1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 18.5

      Sở Cuồng sầm mặt. Tình hình này của Nhẫm Cửu giống như bị máu của sinh vật mang hình người vừa rồi lây nhiễm… Đầu óc Sở Cuồng suy nghĩ rất nhanh, liên tưởng đến dáng vẻ của Nhẫm Cửu sau khi đánh nhau với Atula lần trước. Mái tóc trắng như tuyết, trắng hơn cả tóc bạc của người đồng hóa. Mắt màu đỏ sậm, mang dục vọng giết chóc mãnh liệt… Sở Cuồng lại nhớ đến loại thuốc Phó Thanh Mộ bị tiêm vào người năm đó khiến có khao khát khó hiểu đối với máu tươi.

      Chẳng lẽ khi đó bè lũ Bạch Quý nghiên cứu thuốc đồng hóa mới ở đây? Con quái vật vừa rồi là nguồn gene của loại thuốc này? Nhưng có điều hợp lí là mười năm trước Bạch Quý làm sao có thể bắt được sinh vật mang hình người lợi hại như thế mà bị liên minh phát ? Điều hợp lí hơn nữa là nếu như mười năm trước có sinh vật mang hình người lợi hại như vậy xuất , vì sao trong chiến tranh gần mười năm nay, hạm đội Bình Minh chưa bao giờ gặp phải những đối thủ mạnh như thế? Con quái vật vừa rồi hiển nhiên là còn mạnh hơn cả Atula.

      Hay là sinh vật vừa rồi căn bản phải sinh vật mang hình người? Nó là người đồng hóa mà Bạch Quý nghiên cứu ra từ mười năm trước? Người đồng hóa thất bại? Liên minh xác định người đồng hóa có thành công hay là căn cứ vào việc người đồng hóa có giữ được kí ức của mình hay , có năng lực phán đoán bằng lí trí hay , có thể khống chế được năng lực của mình hay . Rất hiển nhiên, nếu con quái vật vừa rồi chỉ là người đồng hóa nó là sản phẩm thất bại. Theo quy định của liên minh, nó phải bị tiêu hủy ngay lập tức. Nhưng Bạch Quý lại tiêu hủy…

      Tầng lớp cao cấp trong liên minh vẫn ngậm miệng im lặng về nguyên do cụ thể khiến Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh. Tư lệnh của hạm đội Bình Minh cũng bao giờ đến việc này. Nhưng Sở Cuồng cho rằng dường như tìm ra được manh mối của chuyện năm đó. Nếu có thể sử dụng người đồng hóa lợi hại như thế trong chiến tranh chắc chắn cực kì có lợi đối với liên minh. Nhưng qua tình hình nay có thể thấy nghiên cứu của Bạch Quý hề thành công. Ít nhất cho đến nay Bạch Quý vẫn luôn thất bại. Người đồng hóa vẫn còn sống ở đây mà Bạch Quý thể nào thu phục đủ để tất cả. khống chế được chúng, thậm chí cũng xử lí được sản phẩm thất bại.

      Phát ra điều này, Sở Cuồng biết mình nên vui hay nên buồn. Vui vì năm đó Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh, chắc chắn trong lòng có oán hận, nếu Bạch Quý có thể nắm giữ sức mạnh kinh khủng như vậy đại nạn đối với hạm đội Bình Minh, thậm chí đối với liên minh. Buồn vì thuốc của Bạch Quý thành công cũng có nghĩa thuốc tiêm cho Nhẫm Cửu trở thành người đồng hóa cũng thành công.

      Thuốc gây tổn thương đối với thần kinh não của Nhẫm Cửu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có thảo dược ở thôn Trường Lật, sớm muộn cũng có ngày Nhẫm Cửu khống chế được chính mình. Đó là còn chưa đến bây giờ. Vừa rồi máu của người đồng hóa đó dường như sinh ra ảnh hưởng thể tưởng tượng nổi đối với Nhẫm Cửu… bảo vệ được Nhẫm Cửu, lại bảo vệ được Nhẫm Cửu… Nhớ lại hình ảnh Nhẫm Cửu cầm súng chạy về vừa rồi, Sở Cuồng muốn đánh mạnh vào mông nàng. Tên lính này của từ đầu đến giờ chưa từng ngoan ngoãn nghe lời trong những lúc quan trọng, dù chỉ lần!

      Nhưng lần nào cũng thể trách cứ nàng được.

      “Sở Cuồng…”. Tiếng Nhẫm Cửu khàn đặc, nàng càng đến gần, bước chân lại càng vững.

      Sở Cuồng khẽ cau mày: “Nhẫm Cửu…”. còn chưa xong, Nhẫm Cửu đột nhiên tung người lao tới, móng tay vồ vào cổ Sở Cuồng. Sở Cuồng nghiêng người né tránh. cho rằng Nhẫm Cửu tấn công liên tiếp, trong lòng tính toán biện pháp chống đỡ, lại thấy bàn tay Nhẫm Cửu vồ vào máy móc kim loại bên cạnh rồi ngừng lại. Nhẫm Cửu ôm ngực nuốt khan như thể cực kì khát nước. “Chạy …”, Nhẫm Cửu liều mạng khống chế bản thân, bàn tay cào lên cỗ máy kim loại phát ra tiếng ken két: “ được… ở lại đây”.

      Nhẫm Cửu cảm thấy mình biến thành sinh vật mang hình người như vừa rồi. Vừa rồi khi Nhẫm Cửu giết chết con quái vật đó, thân thể vốn đánh thế nào cũng hề chảy máu của nó đột nhiên lại tóe máu. Máu như miếng sắt nung đỏ đốt cháy da nàng, thấm sâu vào người nàng. Nhẫm Cửu muốn đuổi chúng ra nhưng lại biết nên làm thế nào. Chỉ sau chốc lát, Nhẫm Cửu phát cơ thể mình có vấn đề. Nhẫm Cửu có thể cảm nhận cơn thèm khát máu tươi cực kì ràng trong lòng mình. Nếu người trước mặt phải Sở Cuồng, nếu Sở Cuồng quan trọng với nàng như vậy, sợ rằng nàng sớm khống chế được mình nữa…

      Nhẫm Cửu muốn uống máu nóng để làm dịu bớt cổ họng khô khốc đến đau nhức. Dục vọng này gần như xâm chiếm toàn bộ đầu óc nàng. Cứ thế này, mình biến thành quái hay sao… Trái tim thắt lại, cảm giác khát cháy ngày càng bức bối, trong lồng ngực dường như có ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy toàn bộ nội tạng và cốt tủy. Nhẫm Cửu cảm thấy răng nanh dài ra, răng nanh sắc nhọn đâm thủng môi nàng. Máu chảy ra, mùi máu tanh lập tức gặm nhấm từng tấc xương cốt người như giòi bọ đục vào xương.

      Máu… Nhẫm Cửu muốn có nhiều máu… Trong đôi mắt đỏ rực còn gì khác, chỉ còn Sở Cuồng đứng trước mặt. hoàn toàn thay đổi trong mắt Nhẫm Cửu, nàng chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cao hơn rất nhiều so với các vật thể xung quanh. Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng máu chảy người , chảy vội vã, gấp rút, tươi ngon…

      Nhẫm Cửu lao tới như khống chế được thân thể mình nữa, động tác cực nhanh, nhanh hơn cả tưởng tượng của Sở Cuồng. nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị Nhẫm Cửu vồ trúng vai. Nhẫm Cửu lao tới quá nhanh, vì vậy để lại ba vết cào rất sâu vai Sở Cuồng. Điều này ràng càng kích thích giác quan của nàng. Nhẫm Cửu cho Sở Cuồng thời gian suy nghĩ, lập tức tấn công Sở Cuồng rất nhanh và mạnh, chiêu nào cũng nhằm thẳng vào cổ họng .

      Sở Cuồng thể tập trung chống đỡ Nhẫm Cửu. Vốn còn do dự biết có nên đánh ngất Nhẫm Cửu hay , nhưng chỉ lát sau phát mình lo chuyện đâu. Với lối tấn công liều mạng của Nhẫm Cửu bây giờ, nếu ra đòn nặng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ chính mình, hoặc là đánh chết Nhẫm Cửu.

      Trong lòng Sở Cuồng hiểu , với tình hình cơ thể Nhẫm Cửu nay, sau khi sử dụng sức mạnh của người đồng hóa với cường độ cao như thế, khi tỉnh táo trở lại chắc chắn cơ thể nàng bị ảnh hưởng nặng nề, nếu Nhẫm Cửu còn có thể tỉnh táo trở lại…

      Làm thế nào đây? Sở Cuồng chưa bao giờ rơi vào cục diện khốn đốn như thế này chiến trường. luôn luôn quyết đoán, cho dù là đồng đội của mình, nếu cứu được cũng lập tức quyết đoán từ bỏ. Nhưng từ bỏ Nhẫm Cửu… thậm chí còn chưa bao giờ có ý nghĩ này.

      Sở Cuồng luôn biết mình rất quan trọng đối với Nhẫm Cửu. mấy lần xuất khi Nhẫm Cửu nguy hiểm đến tính mạng, mấy lần cứu Nhẫm Cửu trong nước sôi lửa bỏng. Mấy ngày trước tại châu phủ Sở Châu, cũng cảm nhận được thương mến, ỷ lại và tin cậy của Nhẫm Cửu đối với mình ràng hơn bao giờ hết. Nhưng rốt cuộc đặt Nhẫm Cửu ở vị trí nào trong lòng? lại chưa bao giờ suy nghĩ kĩ càng về điều này.

      Đồng hành với nhau thời gian dài, Nhẫm Cửu luôn ở thế chủ động, dứt khoát giãi bày tình ý của mình với . lại luôn khước từ, đẩy nàng ra, lần nào khiến Nhẫm Cửu ủ rũ ra về. chưa bao giờ suy nghĩ Nhẫm Cửu có ý nghĩa gì đối với

      thất thần trong nháy mắt, trong nháy mắt này Nhẫm Cửu cũng kịp cào trúng cái, lần này để lại hai vết máu mặt . Sở Cuồng vô thức vung kiếm chém lên , lưỡi kiếm có thể dễ dàng chém đứt cánh tay Nhẫm Cửu. Nhưng đến giây phút cuối cùng lại xoay lưỡi kiếm , chỉ dùng mặt kiếm chặn Nhẫm Cửu lại rồi lùi lại ba bước. muốn tạm thời dừng lại nhưng Nhẫm Cửu chịu cho cơ hội này mà lập tức lao tới.

      Sau hồi phòng thủ ngừng, tiếng thở dồn dập của Sở Cuồng cũng ngày càng nặng nề. Vừa rồi mới điên cuồng chiến đấu với người đồng hóa trận, bây giờ Nhẫm Cửu lại tấn công toàn lực hề giữ sức, chiến đấu với cường độ cao trong thời gian dài khiến thể lực của Sở Cuồng

      chịu nổi. Nếu vẫn tiếp tục phòng thủ như vậy, biết chừng để Nhẫm Cửu lao tới cắn đứt cổ mình.

      Hệ thống phục vụ trong tai ngừng tính toán hành động tiếp theo của Nhẫm Cửu xuất sơ hở gì, báo cho biết từ góc độ nào có thể đâm vào trái tim Nhẫm Cửu. Nhưng lại… ra tay được.

      Chưa bao giờ có thời khắc nào làm cho Sở Cuồng hiểu ý nghĩa của người khác đối với như thế. chưa bao giờ , biết cảm giác thích người khác là thế nào. Nhưng nếu có người nhất định phải trở thành người thể từ bỏ, thể rời bỏ trong cuộc đời mình người đó chính là Nhẫm Cửu. Bất kể là chiến trường nào, bất kể xuống địa ngục nào, bất kể sức chiến đấu của gấp Nhẫm Cửu bao nhiêu lần, nếu phải đổi mạng cho nàng, đánh đổi.

      Bả vai đột nhiên bị đập mạnh, ngay sau đó Sở Cuồng đập mạnh lưng vào bàn điều khiển phía sau. biết va vào thứ gì, năng lượng trong phòng đột nhiên bị ngắt, ánh đèn lập tức tắt ngóm, xung quanh chìm vào trong tối tăm. Trong bóng tối tĩnh lặng, tiếng thở dốc của hai người càng trở nên ràng. Dù nhìn thấy nhưng Sở Cuồng cũng có thể cảm nhận được môi Nhẫm Cửu đặt động mạch cổ . Bờ môi nàng run rẩy như con bướm vỗ cánh cổ . gần như có thể nghe thấy tiếng Nhẫm Cửu nghiến chặt hàm răng. biết nàng cố gắng khống chế bản thân.

      “Nhẫm Cửu”, Sở Cuồng khẽ gọi nàng: “Cố gắng giữ tỉnh táo, đưa em ra ngoài, tìm được thảo dược là ổn thôi”. Đây là biện pháp duy nhất Sở Cuồng có thể nghĩ được nay. Hơi thở của Nhẫm Cửu vẫn phả vào cổ hề xê dịch. Thậm chí Sở Cuồng có thể cảm nhận được răng nàng cọ vào da mình.

      !”. Nhẫm Cửu đẩy mạnh Sở Cuồng ra, dường như dùng hết chút lí trí cuối cùng của mình. “Cút!”, Nhẫm Cửu gào lên với Sở Cuồng, tiếng gào khàn khàn chỉ toàn đau khổ và vùng vẫy: “Cút ra ngoài! Đóng cửa lại!”. Nhốt nàng ở trong này! Giống như con quái vật bị nhốt ở trong này trước đó, chỉ cần nhốt nàng ở đây là được. Nàng muốn ra ngoài hại người!

      Nhẫm Cửu co người lại, cổ họng phát ra thanh nức nở như rên rỉ. Nàng ôm ngực, bàn tay bấu chặt, móng tay đâm vào da thịt. Nàng cực kì đau khổ, giọng khàn đặc gần như thể nghe được: “Sở Cuồng… …”. Nàng tuyệt vọng với chính mình. Nàng chỉ còn nguyện vọng duy nhất là làm Sở Cuồng bị thương. Nàng gần như là cầu xin : “ …”.

      Sở Cuồng nhìn thấy vẻ mặt Nhẫm Cửu bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy hình người co quắp qua thiết bị hồng ngoại. chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế này. Sở Cuồng siết chặt nắm đấm, dùng chút lí trí cuối cùng để khắc chế chính mình: “ hái thảo dược, em ở đây đợi…”. còn chưa hết lời, Nhẫm Cửu lại lần nữa lao tới. Lần này Nhẫm Cửu tấn công với khí thế hừng hực, chỉ công thủ, người đầy rẫy sơ hở. Hệ thống phục vụ trong tai Sở Cuồng gần như phải hét lên với , bảo đâm vào trái tim Nhẫm Cửu, triệt để xóa bỏ mối đe dọa trước mắt.

      Sở Cuồng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, đột nhiên vung tay ném thanh kiếm màu đen xuống đất. bước tới bước, ôm chặt Nhẫm Cửu lao tới vào lòng. Tay Nhẫm Cửu cào lên lưng , cào rách chiếc áo ngay cả tên nhọn cũng bắn thủng được của , cào ra loạt vết máu lưng . Nàng há miệng cắn vào vai , răng nanh sắc nhọn xé rách vai áo .

      “Nhẫm Cửu”. Sở Cuồng lại chỉ ôm chặt lấy nàng: “Em có thể khống chế chính mình”.

      Nhẫm Cửu nhả vai ra, lại cắn vào cổ . Máu nhanh chóng chảy ra, Sở Cuồng kêu tiếng, chỉ thầm bên tai Nhẫm Cửu: “Dùng tốc độ nhanh nhất, từ đây chạy ra ngoài có thể đến nơi có thảo dược trong vòng nửa canh giờ. Em cố gắng khống chế bản thân. Vừa rồi gửi thông tin , sau khi xong chuyện này nhất định có người đến chữa khỏi cho em”.

      truyền tin , nhưng hoàn toàn thể khẳng định liên minh có thể nhận được thông tin này hay . chỉ muốn cho Nhẫm Cửu hy vọng.

      “Sau khi em khỏi, đưa em về sao Santa. thề với danh dự của hạm đội Bình Minh, trở thành chỗ dựa của em”. Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt Sở Cuồng dần dần trở nên tái nhợt, nhưng vẫn ôm chặt lấy Nhẫm Cửu chịu buông tay. Dần dần, răng Nhẫm Cửu rút ra khỏi người Sở Cuồng. Toàn thân nàng gần như đều run rẩy. Nàng đưa tay nắm chặt vạt áo Sở Cuồng, hàm răng lập cập cố gắng bật ra từng tiếng .

      “Hứa rồi… nhé, phải gả cho em…”.

      ngờ trong lúc như thế này mà Nhẫm Cửu vẫn còn cố chấp về chuyện này như vậy. Nếu biết thế, ngay từ đầu ra câu này: “ cưới em! Cho nên em phải khống chế được bản thân, cùng ra ngoài”.

      Nhẫm Cửu tóm vạt áo : “Là… gả cho em”.

      Sở Cuồng yên lặng lát: “Được! Gả cho em!”

      Nhẫm Cửu buông vạt áo Sở Cuồng ra: “Em… được…”. Thực ra phải là được, chỉ có điều nếu cử động thể khống chế được chính mình nữa.

      Sở Cuồng thêm lời nào, lập tức cõng Nhẫm Cửu lên lưng, bước ra khỏi phòng điều khiển. Nhìn thấy đầu dây tời cài vào khe đá bên ngoài, cầm lấy đầu dây, gần như là chạy ra ngoài. Vết cắn của Nhẫm Cửu cổ Sở Cuồng khép lại, chỉ có da dẻ xung quanh trở nên trắng bệch như bị hút khô máu. Chỉ mới chạy đoạn mà Nhẫm Cửu thấy tim đập nhanh. Thể chất của Sở Cuồng có bao giờ kém như vậy? Nhưng vẫn cố kìm nén tiếng thở nặng nề… Có lẽ… muốn để Nhẫm Cửu lo lắng.

      Nhẫm Cửu nằm sấp lưng Sở Cuồng, gục đầu vào cổ , giọng có vài phần nghẹn ngào: “Sở Cuồng…”.

      “Sao thế?”.

      “Em thích ”. Nhẫm Cửu : “Em thích em thích em thích …”.

      Sở Cuồng đoạn xa mà lên tiếng. Đến lúc Nhẫm Cửu cho rằng trả lời, đột nhiên lại nghe thấy giọng rất khẽ: “ biết rồi”.

      Như bất lực, như thở dài, lại mang chút… chiều chuộng chưa bao giờ có.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 19.1

      Nhẫm Cửu : “Trước kia em có nằm mơ cũng ngờ có ngày được gặp ”.

      Phó Thanh Mộ ngủ ngon miệng hố, chợt thấy bắp đùi bị đá cái. dụi mắt ngồi dậy: “Về rồi à? Bên dưới thế nào…”. Còn chưa xong nhìn thấy người Sở Cuồng và Nhẫm Cửu toàn là máu, liền ngớ ra: “Trời ạ, hai người sao vậy? Chém giết lẫn nhau ở dưới đó à?”.


      Sở Cuồng có thời gian giải thích cho , vội vã xoay người về phía thôn Trường Lật: “ tìm thảo dược”.

      Phó Thanh Mộ vội vàng đuổi theo , hết nhìn mặt Sở Cuồng lại nhìn Nhẫm Cửu gục đầu vào cổ . Thấy mái tóc trắng như tuyết của Nhẫm Cửu, Phó Thanh Mộ khỏi ngạc nhiên: “Sao lại thế? Hôm qua uống thuốc vào khỏi rồi, sao tự nhiên lại như vậy…”.

      Đúng thế! Nhẫm Cửu yên lành, chính nhất quyết đòi xuống! Sở Cuồng cắn răng, càng thêm yên lặng. Đến tận lúc cho Nhẫm Cửu nuốt thảo dược, thấy mái tóc Nhẫm Cửu từ từ biến thành màu đen, mới khẽ thở phào.

      Nhưng khi trong lòng nhõm cơ thể lại dường như chịu đựng được nữa. Sở Cuồng đột nhiên lảo đảo rồi ngã bệt xuống khu đất mọc đầy thảo dược, tiếng kêu của Phó Thanh Mộ vẫn còn kịp lọt vào tai: “Sở huynh đừng ngất! Huynh cũng ngất xỉu ra đấy mình ta làm sao khiêng hai người về được?”.

      cầm chân kéo về! Sở Cuồng thầm nghĩ, có thêm mấy vết thương ngoài da cũng đâu vấn đề gì? Hệ thống phục vụ trong tai với cơ thể kích hoạt trạng thái tự động điều chỉnh. biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu. Trong thời điểm mấu chốt nay, thực muốn lãng phí chút thời gian nào cho việc ngủ, mặc dù biết việc này là cần thiết.

      Trước khi ý thức biến mất, ý nghĩ duy nhất của là nhất định phải tỉnh lại trước Nhẫm Cửu, nếu Nhẫm Cửu rất lo lắng và tự trách mình…

      Sở Cuồng tỉnh lại lúc nửa đêm. chiếc bàn gỗ mục nát có ngọn đèn leo lét, ánh đèn u ám in bóng Nhẫm Cửu lên tường. Bóng Nhẫm Cửu nhàng rung động giống như bờ môi run rẩy của nàng bên cổ hôm đó. Nhẫm Cửu nằm sấp bàn, trong tay nắm chiếc áo ngoài màu đen của .

      Sở Cuồng bước xuống giường tới bên cạnh Nhẫm Cửu. nhìn kĩ chiếc áo trong tay Nhẫm Cửu, phát Nhẫm Cửu định dùng kim chỉ vá áo cho . Vì nàng xé rách nên nàng muốn vá lại sao? Sở Cuồng thấy trong lòng ấm áp, nhưng ngay tiếp theo lại thở dài. Sao Nhẫm Cửu nghĩ ngay cả tên nhọn cũng bắn thủng được áo , kim… làm sao có thể đâm xuyên được?

      Nhìn mấy chiếc kim cong queo bàn, Sở Cuồng cảm thấy hơi buồn cười. có thể tưởng tượng được cảnh Nhẫm Cửu cáu kỉnh và ngốc nghếch chiến đấu với những chiếc kim ở đây… nhàng cầm lấy chiếc áo từ tay Nhẫm Cửu, nhưng vừa mới kéo khẽ Nhẫm Cửu đột nhiên tỉnh lại, vô thức ôm chiếc áo của vào lòng, sau đó mới ngước mắt lên nhìn .

      “Của tôi!”. Nhẫm Cửu với giọng cảnh giác. Ánh sáng từ ngọn đèn rất yếu nhưng Sở Cuồng vẫn có thể nhìn mắt Nhẫm Cửu bây giờ là màu đỏ, phải màu đen láy có thể phản chiếu bóng mình như bình thường.

      Sở Cuồng khựng lại: “Nhẫm Cửu?”.

      Nhẫm Cửu ngẩn ra hồi lâu rồi mới quay sang nhìn chiếc giường gần đó, tiếp theo lại suy nghĩ hồi. “Sở Cuồng à?”. Dường như Nhẫm Cửu phải dựa vào chi tiết khác để ghi nhớ: “Sở Cuồng nằm giường, bây giờ giường có người, cho nên là Sở Cuồng, đúng ?”.

      Cổ họng Sở Cuồng nghẹn đắng. biết bây giờ mặc dù có thảo dược áp chế, nhưng sau khi biến thành người đồng hóa lần nữa, tình hình của Nhẫm Cửu quả nhiên trở nên xấu hơn. Nếu như có thiết bị để nghiên cứu thảo dược tốt. Nếu như có thể chiết xuất ra nguyên tố làm cho Nhẫm Cửu tỉnh táo từ thảo dược để tiếp tục phối chế, hiệu quả nhất định tốt hơn bây giờ. Trong lòng Sở Cuồng có vô số “nếu như”, nhưng lúc này tất cả đều thể nào thực . đành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhẫm Cửu, nhàng gật đầu: “ là Sở Cuồng”.

      Nghe vậy, Nhẫm Cửu mới ngượng ngùng gãi đầu, đưa chiếc áo trong tay cho : “Em muốn vá áo cho nhưng làm được”.

      Sở Cuồng cầm lấy chiếc áo. Bộ quân phục này có lẽ là bộ rách nát nhất trong cuộc đời binh nghiệp của . Nhưng Sở Cuồng cho rằng, dù sau này có ngày trở lại hạm đội Bình Minh, có những bộ quân phục mới với tính năng mạnh hơn, bộ áo cũ này cũng bao giờ vứt bỏ.

      Nhẫm Cửu vẫn cầm góc áo, dùng ngón tay nhàng vuốt ve: “Xin lỗi , hình như em làm được việc gì cả”.

      “Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng gọi tên nàng rồi lại im lặng rất lâu, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đỏ tươi của nàng, khẽ: “Em làm rất tốt rồi”.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 19.2

      biết cơ thể bị dược chất khống chế như thế nào, nhưng tận mắt nhìn thấy đau khổ của Nhẫm Cửu. hiểu tính tình Nhẫm Cửu, cho nên biết khi ương ngạnh này cầu nhốt nàng lại trong căn cứ dưới đất trong lòng nàng vùng vẫy tuyệt vọng như thế nào. Nhưng bất kể đau khổ ra sao, nàng vẫn cố gắng chịu đựng, chịu đựng vì lời hứa mà chính cũng biết có thể thực hay .

      Nhẫm Cửu kiên cường như vậy làm sao có thể làm được việc gì? Nàng làm cho chấn động.

      Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn Sở Cuồng rất lâu, sau đó chậm rãi nheo mắt cười: “Sở Cuồng, hình như càng ngày càng dịu dàng với em đấy”. Nàng hỏi, giọng bình tĩnh mang chút e dè khó có thể phát : “Có phải thích em rồi ?”. Ngón tay vô thức co lại để lộ căng thẳng trong lòng mà nàng muốn che giấu.

      Sở Cuồng yên lặng nhìn Nhẫm Cửu rất lâu: “ biết”. Đáp án của giống như những gì Nhẫm Cửu đoán trước, nhưng ánh mắt nàng vẫn khẽ cụp xuống, vẻ thất vọng như mũi kiếm đâm vào lòng Sở Cuồng.

      “Vậy lúc gả cho em cũng chỉ là để dỗ dành em à?”. Nhẫm Cửu hơi tức giận cào lên bàn để lại ba vết ngón tay mặt bàn. Dường như bị những móng tay sắc bén của chính mình làm hoảng sợ, Nhẫm Cửu vội vàng rụt tay lại, hơi tủi thân giấu hai tay vào lòng như muốn cho người khác nhìn thấy. hành động rất trẻ con lại khiến Sở Cuồng thương xót.

      Sở Cuồng câu nào, cầm tay Nhẫm Cửu đè lên bàn, sau đó lục lọi rất lâu trong chiếc áo rách nát, lấy ra thứ giống như chiếc kéo, lưỡi kéo có ánh đỏ . giải thích gì, chỉ cầm từng ngón tay Nhẫm Cửu lên giúp nàng cắt móng tay.

      Nhẫm Cửu cũng cử động, để mặc cắt mất “vũ khí” của mình.

      “Nhẫm Cửu!”. cắt dở móng tay bàn tay, Sở Cuồng bỗng nhiên mở miệng, giọng khác bình thường nhưng từng chữ từng câu đều có vẻ được cân nhắc kĩ càng: “ biết thế nào là thích. Bởi vì khi thấy em buồn, từ có thể định nghĩa được tâm tình của là thương. Khi thấy em cười, từ có thể định nghĩa được tâm tình của là vui vẻ. Thấy em đau khổ, nguyện được đau khổ thay em. Thấy em thất vọng, muốn cho em những gì em muốn”.

      Cắt xong cả mười ngón tay, Sở Cuồng nhìn vào mắt Nhẫm Cửu, chậm rãi : “ biết thế nào là thích. Nhưng nếu em hỏi , coi em là người thế nào, nếu em nhất định muốn đưa ra định nghĩa tuyệt đối có thể với em, em là người duy nhất muốn nắm tay hết quãng đời còn lại của mình”.

      Nhẫm Cửu ngơ ngẩn nhìn Sở Cuồng, dường như vì sao câu hỏi của mình có thể đổi lại được tràng dài thao thao bất tuyệt của Sở Cuồng như thế, dường như càng vì sao Sở Cuồng lại đột nhiên ra những lời này.

      Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay sờ trán Sở Cuồng: “ bị ốm à? Thân thể khỏe? Sắp chết? Hay là bị em đánh ngớ ngẩn rồi?”.

      Những lời nghiêm túc như vậy lại đổi lấy phản ứng này của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng nhất thời thể được gì. Nhưng chỉ lát sau lại nắm tay Nhẫm Cửu, nghiêm nghị nhìn nàng: “Nhẫm Cửu, muốn cho em biết, muốn cưới em phải để dỗ dành em, phải là lừa gạt em. lòng dạ hy vọng như vậy”.

      Nhẫm Cửu ngây ngốc hồi lâu, ánh mắt biến ảo nhiều lần, bàn tay nắm tay Sở Cuồng nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, dường như biết nên làm gì, cũng biết phải gì. “Chẳng phải…”, Nhẫm Cửu muốn cười, nhưng đôi mắt vừa cong cong liền chảy ra mấy giọt nước mắt: “Chẳng phải là gả cho em chứ phải cưới sao?”. Sau câu chất vấn lớn tiếng, nước mắt Nhẫm Cửu rơi xuống ngừng như chuỗi ngọc trai đứt dây, trông hết sức ấm ức.

      Sở Cuồng lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho nàng. Nàng lại càng khóc càng dừng lại được, dần dần trở nên nức nở.

      “Em đúng là…”, Sở Cuồng than tiếng, vòng tay ra sau gáy Nhẫm Cửu kéo đầu nàng về phía mình, môi khẽ chạm vào môi nàng, nhàng mơn trớn rồi chuyển thành nụ hôn sâu.

      Vị mặn chát của nước mắt quyện lẫn vị đắng của thảo dược trong miệng Nhẫm Cửu, nhưng Sở Cuồng lại chỉ cảm thấy ngọt ngào. Vị ngọt làm tâm hồn xao động, làm chìm đắm thể tự chủ, thể thoát ra. Nếu còn tiếp tục, sợ rằng khống chế được mình… Lí trí nhắc nhở Sở Cuồng khiến rời khỏi cánh môi ấm áp của Nhẫm Cửu trong lưu luyến tột cùng. Hơi thở dồn dập của Nhẫm Cửu phả vào mặt , gần gũi mập mờ này còn khiến khó kiềm chế hơn cả lúc môi chạm môi khi nãy. buộc phải lùi lại, đưa mắt nhìn nơi khác, hắng giọng tiếng: “Bây giờ đừng cố tình gây nữa…”.

      Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn : “Sở Cuồng, vừa rồi đối xử với em như đứa trẻ con đòi kẹo à?”.

      Ánh mắt Sở Cuồng lướt nhanh qua gương mặt Nhẫm Cửu, ánh mắt đó quả thực như : “Chẳng lẽ vừa rồi phải em muốn như vậy sao?”.

      Nhẫm Cửu yên lặng lát: “Em muốn gả cho em. Tìm được người ở rể là kì vọng lớn nhất của cha mẹ em đối với em”. Nhẫm Cửu lầm bầm câu, sau đó lại nhìn Sở Cuồng với ánh mắt sáng rực: “Có điều em cảm thấy kì vọng của cha mẹ cũng có thể thay đổi cho phù hợp. Vậy có thể cho em chiếc kẹo nữa ?”.

      Sở Cuồng ngẩn ra, khẽ ho tiếng. Nhưng đợi trả lời, Nhẫm Cửu kéo đầu tới gần rồi cười: “Em là nữ thổ phỉ. cho kẹo em cướp”. xong nàng ôm cổ Sở Cuồng, lao tới với thế sét đánh kịp bịt tai, cắn chính xác vào chiếc kẹo ngọt ngào nhất của mình, sau đó hề khách khí đá đổ ghế của mình rồi ngồi lên đùi Sở Cuồng. Nụ hôn sâu rối loạn mà nóng bỏng, giống hệt như tác phong ngang ngược mà ngốc nghếch của nàng thường ngày.

      Đối với Sở Cuồng, nụ hôn chủ động của Nhẫm Cửu khác gì đẩy thẳng từ nơi đầu sóng ngọn gió xuống dưới vực sâu vô tận. “Nhẫm Cửu…”, cố giữ tỉnh táo, nhưng lại quên hết mọi ngôn từ trong thế tấn công mạnh mẽ của Nhẫm Cửu. Phải từ chối, nhưng biết từ chối ra sao? Phải đẩy ra, nhưng biết đẩy ra thế nào? dùng chút lí trí còn sót lại để mở miệng: “Bây giờ phải lúc làm chuyện này…”.

      Nhưng ngay sau đó Nhẫm Cửu lấp kín miệng . “Sở Cuồng”, tiếng Nhẫm Cửu thào bên tai: “Trước kia em có nằm mơ cũng ngờ có ngày được gặp ”. Nụ hôn của nàng từ môi chạy tới tai rồi từ từ xuống cổ, vết thương bị Nhẫm Cửu cắn liền lại sau khi Sở Cuồng nghỉ ngơi, nhưng Nhẫm Cửu vẫn ngừng dùng bờ môi ấm áp nhàng mơn trớn khiến Sở Cuồng run lên từng đợt.

      “Em có nằm mơ cũng ngờ mình người như vậy…”.

      Trong tiếng thầm mơ hồ của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng gần như vô thức nuốt nước bọt, nhưng ngờ Nhẫm Cửu lại to gan cắn vào cổ họng . Răng nanh hơi nhọn làm cảm thấy đau nhói và áp lực, nhưng ngờ nó lại kích thích dòng máu vốn cuộn chảy sôi trào trong người .

      “Nhẫm Cửu…”.

      Thực ra Nhẫm Cửu còn muốn với Sở Cuồng, nàng có nằm mơ cũng ngờ ngoài người thân ra, còn có người sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu nàng, càng ngờ người đàn ông như vậy hôm nay lại với nàng những lời quá đỗi ngọt ngào. Thực ra nàng chỉ cần tiếng thích mình mà thôi, nhưng câu trả lời của Sở Cuồng chắc chắn vượt quá mong đợi của nàng.

      Niềm vui to lớn bất ngờ ập đến, khiến Nhẫm Cửu thể đè nén được tâm tư thổ phỉ kiềm chế bao lâu nay nữa. Cho nên những lời tiếp theo đều cần phải nữa, Nhẫm Cửu chỉ có thỉnh cầu: “Đừng từ chối em”. Nàng ngồi đùi Sở Cuồng, hôn khắp cổ Sở Cuồng, cuối cùng nhàng cắn tai : “Đừng từ chối em”.

      Nếu bây giờ phải lúc bao giờ mới phải lúc? Bây giờ vui phải cười, bây giờ đau khổ phải khóc, bây giờ phải thổ lộ, bao nhiêu phải thổ lộ mạnh mẽ bấy nhiêu. Vì sao phải chờ đến lúc “phải lúc” chứ? Nhẫm Cửu còn biết ngày mai có thể nhận ra Sở Cuồng hay , vì sao phải kiềm chế bản thân mình trong tại chứ? Thích người, người vốn chính là chuyện giản đơn như vậy.

      “Sở Cuồng…”, Nhẫm Cửu thầm tên bên tai , chỉ cần cúi đầu xuống là hôn được vào cổ nàng. Sở Cuồng nhắm mắt lại, trong tiếng thầm “Em thích nhất” lặp lặp lại của Nhẫm Cửu, cuối cùng cũng vứt bỏ tất cả lí trí, từ bỏ tất cả kiềm chế của mình. Nhẫm Cửu lại chiến thắng mọi thứ trong lòng . thực có thể gác lại, lí trí có thể quên , chỉ có Nhẫm Cửu, phải siết chặt nàng vào lòng, để ôm ấp, để thương.

      Ngọn đèn bằng hạt đậu nhàng nhảy nhót, tiếng quần áo cọ vào nhau loạt soạt. Sở Cuồng kịp cởi áo, thậm chí hai người hòa vào nhau mà có thời gian thay đổi địa điểm. Nhẫm Cửu ôm cổ , nhìn ngọn đèn leo lét nhưng lại cảm thấy cả thế giới của mình bị đốt cháy. Trong lòng chỉ có bình yên và vui vẻ.

      Cuối cùng nàng làm được.

      Nhẫm Cửu đau đến chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên. “Mẹ em …”, trong rung động, nàng thầm bên tai Sở Cuồng: “Nếu thích phải…”. Giọng nàng đứt quãng: “Sở Cuồng, cuối cùng em…”.

      Còn chưa xong, Nhẫm Cửu chợt thấy lưng mình chạm vào cạnh bàn phía sau, va đổ chiếc đèn dầu. Chiếc đèn rơi xuống đất lộc cộc, ngọn lửa leo lét tắt phụt, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa sổ, rất lạnh, rất đẹp.

      “Thế này mới là…”. Đây là câu đối thoại cuối cùng giữa hai người trong trí nhớ của Nhẫm Cửu.

      Sáng sớm hôm sau Nhẫm Cửu thức dậy bên cạnh có người. Mặc dù bây giờ cơ thể nàng có khả năng bình phục rất nhanh, nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy người mình khang khác, có lẽ là vấn đề tâm lí, Nhẫm Cửu luôn cảm thấy… vẫn còn hơi đau, nhắc nhở nàng đêm qua làm gì với Sở Cuồng… Nhẫm Cửu vỗ vỗ mặt, rửa mặt súc miệng, mặc quần áo vào rồi mới ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người đeo hai túi thảo dược lớn mở cổng vào sân. Ánh mắt Nhẫm Cửu hết nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó hoang mang tới, lúc đến trước mặt người lại bị người kia tức giận kéo qua.

      Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn , ánh nắng chiếu xuống làm bóng đổ sau lưng. “Là ”, đợi Nhẫm Cửu mở miệng, lên tiếng giải thích.

      Nhẫm Cửu ngẩn ra lát, sau đó gương mặt Sở Cuồng mới lên ràng trước mắt nàng. Nàng tươi cười nhìn : “Sở Cuồng!”.

      Kì thực lúc mới nhìn thấy Nhẫm Cửu, Sở Cuồng còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy Nhẫm Cửu lại tới chỗ Phó Thanh Mộ, cảm giác bất mãn lập tức dâng lên trong lòng , dù biết chuyện này thể trách Nhẫm Cửu được. Vì thế lỗ mãng đưa tay ra kéo Nhẫm Cửu về phía mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy Nhẫm Cửu cười, trong lòng Sở Cuồng còn chút bất mãn nào nữa.

      gạt lọn tóc trước trán Nhẫm Cửu ra sau tai, hành động dịu dàng này khiến Phó Thanh Mộ thở dài: “ đơn quá, đơn quá. Ta đứng nhìn hai vị chàng chàng thiếp thiếp nữa. Ta làm việc của ta trước, hai vị cứ từ từ trò chuyện”.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 19.3

      Phó Thanh Mộ vào sân đổ thảo dược trong túi ra phơi. Sở Cuồng giải thích: “Thảo dược thể nào giữ tươi được. Sau khi phơi khô số thảo dược này để sử dụng đường, chúng ta chuẩn bị vào kinh. Ở đây có thiết bị phù hợp để nghiên cứu tình hình cơ thể em, chỉ có cách lấy lại cơ giáp rồi đưa em đến sao Santa mới có thể hiểu bệnh tình của em được”.

      Nhẫm Cửu gật đầu: “ cứ sắp xếp là được, em nghe lời ”.

      “Hê, sao hôm nay ngoan thế? giống tác phong của Cửu nương chút nào”. Phó Thanh Mộ cầm cái nia từ góc sân bên kia tới bên cạnh Nhẫm Cửu rồi chen ngang câu: “Có phải là thép rắn cũng thành mềm như bún ?”.

      Nhẫm Cửu nhịn được quay lại nhìn : “ dùng từ ngược rồi”.

      Phó Thanh Mộ cười: “Ngược à? Làm gì có chuyện ngược? Trước đây nương phải thép rắn sao? Chẳng lẽ nương nghĩ mình mềm yếu lắm? Như thế mới là ngược”.

      “Phó Thanh Mộ… thời gian này có phải tôi quá tốt với ?”.

      Hai người đấu khẩu, Sở Cuồng lại đột nhiên nghiêm mặt: “Im lặng!”.

      Phó Thanh Mộ ngẩn ra, lại thấy Nhẫm Cửu cũng lập tức sầm mặt: “Atula?”.

      Sở Cuồng gật đầu. quay sang nhìn Nhẫm Cửu, vốn tưởng nàng có biểu khác thường. Lần đầu tiên ngửi được mùi Atula, sắc mặt Nhẫm Cửu trở nên tái nhợt. Nhưng lúc này, ngoài dự đoán của mọi người, Nhẫm Cửu hề có biểu gì khác thường, dường như nàng … miễn dịch với loại pheromone khiến những người đồng hóa bình thường hoảng sợ đó.



      Nhưng bất kể Nhẫm Cửu bây giờ có phản ứng gì với bọn chúng, Sở Cuồng cũng thể để nàng sử dụng sức mạnh của người đồng hóa nữa. Hơn nữa trong khí bây giờ phải chỉ có mùi Atula. quyết định nhanh, dặn dò Phó Thanh Mộ: “Hai người rời khỏi nơi này, lên xe ngựa chạy về phía Sở Châu”.

      “Sở huynh lại muốn ở lại đối phó mình à?”. Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi: “Mặc dù hình như mỗi lần làm thế đều là đúng, nhưng lúc nào cũng được ưu tiên chạy trước, đạo sĩ ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ…”.

      Nhẫm Cửu gì, chỉ nhìn Sở Cuồng chằm chằm.

      Sở Cuồng né tránh ánh mắt Nhẫm Cửu, chỉ bốn tiếng: “Nghe sắp xếp”.

      “Ha ha!”. tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong rừng cây. Ba người quay đầu lại nhìn, người áo trắng từ trong rừng cây ra, trang phục người cực kì giống quần áo của Sở Cuồng nhưng có vẻ thoải mái hơn đôi chút, giống nụ cười nhõm mặt : “Sở Cuồng, nhiều năm gặp, ngươi trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Có điều bất kể là ở đâu, ngươi vẫn là người đưa ra mệnh lệnh”.

      Sở Cuồng sầm mặt nhìn : “Bạch Quý…”.

      Phó Thanh Mộ kinh ngạc nhìn người áo trắng rồi lại nhìn Sở Cuồng, dường như thể tin rằng kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện bây giờ lại đứng lẻ loi đơn độc trước mặt bọn họ với khuôn mặt trắng xanh bệnh hoạn như vậy.

      Mối hận mất người thân, nỗi đau mất nhà của đều là do kẻ này gây ra. Kẻ này hai tay đẫm máu, tội nghiệt đầy mình, ngờ còn có thể cười cợt tới trước mặt bọn họ! Phó Thanh Mộ nắm chặt nắm đấm: “Hôm nay ta phải thay trời hành đạo!”. hét lên tiếng giận dữ, thèm nhìn Sở Cuồng bên cạnh định ngăn cản, rút dao găm bên hông ra xông tới chỗ Bạch Quý.

      bóng đen biết từ đâu lao tới, đánh Phó Thanh Mộ ngã xuống đất trước khi lao tới trước mặt Bạch Quý. Phó Thanh Mộ bị đánh bay ra hơn ba trượng, đập vào hàng rào gỗ mục nát quanh nhà, sau đó nằm chết rũ dưới đất, bất tỉnh nhân .

      “Phó Thanh Mộ!”, Nhẫm Cửu hét lên kinh hãi rồi chạy tới chỗ Phó Thanh Mộ.

      Bạch Quý chỉ đứng xa xa, vẫn mỉm cười, mặt đổi sắc. Phía trước con Atula thân hình cao lớn, nhe răng trợn mắt gầm gừ nhìn về phía Nhẫm Cửu. Cơ bắp người nó nổi lên, dường như định xông tới bồi cho Phó Thanh Mộ đòn trí mạng.

      Nhẫm Cửu giận dữ quay lại, ánh đỏ thoáng lên trong mắt, chợt thấy Sở Cuồng yên lặng nhìn mình nên lại nghiến răng kiềm chế sát ý trong lòng.

      Sở Cuồng thấy vậy mới quay lại nhìn về phía Bạch Quý: “Ngươi muốn đến giết ta?”.

      Bạch Quý khẽ cười: “Ta hoạt động tinh cầu này được khoảng mười năm, trong thời gian đó cũng nghiên cứu ra ít thành quả, nhưng dạo này xuất của ngươi làm cho kế hoạch của ta gặp phải trở ngại . Cho nên ta tới tìm ngươi để thương lượng”. Giọng như thể muốn thương lượng, như thể hôm nay gặp Sở Cuồng ở đây chỉ là tình cờ chứ phải do hao tâm tốn sức tìm đến: “Ta biết ngươi bán mạng cho hạm đội của ngươi. Nhưng, Sở Cuồng, ngươi phải tin ta. Trong hạm đội mà ngươi bán mạng đó có rất nhiều người muốn nghiên cứu của ta dừng lại ở đây”.

      Sở Cuồng lên tiếng.

      “Ta dùng gene của ta làm ra cái đầu giống hệt đầu ta, ngươi mang về báo cáo, sau đó được xen vào chuyện ở hành tinh xa xôi này nữa”. Nụ cười mặt chưa từng biến mất, như thể đoán trước được câu trả lời của Sở Cuồng: “Nếu …”.

      Xung quanh đột nhiên ngập tràn sát khí. Sở Cuồng có thể cảm nhận được hơi hướng xung quanh, ít nhất có bốn đến năm người đồng hóa.

      Bạch Quý lấy chiếc khăn tay trắng từ trong túi ra, đưa lên che miệng rồi ho mấy tiếng: “Ta biết ngươi rất lợi hại. Trong mười năm nay ngươi lại được hạm đội huấn luyện tiến bộ thêm bậc, ngươi có thể giết được ba Atula, phá hủy chiếc tàu chiến của ta”.

      biết đến tồn tại của Nhẫm Cửu. Trong lòng Sở Cuồng có kết luận, kẻ nào báo cáo với về tồn tại của Nhẫm Cửu. Nghĩ cũng phải, bất kể là người đồng hóa thất bại hay sinh vật mang hình người tìm đến đều bị và Nhẫm Cửu giết hết, chừa con còn sống trở về. Với tài nguyên trong tay Bạch Quý, thể xây dựng hệ thống giám sát bao trùm toàn bộ tinh cầu này, cho nên biết chuyện của Nhẫm Cửu cũng là bình thường. Đối với Sở Cuồng, đây ràng là chuyện tốt.

      Bạch Quý cất khăn tay, tiếp tục : “Ngươi lợi hại như vậy nên chắc cũng biết, hôm nay ta định để ngươi từ chối đề nghị của ta”.

      Ánh mắt Sở Cuồng ngưng đọng: “Dốc hết toàn bộ lực lượng rồi à?”.

      Bạch Quý cười khẽ: “Nếu ngươi đồng ý, ta cho người đưa ngươi rời khỏi tinh cầu này. Rời khỏi đây năm ánh sáng có người của liên minh tới đón ngươi”.

      ra trong hạm đội và liên minh đều còn nội gián, cho nên Bạch Quý mới có thể tiêu diêu tự tại mười mấy năm.

      Nhìn nụ cười mặt Bạch Quý, trong lòng Sở Cuồng cũng vui vẻ theo. Bạch Quý dốc hết lực lượng tới đây đương nhiên là tốt, biết chừng hôm nay có thể mẻ bắt gọn bọn chúng… Đầu óc Sở Cuồng nhanh chóng tính toán kế hoạch, tuy nhiên trước khi kế hoạch hình thành lại có luồng sát khí khác từ bên cạnh ập tới. nghiêng người né tránh nhưng luồng sát khí đó lại hề có dấu hiệu dừng lại mà tiếp tục lao thẳng về phía Nhẫm Cửu.

      Sở Cuồng thầm kêu ổn, đưa tay cản lại nhưng sao cản kịp? Đến lúc nhìn lại Nhẫm Cửu bị người đồng hóa biết từ đâu xông tới tóm cổ giơ lên cao. Người đồng hóa này có mùi giống như con quái vật bọn họ gặp trong căn cứ dưới hố sâu, có điều sức mạnh của nó kém xa con quái vật đó.

      Sở Cuồng biết bây giờ người đồng hóa như vậy thể làm Nhẫm Cửu bị thương, nhưng lúc này vẫn nhịn được siết chặt nắm đấm. buộc mình quay đầu , nhìn Nhẫm Cửu nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Quý chằm chằm: “Bắt ngươi là nhiệm vụ của ta, ta thoả hiệp vì bất cứ lí do gì”. Giọng lạnh như băng, như thể hoàn toàn để ý đến Nhẫm Cửu.

      Bạch Quý ho mấy tiếng, lại tiếp tục mỉm cười: “A, vậy à? Vậy ta giết này!”. Ánh mắt Sở Cuồng khẽ dao động, nụ cười khóe môi Bạch Quý càng trở nên ràng: “ đùa vậy thôi, ta làm sao có thể giết ta được? Sở Cuồng, ngươi là người đồng hóa thành công nhất mà ta tạo ra. Ta nghiên cứu ngươi, hiểu ngươi hơn cả những gì ngươi tưởng tượng. Chính vì thế nên bây giờ ta nỡ giết ngươi, muốn cho ngươi con đường sống. Tại sao ngươi nhân cơ hội này mà dừng tay? Hạm đội Bình Minh truy cứu ngươi đến cùng chỉ vì ngươi hoàn thành nhiệm vụ”.

      Trong mắt Sở Cuồng như có ánh sáng lạnh lẽo. Những lời vừa rồi dường như tiêu hao ít sức lực của Bạch Quý. nghỉ lát, hít sâu vài hơi, đưa tay chỉ Nhẫm Cửu rồi lại chỉ Sở Cuồng, thở dài, với vẻ thất vọng: “Trước kia ta với ngươi, muốn sợ bất cứ thứ gì phải vô tình. khi có tình lập tức bị người khác nắm điểm yếu, đó là chuyện cực kì khó chịu”. cười khẽ: “Cho nên bây giờ ngươi hãy ngoan ngoãn rời khỏi đây trong lúc ta còn muốn đối xử tử tế với điểm yếu của ngươi”.

      còn chưa xong chợt nghe thấy tiếng “rắc”, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết chói tai của người đồng hóa như muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người. Bạch Quý kinh ngạc quay lại nhìn, thấy người đồng hóa vừa rồi còn tóm cổ Nhẫm Cửu biết bị Nhẫm Cửu giẫm dưới chân từ bao giờ. Cánh tay bị vặn thành hình dạng khó tin, vặn ra sau lưng, mặt dán xuống đất, kêu thảm thiết.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 19.4

      Mái tóc trắng như tuyết của Nhẫm Cửu bị gió thổi phơ phất. Nàng ngước mắt lên, đôi mắt màu đỏ sậm tràn ngập sát khí nhìn Bạch Quý chằm chằm, những chiếc răng lộ ra khi cất tiếng khiến Bạch Quý chết sững: “Lải nhải hồi lâu, tóm lại là ngươi xác định ta trở thành điểm yếu của người khác?”.

      “Ngươi…”, Bạch Quý dường như hoảng sợ nên lời. nhìn Nhẫm Cửu rất lâu mà có hành động gì tiếp theo.

      Nhẫm Cửu đâu có kiên nhẫn chờ Bạch Quý cho hết lời? Nàng đạp mạnh chân xuống đất lao về phía .

      Sở Cuồng dặn Nhẫm Cửu được động thủ, nàng biết. Việc sử dụng sức mạnh của người đồng hóa có lẽ làm tình hình của nàng trở nên tồi tệ hơn, nàng cũng biết. Nhưng trong tình hình này, con Atula ở bên cạnh, mấy người đồng hóa có kĩ năng khác nhau hoặc công khai đứng nhìn chằm chằm hoặc mai phục ở chỗ khuất, sát khí xung quanh nồng nặc đến mức như sắp nhấn chìm Nhẫm Cửu. Hơn nữa con bệnh ốm yếu tên là Bạch Quý này còn luôn mồm nàng là gánh nặng, là điểm yếu của Sở Cuồng…

      Gánh nặng và điểm yếu? Chỉ cần nghĩ đến hai từ này, Nhẫm Cửu cảm thấy máu trong người sôi sục. Lúc này nàng làm sao có thể kiềm chế được sát ý vốn phải kiềm chế hết sức khó khăn?

      Nhẫm Cửu tấn công Bạch Quý, ngoài dự liệu, nàng bị con Atula đứng bảo vệ bên cạnh cản lại. Atula lập tức nhe răng ra đe dọa Nhẫm Cửu, hơi thở của nó nồng nặc uy hiếp. Nhưng nó lập tức đánh nhau với Nhẫm Cửu khi cảm nhận được sát khí của nàng như những con Atula trước đó mà có vẻ như quan sát, phán đoán xem rốt cuộc Nhẫm Cửu là thứ gì, mạnh như thế nào…

      đợi nó đưa ra kết luận, đôi mắt màu đỏ sậm của Nhẫm Cửu trợn trừng nhìn nó, sát khí trong mắt cuồn cuộn trào ra. Con Atula nhe răng đe dọa lập tức ngậm mồm lùi lại phía sau bước.

      Bạch Quý thấy thế thở hổn hển mấy hơn rồi bắt đầu ho ngừng. Tay run run lục tìm khăn tay, nhưng sau khi lục lọi rất lâu lại làm rơi khăn tay xuống đất: “Là ngươi! Là ngươi… Khụ khụ! Khụ khụ…”.

      cực kì kích động, ánh mắt phải sợ hãi mà dường như kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng. “Bắt về!”. hô to: “Bắt con bé này về cho ta!”.

      Nhận được mệnh lệnh, đám người đồng hóa còn mai phục trong rừng lập tức lao hết ra. Hai người tóm hai cánh tay Nhẫm Cửu, người lao tới ôm ngang người nàng, còn người bị Sở Cuồng chặn lại giữa đường. Nhẫm Cửu hét lớn tiếng, hai người giữ cánh tay nàng lập tức bị hất văng ra ngoài. Nhẫm Cửu mặc kệ người đồng hóa ôm ngang người mình, lập tức vung móng vuốt đánh về phía Bạch Quý. Nàng muốn giết Bạch Quý. Món nợ máu của người thân, cuộc sống lang bạt đầu đường xó chợ sau khi mất nhà, những ấm ức và đau khổ đường, tất cả lên trong lòng nàng ràng hơn bao giờ hết.

      Kẻ đứng trước mặt nàng phải người mà là ác ma điên cuồng bệnh hoạn. cướp đoạt quyền được sống của người khác, chà đạp tôn nghiêm của người khác, trong thế giới của có đúng sai mà chỉ có tư lợi. Trong mắt , tất cả mọi người ở đây chỉ là vật thí nghiệm, như con sâu cái kiến hèn mọn dưới đất, mặc cho quyết định sống chết.

      Nàng phải giết chết kẻ này.

      “Bắt lấy nó cho ta!”, Bạch Quý hưng phấn gào lên, giọng sau cơn ho dữ dội trở nên khàn khàn như có thể xé rách khí, nhưng lại thèm để ý.

      Atula nghe theo mệnh lệnh của Bạch Quý, nổi giận gầm lên tiếng rồi lao tới định khống chế hành động của Nhẫm Cửu. Nhưng lúc này Nhẫm Cửu đâu dễ bị bắt như vậy? Móng vuốt nàng cào mạnh vào lưng người đồng hóa ôm mình. Người đồng hóa đau đớn kêu thảm thiết, Nhẫm Cửu vung chân đá sang bên cạnh. Lúc này Atula xông tới trước mặt, Nhẫm Cửu liền lao thẳng vào bụng nó.

      Nàng còn chưa kịp đánh nhau với Atula được mấy chiêu Sở Cuồng giải quyết xong người đồng hóa đó rồi xông tới. chặn trước mặt Nhẫm Cửu giúp nàng ngăn cản Atula, nhanh chóng kéo Nhẫm Cửu lùi lại xa, cuối cùng dừng lại bên cạnh Phó Thanh Mộ, trầm giọng dặn dò: “Em khiêng trước!”.

      Lúc này đầu óc Nhẫm Cửu tràn ngập sát ý nên đâu chịu nghe lời Sở Cuồng? Nàng hất tay Sở Cuồng ra, quay lại tiếp tục lao về phía Bạch Quý.

      Bạch Quý thấy thế hề sợ hãi, mặt dần lộ ra nụ cười kì lạ. Sở Cuồng thầm nghĩ ổn, vội vàng hét lớn tiếng: “Lui lại!”. muốn đuổi theo giữ Nhẫm Cửu lại nhưng bị Atula lao tới chặn đường. Hai mắt giận dữ chuyển thành màu đỏ, hét lớn tiếng, thanh trường kiếm màu đen chém thẳng xuống vai con Atula. Con Atula ngờ lại bị Sở Cuồng chém thành hai mảnh.

      Tuy nhiên trong lúc mất thời gian giải quyết con Atula, Nhẫm Cửu lao tới trước mặt Bạch Quý. Những móng vuốt dài sắc bén của nàng vồ vào cổ Bạch Quý, mặc dù Bạch Quý nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị cào ra ba vết rất sâu. Máu chảy ra dường như càng nhuộm đôi mắt Nhẫm Cửu đỏ hơn, yết hầu vô thức trở nên khô khốc. Bây giờ thân thể nàng gần như có khát vọng bản năng đối với máu.

      Hành động tránh né của Bạch Quý trong mắt Nhẫm Cửu giống như động tác của đứa trẻ con, chậm chạp, non nớt và nực cười. Nàng đưa tay tóm cổ , đẩy ngã xuống đất, vô thức há miệng cắn cổ . Tuy nhiên đúng lúc này Bạch Quý giơ tay lên. Máu trong người bị mùi máu tươi làm cho sôi trào, Nhẫm Cửu hề cảm thấy đau. cảm giác lạnh buốt từ cổ thấm vào người, theo dòng máu lan ra khắp toàn thân.

      Đó là cái gì? Hàm răng sắc nhọn của Nhẫm Cửu dừng lại sát cổ Bạch Quý. Cơn khát máu tươi lúc này biến mất, Nhẫm Cửu cảm thấy thân thể mình dần dần mất hết sức mạnh, bàn tay tóm cổ Bạch Quý cũng nắm chắc được nữa. Móng tay nàng bắt đầu thu lại như người bình thường, mái tóc rũ xuống cũng biến thành màu đen.

      Thân thể nàng đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy? Nhẫm Cửu còn chưa kịp tìm được đáp án, đột nhiên tiếng kêu vù vù xuất phía xa rồi nhanh chóng đến gần. Cỏ cây đổ rạp, chiếc phi thuyền gần như giống hệt chiếc thành Giang Châu bay tới dừng lại đỉnh đầu bọn họ. Phi thuyền che hết ánh nắng, sơn thôn vốn tồi tàn lại bị bao phủ trong bóng tối.

      Đồng tử Sở Cuồng co lại, chạy về phía Nhẫm Cửu: “Lại đây!”.

      giơ tay về phía Nhẫm Cửu định kéo nàng lại nhưng hai người đồng hóa lao tới chắn đường . Sát khí tăng vọt trong lòng Sở Cuồng, ra tay hề giữ sức, chỉ công thủ, giống hệt như lúc Nhẫm Cửu bị thuốc đồng hóa hoàn toàn khống chế lần trước. Nhưng sâu trong đáy mắt ràng cố gắng kìm nén sợ hãi.

      “Nhẫm Cửu! Lại đây!”, gào to. Nhưng lúc này phải Nhẫm Cửu muốn chạy lại mà nàng hoàn toàn còn sức mạnh, thậm chí dù chỉ để giơ cánh tay lên. Nhẫm Cửu chỉ có thể trơ mắt nhìn gã Bạch Quý ốm yếu này nhàng ôm ngang người mình xách lên như xách món đồ.

      lực hút rất mạnh truyền đến như muốn hút Bạch Quý và Nhẫm Cửu lên trời. Bạch Quý bên cạnh nàng lên tiếng: “Giữ lại cũng còn tác dụng gì. Giết!”.

      giết nhiều người như vậy rồi, còn muốn giết Sở Cuồng… Dựa vào cái gì chứ?

      Nhẫm Cửu cắn chặt răng, muốn đưa tay móc trái tim Bạch Quý ra. Nàng muốn xem kẻ như vậy rốt cuộc có trái tim hay , nếu có trái tim dị dạng xấu xí như thế nào. Nhưng Nhẫm Cửu còn sức mạnh, chỉ có thể nhìn mái tóc mình từ từ bị sức hút làm cho dựng ngược lên trời. Nàng cũng bị hút lên giữa trung.

      Sở Cuồng bên dưới vẫn chiến đấu với mấy người đồng hóa. muốn thoát ra để cứu Nhẫm Cửu, nhưng lại thoát thân được, cũng thể lên được này.

      Tất cả mọi chuyện dường như tái diễn cảnh tượng ở Kì Linh giáo. Lần đó Nhẫm Cửu bị bắt làm thí nghiệm người đồng hóa, sau đó bị vứt dưới đống xác chết rồi được Sở Cuồng bới ra. Nhẫm Cửu cho rằng mình bao giờ phải trải qua chuyện như vậy nữa, ngờ sau khi vòng vèo hồi, nàng lại lần nữa bị Bạch Quý khống chế.

      Nàng vẫn… bị tách ra khỏi Sở Cuồng. Chỉ ngày sau khi chịu thừa nhận trong lòng có nàng. Nhẫm Cửu cảm thấy vận mệnh mà ông trời an bài quá mức ghê tởm…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :