi Lương… Bọn ta có thể chạy đâu được?”

      Nhất thời mọi người đều yên lặng.

      có cách mà!” Thấy sắc mặt các tỷ tỷ hơi ngả lòng, Nhẫm Cửu cố gắng lấy tinh thần , “Các tỷ phu và bọn trẻ có thể cùng mà! Chúng ta có thể tìm nơi hẻo lánh, lúc mới bắt đầu, nghèo chút, khổ chút cũng sao, rồi ổn mà! Có thể cùng sống tiếp mới là quan trọng nhất! Nếu …”

      Nếu thứ Sở Cuồng đổi lại chẳng phải còn ý nghĩa gì nữa sao?

      Còn chưa dứt lời, chỉ nghe tiếng “xoẹt” xé gió truyền đến, Nhẫm Cửu bỗng thấy Tứ tỷ đứng trước mặt mình đột nhiên ngã gục xuống đất, Nhẫm Cửu vội đỡ lấy, nhưng tay lại dính đầy máu ươn ướt! Sau lưng Tứ tỷ cắm mũi tên!

      Mũi tên có quan ấn…
      Trâu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19

      Thân thể Tứ tỷ vô lực ngã xuống, vóc người Tứ tỷ lớn hơn Nhẫm Cửu chút, đè xuống khiến Nhẫm Cửu thất thần cũng nhũn chân, quỳ xuống đất: “Tứ… Tứ tỷ?” Giọng nàng run rẩy đến mức dám gọi Tứ tỷ.

      “Chạy…” Giọng đau đớn khàn khàn của Tứ tỷ đập vào khiến tai Nhẫm Cửu ong lên, “Tiểu Cửu nhi… Chạy…”

      Tứ tỷ lên tiếng, giống như thời thơ ấu nàng vô pháp vô thiên gây họa, về nhà bị cha mẹ phát , cha lấy gậy muốn đánh nàng, mấy tỷ tỷ lúc đó vẫn còn ở nhà, hết cản rồi lại khuyên, Tứ tỷ lén nắm tay nàng ra khỏi nhà, chỉ về cái hồ ở hậu sơn, thanh cũng như bây giờ: “Tiểu Cửu nhi, mau chạy ! Chờ cha nguôi giận rồi hãy về! Mau chạy !”

      Lúc đó nàng cong chân chạy mất dạng, Nhẫm Cửu nhớ lúc đó cũng là hoàng hôn như bây giờ, nhưng “thời thơ ấu” như vậy chỉ có thể trải qua lần, thể nào có lần thứ hai nữa…

      “Tứ tỷ…”

      “Xoẹt xoẹt!”

      Trong lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, khắp trời đầy tên bắn đến, họ nhìn thấy người bắn tên xung quanh, họ tìm được nơi náu, cũng có thời gian tìm nơi náu, chỉ trong chốc lát, mấy tiếng tên nhọn cắm vào da thịt chói tai vang lên, tiếng kinh hô gần như còn chưa kịp thốt lên của Nhị tỷ bị cắt ngang.

      Các tỷ tỷ của Nhẫm Cửu bị cắm đầy tên như con rối, đổ gục xuống đất, ngay cả thanh còn chưa kịp phát ra.

      Tứ tỷ ôm chặt Nhẫm Cửu bảo vệ dưới thân mình, sau đó cánh tay Tứ tỷ dần dần vô lực, mềm nhũn đặt bên đầu Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nghiêng đầu là có thể nhìn thấy tên rơi bên cạnh mình, cắm xuống đất, cách nàng vài bước là thi thể của Nhị tỷ, Nhị tỷ vẫn mở mắt, Nhẫm Cửu thấy tròng mắt của Nhị tỷ vẫn còn chuyển động, sau lưng Nhị tỷ biết cắm bao nhiêu tên, Nhị tỷ mấp máy môi.

      Nhẫm Cửu bỗng mở to mắt, nàng hiểu, Nhị tỷ : “Đừng động đậy… Tiểu Cửu nhi, muội đừng động đậy.”

      Nhị tỷ muốn nàng được sống tiếp.

      Nhẫm Cửu chỉ cảm thấy khó chịu như nghẹt thở, giống như có người nghiền nát từng tấc từng tấc xương cốt nàng, khiến nàng thể nào thở được. Máu nóng của Tứ tỷ vẫn còn trán Nhẫm Cửu, chảy vào trong mắt nàng, rồi lại theo khóe mắt nàng chảy ra.

      Dừng tay…

      Nhẫm Cửu muốn hét lên, nhưng lại thể nào hét lên thành tiếng được, tay nàng run rẩy sờ vào vũ khí của Sở Cuồng đưa cho nàng ở eo, toàn thân nàng kìm được mà run rẩy, phẫn nộ, sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, nàng được tâm trạng của bản thân, nhưng máu huyết toàn thân dường như dâng trào, gào thét rằng phải xé xác những kẻ đó ra, nhưng nàng biết chúng ở đâu! Nàng nhìn thấy chúng!

      Với bản tính thường ngày của Nhẫm Cửu chỉ muốn xông lên liều mạng, nhưng bây giờ lại có lý trí đáng sợ trong lòng cho nàng biết rằng, thể manh động, phải tìm được nơi chúng nấp, phải làm lai lịch của chúng, như vậy mới có thể chiến thắng…

      Tên dần dần ngừng bắn, vì mặt đất còn ai động đậy.

      Rừng cây vô cùng yên tĩnh, nếu có mấy thi thể mặt đất, e rằng ai ngờ được ở đây vừa xảy ra chuyện gì.

      Bỗng nhiên ngọn cây vang lên tiếng động, binh sĩ từ cây trượt xuống, tiếp đó, những ngọn cây xung quanh cũng có người lần lượt hạ xuống, đếm kĩ có đến hai mươi người.

      “Chẳng qua là giết mấy nữ nhân thôi, vậy mà cũng cần chúng ta ra tay, Tướng quân hình như chuyện bé xé ra to rồi đó.” Các binh sĩ vừa thảo luận vừa về phía này, người : “Tướng quân tự có tính toán của Tướng quân, cần ngươi nhiều chuyện, mau kéo những thi thể này đem chôn .”

      “Nghe Hoàng đế đích thân ra lệnh giết mấy người này, ngươi xem mấy nữ nhân này có lai lịch thế nào?”

      phải là Phi tử từ Hậu cung trốn ra đó chứ?” Có người ha ha cười lớn, “Thứ này à?” Tiếng cười của chưa thu lại, bỗng cảm thấy hình như mắt nhìn thấy tia sáng đỏ xoẹt qua, kỳ quái, bỗng cảm thấy trong người truyền đến cơn đau như lửa đốt, “Á… Á! Á á!” Sau tiếng thét, lúc những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, trong phút chốc hóa thành luồng khói đen, mất tăm mất tích.

      Những người còn lại nhìn nhau, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ánh sáng đỏ quét vòng quanh người tất cả mọi người, tiếng kêu thảm lập tức vang vọng khắp rừng cây.

      Sau cơn gió, chẳng còn để lại chút gì.

      Nhẫm Cửu nhìn vũ khí trong tay mình cười thê lương, Sở Cuồng vĩnh viễn luôn nghĩ nhiều hơn nàng bước, thay nàng chuẩn bị thỏa đáng đến vậy rồi, tại sao nàng vẫn vô dụng thế này… Tìm thấy người mai phục, nhìn hướng tên bắn đến.

      Nhẫm Cửu chưa từng oán hận tuổi thơ ham chơi của mình như vậy, nếu nàng có thể chăm chỉ học chút công phu của cha dạy, cho dù chỉ là chút thôi, phải chăng kết cuộc hôm nay khác…

      Nhưng ai có thể bán thuốc hối hận cho nàng…

      Nhẫm Cửu bò dậy từ người Tứ tỷ, hoang mang ngồi lên nhìn bốn phía, máu của các tỷ tỷ thấm đẫm vạt đất, người vừa rồi còn sống sờ sờ, bây giờ chút sinh khí, thể động đậy, thể mở mắt, càng thể gọi nàng là “Tiểu Cửu nhi” nữa, nàng ngồi giữa đám thi thể dần dần cứng lạnh, ngồi giữa vũng máu còn ấm nóng, đôi mắt thần thần chút ánh sáng.

      Nàng nhận biết được ràng thực và bi ai của thế gian có thuốc hối hận này.

      Nhẫm Cửu cảm thấy dường như nàng thể nào sống tiếp được nữa, vì sống tiếp cần rất nhiều dũng khí, bây giờ nàng đâu để tìm đây…

      cơn gió lạnh từ sau gáy đánh tới, bỗng nhiên sức mạnh to lớn theo hướng gió giữ chặt gáy Nhẫm Cửu, khóa cánh tay nàng lại, vặn cổ tay nàng ra phía sau, khiến khớp tay Nhẫm Cửu “rắc” tiếng trật ra, ngón tay Nhẫm Cửu còn sức lực, vũ khí kia rơi xuống đất chìm trong vũng máu.

      Nhẫm Cửu bị người ta bóp cổ ấn xuống đất, người đến khống chế tất cả động tác của nàng: “Ngươi đem binh lính của ta đâu cả rồi? Sử dụng pháp gì?”

      Nhẫm Cửu để mặc ấn mình, mặt nàng dính đầy máu và đất, im lặng đáp. Cổ tay trật khớp đối với nàng giống như phải là của mình.

      à…” Giọng người phía sau bây giờ đối với nàng chỉ như tự mình độc thoại, “Vậy giữ ngươi lại cũng vô ích!”

      Ánh mắt ngơ ngác của Nhẫm Cửu rơi thi thể bên cạnh, đó là Tứ tỷ của nàng, Tứ tỷ vì bảo vệ nàng mà chết. lưng Tứ tỷ có rất nhiều tên, bao nhiêu trong số đó là hứng thay nàng Nhẫm Cửu đếm nữa, nàng chỉ nhìn mặt Tứ tỷ, biểu của Tứ tỷ đau đớn dường ấy, nhưng đến cuối cùng vẫn liều mình bảo vệ nàng.

      Các tỷ tỷ của nàng, đến cuối cùng vẫn hi vọng nàng được sống tiếp.

      Cái mạng này là các tỷ tỷ của nàng nhặt về… Trước Quỷ môn quan kéo về!

      Biểu của Nhẫm Cửu lập tức thay đổi, hai mắt đỏ rực, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi kềm chế của người phía sau, nưhng lúc nàng nàng có vũ khí, sức lực chẳng khác gì con mèo, làm sao có thể là đối thủ của người đó, nàng đảo mắt, thấy người đó vẫn còn ấn tay lên vai nàng, Nhẫm Cửu há miệng cắn xuống, dường như hận thể cắn nát xương ra, đau đến mức khiến người phía sau hét lên tiếng, lơi lỏng kềm chế, Nhẫm Cửu khó nhọc bò về phía trước, nàng muốn chạy, nhưng nào có chạy được, chỉ trong chốc lát bị giật tóc lại.

      “Buông ra…” Giọng nàng khản đặc, “Buông ta ra! Buông ta ra!”

      Nàng liều mình thò ra ra chộp lấy vũ khí mặt đất, nhưng lại bị người kia đá văng ra xa. lật Nhẫm Cửu lại, bóp cổ nàng: “Con mụ thối tha muốn chết à!”

      Cổ Nhẫm Cửu vẫn còn vết xanh do bị tên Khâm sai bóp, trước đó chỉ cần chạm vào là đau, bây giờ bị bóp như vậy, trong cổ càng khó chịu như lửa đốt, tay nàng khó nhọc chộp lấy mũi tên bên cạnh, muốn đâm vào mặt người kia, nhưng còn chưa kịp hành động tay lại bị ấn xuống.

      thể phản kháng, tuyệt cảnh…

      Ngạt thở và rã rời khiến mắt Nhẫm Cửu dần dần hoa lên.

      cam lòng… Nàng nghĩ, sắp phải… chết ở đây sao… Cái mạng này mới được nhặt về, nhưng lại giao cho Diêm vương cách đơn giản như vậy sao? đáng mỉa mai…

      Tịch dương phủ xuống, màu sắc trời nửa hồng nửa xanh, đó là cảnh cuối cùng Nhẫm Cửu còn nhớ trước khi ngất . Trong lúc mê man, dường như nàng nghe thấy giọng vô cùng quen thuộc, mang theo chút lạnh lùng thường ngày thấy, nghiêm nghị : “Chính quyền khốn kiếp.”

      Lúc Nhẫm Cửu tỉnh lại là ba ngày sau, lúc này nàng được người cõng lưng.

      “Tỉnh rồi à?” Sở Cuồng đặt nàng bên đường, “Cần uống nước hay ăn thứ gì ?”

      Nhẫm Cửu nhìn con đường vòng quanh núi: “Đây… là đâu?”

      núi.” Sở Cuồng đáp thẳng thừng, “ ngất hai ngày rồi, nếu dừng lại xác suất bị bắt tăng thêm ba mươi phần trăm, bởi vậy tôi cõng đường .”

      Nhẫm Cửu xem xét , chiếc còng tay thấy đâu nữa: “Làm sao ngươi thoát được vậy?”

      “Người sở hữu chiếc còng chắc cũng là người sở hữu Khâm sai kia, vì chiếc còng đó cũng là bán thành phẩm bị đánh cắp, sau khi còng lại bị họ đưa vào địa lao tôi mới phát chiếc còng có khiếm khuyết, đánh chiếm địa lao Châu phủ tốn ít thời gian của tôi, lúc tìm muộn rồi.” , giọng khẽ trầm , “Xin lỗi.”

      Cảnh tượng hôm đó lần lượt lên trong đầu, Nhẫm Cửu thể nào khống chế cảm xúc kích động của mình nữa, nàng muốn đứng dậy nhưng lại ngã xuống, người còn chút sức lực.

      “Mới tỉnh lại đừng miễn cưỡng.”

      “Các tỷ tỷ của ta… Cuối cùng vẫn ở đó sao…”

      Sở Cuồng cụp mắt, “Rất tiếc, truy binh quá nhiều, tôi có thời gian đưa thi thể họ .”

      Nhẫm Cửu im lặng hồi lâu: “Sở Cuồng, chẳng phải trước đó ngươi , nếu ta có nguyện vọng gì ngoài việc thành thân với ngươi ngươi dốc toàn lực giúp ta đạt thành sao?” Nàng nhìn Sở Cuồng, mãi đến khi Sở Cuồng gật đầu xác nhận, nàng lại , “Ta muốn giết hai người, người là Tướng quân thống lĩnh quân đội Châu phủ, người là cẩu Hoàng đế ở Kinh thành.”

      Sắc mặt Sở Cuồng hề ngạc nhiên: “Hai người này có lẽ có liên quan đến nhiệm vụ của tôi, bởi vậy tôi cũng định tìm họ. Theo tin tức thu được dọc đường Tướng quân Châu phủ hôm nay lên Kinh. Chúng ta có thể mẻ bắt gọn hai người ở Kinh thành, còn về việc có thể giết hai người này hay tôi thể định luận. Thứ lỗi cho tôi thẳng lần nữa, báo thù là hành động vô cùng ngu xuẩn và hề có ý nghĩa. Nhưng thái độ của tôi vẫn như lần trước, nếu đây là nguyện vọng của các hạ tôi có thể giúp đạt thành. Nhưng trước hết các hạ cần phải hiểu , hoàn thành nhiệm vụ là nguyên tắc tối cao trong tất cả hành động của tôi, còn thái độ của tôi chỉ là quan điểm cá nhân, nếu nguyên tắc tối cao xung đột với quan điểm cá nhân tôi thiên về nguyên tắc tối cao.”

      Nếu trong nhiệm vụ của Sở Cuồng họ có thể chết giúp nàng giết, nếu thể chết giúp nàng sao…

      Chẳng hề để tâm đến thân phận của đối phương chút nào…

      Nhẫm Cửu gật đầu: “Được, tóm lại bây giờ ngươi phải Kinh thành, ta cũng phải , chỉ cần có thể tiếp cận hai người này…”

      Đến lúc đó Sở Cuồng muốn làm gì tính sau, dù sao nàng cũng phải lấy mạng chúng.

      Hoàng đế sao, nàng cũng bắt nợ máu trả bằng máu!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20

      “A! Thôn trang!”

      Theo tiếng kinh hô, bước chân của Nhẫm Cửu cũng trở nên nhanh nhẹn, “Mau mau! Mười mấy ngày rồi có lấy hạt gạo, cả miệng toàn mùi rau dại, bụng trống rỗng rồi, tối nay chúng ta phải ăn bữa cho !”

      Sở Cuồng duy trì tần suất bước chân vốn có: “Xin thứ cho tôi thể lý giải bức thiết của các hạ, rau dại đủ để chống đói, hơn nữa lại cung cấp nguồn năng lượng nhất định, chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục trong núi mười ngày nữa.”

      “À! Vậy sao! Đại gia đây giỏi giang quá nhỉ, ngươi tiếp tục trong núi , ta muốn ăn thịt!” Nhẫm Cửu nghĩ đến mười mấy ngày nay khổ kể xiết.

      Chuyện này phải kể từ khi họ bước vào chốn rừng núi hoang vu…

      “Có phải chúng ta lạc đường rồi ?” Nhẫm Cửu vẫn luôn im lặng theo sau Sở Cuồng, khi họ vòng qua cùng chỗ đến lần thứ ba, cuối cùng Nhẫm Cửu nhịn được nữa phải lên tiếng, “Con nhện cành cây này ta nhìn thấy lần thứ ba rồi đó.”

      thể nào.” Sở Cuồng , “Với chỉ dẫn của máy định hướng tinh vị, xác xuất lạc đường là phần ngàn tỷ.” xong lấy trong y phục ra cái máy, sau đó trán thầm toát mồ hôi lạnh, “ có tín hiệu…”

      Nhẫm Cửu nhìn : “Vậy sao?”

      “Chúng ta lạc đường rồi.”

      “……”

      là may mắn quá mà.” Nhẫm Cửu đặt mông ngồi xuống mặt đất trải đầy lá khô, uể oải , “Ra khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này ta nhất định phải đến sòng bạc dạo vòng, chuyện ngươi có khả năng xảy ra như vậy mà chúng ta cũng đụng phải, ta nhất định có thể thắng hết cả sòng… Tiền đề là, nếu chúng ta phơi thây ở nơi hoang dã này.”

      thể từ bỏ hi vọng.” Sở Cuồng khom xuống nhìn Nhẫm Cửu, nghiêm túc , “Mất lòng tin là đại kỵ trong lúc hành quân, bây giờ chỉ gặp phải chút khó khăn nho , rất dễ khắc phục…” Chưa dứt lời, chỉ nghe tiếng “ục” dài từ bụng Sở Cuồng chui ra, vô tình ngắt lời , để lại mảng im lặng.

      Nhẫm Cửu nhìn bốn phía: “Được rồi, thương lượng xem tối nay ăn gì?”

      Sở Cuồng quay đầu, nhìn thấy cổ thụ kín trời và lá khô đầy mặt đất, trầm mặc: “Ờ… Xem ra tình thế khắc nghiệt hơi tôi nghĩ nhiều.”

      Hai người nhìn nhau hồi, Nhẫm Cửu gãi đầu, nghĩ đến hộp thuốc viên dinh dưỡng của là do nàng hạ độc thủ, bây giờ nàng sa cơ đến nước này cũng thể nào chịu trách nhiệm với cả người Sở Cuồng được, nhưng tốt xấu gì cũng phải chịu trách nhiệm với bụng chứ, Nhẫm Cửu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hướng tán cây mọc ra: “ bên này.” Nàng dắt tay Sở Cuồng về phía trước, “Trong rừng núi hoang vu nhất định có rau dại ăn được, người ngươi có nhiều vũ khí như vậy, tùy tiện bắt con thỏ là ăn được rồi, đói chết đâu.”

      Sở Cuồng nhìn bàn tay nắm tay mình của Nhẫm Cửu, ngón tay nữ nhân và mát, dường như chỉ cần dùng lực là có thể bóp nát bàn tay này…

      “Làm sao vậy?” Nhẫm Cửu dừng bước quay đầu nhìn , lúc này Sở Cuồng mới kinh ngạc phát giác vừa rồi dùng lực bóp tay nàng… hắng giọng: “… Tôi chỉ thử xem có bóp nát được thôi.”

      “Cái gì?” Nhẫm Cửu kỳ quái nhìn .

      Tiếp xúc với ánh mắt Nhẫm Cửu, Sở Cuồng cũng cảm thấy đầu óc mình chắc có vấn đề gì rồi, dời mắt nhìn Nhẫm Cửu nữa, lòng nghĩ xem phải tìm lời gì để , bỗng Nhẫm Cửu siết tay gọi: “Nhanh nhanh, lấy vũ khí ra !”

      Địch tấn công sao? Sở Cuồng phản ứng rất nhanh, mắt chỉ kịp nhìn thấy vật thể màu xám di động, tay móc vũ khí ra nhắm vào hướng đó bắn “xoẹt” cái, chỉ nghe tiếng “bụp” vang lên, vật thể đó biến mất trong khí.

      “A!” Nhẫm Cửu hét lớn, “Mất rồi! Sao ngươi lại bắn nó thành khói vậy?”

      Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, Sở Cuồng nhíu mày: “Tiêu diệt mục tiêu là chuyện đương nhiên mà.”

      “Vậy chúng ta ăn gì?”

      Sở Cuồng ngạc nhiên: “Vật có thể chuyển động vừa rồi có thể ăn sao?”

      “Thỏ mà tại sao thể ăn?”

      Sở Cuồng im lặng khắc, trầm sắc mặt nghiêm túc : “Tôi ăn sinh vật phi nhân hình.”

      Nhẫm Cửu vỗ trán, sao nàng lại quên nhỉ, về mặt ăn uống, muốn kén chọn bao nhiêu tên này kén chọn bấy nhiêu… Nhưng mà thôi vậy, vũ khí của Sở Cuồng chỉ có thể bắn động vật thành làn khói, còn người nàng cũng có vũ khí gì giúp ích được, thể bắt thỏ hoang chạy loạn, đành phải thà ăn rau thôi…

      Nhưng Sở Cuồng vĩnh viễn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, nhìn bước chân của Nhẫm Cửu càng lúc càng nhanh, Sở Cuồng cao giọng : “Đừng hấp tấp, cần phải mai phục để tiến vào thôn, thăm dò kĩ càng bên trong có nhân mã của quan phủ .”

      Bước chân vừa nóng vừa vội của Nhẫm Cửu khựng lại, nàng quay đầu nhìn , mấp máy môi, dường như có gì muốn , nhưng cuối cùng lại chẳng gì cả, thà quay lại sau lưng Sở Cuồng. Sở Cuồng liếc nhìn nàng: “Nếu các hạ có dị nghị gì cứ , kiến giải của tôi nhất định chính xác tuyệt đối.”

      … Ta vốn nghĩ, thôn này là chúng ta chó ngáp phải ruồi gặp phải, trong đó chắc có người muốn giết chúng ta đâu. Nhưng giống như ngươi , vạn luôn phải có dự tính xấu nhất.” Nhẫm Cửu bĩu môi, “Ý nghĩ may rủi và hành động lỗ mãng chỉ khiến người ta chịu thiệt thôi.”

      Nàng khôn ra rồi, muốn chịu thiệt nữa.

      Sở Cuồng nghe vậy khẽ ngẩn ra, nhưng lại thêm lời nào, chỉ quay đầu tiếp tục về phía trước.

      con đường kéo dài lên núi, theo nó là có thể vào thôn cách nhanh nhất, nhưng hai người đường mà vòng vèo hồi, đến bên con sông , theo bờ sông vào trong thôn, là buổi chiều nhàn hạ, bên sông có thôn phụ giặt y phục, Nhẫm Cửu quay đầu nhìn Sở Cuồng: “Chỉ có mình bà ta thôi, ta lên trước thăm dò tình hình.”

      “Quá nguy hiểm. Hơn nữa lại thể xác định được đối phương có khai hay .” Sở Cuồng , “Trói lại trước rồi thẩm vấn thỏa đáng hơn.”

      “Vậy mới thỏa đáng đó!”

      “Vậy để tôi thăm dò, trốn ở đây .” xong Sở cuồng về phía trước.

      Nhìn thấy bắt đầu bình tĩnh trò chuyện với thôn phụ kia, Nhẫm Cửu đột nhiên cảm thấy có phải trước đó mình nghĩ quá nhiều rồi , cái thôn ngọn núi lớn như vậy, người của quan phủ đâu rảnh rỗi đến mức chạy đến đây, Sở Cuồng vốn phải là người của tinh cầu này, lúc nào cũng đề phòng có thể lý giải được, nhưng Nhẫm Cửu sống ở đây bao nhiêu năm rồi, quy tắc của thế giới này nàng cũng biết, vậy mà lại cùng Sở Cuồng làm loạn… Nàng bị rắn cắn lần sợ dây thừng mười năm sao…

      Nhẫm Cửu cảm thấy mình nực cười.

      lâu sau, Sở Cuồng vẫy tay với Nhẫm Cửu, ra biểu bảo nàng bước đến, Sở Cuồng dùng khẩu hình cho nàng biết: “An toàn.”

      Thôn phụ bên cạnh nhìn Nhẫm Cửu, gương mặt đen đúa lộ ra nụ cười chất phác: “Ai ôi, đây là thê tử của cậu à!”

      Nhẫm Cửu ngẩn ra trong khắc, nàng muốn giải thích quan hệ giữa mình và Sở Cuồng, nhưng nghĩ lại, trước đó hình như nàng và Sở Cuồng từng có khế ước hôn nhân gì đó, tuy thực tế vẫn chưa phải, nhưng bây giờ đích thực là nên nhận danh xưng này, Nhẫm Cửu nghiêng đầu nhìn Sở Cuồng, cũng im lặng , thiết nghĩ chắc cũng nghĩ như nàng.

      “Thôn của chúng tôi hẻo lánh như vậy mà các người cũng vào được, dễ dầu gì, trong rừng rậm phía sau có bao nhiêu người lạc đường rồi đó, biết cuối cùng ra sao nữa.”

      Nhẫm Cửu gật đầu: “Chúng tôi cũng lạc đường, chó ngáp phải ruồi mà đến được đây. Nếu phải may mắn chắc cũng giống như những người cuối cùng biết ra sao kia rồi.”

      Sở Cuồng nghe vậy ho tiếng, đáp lời nào.

      “Là duyên phận đó!” Thôn phụ vừa vừa bưng y phục giặt xong, cười nhìn Nhẫm Cửu, “Vừa rồi tiểu ca với tôi là muốn ăn gạo, hỏi tôi có , là thương thê tử quá, vừa hay chỗ chúng tôi có gạo vừa thu hoạch, cậu theo tôi , tôi nấu cho cậu ăn.”

      Nhà của nông phụ tuy giản dị nhưng tràn đầy sức sống, bà ta nam nhân nhà mình lên núi săn, mấy ngày mới về, cho hai người Nhẫm Cửu ở đây, chờ nam nhân trong nhà về rồi đưa hai người ra khỏi núi.


      Ăn cơm xong trời cũng dần tối, nông phụ bố trí phòng cho họ, trước khi dặn dò: “Núi này nhiều động vật lắm, buổi tối đừng ra ngoài mình.”

      Nhẫm Cửu gật đầu đáp lời, quay đầu lại nhìn, sắc mặt của Sở Cuồng bỗng nghiêm lại. Nhẫm Cửu kỳ quái: “Ngươi làm sao vậy?”

      “Bà ấy bảo chúng ta đừng ra ngoài buổi tối.”

      “Đúng rồi, sao vậy?”

      Sở Cuồng cụp mắt: “ có gì.”

      Đêm khuya, Nhẫm Cửu ngủ giường, Sở Cuồng chỉ trải lớp chăn dưới đất, nằm ngửa nhưng nhắm mắt. Đêm nay ngoài tiếng mèo kêu dữ dội bên ngoài có gì dị thường, đến khi trời sắp sáng mời chợp mắt lúc.

      Ban ngày, sau khi hai người rửa mặt bèn dạo vòng quanh thôn, các thôn dân chất phác rộng rãi, thấy người bên ngoài đến cũng rất nhiệt tình. Chẳng mấy chốc trong tay lại xách thêm nhiều đồ, nào thức ăn nào rượu, Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu vui mừng cắn trái cây người ta cho, mặt treo nụ cười mỉm mười mấy ngày nay thấy.

      bỗng cảm thấy đối với người bản địa ở tinh cầu này, phải chăng nghĩ quá nhiều rồi…

      Lại đến đêm, Nhẫm Cửu nằm giường nhìn lên xà nhà : “Sở Cuồng, ngươi thích nơi này ?”

      Sở Cuồng đáp, ra được chỗ nào kỳ quái, chỉ im lặng. Nhẫm Cửu mở mắt, giọng : “Họ sống vui vẻ, giống như mọi người trong trại vậy…”

      Sở Cuồng bỗng nghĩ ra điều gì hỏi: “Thôn này rất ít đàn ông.”

      “Ừ, chắc là bận làm nông hết.” Nhẫm Cửu vừa dứt lời, bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng mèo kêu kỳ quái, thê thảm cách bất thường, khiến Nhẫm Cửu bất giác sợ hãi run cầm cập, “Mèo kêu ghê quá.”

      Sở Cuồng ngồi bật dậy: “Thanh có chỗ đúng.”

      vừa dứt lời, bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu lớn, Nhẫm Cửu cả kinh ngồi dậy nhìn Sở Cuồng: “Giống… người?”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21

      Hai người nhìn nhau, Sở Cuồng : “Tôi ra ngoài xem thử.”

      Nhẫm Cửu vội giở chăn kéo tay Sở Cuồng lại: “Cùng ! Ngươi muốn để ta mình ở lại đây sợ chết khiếp sao?”

      Sở Cuồng nhíu mày nghĩ lúc: “Cũng được. mang theo đồ đạc quan trọng , nếu có gì dị thường, chúng ta rời ngay tối nay, men theo đường sông chắc lạc đâu.” Tiền tài đều để chỗ Sở Cuồng, Nhẫm Cửu cũng có gì để thu dọn, nàng nhét hai cái bánh bao bàn vào người rồi theo Sở Cuồng thầm đẩy cửa ra.

      Ban đêm núi yên tĩnh đến rợn người, nhưng càng yên tĩnh tiếng kêu của người đó lại càng quỷ dị hơn, lần theo thanh mà , càng càng gần sơn động, cách chừng ba trượng Nhẫm Cửu cảm nhận được gió lạnh bên trong thổi ra, mang theo khí cùng với tiếng kêu kỳ quái kia, Nhẫm Cửu sợ hãi run cầm cập: “Hay là… chúng ta hơn, lỡ bên trong có ma sao…”

      Sở Cuồng siết chặt vũ khí trong tay, chạm vào Nhẫm Cửu để mở khóa, Nhẫm Cửu bị chạm vào, vội ôm lấy cánh tay , giấu mặt dám nhìn.”

      “Các hạ kềm chế động tác của tôi.” Sở Cuồng đành phải lên tiếng nhắc nhở, “Trước mặt vẫn chưa thăm dò thấy địch ý, cần sợ hãi.”

      “Ma mà cũng thăm dò được sao…” Nhẫm Cửu gần như bị Sở Cuồng kéo về phía trước.”

      “Tôi kỳ thị tín ngưỡng tôn giáo, nhưng chuyện quỷ thần đích thực là hoàn toàn bịa đặt.” Sở Cuồng bất lực, chỉ đành đổi tay cầm vũ khí, lúc này hai người vào trong động, thanh bên tai càng thê thảm hơn. Nghe Sở Cuồng “Khởi động hệ thống chiếu sáng”, tiếp đó trong động sáng lên, là hai nút vai Sở Cuồng phát sáng.

      Có ánh sáng, cảm giác quỷ dị khiến người ta ớn lạnh cũng giảm nhiều, Nhẫm Cửu mở mắt ra từ sau cánh tay , xem xét sơn động ẩm ướt, thấy hai bên vách động có cắm đuốc gỗ, dường như nhiều năm dùng tới, bên mọc đầy rêu xanh: “Ở đây hình như trước đây từng có người đến.”

      Nhẫm Cửu vừa dứt lời, lại là tiếng kêu to thê thảm khản đặc từ nơi sâu nhất của sơn động truyền đến. Chỗ họ đứng hình như rất gần hướng đó, thanh khẩn thiết khiến đến mức khiến Nhẫm Cửu sởn gai ốc toàn thân, Sở Cuồng nhàn nhạt : “Xem ra bây giờ cũng có người.” xong nhấc chân tiếp tục về phía trước.”

      “Khoan !” Nhẫm Cửu vội chộp tay , “Ngươi cảm thấy quỷ dị sao? Đêm hôm khuya khoắt, trong sơn động có vẻ như lâu lắm rồi ai đến lại truyền ra tiếng người…”

      “Đích thực là vậy.”

      “Vậy sao?” Nhẫm Cửu dùng hết sức lực toàn thân với Sở Cuồng rằng, chúng ta thôi, nhưng sau khi Sở Cuồng trầm ngâm hồi lại : “Rất khiến người ta chú ý, phải tìm người này hỏi xem đêm hôm khuya khoắt ở đây gào thét là có mục đích gì.”

      Đừng! Đừng mà! Ta có ý này!

      Trong lúc giằng co, hai người vòng qua ngã rẽ trong thạch động, ánh sáng vai Sở Cuồng chiếu đến đầm nước phản chiếu lại lập tức sáng cả thạch động.

      nữ nhân xõa tóc đứng trong nước, dường như cảm giác được ánh sáng, nàng ta lập tức quay đầu lại: “A…” Nữ nhân trong đầm nước phát ra tiết khản đặc. Gương mặt nàng ta trắng bệch đến rợn người, miệng được thành lời, mắt đục ngầu, nhưng dường như có thể nhìn thấy người, nàng ta chìa tay về phía Sở Cuồng: “A a…”

      Nhẫm Cửu kinh hãi hít hơi lạnh: “ là người hay ma?”

      “Chân ta dưới nước bị xích lại rồi.” Sở Cuồng .

      Lúc này Nhẫm Cửu mới chú ý đến xiềng xích dưới mặt nước: “Đây… chắc là người rồi…” Nàng xem xét kĩ nữ nhân hồi, “Bị người ta nhốt ở đây sao?”

      Nữ nhân vội gật đầu, bàn tay đưa về phía họ dùng lực đến run rẩy, giống như gào lên hãy cứu mình.

      Giọng nàng ta lớn như vậy, bọn Nhẫm Cửu đều nghe thấy, làm sao người trong thôn lại nghe, ai đến cứu chứng tỏ người trong thôn đều biết, có lẽ… chính người trong thôn nhốt nàng ta ở đây, rốt cuộc tại sao lại đối đãi với nàng ta như vậy…

      “Tôi xuống cắt đứt xích sắt, cầm vũ khí canh chừng bên ngoài .”

      Sở Cuồng vừa dứt lời, trong động truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, chẳng bao lâu, năm sáu nữ nhân cầm dao và rìu chạy vào: “Ai ôi, sao hai vị lại ở đây?” Nông phụ cho Nhẫm Cửu ngủ nhờ cũng nằm trong số đó, bà ta vội , “Chẳng phải tôi ban đêm đừng ra ngoài rồi sao, ở đây dơ lắm, nhị vị mau theo tôi về .”

      Bà ta nhìn nữ nhân sau lưng Nhẫm Cửu lấy lần, chìa tay ra kéo Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu trốn sau lưng Sở Cuồng : “Người này là ai, tại sao các người lại đối xử với ta như vậy?”

      Mấy nông phụ nhìn nhau, thần tinh mặt có chút khinh miệt: “ ta là người giữ trinh tiết.”

      người khác : “ ta lấy Trưởng lão của chúng tôi nhưng lại muốn bỏ trốn cùng nam nhân khác, nam nhân đó bị loạn côn đánh chết rồi, chờ Trưởng lão về ta cũng bị kéo ngâm lồng heo.”

      Nữ nhân kia lại vội kêu lên, nhưng chỉ có thể phát ra những tiết đơn giản, vô cùng bất lực, Nhẫm Cửu vừa định lên tiếng, bỗng nghe Sở Cuồng : “Xin lỗi, hành vi của các vị trái với hiệp nghị nhân quyền Liên bang. Thứ lỗi cho tôi thể khoanh tay đứng nhìn.”

      Mấy nông phụ im lặng khắc, khí bỗng trở nên kỳ quái: “Các người có hay ?” Sắc mặt nông phụ tiếp đón Nhẫm Cửu lạnh , “Đừng có rượu kính uống mà uống rượu phạt.”

      “Xin lỗi, tôi uống rượu.” xong, Sở Cuồng lấy trong y phục ra thứ gì đó vứt sang bên kia, khói bốc lên, Sở Cuồng nắm tay Nhẫm Cửu bảo nàng bịt mũi miệng lại: “Nín thở.” Sau đó bỗng nhảy xuống nước.

      Khói nhanh chóng lan ra trong sơn động rồi lắng xuống, lát sau, mấy nông phụ ngã xuống đất.

      Nữ nhân trong đầm nước cũng ngất như mấy nông phụ, sau khi Sở Cuồng vác nữ nhân kia lên rồi, Nhẫm Cửu vẫn bịt chặt mũi dám thở.

      “Thở được rồi, chúng ta .”

      “Ngươi trước với ta tiếng mới rồi hành động được sao?” Nhẫm Cửu nhẫn .

      Sở Cuồng quay đầu nhìn nàng: “Tôi cho rằng tôi và các hạ đủ ăn ý với nhau.”

      Nhẫm Cửu ngẩn ra, nghĩ kĩ lại, nàng và Sở Cuồng đích thực cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện lớn

      Ra khỏi sơn động, bên ngoài sáng lên, các thôn dân đều cầm đuốc đứng vây lấy cửa động, Sở Cuồng tắt ánh sáng vai, ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng cũng biết có chỗ nào đúng, người trong thôn này hề cày cấy, có nông cụ, cho dù là trước đó trong ổ thổ phỉ của Nhẫm Cửu họ cũng trồng rau nuôi súc vật, nhưng ở đây , hoàn toàn sạch , cái ăn cái mặc dường như đều được mua từ bên ngoài.

      Nhìn đại đao sáng loáng trong tay các nông phụ, Nhẫm Cửu cũng sực tỉnh: “Ta xông vào chỗ của người trong nghề rồi!”

      Người vây quanh họ đều là nữ nhân, thiết nghĩ nam nhân xuống núi đánh cướp hết, phụ nhân thân hình cao to bước vài bước ra khỏi đám người, hét lên: “Để người lưng ngươi và tiền người lại ta tha cho các ngươi mạng.”

      Sở Cuồng liếc Nhẫm Cửu: “Cùng nghề với , vậy phân tích thử lời có đáng tin .”

      Nhẫm Cửu im lặng giọt mồ hôi lạnh: “ đáng tin… Theo tác phong của ta trước đây bắt người, bá chiếm nam nhân, nữ nhân thu làm nha hoàn.”

      Sở Cuồng quay đầu nhìn nàng: “ là ác đồ hiếp nam chiếm nữ.”

      Hình dung vô cùng sát thực, bởi vậy Nhẫm Cửu phản bác, Sở Cuồng vừa lấy trong y phục ra vật vừa dùng trong sơn động lúc nãy, vừa : “Chẳng phải tiền của chúng ta đủ để ăn uống thoải mái sao?” Nhẫm Cửu quay đầu nhìn , nhưng thấy Sở Cuồng tay bịt miệng bịt mũi, tay kia nhàng vứt vật đó ra, nghiêm túc : “Chúng ta tiện thể mượn ít .”

      “Mượn?”

      “Vì quý tinh cầu có pháp luật hoàn thiện, bởi vậy mượn dùng lời của người xưa ở quý tinh cầu, đây gọi là gậy ông đập lưng ông.”
      Nhân lúc trời tối, Nhẫm Cửu lấy ở mỗi nhà mỗi hộ ít tiền bạc, dù sao trước đây từng làm rồi, Nhẫm Cửu cũng áy náy lắm, nàng biết, chút tiền mình lấy này ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của ai.

      thôi.” Sở Cuồng cất tiền Nhẫm Cửu lấy vào người, lúc vác nữ nhân bị ngất kia chuẩn bị rời , phía sơn cốc bỗng có ánh lửa sáng lên, có tiếng bước chân lộn xộn của nam nhân truyền đến. Xem ra làm ăn bên ngoài xong trở về rồi.

      Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng: “Khói của ngươi đâu?”
      “Đạn này phải dùng bất ngờ, trước mắt biết kẻ địch có bao nhiêu nhân mã, tiện dùng, nếu thể mẻ bắt gọn lần thứ hai họ biết nín thở, đạn này có tác dụng.”

      “Vậy phải làm sao, đâu thể nào bắn bọn họ thành khói?”

      Sở Cuồng thoáng trầm ngâm, rút bên gối ra cây gậy màu đen, là thanh kiếm ánh sáng màu đen của .

      “Ngươi định…” Nhẫm Cửu dám tin , “Giáp lá cà? Chỉ nghe thanh thôi ít nhất cũng có bốn năm chục người đó!”

      thành vấn đề.” Sở Cuồng hề do dự đáp, “Chiến lực của đối phương thua xa tôi, yếu điểm duy nhất chính là các hạ. Bởi vậy phiền nằm xuống đây giả chết, chờ chiến đấu kết thúc hãy vác kia ra.”

      “Ngươi thể chuyện khách sáo chút sao…”

      là vậy.” xong, thân hình Sở Cuồng khẽ động, chạy về hướng các nam nhân kia, Nhẫm Cửu thà nằm xuống đất giả chết, chỉ nghe sau loạt tiếng kinh hô bên kia, tiếng hét đánh nhau nổi lên, biết kéo dài bao lâu, lâu đến mức Nhẫm Cửu gần như nhắm mắt ngủ thiếp , thanh bên đó chợt dừng, Nhẫm Cửu ngồi dậy nhìn về hướng đó, đám bại tướng đầy mặt đất, Sở Cuồng đứng thẳng, bộ y phục gọn gàng kia càng tôn lên thân hình với tỷ lệ gần như hoàn mĩ của , vung tay, thanh kiếm trong tay thu lại, kết thúc trận chiến.

      như chiến thần trong truyền thuyết, như thần thoại sức mạnh vô song trong sách vở.

      thôi.”

      Chiến thần vẫy tay với nàng, Nhẫm Cửu bò dậy, kéo nương bên cạnh về phía : “Ngươi vác ấy .” Nàng sai bảo chiến thần, “Chân ấy bị thương rồi, kéo như vậy đau đó!” Vậy là chiến thần tuân lệnh bước qua.

      Hai người chuẩn bị rời sơn cốc ra khỏi sơn thôn, bỗng nghe mấy tiếng thiếu niên kêu lớn: “Này! Cứu chúng tôi với!”

      “Cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị đám sơn tặc này bắt đó!”

      Nhẫm Cửu quay đầu tìm hồi, thấy thiếu niên tay bị trói ngược bò ra trong đám sơn tặc: “Chúng muốn kéo chúng tôi bán ở bên kia núi.” Các thiếu niên mắt đỏ hoe, chắc là sợ hãi lắm, “Hôm nay cha mẹ tìm được tôi, biết nóng lòng dường nào.”

      Sở Cuồng hỏi: “Các người có tìm thấy đường về ?”

      biết… Trời tối, chúng tôi nhớ đường.”

      cùng bọn ta .” Nhẫm Cửu vừa cởi dây thừng tay họ vừa hỏi, “Có ba người thôi à?”

      “Còn đạo sĩ áo xanh nữa.” Thiếu niên chỉ đạo sĩ bị sơn tặc đè ở bên cạnh, “Nhưng hình như hơi say rồi, dọc đường đến đây cứ mơ mơ màng màng, làu bàu đòi uống rượu.” Nhẫm Cửu xem xét đạo sĩ kia, trong đêm tối nhìn trông thế nào, nàng bảo ba thiếu niên kia vác lên, cùng nhau xuống núi.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22

      dọc theo bờ sông đêm, cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi ổ phỉ, lúc trời sắp sáng Nhẫm Cửu nhìn thấy bên đường có ngôi miếu hoang, vội vã gọi mọi người trốn vào. Mệt mỏi cả đêm, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, sắp xếp yên ổn cho phụ nhân và đạo sĩ say kia, mấy người tự tìm chỗ nằm xuống chuẩn bị ngủ.

      Trước lúc Nhẫm Cửu nhắm mắt nàng thấy Sở Cuồng ngồi bục cửa của ngôi miếu hoang, sống lưng thẳng đứng như trong gân cốt có sắt thép chống lên. Nàng làu bàu : “Người rèn bằng sắt cũng phải nghỉ ngơi chứ, cả đêm mà mệt sao… Đám cướp đó tạm thời đuổi đến đâu, nghỉ trước .”

      cần, tôi mệt, canh ở đây .”

      Câu trả lời của vẫn ngắn gọn như vậy, từ góc độ này Nhẫm Cửu vừa hay có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng và ánh mắt kiên nghị của , nàng thất thần nhìn hồi, sau đó quay lưng nằm xuống.

      Sở Cuồng mặt đổi sắc tiếp tục nhìn con đường trước miếu hoang, sau khi nghe hơi thở của tất cả mọi người trong miếu đều bình ổn mới khẽ quay đầu, nghiêm nghị nhìn gương mặt ngủ của Nhẫm Cửu, sau đó cụp mắt chìm vào suy tư.

      biết ngồi bao lâu, Sở Cuồng bỗng nghe sau lưng có người ngáp tiếng dài, quay đầu nhìn, là đạo sĩ say kia tỉnh dậy, hoang mang nhìn hoàn cảnh xung quanh, đưa tay gãi gãi bụng dưới y phục: “Ủa, đạo sĩ ta ngủ giấc sao lại chui vào miếu hòa thượng vậy?” xoay đôi mắt ngái ngủ sang sang thấy Sở Cuồng ngồi ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương có độ ấm cũng có ác ý, đạo sĩ ngẩn ra khắc, tiếp đó cười cười, đảo mắt xem xét: “Ôi, tiểu ca tuấn quá, y phục cũng khá, lấy vải ở đâu may vậy?”

      Sở Cuồng đoái hoài đến , trong đôi mắt đen có từng hàng từng hàng ký hiệu kỳ quái chuyển động tới lui, trong tai ngừng vang lên giọng nữ nhắc nhở, khi scan khắp người đạo sĩ xong, Sở Cuồng quay đầu tiếp tục nhìn con đường trước mặt.

      Đạo sĩ bị vứt sang bên cũng cảm thấy ngượng ngùng, ngồi dậy xem xét bốn phía, mắt thoáng dừng lại người nữ nhân bị thương, sau đó bước đến bên cạnh Sở Cuồng ngồi xuống: “Này, tiểu ca, nhích sang chút.”

      Sở Cuồng dịch sang bên, đạo sĩ cám ơn rồi : “Này, nếu ngại cho đạo sĩ biết đây rốt cuộc là đâu vậy?”

      “Miếu hoang.”

      Gương mặt nhiệt tình của đạo sĩ cứng lại trong thoáng chốc, tiếp đó lại cười, sáp lại gần Sở Cuồng hơn: “He he, ta biết đây là miếu hoang, nhưng đây là miếu hoang ở đâu chứ?” Sở Cuồng nhíu mày, lại dịch sang bên cạnh, đạo sĩ lải nhải , “ ra hổ thẹn, đạo sĩ ta hôm qua say bí tỉ, nhớ được là làm sao lại đến đây, phiền tiểu ta kể lại tình hình cho ta với.”

      bị cướp bắt, chúng tôi tiện đường cứu .”

      “Ai da da, sao lại bị cướp nhặt được vậy? Tiểu ca cứu mạng ta sao! Dám hỏi đại danh của tiểu ca, để đạo sĩ dễ bề báo ơn.”

      “Sở Cuồng.”

      Đạo sĩ suy nghĩ hồi, dường như nghĩ ra người nào có thể hợp với cái tên này: “Tên của tiểu ca nghe lạ quá, phải đạo sĩ tự khen, người giang hồ ta đều biết hết, tiểu ca có thể cứu ta từ tay giặc phỉ, thiết nghĩ thân thủ cũng khá, biết sư thừa là môn phái nào?”

      Sở Cuồng định đáp, lại nghe Nhẫm Cửu ngủ say phát ra tiếng ậm ừ, hiển nhiên bị phá giấc ngủ ngon, giọng khẽ trầm: “Yên lặng.”

      Đạo sĩ nhìn Nhẫm Cửu trở mình tiếp tục ngủ, gật đầu hiểu ra, sau đó khàn giọng hỏi thầm: “Thê tử của tiểu ca đó à?”

      Sở Cuồng mấp máy môi, nhưng lại giải thích gì, im lặng như ngầm thừa nhận.

      “Huynh thương thê tử quá.” xong bèn yên lặng ngồi với Sở Cuồng, chỉ là đôi lúc lại quay đầu nhìn nữ nhân yếu ớt kia.

      Đến trưa, mọi người đều lũ lượt tỉnh dậy. Nhẫm Cửu ngủ đè lên cánh tay, vừa ngồi dậy vươn vai bèn bị chuột rút, chỉ mới ai ái kêu tiếng, Sở Cuồng bước tới nắm tay nàng, mười ngón đan vào nhau, vuốt từ vai đến cổ tay, lập tức xoa dịu cơn đau của nàng, động tác của rất tự nhiên, Nhẫm Cửu cũng chút ngại ngùng, chỉ lắc lắc tay than thở: “Gần đây là uống nước cũng mắc răng, ngủ cũng chuột rút được nữa, xui xẻo quá mất.”

      Nàng xong mới phát có mấy đôi mắt khác nhìn thẳng vào mình.

      Mấy thiếu niên tiếp xúc với ánh mắt nàng, ngại ngùng quay đầu , chỉ có đạo sĩ kia cười : “ nương được phu tế như vậy là phúc khí bằng trời, sao lại là xui xẻo được?”

      Nhẫm Cửu ngẩn ra, ánh mắt xoay sang đạo sĩ, thấy người này mắt phụng xếch lên, dung nhan như ngọc, dáng vẻ vô cùng mê người, nhưng bộ dạng này lại chẳng hài hòa với cách ăn mặc của chút nào, bộ đạo bào giặt đến nỗi nhìn ra màu sắc kia, vạt áo vá víu kia dán cho người này hai chữ – nghèo nàn.

      Lúc Nhẫm Cửu xem xét đạo sĩ, Sở Cuồng nhanh chóng rút tay lại, lui ra vài bước, nghiêm túc : “Nếu mọi người tỉnh rồi chia nhau ra thôi.”

      “Vị nương kia vẫn chưa thể được.” Có thiếu niên nhắc nhở.

      Lúc này chúng nhân mới dời chú ý sang.

      Nữ nhân kia tỉnh, nàng ta mở mắt nhìn mọi người, miệng mấp máy muốn nhưng thốt ra được lời nào.

      “Để ta xem.” Đạo sĩ ngồi xuống xem xét nữ nhân kia hồi, tiếp đó đưa tay điểm lên người nữ nhân kia, nghe nàng ta hự tiếng, đạo sĩ cười , “ nương câu thử xem.”

      “Đa tạ ơn cứu mạng.”

      Câu này chỉ khiến Nhẫm Cửu kinh ngạc mà cũng khiến Sở Cuồng sửng sốt chớp chớp mắt, đạo sĩ đắc ý cười : “Bần đạo cũng có chút bản lĩnh nhà nghề, giải huyệt đạo thành vấn đề.”

      Nhẫm Cửu càng kinh ngạc hơn: “Đây chính là công phu điểm huyệt giang hồ đồn đại đó sao?”

      “Phải. Nhưng theo công tử vừa rồi , vị nương đây chắc cũng bị giặc phỉ bắt giữ, sơn tặc biết công phu điểm huyệt, theo bần đạo biết gần đây chỉ có Thanh Lộc môn Thanh Lộc sơn là có bản lĩnh này thôi.”

      “Chính là Thanh Lộc môn!” Nữ nhân vừa được giải huyệt câm khàn giọng phẫn nộ : “ ràng là ổ sơn tặc thổ phỉ mà lấy danh hiệu của môn phái Võ lâm! Còn dám vu khống ta lấy đầu lĩnh thổ phỉ của bọn chúng…” nương nhắc đến chuyện này dường như vô cùng tức tối, “Hừ! Ta thèm vào! Ai muốn lấy đầu lĩnh thổ phỉ của bọn chúng chứ! Ta còn chưa xuất giá mà bọn chúng hủy danh dự của ta! Nếu phải bị uống Hóa công tán, ta… ta…”

      Nhìn nữ nhân kia lửa giận bốc lên, Nhẫm Cửu nhịn được sờ mũi, biết có khi nào nàng cũng bị người ta chửi cha mắng mẹ sau lưng như vậy , nhưng so với chuyện này, giờ Nhẫm Cửu lại vì chuyện khác mà ngạc nhiên hơn: “Thanh Lộc môn đó… lợi hại lắm sao?”

      Vừa dứt lời, mấy thiếu niên kia nhìn nhau: “Lợi hại lắm đó.”

      ai làm gì được chúng hết.”

      Nữ nhân kia mấp máy khóe môi, vừa định lên tiếng, ngọc diện đạo sĩ kia nghiêm túc : “Thanh Lộc môn chiếm cứ Thanh Lộc sơn ít ra cũng hơn trăm năm rồi, người trong môn phái từ tập võ công, tính tình hung hãn, nghe người trong môn phái mười tuổi có thể đánh với sói hoang, mười hai tuổi có thể chiến với mãnh hổ, trước nay luôn chống đối với quan phủ, là cái gai trong mắt quan phủ, nhưng Thanh Lộc sơn dễ thủ khó công, quan phủ cũng làm gì được chúng.”

      Đám người đó lợi hại vậy sao!

      Nhẫm Cửu quay đầu nhìn Sở Cuồng, ánh mắt chỉ trích, nhìn xem ngươi làm việc tốt gì kìa! ngờ lại dây vào nhánh lớn mạnh trong tộc thổ phỉ của ta.

      Lúc này biết Sở Cuồng nghĩ gì, biểu nghiêm túc, thấy Nhẫm Cửu nhìn mình, bỗng thoáng ngẩn ra, sau đó dời ánh mắt như trốn tránh. Hây! Chuyện lạ! Sở Cuồng lại có thể trốn tránh ánh mắt nàng sao!

      Lẽ nào tên này lại làm chuyện gì hại người lợi mình rồi?

      “E hèm.” Sở Cuồng hắng giọng, “ còn sớm nữa, chúng ta dừng lại trong ngôi miếu hoang này lâu rồi, mong mọi người sớm lên đường, đừng để bị đám sơn tặc kia bắt lại.”

      Mấy thiếu niên hướng mình muốn , vừa hay có hai người chung đường với nữ nhân kia, Nhẫm Cửu bèn bảo họ dìu nàng ta , ít ra cũng đưa nàng ta đến nơi có người, trước khi từ biệt, Nhẫm Cửu nghĩ nghĩ rồi lấy chỗ Sở Cuồng ra ít tiền đưa cho nữ nhân: “ nương mình người có tiền cũng tiện, ít ngân lượng này cầm .”

      Nữ nhân nhìn Nhẫm Cửu hồi lâu, trân trọng nhận lấy tiền rồi kéo tay Nhẫm Cửu : “Ta họ Lâm tên Cầm Tố, nhà ở Giang Châu.” Giọng nàng ta chợt dừng, Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đều có phản ứng gì khác, nhưng đạo sĩ bên cạnh lại khẽ nhíu mắt, Cầm Tố tiếp tục : “Dám hỏi nhị vị tôn tánh đại danh? Nhà ở phương nào?”

      “Ta tên Nhẫm Cửu, là Sở Cuồng. Bọn ta… Ờ, vân du thiên hạ.”

      “Cầm Tố xin ghi nhớ, nay ta gặp nạn, người có gì, thể báo đáp ơn cứu mạng của Nhẫm Cửu nương và Sở Cuồng công tử, nhưng Cầm Tố phải là người vô tâm, ân tình này ngày sau nhất định hết lòng báo đáp. Nếu có ngày nào nhị vị đến Giang Châu, nhớ hãy đến tìm ta, ta nhất định chiêu đãi hai vị tử tế.”

      Lời này giọng điệu quả đoán, nhưng Nhẫm Cửu chỉ nghĩ nàng ta khách sáo, dù sao Giang Châu cũng là thành thị lớn, tiên sinh kể chuyện tường thành Giang Châu còn dày hơn cả núi, muốn tìm nữ nhân nhoi nào phải dễ dàng.

      Từ biệt mấy người kia, ra khỏi miếu hoang, Nhẫm Cửu : “Chúng ta vẫn dọc theo con sông nhé, nhất định có thể thấy nhà cửa, đến lúc đó chúng ta lại hỏi đường lên Kinh thành.” Nàng vừa vừa cất bước về phía trước, nhưng thấy Sở Cuồng vẫn ngẩn ra đứng nguyên tại chỗ, Nhẫm Cửu quay đầu, kỳ quái hỏi: “Ngươi lại làm sao vậy?”

      Sở Cuồng im lặng hồi lâu, cuối cùng dường như sắp xếp xong từ ngữ, nghiêm túc : “Bỏ trốn có phải là ở bên chồng mà ở bên người đàn ông khác ?”

      đột nhiên hỏi vậy khiến Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Đại khái là vậy…”

      Sắc mặt Sở Cuồng càng nghiêm túc hơn: “Phụ nữ vì bỏ trốn mà phải chịu hình phạt hoặc bị ngâm lồng heo sao?”

      Nhẫm Cửu gãi đầu: “Chắc là vậy…”

      Sở Cuồng hiểu ra, sắc mặt càng nặng nề hơn: “Các người kỳ thị người kết hôn lần thứ hai sao?”

      Nhẫm Cửu hoàn toàn hiểu tại sao lại cảm ngộ như vậy, chỉ bĩu môi : “Chỗ các ngươi sao? Từ mẹ ta rồi, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, tuy trong trại nhà ta như vậy, nhưng nghe các quan lão gia giàu có trong nhà đều nuôi rất nhiều tiểu thiếp, nhưng nữ nhân lại phải chung thủy, tuy lúc trước ta từng cướp ít tướng công, nhưng chẳng có lần nào thành hết, có lẽ cũng vì chuyện này mà người trong trấn Chi Lương đều cảm thấy ta là nữ bá vương hại trời hại đất, ra ta cũng có làm gì đâu. Mọi người cho rằng nữ nhân phải dịu dàng, phải biết nghe lời, chỉ được có nam nhân thôi, cho dù trở thành quả phụ, mọi người cũng hi vọng nữ nhân đó phải ở góa vì nam nhân kia, còn về việc bỏ trốn với thành thân lần thứ hai mà ngươi … mọi người hình như cũng có thành kiến với người như vậy. Sao? Có chỗ nào đúng sao?”

      đúng.” Mỗi câu của Nhẫm Cửu khiến trán Sở Cuồng thêm tầng mồ hôi mỏng, “Rất đúng.” Đôi mắt nhìn Nhẫm Cửu của tràn ngập áy náy bất an, “Đến lúc đó… chắc tôi đẩy vào hoàn cảnh đó. Tôi rất có lỗi với . Đến lúc đó phải làm sao?”
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :