1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 11. Bạch y lạnh như nước (1)

      Tiêu Tiếu đứng đài bỗng nhiên túm lấy vò rượu, mạnh mẽ xông về phía hai nha dịch, hắt hết cả vò rượu vào người hai nha dịch kia. Thừa dịp hai người kia phủi y phục, đẩy Tiết Bạch y cái, hét lên: “Huynh còn mau chạy thoát ! Ở đây có ta rồi, huynh mau chạy !”.

      Tiết Bạch Y lại hề hoảng sợ, đứng thẳng ở nơi đó, cười : “Huynh là người có nghĩa khí, xem ra ta uổng công, kết giao với bằng hữu như huynh”.

      Tiêu Tiếu hét to: “Đừng mấy chuyện đó nữa. Mau chạy trốn quan trọng hơn! Nếu biết huynh là tên cường đạo, ta… aizzz, nhiều nữa, huynh mau chạy ”.

      Lúc này, hai nha dịch tiến đến gần Tiết Bạch Y, cầm đao chém về phía y, vừa chém vừa to: “Ngươi mau đầu hàng . Đao kiếm có mắt, cũng phải trò đùa đâu”. Trong lòng tôi căng thẳng, tôi vốn tính để Băng Ngưng trợ giúp Tiết Bạch Y, nhưng nghĩ lại tình trọng đại, nếu bị người ta rắp tâm gán cho tội danh cứu giúp khâm phạm triều đình, liên lụy đến Thẩm gia, đành phải nhẫn nhịn. ngờ Tiết Bạch Y kia cũng là người có võ công, y nhàng tránh , đao của hai nha dịch liền chém vào nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi như chớp điện, phát ra thanh chói tai, hai nha dịch cùng nhau ngã vật xuống đất, ôm cổ tay kêu lên đầy đau đớn.

      Rất nhiều những người thấy tình cảnh này vội vàng tan tác chim muông từ sớm. Còn vài người ở lại xem cảnh náo nhiệt, Thẩm Hồng lại rất thông minh, dặn dò thủ hạ vài câu rồi phái , chắc hẳn là tới tìm quân cứu viện của huyện nha.

      Quả nhiên, đương lúc giằng co, có bổ đầu của huyện nha dẫn theo hai mươi ba mươi bổ khoái vội vàng chạy đến, trong tay mỗi người đều cầm cây cung. Bổ đầu kia lớn tiếng hét to: “ Những người liên quan, mau lui ra xa cả , huyện nha tróc nã phạm nhân, để tránh lien lụy đến người vô tội”. Người xem thấy thế, ào ào lùi xa. Chúng tôi cũng rời xa khỏi đó dưới bảo vệ của hạ nhân. Rất nhanh chóng, mấy chục bổ khoái kai làm thành vòng tròn, vây Tiết Bạch Y và Tiêu Tiếu ở giữa.

      Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thế, cuống quýt khủng khiếp, hét to: “Tiêu… Sở Thiên Khoát, huynh mau lại đây, việc của huynh đấy à?”, Băng Ngưng cũng cất tiếng gọi: “Ca ca, huynh mau ra đây ”.

      Tiêu Tiếu hết sức lúng túng, kêu lên: “Khỏi, dẫu sao lão tử cũng chết lần rồi. Cùng lắm chết thêm lần nữa! Hai mươi ba mươi năm nữa, lại là trang hảo hán! Là ta liên lụy đến Tiết bằng hữu bị bắt, nếu ta để ý đến huynh ấy, chẳng phải ta nghĩa khí cái khỉ gì nữa sao! Thế có khác gì tên bị thịt chứ? Lão tử thà rằng chết, cũng thể làm chuyện có lỗi với lương tâm!”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi sốt ruột hét to: “Huynh ngốc chết được. Bây giờ huynh là tửu vĩ công của Thẩm gia, huynh còn có năm mươi lượng bạc tiền thưởng, huynh kiếm đủ tiền rồi chuộc thân cho muội, sau đó cùng nhau mở phường nuôi ong, đây là lời hứa của huynh, huynh quên rồi ư? Huynh còn muốn chết”. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa mắng vừa hu hu khóc nghẹn ngào.

      Tiêu Tiếu cũng hét lên: “Minh Nguyệt Hân Nhi, chuyện ta hứa với muội, chỉ e đời này làm được. Nếu có kiếp sau, nhất định ta lấy muội làm thê tử. Muội đừng khóc nữa, mỗi lần muội khóc miệng cứ nhệch , rất xấu”.

      Tiết Bạch Y : “Sở huynh đệ, tiểu huynh đệ huynh, coi như ta nhận rồi. Huynh rất nghĩa khí, bằng hữu à, có điều cần phải…chết cùng ta đâu. Huynh cứ qua

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 12. Bạch y lạnh như nước (3)

      Trương bổ đầu kia lớn tiếng đáp: “Vâng! Đại tiểu thư!”. Thế là, trong lúc nhất thời, toàn khu vực đều căng cung giương nỏ, vô cùng căng thẳng. Mắt thấy đám bổ khoái muốn bắn tên, Băng Ngưng hét: “Minh Nguyệt Hân Nhi, ca ca, ta tói cứu mọi người!”. Động tác của bé nhanh nhẹn chóng vánh khác thường, trong phút chốc thi triển khinh công, bay vọt tới trước mặt đám bổ khoái, chỉ chớp mắt cái, những cung tên trong tay bổ khoái bị Băng Ngưng đá rơi ào ào.

      Thẩm Tề : “Băng Ngưng, muội muốn làm gì? Chẳng lẽ muội quên thân phận của mình rồi sao?”.

      Băng Ngưng cười nhạt : “Ca ca ta tên là Sở Thiên Khoát, đương nhiên ta cũng tên là Sở Băng Ngưng. Ta vốn phải người họ Thẩm. Tất cả những gì ta làm , đương nhiên liên quan đến Thẩm gia, càng liên lụy đến Thẩm gia. Nhi nữ giang hồ coi trọng nghĩa khí, đạo lý này ngay cả ca ca ta và Minh Nguyệt Hân Nhi còn biết, lẽ nào Băng Ngưng ta lại biết!”, khi Băng Ngưng chuyện, hề dừng động tác. bé rút thanh bội kiếm trong tay, cùng chiến đấu với đám bổ khoái. Tuy rằng Băng Ngưng thoạt nhìn chỉ là nữ tử yếu đuối, nhưng rất có bản lĩnh, nhiều bổ khoái như vậy cũng làm gì được bé. Tiết Bạch Y lạnh lùng cười, cũng phất chiếc quạt trong tay, gia nhập trận chiến. Nhất thời dài thi đấu đao quang kiếm ảnh, lộn xộn thôi. Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu trốn sang bên, vừa la hét cổ vũ Băng Ngưng và Tiết Bạch Y, vừa tránh né đao kiếm của bổ khoái. Những người đứng xem bên ngoài đài cũng kinh hồn khiếp vía.

      Đám bổ khoái này võ nghệ vốn xoàng xĩnh, đánh mất cung nỏ rồi cũng trở nên vô dụng, chẳng mấy chốc bị Băng Ngưng và Tiết Bạch Y đánh cho úp sấp dưới đất. Nhưng càng lúc càng có nhiều bổ khoái được thông báo liên tục đến đây, tới nửa canh giờ, có thêm bốn, năm mươi người. Mặc dù Băng Ngưng và Tiết Bạch Y rất giỏi võ công, song nhất thời cũng địch lại bọn họ.

      Đúng lúc này, bỗng nhiên có người kêu to: “Huyện thái gia đến!”. Bởi vậy, những người vây xem bèn tới tấp nhường đường.

      Người vừa xuất vận bộ quan phục màu xanh lục, mang ngư đẫy [1], mặt bẹt dài, râu hình chữ Bát, nhưng lại là huyện thái gia của Duy huyện. Kỳ lạ nhất là, bên cạnh ông ta còn có người vận quan bào màu đỏ, mang ngư đẫy bạc, thiên đình [2] nở nang, râu dài rủ xuống, thể ràng là vị quan ngũ phẩm trở lên. Phía sau hai người có rất nhiều tùy tùng theo. Những tùy tùng theo sát phía sau lưng vị quan phục áo đỏ kia, có mấy người mặc quan phục thị vệ lục phẩm.

      [1] Là chiếc túi có đựng thẻ ấn hình con cá làm bằng vàng hoặc bạc bên trong, được các vị quan lại thời Tống, Đường giắt bên thắt lưng vào triều để xác định thân phận.

      [2] Phần trán người, tượng trưng cho trời gọi là thiên đình. Theo nhân tướng học, người nào có thiên đình rộng, nở nang có phúc

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 13. Hoa trời rơi xuống (1)

      Mồ hôi lạnh của Đỗ Diên Sùng chảy ròng ròng, dập đầu : “Xin Vương gia thứ tội! Xin vương gia thứ tội!”. Lão ta thấy máu cánh tay của Tiết Bạch Y, vội căn dặn: “Ngươi đâu! Mau trị thương cho Vương gia trước !”. Lập tức có người lưng vác theo hòm thuốc đáp lời ra. Đỗ Diên Sùng quả nhiên là kẻ tâm tư kín kẽ, trong đám tùy tùng lại có cả đại phu.

      Tiết Bạch Y cười khẩu : “ đám bổ khoái nha dịch ô hợp này mà đòi làm bản vương bị thương, vẫn chưa đủ tài”. Y vừa vừa rút chiếc khăn tay trắng sạch ra, lau vết máu cánh tay , ra đúng là máu của người khác. Y nhàng : “Chư vị hương thân phụ lão hãy bình thân”. Người vây xem đều đứng lên cả, tràn ngập tò mò nhìn chăm chú vào vị Vương gia Tiết Bạch Y này.

      Mọi người đều biết Đương kim Hoàng Đế Tiết Hi Nhân chỉ có đệ đệ, tên gọi Tiết Hi Kiếm, là do Tiết hoàng hậu sinh ra, có tình cảm rất tốt với hoàng đế. Hoàng đế phong thưởng cho y chút e dè, cho phép y cần quỳ trước mặt vua. Địa vị của y dưới người mà cả vạn người, tôn quý khác thường. Vị Vương gia này, người ta gọi là “Tiết Tiểu Lang”, đồn rằng y phong lưu phóng khoáng, ham mê nữ sắc, hơn nữa còn xây Tập Hiền các, tụ tập nhóm văn nhân nhã sĩ, đàm đạo về đại phong nhã. Lại có tin đồn rằng vị vương gia này có hứng thú gì với quốc , bình thường thích nhất là cải trang bí mật tuần, du sơn ngoạn thủy khắp nơi. Vị vương gia tự xưng Tiết Bạch Y này hiển nhiên là Tiết Hi Kiếm. Tuy nghe nhiều lời đồn về Vương gia “Tiết Tiểu Lang”, nhưng ngờ y lại trẻ như vậy.

      Mai Mặc quỳ đường trải đá xanh, dập đầu ầm ầm, chảy cả máu. Ông ta vẫn tiếp tục : “Tiểu nhân xin Vương gia thứ tội! Xin Vương gia thứ tội! Tiểu nhân và tiểu nữ đúng là ngu muội, xin Vương gia thứ tội!”

      Tiết Bạch Y : “Huyện thái gia! ra ngươi muốn ta phải đặc xá lỗi lầm của ngươi thế nào đây? Vừa rồi bản vương suýt chút nữa chết trong tay nha dịch của ngươi. Tất cả những chuyện này đều nhờ Đại tiểu thư nhà ngươi ban tặng. Dù bản vương chịu tha thứ cho ngươi và con ngươi, chỉ sợ Hoàng thượng và Hoàng thái hậu biết phen này bản vương gặp chuyện gì, cũng chịu bỏ qua cho ngươi thôi”. Mai Mặc run rẩy thôi, vẫn mực dập đầu xin tha tội.

      Tiết Bạch Y lại thêm: “Còn cả Thẩm gia ở Duy huyện các ngươi nữa. Nếu phải triều đình nâng đỡ, phường rượu của các ngươi sao có thể vang danh thiên hạ? giờ lại muốn mạng của bản vương, thể tưởng tượng được, thể tưởng tượng được. Bản vương nghĩ, sau khi chuyện này xảy ra, thiên hạ còn bốn chữ ‘Phường rượu Thẩm gia’ này nữa”.

      Sắc mặt Lão phu nhân tái nhợt, run lẩy bẩy quỳ xuống : “Xin Vương gia thứ tội! Tại lão thân mắt kém, có mắt mà thấy kim hương ngọc, nếu Vương gia muốn xử phạt Thẩm gia, xin giáng tội cho mình lão thân, tha cho những người khác trong Thẩm gia”.

      Sắc mặt Tiết Bạch Y lạnh nhạt, tiếng nào. Tiêu Tiếu lại quỳ xuống : “Xin Vương gia tha cho Thẩm gia, chuyện này liên quan gì đến Thẩm gia, bọn họ chỉ nhầm Vương gia là sơn tặc thôi. Vương gia đại nhân độ lượng, đương nhiên tính toán chi li như vậy.” Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng cũng quỳ xuống theo.

      Tiết Bạch Y nâng ba người Tiêu Tiếu dậy, : “Tiểu huynh đệ này, trong lúc nguy cấp bỏ rơi bản vương mà , quả nhiên rất nghĩa khí! Có điều, cầu này của ngươi, bản vương lại thể đồng ý. Bản vương rời khỏi kinh thành bí mật tuần, cũng phải lần lần hai. Song chuyện như thế này là lần đầu tiên xảy ra. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người đầu têu thói xấu lại chịu trừng phạt xác đáng, mặt mũi bản vương trong triều đình sao mà còn?”.

      Đỗ Diên Sùng kia vốn cũng cực kì hận Thẩm gia vì chuyện Thẩm Hồng hủy hôn, nghe Tiết vương gia vậy, bèn bước lên trước phụ họa: “Vương gia chí phải!”

      Tôi còn nhớ hôm Tiết Nguyên Tiêu, gặp Tiết Bạch Y, lúc y tức giận cũng so đo tính toán. giờ mang danh vương gia, tuyên bố muốn trừng trị người ta, hiển nhiên là rất tức giận. Trong lòng tôi thở dài, mặt đát bỗng nhiên nổi cơn sóng dữ nhừng này, hy vọng Thẩm gia có thể thoát được kiếp nạn.

      Tiết Bạch Y ( hẳn nên gọi là Tiết Hi Kiếm) liếc xéo Đỗ Diên Sùng cái, bỗng nhiên : “Đỗ tri phủ, ta nghe Đại công tử Thẩm gia từng hủy hôn với Đại tiểu thư nhà ngươi, việc này có ?”. Vẻ mặt Đỗ Diên Sùng hết sức khó xử, cũng tiện nổi cáu, đành nén giận thưa: “Đúng là có việc này.”

      Tiết Hi Kiếm : “Ta nghe Đại công tử Thẩm gia vì nữ tử nên mới hủy hôn ước với tiểu thư nhà ngươi, có vậy ?”. Đỗ Diên Sùng noi: “Việc này...tiểu nhân biết”.

      Tiết Hi Kiếm hỏi: “Đại công tử Thẩm gia, có phải như vậy ?”. Thẩm Hồng bất đắc dĩ, buộc lòng trả lời: “Đúng là như vậy”.

      Tiết Hi Kiếm lại : “Vị phu nhân khiến ngươi hủy bỏ hôn ước với Đỗ tri phủ, chính là vị phu nhân tài hoa hơn người bên cạnh ngươi sao?”.

      Thẩm Hồng biết Tiết Kiếm Hi là có ý gì, đành phải miễn cưỡng trả lời: “Nội tử [1] qua đời. Dung Nhi là tiểu thiếp tiểu nhân cưới sau này.”

      [1] Nội tử: vợ

      Tiết Kiếm Hi bỗng nhiên nở nụ cười, : “ ra là thế. Nhưng biết vì sao ngươi có mối tính thắm thiết với vị phu nhân kia mà lại còn lấy thêm tiểu thiếp?”.

      Nét mặt Thẩm Hồng ngượng ngập, biết phải trả lời thế nào. Tôi đành thay chàng: “Khởi bẩm Vương gia, lúc phận thiếp gả cho tướng công, tướng công bệnh nặng, tỉnh táo cho lắm. Huống chi, bất hiếu có ba tội, có hậu duệ là tội lớn nhất, tướng công nạp thiếp, cũng vì nối tiếp hương hỏa thẩm gia. Thẩm gia từ xuống dưới có vài chục người, xin Vương gia hãy thứ lỗi. Nếu Vương gia vì thể diện mà xử tử biết bào nhiêu người Thẩm gia từ già đến trẻ như vậy, cõng lưng tiếng ‘bất nhân’, lại càng liên lụy danh dự của Vương gia. Nếu Vương gia chịu tha cho Thẩm gia, tính toán hiềm khích trước kia, vậy riếng ‘nhân từ’ của Vương gia giống như tài hoa của Vương gia, khiến khắp thiên hạ tán thưởng”.

      Tiết Hi Kiếm nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, : “Thẩm phu nhân quả nhiên là khéo ăn khéo , giống hệt trước kia vậy. Theo lời , chẳng há ta còn cách nào ngoài tha cho Thẩm gia!”

      Tôi kiên trì đến cùng : “Phận thiếp dám.”

      Tiết Hi Kiếm kia cười : “Trước kia giải đố còn dám thắng bản vương, còn gì mà dám nữa?”. xong, sắc mặt y đột nhiên thay đổi lớn, lớn tiếng với Đỗ Diên Sùng: “Đỗ Diên Sùng, ngươi biết tội chưa?”.

      Đỗ Diên Sùng nghe vậy, mặt biến sắc, vội quỳ xuống : “Tiểu nhân biết Vương gia muốn gì, xin Vương gia chỉ . Tiểu nhân nghe được tin Vương gia cải trang đến Duy huyện, liền vội vàng dẫn người đến hộ giá, nào ngờ vẫn muộn bước, làm Vương gia bị liên lụy. Tiểu nhân có tội, xin Vương gia xử phạt.”

      Tiết Kiếm Hi : “ Đỗ Diên Sùng, ngươi ở đây làm bộ làm tịch ít thôi. Điều Bản vương muốn phải như thế, mà tội của ngươi là: Thân là trưởng quan địa phương, suy nghĩ sáng suốt, ngược lại còn lợi dụng việc công để trả thù tư, hãm hại dân lành!”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 14. Họa trời rơi xuống (2)

      Đỗ Diên Sùng : “Xin Vương gia thiên tuế tha tội. Tiểu nhân hiểu ý chỉ của Vương gia thiên tuế”.

      Tiết Bạch Y lớn tiếng : “Mặc dù bản vương để ý tới triều chính, nhưng cũng hi vọng người khác coi bản vương là kẻ ngu đần. Đỗ Diên Sùng, bản thân ngươi cũng thừa nhận, trước đây Thẩm gia hủy hôn với ngươi, trong lòng ngươi hẳn nên căm hận Thẩm gia có thừa . Vừa rồi còn xúi bẩy bản vương trị tội Thẩm gia, ngươi xem, ngươi lợi dụng việc công để trả thù tư, hãm hãi dân lành là gì?”.

      Đỗ Diên Sùng đầm đìa mồ hôi lạnh, dám lên tiếng.

      Tiết Hi Kiếm lại bồi thêm: “Bản vương tuyệt đối phải người phân biệt thị ph, công bằng. Sở dĩ người của Thẩm gia tán thành tróc nã bản vương, là vì bọn họ nhầm đối tưởng bản vương là cường đạo. Thẩm gia hằng năm cung cấp vô số rượu ngon cho vương triều Tây Tống ta, rượu của phường rượu Thẩm gia còn từng được dùng làm quốc lễ tặng cho vương triều ngoại quốc. Đối với vương triều Tây Tống ta, Thẩm gia là bề tôi có công. Ngươi lại xúi giục bản vương trị tội toàn bộ Thẩm gia, niêm phong phường rượu Thẩm gia, lợi dụng việc công để trả thù tư, hãm hại dân lành là gì?”.

      Giọng và nét mặt của Tiết Hi Kiếm nghiêm khắc như thế, lại câu chữ đều tỏ vẻ hợp lý, Đỗ Diên Sùng còn dám gì nữa, đành phải cúi đầu nhận tội, xin Tiết Hi Kiếm trừng phạt. Tiết Hi Kiếm : “Niệm tình nhà ngươi là thần tử có công với triều đình xã tắc, chuyện lần này, bản vương so đo. Nhưng, những chuyện như thế này, tuyệt đối thể tái phạm nữa. Nếu sau này Thẩm gia có xảy ra điều gì hay, ta chỉ hỏi đến Đỗ Diên Sùng ngươi!”. Đỗ Diên Sùng vội gật đầu biểu thị .

      Tiết Hi Kiếm lại : “Thẩm lão phu nhân, bà đứng lên , bản vương tuyệt đối phải người phân biệt được đúng sai, trách tội bà và Thẩm gia đâu”. Ngay lập tức, Cúc ma ma nâng Lão phu nhân lên. Lão phu nhân ngừng cảm tạ.

      Tiết Hi Kiếm nhìn tôi cái, : “Thẩm phu nhân, theo ý , bản vương xử lý chuyện của Thẩm gia như vậy, là nhân từ hay bất nhân?”.

      Trong lòng tôi có chút cảm kích, rồi lại có vài ý nghĩa khác, luôn cảm thấy bất an, nhưng mặt vẫn ra vẻ vững vàng, : “Vương gia minh”.

      Tiết Hi Kiếm cười ha ha, : “Thẩm phu nhân, muốn ra tiếng ‘ minh’ này, dễ dàng chút nào”. Tôi cúi đầu rủ mi , giả như chưa hề nghe thấy gì.

      Sắc mặt Tiết Hi Kiếm lại có phần lạnh nhạt: “Theo bản vương thấy, vị thiên kim này của Huyện lệnh thái gia có ý định hãm hại bản vương, lại có thể tùy ý tìm hai nha dịch đến vu oan cho bản vương là cường đạo, về tình về lý, bản vương đều nên thờ ơ ngồi nhìn! Mai Huyện lệnh, Mai đại tiểu thư, hai người các ngươi biết tội chưa?”.

      Mai Mặc, Mai Nhiêu Phi cùng nhau quỳ rạp xuống đất, thấp giọng thưa: “Tiểu nhân biết tội”.

      Tiết Hi Kiếm hỏi Đỗ Diên Sùng: “Ý hiếp dưới, là tội danh gì?”.

      Đỗ Diên Sùng đắn đo hết lần này đến lần khác, mới : “Chiếu theo luật lệ Tây Tống, ỷ hiếp dưới, tội này phải chết”.

      Tiết Hi Kiếm : “Tốt lắm, Đỗ tri phủ, giao cho ngươi sử lý việc này”. Y xong lại nhìn tôi vài lần, hỏi: “Thẩm phu nhân, biết có còn cao kiến gì với việc này ?”.

      Tôi nhìn Mai Nhiêu Phi quỳ gối, còn cả Thẩm Phúc đỡ lấy nàng ta, trong lòng khẽ thở dài, đành phải lên tiếng: “Xin hỏi Vương gia, Tây Tống trị vì dựa theo tư tưởng nào?”.

      Tiết Hi Kiếm như khiêu khích nhìn tôi, đáp: “Đương nhiên là tư tưởng nho gia của Khổng Tử lão nhân gia”.

      Tôi mỉm cười, : “Vậy phải rồi. Nho gia đòi hỏi người ta ‘Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu’, cũng chính là mình hiếu thuận với cha mẹ mình như thế nào cũng hiếu thuận với cha mẹ người khác như thế ấy, mình thương con cái mình như thế nào cũng thương con cái người khác như vậy. Có đúng thế ?”.

      Tiết Hi Kiếm nhìn tôi, : “Thẩm phu nhân đúng, thế nhưng Mai huyện lệnh tính là lão, Mai đại tiểu thư này cũng coi là ấu. Hai người bọn họ phải là người già, càng phải là trẻ . Bản vương hành hình bọn họ, cũng coi là làm trái tổ huấn Nho gia. Đúng vậy ?”.

      Tôi cười bảo: “Lời Vương gia đương nhiên là đúng. Chỉ có điều trong bụng nhị tẩu của tôi mang thai, nếu con ấy vừa ra đời có mẹ, lại có ông ngoại, vậy còn gì đến ‘Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu’ đây? Nếu đổi lại Vương gia là đứa , Vương gia chắc làm như vậy đâu nhỉ? Đương kim thiên tử là bậc quân vương minh, Tiết vương gia cũng được người ta tôn xưng là Vương gia minh. Nếu Vương gia làm những điều người khác thể làm, bỏ những tội người khác thể bỏ, vậy hiền sĩ tài trong thiên hạ sau này nghe được, tự nhiên đến quy thuận Tây Tống. Cứ như vậy, chẳng phải Vương gia làm được việc tốt cho triều đình rồi ư? Đương nhiên cũng ai dám có cái nhìn bất kính với Vương gia, cũng sỉ nhục minh của Vương gia.

      Sau lúc lâu tiếng nào, Tiết Hi Kiếm bỗng nhiên hét lớn: “Thẩm phu nhân, to gan! Lại dám phán xằng về triều chính trước bàn dân thiên hạ, nếu học rộng tài cao, lại đĩnh đạc bàn luận như vậy, chẳng lẽ biết Tây Tống ta luôn luôn cho phép đàn bà tham dự triều chính sao?”.

      Tôi lạnh nhạt : “Phận thiếp dám. Nếu Vương gia cho là như thế, phận thiếp còn lời nào để ”.

      Tiết Hi Kiếm cười: “ dám? Còn việc gì mà dám nữa? Hôm nay coi như bản vương phục . Được rồi, được rồi, hôm nay thấy Thẩm phu nhân trăm phương ngàn kế tìm cách giải vậy cho các ngươi như vậy, ta tha cho hai người các ngươi. Nhưng sau này làm chuyện gì mở to hai mắt ra chút. Nếu đám bổ khoái vừa rồi làm bổn vương bị thương, các ngươi nên ngẫm xem phải gánh hậu quả như thế nào ”.

      Mai Mặc, Mai Nhiêu Phi nghe vậy, như được đại xá, vội dập đầu bái tạ rối rít.

      Tiết Hi Kiếm lại với Tiêu Tiếu: “Tiểu huynh đệ, ngươi quả nhiên là người có nghĩa khí, bản vương rất tán thưởng người nghĩa khí như thế. Ngươi đến Thẩm gia làm chức tửu vĩ công gì đó, chi bằng theo bản vương về Vương phủ, làm tùy tùng bên cạnh bản vương, hưởng vinh hoa phú quý bất tận, thế nào?”.

      “Việc này…” Tiêu Tiếu đưa mắt liếc nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi, : “Sở Thiên Khoát tạ ơn Vương gia ưu ái, nhưng mà… việc này… mọi người đều gần vua như gần hổ, vì tính mạng bản thân và gia đình của muội muội và thê tử mình, thảo dân vẫn nên thành thực ở lại Thẩm gia làm tửu vĩ công thôi”. Minh Nguyệt Hân Nhi liếc nhìn y, : “Ai là thê tử của huynh? Đánh chết bây giờ!”.

      Tiết Hi Kiếm cười ha ha, : “ khi như vậy, bản vương cũng miễn cưỡng nữa. Sở lão đệ, sau này nếu đệ có chuyện gì khó khăn, có thể đến kinh thành tìm bản vương, nếu ai ức hiếp đệ ấy, cũng là gây khó dễ cho Tiết vương gia ta. Ha ha ha…”. Tiết Hi Kiếm vừa vừa sải bước bỏ . Lúc ngang qua tôi, y với Thẩm Hồng rằng: “Thẩm đại công tử, có được thê tử như thế này, còn cầu gì hơn? Ha ha ha…”. Dứt lời y được khá xa rồi. Đỗ Diên Sùng cùng tùy tùng của lão cũng vội vàng đuổi theo.

      Giữa trường, chỉ còn lại hai cha con Mai Mặc dập đầu tạ ơn giết của Tiết vương gia.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 15. Khổng tước bay về Nam

      trận tỷ thí tửu vĩ công tốt đẹp lại kết thúc như thế. Lúc tàn cuộc, trong lòng ai nấy đều mang tâm .

      Trở lại Thẩm gia, Thẩm Hồng chỉ ngồi ngẩn ngơ, lời. Tôi thấy chàng như vậy, biết trong lòng chàng còn vướng mắc, nên cũng ngồi bên cạnh, tiếng nào.

      hồi lâu sau, Thẩm Hồng mới : “Dung Nhi, nàng gả cho ta làm tiểu thiếp, là uất ức cho nàng”. Tôi khẽ cười bảo: “Thiếp vốn là con nhà bần hàn. Có thể gả vào Thẩm gia, gì mà uất ức?”.

      Thẩm Hồng thở dài: “Dung Nhi, ta biết trong lòng nàng nhất định nghĩ thế. Cho dù nghĩ thế, cũng chỉ là để an ủi bản thân thôi. Tiết vương gia kia khen ngợi nàng có thừa, kính trọng nhìn nàng, huống chi những thứ khác?”.

      Tôi vốn đoán được Thẩm Hồng phiền lòng vì chuyện này, nhưng chàng như vậy, tất nhiên là vì trong lòng chàng có tôi. Bởi thế tôi : “ Tướng công, thiếp và Tiết vương gia gặp nhau là chuyện trong Tết Nguyên Tiêu năm nay. Lúc ấy cùng thiếp còn cả Băng Nhi, Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi. Bởi vì thiếp may mắn thắng Vương gia câu đối, cho nên y…”.

      Thẩm Hồng bình tĩnh : “Dung Nhi, nàng hà tất phải giải thích với ta nhiều như vậy?”.

      Tôi mỉm cười, : “Cũng phải, tuy chúng ta mang danh phu thê, nhưng tình như huynh muội, thiếp vốn cần phải nhiều lời với chàng như thế”. Sắc mặt Thẩm Hồng nhất thời có phần gượng gạo, nhưng chàng vẫn bình tĩnh đáp: “Phải”.

      Đúng lúc này, Bảo Bảo đến : “ Thiếu phu nhân, Lão phu nhân muốn đến gặp người”.

      Trong lòng tôi khẽ thở dài tiếng, sớm biết rằng Lão phu nhân nghi ngờ mình, ai ngờ lại nhanh hơn so với trong tưởng tượng chút. Tôi gật gật đầu, vuốt lại vạt áo rồi dợm bước ra ngoài. Thẩm Hồng : “Dung Nhi, ta cũng nàng”.

      Sắc mặt Bảo Bảo hơi khó coi, : “Lão phu nhân đặc biệt dặn dò, bảo A Thanh với em rằng Đại công tử làm việc vất vả nửa ngày nay, cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe . Thiếu phu nhân mình là được rồi. Em sợ Đại công tử theo , ngược lại còn làm liên lụy đến Thiếu phu nhân”.

      Tôi gượng cười : “Lão phu nhân gọi thiếp , chắc cũng có việc gì to tát lắm đâu. Thiếp mình là được rồi. Hai người cần gì phải mang vẻ mặt như vậy?”. Tôi vừa vừa cười, thẳng về phía chính đường.

      Sắc mặt Lão phu nhân đượm vẻ nghiêm túc, thấy tôi, chỉ gật đầu ra hiệu, để tôi ngồi xuống bên cạnh. Sau lúc lâu, Lão phu nhân mới mở lời: “Cửu Dung, con gả vào Thẩm gia cũng năm rồi”.

      Tôi nhưng tưởng Lão phu nhân chất vấn chuyện giữa tôi và Tiết vương gia, chứ hề nghĩ rằng bà điều này. Tôi đáp: “Hồi bẩm Lão phu nhân, cũng sắp được năm rồi”.

      Lão phu nhân gật đầu: “ năm nay, Thẩm gia có mắc nợ con chỗ nào ?”.

      Tôi nghiêm túc hẳn, vội đứng lên : “ năm nay Cửu Dung gả vào Thẩm gia, Lão phu nhân vô cùng mến con dâu, tướng công quan tâm chu toàn đến Cửu Dung. Trong lòng Cửu Dung đương nhiên là hiểu những điều này”.

      Lão phu nhân : “Ừm, Cửu Dung, nếu con hiểu những điều đó, vậy đương nhiên là tốt. Hôm nay ta gọi con đến , cũng có chuyện gì khác. Con cũng thấy đấy, ta ngần này tuổi, nửa thân mình bước xuống hoàng thổ, Ba mươi năm ta gả vào Thẩm gia, cũng ngóng trông gì hết, chỉ ming sao Thẩm gia co cháu hưng thịnh, gia nghiệp phồn vinh. Nhưng trẻ ở Thẩm gia, chỉ mới có nữ đinh Mẫn Nhi. Tuy Phi Nhi mang thai, nhưng chung quy con bé phải chủ nhân có khuôn phép”.

      Lão phu nhân vừa , vừa nhìn chằm chằm vào tôi, ý khôn khéo cả lên mặt. Bà nhìn nét mặt tôi, chậm rãi : “Con là thê tử của Hồng Nhi, bản thân con cũng biết, người trong lòng ta thương nhất, chính là Hồng Nhi con ta. Điều ta kỳ vọng nhất, chính là trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy Hồng Nhi sinh con nối dõi. Đó gọi là bất hiếu có ba tội, có hậu duệ là tội lớn nhất. Lời ta , Cửu Dung con có đồng ý ?”.

      Tôi cúi đầu rũ mi, đáp: “Lão phu nhân giáo huấn rất phải”.

      Lão phu nhân tiếp tục : “Hôm nay, Tiết vương gia thiếu chút nữa diệt cả nhà họ Thẩm ta. Tuy rằng cuối cũng ngài thu hồi mệnh lệnh ban ra, nhưng điều ấy cũng làm cho than già này sâu sắc cảm nhận được vô thường của nhân sinh. Gia nghiệp Thẩm gia lớn, vẫn luôn để trống, chỉ có con cháu đầy sảnh, có cháu ruột nâng giấc dưới gối mới là tốt nhất”.

      Tôi lặng yên đáp, trong chính đường lớn nhường này, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe . Tôi chỉ cảm thấy Lão phu nhân nhiều như vậy là ám chỉ thứ gì đó, điều bà ám chỉ, tôi mơ hồ có thể đoán ra được, nhưng lại nhất thời thể nghĩ cho ràng, trong lòng tức khắc ngổn ngang rối rắm như tơ vò.

      “Chuyện hôm nay còn khiến cho ta nhận ra rằng, Thẩm gia thể tiếp tục thế được. Nhóm vương công quyền quý chỉ bằng câu liền có thể đẩy cả Thẩm gia vào chỗ vạn kiếp thể phục hồi. Cho nên ta cảm thấy, kết thân với nhà quyền quý là chuyện phải làm. Ngày xưa, ta trăm đắng nghìn cay để Hồng Nhi bấu víu vào chuyện hôn nhân với Đỗ Diên Sùng. Đáng tiếc Hồng Nhi hiểu nỗi khổ tâm của ta, lại vì Liễu Vũ Tương mà vứt bỏ hôn tốt ấy. Thế cho nên Đỗ Diên Sùng mới vì thế mà ghi hận trong lòng. giờ Liễu Vũ Tương chết, ta nghe con Đỗ Linh Nhược của Đỗ Diên Sùng từ sau dạo bị Hồng Nhi từ hôn vẫn chưa xuất giá. Vì thế, trong lòng ta nghĩ, nhân cơ hội này lại cầu hôn với Đỗ Diên Sùng, để Hồng Nhi tục huyền [1] với Đỗ Linh Nhược. Tuy đây là kế mất bò mới lo làm chuồng, nhưng chung quy vẫn có thể sẵn dịp này bù đắp lại mối hận giữa Thẩm gia và Đỗ Diên Sùng, có vinh cùng hưởng, có khổ cùng chịu, nếu Thẩm gia xảy ra chuyện gì, Đỗ Diên Sùng cũng tuyệt đối thờ ơ ngồi nhìn. Cửu Dung, ý của con thế nào?”.

      [1] Tục huyền: Lấy vợ khác sau khi cợ trước mắt

      Tôi khẽ nhíu mày, trong lòng cuối cùng cũng hiểu Lão phu nhân gọi mình tôi đến để làm gì. Nếu bà như thế, hiển nhiên trong lòng tính toán xong xuôi từ trước, giờ hỏi ý kiến tôi, cũng chỉ là đánh tiếng mà thôi. Nếu tôi đồng ý, biểu lộ rằng mình khoáng đạt, biết lo lắng cho cái lợi của Thẩm gia. Hơn nưa, tôi và Thẩm Hồng chỉ có danh phu thê chứ phải phu thê , đương nhiên thể có con. Lão phu nhân lấy ‘bất hiếu có ba tội, có hậu duệ là tội lớn nhất’ ra để dồn ép tôi, tất nhiên là hợp tình hớp lý.

      Tôi cúi đầu đáp: “Hết thảy xin Lão phu nhân làm chủ, Cửu Dung nhất nhất tuân theo”.

      Lão phu nhân nhìn chòng chọc vào mặt tôi, sau khi nhìn lúc : “Cửu Dung, còn chuyện này nữa, nghe là tiểu thư Đỗ Linh Nhược này hết sức điêu ngoa khó chịu, ta từng thề rằng, trượng phu của mình vĩnh viễn được nạp thiếp”.

      Trong lòng tôi ớn lạnh vô cớ: Lão phu nhân, sao bà có thể như thế?

      Lão phu nhân lấy giọng điệu khó lường : “Cửu Dung, năm con tới Thẩm gia, phàm việc gì cũng làm rất tốt, trong lòng ta càng thêm tán thưởng con, tuy con chỉ là tiểu thiếp nhưng ta lại xem con nủa như là con , cho đến bây giờ vẫn nhìn con bằng con mắt khác. Nhưng giờ tình hình như vậy, ta làm thế này cũng là bất đắc dĩ thôi. Ta ra quyết định này là đau lòng khắc cốt. Thế nhưng tất cả, kể cả những điều con làm, cũng phải là vô nghĩa, tất cả cũng đều là vì lợi ích của gia tộc Thẩm gia. Cửu Dung, con ngoan, con còn trẻ như vậy, ta cũng muốn để Hồng Nhi làm con lỡ dở cả đời. Tuy mắt ta mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, Tiết vương gia kia có chút tình ý với con. Bà già này cũng thể vướng trở con leo cành cao khác”.

      Tôi mực im lặng nghe, trầm mặc lên tiếng. Mãi đến khi Lão phu nhân những lời này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong thoáng chốc chợt thấy như đất trời đảo lộn, rốt cục nhịn nổi nữa, toàn thân run bắn lên, ngã nhào xuống đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :