1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 27: Sao đốt nhau quá gấp (1)

      Thẩm Phúc đột nhiên xoay đầu lại, cười đầy quái dị, hỏi tôi: “Đại tẩu, có phải tẩu cảm thấy tôi rất ngu muội ? Nào phải tôi biết tính tình của Phi Nhi, tôi biết thường ngày nàng gây lắm thị phi, ưa thích sinh , tính nết lại tốt. Nhưng tôi vẫn thích nàng, tẩu xem, có phải tôi rất ngu muội ?”

      Tôi thấy cuối cùng Thẩm Phúc chịu mở miệng đôi điều, trong lòng cũng thấy nhõm hơn, : “ phải đâu. Mỗi người điều có kiên trì của riêng mình, phải ?”

      Thẩm Phúc gật gật đầu, tiếp: “Đại tẩu, Thẩm gia nhiều người thế này, tuổi tác tẩu nhất, nhưng lại là người hiểu chuyện. Nếu Phi Nhi có được nửa hiểu biết và thông suốt của tẩu cũng có hậu quả như ngày hôm nay?”

      Tôi thầm thở dài hơi, : “Nhị đệ, cũng bởi tôi nhìn ràng mọi cho nên thể buông bỏ được bất cứ thứ gì. Nếu ngày hôm đó thấy chỗ sổ sách kia mà tôi làm bộ thấy gì, có lẽ cũng xuất hậu quả thế này, có lẽ ai biết chuyện, có lẽ nhị đệ muội phải chết.”

      Thẩm Phúc lắc đầu: “ ra bản thân tôi cũng thừa hiểu. Việc này mảy may dính dáng đến đại tẩu, tẩu cũng cần tự trách mình. Nếu Phi Nhi làm việc này sớm muộn gì cũng bị người ta biết. Hơn nữa, nếu phải Bảo Bảo và tẩu có tình cảm khăng khít, có lẽ… có lẽ tẩu ăn hết bát cháo có độc đó rồi. Việc này, Bảo Bảo tỉ mỉ kể cho tôi nghe. Nếu lời xin lỗi, tôi nghĩ, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng.”

      Tôi : “Nhị đệ, chúng ta là người nhà. Chuyện qua rồi, đệ nên mở lòng ra. Đừng tiếp tục gây khó dễ cho mình thế nữa. Dẫu sao, đệ cũng đâu phải chỉ có hai bàn tay trắng, đệ còn có Linh Nhi, còn Mẫn nhi, phải ? Hai bé còn cần đệ hết lòng chăm chút. Tôi nghe đệ , ngày xưa lúc nha đầu đệ thích chết , đệ có thể buông tay ấy ra để đón nhận nhị đệ muội, vậy giờ, tại sao đệ làm lại từ đầu?”

      Nỗi đau thương trong mắt Thẩm Phúc càng nặng nề hơn, thậm chí còn sắp tràn ra.Y : “Khác nhau mà. Dù sao, tôi và Phi Nhi sống bên nhau bao năm như vậy, hơn nữa, chúng tôi còn có hai đứa con .”

      Tôi khẽ thở dài hơi, năng gì nữa. Thẩm Phúc cũng gì, song tôi cảm nhận được đau đớn từ tận đáy lòng của y. Bất chợt tôi nghĩ rằng, trước kia Thẩm Hồng biết tin Liễu Vũ Tường chết , đáy lòng chàng cũng đau đớn nhường này sao? Nếu có ngày tôi chết, ai đau lòng thiết sống nữa vì tôi đây? Thẩm Hồng ư? Hay là… Viễn Chấn Đông? Có lẽ, ai cả. Khi tôi nghĩ đến những điều này, trong lòng bỗng dưng thương cảm hồi. Tuy rằng Mai Nhiêu Phi chết, nhưng vẫn còn nam nhân thương nhớ nàng như thế, nàng ta vẫn hạnh phúc biết bao.

      lúc sau, cuối cùng Thẩm Phúc hỏi: “Đại tẩu, hôm nay tẩu đến chổ tôi, phải chỉ vì muốn những lời này với tôi chứ? Hay còn chuyện gì nữa? Tẩu cứ .”

      Tôi cười áy náy: “Ừm, đúng là có. Hôm nay tôi tới hỏi đệ chuyện, nhưng hy vọng đệ đừng cảm thấy rầy rà.” Thẩm Phúc gật gật đầu.

      Tôi hỏi: “Nhị đệ, đệ có biết chuyện Lão phu nhân bị Mai Mặc Mai đại nhân kiện lên nha môn Tri phủ ?”

      Thẩm Phúc nghe tôi thế, khẽ giật mình, hỏi lại: “Có chuyện thế ư? Vì sao nhạc phụ đại nhân lại kiện Lão phu nhân?”

      Tôi đáp: “Là vì việc của nhị đệ muội. Mai Mặc đại nhân khăng khăng mực rằng nhị đệ muội bị Lão phu nhân bức tử. Tiêu Nhĩ là nhân chứng giả, Cúc ma ma cũng nhân cơ hội này mà giậu đổ bìm leo, cũng hùa theo làm giả lời khai. Nhưng giờ người của Thẩm gia lại thể làm chứng, Lão phu nhân có trăm cái miệng cũng thể biện bạch được. Vì chuyện này tôi mới tới tìm đệ.”

      Thẩm Phúc hỏi: “Nương tử tôi chết lâu như thế, vì sao đến bây giờ nhạc phụ đại nhân mới tố cáo Lão phu nhân?”

      Tôi lắc đầu : “Chúng tôi cũng hiểu là vì nguyên cớ sao nữa. Sao cơ, Mai đại nhân chưa từng nhắc chuyện này với đệ à?”

      Thẩm Phúc : “ nhắc, từ sau khi nương tử qua đời, tôi còn chưa gặp ông ấy.”

      Y thấy tôi gì thêm, rốt cục cũng hỏi: “Lão phu nhân sao chứ?” Tôi mỉm cười: “Trong lòng đệ còn quan tâm đến Lão phu nhân sao?”

      Thẩm Phúc hồi lâu tiếng nào, cuối cùng lên tiếng: “Trước sau gì bà vẫn là mẹ ruột tôi mà.”

      Tôi : “ có câu này của đệ, tất cả đều dễ làm thôi. Ngày mai thăng đường, Tiêu Tiếu chắc là Mai đại nhân tìm đệ để vạch tội Lão phu nhân bức tử nhị đệ muội. Nếu đệ những giúp Mai đại nhân chỉ điểm mà ngược lại còn giúp Lão phu nhân làm chứng, vậy Lão phu nhân rồi. Mặc dù , chuyện này, Lão phu nhân sai lầm, nhưng cũng tình là do nhị đệ muội làm sai trước. Tính tình của Lão phu nhân trước giờ rất bảo thủ. Có điều bà dự đoán được trước hậu quả, bà cũng ép bức nhị đệ muội vào bước đường cùng đâu.”

      Thẩm Phúc gật gật đầu : “Đại tẩu, những gì tẩu , tôi hiểu cả. ra, trong thâm tâm tôi cũng trách cứ Lão phu nhân. Dù sao cái mạng này của tôi cũng do bà ban cho, đời này, nếu có bà cũng có tôi. Tẩu bảo sao tôi có thể trách bà được?”

      Tôi thở phào nhõm hơi, từ tận đáy lòng: “Nhị đệ, thường ngày thấy đệ cà lơ cà lất, chơi bời lêu lổng, ra trong ba huynh đệ nhà họ Thẩm, đệ là người sang ý hiểu chuyện nhất, cũng là người trọng tình trong nghĩa nhất. Chuyện này, nếu đệ thế, tôi về với Lão phu nhân tiếng để bà an tâm hơn. Suốt mấy ngày nay, bà ốm đến mức nhìn ra hình người, còn là Lão phu nhân uy phong bát diện như năm đó nữa.”

      Thẩm Phúc : “Đại tẩu, tẩu chỉ là con dâu của Thẩm gia, trước kia Lão phu nhân làm rất nhiều chuyện ra gì với tẩu, thế mà tẩu đều hề so đo. Còn tôi, dẫu gì tôi là con ruột của bà, sao tôi lại oán trách bà chứ? Tẩu về với bà , bảo bà cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ, đừng lo lắng quá mức. Dù sao, người cao tuổi rồi, thể cốt tốt nữa. Chờ thêm vài ngày, trong lòng tôi còn khó chịu nữa, cảm thấy có thể đối mặt với bà tôi đến vấn an bà.”

      Tôi gật đầu : “Nhị đệ, tôi lòng hy vọng ngày đó có thể đến sớm. Tôi hy vọng Thẩm gia có thể sớm có ngày hưng thịnh. Hy vọng mọi người dưới của Thẩm gia, đều có thể đoàn kết lòng.”

      Trong mắt Thẩm Phúc nhất thời cũng tràn ngập hy vọng, y : “Nhất định, ngày đó nhất định có thể đến.”

      Ra khỏi phòng Thẩm Phúc, tôi cảm thấy bước chân hết sức nhàng, ngờ rằng, Thẩm Phúc lại là người thấu tình đạt lý, trọng tình trọng nghĩa như thế. Ít nhất, trước khi Mai Nhiêu Phi qua đời, tôi mảy may phát ra. giờ, trong lòng tôi thấy rất được an ủi. Lão phu nhân có thể có nhi tử như Thẩm Phúc, là cái phúc bà tu bao nhiêu năm mới được.

      Sau khi ra khỏi phòng, chuyện trò với Bảo Bảo và Mộc Nhan thêm mấy câu, tôi thẳng đến chính đường, muốn báo tin tốt lành này cho Lão phu nhân và Tiêu Tiếu.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 28: Sao đốt nhau quá gấp (2)

      Lúc bước vào chính đường, tôi thấy mình Lão phu nhân ngơ ngác ngồi ngớ người ra ghế. Mớ tóc xám của bà rối bời, cả người ngồi đó, tựa như mất tri giác.

      Tôi nhàng gọi bà mấy tiếng, bà đều nghe thấy. Lão phu nhân cứng cỏi ngày xưa còn tồn tại nữa rồi. Đợi đến lúc ý thức được tôi gọi, bà mới gượng cười cái, : “Dung Nhi, con cần phải gì đâu. Con dặn dò nha đầu, chuẩn bị đầy đủ cho ta những vật phẩm dùng khi ngồi đại lao, ta biết hôm nay mình về được nữa.”

      Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lão phu nhân vậy, chậm rãi an ủi bà: “Lão phu nhân, người đừng chán chường thất vọng thế, con xin Tướng quân, huynh ấy đồng ý giúp rồi.”

      Khoé miệng Lão phu nhân cố rặn ra nét tươi cười: “Dung Nhi, từ hôm trước đến giờ, quả làm khó cho con, Có điều, những lời con và Tiêu Tiếu , ta nghe cả rồi. Nếu Phúc nhi giúp Mai huyện lệnh chỉ ra chỗ sai của ta, cho dù Tướng quân có chịu hỗ trợ cũng vô ích thôi, phải ? Con có từng nghe những lời Phúc Nhi trách cứ ta hôm đó ? giờ trong lòng nó hẳn hận ta thấu xương, sao lại vạch tội ta chứ? Ta biết giờ mình thoát khỏi tai ương lao ngục rồi. ngờ rằng, ta đây tranh đoạt háo thắng hơn nữa đời người, đến khi về già lại phải sống những ngày gần đất xa trời trong đại lao. Quả là báo ứng sao?”

      Tôi cười bảo: “Lão phu nhân, con nghĩ rằng trong lòng người hiểu nhầm nhị đệ rồi. Đệ ấy phải người như trong tưởng tượng của người đâu. Vừa nãy con tìm đệ ấy chuyện. những sáng mai đệ ấy vạch tội người, mà còn muốn giúp người làm chứng, chứng minh cái chết của nhị đệ muội có liên quan gì tới Lão phu nhân.”

      Lão phu nhân nghe những lời tôi vừa , lúc sau còn chưa lấy lại được tinh thần. Cuối cùng, bà có phhần tin nổi hỏi lại: “ thế sao? Phúc Nhi thế à?” Tôi gật gật đầu: “Nhị đệ còn nhờ con chuyển lời với Lão phu nhân, người nhất định phải cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ, chờ đến khi nào đệ ấy cảm thấy trong lòng còn vướng mắc nữa đến thăm Lão phu nhân đấy. Đệ ấy còn rằng, người là mẹ ruột đệ ấy, giữa mẫu tử với nhau, có gì mà thù oán chứ?”

      Lúc tôi hết câu, thân mình Lão phu nhân run lên trận, thào : “Mẹ ruột… mẹ ruột…” Tiếp đó, như là tự lẩm bẩm mình, hoặc như là với tôi: “Phải rồi. Còn phải sao? Ta là mẹ ruột Phúc Nhi mà.”

      Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy vẻ mặt cử chỉ của Lão phu nhân hơi quái lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều. Lại khuyên giải bà vài câu, gọi nha hoàn đến chăm sóc bà rồi cáo từ lui xuồng.”

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Tiếu chờ chúng tôi trước, cùng y còn có cả Băng Ngưng. Mấy hôm trước Băng Ngưng áp tải lô rượu đến An Khâu, tôi vốn cho rằng mấy hôm nữa mới về, ngờ lại về sớm như thế. Tôi mặc xong y phục mở cửa, mời hai người vào, dùng điểm tâm cùng nhau rồi đến chính đường gặp Lão phu nhân.

      Hôm qua, tuy rằng tôi an ủi Lão phu nhân, nhưng trong lòng Lão phu nhân trước sau gì cũng đủ kiên định, bởi lúc ăn điểm tâm, bà thất thần năm lần bảy lượt, ăn cả nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa xong nửa bát cháo. Tôi thấy vậy, trong dạ đành bèn : “Thời gian còn sớm nữa, chúng ta tới nha môn thôi.” Thế là, cả đoàn người ra khỏi đại môn Thẩm gia, ngồi lên kiệu, thẳng đến nha môn.

      Bởi vì còn quá sớm nên chúng tôi đợi bên ngoài cổng nha môn lúc lâu mới đến lúc thăng đường. Vẫn là nha dịch tam bang lục phòng, mặc trang phục sai dịch đứng sang hai bên, khí thế uy vũ nên lời. Đỗ Diên Sùng vẫn ban cho Lão phu nhân ban toạ, Mai Mặc dẫn theo Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma đứng sang bên.

      Theo lý thuyết, lúc mặt trời mọc cao ba con sào là nha môn có thể thăng đường thẩm án, nhưng chúng tôi chờ lúc lâu công đường, Đỗ Diên Sùng vẫn chưa có ý bắt đầu. Lúc này, người vây xem phía bên ngoài còn nhiều hơn lần trước, đều đứng đây thầm với nhau, bàn tán sôi nổi về vụ kiện tụng ngày hôm nay.

      Cuối cùng, Mai Mặc có phần giữ được bình tĩnh, hỏi: “Đỗ đại nhân, theo hạ quan được biết, dựa theo quy củ trước đây, tại có thể thẩm án, nhưng biết vì sao đại nhân còn chưa bắt đầu.”

      Đỗ Diên Sùng khoát khoát tay : “Chờ thêm chút nữa.” Trong lòng tôi biết, lão ta chờ Tướng quân. Quả nhiên, qua thêm nửa canh giờ, có người hô to: “Trấn quan đại tướng quân đến rồi.” Ngay sau đó, Viên Chấn Đông vận triều phụ mang theo mấy thị vệ, uy phong lẫm liệt bước đến. Đỗ Diên Sùng và Mai Mặc vội vàng hành lễ với huynh ấy.

      Viên Chấn Đông : “Thôi, hai vị đại nhân cần đa lễ. Hôm nay, bản quan đến để xem thẩm án. Đại nhân vẫn cứ tiến hành như thường lệ là được.” Đỗ Diên Sùng vội vâng lời, đồng thời sai người bưng chiếc tựa gỗ đàn dễ chịu lên cho Tướng quân.

      Thời gian dần dần trôi qua, Đỗ Diên Sùng vẫn chưa có ý muốn thẩm án. Ngay cả Viên Chấn Đông cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Hỏi: “Đỗ đại nhân, giờ còn sớm nữa, vì sao bắt đầu thấm án ? giờ là ngày Tam phục tháng Sáu, trời nóng bức, theo ý ta, nên thẩm tra xử lý cho sớm, để những người liên quan tới vụ án và bách tính có thể nhanh chóng về nghỉ ngơi cho sớm.”

      Đỗ Diên Sùng đành phải đứng lên, chắp tay : “Khởi bẩm Đại tướng quân, phải hạ quan chịu thẩm án, mà là còn nhân vật quan trọng vẫn chưa đến.”

      “Hả?” Viên Chấn Đông hỏi: “Là ai thể diện lớn thế? Lại có thể bắt ngần này người ở công đường chờ đợi. Người đó cũng phách lối quá đấy.”

      “Ha ha ha, Đại tướng quân bản vương đó sao?” Theo tiếng cười, Tiết vương gia dẫn theo tuỳ tùng, sải bước đến. Ngay sau đó, tất cả những người trong công đường và cả bách tính đứng xem bên ngoài đều ào ào quỳ xuống vấn an Tiết vương gia. Tiết vương gia vung tay lên, cất cao giọng : “Miễn lễ! cần giữ lễ tiết! giờ bắt đầu thẩm án .”

      Đỗ Diên Sùng đáp lời, lần nữa trở lại ghế ngồi, chuẩn bị thẩm tra xử án. án kiện thế này lại có thể lôi kéo được cả Tiểu Lang Tiết Vương gia và Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông đến nghe xử, là hết sức ngạc nhiên, thế nên, những bách tính đứng xem lại càng tụ tập đông hơn. Đỗ Diên Sùng ngồi ghế, như giẫm băng mỏng, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

      Bởi vì công đường có thêm vị Tiết vương gia, cho nên Đỗ Diên Sùng bảo Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma lại lời khai của họ thêm lần nữa.

      Đợi đến khi bọn họ thuật lại xong, Đỗ Diên Sùng : “Thẩm Lão phu nhân, bà còn gì để ? Hoặc là, bà có nhân chứng nào có thể giúp bà làm chứng rằng bà bức tử Nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia ? Nếu có, sau khi vụ án này kết thúc, bà nhất định bị giam vào đại lao của huyện nha.”

      Bởi chúng tôi biết Thẩm Phúc xuất làm chứng cho Lão phu nhân, nên ai lo lắng gì.

      Tiêu Tiếu : “Đỗ đại nhân, trước khi ngài chấm dứt vụ kiện này, thảo dân có vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.”

      Đỗ Diên Sùng gật đầu: “Ngươi .”

      Tiêu Tiếu : “Đỗ đại nhân, trong vụ kiện này, người của Thẩm gia đứng ra khai khẩu cung, có phải là được tin tưởng vì nghi ngờ rằng có bao che ?” Đỗ Diên Sùng nghe hỏi thế, lập tức đáp: “Phải.”

      Tiêu Tiếu lại tiếp: “Thế tốt, vậy thảo dân xin hỏi Đỗ đại nhân, người nhiều người của Thẩm gia như thế, nhưng ai có thể xuất làm chứng đúng ?”

      Đỗ Diên Sùng ngẫm nghĩ chút rồi trả lời: “Cũng chưa chắc, có người có thể.”

      Giờ Tiêu Tiếu mới cười , “Đỗ đại nhân, người mà ngài là Nhị công tử của Thẩm gia phải ?”

      Đỗ Diên Sùng có phần tán thưởng đáp: “Đúng thế, tuy rằng Nhị công tử của Thẩm gia cũng là chí thân với Lão phu nhân, thế nhưng dù sao người chết cũng là thê tử của Nhị công tử, lại nghe tình cảm phu thê với Nhị thiếu phu nhân đặc biệt thắm thiết. Bởi thế, lời nhất định rất có giá trị tham khảo. Cho nên, Nhị công tử Thẩm gia có thể làm nhân chứng cho bản án này.”

      Tiết vương gia bên cạnh tiếp lời: “Án kiện này ra vốn cần thẩm vấn. Nhị thiếu phu nhân chết kia, nếu trong lòng nàng từ đầu nghĩ đến việc tìm cái chết người khác thể ngăn cản được. Còn nếu trong lòng nàng ta muốn vào đường cùng, cho dù người khác có gì, làm gì nữa nàng ta cũng chết. Cho nên sao có thể là Lão phu nhân bức tử Nhị thiếu phu nhân chứ? Theo ý ta, án kiện này cần thẩm tra nữa, có thẩm tra tiếp cũng chỉ uổng công thôi.”

      Lời Tiết vương gia vừa ra khỏi miệng, trong lòng những người khác càng tán đồng, nhưng cũng dám gì. Lúc này, Viên Chấn Đông cười : “Vương gia quả có đạo lý. Nếu biết sớm như vậy, ra cũng chẳng cần thẩm vấn nữa. Nhưng giờ đến tình trạng này rồi, đương nhiên phải tiếp tục thẩm án thôi. Nếu làm thế, sao có thể che lấp được miệng lưỡi người trong thiên hạ đây?”

      Tiết vương gia nghe những lời biết châm chọc hay nịnh họt của Viên Chấn Đông xong, trong phút chốc biết gì cho phải. Đỗ Diên Sùng vội thừa cơ hội này sai nha dịch đến Thẩm gia truyền Thẩm Phúc.

      Chẳng bao lâu sau, Thẩm Phúc được dẫn đến công đường, Ánh mắt của y vốn vô cùng tiều tuỵ, nhưng hiểu sao, tôi cảm thấy y càng thêm tiều tuỵ hơn, hoàn toàn khác với Thẩm Phúc tôi gặp hôm qua. Hôm qua lúc tôi gặp Thẩm Phúc, mặc dù y đau thương thấu xương, nhưng cũng đến nổi thế này.

      Đỗ Diên Sùng đập kinh đường mộc, : “Thẩm Phúc, giờ Mặc Mai đại nhân tố cáo Thẩm lão phu nhân bức tử thê tử Mai Nhiêu Phi của ngươi, có chuyện như thế ? Ngươi phải , được gian dối.”

      Thẩm Phúc đưa mắt nhìn Lão phu nhân, lúc này, Lão phu nhân tóc bạc trắng, ngồi ghế, biểu cảm mặt khó tránh khỏi có phần căng thẳng khôn nguôi.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29: Đáp đèn nắng ba xuân

      Trôi nhàng xoa bả vai Lão phu nhân lát, ý nhắc bà đừng quá căng thẳng. Dù sao, hôm qua tôi cũng dốc lòng hết nước hết cái với Thẩm Phúc rồi. Y cũng bằng lòng đến làm chứng cho Lão phu nhân.

      hồi lâu Thẩm Phúc rằng. Đỗ Diên Sùng hỏi lại lần nữa. "Thẩm Phúc, ngươi hãy trả lời xem có phải Lão phu nhân mẫu thân của ngươi bức tử thê tử của ngươi Mai Nhiêu Phi . Đồng thời kể lại toàn bộ việc diễn ra."

      Đỗ Diên Sùng hỏi liên tiếp ba lượt, Thẩm Phúc mới chậm chạp đáp: "Phải!". Vừa mới dứt lời, toàn công đường đều kinh ngạc. Đừng là người khác, ngay cả người luôn trấn định như tôi, trong lòng còn cảm thấy như bị đánh mạnh cái. Điều tôi thấy ràng hơn là thân mình cua Lão phu nhân thoáng run lên, suýt ngã từ ghế xuống đất.

      thể tưởng tượng nổi, trong lòng Thẩm Phúc ra vẫn hận Lão phu nhân. thể tương tượng được rằng Thẩm Phúc lại là loại người giữ lời. Tôi bắt đầu thấy hơi hối hận, nếu hôm qua tôi nghe xong lời Tiêu Tiếu mà tìm cách khác, cũng xảy ra chuyện hôm nay. Tôi rất tự trách mình, tin nhầm Thẩm Phúc.

      Lúc này, Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông đứng lên : “Đỗ đại nhân, ta thấy cảm xúc của Thẩm Phúc nhị công tử được tốt lắm, có lẽ nào cậu ấy nhớ nhầm ? Án kiện này ngại từ từ tái thẩm tra chứ. Miễn để người tốt bị oan uổng.
      Nghĩa mẫu đối với ra còn tốt, huống chi là đối vói người trong nhà sớm chiều bên nhau chứ?".

      Viên Chấn Đông lời đó còn may, chứ vừa ra,gần như khơi dậy phẫn nộ của dân chúng. Những người đứng phía bên ngoài công đường kêu ầm lên: "Đại tướng quân, chẳng phải ngài ngài chấp pháp theo lẽ công bằng sao?".

      “Chẳng lẽ là nghĩa mẫu của Tướng quân là có thể có tội phải vào đại lao à?”.

      “Đúng là cửa lớn nha môn trông về hướng nam, có lý mà có quyền chớ có vào!”

      “Mọi người đừng cãi nhau nữa, xem Vương gia thế nào , tướng quân có to cũng to hơn Vương gia đúng
      ...

      Chỉ trong chốc lát, những người bên ngoài xôn xao nghị luận, mũi dùi chỉ trích chĩa thẳng về phía Đại tướng quân. Tôi dùng ánh mắt cảm kích nhìn về Viên Chấn Đông cái, sau đó nhàng lắc đầu, ý muốn : Chuyện này, huynh giúp Thẩm gia rất nhiều rồi, tiếp theo đừng quan tâm nữa, để tránh ảnh hưởng đến tiếng tăm của huynh. Viên Chấn Đông dĩ nhiên hiểu được ý của tôi, cũng đưa lại cho tôi ánh mắt đầy áy náy.
      nữa

      "Thấm Phúc", Đỗ Diên Sùng : "Chuyện cụ thế thế nào, ngươi thuật lại lần nữa ". Thẩm phúc cười : " cần. Những gì Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma là những gì tôi muốn ”.

      Lúc này, thanh phía bên ngoài càng lúc càng sôi sục. Nếu phẫn nộ bất bình của bách tính, tất nhiên gây ra đại họa.

      Đỗ Diên Sùng dùng sức đập kinh đường mộc, : "Hạ quan sắp tuyên án, Vương gia, Tướng quân, chẳng hay ý hai vị thế nào?".

      Tiết vương gia lạnh lùng : "Bản vương vẫn kiên trì giữ ý kiến của bản vương, nếu người muốn chết cần gì người khác bức bách? Còn nếu người còn muốn chết người khác có bức bách cũng vô dụng".

      Viên Chấn Đông lại nhìn tôi cái, : "Đỗ đại nhân cứ tuyên án theo luật ".

      Đỗ Diên Sùng gật đầu, đập kinh đường mộc thêm cái nữa,cất cao giọng hô: "Dưới công đường nghe phán quyết đây: Lão phu nhân Thẩm gia bị nghi có dính líu đến việc bức tử con dâu, bị phán quyết câm tù chung thân trong đại lao. Nhưng niệm Lão phu nhân tuổi già sức yếu, bởi vậy, chỉ giam ba năm. Người đâu, giam Thẩm lão phu nhân lại".

      ĐỔ Diên Sùng vừa mới dứt lời, Mai Mặc đứng ra : "Khởi bẩm Tri phủ đại nhân, hạ quan phục".

      Đỗ Diên Sùng nhướn mày hỏi: “Mai đại nhân, ông phục chỗ nào? Chẳng lê bản quan tuyênn án có chỗ nào thỏa

      Mai Mặc giận giữ : “Thẩm lão phu nhân bức tử con hạ quan, chứng cư vô cùng xác thực, nhưng chỉ giam ba năm là xong, mạng của con hạ quan chỉ đáng giá thế thôi ư?”. Mai Mặc vừa xong, bách tính đứng xem bên ngoài lại lao nhao bàn tán

      Đỗ Diên Sùng trừng mắt nhìn Mai Mặc, hỏi: "Vậy , theo ý Mai dại nhân, phải phán quyết thế nào?"

      Vẻ mặt Mai Mặc lại chút sợ hãi, ông ta sang sảng: "Tội của Lão phu nhân, có thể lớn có thể , có thể nặng có thể , xin Vương gia và Tướng quân cho chỉ thị".

      Viên Chấn Đông lập tức : "Lão phu nhân dù có tội nhưng đáng chết. Vả lại, bà là bà cụ cao tuổi nhường ấy rồi, Mai đại nhân muốn bà lấy mạng đền mạng, sao nhẫn tâm thế.

      Tiết vương gia cũng : "Theo ý của bản vương, nhốt lão nhân gia ba năm lao ngục cũng đòi của bà ấy nửa cái mạng rồi. Tục ngữ có câu, Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Mai đại nhân, ta thấy ngươi nên bỏ qua ".

      Mai Mặc quả ương ngạnh khác thường, ông ta : "Luật pháp của Tây Tống lập ra là để quản lý dân chúng, Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Tướng quân, Vương gia, xin thứ cho hạ quan đụng chạm đến hai ngài. Nhưng nếu báo thù Thẩm lão phu nhân giết con , hạ quan uổng làm người cha!" Ông ta vừa cao giọng vừa suýt rơi nước mắt. Bách tính vây xem cũng nhất thời thổn thức theo.

      Lúc này, sắc mặt Lão phu trắng bệch, ngã ngồi ghế, câu cũng thốt ra được.

      Đương lúc giằng co bỗng nhiên có người kêu to: "Thánh chỉ đến! Tri phủ Sơn Đông Đỗ Diên Sùng tức tốc ra tiếp chỉ!"

      Chẳng những Đỗ Diên Sùng ngây ngẩn cả người mà dường như tất cả mọi người đều ngây ra.Chỉ thẩm tra xử lý vụ kiện,sao bỗng dưng có cả thánh chỉ đến chứ? Nhưng ngay sau đó, liền có người khoảng hơn năm mươi tuổi, vận áo cổ tròn, thân mang mãng phục [1], chân dày da hốt [2], mặt trắng râu xuyên qua đám người đến. Người này, vừa nhìn biết ngay là thái giám trong cung, phía sau người đó còn dẫn theo đám người, trong đó phần lớn là tiểu thái giám đội mũ, mặc áo xanh.

      [1] loại lễ phục thời xưa, áo thêu con mãng (trong trường hợp này được coi là con mãng xà) - loài là hóa thân thứ cấp của rồng, có bốn chân, mỗi chân có bốn vuốt (kém rồng vuốt). Lớp ngoài mãng bào được may bằng đoạn bát ti và lớp lót trong là loại sa dệt dọc đặc biệt gọi là xuyến dọc.

      [2] loại dày thời xưa. Phần đầu giày ngẩng lên cao giống như cái hốt nên gọi vậy. (Hốt: ngày xưa vua quan ra chầu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng trem ngà, có việc gì định viết lên giấy đề phòng cho khỏi quên. Đời sau hay làm bằng ngà voi mà chỉ các quan mới cầm).

      Người này ngẩng cao đầu bước đến, bất thình lình nhìn thấy Tiết vương gia và Tướng quân, vội vàng vấn an hai người. Tiết vương gia vẫn ngồi yên bất động, Viên Chấn Đông đứng lên trả lễ, : "Ra là Tam công công đích thân đến đây, hạnh ngộ, hạnh ngộ."

      xong những lời khách sáo, thái giám được gọi là "Tiền Tam công công" này thét to: "Thánh chỉ đến! Mau quỳ xuống tiếp chỉ!". Lập tức, những người trong công đường, trừ Tiết vương gia đều nhất tề quỳ xuống. Tôi đỡ Lão phu nhân mặt cắt còn hột máu, bà đờ đẫn quỳ xuống, chút biểu cảm.

      Tiền Tam công công lớn tiếng đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm nơi thâm cung xa xôi mà nghe chuyện chủ mẫu Thẩm gia bức tử con dâu. Mặc dù chỉ là chuyện , Thẩm gia lại có công với triều đình ta, song triều đình ta lấy nhân nghĩ để thống trị thiên hạ, thế mà chủ mẫu Thẩm gia lại cố tình vi phạm, tội thêm bậc. Bởi vậy, trẫm đặc biệt hạ lệnh, thưởng cho chủ mẫu Thẩm gia cái chết, sau mùa thu xử quyết, lấy đó răn đe".

      Lời vừa mới dứt, mọi người đều lắp bắt kinh hãi, dân chúng bên ngoài đều hoan hô ầm lên.

      Lão phu nhân ngã nhào xuống đất, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng. Mà điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái nhất là, vẻ mặt Thẩm Phúc trong thoáng chốc cũng thuỗn ra như khúc gỗ. Y quỳ dưới đất, hồi lâu sau vẫn đứng dậy, vẻ mặt dường như chọn lựa điều gì gian nan lắm.

      Cuối cùng, y lớn tiếng gào lên: "Vướng gia, Tướng quân, Đỗ đại nhân, tôi muốn lật lại lời khai!"

      Mọi người nghe y thế, lại thấy chấn động. Đỗ Diên Sùng đập khinh đường mộc, lớn tiếng: "Thẩm Phúc, ngươi tưởng công đường là chỗ chơi à? Ngươi muốn lật lại lời khai là lật lại lời khai chắc? Ngươi coi đây là chỗ nào hả? Giờ chứng cứ vô cùng xác thực, thánh chỉ cũng hạ xuống, ngươi khỏi cần lật lại lời khai chi nữa".

      Tiết vương gia đưa mắt nhìn Đỗ Diên Dùng, : "Đỗ đại nhân, ta thấy lời ngươi sai rồi".

      Đỗ Diên Sùng cúi đầu : "Xin Vương gia chỉ giáo!".

      Tiết vương gia : "Thẩm phúc muốn lật lại lời khai, đương nhiên là lại nhớ ra điều gì đó. Mặc dù hoàng huynh ta hạ thánh chỉ, muốn xử tử chủ mẫu Thẩm gia. Nhưng thực tế, đó là bởi hoàng huynh nghĩ Lão phu nhân của Thâm gia là hung thủ bức Mai Nhiêu Phi. Vậy , chuyện này liên quan đến Lão phu nhân, đó là xử tử người phạm tội. Như vậy mà , liên lụy đến hoàng huynh ta bị người đời phân phải trái, chẳng trắng đen. Đỗ đại nhân, nếu người cảm thấy để Hoàng thượng hổ thẹn có gì to tát ngươi cứ lập tức bắt giam xử tử Thẩm lão phu nhân , cứ coi như bản vương chưa từng gì".

      Sắc mặt Đỗ Diên Sùng lập tức xám ngoét, vội vàng thưa: "Hạ quan dám. Nhưng chiếu theo luật pháp, nếu nhân chứng muốn lật lại lời khai, trước tiên phải chịu đánh tám mươi bản mới được".

      Đỗ Diên Sùng hỏi to: “Thẩm Phúc, ngươi có muốn lật lại lời khai, có bằng lòng chịu tám mươi đại bản này ?”

      Thẩm Phú chậm rãi gật đầu đáo: “Tôi đồng ý”.

      Đỗ Diên Dùng lại cao giọng : “Được!Ngươi đâu. Đánh Thẩm Phúc tám mươi đại bản”. Lập tức, có nha dịch cầm đại bản, áp Thẩm Phúc xuống đất, hung hăng đánh xuống.

      cái, hai cái, ba cái... vô cùng đau đớn, vô cùng thê thảm.

      Thẩm Phúc nằm úp sấp xuống đất, dường như những đại bản kia hề đánh vào người y. Trong miệng y hình như lẩm nhẩm gì đó. Đến lúc những thanh công đường lắng xuống, ngoại trừ tiếng đại bản, chỉ còn nghe tiếng Thẩm phúc . ra điều y lẩm bẩm nãy giờ là bài Du tử ngâm. Y chậm chạp đọc: “Sợi chỉ tay mẹ, khâu áo kẻ lãng du. Con may chặt mũi, chỉ sợ về lần khân. Ai lòng tấc cỏ, đáp đến nắng ba xuân... [3]”. Giọng của y càng lúc càng yếu ớt, nhưng từng từ từng từ y đọc lại rất ràng.

      [3] Bài thơ Du tử ngâm (Khúc ngâm của kẻ xa) của tác giả Mạnh Giao về tình mẫu tử.

      Dòng lệ trong mắt Lão phu nhân kìm được nữa mà chảy xuống. “Ai nó lòng tấc cỏ, đáp đến nắng ba xuân.” Có lẽ giờ này khắc này, từng từ Thẩm Thú ra đều nặng nề đánh vào lòng bà.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 30: Khi chân tướng ràng

      thanh của đại bản vang lên từng tiếng từng tiếng . Tiếng rên của Thẩm Phúc cũng yếu ớt từng chút từng chút .

      Ngay khi tôi lo lắng liệu có phải Thẩm Phúc thể chống chọi được nữa bỗng nhiên có người cao giọng hô lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Van xin các người đừng đánh nữa!”. Ngay sau đó, có người nhào lên người Thẩm Phúc, ngay lập tức, đại bản của đám nha dịch đều đánh vào người bà ta.

      Tôi ngẩng lên mới phát người đó là Cúc ma ma. Giờ này khắc này, bà ta che chở cho Thẩm Phúc, chính mình nhận những đại bản của nha dịch. Trong phút chốc, tôi cảm thấy tài nào hiểu nổi.

      Đỗ Điên Sùng : “Người đâu, lôi bà ta ra, tiếp tục đánh cho xong tám tám mươi đại bản.” Ngay tức , có nha dịch bước đến lôi Cúc ma ma ra.

      Cúc ma ma gào lên: “Van xin các người đừng đánh nó nữa, van xin xin các người đừng đành nữa! Tôi , là tôi tạo lời khai gỉa, thực tế, Nhị thiếu phu nhân bị Lão phu nhân bức tử. Là bản thân ấy làm chuyện sai lầm trước, cảm thấy nếu sống trong thế gian liên lụy đến hai vị tiểu thư và Nhị công tử, cho nên mới tự sát!”.

      Cúc ma ma vừa ra, Đỗ Điên Sùng liền ra lệnh: “Đừng đánh nữa! Cúc ma ma, ngươi lặp lại những lời vừa lần nữa.” Thế là, Cúc ma ma lặp lại lần nữa.

      Đỗ Điên Sùng quát hỏi : "Cúc ma ma, nếu chân tướng việc là như thế, vậy tại sao ngươi lại ngụy tạo lời khai, để vu oan cho Lão phu nhân? Ngươi rốt cuộc toan tính điều gì? Những lời ngươi bây giờ là hay giả?".

      Cúc ma ma quỳ mặt đất, nức nở : "Hồi bẩm đại nhân, những lời giờ lão phụ đều là . Lời làm chứng lúc ban đầu… mới là giả. Chẳng qua là bởi vì lão phụ… lão phụ ở Thẩm gia hầu hạ bao năm như thế, kết quả lại bị Lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm gia, trong lòng khó chịu, cho nên… cho nên mới ngụy tạo lời khai để trả thù Lão phu nhân."

      "Ồ?" Đỗ Điên Sùng hỏi: "Thế tại sao bỗng nhiên lương tâm ngươi lại dậy à?".

      Cúc ma ma nghĩ ngợi, đoạn : "Vì lúc lão phụ nghe thấy thánh chỉ muốn xử tử Lão phu nhân, thấy ái ngại. Dù sao tốt xấu gì lão phụ cũng theo Lão phu nhân nhiều năm như vậy, trước kia Lão phu nhân đối xử với lão phụ cũng bạc. Lại vì lão phụ thấy Nhị công tử vì lật lại lời khai mà bị đánh…". Bà ta đến đây, nghẹn ngào thêm đôi phần: "Từ đến lến, Nhị công tử đều do lão phụ chăm nom. Nhị công tử bị đánh là do lão phụ ngụy tạo khẩu cung, lão phụ tật đành lòng nên giờ mới khai ra . Xin đại nhân minh xét, những lời của lão phụ đều là , nếu có nửa câu dối, tình nguyện bị đại bản đánh chết ngay bây giờ."

      Đỗ Điên Sùng trầm ngăm gì cả, lại hỏi Tiêu Nhĩ và Thẩm Phúc: "Tiêu Nhĩ, Thẩm Phúc, hai người các ngươi thế nào?".

      Tiêu Nhĩ hai chân mềm nhũn, vội quỳ mọp xuống đất : "Đỗ đại nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội, tiểu nhân xin khai , là Mai đại nhân muốn tiểu nhân hãm hại Lão phu nhân bằng mọi giá. Ngài ấy chẳng nhữngcho tiểu nhân ngân lượng mà còn uy hiếp tiểu nhân, nếu tiểu nhân chịu làm giả khẩu cung lấy cái mạng già của tiểu nhân. Đỗ đại nhân tha mạng, tha mạng a".

      Thẩm Phúc hít hơi sau, cố nén đau đớn : "Đỗ đại nhân, những gì lúc trước tôi đều là dối. phải tôi muốn làm thế mà là có người uy hiếp tôi. Tôi cũng còn cách nào khác. Nhưng lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng à thịt. Lão phu nhân là mẹ ruột của tôi, muốn tôi trơ mắt nhìn bà mất mạng, tôi làm được".

      Đỗ Điên Sùng nghe Thẩm Phúc vậy có phần nghi ngờ hỏi: "Thẩm Phúc, ngươi là có người uy hiếp ngươi? Ai uy hiếp ngươi? Còn nữa, ngươi cái gì mà lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, là ý gì hả?"

      Thẩm Phúc cúi đầu thấp, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Trước khi tôi đến quan phủ làm chứng, có người bắt hai đứa con của tôi, uy hiếp tôi muốn tôi làm giả lời khai. Bọn chúng , nếu tôi chịu làm, hai đứa con của tôi… Linh Nhi và Mẫn Nhi mất mạng".

      Đỗ Điên Sùng nghe vậy giận dữ : "Lại còn có kẻ như thế? Mai đại nhận, chuyện này có phải có liên quan đến ngươi ?".

      Mai Mặc nghe xong, quỳ phịch xuống đất: "Tri phủ đại nhận minh giám, hạ qua… hạ quan chưa từng làm chuyện như thế. Xin tri phủ đại nhân minh giám!".

      Đỗ Điên Sùng : "Ta cần phải minh giám nữa. Nếu ngươi có thể bắt Tiêu Nhĩ vu oan cho Thẩm lão phu nhân, đương nhiên có cách bắt cóc con nhà người ta, uy hiếp ta người ta ngụy tạo khẩu cung. Tốt xấu gì đứa bé kia cũng là cháu ngoại ngươi, sao ngươi tàn nhẫn thế? Mai đại nhân, uổng công ta và ngươi cùng qua lại nhiều năm như thế, vậy mà nhận ra ngươi là người như vậy".

      Lúc này, Mai Mặc hết đường chối cãi, chỉ ắp bắp nên lời.

      Đỗ Điên Sùng hỏi Thẩm Phúc: "Thẩm Phúc, người uy hiếp ngươi là ai? Là Mai Mặc à?". Thẩm Phúc lắc lắc đầu, : Người uy hiếp tôi chỉ viết tờ giấy, biết dùng cách mà đặt được phòng tôi, có điều tôithật tìm thấy hai con tôi. "

      "Ồ?" Đỗ Điên Sùng : " như thế, chẳng lẽ là người của Thẩm gia làm?".

      Thẩm Phúc lắc đầu, cười khổ đáp: "Việc này, tôi cũng biết nữa, có lẽ là có kẻ mua chuộc được hạ nhân của Thẩm gia". đến đây, vẻ mặt Thẩm Phúc ảm đạm hẳn : "Đỗ đại nhân, tôi van đại nhân, nhất định nghĩ cách tìm được hai con tôi. Nếu hai đứa nó mà xảy ra chuyện gì, tôi… tôi sao có thể xứng đáng với người mẹ qua đời của hai đứa nó?".

      Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai nha dịch chạy vào bẩm báo: "Khởi bẩm đại nhân, bên ngoài có người tự xưng là Minh Nguyệt Hân Nhi, là có chuyện rất quan trọng muốn gặp được đại nhân ".

      "Mình Nguyệt Hân Nhi? Là người ở đâu ?". Đỗ Điên Sùng hỏi.

      Tôi vội trả lời: "Khởi bẩm đại nhân, Minh Nguyệt Hân Nhi là nha hoàn của phận thiếp. ấy đến đây, có lẽ là có chuyện gì đó".

      Đỗ Điên Sùng gật gật đầu, : "Truyền vào". Ngay lập tức Minh nguyệt Hân Nhi được dẫn vào.

      Minh Nguyệt Hân Nhi lảo đảo chạy vào, thở raa hơi, đứng công đường nhuận khí cả nửa buổi mới lên tiếng được: "Đại nhân, Nhị công tử, Lão phu nhân… Thiếu phu nhân, hai vị tiểu thư được trả về rồi. "

      "Hả? Được trả về rồi sao? có chuyện này?" Đỗ Điên Sùng hỏi.

      "Vâng". Minh nguyệt Hân Nhi đáp: "A Thanh ra ngoài mua đồ, lúc sắp đến cửa chính nghe có tiếng trẻ con khóc truyền ra từ bụi cỏ trong vườn, tỷ ấy chạy vào nhìn phát ra hai vị tiểu thư nằm ở đó. Linh nhi tiểu thư khóc òa lên, còn Mẫn Nhi tiểu thư ghé vào người muội muội dỗ dành. A Thanh vội đưa hai vị tiểu thư vào. Chúng nô tỷ hỏi Mẫn Nhi tiểu thư hồi lâu mới hiểu được chút ít, hai bé bị người ta bế , sau đó lại bế về chỗ bụt cỏ. Lúc Bảo Bảo thu dọn dọn phòng cho Nhị công tử thí phát ra tờ giấy uy hiếp. Mọi người bèn kêu nô tỷ chạy đến đây, chuyện này ra. Tại nô tỳ nhanh quá ". Minh Nguyệt Hân Nhi tựa như kể chuyện, lúc đến đoạn cuồi, bản thân cũng có chút đắc ý.

      Thẩm Phúc nghe hai con của mình trở về, vội vàng hỏi: " Minh Nguyệt Hân Nhi, hai đứa có bị thương ?"

      Minh Nguyệt Hân Nhi lắc đầu đáp: " có đâu, vui vẻ hoạt bát hệt như trước. Nhưng mà Nhị công tử, khi cậu quỳ mặt đất làm gì thế? Có phải mặt đất mát hơn ?" Từ trước đến nay, Minh nguyệt Hân Nhi chuyện chưa bao giờ để ý đến thời điểm gian, con bé vừa mới dứt lời, có nha dịch bật cười.

      Tôi với Đỗ đại nhân: "Đỗ đại nhân, nếu điều tra chân tướng, có phải Lão phu nhân có thể trở về rồi "

      Đỗ Điên Sùng do dự chút mới : "Theo lý là vậy. Nhưng tại, Thánh thượng hạ thánh chỉ, vậy khác rồi." Lão vừa trù trừ vừa vấn ý Tiết vương gia và Viên Chấn Đông: "Tướng quân, Vương gia, ý của hai vị thế nào?"

      Tiết vương gia lập tức : "Còn gì mà nữa? Thả người!" Viên Chấn Đông gật gật đầu: "Ta cũng đồng ý với ý kiến của Vương gia."

      "Nhưng về phía Hoàng thượng…" Đỗ Điên Sùng, còn mang lòng sợ hãi .

      Tiết vương gia đưa tay lên : "Chuyện này phiên đến ngươi quan tâm. Trình tổng quản, phía hoàng huynh, ngươi biết phải bẩm thế nào chưa?". Trình tổng quản nọ giờ mới chắp ta : “Chúng nôi tài hiểu rồi, xin Vương gia yên tâm". Tiết vương gia gật gù: "Chẳng phải chuyện xong rồi đó sao? Vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hà cớ phải làm cho phức tạp thế? "

      Ngay sau đó, Đỗ Điên Sùng hạ phán quyết: Lão phu nhân vô tội được phóng khích, Mai mặc xúi giục thuộc hạ, vu cáo hạm hại người khác, tước mũ miện lông công, bãi chức huyện lệnh thất phẩm, biếm làm thứ dân, vĩnh viễn được bổ nhiệm; Tiêu Nhĩ bị xúi bẩy, mưu hại người khác, suýt nữa tạo thành án oan, đánh trăm đại bản, Cúc ma ma theo lý cùng tội, nhưng niệm tình sớm biết đường tỉnh ngộ, lại có Thẩm Phúc là người liên can cầu tình, đánh ba mươi đại bản, đuổi ra khỏi nha môn.

      Sau khi Đỗ Điên Sùng phán quyết xong, nhất thời tất cả mọi người đều vỗ tay tán dương.

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @khahanhl cái này có ebook nên cập nhật sớm giúp mình nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :