1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 6. Chớ hỏi đúng hay sai


      “Khoan !” Cùng với giọng mềm mại, Băng Nhi xuất trước mặt mọi người như cơn gió. bắt lấy cánh tay giơ lên cao của Mai Nhiêu Phi, nặng nề quăng xuống, kêu lên: “Nhị biểu tẩu, tẩu làm gì vậy? Vũ Tương tẩu tẩu là đích thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, tẩu đánh là đánh sao?”

      Đôi mắt Mai Nhiêu Phi đỏ sọng, kiêng nể gì nữa, nàng ta hét ầm lên: “Tiện nhân Liễu Vũ Tương này có thể làm hại con ta, vì sao ta thể đánh a?”

      Lúc này Băng Nhi mới nhìn thấy vết thương mặt Mẫn Nhi, vội sai nha hoàn Bảo Bảo của mình: “Mau ẵm Mẫn Nhi tiểu thư bôi thuốc”. Bảo Bảo vâng lời bế Mẫn Nhi rồi, Băng Nhi mới lên tiếng: “Nhị biểu tẩu, tẩu Vũ Tương tẩu tẩu làm hại Mẫn Nhi, có bằng chứng gì ? Nếu vu oan cho người ta, Lão phu nhân biết được hay ho gì đâu.”

      Mai Nhiêu Phi biết Băng Nhi là tâm phúc trước mặt Lão phu nhân, trong lòng rất kiêng dè . Nhưng tại nàng ta cho rằng trong chuyện này Liễu Vũ Tương là người sai, cho nên cây ngay sợ chết đứng, : “Tiện nhân Liễu Vũ Tương hiểu dùng vật gì vạch bị thương khuôn mặt của con ta. Vừa rồi muội cũng thấy, Liễu Vũ Tương đoạt lấy Mẫn Nhi từ tay Mộc Nhan, Mộc Nhan có thể làm chứng.”

      Băng Nhi thoáng liếc Mộc Nhan cái, mặt mũi Mộc Nhan đỏ bừng, nhìn như có lửa đốt. Mộc Nhan khép nép đứng ở đó, muốn lại thôi, lúc này, Sầm Khê Huyền hung tợn trừng mắt nhìn Mộc Nhan, Mộc Nhan bị dọa rung bắn cả người, vội : “Phải ạ, nô tỳ nhìn thấy. Là… là đại phu nhân dùng móng tay giả làm hại Mẫn Nhi tiểu thư…”

      Lúc đó, Sầm Khê Huyền chớp thời cơ kêu lên: “Dưới chân đại tẩu kìa, đó chẳng phải là móng tay giả cả tẩu sao?”. Liễu Vũ Tương cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên có chiếc móng tay giả nạm vàng nằm mặt đất. Mọi người cũng đều thấy cả. Mai Nhiêu Phi gào to: “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Liễu Vũ Tương còn gì để bao biện? ràng chính là ả, mình sinh được con, đố kỵ với người khác!”

      Băng Nhi nhặt chiếc móng giả nạm vàng lên, nhìn thoáng qua, từ tốn : “Muội nhớ di nương từng tặng ba vị biểu tẩu mỗi người bộ móng tay giả như thế này. Dù chiếc móng tay giả này ở dưới chân Vũ Tương tẩu tẩu nhưng thể chứng minh được là của tẩu ấy. Theo ý muội, chi bằng ba vị biểu tẩu lấy bộ móng tay giả của mình ra cho muội xem. Nếu ai thiếu chiếc, đương nhiên người đó là hung thủ.”

      Mai Nhiêu Phi bất mãn vui, la lên: “Chẳng lẽ ta lại làm hại con mình, vu oan giá họa cho kẻ khác hay sao?”

      Băng Nhi nhìn nàng ta, lạnh lùng : “Năm đó Võ Tắc Thiên vì muốn hoàn thành nghiệp lớn, tiếc giết chết con mình rồi giá họa cho Vương hoàng hậu, người khác há có thể ngờ tới ư?”

      Mai Nhiêu Phi tức giận tới nỗi lời nào diễn tả được, lại dám cãi nhau với Băng Nhi, đành sai Mộc Nhan lấy bộ móng giả của mình. Sầm Khê Huyền cũng giả bộ sai nha hoàn Hiểu Phong lấy. Nhưng điều người khác ngờ nhất chính là Liễu Vũ Tương đứng ngẩn ra bất động tại chỗ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “ cần lấy. Chiếc móng giả nạm vàng trong tay Băng Nhi là của ta.”

      Băng Nhi nghe mà kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Vũ Tương tẩu tẩu!”. Đúng lúc, Mộc Nhan và Hiểu Phong chia nhau lấy đôi móng giả nạm vàng. Mai Nhiêu Phi càng giận sôi gan, Sầm Khê Huyền dương dương tự đắc.

      Sầm Khê Huyền mấy tự nhiên, gượng cười, cất lời: “Băng Nhi muội muội, muội nên xử lý theo lẽ công bằng, chớ nên phụ tín nhiệm Lão phu nhân dành cho muội.”

      Băng Nhi ở thế hết sức khó xử, Minh Nguyệt Hân Nhi lại nhịn được nữa, kêu lên: “ ràng là Tam thiếu phu nhân dùng móng giả nạm vàng làm Mẫn Nhi tiểu thư bị thương. Tôi và Tiểu thiếu phu nhân đều nhìn thấy.” Mọi người cãi nhau ầm ĩ quá mức, ai chú ý đến tồn tại của tôi, lúc này, ánh mắt bọn họ đều đổ dồn người tôi cả.

      Băng Nhi kéo tay tôi : “Cửu Dung tẩu tẩu, nếu tẩu nhìn thấy, xin tẩu lời công bằng. Chuyện này, rốt cuộc do vị thiếu phu nhân nào làm?”

      Tôi biết lần này tôi trả lời, nếu từ nay về sau bị cuốn vào dòng thị phi vô cùng vô tận. Đây phải là điều tôi mong muốn. Nếu dối, oan ức cho Liễu Vũ Tương, điều này tôi càng vô cùng bằng lòng.

      Minh Nguyệt Hân Nhi lẩm bẩm: “Tiểu thiếu phu nhân ngốc rồi sao? Mau ra người nhìn thấy ”. Băng Nhi cũng nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập chờ mong. Tôi hắng giọng cái, khó khăn : “Tôi nhìn thấy gì cả.”

      Khuôn mặt Băng Nhi ngay tức khắc thấy vẻ thất vọng. Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn vào ánh mắt tôi, cũng xem thường thêm vài phần. Tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than : “Tôi khỏe, xin được trước”, xong, xoay người toan bỏ . Đúng lúc này, giọng chói tay của Cúc ma ma từ xa truyền đến: “Lão phu nhân, đúng là ở đây rồi!” Từ đằng xa, tôi thấy Cúc ma ma dẫn Lão phu nhân tới. Chắc chắn là kẻ hạ nhân nhiều chuyện nào đó bẩm lại chuyện ở đây cho bà nghe.

      đến gần hơn, sắc mặt Lão phu nhân tái xanh tái xám, ánh mắt hết sức uy nghiêm quét qua mọi người, lạnh lùng : “ nhóm người có thân phận, ở đây hô to gọi còn ra thể thống gì nữa? Vô duyên vô cớ để đám hạ nhân chê cười.”

      Mọi người nín thở, ho he tiếng nào. Băng Nhi kéo Lão phu nhân cười : “Bọn hạ nhân đó thực biết tốt xấu, việc như vậy mà cũng làm kinh động đến Lão phu nhân? Giao cho Băng Nhi xử lý là được rồi ạ.”

      Lão phu nhân lời, mặt lạnh như băng. Cúc ma ma lại hét ầm lên: “Tóm lại xảy ra chuyện gì? Mau kể đầu đuôi cho Lão phu nhân nghe.”

      Sầm Khê Huyền tranh : “ ra cũng phải chuyện gì to tát. Là đại tẩu bế Mẫn Nhi, nhưng nhất thời sơ ý, quệt chiếc móng giả làm khuôn mặt con bé bị thương, đúng lúc bị con và nhị tẩu nhìn thấy. Tuy nhị tẩu vô cùng tức giận, nhưng chung quy lại cũng vì thương xót con mình mà thôi.” Lão phu nhân liếc sang Mai Nhiêu Phi, hỏi: “Thế toàn bộ việc là sao?”

      Vừa đúng lúc này, Bảo Bảo bế Mẫn Nhi được bôi thuốc đến. Mai Nhiêu Phi đón lấy bé, nước mắt như mưa, khóc òa lên: “Xin Lão phu nhân nhất định phải làm chủ cho hai mẹ con chúng con, Mẫn Nhi còn xíu thế này, sao có thể chịu đựng được giày vò như thế?”. Lão phu nhân nhìn mặt Mẫn Nhi, sắc mặt càng thêm khó coi, quát: “Tương Nhi, lời Phi Nhi hay ?”

      Mai Nhiêu Phi giành : “Đương nhiên là . Mộc Nhan và Cửu Dung tiểu tẩu tẩu đều nhìn thấy”, Liễu Vũ Tương cúi đầu, lời. Ánh mắt Lão phu nhân lại chuyển sang phía tôi: “Cửu Dung, con xem nào, việc này có phải do Tương Nhi làm ?”

      Minh Nguyệt Hân Nhi thầm: “ ràng là Tam thiếu phu nhân vu oan giá họa, Đại thiếu phu nhân bị oan”. Giọng con bé tuy , nhưng ai nấy cũng đều nghe thấy hết. Sầm Khê Huyền lại vẫn đon đả cười : “Có lẽ Minh Nguyệt Hân Nhi có chút hiểu lầm về ta, vả lại bọn nha đầu nào giờ chuyện đều chính xác, Lão phu nhân ngại hỏi Cửu Dung tiểu tẩu tẩu vẫn tốt hơn”. nàng vừa vừa dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tôi.

      Tôi cười khổ trong lòng: Tôi trăm kế phòng tránh địch, nhưng ngờ rằng vẫn bị liên lụy. khó tránh, vậy trốn tránh còn có tác dụng gì nữa chứ. Nếu muốn tôi làm trái lương tâm để vu cáo hãm hại lương thiện Liễu Vũ Tương này, tôi làm được. Tôi hắng giọng, : “Là Tam đệ muội dùng móng giả nạm vàng làm Mẫn Nhi bị thương, sau đó thừa dịp mọi người chú ý, ném móng giả về phía sau lưng Tương tỷ tỷ. Chính mắt con nhìn thấy, nếu có chút nào dối gạt, đất trời dung thứ”.

      Vẻ mặt Sầm Khê Huyền thoắt cái thay đổi. Mai Nhiêu Phi lại tin lời tôi, nàng ta hét to: “Nếu do Sầm Khê Huyền gây ra, vậy tại sao Liễu Vũ Tương thể bỏ chiếc móng nạm vàng ra? tay Sầm Khê Huyền có đủ hai chiếc, thiếu chiếc nào, vậy chiếc mặt đất kia sao có thể là của muội ấy được?”

      Băng Nhi cười bảo: “Cái này nên hỏi Tam biểu tẩu chút. Tam biểu tẩu, việc này là sao vậy?”

      Sầm Khê Huyền mất hồi lâu mới oán hận đáp: “Lão phu nhân minh giám, đại tẩu và Cửu Dung thông đồng vu oan cho con.”

      Liễu Vũ Tương bất chợt quỳ sụp xuống đất, : “Lão phu nhân, tất cả đều là lỗi của Tương Nhi, xin người cứ trừng phạt Tương Nhi!”
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 7. Tình cờ nghe mưu


      Băng Nhi hoảng sợ : "Vũ Tương tẩu tẩu. phải tội danh của tẩu tẩu đừng gánh lấy, như vậy liên lụy đến cả Cửu Dung tẩu tẩu."

      Sau hồi lâu, Liễu Vũ Tương mới lên tiếng: "Lão phu nhân minh giám, vết thương mặt Mẫn Nhi phải do con gây ra. Móng giả nạm vàng của con, đánh mất... từ lâu rồi."

      Sầm Khê Huyền nghe thế vội la lên: "Sao móng giả của tẩu lại mất? ràng là mang cầm!”. nàng xong mới biết mình lỡ lời, chỉ hận thể cho mình bạt tai.

      Băng Nhi cười : "Tam biểu tẩu biết móng giả của Vũ Tương tẩu tẩu bị mang cầm, như vậy chắc chắn tẩu ấy có móng giả, chiếc móng rơi mặt đất kia cũng phải của tẩu ấy, vết thương mặt Mẫn Nhi cũng phải do tẩu ấy làm. Phàm phải Vũ Tương tẩu tẩu, vậy có người vu oan giá họa. Mộc Nhan, ngươi mau, rốt cuộc kẻ nào bày ra chuyện tốt vu oan giá họa này?" Băng Nhi đến câu cuối cùng, giọng điệu cực kì nghiêm khắc.

      Mộc Nhan bị dọa té nhào xuống đất, dập đầu : "Là Tam thiếu phu nhân làm. Xin Lão phu nhân, Biểu tiểu thư thứ lỗi cho Mộc Nhan, cũng bởi e sợ Tam thiếu phu nhân nên nô tỳ mới khai láo."

      Băng Nhi cười nhạt : "Đại thiếu phu nhân là đích thiếu phu nhân, ngươi e sợ, lại e sợ Tam thiếu phu nhân, từ xưa tới giờ Thẩm gia chưa từng có cách chối bay chối biến như vậy. Làm nha hoàn, trung thành bảo vệ chủ nhân, lại còn dám ăn lung tung, Thẩm gia còn giữ nha đầu như ngươi làm gì? Người đâu, lôi Mộc Nhan ra đánh ba mươi đại bản, đuổi ra khỏi Thẩm gia. Di nương thấy con xử lý như vậy có thỏa đáng ?" Lão phu nhân gật gật đầu

      Mộc Nhan sợ tới mức dập đầu liên tục như gà mổ thóc, khóc lóc kể lể: "Xin Lão phu nhân tha cho! Xin Biểu tiểu thư tha cho! Mộc Nhan dám nữa." Mai Nhiêu Phi thấy vậy cũng quỳ gối trước mặt Lão phu nhân, khẩn cầu: "Mộc Nhan và con cùng lớn lên, lại theo con bồi giá khi con gả vào Thẩm gia, xin Lão phu nhân niệm tình nó có công lao cũng có khổ lao, tha cho nó lần !"

      Cúc ma ma cũng đến bên cạnh đỡ: "Lão phu nhân, Biểu tiểu thư. Mộc Nhan tốt xấu gì cũng là nha hoàn bồi giá của Nhị thiếu phu nhân, cho nó thêm cơ hội nữa ”. Bà ta vừa xong liếc nhìn Mai Nhiêu Phi. Mai Nhiêu Phi hiểu ý, quay người với Liễu Vũ Tương: "Đại tẩu, chuyện hôm nay đều tại muội phải, muội có lỗi với tẩu, mong tẩu đại nhân độ lượng, tha cho Mộc Nhan . Nếu tẩu chịu cầu tình, Lão phu nhân và Băng Nhi muội muội nhất định đồng ý. Là muội nghìn sai vạn sai nên mới đánh tẩu, tẩu đánh, muội muội cũng đánh trả, được khồng?” Mai Nhiêu Phi vừa vừa kéo tay Liễu Vũ Tương tát vào mặt mình.

      Liễu Vũ Tương giữ nàng ta lại, khuyên nhủ: "Nhị đệ muội đừng như vậy. Ta chưa từng nghĩ tới việc tính toán với Mộc Nhan”.

      Lão phu nhân quát: "Được rồi. Chuyện hôm nay đếm đây thôi. Dù Mộc Nhan bị đuổi ra ngoài, nhưng ba mươi đại bản vẫn phải đánh. Phi Nhi, ngươi liệu mà dạy dỗ nha hoàn của ngươi cho kỹ vào! Huyền Nhi, ngươi năm lầm bảy lượt gây rối, chỉ sợ trong nhà loạn, ta phạt ngươi cấm túc trong phủ tháng, ngừng phát lương ba tháng. Cũng khỏi cần phải đến vấn an ta mỗi ngày, miễn cho ta phải nhìn thấy ngươi thành thử phiền lòng. Tương Nhi, bộ móng giả của con vì sao lại mất? Con thiếu tiền đến thế sao?"

      Liễu Vũ Tương liếc nhìn Sầm Khê Huyền nơm nớp lo sợ, run như cầy sấy bên cạnh, đáp: "Tại Tương Nhi tốt. Tháng trước cha con bị bệnh, có tiền chữa trị, tiền riêng của con đều mang cầu các phương thuốc dân gian cho tướng công cả, cho nên bèn… cầm bộ móng giả nạm vàng Lão phu nhân ban cho. Xin Lão phu nhân xử phạt!”.

      “Ồ”, Lão phu nhân nhìn Sầm Khê Huyền cái, hỏi: “Vậy tại sao bộ móng giả nạm vàng kia lại rơi vào tay Huyền Nhi?”

      Sắc mặt Sầm Khê Huyền hết sức khó coi, quỳ rạp xuống đất : “ Nha hoàn Lạc Lạc của đại tẩu mang bộ móng giả đến cầm ở cửa hàng của đại ca con. Tẩu tẩu con nhận ra nha hoàn đó bèn giao bộ móng giả đó lại cho con.

      Sau cùng chân tướng việc cũng ràng. Lão phu nhân trước khi bỏ còn buông câu: “Tương Nhi, nếu con thiếu tiền, thẳng với Cúc ma ma là được. Để nha hoàn cầm trang sức, khi làm nhục thể diện Thẩm gia”. Liễu Vũ Tương hết sức sợ sệt, vâng vâng dạ dạ. Tôi thấy Lão phu nhân xa, giật ống tay áo Minh Nguyệt Hân Nhi, ý bảo cũng nên rời khỏi chốn thị phi này.

      Sau khi trải qua chuyện này, cả đám người Mai Nhiêu Phi, Sầm Khê Huyền, Cúc ma ma đêu yên ắng hơn nhiều. Toàn bộ đại viện Thẩm gia cũng an bình ít. Tôi vẫn sống những ngày nhàn rỗi của mình, tiêu hao thời gian sống tựa như quả phụ.

      Bệnh tình của Thẩm Hồng ngày càng trầm trọng, Băng Nhi lấy phương thuốc Thẩm Hồng uống hằng ngày mang kiểm tra, cũng phát ra điều gì bất ổn. Liễu Vũ Tương ngày càng mặt ủ mày chau. Thi thoảng tôi có đến tìm nàng chuyện phiếm vài câu, nhưng cũng quá mức thân thiết với nàng.

      Thắm thoắt sương đọng lá rơi, hoa cỏ lụi tàn, ngày đông cùng với khí lạnh lẽo lặng lẽ tràn về. Đầu tháng Chạp, trận tuyết đầu tiên trút xuống Duy huyện. Bông tuyết bay lả tả, rồi ào ào, khắp đất trời khoác lên cho mình tấm áo, màu trắng bạc, trải dài mênh mông, tựa như đám mình trong chốn bồng lai. Tâm huyết tôi chợt dâng trào, bỏ Minh Nguyệt Hân lại, lén chạy đến chơi đùa trong đất tuyết. Bông tuyết trắng sạch vô ngần như linh tinh đậu người tôi, tay tôi, tôi nhịn nổi, thấy bốn phía xung quanh có ai bèn lăn vài vòng liên tiếp mặt tuyết, hít sâu vài hơi bầu khí thanh tân. lâu lắm rồi chưa từng vui sướng như vậy.

      Tôi núp phía sau gốc câu nhựa ruồi, lúc kìm nén được toan lè lưỡi liếm vốc tuyết mặt lá chợt nghe có tiếng chuyện. Giọng tuy lớn, nhưng từng câu từng câu vẫn lọt vào tai tôi cách ràng.

      Chỉ nghe thanh lạnh lùng rằng: “Ngươi còn biết xấu hổ mà ra đây tìm ta sao? Chuyện tốt ngươi làm ta còn chưa tính sổ thôi chứ?”

      người lên tiếng lấy lòng: “Nhị tẩu, tẩu hiểu lầm lòng tốt của muội rồi. Muội làm khuân mặt Mẫn Nhi bị thương, chẳng qua là vì muốn giá họa cho con tiện nhân kia, tẩu nên cùng chung kẻ thù với muội mới phải, tại sao thay vào đó lại mực oán trách muội chứ?”.

      Tôi khẽ ló đầu ra, thấy trong đình nghỉ mát có hai người chuyện, người là Mai nhiêu Phi, người là Sầm Khê Huyền.

      Mai Nhiêu Phi nghe xong lời Sầm Khê Huyền , chỉ hừ lạnh tiếng. Sầm Khê Huyền nhân cơ hội tỏ vẻ oan ức: “Muội làm như vậy, chẳng lẽ vì bản thân mình? Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương mất địa vị liên quan gì tới muội và tướng công nhà muội chứ? Tướng công nhà muội là do tiểu thiếp sinh ra, dù thế nào gia sản nhà họ Thẩm cũng giao phó lại cho chàng. Nhưng Nhị ca khác. Nhị ca và Thẩm Hồng do Lão phu nhân sinh ra, dựa vào đâu mà Lão phu nhân lại thiên vị Thẩm Hồng, khinh thường nhị ca?”

      Mai Nhiêu Phi nghe vậy càng thêm căm giận. Sầm Khê Huyền tiếp tục : “Lúc Thẩm Hồng chưa bị bệnh, gia nghiệp nhà họ Thẩm do quản lí. Giờ mắc bệnh sống dở chết dở bao năm như vậy, Lão phu nhân vẫn chưa chịu giao gia nghiệp cho nhị ca. Muội và tướng công đều thấy bất bình thay cho nhị ca, nhị tẩu. Nhị tẩu, nếu tẩu và nhị ca tranh đoạt, sớm muộn gì cũng bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân. Muội toàn tâm toàn ý giúp nhị tẩu, còn phải bởi muội hiểu thái dộ dối nhân xử thế của nhị tẩu ư? Muội biết nếu nhị ca nắm quyền, nhị tẩu bạc muội và tướng công. Chứ muội còn mưu đồ gì nữa chứ? Nhưng ngờ rằng, lòng tốt của muội phen này lại bị nhị tẩu hiểu lầm”. Sầm Khê Huyền xong, bèn dùng ống tay áo lau mắt, diễn mà y .

      Mạc Nhiêu Phi có lẽ cũng bị chấn động vô cùng, nàng ta cầm tay Sầm Khê Huyền, : “Khê Huyền, ra ta trách nhầm muội, muội đừng để tâm nhé. Muội rất đúng, chúng ta hẳn là phải cùng chung kẻ thù, chèn ép Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương. Muội xem, giờ chúng ta nên làm như thế nào? Tất thảy ta đều nghe theo muội. Chờ tới khi tướng công nắm giữ gia nghiệp của Thẩm Gia, ta tuyệt dối bạc đãi muội và tam đệ”.

      Sầm Khê Huyền nín khóc, mỉm cười : “Đây mới là nhị tẩu tốt của muội chứ. Ý của muội là chi bằng chúng ta...”

      Tôi định gióng tai lên nghe xem rốt cục bọn họ có mưu hại người gì giọng của Minh Nguyệt Hân Nhi từ phía xa vẳng đến, con bé kêu to: "Tiểu thiếu phu nhân, em rất xem thường . có nghĩa khí chút nào hết, mình chạy đến đây chơi mà chịu đưa em theo."

      Tôi ra dấu tay nhằm ngăn cản con cứ, thế nhưng con bé càng thêm “càn quấy hung hăng”, hét to: " xua tay là gì chứ? Cảm thấy áy náy sao? Em nghiêm túc cho biết, muộn rồi. Đừng tưởng Minh Nguyệt Hân Nhi em dễ dàng bị mua chuộc như vậy, hứ!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8. Khó khăn phòng tránh địch

      Tôi nhất thời dở khóc dở cười, đành phải đứng thẳng người lên. Lúc này, Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền phát ra tôi, sắc mặt cả hai đều trở nên hết sức khó coi. Tôi cười bồi : “Nhị vị thiếu phu nhân cũng ở đây thưởng cảnh tuyết, là cao hứng. Trời cũng còn sớm nữa, tôi cũng phải về thôi.” xong, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi về phía trước. Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền lời, trong chốc lát, lòng tôi lại thấy ớn lạnh vô cùng.

      Từ sau khi vô tình nghe thấy hai người Mai Nhiêu Phi chuyện, tôi làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, sợ người ta nắm được thóp mình. Liên tiếp ba ngày sau, đều xảy ra chuyện gì cả, tôi những tưởng chuyện này cứ vậy trôi qua, nào ngờ tất cả chẳng qua mới chỉ là bắt đầu.

      Mùng Sáu tháng Chạp, Băng nhi và Trần tổng quản phụng mệnh Lão phu nhân áp tải lô rượu đến kinh thành. Sáng tinh mơ, sau khi tôi và Liễu Vũ Tương tiễn xong chia tay nhau. Bầu trời cao trong thăm thẳm, xanh như mặt gương sáng long lanh. Người qua kẻ lại đường phố hẵng còn thưa thớt, mặt đất phủ lớp tuyết động dày, khi giẫm lên phát ra tiếng kêu kèn kẹt, mang lại cảm giác rất khác biệt. Tôi nhớ ngày còn theo Hình Phong ca đuổi bắt thỏ hoang chim trĩ nền tuyết, tự do bó buộc, mà giờ, bản thân lại giống như con chim trước bị nhốt trong lồng vàng, trong lòng vô cùng buồn bã.

      Tôi thong thả con phố lác đác bóng người, nhủ thầm trong bụng, biết giờ cha ra sao? Ông ta tiêu hết chỗ bạc nhận được từ nhà họ Thẩm chưa? Thẩm gia nhiều phép tắc, rằng vì bệnh tình của Thẩm Hồng nên rất sợ tà ma bên ngoài xâm nhập vào trong nhà, cho tôi lại mặt. ba tháng tôi chưa được gặp cha. Nghe trước khi tôi ra đời, cha là tú tài tài năng xuất chúng, cử chỉ khiêm tốn nhún nhường, sau này chịu nổi đả kích khi mẹ tôi qua đời, còn chí tiến thủ nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ. Tôi cũng biết người ngoài như vậy có đúng , chỉ biết rằng căn nhà tranh rách nát của chúng tôi thực từng chất đống rất nhiều điển tích.

      suy nghĩ miên man, tôi vừa ngước lên thấy đến đại môn nhà họ Thẩm. Tiết trời giá rét, ngươi giữ cửa của Thẩm gia đều vào phòng cả, trước cửa lại có người ngồi co quắp trong góc, hai tay ôm chéo lấy bả vai, vùi đầu vào chỗ khuỷu tay, toàn thân run lập cập. Người nọ tóc tai bối rối, có điểm muối tiêu, áo quần rách rưới, hẳn là ăn mày hoặc gã lang thang lớn tuổi nào đó. Tôi đến gần ông ta, chìa ra hơn chục đồng tiền, : “Đại thúc, mấy đồng tiền này cho ông mua bánh nướng nóng ăn đấy”. Người nọ nghe thấy tôi thế, hai vai run rẩy, nhưng cũng ngẩng đầu lên.

      Tôi đến bên cạnh ông ta, cũng nhịn được mà giật mình: Người nọ, lại là cha tôi!

      “Cha ơi! Tại sao cha… sao lại thành ra thế này?” biết vì lạnh, hay còn vì duyên cớ nào khác mà giọng của tôi cũng run lên.

      Lúc này cha tôi mới chầm chạp ngẩng đầu. Mấy tháng gặp, tóc ông dài hơn nhiều, rối bù thành đống ở đầu, hệt như cái tổ chim sẻ trắng đen xen lẫn. Mặt ông vừa đen vừa gầy, hốc mắt trũng xuống sâu hoắm, hai con mắt tựa như hai cái động khiến người ta phát sợ. Ông nghe tôi xong, sau lúc lâu lên tiếng, đột nhiên khóc òa, nước mắt nước mũi đầy mặt.

      Tôi rất hiểu cha mình, nhất định ông có tiền tiêu nên mới nhớ tới đứa con là tôi đây. Ông muốn đòi tiền tôi, đương nhiên trước nhất phải làm ra vẻ đáng thương. Tôi hù dọa ông: “Cha, nếu cha còn khóc, làm kinh động đến người nhà họ Thẩm, có lẽ bọn họ hoan nghênh cha đâu”.

      Quả nhiên, cha ngừng gào khóc tắp lự, chỉ còn thút thít sụt sịt : “Con à, giờ con có thể sống những ngày vinh hoa phú quý rồi, nhưng con có biết cha phải trải qua bao nhiêu đau khổ ? Cha muốn sống nữa, đời người còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cha vốn muốn gặp mặt con lần rồi tự sát, giờ cha thỏa tâm nguyện, cũng nên thôi. Con , dù thế nào con cũng đừng ngăn cản cha!”

      là khóc lóc, hai là làm ầm lên, ba là đòi thắt cổ, đây là mánh khóe trước sau như của cha tôi. Tôi cười bảo: “Cha à, con ngăn cản cha đâu. Con về phòng vậy, nhưng cha đừng chết khổ sở quá, khó coi quá hơn”.

      Cha ngẩn người lúc lâu rồi mới hoàn hồn, khóc lóc, làm ầm : “Con muốn cha chết ? Cha chết nữa. Con à, cha sinh con, nuôi con khôn lớn, giờ con phú quý giàu sang cũng thể nào quan tâm đến cha”.

      “Lần trước cha nhận của Thẩm gia ngần đó bạc, giờ đâu cả rồi? Giớ mới được có hơn ba tháng.” Trong lòng tôi thừa hiểu, bạc của cha đương nhiên đổ vào sới bạc, có hỏi cũng như , bèn tiếp: “Cha, chỗ con chỉ có mười hai lượng bạc, là do con thường ngày tiết kiệm mà có, cũng đủ cho cha ăn uống ngon lành đầy đủ trong mấy tháng. Con lấy cho cha, cha được mang đánh bạc nữa. Nếu để con biết cha vẫn đánh bạc, sau này cha đừng tới tìm con nữa”.

      Lúc này, tất nhiên cha tôi đồng ý nghìn vạn lần. Tôi lắc đầu, vào lấy bạc cho ông. lát sau, lúc tôi mang bạc ra, cha còn ở đó nữa. Tôi bất giác thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng bận tâm lắm, chỉ cho rằng ông có việc gấp nên bỏ trước. Nhưng mãi đến tận tối, cha vẫn quay lại tìm tôi.

      Sáng sớm hôm sau, tôi nhắm mắt dưỡng thần giường, Minh Nguyệt Hân Nhi xông vào như cơn gió, mang đến cảm giác man mát, thành thử lại khiến tôi thấy hết sức khó chịu. Minh Nguyệt Hân Nhi hét lớn: “Tiểu thiếu phu nhân, xong rồi, việc lớn ổn rồi!”.

      Tôi ngồi dậy, thoải mái nhìn con bé cái, hỏi: “Làm sao thế?”

      Con bé thấy tôi hứng thú cho lắm, bước về phía tôi, ra sức lắc lắc cánh tay rồi, làm tôi đau tới mức suýt chút nữa kêu lên. Con bé lại kề sát tai tôi, hét to: “Đồ gia truyền trong phòng Lão phu nhân bị trộm mất rồi!”.

      Tôi nghe xong cũng thầm kinh hãi, nhưng vẫn vờ như để ý : “Thế có liên quan gì đến chúng ta?”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi gãi đầu, ngẫm nghĩ cả nửa buổi mới cười hì hì : “Đúng liên quan gì. Hì hì, vừa nãy em hồ đồ quá”.

      Chúng tôi chuyện, bỗng nhiên Cúc ma ma cùng với mấy nha đầu và bá vú già xông vào. Vẻ mặt Cúc ma ma vô cùng đắc ý. Bà ta gằn giọng kêu lên: “Tiểu thiếu phu nhân, trong phòng Lão phu nhân bị mất trộm hai món đồ gia truyền, ta phụng mệnh đến đây điều tra.”

      Mặc dù muốn kết oán với Cúc ma ma thêm nữa, nhưng lại cam tâm để người ta coi mình như kẻ trộm, bởi thế tôi lạnh lùng: “Lúc soát phòng của tất cả các vị thiếu phu nhân hay chỉ lục soát phòng của tôi? Nếu như phòng ai cũng soát, tôi chỉ là tiểu thiếp, đương nhiên có lý gì để từ chối. Nhưng nếu như chỉ soát riêng phòng của tôi, tôi thể thuận theo”.

      Cúc ma ma liếc nhìn tôi, kêu lên: “Dẫn con nha đầu Thanh Phân kia đến đây cho ta!”. Ngay sau đó liền có người dẫn Thanh Phân bị trói đến, ấn quỳ xuống đất.

      Thanh Phân vừa quỳ xuống lớn tiếng : “Nô tỳ xin thú tội hết. Đồ gia truyền của Lão phu nhân là do Tiểu thiếu phu nhân sai nô tỳ đến phòng Lão phu nhân ăn trộm. Chiếc vòng tỏa tử ngọc long ngũ lân được Tiểu thiếu phu nhân giấu bên trong gối của mình. Còn miếng ngọc như y điệp thúy Tân Cương, hôm qua Tiểu thiếu phu nhân lệnh cho nô tỳ mang ra đại môn cho cha. Nô tỳ chỉ biết vâng lời, tất cả đều là . Nếu Cúc ma ma tin, cứ lục soát gối của Tiểu thiếu phu nhân.”

      Trong lòng tôi khỏi lạnh run, biết mình bị bẫy rồi. Nhưng tôi còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Cúc ma ma túm lấy gối của tôi, hưng hăng xé toạc ra, bên trong có mộ chiếc vòng rơi ra . mặt Cúc ma ma, ba phần dương dương tự đắ, bảy phần tàn ác hung hăng, bà ta the thé kêu lên: “Tiểu thiếu phu nhân, còn gì để nữa? Đúng là ngàn phòng vạn phòng, cướp trong nhà vẫn khó phòng nhất!”.

      Đúng lúc này, hán tử cao lớn thô kệch chạy vào, to: “Cúc ma ma, cha của Tiểu thiếu phu nhân bị bắt rồi, quả nhiên phát ra miếng ngọc như ý điệp thúy Tân Cương người lão. Lúc bắt được lão, lão chuẩn bị mang miếng ngọc đến tiệm để cầm. Ma ma xem nên xử lý lão thế nào? Giao cho Lão phu nhân hay là giao cho quan phủ điều tra?”.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9. Thói đời suy đồi (1)

      Cúc ma ma nhìn tôi hồi lâu, lớn tiếng : “Tiểu thiếu phu nhân, giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cứ chờ bị trừng trị . Người đâu, áp giải Tiểu thiếu phu nhân và cha ta đến chính đường, chờ Lão phu nhân xử lý!”.

      Tiếp theo liền có người sấn tới áp lấy tôi như áp giải phạm nhân. Tôi vùng ra khỏi bọn họ, lạnh lùng : “Tự tôi được!”. Lúc qua người Thanh Phân, tôi nhìn chằm chằm ta hồi lâu. ta dám nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt luôn né tránh. Tôi oán hận : “Thanh Phân, tôi luôn đối xử với đến nỗi tệ, ngờ lại hại tôi như vậy”. xong, tôi nhìn đến ta nữa, thẳng mạch về phía trước. biết lần này điều gì đợi tôi, có lẽ là vạn kiếp thể phục hồi, chỉ có điều tôi muốn liên lụy đến cha mình.

      Hành lang hẹp quanh co bỗng nhiên trở nên ngắn ngủi có vậy, tuyết trắng long lanh như ngọc bóng, nhưng trong đó lại giấu những vết cáu bẩn và tội ác vô tận. Minh Nguyệt Hân Nhi luôn theo sau lưng tôi, lớn tiếng la hét: “Vu khống! Toàn là vu khống! Cho dù Tiểu thiếu phu nhân có chuyện gì bí mật cũng phải tìm Minh Nguyệt Hân Nhi này lo. Thanh Phân chân to tay to, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, là cái thá gì chứ. Nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi tôi đây vừa thông minh vừa lanh lợi vừa xinh đẹp, bất kể làm chuyện gì cũng là người được lựa chọn hàng đầu… Này! Các ngươi có nghe thấy ? Điếc hết lượt rồi à? Ý của tôi là Tiểu thiếu phu nhân bị oan…”. Minh Nguyệt Hân Nhi càu nhàu càm ràm cả nửa buổi cũng ai buồn để ý, coi như là con bé chỉ cản quấy như thường ngày. Nhưng điều con bé đều là . là Thanh Phân là nha đầu Cúc ma ma chọn cho tôi, lòng tôi có khúc mắc; hai là ta giống nữ nhi, tôi phàm có việc gì cũng đến tìm ta. Từ sau khi ta theo hầu tôi, chủ yếu chỉ làm mấy việc thô kệch như quét tước vệ sinh, còn đại đa số thời gian đều vô cùng rỗi nghề.

      Tới chính đường, tôi liếc mắt cái thấy cha quỳ nền. Cha bị trói gô lại, mọp người dưới đất, nước mắt nước mũi chảy tràn mặt. Ông vẫn mặc bộ y phục ngày hôm qua, phong phanh và cũ kỹ, còn có thêm những mụn vá chằng chịt, nhìn qua giống hệt lão ăn mày. Tấm lưng cha ngày càng còng xuống, mái tóc cũng bị tháng năm nhuộm trắng hơn phân nửa. Trong lòng tôi xót xa khôn nguôi. Ông mới chưa đến bốn mươi, vậy mà có khác chi ông lão. Tôi hạ quyết tâm, bất kể ra sao cũng phải gánh chịu toàn bộ, tuyệt đối để cha phải ra hầu quan.

      Lão phu nhân ngồi giữa chính đường, mắt lóe lên vẻ hung ác cay nghiệt. chiếc án kỳ bên cạnh bà có đặt miếng ngọc như ý điệp thúy Tân Cương xanh trong biêng biếc, óng ánh lung linh. Cúc ma ma tiến về phía trước, giao nộp chiếc vòng tỏa tử ngọc long ngũ lân, : “Lão phu nhân, dựa vào những lời chối tội của Thanh Phân, phát ra chiếc vòng trong gối của Tiểu thiếu phu nhân”.

      Lão phu nhân chằm chằm nhìn tôi lúc lâu, rồi lạnh lùng cất giọng với cha tôi: “Ông thông gia, vì sao miếng ngọc như ý điệp thúy Tân Cương của Thẩm gia lại nằm trong tay ông? Từ lúc nào, ai giao vào tay ông? Lúc giao cho ông có từng điều gì ?”.

      Cha tôi nức nở nghẹn ngào : “Lão phu nhân, cái thứ ngọc như ý gì đó này là sáng sớm hôm qua có nha hoàn tên là gì Phân đó của Thẩm gia cho tôi ở đại môn. Lúc ấy tôi tới tìm con đòi tiền, con tôi nó tích góp được mười hai lượng bạc, bảo tôi chờ ở cửa còn nó vào lấy tiền cho tôi. Tôi nghe lời đứng chờ ở cửa, lát sau, cái nha hoàn tên gì đó kia liền chạy tới, giao miếng ngọc như ý cho tôi, là con tôi bị Lão phu nhân gọi rồi, có việc ra được, bảo tôi mau chóng rời khỏi cửa chính của Thẩm gia để tránh bị người khác nhìn thấy. Tôi cầm ngọc như ý rồi, khi đó trong lòng còn thấy hơi xót xa. Con của tôi vậy mà lại ghét bỏ kẻ làm cha như tôi, khiến nó mất mặt. giờ ngẫm lại, mới biết chắc là tôi bị lừa, con của tôi phải loại người như vậy. Nhất định có kẻ cố ý hãm hại nó, nên mới sai cái gì Phân kia mang vật này ra cho tôi…”.

      Đừng thấy cha tôi có dáng vẻ thế kia mà lầm, kỳ đầu óc ông hồ đồ chút nào. Nhưng Lão phu nhân cũng cho ông tiếp nữa.

      “Đủ rồi!”, giọng của Lão phu nhân hết sức uy nghiêm: “Ta xem thường nhất chính là loại người vừa ăn cướp vừa la làng này. Nếu làm sai, thẳng thắn nhận lỗi mà sửa đổi, vậy mới là tốt. Nhưng nếu vừa biện bạch cho mình, vừa vu cáo hãm hại người khác, kẻ như vậy rất hèn hạ. Lúc chuyện ngày hôm qua xảy ra, Cúc ma ma và nha đầu hầu hạ ta A Thanh tận mắt nhìn thấy Cửu Dung quanh quẩn hồi lâu gần phòng ngủ của ta, chẳng lẽ mắt hai người đó đều mù hết hay sao?”.

      Cha tôi bị dọa tới mức dám thở mạnh. Ánh mắt Lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn tôi, giống như hàn băng ngàn năm. Bà lạnh lùng truy vấn: “Cửu Dung, ngươi còn gì để giải thích ?”. Giọng điệu của bà lạnh cóng như băng, người nghe đến rét mà run.

      Hôm qua ngoại trừ lúc vấn an, tôi chưa từng đến gần phòng ngủ của Lão phu nhân. Nhưng tôi biết chuyện tới nước này, có gì cũng vô ích, càng nhiều ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy mình ở thế bí nên ngụy biện. Tôi quỳ xuống, thấp giọng thưa: “Cửu Dung còn gì để , chỉ hy vọng Lão phu nhân niệm tình cha con già nua, lại hiểu tình, tha cho ông lần, Cửu Dung nguyện nhận mọi trừng phạt”.

      Tôi vừa dứt lời, Minh Nguyệt Hân Nhi nhảy dựng lên. Con bé kêu to: “Tiểu thiếu phu nhân, cái gì gọi là ‘ còn gì để ’? ràng bị oan mà, Lão phu nhân, người lão hồ đồ rồi, phân biệt phải trái đúng sai gì hết. Con vốn kính trọng người, xem người là hình tượng phấn đấu, giờ con đổi thành coi thường người. Người là lão thái thái chẳng phân biệt phải trái!”.

      Lời Minh Nguyệt Hân Nhi vừa ra, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, cũng có người hả hê chờ xem trò vui ra mặt. Lão phu nhân sống tới hôm nay, vênh mặt hất cằm sai phải quen rồi, nào có ai dám chuyện với bà như vậy. Bà nhất thời giận sôi gan, gân xanh tay đều nổi hằn lên. Minh Nguyệt Hân Nhi lại càng đắc ý hài lòng, cho rằng lời của mình có tác dụng, hai tay chống nạnh, vênh khuôn mặt nhắn lên nhìn Lão phu nhân.

      Trước khi tôi đến, Minh Nguyệt Hân Nhi vốn là nha hoàn của Lão phu nhân. Ngay từ tấm bé, con bé lớn lên bên cạnh Lão phu nhân, chuyện kiêng kỵ điều gì, có những lúc thông minh nhạy bén, song cũng có những lúc đầu óc lại trì trệ ù lì. Nhưng Lão phu nhân vẫn mực quý con bé. Sau khi tôi gả tới, Lão phu nhân thấy tính tình tôi quá trầm tĩnh, liền nén đau bỏ thứ mình thích mà ban Minh Nguyệt Hân Nhi cho tôi. Nếu là ngày thường, con bé và Lão phu nhân chuyện, nó đều cười đùa trêu chọc cho bà vui lòng, vốn có gì nghiêm trọng. Nhưng ngày hôm nay, ngay trước mặt toàn thể các vú già hạ nhân trong nhà mà con bé dám chỉ trích Lão phu nhân, hiển nhiên là hành động rất sáng suốt.

      Mà Cúc ma ma chắc chắn là lão hồ ly sành sỏi lọc lõi. Trong lòng bà ta biết rất tại thời điểm nào, nên điều gì. Bà ta thấy Lão phu nhân túng quẫn, lập tức đứng ra hét lớn: “Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu phải Lão phu nhân nuôi nấng ngươi mười mấy năm trời, ngươi chết từ lâu rồi. giờ chẳng những uống nước nhớ nguồn, mà còn lấy oán trả ơn, phân biệt tôn ti trật tự. Người đâu, đánh cho nha đầu này trận rồi đuổi ra ngoài”.

      Ngay lập tức, hai gia nô xuất lôi Minh Nguyệt Hân Nhi ra ngoài. giờ, người duy nhất có thể ăn trước mặt Lão phu nhân là Băng Nhi lại vắng, đương nhiên chỉ còn mình tôi từ bất cứ giá nào để cầu tình cho Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi quỳ gối bò lên phía trước mấy bước, úp sấp xuống dưới chân Lão phu nhân, ngừng dập đầu, : “Xin Lão phu nhân niệm tình Minh Nguyệt Hân Nhi còn trẻ người non dạ, tha thứ cho con bé lần này ! Cầu xin Lão phu nhân…”. Những câu này tôi biết bao nhiêu lần, đầu đập xuống nền đá xanh, nứt toác ra, máu chảy thành vệt. Nhưng Lão phu nhân vẫn giống như bức tượng bằng băng, nhúc nhích chút nào. Cúc ma ma ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu thiếu phu nhân, là Bồ tát bùn qua sông, thân mình còn chưa chắc giữ được. Ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào để trả lại công bằng cho Lão phu nhân hơn, đừng tiếp tục khiến người bực bội thêm nữa”. Hỏng bét là ở chỗ, Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn ra rả hét to: “Lão phu nhân, người là lão hồ đồ” vân vân và vân vân.

      Sau cùng Minh Nguyệt Hân Nhi cũng bị bắt ra ngoài, tiếp đó tôi nghe thấy thanh thảm thiết truyền đến, cùng với đó còn có tiếng đại bản đập xuống. Lòng tôi run lên: Minh Nguyệt Hân Nhi, là ta liên lụy tới em, làm em khổ sở tới độ này!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hồi 10. Thói đời suy đồi (2)


      Ngay trong giờ khắc này, tôi tâm tư rối bời, kinh hồn khiếp đảm, cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ từng sợ hãi như vậy. Tôi bị người ta hãm hại, có chết cũng tiếc, nhưng nếu vì thế mà hại cả cha lâm vào cảnh tù ngục lao lý tôi tài nào chịu đựng nổi.

      Tôi ngẩng đầu nhìn Lão phu nhân, trong nháy mắt phát nét tháo vát giỏi giang và uy nghiêm thể che giấu được khuôn mặt bà, nhưng nơi ấy dường như cũng tràn đầy mệt mỏi. Bà phất phất tay, hỏi: “Cúc ma ma, bà cảm thấy chuyện này xử lý ra sao thỏa đáng?”.

      Cúc ma ma toan tính : “Từ sau khi Tiểu thiếu phu nhân bước vào nhà họ Thẩm, bệnh tình của Đại công tử chẳng những chuyển biến tốt đẹp, mà ngược lại còn trầm trọng hơn. Lão phu nhân cũng vì thế mà gây khó dễ cho Tiểu thiếu phu nhân, thay vào đó còn đối xử với Tiểu thiếu phu nhân tử tế như với các vị thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng khác. Thế nhưng Tiểu thiếu phu nhân chẳng những có lòng báo đáp, mà còn làm ra chuyện bắt gà trộm chó, nếu truyền ra ngoài, còn đâu là thể diện của Thẩm gia? Theo ý của nô tỳ, chi bằng trục xuất Tiểu thiếu phu nhân ra khỏi Thẩm gia, về phần trước khi bị trục xuất phải chịu đòn, thôi bỏ , cũng chứng tỏ Lão phu nhân nhân từ khoan dung. Cha của Tiểu thiếu phu nhân phải người Thẩm gia chúng ta, chúng ta có quyền xử lý, chỉ có thể giao cho quan phủ, như vậy cho thấy Thẩm gia chúng ta có quy củ, tuân theo phép nước, tuyệt mưu mô hại người trong sạch”. Cúc ma ma mở miệng là “Thẩm gia”, “Thẩm gia”, mỗi câu mỗi chữ như đẩy tôi vào chỗ chết, lòng tôi khỏi thầm oán hận, nếu biết gặp phải kiếp số ngày hôm nay từ sớm, lúc trước hà tất phải bo bo giữ mình?

      Lão phu nhân gật gật đầu, giọng đầy mệt mỏi, biết bị chuyện của tôi hay những lời của Minh Nguyệt Hân Nhi kích động, bà : “Tất cả cứ làm theo ý kiến của Cúc ma ma . Ta về phòng trước”.

      mặt Cúc ma ma vừa mới lộ ra vẻ dương dương tự đắc bỗng giọng yếu ớt từ cửa vọng vào. Có người đứng ở cửa, người nọ chỉ câu, câu kia cũng chỉ có từ, đó là: “Mẹ!”.

      Tôi cảm thấy hết sức kinh ngạc. Bởi từ xuống dưới Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm Phúc, Thẩm Tề và ba người con dâu, thấy Lão phu nhân đều phải cung kính tôn xưng câu “Lão phu nhân”. dưới Thẩm gia, chỉ có hai người khác với những người khác, là Băng nhi, gọi Lão phu nhân là “Di nương”, còn người nữa là… là Thẩm Hồng! Chẳng lẽ người vừa tới đó là Thẩm Hồng?

      Tổi ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Lão phu nhân, liền biết rằng mình đoán đúng. Lão phu nhân dường như tin vào mắt mình, bèn dụi dụi đôi mắt, giọng cực kỳ run rẩy hỏi: “Hồng Nhi, là con ư? Con khỏe rồi sao?”.

      Lúc này, Liễu Vũ Tương dìu Thẩm Hồng đến gần tôi, hạ nhân mang ra chiếc ghế dựa bằng gỗ đàn hương để Thẩm Hồng ngồi xuống. Thân thể Thẩm Hồng thoạt nhìn vẫn gầy yếu khô héo như vậy, tựa như thiếu niên mới mười mấy tuổi. Nhưng tinh thần chàng xem ra khá hơn rất nhiều. Chàng : “Mẹ, con đỡ hơn nhiều rồi. Khụ… khụ… khụ… từ lúc Cửu Dung tiến vào đại môn Thẩm gia…”. Chàng mỗi từ đều tốn rất nhiều sức lực, còn ho khan ngừng, dường như muốn ho ra toàn bộ những gì trong thân xác ấy. Liễu Vũ Tương cũng liên tục lấy khăn giúp chàng lau miệng, Lão phu nhân thể nhìn thấy, song từ chỗ này của tôi lại thấy rất , chàng ho ra rất nhiều máu tươi.

      Liễu Vũ Tương cười : “Thôi để con vậy. Lão phu nhân, chuyện là thế này. Từ lúc Cửu Dung muội muội gả vào cửa nhà họ Thẩm, ra thân thể của tướng công khá nhiều. Người xem, trước kia chàng vốn chỉ nằm giường, chẳng hay chuyện đời, tại có con dìu có thể xuống giường lại được rồi. Đồ gia truyền của Thẩm gia, cũng phải Cửu Dung muội muội trộm cho chính mình dùng đâu, mà là ý của tướng công”. Liễu Vũ Tương xong, Thẩm Hồng gật đầu ngừng.

      “Đại công tử muốn Tiểu thiếu phu nhân trộm đồ gia truyền của Thẩm gia? Đại thiếu phu nhân hẳn kể chuyện cười rồi, dối cũng phải bịa làm sao cho người khác tin được chứ.” Cúc ma ma có phần luống cuống, the thé châm chọc.

      Tính tình Liễu Vũ Tương luôn lương thiện yếu đuối, giờ có lẽ vì có Thẩm Hồng ở bên cạnh tiếp thêm can đảm nên ngược lại nàng rất kiên cường. Nàng lạnh lùng liếc Cúc ma ma cái, : “Cúc ma ma, giờ là lúc các chủ nhân chuyện, đến phiên kẻ hạ nhân như bà thêm lời sao?”. Thẩm Hồng cố nén ho, : “Đúng thế”. Giọng chàng tuy lớn, nhưng ai nấy đều nghe thấy. Cúc ma ma chưa bao giờ từng chịu cơn giận lớn như vậy, lại hận thể đập đầu chết quách cho xong. Nhưng Lão phu nhân còn đắm chìm trong niềm vui sướng nhi tử xuất nên đương nhiên chẳng buồn màng tới bà ta.

      Liễu Vũ Tương thở dài, chậm rãi : “Chuyện tới nước này, con thể ra chân tướng. Cửu Dung muội muội vì bệnh của tướng công mà dốc hết tâm sức. Muội ấy nhờ Băng Nhi nghe ngóng được phương thuốc cổ truyền ở chỗ đạo sĩ Mao Sơn, đó là chia bảo vật gia truyền thanh hai nửa, nửa giấu trong gối của tiểu thiếp để tiểu thiếp hấp thu linh khí của tổ tông khi ngủ; nửa còn lại nhờ người khác cầm đến miếu cầu phúc. Ngày nào cũng vậy, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, bệnh tình tướng công có thể khỏi hẳn. Có điều là chuyện này thể để trưởng bối trong nhà biết, bằng kiếm củi ba năm thiêu giờ. Sau khi Cửu Dung và Băng Nhi chuyện này cho tướng công, tướng công đồng ý thử lần. Chúng con vốn muốn đợi cho đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi bệnh tướng công thuyên giảm mới đến xin tội với Lão phu nhân, chứ hề nghĩ rằng, chuyện đến hôm nay, lại bị người khác phát giác, bao nhiêu con sức đổ hết xuống sông xuống bể”. Liễu Vũ Tương xong, mặt toát ra vẻ đau khổ. Sắc mặt Thẩm Hồng cũng trở nê hết sức khó coi.

      Liễu Vũ Tương vậy đều vì muốn tìm cớ giải vây cho tôi, tất cả đều là giả. Nhưng Lão phu nhân thấy bệnh tình của ái tử chuyển biến tốt đẹp, sao còn tính toán nhiều như vậy. Bà tiến lên phía trước vài bước, cầm lấy tay Thẩm Hồng, chừng như sắp nơi nước mắt: “Con à, ra là như vậy. Đều tại mẹ tốt, làm hại con thể khỏi hẳn…”. Bà càng , giọng càng nghẹn ngào, khuôn mặt đượm vẻ tự trách muôn phần. Tôi biết rằng Lão phu nhân vẫn còn có mặt như vậy.

      Liễu Vũ Tương mấy lời hay ý đẹp nhằm an ủi Lão phu nhân, Thẩm Hồng vừa húng hắng ho vừa khuyên nhủ. hồi lâu sau, thần thái Lão phu nhâ mới khôi phục bình thường, bà dặn dò hạ nhân: “Khánh thúc, mau cởi trói cho thông gia, phải tiếp đãi ông ấy cho tử tế. Lát nữa đến phòng thu chi lấy trăm lượng bạc cho ông thông gia, thứ nhất là để an ủi, thứ nhì là để cảm tạ ông thông gia nhọc lòng vì chuyện của Hồng Nhi”. Rồi bà với đám nha hoàn: “Còn mau đỡ Tiểu thiếu phu nhân đứng dậy!”.

      Mặt mũi Cúc ma ma trắng bệch, bà ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Lão phu nhân, chuyện đồ gia truyền bị ăn cắp, cứ coi như thế là xong sao?”.

      coi như xong ngươi còn muốn thế nào?” Sắc mặt Lão phu nhân trở nên rất nghiêm khắc, bà lạnh lùng : “Tử Cúc, những chuyện ngươi làm còn ít hả? Nếu phải ngươi ở giữa gây khó dễ, chừng bệnh tình Hồng Nhi của ta bảy bảy bốn mươi chín ngày sau khỏi hẳn. Nhưng giờ đây… nếu Hồng Nhi của ta có gì khó chịu, Tử Cúc, ngươi là người đầu tiên ta đuổi ra khỏi Thẩm gia này!”.

      Cúc ma ma nghe Lão phu nhân , hai chân mày run lên vì hoảng sợ, dám tiếng nào. Sắc mặt Lão phu nhân lại dịu , bà lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ đúng như Minh Nguyệt Hân Nhi , ta là lão hồ đồ sao?”.

      Tôi nhân cơ hội này quỳ xuống lên tiếng van lơn: “Lão phu nhân, người rất minh, chẳng qua là bị người khác che mắt mà thôi. Minh Nguyệt Hân Nhi còn tuổi, năng biết lựa lời, xin Lão phu nhân mở lưới phóng sinh, khoan hồng độ lượng, đừng đuổi con bé ra khỏi Thẩm gia”. Liễu Vũ Tương cũng thêm vào: “Lão phu nhân, Minh Nguyệt Hân Nhi theo người hơn mười năm, có công lao cũng có khổ lao, có lỗi lầm gì cũng bị đánh rồi, bị giáo huấn rồi, xin người giữ con bé lại ”. Lão phu nhân gì, coi như là đồng ý.

      “Hận mãi lòng người như nước, đất bằng bỗng dậy sóng dâng tràn [1]”. Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.

      [1] Trích 2 câu thơ trong Trúc chi từ kỳ 7 của nhà thơ thời Đường Lưu Vũ Tích.

      Tôi cũng đoán được chuyện này ắt hẳn do Cúc ma ma hãm hại, bởi bà ta là người hầu bên cạnh Lão phu nhân, người có thể dễ dàng lấy được đồ gia truyền của Thẩm gia, duy chỉ có bà ta mà thôi. Bà ta và hai người Mai Nhiêu Phu, Sầm Khê Huyền như cầy liền cành, đương nhiên Mai Nhiêu Phu và Sầm Khê Huyền cũng tránh khỏi có liên quan tới việc này. Nếu tìm tòi nguyên nhân, trừ bỏ những ân oán kết từ xưa, hiển nhiên chủ yếu nhất là vì tôi vô tình nghe thấy những gì hai ả ngày hôm ấy, các ả muốn hãm hại tôi, mau chóng đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thẩm, tránh cho tôi gây cản trở việc các ả toan tính làm hại Liễu Vũ Tương.

      Trải ra chuyện này, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, bo bo giữ mình phải kể hay, phản kích đúng lúc mới là thượng sách. Con người, thể ngày ngày chờ người khác đến hãm hại, chờ tới lúc bị hãm hại, thứ cảm giác kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay này làm tôi đau thấu tâm can, sống bằng chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :