1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @Momo13 Bạn nhó bôi đen số chương nhé ^^ cho dễ nhìn

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 18.1

      Nhẫm Cửu : “Sở Cuồng, tránh xa em ra!”.

      Sau khi Nhẫm Cửu ngủ thiếp vì quá mệt, Sở Cuồng mới bế nàng từ phía sau hòn giả sơn ra. Phó Thanh Mộ sốt ruột đợi trong phòng. Thấy Sở Cuồng bế Nhẫm Cửu về còn tưởng xảy ra chuyện gì, Phó Thanh Mộ tiến lên nhìn lát mới phát Nhẫm Cửu ngủ: “ ấy việc gì chứ?”.

      Sở Cuồng lắc đầu. biết nên như thế nào. Nhẫm Cửu bây giờ việc gì, nhưng sau khi tỉnh lại có lẽ chuyện rất nghiêm trọng.

      Nhìn Sở Cuồng đặt Nhẫm Cửu lên giường, Phó Thanh Mộ khẽ than tiếng: “Tại sao ngay cả người lớn với trẻ con cũng phân biệt được thế?”.

      “Thuốc đồng hóa gây tổn thương thần kinh não của ấy”. Sở Cuồng đắp chăn cho Nhẫm Cửu: “Thời gian càng dài tổn hại đối với ấy càng lớn. Sau này sợ rằng ấy những nhận ra người khác mà có lẽ còn nhớ mọi chuyện, thậm chí trở nên đần độn”.

      Phó Thanh Mộ nghe vậy sửng sốt: “Đần độn?”.

      Sở Cuồng quay lại nhìn Phó Thanh Mộ: “Các hạ mời Tiêu Phi tới đây. với ta sửa đổi kế hoạch tiếp theo”.

      Phó Thanh Mộ nhíu mày: “Sở huynh định đến kinh thành trước?”.

      Sở Cuồng gật đầu, lấy ra ống thuốc trong túi áo trước ngực ném cho Phó Thanh Mộ: “Đây là thuốc giải loại độc dược ta tiêm vào người các hạ lần trước. Các hạ cần theo ta và Nhẫm Cửu nữa”.

      Phó Thanh Mộ đỡ lấy ống thuốc, nhìn chiếc ống trong suốt tay rồi cười, đặt xuống bàn: “Sở huynh, đến bây giờ huynh vẫn tưởng ta chán sống theo hai người đến đây là vì ống thuốc giải này sao?”.

      Sắc mặt Sở Cuồng trầm tĩnh: “Ta biết các hạ có ý đồ khác. Nhưng bất kể các hạ muốn làm gì cũng cần phải theo bọn ta nữa. Theo kế hoạch của ta, con đường tiếp theo phải hung hiểm hơn trước gấp trăm lần, mà khả năng của ta chỉ đủ để bảo vệ an toàn cho Nhẫm Cửu, thể chú ý đến các hạ được. Từ khi gặp nhau tới nay, dù các hạ có cống hiến và công lao gì nhưng cũng phạm sai lầm nào. Sau này mong các hạ bảo trọng”.

      Phó Thanh Mộ vốn cười vẻ cao thâm bí hiểm, nghe thấy Sở Cuồng vậy lại bật cười vì tức giận: “Này, sao Sở huynh lại lời làm tổn thương người khác thẳng mặt mà mặt đổi sắc như vậy? Cái gì mà có cống hiến và công lao? Tóm lại là kể cả tác dụng pha trò gây cười để thay đổi khí đường của ta cũng còn nữa đúng ?”. đến cuối câu, vì giận quá hơi lớn tiếng khiến Nhẫm Cửu nằm giường khẽ lầm bầm tiếng.

      Phó Thanh Mộ dừng lại lát, cố gắng kiềm chế: “Tốt tốt, ta phí lời với Sở huynh nữa. Sở huynh ta vô dụng đúng ? Vậy đạo sĩ ta hỏi huynh, lần trước Cửu nương hút máu Sở huynh và Lâm Cẩm Phong đúng ? Sở huynh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, vì sao Sở huynh phải tiêm thuốc độc vào người ta ?”.

      Sở Cuồng ngẩn ra, lục lọi lại trí nhớ trong đầu. Lần đầu gặp nhau, cứu Phó Thanh Mộ ở Thanh Lộc môn. Sau đó Phó Thanh Mộ cùng bọn họ, đến tối lại định cắn cổ hút máu Nhẫm Cửu! Hai mắt Sở Cuồng lập tức sáng ngời: “Các hạ?”.

      Phó Thanh Mộ cười hai tiếng, ngồi bên cạnh bàn đắc ý rung đùi: “Nếu tại sao ta lại có cái danh đạo sĩ quỷ đói chứ?”.

      Mấy ngày nay Sở Cuồng lòng dạ chỉ chú ý đến Nhẫm Cửu, gần như quên mất đặc tính của Phó Thanh Mộ. Nghe nhắc nhở như vậy, các manh mối trong đầu nhanh chóng kết nối lại, Sở Cuồng lập tức tiếp lời: “Cạc hạ cũng từng bị tiêm thuốc đồng hóa? Cùng loại với Nhẫm Cửu?”.

      Phó Thanh Mộ gật đầu: “Trước đây Cửu nương cũng hỏi ta, ta vốn định đợi lúc có cả hai vị với các vị việc này, nhưng Cửu nương lại mắc bệnh lạ này nên vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ muốn đợi Cửu nương tỉnh táo lại có lẽ rất khó, ta với Sở huynh trước vậy. Ta nguyên là người thôn Trường Lật, nơi đó cách thành Sở Châu khoảng ba ngày cưỡi ngựa. Mười năm trước quê hương ta bị nhóm người tấn công, đám người đó rất kì lạ, cướp tiền của, bắt phụ nữ, chỉ tiêm thuốc vào tất cả mọi người”. Phó Thanh Mộ cầm ống thuốc bàn lên khẽ gõ xuống bàn, nhớ lại: “Giống như hôm đó Sở huynh tiêm thuốc độc vào người ta”.

      Sở Cuồng yên lặng. Mười năm trước chính là thời gian Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh.

      “Lúc đó ta còn ít tuổi, cũng tránh được kiếp nạn này. Sau khi bị tiêm thuốc ta hôn mê, trai ta bế ta chạy trốn khỏi thôn Trường Lật nhưng rồi bị chết bất đắc kì tử đường, cách chết cực kì thê thảm. Mà lúc đó ta cực kì đói khát, chỉ có máu tươi mới có thể làm ta đỡ khát. Thế là sau đó ta uống máu tươi mà sống”.

      Sở Cuồng trầm ngâm: “ vậy mười năm trước Bạch Quý bắt đầu dùng người của tinh cầu này làm vật thí nghiệm. Chỉ có điều bây giờ thuốc đồng hóa lợi hại hơn khi đó”. Hơn nữa khi đó chúng chỉ ra tay với sơn thôn hẻo lánh, có thể thấy chúng vẫn muốn tránh tai mắt của mọi người. Nhưng bây giờ chúng lại hành trắng trợn, lẽ nghiên cứu của Bạch Quý sắp có đột phá mang tính quyết định nào đó hay sao?

      Phó Thanh Mộ gật đầu: “Xem ra là thế. Sau khi lang bạt , hai năm bên ngoài, ta còn chỗ nào để , chỉ có thể trở lại thôn Trường Lật. Nhưng ở Trường Lật cơ bản có người sống, chỉ có ba người còn lay lắt nhưng cả ba đều ngây dại, thần trí còn tỉnh táo”. Phó Thanh Mộ dừng lại lát: “Vừa rồi Sở huynh tình hình của Cửu nương có thể chuyển biến xấu, ta nghĩ có lẽ trở nên giống những người đó”.

      Sở Cuồng sầm mặt, Phó Thanh Mộ lại cười: “Có điều Sở huynh yên tâm, phải ta dưng vô cớ chuyện này với Sở huynh. Năm đó lúc ta trở lại quê hương, xung quanh quê ta mọc lên loại cây trước kia ta chưa từng thấy. Lúc chăm sóc ba người đó, ta vô tình cho họ ăn loại lá cây đó, kết quả tối hôm đó bệnh tình của cả ba người đều thuyên giảm rất nhiều, trong đó người thậm chí còn gọi được tên ta”.

      Mắt Sở Cuồng sáng ngời.

      Phó Thanh Mộ cười : “Đại đạo của trời đất là tương sinh tương khắc, có phải hết sức kì diệu ? Tuy nhiên loại lá đó mặc dù làm thuyên giảm chứng đần độn nhưng lại đủ để hoàn toàn chữa khỏi cho họ. Sau đó ta bắt đầu khắp thiên hạ tìm phương pháp cứu chữa. Sở huynh, vừa rồi huynh huynh muốn đến kinh thành, nhưng kinh thành cách Sở Châu mười ngày đường. Tạm đến chuyện khác, với tình hình ngày càng xấu của Cửu nương nay, có thể chịu được quãng đường đến kinh thành hay cũng là vấn đề. Vừa rồi huynh cũng lựa chọn này khiến tình cảnh của các vị hung hiểm hơn, cho nên chi bằng nghe theo đề nghị của đạo sĩ ta…”.
      “Chiều nay xuất phát”. đợi Phó Thanh Mộ xong, Sở Cuồng ngắt lời: “Chiều nay các hạ dẫn đường tới thôn Trường Lật”. vừa bước nhanh ra cửa phòng vừa dặn Phó Thanh Mộ: “Bây giờ các hạ về chuẩn bị hành trang, ta đến trao đổi với Tiêu Phi những chuyện chưa giao phó xong”.

      Sở Cuồng phải tạm thời rời khỏi, chưởng môn các phái đương nhiên cố hết sức giữ lại. Ai cũng sợ khi tấn công tòa thành tiếp theo gặp phải sinh vật mang hình người như lần trước. Nếu có Sở Cuồng có bao nhiêu người thương vong?

      Sở Cuồng bác bỏ thỉnh cầu của chưởng môn các phái, chỉ tỉnh táo phân tích: “Sinh vật mang hình người như lần trước nếu có rất nhiều Bạch Quý chắc chắn cho chúng ta thời gian chỉnh đốn. Trong lúc chúng ta nghỉ ngơi ở đây sợ rằng có sinh vật mang hình người đến tấn công. Nhưng chúng ta vẫn yên ổn đến bây giờ, điều này cho thấy trong tay Bạch Quý có đủ tài nguyên để tấn công. Cuộc tấn công quy mô lớn bằng người đồng hóa thất bại ở Giang Châu và ba Atula ở thành Sở Châu lần trước sợ rằng tiêu hao hết dự trữ của Bạch Quý. Chiếc tàu nghiên cứu dùng để thu thập vật thí nghiệm cũng bị Nhẫm Cửu bắn hạ. Bây giờ gánh nặng của chắc chắn còn lớn hơn chúng ta. Ta tạm thời rời khỏi gây thiệt hại quá lớn cho các vị. Quyền chỉ huy thời gian tiếp theo giao cho đại tế ti. Mọi người đều thấy năng lực của đại tế ti Tiêu Phi, có điều nếu mọi người muốn tìm giải pháp toàn vẹn, ta có đề nghị”.

      Sở Cuồng chỉ mấy điểm bản đồ trước mặt: “Mấy thành lớn này chắc chắn đều có trọng binh canh giữ, đánh hạ cực kì khó khăn. Ta đề nghị bắt đầu từ xung quanh, trước hết xâm nhập các trấn ở nông thôn để bảo tồn quân lực, hình thành thế bao vây. Sau đó cắt đứt đường vận lương, bao vây quân đội của đối phương, đánh cũng có thể hạ được thành”.
      Last edited: 16/10/16

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 18.2

      Mọi người lập tức thảo luận về đề nghị của Sở Cuồng. Sở Cuồng và Tiêu Phi nhìn nhau, gật đầu rồi cáo từ trước. Lúc ra đến cửa lại bị Lâm Cẩm Phong chạy theo gọi lại.

      “Sở huynh muốn đưa Cửu nương cùng à? Sao lại đột ngột như thế? Sức khỏe của Cửu nương tốt…”.

      Sở Cuồng quay lại nhìn : “Đa tạ các hạ quan tâm. Ta cần đưa ấy chữa bệnh”.

      Lâm Cẩm Phong sững người: “Thế… có gì cần hỗ trợ ?”.

      ”.

      đáp xong luôn. Đến phòng Nhẫm Cửu, nàng vẫn còn ngủ say. Nhìn gương mặt Nhẫm Cửu, Sở Cuồng lại khẽ : “Ai em biết trêu ong gọi bướm chứ?”.

      Nhẫm Cửu đương nhiên trả lời . Sở Cuồng đành lặng lẽ mở tủ quần áo chuẩn bị thu dọn đồ đạc cho Nhẫm Cửu, nhưng trong tủ toàn quần áo lụa là gấm vóc Lâm Cẩm Phong đưa tới. Sở Cuồng đặt tay những bộ quần áo này hồi lâu, tâm tình mới dường như bình tĩnh lại. tiện tay lấy vài bộ ra cho vào bọc hành lí.

      Chuẩn bị hành trang cho Nhẫm Cửu xong, Sở Cuồng quay về thu dọn đồ đạc của mình. Kì thực có quần áo hay tiền của gì, chỉ có số thiết bị máy móc dùng để nghiên cứu cơ thể của Nhẫm Cửu. chọn mấy thứ quan trọng mang rồi lại đến phòng Nhẫm Cửu định đánh thức nàng dậy. Nhưng lúc tới chỗ Nhẫm Cửu lại thấy Nhẫm Cửu nằm giường nữa. ra ngoài tìm, phát mấy a hoàn đưa Nhẫm Cửu lên chiếc xe ngựa ngoài cửa. Lúc này Nhẫm Cửu dụi mắt nửa tỉnh nửa mơ, Lâm Cẩm Phong đứng bên cạnh khẽ gì đó, vẻ mặt cực kì dịu dàng. Phó Thanh Mộ tới lui, vuốt ve hai con ngựa kéo xe mấy lần, cuối cùng cảm khái: “Lâm công tử đúng là chu đáo, chuẩn bị mọi việc nhanh”.

      a hoàn bên cạnh lẩm bẩm: “Đây là xe của tiểu thư nhà ta”.

      Lâm Cầm Tố cũng đứng bên cạnh, nghe vậy liền mắng: “Im miệng!”. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Sở Cuồng tới, Lâm Cầm Tố hạ thấp người hành lễ: “Nghe công tử và nương phải xuất hành, trong lúc vội vã kịp chuẩn bị, đành phải để công tử và nương dùng tạm chiếc xe này, đỡ được chút mệt nhọc đường. xe chuẩn bị ít tiền bạc và lương khô dùng khi cần thiết. có xà ích đến đánh xe, các vị vui lòng chờ lát”.

      cần cần, ta biết đánh xe”. Phó Thanh Mộ vội cười to: “Ai da, Lâm đại công tử và đại tiểu thư đúng là khách sáo, mọi thứ đều được chuẩn bị chu toàn, đúng là cảm ơn hai vị”.

      Sở Cuồng tới bên cạnh xe ngựa, ràng vẫn có chút ác cảm với ngựa nhưng đỡ hơn trước kia rất nhiều. lộ vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ gật đầu câu: “Đa tạ hai vị!”.

      xuất của Sở Cuồng khiến Lâm Cẩm Phong chuyện với Nhẫm Cửu hơi sững người rồi lùi lại bước.

      Lâm Cầm Tố đáp lời: “Sở công tử cần khách sáo. Công tử là đại ân nhân của nhà họ Lâm, chúng tôi làm những việc này là đương nhiên”.

      Sở Cuồng gì nữa, chỉ xoay người lên xe.

      Lâm Cẩm Phong bên ngoài cửa sổ vẫy tay với Nhẫm Cửu: “Mong Cửu nương sớm được an khang”.

      Nhẫm Cửu ngáp cái, cũng vẫy tay xem như cáo biệt. Quay đầu lại, Nhẫm Cửu nằm xuống chiếc đệm mềm mại: “Sở Cuồng, chúng ta đâu thế?”.

      “Đến thôn Trường Lật”. Sở Cuồng dừng lại lát, kinh ngạc quay sang nhìn Nhẫm Cửu: “Em gọi là gì?”.

      “Sở Cuồng”. Nhẫm Cửu đáp, bắt đầu cảm thấy bất an: “ phải là Sở Cuồng sao? Trước khi ngủ em nhớ ràng vậy với em, em nằm mơ cũng vẫn nhớ, chẳng lẽ lại nhớ nhầm à?”.

      Nhìn vẻ ngỡ ngàng lo sợ của Nhẫm Cửu, trong lòng Sở Cuồng hết xót xa lại đắng chát, còn cả chút ngọt ngào cực nhạt lắng đọng dưới đáy lòng vì được quan tâm.

      , em nhận nhầm”. Giọng của dịu dàng đến mức chính cũng ngờ được.

      Phó Thanh Mộ đánh xe rất nhanh, ngày đêm nghỉ, buổi tối mượn ánh đèn vai Sở Cuồng tiếp tục , đến đêm khuya ngày thứ hai chạy tới thôn Trường Lật. Khác những thôn xóm bình thường, ban đêm ở đây yên tĩnh hơn, khác gì trong rừng cây. Hai bên đường cỏ dại mọc um tùm, có nơi thậm chí còn mọc cả cây bụi khiến xe ngựa chạy rất chậm.

      Mượn ánh đèn vai, Sở Cuồng nhìn thấy ít nhà tranh nhà gỗ rách nát đường, cảnh tượng cực kì hoang tàn. Mà càng đến gần thôn xóm, cỏ dại cũng ngày càng ít , có hai khoảnh ruộng còn trồng rau dưa, xem ra bình thường vẫn có người cày xới.

      “Ba ngôi nhà gần đây là nhà của ba người còn sống sót. Họ vốn ở cùng chỗ nhưng để thuận tiện cho việc chăm sóc họ nên ta quét dọn mấy gian nhà này để họ đến sống gần nhau. Bây giờ đêm khuya, chúng ta quấy rầy họ nữa. Sáng sớm ngày mai ta tới thăm họ”. lâu về quê cũ, Phó Thanh Mộ thu lại vẻ chớt nhả thường ngày. Vừa xong lời này, xe ngựa cũng chạy qua cái cây, Phó Thanh Mộ tiện tay bứt mấy chiếc lá xuống đưa cho Nhẫm Cửu: “Cửu nương, đây chính là loại lá cây đó. nương thử ăn ít xem hiệu quả thế nào. Nếu loại thảo dược này có hiệu quả chúng ta quay đầu đến kinh thành cũng còn kịp”.

      Nhẫm Cửu cầm lấy cho vào miệng nhai, sau đó nhíu mày: “Vừa đắng vừa chát. Nuốt vào bụng… dường như có cảm giác gì…”.

      Phó Thanh Mộ bật cười: “Làm gì mà nhanh như vậy? Tối nay cứ đến nhà ta nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai mới có thể thấy có hiệu quả hay ”. vừa vừa rẽ vào ngách . Giữa đám cỏ dại um tùm, ngôi nhà xuất trong tầm mắt của ba người.

      Phó Thanh Mộ dừng xe, ba người lần lượt xuống xe, mở cổng vào. Cỏ dại trong sân chỉ nhiều hơn bên ngoài chứ ít hơn. Phó Thanh Mộ khó xử gãi đầu: “Vội đường nên quên mất, nhiều năm về, trong nhà chắc là bẩn lắm. Bây giờ có quét dọn cũng kịp, hay là tối nay ở tạm xe ngựa?”.

      còn chưa xong, cánh cửa gỗ cũ nát của căn nhà chợt mở ra ken két. bóng người lưng còng run rẩy đứng ở cửa: “A Mộ về rồi đấy à?”.

      Ba người lập tức nhìn về phía đó. Ánh đèn vai Sở Cuồng chiếu thẳng vào bóng người. Đó là bà già gầy yếu mặc bộ quần áo bằng vải thô màu xanh rách nát tả tơi, mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Bà lão nheo mắt vì bị ánh đèn vai Sở Cuồng chiếu vào mặt, nước mắt chảy ròng ròng, phải đưa bàn tay khô đét lên dụi mắt.

      Sở Cuồng vội tắt đèn vai, chỉ mượn ánh trăng quan sát tình hình.

      Phó Thanh Mộ tiến lên mấy bước đỡ bà lão: “Bà Ba… sao bà ngủ ở nhà?”.

      Bà lão sờ nắn cánh tay Phó Thanh Mộ, chỉ lặp lặp lại mà để ý hỏi gì: “Ờ, về rồi, về rồi. Về tốt…”. Bà lão xong lại buông tay Phó Thanh Mộ ra, định vào nhà. Phó Thanh Mộ vội vàng đỡ bà lão: “Để cháu đưa bà về nhà ngủ. Nhà này…”.

      còn chưa xong chữ “bẩn” sững sờ. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhà, đồ đạc trong nhà rách nát nhưng rất sạch , chỉ nhìn qua biết là có người thường xuyên quét dọn. Phó Thanh Mộ nhất thời được gì. yên lặng hồi lâu mới cùng bà Ba bước vào nhà. Giường chiếu trong nhà gọn gàng ngay ngắn nhưng có dấu vết có người ngủ, mà góc nhà lại được trải cỏ tranh. Bà lão dẫn Phó Thanh Mộ đến bên giường, vỗ vỗ giường nhìn Phó Thanh Mộ: “A Mộ ngủ. Ngủ !”.

      Phó Thanh Mộ yên lặng lát rồi ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng và Nhẫm Cửu. còn chưa gì, Nhẫm Cửu xua tay, hạ thấp giọng : “ ngủ ”. Nhẫm Cửu xong liền kéo Sở Cuồng quay lại xe ngựa.

      lát sau nghe thấy tiếng bà lão khàn khàn hát bài đồng dao, dường như dỗ Phó Thanh Mộ ngủ như dỗ em bé.

      Nhẫm Cửu nằm xuống đệm, đắp chiếc chăn mỏng lên người: “Bà cụ tốt với Phó Thanh Mộ”.

      Sở Cuồng ngồi bên ngoài dựa vào thành xe, nghe tiếng Nhẫm Cửu trở mình trong xe, bỗng nhiên khẽ gọi: “Nhẫm Cửu!”.

      “Sao?”.

      “Em có nhớ nhà ?”.

      “Có…”.

      Nhà của Nhẫm Cửu bây giờ có lẽ còn hoang vu hơn cả nơi này.

      “Đừng buồn. ngày nào đó để em được về nhà”.

      Tiếng của Sở Cuồng như biến mất giữa ánh trăng, trong xe rất lâu có tiếng trả lời. Đến lúc Sở Cuồng cho rằng Nhẫm Cửu ngủ, đột nhiên lại nghe thấy nàng giọng hỏi dò: “Sở Cuồng, là Sở Cuồng à?”.

      Đợi hồi lâu mới nhận được câu hỏi như vậy, Sở Cuồng cảm thấy dở khóc dở cười: “Đúng vậy”.

      Nhẫm Cửu trong xe thầm như than thở, như cảm khái: “Nghe thấy chuyện như vậy, em hy vọng phải là giấc mơ”.

      Sở Cuồng im lặng lát rồi đáp: “ phải mơ. Em ngủ ”.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 18.3

      Hôm sau Nhẫm Cửu bị tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức. Nàng vén rèm lên, nhìn thấy Sở Cuồng cầm roi ngựa đuổi con gà tới gần xe ngựa chỗ khác. Nhớ đến thói quen của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu mở miệng ngăn lại: “Gà cắn người”.

      Sở Cuồng nghe vậy quay lại nhìn Nhẫm Cửu. Thấy vẻ mặt Nhẫm Cửu vẫn bình thường, hề có gì ổn, hỏi dò: “Hôm nay nhận ra người rồi à?”.

      Nhẫm Cửu cũng sửng sốt. Mấy ngày nay chỉ cần ngủ giấc dậy là Nhẫm Cửu nhận ra ai, Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng phải nhiều lần khẳng định mới có thể làm cho Nhẫm Cửu tin rằng hai người bọn họ chính là bọn họ. Nhưng buổi sáng hôm nay có bất kì ai nhắc nhở mà Nhẫm Cửu nhận ra Sở Cuồng, ràng đây là khởi đầu tốt.

      “Thảo dược có tác dụng”. Cho dù bình tĩnh như Sở Cuồng lúc này cũng kìm được mừng rỡ. Rốt cuộc vấn đề gây khó khăn cho bao nhiêu ngày cũng có thể được giải quyết, đây ràng là chuyện tốt.

      Nhẫm Cửu nhảy xuống xe ngựa, còn vui mừng hơn Sở Cuồng: “Em gọi Phó Thanh Mộ dậy để ta hái thảo dược”.

      Nhẫm Cửu vừa vào nhà nhìn thấy Phó Thanh Mộ đặt bà Ba lên giường, chân tay đắp chăn cho bà lão. Thấy Nhẫm Cửu vào, Phó Thanh Mộ ra hiệu im lặng, sau đó chậm rãi dém chăn cho bà lão. Chưa bao giờ thấy Phó Thanh Mộ tỏ ra nghiêm túc như vậy, Nhẫm Cửu ngoan ngoãn nghe lời che miệng lại, sau đó cùng Phó Thanh Mộ ra ngoài.

      Sau khi đóng cửa lại, Phó Thanh Mộ mới mở miệng: “Xem ra thảo dược có tác dụng, hôm nay Cửu nương nhận ra ta rồi”.

      Nhẫm Cửu cười cười: “Trước đây vẫn cảm thấy trong đầu u u mê mê, hôm nay dường như có cơn gió thổi tới xua tan sương mù, tỉnh táo hơn nhiều”.

      “Thế tốt”. Phó Thanh Mộ : “Hôm qua bà Ba hát ru cả đêm rất mệt, sáng nay chúng ta để bà ngủ giấc. Chúng ta hái thuốc, buổi chiều về ta dỗ bà về nhà, nhân tiện thăm hai người già khác. Hai vị cứ ở đây lấy nước sắc thuốc, ăn cũng được, uống nước cũng được, có lẽ đều có chút tác dụng”.

      Ra đến phía ngoài thôn trang, mảnh đất nhiều nắng mọc đầy loại thảo dược Nhẫm Cửu cần. Nhẫm Cửu và Phó Thanh Mộ đều chăm chú hái thuốc, chỉ có Sở Cuồng đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi Phó Thanh Mộ: “Trước kia thôn của các hạ có vai trò quân ?”.

      Phó Thanh Mộ vừa hái thuốc vừa trả lời: “ biết. Có điều nghe người già kể lại trưởng thôn đầu tiên là tướng quân gì đó. Trước kia ta còn nên cũng tưởng , sau đó ra ngoài lang bạt giang hồ mấy năm mới phát chỉ là dối. Làm gì có tướng quân nào lại chạy đến xó xỉnh này làm trưởng thôn chứ?”.

      “Chuyện này sai đâu”. Sở Cuồng lại đưa ra kết luận như vậy.

      Phó Thanh Mộ đứng thẳng người lên nhìn : “Quan tâm đến chuyện giả làm gì? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là hái thảo dược”.

      Sở Cuồng cau mày trầm ngâm: “Với trình độ tác chiến của tinh cầu này, nơi này là vị trí dễ thủ khó công mẫu mực”.

      Phó Thanh Mộ nhướng mày: “Thế à? Còn lựa chọn kĩ càng vậy à. Nhưng bây giờ thôn cũng còn, trước kia có giá trị thế nào cũng còn tác dụng”.

      Sở Cuồng lại nghiêm mặt nhìn : “Lúc Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh cũng là mười năm trước. Từ đó có thể suy đoán, khi hạ lệnh tấn công thôn xóm này mới đặt chân đến tinh cầu này lâu”.

      Phó Thanh Mộ vẫn hiểu: “Vậy sao?”.

      “Xung quanh thôn xóm này có lẽ còn có rất nhiều thôn xóm, mà các thôn xóm khác chưa chắc có địa thế phòng ngự như thế này. Nếu coi hành động của Bạch Quý là hành động quân , coi các thôn xóm là kẻ thù cùng cấp bậc, rất ràng thôn này mạnh hơn các thôn khác. như vậy, là người mới tới, vì sao lại lựa chọn kẻ thù tương đối mạnh để phát động tấn công?”.

      Sở Cuồng tới đây, Phó Thanh Mộ cũng ngẩn người.

      nhất định có lí do gì đó”. Sở Cuồng cụp mắt trầm tư: “Nếu phải vì thuận tiện, hành động quân này sợ rằng chỉ có nguyên nhân khác: Gần!”. Ánh mắt như mũi dao sắc bén, cắt xé quá khứ rất nhiều năm trước của Phó Thanh Mộ: “Lúc mới tới tinh cầu này, Bạch Quý chắc chắn rơi xuống gần kinh thành. Nếu cho dù bọn chúng có nấp kiểu gì, dân số ở kinh thành đông đúc, nhất định có người phát bọn chúng. Ta nghĩ căn cứ ban đầu của bọn chúng nhất định là ở gần đây”.

      Phó Thanh Mộ lắc đầu: “ thể thế được. Cái đĩa khổng lồ thành Giang Châu mà huynh còn . Nếu đống vật thể lớn như vậy xuất gần thôn tại sao ai nhìn thấy?”.

      “Nếu có người nhìn thấy có hai khả năng. là bọn chúng sử dụng kĩ thuật che giấu. Nhưng khi đó Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh, năng lượng tàu chiến có hạn. Để che giấu tàu chiến cần tiêu hao khá nhiều năng lượng, có lợi cho việc nghiên cứu và phát triển sau này, cho nên khả năng này khá thấp. Hai là căn cứ của bọn chúng căn bản trời”.

      Phó Thanh Mộ nhìn thảo dược mọc dưới đất: “Tương sinh tương khắc? Tương sinh tương khắc? Chẳng lẽ là…”.

      “Mười năm trước ở đây có chuyện lạ gì xảy ra ?”.

      Phó Thanh Mộ yên lặng rất lâu, vẻ mặt hơi sững sờ: “Có… Mấy tháng trước khi bị tấn công, có lần xảy ra động đất. Người trong thôn cho rằng đó là do thiên thần nổi giận nên còn tổ chức tế bái…”.

      Ánh mắt Sở Cuồng lạnh : “ vậy bọn chúng giấu căn cứ ban đầu ở dưới đất. Xung quanh thôn có hang động nào kín đáo ?”.

      Phó Thanh Mộ lắc đầu: “Hang động , chỉ có hố đất sụt nhưng rất sâu, ánh mặt trời cũng chiếu xuống được, chưa bao giờ có người xuống”.

      Sở Cuồng suy nghĩ chút, còn chưa mở miệng Nhẫm Cửu bên cạnh xen vào: “ muốn đến chỗ đó xem xét à?”. đợi Sở Cuồng trả lời, Nhẫm Cửu cầu: “Em cùng với ”.

      Sở Cuồng vô thức định từ chối, nhưng nhìn sắc mặt Nhẫm Cửu sợ rằng cho Nhẫm Cửu theo, nàng cũng lén theo sau, đến lúc đó biết chừng còn nguy hiểm hơn: “Hôm nay ăn trưa rồi uống thuốc , buổi chiều thăm dò sau”.

      Vừa qua giờ Ngọ, Phó Thanh Mộ dẫn Nhẫm Cửu và Sở Cuồng đến chỗ cái hố mà . Cái hố này được hình thành lâu, miệng hố rộng hơn mười trượng, nhìn xuống dưới thấy hố phải sâu mấy chục trượng. Dường như mặt đất đột nhiên lõm xuống khối, thành hố xung quanh như cái vại thẳng đứng, có dụng cụ hỗ trợ thể nào xuống được.

      Nhưng đối với Sở Cuồng muốn xuống cũng khó. Sợi dây tời của bị sinh vật mang hình người cắt đứt lúc ở Kì Linh giáo, nhưng nối lại cũng phải vấn đề gì lớn. Sở Cuồng tìm tảng đá chắc chắn, cố định đầu trăng lưỡi liềm lên , chiếc đĩa tròn cài vào thắt lưng. giơ tay về phía Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu ngoan ngoãn bước tới ôm eo .

      “Các hạ ở đây chờ chúng ta lát”. Sở Cuồng với Phó Thanh Mộ: “Chú ý dây tời”.

      Phó Thanh Mộ hơi lo lắng: “Sợi dây này của huynh có đủ dài ? Hố này sâu lắm, nếu xuống được nửa mà hết dây làm thế nào?”.

      “Đủ rồi”. Sở Cuồng xong ôm Nhẫm Cửu xoay người nhảy xuống hố sâu, tốc độ nhanh đến mức Phó Thanh Mộ có cơ hội thêm câu nào. Phó Thanh Mộ líu lưỡi nhìn bóng hai người biến mất trong bóng tối bên dưới: “Sâu thế mà nhảy thẳng xuống kêu tiếng nào… Hai người quả đúng là cặp trời sinh”.

      Nhẫm Cửu và Sở Cuồng hạ xuống đáy hố. Nhẫm Cửu nhìn cảnh tượng ẩm ướt u xung quanh, cảm thấy rất thoải mái. Nàng ôm cánh tay Sở Cuồng từng bước về phía trước. Đất dưới chân hơi ẩm ướt, mỗi bước đều cảm thấy khó khăn. Nàng ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng: “Dưới này hình như có dấu vết xây dựng căn cứ gì cả”.

      Kí tự chạy nhanh trong mắt Sở Cuồng, tiếng hệ thống phục vụ trong tai ngừng vang lên. “Có”, Sở Cuồng : “ bên này”. dẫn Nhẫm Cửu tới trước bức tường đá bóng loáng như bị dòng nước mài mòn cả trăm ngàn năm rồi đưa tay ấn lên tường. Mấy tia sáng chói mắt lóe lên phía dưới tường đá rồi biến mất như chìm xuống đất. Sau đó nghe thấy tiếng cạch, khoảng đất thoạt nhìn cực kì bình thường phía trước tường đá hạ xuống. Nhờ ánh sáng vai Sở Cuồng, hai người có thể lờ mờ nhìn thấy cầu thang dẫn sâu xuống bên dưới.

      Sở Cuồng cất bước xuống bậc thang nhưng Nhẫm Cửu giữ lại. Sở Cuồng quay lại nhìn, Nhẫm Cửu khẽ: “Đường hầm bên dưới Kì Linh giáo cũng giống thế này… Em luôn cảm thấy bên dưới rất nguy hiểm”.

      Sở Cuồng yên lặng lát: “Nhẫm Cửu, phải xuống dưới này. Nếu đây là căn cứ dưới mặt đất của đám Bạch Quý khi mới đến đây, có thể bên dưới vẫn còn thiết bị liên lạc. Nếu như có thể sửa chữa lại để liên lạc với hạm đội hành động tiếp theo cực kì có lợi cho chúng ta”.

      Nhẫm Cửu vẫn cảm thấy do dự, Sở Cuồng suy nghĩ lát: “Em có thể ở lại đây…”.

      “Em cùng ”. Nhẫm Cửu cắn răng, lấy khẩu súng màu bạc cất trong áo ra: “ muốn làm gì em cũng giúp ”.

      Hai người theo cầu thang xuống dưới, xung quanh tối như hũ nút, khắp nơi đều chỉ có mùi mốc meo ẩm ướt. Càng xuống dưới, Nhẫm Cửu càng cảm thấy sợ hãi vô cớ. Sợi dây tời bên hông Sở Cuồng vẫn ngừng kéo dài theo bước chân hai người. được đoạn đường dài, Nhẫm Cửu bắt đầu hơi nôn nóng: “Sợi dây này có đủ dài ? Bên dưới còn xa bao nhiêu nữa?”.

      Sở Cuồng đành nhàng an ủi nàng: “Yên tâm. Kể cả khoảng cách gấp ba quãng đường vừa rồi cũng vẫn đủ dài”.

      bất an trong lòng Nhẫm Cửu vẫn càng ngày càng tăng. Nhẫm Cửu nắm cánh tay Sở Cuồng chặt hơn. Sở Cuồng buộc phải dừng bước, nắm lấy tay Nhẫm Cửu: “ sao đâu. Nơi này có sát khí, cũng có mùi sinh vật mang hình người, rất an toàn. Dù có bất ngờ gì xảy ra cũng bảo vệ em”.

      luôn bảo vệ Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu im lặng lát nhưng vẫn nén được lo lắng ngày càng tăng trong lòng: “Sở Cuồng, em luôn cảm thấy có thứ gì đó núp trong bóng tối nhìn…”. Nhẫm Cửu còn chưa xong, Sở Cuồng vội vàng bước hai bước về phía trước. nhặt tấm thẻ cứng màu bạc ở dưới đất lên quan sát kĩ dưới ánh đèn vai. Chữ viết thẻ mặc dù nhìn được nhưng vẫn có thể đoán ra đây là thứ để chứa tư liệu giống như khối vuông chiếc đĩa bay đó.

      Sở Cuồng tập trung về phía trước, vừa vừa tìm kiếm. Nhẫm Cửu sát sau lưng , tấc cũng rời. Nàng đánh bạo quay lại nhìn sau lưng nhưng thấy bất cứ thứ gì, tất cả chỉ là màu đen kịt. Sở Cuồng nhập ngũ nhiều năm, cảm giác chắc chắn nhạy bén hơn Nhẫm Cửu rất nhiều. Đó có lẽ chỉ là… ảo giác của Nhẫm Cửu.

      Càng về phía trước càng có nhiều tấm thẻ như vậy. tới hành lang dài có cửa ở hai bên, dưới đất chỉ có thẻ mà thỉnh thoảng còn có mảnh thủy tinh vỡ và các loại dụng cụ vỡ nát. Sở Cuồng co chân đạp tung cánh cửa han gỉ loang lổ, mùi ẩm mốc lập tức tạt vào mặt. che mũi, thoáng nhìn qua gian phòng bừa bộn rồi tiếp tục về phía trước. Liên tục đạp tung cửa mấy gian phòng nhưng đều như vậy, Sở Cuồng cau mày trầm tư: “Từ các dấu vết còn lại này có thể thấy, năm đó đám người Bạch Quý rút khỏi nơi này trong hoảng loạn”.

      Trong ấn tượng của Sở Cuồng, mười năm trước hạm đội Bình Minh hề tìm được đám người Bạch Quý. Nếu phải đe dọa đến từ hạm đội, vậy rốt cuộc là nguyên do nào làm cho bọn chúng thể hoảng loạn chạy khỏi nơi này rồi chạy đến kinh thành? Hơn nữa bao nhiêu năm nay hề quay lại xem xét trường, thu nhặt tư liệu?

      Nơi này có chất độc gì sao? Nhưng vào đây hồi lâu mà hề cảm thấy cơ thể có gì bất ổn. quay đầu lại nhìn Nhẫm Cửu, cảm thấy Nhẫm Cửu cũng có bất cứ biểu khác thường gì ngoài việc lo lắng bất an hơn mọi khi, lại tiếp tục về phía trước.

      Cuối hành lang có cửa lớn mở rộng hai cánh giống những gian phòng vừa rồi. Sở Cuồng và Nhẫm Cửu vừa vào, đèn đầu tự động nhấp nháy rồi sáng lên. Có thể thấy nguồn năng lượng ở đây hề bị cắt. Từ lúc vào phòng, cảnh tượng trước mắt làm Nhẫm Cửu vô cùng kinh ngạc. Trong căn phòng cao ít nhất bảy, tám trượng có vô số loại máy móc lạnh như băng mà Nhẫm Cửu biết tên. dãy bàn dài chất đầy thẻ tư liệu.

      “Đây là phòng điều khiển chính”. Giọng Sở Cuồng mang theo mừng rỡ hiếm thấy: “Bọn chúng mang theo thiết bị liên lạc”. thẳng đến góc phòng bên phải. Khi đầu ngón tay chạm vào màn hình điều khiển của thiết bị liên lạc, giọng nữ cứng nhắc của hệ thống phục vụ bắt đầu vang lên trong gian phòng tĩnh lặng. Sở Cuồng thỉnh thoảng lại ra lệnh cho hệ thống bằng ngôn ngữ Nhẫm Cửu nghe hiểu.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 18.4

      Lúc đầu Nhẫm Cửu còn ngoan ngoãn đứng đợi bên cạnh , nhưng rất lâu sau Sở Cuồng vẫn ngừng bấm hết chỗ nọ chỗ kia màn hình. Nhẫm Cửu cảm thấy vô vị nên dạo vòng trong phòng. Nhìn những nút bấm nàng hề biết có tác dụng gì bàn, Nhẫm Cửu nhất thời tò mò bấm vào nút.

      Đột nhiên giữa trung ra rất nhiều hình ảnh. Có hình ảnh hành lang bọn họ mới qua, có hình ảnh số người mặc áo khoác trắng bận rộn làm việc trong các căn phòng bên ngoài, có hình ảnh trong phòng điều khiển chính này. Phía dưới cùng còn có hình ảnh các sinh vật mang hình người, nhưng chúng lại bị nhốt trong những chiếc lồng trong suốt, lơ lửng giữa loại chất lỏng kì lạ như chết. Có sinh vật mang hình người còn ngừng co quắp trong lồng.

      Nhẫm Cửu bất giác hít sâu hơi. Lúc này Sở Cuồng mới quay lại nhìn qua những hình ảnh đó: “Đây là hình ảnh giám sát năm đó. Em cứ xem , nhìn thấy bất cứ điểm khả nghi nào với ”.

      Nhẫm Cửu trợn to mắt nhìn mấy hình ảnh bên dưới, thầm với vẻ khó tin: “Dùng bình lớn để đựng quái vật là khả nghi rồi…”.

      Sở Cuồng nghe vậy liền trả lời nhưng hề quay đầu lại: “Đó là bọn chúng lấy gene của sinh vật mang hình người, là nền tảng để nghiên cứu người đồng hóa”. xong, lại tiếp tục nghiên cứu thiết bị liên lạc.

      Nhẫm Cửu lên tiếng nữa, yên lặng nhìn những hình ảnh đó. Đột nhiên gương mặt Quý Thần Y xuất trong phòng thí nghiệm ở góc bên dưới. Quý Thần Y theo người đàn ông mặc áo khoác trắng, qua hành lang đến gian phòng khác cũng xuất hình ảnh. Người đàn ông ngồi xuống, hai người với nhau mấy câu, sau đó phát sinh tranh chấp. Bọn họ tiếp tục tranh cãi ai nhường ai. Nhẫm Cửu khỏi mở miệng hỏi dò: “Người đàn ông này là ai? Vì sao lại cãi nhau kịch liệt với Quý Thần Y như vậy?”.

      Sở Cuồng quay lại nhìn, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Đó là Bạch Quý”.

      Nhẫm Cửu sững sờ. Đây chính là Bạch Quý, tên ác ma giết vô số người, đầu sỏ hại chết người thân của nàng… Nhẫm Cửu nắm chặt nắm đấm, sát ý làm máu chảy cuồn cuộn trong người, nhưng cuối cùng Nhẫm Cửu vẫn đè nén lại được. Bây giờ Nhẫm Cửu thể để bản thân mất kiểm soát… Đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát, Nhẫm Cửu quay ngoắt lại nhìn nhưng thấy gì lạ. Sở Cuồng vẫn chăm chú loay hoay với thiết bị liên lạc. Trong phòng chỉ có giọng nữ cứng nhắc của hệ thống phục vụ, có gì khác thường.

      Nhẫm Cửu quay lên tiếp tục nhìn màn hình. Quý Thần Y và Bạch Quý vẫn cãi nhau. Đúng lúc này, trong gian phòng khác hình ảnh, chiếc lồng trong suốt đột nhiên vỡ tan, sinh vật mang hình người từ trong lồng chứa toàn chất lỏng ngã xuống đất. Nhẫm Cửu nhìn kĩ, đó chính là sinh vật mang hình người ngừng co quắp trong lồng lúc nãy… Nhưng sinh vật mang hình người này lại rất kì lạ. Nó trắng như tuyết, đôi mắt có tròng trắng tròng đen mà chỉ có màu đỏ sậm, như có thể chảy máu ra bất cứ lúc nào.

      Nhẫm Cửu nhíu mày. Con quái này giống người đồng hóa hơn là sinh vật mang hình người… Thân thể trần trụi của nó giãy giụa dưới đất nhưng làm sao đứng lên được, dường như tứ chi hề có chút sức lực nào. Các nhân viên làm việc xung quanh cũng sợ, có người đến tiêm cho nó mũi, sau đó hai người khác bước tới nhấc nó lên định cho vào chiếc lồng khác.

      Đúng lúc này, sinh vật mang hình người có mái tóc trắng như tuyết đó đột nhiên cử động. Nó há mồm, hàm răng sắc nhọn cắn thẳng vào cổ người gần nhất. Nhẫm Cửu nhìn mà trong lòng lạnh buốt. Dường như nàng có thể cảm nhận được thoải mái của nó khi nó há miệng hút máu người nọ. Các nhân viên xung quanh lập tức trở nên hoảng loạn. Có người cầm súng bắn nó phát, nhưng hành động của nó lại nhanh ngoài sức tưởng tượng. Nó tránh được phát súng, lại lao đến đè người khác xuống hút máu. Nhẫm Cửu lập tức cảm thấy cổ họng hơi khô nóng. Nàng vô thức nuốt nước bọt.

      Có người chạy ra khỏi gian phòng thí nghiệm đó, nện vào nút bấm cửa mà cần biết trong phòng có người chưa chạy ra được. Cánh cửa kim loại ầm ầm hạ xuống, gian phòng kín biến thành địa ngục.

      Sinh vật mang hình người đó hút máu tất cả mọi người, phá vỡ tất cả lồng kính. Dường như có khí độc được bơm vào phòng, các sinh vật mang hình người trong những chiếc lồng kính khác thoát ra đều phơi thây dưới đất nhưng con quái tóc trắng vẫn há miệng gào thét. Sau đó nó bắt đầu dùng móng vuốt sắc nhọn cào cánh cửa kim loại. Mà cánh cửa trông cực kì chắc chắn đó ngờ lại bị móng vuốt của nó khoét thủng lỗ.

      Toàn bộ căn cứ dưới đất lập tức rơi vào hoảng loạn, có ánh đèn màu đỏ ngừng nhấp nháy, mọi người cuống cuồng thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài. Bạch Quý và Quý Thần Y cũng ngừng tranh cãi. Bạch Quý mở cửa chạy ra ngoài. Quý Thần Y vốn cũng định chạy ra ngoài nhưng đến cửa lại do dự lát rồi quay lại mở ngăn kéo của Bạch Quý ra, lấy thứ gì đó trong ngăn kéo rồi mới chạy ra ngoài theo hướng ngược lại với Bạch Quý. Sau đó bóng dáng Quý Thần Y biến mất trong các hình ảnh hiển thị, hề xuất lần nào nữa.

      Bên này, Bạch Quý vội vã quay về phòng. mở ngăn kéo nhưng thấy tài liệu. giật tung ngăn kéo ra, rống to tiếng, đá văng chiếc ghế, cuối cùng lấy khẩu súng rồi chạy ra ngoài theo hướng khác. Đám nhân viên chạy thoát khỏi nơi này, đóng kín lối ra, tất cả hình ảnh giám sát từ từ tối rồi còn tín hiệu, chỉ có đèn trong phòng điều khiển chính vẫn sáng.

      Nhẫm Cửu cảm thấy sống lưng lạnh toát, bởi vì nàng nhìn thấy cuối cùng sinh vật mang hình người đó thoát ra khỏi căn phòng đó. Nó nhảy tới nhảy lui những chiếc bàn trong phòng điều khiển. Nhìn những chỗ nó nhảy lên khi đó, Nhẫm Cửu đối chiếu với vị trí nay. Thời gian quá lâu, có nơi bị han gỉ, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy những vết lõm bàn.

      Đột nhiên đôi mắt màu đỏ sậm màn hình bỗng dưng phóng đại. Nhẫm Cửu giật mình lùi lại bước, nhìn sinh vật mang hình người màn hình. Nó há cái miệng toàn là máu tươi ra cười, như thể cười với Nhẫm Cửu. Hình ảnh tối sầm.

      Lòng bàn tay Nhẫm Cửu toàn là mồ hôi lạnh, giọng trở nên run rẩy: “Sở Cuồng… Em cho rằng tình hình ổn…”. Nhẫm Cửu quay lại, biết từ bao giờ, người toàn thân mảnh vải che thân, tóc trắng như tuyết, mắt đỏ như máu đứng lẳng lặng cách hai bước sau lưng Nhẫm Cửu. Nó nhìn Nhẫm Cửu, sau đó khóe miệng từ từ kéo đến mang tai tạo thành nụ cười… Trong mắt Nhẫm Cửu chỉ nhìn thấy hàm răng trắng nhởn, sắc nhọn như răng dã thú… giống như hình ảnh vừa rồi.

      “Sở Cuồng!”. Nhẫm Cửu hét to tiếng, nghiêng đầu né tránh, tránh được cú lao tới của con quái trước mặt. Nhưng lúc lướt qua bên cạnh Nhẫm Cửu, thân hình con quái ngờ lại chuyển hướng trong trung cách khó tin, nó xoay người cào trúng cổ Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu cảm thấy cổ mình mát lạnh, máu nóng lập tức phun ra nhuộm đỏ vạt áo nàng.

      Mùi máu tươi kích thích giác quan của Nhẫm Cửu, mái tóc nàng nhanh chóng chuyển thành màu trắng, mắt cũng biến thành màu đỏ. Lúc con quái sau lưng há mồm cắn vào cổ nàng, nàng nghiêng đầu tránh, vung tay tóm được cánh tay quái giữ vai mình, vừa hét tiếng vừa ném nó ra xa.

      Con quái nhàng xoay người trung, móng chân đâm vào tường, cố định thân hình cách vững vàng bức tường thẳng đứng. Nó há miệng cười, thè lưỡi liếm ngón tay dính máu Nhẫm Cửu sau đó hưng phấn phát ra thanh ùng ục trong cổ họng. Nhưng trong lúc nó hưởng thụ máu tươi, thanh trường kiếm màu đen đột nhiên từ bên cạnh đâm tới. Nó nghiêng người tránh, thanh trường kiếm lại vẽ đường cong khó tránh né chém vào đầu nó. Con quái rít lên tiếng, ngờ lại né tránh nữa. Nó ngẩng đầu, quay mặt đón thanh trường kiếm trong tay Sở Cuồng chém tới, để mặc lưỡi kiếm chém vào cổ nó, nhưng làn da trắng nhợt lại giọt máu nào.

      Hoàn toàn cho Sở Cuồng thời gian để kinh ngạc, nó lập tức vung móng vuốt đâm thẳng vào tim Sở Cuồng. Sở Cuồng thể thu kiếm cản lại. quát lên tiếng, dùng kiếm đẩy sinh vật mang hình người đó ra xa rồi hạ xuống đất, vội vã đứng chắn trước mặt Nhẫm Cửu để bảo vệ nàng.

      Sinh vật mang hình người cũng hạ xuống cực kì nhàng. Nó quay đầu nhìn Sở Cuồng chằm chằm, thanh hưng phấn trong họng chuyển thành tiếng gầm gừ tức giận. Nó nhe răng như động vật, mùi người nó giống mùi của đám Atula mà hai người từng phải đối mặt, mang theo sát khí làm người ta sợ hãi…

      Vết thương cổ Nhẫm Cửu nhanh chóng khép lại nhưng ham muốn giết chóc trong lòng nàng lại thể nào kiềm chế được. Bàn tay Nhẫm Cửu nắm chặt bên cạnh bàn, năm móng tay sắc nhọn hằn năm dấu tay lên bàn.

      Sở Cuồng cảnh giác nhìn sinh vật mang hình người bên kia, quay đầu lại nhưng giọng điệu lại giấu vẻ quan tâm lo lắng: “Nhẫm Cửu?”.

      “Em…”, Nhẫm Cửu ôm cổ: “Em có thể đối phó được nó”. Nhẫm Cửu có thể đối phó nó, cũng muốn phát tiết sát ý sôi trào trong lòng.

      được”. Sở Cuồng từ chối chút do dự: “Sau khi sử dụng sức mạnh của người đồng hóa, cơ thể em có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng lường trước được”.

      Vốn họ đến thôn Trường Lật chính là để điều trị triệu chứng rối loạn tư duy của Nhẫm Cửu. Ăn loại thảo dược đó có chút tác dụng, nhưng nếu lúc này để Nhẫm Cửu sử dụng sức mạnh của người đồng hóa tìm thảo dược cũng vô dụng. Hơn nữa chiến đấu với con quái vật này sợ rằng đơn giản chỉ biến thành người đồng hóa là có thể giải quyết dễ dàng…

      Qua những hành động của nó vừa rồi có thể thấy độ linh hoạt của nó hơn xa các loại sinh vật mang hình người khác. Mà qua việc nó dừng lại quan sát bọn họ lúc này có thể thấy năng lực tư duy của nó cũng mạnh hơn sinh vật mang hình người thông thường. Hơn nữa… nếu nó nổi giận vì bị mấy nhát kiếm của Sở Cuồng ép lùi lại, sợ rằng đến bây giờ người nó cũng chút mùi nào, giống như lúc đầu họ hoàn toàn phát nó vào phòng điều khiển từ bao giờ. Hoặc… họ hoàn toàn biết nó vẫn ở nơi nào đó trong phòng điều khiển này.

      Mạnh mẽ, khôn ngoan, giỏi nấp. Chỉ riêng mấy điểm này khiến Sở Cuồng cảm thấy khó khăn. Huống chi bây giờ còn phải bảo vệ an toàn cho Nhẫm Cửu. Phải tốc chiến tốc thắng nhanh nhất có thể… “Nhẫm Cửu, cầm lấy cái này”. đưa dây tời cho Nhẫm Cửu: “ ngăn cản nó, em lên trước”.

      quay lại nhìn vẻ mặt Nhẫm Cửu, chỉ lắc mạnh thanh trường kiếm màu đen. Ánh sáng lưu chuyển thân kiếm dường như kích thích con quái cảnh giác, nó nhe răng đe dọa Sở Cuồng, có vẻ cực kì bất mãn. Sở Cuồng cầm kiếm bằng hai tay, chuôi kiếm sát người, mũi kiếm chĩa thẳng vào quái. Con quái chợt rít lên tiếng, đạp mạnh chân xuống đất, lao vút đến trước mặt Sở Cuồng như dịch chuyển tức thời. tay nó tóm lấy lưỡi kiếm của Sở Cuồng, tay vồ thẳng vào cổ họng .

      Đột nhiên tiếng nổ vang lên, con quái kêu lên thảm thiết lùi lại phía sau. Sở Cuồng quay lại nhìn, Nhẫm Cửu thở rất nặng nề, tay nàng cầm khẩu súng màu bạc. Phát súng vừa rồi tất nhiên là của Nhẫm Cửu. Nhìn thấy vẻ đồng tình trong ánh mắt Sở Cuồng, Nhẫm Cửu giải thích: “ đẩy nó ra em ra ngoài thế nào được? Em biết nếu ở lại làm liên lụy , em ngoan ngoãn lên, việc còn lại giao cho …”. Nhẫm Cửu xong liền dịch chuyển sang bên cạnh, hề lưu luyến.

      Sở Cuồng im lặng lát. Lúc này con quái bị Nhẫm Cửu bắn bị thương mắt quay lại, đau đớn dường như ảnh hưởng nhiều đến nó. mặt hề có vết máu, nó rít lên tiếng rồi lao về phía Nhẫm Cửu. Sở Cuồng vung trường kiếm lên cản, Nhẫm Cửu nhân cơ hội này cất bước chạy ra cửa.

      Sinh vật mang hình người sao chịu bỏ qua cho Nhẫm Cửu? Nó dây dưa với Sở Cuồng, lại lập tức xoay người đuổi theo Nhẫm Cửu. Sở Cuồng đương nhiên thể để nó , ngừng vung kiếm chặn nó lại làm nó thực nổi giận. Nó để ý tới Nhẫm Cửu nữa, quay đầu lại gầm rú với Sở Cuồng.

      Nhẫm Cửu chạy ra khỏi phòng điều khiển chính rồi quay lại nhìn, Sở Cuồng và quái đánh nhau kịch liệt. Nàng cài đầu dây tời vào khe đá rồi chạy ra ngoài, trong lòng ước tính thời gian dùng súng bạc bắn pháo hạt mấy lần trước, đến lúc cảm thấy đủ thời gian chạy ngược lại liền dừng lại, sau đó ngón tay ấn chặt vào chỗ lõm thân súng. Nòng súng phát ra tiếng tít tít tít, thanh càng ngày càng dồn dập.

      Nhẫm Cửu sao có thể để mình Sở Cuồng chiến đấu đơn độc được? Nhưng Nhẫm Cửu ở lại đó quả làm Sở Cuồng phân tâm, chính bản thân Nhẫm Cửu cũng chắc chắn mình có thể khống chế được bản thân hay , cho nên nàng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này. Trước hết nhân cơ hội chạy ra ngoài, chạy ra xa chút để hai bên chiến đấu đều chú ý nàng làm gì, sau đó tích lũy năng lượng pháo hạt, căn đúng thời gian chạy về bắn lén con quái đó. Lúc đó cho dù bắn trúng chỉ cần dọa cho quái hoảng sợ cũng tốt, ít nhất cũng có thể cho Sở Cuồng phút sơ hở của quái.

      Ánh sáng nòng súng càng ngày càng sáng, Nhẫm Cửu bắt đầu chạy về phía phòng điều khiển chính. Nghe thanh tít tít tít nối liền thành tiếng vang dài, Nhẫm Cửu cũng vừa lúc chạy đến cửa phòng điều khiển chính. Hai bên vẫn chiến đấu quyết liệt, tốc độ di chuyển quá nhanh, Nhẫm Cửu muốn nhìn cũng nhìn được. Nhưng khi Nhẫm Cửu nâng súng lên, người quái trong phòng đột nhiên ngừng lại. đúng ra là sinh vật mang hình người dừng lại. Nó quay đầu lại, há miệng về phía Nhẫm Cửu, đạp mạnh chân xuống đất lao tới chỗ nàng như mũi tên rời cung, tốc độ nhanh đến mức Sở Cuồng cũng kịp phản ứng. Móng vuốt sắc nhọn vồ trúng vai Nhẫm Cửu, đè mạnh nàng xuống đất. Sát khí bức người khiến mắt nàng biến thành màu đỏ tươi như rỏ máu: “ quái chết !”.

      Tiếng tít tít biến mất giữa ánh sáng chói mắt.

      mặt con quái gần trong gang tấc lại hề có vẻ đau khổ. Nó chỉ há miệng nhìn Nhẫm Cửu. Trong khắc cuối cùng này, Nhẫm Cửu lại vô cớ hiểu những gì nó muốn từ cái miệng đầy răng sắc nhọn đó. Sau đó nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát.



      “Hãy cùng đau khổ giống như ta…”. Nó vui mừng, vui mừng cách kì lạ.

      Ầm tiếng, thế giới của Nhẫm Cửu trở thành màu trắng chói mắt. Ánh sáng quá chói mắt khiến Sở Cuồng cũng gần như nhìn thấy bóng dáng Nhẫm Cửu. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng biến mất, tất cả lại trở về tĩnh lặng. Nhẫm Cửu nằm dưới đất, trước mặt còn bóng dáng của sinh vật mang hình người. Nhưng Nhẫm Cửu lại đứng lên, hơi thở nặng nề dần trở nên dồn dập trong phòng điều khiển chính.

      Sở Cuồng nghĩ bụng tình hình ổn. vội vàng chạy tới xem, chỉ thấy mấy giọt máu đỏ thẫm bắn lên mặt Nhẫm Cửu. Máu bắn vào mí mắt nàng, thấm vào mắt cùng với hành động chớp mắt của nàng, sau đó nhuộm đỏ tròng trắng mắt nàng. Nhẫm Cửu vẫn cố gắng hô hấp, nhưng dù thế vẫn như có thứ gì đó bóp chặt cổ họng khiến nhịp thở của nàng càng ngày càng dồn dập.

      “Nhẫm Cửu?”. gọi tên nàng, đưa tay giúp nàng lau máu mặt. Nhưng khi chạm vào vết máu đỏ thẫm mặt Nhẫm Cửu, mới phát những giọt máu này hề giống máu bình thường. Nó đặc hơn, hơn nữa dường như có khả năng thẩm thấu vào làn da Nhẫm Cửu. vừa lau, những giọt máu đó liền hoen đầy mặt Nhẫm Cửu, sau đó… biến mất? Máu của sinh vật mang hình người đó biến mất?

      …”. Nhẫm Cửu đẩy mạnh Sở Cuồng ra: “ !”. Nhẫm Cửu ôm ngực nằm bò mặt đất, tiếng thở dốc nặng nề dần dần biến thành tiếng rên rỉ đau khổ.

      Sở Cuồng nhìn thấy mái tóc Nhẫm Cửu từ màu trắng bạc biến thành màu trắng như tuyết, móng tay ngày càng dài ra, thậm chí xé rách cả vạt áo Nhẫm Cửu. “Sở Cuồng…”, Nhẫm Cửu gian nan gọi tên : “Mau rời khỏi nơi này…”.

      Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên, con mắt mặc dù biến thành màu đỏ nhưng còn có thể phân tròng trắng và đồng tử, tuy nhiên con mắt còn lại chỉ có duy nhất màu đỏ sậm, giống như sinh vật mang hình người kì lạ vừa rồi.

      “Tránh xa em ra!”. Nhẫm Cửu vừa vừa đứng dậy, từng bước tới gần Sở Cuồng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :