1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cửu Dung - Hoài Châm Công Chúa [Tập 1]

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 8: Núi xanh che chẳng đặng

      Sau khi đồng ý tiếp nhận những khoản mục của phường rượu, công việc lớn lớn làm xuể, tôi bận bù đầu bù cổ. Cũng may, Tiêu Tiếu làm tửu vĩ công ở Thẩm gia lâu ngày như vậy cũng tiến bộ hơn nhiều, việc lớn việc bé cũng có thể giúp tôi. Bảo Bảo vẫn ở nhà chăm sóc tướng công, Minh Nguyệt Hân Nhi theo tôi đến phường rượu.

      Khoản mục trước kia tuy danh nghĩa do Lão phu nhân phụ trách, nhưng thực tế, những khoản mục tỉ mẫn luôn do Thẩm Tề cùng Trần thúc, Khánh thúc chủ trì. Tôi cẩn thận sửa sang lại những khoản mục lúc trước, ước chừng sửa xong cũng mất hơn nửa tháng.

      Tháng Năm đến rồi, những bông hoa lựu nở lập lòe như lửa, nhưng lan điếu lại thanh nhã thư thái. Thời tiết nóng dần lên, tâm tình của tôi cũng có phần mất bình tĩnh hơn.

      Những khoản mục của Thẩm gia, phần lớn có vấn đề gì, tuy nhiên mỗi tháng đều có khoản chi khổng lồ, kê khai rất thiếu minh bạch. Khoản phí tổn này đề tên Mai Nhiêu Phi đến lĩnh, nghe là dùng để đưa cho Mai lão gia khai thông cửa quan, nhằm tiện cho việc làm ăn mọi mặt của phường rượu Thẩm gia. Trong lòng tôi hết sức nghi ngờ, phường rượu Thẩm Ký của Thẩm gia mở mấy chục năm, chi nhánh lớn trải rộng khắp chốn Tây Tống, rượu do phường rượu Thẩm gia làm chủ yếu cung ứng cho hoàng thất quý tộc. Nếu mỗi tháng còn cần xuất ra hơn vạn lượng bạc để cấp cho tri huyện nho , để ông ta lo lót dưới, khai thông cửa quan, chẳng phải là quá kỳ lạ sao? Huống chi, toàn bộ sản nghiệp của phường rượu Thẩm gia cùng lắm cũng mới được hai, ba trăm vạn lượng bạc. Lợi nhuận mỗi tháng áng chừng khoản dưới ba vạn hai, trong đó lại trích ra mất vạn lượng cho tri huyện, chẳng phải là thể tưởng tượng nổi ư?

      Nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng nhiều. Tôi cảm thấy Trần thúc, Khánh thúc đều là người cực kỳ đáng tin cậy, liền gọi bọn họ đến hỏi. Khánh thúc vốn quản lý đại viện Thẩm gia, vừa mới được điều đến xử lý phường rượu chưa lâu, đối với chuyện của phường rượu cũng rành lắm. Nhưng Trần thúc quản lý phường rượu nhiều năm rồi.

      Nghe xong câu hỏi của tôi, Trần thúc thở dài : "Chuyện này có từ lâu. Nhưng mà ai dám ra".

      "Bạc quả bị Mai tri huyện lấy ư? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?".

      "Tôi cũng lắm bạc bị ai lấy . Nhưng mà lần nào cũng đều là tiểu tư Phúc Tuyền của Nhị công tử đến lấy. Chuyện này bắt đầu từ tháng thứ hai năm ngoái sau khi Băng Nhi con của tôi qua đời. Đến giờ cũng áng chừng được năm rồi". Trần thúc .

      Tôi gật đầu, khoản mục đích xác có ghi lại là bắt đầu có khoản chi này từ tháng Tư năm Thành Hóa thứ Bảy. Đến bây giờ năm có lẽ. Tôi hỏi: "Lão phu nhân có biết chuyện này ?".

      Trần thúc lắc đầu, đáp: "Có lẽ Lão phu nhân biết, mà cũng có lẽ là biết".

      Tôi lại : "Dính dáng đến nhiều bạc thế này, Trần thúc, chẳng lẽ Lão phu nhân kiểm toán lại tra ra sao? Còn nữa, sao thúc kể cho Lão phu nhân nghe?".

      Trần thúc : "Từ sau khi Băng Nhi con của tôi qua đời, mỗi lần Lão phu nhân kiểm toán đều do Tam công tử cầm đến cho Lão phu nhân xem. Về việc Lão phu nhận biết khoản mục này, phải hỏi Tam công tử mới biết được". Sau cùng, Trần thúc lại bổ sung thêm câu: "Tôi nghĩ chuyện này phần nhiều Lão phu nhân biết. Lần này Lão phu nhân phái Thiếu phu nhân đến quản lý khoản mục, Tam công tử cũng từng dặn hai lão già chúng tôi là khoản mục này cần để cho biết. Nhưng Thiếu phu nhận tinh tế như thế, nhìn ra ngay thu và chi có vấn đề. Tôi và lão Khánh cũng chẳng còn cách nào, mới đưa khoản mục này cho Thiếu phu nhân xem".

      Khánh thúc cũng : "A Khánh tôi ở Thẩm gia mấy mươi năm, lòng dạ cũng đành nhìn gia sản của Thẩm gia dần dần bị người ta bòn rút".

      Tôi gật đầu, dặn dò bọn họ tạm thời đừng cho người khác biết chuyện này. Bọn họ liền ưng thuận.

      Từ tháng Tư năm ngoái đến bây giờ, tổng cộng có hơn mười hai vạn lượng bạc bị chi dưới danh nghĩa hối lộ dưới. Việc này hết sức khó giải quyết, tôi suy nghĩ liên tục mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên tìm Thẩm Tề hỏi tình hình chút.

      Nào ngờ tôi còn chưa tìm Thẩm Tề, đến tìm tôi trước.

      Thấy tôi, : "Đại tẩu, mấy bữa nay thấy tẩu cực nhọc đêm ngày, là chịu khó làm việc, chớ gượng ép mình quá là được".

      Tôi cười cười, đáp: "Nhờ thúc thúc quan tâm. Vừa lúc thúc thúc đến đây, chỗ tôi có khoản bút toán muốn hỏi thúc thúc chút".

      Dường như Thẩm Tề dự đoán được tôi muốn hỏi điều này, : "Đại tẩu muốn hỏi về số bạc trong khoản mục dùng để lo lót sao? Chuyện này chứng thực là có. Năm ngoái, chúng ta vận chuyển rượu đến kinh thành, có vị nương nương sau khi uống rượu hoa hạnh của Thẩm gia chúng ta bị say thân thể khó chịu mấy ngày liền. Nương nương nọ cho là rượu của Thẩm gia có vấn đề, toàn cáo trạng với Hoàng thượng, hủy bỏ tư cách thương gia tiến cống của chúng ta. May mà lúc ấy con của nha dịch của huyện nha lại hầu hạ vị nương nương nọ trong hoàng cung. ấy biết chuyện này liền nhờ người với cha mình. Cha ấy lại cho Mai đại nhân, Mai đại nhân cho nhị tẩu, nhị tẩu liền cho đệ biết. Sau khi chúng đệ thương lượng, nhất trí rằng tốn chút bạc là chuyện , địa vị thương gia tiến cống cho triều đình mới là chuyện lớn. Hồi đó, khi xảy ra chuyện này, biểu muội Băng Nhi mới qua đời, tâm tình Lão phu nhân tốt, ai dám chuyện này cho người biết. Về sau, thời gian qua , tình hình cũng theo đó mà biến chuyển, chuyện này được giải quyết xong xuôi nhắc lại với Lão phu nhân nữa".

      Tôi nghe Thẩm Tề xong, trầm tư lúc, hỏi: "Việc này đến bây giờ đâu thể coi là thời gian qua , tình hình cũng theo đó mà biến chuyển. Bởi vì mỗi tháng vẫn cần chi vạn lượng bạc, phải sao?".

      Thẩm Tề vẫn cười : "Ban đầu đồng ý rằng mỗi tháng cung cấp cho nương kia vạn lượng bạc trong suốt năm. Đến tháng Tư năm nay vừa tròn năm. Chuyện này coi như qua rồi. Đại tẩu, sức khỏe của Lão phu nhân được tốt, theo đệ thấy, vẫn nên chớ để kinh động đển lão nhân gia người mới phải. Tuy rằng Thẩm gia ta khi mất mười hai vạn lượng bạc, nhưng cuối cùng việc làm ăn hưng thịnh. Giữ được non xanh, lo gì có củi đốt?".

      Tôi chỉ cười ừ hữ gì cả, Thẩm Tề thêm mấy câu nửa rồi cáo từ rời .

      Lời Thẩm Tề có thể là có thể là giả. Có quản chuyện này hay , mấu chốt vẫn là ở tôi. Mặc dù tôi là người đối xử với hết thảy đều lạnh nhạt, thế nhưng xử lý khoản mục là trách nhiệm của tôi, tôi há lại trơ mắt nhìn bạc hao mòn vô ích chẳng màng?

      Trước tiên tôi để Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi thăm hỏi nha dịch huyện nha, xem con nhà ai làm việc trong cung. Sau khi hỏi thăm, quả nhiên biết có người tên là Tiêu Nhĩ, con làm cung nữ trong cung, hầu hạ Hiền phi Quách nương nương.

      Vị Quách nương nương này là người tài năng hiền đức, nổi tiếng khắp cả nước. Xem ra nàng hề giống với loại người ham tiền bạc bên ngoài. Vì thế, tôi đặc biệt phái Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lên kinh thành chuyến, hỏi Tiết vương gia về tính tình của vị Quách nương nương này.

      Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi thẳng mạch bảy ngày vẫn chưa thấy về, tôi khỏi có phần bận lòng. Từ Duy huyện đến kinh thành cùng lắm cũng chỉ nghìn dặm, cưỡi khoái mã xuất hành, hai ngày đủ về lần, nếu chậm, bốn năm ngày cũng nên về rồi. Trong lòng tôi càng nghĩ càng thấy ổn, chẳng lẽ Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi bị chuyện khác làm cho chậm trễ ư? Theo lý thuyết, Minh Nguyệt Hân Nhi tuy ham chơi, nhưng Tiêu Tiếu là người có chừng có mực.

      Sáng sớm ngày thứ tám, tôi rốt cuộc ngồi yên được nữa, gọi Băng Ngưng, cử bé men theo con đường cái để tìm tung tích của Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi vừa mới dặn dò, Băng Ngưng còn chưa kịp xuất môn, có người đến đập cửa phòng tôi ầm ầm. Tôi mở cửa nhìn ra, là hai cụ già tôi hoàn toàn quen biết, mái tóc hoa râm, có người hơi tập tễnh.

      Thấy tôi, người thấp hơn chút kêu lên: "Thiếu phu nhân, rốt cục em vẫn còn sống để quay về gặp !". Tôi nghe thấy giọng ấy mà bàng hoàng cả lòng, đó phải Minh Nguyệt Hân Nhi là ai? Người lại hơi tập tễnh kia dương nhiên là Tiêu Tiếu.

      Tôi lấy ghế cho hai người ngồi xuống. Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu giật mớ râu tóc bạc phơ mặt đầu xuống, ra dung mạo nguyên sơ của bọn họ. Tiêu Tiếu xắn ống quần, bắp chân ý có quấn băng, máu còn chảy ra bên ngoài. Ống quần cũng bị nhuốm đỏ màu máu.

      Tôi sai Băng Ngưng lấy thuốc rịt cho Tiêu Tiếu, vội hỏi bọn họ rốt cục xảy ra chuyện gì. Lúc này Minh Nguyệt Hân Nhi mới kể cho tôi nghe lượt những chuyện xảy ra dọc đường.

      Con bé và Tiêu Tiếu vừa ra khỏi thành bị người khác theo dõi. May mà Tiêu Tiếu thông minh, chẳng mấy chốc thoát khỏi đeo bám của kẻ kia. Đến phủ Vương gia, vất vả lắm mới gặp được Tiết vương gia, hỏi thăm Tiết vương gia về tính tình của Quách Hiền phi. Tiết vương gia đánh giá gì về nhân phẩm của Quách Hiền phi, nhưng lại tiết lộ tin tức, đó là vị Hiền phi nương nương này quý trọng dung mạo, nào giờ chưa từng uống rượu. Nếu như vậy, những lời Thẩm Tề toàn bộ đều phải là .

      Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi biết được tin tức quan trọng này, lập tức từ biệt Tiết vương gia, ra roi thúc ngựa, dự tính về gấp cho tôi biết. Ai dè bọn họ vừa ra khỏi kinh thành lại bị kẻ khác theo dõi. Kẻ theo dõi lần này ràng là cao minh hơn kẻ lần trước rất nhiều. Giữa đường bọn chúng chặn Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lại con đường hoang vắng, ép buộc Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi từ nay về sau phải cao chạy xa bay, được trở về Duy huyện, bằng khiến hai người bọn họ chết có chỗ chôn. Tiêu Tiếu nhận lấy ngân phiếu của bọn chúng, vờ như ưng bụng, đưa Minh Nguyệt Hân Nhi theo hướng ngược lại. hơn nửa ngày, cảm thấy thoát khỏi những kẻ đó, Tiêu Tiếu liền dẫn Minh Nguyệt Hân Nhi vòng trở về. Nào ngờ đám người kia vẫn theo dõi bọn họ, thấy hai người lộn lại, toan giết người diệt khẩu. Giữa lúc hỗn chiến, chân Tiêu Tiếu bị chém phải. May mà hai người chạy nhanh, lăn xuống sườn dốc quá cao, lăn thẳng vào trong bụi cỏ rậm dưới khe núi mới có thể tránh được những kẽ theo dõi đó.

      Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi núp trong khe núi hai ngày hai đêm. Cũng may Minh Nguyệt Hân Nhi tìm được ít thảo dược đắp lên chân cho Tiêu Tiếu, chân của y mới bị mưng mủ.

      Ngày thứ ba, hai người từ dưới khe núi trèo lên, tìm được gia đình nông dân, nghỉ ngơi hai ngày, cho gia đình nông dân kia chút bạc, nhờ bọn họ thuê giúp cỗ xe ngựa. Tiêu Tiếu và Minh Nguyệt Hân Nhi lại đặc biệt hóa trang thành hai cụ già râu tóc bạc phơ, lúc này mới vào Duy huyện, chạy về phường rượu Thẩm gia.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 9: Chuyện cũ chỉ rước sầu

      Nghe xong lời Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu kể, tôi trầm ngâm rằng. Chuyện cử hai người Tiêu Tiếu lên kinh thành tìm hiểu tin tức, tôi cũng cho bất cứ ai. Người của Thẩm Tề sao có thể biết được.

      Tôi suy xét bỗng liếc mắt nhìn Băng Ngưng. Tôi vốn định để hai người Băng Ngưng và Tiêu Tiếu làm việc này, chỉ tiếc mấy hôm trước vừa đúng lúc Băng Ngưng bị ốm. Tôi nghĩ đến đây, trong lòng chợt giật thót cái: Băng Ngưng vốn cũng biết việc này. Có lẽ nào...?

      Tôi lập tức bác bỏ ý nghĩ của bản thân. Xưa kia Băng Ngưng được Băng Nhi nhặt về giữa đường, lòng dạ bé vốn chỉ có mình Băng Nhi. Mà sau khi Băng Nhi chết, bé theo tôi, lòng dạ cũng chỉ có mình tôi. Tôi tín nhiệm bé như tín nhiệm Băng Nhi. Nhiều khi thấy bé, tôi tựa như thấy Băng Nhi, trong lòng cũng có chổ nương náu.

      Nếu phải do những người bên cạnh tôi tiết lộ việc này, hiển nhiên là có người mực theo dõi điều tra tôi mấy hôm nay. Đương nhiên, người làm những chuyện đó phải Mai Nhiêu Phi mà là Thẩm Tề. Có lẽ bọn họ muốn giấu giếm bí mật, ngại giết chết Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu để diệt khẩu, trong bụng tôi, hàn ý chợt lan tràn vô biên vô tận.

      Tôi : "Tiêu Tiếu, Minh Nguyệt Hân Nhi, hai người lui xuống nghỉ ngơi trước . Ta thay Tiêu Tiếu xin nghỉ với Trần thúc. Nhưng Tiêu Tiếu luôn dùng bộ dạng của Sở Thiên Khoát để gặp người ta, giờ hóa trang trước mới được. Băng Ngưng muội muội, phiền muội mua ít đồ dùng hóa trang đến đây". Băng Ngưng đồng ý, bèn ra ngoài.

      Tiêu Tiếu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Băng Ngưng, nhìn chớp mắt, hồi lâu sau mới pha trò : "Băng Ngưng muội muội mà cao hơn chút, nhìn vào bóng lưng kia, ra rất giống người trong đám truy sát chúng ta".

      Minh Nguyệt Hân Nhi nắm tay lại huơ lên trước mặt Tiêu Tiếu, : "Huynh bậy cái gì thế? Nếu còn tiếp tục thêu dệt về tỷ muội tốt của muội, cẩn thận muội tha cho huynh đâu". Tiêu Tiếu vội cười làm lành xin tha.

      Hai người bọn họ trêu đùa ầm ĩ bỗng nhiên có người đến gõ cửa phòng tôi. Tôi tưởng Trần thúc hoặc Khánh thúc có khoản mục nào cần bàn giao, liền vọng qua cánh cửa: "Là Trần thúc hay Khánh thúc? Chỗ tôi có khách, phiền thúc lát nữa hãy đến".

      "Đại tẩu, là đệ. Làm phiền tẩu mở cửa ra". Ngoài cửa phòng truyền đến giọng của Thẩm Tề. Tôi biến sắc, vội : "Là tam thúc à? Chỗ ta có khách, phiền thúc lát nữa hãy đến".

      "Vậy sao, đệ đặc biệt đến vì khách của đại tẩu mà". Thẩm Tề vừa vừa đẩy cửa ra. Tiêu Tiếu muốn trốn còn kịp nữa rồi.

      Thấy Tiêu Tiếu, mặt Thẩm Tề khẽ nở nụ cười, : "Đệ nghe đồn rằng, Tiêu Tiếu ngày xưa thông dâm với Liễu Vũ Tương bị nhốt rọ lợn những chết mà còn trà trộn vào phường rượu Thẩm gia ta làm việc. Đệ chỉ cho rằng là tin vớ vẩn thôi. Nào ngờ lại là . Đại tẩu vốn biết chuyện từ trước, lại giấu mà báo, tẩu xem, nếu Lão phu nhân biết được xử lý thế nào?".

      Vẻ mặt tôi hờ hững, đáp: "Đương nhiên ta bẩm báo chuyện này cho Lão phu nhân, nhọc đến tam thúc quan tâm. Nhưng biết tin tức của tam thúc từ đâu tới mà nhanh thế? Tiêu Tiếu vừa mới bước chân vào đây, tam thúc theo bén gót phía sau, quả là thần thông quảng đại".

      Vẻ mặt Thẩm Tề cũng chút thay đổi, : "Tất cả chỉ là vừa khéo mà thôi".

      Lúc này, Tiêu Tiếu chỉ vào Thẩm Tề, cao giọng : "Họ Thẩm kia, ngươi tưởng rằng Tiêu Tiếu ta vẫn là kẻ nuôi ong mặc người chém giết ngày xưa à? Chỉ bởi vì ta quen nhìn ngươi ỷ thế hiếp người, thả ong mật ra đốt người, người liền ghi hận trong lòng, vu vạ cho ta và Đại thiếu phu nhân của Thẩm gia thông dâm. Ta may mắn chết, tìm ngươi báo thù là may rồi, ngươi còn muốn thế nào?".

      Thẩm Tề : "Tiêu Tiếu, ta hiểu ngươi gì cả. Trước khi biết ngươi và Liễu Vũ Tương thông dâm, ta cũng chưa từng gặp ngươi. Nếu ngươi muốn vu oan miệt thị, tính hơi bị nhầm rồi".

      Hai người bọn họ tranh chấp bất thình lình Băng Ngưng đẩy cửa tiến vào, : "Thiếu phu nhân, tẩu nhờ muội mua đồ hóa trang cho Tiêu Tiếu, muội mua đủ rồi đây". đến đây mới liếc mắt thấy Thẩm Tề, liền im bặt nữa.

      Mối nghi ngờ hầu như biến mất còn dấu vết trong lòng tôi lại bắt đầu dâng lên, sao Thẩm Tề lại biết Tiêu Tiếu ở chổ tôi? Chẳng lẽ tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao? Nếu trùng hợp, chẳng phải cũng là quá trùng hợp à?

      chờ tôi nghĩ nhiều, Thẩm Tề với tôi trước: "Đại tẩu, tẩu cũng biết tam đệ từ xưa đến nay là người dễ chuyện nhất. Đệ có đề nghị, biết ý đại tẩu thế nào?".

      Tôi mỉm cười, thản nhiên : "Thúc ".

      Thẩm Tề đáp: "Làm người tránh khỏi có lúc hồ đồ. Chuyện Liễu Vũ Tương vốn qua lâu như thế, đệ muốn can thiệp vào nữa. Về phần vị huynh đệ Sở Thiên Khoát này rốt cục là ai, đối với đệ mà cũng có gì quan trọng. khi như vậy, chi bằng cả đệ và đại tẩu đều cùng hồ đồ lần. Ý của đại tẩu ra sao?".

      Tôi cười tiếng, : "Núi xanh che chẳng đặng, chảy cả về đằng Đông (1). Ta hết sức đồng tình với ý tưởng của tam thúc. Chỉ là có số chuyện ta thể tự quyết định được". Thẩm Tề nghe tôi thế, sắt mặt lại, : " là như thế, đệ quấy rầy đại tẩu nữa. Sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau ở chổ Lão phu nhân vậy". Tôi cười đáp: "Bất cứ khi nào cũng kính cẩn đợi chờ". Thẩm Tề phẩy tay áo, xoay người bỏ .

      (1) Trích hai câu thơ trong bài Bồ tát man - Thư Giang Tây Tạo Khẩu bích của tác giả Tân Khí Tật.

      Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay : "Thiếu phu nhân, là bản lĩnh. Có thể làm người cả ngày mặt chút thay đổi tức đến như thế, Minh Nguyệt Hân Nhi em quả bội phục rồi".

      Tôi lắc đầu : "Minh Nguyệt Hân Nhi, em chớ vội đắc ý. Bây giờ việc này có chút khó xử lý".

      Minh Nguyệt Hân Nhi hỏi: "Vì sao? Vừa nãy và Tam công tử gì mà bí hiểm thế? Em nghe chẳng hiểu câu nào".

      Tôi đáp: "Y bảo chúng ta coi như chuyện mười hai vạn lượng bạc kia chưa từng xảy ra".

      "Y điên à?". Minh Nguyệt Hân Nhi có phần cường điệu kêu lên: "Thiếu phu nhân, đồng ý đấy chứ?".

      Tôi thở dài : "Ta chưa đồng ý. Thế nhưng y lại lợi dụng điểm yếu để uy hiếp ta, nếu ta đồng ý, y chuyện Sở Thiên Khoát là Tiêu Tiếu cho Lão phu nhân".

      "Y muốn cứ để cho y . Việc này cũng chẳng có gì to tát hết. Trong lòng Lão phu nhân cũng biết, người Tiêu Tiếu thích là Minh Nguyệt Hân Nhi em, tình chẳng liên quan gì đến Đại thiếu phu nhân. Hơn nữa, Tiêu Tiếu là huynh đệ của Tiết vương gia, Lão phu nhân có thể làm gì huynh ấy?". Minh Nguyệt Hân Nhi đồng ý .

      Lời con bé có câu ra được suy nghĩ của tôi. Đó chính là "Tiêu Tiếu là huynh đệ của Tiết vương gia, Lão phu nhân có thể làm gì huynh ấy". Tiêu Tiếu có Tiết vương gia làm chỗ dựa, Lão phu nhân hẳn làm khó cho y.

      Ban ngày bận rộn ở phường rượu, buổi tối tôi trờ về Thẩm gia. Bệnh tình của Thẩm Hồng khởi sắc nhiều, nhưng cả người vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhớ mãi quên được Liễu Vũ Tương.

      Trong lòng tôi vẫn còn nhớ chuyện mùa thu năm ngoái, vì tôi, chàng tiếc đoạn tuyệt với Thẩm gia, muốn dắt tôi trốn . giờ thấy chàng thế này, trái tim tôi trong thoáng chốc lạnh nhạt nhiều lắm. Tôi biết dù mình có làm gì chăng nữa, cũng thua xa Liễu Vũ Tương.

      Hầu hạ Thẩm Hồng nằm ngủ xong, mình tôi trở về phòng. Thời tiết tháng Năm vẫn còn se lạnh. Ánh nến chập chờn chiếu chiếc bóng của tôi lên vách tường, thân đơn bóng chiếc, trong dạ tôi cảm thấy thê lương sao tả xiết.

      Ánh trăng rất đẹp. Trời thanh vắng quầng trăng yên ả. Ánh trăng như vậy vốn thực thích hợp dạo trong vườn, nhưng từ dạo năm ngoái, sau khi suýt bị người ta bóp cổ chết trong rừng trúc, tôi rất ít khi mình ra ngoài. Trong đại viện Thẩm gia to bự này, rốt cục cất giấu những thứ gì, ai biết cả.

      Tôi giở sách ra đọc lúc. Ánh đèn có phần tối , tôi bén mở ống đèn, lấy bấc ra, dùng thoa cài tóc gảy vài cái, đặt về lần nữa, đèn mới sáng thêm nhiều. Lúc này, bên ngoài tí tách mưa rơi. "Đèn thanh tỏa bóng người chớm ngủ, ngoài song mưa tạt chẳng ấm lòng (2)". Tôi đọc bài Giang Thành Tử của Tô Đông Pha hoài niệm thê tử Vương Phất mất, chỉ cảm thấy cõi lòng tê tái.

      (2) Trích từ bài thơ trong bài Táng hoa từ của Lâm Đại Ngọc thuộc hồi 27 tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác già Tào Tuyết Cần.

      Đúng lúc này có người gõ cửa phòng. Tôi mở cửa ra nhìn, là Bảo Bảo.

      Dưới ánh đèn sáng rọi, tôi thấy mắt bé đỏ hoe, hình như khóc, quần áo người cũng ẩm ướt hơn phân nửa. tay bưng bát cháo cải ngạnh (3) nóng hổi. Tôi vội để bé bước vào, : "Bảo Bảo, trễ thế này, sao em còn chưa ngủ? Còn bưng cháo đến cho ta ăn, hiếm ai có lòng như em".

      (3) Tên gọi ba loại cải cuống cứng gồm củ cải, cải canh và cải trắng.

      Bảo Bảo cười cười, nhưng nụ cười lại rất khó coi, dường như muốn khóc vậy. Tôi thấy thế, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, hỏi: "Bảo Bảo, rốt cục em sao thế? Dáng vẻ sao lại thế này?".

      Bảo Bảo gượng cười lắc đầu, đáp: "Thiếu phu nhân, em sao hết. Chỉ là nghe ca ca em bị bệnh, lòng dạ nhất thời khó chịu chút thôi".

      Tôi rất ít khi thấy Bảo Bảo kể về chuyện nhà, giờ nghe trong nhà còn có ca ca, hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Bảo Bảo, trong nhà em còn ca ca? Sao trước kia chưa bao giờ nghe em nhắc đến?".

      Bảo Bảo gật đầu : "Lúc em mới hai ba tuổi mất mẹ, đến khi năm tuổi cha lại qua đời. Trong nhà chỉ còn em và ca ca lớn hơn mười tuổi. Ca ca nuôi em khôn lớn, đối xử với em tốt lắm. Năm em được mười tuổi, ca ca lấy tẩu tẩu, tẩu tẩu là người có tâm địa độc ác, tẩu ấy gạt ca ca, bán em làm thiếp cho lão già hơn sáu mươi tuổi. Nửa đêm em trèo tường ra, trốn về nhà. Lão già kia tìm đến tận cửa, tẩu tẩu vừa đánh vừa mắng em, ca ca cũng dám tiếp tục đón nhận em nữa, mặc cho em bị lão già kia kéo . Đáng tiếc lão già kia số mệnh tốt, hôm lão ta lôi em về bị trúng gió mà chết. Em lại lén chạy về nhà với ca ca. Những ngày sau đó, tẩu tẩu mắng mỏ đánh đập em tàn tệ, nhưng ca ca dám hé răng lấy câu. Hai năm sau, tẩu tẩu lại bán em lần nữa để làm con dâu nuôi từ bé cho gia đình nọ. Em sống ở gia đính đó chưa được nửa năm nhà đó làm ăn thất bát, gia cảnh suy đồi, lại bán em cho Thẩm gia làm nha hoàn. Lúc em mới bắt đầu vào Thẩm gia, Cúc ma ma động tí là đánh mắng em, bọn nha hoàn lớn hơn cũng bắt nạt em. Mãi đến khi em theo Băng Nhi tiểu thư mới sống yên lành". Bảo Bảo kể về quá khứ của mình, đến chỗ xúc động, nước mắt chảy mãi ngừng.

      Mỗi người đều có nỗi sầu, muốn giấu mà lại giấu đầu hở đuôi.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 10: Trừ phi mình đừng làm

      Tôi biết phải an ủi Bảo Bảo thế nào mới phải, đành hỏi: "Bảo Bảo, giờ sao? Em và ca ca có còn qua lại nữa ?".

      Bảo Bảo gật đầu đáp: "Có. Năm kia Băng Nhi tiểu thư biết chuyện của em khuyên em quay về xem sao".

      Trong lòng tôi cũng được an ủi phần nào, tuy rằng Băng Nhi còn nữa, nhưng mỗi người đều vẫn nhớ đến . Tôi hỏi: "Đến bây giờ, ca ca và tẩu tẩu em đối xử với em tốt hơn nhiều rồi chứ".

      Vẻ mặt Bảo Bảo nhất thời có phần ảm đạm. bé trả lời: "Ca ca vẫn đối xử với em rất tốt. Chỉ là hồi đầu năm nay, ca ca của em chẳng may bị ngã gãy chân, tẩu tẩu chán ghét ca ca em vô dụng, lại chịu được khổ, liền ép ca ca viết bức hưu thư rồi bỏ . giờ ca ca chỉ sống có mình".

      Tôi thở dài, hỏi: "Bảo Bảo, chân của ca ca em giờ thế nào rồi?". Bảo Bảo gục gặc đầu, : "Đa tạ Thiếu phu nhân, tốt hơn rồi, nhưng mà hơi khập khiễng".

      Hai người chúng tôi chuyện Bảo Bảo nhắc: "Thiếu phu nhân, bát cháo cải ngạnh này sắp nguội rồi, mau ăn ". Tôi gật gật đầu, : "Bảo Bảo, em đúng là người có lòng. Nếu ai có thể lấy nữ tử như em làm thê tử, nhất định là chuyện may mắn bằng trời vậy". Tôi vừa khen Bảo Bảo vừa bưng bát cháo lên. lúc chuẩn bị uống, tôi vô tình bỗng thoáng thấy vẻ mặt của Bảo Bảo, là thấp thỏm bất an. Từ lúc tôi tiếp xúc với bé đến giờ, bé làm chuyện gì cũng đều là nữ tử vô cùng thuần phục, bây giờ, vì sao lại có biểu cảm như thế?

      Cũng chính vì nảy lòng nghi ngờ, nên tôi hơi dừng lại mọt chút. Đúng lúc này, Bảo Bảo như hạ quyết tâm, đột nhiên giơ tay lên, hất bát cháo tay tôi rớt xuống đất. Gần như cửa phòng tôi cũng đồng thời bị đẩy ra, Băng Ngưng tiến vào. bé vừa lao vào trong vừa kêu to: "Có độc! Là Hạc Đỉnh Hồng! được uống!".

      Tôi Nghe Băng Ngưng xong, ngẩng đầu lên nhìn Bảo Bảo, sắc mặt bé cũng tái nhợt . Băng Ngưng nhìn cảnh tượng trong phòng, nhất thời cũng nên lời.

      Trong phòng im lặng cách khác thường, chỉ nghe tiếng những giọt mưa ngoài cửa sổ rơi xuống mặt lá chuối, phát ra thanh bồm bộp.

      Suy nghĩ của tôi chậm rãi trở về. Trong lòng tôi nghĩ khá cẩn thận tất cả việc.

      Giọng của tôi mang theo bất cứ tình cảm nào, lạnh nhạt vang lên: "Băng Ngưng, trước tiên đóng cửa phòng lại". Băng Ngưng đưa mắt nhìn tôi, chần chừ chốc lát, rồi theo lời đóng cửa lại.

      Tôi : "Bảo Bảo, Băng Ngưng, hai đứa ngồi cả xuống đây". Bảo Bảo nhìn những mảnh vỡ và chỗ cháo đổ đất, chậm rãi đến, ngồi xuống cạnh tôi. Băng ngưng cũng thầm ngồi lại gần.

      Tôi nhàng : " giờ hai đứa các em hẳn có rất nhiều chuyện muốn với ta, phải ?".

      Ánh đèn leo lét. Bảo Bảo cúi đầu rằng, Băng ngưng có phần bứt rứt : "Cửu Dung tẩu tẩu...", rồi tiếp nữa.

      Tôi khẽ cười bảo: "Nếu hai đứa các em chịu , ta hỏi hai đứa, được chứ?". Bảo Bảo và Băng Ngưng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng chậm chạp gật đầu.

      Tôi : "Bảo Bảo, nếu phải có nguyên nhân đặc biệt, em tuyệt đối hạ độc ta, phải ? Hơn nữa loại thuốc độc này là Hạc Đỉnh Hồng vô phương cứu chữa". Bảo Bảo do dự, cuối cùng chậm chạp gật đầu. Nước mắt bé giọt vắn giọt dài rơi xuống. Tôi giúi cái khăn vào tay bé. bé vừa khóc vừa nức nở : "Thiếu phu nhân, ra em cũng muốn. Nếu hỏi em người em muốn làm tổn thương đời này nhất là ai, người đó chắc chắn là . Băng Nhi tiểu thư đối đãi với em ân trọng như núi, cũng bạc đãi em, em muốn làm tổn thương ".

      Tôi kéo tay Bảo Bảo, : "Bảo Bảo, ta biết. Đương nhiên là em muốn làm tổn thương ta, bằng , lúc cuối cùng em hất đổ bát cháo trong tay ta. Thế nhưng, rốt cục xảy ra chuyện gì, em cho ta biết, chừng ta giúp được em sao? Ta nghĩ, nhất định chuyện này có liên quan đến người thân của em rồi".

      Bảo Bảo liên tục gật đầu, khóc ròng : "Thiếu phu nhân, là Nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân phái người gọi em đến, cho em biết rằng bọn họ bắt giữ ca ca em, nếu đêm nay em thể hại chết giết chết ca ca em. Nhị thiếu phu nhân đưa cho em lọ Hạc Đỉnh Hồng, bảo em bỏ độc vào trong bát của . Nhưng mà... nhưng mà em nghĩ đến việc Thiếu phu nhân đối xử tốt với em, đành lòng hại chết Thiếu phu nhân".

      Lời Bảo Bảo quả nhiên khác những gì tôi suy đoán là bao. Chỉ khác là tôi vốn nghĩ người bắt ca ca của Bảo Bảo để uy hiếp là Thẩm Tề, nào ngờ người đó lại là Mai Nhiêu Phi. như vậy, mười hai vạn lượng bạc có dính dáng đến Mai Nhiêu Phi. Sáng sớm Thẩm Tề uy hiếp tôi, có thể đều chỉ vì muốn gỡ tội cho Mai Nhiêu Phi mà thôi. cho cùng, tại Mai Nhiêu Phi mới là người nổi sát tâm chứ phải Thẩm Tề. Nhưng Mai Nhiêu Phi tuyệt đối ngờ rằng, tình cảm giữa Bảo Bảo và tôi khác với những người khác, kết quả là bé vẫn vì ca ca mình mà hại chết tôi.

      Điều Bảo Bảo biết ắt chỉ có bấy nhiêu. Người tiếp theo tôi nên hỏi là Băng Ngưng. Giữa lúc đó, Băng Ngưng đột nhiên xông vào phòng tôi, cho tôi biết trong cháo có độc, bé còn biết tên loại độc đó là gì, đây chắc chắn phải là tình cờ gì hết, mà Băng Ngưng biết chuyện này từ trước.

      Chỉ có điều tôi nghĩ ra, Băng Ngưng là muội muội Băng Nhi thu nhặt giữa đường, bé cũng phải loại người hám tiền hám của, vì sao lại cùng đường với những kẻ như Mai Nhiêu Phi. Tôi ngó chòng chọc vào Băng Ngưng, lời, Băng Ngưng bị tôi ngó đến mức mất tự nhiên, lúc lâu sau mới chậm rãi : "Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu muốn biết gì cứ hỏi ".

      Tôi hỏi: "Băng Ngưng, từ lúc nào muội cùng với đám Mai Nhiêu Phi đó...", tôi vốn muốn "cấu kết", nhưng cảm thấy chữ này rất khó nghe, bèn nuốt xuống.

      Băng Ngưng thấp giọng: "Là từ tháng Sáu năm ngoái". Mưa ngoài cửa sổ lớn dần lên. Trong phòng cũng lạnh hơn chút. Tôi tìm mấy tấm áo, đưa cho Băng Ngưng và Bảo Bảo khoác thêm.

      Giờ tôi mới hỏi tiếp: "Băng Ngưng, muội vậy làm ta nhớ ra việc. Tháng Sáu năm ngoái, có buổi tối, ta vào rừng trúc ở khóa viện gặp phải người xem muốn bóp chết ta. Tiếp đó, muội liền mang kiếm đến, cứu ta mạng. Ta nhớ khi đó muội với ta rằng, Băng Nhi báo mộng bảo muội đến cứu ta, giờ nghĩ lại, chỉ sợ phải là thế".

      Băng Ngưng gật đầu, đáp: "Ừm".

      Tôi hờ hững : "Vậy là phải rồi. Ta vốn tin vào quỷ thần, những lởi muội lúc đó, nếu đổi lại là người khác, ta chắc chắn tin. Nhưng tình cảm giữa muội và Băng Nhi rất tốt, tính tình lại lương thiện chính trực, lúc đó ta mới nửa tin nửa ngờ, giờ xem ra có lẽ muội vốn biết trước có người muốn hại chết ta, nhưng đành lòng thấy ta chết nên xuất cứu ta, phải ? Băng Ngưng, kẻ lúc trước muốn giết ta là ai?".

      Băng Ngưng cúi đầu, giọng đáp: "Muội thể ".

      Tôi : "Băng Ngưng, muội hãy cứ . Đến lúc tới trước mặt Lão phu nhân, muội có muốn bênh kẻ đó cũng bênh được. Nếu giờ muội ra, biết đâu ta còn có thể nghĩ cách giúp muội".

      Băng Ngưng mở to hai mắt, hỏi: "Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu chịu giúp muội bảo vệ người đó ư?". Tôi trả lời: "Còn phải xem kẻ đó có đáng để muội bênh vực ".

      Băng Ngưng lưỡng lự lúc, : "Là Cúc ma ma". Đáp án của Băng Ngưng quả thực nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi vốn cho là phu thê Thẩm Tề, cho dù là Thẩm Phúc, tôi còn bất giác thấy kỳ lạ, nhưng tại sao lại là Cúc ma ma chứ? Tuy tôi từng đánh Cúc ma ma hai lần, song cũng có thâm thù đại hận gì với bà ta. Vì sao bà ta phải dồn tôi vào chỗ chết? Huống chi, tôi vốn nghĩ rằng, là Thẩm Tề hoặc Thẩm Phúc dùng tình dụ dỗ Băng Ngưng, Băng Ngưng còn tuổi, mới biết đến mùi tình ái, chịu nổi hấp dẫn nên mới năm lần bảy lượt giúp bọn họ làm việc, ai ngờ người bé bao che lại là Cúc ma ma, tôi nhất thời có phần ngỡ ngàng.

      Băng Ngưng : "Cửu Dung tẩu tẩu, ra... ra Cúc ma ma là mẹ ruột muội". Nghe Băng Ngưng thế, tôi và Bảo Bảo lập tức đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Băng Ngưng tiếp: "Đây là . Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu cũng từng nhìn thấy miếng phỉ thúy muội đeo cổ", Băng Ngưng vừa vừa tháo miếng ngọc phỉ thúy đeo cổ ra, đặt xuống mặt bàn. Miếng phỉ thúy kia có dạng nửa trái tim, trong suốt long lanh, được làn thủ công tỉ mỉ, phải thứ nhà thường dân có thể có được. Tôi cầm lên nhìn kỹ, mặt có khắc tám chữ Khải rất " bỏ rời, tuổi thơm còn mãi (1)", được khắc hết sức tinh tế tỉ mỉ.

      (1) Tức "Bất ly bất khí, phương linh vĩnh kế". Là tám chữ khắc chiếc chìa khóa vàng của Tiết Bảo Thoa - nhận vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.

      Băng Ngưng thấy tôi mê mẩn săm soi, cũng quấy rầy, hồi sau mới lên tiếng: "Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu thấy chữ miếng phỉ thúy này chưa? ' bỏ rời, thanh xuân hoài mãi'. Trong tay Cúc ma ma còn miếng phỉ thúy khác, ghép với miếng phỉ thúy này của muội là có thể hợp thành cặp, mặt cũng có khắc tám chữ 'Chớ mất chớ quên, tuổi tiên khỏe mãi (2)', hai miếng phỉ thúy này đặt cùng nhau vừa khít thành hình trái tim. Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu xem, thứ này có thể làm giả ?".

      (2) Tức "Mạc thất mạc vọng, tiên thọ hằng xương". Là tám chữ khắc viên ngọc của Giả Bảo Ngọc - nhận vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.

      Tôi nghĩ lát, nếu đúng như Băng Ngưng đương nhiên là thể làm già được, nhưng trong thiên hạ thực có chuyện trùng hợp nhường ấy sao? Tôi hỏi: "Băng Ngưng muội muội, Cúc ma ma nhận ra muội thế nào vậy?.

      Băng Ngưng chậm rãi hồi tưởng lại: "Là vào đầu tháng Sáu năm ngoái, Cúc ma ma thấy miếng phỉ thúy muội đeo cổ liền hỏi muội mượn xem. Muội cũng nghĩ ngợi gì nhiều, liền theo ý bà tháo xuống cho bà xem. Nào ngờ bà vừa xem xong, liền lấy miếng khác giữ cho muội xem, còn muội là con ruột của bà. Bà , nắm xưa bà từng có tình cảm với người đưa đồ ăn đến Thẩm gia, mang thai sinh ra muội. Sau đó, Lão phu nhân phừng phừng nổi giận, liền sai người ném muội . Tuy trong lòng Cúc ma ma vô cùng muốn, nhưng còn cách nào khác, đành đeo miếng phỉ thúy này lên cổ muội, hy vọng ngày nào đó có thể nhận lại con".

      Tôi nghĩ ngợi, tiếp tục hỏi: "Vậy Cúc ma ma giải thích thế nào về thanh bội kiếm muội mang bên người?". Băng Ngưng đáp: "Cái này Cúc ma ma lắm. Bà bảo, có thể là sau khi muội bị ném được ai đó hảo tâm nhận nuôi khôn lớn. Thanh bội kiếm này do bọn họ tặng cho muội. Sau này, muội chẳng may gặp nạn, liền xa lìa người nhận nuôi muội, mãi đến khi được Băng Nhi tỷ tỷ đưa về".

      Tôi nghe những lời Băng Ngưng , biết với tính tình cuả , những lời này tất nhiên là . Nhưng đối với nghi án Cúc ma ma nhận là mẹ ruột của , tôi vẫn luôn cảm thấy là kỳ ảo. Song Băng Ngưng hiển nhiên tin tưởng. Lúc bé nhắc đến Cúc ma ma, nét mặt vụt trở nên cực kỳ ôn hòa. Người con như vậy, trôi dạt bốn phương, nơi nương tựa, rất cần đến quan tâm của người khác. Bằng , bé có tinh thần chính nghĩa mãnh liệt như thế cũng tùy tiện để Cúc ma ma sắp đặt.

      Cảm xúc của Bảo Bảo khôi phục lại nhiều, : "Em cũng ở Thẩm gia lâu lắm rồi, chưa từng nghe chuyện Cúc ma ma sinh con. Hơn nữa, Băng Ngưng, nếu Cúc ma ma là mẹ ruột của , năm đó vứt bỏ cũng chỉ là bất đắc dĩ, giờ vì sao còn nhận lại ?".

      Băng Ngưng : "Bà , bây giờ còn chưa đến lúc, sợ sau khi Lão phu nhân biết lại giận lây sang ta, đuổi ta ra khỏi Thẩm gia. Bà bảo chờ đến khi thời cơ chín muồi, bà việc này với Lão phu nhân, đến lúc đó, mẹ con ta có thể nhận lại nhau rồi". Lúc Băng Ngưng những lời này, hết sức phấn chấn.

      Tôi bình tĩnh hỏi han: "Băng Ngưng, hôm nay người gọi Thẩm Tề đến, vạch trần thân phận của Tiêu Tiếu cũng là muội phải ?".

      Băng Ngưng gật đầu đáp: "Cúc ma ma số bạc này có liên quan tới Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân. Năm xưa Nhị công tử và Nhị phu nhân có ân huệ lớn lao với bà. Bà thà lấy cái chết đền đáp, nên hôm nay lúc Cửu Dung tẩu tẩu nhờ muội ra ngoài mua đồ, muội sợ việc này liên lụy đến Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân, bèn chuyện của Tiêu Tiếu cho Tam công tử".

      Ánh mắt của tôi có phần sắc bén, nhìn chằm chằm vào Băng Ngưng, : "Nếu vậy, năm ngoái Cúc ma ma muốn bóp chết ta, cũng bởi vì ta phát ra bí mật của Mai Nhiêu Phi?".

      Băng Ngưng đáp lời: "Là thế này, Cửu Dung tẩu tẩu. Lúc ấy Mai Nhiêu Phi bái tế Vũ Tương tẩu tẩu và Tiêu Tiếu, khéo bị tẩu phát . Lúc ấy Cúc ma ma đứng cách đó xa, bà thấy tẩu tìm ra bí mật của Nhị thiếu phu nhân, liền muốn giết người diệt khẩu".

      "Nhưng vì sao Mai Nhiêu Phi lại bố trí hương án bài vị bái tế Vũ Tương tỷ tỷ và Tiêu Tiếu giữa đêm hôm khuya khoắt như thế? Có lẽ nào chuyện Vũ Tương tỷ tỷ và Tiêu Tiếu thông dâm cũng đo đám Mai Nhiêu Phi vu oan?".

      "Muội cũng lắm, Cửu Dung tẩu tẩu, những chuyện muội biết chỉ có vậy mà thôi". Băng Ngưng có phần xấu hổ .

      Tôi nhìn Băng Ngưng: "Băng Ngưng muội muội, trừ những việc này, muội còn giúp Cúc ma ma làm những chuyện gì nữa. Muội kể từng việc cho ta biết ".

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 11: Đến sao vậy

      "Là Vương Càn Nhất của sòng bạc Tam bảo phải ?".

      Băng Ngưng nghe tôi hỏi vậy, trợn tròn hai mắt hỏi lại: "Cửu Dung tẩu tẩu, sao tẩu biết được? Chẳng lẽ tẩu biết trước à?".

      Tôi lắc đầu, : "Lúc ấy ta chỉ hoài nghi đôi chút thôi. Trong thành Duy huyện luôn yên ổn, cũng có giang hồ cao thủ gì có thể vô hình dùng ám tiễn giết người giữa đám đông như thế, mà sau đó lại bị phát , an toàn rút lui. Ta nghĩ mãi, chỉ có mình muội. Nhưng từ đầu chí cuối, ta đều tin muội làm chuyện như vậy, giờ nghĩ lại, đúng là thế ".

      Băng Ngưng có phần lúng túng gật đầu, : "Là Cúc ma ma bảo muội làm thế. Bà nếu muội làm như vậy, Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân nhất định gặp nguy hiểm". Trong đầu tôi lúc này bỗng sáng như gương, ra ngày xưa cha tôi dưng bị người của sòng bạc Tam Bảo bắt, ngay sau đó dẫn tôi đến, tất cả chẳng qua là muốn dẫn dụ Thẩm Hồng đến mà thôi. Nếu Thẩm Hồng tức là lựa chọn ở bên tôi, hôn với Đỗ Linh Nhược phần lớn thất bại. Như thế, đương nhiên Lão phu nhân thất vọng cực điểm đối với Thẩm Hồng, đến lúc đó, gia nghiệp của Thẩm gia rơi vào tay nhị công tử. Thảo nào lúc Vương Càn Nhất sắp chết vẫn mực : "Là...là...". ra gã vốn muốn vạch trần kẻ đứng sau lưng thao túng việc kia, đáng tiếc gã còn chưa hết vong mạng.

      Vừa nghĩ đến bấy nhiêu chuyện như thế đều có mưu tính cả, tôi chỉ cảm thấy trán ròng ròng mồ hôi lạnh. Cuộc sống của Thẩm gia bề ngoài êm ả, hóa ra lại chẳng khác nào sống giữa nơi sóng to gió lớn.

      Nhưng tôi tài nào nghĩ ra vì sao Cúc ma ma phải liều chết để giúp phu thê Thẩm Phúc. Song có điều tôi hiểu , đó chính là: Cúc ma ma phải mẹ ruột của Băng Ngưng. Chuyện này có trùng hợp hay tạm thời bàn đến, nhưng tóm lại, thế gian này tuyệt đối có người mẹ ruột nào lại sai con mình giết người phóng hỏa, làm những việc tội ác tày trời. Cúc ma ma chỉ sai Băng Ngưng làm nhiều việc xấu như thế mà còn bảo giết người diệt khẩu, đây tuyệt đối phải hành động của người mẹ ruột. Huống hồ, tám chữ khắc miếng phỉ thúy của Băng Ngưng là " bỏ rời, tuổi thơm hoài mãi", theo Băng Ngưng miếng ngọc phỉ thúy của Cúc ma ma có khắc "Chớ mất chớ quên, tuổi tiên khỏe mãi". Từ những chữ khắc hai miếng phỉ thúy, có thể thấy rằng, hai miếng phỉ thúy này giống đôi tình nhân hơn, chứ phải là hai mẹ con. Vả lại, phỉ thúy trong suốt quý giá như thế, chắc chắn hạ nhân như Cúc ma ma thể có được. Mà theo lời bà ta , người bà ta tư thông năm đó cũng chỉ là người đưa đồ ăn cho Thẩm gia, càng có khả năng có được phỉ thúy vô giá này.

      Trong lòng tôi thông suốt, nhưng lại thể thẳng với Băng Ngưng. Giờ này khắc này, Băng Ngưng coi Cúc ma ma như mẹ ruột của mình, dù tôi có nữa, bé cũng tin. Kỳ thực có đôi lúc, cũng chẳng phải tin, chỉ là khi trong lòng cho là thế, liền tìm đủ mọi loại lý do để bắt mình tin. Băng Ngưng độc, từng lưu lạc chốn giang hồ, đương nhiên trong lòng rất khao khát có người mẹ.

      Mưa đêm dần ngớt. Bảo Bảo và Băng Ngưng đều lời, cúi thấp đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chăm chú ánh đèn. Ánh đèn có hơi tối , tôi khều bấc thêm lần nữa. Tôi hiểu được tâm tình của Bảo Bảo và Băng Ngưng lúc này, trong tâm khảm của hai bé đều có người để liều chết bênh vực và hết lòng lo lắng.

      Trời tờ mờ sáng, tôi cúi đầu : "Hôm nay chen nhau ngủ hết ở chỗ ta đêm . Có chuyện gì để sáng mai rồi ".

      Ba người nằm giường tôi dĩ nhiên có hơi chật chội chút. Bảo Bảo cứ nhíu mày, ngừng thở vắn than dài. Cuối cùng, bé có chút âu lo : "Thiếu phu nhân, giờ sắp sáng rồi, em lo cho ca ca em...". Tôi vỗ bả vai bé, dém chăn kỹ lại, : "Ngủ , ta đảm bảo với em xảy ra chuyện gì đâu". Bảo Bảo ra sức gật đầu gối, : "Thiếu phu nhân, gì em cũng tin". Có lẽ vì quá mệt mỏi, lại thêm bị kinh sợ, chẳng bao lâu sau, Bảo Bảo ngủ rất say.

      Băng Ngưng nhàng hỏi: "Cửu Dung tẩu tẩu, trong lòng tẩu có còn trách cứ muội ? Có lẽ nào tẩu tha thứ cho muội ?".

      Tôi mỉm cười đáp: " đâu. Sau cùng muội vẫn chưa từng hại ta, phải sao? Người khác muốn giết ta, muội thấy vậy, cũng năm lần bảy lượt cứu ta mà".

      Giọng của Băng Ngưng lúc này mới vững vàng chút ít, bé lại có phần phân vân hỏi: "Cửu Dung tẩu tẩu, đến lúc hừng đông, có phải tẩu báo cáo toàn bộ chuyện này cho Lão phu nhân ?".

      "Ừ", tôi đáp lời: "Muội lo cho Cúc ma ma à?".

      Băng Ngưng cũng trả lời: "Cửu Dung tẩu tẩu, chuyện Cúc ma ma hại tẩu, tẩu có thể với Lão phu nhân ?".

      Sau lúc lâu rằng, Băng Ngưng hỏi dồn, tôi mới lên tiếng: "Băng Ngưng muội muội, hôm nay ta từng với Thẩm Tề, "núi xanh che chẳng đặng, chảy cả về đằng Đông". Có số chân tướng của việc, phải chúng ta muốn che giấu là có thể che giấu được. Có lẽ lúc chân tướng ràng, thực phải là điều muội tưởng tượng sao? Muội ngủ ngon . Có chuyện gì ngày mai hẵng ".

      Băng Ngưng thấy tôi trước sau chịu đồng ý tha cho Cúc ma ma, đành phải thở dài. Chẳng bao lâu sau cũng ngủ say. Tôi mãi mà ngủ được, trong đầu cân nhắc mức độ nặng của việc. Dù gì chuyện mười hai vạn lượng bạc này cũng liên lụy rất nhiều người. khi bóc trần ra hết, chỉ e dính dáng đến ít người bên cạnh Lão phu nhân. Nếu là như vậy, Lão phu nhân có thể chịu đựng được ? Nhưng nếu tố giác, chẳng lẽ cứ mặc cho những kẻ đó tiếp tục vậy hay sao...

      Tôi nghĩ đến phát mệt, nhàng trở mình, khoác thêm áo ngoài, ra khỏi cửa.

      Sắc trời sáng bạch, biết mưa tạnh từ lúc nào. Hoa và cây cối trong vườn tỏa ra phong thái hoàn toàn khác nhau sau khi được mưa phùn tưới tắm.

      Tôi cảm thấy vui tươi khoan khoái từ phía xa lắc, chợt nghe thấy tiếng Minh Nguyệt Hân Nhi gọi. Con bé vừa gọi vừa chạy đến bên tôi, hờn giận : "Thiếu phu nhân, sao còn sớm thế này mà dậy rồi? Nhìn mắt sưng húp lên kìa, chịu nghỉ ngơi cho khỏe gì cả. tưởng mình là con nít à? Lúc nào cũng để người khác nhắc, đúng là biết xấu hổ".

      Tôi cười cười, nơi nào nha đầu này xuất đều khiến người ta cảm thấy có cơn gió mát thư thái mơn man phả vào mặt.

      Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn tôi mấy lần, :"Thiếu phu nhân, chỉ sợ trong lòng có tâm thôi. Mỗi lần có tâm , sắc mặt luôn như thế này".

      Tôi để ý đến con bé, chỉ hỏi: "Chân Tiêu Tiếu khá hơn nhiều chưa?".

      Minh Nguyệt Hân Nhi bĩu môi: "Còn phải vẫn vậy sao? Nếu muốn khỏi hẳn, e cũng phải mười ngày nửa tháng nữa".

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 11: Đến sao vậy

      "Là Vương Càn Nhất của sòng bạc Tam bảo phải ?".

      Băng Ngưng nghe tôi hỏi vậy, trợn tròn hai mắt hỏi lại: "Cửu Dung tẩu tẩu, sao tẩu biết được? Chẳng lẽ tẩu biết trước à?".

      Tôi lắc đầu, : "Lúc ấy ta chỉ hoài nghi đôi chút thôi. Trong thành Duy huyện luôn yên ổn, cũng có giang hồ cao thủ gì có thể vô hình dùng ám tiễn giết người giữa đám đông như thế, mà sau đó lại bị phát , an toàn rút lui. Ta nghĩ mãi, chỉ có mình muội. Nhưng từ đầu chí cuối, ta đều tin muội làm chuyện như vậy, giờ nghĩ lại, đúng là thế ".

      Băng Ngưng có phần lúng túng gật đầu, : "Là Cúc ma ma bảo muội làm thế. Bà nếu muội làm như vậy, Nhị công tử và Nhị thiếu phu nhân nhất định gặp nguy hiểm". Trong đầu tôi lúc này bỗng sáng như gương, ra ngày xưa cha tôi dưng bị người của sòng bạc Tam Bảo bắt, ngay sau đó dẫn tôi đến, tất cả chẳng qua là muốn dẫn dụ Thẩm Hồng đến mà thôi. Nếu Thẩm Hồng tức là lựa chọn ở bên tôi, hôn với Đỗ Linh Nhược phần lớn thất bại. Như thế, đương nhiên Lão phu nhân thất vọng cực điểm đối với Thẩm Hồng, đến lúc đó, gia nghiệp của Thẩm gia rơi vào tay nhị công tử. Thảo nào lúc Vương Càn Nhất sắp chết vẫn mực : "Là...là...". ra gã vốn muốn vạch trần kẻ đứng sau lưng thao túng việc kia, đáng tiếc gã còn chưa hết vong mạng.

      Vừa nghĩ đến bấy nhiêu chuyện như thế đều có mưu tính cả, tôi chỉ cảm thấy trán ròng ròng mồ hôi lạnh. Cuộc sống của Thẩm gia bề ngoài êm ả, hóa ra lại chẳng khác nào sống giữa nơi sóng to gió lớn.

      Nhưng tôi tài nào nghĩ ra vì sao Cúc ma ma phải liều chết để giúp phu thê Thẩm Phúc. Song có điều tôi hiểu , đó chính là: Cúc ma ma phải mẹ ruột của Băng Ngưng. Chuyện này có trùng hợp hay tạm thời bàn đến, nhưng tóm lại, thế gian này tuyệt đối có người mẹ ruột nào lại sai con mình giết người phóng hỏa, làm những việc tội ác tày trời. Cúc ma ma chỉ sai Băng Ngưng làm nhiều việc xấu như thế mà còn bảo giết người diệt khẩu, đây tuyệt đối phải hành động của người mẹ ruột. Huống hồ, tám chữ khắc miếng phỉ thúy của Băng Ngưng là " bỏ rời, tuổi thơm hoài mãi", theo Băng Ngưng miếng ngọc phỉ thúy của Cúc ma ma có khắc "Chớ mất chớ quên, tuổi tiên khỏe mãi". Từ những chữ khắc hai miếng phỉ thúy, có thể thấy rằng, hai miếng phỉ thúy này giống đôi tình nhân hơn, chứ phải là hai mẹ con. Vả lại, phỉ thúy trong suốt quý giá như thế, chắc chắn hạ nhân như Cúc ma ma thể có được. Mà theo lời bà ta , người bà ta tư thông năm đó cũng chỉ là người đưa đồ ăn cho Thẩm gia, càng có khả năng có được phỉ thúy vô giá này.

      Trong lòng tôi thông suốt, nhưng lại thể thẳng với Băng Ngưng. Giờ này khắc này, Băng Ngưng coi Cúc ma ma như mẹ ruột của mình, dù tôi có nữa, bé cũng tin. Kỳ thực có đôi lúc, cũng chẳng phải tin, chỉ là khi trong lòng cho là thế, liền tìm đủ mọi loại lý do để bắt mình tin. Băng Ngưng độc, từng lưu lạc chốn giang hồ, đương nhiên trong lòng rất khao khát có người mẹ.

      Mưa đêm dần ngớt. Bảo Bảo và Băng Ngưng đều lời, cúi thấp đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chăm chú ánh đèn. Ánh đèn có hơi tối , tôi khều bấc thêm lần nữa. Tôi hiểu được tâm tình của Bảo Bảo và Băng Ngưng lúc này, trong tâm khảm của hai bé đều có người để liều chết bênh vực và hết lòng lo lắng.

      Trời tờ mờ sáng, tôi cúi đầu : "Hôm nay chen nhau ngủ hết ở chỗ ta đêm . Có chuyện gì để sáng mai rồi ".

      Ba người nằm giường tôi dĩ nhiên có hơi chật chội chút. Bảo Bảo cứ nhíu mày, ngừng thở vắn than dài. Cuối cùng, bé có chút âu lo : "Thiếu phu nhân, giờ sắp sáng rồi, em lo cho ca ca em...". Tôi vỗ bả vai bé, dém chăn kỹ lại, : "Ngủ , ta đảm bảo với em xảy ra chuyện gì đâu". Bảo Bảo ra sức gật đầu gối, : "Thiếu phu nhân, gì em cũng tin". Có lẽ vì quá mệt mỏi, lại thêm bị kinh sợ, chẳng bao lâu sau, Bảo Bảo ngủ rất say.

      Băng Ngưng nhàng hỏi: "Cửu Dung tẩu tẩu, trong lòng tẩu có còn trách cứ muội ? Có lẽ nào tẩu tha thứ cho muội ?".

      Tôi mỉm cười đáp: " đâu. Sau cùng muội vẫn chưa từng hại ta, phải sao? Người khác muốn giết ta, muội thấy vậy, cũng năm lần bảy lượt cứu ta mà".

      Giọng của Băng Ngưng lúc này mới vững vàng chút ít, bé lại có phần phân vân hỏi: "Cửu Dung tẩu tẩu, đến lúc hừng đông, có phải tẩu báo cáo toàn bộ chuyện này cho Lão phu nhân ?".

      "Ừ", tôi đáp lời: "Muội lo cho Cúc ma ma à?".

      Băng Ngưng cũng trả lời: "Cửu Dung tẩu tẩu, chuyện Cúc ma ma hại tẩu, tẩu có thể với Lão phu nhân ?".

      Sau lúc lâu rằng, Băng Ngưng hỏi dồn, tôi mới lên tiếng: "Băng Ngưng muội muội, hôm nay ta từng với Thẩm Tề, "núi xanh che chẳng đặng, chảy cả về đằng Đông". Có số chân tướng của việc, phải chúng ta muốn che giấu là có thể che giấu được. Có lẽ lúc chân tướng ràng, thực phải là điều muội tưởng tượng sao? Muội ngủ ngon . Có chuyện gì ngày mai hẵng ".

      Băng Ngưng thấy tôi trước sau chịu đồng ý tha cho Cúc ma ma, đành phải thở dài. Chẳng bao lâu sau cũng ngủ say. Tôi mãi mà ngủ được, trong đầu cân nhắc mức độ nặng của việc. Dù gì chuyện mười hai vạn lượng bạc này cũng liên lụy rất nhiều người. khi bóc trần ra hết, chỉ e dính dáng đến ít người bên cạnh Lão phu nhân. Nếu là như vậy, Lão phu nhân có thể chịu đựng được ? Nhưng nếu tố giác, chẳng lẽ cứ mặc cho những kẻ đó tiếp tục vậy hay sao...

      Tôi nghĩ đến phát mệt, nhàng trở mình, khoác thêm áo ngoài, ra khỏi cửa.

      Sắc trời sáng bạch, biết mưa tạnh từ lúc nào. Hoa và cây cối trong vườn tỏa ra phong thái hoàn toàn khác nhau sau khi được mưa phùn tưới tắm.

      Tôi cảm thấy vui tươi khoan khoái từ phía xa lắc, chợt nghe thấy tiếng Minh Nguyệt Hân Nhi gọi. Con bé vừa gọi vừa chạy đến bên tôi, hờn giận : "Thiếu phu nhân, sao còn sớm thế này mà dậy rồi? Nhìn mắt sưng húp lên kìa, chịu nghỉ ngơi cho khỏe gì cả. tưởng mình là con nít à? Lúc nào cũng để người khác nhắc, đúng là biết xấu hổ".

      Tôi cười cười, nơi nào nha đầu này xuất đều khiến người ta cảm thấy có cơn gió mát thư thái mơn man phả vào mặt.

      Minh Nguyệt Hân Nhi nhìn tôi mấy lần, :"Thiếu phu nhân, chỉ sợ trong lòng có tâm thôi. Mỗi lần có tâm , sắc mặt luôn như thế này".

      Tôi để ý đến con bé, chỉ hỏi: "Chân Tiêu Tiếu khá hơn nhiều chưa?".

      Minh Nguyệt Hân Nhi bĩu môi: "Còn phải vẫn vậy sao? Nếu muốn khỏi hẳn, e cũng phải mười ngày nửa tháng nữa".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :