1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 21. Đêm xuân nở ngàn hoa (1)


      Ngày hôm sau, tiết trời quang đãng, ngàn dặm mây. Sáng sớm thỉnh an, Lão phu nhân khước từ thân thể khỏe, chịu gặp bất cứ ai. Đôi mắt Băng Nhi đỏ mọng sưng húp, nhìn thấy Sầm Khê Huyền và Mai Nhiêu Phi, biểu cảm mặt trở nên rất dọa người. Sầm Khê Huyền vẫn tươi cười rạng rỡ giống như thường ngày, tựa như tất cả mọi chuyện đều chưa từng diễn ra. Nhưng sắc mặt Mai Nhiêu Phi lại cực kì kém, giống như phải chịu nỗi kinh hãi nào đó.

      Tôi sợ Băng Nhi tranh cãi với mấy ả, vội vàng kéo đến thăm Thẩm Hồng. Từ tối hôm qua đến giờ, vẫn luôn là Bảo Bảo chăm sóc Thẩm Hồng. Thấy chúng tôi, bé vội chào đón, : “Vẫn như vậy thôi”. Tôi nhìn chăn nệm, quả nhiên lại bị xé thành từng mảnh. Nhưng kì lạ nhất là miệng Thẩm Hồng ngậm mảnh gỗ. Tôi hỏi: “Bảo Bảo, có chuyện gì thế này?”.

      Bảo Bảo : “Đêm hôm qua, em thấy Đại công tử cứ nghiến răng ngừng, em sợ cậu ấy cắn phải đầu lưỡi của mình, bèn lấy đoạn gỗ cho cậu ấy cắn”. Tôi và Băng Nhi nghe xong, đều khen Bảo Bảo chu đáo cẩn thận.

      Tôi lại hỏi: “Bảo Bảo, thuốc sắc cho Đại công tử hôm qua vẫn là thuốc do Lệnh Hồ đại phu kê đó chứ? Liệu có xảy ra vấn đề gì ?”.

      Bảo Bảo trả lời: “Thuốc vẫn do Lệnh Hồ đại phu kê, cò em sắc thuốc, cả quá trình chưa từng bỏ đâu, hẳn là có vấn đề gì”. Tôi biết Bảo Bảo xưa nay là người đáng tin cậy, bèn yên tâm gật đầu.

      Băng Nhi hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu cảm thấy thuốc đại ca uống trước kia có vấn đề à? Nhưng thực tế, muội từng mang cho đại phu kiểm tra, đại phu cũng hề gì”.

      Tôi gật gật đầu, trầm ngâm lúc mới lên tiếng: “Băng Nhi, muội có biết thứ có thể làm người ta nghiện, tên là túc cao ?”.

      Băng Nhi nghe vậy, sắc mặt biến thành hoảng sợ, hồi lâu mới cất giọng: “Cửu Dung tẩu tẩu, lẽ nào tẩu hoài nghi đại ca ăn phải thứ đó?”. vào Nam ra Bắc, hiển nhiên tri thức uyên bác, hiểu biết về thứ này hẳn cũng sâu sắc hơn tôi.

      Tôi do dự gật đầu. lại lượt tình trạng sau khi ăn ‘ túc cao’ mà Khánh thúc với tôi ngày hôm đó.

      Trong lòng Băng Nhi vẫn còn chút nghi ngờ, bảo: “Nếu đám người Thẩm Tề, Sầm Khê Huyền muốn hại đại ca, cho đại ca ăn túc cao, ngày ngày hai còn thực được, chứ lâu dài sao có thể?”.

      Tôi cười khổ : “Ta đoán rằng, người cho tướng công ăn túc cao, e rằng phải đám người Thẩm Tề, mà là Vũ Tương tỷ tỷ”. Băng Nhi nghe thế, sắc mặt khẽ biến thành hờn giận, : “Cửu Dung tẩu tẩu, tuy rằng từ xưa đến nay muội rất quý tẩu, nhưng tẩu thể đặt điều cho Vũ Tương tẩu tẩu như vậy được”. xong, tự biết mình lỡ lời, lại thêm: “Cửu Dung tẩu tẩu, phải muội trách tẩu đâu, nhưng mà Vũ Tương tẩu tẩu phải người như vậy. Tẩu ấy dẫu có chết cũng hại đại ca”.

      Tôi giọng : “Nếu quả là tỷ tỷ cho tướng công ăn túc cao, có lẽ tình phải muốn hại chàng, mà là bởi thương chàng”.

      Băng Nhi xưa nay sáng suốt, nhưng giờ cũng hóa hồ đồ, trợn tròn hai mắt hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu vậy là có ý gì?”.

      Tôi chậm rãi đáp: “Băng Nhi, muội biết túc cao, cũng biết rằng khi người ta ăn thứ này vào thành nghiện, như si như cuồng, khó có thể tự kiềm chế. Ta cho rằng ngay từ khi mới bắt đầu, có kẽ tính toán cho tướng công ăn ít túc cao, về sau tướng công khó có thể tự kiềm chế, từ bỏ nó được. Từ trước đến nay tỷ tỷ là người thương tướng công nhất, đương nhiên cũng thể mặc cho tướng công bị giày vò, cho nên mới tìm mua cho tướng công dùng. Dự định ban đầu của tỷ tỷ mặc dù là tốt, nhưng túc cao này lại là loại độc dược mãn tính. Tướng công ăn càng nhiều, thân thể càng kém , lại càng thể cai được nó. Cứ lặp lặp lại tuần hoàn như thế, dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Kẻ trước kia tính kế hại tướng công hiển nhiên đạt được mục đích, vì tình cảm tỷ tỷ dành cho tướng công chân thành, vô hình trung thành đồng lõa, trong lòng tỷ ấy, nhất định là hết sức khó chịu”.

      Sau khi nghe tôi phân tích, Băng Nhi vẫn còn nghi hoặc: “Cửu Dung tẩu tẩu, tất cả chuyện này, tuy nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán của tẩu mà thôi”.

      “Phải”, tôi gật đầu đáp: “Nhưng rất có khả năng là như vậy. Từ sau hôm tỷ tỷ gặp chuyện chẳng lành, mỗi lúc tối trời tướng công đều khổ sở muốn chết. Muội xem, chăn nệm bị xé thành bao mảnh , có thể tưởng tượng được tình thê thảm ra sao. Ngoại trừ nguyên nhân nghiện túc cao ra, ta thể nghĩ tới nguyên nhân nào khác. Còn nữa, ta nhớ khi lục soát phòng tỷ tỷ, từng tìm thấy số ngân phiếu hơn vạn lượng. Ban đầu ta tưởng đám người Thẩm Tề vu oan giá họa, nhưng sau này ngẫm lại, thư từ, hình nhân gỗ đào và mấy tờ giấy viết có thể định tội tỷ tỷ, bọn Thẩm Tề cần phải mất công góp thêm vào hơn vạn lượng bạc. Dù sao đây cũng phải số bạc . Cho nên, số bạc này rất có thể chính là của tỷ tỷ, là do tỷ tỷ gom góp lại để cung cấp túc cao cho tướng công dùng”.

      xong, tôi im lặng, Băng Nhi cũng rằng. Trong phòng im ắng đến mức cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe tiếng. Băng Nhi nhìn Thẩm Hồng mơ màng ngủ say, ngẩn người cả nửa buổi mới : “Cửu Dung tẩu tẩu, chuyện đại ca ca, tẩu tính thế nào? Để huynh ấy tiếp tục ăn túc cao hay là…?”.

      “Chàng nhất định phải bỏ!”, tôi như đinh đóng cột: “Nếu chúng ta nhất thời mềm lòng giống như tỷ tỷ vậy, còn cung cấp túc cao cho tướng công ăn, sớm muộn gì chàng cũng mất mạng. Nếu tại dừng tay lại, có lẽ tướng công còn cơ hội được cứu. Mặc dù chàng phải chịu đau đớn sống bằng chết, nhưng cứu chàng. Bắt đầu từ hôm nay, ta, Băng Nhi muội, Bảo Bảo, Minh Nguyệt Hân Nhi, còn cả Băng Ngưng muội muội mà muội đưa về nữa, nhưng người chúng ta đây nhất định phải thay phiên nhau trông chừng tướng công. Đề phòng ban đêm chàng lên cơn nghiện túc cao lại xảy ra chuyện”.

      Vẻ mặt Băng Nhi nghiêm nghị, gật đầu đồng ý.

      Thế là, bắt đầu từ hôm đó, mãi cho đến tận năm mới, năm người chúng tôi thay nhau trông nom Thẩm Hồng. Lúc chàng lên cơn nghiện túc cao, cắn xé lung tung, nặng còn có thể bị sùi bọt mép, cả người run rẩy, tựa như mắc chứng kinh phong. Vì thế mỗi khi trời tối, chúng tôi thể lấy dây thừng trói chàng vào, dùng khăn vải chặn miệng chàng lại. Cơn nghiện túc cao của chàng ngày càng thường xuyên hơn, có đôi khi ngày lên cơn mấy lần. Chúng tôi rất lo tiếng kêu của chàng bị Lão phu nhân phát , nhưng cũng may, Lão phu nhân chỉ phái người đến hỏi thăm dạo mới bắt đầu, sau khi được tôi thuật lại qua loa còn đến nữa.

      biết vì sao, Mai Nhiêu Phi đột nhiên lâm bệnh nặng. Nghe là quỷ nhập vào người, bệnh tình rất nghiêm trọng, ngay cả xuống giường cũng nổi. Cúc ma ma vì muốn lấy lại tín nhiệm của Lão phu nhân, làm việc năng rất cẩn thận, rất ít khi ngang ngược giống như trước kia. còn hai người kia, Sầm Khê Huyền có gây sức ép cũng chẳng thấm vào đâu.

      Năm nay, Thẩm gia quả tình rất trống trải lạnh lẽo, có chút hơi ấm nào. Tôi và mấy ngày Băng Nhi ngày ngày luân phiên trông nom trước giường Thẩm Hồng, rất ít khi hỏi đến chuyện khác. Chúng tôi trước giờ vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương lớn lao mất Liễu Vũ Tương, sôi nổi đón tết Lịch là chuyện của người khác, liên can tới chúng tôi.

      Mãi cho đến Mười lăm tháng Giêng, số lần Thẩm Hồng lên cơn nghiện túc cao ràng giảm đáng kể. Toàn thân chàng cũng còn mê mang thiêm thiếp như trước kia, tuy nhiên thần trí vẫn hơi lẫn lộn. Chuyện Liễu Vũ Tương, chúng tôi vẫn mực dám cho chàng biết, chỉ trông mong qua được ngày nào hay ngày đó, bệnh tình của chàng có thể sớm bình phục.

      Buổi tối hôm Mười lăm, Băng Nhi với tôi: “Có người làm bài từ : ‘Gió thổi đêm xuân ngàn hoa nở. Rụng như mưa, sao rực rỡ’ [1]. Tối nay là hội Hoa đăng Tết nguyên tiêu mỗi năm mới có lần, chúng ta ngại gì mà góp vui. Để Băng Ngưng muội muội mở mang hiểu biết cũng tốt mà”. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng nghe vậy, vui tới nỗi suýt chút nữa nhảy cẩng lên. Tôi vốn có lòng nào, nhưng lại đành làm mấy bé ấy cụt hứng, bèn đồng ý. Bảo Bảo xung phong nhận việc ở lại chăm sóc Thẩm Hồng.

      [1] Trích hai câu đầu trong bài từ Thanh ngọc án của Tân Khí Tật thời Nam Tống. Bài từ tả cảnh hoa đăng trong đêm Tết Nguyên tiêu. Hai câu này muốn Đèn lồng treo cao tựa như ngàn hoa nở rực rỡ cành, bay lên trời rồi rụng xuống như sao.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 22. Đêm xuân nở ngàn hoa (2)


      Nhà thơ Dường-Trương Hộ từng viết bài thơ miêu tả khí sôi nổi của Tết Nguyên tiêu, thơ rằng: “Ngàn cửa mở rộng vạn đèn lồng, trung tuần tháng Giêng kinh thành rung.Ba trăm cung nữ vung áo múa, thi tử vang vọng cả trung [1]”.

      Từ Thẩm gia ra, nhà nhà đường treo hoa đăng đủ loại đủ kiểu phong phú, có đèn Khổng Minh [2], đèn trường minh [3], đèn lồng giấy, đèn lưu ly, vân vân và vân vân. Trong chốc lát ấy, có thể là sắc màu rực rỡ, tươi đẹp, hân hoan.

      Rẽ vào con phố Văn Hoa phồn hoa nhất, hai bên đường treo đầy hoa đăng muôn hình muôn vẻ. Đăng luân, đăng lâu, đăng thụ cao lớm, rực tỏa sáng lấp lánh. Người đén kẻ , muôn hoa đua thắm khoe hồng, thât có thể là: ”Yến tiệc thơm đẹp ngạt ngào, kìa lan sắc đỏ đón chào đầu xuân. Dặm đất trải rộng muôn phần, phồn quang tuyết trắng vô ngần tầng [4]”. Sĩ tử vận trường sam nho nhã, nương khoác áo váy phất phơ, các cụ già bạc đầu thượng thọ, đám con trẻ má phấn tóc xanh... Con người muôn sắc muôn hình, xen lẫn trong cảnh đèn đuốc sáng trưng, phảng phất như “người bơi trong bức họa [5]”

      Ngay ở của phòng người thiếp của mấy gia đình có đặt hình nhân nương được bện bằng rơm rạ, vải vụn cao cỡ người , đây là phong tục “Đón Tử ” của Duy huyện. Tử trong truyền thuyết là nương thà tốt bụng, vì nghèo túng đói rét mà chết . Vì thế, mỗi Tết Nguyên tiêu ngày Mười lăm tháng Giêng, mọi người đều bện hình của nàng, cúng bái và chúc phúc cho nàng. sau khi Băng Ngưng nghe về phong tục này, rất đồng cảm với Tử , bèn chạy đến trước cửa nhà, cầm tay “Tử ” được bện bằng rơm chuyện cả hồi lâu, đến lúc xúc động còn rơi nước mắt. bé từng lưu lạc lần, chịu đủ đói rét, hiển nhiên có loại tình cảm khác biệt với Tử , tự đáy lòng cảm thấy đồng bệnh tương lân.

      Trước cửa hàng đều cắm cành dương liễu và hương, bên cạnh đặt cái bát, trong bát của những người bần cùng để cháo đậu, khoai lang: còn những người ngày thường sống dư dả hơn chút để màn thầu, rau cải, sủi cảo: trước cửa những gia đình phú quý giàu sang bày thịt cá ê hề, còn cả rượu thuần chất. Đây là phong tục “Tế nhà tế cửa” trong dịp Tết Nguyên tiêu. năm tổng cộng có bảy dịp lễ tế, đây là dịp thứ hai trong số đó. Cho nên đối với những người ăn mày mà , Tết nguyên tiêu quả là ngày lành. Bởi vì đắn đêm hôm yên tĩnh, bọn họ có thể tùy ý ăn các mín cúng tế trước cửa nhà người ta, ăn hết còn có thể gói ghém mang , trữ thức ăn dần dần. Những lúc này, chủ nhân cũng trách móc. Ngày hôm sau, bọn họ mở của ra, thấy đồ ăn cúng tế còn ở đó nữa, cho là thần tiên ăn hết, có thể phù hộ cả nhà già trẻ bình an, sống những ngày tốt đẹp.

      Chúng tôi đến cầu Tứ Thủy, thấy có vài nương ăn vận khác nhau, trong tay cầm hoa đăng đánh bạn mà . Bởi vậy, Băng Nhi cũng mua bốn chiếc hoa đăng, đưa cho chúng tôi mỗi người chiếc, theo những kia cùng qua cầu. Phong tục này có tên là” Tẩu bách bệnh”. Nghe nữ tử”Tẩu bách bệnh” có thể từ bỏ bệnh tật tai họa cho người thân bên cạnh.

      qua cầu Tú Thủy, chúng tôi đến miếu Tam Nương. Trước miếu giăng đèn kết hoa, rộn ràng xôn xao, vô cùng náo nhiệt. Miếu Tam Nương này có tên là miếu Nhân Duyên. Truyền thuyết kể rằng ai tới nơi này, khi gặp được người trong lòng có thể bên nhau trọn đời, hạnh phúc đủ đầy. Tam nương trong truyền thuyết là người triều Hán, vì dung mạo tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành, bị Hoàng đế triệu vào cung làm phi tử. Sau khi nàng vào cung, trong lòng nhớ mong người thương là thanh mai trúc mã bên ngoài, chẳng mấy uất ức chết . Sau khi Hoàng đến biết chân tướng việc, hết sức áy náy và cảm động, vì thế liền đưa di cốt nàng về lại quê hương, cũng xây cho nàng ngôi miếu Tam Nương này. Tình của vản thân Tam Co Nương tuy mũ mãn, nhưng vì thế lại gieo quyết tâm cho bao đôi nam nữ nhau trong thiên hạ. Vì vậy mỗi lần hiển linh, đều làm mối cho những nhân duyên tâm đầu ý hợp trong thế gian. Trong miếu Tam Nương có tảng đá, tên là “ Tam Sinh Thạch”, nghe nếu bái lạy ở chỗ tảng đá kia, gọi tên người trong lòng có thể bên nhau ba đời ba kiếp, mãi chẳng phân ly.

      Trước miếu bày biện hai cái sạp. xem bói xem quẻ giải xăm, phụ trách hội Đố đèn. Cái gọi là “hội Đối đèn”, thẳng ra là tiêu tiền giải câu đố đèn kiếm bạc trắng, mỗi lần giải mất ba văn tiền, giải đúng có thể có được đến ba mươi văn tiền thưởng. Ai giải đúng nhiều nhất còn được phong hài “Trạng nguyên đố đèn” và giải thưởng hai mươi lượng bạc. Bởi vậy, hoạt động này thu hút vô số văn nhân mặc khách, tài tử từ nhân.

      Minh Nguyệt Hân Nhi tràn trề hăng hái, ánh mắt nhìn ngó đến độ có vẻ biết nơi này là chỗ nào. bé xúi chúng tôi: “Tiểu thiếu phu nhân, Biểu tiểu thư, Nhị biểu tiểu thư, chi bằng chúng ta vào miếu bái Tam Sinh Thạch , cầu duyên, được ? Biểu tiểu thư cũng còn nữa rồi”.

      Băng nhi cốc đầu con bé, mắng: “Tiểu nha đầu, đừng lung tung, chính mình động lòng xuân rồi bái thần chứ gì. Cần gì phải kéo ta vào?”

      Giờ tôi là người có gia thất, đương nhiên thích hợp bái Tam Sinh Thạch, cho nên cười : “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, hai em bầu bạn với Biểu tiểu thư báo Tam Sinh Thạch . Ta ở đây giải đố đèn, chờ mấy em”. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe xong, dắt Băng Nhi và Băng Ngưng hớn hở bước , tôi đợi trước cửa miếu, đặt mấy văn tiền vào rồi gải câu đố đèn.

      Khi tôi còn , tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng cũng có rất nhiều sách. Đọc chữ luận căn vốn làm khó được tôi. Bởi vậy, chẳng mất bao nhiêu thời gian, tôi liên tiếp giải đúng mười mấy câu đố đèn. Lão tiên sinh chủ quán hội Đố Đèn vuốt chòm râu dài cười : “Trạng nguyên hội Đố đèn đêm nay, Tiết công tử chưa chắc chiếm được ngôi đầu. Tuy vị nương này tới muộn, nhưng tài trí lanh lẹ thua gì công tử.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn lên mới thấy cách mình xa lắm có công tử trẻ tuổi đứng. Y nhấc chiếc đền lên, chừng nghĩ ngợi chốc có thể ra đáp án, làm cho mọi người vỗ tay tán dương. Đây là “Tiết công tử” lão tiên sinh nhắc tới. Công tử kia vặn áo gấm xa hoa, phong thái nhàng, tuấn tú khác thường, khí chất cũng hơn hẳn người thường, xem chừng nhất định là nhân vật hàng đầu. Chỉ đáng tiêc trời lạnh như vậy, trong tay y vẫn cầm chiếc quạt, làm cho người ta cảm thấy y là tên quần là áo lượt làm bộ làm tịch, lỗ mãng càn rỡ.

      Lúc này, chắc cũng nghe được lời tiên sinh , y nhìn tôi từ xuống dưới. Tôi sợ người khác chê trách, vội quay mặt sang chỗ khác, nhìn y nữa. Ai ngờ y lại tiến đến gần, chớt nhả cười đùa: “‘Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng tràn. Phảng phất hương mai. nụ cười lan. Trăm phương ngàn hướng bao lần liến. Ngoảnh đầu nhìn lại. Người ngay trước mắt. Dưới ánh lửa tàn [6].’ Chào nương, tiểu sinh Tiết Bạch Y xin hữu lễ”.

      Tôi cũng nhìn y thêm nữa, lạnh nhạt : “Chắc hẳn Tiết công tử nhận lầm người rồi, Tôi nào phải nương gì đó. Tôi là tiểu thiếp của Đại công tử nhà họ Thẩm ở Duy huyện”.

      Người nọ còn muốn gì đó, ba người Băng Nhi ra từ của miếu, chạy lại. Minh Nguyệt Hân Nhi liếc Tiết Bạch Y lia cái, hỏi: “Tiểu thiếu phu nhân, đây là ai thế? Nhìn có vẻ tuấn tú nha”.

      Tôi liếc con bé cái, lạnh lùng : “Người ta ra sao liên quan gì tới chúng ta?”. Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi, thèm để ý đến tôi.

      Băng Nhi ngược lại, thấy người nọ, dường như ngây người. đứng đó, nhìn y chăm chăm, hồi lâu tiếng nào. Mãi tới khi tôi hỏi mấy câu liền, ấy mới lấy lại thần trí.

      Tôi hỏi : “Băng Nhi, xăm nhân duyên của muội cầu xong rồi à? Giờ chúng ta tìm người giải xăm .”

      Băng Nhi cầm thẻ xăm tay, ánh mắt vẫn rời người nọ, lúc sau mới đáp: “Được”

      Người nọ lại cười : “Khỏi tìm người giải xăm. Ta giỏi thứ này lắm”. Dứt lời, y đoạt lấy thẻ xăm, đọc lên: “Hoa đào theo nước cuốn xa mù, Tam Sinh Thạch quá độ thu. Hải đường trong gió màu bợt bạt, nét kiều diễm lòng hoài mơ. Xăm tốt, xăm tốt, thẻ xăm rất đúng về tiểu thư, giống như cánh hoa đào g ặp được con nước chảy trong lòng mình, cũng chính là tình lang. Ngay sau đó, chàng có tình, muội có ý, đương nhiên là phong thái giai nhân giữ trong lòng rồi. Ha ha, đây chính là thẻ xăm tốt nhất”.

      --- ------ -------

      [1] Bài thơ Chính Nguyệt thập ngũ dạ đăng ( Đèn đêm rằm tháng giếng) của nhà thơ Trương Hộ thời Đường.

      [2] Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ta, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Monh. Là loại đèn lợi dụng nguyên lú khí nóng lên tương đối có thể bay lên cao mà chế thành, bên có miệng, tim đèn sau khi cháy xong khí nóng ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Ngày nay gọi đơn giản là đèn trời.

      [3] Loại đèn được đốt suốt đêm ngày, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.

      [4] Trích trong bài thơ Thập ngũ dạ quan đăng của tác giả Lư Chiếu Lân đời Đường

      [5] Câu thơ trong bài Chu trang hà. Có người cho rằng tác giả bài thơ là nhf thơ Vương Duy thời Đường

      [6] Trích bài từ Thanh ngọc của tác giả Tân Khí Tật thời Nam Tống

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 23. Đêm xuân nở ngàn hoa (3)


      Dù tên Tiết Bạch Y kia giải như vậy, nhưng sau khi nghe y đọc thẻ xăm kia, tôi vẫn cầm lòng đặng mà ớn lạnh. Luôn cảm thấy quả xăm này chẳng phải điềm báo tốt đẹp gì. Tam Sinh Thạch quá độ thu, hoa hải đường phai màu, đều là tàn lụi cùng cực, nét kiều diễm để trong lòng, chẳng phải ý là…? Tôi muốn nghĩ tiếp, chỉ mong lời giải thích của Tiết Bạch Y về thẻ xăm là đúng.

      Tôi kéo xiêm áo Băng Nhi: “Chắc tướng công chờ sốt ruột lắm rồi, chúng ta về thôi”.

      Băng Nhi lưu luyến nhìn Tiết Bạch Y, hề có ý ra về. Tôi nghĩ ra, người thanh khiết thông minh như Băng Nhi mà cũng bị tên lãng tử làm cho mê mẩn tới múc đầu óc rối bời, biết vì sao nữa.

      Lúc này, lão tiên sinh chủ trì hội Đố đèn cũng tiến lại gần, : “Nếu chư vị tham gia hội, sao có thể bỏ giữa chứng như thế? Xin Tiết công tử và vị nương này hãy tiếp tục giải đố . Định đoạt Trạng nguyên đố đèn là để có được điềm may. Để tránh việc thần đèn nổi dóa, giáng cho cho chúng sinh”.

      Tiết Bạch Y kia nghe thế, cười hì hì : “Chỉ cần vị Thẩm phu nhân này tham gia, bản công tử cũng tham gia. Nếu ấy chịu, vậy bản công tử cũng chẳng biết tinh sao. Chỉ đành chờ thần đèn tức giận, giáng tội chư vị thôi”.

      Đôi mày đẹp của Băng Ngưng vì tức giận mà dựng lên, tay nắm trường kiếm, quát to: “Tên kia, ngươi có đến đạo nghĩa giang hồ ? Đây chẳng phải là uy hiếp sao?”.

      Tiết Bạch Y thấy Băng Ngưng, thoáng lặng chút, nhưng chỉ chốc lát, y cười : “ nương là người ở đâu? Tiểu sinh đây xin hữu lễ”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi phồng má lên, : “Nhìn ngươi phong thái nhàng như vậy, nào ngờ lại là kẻ ngốc. Tỷ tỷ Khúc Băng Nhuế của ấy là người Giang Tô, đương nhiên muội muội Khúc Băng Ngưng cũng là người Giang Tô. là ngu ngốc quá thôi, haizzz, dù sao người vừa thông minh vừa nhanh nhẹn vừa xubg đẹp vừa tốt bụng vừa có khí chất lại vừa có nhân duyên như Minh Nguyệt Hân Nhi ta đây đúng nhiều”.

      Lời của Minh Nguyệt Hân Nhi làm mọi người cười ầm lên. Vẻ mặt con bé còn rất nghiêm túc, tựa như những lời con bé là đạo lý hiển nhiên.

      Tôi thấy Tiết Bạch y có chút hờn giận, muốn sinh , liền đáp lời: “Nếu lão tiên sinh chủ trì hội Đố đèn như vậy, chúng tôi cũng tiện làm trái. Chúng ta đừng ở đây cãi nhau nữa, thôi giải xong sớm rồi về sớm vậy”.

      Băng Nhi vỗ tay : “Thế tốt quá. Chúng ta giải câu đố tiếp ”.

      Mấy câu đố đèn kỳ hơn phân nữa là tương đối dễ dàng, nhưng hiểu diuyeen cớ vì đâu, đám tài tử văn nhân tự xưng là tài hoa tót vời này trái lại dù toát mồ hôi hột vẫn chưa đoán ra. Chẳng bao lâu sau, tôi và Băng Nhi giải đúng rất nhiều. Vị Tiết Bạch Y kia đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn chúng tôi giải đố. Đến khi lão tiên sinh chủ trì tuyên bố: “Thẩm phu nhân giải được ba mươi tám câu đố đèn, sánh ngang với Tiết công tử. Còn câu đó đèn ở chiếc đèn lồng cuối cùng là có thể định ra Trạng nguyên đố đèn đêm nay”. Lão tiên sinh vừa xong, có rất nhiều người ùa đến, chờ xem tôi và Tiết Bạch Y so tài.

      Tôi vốn chỉ vô tình mà thôi, nhưng khi tham dự thể kiên trì đến cùng. Lão tiên sinh mở câu đố đèn trong chiếc đèn lồng cuối cùng, đọc to.

      “Miệng quết yên chi vệt hồng
      Theo chàng muôn dặm tới tây đông
      Tơ trúc giấy dai đầu mai sợi
      Chỉ sợ bên ngoài gió lông bông.”

      “Hỏi là vậy gì?” Lão tiên sinh vừa mới dứt lời, Tiết Bạch Y cười bảo: “Ta có lời đáp rồi. Chẳng hay Thẩm phu nhân sao?”. Tôi cũng gật gật đầu.

      Tiết Bạch Y cười : “Thế tốt, vậy xin mời Thẩm phu nhân trước, được ?”. Tôi từ chối, nhàn nhã : “Tôi cũng dùng bài thơ để giải đố vậy”.

      “Đạm trúc chỉ xác trị gió thông
      nhánh hồng hoa giấu ở trong
      Thục địa hoặc dùng cây bán hạ
      Sinh địa, xa tiền [1] cậy công.”

      [1] Đạm trúc, chỉ xác, hồng hoa, thục địa, bán hạ, sinh địa, xa tiền: Đều là tên các vị thuốc

      Tôi vừa xong, lão tiên sinh lập tức giơ ngón tay cái khen: “Hay lắm! Hay lắm! Miêu tả sống động! Hay lắm!”. Tôi mỉm cười, năng gì.

      Tiết Bạch Y : “Thẩm phu nhân quả nhiên tài trí nhanh nhẹn, nếu vậy, ta cũng dùng bài thơ để giải đố”.

      “Trong tường trổ bông ngoài tường hồng
      Nghĩ muốn hái bông đường thông
      Nhược bằng đường thông bông liền rungh
      hồi vui vẻ cũng hoài công [2].”

      [2] Ba bài thơ bên đều chỉ chiếc đèn lồng.

      Y dứt lời, cười ha ha. Chung quanh cũng vang lên những lời ủng hộ.

      Lão tiên sinh chủ trì khen: “Hai vị quả nhiên tài hoa xuất chúng, bất phân cao thấp. Nhưng… nhưng chức Trạng nguyên này nên trao cho ai mới phải đây?”.

      Tôi hững hờ : “Tôi chỉ là phận nữ nhi bé mọn, sao có thể làm Trạng nguyên được chứ? Chức Trạng nguyên đố đèn, để cho bị Tiết công tử này . Trời cũng muộn rồi, tỷ muội chúng tôi cũng phải về thôi. Cái từ!”. Tôi xoay người toan bỏ . Tiết Bạch Y lại lên tiếng từ phía sau: “Gượm ! Nếu Thẩm phu nhân cứ như vậy mà , tặng danh hào Trạng nguyên đố đèn lại cho tại hạ, tại hạ cũng thẻ tâm phục được. Chi bằng thế này, nếu giải đố khó phân cao thấp, hay là lão tiên sinh cứ ra vế đối, xem ta và vị Thẩm phu nhân này ai đối hay hơn, người thắng có được phong hào Trạng nguyên, được chứ?”.

      Lão tiên sinh : “Như thế rất hay, Ta ra câu đối vậy”. Ông trầm tư lát, : “Ngày hội Nguyên tiêu thế này, đương nhiên câu đối có liên quan đến trăng. Lão phu ra vế : ‘Minh nguyệt nửa vầng thanh như nước’, mời hai vị đối”.

      Tiết Bạch Y suy nghĩ chút, cười đáo: “Lão tiên sinh ra vế đối hay. Vế dưới ta có đâu: ‘Hàn từ khúc lạnh như sương’.”. Tài tử từ nhân vây quanh xem hội nghe xong, đồng thanh tán thưởng.

      Lão tiên sinh cũng khen: “Đối hay, đối hay! biết Thẩm phu nhân nghĩ ra chưa?”.

      Tôi cũng vòng vo, thở dài : “Minh nguyệt nửa vầng thanh như nước, thu phong bệnh ốm như mây”.

      Tôi vừa dứt lời, giọng của lão tiên sinh có phần run rẩy, ông liền : “Hay! Thu phong bệnh ốm như mây, quả nhiên là hay! Thẩm phu nhân quả là bậc nữ tử tài văn, quả là học vấn tuyệt vời! Vinh hiển Trạng nguyên đại hội Đố đèn lần này, đương nhiên thể là ai khác Thẩm phu nhân. biết chư vị có thắc mắc gì ? Tiết công tử có thắc mắc gì ?”.

      Người vây xem hô to: “ có!”. Vẻ mặt Tiết Bạch Y kia chắc hẳn trở nên có phần khó coi, giọng hơi hờn dỗi: “ có!”, sau đó đến bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, mới chậm rãi : “Tiểu thiếp nhà họ Thẩm phải ? Quả nhiên là rất giỏi!”. Tôi lạnh lùng: “Công tử quá khen”. Băng Nhi thấy thế, vội : “ ra vế đối của Tiết công tử và Cửu Dung tẩu tẩu đều rất hay, mỗi người vẻ, bất phân cao thấp”. Tiết Bạch Y kia lạnh lùng hừ tiếng, xoay người bỏ . Băng Nhi ngơ ngác nhìn bóng lưng của y, nhất thời ngây ra.

      Minh Nguyệt Hân Nhi lĩnh bạc, rất phấn khới theo tôi quay về Thẩm gia. đường, Minh Nguyệt Hân Nhi hỏi tôi: “Tiểu thiếu phu nhân, cái câu đố đèn cuối cùng hai người giải ấy, cái gì sinh cái gì thục, còn họ Tiết cái gì hoa hồng hoa trắng [3], là thứ gì thế?”. Tôi cười : “Đương nhiên là đèn lông. Tự em nghĩ kỹ thử xem. Thường ngày bào em chăm đọc sách, chăm học chữ em kêu đau đầu, giờ thấy cái hại của việc đọc sách chưa?”. Minh Nguyệt Hân Nhi dẩu mỏ : “Cái này có thể trách em được ư? Tiểu thiếu phu nhân. đạo lý gì hết. Em mà biết đọc nhiều sách có thể kiếm ra nhiều bạc thế này, sao mà em còn kêu đau đầu nữa? Lúc trước với em chuyện kiếm bạc sao?”. xong, Minh Nguyệt Hân Nhi lên cơn bực tức thèm để ý đến tôi.

      [3] Chơi chữ. Hoa trắng: “Bạch hoa” có nghĩ là vô ích, đồng nghĩa với từ “Hoài công” trong câu thơ Tiết Bạch Y đọc.

      Dưới ánh đèn lồng suốt dọc đường , hai mắt Băng Nhi hơi mơ màng, : “Tiết công tử kia tài hoa hơn người, phong thái nhàng, rất tuyệt vời”. Tôi gì, trái lại Băng Ngưng lên tiếng: “Người đó, muội luôn cảm thấy hết sức quen thuộc, giống như gặp ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ hoài vẫn ra”.

      Băng Nhi cười trêu: “Tiểu nha đầu, chẳng lẽ tuổi còn mà cũng động lòng xuân, nhìn trúng người ta rồi?”. Băng Ngưng liếc nhìn cái, : “Muội giống như tỷ tỷ đâu, nàng háo sắc ạ”. Băng Nhi liền đuổi theo cù Băng Ngưng khiến Băng Ngưng vội xin tha ngớt.

      Dọc đường cười cười , chẳng mấy sắp về đến Thẩm gia. Lúc này, đêm khuya, phố chỉ còn lác đác người qua lại. Nếu là ngày thường, e rằng ngủ cả. Tôi : “Chúng ta về mau nào. Nếu muộn quá, Lão phu nhân trách phạt hay đâu”. Tôi vừa xong, sắc mặt Minh Nguyệt Hân Nhi bỗng nhiên thay đổi, con bé kinh hãi : “Mọi người mau nhìn xem, đó là… đó là gì vậy?”.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 24. Hồn thơm đoạn tuyệt (1)


      Tôi ngẩng đầu nhác trông, chỉ thấy trước đại môn của Thẩm gia, có cái bóng co tròn, từ xa nhìn lắm, cuối cùng cũng chẳng nhận ra đó là thứ gì.

      Băng Nhưng sớm rút kiếm ra, giành lên phía trước, chúng tôi theo sau. tới cửa, mới phát ra cái bóng co tròn đó là người. Người này rúc vào góc tường, lạnh run lên bần bật. Thấy có người qua, người đó ngẩng đầu lên. Băng Nhi tinh mắt, thốt lên đầy sợ hãi: “Lạc Lạc!”.

      Giờ tôi mới nhận ra, người trước mắt ngờ lại là Lạc Lạc! Nhờ vào ánh đèn lồng, tôi thấy áo quần rách rưới, đầu tóc rối bù, lạnh tới mức run lập cập. Thấy chúng tôi, Lạc Lạc xoay người đứng lên bỏ chạy. Băng Nhi vội gọi: “Lạc Lạc!”.

      Lạc Lạc còn chưa chạy được bao xa, Băng Ngưng hành động nhanh nhẹn, phát túm được vạt áo của . có muốn chạy nữa cũng chạy được. Băng Ngưng đưa đến trước mặt chúng tôi, cúi đầu, thấp giọng : “Tiểu thiếu phu nhân, Biểu tiểu thư…”, còn chưa hết câu, nước mắt chảy xuống.

      Tôi lấy làm kinh ngạc: Vì rằng Lạc Lạc mà tôi biết là người cương nghị kiệm lời, trước giờ hề dễ dàng rơi nước mắt. Trong lòng tôi chợt lạnh , khẽ khàng hỏi: “Lạc Lạc, tỷ tỷ đâu?”

      Lạc Lạc ngước đôi mắt trĩu nước lên, thút thít trả lời: “Ngày ấy, Tiểu thiếu phu nhân dặn dò nô tỳ chờ Đại thiếu phu nhân ở Tây Đăng khẩu, nhưng nô tỳ chờ cả nửa ngày vẫn thấy Đại thiếu phu nhân đâu. Nô tỳ sốt ruột bèn chạy đến nhà mẹ đẻ của Đại thiếu phu nhân dò hỏi, ai ngờ Liễu lão gia căn bản biết chuyện này. Ông truy hỏi nô tỳ Đại thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì bằng mọi giá, nô tỳ thấy thể dối gạt được, đành phải . Liễu lão gia chịu nổi nỗi đau liền lâm trọng bệnh, nô tỳ đành ở lại chăm sóc ông, đồng thời trong lòng cũng ôm hy vọng, hy vọng ngày kia, Đại thiếu phu nhân có thể trở về. Nhưng đâu có ngờ rằng những Đại thiếu phu nhân trở về, mà Liễu lão gia… chẳng mấy chốc bệnh tình nguy kịch, ôm hận qua đời”.

      Tôi nhớ lại ngày Liễu Vũ Tương bị nhốt rọ lợn, Lạc Lạc quỳ gối trước mặt tôi, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước, chỉ khẩn cầu tôi mở lòng từ bi, cứu mạng Liễu Vũ Tương. Ai ngờ đến cuối cùng, vẫn là tôi phụ bạc . Trong lòng tôi có phần đành lòng, ngẩn ra nhìn Lạc Lạc, biết nên sao cho phải. Ngược lại Băng Nhi kéo tay hỏi: “Lạc Lạc, sao lại biến thành dáng vẻ ngày hôm nay thế này?”.

      Lạc Lạc : “Tiểu thiếu phu nhân bảo nô tỳ thu dọn y phục và đồ nữ trang, đón Đại thiếu phu nhân. Sau đó đón được Đại thiếu phu nhân, bệnh của Liễu lão gia lại trầm trọng, nô tỳ phải mang tất cả y phục và trang sức cầm để mời đại phu cho Liễu lão gia. Đến khi Liễu lão gia qua đời, nô tỳ liền lâm vào tình trạng này. Hôm nay, nô tỳ vốn chỉ muốn nhìn cái rồi ngay, nghĩ rằng lại gặp Tiểu thiếu phu nhân và Biểu thiểu thư”.

      Băng Nhi lộ vẻ xúc động : “Hay cho tấm lòng trung thành của Lạc Lạc! là nha đầu của Vũ Tương tẩu tẩu, vì tẩu ấy mà lâm nạn đến mức này, đương nhiên ta thể quan tâm đến . Từ nay về sau hãy theo ta ”.

      “Băng Nhi, về phía Lão phu nhân, muội nghĩ đến sao? Trong mắt Lão phu nhân, Lạc Lạc tự mình bỏ trốn, hơn nữa còn trộm mang theo rất nhiều đồ đạc. Ở Thẩm gia, nha hoàn lén lút trộm đồ bỏ trốn là tội danh rất nghiêm trọng”, tôi nhắc nhở.

      Ánh mắt Băng Nhi dứt khoát, : “Bất kể di nương có ý gì, tóm lại muội vẫn giữ Lạc Lạc bên mình. vì cái gì khác, muội chỉ thể phụ tấm lòng Lạc Lạc dành cho Vũ Tương tẩu tẩu”. Tôi thấy tâm ý Băng Nhi quyết, biết nhiều cũng vô ích, khuyên nhủ thêm nữa. Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút nghi ngờ. Tôi luôn thấy Lạc Lạc trước mắt khác với Lạc Lạc tôi biết ngày xưa. Lạc Lac trước đây, luôn trầm mặc kiệm lời, chất phác lạnh nhạt, nhưng Lạc Lạc đêm nay tựa hồ là người rất lắm điều, khieenss tôi có cảm giác dường như cố ý che giấu điều gì đó.

      Trở lại Thẩm gia, Bảo Bảo vẫn hết lòng hết sức chăm sóc Thẩm Hồng. Lúc này, thần trí Thẩm Hồng vẫn còn chút hỗn loạn mơ hồ. Tôi bón cho chàng hết bát canh hạt đen đậu đỏ coi sóc chàng nằm ngủ. giờ, chàng còn hay lên cơn nghiện túc cao buổi đêm nữa, mà nếu có lên cơn cũng còn kịch liệt như trước đây.

      Ngày hôm sau, mới sáng sớm Băng Nhi đến bẩm báo Lão phu nhân về chuyện muốn nhận Lạc Lạc làm nha hoàn. Ban đầu Lão phu nhân đồng ý, nhưng Băng Nhi cứ ngừng nài nỉ, hơn nữa chuyện làm ăn của Thẩm gia quả thể thiếu Băng Nhi vào Nam ra Bắc, Lão phu nhân đành phải nhượng bộ. Băng Nhi cảm tạ Lão phu nhân xong vui mừng tìm Lạc Lạc để thông báo. biết vì sao, đáy lòng tôi luôn tiềm loại cảm giác bất an sâu sắc.

      Buổi tối, Lạc Lạc xung phong đảm nhận việc chăm sóc Thẩm Hồng. Băng Nhi đến phòng tìm tôi, van nài: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu dạy muội học thi từ câu đối ”. Tôi cười bảo: “Băng Nhi, muội cũng đọc thông viết thạo rồi, học mấy thứ này làm gì nữa?”. Băng Nhi đỏ mặt, đáp lấy lời. Tôi biết trong lòng còn nhớ mãi quên Tiết Bạch Y , liền cố tình tạt cho gáo nước lạnh: “Thi từ câu đối là học thức trong thời gian dài, chứ thể học cấp tốc ngày ngày hai được. Băng Nhi muội muội thường xuyên ra ngoài lo việc lớn, hà tất học mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt, nghề ngỗng lông bông chứ?”. Băng Nhi chịu, nằng nặc làm ầm lên để tôi dạy , tôi buộc lòng phải đồng ý. Tôi bắt đầu dạy từ quy cách luật thơ, Băng Nhi mỗi lần học biết thêm ít, vui vẻ như bé con. Mấy lần tôi dở khóc dở cười, chẳng lẽ tình có thể khiến cho con người ta thay đổi bản thân ư? Trong khoảnh khắc, trước mắt tôi chợt lên hình bóng người con trai. Lòng tôi chợt run lên, liền cho phép mình nhớ tới người đó nữa. Từ khi quyết định gả vào Thẩm gia, từ khi quẳng chiếc nhẫn của người đó , tất cả những gì liên quan tới người tên Hình Phong đó, tôi quyết phải buộc mình quên lãng, chỉ là quên, mà còn phải coi như chưa từng quen biết.

      Băng nhi học thơ chừng như hóa say. Từ sau khi được tôi dạy, liên tiếp bốn năm hôn, đều tự mình suy nghĩ. đường, ăn cơm, ngủ, lúc nào là lận lưng thi từ ca phú. Đôi lúc, tôi nhìn , trong lòng hết sức vui sướng, người con thanh khiết thông minh như Băng Nhi, thế gian có nhiều. Có thể gặp , trò chuyện với mỗi ngày, với tôi mà , là chuyện thực hạnh phúc. Bởi tôi ở Thẩm gia rất đơn. Trừ Băng Nhi ra, còn ai tôi có thể thổ lộ tâm tình. Tuy rằng Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo đều tệ, nhưng mấy bé ấy trước sau gì cũng là hạ nhân, chủ tớ khác biệt, dù thế nào so ra vẫn kém tự tại dễ chịu và vướng bận gì khi tôi ở bên cạnh Băng Nhi.

      Suốt mấy ngày nay, đều do Lạc Lạc hết lòng chăm sóc, sắc mặt Thẩm Hồng thoạt nhìn có vẻ tốt hơn nhiều. Tuy chàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khoảng cách giữ hai lần nghiện túc cao càng lúc càng xa. Ban đêm cũng còn nghe tiếng kêu khóc và rên rỉ khổ sở của chàng nữa.

      Nếu ngày nào ngày nấy có thể trôi qua sóng gió như vậy dĩ nhiên là tốt biết mấy. Nhưng chuyện thế gian, luôn có tám chín phần thể như ý con người ta.

      Hôm Tết Nguyên tiêu đó, thẻ xăm nhân duyên mà Băng Nhi rút từng viết về vận mệnh của thế này: “Hoa đào theo nước cuốn xa mù, Tam Sinh Thạch quá độ thu. Hải đường trong gió màu bợt bạt, nét kiều diễm lòng hoài mơ”. Mỗi lúc nhớ tới bốn câu ấy, tôi luôn cảm thấy ớn lạnh tận xương, nhưng mấy ngày nay lại có chuyện gid xảy ra, lòng tôi cũng thấy nhõm đôi phần.

      Ai ngờ, trong đêm tôi bắt đầu yên tâm đó, Thẩm gia xảy ra chuyện lớn long trời lở đất! Chuyện này, từng có dạo khiến tôi suy sụp chán chường, cũng thay đổi rất nhiều ý nghĩ của tôi, thay đổi cùng với đó, còn có cả vận mệnh nửa đời sau của tôi nữa.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 25. Hồn thơm đoạn tuyệt (2)


      Đêm hôm ấy, tôi ngồi trong phòng, thêu túi gấm. Tôi tính thêu hai cái, tặng Băng Nhi và Băng Ngưng mỗi người cái. Hai muội ấy thường xuyên chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, làm những người chờ ở nhà nghĩ đến là luôn thấy bận lòng.

      Ai ngờ mới thêu được mấy mũi lại cẩn thận đâm phải ngón tay. Tôi mút vào lúc, nhưng trong lòng thể bình tĩnh trở lại, cảm giác thấp thỏm yên tựa như sắp có chuyện gì đó xảy đến. Tính tình tôi xưa nay lạnh nhạt, tình trạng thế này trước giờ chưa bao giờ có cả.

      giờ là đầu xuân, hơi lạnh se se, bóng cây trước cửa sổ rung rinh, tựa như quỷ ma bộc phát. Lòng dạ tôi cũng cùng rung rinh theo bóng cây này.
      Lúc này, của phòng tôi bỗng nhiên bị đẩy ra, Minh Nguyệt Hàn Nhi chân nam đá chân chiêu chạy vào, nước mắt giàn giụa đầy mặt đầy cổ, gào lên:
      “Tiểu thiếu phu nhân, viêc lớn ổn rồi, việc lớn ổn!”. Tôi chợt cả kinh, khung thêu trong tay cũng rơi xuống đất. Tôi khẽ hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ là tướng công, chàng…”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi khóc sướt mướt, nức nở trả lời:” phải tướng công… Đại công tử… Là Băng Nhi tiểu thư, Biểu tiểu thư ấy…”.

      Trong lòng tôi lạnh toát, Băng Nhi, sao rồi?

      “… Biểu tiểu thư, ấy… ấy chết rồi!” Minh Nguyệt Hân Nhi trả lời rất khó khăn. Đến lúc xong, con bé cũng hà tiện nước mắt nữa, khóc òa lên.

      Tôi nhất thời hoảng hốt tột độ: Minh Nguyệt Hân Nhi, rốt cuộc con bé cái gì thế? Con bé Băng Nhi, Băng Nhi, Băng Nhi chết? Chiều hôm nay, Băng Nhi vẫn còn quấn lấy tôi, muốn tối dạy Bình Thủy vận [1], còn sống sờ sờ như thế, sao có thể chết đột ngột vậy được? còn trẻ như thế, trong lòng tràn trề mong mỏi tình , nương khéo léo xing xắn còn sống vui vẻ như thế, sao lại đột nhiên chết là chết được? Chẳng lẽ Minh Nguyệt Hân Nhi chơi với tôi?

      [1] Hệ thống vần mẫu được sử dụng trong thơ sau thời Tống. Do Lưu Uyên ở Bình Thủy cuối thời Tống sáng tạo ra nên lấy làm tên gọi. Hệ thống vần mẫu này chia chữ Hán thành 106 bộ vần, mỗi bộ vần lai gồm số lượng chữ nhất định, những chữ dùng để làm vân chân trong câu thơ nhất định phải thuộc cùng bộ vần, được sai.

      Tôi bước từng bước về phía trước, gắng nhặt khung thêu hoa dưới đất lên. Đó là thứ tôi thêu cho Băng Nhi mang xa, sao có thể để rơi xuống đất bẩn hết được? Tay tôi còn chưa chạm đền cái khung thêu, người nặng nề ngã xuống. Mắt tôi có lấy giọt lệ nào, nhưng toàn thân lại như kiệt lực, còn hơi sức đứng lên.

      Minh Nguyêt Hân Nhi nhào đến, kêu lên: “Tiểu thiếu phu nhân, sao chứ? thể xảy ra chuyện gì thêm nữa, đừng làm em sợ. Các thể bỏ lại mình Minh Nguyệt Hân Nhi em quan tâm nữa, em thông minh đáng lanh lợi như vậy…”. Con bé còn dở, thể tiếp nữa, nước mắt ào ào rơi xuống.

      Tôi lấy lại bình tĩnh, mặt mày vô cảm, hòi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Nhi chết thế nào? Chết ở đâu?”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi khóc trả lời: “Biểu tiểu thư thắt cổ tự sát, chết ở trong phòng ngủ của chính ấy. ấy yên lành, vì sao lại nghĩ quẩn vậy chứ? Biểu tiểu thư tốt như thế, Biểu tiểu thư…:.

      Nghe Minh Nguyệt Hân Nhi vậy, tôi cũng giật bắn mình, lập tức hiểu ra việc đơn giản như thế: Băng Nhi phải là người vừa gặp chuyện tự sát. Chắc chắn bị người ta hại chết. Nếu tôi chỉ biết ở trong này khóc trời giậm đất, phụ tấm chân tình dành cho tôi.

      Nghĩ đến đây, tôi với Minh Nguyệt Hân Nhi: ”Minh Nguyệt Hân Nhi, em đỡ ta đến phòng Băng Nhu”. Minh Nguyệt Hân Nhi chùi nước mắt nhìn tôi đôi cái , đỡ lấy tồi, con bé : “Tiểu thiếu phu nhân, sao chứ. Mắt trông rất dọa người, giống như muốn giết ai đó vậy”.

      Tôi mắng con bé: “Đừng có vớ vẩn!”. Con bé vẫn thút thít, dám lắm chuyện nữa.

      Tôi đờ người mặc Minh Nguyệt Hân Nhi đỡ . Lúc đến phòng BăngNhi, Lão phu nhân dẫn theo Cúc ma ma, phu thê Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Hồng và cả Trần thúc, Khánh Thúc đều đế trước.

      Tôi vừa bước vào cửa, nghe Cúc ma ma the thé kêu lên” “Lão phu nhân, việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, nô tỳ thấy việc này bỏ thôi. Cứ tìm chỗ trôn thi thể của Băng Nhi tiểu thư là được rồi. Mặc dù ấy là cháu ngoại của người, nhưng cũng cần đại tán rình rang, tránh lộ phong thanh, dưng để người ta xem làm trò cười”.

      Sầm Khê Huyền lập tức : “Cúc ma ma ói chí phải, đúng là như thế. Băng Nhi thắt cổ tự tử là việc , làm mất thể diện Thẩm gia mới là việc lớn. Con thấy thêm việc chi bằng bớt việc, cứ chon cất Băng Nhi đơn giản là được rồi, chuện cứ thế là xong”. biết vì sao, Mai Phiêu Nhi luôn lắm mồm lắm miệng lại năng gì. Từ sau dạo Liễu Vủ Tương bị nhốt rọ lợn, nàng ta bỗng dưng sinh bạo bệnh, từ đó về sau cũng an ổn hơn.

      Tôi chậm rãi bước đến vấn an Lão phu nhân, sau đó lớn tiếng : “Băng Nhi làm việc, từ trước đến nay chặt chẽ cẩn thận, lòng vì Thẩm gia, làm mất thể diện của Thẩm gia ở điểm nào?”. Lúc này, tôi nhìn thấy thi thể của Băng Nhi. trơ trọi nằm giường, mặt phủ tấm vải trắng. Tôi đến trước giường, lật tấm vải trắng lên. Sắc mặt Băng Nhi vẫn sinh động như sống, chỉ là đôi mắt to tròn xinh đẹp thanh nhã kia nhắm nghiền. Giờ này khắc này, tuy rằng ở gần trong gang tấc, nhưng thể tỷ muội tình cảm, vui vẻ cười cùng tôi.

      Tôi nắm chặt bàn tay Băng Nhi, lạnh băng như vậy, làm lòng cũng lạnh theo. Tôi vẫn còn nhớ trước kia khi mới vào Thẩm gia, Băng Nhi trượng nghĩa bênh vực giải vây cho tôi. Tôi vẫn còn nhớ Băng Nhi cho tôi thân thế của , nỗi đau đớn tận xương tủy của khắc đó. Còn cả cách đây mấy hôm, sau khi nhìn thấy Tiết Bạch Y trong Tết Nguyên tiêu, ngày nào cũng quấn lấy tôi đòi học làm thơ. Tất thảy tất thảy, thoáng như hiển ngay trước mắt, nhưng Băng Nhi tỷ muội của tôi, cách đôi đời với tôi mất rồi.

      “Hoa đào theo nước cuốn xa mù, Tam Sinh Thạch quá độ thu. Hải đường trong gió màu bợt bạt, nét kiều diễm lòng hoài mơ.” Ai từng nghĩ đến, kệ văn thẻ xăm duyên ngày ấy lại trở thành lời sấm truyền. Chẳn bao lâu sau Băng Nhi rời xa dương thế, tự dữ lại nết kiều diễm, mà để trong lòng những người tưởng niệm .

      Trước giường Băng Nhi, bầu bạn với lúc, tôi lại phủ tấm vải trắng lên, khẽ khàng : “Lão phu nhân!”.

      Sắc mặt lão phu nhân xanh tím, trong mắt mơ hồ có tơ màu đỏ, có lẽ bà cũng khóc. Bà nhìn tôi, : “Cửu Dung, con có ý kiến gì với chuyện của Băng Nhi ? Mấy ngày nay, Thẩm gia ta đúng thất là thời buổi nhiều nhương! Vốn chết … Liễu Vũ Tương, giờ lại thêm Băng Nhi. Liệt tổ liệt tong Thẩm gia trời có linh, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con cháu chết thảm, trong nhà gà chó yên thế này sao?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :