1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Gia Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Sở Cuồng im lặng.

      Nhẫm Cửu rút tay lại, đứng lên phủi mông: “Chúng ta về thôi. Ngồi ngoài này lâu quá cũng lạnh rồi”.

      đường về quán trọ, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Nhẫm Cửu vẫn thể bình tĩnh được. Mái tóc bạc trắng vì ưu sầu, đôi mắt đỏ rực bất kể chớp thế nào cũng biến thành màu đen được. Nhẫm Cửu cúi đầu đường như phạm nhân, tới đâu những người phía trước tránh đường tới đó. Nhẫm Cửu cười khổ: “Kể ra cũng giống như vị quan lớn nào đó xuất hành, cần mở đường, chỉ dựa vào khí trường của bản thân làm mọi người phải vội vã tránh đường”.

      Sở Cuồng thoáng liếc nhìn Nhẫm Cửu cúi đầu, im lắng nắm tay Nhẫm Cửu. Hôm nay đeo găng tay, hơi nóng trong lòng bàn tay truyền tới. câu, chỉ lẳng lặng lên trước Nhẫm Cửu nửa bước, che khuất ít ánh mắt kì quái cho Nhẫm Cửu. Yên lặng mà dịu dàng, trầm mặc mà mạnh mẽ, Sở Cuồng như tấm lá chắn im lìm, từ khi gặp nhau đến giờ bảo vệ Nhẫm Cửu vô số lần. Nhẫm Cửu nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, bước như mất hồn. Đến lúc xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Nhẫm Cửu mới phát biết bọn họ về phòng trọ từ lúc nào.

      Bát thuốc Sở Cuồng nấu lúc trước được Phó Thanh Mộ đặt lên bàn, lúc này nguội. định mang hâm nóng lên, định buông tay Nhẫm Cửu ra lại bị Nhẫm Cửu nắm chặt lấy: “Em bao giờ chính thức với rằng em thích chưa?”.

      Sở Cuồng ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại những chuyện trước đây. Nhưng định nghĩa “chính thức” của Nhẫm Cửu ràng lắm, định hỏi lại nàng nhưng nàng cho cơ hội mở miệng, nàng nhìn chằm chằm vào mắt : “Bất kể có hay , bây giờ em chính thức với . Em thích , em muốn cưới , em muốn trở thành người phụ nữ của . Em muốn ôm , hôn , chiếm hữu tất cả của , chạm vào mỗi tấc da người ”.

      Nhẫm Cửu tiến lên bước, nhất thời khí thế mạnh mẽ đến mức sĩ quan cấp định thu quân chạy trốn. Nhưng chân Sở Cuồng dường như bị đóng đinh, cử động được, trơ mắt nhìn Nhẫm Cửu đột nhiên kiễng chân lên cắn vào miệng , sau đó…

      có sau đó.

      Đây cũng là giới hạn của thân mật nam nữ có thể đạt tới khi cởi quần áo mà Nhẫm Cửu biết. Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên nhìn : “ cho phép em đẩy xuống chứ?”. Câu hỏi vô cùng khí thế này làm Sở Cuồng chết sững. … nên cho phép sao?

      “Vậy em coi như ngầm đồng ý”. Nhẫm Cửu , đưa tay về phía cổ áo Sở Cuồng. Sở Cuồng lập tức bừng tỉnh, đưa tay bảo vệ cổ áo. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Thanh Mộ cầm hai xâu kẹo hồ lô vào: “Cửu nương, nghe nương về rồi, ta mua kẹo cho nương…”. Phó Thanh Mộ cứng đờ người, kẹo hồ lô rơi xuống đất.

      “Đạo sĩ nghèo ta đúng là hồ đồ!”, Phó Thanh Mộ đưa tay tát lên mặt mình: “Xin lỗi, xin lỗi, ta ra trông cửa giúp các vị”.

      “Quay lại đây”. Sở Cuồng giữ được cổ áo, cuối cùng chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Nhẫm Cửu. bưng bát thuốc ra ngoài như chạy trốn: “Các hạ trông chừng ấy, ta hâm lại thuốc”.

      Cửa phòng bị sập lại rất mạnh, Phó Thanh Mộ nhặt lại hai xâu kẹo hồ lô đánh rơi dưới đất lên, quan sát Nhẫm Cửu còn người lát: “Còn ăn ?”.

      Nhẫm Cửu quay sang nhìn , mắt lộ hung quang: “Trước khi vào phòng biết gõ cửa, nghe động tĩnh à?”.

      Phó Thanh Mộ sắp khóc: “Nếu biết có động tĩnh này ta chắc chắn thổi thêm thuốc gì đó vào trong phòng, việc gì ta phải tự làm khó tương lai của chính mình”.

      Nhẫm Cửu rầu rĩ ngồi xuống giường, cau mày vẻ cực kỳ buồn bực: “ có sơn tặc Giáp cố vấn cho tôi, tôi sợ rằng mình bắt được ấy”.

      Phó Thanh Mộ đảo mắt: “ Cửu nương, để ta giúp nương việc này”.

      “Sao?”.

      “Cửu nương đừng xem thường đạo sĩ nghèo, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi, để lừa ít máu uống, đạo sĩ ta cũng có chút kinh nghiệm”.

      Sở Cuồng hâm thuốc mang về, còn ở ngoài cửa nghe thấy Phó Thanh Mộ thầm với Nhẫm Cửu ở trong phòng: “… Cứ làm theo mấy điều này, nhớ chưa?”. mở cửa vào, lạnh nhạt thoáng nhìn Phó Thanh Mộ: “Nhớ cái gì?”.

      Phó Thanh Mộ cười : “ thấy Cửu nương quá yếu ớt mà. Ta dặn Cửu nương mấy ngày nay phải chú ý những gì”. vừa vừa ra ngoài: “Tế ti Tiêu Phi phòng bên cạnh vẫn còn nằm giường. Để ta xem , các vị cứ từ từ trò chuyện”.

      Cánh Cử khép lại, Sở Cuồng bưng thuốc cho Nhẫm Cửu: “Thuốc hâm nóng rồi, bây giờ uống luôn lát nữa lại nguội mất”.

      Nhẫm Cửu cầm bát lên xem, bát thuốc phản chiếu gương mặt Nhẫm Cửu: ”Cơ thể em bây giờ còn có thể uống loại thuốc này ?”.

      thành vấn đề, thử rồi”.

      câu ngắn gọn lại khiến Nhẫm Cửu ấm áp trong lòng. ràng trước đây Sở Cuồng rất sợ đồ ăn thức uống ở đây, bây giờ lại có thể thử thuốc vì nàng.

      Phải chăng điều này cho thấy, trong lòng Sở Cuồng bất kể “khả năng chiến đấu” của hai người cách xa thế nào, tính mạng Nhẫm Cửu và tính mạng từ từ trở nên quan trọng như nhau?

      Nhẫm Cửu cười, định bưng bát thuốc nên định uống hơi cạn sạch, nhưng vừa đưa đến miệng lại chợt nhớ đến điều Phó Thanh Mộ vừa dặn dò. Nhẫm Cửu liếm liếm môi, : “Ờ… Em nhấc tay lên nổi, có thể đút cho em ?”.

      Ánh mắt Sở Cuồng trầm tĩnh: “Em bưng bát thuốc lên đến miệng rồi”. đứng dậy tới gần Nhẫm Cửu: “ Có điều nếu em cần làm hộ cũng được”. đỡ bát thuốc từ tay nàng, sau đó tay bóp hàm nàng, ngón tay khẽ siết vào làm nàng mở miệng ra, tay kia bưng bát thuốc đổ ùng ục vào miệng nàng. Sở Cuồng bỏ bát xuống, xoay người định ra cửa.

      Nhẫm Cửu suýt nữa bị chết sặc, đưa tay tóm dây lưng Sở Cuồng, thở hổn hển hồi: ” cho em uống như vậy là xong à?”.

      Sở Cuồng cau mày: “Thuốc này mặc dù có tác dụng điều dưỡng thân thể nhưng cũng thể uống nhiều được”.

      Ai muốn uống thêm chứ! Nhẫm Cửu giận dữ : ”Chẳng phải nên bón cho em từng thìa hay sao?”.

      Sở Cuồng tiếp tục cau mày: “Thuốc này rất đắng, làm người ta sinh ra cảm giác vui. Em muốn làm việc có hiệu suất lại hành hạ em như vậy à?”.

      Nhẫm Cửu bóp trán: “Này! Rốt cuộc trước đó có nghe thấy em em thích ?”.

      Sở Cuồng khựng lại, quay mặt , “Có nghe thấy!”. Nghe thấy rất là khác.

      Nhẫm Cửu bây giờ chỉ cảm thấy cực kì bất lực, đâu chú ý đến thay đổi tâm tình rất này của Sở Cuồng. Nhẫm Cửu tiếp: “Vậy bây giờ cảm thấy đối xử với em bằng thái độ như vậy là thích hợp sao?”.

      Sở Cuồng quay đầu rất lâu. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “ ngờ em lại thích uống thuốc như vậy. Được rồi, sắc cho em bát nữa, nhưng chỉ lần ngày hôm nay thôi”. xong bình tĩnh thờ ơ ra khỏi phòng trong lúc Nhẫm Cửu vẫn chết sững.

      Sau khi Sở Cuồng rời khỏi đó, Phó Thanh Mộ lên sân khấu lần nữa.
      cũng nghe thấy chứ?”, Nhẫm Cửu : “Sở Cuồng quả thực chậm hiểu đến phát điên”.

      Nhìn Nhẫm Cửu ủ ê, Phó Thanh Mộ sờ sờ cằm: “Trước đây ta cũng từng gặp ít người lạnh nhạt chậm hiểu. Ờ, chắc là nương còn chưa truyền đạt ràng tình cảm của mình với Sở huynh, hoặc ám chỉ của nương đủ ràng, khả năng cao hơn có thể là nương đủ sức hấp dẫn. Muốn quyến rũ được Sở huynh, nương phải trở nên cám dỗ hơn chút”.

      Nhẫm Cửu suy nghĩ: “Hay tôi tự cởi sạch trước rồi nằm vào chăn?”.

      Phó Thanh Mộ sáng mắt lên: “Ý kiến hay!”.

      Nhẫm Cửu làm bộ chuẩn bị cở quần áo, Phó Thanh Mộ vội che mắt lùi ra ngoài: “Để ta ! nương để ta !”.

      Lúc bưng thuốc vào phòng lẫn nữa, Sở Cuồng nhìn thấy Nhẫm Cửu nằm ngoan ngoãn giường. đặt bát thuốc lên bàn, tới nhìn Nhẫm Cửu. Thấy nàng nhắm mắt như ngủ, bên vai trần lộ ra ngoài, Sở Cuồng mặt đổi sắc, tim đập nhanh, kéo chăn lên che kín vai nàng. Nhưng khi vừa chớp mắt xong, cái chăn lại trượt xuống đoạn. Sở Cuồng lại kéo chăn lên, mà lần này còn chưa kịp chớp mắt thấy bàn tay trong chăn kéo góc chăn vừa được kéo lên xuống.

      Sở Cuồng : “ nay còn xác định được em còn bị lây nhiễm virus của tinh cầu này nữa hay , cho em phải cố gắng giữ được nhiệt độ cơ thể”. lại kéo chăn lên cho Nhẫm Cửu, dặn dò: “Lúc ngủ phải đắp kín chăn”.

      Nhẫm Cửu gần như định tung chăn lao tới kéo thẳng xuống giường. Dù Nhẫm Cửu làm thẳng như vậy nhưng cũng thò tay từ trong chăn ra tóm lấy tay Sở Cuồng: “Sở Cuồng!”.

      “Sao?”.

      “Em thích ”.

      Sở Cuồng yên lặng, sau đó khẽ thở dài: “Biết rồi!”.

      “Em thực thích ”.

      “Ờ, cứ nằm tạm lát ”.

      “Em muốn cùng nằm với ”.

      Sở Cuồng lại sững người. dùng kĩ sảo nào đó, dễ dàng thoát ra khỏi tay Nhẫm Cửu rồi lui lại bước: “Em…”. Như thể muốn nghe lại mở miệng từ chối, Nhẫm Cửu bỗng lật chăn ra, lao thẳng vào người Sở Cuồng. người mảnh vải, hơi lạnh mùa thu làm Nhẫm Cửu hơi nổi gai ốc. Nhưng nàng lại hề cảm thấy lạnh, dường như có thứ gì đó vừa châm mồi lửa trong lồng ngực, làm cho máu trong người nàng cũng sôi trào.

      Nhẫm Cửu ôm chặt Sở Cuồng, thân thể dán sát vào bộ quần áo rất cứng của . Mặt Nhẫm Cửu đỏ bừng, kì thực trong lòng cũng rất xấu hổ. Nhưng Nhẫm Cửu cắn răng bất chấp tất cả, cánh tay ôm chặt lấy người Sở Cuồng. “Em thích ! Cho nên dù sau này phải rời khỏi đây, em cũng hy vọng em từng có . ôm em !”.

      Sở Cuồng đứng yên động đậy. Nhẫm Cửu cũng dám cử động, nhưng sau thời gian dài yên lặng nàng lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, cuối cùng lạnh đến mức cơ thể cũng bắt đầu run lên. Đột nhiên Sở Cuồng vòng tay qua eo nàng. Hy vọng lại cháy lên trong lòng nàng, nhưng Sở Cuồng lại cúi người vác nàng lên vai, sau đó ném nàng lên giường, đắp chăn lại cho nàng.

      Nhẫm Cửu nằm trong chăn ngớ người nhìn . Sở Cuồng lại quay đầu , lời, vội vã ra khỏi phòng như chạy trốn.
      Trâu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thế này là thế nào?

      Phó Thanh Mộ nhàng gõ cửu: “Cửu nương?”.

      Nhẫm Cửu mặc quần áo vào, ngồi ngẩn người bên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững lên tiếng: “Vào ”.

      Phó Thanh Mộ quan sát Nhẫm Cửu từ bên cạnh nhưng lại nhìn vẻ mặt Nhẫm Cửu. Phó Thanh Mộ hắng giọng tiếng, còn chưa mở miệng, đột nhiên Nhẫm Cửu trước: “Sở Cuồng có bệnh sao?”.

      Khóe miệng Phó Thanh Mộ khẽ động: “Thực ra ta cảm thấy có lẽ là Cửu nương còn hơi thiếu chút phong tình. Người như Sở huynh vừa nhìn qua biết là mạnh mẽ kiên cường, thường thích người có những khí chất mà mình có. Chẳng hạn như thùy mị lay động lòng người, dịu dàng như nước. chắc là Cửu nương thẳng tính quá”.

      Nhẫm Cửu nhìn bàn tay mình: “Tôi biết những thứ đó”.

      Phó Thanh Mộ yên lặng ngồi xuống bên cạnh Nhẫm Cửu: “Nếu chê, tối nay Cửu nương có thể cùng đạo sĩ nghèo ta đến nơi”.

      “Nơi nào?”.

      Phó Thanh Mộ nheo mắt cười khẽ: “Là nơi Cửu nương chưa từng đặt chân đến”.

      Đêm đến, tiếng mở cửa khẽ vang lên, Nhẫm Cửu vừa mở cửa thấy Phó Thanh Mộ mặc bộ trang phục sang trọng đứng dựa vào cạnh cửa toét miệng cười: “Vốn ta còn lo biết phải làm thế nào để dẫn nương ra ngoài mà tránh được Sở Huynh, nhưng ngờ tối nay Sở huynh lại về, chúng ta có thể thẳng ra ngoài”.

      Nhẫm Cửu sửng sốt: “ ấy đâu thế?”.

      biết. Nghe tiểu nhị dường như ra ngoài từ buổi chiều chưa về”.

      Nhẫm Cửu ngây người, Phó Thanh Mộ nắm tay Nhẫm Cửu kéo ra ngoài: “Với bản lãnh của Sở huynh có vấn đề gì đâu, nương đừng lo, tối nay cứ học bản lãnh cho tốt là được”.

      ra ngoài quán trọ, người mặc áo choàng đen đứng ở cửa, đầu đội chiếc mũ rộng gần như che kín mặt. Nhẫm Cửu tò mò quan sát rất lâu: “Tiêu Phi?”.

      Người áo đen gật đầu. Phó Thanh Mộ cười : “Bây giờ chúng ta ở trong trấn gần thành Giang Châu, cách Kì Linh giáo rất xa. muốn tìm cơ sở ngầm sắp đặt ở đây, địa điểm cũng là chỗ chúng ta định đến, chỉ có việc cần làm là khác nhau”.

      Nhẫm Cửu gật đầu, vừa vừa hỏi: “ bị tiêm thuốc đó, thân thể như thế nào rồi?”.

      Tiêu Phi quay sang nhìn Nhẫm Cửu, đôi mắt màu đen rất bình thường, nhưng mái tóc dưới mũ lại thấp thoáng màu trắng bạc. Nhẫm Cửu chớp mắt nhìn : “ Tại sao …”.

      “Sở Cuồng tình hình của tôi hơi đặc biệt”. bình thản: “Chỉ là bây giờ bất kể tình hình thế nào đều quan trọng bằng đại cục. Chuyện của Kì Linh giáo thể bỏ mặc”.

      Đúng là tế ti có trách nhiệm. Có điều nghĩ đến chuyện trong phòng kim loại hôm đó, Nhẫm Cửu khỏi hơi buồn bã: “Người… người phụ nữ nhìn thấy hôm đó…”.

      “Đó phải người tôi biết”. Tiêu Phi ngắt lời Nhẫm Cửu rồi bước rất nhanh, như thể muốn tiếp tục chủ đề này.

      Tới nơi, Nhẫm Cửu nhìn tòa hoa lâu treo đèn lồng đỏ cao trước mặt, im lặng lát. nương ngoài cửa tiễn lão gia bốn, năm mươi tuổi ra, mùi son phấn nồng nặc tỏa ra từ chiếc khan tay của ta làm Nhẫm Cửu suýt nữa nhịn được hắt hơi. Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Nơi học bản lãnh mà … là chỗ này?”.

      Phó Thanh Mộ cười: “Đương nhiên! Những nương này đều kiếm ăn bằng nghề này, đương nhiên phải học tập họ rồi”. Lời này nghe cũng có lí. Nhẫm Cửu thầm nghĩ dù sao hôm nay chuyện gì cũng làm rồi, thêm hai chuyện nữa cũng chẳng khác là bao, vì thế lập tức xắn tay áo vào bên trong: “, để tôi xem bản lãnh của họ thế nào”.

      Phó Thanh Mộ vội giữ Nhẫm Cửu lại: “ nương mặc váy, soa có thể vào từ cổng chính được. Nào, bên này, theo tế ti”.

      Vòng qua cổng chính hoa lâu vào ngõ vắng lặng. Nhìn từ phía sau, tòa hoa lâu này cực kì tĩnh mịch. Tiêu Phi đứng trước cửa gõ ba tiếng, dừng lại chút rồi gõ hai tiếng nữa. Bên trong có tiếng mở cửa, gã nô bộc cầm đèn lồng nhìn thấy người đến, lập tức khom người hành lễ rồi đón họ vào. Phó Thanh Mộ bên cạnh khẽ huých Nhẫm Cửu: “Thấy thế lực của Kì Linh giáo chưa? Mạng lưới tình báo của Kì Linh giáo đúng là trải rộng khắp thiên hạ, đâu đâu cũng có người của họ”.

      Nhẫm Cửu lại yên lặng nhìn bóng lưng Tiêu Phi. bố trí mạng lưới rộng như vậy, tốn bao nhiêu công sức để tìm người. Mà trong phòng kim loại, chính người đó lại muốn giết . biết khi nhắm mắt lại trong lòng nghĩ gì.

      Gã nô bộc dẫn ba người vào gian phòng kín, chỉ lát sau gã nô bộc khác vào, khom người : “Tế ti đại nhân, Ngọc Nhi tỉ tỉ phải ứng phó mấy vị quan lớn ở Giang Châu, tạm thời thoát thân được, xin tế ti chờ lát”.

      Tiêu Phi gật đầu: “Dặn Ngọc Nhi tìm hiểu thêm về tình hình Giang Châu, tiếp theo ta Giang Châu. Ngoài ra…”. chỉ Nhẫm Cửu va Phó Thanh Mộ: “Dẫn bọn họ xem lượt. Hai người này có bất cứ cầu nào cũng được từ chối”.

      Gã nô bộc cúi đầu vâng dạ, cung kính dẫn Phó Thanh Mộ và Nhẫm Cửu ra ngoài.

      Phó Thanh Mộ cười : “Đạo sĩ nghèo ta nửa đời người nghèo khó đây là lần đầu tiên được đối đãi như vậy. theo Cửu nương quả nhiên là kì ngộ dứt!”.
      Trâu thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13

      Nhẫm Cửu : “ thích em đến thế sao…”.

      nương vừa … muốn học cái gì?”.

      “Mị thuật”.

      mặc áo sa màu vàng nghe thấy hai từ rất nghiêm túc này liền sửng sốt rồi bụm miệng cười: “ nương đừng lừa nô gia. nương và vị này là khách quý của tế ti đại nhân mời tới, chắc hẳn phải là người địa vị cao quý, lại học cái đó làm chi?”.

      Nhẫm Cửu có vẻ gì là đùa: “Ta cần quyến rũ người đàn ông”.

      áo sa đảo đôi mắt đẹp: “Như vậy nô gia cũng dám dạy, nếu sau này tế ti đại nhận trách nô gia làm hư nương nô gia làm sao gánh được tội danh đó”.

      Nhẫm Cửu thoáng nhìn Phó Thanh Mộ bên cạnh. Phó Thanh Mộ khẽ nhấp ngụm rượu, : “Chuyện này nương hoàn toàn yên tâm, nương cứ việc làm hư ấy, tế ti đại nhân nhất định trách nương. Nếu nương tiện dạy có thể chỉ bảo phương pháp, Cửu nương là người thông tuệ, có thể chỉ nhìn qua là hiểu được”.

      áo sa suy nghĩ lát: “Nếu chỉ nhìn lại dễ”. rồi đứng dậy, dẫn Nhẫm Cửu ra phía sau bình phong, nhàng kéo miếng gỗ tường ra để lộ lỗ hổng bằng bàn tay. Nhẫm Cửu ghé mắt lại gần, qua lớp sa mỏng màu đen, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh

      “Lát nữa chị em của nô gia vào phòng này tiếp đãi khách quan, nương cứ ở đây quan sát cho kĩ là được”.

      Phó Thanh Mộ sau lưng hai người khẽ cười: “ nương sắp xếp cho Cửu nương thỏa đáng rồi, nhưng còn đạo sĩ nghèo ta nên đâu?”.

      áo sa đứng dậy, ngón tay vạch mấy vòng trước ngực Phó Thanh Mộ: “Để nô gia giúp đạo trưởng bớt phần quạnh”.

      Phó Thanh mộ mỉm cười, gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ khiến áo sa từng quyến rũ vô số người cũng thể đỏ mặt. Phó Thanh Mộ cầm tay : “Vậy chúng ta sang phòng khác cho tiện. Hương thơm mái tóc nương làm tại hạ nhiễu loạn từ lâu…”.

      “Cứ như người bình thường là được”. Mắt Nhẫm Cửu nhìn chằm chằm căn phòng bên kia qua tấm sa mỏng: “Giống như người bình thường”.

      Nụ cười mặt Phó Thanh Mộ cứng đờ.

      áo sa cười khẽ: “Đạo trưởng còn có chỗ nào bình thường sao?”.

      Phó Thanh Mộ vòng tay ôm ra ngoài: “Chuyện này phải nhờ nương đánh giá. Ha ha ha”.

      Trong phòng trở nên yên tĩnh, Nhẫm Cửu đợi hồi lâu, cuối cùng căn phòng bên cạnh cũng có người vào. dẫn người đàn ông trung niên uống kha khá rượu vào phòng, tay còn cầm ly rượu, ngừng khuyên người đàn ông trung niên: “Lão gia, ở đây vẫn còn chén nữa”. Giọng du dương, cơ thể vô cùng mềm mại, bàn tay ôm người đàn ông vừa đỡ thân thể ngả nghiêng của , lại vừa làm cho mình lúc nào cũng áp sát vào ngực ”.

      Nhẫm Cửu nhớ, Chiêu thứ nhất là chuốc rượu.


      Người đàn ông trung niên khẽ cười: “Ta uống, trừ khi… nàng mớm cho ta”. cười lớn đưa tay bóp cằm .

      "Vâng”. cười quyến rũ, uống hết ly rượu, sau đó cái mặt râu ria xồm xàm của người đàn ông đó ghé sát vào miệng .

      Nhẫm Cửu nhớ lại cảm giác bị cha cọ râu vào má khi còn bé, cần nghĩ cũng biết rát da thế nào. Nhẫm Cửu nỡ nhìn, nhưng đó lại cười vui vẻ, còn hạ giọng nũng nịu: “Đáng ghét”.

      Nhẫm Cửu nhớ. Chiêu thứ hai là miễn cưỡng cười vui.

      Người đàn ông đẩy xuống giường, bắt đầu cởi váy áo ta, cười khanh khách. Nhẫm Cửu phát tình hình đúng, này hề dụ dỗ gì, người đàn ông vội vã lao vào rồi, chuyện này hoàn toàn giống tình hình của Nhẫm Cửu và Sở Cuồng.

      Nhẫm Cửu cảm thấy thể xem tiếp được nữa, đóng ô theo dõi bí mật lại, buồn bực về chỗ cũ ngồi. Phó Thanh Mộ và áo sa đó biết đâu rồi, đồ ăn và rượu còn để bàn. Nhẫm Cửu nghĩ đến chuyện chiều nay, càng nghĩ càng bực bội, cầm đũa lên bắt đầu ăn điên cuồng. Ăn hết đồ ăn, nhìn nậm rượu bên cạnh, Nhẫm Cửu lại chậm rãi uống hết chén này đến chén khác.

      Trong lúc Nhẫm Cửu uống rượu mình, tại hậu viện hoa lâu, áo đỏ diễm lệ vào căn phòng Tiêu Phi ngồi, các loại đá quý khảm nạm vào trang sức đầu rung lên theo những bước chân, tỏa sáng lấp lánh trong ánh nến.

      chậm rãi quỳ lạy trước mặt Tiêu Phi, giọng mang vẻ kích động khó có thể phát : “Ngọc Nhi bái kiến tế ti đại nhân. Được biết tế ti vô , Ngọc Nhi…”.

      Tiêu Phi chỉ lạnh nhạt phất tay cho Ngọc Nhi đứng lên: “Tình hình Kì Linh giáo thế nào?”.

      Ngọc Nhi điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, khẽ: “Chiều nay mới nhận được tin tức, trong giáo có tram ba mươi người bị thương, tám mươi hai người chết, còn có mười người mất tích, nhà cửa bị phá hủy nghiêm trọng. Nhưng các bộ đều điều người giúp đỡ, mọi việc vẫn trong trật tự”.

      “Ngoài giáo vốn có quân đội triều đình đóng quân, giờ đây kì Linh giáo gặp kiếp nạn này, bọn chúng có động tĩnh gì ?”.

      Ngọc Nhi đáp: “Bẩm tế ti đại nhân, đêm đó quân đội triều đình cũng bị những vật đó tâm công, quân lính tan tác, tướng lĩnh bỏ trốn”.
      Last edited: 9/4/16
      Trâu thích bài này.

    4. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      đăng trùng hở nàng?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nghe Ngọc Nhi vậy, Tiêu Phi hơi kinh ngạc. cho rằng những quái đó là quân tiên phong của triều đình, tại sao lại tấn công cả người của triều đình?

      “Ngoài ra trong đêm Kì Linh giáo bị tấn công, các môn phái võ lâm cũng đều bị tấn công, tứ đại thế gia đều có người mất tích thương vong, nhà họ Lâm ở Giang Châu ngay cả gia chủ cũng mất tích, ở trong thành hoàn toàn rối loạn. Hôm nay những quan lại này đến đây đều là tự ý ra khỏi thành để tránh họa”.

      Tiêu Phi gõ ngón tay lên bàn, trầm tư chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.

      “Vị công tử này, được…”. Gã nô bộc còn chưa xong, cửa phòng bị cước đá tung ra.

      Ngọc Nhi thất kinh, thanh kiếm trong tay áo vừa trượt xuống lòng bàn tay Tiêu Phi cản lại: “ sao”.

      Ánh mắt Sở Cuồng quét qua phòng, người đứng giữa cửa, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Nhẫm Cửu ở đâu?”.

      “Phó Thanh Mộ là cần dạy ấy vài thứ”. Tiêu Phi lạnh nhạt mở miệng: “Tôi cho người dẫn bọn họ tới căn phòng được sắp xếp từ trước rồi”.

      Sở Cuồng nghe vậy, sắc mặt khó coi y như sắc trời tối đen bên ngoài. xoay người định , Tiêu Phi lại lên tiếng gọi: “Ở đây có tin tức liên quan đến việc những nơi gần đây cũng bị tấn công giống như Kì Linh giáo, biết Sở Cuồng công tử có hứng thú cũng nghe chút ?”.

      “Bây giờ rảnh”. Còn chưa xong, người biến mất.

      Tiêu Phi cũng để ý, chỉ có Ngọc Nhi là kinh ngạc trước khoan dung của Tiêu Phi đối với người này: “Tế ti đại nhân, người này là ai?”.

      “Là người cứu kì Linh giáo”. Tiêu Phi trầm ngâm: “Có lẽ sau này còn phải nhờ cứu tiếp…”.

      Sở Cuồng về đến quán trọ, thấy Nhẫm Cửu, cũng thấy Phó Thanh Mộ, ngay cả Tiêu Phi cũng thấy đâu. Vốn còn tưởng xảy ra chuyện gì, nhưng qua tiểu nhị được biết ba người đó đến hoa lâu trong trấn, Sở Cuồng biết mình nên nghĩ gì.

      Lần theo dấu vết của Nhẫm Cửu chạy tới hậu hoa viên hoa lâu, nhưng khi vào cửa lại cảm thấy gì nữa, khóa được vị trí của thiết bị nhận biết, dò xét được hơi thở của người đồng hóa. Nhẫm Cửu tựa như biến mất. Giống như lúc Nhẫm Cửu bị bắt hôm đó, khỏi hoảng hốt, tuy nhiên sau khi hỏi thăm lại nhận được đáp án là… phó Thanh Mộ dạy Nhẫm Cửu vài thứ? Gã đạo sĩ khốn nạn đó có thể dạy Nhẫm Cửu cái quái gì chứ?

      Sở Cuồng vào hoa lâu, hỏi ai, hễ thấy phòng đóng cửa đều cước đá tung, bất kể người trong phòng kinh ngạc hay là giận dữ, lập tức sang phòng tiếp theo. Gã nô bộc theo sau lưng ngừng khuyên bảo, cuối cùng nhịn được nữa kêu lên: “ tầng hai! Công tử! Phòng của người công tử cần tìm ở tầng hai!”.

      Sở Cuồng thèm cầu thang, tiện tay chộp rèm sa bên cạnh, dễ dàng nhảy lên lan can tầng hai như cánh én. “Phòng nào?”. Lúc này mới quay lại hỏi gã nô bộc trợn mắt dưới lầu.

      Gã nô bộc sững ra, : “Phòng… phòng trong cùng”.

      Bước chân vững vàng của Sở Cuồng tới, tiếng giầy nện xuống đất làm người ta sợ hãi vô cớ. đến trước cửa phòng cuối cùng, hành lang khá kín làm nơi này bớt ồn ào hơn mấy phòng bên ngoài, tiếng động trong phòng liền len qua khe cửa, truyền vào tai Sở Cuồng rất ràng.

      “A…”. Tiếng thở dốc của Phó Thanh Mộ nghe rất hung phấn. Tiếng rên rỉ của như thể nức nở, dường như vừa sung sướng vừa cố nén đau đớn.

      Sở Cuồng liền chết sững người ngoài cửa. biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng biết bây giờ mở cửa vào nhìn thấy cảnh tượng gì. Ngay hôm nay, lâu trước, trong phòng này còn trần truồng lao vào lòng . ôm eo ta, biết cảm giác chạm vào da dẻ ta là như thế nào. Chính cảm giác này khiến lòng bàn tay vẫn còn nóng rực đến tận bây giờ. Nhưng hoàn toàn thể tưởng tượng được ta lại nằm dưới thân kẻ khác, phát ra thanh mềm mại như vậy, mềm mại như thanh kiếm cắt xé người còn mảnh da lành lặn.

      Sở Cuồng thể bào đá tung cửa ra, chỉ nghe tiếng động trong phòng, trong lòng kìm được hoảng hốt như đứa bé bị đuổi ra khỏi nhà. Từ hôm nay trở , Nhẫm Cửu… còn cần giống như lúc trước nữa! Lúc gặp nguy hiểm, Nhẫm Cửu cầm tay kẻ khác, lúc sợ hãi tìm kiếm che chở của kẻ khác, lúc vui ôm lấy kẻ khác khoa chân múa tay. Nhẫm Cửu cười cho kẻ đó nhìn, khóc cho kẻ đó nghe, với kẻ đó về đơn nơi nương tựa của mình để kẻ đó an ủi và dỗ dành.

      Sở Cuồng nắm chặt năm đấm. Nhưng… chẳng phải lúc đầu vẫn muốn Nhẫm Cửu tìm được người như vậy sao? Tại sao lại nỡ xoay người bỏ khi tìm được người đó, khi nên rút lui?

      Tiếng động trong phòng ngày càng dữ dội, Sở Cuồng nghiến chặt răng, ra sức kiềm chế giận dữ trong lòng, ra sức ngăn chặn lòng kích động muốn xông vào xé xác Phó Thanh Mộ,

      Rầm! cánh cửa sau lưng Sở Cuồng đột nhiên mở ra, đẩy thẳng Sở Cuồng đắm chìm trong thế giới của mình ra sau cánh cửa.

      “Tiểu nhị đâu!”, Nhẫm Cửu hô to: “Mang cho ta vò rượu nữa lên đây!”. xong Nhẫm Cửu vừa cầm nậm rượu lên đổ vào miệng vừa vào phòng, cũng thèm đóng cửa lại. Sở Cuồng bị cánh cửa đập vào người từ sau cửa ngẩn ngơ ra, nhìn trong phòng vọng ra thanh đó lát, lại nhìn gian phòng đối diện mở rộng cửa lát. ra… có hai gian phòng trong cùng.

      Tiểu nhị bị Nhẫm Cửu gọi lên, từ xa ôm vò rượu chạy tới, liếc mắt nhìn Sở Cuồng sững sờ trước cửa: “Công tử vào sao?”. Sở Cuồng nghe lời cất bước vào phòng. Tiểu nhị lặng lẽ đặt vò rượu xuống rồi chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.

      Tiểu nhị ở ngoài cửa gãi đầu: “Rượu ở hoa lâu chúng ta đều có pha thêm chút xuân dược, uống nhiều như vậy có vấn đề gì sao?”. Thôi kệ, dù sao tế ti đại nhân rồi, cầu gì cũng phải thỏa mãn mà.

      Trong phòng, Nhẫm Cửu nằm bò bàn nghịch nghịch ly rượu của mình: “Tiểu nhị, rót đầy rượu cho ta”.

      Tâm tình Sở Cuồng thay đổi quá nhanh, nhất thời biết nên gì. từ phía sau tới, thấy Nhẫm Cửu cầm nậm rượu lên lắc lắc rồi uống sạch những giọt còn sót lại. Sở Cuồng nhìn được nữa, giật lấy ly rượu trong tay nàng rồi để sang bên: “Em uống nhiều rồi”.

      Nhẫm Cửu chống cằm lên nhìn cái, vỗ ngực : “Ngươi uống nhiều có. Cửu gia ta đây chính là thần rượu núi Chi Lương, tửu lượng ngàn chén say, đám đàn ông như trâu bò đó cũng phải là đối thủ của Cửu gia này!”. Sau khi tự khen mình xong, Nhẫm Cửu với tay cướp nậm rượu nhưng làm sao cướp được từ tau Sở Cuồng. Thế là Nhẫm Cửu chỉ Sở Cuồng, đe dọa: “Ngươi nhớ đấy nhé!”.

      xong Nhẫm Cửu xoay người lấy vò rượu tiểu nhị đặt ở góc phòng. Sở Cuồng ngăn nàng lại: Em được uống nữa. Lượng cồn hấp thu vào người vượt quá tiêu chuẩn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thiết bị nhận biết, thậm chí cũng sinh ra ảnh hưởng nhất định với máu em sau khi đồng hóa. Nếu còn uống thêm nữa biết sinh ra hậu quả thế nào”.

      Nhẫm Cửu muốn đẩy Sở Cuồng ra, nhưng làm thế nào cũng đẩy được tay . Nhẫm Cửu nổi giận: “Ngươi là Sở Cuồng hay sao mà ăn giống hệt thế?”.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :