1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 16. Đồng tâm sinh tử kiếp (1)

      Mới đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi chưa được bao lâu, trong sân của Thẩm gia vang lên những tiếng động huyên náo. Tôi thấy thời gian còn sớm, vì thế bèn rửa mặt chải đầu đến vấn an Lão phu nhân.

      Lão phu nhân còn chưa thức giấc, nhưng Thẩm Phúc, Thẩm Tề, Mai Nhiêu Phi, sầm Khê Huyền đều hầu ở chính đường từ lâu. Ngoại trừ Thẩm Phúc vui vẻ sung sướng trêu đùa con chim hoàng tước, thờ ơ với mọi người xung quanh, mặt những người còn lại đều lộ vẻ tự mãn gì che giấu được.

      Nhìn thấy tôi, Mai Nhiêu Phi cười reo lên: “Ối chao ôi, tiểu tẩu tẩu, tẩu cũng đến xem đại tẩu và tên nhân tình của tẩu ấy diễu phố thị chúng, nhốt rọ lợn đấy à? Nhất định phấn khích lắm cho coi”. Sầm Khê Huyền tiến lại gần, cười như cười : “Đương nhiên là tiểu tẩu tẩu đến xem cảnh náo nhiệt. Liễu Vũ Tương chết , người được lợi nhiều nhất hiển nhiên là tiểu tẩu tẩu. chừng từ rày về sau, tiểu tẩu tẩu được lên làm chính thất, chim sẻ hóa phượng hoàng ấy chứ”. Đối với mỉa mai châm chọc của hai ả, tôi chỉ đúng mực trả lời: “Tôi cũng chẳng được lợi gì, được lợi phải là kẻ có lòng mưu ma chước quỷ, trăm phương ngàn kế hãm hại người khác mới đúng”. Mai Nhiêu Phi, Sầm Khê Huyền nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, chỉ có Thẩm Tề mặt mũi lạnh tanh, để lộ chút cảm xúc nào.

      Tiếp đó, trong chính đường, người ta im lặng đến nghẹt thở, im lặng hệt như hồ nước chết.

      Sau hơn nửa canh giờ, Lão phu nhân mới được Cúc ma ma đỡ ra. Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ điên cuồng đêm qua, Cúc ma ma lấy lại vẻ hất hàm sai bảo trước kia. Lão phu nhân ngược lại, chỉ trong đêm, tóc bà bạc trắng non nửa, như già cả mười tuôi. Tôi thấy vậy, trong dạ chẳng hiểu vì đâu bỗng thấy thê lương.

      Lúc vấn an, cảm xúc mặt Lão phu nhân hầu như đổi, chẳng ai có thể nhìn thấy những suy tư trong bà. lúc sau, bà mới khẽ thở dài, truyền lệnh: “Tề Nhi, con dẫn người đến áp giải Liễu Vũ Tương và… và gã nuôi ong kia đến từ đường, ta đến sau”. Thẩm Tề vâng lệnh ra. Chúng tôi cũng lục tục rời , lúc ra khỏi chính đường, tôi quay đầu nhìn lại phát Lão phu nhân vẫn ngồi đó ngơ ngác, hề nhúc nhích. Mái tóc bạc trắng sau đêm của bà chợt se sắt lại trong cơn gió thổi vào từ phía ngoài phòng.

      Tôi trở lại phòng Thẩm Hồng, chàng vẫn ngủ mê miệt, hề có dấu hiệu sắp tỉnh. Tôi nhàng dém lại góc chăn cho chàng. Người con trai từ đầu chí cuối xa lạ vẫn hoàn xa lạ được tôi gọi là “tướng công” này, cơ thể càng ngày càng gầy mòn, chẳng khác nào thanh củi. Sắc mặt vàng như nến mang theo cả màu xám nghoét, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể về trời.

      Trong đầu tôi chợt nhớ đến mấy câu của Khánh thúc. Ông ấy từng sau thời gian dài ăn “ túc cao”, người trở nên gầy mòn, toàn thân mất hết sức lực, thần trí mơ mơ màng màng, giống như mắc phải cơn trọng bệnh. Hơn nữa nếu sử dụng càng lâu còn có thể mất mạng. Trạng thái mà ông ấy và bệnh trạng của Thẩm Hồng sao mà giống như đến vậy? Nhưng thực tế, Băng Băng từng mang chỗ thuốc Thẩm Hồng dùng đến tiệm thuốc để kiểm tra, cũng phát ra được điều gì bất ổn. Băng Băng dối, nhưng Thẩm Hồng trước mặt lại… tôi bất giác ngờ vực vô cùng, trong lòng mù mờ khó gỡ.

      Chẳng qua tại tôi còn nhiều thời gian dể chờ đợi nữa, bởi Liễu Vũ Tương sắp bị đưa vào từ đường, tôi nhất định phải dốc hết khả năng của mình, nghĩ cách cứu lấy nàng.

      Đúng vào lúc nàu, cửa phòng bị đẩy ra đánh ‘rầm’ tiếng, người xông vào phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ra là Minh Nguyệt Hân Nhi. Con bé vừa vào cửa vuốt ngực thở hổn hển : “Tiểu thiếu phu nhân, cha … Lãnh lão gia… được em mời đến rồi. Mệt chết em mất thôi. Còn nữa, còn nữa… em nhìn thấy Nhị công tử áp giải Đại thiếu phu nhân và nam nhân kia cùng về phía từ đường. mau nghĩ cách !”

      Tôi cả kinh, : “Em đưa cha ta vào tận Thẩm gia sao? Còn có ai gặp em cùng cha ta ?”.

      Con bé liếc mắt nhìn tôi lầu bầu: “ cho rằng Minh Nguyệt Hân Nhi em là đứa biết suy nghĩ sao? Đương nhiên em giấu cha chỗ ai nhìn thấy rồi. Đó là bí mật, tưởng em biết chắc? Thiệt là, coi thường em quá ”. Con bé vừa vừa hếch mặt lên thèm để ý tới tôi.

      Tôi cãi lại được, kéo tay con bé bảo: “Mâu đưa ta gặp cha”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi vừa trưng ra vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, vừa lẩm bẩm: “ đúng là làm người ta mệt chết mà đền mạng đấy nhé”, vừa kéo rôi ra ngoài.

      Dọc đường , trong sân rất im ắng, thỉnh thoảng mới thấy nha hoàn làm việc nặng và hạ nhân, tôi biết Lão phu nhân mang theo những người liên quan đến vụ trong nhà tới từ đường. Tôi đoán rằng bà sợ tôi nhìn thấy kết cục của Liễu Vũ Tương sinh ra thương cảm, cho nên gọi tôi theo.

      Minh Nguyệt Hân Nhi làm việc quả nhiên cực kỳ ổn thỏa, lúc này cha tôi chờ trong con hẻm ở khúc ngoặt. Bình thường hầu như ai thấy được hẻm này. Thất tôi, cha hét lớn: “Con à, cha nhớ con muốn chết!”. xong liền làm ra dáng vẻ vô cùng thâm tình.

      Tôi cũng lười vạch trần thủ đoạn của ông, chỉ : “Cha, con có việc gấp cần cha giúp đỡ”.

      “Con , con ngoan!” Cha tôi gần như muốn gào lên: “Chỉ cần có thể làm được việc gì cho con , kẻ làm cha này dẫu có phải lên núi đao, xuống biển lửa, muôn chết cũng từ”.

      Tôi vừa giận vừa buồn cười, kéo cha lại gần, cách tôi nghĩ ra vào tai ông lần. Sau khi nghe xong, sắc mặt cha thay đổi hoàn toàn, kêu lên: “Con , như thế được đâu, ngộ nhỡ bị Lão phu nhân hoặc người nào đó của Thẩm gia phát , chẳng phải vinh hoa của con đều tan thành mây khói ư? Việc này thỏa đáng đâu”.

      Tôi trừng mắt nhìn cha cái, khích tướng: “Cha à, vừa rồi chẳng phải cha còn hét lên lên núi đao xuống biển lửa vì con sao? giờ chỉ có chút việc cỏn con như vậy lại cũng chịu giúp. Cha phải biết rằng, cha là người thân duy nhất của con, nếu cha chịu giúp, con còn có thể nhờ ai đây? Huống chi, cứu mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, cha, cha nên tích đức tích phúc cho mình và cho mẹ con qua đời ”.

      Cha tôi nghiêng đầu suy nghĩ lát, cuối cùng vỗ tay bảo: “Được, cứ làm như thế . Ai bảo cha thương con của cha nhất? Việc con muốn làm, sao cha có thể giúp”.

      Tôi cười cười : “Đây mới là người cha tốt của con chứ”.

      Mọi chuyện cứ quyết định như vậy. Sau khi từ biệt cha, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi đứng canh ở đầu hẻm, : “Giờ chúng ta mau đến từ đường Thẩm gia, mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn tôi vài lần, liên tục cằn nhằn: “Tiểu thiếu phu nhân, có thể cứu mạng Đại thiếu phu nhân ư? , em luôn cảm thấy Đại thiếu phu nhân là người tốt, người như ấy, nếu chết dễ dàng như thế, là trời cao đôi xử với người ta rất bất công…”.

      Tôi bấu cái vào mu bàn tay của Minh Nguyệt Hân Nhi, thấp giọng : “Chúng ta nhanh lên! Nếu em còn mãi thôi, đến đó chậm, Đại thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, em gánh vác nổi ?”. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe xong, bán tín bán nghi, song vẫn lấy tay bịt chặt miệng lại lời.
      Last edited by a moderator: 26/4/15

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 17. Đồng tâm sinh tử kiếp (2)


      Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi vừa mới đến cửa từ đường chứng kiến Liễu Vũ Tương và người nuôi ong Tiêu Tiếu nọ bị mấy hán tử áp giải ra ngoài.

      Hai tay của bọn họ đều bị trói chặt, Tiêu Tiếu khập khà khập khiễng đường, tay Liễu Vũ Tương vẫn còn rỉ máu. Tiêu Tiếu khêu toa “Oan uổng”, còn ngừng dùng thân thể xô vào nững người áp giải y, ra điều kháng nghị. Liễu Vũ Tương sắc mặt xanh mét, vẻ tuyệt vọng, ánh mắt xám tro, lời, tựa như thấy tất cả mọi thứ xung quanh.

      Hai bên đường phố có rất nhiều người lũ lượt vây quanh, ai nấy đều quẳng cho Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu vẻ mặt xem thương, có người còn chỉ trỏ, ra những lời lẽ tục tĩu. Sắc mặt Lão phu nhân và mấy trưởng lão trong tộc đều nghiêm nghị lại pha chút thờ thân. Cúc ma ma bên cạnh Lão phu nhân, mặt đầy tự mãn. mặt Sầm Khê Huyền là nụ cười rạng rỡ như hoa xuân chớm nở. Thẩm Phúc chẳng biết chạy đâu chơi bời lêu lổng, thấy mặt. Mặt mày Thẩm Tề vẫn vô cảm như cũ. Mai Nhiêu Phi ngược lại, hiểu vì duyên cớ nào mà sắc mặt hết sức khó coi, tựa như vừa mới trải qua cơn chấn động.

      Tôi chen chúc vào dòng người, trơ mắt nhìn Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu vị áp giải lên chiếc xe đóng rào gỗ như xe chở tù, bắt đầu diễu phố thị chúng. Người chung quanh bắt đầu mắng to đủ các loại từ ngữ ô uế như “gian phu dâm phụ”, “cẩu nam nữ”, hơn nữa còn ném vào người bọn họ nào trứng ung, nào táo thôi. Còn có bà lão hơn bảy mươi tuổi, run rẩy bưng chậu nước bẩn tiến đến gần, dùng sức hắt vào người Liễu Vũ Tương, lạnh đến mức khiến môi nàng trắng bệch. Tôi lại tài nào hiểu nổi, bà lão cao tuổi như vậy, lấy đâu ra lắm sức lực thế được.

      Thời tiết ấm áp khác thường, nhưng sau khi bị hắt nước ướt đẫm người, thân mình Liễu Vũ Tương vẫn kết tầng băng mỏng. Dòng người ùa theo chiếc xe rào gỗ, dần dần rất xa. Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngân ngơ nghĩ: Thẩm Hồng còn ngủ mê miệt có biết người thê tử chàng thương lúc này gặp phải kiếp nạn sinh tử ?

      Minh Nguyệt Hân Nhi càng ngừng hỏi tôi nên làm thế nào, sốt ruột vặn tay. Lúc này, Lạc Lạc biết từ đâu tới, đột ngột xuất trước mặt tôi. Thấy tôi, quỳ xuống, trầm tĩnh : “Xin Tiểu thiếu phu nhân cứu mạng Đại thiếu phu nhân. Đại thiếu phu nhân từng cứu Tiểu thiếu phu nhân, Tiểu thiếu phu nhân thấy chết mà cứu chứ?”. Tôi nhìn chằm chú, tiếng nào. Minh Nguyệt Hân Nhi xông về phía trước, hô to: “Chúng ta cùng nhau cướp ‘xe chở tù’ , Lạc Lạc, tôi nghe có chút võ công phòng thân?”.

      Lạc Lạc để ý đến con bé, vẫn mực nhìn tôi chằm chằm, thấp giọng thưa: “Xin Tiểu thiếu phu nhân mờ lòng từ bi, cứu mạng Đại thiếu phu nhân”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi kéo phen, : “ điên ư, Tiểu thiếu phu nhân nào phải thần tiên? Chúng ta vẫn nên thương lượng chút xem nên cướp ‘xe chở tù’ như thế nào hơn. Tiểu thiếu phu nhân khỏi cần ra mặt nữa, có điều cứ tính tôi thành suất!”. Minh Nguyệt Hân Nhi năng hào khí ngút trời, có lẽ phần nhiều là nghe lỏm được trong sách. Con nha đầu này, suy nghĩ cổ quái gì cũng nghĩ ra được hết.

      Tôi nhìn ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước của Lạc Lạc dùng sức gật đầu : “Lạc Lạc, yên tâm, nhất định ta cố gắng hết sức nghĩ cách cứu tỷ tỷ. Bây giờ trở về Thẩm gia, thu xếp đồ đạc của Đại thiếu phu nhân, sau đó đến Tây Đãng khẩu chờ tỷ ấy”. Tây Đãng khẩu là cửa kè sông Bạch Lãng, bên cạnh đều là lau lách rậm rạp, hết sức bí mật.

      Lạc Lạc gật đầu đứng dậy rời . Minh Nguyệt Hân Nhi mở to hai mắt, lải nhải liên miên hỏi tôi cứu Liễu Vũ Tương như thế nào, hỏi mãi ngừng. Tôi mặc kệ con bé, năng gì.

      Bởi nguyên nhân đông người, xe rào gỗ diễu phố thị chúng chậm vô cùng. Tôi dễ dàng vượt qua được. Liễu Vũ Tương vẫn thờ ơ , tựa như tất cả những từ ngữ ác ý và công kích xung quanh đều liên quan tới nàng. Người nuôi ông Tiêu Tiếu nọ cũng quá đỗi mệt mỏi, yên tĩnh trở lại, lời. thân, mặt hai người bọn họ đầy những vết thương. Những người vây quanh xem náo nhiệt càng lúc càng đông. Còn những kẻ hiếu lấy chiêng chống từ nhà mình ra khua gõ ngừng.

      Tôi đằng sau đám người, mặt mày bình thản. Hàng người diễu phố chậm rãi len, chẳng mấy sắp trưa, cuối cùng cũng đến cửa sông Bạch Lãng. Băng mặt sông Bạch Lãng tan ra gần hết, nước sông cuồn cuộn dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng vàng như vảy cá.

      Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu bị người ta áp tải xuống, Tiêu Tiếu đột nhiên gắng sức xô vào người áo giải mình, hét to như phát điên: “Tôi muốn chết! Tôi muốn nhốt rọ lợn! Tôi còn chưa thành thân, ngay cả cái nhà cũng chưa có nữa…”, nhưng tất cả cững chỉ uổng công, y bị hai hán tử cường tráng đè xuống rất nhanh chóng.

      Lão tộc trưởng râu ngả hoa râm đứng chính giữa : “Đại thiếu phu nhân Thẩm Liễu thị của Thẩm gia thừa dịp trượng phu bệnh năng, thông dâm với gã nuôi ong Tiêu tiếu, làm trái tam cương ngũ thường, tội thể tha thứ. Gã nuôi ông Tiêu Tiếu tằng tịu với phụ nữ có chồng, lý ra nên xử tội chết. Sau khi ta và các trưởng lão trong tộc với Lão phu nhân Thẩm gia cùng bàn bạc, quyết định làm theo tập quán, nhốt rọ lợn cả hai. Mọi người trong tộc có gì cảm thấy thỏa đáng ?”.

      Những người vây xem xì xào bàn tán, có vỗ tay hài lòng. Minh Nguyệt Hân Nhi bất thình lình lao lên phía trước, hô to: “Tôi có ý kiến”.

      “Minh Nguyệt Hân Nhi, lần trước ngươi bị đánh để dạy dỗ, quên rồi à? Ngươi là nha hoàn bé mọn, tư cách gì mà đòi lên tiếng?” Khuôn mặt Sầm Khê Huyền vốn rạng rỡ như hoa đào, đột nhiên trải đẫm sương lạnh, lớn tiếng quát.

      Đối mặt với hăm dọa của Sầm Khê Huyền, Minh Nguyệt Hân Nhi hề sợ hãi, châm biếm lại: “Lần trước tôi bị đánh, chẳng phải do hại ư? Nếu phải và Nhị thiếu phu nhân vu cáo hãm hại Tiểu thiếu phu nhân, Lão phu nhân sao có thể đánh tôi? Ai chẳng biết Minh Nguyệt Hân Nhi tôi vừa ngoan ngoãn vừa đáng , vừa thông minh vừa nhanh nhẹn, vừa tài giỏi vừa thỏa đáng. Lão phu nhân sáng suốt uy phong như vậy tự dưng đánh tôi. Nếu các ngươi hại Tiểu thiếu phu nhân, chừng, lần này Đại thiếu phu nhân cũng là do các ngươi hãm hại!”.

      Sắc mặt Sầm Khê Huyền lập tức trở nên hết sức khó coi, dẫu nàng giỏi khua môi múa mép cách mấy, trong lúc nhất thời cũng thể phản bác lại.

      Lão phu nhân lạnh lùng : “Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Người của Thẩm gia mất còn chưa đủ nhiều hay sao?”. xong, bà với tộc trưởng: “Tộc trưởng, người trong Thẩm phủ có ý gì khác về cách xử lý chuyện này”.

      Tộc trưởng gật đầu : “Vậy cứ theo lời Lão phu nhân, bây giờ nhốt rọ lợn đôi gian phu dâm phụ này !”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi hét lớn: “Các ngươi ràng xem mạng người như cỏ rác mà, nhìn bàn tay Đại thiếu phu nhân xem, chứng tỏ là vu oan giá họa. Như thế làm sao có thể giấu giếm được tôi vừa có bản lĩnh vừa ngoan ngoãn vừa nhanh nhẹn vừa thông minh vừa tài giỏi vừa…”. Minh Nguyệt Hân Nhi đến hào hứng, Lão phu nhân quát tiếng: “Cửu Dung, trông coi nha đầu của con cho kỹ vào!”. Tôi vội vàng từ trong đám người, kéo Minh Nguyệt Hân Nhi trở về. Con bé vẫn lẩm bẩm thôi, tôi liên đới cũng bị khiển trách.

      Tảng đá to và rọ lợn được bằng trúc rất nặng được mang đến, đặt cùng chỗ với chúng còn có cả hai sợi thừng bện xù xì.

      Sông Bạch Lãng sóng lớn cuộn trào, như con quái thú mở cái miệng to như chậu máu, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn người ta.

      Tộc trưởng hạ lênh: “Người đâu! Dùng dây thừng cột chắc tảng đá lại, trói lên người Thẩm Liễu thị và Tiêu Tiếu. Tống cả hai vào rọ lợn ”.

      Thẩm Tề lên tiếng trả lời: “Đây là việc nhà của Thẩm gia, để tôi làm cho”. xong, tiếng lên phía trước vài bước, chuẩn bị sợ dây thường buộc chắc tảng đá đến cột vào người Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu.

      “Hãy khoan!” Tôi đẩy Minh Nguyệt Hân Nhi ngơi miệng ra, tiến lê phía trước, hờ hững : “Để tôi”.

      “Cửu Dung?” Sắc mặt Lão phu nhân biến đổi đôi chút, sắc mặt của rất nhiều người Thẩm gia cũng biến đổi. Người xung quanh xôn xao bàn tán, lời nào cũng có cả.

      “Lão phu nhân”, tôi biểu lộ chút tình cảm nào, chậm rãi : “Ở Thẩm gia, con là tiểu thiếp, Liễu Vũ Tương là chính thất. Vậy mà tỷ ấy những lấy mình làm gương, thay vào đó còn làm ra chuyện đồi phong bại tục này, đương nhiên nên để co thay tướng công trừng phạt tỷ ấy, đồng thời cũng cảnh tỉnh chính mình, chú ý đến thân phận, tuyệt đối làm chuyện bội nhọ gia phong nhà họ Thẩm. Nếu cũng giống như Liễu Vũ Tương, được chết tử tế, chết có chỗ chôn”.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 18. Đồng tâm sinh tử kiếp (3)


      mặt Lão phu nhân ra vẻ tán thành, hân hoan : “Mặc dù Liễu Vũ Tương biết tự trọng, làm nhơ nhuốc nề nếp gia phong, nhưng Thẩm gia ta lại có được người dâu tốt hiếm có như Cửu Dung, cứ làm theo lời Cửu Dung ”.

      Tôi lạnh nhạt : “Cảm tạ Lão phu nhân khen ngợi”, xong, đến trước mặt Liễu Vũ Tương. Minh Nguyệt Hân Nhi hét lớn: “Nhìn lầm rồi, Tiểu thiếu phu nhân”, côi cúi đầu đoái hoài đến.

      Tôi từ từ gỡ sợi thừng trói cổ tay Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu, : “Nếu muốn trói, đương nhiên phải trói chắc chút. Dây thừng như vậy, nếu mây đứt mất, chẳng phải là thất bại trong gang tấc ư?”. Tôi vừa vừa ném sợi dây trói tay hai người họ xuống đất, lần nữa nhặt đầu dây thừng xù xì buộc đá tảng lên, trói vào tay hai người. Liễu Vũ Tương cúi đầu nhìn tôi, tôi cũng biết lúc này nàng nghĩ gì trong lòng. Ngược lại Tiêu Tiếu kia lại to tiếng mắng tôi “Ong vàng độc đằng châm, nhưng độc địa nhất là tâm đàn bà” này nọ.

      Trói xong xuôi hai tay, tôi dùng sợ dây thừng to đó trói người họ. Sau khi trói mấy vòng, sợ đủ chắc, còn thắt nút là chặt.

      Liễu Vũ Tương nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới lên tiếng: “ là Cửu Dung mà ta quen ngày thường đó ư?”.

      Tôi cố ý cao giọng, lạnh lùng : “Đại thiếu phu nhân, là có lỗi với Thẩm gia trước, đừng trách tôi vô tình”. Thừa dịp lúc chuyện, tôi khẽ dựa vào người Liễu Vũ Tương, nhét con dao tra trong vỏ vào ngực áo của nàng, sau đó lại khe khẽ câu vào tai nàng. Là chuyện trong chớp mắt, chú ý của những người vây xem cũng đặt tại đây, thế nên ai nhìn thấy. Lúc trói người bán ong Tiêu Tiếu, tôi lại dùng cách ấy, nhét con dao vào ngực áo y, đồng thời cũng những lời giống hệt. Tiêu Tiếu vốn mắng tôi xơi xơi, nét mặt bỗng trở nên kinh ngạc, tôi thấp giọng : “Mắng tiếp ”. Y khựng lại chút, mới bắt đầu mắng tiếp.

      Nhưng chỉ bằng kinh ngạc trong nháy mắt của y, kẻ nhanh trí như Thẩm Tề cảm thấy bất thường. Tôi lui vể, bẩm báo với Lão phu nhân: “Dây thừng trói xong, có thể tống bọn họ vào rọ lợn rồi”. Thẩm Tề đứng bên cạnh xen vào: “Lão phu nhân, tiểu tẩu tẩu dù sao cũng là phận nữ nhi yếu đuối, có lẽ trói đủ chặt, cứ để con trở lên lần nữa xem xét lại. Nếu xảy ra điều gì sơ suất, đôi gian phu dâm phụ này chết là chuyện , làm nhục gia phong Thẩm gia mới là chuyện lớn”. Thường ngày thoạt trông Thẩm Tề có vẻ lắm điều, đơn giản, đóng góp ý kiến, nhưng khi làm chuyện gì quả nhiên chắc chắn chặt chẽ, giọt nước lọt, tàn nhẫn vô cùng, tuyệt đôi đệ lại con đường sống nào. Hơn nữa, còn luôn mồm luôn miệng là vì Thẩm gia, quả là lợi hại hết sức, hạng phụ nữ như Mai Nhiêu Phi, Sầm Khê Huyền còn kém xa mới có thể sánh bằng .

      Đương nhiên tôi thể để gian kế của thành thực được. Tôi hùng hùng hổ hổ : “Tam đệ, đệ thế là có ý gì? Nghi ngờ tôi cố ý nới lỏng dây trói cho đôi gian phu dâm phụ, làm chuyện bôi nhọ gia phong của Thẩm gia sao? Lãnh Cửu Dung tôi dành cả tấm lòng hết sức chân thành cho Thẩm gia, ông trời có thể chứng giám, Lão phu nhân cũng biết. Tuy rằng tôi chỉ là tiểu thiếp của Thẩm gia, nhưng bị người khác hoài nghi thế này, sau này tôi làm sao sống yên được ở Thẩm gia? Uy tín của tướng công tôi đặt ở chỗ nào?”.

      Thẩm Tề giận, mỉm cười : “Đệ chỉ lo dây thừng trói đủ chặt, tiểu tẩu tẩu lại nghĩ đâu thế. Thái độ làm người của tiểu tẩu tẩu ngay thằng nhất, chẳng lẽ đệ còn biết ư?”.

      Thẩm Tề quả nhiên lợi hại, câu này của làm tôi hết đường phản bác. Nếu tôi còn tiếp tục tranh cãi chỉ chứng tỏ là có điều trí trá. Tôi trăm tính nghìn tính, lại tính sót nước này, việc sắp thành lại bại, chẳng lẽ muốn cướp tính mạng Liễu Vũ Tương và người nuôi ong vô tội kia?

      Quả nhiên, Lão phu nhân cũng : “Cửu Dung chớ nghĩ nhiều. Tính tình của con, ta nhất. Có điều để Tề Nhi siết chặt dây thừng thêm chút cũng tốt. Các con đều vì Thẩm gia, ta ghi nhớ là được rồi”.

      Lão phu nhân vậy, tôi càng còn gì để phản đối. Đành phải cúi đầu “Vâng” rồi lui sang bên. Trong lòng tôi cũng căng thẳng vô cùng. Với khôn khóe của Thẩm Tề, lý nào phát ra hành động của tôi. Bởi làm vậy mà tôi bị nạn là chuyện , nhưng hai người Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu rất có thể mất mạng.

      Cũng đúng lúc này, Thẩm Tề mỉm cười chuẩn bị bước về phía Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu nha hoàn của Băng Nhi là Bảo Bảo bất chợt thở hồng hộc chạy tới. Bảo Bảo thở ra hơi, hô to: “Lão phu nhân, xong rồi! Việc lớn ổn rồi! Đại công tử… Đại công tử…”.

      Lão phu nhân nghe vậy liền tái mặt, vội : “Hồng Nhi… Hồng Nhi làm sao thế?”. Tôi cũng vô cớ căng thẳng theo, chẳng lẽ có kẻ thừa cơ hội này hại Thẩm Hồng sao?

      Bảo Bảo mặt buồn như đưa đám : “Đại công tử hôn mê bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, thoạt nhìn… thoạt nhìn tựa như… nô tỳ tìm quanh thấy người giúp đỡ, đành phải đến tìm Lão phu nhân. Xin Lão phu nhân mau phái người mời đại phu, nhanh chóng quay về khám cho Đại công tử . Nô tỳ sợ…”, bé vừa vừa bật khóc.

      Lão phu nhân nhất thời quýnh lên. Bà biết xưa nay Bảo Bảo là nha hoàn cực kỳ đáng tin, nếu phải tình hình Thẩm Hồng nguy cấp, chắc chắn luống cuống như vậy.

      Lão phu nhân với tộc trưởng: “Nhốt Liễu Vũ Tương và gã nuôi ong vào rọ lợn, ném xuống giữa sông. Người của Thẩm gia ta phải về cho chóng”. Tộc trưởng vội theo lời hạ lệnh.

      Thẩm Tề : “Lão phu nhân, việc kiểm tra dây thường…”.

      Lão phu nhân trách mắng: “Khốn kiếp! Mạng của đại ca ngươi quan trọng hay kiểm tra dây thừng quan trọng?”.

      Thẩm Tề gì, nhưng cực kỳ cam lòng. ra phía trước, : “Để ta nhốt”.

      Liễu Vũ Tương đột ngột ngẩng đầu lên, lạnh lung : “Nam nữ thụ thụ bất thân. Tự ta vào. ai được chạm vào ta”. Tiêu Tiếu nọ cũng ưỡn ngực lên, bắt chước : “Ta cũng tự vào, ai được chạm vào ta. Ai mà biết Tam công tử nhà họ Thẩm ngươi có sở thích luyến đồng hay . Tiêu Tiếu ta tuấn sảng khoái, cây ngọc đón gió, tác phong nhàng, phong thái dịu dàng, trời hiếm có, dưới đất vô song dường này…”. Y càng càng đắc ý, cũng để ý đến cách dùng từ của bản thân, hình như phải trong lúc xúc động do sắp chết. Tôi khỏi lắc đầu: Ngươi đó, quả nhiên là cùng khuôn đúc ra với Minh Nguyệt Hân Nhi. Lão phu nhân cũng là hồ đồ, dù Liễu Vũ Tương có mắt cũng thể nhắm trúng người ngốc nghếch như thế được.

      Rọ lợn ước chừng cao nửa người, sau khi hai người chui vào, có mấy người lấy khóa sắt ra khóa rọ lại. Tiếp theo, mấy hán tử cường tráng ra, lấy dây chão trói thêm vòng rọ buộc dây thường. Sau đó, bọn họ hợp lực nâng tảng đá và cái rọ lên, trong trầm trồ khen ngợi của người xem, tuần tự ném Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu xuống giữa sông.

      Tuy rằng động tay động chân từ trước, song khi Liễu Vũ Tương bị những con sống sông Bạch Lãng bao phủ, trong lòng tôi vẫn rất căng thẳng.

      Sau khi tạo thành trùng trùng những lớp sống cực đại, chẳng mấy chốc mặt sông khôi phục lại trạng thái vốn có. Người xem vẫn còn đắm chìm trong cơn hưng phấn, kêu la ngừng.

      Lão phu nhân quát: “Người của Thẩm gia lập tức trở về. Tề Nhu, ngươi và Khánh thúc mời đại phu, càng nhanh càng tốt. Nếu Hồng Nhu có gì bất trắc, ta hỏi tội hai người”. Thẩm Tề và Khánh thúc rời rất mau mắn. Chúng tôi theo Lão phu nhân hồi phủ. Trong lòng tôi bất an tột cùng, chẳng lẽ chỉ trong thời gian buổi sáng, Thẩm Hồng gặp phải điều gì rồi hay sao? Hay đây vốn là cái bẫy, do cả đám người Thẩm Tề sau khi trừ bỏ Liễu Vũ Tương tính toán trừ bỏ tôi. Nếu là như vậy, bọn chúng xuống tay đúng là quá nhanh. Lão phu nhân tin sao…

      Trong lòng bốn bể sóng dậy, tôi lại thấy Bảo Bảo đưa về mình ánh mắt xoa dịu, vé còn gật đầu nhè nữa.

      Trong chớp mắt, mọi nỗi băn khoăn của tôi đều được gỡ bỏ.

      Hồi 19. Trường ca còn đương khóc (1)


      Thẩm Hồng gặp chuyện gì, có lẽ Bảo Bảo vốn đứng trong đám người vây xem, nhìn thấy Thẩm Tề muốn kiểm tra dây thừng, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bé cố ý ra vẻ như chạy đường xa đến, lấy cớ bệnh tình Thẩm Hồng trở nên nghiêm trọng, cứu mạng Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiêu.

      Trở lại Thẩm gia, Thẩm Hồng quả có gì đáng ngại. Hơn nữa chàng vốn hôn me bất tỉnh giờ tỉnh lại, còn thều thào đòi uống nước. Bọn hạ nhân vội vàng vây quanh, Lão phu nhân ngừng niệm “A Di Đà Phật”, chỉ e Thẩm Hồng có dấu hiệu hồi quang phản chiếu [1].

      [1] Là giấu hiệu mà trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường bỗng trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường. Người xưa quan sát thấy tượng đó và gọi nó bằng cái tên hồi quan phản chiếu.

      bao lâu sau, Thẩm Tề và Khánh thúc dẫn về đại phu. Đại phu kia hơn bốn chục tuổi, râu ba chỏm, thoạt nhìn có dáng dấp tiên phong đạo cốt. Lão phu nhân : “Bạch đại phu bình thường vẫn xem bệnh cho Hồng Nhi đâu rồi? Vị đại phu này là…?”.

      Thẩm Tề vội : “Khởi bẩm Lão phu nhân, biết vì sao mà y quán Bạch gia đóng chặt cửa, gọi nửa ngày cũng ai ra mở. Dưới tình cảnh bất đắc dĩ, nhi tử đành phải cùng với Khánh thúc đến ‘Hòa Nhân đường’ mời Lệnh Hồ đại phu. Hòa Nhân đường là y quán tốt nhất nội thành Duy huyện, y thuật của Lệnh Hồ đại phu cũng nổi danh thiên hạ, xin Lão phu nhân yên tâm”. Khánh thúc cũng phụ họa phải. Lúc này Lão phu nhân mới gật đầu, xem như đồng ý.

      Sau hồi lâu xem mạch cho Thẩm Hồng, Lệnh Hồ đại phu kia mới khom người : “Lão phu nhân, xin thứ cho lão phu kém cỏi. Vẫn nên mời bậc cao minh khác ”.

      Lão phu nhân nghe vậy, mặt liền biến sắc, hoảng loạn : “Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ chữa được ư?”.

      Lệnh Hồ đại phu lắc đầu đáp: “Cũng hẳn. Chẳng qua lão phu tình khám ra được quý công tử mắc chứng bệnh gì mà suy yếu tới tình trạng ngày hôm nay. Lão phu nhân, xin thứ lỗi, lão phu y thuật nông cạn, bất lực”.

      Lão phu nhân trong chốc lát ầng ậng nước mắt, bà : “Thân thể Hồng Nhi của ta vốn rất khỏe mạnh, nhưng mà từ bốn năm trước, sau cơn bệnh nặng ngày nào đêm nào cũng ho ra máu. Mấy ngày sau đó tuy ho ra máu thêm nữa, nhưng thân thể liền thành ra dáng vẻ như giờ. Đại phu y thuật cao minh, xin cứu lấy Hồng Nhi của ta. Ta nhất định hết lòng mang ơn”.

      Lệnh Hồ đại phu nghe thế thở dài liền mấy hơi, nhấc bút lên kê toa thuốc, đặt vào tay Lão phu nhân rồi lắc đầu bảo: “Lão phu nhân, lão phu hành nghề y xem bệnh hơn hai chục năm, gặp qua vô số chứng bệnh nan giải. Có điều bệnh trạng giống như quý công tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ta tạm thời kê toa thuốc này, nếu bệnh của công tử có thể khởi sắc đó là công đức tạo hóa bao đời nhà họ Thẩm, lão phu tuyệt dám kể công. Còn nếu có công hiệu, cũng xin Lão phu nhân chớ trách móc”.

      Lão phu nhân vội rối rít tạ ơn, lại phái Khánh thúc lấy tiền khám bệnh rất hậu ra đưa cho Lệnh Hồ đại phu, tiễn ông trở về.

      Lão phu nhân giao toa thuốc cho Thẩm Tề, căn dặn mau đến hiệu thuốc bốc thuốc cho Thẩm Hồng.

      Tôi tiến lên thưa chuyện: “Lão phu nhân, chi bằng để con và Minh Nguyệt Hân Nhi bốc thuốc cho. Lúc Cửu Dung ở nhà cũng từng đọc ít sách về y dược, đối với việc khống chế lượng thuốc và điều chế thuốc ra sao có lẽ có thể nắm chắc hơn. Vậy , hy vọng tướng công khỏi bệnh cũng lớn hơn chút”.

      Lão phu nhân nghe vậy, nghĩ lát, như hiểu ra dụng ý của tôi, liền chậm rãi : “ là như thế cứ theo lời Cửu Dung ”.

      Tôi nhận toa thuốc từ tay Thẩm Tề, đưa Minh Nguyệt Hân Nhi theo, trước khi còn dặn dặn lại Bảo Bảo phải chăm nom Thẩm Hồng cho kỹ, khắc cũng được rời, sau đó mới cùng Minh Nguyệt Hân Nhi ra phố.

      Vừa ra phố, tôi cũng vội tới hiệu thuốc ngay, mà đưa Minh Nguyệt Hân Nhi than thở thôi đến “Tiệm trầm hương Trần Ký”. Cửa tiệm bán trầm hương này do người huynh đệ thân thiết cùng đánh bạc với cha tôi mở. Người nọ tên là Trần Đại Khai, mặc dù là dân cờ bạc, nhưng tính tình lại cực kỳ trượng nghĩa hào hiệp.

      Cha tôi quả nhiên ở đó. Sắc mặt của ông cũng rất ủ rũ.

      Tôi trông thấy ánh mắt ông lòng chùng xuống, song mặt vẫn lộ chút cảm xúc nào, hỏi: “Cha, mọi chuyện lo liệu thế nào rồi?”.

      Cha tôi buồn rười rượi, chỉ lên giường lò [2], : “Tự con xem ”. giường có người nằm, đắp chăn rất dày. Tôi lật lên nhìn thấy dưới tấm chăn bỗng đâu lại là người nuôi ong Tiêu Tiếu. Hai mắt y nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng, hiển nhiên là còn sống. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy Tiêu Tiêu kêu oai oái, gào miết: “Gặp quỷ, gặp quỷ rồi”. Tôi nghiêm mặt trừng mắt nhìn con bé, con bé mới dừng lại.

      [2] loại giường của người phương Bắc Trung Quốc, xây bằng gạch, bên dưới có đốt lửa cho ấm mà ngủ.

      Tôi biết có hỏi cha cũng được nguyên cớ, thế nên mới hỏi Trần Khai thúc: “Thúc à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đại thiếu phu nhân đâu?”.

      Trần Khai thúc kể lại đầu đuôi lần tôi mới biết quá trình của việc. Muốn những điều này, phải bắt đầu từ buổi sáng tôi mật đàm với cha hôm đó.

      Sáng sớm, tôi bảo Minh Nguyệt Hân Nhi gọi cha tôi tới, để ông và Trần Khai thúc trốn vào trong rừng cây cạnh bờ sông Bạch Lãng trước khi xảy ra chuyện. Đợi đến khi Liễu Vũ Tương và người nuôi ong Tiêu Tiếu bị ném xuống giữa sông, cha tôi và Trần Khai thúc lặn xuống, cứu hai người bọn họ. Còn tôi, mượn danh thay Thẩm gia trách mắng Liễu Vũ Tương, chủ động đề xuất muốn trói dây thừng. Lúc này, tôi cố ý dây thừng trói tay hai người Liễu Vũ Tương quá , thừa cơ lúc đổi dây thừng to hơn thắt nút dây theo kiểu dải rút. Còn dây thừng trói người bọn họ, tuy bề ngoài thoạt nhìn có vẻ dày đặc rối rắm, song thực tế cũng chỉ là nút dải rút thắt khéo mà thôi, chỉ cần dùng sức kéo cái là tung ra rồi. Lúc tôi trói Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu còn nhét vào lòng mỗi người họ con dao, cũng với bọn họ rằng: “Dây thừng thắt kiểu dải rút, có thể bung ra, dùng dao cắt rọ lợn trốn , nhất thiết đừng để chìm xuống lòng sông, có người cứu hai người lên bờ”. Lúc với Liễu Vũ Tương, tôi còn bỏ thêm câu: “Lạc Lạc thu dọn xong đồ đạc chờ tỷ ở Tây Đãng khẩu, tương lai còn dài, giữ được tính mệnh, oan tình ắt có thể giải”.

      Sau khi Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu bị ném xuống sông, cha tôi và Trần Khai thúc thừa dịp hỗn loạn lập tức nhảy xuống sông từ chỗ khác, tới cứu hai người. Nhưng bọn họ chỉ phát ra Tiêu Tiếu cắt rọ lợn vùng thoát. Lúc ấy, Tiêu Tiếu lâm vào tình trạng hôn mê, vì kỹ năng bơi của y tốt, chỉ biết mỗi kiểu bơi chó đơn giản nhất. Về phần Liễu Vũ Tương, cha tôi và Trần Khai thúc tìm rất lâu cũng thấy. Đành phải trở về trước.

      Bọn họ như thế, lo lắng của tôi lại giảm rất nhiều. Tiêu Tiếu biết bơi mà còn trốn được. Trước khi gả vào Thẩm gia, Liễu Vũ Tương vốn là con nhà ngư dân sống sông nước, nếu muốn trốn , đương nhiên càng dễ dàng. Vì thế, tôi xin Trần Khai thúc phái người đến Tây Đãng khẩu xem sao.

      Qua chừng nửa canh giờ, người Trần Khai thúc phái trở về : “ phát ra bất cứ ai ở Tây Đãng khẩu”. Tôi thở dài, chỉ mong trời xanh phù hộ Liễu Vũ Tương xảy ra điều bất trắc.

      Sau khi ra khỏi “Tiệm trầm hương Trần Ký”, tôi đến hiệu thuốc bốc thuốc đúng theo toa, cũng cẩn thận hỏi người làm ở hiệu thuốc cách dụng và hiệu quả trị liệu của từng loại thuốc, mới trở về Thẩm phủ.

      Thuốc do đích thân tôi sắc. Sau khi biết chuyện tôi cứu Liễu Vũ Tương, Minh Nguyệt Hân Nhi luôn dùng ánh mắt hết sức tôn sùng nhìn tôi, lại thêm trước đó con bé mắng tôi vì hiểu nhầm, trong lòng áy náy ân hận nên ân cần giúp đỡ tôi làm hết việc nọ đến việc kia. Cứ như vậy, tôi liền có thể thường xuyên ở trong phòng thuốc.

      Bất ngờ chính là sau khi uống thuốc, trạng thái tinh thần của Thẩm Hồng những cải thiện chút nào, mà lúc nửa đêm còn trở nên điên cuồng hơn. Chàng lăn lộn liên tục giường, khàn giọng kêu rên, tựa như nỗi đau khổ, khổ sở khó chịu nhất trần gian. Cũng may, cơ thể chàng vô cùng yếu ớt, giọng khàn khàn gần như kêu ra tiếng nên mới khiến người khác chú ý. Trong thời gian hơn canh giờ chàng lăn qua lăn lại, chăn nệm đều bị xé rách. Tôi thể tưởng tượng nổi, người thoạt nhìn bệnh tật vô phương cứu chữa lấy đâu ra sức lực như vậy.


    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 19. Trường ca còn đương khóc (1)

      Thẩm Hồng gặp chuyện gì, có lẽ Bảo Bảo vốn đứng trong đám người vây xem, nhìn thấy Thẩm Tề muốn kiểm tra dây thừng, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bé cố ý ra vẻ như chạy đường xa đến, lấy cớ bệnh tình Thẩm Hồng trở nên nghiêm trọng, cứu mạng Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiêu.

      Trở lại Thẩm gia, Thẩm Hồng quả có gì đáng ngại. Hơn nữa chàng vốn hôn me bất tỉnh giờ tỉnh lại, còn thều thào đòi uống nước. Bọn hạ nhân vội vàng vây quanh, Lão phu nhân ngừng niệm “A Di Đà Phật”, chỉ e Thẩm Hồng có dấu hiệu hồi quang phản chiếu [1].

      [1] Là giấu hiệu mà trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường bỗng trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường. Người xưa quan sát thấy tượng đó và gọi nó bằng cái tên hồi quan phản chiếu.

      bao lâu sau, Thẩm Tề và Khánh thúc dẫn về đại phu. Đại phu kia hơn bốn chục tuổi, râu ba chỏm, thoạt nhìn có dáng dấp tiên phong đạo cốt. Lão phu nhân : “Bạch đại phu bình thường vẫn xem bệnh cho Hồng Nhi đâu rồi? Vị đại phu này là…?”.

      Thẩm Tề vội : “Khởi bẩm Lão phu nhân, biết vì sao mà y quán Bạch gia đóng chặt cửa, gọi nửa ngày cũng ai ra mở. Dưới tình cảnh bất đắc dĩ, nhi tử đành phải cùng với Khánh thúc đến ‘Hòa Nhân đường’ mời Lệnh Hồ đại phu. Hòa Nhân đường là y quán tốt nhất nội thành Duy huyện, y thuật của Lệnh Hồ đại phu cũng nổi danh thiên hạ, xin Lão phu nhân yên tâm”. Khánh thúc cũng phụ họa phải. Lúc này Lão phu nhân mới gật đầu, xem như đồng ý.

      Sau hồi lâu xem mạch cho Thẩm Hồng, Lệnh Hồ đại phu kia mới khom người : “Lão phu nhân, xin thứ cho lão phu kém cỏi. Vẫn nên mời bậc cao minh khác ”.

      Lão phu nhân nghe vậy, mặt liền biến sắc, hoảng loạn : “Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ chữa được ư?”.

      Lệnh Hồ đại phu lắc đầu đáp: “Cũng hẳn. Chẳng qua lão phu tình khám ra được quý công tử mắc chứng bệnh gì mà suy yếu tới tình trạng ngày hôm nay. Lão phu nhân, xin thứ lỗi, lão phu y thuật nông cạn, bất lực”.

      Lão phu nhân trong chốc lát ầng ậng nước mắt, bà : “Thân thể Hồng Nhi của ta vốn rất khỏe mạnh, nhưng mà từ bốn năm trước, sau cơn bệnh nặng ngày nào đêm nào cũng ho ra máu. Mấy ngày sau đó tuy ho ra máu thêm nữa, nhưng thân thể liền thành ra dáng vẻ như giờ. Đại phu y thuật cao minh, xin cứu lấy Hồng Nhi của ta. Ta nhất định hết lòng mang ơn”.

      Lệnh Hồ đại phu nghe thế thở dài liền mấy hơi, nhấc bút lên kê toa thuốc, đặt vào tay Lão phu nhân rồi lắc đầu bảo: “Lão phu nhân, lão phu hành nghề y xem bệnh hơn hai chục năm, gặp qua vô số chứng bệnh nan giải. Có điều bệnh trạng giống như quý công tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Ta tạm thời kê toa thuốc này, nếu bệnh của công tử có thể khởi sắc đó là công đức tạo hóa bao đời nhà họ Thẩm, lão phu tuyệt dám kể công. Còn nếu có công hiệu, cũng xin Lão phu nhân chớ trách móc”.

      Lão phu nhân vội rối rít tạ ơn, lại phái Khánh thúc lấy tiền khám bệnh rất hậu ra đưa cho Lệnh Hồ đại phu, tiễn ông trở về.

      Lão phu nhân giao toa thuốc cho Thẩm Tề, căn dặn mau đến hiệu thuốc bốc thuốc cho Thẩm Hồng.

      Tôi tiến lên thưa chuyện: “Lão phu nhân, chi bằng để con và Minh Nguyệt Hân Nhi bốc thuốc cho. Lúc Cửu Dung ở nhà cũng từng đọc ít sách về y dược, đối với việc khống chế lượng thuốc và điều chế thuốc ra sao có lẽ có thể nắm chắc hơn. Vậy , hy vọng tướng công khỏi bệnh cũng lớn hơn chút”.

      Lão phu nhân nghe vậy, nghĩ lát, như hiểu ra dụng ý của tôi, liền chậm rãi : “ là như thế cứ theo lời Cửu Dung ”.

      Tôi nhận toa thuốc từ tay Thẩm Tề, đưa Minh Nguyệt Hân Nhi theo, trước khi còn dặn dặn lại Bảo Bảo phải chăm nom Thẩm Hồng cho kỹ, khắc cũng được rời, sau đó mới cùng Minh Nguyệt Hân Nhi ra phố.

      Vừa ra phố, tôi cũng vội tới hiệu thuốc ngay, mà đưa Minh Nguyệt Hân Nhi than thở thôi đến “Tiệm trầm hương Trần Ký”. Cửa tiệm bán trầm hương này do người huynh đệ thân thiết cùng đánh bạc với cha tôi mở. Người nọ tên là Trần Đại Khai, mặc dù là dân cờ bạc, nhưng tính tình lại cực kỳ trượng nghĩa hào hiệp.

      Cha tôi quả nhiên ở đó. Sắc mặt của ông cũng rất ủ rũ.

      Tôi trông thấy ánh mắt ông lòng chùng xuống, song mặt vẫn lộ chút cảm xúc nào, hỏi: “Cha, mọi chuyện lo liệu thế nào rồi?”.

      Cha tôi buồn rười rượi, chỉ lên giường lò [2], : “Tự con xem ”. giường có người nằm, đắp chăn rất dày. Tôi lật lên nhìn thấy dưới tấm chăn bỗng đâu lại là người nuôi ong Tiêu Tiếu. Hai mắt y nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng, hiển nhiên là còn sống. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn thấy Tiêu Tiêu kêu oai oái, gào miết: “Gặp quỷ, gặp quỷ rồi”. Tôi nghiêm mặt trừng mắt nhìn con bé, con bé mới dừng lại.

      [2] loại giường của người phương Bắc Trung Quốc, xây bằng gạch, bên dưới có đốt lửa cho ấm mà ngủ.

      Tôi biết có hỏi cha cũng được nguyên cớ, thế nên mới hỏi Trần Khai thúc: “Thúc à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đại thiếu phu nhân đâu?”.

      Trần Khai thúc kể lại đầu đuôi lần tôi mới biết quá trình của việc. Muốn những điều này, phải bắt đầu từ buổi sáng tôi mật đàm với cha hôm đó.

      Sáng sớm, tôi bảo Minh Nguyệt Hân Nhi gọi cha tôi tới, để ông và Trần Khai thúc trốn vào trong rừng cây cạnh bờ sông Bạch Lãng trước khi xảy ra chuyện. Đợi đến khi Liễu Vũ Tương và người nuôi ong Tiêu Tiếu bị ném xuống giữa sông, cha tôi và Trần Khai thúc lặn xuống, cứu hai người bọn họ. Còn tôi, mượn danh thay Thẩm gia trách mắng Liễu Vũ Tương, chủ động đề xuất muốn trói dây thừng. Lúc này, tôi cố ý dây thừng trói tay hai người Liễu Vũ Tương quá , thừa cơ lúc đổi dây thừng to hơn thắt nút dây theo kiểu dải rút. Còn dây thừng trói người bọn họ, tuy bề ngoài thoạt nhìn có vẻ dày đặc rối rắm, song thực tế cũng chỉ là nút dải rút thắt khéo mà thôi, chỉ cần dùng sức kéo cái là tung ra rồi. Lúc tôi trói Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu còn nhét vào lòng mỗi người họ con dao, cũng với bọn họ rằng: “Dây thừng thắt kiểu dải rút, có thể bung ra, dùng dao cắt rọ lợn trốn , nhất thiết đừng để chìm xuống lòng sông, có người cứu hai người lên bờ”. Lúc với Liễu Vũ Tương, tôi còn bỏ thêm câu: “Lạc Lạc thu dọn xong đồ đạc chờ tỷ ở Tây Đãng khẩu, tương lai còn dài, giữ được tính mệnh, oan tình ắt có thể giải”.

      Sau khi Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu bị ném xuống sông, cha tôi và Trần Khai thúc thừa dịp hỗn loạn lập tức nhảy xuống sông từ chỗ khác, tới cứu hai người. Nhưng bọn họ chỉ phát ra Tiêu Tiếu cắt rọ lợn vùng thoát. Lúc ấy, Tiêu Tiếu lâm vào tình trạng hôn mê, vì kỹ năng bơi của y tốt, chỉ biết mỗi kiểu bơi chó đơn giản nhất. Về phần Liễu Vũ Tương, cha tôi và Trần Khai thúc tìm rất lâu cũng thấy. Đành phải trở về trước.

      Bọn họ như thế, lo lắng của tôi lại giảm rất nhiều. Tiêu Tiếu biết bơi mà còn trốn được. Trước khi gả vào Thẩm gia, Liễu Vũ Tương vốn là con nhà ngư dân sống sông nước, nếu muốn trốn , đương nhiên càng dễ dàng. Vì thế, tôi xin Trần Khai thúc phái người đến Tây Đãng khẩu xem sao.

      Qua chừng nửa canh giờ, người Trần Khai thúc phái trở về : “ phát ra bất cứ ai ở Tây Đãng khẩu”. Tôi thở dài, chỉ mong trời xanh phù hộ Liễu Vũ Tương xảy ra điều bất trắc.

      Sau khi ra khỏi “Tiệm trầm hương Trần Ký”, tôi đến hiệu thuốc bốc thuốc đúng theo toa, cũng cẩn thận hỏi người làm ở hiệu thuốc cách dụng và hiệu quả trị liệu của từng loại thuốc, mới trở về Thẩm phủ.

      Thuốc do đích thân tôi sắc. Sau khi biết chuyện tôi cứu Liễu Vũ Tương, Minh Nguyệt Hân Nhi luôn dùng ánh mắt hết sức tôn sùng nhìn tôi, lại thêm trước đó con bé mắng tôi vì hiểu nhầm, trong lòng áy náy ân hận nên ân cần giúp đỡ tôi làm hết việc nọ đến việc kia. Cứ như vậy, tôi liền có thể thường xuyên ở trong phòng thuốc.

      Bất ngờ chính là sau khi uống thuốc, trạng thái tinh thần của Thẩm Hồng những cải thiện chút nào, mà lúc nửa đêm còn trở nên điên cuồng hơn. Chàng lăn lộn liên tục giường, khàn giọng kêu rên, tựa như nỗi đau khổ, khổ sở khó chịu nhất trần gian. Cũng may, cơ thể chàng vô cùng yếu ớt, giọng khàn khàn gần như kêu ra tiếng nên mới khiến người khác chú ý. Trong thời gian hơn canh giờ chàng lăn qua lăn lại, chăn nệm đều bị xé rách. Tôi thể tưởng tượng nổi, người thoạt nhìn bệnh tật vô phương cứu chữa lấy đâu ra sức lực như vậy.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 20. Trường ca còn đương khóc (2)


      Suốt ngày đêm đó, trong lòng tôi chất chứa đầy tâm . Lúc tảng sáng, Trần Khai thúc phái người đến báo cho tôi biết, cha tôi và bọn họ nhân lúc tối trời đục thủng lớp băng cứng, vớt suốt đêm ở sông Bạch Lãng, men theo bờ sông xuôi xuống hơn mười dặm nữa cũng phát ra thi thể Liễu Vũ Tương. Lòng dạ tôi khi đó mới được an ổn phần nào.

      bao lâu sau, lại nghe Minh Nguyệt Hân Nhi bảo rằng Băng Nhi trở về, lòng tôi vui mừng, chỉ cảm thấy toàn thân tựa như hư thoát [1], trong tâm trí tràn đầy mệt mỏi.

      [1] Chứng bệnh hạ đường huyết do mất máu, mất nước khiến toàn thân mệt mỏi, mất hết sức lực

      Băng Nhi và Trần thúc đến chính đường bái kiến Lão phu nhân, tôi cũng dẫn theo Minh Nguyệt Hân Nhi đến đó. Băng Nhi nhìn có vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng vẻ tươi đẹp mảy may suy giảm. Hành trình lên kinh thành lần này vô cùng thuận lợi. Sau khi Trần thúc báo cáo xong, Lão phu nhân nghe mà gật đầu thôi.

      Thấy tôi, Băng Nhi vội kéo tay tôi, cười : “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu có nhớ muội ? Giới thiệu cho tẩu người”. Theo hướng chỉ, tôi mới phát phía bên kia có người con đứng. bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc bồ đồ đỏ rực sát người, cầm trong tay thanh kiếm vảy vàng tua ngọc, nhìn hết sức oai hung, tràn trề khí khái.

      “Vị muội muội này là…?”

      “Đây là Khúc Băng Ngưng. Là muội muội mà muội mới quen. Hành trình lên kinh thành lần này, nếu có muội ấy giúp đỡ, xe chở rượu của chúng ta gặp cố rồi. Di nương cho phép muội ấy ở lại chỗ chúng ta”. Băng Nhi sang sảng, nhưng tôi lại chẳng hiểu ra sao. Sau khi được kể lại tỉ mỉ lượt, tôi mới biết, ra đường chuyển rượu lên kinh thành lần này, nhóm Băng Nhi và Trần thúc gặp phải bọn sơn tặc cướp bóc, bên bờ nguy nan chợt có vị tiểu nương vận áo đỏ cầm theo thanh trường kiếm hàn quang lấp lóe tương trợ. Bọn sơn tặc thất bại thảm hại, vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Tiểu nương áo đỏ ấy chính là Khúc Băng Ngưng, về phần tên là gì chính bé cũng nhớ được. Trí nhớ của bé gần như trống . Hơn nửa năm trước, bé được thôn dân chặt củi bắt rắn phát ra vách núi, lúc đó, cả người bê bết máu, đầu tựa vào tảng đá lớn. Toàn bộ đồ đạc bên người chỉ có thanh trường kiếm khảm vàng tua ngọc này. Còn có miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc long lanh đeo cổ nữa.

      Sau khi được người dân trong thôn cứu chữa, vết thương của bé bình phục rất mau, chẳng bao lâu có thể múa kiếm mạnh như rồng như hổ. Nhưng trí nhớ của lại thể phục hồi. bé chỉ có thân mình, phải dựa vào việc múa kiếm làm xiếc kiếm chút ngân lượng, trải qua ngày đói ngày no. Những lúc có chỗ ở ngụ trong miếu sơn thần, còn lúc có chỗ ở ngủ nơi đất hoang ngoài trời. Bởi thanh trường kiếm và miếng ngọc phỉ thúy là bằng chứng để bé có thể tìm lại được thân thế của mình, vậy nên cho dù cuộc sống khó khăn, cũng mực bán chúng .

      Lần này, ở nơi sơn dã, nghe con đường cái bên ngoài có tiếng chém giết bèn ra nhìn, phát bọn cường đạo cướp bóc, vì thế, suy nghĩ gì rút kiếm xông lên, cứu đoàn người của Băng Nhi, Trần thúc, còn giúp Băng Nhi và Trần thúc hộ tống xe rượu đến tận kinh thành. Băng Nhi mang ơn cứu mạng của bé, lại thương cho con thân mình phiêu bạt tứ phương tội nghiệp, bèn nhận làm muội muội kết nghĩa, đặt tên cho là Khúc Băng Ngưng, rồi đưa về Thẩm gia.

      Tôi thấy Băng Ngưng hơn tôi chút, thân thể gầy yếu nhưng đôi mắt to tròn mà sáng ngời, tướng mạo thanh tú, trong lòng nhất thời thấy thích. Luôn cảm thấy bé và Băng Nhi dường như vốn nên là tỷ muội. bé mới gặp tôi có phản ứng gì, nhưng chưa được bao lâu trở nên thân thiết với Minh Nguyệt Hân Nhi.

      Băng Nhi xong xuôi những việc này, lại hỏi: “Vũ Tương tẩu tẩu đâu? Sao thấy tẩu ấy ra đón muội? Chẳng lẽ là bị ốm rồi ư?”. Trong lòng tôi căng thẳng, có lời nào để đáp lại. Tuy biết sớm muộn gì Băng Nhi cũng hay chuyện này, nhưng biết nên thế nào. May mà Lão phu nhân nghe thấy mấy câu này, liền : “Băng Nhi, con bôn ba cả chặng đường, cũng vất vả vì Thẩm gia chúng ta nhiều rồi. về nghỉ ngơi trước . Di nương luận công ban thưởng. Mấy chuyện khác, con cần để ý”.

      Băng Nhi lặng người , thần sắc mặt khẽ thay đổi, chào từ giã Lão phu nhân rồi kéo tôi ra ngoài cùng.

      Mãi tới khi vào trong phòng , đóng cửa lại, mới hỏi tôi: “Cửu Dung tẩu tẩu, có phải Vũ Tương tẩu tẩu xảy ra chuyện gì rồi ? Từ lúc muội hồi phủ đến giờ, gặp tất cả nha đầu, nữ quyến, chỉ thấy tẩu ấy và Lạc Lạc”.

      Tôi cúi đầu, thấp giọng : “Bảo Bảo cho muội biết sao?”.

      Mặt Băng Nhi tái hẳn , lắc lắc cánh tay tôi, hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, rốt cuộc có chuyện gì? Bảo Bảo chịu , tẩu cũng chịu , chẳng lẽ muội phải hỏi đại ca ca sao?”.

      Tôi thầm thở dài, biết trước sau gì cũng phải . Nhưng tình cảm của Băng Nhi và Liễu Vũ Tương khắng khít vô cùng, tôi sợ chịu nổi đả kích. Tôi chậm chạp kể lại lượt mọi chuyện xảy ra. Nghe xong, mặt mày Băng Nhi tái mét, đôi mắt sáng dường như phun ra lửa, gần như quát lên: “Bọn chúng hãm hại Vũ Tương tẩu tẩu, muội thể tìm di nương vạch trần lòng lang dạ thú của bọn chúng!”, xong, xoay người chạy ra bên ngoài.

      Tôi níu lại, trầm giọng : “Băng Nhi, muội muốn tìm đường chết, ta cản muội. Nhưng muội phải biết rằng, nếu vì thế mà muội xảy ra chuyện gì may, oan khuất của tỷ tỷ vĩnh viễn có cách nào gột rửa đâu”.

      Băng Nhi vốn là người thanh khiết thông minh. lòng muốn lao ra tìm Lão phu nhân tranh luận cũng bởi nguyên nhân thương tâm quá đỗi. giờ, nghe tôi vậy có đôi phần tỉnh táo lại. Tôi lại thêm: “Bất kể chân tướng của chuyện này ra sao, Lão phu nhân và các tộc trưởng trong tộc đều cho rằng đó là , Lão phu nhân cũng trừng phạt tỷ tỷ. Bây giờ muội kêu oan cho tỷ tỷ, muội cho rằng Lão phu nhân tin sao? Nếu bà tin lúc trước ta rồi. Hơn nữa, thử nghĩ xem, cho dù tại Lão phu nhân nghi ngờ rằng có phải bà nghi oan cho tỷ tỷ trong tình huống ấy hay , bà cũng thay đổi cách nghĩ của mình, bởi vì sai lầm lớn nhất đúc thành rồi. Nếu Lão phu nhân chịu thay đổi cách nghĩ, chẳng khác nào thừa nhận vì phán đoán sai lầm của bà mà hại chết tỷ tỷ. Cho nên, kế sách giờ, nếu muốn trần tình rửa oan cho tỷ tỷ, cũng chỉ có thể từ từ điều tra nghe ngóng, tìm được chứng cứ bọn chúng hãm hại tỷ tỷ, đến lúc đó Lão phu nhân cũng thiên vị bất cứ kẻ nào và che giấu sai lầm mà bà phạm phải đâu”.

      Nghe tôi chậm rãi xong, vẻ bị phẫn mặt Băng Nhi dần hóa thành bất lực, suy sụp khụyu xuống ghế , lúc lâu sau gì, ánh mắt của , chỉ trong thoáng đó, dường như già mười tuổi.

      Tôi an ủi: “Băng Nhi, muội nhất định phải phấn chấn lên. Thi thể của tỷ tỷ vẫn còn chưa tìm thấy, nên tỷ ấy có thể vẫn còn sống. Chỉ là trốn đến nơi muốn ai biết thôi. Việc chúng ta phải làm bây giờ, đương nhiên là tìm ra chứng cớ bọn chúng làm hại tỷ tỷ, quan trọng hơn nữa, là chữa khỏi bệnh cho đại ca ca của muội. Nếu chàng có thể khỏe lại, vậy tất cả tình thế đều có lợi cho chúng ta hơn”.

      Băng Nhi gật gật đầu, nắm tay tôi : “Cửu Dung tẩu tẩu, muội biết phải làm gì rồi”. Trái tim lơ lửng trong ngực tôi lúc này mới yên ổn hơn.

      Lúc nửa đêm, gió Tây Bắc vù vù nghẹn ngào thổi mạnh, như xé ruột xé gan. Tôi nghe trong phòng Băng Nhi vẳng ra bài ca dao bi thương, như oán như hận, như khóc như than, dư vấn vít, sầu muội khôn nguôi. Tiếng ca đó rằng: “Nước sông cả khúc đổ về Đông, có người con tên Tương Liễu. Thán thán thán, hiền đức thiện lương dung nhan đẹp; sầu sầu sầu, người đẹp xuôi dòng chốn nào thu. Con sông Bạch Lãng xa mịt mù, chôn người con tên Tương Liễu. Khóc khóc khóc, nếu nàng chết chừ chàng đứt ruột; kể kể kể, thân thanh bạch để vốc đất bồi…”. Màn đêm như vậy, tiếng ca như vậy, làm người ta sau khi nghe xong cảm thấy lạnh thấm tận xương, lệ tuôn lã chã.

      Tôi vốn muốn đến ngăn hát tiếp, nhưng nghe hát lần rồi lần nữa, đến phút cuối lại nghe đến ngơ ngẩn, bất tri bất giác, nghe suốt đêm. Buổi sáng tỉnh lại, mới phát ra gối mình đầm đìa nước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :