1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 12: Mây rẽ thấy trăng thanh (1)

      Lòng tôi đầy áy náy, : "Minh Nguyệt Hân Nhi, là chuyện lần này do ta làm liên lụy đến hai người. Nếu ta cử hai người lên kinh thành, hai người gặp nguy hiểm, Tiêu Tiếu cũng bị thương".

      Minh Nguyệt Hân Nhi liếc xéo tôi hai cái, chép chép miệng bảo: "Thiếu phu nhân, đừng đến mấy chuyện đó nữa. Rốt cục trong lòng có tâm gì, chớ ngại ra cho em nghe chút. Minh Nguyệt Hân Nhi em thông minh lanh lợi như vậy, chừng có thể giúp sao?".

      Tôi lắc lắc đầu. Minh Nguyệt Hân Nhi giậm chân bảo: "Thiếu phu nhân, nếu tức là coi em như người nhà. Xem như Minh Nguyệt Hân Nhi em nhìn nhầm rồi, hừ!".

      Tôi vẫn gì. Nhưng Minh Nguyệt Hân Nhi lại nhạy bén, con bé : "Thiếu phu nhân, chẳng lẽ lo lắng vì biết có nên cho Lão phu nhân chuyện mười hai vạn lượng bạc kia à?". Tôi gật đầu.

      Minh Nguyệt Hân Nhi nghĩ lát, đoạn lên tiếng: "Thiếu phu nhân, em chỉ là tiểu nha đầu, thể quyết định việ gì giúp cả. cân nhắc chuyện này, đương nhiên là vì phải suy nghĩ cho người kẻ dưới của Thẩm gia. Có điều, em kể cho câu chuyện. Câu chuyện này em nghe người khác kể hồi còn bé thôi".

      Tôi có chút tò mò nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi. Minh Nguyệt Hân Nhi kể: "Nghe trước kia có , bé lớn lên trong gia đình hết sức nghèo khó. Lúc ăn Tết, hấy tỷ tỷ nhà người khác có áo mới, dây cột tóc mới, trong lòng bé hết sức khó chịu. Vì thế, cha của bé mới với bé rằng: "Con , chờ cha kiếm được tiền, cha cũng mua cho con". bé biết cha mình chỉ vật mà thôi, chứ vốn cũng chẳng mua nổi, nên bé im lặng. Có hôm, bé thừa dịp nhà vị tỷ tỷ có ai, bèn chạy đến đó ăn trộm xiêm áo của tỷ tỷ ấy. Thiếu phu nhân, đoán xem sau đó thế nào?".

      Tôi cười đáp: "Đương nhiên là bé đó mặc áo vào, khoe rằng bản thân mình cũng có đồ mới".

      "Sai rồi!". Minh Nguyệt Hân Nhi ra sức lắc đầu: "Mới đầu em cũng nghĩ thế, nhưng người kể câu chuyện này cho em biết nào có phải như vậy. bé kia trộm được xiêm áo, xé thành từng mảnh từng mảnh rách bươm, sau đó ném xuống cống ngầm. Cha bé thấy thế, trong bụng cảm thấy vô cụng xấu hổ vì mua được cho con mình tấm áo, nên cũng năng gì. Đợi đến khi bé này lớn lên, ta làm thiếu phu nhân của gia đình giàu có. ta sinh ra có sẵn mỹ mạo xinh xắn, trong lòng hết sức tự phụ. Có lần, công tử nhà phú hộ đưa theo vị hôn thê đến gia đình này chúc thọ người chủ. Vị công tử nhà phú hộ kia phong lưu phóng khoáng, phong thái nhàng, nhưng nhan sắc vị hôn thê của chàng chỉ thường thường bậc trung. Song vị công tử ấy vẫn đối xử rất tốt với vị hôn thế của mình, mặc cho giờ làm vợ người kia bày ra tư thế dung nhan nào nữa, chàng vẫn buồn liếc mắt cái. ta vì đố kỵ nên vạch ra kế sách ác độc, hại chết vị hôn thê của chàng".

      Minh Nguyệt Hân Nhi xong, nhìn tôi chăm chú buồn chớp mắt.

      Tôi cười : "Minh Nguyệt Hân Nhi, câu chuyện của em đúng là rất thú vị. Nhưng ta hiểu, em muốn gì với ta?".

      Minh Nguyệt Hân Nhi xem chừng muốn kêu ầm lên: "Thiếu phu nhân! Điều em muốn rất đơn giản, đó chính là nếu trừng trị những tội ác nho , như vậy người phạm sai lầm ngày càng táo tợn, làm ra càng nhiều chuyện sai lầm. Minh Nguyệt Hân Nhi em hiểu đạo lý lớn lao, câu chuyện em kể cũng chẳng ra gì. Nhưng Thiếu phu nhân, chẳng lẽ cảm nhận được điều gì trong này sao? Người con sau cùng giết người kia, lúc mới bắt đầu, trong lòng nghĩ rằng, miễn là ta có được, người khác cũng đừng hòng có được, cho nên mới trộm quần áo của tỷ tỷ nọ rồi xé rách ném , để tỷ tỷ và ta có y phục như nhau. Cũng bởi vì cha ta thấy cắn rứt trong lòng nên mới mắng ta. Vì thế, đến khi lớn lên, bởi vì vị công tử kia buồn liếc mắt đến ta, nhưng lại đối xử với vị hôn thê rất tốt, trong lòng ta lại nghĩ, nếu ta có được, người khác cũng đừng mong có được, thế nên mới dùng cách ác độc để hại chết vị hôn thê của công tử đó. Thiếu phu nhân, ngẫm thử xem, nếu ngay lúc ban đầu cha ta dạy dỗ ta luôn, về sau này, ta sao có thể lâm vào bước đường như vậy? Đây gọi là cái gì tiểu cái gì đại ấy nhỉ".

      Tôi : "Tiểu ác bất trừng, đại ác bất giới".

      Minh Nguyệt Hân Nhi giậm chân reo lên: "Đúng thế đấy. Thiếu phu nhân, trong lòng cũng rồi đấy. giờ tựa như người cha trong câu chuyện đó, còn người tham ngân lượng giống như bé kia. Nếu giờ phớt lờ , chờ tới lúc lỗi lầm biến thành tội ác lơn, có muốn xen vào cũng muộn rồi".

      Tôi thở dài, lời Minh Nguyệt Hân Nhi quả hết sức chí lý. Toàn bộ việc phát triển đến ngày hôm nay, còn là chuyện nữa. Nêu tôi vẫn vờ thấy, có phản ứng, biết đám người Mai Nhiêu Phi còn dám làm ra những chuyện gì nữa. "Tiểu ác bất trừng, đại ác bất giới", nếu từ đầu Lão phu nhân hiểu được điều này, có lẽ Liễu Vũ Tương cũng bị kẽ khác hãm hại, Lạc Lạc đương nhiên nghĩ đến báo thù, cũng vì thế mà hại chết Băng Nhi. Chuyện xấu luôn nối tiếp, nếu có thể sửa đổi tận gốc mới là tốt nhất.

      Tôi nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi chăm chú, rành rọt từng chữ: "Minh Nguyệt Hân Nhi, cám ơn em hôm nay cho ta nhiều ý kiến đến vậy, cuối cùng ta nghĩ ra phải làm thế nào rồi".

      Minh Nguyệt Hân Nhi thẹn đỏ mặt, : "Thiếu phu nhân, nghĩ thông là được rồi. Em chỉ thông minh nhanh nhẹn chút thôi, ra cũng có cho được ý kiến nào đâu".

      Qua thêm chốc nữa, vầng dương mới hú chậm rãi xuất trong ánh ban mai. Cả đại viện Thẩm gia đều đắm mình trong ánh sáng mặt trời buổi sớm.

      Tôi bảo Minh Nguyệt Hân Nhi đánh thức Bảo Bảo và Băng Ngưng, sau khi rửa mặt chải đầu theo tôi đến gặp Lão phu nhân.

      Lúc vào chính đường vẫn còn khá sớm. Lão phu nhân ngồi đó ăn điểm tâm. Bệnh tình của bà khá lên nhiều, mỗi buổi sáng bà đều dậy sớm luyện tập Ngũ Cầm hí (1).

      (1) Ngũ Cầm Hí là cách bắt chước động tác của năm loài thú là Hổ, Hươu, Gấu, Vượn, Chim do thầy thuốc Hoa Đà đợi Hậu Hán sáng chế để bảo vệ sức khỏe cùng trị bệnh hầu giúp con người sống được lâu. Tập bài tập này để mọi động tác đều phối hợp uyển chuyển giữa lục phủ, ngũ tạng với toàn thể cơ năng trong thân xác con người cách nhịp nhàng, để khí huyết lưu thông nơi các đường kinh mạch được hiệu quả, nên có thể khỏi bệnh và sống lâu.

      Lão phu nhân hỏi: "Dung Nhi, sao hôm nay con đến sớm thế? ăn gì chưa?". Tôi lắc đầu thưa: "Vẫn chưa ăn ạ".

      Lão phu nhân : "A Thanh, ngươi múc thêm ít cháo, tiện thể bưng mấy món thức ăn Giang Chiết người khác tặng ta đến cho Thiếu phu nhân và Băng Ngưng tiểu thư dùng". A Thanh đáp lời lui xuống.

      Thấy chúng tôi, sắc mặt Cúc ma ma nhất thời xám ngắt. Bà ta : "Lão phu nhân, nô tỳ cũng giúp đỡ". xong, liền muốn chuồn , chắc là báo tin cho đám Mai Nhiêu Phi.

      đợi Lão phu nhân lên tiếng, tôi : "Cúc ma ma, chuyện hôm nay ta muốn bẩm báo với Lão phu nhân có liên quan đến bà rất nhiều, vẫn làm phiền bà chở ở đây chút ".

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 13: Mây rẽ thấy trăng thanh (2)

      Lão phu nhân thấy sắc mặt tôi khác so với ngày thường lập tức hỏi: "Dung Nhi, hôm nay con đến chỗ ta có chuyện gì ?".

      Tôi gật đầu, thưa: "Vâng, Lão phu nhân, chuyện này có liên quan đến Cúc ma ma rất nhiều, vẫn phải phiền Cúc ma ma chờ ở đây chốc lát".

      Lão phu nhân nghe tôi vậy, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cũng được, Cúc ma ma, nếu Dung Nhi thế, ngươi đừng ngại chờ ở đây". Cúc ma ma đành phải đáp "Dạ" mà sắc mặt biến thành màu gan lợn.

      Bầu khí trong chính đường nhất thời có phần trang nghiêm. Nhưng suy cho cùng Lão phu nhân vẫn là người trải cảnh đời. Bà vẫn những câu tán gẫu, kể rốt cục tôi xảy ra chuyện gì, bà cũng hỏi đến.

      Cứ như vậy ăn hết điểm tâm với Lão phu nhân, lại chuyện phiếm thêm hồi nữa, phu thê Thẩm Tề, phu thê Thẩm Phúc mới lần lượt vấn an Lão phu nhân. Lão phu nhân : "Mấy đứa các con tạm thời chờ chút . Dung nhi bảo có chuyện muốn ", sắc mặt phu thê Thẩm Tề và Mai Nhiêu Phi lập tức trở nên khó coi ngang với Cúc ma ma.

      "Lão phu nhân", tôi đứng dậy, đến trước mặt Lão phu nhân, đưa sổ sách chuẩn bị xong từ trước vào tay bà, : "Mọi người xem qua khoản mục trong này chút". Lão phu nhân nhận lấy, lật xem từng tờ từng tờ . Giở xem bao lâu, ánh mắt bà trong thoáng chốc trở nên sắc bén khác thường, bà quát hỏi: "Thế này rốt cục là sao? Phi Nhi, từ khi nào mà phường rượu Thẩm gia có khoản chi này? Sao ta lại biết?".

      Vẻ mặt Mai Nhiêu phi bớt phần phóng túng, lại với Lão phu nhân lần nữa những lời Thẩm Tề với tôi ngày hôm đó.

      Sắc mặt Lão phu nhân vẫn hết sức u ám, bà hỏi: "Vậy là lấy số bạc lớn ấy để lo lót cho nương nương, nhưng biết vị nương nương cần lo lót ấy là ai?".

      "Cái đó..." Mai Nhiêu Phi liếc nhìn Thẩm Tề và tôi cái, : "Là Quách Hiền phi do con của Tiêu Nhĩ hầu hạ trong cung. Chuyện này, tam đệ và Trần thúc đều biết ".

      Khánh thúc và Trần thúc cũng bị gọi đến cách mau chóng. Lão phu nhân để Mai Nhiêu Phi thuật lại tình lần, hỏi: "Trần thúc, Khánh thúc, có chuyện như thế sao?".

      Trần thúc và Khánh thúc thoáng nhìn nhau, nét mặt hai người đều cực kỳ do dự. Sau cùng, Khánh thúc giọng : "Chuyện này, chuyện này... vốn là có chuyện như thế". Khánh thúc xong, cúi đầu xuống thấp. Tôi thấy vẻ mặt ông như thế, trả lời như thế, biết rằng trong đó có điều khác thường.

      Lão phu nhân cũng tràn đầy hoài nghi nhìn Khánh thúc, : "Khánh thúc, đây là chuyện liên quan đến mười hai vạn lượng bạc. Mười hai vạn lượng bạc phải số tiền , ông nhất định phải nghĩ ràng rồi hãy ".

      Vẻ mặt Khánh thú đầy hổ thẹn, nhìn nhìn Lão phu nhân, cuối cùng lại cúi đầu, rằng. Bất kể là ai cũng thấy tình huống này có khác thường.

      Lão phu nhân : "Khánh thúc, ông cũng ở Thẩm gia mấy chục năm rồi phải ? Thẩm gia đối xử với ông thế nào? Còn ta đối xử với ông thế nào?". Vẻ mặt Khánh thúc càng thêm xấu hổ, ông quỳ rạp xuống đất, : "Xin Lão phu nhân cứu lấy người nhà của tôi! Xin Lão phu nhân cứu lấy người nhà của tôi. Thẩm gia đối với tôi ân tọng như núi, Lão phu nhân cũng đối xử tệ bạc với tôi, tôi vốn nên lừa gạt Lão phu nhân. Nhưng mà...", đến đây, Khánh thúc đưa mắt nhìn Thẩm Tề và Mai Nhiêu Phi cái mới tiếp tục : "Nhưng mà người nhà tôi, biết Nhị thiếu phu nhân và Tam công tử bắt nhốt đâu rồi. Nhị thiếu phu nhân với tôi, nếu tôi dám báo chuyện khoản mục này cho Lão phu nhân, vậy cả nhà dưới già trẻ của tôi giữ được mạng".

      Lão phu nhân nghe xong những lời Khánh thúc , khỏi nổi cơn lôi đình, hỏi: "Khánh thúc, ông hay giả?".

      Khánh thúc dập đầu bôm bốp: "Lão phu nhân, những gì tôi đều là . Nếu người tin, có thể hỏi Trần thúc. Nhị thiếu phu nhân cũng từng uy hiếp Trần thúc, rằng nếu ông ấy chuyện này ra lấy cái mạng già của ông ấy. Trần thúc bảo ông ấy có thân mình, Băng Nhi tiểu thư mất từ lâu, sống hay chết đều quan trọng. Nhưng vì ông ấy sợ liên lụy đến người nhà của tôi, nên mới chuyện này ra. Xin Lão phu nhân minh xét chân tơ kẽ tóc, lão nô tuyệt dám dối nửa lời".

      Trần thúc vội lên tiếng: "Lão phu nhân, những lời Khánh thúc đều là . Tôi sợ người khác uy hiếp, mình tôi sống hay chết có khác gì. Có cái tôi sợ liên lụy đến cả nhà Khánh thúc dưới hơn mười người nên mới chuyện này ra. giờ Lão phu nhân biết, xin hãy cứu lấy người nhà Khánh thúc".

      Lão phu nhân : "Hai người các ông đều là người nhà Thẩm gia từ lâu rồi, có công lao cũng có khổ lao. Hai người đứng lên trước ". Lão phu nhân lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Nhiêu Phi, hỏi: "Phi Nhi, ta vốn cho rằng tính nết ngươi chỉ nóng nảy, biết đại cục, biết chuyện mà thôi. ngờ ngươi lại có thể làm chuyện hèn hạ đến vậy, có thể dùng người nhà Khánh thúc để uy hiếp ông ấy, ngươi giải thích thế nào?".

      Sắc mặt Mai Nhiêu Phi trở nên trắng bệch, hết sức xấu xí, nàng ta quay đầu lại nhìn Thẩm Tề cái, chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Tề hờ hững, tựa như từ đầu chí cuối, chuyện này chẳng dính dáng gì đến . Mai Nhiêu Phi vội quỳ xuống : "Lão phu nhân, xin Lão phu nhân khai ân. Chuyện này vốn phải như thế, chỉ sợ là Khánh thúc và Trần thúc hiểu nhầm ý của con. Con khuyên Trần thúc, bảo ông ấy đừng chuyện này với Lão phu nhân, chỉ bởi con thấy sức khỏe Lão phu nhân tốt, nếu ra, sợ Lão phu nhân tiếc bạc lại ảnh hưởng sức khỏe. Về phía Khánh thúc, nào có việc dùng tính mạng người nhà để áp chế ông ấy, tất cả là bịa đặt hết. Quả thực, con có nhờ tam đệ hỗ trợ, đưa toàn bộ người nhà Khánh thúc đến phủ Tế Nam, nhưng đó là vì người nhà Khánh thúc biết ăn phải thứ gì mà ai nấy đều khó chịu vô cùng, tựa như là nhiễm dịch bệnh. Lúc ấy con dẫn theo Mộc Nhan đến nhà Khánh thúc tìm ông ấy, thấy tình hình như thế, đương nhiên là thể mặc kệ. Con sai Mộc Nhan mời Lệnh Hồ đại phu đến, Lệnh Hồ đại phu lại chẩn bệnh chưa về. Giữa lúc vạn bất đắc dĩ gặp được tam đệ, tam đệ đệ ấy biết ở tỉnh có y quán y thuật cao minh, con bèn phái người đưa cả nhà Khánh thúc lên tỉnh chữa trị. Giờ chắc cũng sắp về rồi. Sau khi chuyện này qua , con mới đến tìm Khánh thúc chuyện khoản mục, con sợ chuyện này ra làm Khánh thúc cảm thấy nợ con, ảnh hưởng đến phán đoán của ông ấy, thế nên kể cho ông ấy về chuyện của người nhà, chỉ rằng đưa người nhà ông ấy lên tỉnh mà thôi. Nhưng ngờ rằng, con vốn có lòng tốt, chỉ đơn giản là ràng lắm, kết quả ngược lại bị Khánh thúc và Trần thúc hiểu lầm. Lão phu nhân khai ân, chuyện này do con dâu tốt, suy nghĩ mọi chuyện thiếu thỏa đáng. Xin lão phu nhân trừng phạt con dâu ".

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 14: Mây rẽ thấy trăng thanh (3)

      Lão phu nhân nghe vậy, "ồ" tiếng, hỏi: "Có chuyện như vậy à? Tề Nhi, có chuyện như vậy hả?".

      Thẩm Tề cúi đầu : "Hồi bẩm Lão phu nhân, đúng là nhị tẩu có nhờ con phái người đưa người nhà Khánh thúc đến y quán của tỉnh thành chữa trị. Đêm hôm qua, con cho người lên tỉnh thành đón rồi. lúc nữa chắc về đến nơi".

      Lão phu nhân gật gật đầu : "Ừm. Thế chờ người nhà Khánh thúc về rồi hỏi lượt là biết giả chuyện này ngay. Phi Nhi, tạm thời đề cập đến chuyện này nữa, rốt cục xảy ra chuyện gì với mười hai vạn lượng bạc kia, ngươi nên ràng cho ta biết. Mười hai vạn lượng bạc này quả thực là mang để lo lót Quách Hiền phi sao?".

      Mai Nhiêu phi : "Mong Lão phu nhân minh giám, đúng là như thế. Sỡ dĩ Phi Nhi làm vậy cũng là vì phường rượu của Thẩm gia ta. Nếu có bạc có thể tiếp tục kiếm, chứ nếu có danh tiếng chẳng có gì hết. Vả lại, Quách Hiền phi góp lời mấy câu trước mặt Hoàng thượng, là vì uống rượu của Thẩm gia chúng ta mà thân thể thoải mái, rồi Hoàng thượng trách phạt xuống, Thẩm gia ta há có thể đảm đương nổi sao? Tuy thường ngày con dâu hay tùy hứng làm bậy, chuyện cũng để ý đến việc tha cho người ta, nhưng dù gì cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, vẫn phân biệt được tính chất nặng phải trái của việc. Nếu Lão phu nhân có gì nghi ngờ, có thể hỏi tam đệ. Lúc trước con nghe phong thanh từ chổ Tiêu Nhĩ, thương lượng chuyện này với tam đệ, đệ ấy cũng thấy dùng tiền trừ họa là phương pháp duy nhất".

      Lão phu nhân lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tề, Thẩm Tề vội : "Bẩm Lão phu nhân, lúc trước nhị tẩu đích xác có từng hỏi con về chuyện này, con cảm thấy tẩu ấy suy nghĩ cho đại cục của Thẩm gia, lúc đó con cũng rất đồng tình với ý kiến của tẩu ấy'.

      Lão phu nhân trầm ngâm chút, hỏi: "Phi Nhi, nếu đúng như những lời con , ngược lại con chẳng những có tội mà còn có công. Mười hai vạn lượng bạc đúng là phải số , nhưng theo ta so sánh với danh dự của Thẩm gia, chỉ là nhặt đáng kể. Con có thể suy nghĩ cho đại cục, quả tình hiếm có. Nhưng chuyện này cũng nên gạt ta. Suy cho cùng, nếu các con xử trí có điều gì sai sót, Thẩm gia vẫn bị liên lụy".

      Sắc mặt Mai Nhiêu Phi thoáng dịu , vô cùng thành khẩn : "Con dâu biết sai rồi, sau này con dám nữa".

      Lão phu nhân gật đầu: "Được rồi, con đứng lên . Tuy rằng tự mình làm chủ là đúng, nhưng lại cứu được thanh danh của Thẩm gia, coi như là lấy công chuộc tội". Lão phu nhân chuyển ánh mắt về phía tôi, hỏi: "Dung Nhi, ta nhờ con quản lý khoản mục, đương nhiên thể hỏi ý kiến con về chuyện này được, con thấy sao?".

      Tôi trầm ngâm lên tiếng, lại có giọng vang lên: "Lão phu nhân, người nhắc lại chuyện cũ luôn sao? Đây là mười hai vạn lượng bạc đó. Chẳng lẽ người phái thân tín điều tra rốt cục có chuyện này hay ư?". Tôi nhìn về phía giọng phát ra thấy người là Minh Nguyệt Hân Nhi. biết con bé vào từ lúc nào, giờ ra sức nắm chặt tay, nét mặt hết sức khó chịu.

      May mà Lão phu nhân cũng trách cứ gì con bé, chỉ : "Chuyện này cần điều tra. Con Tiêu Nhĩ làm cung nữ trong cung hầu hạ Quách Hiền phi, điều này ta cũng biết. Chúng ta cứ chờ ở đây, chờ người nhà Khánh thúc trở về. Nếu bọn họ quả được Phi Nhi cứu, như vậy mọi chuyện đều là . người có tâm địa lương thiện, cho dù làm sai chút chuyện cũng làm sai chuyện lớn".

      "Nhưng mà, Lão phu nhân..." Khánh thúc tựa hồ muốn gì đó, lại bị Lão phu nhân ngăn cản. Bà : "Khánh thúc, ông đừng gì hết. Ta biết ông lo cho người nhà của ông, đó gọi là quan tâm tất loạn, tâm tình của ông, ta có thể hiểu được. Lúc người quá mức quan tâm đến việc gì đó, luôn rất khó để đưa ra phán đoán chính xác". Những lời này của Lão phu nhân thể rằng vì Khánh thúc quá quan tâm đến người nhà nên Mai Nhiêu Phi phải chịu tiếng oan. Khánh thúc đành phải thở dài, lùi sang bên.

      Lúc này, Đỗ Linh Nhược cũng tới, nghe những lời Lão phu nhân , ta lạnh lùng lên tiếng: "Có vài người ấy à, ràng là lão hồ đồ rồi còn tự cho rằng mình sáng suốt". Lão phu nhân biến sắc, cố nhịn lên tiếng.

      Cúc ma ma đứng bên cạnh : "Thiếu phu nhân, Lão phu nhân được khỏe, phiền bớt hai câu. Nếu chọc tức đến sức khỏe Lão phu nhân, có gánh trách nhiệm ?".

      Đỗ Linh Nhược lạnh lùng "hừ" tiếng: "Tuy rằng Đỗ Linh Nhược ta tốt tính, sở trường là chọc tức, nhưng cũng giống như số kẻ, vừa đánh trống vừa la làng. Còn những câu tựa như chuyện này ta có lý chẳng sợ". Lời Đỗ Linh Nhược khiến khuôn mặt già nua của Cúc ma ma từ xanh chuyển sang đỏ hồi, cúi đầu hó hé câu nào.

      Lão phu nhân : "Được rồi. Các người còn hiềm Thẩm gia ít chuyện à? Mỗi người bớt cho ta nhờ, ngậm cái miệng lại". Ngay tức khắc, cả Đỗ Linh Nhược và Cúc ma ma đều năng thêm nữa.

      Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, có hạ nhân tiến vào gặp Thẩm Tề, giọng thầm với mấy câu. Thẩm Tề bẩm với Lão phu nhân: "Lão phu nhân, người nhà Khánh thúc về rồi, cũng may, bình yên vô , chung là có sợ nhưng chẳng gặp nguy".

      Lão phu nhân gật gật đầu, bảo: "Vậy tốt rồi, đưa tất cả bọn họ vào ". Ngay sau đó, thê tử, nhi tử và cả người hầu của Khánh thúc đều được dẫn vào. Bọn họ vội vàng quỳ lạy Lão phu nhân. Lão phu nhân cho thê tử của Khánh thúc ngồi xuống, hỏi: "Khánh tẩu, Nhị thiếu phu nhân lúc đến nhà tẩu tìm Khánh thúc, Khánh thúc có nhà, vừa vặn gặp cảnh cả nhà các người sinh bệnh, con bé nhờ Tam công tử đưa cả nhà lên tỉnh tìm người chữa trị, có đúng như vậy ?".

      Khánh thúc thấy biểu cảm mặt thê tử nửa mừng nửa lo. Nghe Lão phu nhân hỏi vậy, ông : "Yên Hồng, bà phải nghĩ kỹ rồi hẵng , chuyện này có quan hệ trọng đại".

      Khánh tẩu : "Tôi biết rồi. Bẩm Lão phu nhân, hôm trước cả nhà chúng tôi chẳng hiểu ăn phải cái gì mà lăn ra ốm hết lượt. May là Nhị thiếu phu nhân bắt gặp, ấy vốn muốn mời Lệnh Hồ đại phu cho chúng tôi, may Lệnh Hồ đại phu chẩn bệnh chưa về, rong huyện nhất thời tìm được đại phu nào giỏi. Nhị thiếu phu nhân liền nhờ Tam công tử đưa chúng tôi lên tỉnh tìm đại phu. Nếu lần này chúng tôi được giúp đỡ của Nhị thiếu nhân, dám nghĩ hậu quả như thế nào nữa. Nhị thiếu phu nhân quả là Bô tát sống, là người tốt. Tôi trở về rồi, nhất định phải cúng bài vị trường sinh cho ấy, phù hộ ấy vĩnh viễn bình an".

      Lão phu nhân nghe thế, cũng cười ha ha : " cần phải vậy đâu. Con bé còn ít tuổi, gì mà cúng bài vị trường sinh chứ, chẳng phải là toan giết con bé ư? Tuy rằng con dâu ta thường ngày mồm năm miệng mười chút, nhưng tâm địa xấu". Lão phu nhân với Khánh tẩu xong tuyên bố với mọi người: "Chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây, cần gì nữa. Dung Nhi, con quản lý khoản mục, nếu có chỗ nào đúng, do ai xử lý, con trực tiếp đến hỏi ta là được". Ngụ ý của những lời này là có chút trách móc tôi chuyện bé xé ra to thái quá.

      mặt Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền loáng thoáng nét đắc ý. Thẩm Tề vẫn mực làm ra vẻ màng thiệt hơn.

      Minh Nguyệt Hân Nhi kéo ống tay áo tôi, giọng thầm: "Thiếu phu nhân, chẳng lẽ quên mất câu "tiểu ác bất trừng, đại ác bất giới" sáng nay với em rồi sao? Nếu thế , em rất thất vọng về . chịu , em tự chuyện này ra . Tuy rằng Minh Nguyệt Hân Nhi em thấp cổ bé họng, nhưng có vài người, vài việc, em nhìn quen mắt".

      Trong lòng tôi khẽ than: Minh Nguyệt Hân Nhi rất đúng. Lãnh Cửu Dung tôi lạnh nhạt nhất, nhưng đó là lý do để tôi bo bo giữ mình sao? Nếu là thế , đừng Minh Nguyệt Hân Nhi coi thường tôi, đến cả tôi cũng tự coi thường chính mình.

      Tôi thở dài, cùng lắm lại bị đuổi ra khỏi Thẩm gia thôi. Dù sao cũng phải là chưa từng bị đuổi.

      Lúc này, Lão phu nhân lại : "Chuyện này dừng lại ở đây thôi. Ta cũng mệt rồi, mọi người giải tán hết ".

      "Gượm !" Tôi đứng giữa chính đường, cao giọng : "Lão phu nhân, con còn việc muốn ".

      Lão phu nhân có phần vừa ý liếc mắc nhìn tôi: "Dung Nhi, chẳng phải là việc này điều tra xong rồi sao? Con còn việc gì nữa? Hôm nay ta quả thực mệt mỏi rồi, nếu con còn việc khác, để sáng mai hẵng ".

      Tôi bước lên phía trước bước, : "Lão phu nhân, việc này thể để đến ngày mai được, nhất định phải trong hôm nay. Bởi nó vốn liên lụy đến mạng người".

      "Ồ?". Lão phu nhân có phần thể tin được hỏi lại: "Lời này dựa vào đâu mà thế?".

      "Lão phu nhân, việc này vốn rất dài dòng. Xin người hãy để con kể tỉ mỉ lại cho người nghe". Tôi xong câu này, Lão phu nhân chưa kịp đáp lời, tôi tiếp luôn: "Việc này phải từ nhị đệ muội và tam thúc. Nhị đệ muội rằng mười hai vạn lượng bạc sổ sách ghi chép kia đưa cho Quách Hiền phi để lo lót khai thông. Con đặc biết phái Sở Thiên Khoát và Minh Nguyệt Hân Nhi đến Tiết vương phủ ở kinh thành để hỏi thăm Tiết vương gia được biết vị Quách Hiền phi Quách nương nương kia vốn uống rượu. Sao có thể vì nàng uống rượu của Thẩm gia ta mà cảm thấy thân thể khỏe, muốn cáo trạng với Hoàng thượng chứ? Chẳng phải chuyện này rất kỳ quặc sao?".

      Thẩm Tề : "Bẩm Lão phu nhân, người thường ngày uống rượu chợt uống rượu vốn là chuyện rất đỗi bình thường. Vị Quách Hiền phi nương nương kia, dù quả trước giờ uống rượu, nhưng nếu trong lòng nàng rất vui vẻ hoặc rất buồn bã cũng có thể uống hai chén mà. Càng là người ngày thường uống rượu, thích ứng được với rượu sau khi uống vào mới cảm thấy thân mình khỏe. Do đó muốn cáo trạng với Hoàng thượng cũng là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý".

      Lão phu nhân gật đầu đồng ý: "Đúng là như vậy".

      Lão phu nhân còn chưa gì với tôi, Mai Nhiêu Phi lại : "Lão phu nhân, đại tẩu kể chuyện này ra, bản thân con cũng có chuyện, nhưng biết có nên hay . Nếu muội ra, đại tẩu ngàn vạn lần chớ trách tội muội mới được".

      Tôi mỉm cười, trong lòng biết Mai Nhiêu Phi muốn chuyện gì. Quả nhiên nàng ta lên tiếng: "Lão phu nhân, người có còn nhớ phường rượu của chúng ta có tửu vĩ công tên là Sở Thiên Khoát ? ra gã chẳng phải người Đông Ngụy, cũng chẳng phải ca ca ruột Băng Ngưng muội muội gì hết, mà chính là cái gã Tiêu Tiếu năm xưa thông dâm với Liễu Vũ Tương đóng giả. Chuyện này, đại tẩu và mấy con nha đầu Minh Nguyệt Hân Nhi của tẩu ấy vốn tính kế từ trước rồi. đầu đường xó chợ ở ngoài kia cũng lan truyền xôn xao huyên náo, nhà họ Thẩm chúng ta giờ trở thành trò cười cho người khác rồi. Chuyện này, người duy nhất bị gạt chỉ có mình Lão phu nhân thôi".

      Lão phu nhân nghe thế, thân mình chấn động. Trước đó mấy hôm, vừa mới gặp Hoàng Yên Mạch có diện mạo giống hệt Liễu Vũ Tương, trong lòng bà còn chưa nguôi ngoai. giờ nghe Mai Nhiêu Phi vậy, nỗi kinh hoàng nơi nội tâm bà thạt là khó có thể tưởng tượng. Sau cùng, Lão phu nhân chậm rãi ngoảnh đầu sang phía tôi, ánh mắt hết sức ác liệt: "Dung Nhi! Quỳ xuống! Có chuyện như vậy ?".

      Tôi vội quỳ xuống, thấp giọng thưa: "Bẩm Lão phu nhân, đích xác là có chuyện như vậy".

      Sắc mặt Lão phu nhân trở nên vô cùng làm người ta sợ hãi, bà : "Dung Nhi, uổng công ta tín nhiệm ngươi, giao hết khoản mục của phường rượu Thẩm gia cho ngươi, ngươi lại có thể gạt ta chuyện lớn như vậy, còn thông đồng với người ngoài gạt ta. Ngươi , ngươi giải thích chuyện này thế nào?".

      Từ lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nghĩ kế để Tiêu Tiếu vào phường rượu Thẩm gia làm tửu vĩ công, tôi đoán được có ngày này, chỉ ngờ rằng nó lại đến sớm như vậy.

      Tôic còn chưa kịp gì, Minh Nguyệt Hân Nhi quỳ mọp xuống, con bé : "Lão phu nhân, chuyện này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của con. Là con khẩn cầu Thiếu phu nhân giúp con. Người cũng biết, Thiếu phu nhân thương con nhất, con ấy cũng chịu giúp. Hơn nữa, Lão phu nhân, chuyện lúc trước Tiêu Tiếu trước sau đều bị oan. Huynh ấy huynh ấy từng cho ong mật đốt Tam công tử, Tam công tử mang thù, vu vạ huynh ấy và Đại thiếu phu nhân thông dâm. Trước đó, ngay cả mặt mũi Đại thiếu nhân thế nào, huynh ấy cũng chưa từng thấy. Người huynh ấy thích là con, dưới gầm trời này ai cũng biết cả".

      Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi, : "Hay cho con nha đầu giảo quyệt! Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi học đâu ra cái thói khua môi múa mép đó?". Cúc ma ma đứng bên cạnh : "Lão phu nhân, nha đầu Minh Nguyệt Hân Nhi kia từ xưa đến nay đều như thế. Theo ý nô tỳ, chi bằng cứ đánh trận rồi đuổi cổ ra ngoài là được, đỡ phải vô cớ sinh trong phủ mỗi ngày, làm cả nhà gà bay chó chạy".

      Lão phu nhân chưa quyết định có hay , tôi : "Lão phu nhân, tính tình trước kia của Tiêu Tiếu, chúng ta đương nhiên là , nhưng làm việc chung với y mấy bữa nay tới giờ, con có thể cam đoan, y tuyệt đối phải người như chúng ta vốn tưởng tượng đâu. Y cũng toàn tâm toàn ý với Minh Nguyệt Hân Nhi, người kẻ dưới trong phường rượu cũng đều thích y. Lão phu nhân người cũng biết, lần trước nhị đệ muội nhầm Vương gia thành sơn tặc, Tiêu Tiếu lúc cận kề cái chết vẫn còn chuyện nghĩa khí, câm tâm đồng sinh cộng tử với Tiết vương gia. Người vừa mới , người có tâm địa lương thiện, cho dù làm sai chuyện cũng làm sai chuyện lớn".

      Lão phu nhân "hừ" tiếng, rằng.

      Sầm Khê Huyền lại cất giọng: "Đại tẩu, tẩu thế là có ý gì? Chuyện giữa Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu lúc trước có chứng cứ hết sức xác đáng, cả thành đều biết, giờ tẩu lại Tiêu Tiếu là người tốt. Chẳng há là Lão phu nhân sai ư? Tẩu những lời này là muốn Lão phu nhân xử oan cho Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu, giết oan mạng người?".

      Lời Sầm Khê Huyền đều nhằm chĩa mũi dùi về phía khác, tôi nhất thời biết gì cho phải. Lúc này, Đỗ Linh Nhược cười nhạt : "Ta nghe chuyện Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu thông dâm rồi. Liễu Vũ Tương là nữ tử ghê gớm , chẳng phải xưa kia Thẩm Hồng chịu lấy ta cũng vì ta sao? Bản thân ta muốn gặp để xem Tiêu Tiếu này là hạng người gì, có thể khiến Liễu Vũ Tương ruồng rẫy Thẩm Hồng mà thông dâm với gã. Ơ hay, ta , ai đó hãy gọi Tiêu Tiếu đến đây cho ta xem nào". Đỗ Linh Nhược vừa mới thốt lên, Lão phu nhân nghĩ ngợi bèn gật gật đầu, lập tức có người dẫn Tiêu Tiếu đến.

      Có lẽ Tiêu Tiếu biết chuyện thân phận giả của mình bị vỡ lở từ những người dẫn y đến đây, nên cũng chẳng buồn hóa trang, để lộ ra tướng mạo sẵn có. Y hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, diện mạo cũng đẹp lắm, nhưng cũng coi là xấu, cơ thể vạm vỡ. đường tới lộ ra vẻ tùy tiện cẩu thả. Nhưng y lại hơi tập tễnh, có lẽ là do cái chân bị thương còn chưa lành hẳn.

      Đỗ Linh Nhược vừa mới thấy Tiêu Tiếu bật cười: "Lúc trước người Liễu Vũ Tương hợp ý là đây sao? Nếu quả như thế, Liễu Vũ Tương kia quả tình tinh mắt chút nào". ta vừa vừa dùng khăn che miệng, cười có phần cường điệu.

      Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Đỗ Linh Nhược: " phải tôi mới chỉ lần lần hai, hồi đó ràng là Thẩm Tề vu cáo hãm hại tôi và Đại thiếu phu nhân thôi. Trước đây, tôi còn chưa gặp mặt ấy lấy lần. Hơn nữa, ấy tốt hơn Minh Nguyệt Hân Nhi của tôi ở chỗ nào? Lão phu nhân, việc vào phường rượu Thẩm gia là do tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi ngàn cậy vạn nhờ Thiếu phu nhân nên ấy mới đồng ý. Thiếu phu nhân là người tốt, bà đừng nên nghi oan cho ấy. Nếu bà chịu tin lời tôi , cùng lắm lại tống tôi vào rọ lợn lần nữa thôi. Dẫu sao chết lần rồi, cùng lắm chết thêm lần nữa".

      Lão phu nhân liếc nhìn Tiêu Tiếu cái, gì. Lúc bà trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên có hạ nhân vào bảo: "Lão phu nhân, bên ngoài có người đến, là xin được gặp người".

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 15: đời thường như mộng (1)

      Lão phu nhân liếc mắt nhìn kẻ hạ nhân cái, hỏi: "Là ai?".

      Hạ nhân kia trả lời: "Người này... cho đến bây giờ nô tài cũng chưa từng gặp".

      Lão phu nhân quát to: " là người quen biết, ngươi còn báo cái gì? thấy ở đây có việc phải xử lý à?".

      Hạ nhân kia nhất thời hết sức lo sợ, : "Bẩm Lão phu nhân, nô tài cũng bảo ông ta như thế, nhưng ông ta có việc gấp muốn gặp Lão phu nhân, còn ...", hạ nhận kia đến đây, thoáng do dự trong chốc lát.

      "Còn gì nữa?", Lão phu nhân lạnh lùng hỏi.

      "Còn ... ông ta có con ở trong cung hầu hạ nương nương. Ông ta van lơn muốn gặp Lão phu nhân, còn chuyện này có liên quan đến Nhị thiếu phu nhân", hạ nhân kia .

      "Ồ?" Lão phu nhân : "Chắc đó là Tiêu Nhĩ rồi. Sao ông ta lại đến Thẩm gia nhỉ? Đưa ông ta vào đây".

      "Dạ". Hạ nhân kia cung kính đáp lời rồi lui xuống. Chẳng bao lâu sau, người cả chòm râu và lông mày đều xám trắng được dẫn đến. Người kia khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, thoạt nhìn vai rộng thân cao, cực kỳ cường tráng. Nhưng khuôn mặt lại xám tro, vô cùng tiều tụy. Có lẽ ông ta chính là Tiêu Nhĩ.

      Mai Nhiêu Phi thấy ông ta, mặt lập tức biến sắc. Ngay cả Thẩm Tề có khuôn mặt cứng đờ như khúc gỗ cũng ra thần sắc kinh dị.

      Người kia thấy Lão phu nhân, lập tức quỳ xuống, : "Xin Lão phu nhân làm chủ cho tôi, xin Lão phu nhân cứu mạng".

      Lão phu nhân nhìn ông ta cái, hỏi: "Ông là Tiêu Nhĩ à? Ông có con hầu hạ Quách Hiền phi nương nương trong hoàng cung phải ?". Tiêu Nhĩ gật đầu, đáp: "Đúng vậy".

      Lão phu nhân : "Người đâu, đem ghế đến đây, mời Tiêu Nhĩ đại nhân ngồi cái ". Tiêu Nhĩ vốn chỉ là nha dịch nho trong huyện nha, Lão phu nhân đối xử với ông ta hết sức khách khí, hiển nhiên là bởi con ông ta ở trong cung hầu hạ Quách Hiền phi nương nương.

      Tiêu Nhĩ kia thuận theo ngồi xuống, Lão phu nhân giờ mới hỏi: "Tiêu đại nhân, lão thân vừa mới nghe hạ nhân ông tìm lão thân có việc gấp, chẳng hay có việc gì?".

      Tiêu Nhĩ ngồi có phần co quắp, thò tay vào ngực áo lần sờ nửa ngày mới lấy ra tờ ngân phiếu, : "Lão phu nhân, tờ ngân phiếu này tôi cần nữa. Đây là vạn lượng bạc, tôi trả lại cho Thẩm gia các người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng can hệ gì tới tôi. Đây là toàn bộ số bạc Tiểu thư giao cho tôi". Ông ta làm việc trong nha huyện, nên "Tiểu thư" ông ta đương nhiên là Mai Nhiêu Phi.

      Ngay lập tức có người cầm tờ ngân phiếu đưa cho Lão phu nhân. Lão phu nhân càng thêm nghi ngờ, hỏi: "Tiêu đại nhân, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Tờ ngân phiếu này chẳng phải Phi Nhi đưa cho ông để khơi thông chỗ Quách Hiền phi Quách nương nương sao?".

      Trán Tiêu Nhĩ túa ra từng tầng mồ hôi, ông ta lấy ống tay áo quẹt cái mới : "Lão phu nhân, hoàn toàn có chuyện khơi thông Quách Hiền phi Quách nương nương gì đó đâu. Là Tiểu thư cho tôi ngân phiếu vạn lượng dưỡng lão, bảo tôi dối giúp ấy".

      Lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, : "Phi Nhi, có chuyện như vậy sao?". Bà nhìn chằm chằm vào Mai Nhiêu Phi, khiến Mai Nhiêu Phi dám ngẩng đầu lên.

      Mai Nhiêu Phi : "Xin Lão phu nhân minh giám. Những lời Phi Nhi đều là . Chỉ biết Tiêu Nhĩ vớ được món hời của ai mà chạy đến Thẩm gia vu tội con dâu. Xin Lão phu nhân nhìn mọi chân tơ kẽ tóc, phụ thân con là quan phụ mẫu của Duy huyện, Phi Nhi sao có thể làm ra chuyện như vậy được?".

      Nghe Mai Nhiêu Phi thế, Lão phu nhân cũng sinh lòng ngờ hoặc, nhưng bà vẫn ôn tồn hỏi Tiêu Nhĩ: "Tiêu đại nhân, chuyện này ông có nhầm lẫn gì ? Tuy rằng tính tình Phi Nhi nóng nảy, nhưng ta cảm thấy con bé cũng làm những chuyện đại nghịch bất đạo như thế đâu".

      Tiêu Nhĩ nhất thời có phần bối rối, kêu lên: "Lão phu nhân, người cần phải nhìn mọi việc. Tôi vốn chiếm lợi vạn lượng bạc này từ phía Tiểu thư, muốn chuyện này ra. Sau khi tôi lấy vạn lượng bạc này lên kinh thành thăm con . Sau khi tôi chuyện này với nó, nó bảo tôi phải trở về gấp, kể chân tướng việc này cho người biết. Con tôi bảo rằng, bạc là chuyện , danh dự của nương nương mới là chuyện lớn. Nếu Hiền Phi nương nương biết có người ở sau lưng làm chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của nương nương, đến lúc đó mọi chuyện ầm ĩ lên, tôi cũng gánh vác được. Tôi liền chạy về Duy huyện tìm Lão phu nhân.

      Lão phu nhân nhìn Tiêu Nhĩ chăm chú, hỏi: "Lời này là ?".

      Tiêu Nhĩ gật đầu như gà mổ thóc, vội la lên: "Đương nhiên là . Chuyện sống còn này mà tôi dám đùa à? Lão phu nhân mong người minh giám, vạn lượng bạc có thể ăn uống no đủ cả đời cần lo lắng, ai mà muốn chứ? Nhưng nếu so sánh với tính mạng bản thân và gia đình chẳng thấm tháp vào đâu. Những lời Tiêu Nhĩ tôi đều là , nếu có nửa câu dối trá, thiên lôi giáng xuống, chết được tử tế".

      Ánh mắt Lão phu nhân bỗng trở nên dọa người. Bà trừng trừng nhìn Mai Nhiêu Phi, gằn từng tiếng: "Phi Nhi, có phải tất cả những gì ngươi trước đó đều là bịa đặt hay ? Mười hai vạn lượng bạc kia cũng đưa cho Quách Hiền phi, mà là bị ngươi nuốt làm của riêng, phải ?". Ánh mắt sắc bén của Lão phu nhân đâm qua khiến Mai Nhiêu Phi dám ngẩng đầu lên. lúc lâu nàng ta dám gì, thân thể khẽ run lên đôi chút.

      Lão phu nhân lại nhìn Thẩm Tề chăm chú, hỏi: "Tề Nhi, chuyện này, ngươi có tham dự ?".

      Thẩm Tề liếc nhìn Mai Nhiêu Phi, đáp: "Bẩm Lão phu nhân, Tề Nhi hoàn toàn biết gì về những việc đó. Nhưng chuyện mười hai vạn lượng bạc kia, đúng là Nhị tẩu từng bàn bạc với con, song lúc đó con cũng chỉ nghĩ là nhị tẩu suy tính cho Thẩm gia nên đồng ý với tẩu ấy. Về phần tẩu ấy từng làm những việc gì khác, con cũng biết".

      Lão phu nhân gật đầu, đưa ánh mắt về phía Mai Nhiêu Phi lần nữa, : "Phi Nhi, chuyện này tóm lại là thế nào, ngươi có thể lựa chọn hoặc cho ta biết. Nếu ngươi cho ta biết, ngươi giao bạc ra đây, ta cũng mở lượng khoan hồng, trách lỗi xưa nữa. Còn nếu ngươi chịu , chờ tới khi bị bóc mẽ, đến lúc đó, đừng trách ta khách khí!". Lão phu nhân xong những câu này, lại ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt: "Gia môn bất hạnh! Quả là gia môn bất hạnh mà!".

      Mai Nhiêu Phi lại quỳ xuống, : "Lão phu nhân, xin tha cho con, con nhất thời nổi lòng tham, là con u mê đầu óc, là lỗi của con, xin người tha cho con, xin người...".

      Có lẽ Thẩm Phúc cũng ngờ Mai Nhiêu Phi lại làm ra chuyện như thế, lập tức thở dài, : "Phi Nhi, nàng là hồ đồ rồi! Quả nhiên là hồ đồ, sao nàng có thể làm chuyện như thế được".

      Mai Nhiêu Phi nghe Thẩm Phúc trách cứ, lời, Lão phu nhân lại hỏi: "Ở đây có vạn lượng bạc, mười vạn lượng bạc còn lại chạy đâu rồi?".

      Mai Nhiêu Phi mặt cắt còn hột máu, nàng ta nơm nớp run rẩy : "Lão phu nhân... Lão phu nhân, số bạc còn lại bị con tiêu hết sạch rồi, con... xin Lão phu nhân khoan hồng độ lượng, tha cho con dâu lần ". Lão phu nhân tức giận xỉa thẳng tay vào mặt Mai Nhiêu Phi, nửa ngày thốt lên được câu.

      Tiêu Tiếu : "Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân chỉ là tham của mà thôi, vốn cũng chẳng có gì to tát cả. Nếu ngay cả việc giết người nàng ta còn làm được, vậy tham của có sá gì chứ?".

      Thẩm Phúc nghe Tiêu Tiếu thế, tranh hỏi trước: "Ý ngươi là gì? Phi Nhi chỉ là bậc nữ nhi mềm yếu, sao có thể giết người?".

      Tiêu Tiếu cười nhạt hai tiếng, : "Nhị công tử, thường ngày cậu bận lêu lỏng chọi gá đá dế, chỉ sợ còn biết những chuyện tốt do Nhị thiếu phu nhân làm. Sau khi Đại thiếu phu nhân phát ra khoản mục có vấn đề, Tam công tử giải thích với ấy rằng cấp mười hai vạn lượng bạc cho Mai tri huyện, để đưa cho Quách Hiền phi nương nương. Đại thiếu phu nhân cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ nên cử tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi đến kinh thành tìm Tiết vương gia kiểm chứng. Sau khi chúng tôi kiểm chứng xong, đường trở về lại gặp phải đám người phục kích. Trước tiên đám người này mua chuộc chúng tôi thành, sau đó liền truy sát chúng tôi. Nếu phải tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi phúc lớn mệnh lớn, chỉ e đến giờ phút này, hai người chúng tôi vong mạng dưới đao của những kẻ đó rồi".

      Mai Nhiêu Phi nghe xong những lời Tiêu Tiếu , khàn giọng kêu lên: "Tiêu Tiếu, rốt cục ngươi là cái thá gì mà dám vu vạ cho ta? Ngươi vu khống, đừng có xằng bậy. Ta phái người tuy sát các người lúc nào? Ta biết sát thủ thích khách gì hết. Nếu ngươi muốn thêu dệt, cũng phải dùng khung mà thêu chứ, phải à?".

      Biểu cảm mặt Tiêu Tiếu hết sức khinh khi, y : "Nhị thiếu phu nhân, chuyện đến bây giờ mà còn ở đây làm trò à? Vết thương cẳng chân tôi do đâu mà có? Chẳng phải do người phái chém bị thương sao. Vì bạc mà giết người diệt khẩu, quả nhiên 'ong vàng độc bằng châm, nhưng độc địa nhất là tâm đàn bà' mà!".

      Giữa lúc hai người ngừng tranh cãi, đột nhiên có người đến, : "Các người đừng cãi nhau nữa, việc này do ta cầm đầu làm đấy". Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người chuyện, ngờ lại là Băng Ngưng.

      "Băng Ngưng?". Lão phu nhân lại càng thêm sửng sốt: "Sao việc này lại có liên quan đến con?".

      Vẻ mặt Băng Ngưng nhất thời có phần thê lương, : "Lão phu nhân, con vốn chỉ làm những chuyện đó, chỉ là người biết mà thôi. Chuyện xấu gì con cũng làm rồi, chuyện gì con cũng biết hết. Con phải người tốt. Là con phụ kỳ vọng của Băng Nhi tỷ tỷ đối với con, là con đối xử với tỷ ấy chẳng ra gì".

      Lão phu nhân lại càng nổi nghi ngờ, sau cùng, tâm tình của bà cũng ổn định lại đôi phần, chậm rãi : "Băng Ngưng, mặc dù ta già rồi, nhưng phải lão hồ đồ như lời Nhược Nhi . Con bé này, phẩm hạnh con thế nào ta cũng biết chút. Sao con có thể làm ra chuyện giết người phóng hỏa chứ? Tóm lại xảy ra chuyện gì, con đừng ngại ta nghe xem".

      "Vâng!" Băng Ngưng vừa đáp vừa chậm chạp tới, : "Lão phu nhân, năm ngoái, Cửu Dung tẩu tẩu suýt nữa bị người ta bóp chết trong rừng trúc. Chuyện này con vốn biết. Lúc ấy con ở bên cạnh tẩu ấy. Ngày đại ca ca và Đỗ tiểu thư cử hành đại hôn, đại ca ca từng bỏ cứu người, chuyện này con cũng biết trước. Bởi vì Vương Càn Nhất kia vốn thông đồng với người Thẩm gia chúng ta. Bọn họ muốn dẫn dụ đại ca ca ra ngoài, để lỡ việc kết hôn với Đỗ tiểu thư, nếu như vậy có lẽ Lão phu nhân để lại gia nghiệp nhà họ Thẩm cho đại ca ca nữa. Lúc ấy, con còn phụng mệnh giết Vương Càn Nhất, làm gã đến chết cũng khai ra được bí mật cấu kết với ai. Còn cả lần này, kẻ dẫn người truy sát Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi cũng là con cầm đầu. Và còn cả buổi tối hôm qua nữa, chuyện Cửu Dung tẩu tẩu thiếu chút nữa uống phải Hạc Đỉnh Hồng, con cũng biết trước rồi".

      Lão phu nhân nghe Băng Ngưng thế, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ. Bà trầm tư lúc mới : "Băng Ngưng, ta tin những gì con cho lắm. Ta nhìn thế nào nữa cũng thấy con giống loại người đó. Minh Nguyệt Hân Nhi, Tiêu Tiếu và Dung Nhi đều là những ngưởi bình thường thân thiết với con nhất, con có lý do gì để giết họ cả".

      Sắc mặt Băng Ngưng nhất thời phủ kín tầng bi thương. bé thấp giọng : "Lão phu nhân, những việc này đích xác đều do con làm".

      Lão phu nhân hỏi: "Băng Ngưng, vậy vì sao con lại làm nhiều việc như thế? Nếu Băng Nhi tỷ tỷ của con còn sống, nó biết được, trong lòng thương tâm biết bao".

      Hai mắt Băng Ngưng dần đong đầy nước mắt. :"Lão phu nhân, con biết lỗi rồi. Người trừng phạt con , người bảo quan phủ đến bắt con . Con biết con làm sai hẳn nên chịu trừng phạt. Cửu Dung tẩu tẩu, Minh Nguyệt Hân Nhi đối xử với con tốt như thế, bọn họ là những người tốt nhất thế gian này, thế mà con còn đối xử với họ như vậy. Con xứng làm tỷ muội tốt của họ. Con càng có lỗi với Băng Nhi tỷ tỷ của con...". Băng Ngưng vừa vừa nghẹn ngào, cuối cùng òa khóc nức nở. Trong lòng tôi cũng nhất thời thương cảm phen.

      Lão phu nhân vẫn có phần quá tin, bà hỏi :"Băng Ngưng, vậy con làm tất cả những chuyện này, cho cùng là vì sao?".

      Băng Ngưng nghẹn ngào nên lời, hồi lâu mới khẽ giọng thưa: "Con vì người".

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 16: đời thường như mộng (2)

      "Vì ai cơ? Phi Nhi?". Lão phu nhân hỏi.

      " phải". Băng Ngưng vừa lau nước mắt vừa : "Người đó là mẹ ruột con". Khi những lời này, mặt bé có nét dịu dàng thoáng qua.

      "Mẹ ruột con? Đó là ai?", Lão phu nhân cảm thấy vô cùng khó tin.

      Băng Ngưng liếc nhìn tôi cái, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Đó chính là... chính là Cúc ma ma". Những lời Băng Ngưng , đáng ra Cúc ma ma phải sớm đoán được. Vẻ mặt của bà ta vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ.

      Lão phu nhân nghe Băng Ngưng vậy, càng thêm hồ đồ, hỏi: "Băng Ngưng, con mẹ ruột con là ai? Là Cúc ma ma? Nếu con người khác ta còn tin, chứ nếu Cúc ma ma làm sao có thể? Cúc ma ma theo ta mấy chục năm, còn chưa xuất giá sinh con, làm sao có đứa con lớn như con được?".

      Băng Ngưng lập tức kể lại những lời với tôi đêm hôm qua cho Lão phu nhân nghe. Ấn đường Lão phu nhân thắt lại, rất lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Cúc ma ma, có chuyện này ? Ngươi tư thông với kẻ đưa đồ ăn đến Thẩm gia từ lúc nào, và sinh ra Băng Ngưng lúc nào hả? Sao ta lại biết? Còn nữa, miếng phỉ thúy của ngươi có thể ghép thành cặp với miếng phỉ thúy của Băng Ngưng, sao ta chưa từng nhìn thấy?".

      Nghe xong lời Băng Ngưng và Lão phu nhân , trong lòng Cúc ma ma biết chống chế xong, cuống quýt quỳ xuống: "Xin Lão phu nhân khai ân, xin lão phu nhân khai ân. Là Tử Cúc nhất thời bị ma theo quỷ ám, xin Lão phu nhân hãy niệm tình Tử Cúc theo người nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao, tha cho Tử Cúc lần ".

      Lão phu nhân liếc xéo Cúc ma ma cái: "Muốn ta tha cho ngươi, cũng được thôi, nhưng tóm lại xảy ra chuyện gì, ngươi phải cho ràng".

      "Vâng". Cúc ma ma phủ phục dưới chân Lão phu nhân, dập đầu côm cốp thưa: "Lão phu nhân, Tử Cúc chưa từng tư thông với ai cả, cũng chưa từng có con . Những lời nô tỳ với Băng Ngưng ... chỉ đánh lừa ấy thôi".

      Băng Ngưng nghe vậy, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, toàn thân như mất hồn, chỉ ngơ ngẩn : "Cúc ma ma, bà dối, ràng bà , ta là con ruột của bà, còn miếng phỉ thúy kia có thể làm chứng...".

      "Cúc ma ma, chuyện miếng phỉ thúy kia sao? Chính vì người trăm phương nghìn kế muốn lừa gạt tin tưởng của Băng Ngưng mà làm giả ư?", Lão phu nhân chất vấn.

      "Bẩm Lão phu nhân, miếng phỉ thúy đó... miếng phỉ thúy đó... ra là nô tỳ nhặt được. hôm nô tỳ phố thấy miếng phỉ thúy này rơi xuống từ mình người", Cúc ma ma ấp a ấp úng .

      Băng Ngưng nhìn Cúc ma ma, vẻ mặt cực kỳ thù hằn. bé hỏi: "Người làm rơi miếng phỉ thúy đó là ai? Có phải mẹ ruột của ta ?".

      "Người đó phải nữ nhân, mà là nam nhân. Về phần là ai, nô tỳ biết. Có điều nhìn bóng lưng của , có lẽ còn khá trẻ tuổi. Nô tỳ loáng thoáng cảm thấy, và Tiết vương gia có vài phần tương tự". Cúc ma ma hồi tưởng .

      Tiết vương gia? Trong thiên hạ sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy? Hai miếng phỉ thúy kia, miếng khắc: “ bỏ rời, tuổi thơm hoài mãi”, miếng còn lại khắc: “Chớ mất chớ quên, tuổi tiên khỏe mãi”, thoạt nhìn giống cha con hoặc mẹ con, ngược lại giống tình nhân hơn. Nếu những lời Cúc ma ma , chẳng lẽ Tiết vương gia và Băng Ngưng vốn là tình nhân ư? Băng Ngưng mới mười mấy tuổi đầu, là bé mồ côi phiêu bạt tứ phương, Tiết vương gia hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân phận hiển quý, hai người bọn họ, há lại hợp cùng nơi.

      Lão phu nhân nghe Cúc ma ma xong, hiển nhiên cũng cho là đúng. Bà bảo: "Băng Ngưng, con đứng lên trước . Cúc ma ma, ta hỏi ngươi, bản thân người cũng theo ta mấy chục năm, tất nhiên là hiểu về quy củ của Thẩm gia. Những năm gần đây, ta đối xử với ngươi coi như bạc, cớ sao ngươi còn năm lần bảy lượt khơi mào đấu đá, làm ra chuyện như vậy hả?".

      Cúc ma ma lạy lục : "Lão phu nhân, Tử Cúc cố tính làm thế, chỉ là...chỉ là...". Bà ta nuốt vào nhả ra cả nửa buổi, cũng thêm điều gì.

      Lão phu nhân có phần giận dữ bực mình. Cúc ma ma vội : "Lão phu nhân, chỉ vì Tử Cúc muốn giúp Nhị thiếu phu nhân mà thôi. Thường ngày Nhị thiếu phu nhân hợp với nô tỳ nhất, nô tỳ chỉ muốn giúp đỡ ấy chứ có ý gì khác".

      Lão phu nhân nhướn mày: "Chỉ vì thường ngày Nhị thiếu phu nhân hợp với ngươi, ngươi liền quản giết người phóng hỏa cho nó? Tử Cúc, ngươi khiến ta rất thất vọng. Ta vốn cho ngươi cơ hội sửa sai, nhưng ngươi vẫn trợn trừng mắt những lời vô nghĩa với ta. Tốt nhất ngươi nên bẩm báo cho ràng, rốt cục Nhị thiếu phu nhân cho ngươi bao nhiêu bạc?".

      Cúc ma ma đưa mắt nhìn Mai Nhiêu Phi, thưa: "Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân cho nô tỳ hai nghìn lượng bạc, là nô tỳ thấy tiền sáng mắt, là nô tỳ làm sai chuyện, chỉ mong Lão phu nhân có thể niệm tình no tỳ theo người mấy chục năm, tha cho nô tỳ lần".

      Mai Nhiêu Phi cả kinh kêu lên: "Cúc ma ma, bà...".

      Lúc này, tôi thấy ràng Cúc ma ma liếc Mai Nhiêu Phi, sau đó : "Nhị thiếu phu nhân, tình đến nước này, vẫn nên ngoan ngoãn nhận sai, xin Lão phu nhân tha thứ . Nếu còn thêm gì khác, ngược lại cũng vô ích mà thôi". Mai Nhiêu Phi cúi đầu, rằng.

      Lão phu nhân ngẩng đầu thở dài, : "Phi Nhi, ta những tưởng ngươi chỉ tùy hứng làm bậy, biết chuyện mà thôi, hôm nay, ta ngờ, ngươi lại mưu kế đa đoan nhường ấy, chuyện giết người phóng hỏa gì cũng có thể làm được. Vì tranh đoạt gia nghiệp của Thẩm gia, vì hơn chục vạn lượng bạc, ngươi lại có thể dốc hết tâm trí, từ thủ đoạn nào, nghĩ đến mà khiến ta thấy trong lòng lạnh lẽo thôi. Chuyện tới bây giờ, Thẩm gia ta có muốn tha cho ngươi cũng được. Tự ngươi trở về phòng, thu xếp đồ đạc, quay về nhà mẹ đẻ của ngươi . Hưu thư của Phúc Nhi, chút nữa ta bảo A Thanh đưa đến phòng ngươi".

      Mai Nhiêu Phi nghe vậy, mặt mày tái nhợt, khóc ròng :"Lão phu nhân, Phi Nhi biết lỗi rồi, con xin người, con xin người tha cho con lần này . Sau này con dám tái phạm nữa, con nhất định... nhất định ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng dạy con, làm người vợ tốt. Lão phu nhân, con cầu xin người...". Mai Nhiêu Phi vừa kêu gào xin tha, vừa dập đầu hết lần này tới lần khác.

      Sắc mặt Lão phu nhân vô cùng nghiêm khắc, thể thay đổi chỉ vì thế, : "Mai Nhiêu Phi, ngươi lập mưu giết người, ta chỉ đưa ngươi về nhà mẹ đẻ chứ giao cho quan phủ xử lý là tận tình tận nghĩa lắm rồi".

      Lúc này, Khánh tẩu ở bên cạnh đứng lên lên tiếng xin giúp: "Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân cũng chỉ nhất thời làm sai chuyện, xin Lão phu nhân tha cho ấy lần này . Tuy rằng Nhị thiếu phu nhân làm điều sai trái, nhưng cũng cứu mạng cả nhà chúng tôi. Có thể thấy rằng, Nhị thiếu phu nhân phải người xấu".

      Khánh tẩu vừa mới xong, Minh Nguyệt Hân Nhi cố chấp tranh: "Nhị thiếu phu nhân tốt thế ở đâu ra? chừng ta hạ độc cả nhà tẩu trước, sau đó mới giả bộ làm người tốt cứu người ấy chứ".

      Tiêu Tiếu cũng : "Đúng đấy. Khánh tẩu, tẩu nghĩ kỹ trước , tại sao cả nhà tẩu lại bỗng nhiên bị bệnh? Mà lại được Nhị thiếu phu nhân bắt gặp, để ta làm người tốt. Chuyện trùng hợp như thế mới là lạ chứ?".

      Tiêu Tiếu lời vừa thốt ra, bên cạnh Khánh tẩu bé xem chừng là nha hoàn quỳ mọp xuống, dập đầu ầm ầm : "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng. phải Hưởng Hưởng cố tình làm vậy đâu. Chỉ là muội muội của nô tỳ bị bệnh, trong nhà có tiền chữa trị, cho nên nô tỳ mới nghe lời Nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia, hạ Nguyễn Cốt Tán xuống giếng. Xin phu nhân tha mạng, Hưởng Hưởng cố tình đâu! Xin phu nhân đừng đuổi nô tỳ !". Hưởng Hưởng vừa dứt lời, mọi người đều hiểu ra, tất cả mọi việc vốn chỉ là cái bẫy của Mai Nhiêu Phi mà thôi. Khánh thúc chắp tay : "Lão phu nhân, trước kia Nhị thiếu phu nhân uy hiếp tôi và Trần thúc là có , phải hai người chúng tôi ầm ĩ vì chuyện đâu, chuyện bé xé ra to".

      Bảo Bảo cũng tiến đến, quỳ xuống: "Lão phu nhân, xin người cứu lấy tính mạng ca ca nô tỳ. Nhị thiếu phu nhân sợ Thiếu phu nhân bóc trần chuyện của ấy, hôm qua đưa cho nô tỳ lọ Hạc Đỉnh Hồng, muốn nô tỳ hạ độc để Thiếu phu nhân chết . Nhị thiếu phu nhân bắt ca ca nô tỳ để uy hiếp nô tỳ, nếu trước sáng sớm hôm nay mà vẫn chưa thể hạ độc Thiếu phu nhân ấy lấy mạng ca ca nô tỳ. Lão phu nhân, Thiếu phu nhân đối đãi với nô tỳ tình thâm ý trọng, nô tỳ đành lòng làm Thiếu phu nhân tổn thương. Nhưng còn người thân của nô tỳ, nô tỳ cũng biết giờ huynh ấy còn sống hay chết. Xin Lão phu nhân hãy làm chủ, bảo Nhị thiếu phu nhân thả ca ca nô tỳ ra".

      Lão phu nhân nghe thế, nổi cơn lôi đình, xỉa thẳng vào Mai Nhiêu phi, lạnh lùng : "Ta nghĩ ngươi lại xấu xa như thế! Lúc đầu đúng là ta có mắt như mù mới để Phúc Nhi cưới ngươi vào cửa. Ca ca của Bảo Bảo thế nào rồi! Nếu gặp chuyện, ta cũng giúp ngươi nữa, nhất định phải đưa ngươi lên quan phủ điều tra!".

      Mai Nhiêu Phi co rúm lại mặt đất, : "Lão phu nhân, ca ca của Bảo Bảo... sao hết, con phái người đưa về rồi, con chỉ dọa Bảo Bảo chút mà thôi, con làm điều gì bất lợi với ".

      "Thế còn Dung Nhi sao? Dung Nhi biết ngươi biển thủ tiền bạc của phường rượu để tiêu xài, người liền tính dùng Hạc Đỉnh Hồng để hạ độc cho con bé chết, ngươi quả là ác độc lắm", Lão phu nhân căm giận .

      Mai Nhiêu Phi cúi đầu thưa: "Lão phu nhân, con dâu chỉ nhất thời hồ đồ, xin người bỏ qua cho con lần này, sau này con dám thế nữa".

      Lảo phu nhân lạnh lùng : "Trước kia ta đối xử với ngươi quá nhân từ nên mới biến ngươi thành con người ngày hôm nay, giờ nếu ta còn dung túng cho ngươi, chẳng hóa ra nuôi hổ rồi rước họa à? Chuyện đến nước này, ngươi cần phải gì nữa. Ngươi quay về thu dọn đồ đạc rồi tự mình về nhà mẹ đẻ . được mang món đồ đạc nào của Thẩm gia".

      Tiêu Tiếu kêu lên: "Lão phu nhân, bà đừng đuổi Nhị thiếu phu nhnâ vội như thế. Năm đó tôi tư thông với Đại thiếu phu nhân. Trước lúc bị bắt, tôi còn quen biết gì ấy. Chuyện này, đừng lại là Đại thiếu phu nhân bị Nhị thiếu phu nhân vu oan nhé. giờ xem ra, bất kể chuyện gì Nhị thiếu phu nhân cũng làm được hết".

      Tiêu Tiếu vừa mới sa sả xong, sắc mặt Mai Nhiêu Phi vốn tái nhợt thoắt cái biến thành hết xanh rồi lại trắng.

      Tôi nghĩ ngợi, : "Còn nhớ lúc ta suýt chút nữa bị Cúc ma ma bóp cổ chết trong rừng trúc, lúc ấy ta từng nhìn thấy người bày biện hương án bài vị trong rừng trúc, còn những lời như 'Nếu các ngươi là quái, cũng đừng trách ta...'. Khi đó chỉ cảm thấy tấm lưng kia hét sức gầy yếu, hết sức quen thuộc, giờ nghĩ lại, đó là Nhị thiếu phu nhân rồi. Chỉ biết hương án kia là ai?".

      Lão phu nhân nghe vậy, càng thêm kinh hãi, giọng và nét mặt đều sắc bén: "Cúc ma ma lúc trước có chuyện như thế ư? Chẳng lẽ kẻ ngày đó muốn hại chết Dung Nhi lại là ngươi ư? Vì sao ngươi phải làm thế?".

      Băng Ngưng lên tiếng: "Là Cúc ma ma. Lúc ấy Cúc ma ma chuyện với con bên cạnh rừng trúc, khi đó con còn nghĩ bà ta là mẹ ruột của con. Tiếp theo Cửu Dung tẩu tẩu đến đó tản bộ, nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân bày biện hương án. Cúc ma ma nếu Cửu Dung tẩu tẩu thấy Nhị thiếu phu nhân đêm hôm bày hương án bái tế Nhị thiếu phu nhân và Nhị công tử gặp nguy hiểm. Bà ta còn Nhị thiếu phu nhân từng cứu mạng bà ta, bà ta cũng chẳng còn cách nào khác. Bà ta xúi giục con mau đến báo cho Nhị thiếu phu nhân dẹp hương án. Sau khi con giúp Nhị thiếu phu nhân xong trở về lại phát Cúc ma ma xém chút nữa bóp cổ chết Cửu Dung tẩu tẩu. Con liền cứu Cửu Dung tẩu tẩu. Con nhớ lúc mình giúp Nhị thiếu phu nhân dẹp bỏ hương án, láng máng thấy bài vị viết tên Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu".

      Băng Ngưng vừa mới dứt câu, Cúc ma ma liền cướp lời: "Việc này liên quan gì đến Nhị công tử. Nhị công tử hoàn toàn biết gì. Nô tỳ thừa nhận mình làm việc này. Chỉ mong Lão phu nhân có thể nghĩ đến tình cảm chủ tớ mấy chục năm mà tha cho nô tỳ. Còn nếu Lão phu nhân chịu, cứ đuổi nô tỳ , hoặc giao cho quan phủ cũng sao hết. Nhưng việc này do tay nô tỳ và Nhị thiếu phu nhân trù tính, mảy may dính dáng đến Nhị công tử. Cúc ma ma này, tuy cả đời chưa từng làm chuyện gì tốt, nhưng cũng vu oan cho người tốt vô tội". Lúc bà ta những lời này hề tỏ ra hoang mang, lại là vẻ mặt thấy chết sớn. Cúc ma ma thế bỗng khiến tôi cảm thấy bà ta có lẽ xấu xa như những gì tôi tưởng. Mặc dù bà ta là người tiếc lợi dụng tất thảy, làm mọi chuyện xấu, nhưng dẫu sao nữa, bà ta vẫn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Mai Nhiêu Phi và Thẩm Phúc.

      Nước mắt Mai Nhiêu Phi dầm dề như mưa, : "Lão phu nhân, việc này chỉ do mình con làm. Năm xưa việc Liễu Vũ Tương thông dâm với Tiêu Tiếu cũng do tay con tính toán bịa đặt. Tất cả những chuyện xấu đều con làm, con làm những điều đó chỉ vì muốn tranh đoạt gia nghiệp của Thẩm gia. Con hận Liễu Vu Tương, hận đại ca, hận người đối xử tốt với bọn họ cách bất công, chưa hề ngó ngàng đến chúng con. Người có ba người con trai, tam đệ do tiểu thiếp sinh, người gần gũi cũng làm gì. Nhưng tướng công con và Thẩm Hồng đều là cốt nhục của người. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, người dựa vào đâu mà chỉ đối xử tử tế với con ma bệnh Thẩm Hồng kia, còn bao giờ ngó ngàng đến phu thê chúng con?Lòng dạ tướng công con hiền lành, so đo, cũng để ý đến chuyện này, nhưng mà con thấy thế thể làm bộ như thấy được. Con ghen ghét với Liễu Vũ Tương, bèn tay tính toán việc ta thông dâm với Tiêu Tiếu, mượn tay kẻ khác giết chết ta. Ha ha ha ha ha ha...". Mai Nhiêu Phi đến đây, gần như phát điên. Nhưng tôi cảm thấy biểu cảm của nàng ta như thế chỉ là giả vờ. Những việc khác cần phải , nhưng Mai Nhiêu Phi việc Tiêu Tiếu và Liễu Vũ Tương thông dâm do tay nàng ta sắp xếp tôi lại từ đầu đến cuối thể tin được. Bởi vì tôi nhớ rằng, ban xưa trong quá trình mọi chuyện xảy ra, kẻ hết lần này tới lần khác cầm trịch luôn là Thẩm Tề. Mà Tiêu Tiếu cũng từng , trước kia y cũng nhận ra Liễu Vũ Tương hay Mai Nhiêu Phi, chỉ từng đụng chạm đến Thẩm Tề mà thôi. Có thể chuyện này Mai Nhiêu Phi có tham gia, nhưng nàng ta chưa chắc là chủ mưu. Hơn nữa, còn có khoảng thời gian sau đó, trạng thái tinh thần nàng ta luôn bất ổn, còn lập bài vị bái tế này nọ nữa, chứng tỏ Mai Nhiêu Phi cũng phải người tội ác tày trời như thế.

      Điều chắc chắn là Thẩm Phúc hoàn toàn biết đến những thị phi này. Mai Nhiêu Phi vơ tất cả mọi việc về mình như vậy, có lẽ cũng vì muốn bênh vực Thẩm Phúc. Tôi nhận ra tình cảm của nàng ta với Thẩm Phúc rất tốt, Thẩm Phúc đối với nàng ta cũng là che chở có thừa.

      Tôi nghĩ chút, đoạn hỏi: "Nhị đệ muội, thể bừa, muội xác nhận lúc trước đích xác là muội hãm hại Vũ Tương tỷ tỷ ư?". Tôi luôn cảm thấy, tuy rằng Mai Nhiêu Phi làm nhiều chuyện như thế, nhưng kẻ thực đứng sau lưng toan tính bấy nhiêu chuyện lại là Thẩm Tề thâm tàng bất lộ kia. Có điều, đây chung quy chỉ là trực giác của tôi.

      Mai Nhiêu Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, : "Là ta làm, đương nhiên ta nhận. Ta cam lòng mặc cho Lão phu nhân xử trí. Nếu Lão phu nhân muốn ta rời khỏi Thẩm gia, ta ngay. Nếu Lão phu nhân muốn đưa ta lên quan phủ truy xét, tất cả đều để Lão phu nhân xử lý".

      Sắc mặt Lão phu nhân lạnh như băng, hồi lâu sau mới phất tay : "Cũng được. Tốt xấu gì ngươi cũng từng làm con dâu Thẩm gia thời gian, nhân khẩu Thẩm gia ta vốn phồn thịnh, tới bây giờ người chết , người mang bệnh, nhà chẳng ra nhà. Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, ngươi mau thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ . Mẫn Nhi và Linh Nhi là người của Thẩm gia, ngươi được mang đứa nào hết".

      Mai Nhiêu Phi nghe Lão phu nhân vậy, nước mắt trút xuống như mưa. Nàng ta bò lên phía trước mấy bước, tới dưới chân Lão phu nhân níu lấy váy của bà, quỳ lạy : "Lão phu nhân, con mang Mẫn Nhi , để con bé ở lại Thẩm gia, nhưng Linh Nhi được, con bé còn , vẫn còn bú mớm, nếu có mẹ ruột chăm sóc, con bé đáng thương biết mấy! Lão phu nhân, xin người mở lòng từ bi, để con đưa Linh Nhi ".

      Lão phu nhân chán ghét đá Mai Nhiêu Phi cái, mặt này lạnh tanh : "Ngươi cũng biết con của ngươi có mẹ ruột đáng thương biết mấy. Vậy có nghĩ đến lúc ngươi hại chết Tương Nhi, cha của con bé đáng thương cỡ nào ? Nếu ngươi hạ độc chết Dung Nhi, chẳng lẽ cha con bé đáng thương à? Ngươi cũng là bậc làm cha làm mẹ, vì sao lo nghĩ cho người khác? Ngươi đừng ở đây lắm lời nữa, ta tuyệt đối bao giờ giao Linh Nhi cho ngươi mang đâu. Ả đàn bà như ngươi lòng dạ độc ác, nếu Linh Nhi theo ngươi, biết sau này biến thành ngươi như thế nào nữa. Huống chi, sau này Linh Nhi lớn lên, nếu biết mẹ ruột của mình là loại người này, con bé cũng tuyệt đối cảm thấy vẻ vang mặt mũi gì đâu. Ta thả ngươi , đưa ngươi lên quan phủ là chí tình chí nghĩa lắm rồi. Nếu ngươi còn ở đây tiếp tục quấy rối đừng có trách ta khách khí. Phúc Nhi, còn mau viết hưu thư?".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :