1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Quyển 2. Huynh đệ bất hòa

      Hồi 1. Người trong giấc xuân khuê

      Đại viện Thẩm gia càng ngày càng trở nên tiêu điều. Từ khi Băng Nhi chết , Lạc Lạc làm ầm ĩ, Lão phu nhân cũng tựa hồ già rất mau. mái đầu bà, hết sợi tóc này bạc đến sợi tóc kia bạc, dù Cúc ma ma giúp bà nhổ nhiều thế nào chăng nữa, những sợi nhổ cũng thể nhiều hơn những sợi mới xuất . mái đầu bạc giục già yếu, biết phải làm sao!

      Minh Nguyệt Hân Nhi hình như cũng sinh ra rất nhiều tâm , còn ríu rít ngừng khi có việc gì nữa, lại thường xuyên tay chống má, xiêu vẹo ngồi bên bàn đá dưới gốc cây ngô đồng, ngơ ngác nghĩ những nỗi trong lòng. Tôi nghĩ thầm, con lớn rồi nên giữ lại trong nhà, giữ giữ lại hóa ra thù, phải chăng tôi nên tìm cho con bé gia đình để gả phắt .

      Từ sau khi Băng Nhi qua đời, Bảo Bảo theo Băng Ngưng.Thần tình của nhìn ra mấy nét thay đổi, nhưng tôi biết, có vài lần trong đêm ngủ được, tôi xuống giường lại trong sân nghe tiếng khóc trầm thấp kìm nén truyền ra từ trong phòng Bảo Bảo. Bảo Bảo và Băng Nhi tình như thủ túc, Băng Nhi chết , người buồn bã đau lòng nhất, đương nhiên cũng bao gồm Bảo Bảo.

      Băng Ngưng cũng trở nên trầm mặc kiệm lời, ngày ngày ngoại trừ luyện kiếm ra rất ít khi làm việc khác. Chỉ có lúc Thẩm gia đưa rượu xa, mới tươi vui hơn chút. Mỗi khi theo xe rượu vào Nam ra Bắc bảo vệ hộ tống, lúc đó, tôi lại cầm được lòng nhớ đến Băng Nhi. Nếu Băng Nhi còn sống, Băng Ngưng hà cớ gì mà phải đơn như thế ?

      Từ sau hôm bị giáo huấn, Mai Nhiêu Phi rất ít khi ra khỏi phòng. Chỉ thi thoảng, lúc mặt trời ấm áp, mới thấy nàng ta ôm Mẫn Nhi ra sưởi nắng. Mỗi lần thấy tôi, nàng ta đều đánh tiếng gọi cách rất căng thẳng, tiếp đó ánh mắt lại trở nên hết sức xa cách.Nghe Mộc Nhan , tinh thần Mai Nhiêu Phi có chút thất thường, giường như ngày nào cũng bị vây trong ác mộng, tài nào thoát ra được. Chẳng hiểu vì sao, tôi lại càng nhớ về Mai Nhiêu Phi miệng lưỡi sắc bén, vô cớ sinh kia hơn. Nàng ta như thế, dĩ nhiên có lúc khó tránh khỏi làm người khác ghét bỏ, nhưng tình thần lại phấn chấn mạnh mẽ, giống kiểu chẳng chút sinh khí nào như bây giờ, dáng vẻ như chỉ còn lại nửa cái mạng.

      Khác biệt với Mai Nhiêu Phi, Sầm Khê Huyền trở nên cực kỳ thô bạo. nàng vốn là người nịnh hót tứ bề, khéo léo tinh ranh, giờ lại giống như trước kia, thản nhiên với người với vật. Động chút là trách mắng nha hoàn, đánh chửi hạ nhân, trong phút chốc tất cả những người làm việc dưới tay nàng đều hết sức lo sợ, im như ve sầu giữa mùa đông, rồi lại dám giận mà dám gì.

      Thảng hoặc có nhìn thấy Thẩm Phúc, y vẫn xách cái lồng nhốt chim tước, mang theo làn đựng dế, dáng vẻ vô công rồi nghề. Từ chuyện của Băng Nhi, tôi biết, ra Thẩm Phúc cũng phải người như vậy, trong lòng y nhất định có rất nhiều điều bất đắc dĩ, cho nên đành phải lấy vật làm vui, chuyện trò cởi mở mà thôi.

      Số lần Thẩm Tề lộ mặt ở nhà lại nhiều hẳn lên. Lần trước nghe mấy lời Lạc Lạc , Lão phu nhân khó tránh khỏi đem lòng nghi kỵ . Thế nhưng, lại làm như có chuyện gì xảy ra, càng đối xử với Lão phu nhân kính cẩn hơn. Ở Thẩm gia, nghiễm nhiên trở thành thiếu chủ nhân, tất cả chuyện lớn chuyện trong nhà, việc nào là phải dựa theo căn dặn của để làm. Ngoại trừ nghi ngờ với ra, Lão phu nhân lại càng khó tránh được áy náy mà lung lạc, thế nên càng để cho tùy tiện hơn.

      Chuyện mừng đáng giá duy nhất chính là bệnh tình của Thẩm Hồng cuối cùng ngày càng tốt hơn. Đến đầu mùa hạ, nhờ dìu đỡ của tôi và Bảo Bảo, chàng có thể xuống đất lại được. Sắc mặt chàng bắt đầu trở nên hồng hào hơn, thân thể cũng càng ngày càng tráng kiện. Nghe Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo , trước khi bị bệnh, Thẩm Hồng là người vô cùng độ lượng dịu dàng,đối xử với người khác rất tốt. Nhưng tối thấy phần lớn thời gian của chàng dành cho việc nhíu mày trầm tư, giống như trong lòng giấu vô vàn tâm . Chàng dễ dàng cười với ai, cũng chuyện to tiếng. Tôi nghĩ bụng: Chuyện thê tử kết tóc Liễu Vũ Tương và cái chết của Băng Nhi là đả kích quá lớn với chàng. Nam nhân này, vừa mới thoát khỏi vòng vây bệnh tật, lại rơi xuống vực thẳm mất người thương, những khổ sở trong đó chỉ có chính chàng mới . Vậy là, tôi dốc hết khả năng của mình, đối xử với chàng tốt hơn, để trong lòng chàng còn cảm thấy buồn khổ. Lúc mới đầu, chàng dễ đón nhận, nhưng dần dà, rồi chàng cũng quen với bầu bạn của tôi.

      Giữa tháng Sáu, tiết trời nóng như đổ lửa. Tôi và Bảo Bảo ở trong vườn trồng những gốc hoa hồng rực rỡ xòe cánh đua sắc, hương thơm thấm vào người, cả đại viện Thẩm gia đều tràn trong hương sắc.

      Sáng sớm ngày hôm đó, tôi dìu Thẩm Hồng đến vấn an Lão phu nhân. Lão phu nhân vội căn dặn hạ nhân lấy ghế tựa cho Thẩm Hồng ngồi, hòa nhã : “Hồng Nhi, thân thể con còn chưa bình phục hẳn, cần đến thỉnh an ta đâu”. Thẩm Hồng cười : “Làm phiền mẹ lo lắng cho nhi tử, giờ con khỏe lắm rồi. Đôi khi cần Cửu Dung đỡ, cũng có thể tự mình được”.

      Lão phu nhân gật đầu : “Vậy tốt.Mấy năm nay con đau ốm liên liên, đến bây giờ cuối cùng cũng dần dần bình phục, mẹ thấy vậy trong lòng cũng an tâm, nhờ liệt tổ liệt tông Thẩm gia nên trời linh thiêng”. Lão phu nhân xong, liền dùng ống tay áo lau dấu lệ nơi khóe mắt.

      Cúc ma ma thấy thế, vội : “Lão phu nhân chớ thương cảm. Hôm nay còn tin tốt lành nữa muốn báo cho người”.

      Lão phu nhân cũng cười : “Cúc ma ma có tin tốt lành gì muốn báo?”.

      Cúc ma ma đưa Mai Nhiêu Phi đến trước mặt Lão phu nhân : “lão phu nhân, tin tốt lành đó chính là, người lại sắp được làm bà nội lần nữa. Nhị thiếu phu nhân lại có rồi”. Mai Nhiêu Phi hôm nay khắc hẳn với trạng thái suy nhược trước đó, chân mày khóe mặt đong đầy ý cười, xấu hổ đứng trước mặt Lão phu nhân.

      Lão phu nhân lại kinh ngạc mừng rỡ như dự liệu, chỉ “ừm” tiếng, hỏi: “Có mấy tháng rồi”.

      Mai Nhiêu Phi vội trả lời: “Mới hơn hai tháng”.

      Lão phu nhân gật gật đầu, cười bảo: “Đây đúng chuyện vui lớn. Phi Nhi phải giữ gìn thân thể cho tốt. Muốn ăn muốn uống cái gì, cứ cho Cúc ma ma hoặc Khánh thúc, để bọn họ mua cho, nhất thiết được bạc đãi cháu ta, tự mình phải cẩn thận mới được”.

      Mai Nhiêu Phi vốn thấy Lão phu nhân chỉ khẽ “ừm” tiếng cho là bà thích, thất vọng lại nghe bà mềm giọng thăm hỏi, nhất thời hớn hở ra mặt, ngoan ngoãn đáp: “Đa tạ Lão phu nhân, Phi Nhi biết ạ”.

      Ánh mắt Lão phu nhân bỗng nhiên chuyển về phía Thẩm Hồng và tôi, : “Hồng Nhi, con nhìn xem, đệ muội của con lại có thai rồi. Mấy năm nay sức khỏe con tốt, chưa thể có con, hôm nay bình phục hiếm thấy, biết con tính khi nào cùng phòng với Cửu Dung, cũng sinh đứa bé mập mạp cho mẹ đây?Đến lúc đó, tất cả tâm của mẹ mới coi như là hoàn toàn chấm dứt”.

      Khuôn mặt Thẩm Hồng hơi đỏ lên. Năm nay chàng hai mươi chín, nhưng dáng vẻ mảnh khảnh thư sinh, nên thoạt nhìn còn có vẻ hơn Thẩm Phúc mấy tuổi. Chàng lên tiếng: “Mẹ, việc này thể vội vàng được”.

      Vẻ mặt Lão phu nhân chợt trở nên nghiêm nghị : “Hồng Nhi, hay là trong lòng con vẫn còn nhớ đến ả đàn bà kia?”

      Sắc mặt Thẩm Hồng cũng thay đổi, chàng ho dữ dội mấy tiếng, : “Chuyện qua rồi cứ để cho nó qua, nên nhắc lại nữa”.

      Lão phu nhân mặt chuyển sang hờn, đứng dậy, phất tay áo bỏ . Những người khác cũng tản mát theo.

      Thẩm Hồng vẫn ngồi yên chỗ cũ, hồi lâu sau mới cất giọng hỏi tôi: “Cửu Dung, trong lòng muội có trách cứ ta quên được nàng ấy ?”

      Tôi lắc đầu cười. Sao tôi có thể trách Thẩm Hồng quên được Liễu Vũ Tương đây? hơn năm rồi, mặc dù ngày ngày ở bên cạnh Thẩm Hồng, đầu đội vòng nguyệt quế tiểu thiếp nhà họ Thẩm, nhưng trong lòng, tôi chưa từng quên Hình Phong ca. Đường biên ải xa xôi, “Thương thay xương trắng bờ Võ Định, người còn trong mộng giấc khuê phòng [1]”, chỉ là biết huynh ấy… chiến trường khói lửa liên miên, giờ có còn sống? Mọi chuyện có được tốt hay ?

      [1] Trích hai câu thơ trong Lũng Tây hành của nhà thơ Trần Đào

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 2. Lúc canh khuya đêm thẳm

      Ngày thứ hai, ngày thứ ba… ngày nào sau đó Lão phu nhân cũng đều hỏi chuyện viên phòng [1] của tôi và Thẩm Hồng lúc vấn an buổi sáng. Hỏi lâu nhưng vẫn chưa có câu trả lời khẳng định, Lão phu nhân càng nổi cáu.

      [1] Viên phòng: Chuyện vợ chồng

      Sáng sớm hôm đó, lúc Lão phu nhân hỏi, Thẩm Hồng im lặng . Tôi cười đáp: “Đa tạ Lão phu nhân tác thành. Cửu Dung và tướng ông bàn bạc ổn thỏa rồi, chuyện viên phòng, định là tối nay ạ”.

      ư?” Lão phu nhân thoáng niềm vui, hỏi. Tôi mỉm cười gật đầu, đưa mắt về phi Thẩm Hồng, chàng cũng đành phụ họa theo: “Tất cả đều theo ý của mẹ”. Lão phu nhân vỗ tay cười to: “Tốt tốt tốt! Quyết định vậy . Cúc ma ma, A Thanh, các người mau giúp Đại công tử dọn dẹp phòng ốc sạch , sau đó trở về bẩm báo cho ta. Hồng nhi, con và Dung Nhi, nhất định phải sinh bé trai cho Thẩm gia, sản nghiệp Thẩm gia lớn thê này, vẫn chờ các con kế thừa đấy”.

      Tôi hơi nhíu mày, thầm thở dài, chỉ câu này của Lão phu nhân mà biết sinh ra bao nhiêu sóng gió. Bởi tôi chứng kiến rất , lúc Lão phu nhân câu đó, sắc mặt Mai Phiêu Nhi và phu thê Thẩm Tề đều thay đổi.

      Lão phu nhân lại thêm: “Cửu Dung, con gả vào Thẩm gia, Thẩm gia đối xử với con xem như cũng đến nỗi nào. Nếu có thể sinh cho họ Thẩm bé trai, ta làm chủ mẫu bảo Thẩm Hồng đưa con lên làm chính thất”. Tôi vội tạ ơn.

      Chuện viên phòng cứ định đoạt như vậy. Vấn an xong trở về, , Thẩm Hồng luôn rầu rĩ vui. Tôi thấy vậy, trong lòng có phần tức giận, xem điệu bộ của chàng, như chuyện viên phòng là tôi vớ bở của chàng vậy, tôi cũng ra vẻ giận dỗi thèm để ý tới chàng.

      Trở vào phòng, chàng thấy ánh mắt tôi hình như hơi giận mới dịu giọng an ủi: “Cửu Dung, nàng cần như thế, viên phòng… việc đó…”. Chàng bấm bụng mà : “Đâu phải chuyện ”.

      Tôi lườm chàng cái, cười bảo: “Ai thèm viên phòng với chàng? Chàng đừng làm cái vẻ mặt như phải xông ra pháp trường vậy, được chứ?”.

      Chàng ấp úng: “ phải nàng với Lão phu nhân rằng… rằng đêm nay chúng ta viên phong sao?”

      Tôi làm mặt nghiêm túc : “Thẩm Hồng ca ca, thiếp gọi chàng tiếng ‘tướng công’ là do vướng phải thân phận giờ của mình mà thôi. Kỳ thiếp biết, trong lòng chàng vẫn nhớ mãi quên tỷ tỷ. Gả cho chàng làm lẽ, cũng do thiếp có nỗi bất đắc dĩ, chứ phải là từ đáy lòng có tình cảm phu thê với chàng. Nhưng nếu ông trời an bài cho chúng ta bên nhau, chuyện viên phòng chỉ e… chỉ e là thể tránh được. giờ chúng ta đều cần có thời gian để tiếp nhận đối phương, và cũng để cho đối phương tiếp nhận mình”.

      Thẩm Hồng cúi đầu , sai lúc trầm tư mới lên tiếng: “Cửu Dung, nàng rất phải. Nhưng mà tối hôm nay...’.

      Tôi cười đáp: “Thiếp tự có cách”.

      Cả ngày sau đó, Thẩm Hồng làm việc gì cùng yên lòng, tôi cứ cười chàng mãi.

      Bóng tối buông xuống rất may, ăn cơm tối xong, chúng tôi đến vấn an Lão phu nhân, Lão phu nhâ cười bảo: “Trời còn sớm nữa, các con về nghỉ ngơi ”.

      Về đến phòng ngủ của Thẩm Hồng, Cúc ma ma và A Thanh chờ sẵn bên ngoài từ lâu. Thấy chúng tôi, Cúc ma ma chào đón, lấy lòng bằng mọi cách: “Đại công tử, hôm nay là lần đầu tiên cậu và Tiểu thiếu phu nhân viên phòng. Lão phu nhân đặc biệt cho Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo nghỉ, để bà già này chờ ở bên ngoài, nếu có cần gì, cứ thông báo là được rồi”.

      Thẩm Hồng có phần lúng túng, được lời. Tôi tươi cười : “Thế phiề n ma ma vậy. Giờ tuy là tháng Sáu, nhưng lúc nữa đêm nữa hôm thời tiết cũng lạnh. Chỗ ta có vò rượu hoa quế, xin tặng ma ma và A Thanh uống cho ấm người”.

      Cúc ma ma cũng cười : “ cần Tiểu thiếu phu nhân nhọc công lo lắng. Bà già này thân mang trọng trách, nào dám uống rượu để hỏng việc”. Cúc ma ma vừa cười vừa dùng ánh mắt đắc ý nhìn tôi. Từ lúc tôi bước vào cửa nhà họ Thẩm, mải cho đến sau khi Băng Nhi qua đời, khúc mắc của chúng tôi xem như kết càng sâu.

      Tôi cười bảo: “Thế thôi vậy. là làm khó cho ma ma”. Dứt lời, cùng Thẩm Hồng bước vào phòng đóng cửa lại.

      Thẩm Hồng giọng hỏi tôi: “Cửu Dung, nàng bảo chuyện này phải làm thế nào cho phải?”.

      Tôi cười, ra chiều bí hiểm: “Tướng công, chàng có biết chơi tưu lệnh ? Chúng ta chơi tửu lệnh nhé?”.

      Thẩm Hồng hiểu tôi nghĩ gì, gật đầu đồng ý.

      Tôi rót nước lọc vào ly trà, cười bảo: “Tướng công, chúng ta chơi tửu lệnh thế này. Thiếp đọc câu thơ,chàng phải tiếp câu. Ghép thành bài thơ hoàn chỉnh. Nếu chơi, ai tiếp được, coi như thua, phạt uống “rượu”. Chàng thấy thế nào?”.

      Thẩm Hồng nghi ngờ : “Được”.

      Tôi tiến đến, thầm vào tai chàng: “Chàng xem, Cúc ma ma va A Thanh đều ở bên ngoài nghe ngóng đấy. Chúng ta chơi trò này trước, để bọn họ cảm thấy vô vị buốn ngủ, mới can thiệp vào chuyện của chúng ta”.

      Thẩm Hồng nghe vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên, cười : “Cửu Dung, nhìn tiểu nha đầu nàng ngày thường lời, tựa như cái hồ lô miệng, nhưng mà mưu ma chước quỷ trong đầu lại rất nhiều”.

      Tôi cười gì. Thẩm Hồng hơi giữ được bình tĩnh, hỏi: “Cửu Dung, nàng trươc hay ta trước?”.

      Tôi nghĩ chút, : “Tướng công, văn nhân từ xưa đến giờ, chàng thích ai nhất? Chúng ta ngâm vịnh vê văn nhân đó, được chứ?”.

      Thẩm Hồng buột miệng: “Được! Văn nhân ta ngưỡng mộ nhất, là Giả Trường Sa!”.

      Tôi tán thưởng: “Tướng công quả nhiên nặng tình cảm! Giả Trường Sa tài hoa xuất chúng, tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc bị hạng tiểu nhân ganh ghét, gặp lời gièm pha, ức đắc chí, cuối cùng đáng tiếc vô cùng! Phận thiếp vụng về, xin vịnh trước câu, mời tướng công ứng tiếp”. Tôi , trong bụng nghĩ ra rồi, vì thế ngâm nga: “Thần này Trường Sa bị đọa đày. Theo dòng làm phú viếng hồn đây. Mời tướng công”.

      Thẩm Hồng khen: “Cửu Dung rất khí phách! Nhưng ta thua nàng đâu”. Chàng nghĩ ngợi tiếp lời: “Thường thay lòng ôm văn trị quốc.Chẳng thể làm thần giúp nước ngay”.

      Tôi tiếp: “Phượng loan ân thân buồn ngây. Nhân tài bỏ cuộc có ai hay?”.

      Thẩm Hồng đón lời: “Hậu nhân chỉ thương văn chương đẹp Tựa quân vương hỏi quỷ thần này [2]”.

      [2] Bài thơ trong chương này do Kinh Cức Điểu làm – chú thích của tác giả.

      bài thơ thất luật hoàn thành. Chúng tôi hẹn mà cùng mỉm cười. Thẩm Hồng thở dài: “Ta tự phụ tài hoa xuất chúng, đọc nhiều sách vở, chưa từng nghĩ rằng hôm nay thua như nàng. Cửu Dung tài tình, khí phách lại càng thua trang nam nhi, ta tự phạt chén”.

      Tôi mỉm cười, lời.

      ….

      Đêm sâu hun hút, lặng ngắt như tờ. Tiếng mõ của người gõ mõ cầm canh bên ngoài nặng nề vang lên.

      Tôi lặng lẽ đẩy cửa ra, Cúc ma ma và A Thanh quả nhiên ngủ rồi. Tôi đóng cửa, rón rén quay trở lại, cười bảo: “Đều ngủ, tướng công, đêm khuya rồi, chúng ta nghĩ ngơi ”.

      Sắc mặt Thẩm Hồng hơi thay đổi, nữa muốn nữa lại : “Chẳng phải chúng ta trước là viên phòng rồi sao?”.

      Tôi cười : “Ai muốn viên phòng với chàng? Nhưng mà cũng thể thức trăng đêm chứ”.

      Thẩm Hồng như được đại xá, vội vàng : “Ta ngủ dưới dất. Cửu Dung, nàng ngủ giường ”.

      Tôi mỉm cười: “Sau này những ngày như thế này chỉ sợ rất nhiều. Chẳng lẽ ngày nào cũng vậy sao? Tướng công, chúng ta đều ngủ giường ”.

      Thẩm Hồng miễn cưỡng gật đầu. Thế là chúng tôi cùng chung chăn gối mà ngủ. đêm im tiếng.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 3. Rừng trúc tan bóng mờ

      Buổi sáng hôm sau, Tẩm Hồng tỉnh dậy từ sớm, ngồi bên cạnh giường chờ tôi thức giấc. Đôi mắt chàng hơi sưng, có lẽ là đêm ngon giấc.

      Tôi cũng để ý đến chàng, cứ thế rửa mặt chải đầu trang điểm. Chàng tìm con dao , cứa vào ngón giữa, nặn ra chút máu rồi lau vào tấm trải giường. Tôi kinh hãi, vội hỏi chàng hà tất tự làm mình bị thương như vậy.

      Chàng mỉm cười, có phần xấu hổ : “Ta vốn tưởng nha đầu nàng biết tất cả mọi thứ, nhưng ngờ ra cũng có thứ nàng biết. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ‘viên phòng’, mẹ đương nhiên sai Cúc ma ma và A Thanh tới kiểm tra tấm trải giường có điểm…có điểm đỏ ”. Nhất thời, tôi cũng xấu hổ theo.

      Vì tạo thành biểu giả “đêm xuân sao ngắn, ngày lên vội [1]”, tôi và Thẩm Hồng gần trưa mới đến chính đường vấn an Lão phu nhân. giờ Thẩm Hồng cần tôi dìu cũng có thể tự bước . Mặc dù còn hơi loạng choạng, nhưng càng ngày càng vững chãi hơn.

      [1] Trích câu thơ trong tác phẩm Trường hận ca của nhà thơ Lý Bạch.

      Tới chính đường, Lão phu nhân vẫn mang vẻ mặt trang nghiêm ngồi giữa phòng, phu thê Thẩm Phúc, Thẩm Tề đều im như ve sầu mùa đông đứng hai bên, tiếng nào. khí trong chính đường hình như hơi kỳ lạ. Lão phu nhân thấy Thẩm Hồng, sắc mặt có chút quang quẻ hơn. Bà dạt dào quan tâm hỏi han: “Hôm qua hai đứa có tốt ?”. Trong lời mang thâm ý khác. Thẩm Hồng lập tức bẩm báo: “Mẹ, con và Dung Nhi rất tốt”. Lão phu nhân thấy Thẩm Hồng thay đổi cách xưng hô với tôi, nghi ngờ gì, khe khẽ mỉm cười.

      Bà khoát tay : “Hồng Nhi, đến chỗ ta ngồi . Hôm nay ta cũng mệt mỏi rồi, cho các con lui xuống”. Phu thê Thẩm Tề vâng lời, Mai Nhiêu Phi lại vẫn mang vẻ mặt cam chịu : “Lão phu nhân, thuốc của con…”.

      “Được rồi! Bản thân con chú ý chút là được. Lấy đâu ra ngày ngày có lắm người muốn đánh muốn giết con như vậy, con đừng để mình mắc bệnh đa nghi.” Dứt lời , Lão phu nhân cũng đoái hoài gì đến nàng ta nữa. Phu thê Thẩm Phúc cũng đành ngượng ngập rời .

      “Mẹ, nhị đệ muội làm sao thế?”, Thẩm Hồng hỏi.

      “Cũng có gì đâu”, Lão phu nhân thong thả : “Con bé Phi Nhi này điểm nào cũng tốt. Mỗi tội mở miệng là chịu tha cho người ta, đắc tội rất nhiều người. Thế nên giờ mang thai, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, hôm nay còn với ta, có người bỏ hồng hoa vào thuốc uống hàng ngày của mình”.

      Thẩm Hồng nghe thế, cũng cười tiếng ra chiều hiểu. Còn tôi lại kinh hãi vô cớ, tôi biết mọi chuyện đơn giản như thế. Ngay sau đó, Lão phu nhân với Thẩm Hồng việc để cho chàng quay lại phường rượu của Thẩm gia đặng quản lý gia nghiệp, câu tôi cũng nghe lọt.

      Ngày hôm đó, tôi có phần tâm thần bất an. Tôi xuất thân thôn dã, vốn chưa từng trải qua ân oán tình thù của gia tộc giàu sang quyền thế, nhưng khi bị cuốn vào, lại thấy cuồng phong bão táp chẳng khác gì chiến trường trong lời của những người kể chuyện . Tôi gả vào Thẩm gia còn chưa được năm, Liễu Vũ Tương, Băng Nhi, Lạc Lạc đều lần lượt chết trong sóng gió nguy nan, tiếp theo, đến phiên ai đây?

      Tôi ngồi bên cửa sổ mạch đến tận tối, đem khuya thanh vắng, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng buồn chán, liền thân mình dạo bước trong sân.

      Ánh trăng như lụa, trời như nước biển, tiếng dế kêu tạo thành bản hòa ca đẹp đẽ. Tâm tình tôi rất khoan khoái, thẳng mạch dừng bước, trong lúc lơ đãng, bóng đêm sâu lắng hơn.

      biết bao lâu, tôi xoay người nhìn lại, mới giật mình phát bản thân đến rừng trúc phía sau khóa viện [2] - nơi ở của phu thê Thẩm Phúc. Vừa định quay gót bỏ , tôi chợt nghe trong rừng trúc có thanh nghẹn ngào kìm nén truyền ra, nửa đêm nghe thấy như tiếng kêu ma quỷ, khiến người ta kinh hồn khiếp vía.

      [2] Khóa viện: Viện tử nằm ở hai bên của chính viện

      Bụng dạ sinh nghi, tôi liền đánh bạo vào trong vài bước nữa. Lá trúc xào xạc, tiếng khóc kia bỗng nhiên ngừng lại. Xuyên qua đám lá trúc thưa thớt, từ xa xa, tôi thấy dưới ánh trăng lạnh như nước, hương án được bày ra, phía sắp mấy bài vị, mùi hương vấn vít, có bóng nữ tử gầy yếu quỳ gối trước hương án, lặng lẽ rơi lệ. Hồi lâu sau, nữ tử mới nghẹn ngào với hương án: “Nếu các người muốn trách, cũng trách ta được…”. Do cách quá xa, thanh kia lại nghèn nghẹt nặng nề, cho nên nghe là giọng của ai.

      Đúng lúc này, tôi bỗng cảm thấy thở được, có người bóp chặt cổ tôi từ phía sau.

      Lực tay của kẻ đó vô cùng mạnh. Tôi bị tập kích bất ngờ, lại chưa từng dự liệu trước, cho nên chỉ trong nháy mắt, bị bóp cổ tới mức thở ra hơi. Tôi quờ tay ra sau, cố đẩy kẻ đó ra, nhưng hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Tôi dồn sức muốn hô to, nhưng cổ họng khô khốc, cảm thấy hơi thở dù chỉ tí xíu cũng còn, tuyệt nhiên hô lên được. Thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng cổ mình bị vặn.

      Tôi thấy toàn thân càng ngày lúc khó chịu, gần như ngã quỵ xuống đất. Ánh sáng nơi vầng trăng bợt bạt, giữa lúc hốt hoảng, đồ như tôi nghe thấy tiếng Băng Nhi vẫy chào từ phía xa.

      “Cửu Dung tẩu tẩu, Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu ở đâu…” Đúng lúc này, chợt có tiếng hô hoán vọng vào tai tôi. Tâm tư của tôi bỗng chốc sáng tỏ, là giọng Băng Ngưng, giọng đó hết sức hoảng loạn. Lúc đó, kẻ đứng phía sau lưng tôi hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng Băng Ngưng, bàn tay bóp cổ tôi cũng bất giác nới lỏng. Tôi muốn nhân cơ hội này đẩy kẻ đó ra, nhưng còn chút sức nào, lực bất tòng tâm.

      Kẻ đó dồn hết sức lực vào đôi tay, hận thể bóp chết tôi ngay lập tức. Tôi vừa mới được giải thoát đôi chút, lại bắt đầu lâm vào trạng thái tưởng chừng ngạt thở. May mà giọng của Băng Ngưng càng lúc càng gần, bắt đầu nghe được cả tiếng bước chân. Bàn tay kẻ đứng sau tôi bắt đầu run lên. Kẻ đó dứt khoát buông tôi ra, lách mình tháo chạy vào rừng trúc. Gần như cùng ngay lúc đó, Băng Ngưng đến bên cạnh tôi.

      Nhìn thấy tình trạng của tôi, Băng Ngưng chấn động, tiến lại gần, đỡ lấy tôi, quýnh quáng kêu: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu…tẩu làm sao thế? Tẩu sao chứ?”

      Tôi ho khan rất lâu, hơi thở mới có phần thông thuận, đầy khó khăn : “Băng Ngưng, muội nhìn…nhìn hương án…”. Tôi cố hết sức giơ tay lên, chỉ cho Băng Ngưng xem. Băng Ngưng nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhìn hồi lâu, : “Cửu Dung tẩu tẩu, hương án nào cơ? Chỗ đó chỉ là mặt cỏ trống thôi”. Tôi nghe vậy, trong lòng lấy làm kinh hãi, bảo bé đỡ đến xem, quả nhiên là trống .

      Tôi thở dài, lời. Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, vừa rồi hình như muội thấy có bóng người tháo chạy, sau đó thấy tẩu ở đây, có phải là… có người muốn hại tẩu ?”

      Tôi chậm rãi gật đầu, : “May mà muội tới sớm, nếu tới muộn chút nữa, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ta rồi”.

      Băng Ngưng sắn tay áo lên, giận giữ : “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu đối xử với mọi người tốt như vậy, ai lại nhẫn tâm đến vậy, có thể ra tay đối với tẩu tàn nhẫn thế này? Nếu tẩu biết đó là ai, hãy cho muội biết, Băng Ngưng muội xả cơn giận này giúp tẩu”.

      Tôi lắc đầu, : “Ta cũng biết là ai. Phải rồi, Băng Ngưng, trễ thế này, sao muội lại chạy đến đây tìm ta?”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 4. Vì mà sinh phiền

      Sắc mặt Băng Ngưng trở nên hơi kỳ dị, : “Cửu Dung tẩu tẩu, chuyện này, ra kể cũng có chút kỳ quái. Tối hôm nay, sau khi muội luyện kiếm xong, vốn lên giường ngủ từ sớm. Ai ngờ, nằm ngủ chưa được bao lâu thấy Băng Nhi tỷ tỷ đứng ở cửa sổ mực gọi tên muội. Muội thấy tỷ ấy, trong lòng vui lắm, bảo: “Tỷ tỷ, tỷ về thăm muội à? Sau này nữa phải ? Bóng dáng tỷ ấy lúc lúc , bất định vô chừng, tỷ ấy vẫy tay với muội, nhưng muội cầm được tay tỷ ấy. Tỷ ấy chỉ mực : Băng Ngưng muội muội, muội muội, mau tỉnh lại , đến rừng trúc ở khóa viện, cứu Cửu Dung tẩu tẩu. Cứ thế mới lần liền. Muội giật mình tỉnh giấc, nghĩ đến tình hình trong mơ, cảm thấy vô cùng ràng, bèn cầm kiếm chạy tìm tẩu. Đại ca tẩu có ở trong đó, trong lòng muội hoảng hốt quá, buông ra câu: Có lẽ Cửu Dung tẩu tẩu xảy ra chuyện rồi. Sau đó muội liền chạy thẳng vào rừng trúc. Nào ngờ, quả nhiên thấy có người muốn hại tẩu”.

      Nghe xong lời Băng Ngưng , tôi ngẩn ra, tự nhủ: “Chẳng lẽ là Băng Nhi ? Chẳng lẽ đời có quỷ thần?”.

      Đúng lúc này, tiếng kêu la của tốp người Thẩm Hồng, Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo cũng dần dần truyền đến. Bọn họ dồn dập gọi tôi và Băng Ngưng. Băng Ngưng vội lớn giọng đáp: “Đại ca ca, bọn muội ở trong này này!”.

      Tốp người Thẩm Hồng nghe Băng Ngưng gọi to, cùng nhau xông đến. Minh Nguyệt Hân Nhi cầm đèn lồng, thấy dáng vẻ tôi hét to tiếng, đèn lồng trong tay rơi “bộp” xuống đất, Bảo Bảo vội vàng dập tắt ngọn lửa của đèn.

      “Dung Nhi, nàng…nàng xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hồng kinh ngạc hỏi.

      Tôi còn chưa kịp trả lời, Băng Ngưng đáp: “Có người muốn giết hại Cửu Dung tẩu tẩu, may thay muội tới kịp”. Hơi thở của tôi vẫn chưa ổn định, miễn cưỡng gật gật đầu.

      Sắc mặt Thẩm Hồng biến thành kinh sợ, vội : “Dung Nhi, nàng sao chứ?”. Tôi gượng cười lắc lắc đầu.

      “Rốt cục kẻ nào xấu xa thế, lại rắp tâm muốn hại chết ? Tiểu thiếu phu nhân, đều tại em gần đây chăm sóc tốt cho , em… em… em sau này chạy lung tung nữa, thời thời khắc khắc đều ở bên …”, Minh Nguyệt Hân Nhi nức nở .

      “Trước tiên đừng nhiều như vậy nữa, trở về phòng rồi hẵng ”. Thẩm Hồng xong, bế tôi lên, về phía sân trong, nơi chúng tôi ở. Tuy rằng sức khỏe của chàng bình phục kha khá, nhưng bế tôi vẫn hơi trầy trật. Thân thể tôi kề sát lồng ngực chàng, mùi hương nam tính mộc mạc khiến tôi nhất thời cảm thấy an ổn, lại đôi phần mê say. Loại cảm giác này ít nhiều hơi giống như người rơi xuống nước bỗng bắt được gốc cây cứu mạng. Trong đó có vài phần thương, vài phần tín nhiệm, vài phần là nương tựa, vài phần là cảm kích, tôi thể phân biệt được ràng.

      Trở vào trong phòng, đặt tôi xuống giường, Thẩm Hồng mệt đến nỗi thở hổn hển. Chàng vừa căn dặn Bảo Bảo xoa bóp thư giãn cho tôi, lại vừa dặn Minh Nguyệt Hân Nhi nấu canh để tôi uống cho đỡ sợ, vội vội vàng vàng, lúc sau mới yên tĩnh lại. Chàng ngồi bên cạnh giường tôi, hình như cố dồn hết dũng khí, kéo lấy bàn tay tôi, hòa nhã : “ Dung Nhi, nàng cứ nghỉ ngơi trước . Những cái khác chờ nàng khỏe lại rồi sau cũng chưa muộn”.

      Tôi nằm giường, nhàng gật đầu, : “ Kẻ hại thiếp chưa chắc hại chàng, chàng nhất định phải cẩn thận”. Thẩm Hồng đáp lại, ra ngoài. khắc khi chàng đóng cửa phòng, tôi bỗng cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt.

      Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại, Thẩm Hồng chờ sẵn bên giường. Chàng dịu dàng : “Dung Nhi, hôm qua nàng bị hoảng sợ, thân thể yếu ớt, uống chút canh sâm bồi bổ ”. Chàng vừa vừa nhận bát tổ yến từ tay Minh Nguyệt Hân Nhi, sau khi thổi nguội bớt , đút cho tôi từng muỗng từng muỗng. Trong chốc lát đó, thứ tình cảm lời nào có thể diễn tả được phơi phới trong lòng tôi.

      Thẩm Hồng, : “Dung Nhi, những việc nàng phải chịu đựng đều do ta mà có. Là kẻ nào làm, trong lòng ta cũng có thể đoán ra. Đối với nàng, ta muôn vàn áy náy. Từ khi nàng gả vào Thẩm gia đến nay, chẳng những được sống ngày yên ổn, ngược lại còn liên lụy nàng mang vạ, là lỗi của ta”.

      Nghe Thẩm Hồng những câu này, lòng tôi lại lạnh trong nháy mắt. Chàng làm vậy với tôi, chẳng qua chỉ để bồi thường mà thôi. Tôi cười , trong chốc chợt có cảm giác biết “đêm nay là cái đêm nào [1]”.Trong lòng Thẩm Hồng vốn có cành liễu tươi xanh mướt mát bên bờ sông Di, còn lòng tôi chẳng phải cũng thường xuyên theo cánh hồng nhạn bay hoài đến quan san Lâu Lan xa xôi phía đằng tây đó ư? Thôi thôi, vận mệnh cuộc đời định hữu duyên vô ái, nếu thể gian truân đỡ đần, âu nâng khay ngang mày cũng tốt.

      [1] Nguyên văn là Kim tịch hà tịch, trích trong bài Trù mâu của Kinh Thi

      Uống xong bát canh, Thẩm Hồng lại nhàng : “Dung Nhi, hôm nay nàng cần đến chính đường vấn an mẹ đâu. Ta tất cả, xin Lão phu nhân chủ trì công bằng”. Tôi thấy khuôn mặt chàng trong lúc đó như loáng thoáng có lời khó , xác định suy nghĩ trong lòng chàng. Đêm qua có kẻ mưu toan dồn tôi vào chỗ chết, hẳn phải là người phía phu thê Thẩm Phúc, mà là người bên phía phu thê Thẩm Tề, hoặc có thể vốn là trong số bốn người đó. Tất cả bọn họ đều là người chí thân với Thẩm Hồng, bản thân Thẩm Hồng hẳn muốn người thân của mình chịu trừng phạt quá nặng, làm hại gia đình.

      Tôi nở nụ cười, thuận theo ý chàng, : “ Nghe theo lời tướng công vậy. Việc này vốn ra cũng được, ra cũng được, cứ nên lấy đại cục làm trọng”. Thẩm Hồng nghe tôi thế, ngược lại ngẩn người ra: “Dung Nhi, đây…đây là ý nghĩ trong lòng nàng?”.

      Tôi cười gật đầu. Thẩm Hồng nhất thời có chút cảm động, kìm được, nắm tay tôi, bảo: “Dung Nhi, cảm ơn nàng. Nàng đúng là thê tử tốt khéo hiểu lòng người”. Vừa mới dứt lời, chàng mới phát ra bản thân mình lỗ mãng, vội rút tay về. mặt tôi như có rặng mây hồng bay qua, tôi nhàng : “Có gì đâu mà”.

      Giữa buổi sớm mùa hạ, từng đợt từng đợt hơi mát thấm vào người , bên ngoài thi thoảng có mấy tiếng chim tước kêu to, chí cha chí chách, trong phòng lại tĩnh lặng đến tới ngay cả cây kim thêu hoa rơi xuống đất cũng có thể nghe .

      Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đẩy cửa vào, hét lên: “Đại công tử, Tiểu thiếu phu nhân, Lão phu nhân mời hai người sang bên ấy”.

      Sắc mặt cả tôi và Thẩm Hồng đều trầm xuống, hỏi: “chuyện gì thế?”

      Phá vỡ trạng thái có phần mập mờ giữa tôi và Thẩm Hồng, Minh Nguyệt Hân Nhi hơi ngượng, gãi gãi đầu, : “Chuyện đêm hôm qua, biết ai đó với Lão phu nhân trước rồi, sáng sớm hôm nay, Lão phu nhân liền truyền em đến hỏi. Vừa mới hỏi xong bảo em đến mời hai người tới”.

      Thẩm Hồng lắc đầu bất đắc dĩ, : “Cũng được, nếu Bảo Bảo và Băng Ngưng đều hồi bẩm Lão phu nhân rồi, chúng ta cũng đừng ngại mọi chuyện ra nữa”.

      Tôi lên tiếng, theo sát sau lưng Thẩm Hồng, Minh Nguyệt Hân Nhi đỡ lấy tôi. đường đến đó, tôi vẫn hơi choáng váng, giống như dẫm bông. Sáng sớm hôm nay, tôi nhìn vào gương đồng, thấy cổ của tôi bầm xanh, tuy vận xiêm y cao cổ nhưng cũng tài nào giấu được.

      Trong lòng tôi biết , ngay lúc này đây Thẩm Hồng ít nhiều đều có phần trách móc mấy bé Hân Nhi, Bảo Bảo, Băng Ngưng, trách mấy đứa nhiều chuyện, quấy nhiễu những tháng ngày yên ổn trong nhà. Tôi cũng biết rằng, chuyện này chắc chắn phải do mấy người Bảo Bảo ra, nhất định là kẻ hạ độc thủ, vọng tưởng kẻ xấu tố cáo trước, giành thế phản công, hoặc giả muốn rửa sạch tội trạng, bày tỏ trong sạch.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 5. Đôi bên hoài trông ngóng

      chính đường, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm. Thấy Thẩm Hồng và tôi, Lão phu nhân vội lệnh cho chúng tôi ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cửu Dung, tối hôm qua rốt cục xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào mưu toan muốn làm hại con? Con cho ta biết, nhất định ta làm chủ cho con”.

      Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Hồng cái, cúi người : “Lão phu nhân, đêm hôm qua khuya khoắt vắng người, con nhìn thứ gì hết. Mưu toan hại con. chừng là con chó con báo cũng nên, chứ chưa chắc là người. Vì bình an trong nhà, xin Lão phu nhân đừng tiếp tục truy xét nữa. Nếu điều tra ra được điều gì, làm cho cả nhà từ xuống dưới ai nấy đều thấy bất an cũng tốt”. Ngụ ý của tôi chính là , nếu điều tra ra được điều gì, điều tra ra được đó là người thân của Lão phu nhân lại càng tốt.

      Lão phu nhân nhìn chằm chằm vệt máu ứ xanh cổ tôi hồi, thở dài: “Cũng được cũng được. Làm theo lời Cửu Dung vậy, chuyện lần này dừng ở đây. Nếu còn tái phạm nữa, ta chắc chắn tra chân tướng, đưa kẻ tiểu nhân cố tình gây chuyện đó lên quan phủ điều tra”. Ý của bà là, trong lòng bà biết có người hại tôi, nhưng vì Thẩm gia, tha cho kẻ đó lần.

      Giờ khắc này, sắc mặt mỗi người từ già đến trẻ của Thẩm gia đều gần như nhau, ngay cả Mai Nhiêu Phi thích thể hỷ nộ ra mặt nhiều nhất cũng có chút biểu cảm nào. Lão phu nhân lại : “Cửu Dung, tuy rằng ta cao tuổi, nhưng cũng phải người biết phân biệt được phải trái đúng sai. Con làm vậy để bảo toàn Thẩm gia, ta nhìn trong mắt, đương nhiên cũng ghi nhớ trong lòng. Con có cầu gì, đừng ngai ra, ta cố gắng cho con được thỏa lòng”.

      Tôi nghĩ chút, nhân cơ hội : “Cửu Dung đúng chuyện, xin Lão phu nhân tác thành. giờ tướng công quay về phường rượu làm việc, trong lòng con rất lo cho sức khỏe của chàng, bởi vậy đặc biệt muốn xin Lão phu nhân cho con được đến phường rượu cùng với tướng công, để có thể chăm sóc cho chàng mọi nơi mọi lúc”. Trong lòng tôi nghĩ, có người đến cả tôi cũng muốn loại trừ, vậy bên cạnh Thẩm Hồng lại càng nguy cơ tứ phía. Chàng là con người ngay thẳng chính trực, biết đề phòng kẻ khác, nếu tôi nghĩ cách để ở bên cạnh chàng nhiều hơn, chừng, lúc nào đó chàng bị người ta hãm hại.

      Lão phu nhân cười : “Đây cũng phải là chuyện gì to tát. Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước , rồi cùng Thẩm Hồng đến phường rượu, theo bên cạnh chăm sóc nó. Hồng Nhi, con có ý kiến gì với chuyện này ?”.

      Vẻ mặt Thẩm Hồng lại thoải mái cho lắm, chàng miễn cưỡng ra hai tiwf trong cuống họng: “ có”.

      Cúc ma ma ở bên cạnh : “Lão phu nhân, người nhìn đôi vợ chồng son này xem, là ngọt ngào như mật, gắn kết như dầu, ngày người bồng cháu xem chừng sắp đến rồi”.

      Sắc mặt Lão phu nhân cũng hết sức vui mừng, Bà phất ta : “Ta thấy mệt rồi. Các con lui xuống cả ”. Vì thế tất cả mọi người trong phòng đều hành lễ rời .

      Dọc đường , Thẩm Hồng chỉ chăm chăm bước về phía trước, hề để ý đến tôi. Tôi cũng hơi giận, bản thân thèm đoái hoài đến chàng. được hồi, tôi vô ý vấp phải hòn đá, ngã thẳng về phía trước.

      “Tiểu thiếu phu nhân, cẩn thận!” Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to, chạy lại đỡ tôi. Lúc này, bàn tay to

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :