1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 6. Giông tố tửu vĩ công (1)

      Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi vậy, lại bẽn lẽn khác thường, hồi lâu sau mới đáp: “Người đó, vốn cũng biết”.

      Tôi ngẫm nghĩ về những người mình biết lượt, vẫn nghĩ ra là ai, thế nên cười : “Nhưng biết vị Minh Nguyệt Hân Nhi đến là vị nào?”.

      “Chính là… chính là… chính là ngươi nuôi ong Tiêu Tiếu.” Minh Nguyệt Hân Nhi khẽ cong khóe miệng, hai gò má đỏ ửng, : “Đó chẳng phải là người cũng biết sao?”.

      Tôi nghe thấy câu trả lời, trái lại lấy làm kinh hãi, hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, em và Tiêu Tiếu đó rất thân thiết à? Chuyện từ khi nào vậy?”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi giậm chân cái, mặt mũi đỏ bừng, quay mặt qua chỗ khác, đáp: “Cũng tạm”. Từ biểu cảm khác thường này của con bé, tôi cũng hiểu rồi, con bé và Tiêu Tiếu chắc chắn mến nhau. Vậy mà chuyện này tôi lại chẳng mảy may hay biết.

      Tôi cười bảo: “Rốt cục là chuyện gì hả? Đừng ngại cho ta biết. chừng ta còn có thể làm chủ hôn cho hai người”.

      Lúc này Minh Nguyệt Hân Nhi mới thẹn thùng cho tôi biết việc, ra ngày ấy tôi đưa con bé đến nhà Trần Khai thúc tìm hiểu tung tích của Liễu Vũ Tương, chỉ thấy mỗi Tiêu Tiếu được cứu lên. Sau khi Tiêu Tiếu được Trần Khai thúc cứu, mấy ngày sau sức khỏe cũng dần hồi phục, Trần Khai thúc sợ thu nhận và giúp đỡ y rước lấy rắc rối, bèn cho y chút ngân lượng, bảo y tranh thủ chạy trốn đến nơi khác . Tuy Tiêu Tiếu chỉ có thân mình nhưng Duy huyện lại là quê hương của y, càng nghĩ, càng muốn rời xa. Y thể trở về chỗ nuôi ong trước đây của mình, cũng biết làm việc gì khác. Sau cùng lưu lạc thành kẻ hành khất, xin ăn đường để mưu sinh.

      Ngày nọ, y đến gia đình giàu có ăn xin, những hoàn toàn xin được gì, ngược lại còn bị người nhà đó thả chó ra cắn bị thương. Y lang thang nơi đầu đường, khổ kể xiết. Lúc đó, vừa đúng dịp Minh Nguyệt Hân Nhi mua đồ phố, gặp y. đành lòng nên cứu giúp, thu xếp cho y ở trong ngôi miếu đổ nát. Từ sau đó, Minh Nguyệt Hân Nhi đều nhân lúc có thời gian ra phố, đến ngôi miếu nát thăm y, mang cho y ít thuốc, chút đồ ăn ngon. Dần dà, Tiêu Tiếu lại đem lòng thương mến Minh Nguyệt Hân Nhi cởi mở đáng . Minh Nguyệt Hân Nhi cũng bị hài ước bộc trực của y làm cho rung động, hai người tình đầu ý hợp, thắm thiết gắn bó hai mà như .

      Minh Nguyệt Hân Nhi kể đến đây, càng tỏ vẻ ngại ngùng. Con bé : “Tiêu Tiếu chờ huynh ấy gom đủ bạc giúp em chuộc thân, rời khỏi Thẩm gia, sau này sinh con đẻ cái, sống những ngày lành của riêng mình”. Tôi nghe xong, nửa vui nửa lo, vui chính là, cuối cùng Minh Nguyệt Hân Nhi cũng tìm được chốn về cho mình; lo chính là, người đó lại là người nuôi ong bị vu tội thông dâm với Liễu Vũ Tương.

      Minh Nguyệt Hân Nhi lại : “Tiểu thiếu phu nhân, ngoại trừ việc nuôi ong ra, Tiêu Tiếu cũng biết làm việc gì khác. Nhưng mà giờ, chúng em lại có nhiều bạc để mở phường nuôi ong. Vừa lúc tửu lượng của Tiêu Tiếu tốt, em mới xin cho huynh ấy làm chức tửu vĩ công kia”.

      Tôi hỏi: “Nếu nơi khác mở phường nuôi ong, cần bao nhiêu bạc?”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi cũng là người thông minh

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 7. Giông tố tửu vĩ công (2)

      Lão phu nhân trầm tư : “Tửu phẩm của người này đương nhiên là cao. Nhưng mà nhân phẩm, nghe bị chỉ trích về thái độ làm người”. Thẩm Tề đáp: “Tin đồn ở quê cùng ngõ tận vốn thể tin được. Huống hồ, chúng ta cũng chỉ cần Bàng Kiến phẩm rượu cho Thẩm gia mà thôi. Về phần những thứ khác, cứ quản thúc thêm là ổn. Dù sao con người nào phải bậc thánh, ai mà có lỗi lầm?”.

      Lão phu nhân trầm ngâm . Thẩm Hồng lên tiếng: “Mẹ, chỗ con cũng có người có thể đảm đương trọng trách tửu vĩ công ở phường rượu Thẩm gia”.

      “Người Thẩm Hồng tiến cử là vị nào vậy?”.

      Thẩm Hồng cười : “ đến là khéo. Người này và Thẩm gia chúng ta cũng có duyên nợ. Muội muội y là người của Thẩm gia chúng ta - Băng Ngưng muội muội”.

      Lão phu nhân cũng nở nụ cười: “Băng Ngưng chẳng phải là tứ cố vô thân, lai lịch bất minh sao?”.

      Thẩm Hồng trả lời: “Nguyên là như vậy. Thế nhưng ca ca ruột của Băng Ngưng vừa mới tìm được muội ấy mấy ngày nay. Băng Ngưng vốn là người Đông Ngụy, ca ca muội ấy tên là Sở Thiên Khoát”.

      Lão phu nhân : “ ra Băng Ngưng là người Đông Ngụy? giờ Đông Ngụy và Tây Tống qua lại thân thiết, Tiên Hoàng đế của Tây Tống ta và Hoàng đế Đông Ngụy kết làm huynh đệ khác họ. Đông Ngụy đến Tây Tống được tôn làm khách quý.Nhưng ca ca của Băng Ngưng, vị Sở Thiên Khoát đó có ý định quay về Đông Ngụy sao?”.

      Thẩm Hồng đáp: “Băng Ngưng muội muội nỡ xa mấy người chủ tớ Dung Nhi, vị Sở huynh Sở Thiên Khoát kia cũng toan ở lại cùng với muội muội. Vừa may y nghiên cứu về rượu rất kỹ, cho nên con tính mời y đảm nhận chức tửu vĩ công ở phường rượu Thẩm gia ta. Nếu mà như vậy, Băng Ngưng lăn lộn đường xa hộ tống rượu cho Thẩm gia, ca ca muội ấy phẩm rượu cho Thẩm gia, huynh muội hai người đều xem như là người họ Thẩm cả”.

      Lão phu nhân gật đầu: “Như thế rất tốt”.

      Thẩm Tề nghe vậy, sắc mặt khẽ đổi, : “Lão phu nhân, huynh muội Băng Ngưng sum họp, đây là chuyện vui bằng trời. Nhưng công việc của Tửu Vĩ công phải ai cũng làm được. Vị huynh đệ Sở Thiên Khoát đó, tuy rằng nghiên cứu về rượu rất kỹ, nhưng tóm lại trình độ ra sao lại phải điều chúng ta biết. Nếu tùy tiện cho người nội tình đến phường rượu Thẩm gia gánh vác trọng trách này, chẳng may có nhầm lẫn sơ suất, thứ khó có thể cứu vãn được chính là danh dự của Thẩm gia”.

      Lão phu nhân sau khi nghe xong, ngẩn

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 8. Giông tố tửu vĩ công (3)

      “Ấy…” Khánh thúc làm sao có thể ngờ đến tình huống này, trong lúc nhất thời khó có thể lựa chọn, Thẩm Tề kêu to: “Chiếu theo quy định, trong cuộc thi khoa cử, nếu có ai rời khỏi nơi thi đấu giữa chừng, chẳng khác nào tự động bỏ thi. Sơ Thiên Khoát, chẳng lẽ huynh muốn bỏ cuộc so tài, chắp tay nhận thua ư?”.

      “Hứ! Bỏ cái con bà ấy, ông đây nhà xí, xảy ra tai nạn chết người ngươi chịu trách nhiệm à? “. Sở Thiên Khoát gào lên, lần này tôi có nghe ra giọng Tiêu Tiếu chút. Cũng may những người khác đều chú ý. Lúc này, Tiêu Tiếu ôm bụng nhảy xuống khỏi đài cao, lẩn vào trong đám người từ lâu. Bàng Tam mập cười : “Đây là tửu sư Đông Ngụy tài giỏi các người đến đấy à? Còn chưa bắt đầu tỷ thí, bị dọa đến mức cúp đuôi tè ra quần chạy trốn rồi. Trận tỷ thí này còn tỷ với thí cái gì nữa? Mau mau dâng tiền thưởng lên cho Bàng Tam gia gia, chuẩn bị tam đài đại kiệu rước gia gia vào phường rượu Thẩm gia ”.

      Lão phu nhân vốn ngồi khán đài cao, lời, nghe Bàng Kiến thế, mặt tỏ vẻ hờn giận, chỉ lạnh lùng: “Bàng Tam mập, Thẩm gia ta chỉ mời kẻ hạ nhân đặng xử lý việc của phường rượu, đáng dùng tam đài đại kiệu sao?”. Bàng Kiến giờ mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lấp: “Là tôi hưu vượn. Xin Thẩm lão phu nhân khai ân, xin…”.

      Lúc này, “Sở Thiên Khoát”, vận tấm áo lông chồn từ trong đám người vùn vụt xông lên đài, y vừa đến liền : “Có thể bắt đầu tỷ thí rồi. Thi cái gì vậy?”. Tôi luôn cảm thấy y và “Sở Thiên Khoát” lao xuống đài vừa rồi có chút khác biệt, nhưng cũng để tâm quá mức. Băng Ngưng cười ra chiều bí : “Minh Nguyệt Hân Nhi, em đại ca ta ăn mặc kiểu bày giữa tiết Tam phục [1] tháng sáu, có hơi nóng ? Liệu có cảm nắng ?”. Minh Nguyệt Hân Nhi vui vẻ mỉm cười, năng gì. Bảo Bảo nhất thời còn chưa kịp phản ứng, : “Hôm nay có mặt trời, gió lại to. Coi như cũng mát mẻ”. bé vừa xong, bất chợt chú ý đến Sở Thiên Khoát, nhịn được bật cười. Cả nhóm chúng tôi cũng cười òa lên.

      [1] Khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Theo lịch, sau tiết Hạ chí mười ngày là “Sơ phục”, mười ngày tiếp nữa là “Trung phục”, đến ngày ngày cuối là “Mạt phục”

      Khánh thúc nhân cơ hội này căng họng gào to : “ Được rồi các vị, tiếp theo có thể bắt đầu tỷ thí, mời hai vị tiếp tục hạng mục thi tài của chúng ta: Luận rượu. Thứ nhất, mời hai vị hãy về nguồn gốc của rượu? Ngắn gọn là được, quý ở chỗ là để ra được nhiều”.

      “Khoan ! Ta phản đối!”. “Sở Thiên Khoát” bước lên : “Như thế này chẳng phải là quá bất công sao? Nếu ta biết nhiều hơn, ta trước, người kia vốn biết gì, cũng theo ta, vậy tính cho ai? Theo ý ta, chỉ bằng hai người chúng ta lấy bút viết đáp án ra, giao cho trọng tài đại nhân xem xét, như thế được ?”.

      Khánh thúc do dự : “Việc này…”. Lão phu nhân nhàng bảo: “Như thế rất tốt”. Khánh thúc truyền lệnh, ngay lập tức có người mang bút mực giấy nghiên lên, đặt trước mặt Bàng Kiến và Sở Thiên Khoát”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi xắn tay áo : “Tiêu Tiếu này, chờ lát nữa em đấm đấm bẹp mũi của huynh ấy luôn! Trước kia huynh ấy chỉ là kẻ nuôi ong, chưa từng thấy huynh ấy viết cho em được chữ nghĩa nào. Em ngờ là huynh ấy vốn hoàn toàn biết chữ, thế mà còn đòi vẽ chữ nữa chứ, làm bộ tài ba đến đâu, chẳng còn mặt mũi nào”.

      Lúc này, hai người “Sở Thiên Khoát” và Bàng Kiến đặt nét bút đầu tiên, bắt đầu viết. Tôi cũng nhìn ra manh mối, “Sở Thiên Khoát” này há chỉ là biết chữ suông, nhìn phong phạm và tư thế cầm bút của y, nhất định là người có mười mấy năm công lực cầm bút. Tôi tỉ mỉ xem xét tình hình, hiểu ra rằng, ra vừa rồi Tiêu Tiếu lợi dụng lúc nhà xí đổi người rồi, y tìm người thi hộ từ trước, vì thế hoàn toàn sợ hãi chút nào. Mắt thấy Bàng Kiến viết xong. “Sở Thiên Khoát” lại vẫn viết ngừng, thi thoảng còn trầm tư. Bàng Kiến ghìm nổi mình, dương dương tự đắc.

      Bất giác, thời gian nửa tuần hương qua. Khánh thúc tuyên bố: “ hết giờ, mời hai vị sư phụ nộp bài thi lên”. Lập tức có người đến lấy tờ giấy trong tay hai người , giao vào tay trọng tài Trác Minh Khởi. Trác Minh Khởi cầm lấy, đọc lên: “Thuyết Đỗ khang nấu rượu, thuyết Nghi Địch nấu rượu, khá lắm, khá lắm, đây là bài thi của Bàng sư phụ, quả nhiên là rất toàn diện”. Bàng Kiến nghe thế, lại càng ngông nghênh tự đại.

      Minh Nguyệt Hân Nhi quả thực tức muốn nổ phổi, nắm chặt tay, giọng : “Tiêu Tiếu này điên mất rồi! lúc nữa em đánh chết huynh ấy em tên là Minh Nguyệt Hân Nhi nữa!”. Tôi mỉm cười an ủi con bé: “Bình tĩnh chút, chớ vội nỏng nảy. Sở Thiên Khoát chưa chắc thua”.

      Đúng lúc này, Trác Minh Khởi bắt đầu đọc bài thi của Tiêu Tiếu lên: “Thuyết thứ nhất, Đỗ Khang nấu rượu : Đỗ Khang ‘cơm ăn hết, chôn dưới gốc dâu, lên men thành vị, hương tỏa khắp nơi, cứ vậy truyền đời, theo cách khác’, thế là thành rượu. Thuyết thứ hai, Nghi Địch nấu rượu : Có câu ‘phương pháp nấu rượu, có từ Thượng đế, thành ra Nghi Địch’ có thể chứng minh. Thuyết thứ ba, Trời cao làm ra rượu: Tương truyền rượu do Tửu tinh trời làm ra. Tấn thư ghi lại: ‘Ba ngôi sao ở góc bên phải phía nam chòm sao Hiên Viên được gọi là Tửu Kỳ, tức lá cờ của Tửu quan, chuyên quản việc ăn uống yến tiệc’ có thể làm chứng cứ. Sở sư phụ viết theo lối chữ Lệ, rất cố khí khái Tần Hán, tuyệt lắm ! Ba loại thuyết về ngọn nguồn ủ rượu cũng cực kỳ tường tận. Nhưng Loại thứ ba…khụ…khụ…lão phu cũng mới nghe lần đầu”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi mở to hai mắt, giống như gặp phải ma quỷ, ngơ ngác : “Huynh ấy còn biết cả lối chữ Lệ?Rốt cục huynh ấy còn bao nhiêu điều mà em biết, huynh ấy có gạt em giấu giếm tiền riêng, có tìm nữ nhân khác ? Thiếu phu nhân nhìn , em mà đánh cho huynh ấy thủng mặt em tên là Minh Nguyệt Hân Nhi nữa!”. Tôi cười gì. Tuy rằng tôi ít nhiều đoán đúng, nhưng tất cả vẫn nằm ngoài dự định. Tôi vốn nghĩ người thi hộ này công phu cầm bút cao thâm, nhưng ngờ rằng hiểu biết của y cũng dày công tu dưỡng, giỏi giang nhường vậy.

      Thẩm Tề : “Nếu Trác lão hội trưởng cũng biết, hiển nhiên là thuyết sai lầm. Có điều vị Sở sư phụ này cũng trả lời lưu loát được nhiều như vậy, coi như hai người hòa nhau, được chứ?”.

      Trác Minh Khởi trầm ngâm gì. Sở Thiên Khoát lại kêu lên: “Như thế sao được? Người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn, sao có thể vì trọng tài biết mà đoán định người khác sai lầm chứ? Ta phục!”.

      Thẩm Tề quát y: “Sở sư phụ…”, Trác Minh Khởi lại lên tiếng: “Vị Sở sư phụ này rất phải. Đó gọi là ‘ba người cũng ắt có người là thầy ta [2]’. Chi bằng mang Tấn Thư ra tra tìm là biết”.

      [2] Trích từ sách Luận ngữ, hàm ý rằng người tiến bộ luôn cần tấm gương bên cạnh

      “Sở Thiên Khoát” lại : “ cần phải giở Tấn thư ra tìm phiền toái vậy đâu! Ta biết người, ấy nhất định biết”.

      Trác Minh Khởi : “ biết Sở sư phụ muốn đến ai?”.

      Ánh mắt “Sở Thiên Khoát” đột nhiên hướng về phía tôi, : “Người này, là tiểu thiếp của Đại công tử Thẩm gia”. Trong chốc lát đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào tôi, vài người mặt còn lộ vẻ kinh ngạc, giống như tôi và “Sở Thiên Khoát” có quan hệ minh bạch gì đó. Tôi trộm nhìn xem, sắc mặt Thẩm Hồng cũng có chút thay đổi.

      Tôi buộc lòng phải đứng lên, mỉm cười : “Câu trả lời của Sở sư phụ là đúng. Trong Tấn thư, thiên Văn chí từng viết: ‘ba ngôi sao ở góc bên phải phía nam chòm sao Hiên Viên được gọi là Tửu Kỳ, tức lá cờ của Tửu quan, chuyên quản việc ăn uống yến tiệc.Năm ngôi sao bảo vệ Tửu Kỳ, thiên hạ hội hợp chè chén, có rượu thịt và của cải, ban thưởng cho những người có chức tước thuộc hoàng tộc’.Về điểm này, gia phụ vốn từng đề cập với ta, trong lúc chuyện phiếm ta cũng cho nghĩa muội Băng Ngưng, cũng chính là muội muội của vị Sở sư phụ này”.

      Những người vây xem đều phát ra tiếng “xùy” dài, ra ý “ ra là thế”. Tôi biết người giả mạo “Sở Thiên Khoát” kia là ai. Y chính là Tiết Bạch Y, người tôi và Băng Nhi gặp trong hội Đố đèn Tết Nguyên tiêu nửa năm về trước, kẻ khiến Băng Nhi si mê khôn nguôi. Nhưng giờ, Bạch Y còn đó, Băng Nhi phương nào? Băng Nhi giờ trở thành dã quỷ hồn khô héo đợi chờ, ôm hận chung thân bên bờ chuyển thế luân hồi.

      Tôi ngồi xuống, thản nhiên như . Tiết Bạch Y quẳng về phía tôi ánh mắt khiêu khích. Trong lòng tôi thầm thở dài, tự nhủ: Người này giống người có tấm lòng rộng rãi. Tết nguyên tiêu hôm đó tôi còn thắng y trong hội Đố đèn, chỉ sợ y đem lòng hận thù từ lâu. Chắc chắn tìm cách trả thù, tôi phải đề phòng cẩn thận mới được.

      Lúc này, có người mang Tấn thư ra từ lâu, tra được đáp án. Trác Minh Khởi lời tán thưởng: “Thẩm thiếu phu nhân, Sở sư phụ đều tài hoa”. Trong lòng tôi lại thầm thở dài, nữ tử có tài mới đức, tôi nhìn về phía Lão phu nhân, lúc này bà cũng nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao.

      Khanh thúc đứng đài tuyên bố: “Hiệp thứ nhất, Sở sư phụ thắng. Tiếp theo, hai vị sư phụ hỏi đối phương qua lại. Mỗi người hỏi ba câu, người trả lời đúng nhiều hơn thắng. Hai vị chuẩn bị xong, xin hỏi lẫn nhau !”.

      Ngay sau đó hai người chuẩn bị xuất trận, tạm thời ngươi đến ta , binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chẳng mấy sôi nổi.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 9. Phẩm rượu luận học thức

      Tiết Bạch Y kia quả nhiên là người có học thức uyên bác. Ba hiệp tiếp theo, y đối đáp trôi chảy những đề tài mà Bàng Kiến cố tình gây khó dễ. Bàng Kiến kia cũng phải hạng người chỉ có hư danh. Gã trả lời những câu hỏi của “Sở Thiên Khoát” cũng hết sức ràng mạch lạc.

      Khánh thúc tuyên bố: “Trận đầu tiên, biểu của hai vị sư phụ đều làm người khác phải khen ngợi. Nhưng trong hiệp thứ nhất, Sở Thiên Khoát sư phụ trả lời toàn diện hơn. Cho nên, trận thứ nhất, Sở sư phụ thắng!”. Khánh thúc vừa mới dứt lời, những người vây xem đều vỗ tay khen hay.

      Khánh thúc hô: “Để làm tửu vĩ công giỏi, chỉ cần hiểu biết về rượu, quan trọng hơn là phải biết uống rượu. Bởi vì mỗi lần ủ rượu ra, cuối cùng còn lại là chút ít, luôn phải cho tửu vĩ công uống hết toàn bộ, để thuận lợi tốt lành, là tửu vĩ công, tửu lượng rất quan trọng. Trận thứ hai, hai vị sư phụ tỷ thí tửu lượng. Rượu có thể nuôi thân, cũng có thể hại thân. Trước khi hai vị sư phụ tỷ thí, phải nghĩ kỹ mới được.”

      Lúc này, “Sở Thiên Khoát” bỗng nhiên : “Các vị, tại hạ bị bệnh , lại phải nhà xí, chút nữa quay lại”. Dứt lời, ngẩng đầu ưỡn ngực muốn lẩn vào trong đám người. Những người phía dưới cười rần rần.

      “Khoan !” Thẩm Tề đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, tuy Sở sư phụ là thân thích của Thẩm gia chúng ta. Nhưng nếu cứ tùy tiện lên đài xuống đài, khó tránh khiến người ta chỉ trích, cho là Thẩm gia chúng ta bao che người thân”.

      Thẩm lão phu nhân gật đầu: “Lời Tề Nhi rất hợp lý. Sở sư phụ, mong sư phụ tỷ thí xong rồi hẵng làm tiếp những việc khác”.

      “Sở Thiên Khoát” kia đành phải quay lại, : “Cứ làm theo lời Lão phu nhân ”.

      Vì thế, trận tỷ thí thứ hai bắt đầu. Rượu đựng trong vò lớn vò được chuyển đến, đặt trước mặt hai người là mười vò rượu được xếp chỉnh tề ngay ngắn.

      Lúc này, tôi lại nghe được thiếu phụ chen chúc bên cạnh ngừng than thở: “Giờ phải làm thế nào mới tốt đây? Giờ phải làm thế nào mới tốt đây…”. Tôi nghe giọng rất quen thuộc, chợt thông suốt, quay đầu lại quan sát tường tận. Thiếu phụ kia mày rậm mắt to, mặt đánh phấn dày chừng tấc, dùng khăn tay che nửa mặt liên tục lầm bầm. Tôi quan sát vài lần, suýt chút nữa bật cười. Thiếu phụ này, phải Tiêu Tiếu giả dạng là ai? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, ra hai người họ thương lượng ổn thỏa, ai phù hợp với trận tỷ thí nào người đó thi. Nhưng ngờ rằng Tiết Bạch Y đầy khí chất văn nhân cổ hủ, vô lại khác hẳn Tiêu Tiếu này lại thể thuận lợi rời đài thi đấu đổi người.

      Minh Nguyệt Hân Nhi như vui mừng điều gì đó, khe khẽ reo lên: “Trận này chúng ta thắng chắc rồi”.

      “Bằng Kiến được xưng là “Tửu tiên”, tửu lượng hiển nhiên là hạng nhất. Minh Nguyệt Hân Nhi, em đừng đắc ý thế.” Băng Ngưng nhắc nhở con bé,

      Minh Nguyệt Hân Nhi dương dương tự đắc : “Sợ gì cái gã mập đó! Từ ngày còn bé Tiêu Tiếu gian lận lừa bịp những người xung quanh lấy tiền mua rượu rồi, tửu lượng của huynh ấy nhất định là còn gì để !”.

      Lúc này, đài thi đấu, Bàng Kiến nhắc vò rượu lên, uống mạch. Sau khi uống xong, mặt đổi sắc, hơi thở bình ổn. “Sở Thiên Khoát” râu ria đầy mặt, nhìn biểu cảm. Y cũng bắt chước dáng vẻ Bàng Kiens, nhấc vò rượu lên, khá lâu mới uống hết vò.

      Bàng Kiến nở nụ cười khinh miệt, liên tiếp nhấc hai vò lên uống hết sạch, giống như uống nước lã. “Sở Thiên Khoát” thấy thế, đứng nguyên tại chỗ, bất động hồi lâu. Lập tức có người giục y uống mau . Y nhấc vò rượu lên, ngã khuỵu xuống đất, hét to: “Ai cũng biết, người Đông Ngụy có sở trường uống rượu. Hôm nay ta thể tiếp tục uống, chẳng qua là vì sức khỏe có vấn đề. Trận này, coi như là ta cho Bàng Tam mập trận thôi”.

      Thấy “Sở Thiên Khoát” nhận thua, tròng mắt Minh Nguyệt Hân Nhi cũng trợn trừng lên, mà biết rằng, thiếu phụ do Tiêu Tiếu giả dạng, lại liên tục lầm bầm bên cạnh.

      Người vây xem kêu ầm lên. Khánh thúc tuyên bố: “Trận tỷ thí thứ hai, Sở sư phụ bỏ cuộc, Bàng sư phụ thắng. Tiếp theo là trận thứ ba, ‘Biện rượu’. Để trở thành tửu vĩ công ưu tú, chẳng những phải phân biệt được đủ loại rượu, mà còn phải hiểu được chất lượng của rượu. Mời hai vị sư phụ đến phân biệt tên gọi của năm loại rượu này, đồng thời chỉ ra ở bước này nảy sinh vấn đề”.

      Ngay tức khắc có người bưng lên năm vò rượu. Bàng Kiến tiến lên ngửi chút, liền cười : “Trong đầu ta có đáp án. Có điều Sở sư phụ là khác từ bên ngoài tới, xin nhường cho Sở sư phụ trước”,

      “Sở Thiên Khoát” cũng cười : “Tiểu đệ là khách từ bên ngoài tới, há có thể lấn át chủ được. Hãy cứ xin mời Bàng sư phụ trước”.

      Bàng Kiến lộ vẻ tự mãn, : “ vậy, ta khách khí. Mọi người đều biết, quá trình làm rượu chia làm sáu bước, phân chia thành trải cơm, lên men, chưng cất, chứa đựng, pha chế và chiết rượu. Trong sáu bước này, bất kể bước nào xảy ra vấn đề, chất lượng rượu cũng thuàn. Vò rượu thứ nhất là rượu phần Hạnh Hoa thôn, mùi vị loại này đậm và nồng, là rượu ngon, đáng tiếc chưa đủ thanh liệt, hẳn là để quá thời gian lên mem”.

      Bàng Kiến vừa xong, Trác Minh Khởi lập tức khen ngợi: “Bàng sư phụ cao minh! Lời xoàng chút nào”.

      Bàng Kiến lại càng thêm đắc ý, gã múc chén trong vò thứ hai ra uống ngụm, : “Vò này là Dương Hà Đại Khúc. Nước là máu của rượu. Đặc điểm của Dương Hà Đại Khúc là hương thơm thuần khiết nồng nà, dư vị thanh tịnh. Nhưng vò Dương Hà Đại Khúc này thiếu hẳn dư vị, hẳn là lúc pha chế xảy ra vấn đề”. Ngay sau đó Trác Minh Khởi lại tán thưởng dứt, Bàng Kiến lại đúng.

      “Sở Thiên Khoát” vốn lẳng lặng đứng bên, đột ngột tiến bước lên : “Bàng lão huynh khoe khoang võ mồm lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, ta thay Bàng sư phụ phần tiếp theo cho”. Y đến trước vò rượu thứ ba, ngửi thoáng rồi : “Đây là Trúc Diệp Thanh. Trong này bỏ thêm sa nhân, tử đàn, đương quy, trần bì, công đinh hương, linh hương, quảng mộc hương và lòng trắng trứng. Rượu là rượu ngon, đáng tiếc bỏ thêm ba loại hương nhiều quá, khiến cho mùi thuốc át cả mùi thơm của rượu”.

      Y lại ngửi vò thứ tư, : “Đây là rượu hoa quế Nam Dương. Những cái khác rất nổi bật, chỉ tiếc là hoa quế được ngắt say cơn mưa, cho nên khiến mùi vị rượu giảm hơn phân nữa, đáng tiếc”.

      Nghe xong lời “Sở Thiên Khoát” , Trác Minh Khởi vỗ tay khen ngợi. Khuôn mặt Bàng Kiến khó coi như quả cà tìm. Tiêu Tiếu chắc là cũng ngờ rằng y lại tìm được cao thủ như thế, liên tục giọng niệm: “Nam mô A Di Đà Phaath” ở phía sau.

      Hai người Bàng Kiến, “Sở Thiên Khoát” cùng đến trước vò rượu thứ năm, mỗi người cầm chén uống hớp. Bàng Kiến tranh trước: “Đây là rượu ngọt hoa quả. Mùi vị mát lạnh ngọt ngào, ở trong bỏ thêm đường kính. Khuyết điểm của nó là ngọt ngấy quá mức, thiếu mùi chua cay, đủ dương cương”. Sau khi gã xong, bắt chéo hai chân, đắc ý nhìn Sở Thiên Khoát.

      “Sở Thiên Khoát”nhìn gã cái, khẽ cười : “Loại rượu này là rượu nho do ngoại quốc tiến cống. Thông thường chỉ những nơi như hoàng cung mới có. Loại rượu này cũng phải là thiếu mùi chua cay, mà là cần phải tìm dụng cụ thích hợp để uống, cái gọi là ‘bồ đào mỹ tửu dạ nguyệt quang [1]’ chính là về nó. Thế nên ta cho rằng, loại rượu này xuất vấn đề gì hết”.

      [1] Nghĩa là “Bồ đào, rượu ngon cùng chén ngọc”. Trích câu thơ trong bài Lương Châu từ của tác giả Vương Hàn.

      “Sở Thiên Khoát” hết lời, đài bỗng im phăng phắc. Hồi lâu có người lên tiếng. Mãi đến khi Trác Minh Khởi tuyên bố: “Sở sư phụ quả nhiên học thức uyên bác, trình độ nghiên cứu về rượu sâu sắc. Trận này, Sở sư phụ thắng!”, quanh đài thi dấu mới sôi nổi lên lần nữa.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 10. Bạch y lạnh như nước (1)

      Minh Nguyệt Hân Nhu mừng rỡ phát cuồng, Tiêu Tiếu giả trang thành phụ nữ núp sau lưng tôi cũng hả dạ thôi. Bàng Kiến bị vây giữa tiếng cười nhạo của những người đứng xem, lao vào đám đông chạy mất dạng. “Sở Thiên Khoát” do Tiết Bạch Y đóng giả đứng giữa đài thi đấu, vô cùng bình tĩnh.

      Tiêu Tiếu nháy mắt ra hiệu với “Sở Thiên Khoát”, y đều nhìn mà thấy, hồi lâu sau mới cười : “Sức khỏe tại hạ được tốt, xin lui xuống nhà xí trước , lúc nữa qua lại”. Tiêu Tiếu nghe vậy, như được đại xá, từ phía sau lưng tôi chạy . Tôi nhị được, suýt chút phì cười, lại đột nhiên thoáng thấy Thẩm Tề ở phía đối diện gì đó với đám hạ nhân, sau rồi mấy người kia liền về hướng “Sở Thiên Khoát” vừa . Trong lòng tôi cả kinh, biết chắc xảy ra chuyện.

      Quả nhiên, bao lâu sau, mấy tên thủ hạ của Thẩm Tề dẫn theo Tiêu Tiếu và Tiết Bạch Y vào giữa đài thi đấu. Lúc này, Tiêu Tiếu đổi lại trang phục của “Sở Thiên Khoát”, Tiết Bạch y vận áo trắng như ngọc, phong thái nhàng, phong lưu phóng khoáng. Nhưng khuôn mặt nhác trông lúc nào cũng quá mức lạnh lùng kiên định, làm cho người ta cảm thấy xa cách thể gần gũi.

      Đám thủ hạ của Thẩm Tề thầm phen với . Khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. ra giữa sân, với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, con có chuyện muốn bẩm báo. Nhưng... biết có nên ra hay ”.

      Lão phu nhân nhìn cái, cười bảo: “Tề Nhi, chẳng phải con vốn tính với ta rồi sao? Hà tất phải quanh co xa gần.”

      Thẩm Tề nghiêm nghị đáp: “Vâng”. mặt mảy may lộ vẻ lúng túng, có thêt thấy được lòng dạ người này rất thâm sâu.

      : “Lão phu nhân, theo thủ hạ của con bẩm báo, người vừa rồi tham gia tỷ thí, thực ra phải Sở Thiên Khoát, mà là người áo trắng này. Hai người bọ họ thông đồng gian lận từ trước, thừa dịp hai lần nhà xí để đổi người”.

      Lão phu nhân trầm tư . Minh Nguyệt Hân Nhi lại kêu to: “Tam công tử, Bàng Tam mập cậu tiến cử thua rồi, chứng tỏ bản thân gã có thực lực bằng người ta. Cho dù cậu là chủ nhân, cũng thể ngậm máu phun người ức hiếp người khác được! Trái lại cậu xem, Tiêu...Sở Thiên Khoát vì sao lại thông đồng gian lận với tên vận đồ trắng kia? Dù Sở Thiên Khoát chịu làm tên vận đồ trắng kia chưa chắc chịu thua nha”.

      Thẩm Tề lạnh lùng nhìn lướt qua chúng tôi, : “Đó gọi là người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Đây chẳng qua là chuyện rất dễ hiểu thôi. Vừa rồi thủ hạ ta đứng bên ngoài nhà xí nhìn thấy hai người đó lén lút ra, đương nhiên là thể lầm được. Nếu có ai phục, tỷ thí lại lần nữa là được”.

      Tiêu Tiếu lúc này giả dạng thành “Sở Thiên Khoát”. Mặt mũi đầy râu, khồn nhìn ra biểu cảm. Nhưng y lại nhảy dựng lên chỉ vào người Thẩm Tề la lối: “Ta là người Đại công tử tiến cử, thắng người Tam công tử tiến cử, cậu chấp nhận được là thua cuộc đúng ? Nên mới hại ra như vậy”.

      Vẻ mặt Tiết Bạch Y ngạo mạn và khinh thường, lạnh lùng hỏi: “Tiền thưởng của tửu vĩ công là bao nhiêu bạc? Còn tiền công của tửu vĩ công là bao nhiêu?”

      Khánh thúc : “Người thắng cuộc tỷ thí cửu vĩ công được thưởng trăm mươi lượng. Còn tiền lương hàng tháng của tửu vĩ công là ba lượng sáu, Lão phu nhân tăng gấp đôi tiền công cho vị tửu vĩ công mới nhậm chức, tính tròn là bảy lượng.” Những người vây xem thấy vậy rất nhiều người kêu ồ lên. Bảy lượng bạc tiền công hàng tháng, đích xác phải là số tiền .

      Tiếu Bạch Y lại khinh thường ra mặt, nhàng cởi chiếc tua

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :