1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 26. Hồn Thơm đoạn tuyệt (3)


      Tôi yên lặng đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống, giọng lạnh lẽo: “Xin lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi!”.

      Sầm Khê Huyền ngay lập tức lên tiếng trách móc: “Tiểu tẩu tẩu, tẩu còn chưa biết chuyện gì xảy ra, trước tiên những lời này, thấy là làm khó lão phu nhân sao? Cái chết của Băng Nhi chúng ta tình đều buồn bã vô cùng, nhưng ấy làm ra những chuyện đó, quả cũng quá…nếu truyền ra ngoài chỉ tổ khi làm mất mặt thẩm gia mà thôi”.

      Trần thúc, đứng bên cạnh nghẹn ngào khóc thành tiếng từ lâu, ông : “ phải… phải Băng Nhi làm, Băng Nhi… làm việc vì Thẩm gia là việc như ban ngày…con của tôi…con bé vốn phải là người như thế…”

      Tôi vẫn quỳ ở đó, trầm giọng thưa: “Xin Lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi!”.

      Lão phu nhân nhìn tôi, hồi lâu sau mới thở dài hơi, : “Cửu Dung, con đứng lên trước rồi ”.

      Tôi dập đầu lạy ba cái, đứng lên, vẫn chỉ câu: “Xin Lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi!”.

      Lão phu nhân gật gật đầu, trầm ngâm : “Băng Nhi là con muội muội ruột của ta, theo ta rất lâu rồi, ta đối đãi với con bé còn tốt hơn với Phúc Nhi, Tề Nhi. Ta cũng tin rằng với tính tình của con bé và tình cảm của nó dành cho Thẩm Hồng, nó làm ra chuyện như thế. Nhưng chứng cớ trước mặt lại cho phép ta tin. Chẳng lẽ ta nhìn lầm con bé rồi ư?”.

      “Đương nhiên rồi lão phu nhân, người nghĩ xem”, Cúc ma ma đứng bên cạnh tiếp lời: “Thẩm gia có gia nghiệp vĩ đại, sau khi người trăm tuổi, tương lai tất cả những thứ này đều thuộc về Đại công tử. Tuy rằng Băng Nhi tiểu thư lừa được hậu đãi của người, nhưng gia nghiệp của Thẩm gia ấy thể chiếm được chút xíu nào. Nếu Đại công tử gặp điều bất trắc, vậy phải luận theo cách khác rồi. Tục ngữ ‘Có tiền sai khiến cả ma quỷ, lòng tham vô đáy rắn nuốt voi’. Với cả, biết người biết mặt biết lòng, cho nên nếu tiểu thư Băng Nhi muốn hại Đại Công tử cũng phải là điều có căn cứ. Người thường ngày có thể thường xuyên tiếp xúc với Đại công tử, trừ tiểu thiếu phu nhân, chính là Băng Nhi tiểu thư. Việc này, nếu phải Tiểu thiếu phu nhân làm, dĩ nhiên là Băng Nhi tiểu thư làm. Bằng , cớ gì ấy lại đột nhiên sợ tội tự sát?”.

      Lão phu nhân nghe Cúc ma ma xong, tiếng nào. Tôi lẳng lặng nhìn chòng chọc Cúc ma ma hồi lâu, lặng tiếng động đến trước mặt bà ta, vung tay tát cho bà ta cái. Bà ta bị đánh bất thình lình, the thé gào lên: “Tiểu thiếu phu nhân, làm gì vậy?”.

      Tôi mặt đổi sắc nhìn bà ta, lạnh lùng : “Cúc ma ma, tuy rằng chúng ta kính trọng bà, gọi bà tiếng ma ma, nhưng bà cũng đừng vì thế mà quên thân phận hạ nhân của mình, đừng ỷ vào lai lịch của bà mà cho rằng có thể tùy tiện vu vạ mắng chửi chủ nhân. Nhất là người khuất”.

      Cúc ma ma bưng bên má, chỉ vào mặt tôi, nửa ngày nên lời. Lão phu nhân trách mắng: “Cửu Dung, đủ rồi! Cúc ma ma, bà cũng đừng ở đây xằng bậy nữa”.

      “Vâng, Lão phu nhân.” Tôi vâng lời, lui trở về, : “Băng Nhi làm chuyện hại tướng công, xin Lão phu nhân trả lại công bằng cho Băng Nhi”.

      Lão phu nhân suy nghĩ rất lâu, dặn bảo: “Tề Nhi, con sắp xếp người đến tiệm quan tài Hồng Ký mua cỗ quan tài tốt nhất. Chôn cất Băng Nhi tử tế. Cũng uổng công con bé hết lòng hết sức, theo ta hai năm qua, vì Thẩm gia lập nhiều công lao khó nhọc”.

      Mặt tôi lúc này nhất định bợt bạt đến mức khiến người ta sợ. Tôi : “ Lão phu nhân, lẽ nào người định cứ giải quyết chuyện này qua loa thế thôi sao? Đến khi bệnh của tướng công đỡ hơn, chàng mà biết, chỉ e chàng thể bỏ qua”.

      Lão phu nhân nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi : “Cửu Dung, ta biết con và Băng Nhi tình như tỷ muội. Nhưng mà chuyện này có đủ cả nhân chứng vật chứng, tuy rằng Băng Nhi chết, ta cũng thể che chở cho con bé được”.

      “Vật chứng là gì? Nhân chứng là ai? Xin Lão phu nhân cho biết.” Tôi bỏ qua, .

      Lão phu nhân vẫn thở dài. Bà : “Vật chứng, là nửa hộp túc cao trong cái hộp đặt bên cạnh ta đây. Con xuất thân chốn thôn dã, thuốc phiện hại người ra sao, ta nghĩ chắc con cũng . Thân thể Hồng Nhi sở dĩ kém như thế trong mấy năm nay, cũng vì Băng Nhi bỏ thêm túc cao vào trong thuốc cho nó uống”.

      “Nếu vậy, con xin hỏi Lão phu nhân, Băng Nhi đến Thẩm gia mấy năm rồi? Theo con được biết, có lẽ mới được hai năm. Mà tướng công nằm giường năm năm có lẻ. Điều này nên giải thích ra sao?”

      “Điều này còn đơn giản sao?” Sầm Khê Huyền tranh: “Lúc đầu túc cao do Liễu Vũ Tương cho đại ca ăn. Chờ sau khi Băng Nhi đến Thẩm gia, hai người bọn họ liền hợp mưu. giờ Liễu Vũ Tương chết, chuyện này đương nhiên là do Băng Nhi làm”.

      “Vì sao Liễu Vũ Tương phải hại tướng công?”

      “Điều này lại càng dễ giải thích. Liễu Vũ Tương thông dâm với người ngoài, đương nhiên hận đại ca thể chết ngay tức khắc. Vì thế ả ta bắt đầu cho đại ca ăn túc cao. Sau khi Băng Nhi đến đây, Băng Nhi lại muốn lập mưu chiếm gia sản nhà họ Thẩm. Vì thế hai ả hợp ý với nhau, cấu kết hãm hại đại ca. Thủ đoạn của hai ả ác độc, làm người ta nghĩ đến, rét mà run. Có phải vậy ? Nhị tẩu”. nàng vừa vừa huých Mai Nhiêu Phi. Mai Nhiêu Phi máy móc gật gật đầu, : “Phải”. hiểu vì sao mỗi khi người khác nhắc đến ba từ Liễu Vũ Tương, sắc mặt Mai Nhiêu Phi nhìn trở nên hết sức khó coi.

      Hiển nhiên tôi biết, việc Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu thông dâm là do kẻ khác vu oan hãm hại. Bởi vậy, kiến giải Liễu Vũ Tương muốn hại chết Thẩm Hồng căn bản hề xác đáng. Về phần những cái khác lại càng có gì để . Nhưng đối mặt với hùng hổ của Sầm Khê Huyền, tôi chỉ sợ là những người khác cũng tin tưởng đôi phần.

      Tôi : “ Tất cả mọi thứ tam đệ muội chỉ là suy đoán mà thôi. Chứng cứ đâu? Phàm chuyện gì cũng phải coi trọng chứng cứ, chứ phải ăn quàng xuyên”.

      Sầm Khê Huyền cao giọng: “Chứng cứ? Đương nhiên là có chứng cứ. Vật chứng chính là hộp túc cao đặt bên cạnh Lão phu nhân. Còn nhân chứng ấy à, chính là nha đầu bên cạnh Liễu Vũ Tương trước kia, giờ theo Băng Nhi – Lạc Lạc”.

      “Lạc Lạc?” Nghe thấy hai tiếng “Lạc Lạc” dù tôi là người trầm tĩnh trong lúc nhất thời cũng vô cùng kinh ngạc. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, dù nghĩ đến bất cứ ai cũng nhất quyết ngờ rằng, người chỉ tội Băng Nhi, lại là Lạc Lạc!

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 27. Thân thích còn xót xa (1)


      Lúc Lạc Lạc được dẫn đến, khuôn mặt chút biểu cảm nào.

      Sầm Khê Huyền lên giọng : “Lạc Lạc, kể lại mọi chuyện xảy ra cho Tiểu thiếu phu nhân nghe. Nếu có gì dối trá, cứ cẩn thận da của ngươi”.

      Lạc Lạc cúi đầu : “Lạc Lạc dám”. Sau đó bắt đầu kể lại mọi chuyện diễn ra. Giọng của ta lạnh lẽo vô cùng, ngũ điệu cũng hề sợ hãi, tựa như những gì ta đều là chuyện của người khác, liên quan đến ta chút nào. Trong chốc lát đó, tôi bỗng cảm thấy Lạc Lạc trước mắt rất đáng sợ, là người tôi hoàn toàn quen biết.

      ta : “Buổi chiều hôm nay, nô tỳ thấy Băng Nhi tiểu thư bưng chén thuốc, lén lút từ nhà bếp ra, bước vào phòng Đại công tử. Trong đầu nô tỳ cảm thấy quái lạ, liền núp dưới bậu cửa sổ, dùng ngón tay chọc qua giấy dán cửa sổ thấy Băng Nhi tiểu thư cho Đại công tử uống thuốc. bao lâu sau, Băng Nhi tiểu thư điềm nhiên như có việc gì bước ra ngoài. Nô tỳ luôn cảm thấy mọi chuyện ổn, bèn lén vào phòng Đại công tử, ngửi thử chén thuốc đặt bàn xem sao. Hương vị kia kỳ lạ vô cùng. Nô tỳ thấy trong bát còn chút cặn thuốc, liền vét gọn chúng lại rồi cầm đến Hòa Nhân đường hỏi Lệnh Hồ đại phu. Sau khi Lệnh Hồ đại phu kiểm tra xong hết sức kinh ngạc. Ông ấy trong thuốc này có trộn túc cao, lại còn hỏi nô tỳ có phải người của Thẩm gia . Nô tỳ phải rồi, Lệnh Hồ đại phu lại , lần trước ông ấy từng đến Thẩm gia chẩn bệnh cho Đại công tử, trong lòng sớm nghi ngờ bệnh của Đại công tử là do dùng túc cao trường kỳ gây nên. Nhưng bởi tình quan trọng, ông ấy lại thể chắc chắn được, bởi vậy ra. Sau khi về nhà, suy nghĩ lại, ông ấy luôn có cảm giác mình hề chẩn đoán nhầm. giờ đối chiếu với cặn thuốc của nô tỳ, hiển nhiên là ăn khớp”.

      Sầm Khê Huyền lại nhìn tôi : “Lạc Lạc có thể dối, nhưng Lệnh Hồ đại phu thể. Nhân Hòa đường là tiệm thuốc nổi danh nhất trong Duy huyện”. Tôi tiếng nào.

      Lạc Lạc lại tiếp: “Sau khi từ tiệm thuốc trở về, trong lòng nô tỳ vô cùng mâu thuẫn. Vừa nỡ nhìn Đại công tử bị Băng Nhi tiểu thư hãm hại, lại vừa nghĩ đến điểm tốt của Băng Nhi tiểu

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 28. Thân thích còn xót xa (2)

      Tôi cứ trăn trở mãi, nghĩ ra tại sao Băng Nhi bạc đãi Lạc Lạc, mà Lạc Lạc lại đối xử với Băng Nhi như thế.

      Toi chậm rãi : “Lão phu nhân, về chuyện của Băng Nhi, con biết chuyện gì xảy ra rồi. Băng Nhi lập nhiều công lao to lớn vì Thẩm gia. Nếu dựa vào vài câu vu cáo hãm hại của người khác và ít những thứ gọi là vật chứng biết chuyện kia chứng tỏ được gì cả”.

      Còn kịp chờ Lão phu nhân lên tiếng, Mai Nhiêu Phi bỗng như bị đả kích, hét lên: “Chứng cớ rành rành, ràng là Băng Nhi muốn hại đại ca”.

      Tôi quay đầu, nhìn nàng ta chòng chọc, hồi lâu sau mới : “Xin hỏi nhị tẩu, làm sao biết Băng Nhi có khung thêu hoa? nghĩ gì mà đến mượn muội ấy khung thêu hoa hả? chuyện cũng quá khéo ”.

      Sắc mặt Mai Nhiêu Phi thoắt trở nên thảm bại, nàng ta xua xua hai tay : “Ta biết, ta biết gì hết, đó…đó chẳng qua chỉ là đúng lúc mà thôi”.

      Tôi trầm giọng : “ đời có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nhị tẩu, có hiểu rằng, tại dính líu đến mạng người, nếu tra ra hung thủ, đưa lên quan truy xét, tộ danh này bị chặt đầu”.

      Mai Nhiêu Phi run lẩy bẩy, nàng ta kêu to: “Băng Nhi phải là do ta giết, là Lạc Lạc bảo ta nhờ Băng Ngưng mượn khung thêu hoa, những việc khác, ta chưa từng làm gì cả…”. Nàng ta đến đây mới ý thức được rằng mình lỡ miệng, vội vàng lấp liếm: “Băng Nhi ràng là tự sát”.

      Nghe xong lời Mai Nhiêu Phi , những người khác đều kìm được mà biến sắc. Tôi tiếp: “Nhị tẩu, chuyện trái với lương tâm, chẳng lẽ sợ đêm hôm khuya khoắt hồn phách Băng Nhi quay về tìm sao?”.

      “Tiểu tẩu tẩu, sức khỏe nhị tẩu tốt, mong tẩu đừng ở đây những lời tà đạo để mê hoặc người khác.” Sầm Khê Huyền the thé kêu lên. Thế nhưng đúng lúc đó, Mai Nhiêu Phi ngã rạp xuống đất. Nàng ta lớn tiếng gào: “Lão phu nhân tha mạng, xin lão phu nhân ngàn vạn lần đừng giao con cho quan phủ điều tra. Băng Nhi phải là do con giết, ngoại trừ giúp Lạc Lạc mượn khung thêu hoa của Băng Nhi, con hề làm chuyện gì khác. Con cũng vì sao Băng Nhi muội muội lại bỗng nhiên chết . Lạc Lạc, ngươi mau cho Lão phu nhân biết, tất cả những gì ta đều là ”.

      Lạc Lạc vẫn yên lặng đứng đó, rằng, sắc mặt lạnh tanh.

      Tay Lão phu nhân bắt đầu run lên, bà lạnh lùng hỏi: “Tóm lại là xảy ra chuyện gì? Lạc Lạc, Mai Nhiêu Phi, rốt cục là các ngươi làm gì Băng Nhi.

      Mai Nhiêu Phi khóc lóc kể lể, quỳ lạy : “Lão phu nhân, con biết gì cả. Buổi tối hôm qua, Lạc Lạc bỗng nhiên đến tìm con, hỏi con có hận Băng Nhi muội muội hay . Con…” Mai Nhiêu Phi úp úp mở mở .

      “Sau cùng sao? Mau bẩm với Lão nhu nhân . Đến lúc này rồi, Phi Phi, nàng khai tất cả ra ”. Thẩm Phúc vốn có phần quan tâm, nhưng thấy thê tử như vậy, nhất thời nóng ruột. Dễ dàng nhận thấy đó là biểu lộ tình cảm chân thành. Tôi chỉ nghe Thẩm Phúc được việc gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề, ngờ y đối xử với thê tử lại có vẻ tình sâu nghĩa nặng như vậy.

      Mai Nhiêu Phi liếc nhìn Thẩm Phúc, trong chớp mắt như khẽ giật mình, : “Con , đương nhiên là con hận, bởi vì thường ngày

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 29. Thân thích còn xót xa (2)

      Tôi dưa mắt liếc nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi cái, con bé là người thế đấy, chỉ thích chọn những lời vô dụng. Tôi dịu giọng : “Xin lão phu nhâ bớt giận. Chúng con làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu giúp tướng công cai nghiện túc cao, ngay cả tính mệnh của chàng cũng khó mà giữ. Tuy rằng trong quá trình cai nghiện, tướng công khó tránh phải chịu đựng chút đau khổ, nhưng chỉ cần qua giai đoạn này, có thể trả lại cho người nhi tử khỏe mạnh, con cũng có tướng công khỏe mạnh. Đây chẳng lẽ phải việc tốt ư?”.

      Tuy rằng lão phu nhân sốt ruột vì ái tử, nhưng chung quy vẫn là người hiểu lý lẽ, bà gật đầu, tiếng nào.

      Tôi tiếp tục: “ Buổi tới hôm Tết Nguyên tiêu, Lạc Lạc đột nhiên trờ về, Băng Nhi vốn qua lại thân thiết với Liễu Vũ tương nên cố hết sức giữ Lạc Lạc lại lần nữa. Sauk hi trở về Thẩm gia, bề ngoài Lạc Lạc là nha hoàn của Băng Nhi, nhưng Băng Nhi đối xử với ta tệ, coi ta như muội muội ruột thịt, giấu diếm bất cứ chuyện gì, chứ đừng là có lòng phòng bị ta. Lạc Lạc lợi dụng tín nhiệm của Băng Nhi, xin được chăm sóc tướng công, cũng cho tướng công dùng túc cao trở lại. Sau đó, ta trù tính hãm hại Băng Nhi. Lạc Lạc, suy đoán của ta, chắc cũng đúng tám chín phần nhỉ?”.

      Lạc Lạc mặt đổi sắc nhìn tôi, vẻ xem thường, rằng.

      Tôi tiếp: “Về phần Lạc Lạc nhìn thấy Băng Nhi bưng chén thuốc từ phòng bếp ra, lén lút đến phòng tướng công, bón cho tướng công ăn, đương nhiên đó phải . Có điều cặn thuốc kia đúng là , Lạc Lạc hiển nhiên cũng cầm đến cho Lệnh Hồ đai phu kiểm tra. ta làm như vậy, chỉ để che tai bịt mắt người khác, tạo ra chứng cứ Băng Nhi hại tướng công ma thôi. Từ tiệm thuốc trở về, Lạc Lạc nhất định đến phòng Băng Nhi, có điều ta đến tay , bởi vì ta nghĩ cách để Băng Nhi ăn phải Ngũ Thạch Tán”.

      “Ngũ Thạch Tán? Đó là thứ gì?”, Băng Ngưng hỏi.

      “Theo ta được biết, Ngũ Thạch Tán là loại thuốc có tác dụng làm tê liệt. Người dùng nó trở nên tinh thền điên cuồng, trước mắt xuất nhiều ảo ảnh, những ảo ảnh đó hơn phân nữa là những vướng mắt thường ngày của người ấy. Loại thuốc này làm cho người ta hưng phấn tột cùng, sức khỏe tăng vọt, tinh thần mơ màng, làm ra những chuyện mà lúc bình thường thể làm được. Loại thuốc này là thuốc cấm trong triều đại chúng ta.” Thẩm Tề bỗng nhiên xăng xái hẳn lên.

      “Tam đệ phải. Theo những gì ta đọc được trong sách, Ngũ Thạch Tán đích xác là thứ như vậy. Băng Nhi dùng Ngũ Thạch Tán, lúc phát bệnh cũng chính là lúc Băng Nhi bị lừa đến đó. Vì thế muội ấy thấy Băng Nhi bóp cổ Lạc Lạc như thể muốn đẩy Lạc Lạc vào chỗ chết. Và do đó cũng rất dễ dàng khiến Băng Ngưng

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 30. Người ngoài đà ca hát


      Lão phu nhân bỗng nhiên đứng lên, thân mình hơi run rẩy, chỉ vào Lạc Lạc, tức giận nên lời.

      Lạc Lạc mỉm cười: “Lão phu nhân, bản thân ngươi quản được trượng phu mình, lại đổ lên đầu người khác, nhưng kết quả sao, trượng phu của ngươi chẳng phải bị chính ngươi làm tức chết đó ư? Đừng mẹ ta bị ngươi hại chết, năm đó mẹ của Tam công tử Thẩm Tề - nha hoàn của ngươi, Thúy Lan – chết cũng minh bạch. Chuyện này, Tam công tử chắc hẳn cũng hiểu trong lòng, phải ?”.

      Thân mình Lão phu nhân càng run hơn, cơ hồ đứng vững. Bà đưa mắt về phía Thẩm Tề. Thẩm Tề là người thông minh nhanh nhẹn, lập tức quỳ xuống kính cẩn : “Lão phu nhân có ơn dưỡng dục với Tề Nhi, công lao to lớn bằng trời, trong lòng Tề Nhi, Lão phu nhân chính là mẹ ruột. Người khác rắp tâm những lời ly gián, Tề Nhi đương nhiên tin”.

      Lão phu nhân nhàng gật đầu, Lạc Lạc cười như điên : “ tin ? Thẩm Tề ngươi tin ? Ha ha ha…Thẩm Tề ngươi tin? Ngươi có chút oán hận nào với lão tử kia?Ngươi cũng biết đùa! ngày nào đó Thẩm gia lụi bại, ta và mẹ ta trời nhìn Thẩm gia đến cuối cùng lâm vào kết cục nhà tan cửa nát, ha ha ha…”. Giọng Lạc Lạc càng càng mơ hồ, trong thoáng, khuôn mặt ta bỗng ra thần tình u oán, ta giọng : “Mẹ, con đến tìm mẹ đây. Từ nay về sau con sống bên mẹ, để mẹ bị bất cứ kẻ nào ức hiếp nữa! Đại công tử, em có lỗi với cậu, cậu là người tốt, em có lỗi với cậu ! Vĩnh biệt!”. Lạc Lạc xong, lập tức lao đầu vào tường, đợi đến khi có người ngăn cản còn kịp nữa.

      Thân thể ta chậm rãi đổ xuống, như đóa diên vĩ chậm rãi phai tàn. Máu đỏ thẫm trào ra từng đợt từng đợt từ đầu ta, trong nháy mắt, nhuộm đỏ cả màn đêm đen tối nặng trĩu.

      Oan khiên của Băng Nhi được rửa sạch nhưng tâm tưởng tôi lại thể vui lên chút nào. Tỷ muội Băng Nhi tốt nhất của tôi, vô tội như vậy phải chết . Mà đối với Lạc Lạc – người hại chết , tôi lại thể hận chút nào.

      Khánh thúc dò hơi thở của Lạc Lạc, bẩm báo: “ tắt thở rồi.”

      Lão phu nhân đờ đẫn ngồi khuỵa xuống ghế, nửa ngày mới lên tiếng: “Tất cả giải tán . Sáng mai Tề Nhi mua quan tài, đại tang Băng Nhi. Bạch Lạc Lạc này tìm chỗ chôn cất. Phúc Nhi, lần này ta truy cứu những chuyện thê tử con làm, có điều con phải trông coi vợ mình cho kỹ, nếu đừng trách Thẩm gia ta dung tha cho nó!”.

      Sắc mặt Mai Nhiêu Phi trong ánh nến chập chờn trắng bệch khác thường, còn chút sinh khí. Thẩm Phúc vội đáp: “Phúc Nhi biết, sau này thê tử con dám nữa!”.

      Lão phu nhân còn chưa dứt lời dựa vào Cúc ma ma bước ra khỏi phòng ngủ của Băng Nhi. Khánh thúc sai người đưa thi thể Lạc Lạc chôn. Những người còn lại cũng dần dần tản ra. Tôi vốn cảm thấy thân thể này tựa hồ còn là của mình từ lâu, rốt cục gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng vội vàng chạy đến nâng tôi dậy.

      Tôi khoát tay áo : “Hai đưa ra ngoài trước . Ta muốn ở trong này mình, làm bạn với Băng Nhi đoạn đường cuối cùng”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng di dự ra ngoài. Tôi chậm rãi đến trước giường Băng Nhi, vén tấm vải trắng che mặt lên. Vẻ mặt thoạt nhìn vẫn như còn sống, nhưng vĩnh viễn rời xa trần thế. Những đau đớn phải chịu đựng trước khi chết hẳn là nỗi đau lớn nhất cuộc đời này. Trong trái tim , giờ này, khắc này, có còn nhớ đến hình bóng của Tiết Bạch Y kia hay ?

      “Hận mãi lòng người như nước, đất bằng bỗng dậy sóng dâng tràn.” Băng Nhi, vô tội như vậy mà ra .

      “Thân thích còn xót xa, người ngoài đà ca hát.[1]” Sau khi người ngoài ca hát xong khúc bi ca quên từng có tên Băng Nhi dịu dàng động lòng người nhường vậy, nhưng thứ tình cảm đau lòng buồn thương trong lòng tôi, phải làm thế nào để vơi bớt?

      [1] Trích câu thơ trong bài Vãn ca của nhà thơ Đào Uyển Minh

      Bóng đêm càng ngày càng sâu hơn, nơi xa xôi, tựa hồ nghe tiếng quạ kêu não ruột.

      Tôi tỉ mỉ nhìn ngắm dung nhan sinh động vô cùng của Băng Nhi, trong lúc lơ đãng lại nặng nề ngủ thiếp .

      Giữa lúc hốt hoảng, chỉ cảm thấy phía sau có ai đó vỗ vào bả vai, cất giọng : “Cửu Dung tẩu tẩu, Cửu Dung tẩu tẩu”. Sao mà giống tiếng của Băng Nhi! Chẳng lẽ Băng Nhi trở lại rồi sao? Trong lòng tôi vui vẻ, quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau lưng mình chỉ trống , chẳng có bất kỳ ai cả. Đến khi quay đầu lại lần nữa, tôi sa vào niềm thương nhớ vô tận, lại giật mình nghe tiếng Băng Nhi gọi, thanh thanh như tiếng đỗ quyên than thở, bi ai đến tận xương.

      Bất thình lình tôi giật mình tỉnh giấc. Mới phát ra ánh nắng sớm trong lành xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tươi đẹp như thường của Băng Nhi. Phía sau tôi, Băng Ngưng khẽ gọi: “Cửu Dung tẩu tẩu, mau tỉnh dậy , ngủ như vậy cảm lạnh đấy”. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Băng Ngưng, đôi mắt bé hơi sưng đỏ, khuôn mặt tràn đầy khí khái hùng cũng thảm đạm khác thường.

      Trong lòng tôi rung động: Băng Ngưng và Băng Nhi giống nhau xiết bao. Tôi vốn từng cảm thấy, hai người như đúc ra từ khuôn, giờ lại càng thấy giống. Băng Nhi xa cách đôi đời với tôi, sau này tôi muốn chuyển tất cả trăm tốt nghìn tốt tôi dành cho Băng Nhi sang Băng Ngưng. Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi cũng được an ủi đôi phần.

      Băng Ngưng : “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu mau nghỉ . Tam ca ca bọn họ gọi người đến tổ chức tang cho tỷ tỷ của muội. Tất cả những thứ dùng cho tang lễ đều là loại tốt nhất. Tam ca ca nhất định phải đại táng đàng hoàng cho tỷ tỷ của muội”.

      “Vị trí mộ đặt ở đâu? Ở lăng viện Thẩm gia à?”, tôi nhàng hỏi.

      Băng Ngưng nhất thời có phần bối rối, bé cũng nhàng trả lời: “Ở dốc Nhạn Lưu bên bờ sông Bạch Lăng”.

      Trái tim tôi đột nhiên trở lạnh, đại táng long trọng do tôi đề xuất, nhưng Băng Nhi cũng ham gì. Băng Nhi vì Thẩm gia làm lụng vất vả mấy năm, vì Thẩm gia mà chết, kết quả là đến cả phần mộ tổ tiên của Thẩm gia cũng được vào, còn rơi vào kết cục phải làm bạn với dã quỷ hồn bên dốc Nhạn Lưu. Tôi nhất thời cũng cảm thấy hơi lạnh thấm đẫm vào xương tủy.

      Thân thích còn xót xa, người ngoài đà ca hát, người ngoài đà ca hát! Chỉ vậy mà thôi.

      Đối mặt với nhân tình thế thái bạc bẽo lạnh nhạt, tôi – Lãnh Cửu Dung, biết phải gì đây? Tôi vốn cảm thấy tính tình của mình là lạnh lẽo nhất thế gian, thế nhưng hóa ra lạnh lẽo nhất, lại là nhân tình thế thái.

      năm này, là năm Thành Hóa thứ bảy triều Tây Tống. Tháng Ba năm nay, Duy huyện bỗng nhiên trút xuống vài trận đại tuyết dị thường, ngùn ngụt đất trời. năm này, là năm thứ hai tôi gả vào Thẩm gia. năm này, bệnh tình của Thẩm Hồng dần dần chuyển biến tốt đẹp. năm này, tôi mất tỷ muội tốt nhất trong đời – Băng Nhi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :