1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 17: Tình thâm còn chưa hối

      Vẻ mặt Thẩm phúc vốn hiền như khúc gỗ, nghe thấy lời Lão phu nhân quát mắng, y nhất thời như mới tỉnh khỏi cơn mộng, quỳ sụp xuống đất, : "Lão phu nhân, van xin người mở lưới phóng sinh, tha cho Phi Nhi lần này thôi. Phi Nhi là nương tử của con, con thể có nàng. Nếu có nàng, con sống nổi mất".

      " bậy bạ!" Sắc mặt Lão phu nhân lạnh như băng: "Đại trượng phu lo gì có thê tử? Nhi tử của Thẩm gia chúng ta nào có nhu nhược như thế? Những việc tốt nương tử ngươi làm, nếu đưa lên quan phủ chặt đầu cũng chưa đủ đền tội. Ngươi còn ở đây bảo vệ nó, chịu viết hưu thư, có phải muốn ta lập tức giải nó lên quan phủ hả?".

      Thẩm Phúc cũng tiến bước lại gần, nắm tay thê tử y, : "Phi Nhi, sao nàng lại hồ đồ thế, sao lại làm ra những chuyện như vậy?". Y vừa vừa thở dài, vô cùng đau lòng.

      Mai Nhiêu Phi lệ trào như suối, nức nở: "Tướng công, là thiếp tốt, là lỗi của thiếp! Thiếp vốn chỉ muốn giúp chàng đoạt lại những thứ chàng đáng hưởng, nhưng thiếp ngờ rằng tạo ra cục diện ngày hôm nay. Tướng công, thiếp rồi, chàng phải tự chăm sóc lấy bản thân. Sau này đến chổ khác đừng ăn nhiều cá lư nữa, thứ ấy tốt cho thân thể. Buổi tối ngủ phải đắp chăn cho kín, đừng để cảm lạnh. Còn cả lần trước nữa, thiếp nên tức giận vì chuyện chàng tìm Lão phu nhân đòi quyền quản lý phường rượu mà đập chết con chim họa mi chàng thích...". Mai Nhiêu Phi càng càng nghẹn ngào, đến lúc cuối cùng, khóc thành tiếng.

      Thẩm Phúc ôm Mai Nhiêu Phi, nhất thời nước mắt cũng trút xuống. Ai bảo nam nhi đổ lệ, chỉ bởi chưa tới lúc thương tâm mà thôi. Thẩm Phúc cũng nức nở : "Phi Nhi, nàng đừng nữa, chuyện qua rồi cứ để nó qua, chúng ta dốc lòng van xin Lão phu nhân, Lão phu nhân cho nàng ở lại". Thẩm Phúc phủ phục xuống, đến dưới chân Lão phu nhân, khẩn cầu: "Lão phu nhân, từ đến lớn con chưa từng cầu xin người, người hãy tha cho Phi Nhi lần này . Nàng biết sai rồi, bao giờ làm vậy nữa".

      Lão phu nhân nghe Thẩm Phúc xong, vẫn bỏ ngoài tai. Mai Nhiêu Phi kéo cánh tay Thẩm Phúc: "Tướng công, chàng đừng cầu xin Lão phu nhân nữa, chuyện này do thiếp sai mười mươi, thể tha thứ được. Thiếp gây tội phải chịu tội, thể oán trách ai. Sau khi thiếp rồi, chàng phải hết lòng chăm nom Mẫn Nhi, Linh Nhi, đừng để các con phải tủi thân. Linh Nhi còn bé, chàng phải thương con, sức khỏe Mẫn Nhi yếu, chàng phải chăm nom cho kỹ, đừng để con bé bị bệnh. Tướng công, còn nữa... sau này các con lớn lên, chàng phải cho các con biết, mẹ của chúng là người xấu, làm rất nhiều chuyện xấu, nên chịu báo ứng ra sao. Tướng công, còn cả chàng nữa, vì sao ngày nào chàng cũng ra ngoài chọi chó đá gà chứ? Vì sao chàng cố gắng làm việc? Tướng công, sau khi thiếp rồi, chàng nhất định phải tỉnh lại, cố gắng làm người, đừng tiếp tục du ngoạn cuộc đời như thế nữa".

      Lời Mai Nhiêu Phi rất thê lương, rất có ý sinh ly tử biệt. Tôi thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy đành.

      Tôi lên tiếng: "Lão phu nhạn, tuy nhị đệ muội phãm sai lầm lớn, nhưng muội ấy cũng có lòng hối cải. Lão phu nhân, xin người tha cho muội ấy lần. Con tin rằng, sau khi trải qua việc lần này, muội ấy tự thay đổi mình, làm người lần nữa. Huống chi, Mẫn Nhi, Linh Nhi cần mẹ biết mấy. Từ con có mẹ, con biết mùi vị đó thế nào. Lão phu nhân, xin người niệm tình con trẻ, tha cho nhị đệ muội lần này ".

      "Dung Nhi!" Ánh mắt Lão phu nhân hết sức sắc bén: "Mai Nhiêu Phi hại con như thế, con còn giúp nó à? Tâm địa tốt phải chuyện xấu, nhưng mù quáng giúp người chẳng phải chuyện tốt đẹp gì".

      "Lão phu nhân". Tôi vẫn : "Tất cả những gì nhị đệ muội làm tuy là sai lầm, nhưng biết sai mà sửa, chẳng gì tốt hơn".

      Mai Nhiêu Phi nghe tôi hết mở miệng: "Đại tẩu, từ khi tẩu gả vào Thẩm gia, đây là lần đầu tiên muội chân tình gọi tẩu tiếng 'đại tẩu'. Những chuyện trước kia đúng muội sai. Đa tạ tẩu bây giờ còn chịu cầu tình giúp muội. Đại tẩu, muội những lời này nhằm tranh thủ đồng tình của tẩu, chỉ là muội muốn cho tẩu biết, lọ Hạc Đỉnh Hồng muội đưa cho Bảo Bảo chẳng qua chỉ là bình nước thuốc có màu hồng mà thôi. Người khác đưa Hạc Đỉnh Hồng cho muội, nhưng muội đổi lại rồi".

      Người khác mà Mai Nhiêu Phi là ai, có phải Thẩm Tề ? Tôi còn chưa kịp hỏi, Minh Nguyệt Hân Nhi kêu lên: "Chuyện tới nước này rồi, có tác dụng gì? làm nhiều việc xấu như thế, cho rằng vẫn còn có người tin à?".

      Sắc mặt Mai Nhiêu Phi nhất thời đau thương, nàng ta cũng đáp lời Minh Nguyệt Hân Nhi.

      "Thiếu phu nhân, em biết bình thường xem ra có vẻ lạnh lùng, nhưng lại là người tốt bụng. Tuy nhiên Lão phu nhân rất đúng, chẳng lẽ phân biệt được thiện ác à?". Minh Nguyệt Hân Nhi với tôi.

      "Được rồi! Đừng ai thêm gì cả, chuyện này chấm dứt ở đây. Mai Nhiêu Phi, ngươi tức tốc thu dọn đồ đạc, rời khỏi Thẩm gia . Người đâu, mang giấy bút ra đây. Phúc Nhi, ngươi lập tức viết hưu thư cho ta, tống cổ nương tử ngươi ra khỏi đại môn Thẩm gia!" Lão phu nhân nghiêm khắc ,hàm ý cho người khác xen vào.

      Thẩm phúc nhất thời mặt cắt còn hột máu, : "Lão phu nhân, con xin người tha cho Phi Nhi lần này . Lão phu nhân...".

      "Phúc Nhi, ta đưa nương tử của ngươi lên quan phủ là hết lòng hết sức lắm rồi. Ngươi chịu viết hưu thư, có phải muốn ép ta làm thế ?" Lão phu nhân nể nhân tình .

      Thẩm Phúc nhìn chằm chằm Lão phu nhân, đối diện với bà, nửa ngày mới lên tiếng: "Lão phu nhân, từ đến lớn con chưa từng cầu xin người điều gì, nhưng giờ, người muốn ép phu thê chúng con chia lìa, để Mẫn Nhi, Linh Nhi còn mẹ nữa sao? Phi Nhi làm thế đương nhiên là đúng, nhưng nếu phải vì người, nàng có làm thế ? Từ đến lớn, trong ba huynh đệ chúng con, người người thương nhất luôn là đại ca. Còn con và tam đệ, người chẳng đoái hoài đến. Tam đệ phải cốt nhục người dứt ruột sinh ra, người làm như thế, người khác cũng có gì để . Nhưng con sao? Con cũng do người hoài thai mười tháng sinh ra. Con và đại ca đều là cốt nhục của người, nhưng từ đến lớn, người trong Thẩm gia có thể gọi người bằng mẹ, chỉ có mình đại ca mà thôi. Còn con thể gọi người là Lão phu nhân giống như hạ nhân. Người thiên vị đại ca, suy nghĩ trăm bề cho đại ca, để tâm đến bất cứ chuyện gì của con, con chưa từng oán giận, cũng chưa từng kể lể. Con chưa từng nghĩ tới làm việc để hỗ trợ gia nghiệp của Thẩm gia lần nào sao? Nhưng từ đầu chí cuối, người có từng cho con cơ hội ? Ngày còn , con làm việc gì, dù làm tốt hơn cũng đều sai. Đại ca làm việc gì cũng đều đúng, đều tốt nhất. Lão phu nhân, người còn nhớ ? Năm con mười hai tuổi, cùng đại ca đến phường rượu giúp Khánh thúc chỉnh lý khoản mục. Con chỉ cần nửa canh giờ chỉnh lý xong xuôi, đại ca mất hơn nửa canh giờ mà vẫn làm tốt bằng con. Nhưng người sao? Người những thấy con làm tốt, mà còn con đủ cẩn trọng, làm việc xốc nổi, sau này tất thể thành tài. Còn cả hồi con tám tuổi, vào thư viện học bài với đại ca. Lúc chúng con bắt chước viết những chữ đầu tiên, tiên sinh khen ngợi con viết tốt nhất trong toàn bộ đám học trò. Con và đại ca cầm tờ viết chữ đến cho người xem, người nhìn cũng buồn nhìn, còn con làm được việc lớn. Trong khi đó, người vừa khen vừa thưởng đại ca, còn dạy huynh ấy sửa lỗi. Còn cả...".

      Vẻ mặt Thẩm Phúc hết sức kích động, Lão phu nhân : "Phúc Nhi, giờ ngươi trách móc ta ư? Ngươi cảm thấy trước kia ta đối xử tốt với ngươi à?".

      "Lão phu nhân", Thẩm Phúc chậm rãi đáp: "Con dám. Bởi người là mẹ ruột của con, người sinh con nuôi con, bất luận người gì làm gì, con cũng chỉ có thể nghe theo. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, người con được cái nước gì, bản thân con liền ôm lòng tự ti. Từ đó về sau, con muốn quan tâm, muốn để ý đến chuyện gì hết, chỉ mình rong chơi tứ xứ. Bởi vì con biết, bất kể con làm gì cũng vô dụng thôi, trong lòng người, kẻ người thương mãi mãi là đại ca, Thẩm Phúc con vĩnh viễn là kẻ vô dụng có cũng như . Sau khi chúng con lớn lên, người lựa chọn việc hôn nhân cho chúng con. Lúc ấy con thích nha đầu Tiêu Hoàng hầu hạ con, người ghét bỏ thân phận ấy thấp kém, cho con lấy ấy, cuối cùng còn bức ấy phải nhảy xuống giếng tự sát. Việc này con biết trong lòng. Nhưng con ra, vì sao? Bởi vì người là mẹ ruột sinh con nuôi con, con thể trách cứ người. Sau này, người cưới Phi Nhi cho con. Ban đầu con nàng. Nhưng vì hôn này do người chọn cho, để người vui nên con cũng đối xử tốt với Phi Nhi. Càng về sau này, con phát ra, Phi Nhi là nữ tử tốt, rất đáng để con . Con cũng nàng. Có thể lấy được nàng, trong lòng con cũng cảm thấy hạnh phúc. Con nghĩ rằng cả đời này có thể chăm sóc nàng, củng nhau sống vui vẻ. Lão phu nhân, lòng dạ con đối với người luôn tràn đầy cảm kích. Nhưng vì sao đến bây giờ, người lại cố chấp bắt con viết hưu thư đuổi Phi Nhi ? Đúng là Phi Nhi sai lầm, nàng làm rất nhiều việc xấu, nhưng nàng sửa đổi. Trải qua bao nhiêu chuyện như thế, nàng sai lầm nữa. Chẳng lẽ, ngay cả cơ hội này mà Lão phu nhân cũng cho nàng ư? Ai mà có lúc làm sai? Lão phu nhân có dám người ? Người còn nhớ Lạc Lạc ? Bạch Lạc Lạc. Lão phu nhân, nếu năm xưa người có thể khoan dung với Bạch Tố Điệp chút, sao Bạch Lạc Lạc lại chạy đến Thẩm gia trả thù, làm liên lụy đến Băng Nhi muội muội cũng qua đời chứ? Lão phu nhân, tìm chổ khoan dung mà độ lượng, người hãy niệm tình nhi tử mà tha cho thê tử của con lần ".

      Thẩm Phúc chuyện khẩn khiết, khóc lóc kể lể, người trong chính đường ai là xúc động. Nhưng Lão phu nhân vì thế mà cảm thấy đồng tình với Mai Nhiêu Phi, ngược lại vì Thẩm Phúc nhắc tới chuyện của Bạch Tố Điệp và Bạch Lạc Lạc, còn có phần thẹn quá hóa giận.

      Bà chỉ vào Thẩm Phúc, giọng hơi run, lạnh lùng quát: "Phúc Nhi! Rốt cục ngươi muốn làm gì hả? Ngươi muốn đại nghịch bất đạo à?".

      Mọi người trong chính đường đều dám tiếng, khí nhất thời lặng phắc đến dọa người. Lúc này, tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi lấy ống tay áo khẽ chùi nước mắt, có lẽ bị tình cảm sâu sắc giửa Thẩm Phúc và Mai Nhiêu Phi làm rung động. Thừa dịp ai chú ý, con bé lặng lẽ ra ngoài.

      Đúng lúc này, Đỗ Linh Nhược đứng lên, với Lão phu nhân: "Đủ rồi. Lão phu nhân, ta thấy bà đúng là lão hồ đồ mà. Phu thê người ta ngọt ngào như mật, gắn kết như dầu, tình chàng nghĩa thiếp, bà xen vào làm cái gì? Viết hưu thư gì chứ, chẳng lẽ bà muốn tất cả các nhi tử của bà đều hận bà cả đời ư? Nếu phải lúc trước bà làm ra vẻ khôn ngoan, ta cũng trở thành trò cười cho cả Duy huyện đúng ngày thành thân. Ta bà đấy, hồ đồ lần cũng chẳng sao. Nhưng nếu lúc nào cũng hồ đồ, chỉ e đến khi... chết già, còn nhi tử nào chăm sóc bà thời khắc lâm chung đâu".

      Tiếp xúc với Đỗ Linh Nhược thời gian, tôi biết ta thực phải nữ tử biết phải trái, chỉ là tính nết hết sức nóng nảy chịu thua kém, tuyệt cúi đầu trước bất kỳ ai. Trước mặt Lão phu nhân, ta cũng ỷ vào thân phận thiên kim tiểu thư của mình, chuyện hề kiêng nể. Nếu là lúc khác, có lẽ Lão phu nhân truy cứu. Nhưng giờ phải lúc bình thường, giờ Lão phu nhân nổi nóng, nghe ta vậy lập tức quát lên: "Người đâu, dẫn ả đàn bà chanh chua này cho ta, nhốt vào trong phòng, có lệnh của ta, ai được phép thả ra".

      Ngay tức khắc, có người đưa Đỗ Linh Nhược ra ngoài. Đỗ Linh Nhược vừa vừa cắn hạt dưa, lạnh lùng : "Giờ nhốt ta vào cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đừng chờ đến hôm khác lại đến xin xỏ ta là được rồi", xong, bỏ thèm quay đầu lại.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 18: Máu đào tưới sảnh hoa

      Đương lúc giằng co, Minh Nguyệt Hân Nhi lại trở về. Dù con bé có lúc ngốc nghếch, nhưng nhiều khi lại cực kỳ thông minh. tay con bé dắt Mẫn Nhi, tay bế Linh Nhi. Bé con Mẫn Nhi giờ có thể chạy khắp sân, dáng vẻ vô cùng đáng nhanh nhẹn, rất được người khác thích. Linh Nhi còn , vẫn quấn trong tã, nhưng cũng bi bô tập .

      Tôi khẽ gật đầu với Minh Nguyệt Hân Nhi cái, đưa đến ánh mắt tán thưởng. Mẫn Nhi chạy đến trước mặt Lão phu nhân. Mẫn Nhi kéo tay Lão phu nhân : “ Bà nội, bà nội, Minh Nguyệt Hân Nhi tỷ tỷ cho con biết, mẹ con làm sai chuyện, khiến bà nội tức giận. Mẹ con phải trẻ ngoan, làm sai phải đánh đòn. Bà nội, bà đừng tức giận nữa”.

      Mặc dù Lão phu nhân có ba người con trai, nhưng mới chỉ có hai đứa cháu là Mẫn Nhi và Linh Nhi. Thấy Mẫn Nhi lanh lợi động lòng người, cơn giận của bà cũng vơi nhiều, bà hạ giọng : “Bé con ngoan, chỗ này có việc của con, con ngoan ngoan nghe lời, để Minh Nguyệt Hân Nhi bế con về chơi nhé”. Lão phu nhân xong, lạnh lùng với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, xem chuyện tốt ngươi làm kìa ! Mau đưa hai vị tiểu tiểu thư về phòng !”.

      Mẫn Nhi ngẩng khuôn mặt nhắn của mình lên, vẻ mặt ngây thơ dễ thương vô cùng, líu lo ngọng nghịu : “Bà nội, bà đừng mắng Minh Nguyệt Hân Nhi tỷ tỷ mà. Bà nội, bà đừng đuổi mẹ con được ? Nếu bà nội đuổi mẹ con , con trở thành đứa bé có mẹ, đáng thương như chó con mèo con lang thang đường vậy. Bà nội, con xin bà nội, được ?”.

      Lão phu nhân nhìn Mẫn Nhi, lại nhìn sang Linh Nhi vẫn quấn tã, nhất thời mặt lộ vẻ đành lòng. Thế nhưng khi đảo mắt sang phía Thẩm Phúc và Mai Nhiêu Phi ánh mắt lại lập tức sắc lẹm, quát: “Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi muốn ta đánh gãy chân ngươi phải ? Nếu ngươi mau đưa hai vị tiểu tiểu thư về phòng !”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi lớn tiếng kêu: “Lão phu nhân, Mẫn Nhi tiểu tiểu thư cầu xin người như vậy mà người vẫn còn chịu buông tha cho mẹ của bé, chẳng lẽ tâm địa người sắt đá đến thứ ư? Minh Nguyệt Hân Nhi con bị đánh quen rồi, từ trước đến nay con sợ bị đánh gãy chân, nếu người muốn đánh cứ đánh . Hừ!”.

      Lão phu nhân trầm giọng quát: “Minh Nguyệt Hân Nhi!”, tức đến nỗi cả người run lên.

      Minh Nguyệt Hân Nhi cũng ra vẻ sợ chết: “Làm gì chứ?”.

      Tôi sợ Minh Nguyệt Hân Nhi còn ít tuổi, hiểu chuyện, người đừng so đo với con bé. Nhưng nhị đệ muội cũng hối cải sửa sai, xin Lão phu nhân tha thứ cho muội ấy lần này ”.

      Thẩm Tề cũng bước lại gần, : “Lão phu nhân, nhị tẩu cũng chỉ nhất thời hồ đồ, xin người tha cho tẩu ấy. Con dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo, sau này tẩu ấy tái phạm sai lầm nữa”. Sầm Khê Huyền cũng lên cầu tình giúp Mai Nhiêu Phi. Tuy tôi biết phu thê Thẩm Tề cầu xin giúp là vì đồng tình với phu thê Thẩm Phúc là hay, hay là e ngại Mai Nhiều Phi vạch tội bọn họ, có điều bất kể ra sao cũng lại có thêm hai người nữa cầu tình cho Mai Nhiêu Phi.

      Phu thê Thẩm Tề cầu xin, Khánh thúc và Trần thúc đúng cạnh cũng : “Mặc dù Nhị thiếu phu nhân mắc lỗi lớn, nhưng giờ biết sai, mong Lão phu nhân tha thứ cho ấy lần này ”.

      Ngay sau đó, đám người Khánh tẩu, Tiêu Nhĩ cũng tới tấp cầu tình cho Mai Nhiêu Phi. Ngay cả những nha hoàn, nô bộc bên cạnh cũng cùng nhau lên tiếng.

      Cúc ma ma lệ rỏ vơi đầy, than thổ kể lể: “Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân làm việc này cũng là do nô tỳ dạy hư, vốn mảy may liên quan đến ấy. Xin người mở lòng từ bi, trùng phạt mụ già này, tha cho Nhị thiếu phu nhân ”. Cúc ma ma vừa khóc vừa van lạy ngừng.

      Lão phu nhân trừng mắt nhìn Cúc ma ma, : “Ngươi vốn nên bị trừng phạt, liên quan gì đến việc tha cho Mai Nhiêu Phi. Được rồi, chuyện hôm nay giằng co nửa ngày rồi. Các ngươi cần cầu xin nữa, ai còn muốn tiếp tục cùng theo Mai Nhiêu Phi ra khỏi Thẩm gia luôn , sau này liên quan gì tới Thẩm gia nữa!”.

      Mặc dù Mẫn Nhi còn , nhưng cũng hiểu được ý của Lão phu nhân muốn đuổi mẹ mình . Lúc này con bé hơi ngẩng khuôn mặt , chu miệng khóc òa lên. Linh Nhi thấy tỷ tỷ khóc cũng khóc theo. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa phải dỗ Mẫn Nhi, vừa phải dỗ Linh Nhi, nhất thời cuống quýt tay chân. Hai bé con lại chịu, Mai Nhiêu Phi thấy thế vội bế lấy Linh Nhi, ôm Mẫn Nhi vào lòng. Hai bé con thấy mẹ ruột nín bặt.

      Tôi thấy thế, vội : “Lão phu nhân, người xem, Linh Nhi và Mẫn Nhi đều còn , vốn thể cách xa mẹ được. Nếu sờ sờ trước mặt mà tách bọn họ ra, đối với bọn họ, chẳng phải là quá tàn nhẫn ư?”. Lão phu nhân vốn bảo thủ, giờ cơn thịnh nộ, tuyệt nhiên nghe lọt tai ý kiến của người khác. Bà giận đùng đùng: “Lãnh Cửu Dung, ngươi cái gì? Ngươi ta tàn nhẫn? Có phải lần trước bị đuổi ra khỏi Thẩm gia ngươi thấy còn chưa hài lòng nên lần này cũng muốn bị đuổi ra cùng với Mai Nhiêu Phi luôn hả?”.

      Lão phu nhân giận dữ như thế, tôi biết nhiều cũng vô ích, đành phải thở dài, thêm lời nữa. Nhưng mắt thấy nhà bốn người Mai Nhiêu Phi như vậy, trong lòng luôn có cảm giác mang tội.

      Thẩm Phúc đứng lên, vẻ mặt hết sức kiên nghị, y : “Lão phu nhân, nếu người vẫn cứ mực đuổi Phi Phi ra khỏi Thẩm gia, con cũng theo nàng. Ngày đó đại ca có thể rời khỏi Thẩm gia vì Cửu Dung, Thẩm Phúc con hôm nay cũng có thể rời khỏi Thẩm gia vì nương tử Phi Nhi”.

      xong, y kéo Mai Nhiêu Phi, ôm Linh Nhi vào lòng: “Nếu phải rời khỏi Thẩm gia, chúng ta mang theo bất cứ món đồ nào của Thẩm gia cả. cần phải thu xếp gì hết. Nương tử, chúng ta thôi”, đoạn, xoay người ra ngoài.

      biết từ khi nào Mộc Nhan thấy thế đến bên cạnh hai người: “Nhị thiếu phu nhân, Tiểu thư, em theo từ nhà mẹ đẻ đến, mấy năm nay đối xử với em tựa như tỷ muội ruột thịt. Trong mắt người khác, là nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia, nhưng trong lòng em, mãi mãi là Tiểu thư hái hoa bắt bướm với em năm đó. Hôm nay gia rời , em cũng phải theo hai người”.

      Mai Nhiêu Phi liếc nhìn Mộc Nhan, rơi nước mắt : “Mộc Nhan em ở lại Thẩm gia , sau này ta và tướng công thể cho em thứ gì được nữa”. Mộc Nhan quỳ xuống, than khóc: “Tiểu thư, xin dẫn em . Em cần gì hết, chỉ cần có thể hầu hạ Tiểu thư, đó là phúc phận lớn nhất đời em rồi”.

      Mai Nhiêu Phi rưng rưng đỡ Mộc Nhan dậy, gật gật đầu, đưa theo Mộc Nhan cùng ra ngoài.

      Lão phu nhân hét lên sau lưng Thẩm Phúc: “Phúc Nhi, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Nếu ngươi theo chân nữ nhân này, từ giờ trở , ngươi cũng còn gì nữa. Hơn nữa, hành động của ta cũng bị người đời phỉ nhổ thóa mạ, ngươi ở bên ta, cũng bị xem thường. Ngươi đường đường là Nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi còn là gì nữa. Từ nay về sau, chỉ phu thê các ngươi ngóc đầu lên được, mà Mẫn Nhi, Linh Nhi cả đời này cũng ngóc đầu lên được theo các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy vẫn muốn , vậy ta tác thành cho các ngươi”.

      Lời Lão phu nhân lọt vào tai Thẩm Phúc, y có thể cảm thấy gì. Nhưng Mai Nhiêu Phi khác. Tôi thấy ràng, sắc mặt Mai Nhiêu Phi trong nháy mắt trở nên xám ngoét, ánh mắt cũng lập tức mất thần thái ngày xưa. Nàng ta đứng đó, ngơ ngẩn hồi lâu. Thẩm Phúc giục nàng ta , nàng ta cũng chỉ đứng yên gì. Mẫn Nhi gọi nàng ta vài câu, nàng ta cũng đáp, toàn thân như phát ngốc.

      Thẩm Phúc giục thêm vào lần nữa, Mai Nhiêu Phi mới dường như giật mình tỉnh lại. Nàng ta bình tĩnh, nhìn Thẩm Phúc vài lần, lại thâm tình vuốt ve Mẫn Nhi và Linh Nhi, : “Tướng công, thiếp thể để chàng cùng được. Lão phu nhân đúng, thiếp bị đuổi ra khỏi Thẩm gia sao, nhưng nếu chàng cũng thiếp, từ nay về sau chàng còn gì cả. Cha thiếp thân là huyện lệnh, dĩ nhiên đón nhận đứa con như thiếp. Từ nay về sau, chàng những phải chịu đựng những ngày tháng gian khổ với thiếp mà còn bị người khác nhạo báng. Thiếp muốn chàng sống cuộc sống như thế, tướng công!”.

      Thẩm Phúc nắm chặt tay Mai Nhiêu Phi: “Phi Nhi, ta sợ cuộc sống như thế, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng là may mắn lớn nhất của ta rồi”.

      Mai Nhiêu Phi lắc đầu, : “ mình thiếp phạm phải sai lầm, hãy để mình thiếp gánh vác . Tướng công, chàng sợ kẻ khác này nọ, nghi luận lung tung. Nhưng Lão phu nhân phải, Mẫn Nhi của chúng ta sao? Linh Nhi của chúng ta sao? Chẳng lẽ hai con cũng phải cả đời ngóc đầu lên được như chúng ta ư? Thiếp muốn tình cảnh đó xuất . Sở dĩ thiếp liều mạng mà tranh, bỏ mạng mà đoạt, cũng là hy vọng tướng công chàng cùng con chúng ta có thể sống những ngày lành. Thiếp muốn mọi người theo thiếp”.

      Thẩm Phúc : “Phi Nhi! Nàng gì thế! Chúng ta là phu thê, đương nhiên chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh vác. Phi Nhi, chúng ta đến nơi ai biết chúng ta, ami danh tính, bắt đầu lại từ đầu, nơi đó vốn có ai biết chuyện này hết”.

      Mai Nhiêu Phi vừa hất tay Thẩm Phúc ra, vừa lùi về phía sau mấy bước, trong mắt nàng ta tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt ào ào rơi xuống, thấm ướt cả cổ áo và y phục: “Tướng công, thiếp biết chàng tốt với thiếp, nhưng bản thân thiếp làm sai, nên để chàng gánh chịu. Với chàng mà , như thế công bằng. Tướng công, chàng nghe lời thiếp, cố gắng chăm sóc cho mình, cố gắng tiếp tục sống, nhất định phải nuôi nấng dạy dỗ con của chúng ta tốt, tốt, cho hai con biết chúng có người mẹ làm những chuyện thể tha thứ ra sao, để các con lấy đó làm gương, ngàn vạn lần giẫm vào vết xe đổ của thiếp. Tướng công, sau khi thiếp còn nữa, chàng nhất định phải tái giá cùng nương tử khác, phải đối xử tốt với ấy giống như đối xử tốt với thiếp vậy, bảo ấy đối đãi với con chúng ta tử tế. Tướng công, thiếp đây, nếu có duyên, kiếp sau chúng ta lại tiếp tục kết làm phu thê!”Mai Nhiêu Phi xong, quay sang hướng khác lao vào tường.

      Thân thủ của Băng Ngưng nhanh nhẹn nhất, thấy thế vội nhào lên ngăn cản song còn kịp nữa. Đầu Mai Nhiêu Phi nặng nề đập vào tường, sau đó toàn thân từ từ đổ xuống đất.

      “Nương tử! Phi Nhi!” Thẩm Phúc kêu to, nhào về phía Mai Nhiêu Phi. tay y ôm Linh Nhi, tay kia nâng Mai Nhiêu Phi dậy, kêu gào: “Nương tử! Nương Tử! Nương Tử…”

      “Cuộc đời vốn có tình si, hận này đâu phải bởi vì gió trăng [1]”

      Nam nhân có lệ khó tuân, chỉ bởi vì chưa tới chỗ buồn lòng thôi.

      Máu đỏ tươi chảy dọc theo tóc của Mai Nhiêu Phi xuống. Chảy vào xiêm áo nàng ta, chảy xuống mặt đất, từng vũng máu lớn màu đỏ thẫm, đập thẳng vào mắt, nhuộm đỏ đôi mắt mỗi người.

      “Phi Nhi!” Thẩm Phúc khóc nức lên, nước mắt tràn ra.Linh Nhi còn chưa hiểu chuyện, nhưng thấy cha khóc cũng khóc theo. Mẫn Nhi tận mắt thấy Mai Nhiêu Phi đập đầu vào tường, nhưng biết Mai Nhiêu Phi chết, chỉ nghĩ là mẹ đùa với mình, liền tiến bước lên, kéo tay Thẩm Phúc : “Cha, cha đừng khóc nữa, mẹ chỉ ngủ thôi, nếu cha khóc đánh thức mẹ đấy…”.

      “Mẫn Nhi!” Thẩm Phúc ôm Mẫn Nhi vào lòng, khóc òa lên: “Con của cha, đứa con đáng thương có mẹ của cha. Phi Nhi, sao nàng nỡ nhẫn tâm bỏ lại ta và hai con mà …”

      Tôi nhàng bước đến, đón lấy Linh Nhi. Thẩm Phúc thấy tôi, chần chừ chút rồi giao Linh Nhi vào tay tôi. Tôi dắt nốt Mẫn Nhi sang, với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, em và Mộc Nhan đưa Linh Nhi và Mẫn Nhi ra ngoài. Nếu sau này hai bé lớn lên, nhớ lại tình huống lúc mẹ chết , đối với hai bé mà là chuyện tàn nhẫn biết mấy”. Mộc Nhan khóc thút tha thút thít, Minh Nguyệt Hân Nhi cũng ngừng lấy tay áo lau nước mắt, nghe tôi vậy, hai người bế Linh Nhi, bế Mẫn Nhi ra khỏi chính đường.

      Lúc Mẫn Nhi ra khỏi chính đường còn ngoái đầu lại với Thẩm Phúc: “Cha ơi cha đừng khóc nữa. Mẹ mệt rồi, chỉ muốn ngủ ngon giấc thôi”.

      Thẩm Phúc ôm xác Mai Nhiêu Phi, khóc đến u ám đất trời, hóa cuồng hóa loạn. Sắc mặt những người chính đường đều tái nhợt, hết sức đau thương. Nhất là Cúc ma ma, khóc dữ dội tựa như người chết là con ruột của bà ta. Bà ta vừa tát mình, kêu gào: “Thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, tôi có lỗi với . Nếu phải vì tôi, cũng chết. Nhị thiếu phu nhân, tôi có lỗi với …”

      Sắc mặt Lão phu nhân cũng trắng bệch. Bà ngơ ngác ngồi ghế cao, thốt ra nổi lời, biểu cảm mặt cũng hề thay đổi, toàn thân tựa như tượng đất.

      Thẩm Phúc khóc hồi lâu, mấy lần khóc ngất , rồi lại tỉnh lại. Tôi nghĩ, giờ này khắc này, trong lòng Thẩm Phúc nhất định là ruột mềm trăm mối, chỉ hận thể theo Mai Nhiêu Phi. “Tình là gì hỡi thế gian, mà lời sinh tử riêng mang đôi mình [2]” trong lòng tôi bỗng nhiên có cảm giác mình chưa từng thực Thẩm Hồng. Tôi vốn cho rằng tình cảm tôi dành cho chàng là tình . Nhưng khi tận mắt thấy Thẩm Phúc như đứt ruột gan vì cái chết của thê tử, tôi mới nhận ra rằng, tôi và Thẩm Hồng chẳng thấm vào đâu. Chỉ là hai người ở chung lâu, rồi trở thành thói quen của nhau. Cho dù trong đó có tồn tại vài phần tình , nhưng đó cùng chẳng phải tình thuần túy. Nếu , vì sao chàng vừa gặp Hoàng Vân Mạch giống hệt Liễu Vũ Tương, lập tức quẳng lên tận chín tầng mây? Như Thẩm Phúc vậy, chân thành dành tình cảm cho Mai Nhiêu Phi, dù Mai Nhiêu Phi là kẻ sát nhân, là người xấu xa tận xương tủy, làm sai nhiều chuyện như thế, y vẫn thủy chung rời bỏ, chỉ hận thể chịu tội thay nàng ta. Bất kể xuất nữ tử như thế nào, chỉ sợ cũng đoạt nổi tình cảm y dành cho Mai Nhiêu Phi. Trong lòng Thẩm Hồng, người đáng cho chàng bậc ấy, e chỉ có mình Liễu Vũ Tương, chứ phải Lãnh Cửu Dung.

      Thấy Thẩm Phúc khóc lả , người cũng mệt rũ ra, Thẩm Tề tiến đến nắm tay y : “Nhị ca, huynh đừng như thế. Nếu Nhị tẩu trời có linh, biết huynh vì tẩu ấy mà thế này, ắt hẳn rất khó chịu. Nghe lời đệ, huynh nhất định phải cố gắng sống tiếp, giống như nhị tẩu vậy, nhất định phải cố gắng. Huynh còn có hai đứa con cần phải chăm sóc nữa”.

      Thẩm Phúc nghe thấy hai chữ “con ”, mặt mới chịu có cảm xúc, gắng gượng gật đầu. Y vốn ôm chặt Mai Nhiêu Phi, giờ bế xốc nàng ta lên, ôm vào trong lòng. Y lạnh lùng liếc nhìn Lão phu nhân cái, Lão phu nhân vốn ngồi như tượng, thấy ánh mắt Thẩm Phúc cả người run lẩy bẩy, sau đó có chút kinh hãi nhìn lại.

      Nhưng Thẩm Phúc còn nhìn bà nữa. Thẩm Phúc bế Mai Nhiêu Phi, chậm rãi xoay người sang hướng khác, ra ngoài. Mỗi lần y bước , tôi đều cảm thấy y dùng hết sức lực của mình, bởi mỗi bước của y đều vô cùng gian nan. Tôi sợ rằng y ngã xuống, nhưng sau cùng y vẫn bế được Mai Nhiêu Phi ra khỏi chính đường.

      Sắc mặt Lão phu nhân bỗng trở nên có phần kỳ lạ và khiếp đảm. Dường như bà vừa chịu đựng nỗi kinh sợ lớn nhất đời mình thân thể hơi co lại, chỉ vào bóng Thẩm Phúc xa : “Nó trách ta. Vừa rồi nó với ta thế, các ngươi có nhìn thấy ? Nó , bà hại chết thê tử tôi, tôi nhất định tìm bà báo thù. Tôi khiến bà được chết tử tế, ha ha ha ha… Nó thế, các ngươi có nhìn thấy ? Các ngươi có nhìn thấy hả?”. Tình trạng của Lão phu nhân gần như khùng điên.

      [1] Trích câu thơ trong bài Ngọc Xuân Lâu của tác giả Âu Dương Tu

      [2] Trích câu thơ trong bài Mô ngư nhi – Nhạn khâu của tác giả Nguyên Hiểu Vấn

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 19: Báo đáp sầu nét mi

      Đúng lúc này, ai ngờ rằng, Cúc ma ma quỳ mặt đất dưới chân Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy, nhấc bình trà án kỷ lên nặng nề ném về phía Lão phu nhân. May nhờ Băng Ngưng nhanh mắt nhanh tay, xô Lão phu nhân ra khi chiếc bình trà vốn bay đến rất gần. Lão phu nhân ngã từ ghế xuống, lăn vài vòng rồi mới dừng lại. Dù thế nhưng vai bà cũng bị chiếc bình trà của Cúc ma ma ném trúng, bà nằm khuỵu mặt đất ngừng rên rỉ, có lẽ là bị thương khá nặng.

      “Cúc ma ma, bà muốn làm gì hả?”. Thẩm Tề lớn tiếng mắng câu, sau đó chạy đến đỡ Lão phu nhân dậy, dìu bà lên ghế, căn dặn hạ nhân: “ mời đại phu mau, mau lên!”. Lập tức, có hạ nhân vâng lời ngay.

      Thẩm Tề còn bồi thêm: “Người đâu, giải Cúc ma ma vào địa lao, chờ giao cho quan phủ xử trí”.

      “Dạ.” Hạ nhân đáp lời, bèn lấy dây thừng muốn trói Cúc ma ma lại.

      Vẻ mặt Cúc ma ma tràn đầy khinh miệt và bao dạn, hề sợ hãi chút nào còn chìa hai tay chờ hạ nhân đến trói lại để đưa đến địa lao.

      Lúc này, Lão phu nhân bỗng nhiên mở miệng: “Thả Cúc ma ma ra”.

      Thẩm Tề có phần kinh ngạc nhìn Lão phu nhân, giống như hiểu nổi những lời bà . Lão phu nhân liền lặp lại câu vừa rồi: “Các ngươi thả Cúc ma ma ra”.

      Lúc này Thẩm Tề mới có phản ứng, ngay lập tức : “Nghe thấy lời Lão phu nhân căn dặn chưa, các ngươi lui ra ”. Mấy hạ nhân kia vâng lời, lui sang bên.

      Lão phu nhân chậm rãi : “Cúc ma ma, từ khi Phúc Nhi còn , bà đối xử rất tốt với nó. Ta truy cứu chuyện bà dùng ấm trà ném ta. Tốt xấu gì bà cũng ở Thẩm gia hầu hạ ta mấy chục năm. Những tháng ngày tốt đẹp nhất của bà đều hư hao ở Thẩm gia. Chuyện tới nước này, hay ở, bà hãy tự quyết định. Nếu bà còn muốn ở lại Thẩm gia, ta tuyệt đối làm khó bà, toàn thể mọi người trong Thẩm gia cũng làm khó bà”.

      Cúc ma ma cười lạnh lùng, thân mình đứng thẳng lên, : “Lão phu nhân, bà vốn đâu phải người như thế. Bà cũng cần phải với tôi những lời đó”.

      Lão phu nhân cũng nổi cáu, hỏi: “Vậy trong lòng bà, ta là người thế nào?”.

      Cúc ma ma vẫn cười, bà ta đáp: “Lão phu nhân, bà là người thế nào, chẳng phải bà còn hơn tôi sao? Năm xưa chẳng phải bà cũng truy cứu Thúy Lan à? Kết quả sao, ta chết thế nào, chết thảm biết bao, trong lòng chính bà ràng nhất”. Cúc ma ma vừa vừa liếc mắt nhìn Thẩm Tề cái. Sắc mặt Thẩm Tề vẫn có gì thay đổi, tựa như Thúy Lan Cúc ma ma vừa kia có chút quan hệ nào với .

      Sắc mặt Lão phu nhân lại chuyển thành kinh hoàng, bà vỗ bàn theo bản năng rồi mới phát ra cử động bả vai vô cùng đau đớn. Bà quát to: “Từ Cúc, ngươi xằng xiên gì ở đây thế? Ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu, giờ ta bỏ qua cho ngươi, ngươi chẳng những biết mang ân, biết hối cải, mà còn đứng đây lời lẽ thuyết mê hoặc người khác. Có phải ngươi muốn ta đưa ngươi lên quan phủ ngươi mới cam tâm ?”.

      “Ha ha…” Cúc ma ma cười ha ha, chỉ ngón tay vào Lão phu nhân: “Lão phu nhân, bà chột dạ kìa. Bà chột dạ rồi. Tôi có xằng xiên hay , trong lòng bà hiểu nhất. Phải, bản thân tôi làm nhiều việc xấu, tôi là kẻ thủ đoạn độc ác, có điều, nếu so với bà, đúng là châu chấu đòi đấu với voi [1]. Tất cả những chuyện tôi làm đều học theo bà cả, đâu có bằng được phần vạn của bà”.

      [1] Câu gốc là “Tiểu vu gặp đại vu”. Chữ “Vu” ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau trời vực. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Tam quốc chí – Ngô thư – truyện Trương Hồng.

      Lão phu nhân chỉ vào Cúc ma ma, biết là phản bác được, hay là giận quá ra lời.

      Cúc ma ma liếc mắt nhìn Lão phu nhân, tiếp: “Lão phu nhân, trước tiên bà hại chết Thúy Lan, Bạch Tố Điệp, sau đó làm trượng phu tức chết, còn hại chết cả hai con dâu của mình nữa, mấy chục năm nay, bà bức tử biết bao nha hoàn. Lão phu nhân, bà bị trời phạt, bà chắc chắn bị trời phạt. Bà nhìn xem, những người bị bà hại chết trời nhìn bà kìa. Bọn họ đều cười, bà thấy chưa, Lão phu nhân, bọn họ đều rằng chờ bà gặp báo ứng. Ha ha ha …Lão phu nhân, tôi hận bà, chỉ cần Tử Cúc này ngày còn chưa chết, cũng chờ xem bà gặp báo ứng, xem Thẩm gia gặp báo ứng, ha ha ha….”. Cúc ma ma vừa vừa đứng lên, nhanh ra phía ngoài. Người đứng hai bên cũng biết nên ngăn bà ta hay mặc bà ta . Chỉ thoáng ngẩn ngơ, Cúc ma ma xa rồi.

      Sâu hồi lâu, Lão phu nhân mới hồi phục lại tinh thần, vừa sợ vừa tức, có phần hoảng loạn. Thân thể của bà liên tục run bần bật.

      Lúc này, Thẩm Tề nhân cơ hội tiến lên vài bước : “Lão phu nhân, Cúc ma ma dùng lời tà ngôn để mê hoặc người khác, hươu vượn mà thôi, nếu người bi bà ta mấy câu mà chọc giận bản thân mình quả là đáng”.

      Sầm Khê Huyền cũng phụ họa theo: “Đúng thế, Lão phu nhân, người ngàn vạn lần chớ nên tức giận. Đại phu đến rất mau thôi, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Chẳng phải người vẫn còn con và tướng công hiếu thảo với người đó sao?”.

      Phu thê bọn họ kẻ tung người hứng lập tức có người hô lên: “Lệnh Hồ đại phu đến rồi!”. Ngay sau đó, Lệnh Hồ đại phu râu tóc bạc phơ, lưng đeo hòm thuốc đến.

      Lão phu nhân giống như người nằm mơ còn chưa tỉnh mộng. Bà phất phất cánh tay bị thương, yếu ớt : “Tất cả mọi người giải tán . Tiêu đại nhân, Khánh tẩu, chuyện ngày hôm nay hai người thấy biết vậy, chứ đừng ra ngoài”. Tiêu Nhĩ và Khánh tẩu vội đáp lời. Lệnh Hồ đại phu chẩn bệnh cho Lão phu nhân, thế nên mọi người cũng ào ào tản .

      Tôi dẫn theo Băng Ngưng và Bảo Bảo, vừa mới ra đến cửa lớn, thấy Mộc Nhan hớt hơ hớt hải chạy lại, còn suýt nữa đâm sầm vào người tôi.

      “Mộc Nhan, làm sao thế? phải ta bảo em và Minh Nguyệt Hân Nhi trông nom hai vị tiểu tiểu thư sao?”. Tôi thấy vẻ mặt Mộc Nhan kích động khác thường, vội hỏi.

      Thấy tôi, Mộc Nhan mới thở phào hơi, như có quyết tâm, : “Đại thiếu phu nhân, hay rồi, mau đến xem nhị công tử chút , Nhị công tử…” Mộc Nhan đến đây, cơ hồ bật khóc. Đôi mắt vẫn còn sưng húp đỏ hoe.

      Trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ Thẩm Phúc nghĩ quẩn sao? Vội vàng hỏi: “Rót cục là làm sao? Em mau !”.

      Mộc Nhan thút thít trả lời: “Nhị công tử bế xác Tiểu thư, trước tiên vào trong phòng, mặc cho Tiểu thư xiêm y lúc đầu hai người thành thân, sau đó lại bế Tiểu thư ra ngoài phủ. giờ biết đâu nữa. Trong lòng em lo quá, sợ Nhị công tử nghĩ quẩn, làm chuyện gì ngốc nghếch. Nếu vậy, Mẫn Nhi tiểu thư và Linh Nhi tiểu thư còn ai chăm sóc nữa”. Mộc Nhan càng càng khổ sở, cuối cùng nhịn được khóc òa lên.

      Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, Mộc Nhan vừa khóc cái làm ruột gan tôi rối hết cả lên. “Thân thích còn xót xa, người ngoài ca hát”. Tôi cùng từng mất Băng Nhi, mùi vị mất người thân ra sao, tôi hiểu rất . Nghĩ đến cảnh từ giờ trong đại viện Thẩm gia, thậm chí ngay trong cõi đất trời này còn người tên Mai Nhiêu Phi này nữa, trong lòng tôi lại có cảm giác khó chịu nên lời, trống vắng nên lời. Nhưng lúc này phải là lúc để suy nghĩ về điều đó, việc nên làm là khuyên Thẩm Phúc nhất thiết được nghĩ quẩn.

      Tôi xoay người , thoáng thấy vể mặt Bảo Bảo cũng cố phần lo âu. Tôi ngay: “Mộc Nhan, trước tiên em về săn sóc hai vị tiểu tiểu thư với Minh Nguyệt Hân Nhi. Bảo Bảo, em mau về nhà thăm ca ca em . Băng Ngưng muội muội, hai người chúng ta tìm Nhị công tử, nhất định được để Nhị công tử xảy ra chuyện gì”. Bảo Bảo cảm kích nhìn tôi, quay đầu . Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, chúng ta nên đâu tìm nhị ca mới được?”. Băng Ngưng vốn gọi Thẩm Phúc là Nhị công tử, nhưng giờ có lẽ là cảm phục tình cảm rời bỏ của y với thê tử, liền gọi y là nhị ca.

      Tôi trầm tư đáp: “Ta nghĩ ra nơi mà nhị đệ có thể đến. , chúng ta tìm đệ ấy thôi”. Mộc Nhan nghe vậy, : “Đại thiếu phu nhân, Băng Ngưng tiểu thư, hai người nhất định phải tìm được Nhị công tử, khuyên cậu ấy đùng nghĩ quẩn”. Ánh mắt Mộc Nhan tràn đầy chờ mong, đến khi tôi và Băng Ngưng khá xa, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Mộc Nhan đứng đó trông theo.

      Ra khỏi đại môn Thẩm gia, sau khi tôi và Băng Ngưng rẽ vào mấy khúc ngoặt thẳng về hướng tây. Con đường này rất cũ kỹ, ít người lui tới, là con đường dẫn về vùng thôn quê hoang vắng, Băng Ngưng thấy tôi đến đây, nhất thời nổi lòng nghi ngờ hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu muốn dẫn muội đâu thế? Nhị ca ca đến đây ư?”.

      Tôi lắc đầu, trả lời: “Ta cũng biết, trước mắt đành phải thử vận may thôi. Đây là nơi duy nhất mà ta có thể nghĩ nhị đệ đến”.

      Chúng tôi thêm chốc nữa thấy có mấy người đứng túm tụm trước cửa tiệm dệt thủ công cũ, bàn luận sôi nổi. Tôi vội đến gần, hỏi: “Làm sao thế? cho cùng là có chuyện gì vậy?”.

      Mấy người đó thấy chúng tôi là người xa lạ, nhưng cũng chẳng kiêng kỵ gì, : “Chúng tôi vừa mới gặp chuyện rất kỳ quái. Mới nãy có người đàn ông mập mạp ôm thiếu nữ mặc hỷ phục tân nương về phía dốc Thất Lý”.

      Lập tức có người leo: “Đúng là kỳ lạ , chẳng lẽ gặp ma giữa ban ngày ban mặt à? Sao tôi thấy có cảm giác nữ tử kia là người chết nhỉ? Tay buông thõng xuống, cũng động đậy gì, nam nhân còn liên tục khoác tay nữ tử kia lên người y, nhưng lần nào cũng khoác được, bàn tay cứ thõng xuống. Các người xem, chẳng phải là người chết là gì?”.

      người đàn bà hét to: “Chẳng lẽ mọi người gặp ma ? Dốc Thất Lý vốn là chỗ chôn người chết. Mọi người chúng ta có nên báo quan ?”.

      ... ........


      Tôi và Băng Ngưng nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, biết Thẩm Phúc sao hết. Dốc Thất Lý là nơi có mộ phần tổ tiên của Thẩm gia, vậy Thẩm Phúc quả ôm thi thể Mai Nhiêu Phi đến phần mộ của Thẩm gia rồi.

      Tôi vội với đám người đó: “Mọi người đừng báo quan, đó phải là ma quỷ gì đâu, mà là đệ đệ của tôi và thê tử của đệ ấy. Đệ muội tôi qua đời, trong lòng đệ đệ đau buồn nên mới đưa nàng mai táng thôi. Nếu mọi người báo quan, chừng quan phủ cho rằng mọi người vô cớ sinh , đánh cho mỗi người năm mươi đại bản ấy chứ”. Tôi những lời đó chỉ nhằm hù dọa đám người kia chút, để nhắc bọn họ đừng có lung tung khắp nơi. Bọn họ nghe xong, quả nhiên có phần sợ hãi, lập tức giải tán hết.

      Tôi và Băng Ngưng chạy thẳng về phía dốc Thất Lý.

      Dốc Thất Lý có những gốc cổ thụ chọc trời, vang lên tiếng quạ kêu, cho dù ban ngày tới đó cũng thấy ớn lạnh từng hồi, dày đặc quỷ khí. Nơi này cũng chính là nơi sau khi Băng Nhi chết được chôn vào.

      Phần mộ của Thẩm gia đời đời đều được tu sửa ở đây. Tuy rằng chỉ là huyệt mộ, nhưng cũng được xây cất lộng lẫy, toát ra phong thái phú quý của gia tộc giàu sang. Trong đó, phần mộ của Thẩm lão gia được trang hoàng đẹp nhất. Được xây bằng đá xanh, đỉnh bằng ngọc thạch, bia bằng đá cẩm thạch, dát vàng gắn bạc, vô cùng khí thế. Bên cạnh huyệt mộ của ông còn có huyệt mộ khác giống như vậy, nhưng chưa có người, bia mộ cũng khắc chữ. Đây là Lão phu nhân chuẩn bị cho chính bà sau khi trăm tuổi. Mẹ ruột của Thẩm Tề - Thúy Lan, chỉ có nấm mộ nho , nằm trong góc mấy sáng sủa phía xa xa. Nhưng thoáng nhìn qua, tôi lại phát ra, trước phần mộ của dì Thúy Lan có đóa cúc vàng còn tươi. Tuy chỉ là hoa dại, nhưng cũng đẹp đẽ tươi tắn. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy, người chết rồi, nếu còn được người khác nhớ đến tốt biết mấy. Nhưng tôi biết sau khi tôi chết , Thẩm Hồng có lẽ nào quên sạch bách bóng dáng tôi ?

      Để phòng ngừa bọn trộm mộ, phần mộ của gia đình giàu có năm bốn mùa đều có người trông coi. Tôi và Băng Ngưng đứng tần ngần bên trong, chợt nghe có tiếng quát: “Ai lén la lén lút đây?”. Tiếp đó, ông lão gầy gò tựa hồn chợt xuất , miệng còn ngậm tẩu thuốc, dùng ánh mắt như cá chết nhìn chúng tôi. Nhất thời, tôi cảm thấy lông tơ dựng đứng hết cả lên. Ông lão này trông coi phần mộ tổ tiên của Thẩm gia biết bao nhiêu năm, cũng ai biết tuổi của ông. Chỉ thấy da mặt da tay ông lão như lớp vỏ cây đại thụ. Nhất là da mặt, giống như từng bị lửa đốt, thoạt nhìn hết sức kinh khiếp. Có điều chừng đó là dáng vẻ trời sinh. Quanh năm suốt tháng, bất kể xuân hạ thu đông, ông lão đều chỉ mặc bộ y phục, thoạt nhìn hết sức quỷ dị. Lão phu nhân gọi ông lão là “Quế thúc”.

      Vào ngày lễ ngày tết, tôi đều theo Lão phu nhân đến đây đốt vàng mã. Quế thúc nhìn tôi lúc rồi cũng nhận ra, : “ ra là Đại thiếu phu nhân, đến đây có việc gì thế?”.

      Tôi : “Quế thúc, tôi tới tìm nhị đệ, thúc có gặp đệ ấy ?”.

      Trong đôi mắt lão vẩn đục nhìn ra vui buồn, ông lão gật gật đầu, lấy tẩu thuốc chỉ chỉ, : “Cậu ấy ở bên kia, các sang gặp cậu ấy ”. Ngày thường tôi rất sợ Quế thúc, nhưng ngờ rằng ông ta lại thấu tình đạt lý đến thế, lập tức cảm ơn rồi đưa Băng Ngưng theo. Ông ta vẫn dùng ánh mắt vui buồn nhìn chúng tôi chằm chằm, trong thoáng chốc, tôi bỗng nhiên cảm thấy ông lão này có lẽ có quá khứ đầy máu và nước mắt bi hoan tự tại nào đó chăng. Bởi ánh mắt của ông ta vừa ảm đạm, vừa dường như có thể phá vỡ toàn bộ buồn vui thế gian này.

      Tôi và Băng Ngưng chậm rãi đến bên cạnh Thẩm Phúc. Giờ phúc này, y liều mạng dùng tay đào đất. Trước mặt y, là hố đất lớn . Thi thể của Mai Nhiêu Phi được đặt sang bên, xung quanh có xếp vòng hoa dại.

      Chúng tôi đến mà Thẩm Phúc như thấy. Y chỉ lo đào đất, đào rất nghiêm túc, rất cẩn thận. Mỗi cục đá y đều lấy ra, ném sang bên cạnh, sau đó lại tiếp tục đào. Tay y đầm đìa máu nhưng vẫn dừng lại. Dòng máu đỏ tươi hòa với bùn đất làm nhức nhối con mắt người nhìn thấy.

      Y cứ đào đất liên tục như thế, như bậc trượng phu chu đáo nhất, xây tổ ấm tình cho người thê tử mình thương nhất. Ánh mắt y chuyên chú, giống như ngoại trừ vieech làm cho thê tử mình ra, thế gian này còn việc nào đáng để y làm nữa.

      Băng Ngưng vừa muốn tiến lên hỗ trợ, tôi cản lại, lắc đầu, ý bảo đừng quấy rầy. Giờ này khắc này, trái tim Thẩm Phúc có lẽ rất yên bình. Giờ này khắc này, trong lòng y còn ai khác trừ thê tử y. Giờ này khắc này, có lẽ bọn họ vẫn tâm tình trong thế giới của hai người. Tôi nhác thấy, dùng tay quệt cái, mới phát ra mặt mình toàn nước mắt.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 20: Khóc nức lúc đêm trường

      Thẩm Phúc đào lấy đào để, bỗng nhiên đẩy nhanh tấc độ, bùn đất nhất thời bắn lên, y cũng để ý. biết bao lâu sau, y đào được hố to vuông vắn dành cho người. Y từ từ đứng lên, hái nhặt những bông hoa dại bé xíu và mớ cỏ xanh xung quanh, chậm rãi đặt vào trong mộ. Chờ đến lúc lót được tầng hoa cỏ mỏng dưới đáy, y mới đến bên cạnh Mai Nhiêu Phi, ôm thi thể của nàng ta vào lòng, trong chốc lát, nước mắt lại rơi như mưa. Cho tới giờ tôi vẫn biết rằng, nam nhân có thể bi thương đến độ ấy vì người con y dấu.

      Thẩm Phúc ôm Mai Nhiêu Phi, nỉ non thầm , hồi lâu sau mới đặt nàng ta xuống hố được lót nền bằng cỏ và hao dại kia. Thẩm Phúc chỉnh lại y phục của thê tử ngay ngắn, phủi từng chút bụi đất bấm người, hai mắt rưng rưng nhìn thê tử lâu là lâu, nhàng câu: “Phi Nhi, bất kể là nàng ở nơi đâu, ta đều nhớ nàng như thế. Ta hết lòng đối đãi với Mẫn Nhi và Linh Nhi của chúng ta, nuôi các con khôn lớn. ta cho các con biết rằng, các con có người mẹ tốt nhất đờii này, tiếc hy sinh bản thân mình vì tướng công và các con của mình. Phi Nhi nương tử tốt của ta, nàng ngủ , ta thường xuyên đến đây bầu bạn với nàng”. Thẩm Phúc xong, quay đầu sang hướng khác, giống như hạ quyết tâm lớn nhất, hai tay dùng sức đẩy mạnh chỗ bùn đất y đào nãy giờ xuống hố. Thân mình Thẩm Phúc vốn hơi mập, thay đổi vị trí, đứng lên cũng phải cố hết sức. Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi nhận ra rằng, y dùng hết sức lực của mình. khắc mai táng Mai Nhiêu Phi, đồng thời cũng mai táng luôn tấm chân tình dành cho người thê tử y toàn tâm toàn ý thương.

      Trong lòng tôi cũng vô cùng đau xót. Tôi cầm lòng đặng khe khẽ hát bài từ:

      “Phút chốc phù sinh, điêu linh bạc mệnh, lưu luyến hoài thương?
      Nhớ lúc nhàn giường thêu, tan cơn hồng vũ,
      Điêu lan quanh phủ, cùng tựa tà dương,

      Níu mộng vô phương, thơ tàn đừng tiếp, rồi khóc nức đêm trường.

      Dung nhan còn, riêng hồn theo gió cuốn, chưa thể tỏ tường,
      Hoài tìm bích lạc muôn phương,
      Nơi nhân gian thiên thượng, duyên trần chưa duyệt,
      Xuân hoa thu nguyệt, tơ lòng đau thương,
      Muốn kết vấn vương, trở mình rơi rớt, áo tuần bữa trước chừ phai hương,
      Thôi đành vậy, xóm bên tiếng sao thanh,
      Thôi khúc đoạn trường.”

      Hát xong, dư chưa dứt, Băng Ngưng cũng nức nở khóc theo.

      Lúc này, Thẩm Phúc lấp xong toàn bộ chỗ đất. Y nhìn tôi và Băng Ngưng vài lần, rồi với mặt đất: “ ‘Níu mộng vô phương, thơ tàn đừng tiếp, rồi khóc nức đêm trường, Dung nhan còn, riêng hồn theo gió cuốn, chưa thể tỏ tường. Hoài tìm bích lạc muôn phương, vuốt tóc mềm, sớm đến ắt có sương’ Phi Nhi, cho dù nàng đến chốn khác, chúng ta cách trở dương, nhưng nàng cũng phải chăm sóc mình tốt mới được”. Thẩm Phúc lại quay đầu, với tôi và Băng Ngưng: “Cửu Dung, Băng Ngưng, hai người về trước . Ta muốn bình tâm làm bạn với Phi Nhi thêm lúc nữa. Ta còn muốn đắp cho nàng phần mộ nữa. Ta nghĩ quẩn đâu, ta còn hai con Mẫn Nhi và Linh Nhi. Cảm ơn ý tốt của hai người, hai người về trước , giúp ta chăm sóc con , được ?”.

      Tôi nặng nề gật đầu, kéo tay Băng Ngưng : “Băng Ngưng muội muội, chúng ta về thôi”.

      Băng Ngưng cũng gật gật đầu, nhưng vẫn nhịn được thốt lên: “Nhị ca ca, huynh phải tự bảo trọng sức khỏe. Nếu huynh xảy ra điều gì…điều gì may, nhị tẩu mà biết, trời cũng ngủ yên được”. Băng Ngưng xong lại nghẹn ngào lúc. Thẩm Phúc quay mặt sang chỗ khác, yên lặng nhìn mô đất chôn cất Mai Nhiêu Phi trước mặt. Tôi nắm tay Băng Ngưng rời .

      Lúc đến lối ra của khu mộ Thẩm gia, chúng tôi gặp ông lão trông coi mộ kia. Ông dùng cánh tay khô đét như lớp vỏ cây khô châm lá thuốc trong tẩu thuốc. Sắc mặt ông vẫn xám nhợt nhưng túc mục, ông liếc nhìn chúng tôi cái, liền khiến chúng tôi cảm thấy quỷ dị thể tả được. Người này giống như bò ra từ trong mộ vậy, hề có chút sinh khí nào.

      Tôi vẫn kiên trì tới cùng : “Quế thúc, chúng tôi đây. Nhị công tử Thẩm gia vẫn ở bên trong, phiền thúc giúp trông chừng đệ ấy, đừng để đệ ấy xảy ra chuyện gì”. Quế thúc dùng ánh mắt có lẽ khô cạn nhìn tôi và Băng Ngưng, đáp: “Tôi biết rồi. Có điều nếu phải chết chắc chết, còn nếu phải chết, có muốn ngăn cũng ngăn được”.

      Nghe xong những ông lão , tôi và Băng Ngưng càng cảm thấy quỷ khí u. Băng Ngưng giật giật tay áo tôi, tôi vội dẫn bé rời .

      Rời khỏi dốc Thất Lý, trở lại Thẩm gia, tôi và Băng Ngưng đến gặp Bảo Bảo. Hỏi chuyện ca ca bé, Bảo Bảo đáp: “Nhị thiếu phu nhân quả nhiên thả ca ca em ra rồi. Người bắt ca ca em đối xử tốt với huynh ấy lắm, chẳng những đánh mắng mà còn đến lúc thả ca ca em về còn cho thêm mười lượng bạc, để huynh ấy sống tốt hơn. Chắc Nhị thiếu phu nhân dặn thế. ra Nhị thiếu phu nhân cũng phải người xấu xa đến vậy”.

      Tôi cười khổ, cũng gì thêm, chỉ dẫn theo hai bé đến thăm Mẫn Nhi và Linh Nhi. Vú em cho Linh Nhi ăn sữa, Linh Nhi vừa mới ngủ xong, con bé ngủ rất ngoan, hoàn toàn biết mẹ ruột của mình còn dương thế. Mẫn Nhi có chút hiểu biết, lại có vẻ hơi nôn nóng bất an. Con bé di chuyển bàn chân lại lại trong phòng, cầm được lòng : “Sao cha con còn chưa tới? Mẹ con đâu? Mẹ ngủ lâu như vậy rồi mà sao bây giờ còn chưa tỉnh? Có phải mẹ con hư nên làm bà nội giận ? Lần sau con gặp bà nội dỗ dành bà, bảo bà sau này đừng giận mẹ nữa”. Mẫn Nhi liên tục những lời này, chỉ suy nghĩ theo chiều hướng tốt của mình mà biết rằng mẹ con bé hóa thành nắm đất vàng trong khu mộ của Thẩm gia rồi.

      Tôi cùng Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, Bảo Bảo và Mộc Nhan cùng nhau chăm sóc hai con bé, đến sẩm tối, cuối cùng Thẩm Phúc cũng về. Ánh mắt y vô cùng tiều tụy. Thoạt nhìn, toàn bộ con người như già mười tuổi chỉ trong ngày. Mẫn Nhi đón y từ phía xa, kêu to: “Cha, cha về rồi, Mẫn Nhi nhớ cha muốn chết”. Thẩm Phúc thấy Mẫn Nhi, ôm con bé vào lòng, kiềm chế được rơi nước mắt.

      Mẫn Nhi hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi: “Cha làm sao thế, sao cha lại khóc? Mẹ bảo là , trẻ con hay khóc phải là bé ngoan. Cha, mẹ đâu?”. Nghe Mẫn Nhi hỏi Mai Nhiêu Phi, Thẩm Phúc ngơ ngác hồi lâu mới trả lời: “Mẫn Nhi, từ nay về sau mẹ con về nữa. Mẹ con chết rồi. Từ giờ trở con và em phải nghe lời cha, cùng sống với cha”. Y còn chưa dứt lời, khóc rũ ra, Mẫn Nhi nghe cha mẹ về nữa, trong lòng liền cảm thấy vô cùng tủi thân, cũng mở miệng khóc ào lên, nhất thời, cả đại viện Thẩm gia toàn là tiếng khóc, vô cùng thảm thiết.

      Tôi thở dài dài, trong lòng cảm thấy đau đớn khó thành lời. Giữa lúc lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy nắng xế như lửa, tà dương như máu, đôi mắt nhức nhối vô cùng.

      Từ sau khi Thẩm Phúc tự mình mai táng Mai Nhiêu Phi ở khu mộ Thẩm gia, liên tiếp nhiều ngày sau, còn ai đề cập đến chuyện này nữa. Mai Nhiêu Phi cứ như vậy mà tan biến khỏi Thẩm gia, lúc chết vô cùng thê lương, ngay cả cỗ quan tài cũng có. Nhưng nàng ta lại là hạnh phúc vô cùng, cuối cùng làm nữ nhân, nàng ta vẫn có thể có được toàn bộ tình của trượng phu mình.

      Từ sau khi xảy ra việc của Mai Nhiêu Phi, trong đại viện Thẩm gia liền lạnh lẽo vắng vẻ hẳn . Ngay cả hai nha đầu Mẫn Nhi và Linh Nhi, cũng rất ít khi nghe tiếng hai bé khóc.

      Sau khi trải qua chuyện này, cả người Lão phu nhân gầy rộc cách nhanh chóng. Bà vốn mang bệnh, giờ càng trầm trọng hơn, có đôi khi hóa hồ đồ, kéo tay nha hoàn gọi: “Tương Nhi”, “Phi Nhi”, kéo tay hạ nhân kêu “Hồng Nhi”, “Phúc Nhi”, lúc Mai Nhiêu Phi muốn lấy mạng bà, lúc Thẩm Phúc muốn tìm bà báo thù, lúc Thúy Lan đến bóp chết bà, rồi mơ thấy Thẩm lão gia đến dắt bà . Nhưng phần lớn thời gian, Lão phu nhân cũng tỉnh táo. Những lúc bà tỉnh táo trở nên cực kỳ im lặng, chỉ có A Thanh ở bên cạnh phe phẩy quạt đuổi muỗi cho bà.

      Sau khi Lão phu nhân bị bệnh, Thẩm Tề bắt đầu quản lý đại viện Thẩm gia và phường rượu. Cũng bởi được Thúy Lan sinh ra, Lão phu nhân vô cùng cảnh giác ; nhưng bệnh tình của Thẩm Hồng cứ dai dẳng thôi, luôn thấy biến chuyển. Còn với Thẩm Phúc, cảnh giác của Lão phu nhân lại càng nhiều hơn, bà luôn cảm thấy sớm muộn gì Thẩm Phúc cũng hãm hại bà vì báo thù cho Mai Nhiêu Phi. Vù thế, bà liền truyền lệnh để tôi quản lý đại viện và phường rượu Thẩm gia, tôi nhất thời bận tối mắt tối mũi, chỉ hận thể phân đôi bản thân ra.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 21: Liễu ám lại hoa minh

      Tình hình như thế kéo dài cho đến tận tháng Sáu. Màu hạ năm nay, thời tiết nóng rực khác thường, mới sáng sớm mỗi ngày, mặt trời khạc ngọn lửa nóng phừng phừng xuống mặt đất.

      hôm sau giờ Ngọ, mặt trời vốn chói chang lóa mắt bỗng nhiên biến mất, đất trời trở nên u mù mịt, làm người ta cảm thấy nặng nề khách thường. Tôi dỗ dành Linh Nhi bi bô tập trước mặt Lão phu nhân, bỗng nhiên có hạ nhân vào bẩm báo: “Bẩm Lão phu nhân, bên ngoài có hai bổ khoái muốn gặp người”.

      Sắc mặt Lão phu nhân nhất thời có phần kinh hãi, với tôi: “Từ xưa đến nay Thẩm gia giao du với quan phủ, bỗng nhiên sao lại có hai bổ khoái đến đây, có việc gì thế nhỉ?”.

      Tôi cũng để tâm lắm, đáp: “Lão phu nhân, bất kể ra sao người vẫn nên gặp bọn họ , dù gì cũng là người của nha môn”.

      Lão phu nhân gật đầu : “Cũng phải, gặp cũng sao”, Lão phu nhân lập tức căn dặn hạ nhân mời hai bổ khoái kia vào.

      Hai bổ khoái nọ người vận y phục sai dịch đỏ thẫm, khác với y phục nha dịch màu xanh sẫm của bổ khoái trong huyện, có lẽ là người nơi khác. Lão phu nhân ngay lập tức mời hai người bọn họ ngồi, bảo nha hoàn dâng trà, rồi mới lên tiếng: “Chẳng hay hai vị bổ khoái đại nhân là người chỗ quan nha nào? Hôm nay đến Thẩm gia ta có chuyện gì ?”.

      bổ khoái cao to chắp tay : “Lão phu nhân, lần này ty chức phụng mệnh của Đỗ Diên Sùng Đỗ đại nhân, đặc biệt đến Thẩm phủ mời Lão phu nhân lên huyện nha chuyến”. Tôi nghe thế, có chút nghi ngờ hỏi: “Đỗ đại nhân và Thẩm gia chúng tôi vốn là chỗ thông gia. Đỗ đại nhân đến đây, sao tới quý phủ chúng tôi chơi mà lại muốn mời Lão phu nhân đến huyện nha chứ?”.

      “Việc này…” Bổ khoái cao to hơn chút nghe tôi hỏi thế, hổi lâu mới lên tiếng: “Lần này Đỗ đại nhân đến Duy huyện phải để tới thăm tiểu thư nhà chúng tôi, mà là vì vụ án mạng”.

      “Án mạng?” Điều này, đừng là tôi, ngay cả Lão phu nhân nhất thời cũng kinh ngạc đôi chút, bà hỏi: “Rốt cục là án mạng gì? Sao lại mời Lão phu nhân đến đó?”.

      Bổ khoái ục ịch hơn : “Thẩm lão phu nhân, tôi cũng ngại hơn. Khổ chủ của án mạng này tố cáo với đại nhân chúng tôi, hung thủ là bà”.

      Lão phu nhân lập tức biến sắc, bà quát hỏi: “Là ai đến tố cáo lão thân? Cho tới giờ lão thân ra khỏi cửa, khi nào lại dính dáng đến án mạng chứ?”. Tôi cũng cười bồi, : “Phải đó, hai vị bổ khoái đại ca, chẳng lẽ là nhầm ư?”.

      Hai bổ khoái kai nhìn Lão phu nhân, vẫn là bổ khoái cao to lên tiếng: “Lão phu nhân, loại án mạng này, chúng tôi sao có thể nhầm người. Người tố cáo bà cũng phải hạng vô danh tiểu tốt gì, cũng coi như là người đứng đầu Duy huyện, đó chính là Huyện lệnh Duy huyện Mai Mặc Mai đại nhân”.

      “Hả?” Lão phu nhân hỏi: “Vì sao Mai đại nhân lại tố cáo ta? Ông ta có thể tố cáo ta tội gì?”.

      Bổ khoái ục ịch kia : “Thẩm lão phu nhân, Mai đại nhân tố cáo với Đỗ đại nhân rằng bà bức tử con ruột của ông ấy là Mai Nhiêu Phi, xem mạng người như cỏ rác, tội thể tha thứ”. tới Lão phu nhân sau khi nghe xong những lời này, vẻ mặt khiến người ta khiếp sợ ô cùng, mà riêng tôi cũng nghĩ mãi chưa ra. Chuyện Mai Nhiêu Phi qua lâu như vậy, lúc ấy Lão phu nhân cũng phái người báo cho Mai Mặc rằng con ông ta qua đời vì cơn bạo bệnh. Mai Mặc ước chừng nghe được chân tướng từ phía Tiêu Nhĩ, thấy Lão phu nhân báo thế, ông ta cũng gì, và cũng có ý muốn truy cứu.

      Thi thể của Mai Nhiêu Phi được Thẩm Phúc chôn cất, ngay cả cỗ quan tài mỏng cũng có. Thẩm gia chưa từng tổ chức tang lễ này nọ cho Mai Nhiêu Phi, Mai Mặc cũng trách tội. Nhưng vì sao đến hôm nay, ông ta lại truy cứu? Hơn nữa, còn lời mà kiện Lão phu nhân lên tận chỗ Tri phủ Đỗ Diên Sùng, chuyện này làm cho người ta nghĩ mãi ra.

      Lúc Lão phu nhân vẫn còn kinh ngạc, bổ khoái cao to kia đứng lên, hai tay chắp thành quyền : “Giờ mời Lão phu nhân theo chúng tôi lên huyện nha chuyến. Nếu Lão phu nhân có cần dặn dò gì đừng ngại dặn dò luôn”.

      Tôi thấy Lão phu nhân nhất thời có phần hoảng hồn chưa ổn định lại, bởi thế nên với hai vị bổ khoái: “Hia vị bổ khoái đại ca, có lẽ các vị cũng biết, Thẩm gia chúng tôi là danh gia vọng tộc trong Duy huyện, lại phụ trách nấu rượu cho hoàng gia. Lần này Lão phu nhân đến nha môn, tuy rằng chẳng mấy là có thể về, nhưng có số việc vặt thể dặn dò được. Mời hai vị bổ khoái đại ca về huyện nha hồi báo với Tri phủ Đỗ đại nhân như vậy trước, Lão phu nhân chúng tôi đến sau”.

      Hai bổ khoái kia đưa mắt nhìn nhau, có phần khó xử: “Nhưng lệnh của Đỗ đại nhân là phải… lập tức đưa Lão phu nhân đến huyện nha”.

      Tôi cười bảo: “Vậy làm phiền hai vị bổ khoái đại ca về với Đỗ đại nhân rằng, việc này là ý của tôi. Tôi là Lãnh Cửu Dung, bằng hữu của Tiểu Lang Tiết vương gia, tôi tin rằng Đỗ đại nhân giữ thể diện cho Tiết vương gia”.

      Hai bổ khoái kia nghe thấy tên của Tiết Vương gia, vẻ mặt tức khắc trở nên kính nể: “Tất thảy cứ làm theo lời phu nhân ”.

      Tôi gật gật đầu, : “Nếu vậy, cảm tạ hai vị bổ khoái đại nhân”. Lúc này tôi mới ra lệnh để hạ nhân lấy ngân lượng đưa cho hai người bọn họ rồi tiễn họ ra khỏi phủ.

      Sau khi hai bổ khoái kia rồi, vẻ mặt Lão phu nhân vẫn có chút khó coi, bà : “Nghiệp chướng mà ! Nghiệp chướng mà! Quả là nghiệp chướng mà! Thẩm gia ta mấy năm nay sao mà gia môn bất hạnh thế?”.

      Tôi bế Linh Nhi, : “Lão phu nhân, việc này, trước tiên người đừng hoảng sợ. Theo con thấy, bất kể là có người có ý định hãm hại Thẩm gia, khơi mào rắc rối cũng được, hoặc là Mai đại nhân thay đổi ý định, muốn báo thù cho con cũng xong, việc khẩn cấp chúng ta cần làm trước mắt là tìm trạng sư giỏi”.

      Lão phu nhân gật đầu: “Con rất phải, Cửu Dung, việc này mang lại phiền toái cho con rồi. Kỳ nếu ngày hôm đó ta chịu tha cho Mai Nhiêu Phi có hậu quả như hôm nay. Quả tình là nghiệp chướng mà”.

      Tôi biết tính tình Lão phu nhân cương nghị, muốn bà thừa nhận sai lầm quả là dễ dàng, giờ bà lại có thể ngay trước mặt tôi, hơn nữa còn rất ăn năn, là cực kỳ hiếm thấy. Nhưng nếu sớm biết có ngày hôm nay, hà tất khi xưa còn làm vậy?

      Tôi nghe bà thế, thêm lời nữa, chỉ dặn dò Khánh thúc mời trạng sư giỏi nhất trong Duy huyện.

      Linh Nhi hơi đói bụng, tôi bèn sai vú em đưa uống sữa. Tôi và Lão phu nhân chuyện câu được câu chăng thấy Minh Nguyệt Hân Nhi chạy xộc vào. Trước tiên con bé chào hỏi Lão phu nhân rồi chạy đến với tôi: “Thiếu phu nhân em có chuyện muốn với và Lão phu nhân”.

      Tôi cười bảo: “Nha đầu ma mãnh này, em có cách nào đừng ngại ra”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngượng ngập đáp: “Thiếu phu nhân, em muốn chuộc thân rời ”.

      Tôi nghe xong, thấy ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Em có tính toán gì chưa?”.

      Con bé đáp: “Đến giờ Tiêu Tiếu cũng tích góp được chút bạc rồi. Tận đáy lòng huynh ấy cũng thích cuộc sống có nhiều thị phi. Bởi thế hai người chúng em tính rằng chờ sau khi em chuộc thân xong, về quê huynh ấy ở Từ Châu thành thân, sau đó chàng cấy cày thiếp dệt vải, sống những ngày yên bình. Thiếu phu nhân, em biết Thẩm gia đúng thời kỳ rối ren, lúc này chúng em bỏ quả tình phải. Nếu muốn chúng em , chúng em nữa, ở lại giúp đỡ ”.

      Tôi lắc đầu : “Trai khôn dựng vợ, lớn gả chồng. Đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý, sao có thể vì Thẩm gia nhiều việc mà để em ? đại gia tộc lớn như Thẩm gia, lúc nào chẳng có nhiều việc. Ta giữ các em lại được lúc, chứ có giữ các em được cả đời ? Em cứ yên tâm xuất giá !”. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi vậy, da mặt nhất thời đỏ ửng lên.

      Con bé lại đến trước mặt Lão phu nhân, quỳ xuống : “Lão phu nhân, người nuôi Minh Nguyệt Hân Nhi con khôn lớn nếu có người, cũng có Minh Nguyệt Hân Nhi này. Trước kia con luôn làm người tức giận , người đừng để bụng. Sau khi con rồi, con thường xuyên nhớ đến người. Người phải cố gắng chăm sóc cho mình”. Minh Nguyệt Hân Nhi xong, có phần nghẹn ngào.

      Lão phu nhân lại đích thân đỡ con bé dậy: “Con ngoan, con ngoan. Con theo ta ngần ấy năm, cũng hầu hạ ta ngần ấy năm. Ta coi con như con của ta rồi. Tiêu Tiếu kiai cũng là người tệ. Lúc đầu ta nghĩ oan cho nó, nhưng phải vậy. Minh Nguyệt Hân Nhi, con cũng đừng chuộc thân hay chuộc thân gì hết. Chờ sau khi ta xong vụ kiện này, ta nhất định gả con xuất giá rình rang như gả con ta vậy. Còn tặng cho con của hồi môn hậu, để con và Tiêu Tiếu sống thoải mái. Thẩm gia chúng ta lâu rồi có chuyện vui, cũng nên làm chuyện gì đó náo nhiệt chút !”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi vốn là người xử theo cảm tính, nghe Lão phu nhân xong nước mắt lưng tròng, lúc sau mới lên tiếng: “Cảm tạ Lão phu nhân”.

      Đúng lúc này, Khánh thúc được tôi phái mời trạng sư ủ rũ trở lại. Thấy ánh mắt ông, tôi liền biết lo liệu mọi hề thuận lợi.

      Tôi hỏi: “Khánh thúc, sao thế?”. Khánh thúc đáp: “Lão phu nhân, Thiếu phu nhân…”. đến đây, ông lập tức trở nên ấp úng.

      “Sao thế? Khánh thúc. Cứ thẳng đừng ngại”, Lão phu nhân .

      “Dạ”. Khánh thúc , “Tôi mời mấy đại trạng sư trong huyện, thế nhưng khi bọn họ nghe là vụ kiện của Lão phu nhân ai chịu nhận. Chẳng còn cách nào, tôi lại tìm mấy tiểu trạng sư khác, nhưng bọn họ vẫn chịu. Tôi nghe ngóng hồi lâu mới biết rằng, ra Mai teri huyện ngầm với những trạng sư đó, nếu ai muốn làm trạng sư cho Lão phu nhân tức là gây với Mai tri huyện. Tục ngữ huyện quan bằng quản [1]. Mai đại nhân phong thanh như thế, ai còn dám nhận vụ kiện này nữa?”.

      [1] Ý muốn khi có việc gì đó xảy ra, tìm người quản lý cấp cao chẳng thà tìm người quản lý địa phương trực tiếp còn hơn.

      Tôi nghe xong lời Khánh thúc , trong lòng chấn động, càng thêm khẳng định chuyện này có người tính toán phía sau, muốn gây khó dễ cho Lão phu nhân và Thẩm gia. Nhưng tôi nghĩ cả buổi cũng ra được là ai. Nếu là phu thê Thẩm Tề , chỉ e bọn họ có bản lãnh lớn đến thế, khiến Huyện lệnh ra tay bán mạng cho mình. Về phần Cúc ma ma, lại càng thể.

      Khuôn mặt Lão phu nhân phủ tầng khí lạnh, rằng. Tôi lên tiếng: “Khánh thúc, nếu Thẩm gia chúng ta chịu chi ra nhiều bạc, chẳng lẽ cũng ai dám nhận vụ kiện này à?”.Khánh thúc lắc đầu đáp: “Phí mời trạng sư bình thường cùng lắm chỉ mấy trăm lượng thôi. Tôi ra giá đến vạn lượng, thế mà vẫn có ai chịu ra mặt. Bạc dĩ nhiên quan trọng, thế nhưng những người này còn băn khoăn, chính là tính mạng của bản thân và người thân họ nữa”. Tôi gật đầu, : “Vậy ra roi thúc ngựa, sang huyện khác bên cạnh mới trạng sư đến đây vậy”.

      Khánh thúc vẫn lắc đầu, ông thở dài : “Lão phu nhân, những lời này tôi vốn nên ra, tránh cho người nghe xong đau lòng. Nhưng mà tôi nghe trạng sư Trần Thiên Mật quen thân với tôi , trạng sư trong tỉnh được hạ lệnh thông cáo rằng, Lão phu nhân bức tử con dâu, tội nghiệt ngút trời, nhất định là lẽ trời vằng vặc, báo ứng xác đáng, chỉ cần là trạng sư Sơn Đông, ai được phép nhận vụ kiện của Lão phu nhân. Nếu ai ra mặt giúp Lão phu nhân, bị hủy tư cách trạng sư”.

      Lão phu nhân nghe thế, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, nhất thời bệnh khí công tâm, lên cơn ho suyễn, cuối cùng lại thổ ra máu. Minh Nguyệt Hân Nhi vội đấm lưng cho Lão phu nhân.

      Tôi nhất thời cũng nhíu mày lên tiếng. Chuyện đến nước này rất ràng, có người cố ý phá rối sau lưng, muốn lật đổ Thẩm gia. Hơn nữa, người này chắc chắn là kẻ có quyền cao chức trọng, chừng, chính là Tri phủ Đỗ Diên Sùng kia. Bởi người có thể khiến toàn bộ trạng sư trong tỉnh ai dám nhận vụ kiện của Thẩm gia cũng chỉ có thể có mình lão. Tuy rằng Đỗ Linh Nhược gả vào Thẩm gia, nhưng trước sau đủ việc xảy ra, hơn nữa Đỗ Linh Nhược cũng chỉ là bình thê của Thẩm Hồng, chẳng hề được Thẩm Hồng săn sóc chiều. Có lẽ vì Đỗ Diên Sùng thương con , ghi hận trong lòng, đây cũng phải là chuyện thể. Mà nay, vụ kiện này lại do lão làm chủ thẩm, tình hình xem ra vô cùng bất lợi với Lão phu nhân, với Thẩm gia.

      Lão phu nhân vất vả lắm mới nén được cơn ho, hỏi tôi: “Dung Nhi, theo ý con, chuyện này phải làm sao bây giờ?”.

      Toi cười, an ủi bà: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Nếu quả có trạng sư, tự chúng ta cãi vụ kiện này . Cái chết của nhị đệ muội ngày hôm đó có quan hệ trực tiếp với Lão phu nhân. Tuy rằng Lão phu nhân có bắt buộc muội ấy rời khỏi Thẩm gia, đúng là có quá đáng đôi chút, nhưng cũng chỉ bởi muội ấy làm việc sai trái, mà Lão phu nhân lại đương cơn giận dữ. Tội bức tử vừa hiển nhiên là thể thành lập”.

      Lão phu nhân nghe tôi vậy, vẻ mặt cũng dịu vài phần, nhưng phải còn lo âu: “Nếu Mai Mặc tìm được người mực chắc chắn rằng ta bức tử Phi Nhi, chúng ta lại có trạng sư, vậy phải tính sao?”.

      Tôi biết giờ Lão phu nhân hoang mang lo sợ, trong lòng cũng hiểu được có thể là do có người rắp tâm muốn hại bà – chủ Thẩm của vụ án này – nhưng lại tiện ra. Nghe bà hỏi thế, tôi cũng nhất thời khó mà trả lời.

      Minh Nguyệt Hân Nhi bỗng nhiên mở miệng: “Đúng rồi, mọi người nhắc tới em cũng thiếu chút quên luôn, em có quen trạng sư đấy!”.

      Nghe Minh Nguyệt Hân Nhi thế, tôi hỏi lại: “Minh Nguyệt Hân Nhi, người mà em quen ta cũng biết hơn phân nửa, sao em lại quen trạng sư chứ? Ta chưa từng nghe em nhắc đến”.

      Minh Nguyệt Hân Nhi có phần đắc ý : “Thiếu phu nhân, chuyện biết về em còn nhiều lắm. Nhưng mà trạng sư này mọi người đều biết cả”.

      “Ai?” Tôi và Lão phu nhân đồng thanh hỏi.

      Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Người đó chính là….. Tiêu Tiếu!”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :