1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 11. Năm tới phong ba dữ (1)


      Sau này tôi mới biết, Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương có thể tới đúng lúc cứu tôi, đều nhờ công lao nha hoàn Bảo Bảo của Băng Nhi. Băng Nhi xa, Bảo Bảo tạm thời được điều đến hậu hạ Lão phu nhân, thấy tôi xảy ra chuyện, bé lén chạy đến kể lại tình cho Liễu Vũ Tương. Giữa lúc Liễu Vũ Tương sốt ruột chẳng có cách nào, Bảo Bảo bèn hiến kế này cho nàng. Bảo Bảo chi lớn hơn Minh Nguyệt Hân Nhi có mấy tháng, nhưng làm việc gì cũng rất ổn thỏa có lòng, như được Băng Nhi chân truyền vậy. Đúng lúc khi ấy tinh thần của Thẩm Hồng tệ, minh mẫn tỉnh táo, Liễu Vũ Tương bàn bạc với chàng, chàng liền nhận lời.

      Tuy rằng tôi gả vào Thẩm gia là bất đắc dĩ, nhưng nếu như bị Thẩm gia đuổi ra ngoài, cũng phải chịu nhạo báng cả đời. Huống hồ thân thể của cha tôi vốn chịu được khổ sở chốn lao sâu ngục tối. Bởi vậy, tôi tràn ngập cảm kích với Liễu Vũ Tương, Thẩm Hồng, cũng nhìn Bảo Bảo và Minh Nguyệt Hân Nhi bằng con mắt khác xưa. Về phần nha đầu Thanh Phân kia, tôi dám dùng ta nữa. Bèn tìm cái cớ tống cổ ta xa.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Hai mươi tư tháng Chạp. Duy huyện có lưu truyền câu thế này “Quan tam, dân tứ, thuyền gia ngữ” [1], trong lòng bách tính muôn dân, Hai mươi tư tháng Chạp là Tết ông Táo. Hôm nay phải cử hành lễ “Cúng ông Táo”. Trong gian bếp nhà họ Thẩm cũng dựng bài vị ông Táo mới, hai bên bài vị dán đôi câu thơ còn chưa ráo mực, đề: “Lên trời mới chuyện tốt, xuống trần giữ yên ổn; Phù hộ cả nhà già trẻ bình an”.

      [1] Ý câu này muốn , quan phủ cúng ông táo ngày Hai mươi ba, dân thường cúng ngày Hai mươi tư, dân sống nơi sông nước cúng ngày Hai mươi lăm.

      Sau khi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa, chính là lễ cũng ông Táo. Đám nha hoàn bày các loại bánh mật, bánh chẻo, bánh dày, bánh trôi, trứng chần nước sôi, chín loại thịt, cá, rượu ngon, quýt, táo, đậu phộng, hạt dưa, kẹo, trà thơm…, và bánh điểm tâm lên bàn trước bài vị. Thẩm Phúc, Thẩm Tề bắt đầu cúng bái dưới hướng dẫn của Khánh thúc. Bởi vì trong dân gian luôn lưu truyền câu “Nam bái bà Nguyệt, nữ cúng ông Táo”, cho nên nữ nhân Thẩm gia đều được tham dự việc cúng ông táo, có điều là vẫn được đứng đằng xa để nhìn. Lão phu nhân đưa theo tốp gia quyến nữ, quan sát từ xa. mặt mỗi người đều hân hoan, tựa hồ tất cả những khó chịu và tội nghiệp đều được hóa giải trong bình an tốt lành.

      Lúc mặt trời lặn, lại cử hành lễ tiễn ông Táo. Già trẻ lớn bé Thẩm gia đều chen chúc trong bếp, bày cái bàn, dâng hương lên ông Táo được đặt bàn thờ sát vách bếp, lúc cúng còn trộn mật với bột làm thành kẹo mạch nha, sau đó đốt chỗ hàng mã được bệnh bằng nan tre và chỗ cỏ nuôi gia súc cùng với bức họa ông Táo cũ thờ phụng trong cả năm qua với nhau. Trước khi đốt ảnh thần, lão quản gia Khánh thúc còn đặc biệt dùng mật ông bôi lên miệng ông Táo, vừa bôi vừa : “Lời hay như nước sông vào, những lời tốt ấy nào có đâu”. Nghe làm như vậy để sau khi ông Táo lên chầu trời, trước mặt Ngọc đế chỉ toàn lời hay ý đẹp, những điều xấu xa. Sau khi hoàn thành mọi thứ, Thẩm Phúc, Thẩm Tề mới cùng nhau dán bức họa ông Táo mới tinh vào vị trí của thần.

      Sau khi cử hành xong xuôi tất cả, người trong nhà có thể ngồi ngồi quay quần cùng nhau ăn chỗ bánh chẻo ngon lành nóng hôi hổi. Bọn hạ nhân cũng được cùng ăn loại thức ăn như chủ nhân, còn có thể nhận được phần tiền thưởng đáng kể. Mọi người tụ họp cùng nhau, cười râm ran. Lão phu nhân : “Từ hôm nay, bận rộn lắm đây. Hai mươi lăm tháng Chạp là soi phường rượu [2], Hai mươi sáu mổ heo xẻ thịt niên [3], Hai mươi bảy giết gà, họp chợ [3]…”.

      “Con biết, con biết”, Minh Nguyệt Hân Nhi cướp lời : “Hai mươi tám tháng Chạp, ủ bột làm bánh dán tờ hoa [5], Hai mươi chín tháng Chạp, viếng mả xin tổ tiên phù hộ. Năm nào Lão phu nhân cũng nhắc, con thuộc lòng rồi”. Lần trước con bé bị đánh, vết thương khá nặng, cũng may chỉ là tổn thương da thịt, giờ lành rồi giác gì lúc xưa, vừa liền sẹo quên đau, lại bắt đầu biết trời cao đất dày là gì.

      Cũng may Lão phu nhân chỉ nở nụ cười, trêu chọc : “Vẫn là tiểu nha đầu Minh Nguyệt Hân Nhi này thông minh”, chứ tính toán gì với con bé. Minh Nguyệt Hân Nhi lại quên bằng sạch, bắt đầu với mọi người: “Nghe thấy gì chưa? Lão phu nhân vừa , em thông minh nhất…”, giống như con chim sẻ, chí chách kêu mãi ngừng. Bảo Nảo giật tay con bé, nhắc đừng có mà đắc ý vênh váo, vui quá hóa buồn, con bé lại kêu to: “Bảo Bảo, kéo tôi làm gì? Tay toàn dầu với mỡ, bẩn hết cả quần áo mới của tôi rồi”. Đổi lại Bảo Bảo tỏ vẻ xấu hổ, mọi người trong phòng cùng nhau bật cười.

      Trước kia ở nhà, vì là gia đình nghèo, lại chỉ có hai người tôi và cha, lúc ăn Tết đều rất đơn giản. Thông thường là ăn cơm tất niên xông ăn bánh chẻo, ngày hôm sau sang hàng xóm chúc Tết hỏi thăm là được. Sau khi đến Thẩm gia, tuy rằng ngày Tết linh dình đại nhiều hoạt động như vậy nhưng có lẽ bởi vì trời sinh tính tình lạnh nhạt, từ đầu chí cuối vẫn tài nào phấn khởi cho được. Ngày mai Băng Nhi mới trở về, bệnh tình của Thẩm Hồng khi tốt khi xấu, nhìn chung còn trầm trọng hơn, Liễu Vũ Tương phải chăm sóc chàng, thể đến đấy. Tôi thân mình tự do mà độc, cũng vui vẻ gì. Có đôi khi tôi thực buồn thay cho Liễu Vũ Tương, cũng buồn thay cho Thẩm Hồng. Thẩm Hồng cứ sống như thế, chịu bao khổ sở như thế, làm Liễu Vũ Tương cũng chịu khổ theo, chi bằng chàng chết lại hóa hay, có thể đầu xuôi đuôi lọt. Nhưng trái lại, tôi cũng hiểu rằng, với tôi mà , Thẩm Hồng chỉ là bậc trượng phu hữu danh vô thực, nhưng với Liễu Vũ Tương chàng lại là toàn bộ cuộc đời và lòng tin của nàng. Đơn cử như những khi Liễu Vũ Tương nhìn Thẩm Hồng, cứ xem tình ý nơi khóe mắt đuôi mày là có thể biết ngay.

      Tâm trạng Lão phu nhân rất tốt, ngừng cười với mấy bà vú già trong phủ. Đột nhiên, bà nhìn về phía tôi, : “Cửu Dung, Tương Nhi con chăm sóc Hồng Nhi à? Năm hết Tết đến khổ cho con bé”.

      Cúc ma ma thừa cơ lại gần : “Lão phu nhân, hay là người đưa chúng nô tỳ đến thăm Đại công tử và Đại thiếu phu nhân, được ? Thứ nhất là, để Đại thiếu phu nhân biết được quan tâm của Lão phu nhân với ấy. Thứ hai là, qua năm mới, người ai cũng toát ra khí vui mừng đến xông phòng Đại công tử cái, bên trong tràn ngập thêm niềm vui và phúc khí, chừng bệnh tình của Đại công tử chuyển biến tốt hơn”.

      Từ sau kiện đồ gia truyền, Cúc ma ma còn được Lão phu nhân đối đãi như trước nữa, dáng vẻ bệ vệ của bà ta cũng vì thế mà tụt xuống bảy phần. Mấy ngày nay, bà ta thấy Lão phu nhân hết lòng quan tâm Liễu Vũ Tương, liền đổi ngược lại hoàn toàn thái độ đối địch ngày trước với Liễu Vũ Tương, hết lòng hết sức lấy lòng nàng.

      Lời Cúc ma ma hiển nhiên chạm đến tâm tư của Lão phu nhân. Bà cười : “Vậy theo ý của Cúc ma ma ”. Cúc ma ma vội vươn tay đỡ Lão phu nhân, Lão phu nhân cười, cũng vịn vào tay bà ta, khuôn mặt của bà ta khỏi lộ ra mấy phần tự mãn.

      đoàn người cả nam lẫn nữ dưới dẫn dắt của Lão phu nhân, lấy tư thế vô cùng long trọng về phía phòng ngủ của Thẩm Hồng. Lúc cách phòng ngủ xa, tôi lên tiếng: “Lão phu nhân, sức khỏe của tướng công cũng được tốt, nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh, người xem…”.

      Lão phu nhân cười : “Để Cúc ma ma và Cửu Dung đỡ ta, dẫn phu thê Phúc Nhi và Tề Nhi cùng vào theo, những người khác đều chờ ở đây, được lớn tiếng ồn ào”. Mọi người vội vàng vâng dạ.

      Đẩy cửa phòng Thẩm Hồng bước vào, bên trong im ắng, hiểu vì sao Liễu Vũ Tương có ở bên trong. Thần trí Thẩm Hồng vô cùng hỗn loạn, chàng trợn trừng đôi mắt trũng sâu, cứ nhìn chằm chằm trần nhà. Lão phu nhân gọi mấy tiếng, chàng cũng trả lời. Mai Nhiêu Phi mặt mày lạnh tanh, Thẩm Phúc đứng đó, tay chân luống cuống, miệng nuốt nước bọt ừng ực lẩm bẩm: “Phù hộ cho con dính vận xui, bài bạc bị thua, phù hộ độ trì…”, may mà giọng của y rất khẽ, bị Lão phu nhân nghe thấy. Sầm Khê Huyền khóc rất kịch, vừa khóc vừa lấy khăn dính nước miếng lau khóe mắt, giả bộ đau đớn sầu khổ.

      Thẩm Tề ngồi vào mép giường Thẩm Hồng, cầm bàn tay quắt queo như que củi của chàng, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt ngẩn ngơ, nức nở: “Đại ca, huynh nhất định phải khỏe lại. Huynh còn nhớ ? Trước đấy đệ rất ngu ngốc, chỉ có huynh dạy đệ viết chữ, chưa bao giờ ghét bỏ đệ, mỗi khi đệ bị người ta bắt nạt huynh cũng đều ra mặt giúp đệ. Nhớ có lần, đệ bị bọn trẻ bên ngoài ức hiếp, huynh đánh nhau với chúng trận, đánh tới nổi bị thương luôn. Lúc trước, mỗi lần đệ làm sau điều gì, huynh cũng gánh vác giúp đệ hết… Đại ca, trong lòng đệ, huynh luôn là người kiên cường nhất, vĩ đại nhất. Đệ luôn đành lòng nhìn huynh trong dáng vẻ này, nên cũng đành lòng đến thăm huynh. Đại ca, huynh nhất định phải khỏe lại, phải khỏe lại nhanh, tiếp tục cùng khóc cùng cười với đệ, dẫn dắt đệ cùng ra sức vì Thẩm gia. Đại ca…”. Thẩm Tề đến lúc cuối cùng, khóc thành tiếng, xem chừng được nữa. Lão phu nhân nghe vậy, cũng khóc thút thít, mọi người buộc lòng phải cùng rơi nước mắt.

      --- ---------

      [2] Soi phường rượu: Buộc bó đuốc bằng tre dài đặt trước cửa chính của phường rượu, dùng ngọn lửa để xem quẻ năm mới, ngọn lửa vượng dự báo trước rằng năm sau làm ăn hưng thịnh.

      [3] Mổ heo xẻ thịt niên: Phong tục ăn tết truyền thống của người Trung Quốc: Thời xưa còn nghèo khổ nên dân chúng chỉ được ăn thịt vào ngày Tết, ngày Hai sáu Tết hằng năm người ta giết heo nhà mình nuôi để ăn Tết, ăn “thịt niên” ý là ăn thịt kho – với mong muốn năm sau đầy đủ, được ăn thịt nhiều, có cuộc sống sung túc và may mắn hơn như màu đỏ của món thịt kho.

      [4] họp chợ: Nguyên gốc là “đuổi đại tập”. Đây cũng là phong tục ăn Tết truyền thống trong văn hóa của người Trung Quốc, vào ngày Hai mươi bảy tết, dân chúng nô nức chợ phiên được họp vào số ngày cố định trong tháng để mua sắm các vật dụng cần thiết cho việc ăn Tết. chợ phiên ngày Tết gồm sáu hoạt động “Ăn, ở, , du (ngoạn), mua, chơi”.

      [5] Người Trung Quốc kiêng nấu nướng từ ngày mùng đến ngày mùng Sáu Tết và cũng buôn bán mua sắm gì trong những ngày Tết, vậy nên người dân ủ bột làm bánh sẵn từ ngày Hai mươi tám để có đủ thức ăn trong khoảng tuần Tết, gọi là “ăn cách niên”. “Dán tờ hoa” là dán tranh tết, câu đối xuân, giấy cắt hoa…

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 12. Năm tới phong ba dữ (2)

      Tôi thờ ơ nhìn Thẩm Tề vừa vừa khóc, tuy thoạt nhìn có vẻ rất thành khẩn, hoàn toàn là tấm chân tình, nhưng hiểu vì sao, tôi cảm thấy chỉ già mồm ra vẻ. Sau lại thấy mọi người cũng khóc theo, tôi nghĩ, có lẻ mình nhầm rồi. chừng Thẩm tề này nhìn qua có vẻ già dặn khôn khéo, nhưng thực tế cùng giuộc với thê tử là Sầm Khê Huyền.

      Tôi đứng nghĩ đến mức ngẩn người ra bên cạnh, chợt nghe Thẩm Tề quát to: “Cái gì thế này?”. Tiếng quát của rất , điệu lại hết sức khác thường, hoàn toàn mất tác phong chững chạc giỏi giang trong cách sử xự thường ngày, mọi người đều cố khóc được nữa, chốc sau cùng nhau tới. Tôi là tiểu thiếp của Thẩm Hồng, đương nhiên thể làm ngơ, thế nên cũng theo dòng người chen lên phía trước.

      Lúc này Thẩm Tề cầm trong tay ràng là hình nhân được bện bằng rơm. Thẩm Phúc cười nhạo : “Tam đệ hơi ngạc nhiên quá mức rồi, chẳng qua đây chỉ là hình nhân đồ chơi mà thôi”. Tôi biết Thẩm Phúc ngốc hay là giả ngốc, thứ Thẩm Tề cầm trong tay phải hình nhân đồ chơi đơn giản, bởi mặt có dán tờ giấy, tờ giấy có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Hồng, mà thân hình nhân bằng rơm kia còn có mấy cây kim cắm xiêu vẹo.

      Chờ tới khi thấy ràng, mọi người sợ tái nhợt cả mặt mũi,sắc mặt Lão phu nhân là trắng bệch. Bà khàn giọng quát: “Kẻ nào làm?”. Thẩm Tề quỳ rạp xuống, : “Lão phu nhân, vừa rồi nhi tử thấy gối của đại ca bị lệch, bèn nghĩ chỉnh lại gối chút để đại ca gối được thoải mái hơn. Ai ngờ tay con vừa mới chạm tới gối, bị kim cắm người hình nhân giấu dưới gối này đâm phải. Tiếp đó phát ra nó”.

      Lời của Thẩm Tề chắc chắn là thât. Bởi trong thời gian ngắn ngủi nhường ấy, tuyệt đối có khả năng nhân lúc mọi người rũ mi cúi đầu mà nhét hình nhân dài chừng nửa thước như vậy xuống dưới gối Thẩm Hồng. Nhưng nếu phải , vậy ai làm? Liễu Vũ Tương chạy đâu rồi? Vừa rồi Cúc ma ma muốn tới phòng Thẩm Hồng thăm hỏi chàng, lúc vào thấy Liễu Vũ Tương đâu, ngay sai đó Thẩm Tề lại phát hình nhân được dùng để nguyền rủa dưới gối Thẩm Hồng, chẳng lẽ tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp? Tôi loáng thoáng cảm thấy đây là mưu được toan tính từ lâu, nhưng lại vô kế khả thi.

      “Thường ngày người có thể tiếp xúc với Đại công tử, chỉ có Đại thiếu phu nhân, Tiểu thiếu phu nhân, Lạc Lạc, Minh Nguyệt Hân Nhi. Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân hiển nhiên thể làm chuyện này được, chẳng lẽ lại là…” Cúc ma ma đầy thâm ý, cố tình liên hệ tình hình thực tế với mấy người chúng tôi.

      Vì thế, giai đoạn vặn hỏi bắt đầu. Người đầu tiên bị Cúc ma ma hỏi chính là Minh Nguyệt Hân Nhi.

      “Tôi làm, phải tôi, làm ơn , Minh Nguyệt Hân Nhi tôi thanh khiết thông minh, hoạt bát lương thiện thế này, sao có thể làm chuyện như vậy? Tiểu thiếu phu nhân còn thanh khiết thông minh, hoạt bát lương thiện hơn tôi nên đương nhiên càng thể làm chuyện như thế được.” Minh Nguyệt Hân Nhi vung tay, cãi ầm ĩ, giằng co suốt nửa buổi, mãi tới khi bị Cúc ma ma dọa nạt mới gào lên nữa.

      Tiếp theo là Lạc Lạc. Lúc chúng tôi quây quần vui vẻ bên nhau, Lạc Lạc vẫn mực ngồi trong bếp sắc thuốc cho Thẩm Hồng. Từ trước tới giờ, luôn trầm mặc kiệm lời, lúc bị hỏi về việc hình nhân, vẫn mặt mũi vô cảm trả lời: “ phải tôi làm, lại càng thể là Đại thiếu phu nhân”, rồi lại im lặng nữa.

      Cúc ma ma nhìn tôi đôi cái, : “Lão phu nhân, nô tỳ thấy việc này có lẽ liên quan gì đến Tiểu thiếu phu nhân và bọn nha hoàn. Người nghĩ xem, nếu hình nhân này do người khác để vào đây, Đại thiếu phu nhân lúc nào cũng ở bên cạnh Đại công tử, há có thể phát ra hình nhân?”. Ngụ ý của bà ta muôn phần ràng, hình nhân này do Liễu Vũ Tương đặt vào.

      Tuy Lão phu nhân tức đến mức choáng váng, nhưng vẫn hiểu được lý lẽ, bà : “Kẻ khác có thể tình cảm giữa Tương nhi và Hồng Nhi, nhưng lão thái bà này lại có thể sao? Hình nhân này, có thể là bất cứ kẻ nào trong Thẩm gia đặt vào, nhưng tuyệt đối phải do Tương Nhi đặt. Cúc ma ma, ngươi đừng vì nguyên nhân khác mà nghi kỵ lung tung.”

      Trán Cúc ma ma mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, liên tục vâng lời: “Lão phu nhân dạy dỗ rất phải”.

      Mai Nhiêu Phi đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Đại tẩu đúng thực là đối xử tốt với đại ca, song điều này càng chứng tỏ chính là tẩu ấy làm. Trừ tẩu ấy ra, ai có thể đặt hình nhân dưới gối đại ca mà bị phát ? Chẳng lẽ là tiểu tẩu tẩu hay sao? Trượng phu bị bệnh nhiều năm như vậy, nữ nhân trẻ tuổi nào chịu được đơn? Đương nhiên chỉ hận trượng phu thể chết sớm chút. Lão phu nhân, người cũng thể quá thiên vị được”.

      Lời Mai Nhiêu Phi , Lão phu nhân hiển nhiên nghe từng câu từng chữ. Nếu là ngày thường, tất nhiên bà giận tím mặt. Nhưng hôm nay, lời của Mai Nhiêu Phi tựa hồ vừa vặn chạm tới tâm của bà, nhất là câu “Trượng phu bị bệnh nhiều năm như vậy, nữ nhân trẻ tuổi nào chịu được đơn? Đương nhiên chỉ hận trượng phu thể chết sớm chút”.

      Lão phu nhân tính toán với Mai Nhiêu phi, nhưng lại với Cúc ma ma và Thẩm Tề: “Cúc ma ma, Tề Nhi, hai người xem chuyện hôm nay nên làm thế nào bây giờ? Tất nhiên ta tin tưởng thái độ làm người của Tương Nhi, nhưng lý do thoái thác của cá nhân ta cũng khó mà bịt được miệng đám đông. Các ngươi xem, người thanh bạch như Tương Nhi, làm sao có thể hãm hại Hồng Nhi cho được?”.

      Thẩm Tề bước lên phía trước bước : “Lão phu nhân, con có ý thế này. Hễ người muốn hại người, thể nào để lại dấu vết gì. Lão phu nhân đừng ngại để Cúc ma ma lục soát trong phòng đại tẩu, nếu lục soát ra thứ gì cả, đương nhiên phải do đại tẩu làm”.

      Lão phu nhân cảm thấy vô cùng bực bội, tựa như trong nháy mắt còn người tâm phúc nữa, nghe Thẩm Tề vậy, bà lập tức : “Được, cứ làm theo lời con . Cúc ma ma, bà dẫn theo nha đầu đến lục soát phòng Tương Nhi ”.

      “Vậy nếu Cúc ma ma muốn hãm hại Đại thiếu phu nhân, tự mình mang đồ đến, là lục soát được sao?” Minh Nguyệt Hân Nhi lẩm bẩm.

      Lão phu nhân hiển nhiên nghe thấy lời con bé , bà ngớ ra chút rồi bảo: “Cúc ma ma theo ta máy chục năm, ta hiển nhiên tin vào tư cách làm người của bá ấy. Nhưng nếu có người nghi ngờ, bằng cả ta và mọi người cùng lục soát xem”.

      Nghe Minh Nguyệt Hân Nhi và Lão phu nhân chuyện, gương mặt Cúc ma ma thoắt xanh thoắt đỏ, bà ta biết Lão phu nhân nghe lọt tai những gì Minh Nguyệt Hân Nhi , “tin vào” mà bà gì đó chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi. Khuôn mặt bà ta trở nên hết sức khó coi, ánh mắt giống như thanh đao nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Hân Nhi, chỉ hận thể chọc mấy lỗ người con bé. Minh Nguyệt Hân Nhi lè lưỡi với bà ta, mảy may để tâm đến.

      Thế là, Lão phu nhân đưa theo cả nhóm Cúc ma ma, tôi, phu thê Thẩm Phúc, phu thê Thẩm Tề, Khánh thúc, Minh Nguyệt Hân Nhi, A Thành vào phòng Liễu Vũ Tương. Liễu Vũ Tương đương nhiên có ở đó. Lão phu nhân phân công Khánh thúc và A Thành tới lục soát phòng.

      Khi đó, sắc trời muộn. Gió Bắc gào thét trong sân, đèn lồng bị gió thổi chớp sáng chớp tắt, nhấp nháy yên. cơn gió lanh ùa vào từ ngoài cửa, tôi đột nhiên thấy lạnh tới tận xương. Đêm rát lạnh như vậy, Liễu Vũ Tương có thể đến chốn nào chứ? Yooi càng nghĩ càng dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có nỗi sợ hãi nên lời. Tất nhiên tôi hiểu Liễu Vũ Tương là người bị hại, nhưng cho tới bây giờ vẫn thể giúp được nàng, chỉ biết ngóng trông nàng có thể mau chóng trở về, chỉ hy vọng chuyện này có thể mau chóng qua, đừng để nàng vì thế mà rơi vào nông nỗi muôn đời muôn kiếp trở lại được.

      Thế nhưng, tất cả đều còn kịp nữa, chuyện tôi dự đoán vẫn xảy ra, hơn nữa, tình hình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Bởi vì Khánh thúc và A Thành chẳng những tìm thấy mấy cọng rơm trong hộp trang điểm của Liễu Vũ Tương, mà còn tìm thấy hình nhân bằng gỗ đào được bọc vải lụa giường của nàng. Hình nhân gỗ đào có bàn tay dài, mặt mũi nét, nhìn cái liền nhận ra ngay đó là Thẩm Hồng. Sau lưng hình nhân gỗ đào còn khắc hai chữ “Thẩm Hồng”, lại có cả ngày sinh tháng đẻ của chàng. thân hình nhân gỗ đào cũng cắm vào cây kim, trong đó có cây kim ghim thẳng vào ví trí trái tim.
      Last edited by a moderator: 21/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 13. Năm tới phong ba dữ (3)


      Hình nhân gỗ đào được đặt trước mặt Lão phu nhân, vẻ mặt bà thể dùng lời để diễn tả được. Ngay sau đó, Khánh thúc lại tìm thấy mấy bức thư được bọc trong lụa và cả mấy tờ giấy trong chỗ đồ nữ trang. Thư do nam nhân dấu tên viết cho Liễu Vũ Tương mặt sau đề danh, nhưng nội dung sầu muộn triền miên trong đó khiến người ta đọc xong mà đỏ mặt thôi. Khánh thúc mới đọc vài câu, Lão phu nhân nghiêm mặt : “Đủ rồi!”. Mấy tờ giấy viết tay kia chính là tội chứng Liễu Vũ Tương nguyền rủa oán trách Thẩm Hồng, như là “Ta hận Thẩm Hồng liên luỵ cả đời ta”, “Trời xanh phù hộ để Thẩm Hồng chết sớm ” vân vân và vân vân. Nhưng việc khiến người khác ngạc nhiên nhất chính là, chữ viết mấy tờ giấy kia, đúng là bút tích của Liễu Vũ Tương.

      A Thanh lại tìm thấy hộp gấm được chế tác tinh xảo trong tủ y phục, có khoá vàng. Thẩm Tề bẻ gãy chiếc khoá ra xem, trong hộp gấm có chứa chồng ngân phiếu của Trường Phúc ngân hàng - địa chỉ tín dụng tốt nhất trong Duy huyện. Thẩm Tể đếm, ước chừng có hơn vạn hai. Hơn vạn lượng bạc, đây tuyệt đối phải con số . gia đình thường thường bậc trung, tiêu dùng trong cả năm tối đa cũng chỉ hơn mười lượng bạc. Còn đại gia đình phú quý như Thẩm gia, số bạc tiêu trong năm cùng lắm chỉ khoảng ngàn lượng mà thôi. Liễu Vũ Tương kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy? Trong lòng tôi cũng sinh nghi, chẳng lẽ đám người Thẩm Tề, Sầm Khê Huyền vì muốn hãm hại Liễu Vũ Tương mà tiếc tiêu tốn nhiều bạc như vậy? Tôi ngẩng đầu nhìn lên, mặt ai nấy cũng hết sức ngạc nhiên, cho dù là Mai Nhiêu Phi đanh đá chua ngoa nhất, kinh ngạc mặt cũng vô cùng chân , giống giả vờ. Trong chốc lát, tôi càng thêm hồ đồ.

      Lão phu nhân tức giận tới run cả người, hầu như ra lời, Cúc ma ma liên tục vuốt lưng làm cho bà dễ chịu hơn.

      Qua lúc lâu, Lão phu nhân mới thốt ra mấy câu: “Người đâu! Lập tức tìm ả tiện nhân Liễu Vũ Tương ở mọi ngóc ngách cho ta”. Khánh thúc vội vã căn dặn hạ nhân. Sầm Khê Huyền dùng giọng điệu hết mực dịu dàng : “Lão phu nhân, người đừng tức giận, vì chuyện Liễu Vũ Tương làm mà chọc giận chính mình, nếu đại ca biết được, chắc chắn rất khó chịu. Nếu Liễu Vũ Tương cấu kết gian dâm với nam nhân bên ngoài, hơn phân nửa là nhân lúc chúng ta ăn cơm cúng ông Táo, cố ý lấy cớ phải chăm sóc đại ca mà đến, lén gặp gỡ tình nhân. Theo ý của con, chỉ cần tìm ra nam nhân kia là ai, ắt bắt được Liễu Vũ Tương”.

      “Đúng đúng đúng, hai em đúng, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng mà.” Chuyện như vậy, Mai Nhiêu Phi tuyệt đối làm người theo sau, nàng ta kêu lên: “Liễu Vũ Tương nhìn có vẻ là người đoan trang, ngờ lại làm chuyện đồi phong bại tục thế. Có điều cuối cùng người tính bằng trời tính, chẳng phải là giấy gói được lửa đó ư”.

      Trong phòng im phăng phắc. Gió Bắc vù vù, nghe như cơn khóc gào thảm thiết. Ngay sau đó, tiếng sấm dội xuống ngay đỉnh đầu, doạ mọi người giật bắn mình. Chẳng bao lâu sau, mưa to tầm tã liền trút xuống. Mưa mùa đông phương Bắc đương nhiên là lạnh toát cõi lòng, thấm vào xương tuỷ. Gió rít lạnh lẽo, đêm rét kêu gào, cắt da cắt thịt, chẳng lẽ Liễu Vũ Tương thực còn con đường nào để ?

      Thanh bén nhọn của Cúc ma ma đập tan im lặng đáng sợ trong phòng. Bà ta : “Hai vị thiếu phu nhân tuy có lý, nhưng làm thế nào để biết được gã nam nhân đó tên tuổi là gì, trú ngụ ở đâu?”.

      “Việc này quả tình cũng khó khăn gì.” Thẩm Tề trầm tư : “Nếu như trước giờ đại tẩu thông dâm với nam nhân kia, vậy như trong thư từ chắc là ghi lại. Chi bằng ta đọc lượt những phong thư này, thử xem có tìm được chút tin tức nào ”. Lão phu nhân chậm rãi gật đầu.

      Thẩm Tề cầm lấy thư, đọc lần lượt từng bức . Đến lúc đọc tới bức thư thứ ba, : “Chính là bức thư này. Nam nhân đó tên là Tiêu Tiếu, là gã nuôi ong, trú ở đường Trường Khánh”.

      Vẻ mặt Lão phu nhân cực kỳ khó coi, ánh mắt vừa phẫn hận lại vừa có chút gì đó thất thần. Bà : “Tề Nhi, chuyện này giao cho con làm. Nếu phát Liễu Vũ Tương ở chỗ… nam nhân kia, con bắt trói cả hai trở về. Nếu Tương Nhi làm chuyện có lỗi với Hồng Nhi, có lỗi với Thẩm gia, ta tuyệt đối nuông chiều sinh hư!”. Lão phu nhân xong, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, sắc bén, cả người tôi cũng phát run.

      Thẩm Tề vâng mệnh ra . Tôi hiểu câu “Tuyệt nuôi chiều sinh hư” của Lão phu nhân có ý gì. Đây là tập tục từ rất xưa, nếu người đàn bà phản bội trượng phu thông dâm, ta và người thứ ba cùng bị nhốt rọ lợn ném xuống sông. Nhốt rọ lợn chính là trước tiên đặt đôi nam nữ thông dâm trong cái lồng được kết từ nan trúc, dùng dây thừng trói hai tay hay chân, diễu đường phố vòng, để người ta ném đá, phỉ nhổ và nhục mạ, sau đó buộc đá tảng hoặc gang rọ lợn rồi ném rọ lợn có nhốt người ở bên trong xuống giữa sông. Nhờ vào sức nặng của đá tảng hoặc gang, rọ lợn vừa bị ném xuống sông chìm ngay tức khắc. Người trong rọ bị trói tay chân nên căn bản thể thoát ra ngoài. Ngay cả người bơi lặn giỏi nhất, bị ném ra giữa sông như vậy cũng tuyệt đối thể sống sót, huống chi là nam nữ bình thường.

      Trong lòng tôi thừa hiểu, bằng thứ tình cảm rời bỏ của Liễu Vũ Tương với Thẩm Hồng, nàng quyết bao giờ làm chuyện phản bội Thẩm Hồng. Song giờ, nhiều vật chứng chỉ tội như vậy, cho dù nàng bị bắt gặp ở chỗ người nuôi ong, cuộc sống sau này tất cũng dễ chịu gì. Hơn nữa, tôi cảm thấy, toàn bộ chuyện này vốn là mưu to lớn, được người khác sắp đặt ổn thoả hết rồi.

      Liễu Vũ Tương cứu tôi, tôi tuyệt đối thể trơ mắt nhìn nàng hàm oan mà chết . Vậy nên, tôi với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, chuyện này phải chăng còn tình gì khác. Vũ Tương tỷ tỷ ý trọng tình thâm với tướng công, tướng công và tỷ tỷ là phu thê mặn nồng. Tỷ tỷ tuyệt đối làm những chuyện có lỗi với tướng công đâu.”

      “Cũng khó lắm”. Mai Nhiêu Phi liếc xéo tôi cái, kêu lên: “Liễu Vũ Tương đối xử tốt với đại ca là chuyện trước đây rồi. giờ đại ca bệnh đến nỗi người ra người quỷ ra quỷ. Liễu Vũ Tương còn đối xử với đại ca như bốn năm về trước mới là lạ chứ?”

      “Mai Nhiêu Phi!” Lão phu nhân đột nhiên quát lên tiếng, Mai Nhiêu Phi mới biết mình vô ý (cũng có thể là nàng ta cố ý) xấu Thẩm Hồng, vội vã ngậm miệng, dám nhắc lại, đàng hoàng ngay ngắn đứng sang bên cạnh.

      Tuy rằng Mai Nhiêu Phi bị quát, nhưng những lời tôi cũng có chút hiệu quả nào. Trong phòng nhất thời yên lặng, yên lặng tới mức làm lòng người lạnh cóng.

      Ước chừng qua khoảng nửa canh giờ, Thẩm Tề trở lại. khuôn mặt sắc sảo, vĩnh viễn là cái vẻ chút cảm xúc nào. Đương nhiên trừ lúc diễn trò bên giường Thẩm Hồng.

      Cùng trở về với Thẩm Tề, còn có Liễu Vũ Tương và nam nhân khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Áo quần bọn họ chỉnh tề, nét mặt ngập vẻ kinh hãi, bọn họ đều bị Thẩm Tề dùng dây thừng trói lại áp giải về. Trong lòng những người khác còn gì để nghi ngờ nữa, Thẩm Tề bắt gian tại trận.

      Trời độ lạnh, trừ kẻ chủ mưu, lòng ai ai cũng đều đẫm hàn ý. Vẻ mặt Liễu Vũ Tương vô cùng mơ hô và khủng hoảng, giống như còn chưa ý thức được việc gì xảy ra. Mà người nuôi ong tên là Tiêu Tiếu kia, vẻ mặt lại càng mờ mịt hơn.

      Lão phu nhân nhìn Liễu Vũ Tương vài lần, sau đó chỉ thẳng ngón tay vào nàng, lớn tiếng mắng: “Ả tiện nhân này! Con ta đắc tội với ngươi ở chỗ nào chứ!”. Giọng bà vô cùng cuồng loạn, nhưng chẳng mấy chốc bị ngọn gió Bắc gầm gào và tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài dìm lấp.

      “Lão phu nhân… Con…” người, mặt, tóc Liễu Vũ Tương còn rỏ nước mưa tí tách. Nàng rét đến nỗi cả người run lẩy bẩy, môi tím ngắt, run giọng : “Con cũng biết…rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lão phu nhân… Xin người… tin con…”. Giọng của nàng càng ngày càng , đến tiếng cuối cùng dường như nghe thấy gì nữa, hiển nhiên là do lạnh quá mức.

      Lão phu nhân quay đầu , đếm xỉa đến nàng. lúc sau mới phất phất tay, chậm chạp : “Dẫn tất cả . Ngày mai giao cho từ đường xử lý”. xong, bà liền đứng dậy, lập tức bỏ . Bước chân của bà có hơi lảo đảo. Cúc ma ma vội vàng chạy lên phía trước đỡ lấy bà, mặc cho tiếng kêu gào, khóc thành tiếng của Liễu Vũ Tương ở phía sau. Nghe tiếng kêu gào trong đêm tối tràn ngập mưa gió rét mướt này, cảm giác càng lạnh lẽo, thê lương hơn nữa.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 14. Đêm dài sao đằng đằng (1)

      Liễu Vũ Tương và người nuôi ong kia cùng bị nhốt dưới hầm ngầm của Thẩm gia. Hầm ngầm do Khánh thúc đích thân trông giữ.

      Đợi tới lúc mọi người trong Thẩm gia nghỉ cả, tôi lặng lẽ chạy đến chỗ hầm ngầm. Khánh thúc ngừng cọ xát hai bàn tay vào nhau, tới lui trước cửa hầm mặt đất. Thấy tôi, ông : “Tiểu thiếu phu nhân, cuối cùng cũng tới rồi, mau giúp tôi khuyên nhủ Đại thiếu phu nhân”.

      Lúc này, tôi hoàn toàn hiểu Khánh thúc vậy là có ý j. Với Khánh thúc mà , tôi chỉ biết ông là đại quản gia của Thẩm gia, đặc biệt phụ trách xử lý công việc mở cửa buôn bán hàng ngày trong phủ. Ngày thường ông nhiều cho lắm, tôi cũng ông là người như thế nào. Vậy nên tôi chỉ nhàng hỏi lại: “Làm sao thế?”.

      Khánh thúc đáp: “Trong lòng tôi hiểu việc này Đại thiếu phu nhân bị oan. Tôi khuyên ấy trước tiên cứ bỏ trốn cái , rồi tính toán sau, nhưng ấy nghe. tại trốn , đến mai chỉ có nước chết” .

      Trong lòng tôi liền có chút nghi ngờ, biết Khánh thúc hay giả. Thẩm gia đấu đá lẫn nhau trong tối ngoài sáng, ai nấy đều lòng dạ nham hiểm, tôi dám tuỳ tiện tin tưởng bất cứ ai. Tôi thử hỏi: “Khánh thúc, chứng cứ Đại thiếu phu nhân và tên nuôi ong tư thông với nhau, chẳng phải chính thúc lục soát thấy ư? Việc này có chứng cứ vô cùng xác đáng, chắc hẳn thể giả được” .

      Ánh mắt Khánh thúc lộ vẻ kỳ quái, chăm chú nhìn tôi hồi. Ông khẽ thở dài, năng gì, mãi lâu sau mới lên tiếng. “Lúc ấy tôi chỉ phụng mệnh làm việc. Nếu tôi biết trong cái hộp ấy có thứ gọi là chứng cứ, cho dù có giết thân già này, tôi cũng nhất định chịu lấy ra. Tiểu thiếu phu nhân, có việc này biết, Đại thiếu phu nhân có ơn với tôi. ấy là người tốt, tình thâm nghĩa trọng với Đại công tử, tuyệt đối làm những chuyện hại tới Đại công tử đâu”.

      Tôi thấy ánh mắt ông thực rất thành khẩn, giống như giả vờ, cho nên lại hỏi: “Đại thiếu phu nhân có ơn gì với thúc?”.

      Ông thở dài, : “Ngày trước, tôi nghiện ăn thứ gọi là ‘ túc cao’. Cái thứ ấy, sau khi ăn vào, trước mắt sinh ra rất nhiều hình ảnh hão huyền, cảm thấy hết sức thoải mái, bồng bềnh như tiên. Càng về sau này, muốn ngừng mà được. Với lại liều lượng ăn vào cũng càng lúc càng nhiều. Thứ đồ này thực ra là loại độc dược mãn tính, nếu ăn trong thời gian dài, thân thể trở nên gầy mòn, mất hết sức lực, thần trí mơ màng, giống như mắc phải cơn trọng bệnh vậy. Hơn nữa, nghiêm trọng nhất là, có thể mất tính mạng. Thứ đồ hại người này, giá cả vô cùng

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 15. Đêm dài sao đằng đẵng (2)


      Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chuyện này chỉ cần Lão phu nhân chịu mở lưới phóng sinh là Liễu Vũ Tương có thể được cứu. Lão phu nhân phải là người khôn khéo, bây giờ bà nổi nóng nên quyết định đưa ra khó tránh khỏi có phần cực đoan. Nếu có thể phân tích kỹ lưỡng cho bà về vô số những truyện trùng hợp xảy ra, hoặc là nếu có thể giúp bà suy nghĩ ràng, lúc đó bà tha cho Liễu Vũ Tương cũng chừng. Nghĩ đến những điều này, tôi chút do dự xoay người đến phòng ngủ của Lão phu nhân. Xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy trong lòng bà hiển nhiên cũng bốn bề dậy sóng, muôn vàn tâm tư, thể vào giấc ngủ.

      Giữa mưa sầu gió thảm, đèn lồng bằng giấy trong sân đều rách tả tơi, bay túa ra bốn phía. Chỉ có hai ngọn đèn lưu ly trước cửa chính đường còn loé lên ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, từ xa nhìn lại, hệt như ma trơi ở chốn ty.

      Quẹo vào hành lang khúc khuỷu bên cạnh chính đường, bóng người bỗng nhiên xuất trước mặt tôi, toét miệng cười hì hì. Trong chốc lát ấy, tôi còn tưởng mình gặp quỷ, bị doạ đứng sững lại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn chăm chú chốc, tôi mới phát đó là Cúc ma ma. Lúc này, ánh mắt bà ta còn ngạo mạn đắc ý như trước kia nữa, cũng linh hoạt như lúc ở bên cạnh Lão phu nhân. Vẻ mặt bà ta lên nét cười thể che giấu, nhìn trong bóng tối, còn có vẻ gần như điên khùng.

      Thấy tôi, bà ta trừng to hai mắt, : “Tiểu thiếu phu nhân, muốn gặp Lão phu nhân, giúp Liễu Vũ Tương rửa sạch oan tình à?”.

      Tôi khẳng định, cũng phủ nhận, chỉ thản nhiên : “Mong Cúc ma ma châm chước” .
      “Ta châm chước? Ha ha ha, ngươi cho rằng ta canh giữ ở đây để làm gì? Ngươi cho rằng ta có thể châm chước sao? Ta khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng nhiều như vậy mới chờ được đến ngày hôm nay. Ngươi cho rằng ta châm chước sao?” Cúc ma ma mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi, ánh mắt lập loè bất định.

      Tôi vẫn chỉ lạnh nhạt : “Mong Cúc ma ma châm chước” .

      “Châm chước? Lại là châm chước! Ha ha ha, đây là chuyện cười xuôi tai nhất ta nghe được trong năm nay. chỉ Liễu Vũ Tương phải chết, Thẩm Hồng phải chết, mà kể cả ngươi, Lãnh Cửu Dung, cũng thể sống đời này được!” Cúc ma ma chỉ thẳng vào người tôi, rát hơi bỏng họng, như kẻ tâm thần. Tiếng sấm chợt rền lên, lời của bà ta bị nhấn chìm nhanh chóng, thần thái lại vẫn chẳng giảm vẻ điên điên khùng khùng.

      Tôi mặt đổi sắc, nhìn bà ta : “Cúc ma ma, bà luống cuống rồi” , xong xoay người định . Nếu Cúc ma ma canh chừng ở đây, tiếp tục quấy rầy cũng chỉ uổng công, tôi cần phải tiếp tục nữa.

      được vài bước, tôi chợt nghe thấy Cúc ma ma thào tự với mình: “Ngày mai chính là sinh thần hai mươi tám tuổi của Phúc Nhi. Cái chết của Liễu Vũ Tương đối với nó mà , là lễ vật hậu nhất. Phúc Nhi, Phúc Nhi…” . Trong tâm tư, tôi có đôi phần ngờ vực: Phúc Nhi là ai? Là Nhị công tử Thẩm Phúc sao? ràng Thẩm Phúc mới hai mươi bảy tuổi. Rốt cục là Phúc Nhi nào lại thâm thù đại hận với Liễu Vũ Tương sâu sắc như thế, muốn Liễu Vũ Tương phải lấy cái chết để bồi thường? Tôi nghĩ nghĩ lại, cuối cùng vẫn . Vì thế tôi nghĩ nữa. Có lẽ đêm nay Cúc ma ma bị điều gì đó kích động, năng mới lộn xộn thế. Bà ta còn trẻ nữa, khuôn mặt nhăn nheo cả rồi. Bà ta theo Lão phu nhân mấy chục năm nay mà vẫn lẻ loi bóng, bày mưu tính kế tường tận nhưng bản thân lại chẳng có được gì. Bà ta cũng là kẻ đáng thương.

      thể tìm Lão phu nhân được nữa, người duy nhất có thể gửi gắm hi vọng chính là Thẩm Hồng. Lần trước tôi bị vu cáo trộm báu vật, Thẩm Hồng còn tin tôi cứu tôi huống chi là Liễu Vũ Tương mà chàng gian truân đỡ đần [1], mến vô ngần.

      Lúc nhìn thấy Thẩm Hồng, tôi mới biết rằng rốt cục mình tới muộn bước. Tình cảnh của Thẩm Hồng luôn khả quan lắm, nhưng vẫn có lúc tỉnh tảo minh mẫn. Song giờ, chàng hoàn toàn hôn mê. Bất kể gọi to thế nào, chàng vẫn ngủ say tới mức tràn đầy tử khí, hoàn toàn có sức sống. Phút chốc, trong lòng tôi có chút kinh hoàng, vì thế bèn dùng ngón tay thử thăm dò hơi thở của chàng, nhưng lại phát hơi thở vẫn tồn tại, hơn nữa còn rất an ổn. Liên tiếp gọi mà tỉnh, hơn phân nửa là bị người ta hạ dược để ngủ sâu rồi.

      Tôi ngơ ngác ngồi trước giường Thẩm Hồng, ngồi cả nửa buổi, bụng dạ rối ren sao chịu nổi. tại người duy nhất có thể cứu Liễu Vũ Tương chỉ còn Băng Nhi thôi, nhưng sáng mai mới về, về lúc nào vẫn chưa xác định được, mà tang tảng sáng mai Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu nọ bị người ta dùng tội danh “gian phu dâm phụ” áp giải đến từ đường nhà họ Thẩm, chờ diễu phố thị chúng và nhốt rọ lợn rồi.

      Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới được đây? Tôi ngồi trước giường Thẩm Hồng, suy nghĩ lâu, mặc cho mưa cứ tí tách ngoài cửa sổ. Đợi đến khi hoàn hồn, tôi nhìn ra cửa sổ, ngờ trời sáng .

      Minh Nguyệt Hân Nhi bắt đầu gọi to tên tôi từ bên ngoài, tựa như hết sức cấp thiết. Tôi mở cửa phòng, với ra: “Có chuyện gì thế?”

      Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi từ trong phòng Thẩm Hồng ra, trước tiên miệng há hốc như quả trứng gà, tiếp đó mới hét to: “Tiểu thiếu phu nhân, việc lớn ổn rồi”.

      Lòng tôi chùng xuống: Chẳng lẽ còn sớm như vậy, Liễu Vũ Tương bị áp giải đến từ đường rồi ư?

      Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi gì, hốt hoảng cuống cuồng tiếp: “Em Tiểu thiếu phu nhân của em ơi, vẫn giữ được bình tĩnh cơ đấy. Sáng nay Băng Nhi tiểu thư vẫn chưa về”.

      Sắc mặt tôi cũng vụt trở nên rất khó coi, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”.

      “Còn chẳng phải vì cơn mưa to ngày hôm qua ư, làm chậm trễ hết mọi việc. Cũng biết ông trời nghĩ kiểu gì, năm hết Tết đến đến nơi rồi mà còn mưa lớn như thế.”

      Lời của Minh Nguyệt Hân Nhi cơ hồ van vọng trong tâm khảm tôi. Chuyện của Liễu Vũ Tương với nàng mà , chẳng phải là sấm sét giữa trời quang, mưa to xối thẳng xuống đầu đó sao?

      Mặc dù Hân Nhi linh tinh loạn xạ, ra đầu đuôi gì nhưng tôi cũng hiểu được ý của con bé. Trận mưa to lần này làm lở đường núi Mi Đầu, Băng Nhi và Trần thúc chắc hẳn bị kẹt lại ở đó.

      tại, Băng Nhi – người duy nhất có thể cứu Liễu Vũ Tương cũng trở về kịp. vậy phải làm thế nào? Trong chớp mắt, tôi đột nhiên thấy bờ vai mình kiên cường hơn. Nếu thể trông cậy vào ai, chuyện này, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

      Tôi bỗng nảy ra chủ ý, đầu óc cũng trấn tĩnh lại. Tôi nghiêng đầu, nghĩ lát, căn dặn Hân Nhu: “Em chạy nhanh đến nhà ta, lén tìm cha ta đến đây. Nhất định phải hành động cẩn thận, đừng để người khác phát ”.

      Hân nhi vỗ ngực, reo lên: “Chẳng qua chỉ cần để người khác phát thôi hả? Giao cho em là được rồi”. Tôi liếc xéo con bé cái, con bé mới ý thức được mình hơi lớn tiếng, nhịn được sờ sờ đầu, cười cười, xoay người chạy .

      “Nhớ mang ô đấy!”, tôi nhắc con bé.

      Con bé quay đầu làm lại mặt xấu với tôi, kêu lên: “Tạnh mưa từ lâu rồi mà”. Giờ tôi mới giật mình nhận ra, biết mưa lặng lẽ ngừng từ khi nào. Cây nhựa ruồi sau cơn mưa xanh ngắt ướt át khác thường. gốc bạch mai trong vườn bất ngờ hé nhụy bung nở sau cơn mưa trong đêm lạnh lẽo, hương hoa mai chợt xộc vào mũi. Từ xa nhìn lại, nó tự như cụm tuyết trắng tròn xoe, nhưng lại giấu được dáng vẻ những cành khẳng khiu biêng biếc nụ của mình.

      Đêm dài đằng đẵng luôn có lúc, hoa mai sau tuyết càng đượm lương. Tôi biết mình phải làm thế nào rồi.

      [1] Nguyên gốc là “Tương nhu dĩ mạt”, thành ngữ chỉ tình cảm giúp đỡ lúc gặp khó khăn, lấy từ tích: Mùa hạn hán, hai con cá xa lạ cùng sa vào vũng nước cạn, bèn tựa vào nhau, phun nước tạo bọt cho ẩm ướt thân mình, giúp nhau sống tốt – trích từ Trang Tử - Đại Tông Sư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :