1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13

      “Phập phập” hai tiếng, là tiếng tên bắn trúng mục tiêu. Nhẫm Cửu chỉ cảm thấy thân hình ôm mình khựng lại hai cái, lòng nàng bỗng sinh dự cảm hay, chỉ nghe ở xa có người hét lên: “Ai da! Là nam nhân của Cửu gia!”

      “Nguy! Lẽ nào ngộ thương rồi sao!”

      Nhẫm Cửu lập tức phân địch ta, thò đầu ra khỏi lòng Sở Cuồng, vội vã nhìn lưng , chỉ thấy hai đuôi tên cắm lưng Sở Cuồng, Nhẫm Cửu sợ hãi tái mặt: “Còn sống ?”

      Sở Cuồng lắc đầu đứng dậy: “Sức mạnh của vũ khí vật lý thể tổn thương được tôi.” xoay tay nhàng rút hai mũi tên ra vứt xuống đất, “Nhưng chiến trường mà các người hề có hệ thống nhận biết địch ta, khiến tôi rất bất ngờ, vừa rồi tôi phát giác có người, nhưng tôi phán đoán là đồng đội, công kích, bởi vậy mới có sai lầm này.”

      “Ý là… chàng phát có người ở đây từ sớm, hơn nữa còn phát giác được là người trong trại sao?”

      “Đương nhiên, nắm vững chiến trường là kĩ năng cần thiết phải có của sĩ quan cấp .”

      Nhẫm Cửu nghiêng mặt nhìn , bỗng nhiên nàng nhận thức được rằng mình hơi xem thường người trước mặt này rồi.

      Hai người chỉ vài ba câu mà người nấp cây nhảy xuống hết, bốn nam nhân nhìn Nhẫm Cửu và Sở Cuồng gãi đầu: “Này, Cửu nha đầu, sao các người lại nhảy lên từ hướng này? Ta còn tưởng là kỳ trân dị thú gì nữa chứ.”

      Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng: “Cũng coi như là vậy.” đùa giỡn thêm, Nhẫm Cửu vội hỏi, “Sao các người lại ở đây, trong trại thế nào rồi?”

      Bốn người nhìn nhau: “Đến hậu sơn còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là săn rồi, trong trại vẫn như thường ngày thôi, đâu có thế nào.”

      Nhẫm Cửu ngẩn ra: “ thế nào hết? Làm sao có thể…” Lưu côn đồ kia chính miệng điều ba trăm người đến, nếu hành động tối qua chắc hôm nay lên tới trại rồi mới đúng… Nhẫm Cửu còn nghi hoặc Sở Cuồng lại vô cùng trấn định gật đầu: “Chắc là ba lớp phòng thủ phát huy tác dụng rồi.”

      Nhẫm Cửu nghiêng đầu nhìn , Sở Cuồng tạm thời ngó ngàng đến nàng mà với bốn người kia: “Mau chóng về sơn trại đưa những người già yếu bệnh tật xuống núi tránh nạn, xét đến việc kẻ địch nắm chính quyền trong tay, sau khi xuống núi phải nhanh chóng rời khỏi thành trấn, dọc đường để lại tín hiệu đặc biệt của phe ta để tiện cho chúng tôi tìm kiếm.”



      Cho dù Sở Cuồng cố gắng rất chậm, nhưng bốn người kia nghe xong vẫn nghệch mặt ra, Sở Cuồng im lặng, cảm thấy mình phải sửa lại máy sao chép ngôn ngữ chút, lời lẽ dùng logic của để ra họ vốn hiểu gì cả!

      Nhẫm Cửu gãi đầu: “Tóm lại, tình cấp bách, tên Lưu huyện lệnh khốn kiếp đó điên rồi, mượn binh lực ở muốn bao vây diệt trại chúng ta, các người mau về cho mọi người biết, bảo mọi người thu xếp chút đồ có giá trị rồi chạy mau, có chuyện gì xuống núi hãy tính, đừng chạy vào trong trấn, để tránh bị người của quan binh bắt được, biết chưa?”

      Bốn người nghe xong tái mặt, quay người chạy về phía trại.

      Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu tán dương, thấy rằng người bản địa này lý giải logic của mình cũng khá lắm.

      “Chúng ta sao? Bây giờ phải làm gì?” Nhẫm Cửu hỏi, “Còn ba lớp phòng thủ chàng vừa rốt cuộc là gì vậy?”

      “Lần trước xem xét hoàn cảnh quanh trại, tôi phát chỗ này có thể vòng qua rừng cây du ở phía Tây, kẻ địch bây giờ chắc bị vây ở đó, chúng ta chỉ cần vòng qua đó, tấn công đối phương, bảo đảm trong vòng ba ngày thể nào tạo thành uy hiếp với phe ta là được rồi.”

      “Vậy thứ vây bọn chúng rốt cuộc là cái gì…”

      “Công kích sóng .” Sở Cuồng vừa vừa liếc nhìn Nhẫm Cửu, “Trước đó tôi có đề cập với các hạ, rừng câu du phía Tây rất dễ bị tấn công, nhưng hiển nhiên là các hạ hề coi trọng. Bởi vậy, theo nguyên tắc thể đặt phía Liên minh trong tình trạng nguy hiểm, tôi thầm bố trí vũ khí sóng ở rừng cây du phía Tây để chống lại công kích, chứng minh quyết sách của tôi là chính xác, sau khi xử lý xong chuyện này, tôi hi vọng các hạ có thể kiểm điểm lại cách sâu sắc.”

      là lý lẽ bức người mà!

      “Nhưng mà…” Nhẫm Cửu tuy hiểu vũ khí sóng là gì, nhưng thiết nghĩ chắc cũng lợi hại lắm, vậy là nàng đề ra nghi vấn, “Nếu người trong trại ta vô tình bước vào rừng cây du vậy phải làm sao?”

      Sở Cuồng mặt đổi sắc , “Rất tiếc, chiến tranh luôn phải có hi sinh.”

      Nhẫm Cửu: “…”

      Chết đáng kiếp ngài thẳng !

      Thấy Nhẫm Cửu có biểu như vậy, Sở Cuồng khẽ nhếch khóe môi: “Đây chỉ là đùa để điều tiết khí thôi.”

      Nhẫm Cửu liếc nhìn , vốn muốn mỉa mai vài câu, nhưng thấy độ cong môi , Nhẫm Cửu nhìn đến ngây người, nhưng chỉ trong chốc lát gương mặt Sở Cuồng lại nghiêm túc, “Tôi thu thập thông tin về gương mặt của tất cả mọi người trong trại rồi, cũng truyền đến vũ khí sóng , xác suất ngộ thương đồng đội là phần trăm, rất có khả năng xảy ra, bởi vậy xin hãy yên tâm.”

      Nhẫm Cửu quay đầu giọng lẩm bẩm: “Cười cũng bủn xỉn nữa, có phải là người gỗ đâu…”

      Sở Cuồng nghiêng mắt nhìn nàng, mấp máy môi muốn gì đó, bỗng nghe phía trước truyền đến tiếng kêu thảm, Nhẫm Cửu sởn gai ốc: “Tiếng gì vậy?”

      Sở Cuồng bình tĩnh : “Tôi thiết lập sách lược phòng thủ ba bước cho vũ khí sóng , thứ nhất là quấy nhiễu thông tin kẻ địch, nhưng với tình hình trước mắt bước phòng thủ thứ nhất hình như có tác dụng, thứ hai là ảnh hưởng năng lực chấp hành của kẻ địch, thứ ba là quấy nhiễu tư duy logic. Bây giờ chắc là bước phòng thủ thứ ba có tác dụng rồi.”

      Quấy nhiễu tư duy logic… đây lại là quái chiêu gì nữa vậy?”

      Nhẫm Cửu còn chưa hiểu ra, nhưng vừa vòng qua con dốc , nàng đụng phải binh lính. Nhẫm Cửu sợ hãi hít hơi lạnh, hoảng hốt lùi lại định chạy , nhưng Sở Cuồng kéo cổ áo nàng lại: “Bình tĩnh.”

      Chỉ thấy binh sĩ kia sau khi đụng phải Nhẫm Cửu, giống như hề biết gì cả, vẫn tiếp tục về phía trước, mãi đến khi va phải gốc cây, lui về phía sau vài bước rồi lại tiếp tục va vào gốc cây. Nhẫm Cửu chớp mắt : “ điên rồi sao?” Chưa dứt lời, dưới đất lại có binh lính bò đến, y giáp người lấm lem bụi đất, miệng còn lẩm bẩm “Sâu sâu, ta là sâu.”

      Nhẫm Cửu nhìn đến trợn mắt há miệng. về phía trước vài bước đưa mắt nhìn ra xa, thấy trong rừng cây du này, ba trăm binh lính đều như điên cuồng, có người lăn lộn dưới đất, có người ngồi xổm tìm kiếm, có người ngừng nhảy nhót.

      Nhẫm Cửu vỡ lẽ, ra… cái gọi là quấy nhiễu tư duy logic chính là khiến người ta phát điên sao… Sở Cuồng ngươi…

      “Ngươi bố trí phòng ngự như vậy sao sớm!” Nhẫm Cửu kéo cổ áo hét lớn, “Treo ta bên vách núi để ta kinh hãi đong đưa như vậy vui lắm sao!”

      Sở Cuồng nghiêm túc, “Tôi rồi, chuyện gì cũng phải có dự tính xấu nhất. Tôi từng dự tính kết quả sau khi sơn trại bị đạn pháo công kích rồi.”

      Vậy sao… Nhẫm Cửu nghiến răng, siết chặt quyền, đó lại là thứ gì nữa vậy hả!

      Sở Cuồng kéo tay Nhẫm Cửu ngăn nàng ở sau lưng mình, “Ở sau lưng tôi.” đưa tay lên sau tai ấn , Nhẫm Cửu đứng gần nên lại nghe thấy được giọng nữ thường xuyên xuất cách kỳ lạ kia, nhưng lúc này thanh nhiều, giống như thầm với , nhưng giọng điệu vẫn cứng đờ chết chóc.

      lúc sau, Nhẫm Cửu nhìn thấy vũ khí lóe lên ánh sáng đỏ rồi phát ra tiếng “tít tít”, “Xác định toàn bộ mục tiêu.” Giọng nữ cứng đờ cảnh báo, Sở Cuồng ấn vào cái nút, Nhẫm Cửu chỉ nghe “xoẹt” tiếng, vô số ánh sáng đỏ được bắn ra, tạo thành đường cong kỳ dị trong trung, bắn trúng người các binh lính của đối phương.

      Chỉ trong chớp mắt, ba trăm binh lính điên điên dở dở đều ngã xuống, trong rừng cây du nhất thời yên lặng tiếng động.

      Sở Cuồng thu lại vũ khí, “ thôi, giải quyết rồi.”

      “Á!”

      Tiếng hét hoảng loạn truyền tới từ trong sơn trại. Nhẫm Cửu ra khỏi rừng cây du bỗng khựng lại, nàng vô thức nhìn sang Sở Cuồng: “Chàng còn làm gì nữa?”

      Sở Cuồng khẽ nhíu mày: “Chuyện ngoài dự liệu của tôi.” xong, lại lấy vũ khí ra, ngắn gọn ra lệnh cho Nhẫm Cửu, “Theo phía sau tôi.” Rồi chạy về phía trước.

      Nhẫm Cửu đè nén bất an trong lòng, theo sát phía sau, nhưng càng chạy về phía trước tiếng kinh hô Nhẫm Cửu nghe được càng thảm thiết hơn, hơn nữa… lại càng quen thuộc hơn.

      Trong tiếng la của nữ nhân còn có tiếng gào thét của nam nhân, nàng thậm chí còn nghe thấy thổ phỉ Ất cao giọng hét lên: “Chạy ! Chạy về phía Tây!” Cuối cùng Nhẫm Cửu nén được cảm giác hoảng sợ trong lòng nữa, nàng xông tới phía trước Sở Cuồng, nhảy lên con dốc được rừng cây du che chắn, người va vào Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu suýt chút đứng vững té xuống núi.

      Người đó kinh hô tiếng, liều mình đánh Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nhìn mặt người đó, vội kéo cánh tay người đó : “Đừng đánh! Trương thẩm! Thẩm nhìn , là ta đây!”

      Lúc này Trương thẩm mới dừng tay, nhìn thấy Nhẫm Cửu, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tiểu Cửu nhi mau chạy ! Có người giết lên núi rồi, giết người ngay, nam nhân của Vương gia đều bị giết rồi!”

      Nhẫm Cửu cả kinh.

      lại có thêm nhiều người từ trong trại chạy đến đây, đa số là nữ nhân, có người hoảng hốt chạy xuống núi, có người kéo Nhẫm Cửu bảo nàng cùng . Sở Cuồng đứng sau lưng lập lức lên tiếng: “ cùng họ , ở đây giao cho tôi.” xong, vượt qua Nhẫm Cửu chạy về hướng sơn trại.

      Nhẫm Cửu thấy chạy , giống như sực tỉnh, nàng giật tay ra : “Các người mau xuống núi .”

      Bây giờ nàng phải là con của Trại chủ nữa mà là Trại chủ, những lúc như vậy làm sao nàng có thể vứt lại người trong trại mà tự mình chạy trước, làm vậy chẳng ra gì.

      Chạy vào trong trại, ngừng có người lướt qua bên cạnh nàng, có người hoảng hốt đến mức vốn chẳng nhìn thấy nàng.

      Chạy đến giữa trại, Nhẫm Cửu thấy cách đó xa có ba hắc y nhân che mặt tay cầm đại đao đả đấu với nam nhân trong trại, hiển nhiên, những thổ phỉ này phải là đối thủ của chúng, chỉ có vài ba chiêu bị chém vào chân, nhưng nhờ đông người, mọi người cùng liều mình nên để ba nam nhân kia tiến thêm bước nào. Cách chỗ bọn họ đánh nhau chừng bốn năm bước có nam nhân nằm ngửa dưới đất, Nhẫm Cửu nhận ra người đó, đó là đại thúc của Vương gia, nàng nghiến răng xông tới phía trước, kéo Vương đại thúc qua bên.

      Tay chân hoảng loạn bóp vào người người đó: “Vương đại thúc!” Nàng hét lên, cảm thấy tay chân mình đều tê dại, “Này… Tỉnh lại , đứng dậy chạy !” Nàng quỳ dưới đất, dùng hết sức lực nắn bóp nhưng đối phương chút phản ứng, ngón tay dừng trước mũi người đó cảm giác được chút hơi thở nào.

      Nhẫm Cửu rụt tay về, cắn mạnh vào ngón tay mình, đúng, nàng nghĩ, nhất định là nàng quá vô dụng, ngón tay tê dại rồi nên mới cảm giác được hơi thở của Vương đại thúc.

      ràng hôm qua còn yên lành, sao hôm nay lại mở mắt nữa chứ.

      Nhẫm Cửu tiếp tục cố gắng, bỗng có bóng đen trùm lấy nàng từ sau lưng, từ động tác của bóng người đó, nàng có thể nhìn ra được là người phía sau nâng đại đao chém xuống đầu nàng. Máu huyết chảy ngược, mặt Nhẫm Cửu trắng bệch, trong lúc nàng nghĩ mình phải để mạng lại đây, chỉ nghe “xoẹt” tiếng, bóng đen sau lưng hóa thành làn khói, tan thành tro bụi.

      Nhẫm Cửu nhìn theo thanh kia, thấy Sở Cuồng cầm vũ khí kỳ quái đứng ở hướng khác, nhằm vào chỗ mấy người đánh nhau bắn phát nữa, chỉ thấy ánh sáng đỏ bắn ra, nhưng lúc sắp bắn trúng người trong trại lại đổi hướng, nhằm vào ba hắc y nhân kia, kịp phát ra thanh nào, ba người kia trong phút chốc tan thành mây khói.

      “Tất cả mọi người rút lui về rừng cây du phía Tây. Tôi yểm hậu.” Sở Cuồng ra mệnh lệnh ngắn gọn rồi tiếp tục di chuyển về phía cửa chính của sơn trại, ở đó còn có hắc y nhân cầm đao chém người.

      Thổ phỉ Ất cả người đầy máu bước đến bên cạnh Nhẫm Cửu, kéo nàng dậy: “Tiểu Cửu, !”

      được! Vương đại thúc…” Nhẫm Cửu kéo người nằm dưới đất muốn cõng người đó lên, “Phải đưa ông ấy cùng!”

      Thổ phỉ Ất kéo tay Nhẫm Cửu: “Ông ấy chết rồi!” lớn, “ vác người chết theo làm gì!”

      Nhẫm Cửu ngẩn ra, thổ phỉ Ất nhân cơ hội vác Nhẫm Cửu , Nhẫm Cửu ở vai thổ phỉ Ất, thất thần quay đầu nhìn sơn trại của mình, nàng thấy nhà cửa bị người ta đốt cháy, mặt đất đầy vết máu do đả đấu để lại, rau mọi người trồng trước cửa nhà mình bị đạp nát, vật nuôi cũng biết chạy đâu mất hết, đây là nhà của nàng, là nơi nàng trưởng thành, lúc này Nhẫm Cửu mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, người giết họ là quan phủ, họ có bị thương hay có chết cũng thể báo quan kêu oan, thậm chí họ còn có thể bị truy nã, lưu vong khắp chốn, thể quay về đây được nữa, còn nhà nữa.

      Sơn trại phụ mẫu nàng lòng bảo vệ mất trong tay nàng.

      Nhẫm Cửu “òa” tiếng khóc lớn: “ thể để họ ngay cả chỗ chôn thân cũng có! thể để họ ngay cả hài cốt cũng về nhà được! Ít nhất cũng phải chôn họ chứ! Ít nhất cũng phải để họ yên nghỉ dưới đất chứ!” Nàng khóc lớn, “Tại sao ta lại vô dụng như vậy! Tại sao ta chẳng làm được gì cả như vậy!”
      Trâu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14

      Chạy trốn ngày đêm, biết rời khỏi trấn Chi Lương bao xa, đoàn người vô cùng mệt mỏi, ngồi xuống nhóm lửa trong rừng cây hoang vắng, mấy chục người nhưng ai lên tiếng, khí trầm mặc nặng nề.

      Nhẫm Cửu ôm gối ngồi bên gốc cây, nàng trốn trong bóng tối, dám để mọi người nhìn thấy gương mặt tang thương của mình, bây giờ nàng thể cổ vũ cho mọi người, ít ra cũng thể khiến mọi người nhụt chí.

      Thổ phỉ Ất khều đống lửa trước mặt, thê tử mang thai sáu tháng của dựa bên cạnh, đôi mắt mệt mỏi đỏ hồng, trong đêm mất nhà, còn ai có thể ngủ yên được.

      Trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt.

      Chúng nhân lập tức cảnh giác, ánh mắt căng thẳng nhìn về bên đó, các nam nhân nắm chặt vũ khí, chuẩn bị tư thế tấn công.

      “Là tôi.” Thanh điềm nhiên truyền ra từ trong bụi cỏ, nam nhân mặc y phục đen kỳ quái chậm rãi bước ra, ánh lửa chiếu lên gương mặt bình tĩnh của , “Tôi che giấu hết các vết tích đường rút lui rồi, bảo đảm trong vòng ba ngày có ai đuổi theo. Bởi vậy mọi người có thể yên tâm. Tối nay hãy nghỉ ngơi , sáng mai lại lên đường cũng vội.”

      Giọng bình tĩnh của như giấu sức mạnh kỳ lạ, thầm xoa dịu thần kinh căng đến sắp đứt của mọi người.

      Nhẫm Cửu trong góc từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua rất nhiều người, đối mặt với . Sở Cuồng lặng lẽ gật đầu, biểu thị an ủi.

      Khi cả người bước ra khỏi bóng tối của rừng cây, lúc này mọi người mới nhìn thấy, lưng còn cõng hai người, hay đúng hơn… là hai thi thể. Là Vương đại thúc và con trai ông, hai người đều bị chém chết tại chỗ trong lúc đả đấu với hắc y nhân.

      Sở Cuồng cõng họ đến, nhàng đặt xuống đất. Chúng nhân nhất thời ngẩn ra, Nhẫm Cửu càng ngây người mở to mắt, quên mất mọi phản ứng.

      “A…” phụ nhân chừng bốn mươi tuổi đứng dậy trong đám người, bà loạng choạng bước đến, bỗng vấp ngã xuống đất, người bên cạnh dường như quên cả dìu, bà quỳ gối lê đến bên hai thi thể, đưa tay sờ lên mặt lão Vương, sau đó ôm con trai đau đớn gào khóc, mỗi tiếng khóc như mũi đao chọc vào tâm can, cắt nát lòng nát dạ.

      Các nữ nhân bắt đầu khóc hu hu, các nam nhân quay đầu che mặt, có người lặng lẽ thở dài, có người thầm chùi nước mắt.

      Nhẫm Cửu im lặng ôm gối, nàng vẫn còn quá trẻ, chưa bao giờ trải qua nhiều chuyện như vậy chỉ trong ngày, tiếng khóc khản đặc của Vương thẩm giống như móc tim nàng ra vò nát, khiến nàng cảm thấy bất kỳ lời lẽ an ủi nào cũng đều yếu ớt vô lực.

      Nàng cắn môi, dùng lực đến mức gần như cắn rách môi mình.

      Nàng làm được gì cả…

      Đến lúc này Nhẫm Cửu mới phát , ra nàng vô dụng đến mức làm được gì cả…

      “Tại sao?” Vương thẩm khàn giọng hỏi, “Tại sao đột nhiên lại như vậy?” Bà khóc thành tiếng, “Chẳng phải vẫn yên lành sao?”

      Mọi người im lặng, bỗng nhiên có người , “Trước khi họ giết vào trại có muốn tìm người trời xuống.”

      câu nhàn nhạt này khiến ánh mắt của chúng nhân đều rơi người Sở Cuồng, Sở Cuồng đứng thẳng, trong tình huống này vẫn nhanh nhẹn gật đầu: “ sai, căn cứ theo các tin tức tình báo, bọn họ đúng là nhằm vào tôi.”

      Ánh mắt của mọi người nhất thời đều thay đổi, kiêng dè, nghi ngờ, thậm chí dần dần còn mang chút căm ghét.

      “Là ngươi hại chết con ta!” Vương thẩm biết lấy sức lực từ đâu, bỗng nhào đến phía trước kéo cổ áo Sở Cuồng, “Là ngươi hại chết họ! Là ngươi hại chúng ta còn nhà để về!” Mặt bà đỏ bừng, trán nổi gân xanh, giống như chính mắt nhìn thấy Sở Cuồng giết người nhà mình.

      Sở Cuồng biện giải.

      Tất cả mọi người có mặt đều biết, người nhà họ Vương phải do Sở Cuồng giết, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn bất giác bắt đầu trở nên xa lánh. Giống như lưỡi đao lạnh, cắt đứt tất cả quan hệ hảo hữu giữa họ và Sở Cuồng, khiến Sở Cuồng trong phút chốc dường như biến thành quái vật ăn thịt người.

      “Xin lỗi vì mang đến phiền phức cho các vị, nếu các vị muốn tôi , tôi lập tức rời , đương nhiên, tôi kiến nghị các vị làm vậy, vì tôi vẫn còn số ý kiến có lợi cho các vị…”

      “Bốp”, cái tát mạnh đánh lên mặt Sở Cuồng, biểu của hề bất ngờ, dường như liệu được rằng chịu cái tát này.

      Vương thẩm như mất lý trí nhìn : “Ngươi đền mạng! Ngươi đền mạng !” Bà hét lên, lần nữa kéo lấy cổ áo Sở Cuồng, vung tay lại muốn đánh , má Sở Cuồng đỏ hồng, nhưng hề phản kháng, ánh mắt bình tĩnh đến mức gần như có cảm xúc nhìn Vương thẩm: “Bà trút giận tôi có thể lý giải, nhưng hành động này hề có ý nghĩa.”

      Lại cái tát nữa sắp rơi mặt Sở Cuồng, nhưng bỗng dừng lại cách má Sở Cuồng vài tấc, các khớp ngón tay Nhẫm Cửu dùng lực đến trắng bệch, nàng nắm chặt tay Vương thẩm, giọng : “ phải lỗi của .”

      Nhìn thấy Nhẫm Cửu chắn trước mặt mình, đôi mắt đen của Sở Cuồng bỗng gợn sóng.

      Nhẫm Cửu lặng lẽ nhìn Vương thẩm, dường như muốn nhìn vào tận lòng bà: “Rơi xuống sơn trại của chúng ta phải do chọn, ở lại cũng phải chọn, đều là lỗi của ta.” Giọng nàng khàn , “Vương thẩm, là ta cưỡng ép ở lại, nếu muốn tính toán lỗi là do ta, hại chết Vương đại thúc và Vương đại ca cũng là ta.”

      Nhẫm Cửu , sắc mặt nàng tái đến mức còn chút huyết sắc.

      Vương thẩm nhìn nàng, lực đạo tay bỗng mềm , cả người dường như đột nhiên bị rút hết sức lực mà nhũn ra khuỵu xuống đất, Nhẫm Cửu thuận thế ôm lấy bà, để Vương thẩm khóc thảm thiết vai nàng: “Tiểu Cửu nhi à, sau này… làm sao sống nữa đây…”

      Câu hỏi này khiến môi Nhẫm Cửu run rẩy, mắt đỏ hồng, suýt nữa khóc thành tiếng.

      “Được rồi.” Thổ phỉ Ất vẫn luôn ngồi bên đống lửa bỗng lên tiếng, “ tình như vậy rồi, đừng thêm gì nữa, thương lượng chuyện sau này làm sao sống trước .” Thổ phỉ Ất nhìn Sở Cuồng, “Nếu có tiểu tử này hôm nay chúng ta đều bỏ mạng trong trại rồi, ánh mắt của các người tốt xấu gì cũng nên thu lại , có thế nào nữa hôm nay cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”

      Chúng nhân lại im lặng.

      Thổ phỉ Giáp vẫn luôn ngồi bên cạnh, lúc này rụt rè lên tiếng: “Vừa rồi chẳng phải là có ý kiến gì đó sao, cứ nghe thử xem thế nào.”

      Mọi người có dị nghị, Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu gật đầu mới bắt đầu lên tiếng: “Kiến nghị gồm ba điều, thứ nhất, nếu có mang theo quần áo để thay đổi hãy thay trước khi lên đường vào ngày mai, để bảo đảm người đường nhìn thấy được hoảng loạn bê bết. Thứ hai, bắt đầu từ ngày mai, mọi người tốt nhất nên chia ra hành động, nhân số quá nhiều khiến cả đoàn bị chậm trễ, lại rất dễ bị phát . Thứ ba, mọi người nghĩ kĩ xem, ở cách đây xa xa chút có thân thích hoặc bạn bè gì có thể nhờ vả .”

      “Bảo chúng tôi mai danh tính, lưu lạc xứ người sao?” ông lão vội , “Tôi từng tuổi này rồi! Tôi thể chôn thân xứ người được!”

      “Rất tiếc, nếu muốn tiếp tục cuộc sống bình yên e là chỉ có thể như vậy thôi.”

      Chúng nhân nhìn nhau, có người ngập ngừng lên tiếng: “Tôi còn vài thân thích ở Bình thành.” Tiếp đó lại có người : “Tôi có bằng hữu ở phía Tây Nam…” Dần dần, những người lên tiếng càng nhiều, dường như mọi người đều nghĩ được chỗ mình phải , còn ở trong tuyệt lộ, mọi người cũng bớt u uất chút.

      “Nhưng quan phủ có tìm chúng ta nữa … Đến lúc đó có liên lụy những người thu nhận chúng ta …”

      Có người đề ra nghi vấn.

      Sở Cuồng lắc đầu: “ đâu, hôm nay tôi yểm hậu, trước khi giải quyết binh lính cuối cùng lấy được số thông tin tương ứng của kẻ địch. Vì quý sơn trại mấy chục năm chưa từng giao báo cáo nhân khẩu và hộ tịch cho quan phủ, bởi vậy quan phủ biết trong sơn trại có bao nhiêu người, càng biết các vị tên họ là gì, mặt mũi ra sao, chỉ cần rời khỏi trấn Chi Lương khả năng họ tìm được các vị rất . Đó là . Thứ hai, mục tiêu của bọn họ là tôi, lần này lên sơn trại chỉ để diệt khẩu, chỉ cần từ nay về sau các vị nhắc đến bất kỳ tin tức gì liên quan đến tôi, họ cần thiết phải bỏ nguồn tài lực vật lực lớn để tìm các vị.”

      Nghi vấn cuối cùng bị đánh tan, mọi người bắt đầu cùng người nhà giọng thảo luận ngày mai phải về hướng nào.

      Nhẫm Cửu nhìn Vương thẩm, giọng hỏi: “Vương thẩm, thẩm có chỗ chưa?”

      Vương thẩm chỉ ngây ngốc nhìn hai thi thể mặt đất, lắc lắc đầu: “Tôi chỉ muốn đến tào Địa phủ cùng cha con ông ấy thôi.”

      Nhẫm Cửu im lặng. Nàng thể hoàn toàn lý giải tâm trạng của Vương thẩm, nhưng nàng biết được hoảng sợ và bất lực khi đột nhiên có ngày, người chí thân bỗng dưng biến mất, trụ cột chống bầu trời đầu mình hề phòng bị mà đổ ập xuống, khiến nàng chốn dung thân.

      “Vương đại tẩu.” Thổ phỉ Ất bỗng lên tiếng, “Nếu tẩu chê, chi bằng theo phu phụ chúng tôi .” , “Chúng tôi muốn về phương Bắc, nhà mẹ của nương tử tôi ở đó, đường sá xa xôi, chúng ta cùng , đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

      Vương thẩm đáp, Nhẫm Cửu nghiến răng đứng dậy, “ thể để Vương đại thúc và Vương đại ca nằm ở đây, họ thể theo được rồi, ta đến khu rừng phía sau tìm mảnh đất.”

      Nàng nhặt khúc cây cháy trong đống lửa, mình về khu rừng tối đen phía sau, thổ phỉ Giáp muốn theo, nhưng bị Sở Cuồng cản lại: “Để tôi được rồi.” lặng lẽ theo sau Nhẫm Cửu, thấy nàng tiện tay nhặt cành cây vừa tay, vừa vừa chọc chọc xuống đất.

      Sở Cuồng chậm rãi bên cạnh nàng, lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ theo.

      Nhẫm Cửu dường như toàn tâm toàn ý tìm mảnh đất thích hợp, dần dần xa ánh lửa, càng trăng sao bầu trời trong khu rừng ngày càng lấp lánh hơn, càng tĩnh mịch hơn, mãi đến khi bốn phía chỉ nghe thấy tiếng bước chân đạp lá khô, cuối cùng Nhẫm Cửu cũng dừng lại.

      “Xin lỗi.” Nàng giọng , cành cây trong tay lúc mạnh lúc chọc xuống đất, “Vương thẩm rất tốt bụng, chỉ là hôm nay bà ấy quá đau lòng, mọi người cũng có ác gì, chàng đừng để bụng.” Nàng quay lưng lại với Sở Cuồng, khiến thấy biểu mặt nàng.

      sao, chuyện thường tình thôi, có thể lý giải được, hơn nữa họ sai.” Giọng Sở Cuồng vẫn bình tĩnh như thường ngày, “Quý sơn trại gặp tai họa này đích thực là do tôi mà ra, hứng chịu cảm xúc của các người là lẽ đương nhiên.” hơi khựng lại, tự nhiên , “Cảm… cảm ơn các hạ trước đó giúp tôi bào chữa tội danh. Nhưng hành động này đích thực cần thiết, tôi nên gánh chịu chuyện đó.”

      “Bào chữa?” Giọng Nhẫm Cửu hơi giương cao, bỗng phát ra tiếng cười như mỉa mai, “Đó phải là bào chữa giúp chàng, vốn là như vậy.”

      Là nàng giữ Sở Cuồng lại, là nàng chuốc họa sát thân cho sơn trại.

      Sở Cuồng nghe vậy im lặng lúc, thầm biết những lúc như vậy mình nên gì đó để an ủi Nhẫm Cửu chút, nhưng chuyện an ủi này xưa nay phải là thế mạnh của , trong lúc mấp máy môi bỗng nghe Nhẫm Cửu nhìn sao trời : “Chàng biết chỗ bọn ta nhìn sao trời thế nào ?” Nàng , “Người xưa sao là linh hồn của con người sau khi mất , mỗi ngày họ đều ở trời nhìn hậu nhân của mình.”

      Sở Cuồng cân nhắc hồi, cuối cùng vẫn nhịn được : “Chuyện linh hồn tôi muốn bừa, nhưng sao trời đều do những nguyên tố nhất định hợp thành, những ngôi sao mà mắt thường của quý tinh cầu nhìn thấy, đa phần đều do những vật vô cơ hợp thành…”

      Nhẫm Cửu đếm xỉa đến : “Sau khi cha mẹ rồi, có thời gian mỗi đêm ta đều ngắm sao, lòng thề rằng nhất định trông chừng sơn trại tốt, bảo vệ mọi người trong trại tốt. Ta nghĩ họ ở trời nhất định nghe thấy.”

      Sở Cuồng lại im lặng hồi: “ thực tế, căn cứ theo phong tục mai táng của quý sơn trại, họ bị phân giải trong đất, tuy trải qua tuần hoàn khí nhất định của tinh cầu, những phân tử hợp thành cơ thể họ có khi được đẩy vào khí, nhưng tuyệt đối giữ được trạng thái ý thức…”

      Nhẫm Cửu như chìm vào thế giới của mình mà lẩm bẩm: “Nhưng hôm nay nhất định ta khiến họ thất vọng.”

      đâu.” Sở Cuồng , “Họ giữ được trạng thái ý thức cho đến bây giờ, bởi vậy thể sản sinh những cảm xúc bao gồm “thất vọng” trong đó.”

      Nhẫm Cửu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Sở Cuồng, nhưng vừa nhìn khiến Sở Cuồng ngây người, vì mặt Nhẫm Cửu toàn nước mắt nước mũi, đối với đúng là… vô cùng dơ bẩn. Nhẫm Cửu mở miệng, tiếng khóc trào ra từ cổ họng: “ thể yên lặng thà nghe ta lúc sao? Hu…” Nàng nghiến răng, nuốt xuống tiếng khóc cuộn lên.

      Trán Sở Cuồng toát mồ hôi lạnh: “Xin lỗi. Tôi chỉ cảm thấy những chuyện này các hạ cần phải biết, để tránh nảy sinh những ảo tưởng thực tế, bi thương quá độ.”

      “Ta rất bi thương rồi, chàng thể im miệng được sao?” Nhẫm Cửu hét lên.

      “Xin lỗi.” Sở Cuồng vội cắn chặt môi để bảo đảm phát ra bất kỳ thanh nào nữa.

      “Chàng chỉ cần im lặng nghe ta thôi được sao?” Nhẫm Cửu mất khống chế lớn tiếng , “Ta biết đây là ảo tưởng sao? Ta biết sao trời vĩnh viễn nghe được lời ta sao? Ta biết cha mẹ ta biến thành những ngôi sao chỉ biết ngờ nghệch chiếu sáng trời sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cần chàng phải nhắc nhở sao? Ta cứ muốn đó, được sao?”

      Đối diện với những câu hỏi dồn ép của Nhẫm Cửu, mồ hôi lạnh mặt Sở Cuồng ngày càng nhiều, ngoảnh mặt dám nhìn Nhẫm Cửu, chỉ khẽ lùi lại vài bước khi nàng kích động tiến tới phía trước.

      “Chàng thể…” Nhẫm Cửu giật áo Sở Cuồng, giọng bỗng yếu , “… cho ta dựa lúc sao…”

      Sở Cuồng cắn môi dám lên tiếng, nhưng vẫn đứng thẳng người, mặc cho Nhẫm Cửu kéo ngực áo, thấp giọng sụt sùi, dần dần trán Nhẫm Cửu dựa vào ngực , nghe thấy nàng cứ đôi lúc lại hít nước mũi, biểu của Sở Cuồng hơi cứng lại, nhưng đối diện với tình huống này, lại biết phải làm sao mới được.

      Thôi vậy… Coi như đáng phải chịu vậy…

      Nhẫm Cửu càng khóc càng đau lòng, cả người áp vào ngực , cánh tay xuyên qua bên hông ôm chặt lấy , giống như đứa trẻ chịu uất ức bên ngoài chạy về nhà ôm phụ thân mình khóc, hề có hình tượng, hề có tiết chế.

      Làm sao nhịn được đây?

      Vì buồn bã bi thương của nàng, dễ gì mới tìm được nơi an toàn để phát tiết…
      Trâu thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15

      Nước mắt nước mũi Nhẫm Cửu dính đầy ngực Sở Cuồng, Sở Cuồng cắn chặt môi, những lời như là bảo nàng tránh xa mình chút để chùi rửa cho sạch, cảm thấy lúc này nên hơn.

      Hai cánh tay Sở Cuồng dám đưa lên quá đầu, vì cũng biết tư thế này quá sức ngu xuẩn, nhưng cũng thể nào tự nhiên đặt tay lên vai Nhẫm Cửu, an ủi nàng như an ủi đứa trẻ, vì tư thế quá sức thân mật với người khác như vậy Sở Cuồng làm được.

      Cánh tay đưa lên trong trung mỏi nhừ, nhưng vẫn gắng sức nhẫn nhịn, gắng sức phát ra thanh nào, đờ ra như khúc gỗ để Nhẫm Cửu dựa vào.

      biết phát tiết bao lâu, cuối cùng Nhẫm Cửu cũng mệt, từ từ dừng lại, lúc này mới cảm giác được thân hình mình ôm ngày càng căng cứng, nàng lui ra vài bước, ngọn đuốc trong tay bị nàng vứt xuống đất trong khi mất khống chế cảm xúc, lúc này tắt lụi, qua ánh trăng nàng nhìn thấy những vết nước lóng lánh ngực Sở Cuồng, lòng biết Sở Cuồng rất thích sạch , nàng lấy tay áo lau cho vài cái : “Nhất thời khống chế được, xin lỗi…”

      Lúc này Sở Cuồng mới hạ cánh tay mỏi nhừ của mình xuống, cân nhắc ý tứ của Nhẫm Cửu hồi, cảm thấy mình có thể lên tiếng, gật đầu theo lễ tiết: “Lần này có thể lý giải, nhưng mà sau này vẫn mong các hạ có thể cố gắng khắc chế cảm xúc.” Đối với Sở Cuồng, chuyện xảy ra rồi thể nào thay đổi được nữa, hối hận tiếc nuối đều là những cảm xúc vô ích, tốt nhất là nên kịp thời vứt bỏ, sau đó xem xét mọi việc, suy nghĩ lại kỹ, đồng thời nghĩ ra cách ứng phó, tránh để bản thân lại phạm sai lầm tương tự. nghiêm túc với Nhẫm Cửu: “ sĩ quan để cảm xúc lộ ra mặt làm được việc gì cả.”

      Nhẫm Cửu hít mũi: “Xin lỗi, ta đâu có muốn trở thành sĩ quan.” Nàng vỗ vỗ mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn Sở Cuồng, “Có nhìn ra được ta từng khóc ?”

      Dưới ánh trăng, mắt Nhẫm Cửu sưng như quả hạnh đào, mũi đỏ đến tím tái, Sở Cuồng hề do dự gật đầu: “Khóc rất thảm.”

      Nhẫm Cửu quay đầu tìm kiếm dưới đất: “Vậy chúng ta đào huyệt rồi hãy về.” Nàng thở dài, “Ngay cả quan tài mỏng cũng cho Vương đại thúc và Vương đại ca được. Ta vô dụng.”

      Sở Cuồng gật đầu: “Đúng là trong kiện lần này biểu của khá là vô dụng.” Lời lòng của khiến Nhẫm Cửu siết chặt quyền, nhưng cũng là vậy, nàng chỉ đành mím môi, nhặt cành cây cứng bắt đầu đào hố. Sở Cuồng tiếp: “Nếu sau này nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện của tôi, chờ đối với những tình huống khẩn cấp, phản ứng được nâng cao.”

      Sở Cửu đếm xỉa đến , hiển nhiên là muốn tiếp tục chủ đề này, Sở Cuồng cũng cưỡng cầu, lấy trong túi áo ra vật kim loại gì đó, sau khi hỏi độ lớn của huyệt mộ, vừa giúp Nhẫm Cửu đào đất vừa hỏi: “Sáng mai mọi người đều có dự định của mình rồi, muốn thế nào?”

      “Còn có thể thế nào nữa.” Nhẫm Cửu , “Người nhà của ta đều ở trấn Chi Lương, bên ngoài cũng có thân thích, bằng hữu càng có, quan trọng nhất là ta mang theo đồ gì cả, tiền bạc vẫn còn để trong trại. Nếu có thể ta muốn về trại chuyến, lấy hành trang rồi sau đó tùy tiện phiêu bạt chân trời.” Nàng dường như nghĩ ra gì đó, đột nhiên , “Đúng rồi, cái trứng chàng muốn tìm chẳng phải bị chuyển rồi sao, lúc đó Lưu côn đồ chuyển đâu vậy?”

      “Kinh thành.”

      “Ừ, hay là chúng ta Kinh thành , ta nghĩ chắc có ai ngờ được chúng ta to gan đến mức tự chạy đến Kinh thành đâu.”

      Sở Cuồng suy nghĩ hồi rồi quyết định: “Được, cần chờ sáng mai, sau khi an táng xong hai người kia, nửa đêm nay hãy về sơn trại trước, sau khi lấy tiền tài và vật phẩm cần thiết chúng ta Kinh thành, bọn họ chuyển máy bay của tôi , thiết nghĩ…” tiếp nửa câu sau, Nhẫm Cửu cũng truy cứu, chỉ hỏi: “Chúng ta về sơn trại lấy tiền có vấn đề gì chứ? Những binh lính kia…”

      thành vấn đề. Dấu vết mọi người trốn thoát tôi dọn sạch rồi, những binh lính bị gây mê trong trại hôm nay chắc được người của quan phủ kéo , ít nhất ba ngày sau họ mới tỉnh lại, có lấy được tin gì cũng là ba ngày sau rồi, ba ngày này nhất định họ tìm được manh mối gì, tăng cường cảnh giác quanh trấn Chi Lương, nhưng ngờ rằng còn có người quay về. Bởi vậy bây giờ chúng ta là thời cơ tốt nhất.”

      Nhẫm Cửu gật đầu: “Dù sao làm theo ngươi luôn là đúng.”

      Câu quá mức tin tưởng này khiến Sở Cuồng ngẩn ra, quay đầu nhìn Nhẫm Cửu: “Cho các hạ lời khuyên. Đừng nên quá tin tưởng bất kỳ ai, cho dù đó là tôi. Chuyện hôm nay ra cũng do mấy phần sơ suất của tôi mà ra.”

      “Nhưng nếu có người người trong trại chắc chắn ai chạy được.” Nhẫm Cửu hồ đồ, hôm nay tuy hoảng loạn, nhưng những gì cần nhìn nàng vẫn thấy rất ràng, “Ngọn núi sau trại, con đường chúng ta lên là vách núi, vốn ai có thể trốn từ đó, họ an bày ba trăm binh lính ở rừng cây du phía Tây, cửa chính của trại cũng có hắc y nhân, nếu phải là những binh sĩ trong rừng cây du bị công kích gì đó làm hôn mê hôm nay e là ta phải đào mấy chục huyệt mộ rồi.” Nàng khựng lại, giọng có hơi trịnh trọng, “Đa tạ chàng.”

      Sở Cuồng ngẩn ra, ho tiếng: “Đây đều là chuyện đương nhiên.” vừa đào vừa phản tỉnh, “Hành động lần này sơ sót quá ràng, thứ nhất là đánh giá lầm kẻ địch, tin tưởng thông tin đầy đủ. Thứ hai là trước đó…” ngừng , giống như muốn cho Nhẫm Cửu biết hết tất cả những yếu điểm mà nhìn thấy.

      Nhẫm Cửu hơi bất lực, nhưng thấy biểu nghiêm túc của , nghe giọng chăm chú của , nhất thời nàng lại yên tâm cách kỳ lạ. Nhẫm Cửu kìm được mà cong khóe môi.

      Nam nhân này… có gương mặt thanh tú như vậy, lẽ ra tính cách phải lăng nhăng mới đúng, nhưng lúc nào cũng đáng tin cậy cách bất ngờ…

      Nhẫm Cửu còn chưa nghĩ xong, bỗng thấy thân hình Sở Cuồng lảo đảo, suýt chút nữa té xuống hố mình đào. May là động tác nhanh nhẹn, chống vào vật kim loại trong tay ổn định thân hình, lui về phía sau vài bước, điều chỉnh hơi thở.

      Nhẫm Cửu bị loạt hành động của làm cho ngây người: “Chàng làm sao vậy?” Sở Cuồng lắc đầu, mở mắt nhìn Nhẫm Cửu: “ sao.” , “Hơi chóng mặt thôi.” ấn ấn vào mắt, “Chúng ta nhanh , đừng để trễ việc an bài đêm nay.”

      Thần sắc của vẫn như thường, Nhẫm Cửu tưởng lảo đảo chẳng qua là vì chóng mặt mà thôi.

      Chôn xong phụ tử Vương gia, Nhẫm Cửu cho thổ phỉ Ất biết sắp xếp của mình và Sở Cuồng, lúc này có người ngủ say, nàng đánh thức những người đó, chỉ từ biệt những người chưa ngủ, vì qua hôm nay rồi, sau này e là họ còn cơ hội gặp mặt nữa.

      đáng buồn.” đường về sơn trại, Sở Cuồng lắc đầu , “Phương tiện thông tin của các người lại thiếu thốn đến mức này, vậy lần này tự biệt há chẳng phải thể gặp lại nữa sao.”

      “Đau khổ nhất còn gì hơn sinh ly tử biệt.” Nhẫm Cửu liếc , “ cứ như người chỗ các chàng chưa từng trải qua nỗi đau này vậy.”

      “Tử biệt thể tránh khỏi, nhưng sinh ly gần như là chuyện thể nào có ở tinh hệ Sâm Long, tín hiệu phủ sóng khắp toàn tinh hệ, cho dù là người ở tinh cầu xa nhất của tinh hệ cũng có thể thấy được hình ảnh của đối phương với tỷ lệ thực tế. Đây là chuyện rất phổ cập rồi.”

      “Cách xa ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy sao?”

      “Ngàn dặm?” Sở Cuồng tiến hành hoán đổi đơn vị, biểu của bỗng có vẻ khinh miệt, “Đương nhiên.”

      Nhẫm Cửu im lặng: “Biểu này của chàng khiến người ta muốn xé mặt ngươi ra…”

      Tối nay Nhẫm Cửu phải rời xa những người thân thuộc của mình, hơn nữa lại biết có còn gặp được họ nữa , lòng nàng tuy thương cảm, nhưng cảm xúc này dần dần nhạt trong lúc chuyện với Sở Cuồng dọc đường.

      Nàng biết những người nàng thích tiếp tục sống yên vui ở nơi khác, bước ra khỏi bóng tối, tìm quê hương khác thay thế trại Chi Lương, sau đó quen những người hàng xóm mới, thay thế địa vị của những người hàng xóm trước đây trong lòng họ, sau đó mọi người tiếp tục sống tốt.

      Vậy là đủ rồi.

      Đoạn đường này rất dài, mãi đến trưa hôm sau hai người mới về tới trại Chi Lương, trong trại bị lửa đốt sạch. Nhưng đúng Sở Cuồng , vốn có ai canh giữ.

      Nhẫm Cửu dễ dàng trở về phòng mình, nhìn căn phòng cháy đen lấy lần, nàng vòng ra sân sau, ở đó có gốc cây bị đốt trụi lá, Nhẫm Cửu bới đất dưới gốc cây lấy ra cái hũ, bên trong có gói giấy dầu.

      Nhẫm Cửu mở ra, bên trong có ba lá vàng, ít trang sức và mấy viên trân châu tròn to bằng móng tay. Nhẫm Cửu đếm kĩ sau đó cất vào ngực mình. Đây là của hồi môn mẹ nàng để lại, trước khi mẹ dặn dặn lại nhất định vào lúc thành thân mới được lấy ra, nhưng bây giờ tình huống thay đổi, nàng cũng bất đắc dĩ mới làm trái di nguyện của mẹ, bây giờ nàng nỡ dùng, để đó cho heo rừng càng thiệt hơn.

      “Tiền này chắc cũng đủ cho chúng ta ăn uống thoải mái thời gian. Đương nhiên là biết còn phải lang bạt bao nhiêu lâu, chúng ta thể ăn uống thoải mái được. Đây là toàn bộ gia sản của ta đó.”

      Sở Cuồng suy nghĩ: “Nếu quý giá chi bằng để ở chỗ tôi. Tuyệt đối bị trộm cướp.”

      Nhẫm Cửu ôm gói đồ: “Đây là của hồi môn của ta…” Nàng đảo đảo mắt, “Nhưng đưa chàng cũng được.” Nàng đưa đồ cho Sở Cuồng, “Nhà cửa tính mạng của chúng ta đều ở đó, giữ cho kĩ nhé!”

      Sở Cuồng trịnh trọng thề: “Tiền còn tôi còn.”

      Trước khi rời khỏi trại, Nhẫm Cửu đến mộ cha mẹ bái lạy, mình lẩm bẩm hồi, dưới thôi thúc của Sở Cuồng đành phải quyến luyến rời . Từng bước xa nơi nàng trưởng thành, lòng Nhẫm Cửu càng nỡ hơn, cuối cùng đến trước cửa trại, nàng quỳ hai chân hướng về sơn trại trống bái ba lạy, nàng gì, chỉ quay người gọi Sở Cuồng: “ thôi.”

      Sở Cuồng gật đầu, nhưng vừa nhấc chân bỗng “ầm” tiếng đổ ập xuống đất.

      Nhẫm Cửu giật mình, hoảng loạn ôm dậy: “Sao chàng dọa người ta vậy! Chàng làm sao vậy!” Nàng vội vàng hỏi, nhưng thấy yết hầu Sở Cuồng động đậy, chầm chậm thốt ra chữ: “Đói…”

      Bụng vô cùng phối hợp kêu tiếng.

      Nhẫm Cửu bồi hồi nhớ lại, từ sau khi thuốc của bị nàng bỏ thuốc, hình như… bốn ngày ăn gì rồi…

      Tên đáng ghét này…
      Trâu thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Nhẫm Cửu cảm thấy mình khấu đầu ở cửa trại ba cái kia quá giả tạo, vì lúc này nàng lại kéo Sở Cuồng vào trong trại, nhóm đống lửa, lấy nồi đun nước, lại tìm trong mấy mảnh đất còn nguyên vẹn được ít rau cải, rửa sạch đem nấu.

      “Ta tìm thấy muối, cũng có thứ gì khác, chàng ăn tạm , lấp đầy bụng rồi tính.”

      Sở Cuồng nằm ngửa dưới đất, mặt xanh như tàu lá, gắng sức quay đầu sang, thấy Nhẫm Cửu lấy đũa khuấy khuấy rau trong nồi, sau đó gắp đũa đưa đến bên miệng : “Nè, ăn .”

      Sở Cuồng mím chặt môi, nhìn đũa rau kia như nhìn thấy quái: “Nếu tôi hi sinh, nhất định phải bảo quản quần áo của tôi. Sau này có người đến thay tôi cảm ơn .”

      Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Lần này ta bỏ thứ gì khác hết, có chuyện gì đâu! Chàng có thể đừng õng ẹo như vậy được …”

      “Mọi chuyện… luôn phải có dự tính xấu nhất…”

      để xong, Nhẫm Cửu nhịn được nữa, kéo cằm xuống nhét đũa rau vào rồi ấn lại: “Nhai!” Nàng , Sở Cuồng tức tốc nhai vài miếng rồi nuốt rau xuống như nuốt con chuột… Sau đó ngoài dự liệu mà bị nghẹn lại, Sở Cuồng bóp cổ, mặt tái xanh: “Có… độc…”

      Nhẫm Cửu bĩu môi, múc muỗng canh nóng, thổi cho nguội rồi đút vào miệng , sau đó dìu ngồi dậy, vỗ vỗ lưng : “Độc gì chứ! Ăn nhanh quá bị nghẹn thôi!”

      Canh nóng đẩy rau xuống, bụng ấm lên. Sắc mặt Sở Cuồng dịu .

      Nhẫm Cửu lại gắp đũa rau nữa đưa đến bên miệng : “Nhai từ từ thôi.” Nàng giọng lẩm bẩm, “Có phải là trẻ con đâu, ăn cũng phải có người dạy nữa…”

      Câu này bị Sở Cuồng nghe được, thầm cúi đầu, để mặc cho Nhẫm Cửu đút rau, lòng hơi bất lực, đến tinh cầu này có đôi khi cũng hơi vô tri.

      Ăn thêm mấy miếng, lại uống thêm chút canh, Sở Cuồng kinh ngạc phát rằng mình cảm thấy cũng khá lắm, sờ tay lên bụng, chăm chú hỏi Nhẫm Cửu: “Đây là thức ăn gì?”

      “Rau cải đó.”

      Sở Cuồng nghiêm túc nhớ lại – rau cải, nấu canh, cần phải nhai nuốt, có độc.

      Chờ Sở Cuồng nghỉ thêm lát, hồi phục được chút thể lực, hai người định rời , bỗng Sở Cuồng nghiêm mặt, lập tức lấy vũ khí ra nhắm vào bức tường đổ: “Ra đây.”

      Nhẫm Cửu nhìn theo hướng đó, thấy nam nhân áo xám bị Sở Cuồng dọa ngã ngồi dưới đất, che mặt, run rẩy dám lên tiếng. Nhẫm Cửu xem xét từ xuống dưới, kinh ngạc , “Tam tỷ phu?” Nàng về phía trước vài bước, “Tam tỷ phu, huynh ở đây từ lúc nào? Tại sao lại ở đây?”

      Tỷ phu này tên Cao Chiêm, làm việc ở Huyện nha, lúc đầu Tam tỷ muốn lấy ra cha mẹ bằng lòng lắm, cảm thấy thổ phỉ trong trại có giống phỉ đến đâu nữa cũng là phỉ, làm sao có thể lấy người làm việc ở Nha môn, hơn nữa tỷ phu này tính cách yếu đuối, gặp chuyện gì cũng gánh vác nổi, cha mẹ đương nhiên là xem thường , nhưng nam nhân này cũng tốt với Tam tỷ, địch lại hai người tình đầu ý hợp, cha mẹ cũng đành đồng ý.

      Bao nhiêu năm nay Tam tỷ coi như là người sống tốt nhất trong số các tỷ tỷ lấy chồng.

      Cao Chiêm run rẩy nhìn Nhẫm Cửu, thở phào hơi: “ ra là Tiểu Cửu nhi à…” chỉ vào Sở Cuồng bên cạnh, “Vị tráng sĩ này là…”

      Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng: “Là người quen, xấu.”

      Cách giới thiệu như vậy so với lời lẽ lúc trước nàng cao giọng tuyên bố muốn lấy Sở Cuồng làm phu tế yếu nhiều, Sở Cuồng nghe vậy liếc nàng, nhưng cũng thêm gì, chỉ thầm thu lại vũ khí.

      Lúc này Cao Chiêm mới bước lại gần hai người: “Ta đến để tìm Tam tỷ của muội, nhưng trong trại thành ra thế này… ta tưởng các người cùng nhau chạy rồi chứ? Nhưng sao muội lại quay về thế này? Tam tỷ cùng muội sao?”

      Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Tam tỷ về trại sao?”

      Sắc mặt Cao Chiêm tái , lòng thắt lại: “Muội gặp Tam tỷ sao?” nóng lòng , “Mấy ngày trước, tối đó ta với Tam tỷ muội chuyện đại nhân muốn diệt trại, Tam tỷ muội phải thông báo cho các người biết để trốn ! Sao muội lại gặp nàng ấy chứ!”

      Nhẫm Cửu nghe ra được đáng sợ giấu đằng sau lời này, nàng bất giác tái mặt.

      Sở Cuồng vẫn giữ được bình tĩnh hỏi: “Xin cụ thể là bao nhiêu lâu trước đó?”

      “Tối hai hôm trước, ta làm việc ở Huyện nha, sau đó về nhà cho Tam tỷ muội biết tin này, hôm đó trời chưa sáng nàng ấy lên trại, lúc đó ta nghe người trong Nha môn đêm hôm sau mới ra tay, bởi vậy cũng cản Tam tỷ muội lại, nhưng nào ngờ hôm qua làm mới biết họ ra tay từ sớm rồi, ta yên tâm, vẫn luôn muốn đến xem thử, nhưng hôm qua ở đây còn khiêng những binh lính hôn mê xuống nên ta dám lên, đến hôm nay mới lên, nhưng sơn trại bị thiêu trụi chẳng còn gì cả, ta nghĩ Tam tỷ muội chắc chạy cùng các người rồi, định quay về… Vừa rồi thấy các người ta còn tưởng là có nhân mã khác, bởi vậy… trốn .”

      “Tam tỷ cùng bọn muội.” Nhẫm Cửu tái mặt , “Bọn muội gặp tỷ ấy.”

      Cao Chiêm lắc đầu: “ thể nào, nhất định nàng ấy đến rồi.”

      Sở Cuồng mấp máy môi, vừa muốn lên tiếng nghe Nhẫm Cửu khàn giọng : “Nếu trong trại có người nhìn thấy Tam tỷ nhất định với muội. Nhưng từ đầu chí cuối ai nhắc đến câu nào, tức là… hôm đó Tam tỷ vốn vào được trong trại…” Nàng nhìn ra cửa chính, tái mặt , “Hôm đó có hai nhóm người, nhóm ở trong rừng cây du phía Tây, bọn chúng bị hôn mê, bởi vậy tham dự vào, còn Tam tỷ… lên trại từ hướng khác, tỷ ấy chỉ vào cửa chính thôi, lúc đó có nhóm hắc y nhân khác vào từ cửa chính, bọn chúng cầm đao, giết người…”

      Tam tỷ… có lẽ gặp bọn chúng đường rồi…

      Nhẫm Cửu dám ra câu này, nhưng Cao Chiêm làm sao có thể hiểu ý nàng.

      Cao Chiêm lùi lại vài bước: “ đâu.” lẩm bẩm, “ đâu, nàng ấy nhất định cùng các người rồi…” Nhẫm Cửu siết chặt quyền, nhìn Cao Chiêm chạy ra cửa chính như phát điên, “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta tìm nàng ấy, ta tìm nàng ấy!”

      Nhẫm Cửu bất động, Sở Cuồng im lặng nhìn nàng: “Tuy rất đáng tiếc, nhưng tôi cũng nghĩ như …”

      “Bây giờ…” Nhẫm Cửu ngắt lời , giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết, “Chàng đừng gì với ta hết.” Nàng quay người theo Cao Chiêm, “ được câu nào hết.”

      Tìm kiếm dọc đường xuống, Sở Cuồng phát bụi cây bên đường có tóc, gọi Nhẫm Cửu và Cao Chiêm, ba người tìm vào trong bụi cỏ, lục lọi hồi lâu, cuối cùng phát ra xác nữ nhân, thân thể vặn vẹo cách kỳ dị, dường như xương cốt toàn thân đều bị gãy, tóc đen phủ đầy mặt, vết máu người khô thành màu đen.

      Theo thường thức của Sở Cuồng, lúc này nên tiến lên phía trước kiểm tra thi thể, xác định nguyên nhân tử vong và xem thử thi thể có cảm nhiễm bệnh khuẩn gì . Nhưng bỗng quên cái gọi là “thường thức” này, chỉ vô thức nhìn Nhẫm Cửu, mắt nàng vốn vừa đen vừa sáng, bây giờ được gương mặt tái nhợt tôn lên nên càng đen hơn, nhưng trông lại vừa trơ trọi vừa hoang mang.

      Sở Cuồng mấp máy môi muốn an ủi nàng vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

      Có lẽ bây giờ điều Nhẫm Cửu muốn nghe thấy nhất chính là lời an ủi của .

      Sở Cuồng biết, ra Nhẫm Cửu oán hận cũng như oán hận bản thân mình, cho dù nàng có khống chế cảm xúc thế nào nữa, có thôi miên bản thân thế nào nữa cũng che lấp được cảm giác tội lỗi, đây đều là chuyện thường tình của con người.

      Bây giờ nhìn thấy xác tỷ tỷ ruột của mình, cảm xúc này chỉ e là càng thể nào thu giữ lại được.

      Nàng … hận .

      Đó là kết luận lý trí phân tích ra, kết luận này đối với vốn chẳng phải là chuyện ghê gớm gì, nhưng hiểu tại sao Sở Cuồng bỗng nhớ đến tối hôm đó, ánh trăng in bóng dáng vào đôi mắt trong suốt của nàng… Nhưng bây giờ mắt nàng lại đục ngầu như vậy…

      Sở Cuồng khẽ dời mắt, cụp mi, nghĩ đến người khiến tình trở nên thế này, trong mắt còn chút ấm áp.

      “Nương tử…” Tiếng gào khóc của Cao Chiêm trở thành thanh duy nhất trong rừng núi hoang vắng.

      Khiêng Tam tỷ về trại chôn, lập tấm bia bên cạnh mộ cha mẹ. Nhẫm Cửu quỳ trước mộ hồi lâu: “Ngay cả tang lễ cũng làm cho tỷ được.” Nàng , nhiều hồi ức lúc hiển trong đầu nàng, những cảnh tượng đó chen chúc nhau khiến đầu nàng đau nhức. Nhẫm Cửu nhắm mắt im lặng hồi rồi nhìn sang Cao Chiêm bên cạnh, “Tam tỷ phu, trấn Chi Lương nên ở nữa, bây giờ muội thể vào trấn, nếu có thể, Tiểu Cửu nhi muốn phiền huynh chuyện.”

      Cao Chiêm gạt nước mắt, đôi mắt đỏ hồng: “Muội là muội muội nàng ấy thương nhất, có gì cứ .”

      “Trong trấn Chi Lương còn có sáu tỷ tỷ của muội, nếu có thể, huynh hãy cho họ biết chuyện hôm nay, bảo họ thu dọn nhanh chóng rời khỏi trấn Chi Lương . đâu cũng được, đừng nên ở đây nữa.”

      Cao Chiêm gật đầu: “Được.”

      Tỷ phu này chắc chỉ tưởng lần này quan phủ diệt sơn trại để diệt phỉ chứ biết tại sao quan phủ lại có ý diệt trại… Nếu biết rồi, e là dễ dàng đồng ý giúp nàng như vậy đâu, nếu đổi lại là nàng, cũng quyết giúp…

      Nhẫm Cửu cụp mắt, nàng sờ bia mộ: “Chúng ta mau thôi.”

      Cao Chiêm hốt nắm đất trước mộ bỏ vào chiếc túi đeo bên mình: “Tiểu Cửu nhi, bây giờ muội tính đâu?”

      Câu hỏi này làm khó Nhẫm Cửu, nàng ngửa đầu nhìn trời, nghĩ hồi lâu, bỗng ánh mắt khựng lai, ngây ngốc hỏi: “Nghe trước đó có Khâm sai đại thần đến trấn Chi Lương, bây giờ còn ở trấn Chi Lương ?”

      Cao Chiêm ngẩn ra: “Hôm trước Khâm sai đại thần nghe các binh sĩ thành công nên về Châu phủ rồi.”

      “Châu phủ…” Nhẫm Cửu giọng lẩm bẩm, “Muội biết muội phải đâu rồi.”

      Từ biệt Cao Chiêm, Nhẫm Cửu cũng cùng Sở Cuồng lên đường.

      “Chàng tự Kinh thành .” Nhẫm Cửu , “Ta muốn Châu phủ.”

      “Tôi biết các hạ muốn làm gì.”

      Bước chân hai người đều vội vã, Nhẫm Cửu càng hận thể lập tức bay về phía trước: “Biết tốt, chàng , chúng ta cùng đường.”

      “Từ cách phân chia đơn vị hành chính cho thấy, Châu phủ mà chắc là cơ quan cấp của Huyện nha, phòng bị nghiêm ngặt hơn Huyện nha, theo tình hình thực tế lúc trước chúng ta xông vào Huyện nha cho thấy, mình có năng lực công kích Châu phủ…’

      “Những chuyện chàng ta đều muốn biết!” Nhẫm Cửu bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Sở Cuồng, “Ta chỉ biết giết người đền mạng, tên Khâm sai gì đó là chủ mưu, ta phải giết để báo thù cho phụ tử Vương gia và Tam tỷ.”

      Sở Cuồng nhíu mày nhìn nàng: “Ý thức thể giết người được. Với vũ lực của các hạ mà công kích Châu phủ, thứ lỗi cho tôi phán đoán rằng thành công.” Hơn nữa còn bỏ mạng oan uổng.

      “À! Vậy sao? Ta chính là muốn vào chỗ chết đó! Thế nào? Ngươi cũng có ý kiến sao?” Nhẫm Cửu tức giận , “Ngươi sợ chết tránh xa ta ra chút! Cút xa ! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”

      Sở Cuồng im lặng nhìn Nhẫm Cửu hồi, hơi thở nặng nề, ấm nóng của nàng phun lên mặt , Nhẫm Cửu bây giờ giống như nhiên liệu rò rỉ, chỉ nóng thêm chút nữa thôi phát nổ. Sở Cuồng trầm giọng : “ làm được.” , “Máy nhận dạng của tôi còn ở người các hạ.”

      Câu này giống như mồi lửa, khiến nhiên liệu rò rỉ bùng cháy lên, Nhẫm Cửu như bị nổ tiếng, mặt đỏ bừng, mắt tóe lửa: “Ta trả cho ngươi! Ta trả cho ngươi!” Tay nàng giận đến phát run, sờ soạng khắp người mình cả buổi cũng lấy ra được gì, như vậy càng khiến nàng tức giận giậm chân, “Máy nhận dạng máy nhận dạng máy nhận dạng! Rốt cuộc nó là con mẹ gì vậy hả!” Sở Cuồng lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn Nhẫm Cửu ba phần tức giận ba phần điên cuồng, còn có vài phần bơ vơ biết phải làm sao.

      Nữ thổ phỉ lỗ mãng này ra chưa hề trưởng thành, nàng vẫn luôn như đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa dũng cảm quá mức, cho rằng có việc gì mình làm được, cho rằng mình vô cùng kiên cường, nhưng khi gặp đả kích khiến thế giới của nàng bị hủy diệt, nàng bắt đầu, hoang mang, hoảng hốt, sợ hãi, biết làm sao, sau đó phẫn nộ, nóng lòng, oán trách bản thân, căm hận người khiến nàng trở nên như vậy…

      Nhưng Nhẫm Cửu quá mức mạnh mẽ, nàng che đậy tất cả cảm xúc để chứng tỏ nàng rất trưởng thành, có thể chịu được đả kích này, có thể khống chế tất cả cảm xúc tiêu cực của bản thân, nhưng đến cuối cùng, hận ý mà nàng luôn áp chế lại biến thành tự hành hạ bản thân. Nếu để nàng phát tiết, e là biết nàng làm ra chuyện gì…

      quyền đánh mạnh vào ngực Sở Cuồng: “Tại sao ngươi lại rơi vào trong trại bọn ta? Tại sao ta lại giữ ngươi lại? Tên Khâm sai kia rốt cuộc ăn nhầm thuốc quái gì mà phải diệt khẩu bọn ta? Bọn ta nhà tan cửa nát đều tại ngươi! Đều tại ngươi!” Nàng đảo loạn trình tự, lời lẽ lộn xộn.

      Sở Cuồng im lặng chịu đòn, đến cuối cùng, Nhẫm Cửu mệt mỏi ngồi xổm xuống đất trước, nàng ôm mặt, nhìn ra được biểu gì: “ ra… ràng đều là lỗi của ta… lỗi của ta.”

      Chờ nàng thôi lên tiếng, cảm xúc dịu lại, Sở Cuồng khom xuống: “Dễ chịu chút nào chưa?”

      Nhẫm Cửu ôm mặt, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.

      Sở Cuồng thoáng trầm ngâm: “Tôi vẫn kiên trì cho rằng trả thù là hành động ngu xuẩn và vô nghĩa.” kéo bàn tay che mặt của Nhẫm Cửu xuống, nhìn thấy mặt nàng lấp lánh, nước mắt nước mũi đầy mặt, nghiêm túc : “Nhưng nếu các hạ muốn, Sở Cuồng bằng lòng tiếc sức mình giúp đỡ .”
      Trâu thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17

      Mười ngày sau.

      Đêm, gió u, bóng đen thầm lẻn vào Châu phủ, dễ dàng tránh được tai mắt của các thị vệ trực đêm, mò vào căn phòng.

      giường, sau bình phong, chăn nệm phồng lên, dường như có người ngủ say bên trong. Bóng đen bước nhanh lên lên phía trước, chưa giở chăn lên thanh đao trong tay chém về phía người nằm bên trong, nhưng hắc y nhân còn chưa kịp lên tiếng bỗng thấy lưng mình bị mũi kiếm sắc nhọn kề vào.

      Giọng lạnh lùng quỷ dị vang lên sau lưng hắc y nhân: “Kẻ hỗn xược nào dám hành thích bổn quan?”

      Hắc y nhân bất động, im lặng khắc rồi khẽ nghiêng đầu lại, câu trả lời cũng vô cùng quỷ dị: “Kẻ đòi mạng.” Nhưng đây là giọng của nữ nhân.

      Khâm sai giật mình, bỗng cảm thấy hay, trong chớp mắt, sức mạnh lớn từ sau lưng đánh tới, bẻ cổ đè xuống đất, chủy thủ sắc bén lóe lên hàn quang, kề vào cổ Khâm sai: “Giữ im lặng.” Giọng Sở Cuồng còn chút ấm áp.

      Khâm sai nghe giọng , ánh mắt bỗng trầm , đáy mắt lóe lên cảm xúc kỳ lạ.

      Sở Cuồng nhìn thẳng vào Khâm sai, vừa đề phòng hành động của , vừa giọng với Nhẫm Cửu: “Thứ lỗi cho tôi thẳng, những lúc thế này, tính uy hiếp của vũ khí vật lý tuyệt đối mạnh bằng vũ khí quang học.”

      “Ta biết vũ khí của ngươi lợi hại, bởi vậy mới ngươi lấy chủy thủ…” Nhẫm Cửu nhìn Khâm sai bị chế phục dưới đất, ánh mắt lạnh lùng: “Vì ta phải chính tay giết chết kẻ này.” Sở Cuồng im lặng, Nhẫm Cửu cúi người xuống, “Các Huyện đô đều đồn rằng Khâm sai đại nhân triều đình mới phái đến vô cùng thần bí, nghe khi ngươi tuần các Châu phủ Huyện nha, chưa ai được nhìn thấy mặt ngươi.” Tay nàng đặt chiếc khăn che mặt của Khâm sai, “Ngay cả lúc ngủ cũng đề phòng như vậy, cảm thấy mình làm nhiều chuyện xấu quá rồi, sợ Diêm vương nhìn thấy bộ dạng của ngươi lôi ngươi xuống mười tám tầng Địa ngục sao?” xong, nàng định giở khăn che mặt của Khâm sai.

      Đôi mắt bên dưới lạnh lùng nhìn Nhẫm Cửu: “Khuyên đừng nên làm chuyện này.”

      Nhẫm Cửu giật chủy thủ tay Sở Cuồng, kề vào cổ : “Nếu đại nhân vậy ta cắt đầu ngươi xuống…”

      Còn chưa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Khâm sai bỗng lóe lên ánh sáng đỏ, đưa đầu về phía trước, cổ lướt qua lưỡi chủy thủ sắc bén, da thịt rách ra nhưng lại thấy máu, bên trong là những ống kim loại kỳ quái, tiếp xúc với trủy thủ phát ra tiếng kin kít chói tai.

      Sức lực của Khâm sai bỗng mạnh lên cách đáng sợ, Sở Cuồng nhất thời bất cẩn bị hất sang bên, Khâm sai bóp cổ Nhẫm Cửu, năm ngón tay dùng lực, mặt Nhẫm Cửu lập tức đỏ bừng, giống như khắc tiếp theo bóp gãy cổ Nhẫm Cửu bẻ đầu nàng xuống.

      Sở Cuồng lăn tròn dưới đất, tức tốc lấy vũ khí nhắm vào đầu Khâm sai, nhưng vừa ấn nút giọng nữ người lại : “ thể nhận dạng thân phận! thể nhận dạng thân phận!” Sở Cuồng nhíu chặt mày, vứt vũ khí màu bạc sang bên, rút bên chân ra thanh kim loại màu đen vung , ánh sáng màu đen từ trong thanh kim loại kéo dài ra, lập tức tức đâm về phía Khâm sai.

      kiếm chém xuống, chỉ nghe “keng” tiếng, thanh kiếm kia bị Khâm sai dùng tay chặn lại! Thanh kiếm màu đen va chạm với cánh tay Khâm sai lóe lên ánh sáng kỳ quái, Khâm sai quay đầu nhìn Sở Cuồng, ánh sáng đỏ trong mắt càng ràng hơn.

      Ánh mắt Sở Cuồng trầm xuống, tay càng nắm chặt thanh kiếm hơn, nghe hét lên tiếng, chém bàn tay kia của Khâm sai rơi xuống đất, Sở Cuồng xoay tay cầm ngược đốc kiếm, động tác khiến người ta kinh ngạc, thanh kiếm màu đen cắm vào xương đòn Khâm sai, xuyên qua cổ họng, ghim chặt Khâm sai dưới đất.

      Nhưng bàn tay bóp cổ Nhẫm Cửu vẫn chưa nới ra, kéo Nhẫm Cửu cùng ngã xuống đất, Sở Cuồng vội bước lên phía trước, dùng sức tách bàn tay kia cứu Nhẫm Cửu ra, đặt nàng sang bên, đề phòng Khâm sai kia lại tung đòn bất ngờ.

      Nhẫm Cửu thở dốc, sau đó bắt đầu nhịn được mà bắt đầu nôn ọe ho khan.

      Sở Cuồng xem xét Nhẫm Cửu từ xuống dưới rồi phán đoán: “Xương cốt tổn thương, nội tạng tổn thương, não tổn thương, công kích chí mạng. tự thở .” cứ vậy mà vứt Nhẫm Cửu sang bên, còn mình bắt đầu kiểm tra tên Khâm sai bị ghim dưới đất.

      Nhẫm Cửu vừa nôn vừa ho khó chịu hồi, cuối cùng cũng bình ổn lại, nàng chỉ vào Sở Cuồng cả buổi cũng thốt lên được tiếng nào.

      Tên này có những lúc lý trí đến mức khiến người ta phát bực mình…

      lúc sau, đôi chân nhũn ra vì thiếu dưỡng khí cuối cùng cũng có sức trở lại, lúc này Nhẫm Cửu mới đứng dậy đến bên cạnh Khâm sai, khăn che mặt bị Sở Cuồng tháo xuống, nhìn thấy gương mặt , Nhẫm Cửu kìm được mà hít hơi lạnh: “Đây… là thứ gì…”

      Kinh mạch dưới da của người này phát ra ánh sáng đỏ và xanh, giống như ánh sáng bắn ra từ vũ khí của Sở Cuồng, sáng đến chói mắt, nhưng đây là màu sắc tuyệt đối thể xuất con người. Ánh mắt Sở Cuồng trầm : “Người phục thị*!” thốt ra ba chữ rồi nhặt lại vũ khí của mình, nhanh chóng chạm vào Nhẫm Cửu, vũ khí nhắm vào đầu Khâm sai, chỉ nghe tiếng động trầm thấp vang lên, ánh sáng đỏ bắn vào đầu Khâm sai, những kinh mạch phát ra ánh sáng đỏ và xanh giao thoa bỗng tối .

      *Phục thị: hầu hạ

      Nhẫm Cửu khó hiểu: “Là… cái gì?”

      Sắc mặt Sở Cuồng càng nặng nề hơn: “Người máy có trí thông minh nhân tạo. Được Liên minh gọi là Người phục thị.”

      Những lời này của đương nhiên Nhẫm Cửu hiểu, Nhẫm Cửu chỉ thấy cái đầu bị thủng lỗ kia, miệng tên Khâm sai mấp máy : “…Chỉ là bắt đầu… Chỉ là bắt đầu…”

      Câu này đầu đuôi, nhưng giống như lời nguyền đáng sợ, khiến người nghe thấy ớn lạnh.

      Sắc mặt Nhẫm Cửu hơi khó coi, nhưng hiển nhiên Sở Cuồng cũng có cảm giác gì khác, nắm thanh kiếm đen trong tay xoay , lưỡi kiếm biến mất, Sở Cuồng thu lại vũ khí : “Người phục thị là người máy thông minh được Liên minh chế tạo ra để giúp sinh vật nhân hình làm việc, được ứng dụng rộng rãi trong quân và ngành dịch vụ, nó hành động theo lệnh của người sở hữu, được mua bán với tiêu chuẩn càng giống với hình người giá cả càng đắt, cơ thể người phục thị này rất gần với vật thể sống, đương nhiên giá cả vô cùng đắt đỏ, nhưng xử lý phần mặt cho thấy vẫn chưa hoàn thiện, đây chỉ là bán thành phẩm.”


      Sở Cuồng vừa thuần thục gỡ “sọ” Khâm sai xuống, vừa giải thích cho Nhẫm Cửu, “Căn cứ vào luật pháp Liên minh, người kinh doanh thể mua bán bán thành phẩm, cách duy nhất để có được là cướp, trộm. Người phục thị được sản xuất chính quy được nhập mệnh lệnh vô thức, nhưng thể làm trái bất kỳ điều luật nào của Liên minh. Nhưng cách làm của người phục thị này hoàn toàn phù hợp với luật pháp Liên minh. Từ đó có thể suy đoán rằng trước khi được nhập mệnh lệnh vô thức bị trộm ra khỏi công xưởng, thủ phạm có lẽ chính là người sở hữu của .”


      móc ra mớ dây nhợ lằng nhằng trong đầu Khâm sai, ở giữa đám dây có miếng kim loại, Sở Cuồng hề do dự giật đứt những sợi dây mảnh, lấy miếng kim loại ra.

      Nhìn thấy cảnh này, lòng Nhẫm Cửu bỗng nghĩ rằng, bình thường thích sạch như vậy ra chắc đều là giả vờ thôi… Chuyện móc đầu người ta mà làm… còn thành thục hơn nàng ăn gà nữa.

      Sở Cuồng lấy ra chiếc hộp dẹp, đặt miếng kim loại vào trong, giọng nữ cứng đờ người Sở Cuồng lại xuất : “Mệnh lệnh vô thức – . Người sở hữu…” Sau tràng thanh sột soạt bỗng còn gì nữa.

      Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng: “ có người sở hữu.”

      thể nào.” Sở Cuồng , “Thông tin bị cố ý xóa .”

      Sau hồi thanh sột soạt, giọng nữ lại : “Mệnh lệnh thứ nhất, hồi báo tin tức. Mệnh lệnh thứ hai, hành động mô phỏng theo tư duy logic.”

      Nhẫm Cửu khó hiểu: “Là ý gì?”
      Sở Cuồng thoáng trầm ngâm: “Người sở hữu nhập cho phương thức tư duy logic cố định, để theo phương thức tư duy đó mà đưa ra phán đoán và hành động.”

      Nhẫm Cửu lý giải hồi lâu: “Khoan tràng ngươi vừa có nghĩa là tên Khâm sai này vốn phải là người, sống theo cách mà biết thứ gì đó cho , sau đó muốn giết phụ tử Vương gia và Tam tỷ của ta, khiến mấy chục người có nhà để về?” Nàng trợn mắt những lời này, nhưng lại cảm thấy dường như mình nằm mơ, “Bây giờ kẻ chết ở đây chỉ là món đồ? Giống như ly trà bị ném vỡ và đôi đũa bị cắn gãy vậy… là món đồ hề quan trọng?”

      Sở Cuồng đáp nhưng giống như ngầm thừa nhận.

      Nhẫm Cửu bật cười: “Ta nằm mơ phải …”

      Giết tên Khâm sai này có ý nghĩa gì, vốn chỉ là món đồ có sinh mệnh, giống như thanh kiếm giết người, nàng đốt cháy, nung chảy thanh kiếm đó, vò thành đống sắt vụn vứt sang bên, có ý nghĩa gì, nàng vốn nhầm đường rồi!

      “Mệnh lệnh cuối cùng.” Giọng nữ biết điều mà phá vỡ im lặng, “Lúc bị ngoại lực tổn hại dẫn đến chấm dứt chức năng hành động, khởi động quy trình tự phát nổ. Bắt đầu đếm ngược quy trình phát nổ, mười…”

      Nghe thấy con số này, Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đồng thời ngẩn ra trong khắc.

      “Xin lỗi!” Sở Cuồng cúi người ôm chân Nhẫm Cửu, “Thứ lỗi cho tôi thể cắt ngang bày tỏ cảm xúc ai oán của các hạ!” vác nàng lên vai, ấn vào mông nàng, nhảy ra cửa sổ như con khỉ.

      Trước đó đả đấu với Khâm sai, tiếng tranh chấp trong phòng kinh động các thị vệ của Châu phủ, lúc này các thị vệ xách lồng đèn cầm kiếm chạy đến như đâm đầu vào chỗ chết.

      Nhẫm Cửu bị Sở Cuồng vác vai thấy vậy, quét mắt qua các gương mặt trẻ tuổi lục tục chạy đến, dài giọng hét to: “Nhà sắp nổ rồi! muốn chết mau chạy !” Sở Cuồng vác nàng nhảy qua tường, giọng Nhẫm Cửu vang lên trong trung của Châu phủ: “Mau trốn ! Mau chuẩn bị nước ! Sắp có chuyện lớn rồi!”

      Giọng nữ cứng đờ như lá bùa đòi mạng đếm ngược bên tai hai người: “…Ba, hai…”

      Đầu Nhẫm Cửu dốc ngược, nàng ngước lên nhìn căn phòng của tên Khâm sai, thấy các thị vệ nghe lời khuyên của Nhẫm Cửu, hoảng hốt rối loạn trốn chạy ra từ bên trong.

      .”

      “Ầm!”

      tiếng động cực lớn trong đêm đánh thức tất cả bá tánh ở Châu phủ, lật tung nóc phòng Khâm sai, xô đổ bức tường, đả thương mấy chục thị vệ, nhưng may là trừ tên Khâm sai trong phòng ai mất mạng.

      Hôm sau, đầu đường cuối hẻm đều nghị luận chuyện này, có người nghe thấy Phật từ Tây thiên, khiến họ thoát được kiếp, có người là Khâm sai che mặt tu luyện đạo thuật, cuối cùng độ kiếp thành tiên bất thành bị sét đánh. Có người người trong Châu phủ thích Khâm sai đại nhân nên tìm cách giết .

      Nhưng bất kể dân gian truyện này thế nào, đến cuối cùng quan phủ vẫn đưa ra đáp án chính thức nhất.

      Họ dán Hoàng bảng, viết dụ lệnh của Hoàng đế, đại ý rằng:

      Kẻ giết mệnh quan triều đình Nhẫm Cửu và Sở Cuồng kia! Hoàng đế lão tử bắt sáu tỷ tỷ của Nhẫm Cửu, lệnh cho đồng mưu Nhẫm Cửu tức tốc bắt nghịch tặc Sở Cuồng giao ra! Hoàng đế lão tử vui vẻ có lẽ tha cho sáu tỷ tỷ của ngươi mạng, nếu tru di cửu tộc, khâm thử.

      Trước khi rời khỏi Châu quận Nhẫm Cửu nhìn thấy tờ Hoàng bảng này, sau đó ngây người.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :